Coi Bói Không? Chuẩn Lắm Đấy!

Chương 159

Tiếng gào thét của Hồng Ngô rung động đến mức khiến tim gan của mỗi người tại hiện trường đều run rẩy, nhưng tiếng thét của nó càng ngày càng yếu dần. Thân xác của con rết nằm trên mặt đất càng ngày càng nhiều, cho đến khi một viên yêu đan màu vàng có đường kính khoảng ba trượng, dính đầy máu xanh, nặng nề rơi xuống đất, tiếng khóc của Hồng Ngô bỗng chốc dừng lại.

 

Thân xác của Hồng Ngô rơi xuống mặt đất, đôi mắt màu vàng khủng khiếp mở to. Hắn đã chết, thần hồn nhanh chóng tan biến.

 

Sau khi Hồng Ngô chết, thân hình khổng lồ của Vân Cẩm phát sáng một cách kỳ diệu. Khi ánh sáng tan đi, Vân Cẩm đứng kiêu hãnh trên đầu của Hồng Ngô và nói: "Kết thúc rồi chứ?" Mọi người nhìn Vân Cẩm và gật đầu lặng lẽ: "Ừ..." Vân Cẩm cười hạnh phúc: "Vân Thanh, Vân Thanh, nhanh đến đây nướng con rết ăn!"

 

Vân Thanh nhìn con rết lớn hơn cả ngọn núi, cảm thấy đau đầu: "Ta không có chút cảm giác thèm ăn nào cả. Hay là thu lại trước đi, đợi khi nào ta có tâm trạng sẽ nướng cho ngươi?" Vân Cẩm không vui mím môi, lấy ra túi trữ vật: "Được rồi, để ta thu dọn." Nói xong, hắn bắt đầu nghiêm túc thu dọn thi thể của Hồng Ngô. Tội nghiệp cho Hồng Ngô, đã mất hàng trăm ngàn năm để nuôi dưỡng bộ tộc của mình, cuối cùng cả con cái và chính mình đều trở thành bữa tiệc tự chọn cho đám yêu thú ở hoang nguyên và bộ tộc Vũ tộc thượng giới.

 

Nếu lúc này Hồng Ngô còn ý thức, có lẽ hắn sẽ tức đến mức nôn ra máu.

 

Sau khi thu dọn thi thể xong, Vân Cẩm híp mắt: "Kết thúc rồi đúng không? Chúng ta trở về thôi?" Xung quanh vang lên tiếng chim hót ríu rít, mặc dù Hồng Ngô đã ngã xuống, nhưng trận chiến giữa yêu thú hoang nguyên và đại quân của Hồng Ngô vẫn đang tiếp diễn. Ôn Hằng và đồng đội nhìn nhau: "Bên ngoài vẫn cần sự giúp đỡ của chúng ta."

 

Việc thu dọn này kéo dài ba ngày ba đêm. Những thi thể rết lớn nhỏ nằm thành từng đống như núi trong rừng, dưới lòng đất sâu vẫn còn rất nhiều rết đang ngủ đông. Đây là một cuộc chiến trường kỳ, việc thực sự thanh trừng sạch sẽ rết trên hoang nguyên là điều không thể, nhưng việc bộ tộc rết chịu tổn thất nặng nề là điều không thể chối cãi.

 

Nếu trong bộ tộc rết có lãnh đạo giống như Hồng Ngô, có thể sau hàng trăm ngàn năm nữa, hoang nguyên lại sẽ trở thành tình cảnh như hôm nay. Nhưng chuyện của hàng trăm ngàn năm sau, ai có thể nói trước được? Vũ tộc ở hoang nguyên cũng không phải là kẻ dễ bị bắt nạt.

 

Ba ngày ba đêm sau, trận chiến dần lắng xuống, những thi thể lớn nhỏ trong rừng hoặc bị ăn, hoặc bị chôn. Những cây cối trong rừng bị trận chiến tàn phá, ngã đổ nhiều, nhìn thật thảm hại, nhưng sau vài trận mưa, khu rừng sẽ nhanh chóng hồi phục.

 

Trong thần miếu, mọi người đều mệt mỏi rã rời, Ôn Hằng dựa vào chân bức tượng, mặt mũi lấm lem như những người khác. Liên Vô Thương tựa vào bên cạnh hắn, nhắm mắt dưỡng thần, còn Thiệu Ninh và những người khác thì đến cả việc cử động cũng không muốn nữa.

 

Khi màn đêm buông xuống, Tiêu Lệ bước vào: "Việc đã hoàn thành, ta phải trở về U Minh Giới rồi." Ôn Hằng ngẩng đầu chào Tiêu Lệ: "Đi gấp thế làm gì? Ngươi cũng mệt mỏi rồi, mau đến nghỉ ngơi chút đi." Tiêu Lệ hừ một tiếng: "Ngươi nghĩ ta là ngươi chắc? Có thể lang thang khắp nơi? Ta còn có U Minh Giới đang chờ ta về." Nói thì nói vậy, nhưng Tiêu Lệ vẫn ngồi khoanh chân giữa đám người.

 

Ôn Hằng chân thành nói với Tiêu Lệ: "Tiêu Lệ, cảm ơn ngươi." Từ khi họ quyết định tấn công hoang nguyên, Tiêu Lệ đã biết và mang theo Phong Đô Ấn đến hoang nguyên. Trong ba ngày này, hắn chỉ huy đội quân yêu thú đối đầu với đám rết hung ác, có thể khẳng định, chín phần mười con rết khổng lồ đều bị đội quân yêu thú của Tiêu Lệ tiêu diệt.

 

Tiêu Lệ hơi ngượng ngùng: "Có gì mà cảm ơn chứ." Hắn đã nói từ trước, nếu Ôn Hằng muốn tấn công thượng giới, hắn sẵn sàng trở thành vũ khí trong tay Ôn Hằng, xông pha trận mạc cho hắn. Dù lần này chỉ là đối đầu với quân đoàn rết, Tiêu Lệ cũng cảm thấy một sự hả hê thoả mãn.

 

Ôn Hằng mỉm cười hỏi: "Bộ giáp mới thế nào?" Tiêu Lệ đang sử dụng một bộ giáp mới, và phải nói rằng vận may của hắn khá tốt. Khi hắn đến hoang nguyên, bộ giáp cũ đã rách nát, và lúc đó Ôn Hằng cùng mọi người đang bố trí trong thần miếu. Khi thấy tình hình này, Ôn Hằng lập tức đi đến Thập Bát Giới, mang về bộ giáp mới mà Thân Đồ Tiệm và các đệ tử đã làm cho Tiêu Lệ.

 

Tiêu Lệ hài lòng nói: "Rất tốt, thay ta cảm ơn Thân Đồ Tiệm và sư chất Cát." Phải nói rằng, bộ giáp mới rất thoải mái. Trước đây, bộ giáp cũ không phù hợp với thần hồn của hắn, khi vào trong giáp, thần hồn sẽ có cảm giác bị gò bó, khi hành động sẽ cảm thấy mình giống như một con rối, nhiều động tác không thể thực hiện linh hoạt.

 

Nhưng bộ giáp mới thì khác. Khi vừa tiến vào, Tiêu Lệ cảm thấy thần hồn của mình như trở lại thân xác ban đầu. Cảm giác bị gò bó biến mất, sức mạnh cũng tăng lên gấp hàng chục lần. Bộ giáp này giống như một pháp khí được chế tạo riêng cho thần hồn của hắn.

 

Thực ra, người mà Tiêu Lệ muốn cảm ơn nhất là Ôn Hằng, chỉ có Ôn Hằng mới nghĩ đến việc không tiếc chi phí để giúp hắn làm một bộ giáp mới. Được người khác quan tâm như vậy, cảm giác thật tuyệt.

 

Tiêu Lệ đưa Phong Đô Ấn cho Ôn Hằng: "Cái này cho ngươi." Ôn Hằng ngạc nhiên: "Đưa cho ta làm gì? Ngươi là Diêm Quân, cái này không phải nên do ngươi bảo quản sao?" Tiêu Lệ đã mất nhiều năm để tìm Phong Đô Ấn, thậm chí đã phái Tái Úng Lệ ra ngoài tìm kiếm bao nhiêu năm, cuối cùng mới tìm được, nhưng giờ lại đưa cho Ôn Hằng?

 

Tiêu Lệ nói: "U Minh Giới đã có Phong Đô Ấn mới, cái này đối với ta đã không còn tác dụng nữa." Đây là Phong Đô Ấn cũ dưới Cổ Mộc, do sự ăn mòn của Đạo Mộc, sức mạnh của Phong Đô Ấn đã yếu đi rất nhiều, yếu đến mức chỉ có thể điều khiển một số yêu thú. Tiêu Lệ không muốn phải phân tâm chăm sóc đội quân yêu thú này nữa: "Những con yêu thú đó bây giờ đã ngủ sâu dưới những ngọn núi xung quanh thần miếu, linh hồn của chúng vẫn còn trong Phong Đô Ấn, ta giữ lại cũng không có tác dụng gì."

 

Ôn Hằng hỏi: "Có bao nhiêu yêu thú ở đó?" Tiêu Lệ đáp: "Tám ngàn yêu thú, ta cảm thấy chúng theo ngươi sẽ tốt hơn." Tám ngàn con yêu thú, một lực lượng không lớn nhưng cũng không nhỏ. Nhưng vì chúng là những kẻ bảo vệ Cổ Mộc, linh hồn của chúng đã vượt qua Ngũ Đạo, Tiêu Lệ cũng không thể đưa chúng vào luân hồi, nên hắn đã trao trách nhiệm này cho Ôn Hằng.

 

Ôn Hằng suy nghĩ một chút rồi nói: "Được thôi, ta sẽ tìm cách an bài cho bọn chúng." Ôn Hằng với quyền quản lý Đạo Mộc, đôi khi quyền lực của hắn còn lớn hơn cả Tiêu Lệ.

 

Lúc này, Liên Vô Thương mở mắt ra. Cùng với Bạch Trạch, hai người đã dùng sức mạnh của mình để duy trì thông đạo truyền tống từ Hoang Nguyên lên Thượng giới mười lăm giới trong suốt ba ngày qua, đây là một nhiệm vụ vô cùng khó khăn. Dù là Liên Vô Thương hay Bạch Trạch cũng cảm thấy rất mệt mỏi. Việc Liên Vô Thương có thể tỉnh lại là nhờ Ôn Hằng không ngừng truyền linh khí cho hắn. Còn Bạch Trạch thì không may mắn như vậy, không chỉ chưa tỉnh lại mà còn bị Bạch Hoan đè lên ngực như thể đang thực hiện màn đập đá trên người.

 

Ôn Hằng lo lắng hỏi: "Vô Thương, ngươi ổn chứ? Có cần nằm nghỉ thêm chút nữa không?" Liên Vô Thương lắc đầu: "Không cần."

 

Liên Vô Thương ngồi dậy, quét thần thức một vòng. Trời ơi, cả đám người trong thần miếu nằm la liệt khắp nơi, Thiệu Ninh và những người khác thì ngáy như sấm. Liên Vô Thương cười nói: "Lên được Thượng giới, con người lại trở nên mềm yếu như vậy sao."

 

Khi Liên Vô Thương mới hóa hình và trải qua cuộc chiến Tiên Ma kéo dài hàng trăm năm, hắn từng không ngủ không nghỉ suốt mấy chục năm để bảo vệ một phương. Vậy mà bây giờ vừa lên Thượng giới, chỉ mới ba ngày đã có biết bao nhiêu người ngã gục, nếu không phải do yếu đuối thì là gì?

 

Trừng Anh đang ngồi khoanh chân tụ linh, nghe thấy lời của Liên Vô Thương, nàng mở mắt ra: "Sau khi ta phi thăng, ta phát hiện một điều rất kỳ lạ, linh khí trên Thượng giới rất đậm đặc, bề ngoài trông không có vấn đề gì. Nhưng khi đến Hoang Nguyên, ta lại cảm thấy trong tình trạng linh khí rất nhiều mà ta lại không đủ sức lực. Rõ ràng linh khí hấp thu không vấn đề gì, nhưng ta không thể chuyển hóa thành sức mạnh để sử dụng."

 

Bạch Trạch cuối cùng cũng tỉnh dậy: "Ôi trời... Hoan Hoan, ngươi suýt đè chết ta rồi. Ta suýt chút nữa thì mất mạng vì thiếu linh khí..." Bạch Trạch vừa choáng váng vừa kéo Hoan Hoan, người đang ngủ say không biết trời đất, đặt nằm ngay ngắn lại. Hắn ngồi khoanh chân và nói: "Những gì Tiên tử Trừng Anh cảm nhận, ta cũng cảm nhận được. Ban đầu ta nghĩ có lẽ do ta không phi thăng mà lên, nên Đạo nghĩa của Thượng giới bài xích ta. Nhưng bây giờ xem ra, có lẽ là do linh khí của Tiên giới không thể sử dụng được cho chúng ta."

 

Vân Cẩm đang nhai kẹo lạc, cắn rôm rốp: "Thật sao? Ta thấy Thượng giới rất tốt mà, linh thú và yêu thú ở đây lớn hơn hẳn, ăn một con là no rồi." Mọi người lạnh lùng liếc nhìn Vân Cẩm, có lẽ hắn là người duy nhất trong đám không cảm thấy vấn đề gì. Dù sao, Vân Cẩm là một yêu tu, chỉ cần có đồ ăn là hắn có thể nhanh chóng hấp thu linh khí.

 

Ôn Hằng nói: "Ta luôn cảm thấy rằng những Thiên Tiên, Địa Tiên và Tiên Quân trên Thượng giới không có sức chiến đấu." Ôn Hằng tiện tay chỉ vào Linh Tê, người đang tựa vào bên cạnh Huyền Sách, "Ngay cả Linh Tê thế này mà còn có thể đánh bại hai người cùng lúc." Vừa nói dứt lời, cây phất trần của Linh Tê đã quấn chặt cổ của Ôn Hằng. Linh Tê mắt đỏ ngầu: "Ta nghe thấy ngươi đang nói xấu ta." Ôn Hằng vùng vẫy: "Ta sai rồi..."

 

Bạch Trạch nói: "Ta nghĩ có lẽ do Đạo Mộc sắp sụp đổ, linh khí cũng đã thay đổi. Nhưng thôi, không cần phải bận tâm, chỉ cần Ôn Hằng đi đến đủ nhiều nơi, Đạo nghĩa của Tân Mộc sẽ sớm bao phủ cả Thượng giới."

 

Ôn Hằng vuốt cổ tự giễu: "Ta nghĩ mình mới là người mở rộng lãnh thổ *****ên, thật sự quá vất vả, nếu không có món ngon đãi ta thì ta sẽ bỏ cuộc." Vân Cẩm nghe thấy vậy, liền kéo Vân Thanh, người đang ngủ say trong cánh lông Phượng Hoàng, lay dậy: "Dậy đi, làm bữa khuya, sư phụ ngươi muốn ăn khuya."

 

Tiêu Lệ nhìn đám người đang ồn ào náo nhiệt, khuôn mặt hắn giấu sau chiếc mặt nạ ác quỷ, không thể thấy biểu cảm, nhưng giọng nói của hắn nghe rất vui vẻ: "Được rồi, ta sẽ về trước. Khi nào cần, hãy liên lạc với ta."

 

Từ khi đệ tử của Ôn Hằng phi thăng, U Minh Giới đã thay đổi cách thức liên lạc từ việc đốt hương và đốt giấy, giờ chỉ cần một lá bùa là có thể trò chuyện trực tiếp, dù cách xa mười tầng trời. Đám quỷ sai và Vô Thường của U Minh Giới giờ đều khóc ròng, cầu xin Thiên Cơ Các mở chi nhánh ở U Minh Giới.

 

Ôn Hằng định đứng dậy tiễn Tiêu Lệ, nhưng Tiêu Lệ cúi người ấn vai Ôn Hằng xuống: "Thái tử, ngươi cứ nghỉ ngơi đi." Ôn Hằng chỉ có thể mở to mắt nhìn bóng dáng Tiêu Lệ tan biến: "Tiêu Lệ lần *****ên tỏ ra thân thiện với ta như vậy." Hắn lắc lắc Phong Đô Ấn trong tay, không hiểu sao lại cảm thấy nó nhẹ đi.

 

Vân Thanh ngáp dài, dựng lò lên giữa thần miếu, Vân Cẩm chạy lon ton bên cạnh giúp nhóm lửa. Ôn Hằng và Liên Vô Thương thì vừa nói chuyện phiếm, vừa thỉnh thoảng ngắt quãng, còn Thiệu Ninh và những người khác thì kẻ ngồi thiền, kẻ ngáy ngủ.

 

Khi mùi thịt nướng tỏa ra khắp thần miếu, từ ngoài đại điện bước vào một người đàn ông mang theo cây cung dài trên lưng. Đôi mắt của hắn sáng rực, tinh thần tràn đầy, hoàn toàn không giống vẻ ủ rũ của hắn ban ngày.

 

Ôn Hằng mỉm cười nói: "Tướng quân Mèo, ngươi tỉnh rồi sao?" Mèo Bất Văn gật đầu: "Ừ!"

 

Nhiều tu sĩ trên Thượng giới vẫn giữ bản tính tự nhiên của mình, ví dụ như Tiểu Nghĩa, dù là ai, cứ đến giờ là phải quay về ngủ. Còn Mèo Bất Văn, dù trời có sập vào ban ngày, hắn cũng không quan tâm. Nhưng đến đêm, Mèo Bất Văn tỉnh táo hơn bất cứ ai.

 

Mèo Bất Văn thoải mái chen vào giữa mọi người: "Bọn Vũ tộc đều đã ngủ rồi, ta đã canh ngoài một canh giờ, không còn con nào sót lại đâu." Mèo Bất Văn là thành viên duy nhất trong ba người của nhóm Ôn Hằng nuôi dưỡng linh nang đến hỗ trợ ở Hoang Nguyên. Thông Thiên và Đoạn Bất Ngữ ở lại đầu kia của trận pháp truyền tống để giúp Liên Vô Thương và những người khác ổn định thông đạo. Là người của Vũ tộc, Mèo Bất Văn đã mang cung dài đến hỗ trợ.

 

Cung dài của Mèo Bất Văn cực kỳ lợi hại, khả năng nhìn đêm của hắn đã cứu được rất nhiều yêu thú trong các trận chiến đêm vừa qua. Trong một khoảng thời gian ngắn, danh tiếng của Mèo Bất Văn trong Vũ tộc nổi lên, sánh ngang với Kim Ô Vân Thanh và Phượng Hoàng Vân Bạch.

 

Mèo Bất Văn nói: "Đám hải thú của Hỗn Độn Hải cũng đã rút lui rồi. Ta thấy Mặc Liệt và đồng đội đang dẫn binh đoàn cua và cá mập trở về dưới nước." Sau trận đại chiến, điều cần thiết là nghỉ ngơi, và dù Ôn Hằng và những người khác có thể nghỉ ngơi trong thần miếu, đám hải thú của Hỗn Độn Hải cũng không ngốc đến mức không biết phải trở về.

 

Khi những con cá mập, cua, và tôm hùm nghe thấy tin chúng có thể trở về, tất cả đều gào rú ầm ĩ và phóng về hướng Hỗn Độn Hải. Dù có dùng "Lệnh Khiển Long" cũng không thể giữ chân chúng lại được, tâm trí của chúng đã hoàn toàn hướng về nhà. Những hải thú này hiểu rằng đất liền không phải là nơi dành cho chúng. Con cua hải thú lớn nhất, khi nhìn thấy Vân Thanh đang ***** miếng nhìn nó, chỉ mong có thêm tám chân nữa để chạy thật nhanh.

 

Mèo Bất Văn nói: "Có một tướng quân của Thủy tộc bị thương, ta thấy bọn hải thú khiêng hắn xuống nước." Ôn Hằng suy nghĩ một chút rồi nói: "Là Côn Kếch phải không? Con cá lớn bị mất nửa cái vây?"

 

Mèo Bất Văn gật đầu: "Đúng rồi, chính hắn. Ta thấy cái đuôi của hắn bị con rết cắn nát." Ôn Hằng cười không có chút lòng thương cảm nào và nói với Liên Vô Thương: "Có lẽ sau trận này, Côn Kếch sẽ không bao giờ muốn lên bờ nữa."

 

Liên Vô Thương nói: "Chắc hắn sẽ phải xem xét lại bản thân." Côn Kếch cũng là một người kỳ lạ, vừa lên bờ đã nghĩ rằng mình có thể làm chủ cả trời đất, nhưng sau khi bị Ôn Hằng và mọi người dạy dỗ một phen, hắn đã nhận bài học. Bây giờ, khi gặp phải đại quân của Hồng Ngô và bị thương, có lẽ sau khi trở về, hắn sẽ trốn đi khóc một mình.

 

Liên Vô Thương tiếp tục nói: "Mặc Liệt và Nhan Bồi Khanh đã rời khỏi vùng nước của Hoang Nguyên, không biết ai sẽ trở thành bá chủ vùng nước này." Ôn Hằng suy nghĩ: "Nếu đám hải thú của Hỗn Độn Hải không tấn công, ta nghĩ Côn Kếch sau khi thức tỉnh cũng có thể thử sức."

 

Cuối cùng, Vân Thanh cũng nướng xong thịt rết. Thịt rết sau khi nướng chuyển từ hơi trong suốt sang màu trắng tuyết, trông như từng sợi và mùi hương cũng rất thơm. Vân Cẩm ăn đầy miệng, nước thịt chảy ra: "Ngon quá, ngon quá!"

 

Vân Thanh bưng đĩa thịt đến cho Ôn Hằng và mọi người: "Sư phụ, sư mẫu, ăn khuya thôi." Ôn Hằng xoa đầu Vân Thanh: "Cảm ơn con. Đúng rồi, ta có một câu hỏi muốn hỏi con. Lúc ta chiến đấu với Hồng Ngô, kết giới trên người ta là do con tạo ra à?"

 

Lúc đó, Ôn Hằng lao lên không màng nguy hiểm, một kết giới bảo vệ xuất hiện trên người hắn, với màu sắc và khí tức mà hắn không quen thuộc. Kết giới đó đã giúp hắn ngăn chặn nhiều độc tố của Hồng Ngô, và bây giờ Ôn Hằng mới nhớ ra để hỏi Vân Thanh. Vân Thanh nghe xong liền gật đầu: "Là con và Vân Bạch cùng làm." Không lạ gì, kết giới này là kết hợp năng lực của hai đứa trẻ, điều chưa từng thấy trước đây.

 

Liên Vô Thương dù có thế nào cũng không thể nuốt nổi thịt rết, cuối cùng Vân Thanh đã làm cho hắn một bát chè hạt sen. Uống chè, Liên Vô Thương chậm rãi nói: "Tình hình ở Hoang Nguyên đã ổn định. Sau khi Hồng Ngô sụp đổ, sẽ có một vài cuộc xung đột nhỏ giữa các chủng tộc để tranh giành lãnh thổ, nhưng sẽ không quá nghiêm trọng. Sau những xung đột đó, Hoang Nguyên sẽ ổn định."

 

Ôn Hằng gật đầu: "Ừ, còn về việc ai thắng ai thua, chúng ta không cần quan tâm nữa."

 

Trước khi đóng thông đạo, một số Vũ tộc đã quyết định ở lại Hoang Nguyên để giúp săn bắt sâu bọ và sinh sống tại đây. Sau trận đại chiến này, nhiều chủng tộc đã chịu tổn thất, trong ngắn hạn sẽ không có những cuộc xung đột gay gắt.

 

Ở Hoang Nguyên còn có đám kiến xé vàng Tiểu Nghĩa, nếu các phe đánh nhau đến kiệt quệ, kẻ được lợi nhất vẫn là Tiểu Nghĩa.

 

Bạch Trạch cười nói: "Nhiều người nói rằng Ôn Hằng ngươi mềm mỏng, nhưng đôi khi ta lại thấy ngươi khá vô tình." Nghe Bạch Trạch nói vậy, mọi người đều mở mắt nhìn hắn. Bạch Trạch giải thích: "Hoang Nguyên đang trong thời kỳ xây dựng lại, lúc này nếu ngươi muốn tiếp quản thì sẽ rất dễ dàng. Nhưng ngươi lại chọn không can thiệp, thậm chí còn không quan tâm đ ến việc ai thắng ai thua, đây chẳng phải là vô tình sao? Ngươi có thể ngăn chặn cuộc xung đột lần sau."

 

Ôn Hằng nghe vậy chỉ cười: "Ngăn chặn xung đột lần sau thì có gì khó đâu, nhưng còn lần sau nữa? Cuộc xung đột tiếp theo sẽ diễn ra trong bao lâu? Một năm, hai năm, hay một trăm, hai trăm năm? Chúng ta đến Hoang Nguyên này đã khơi mào một cuộc chiến lớn.

 

Nếu không có chúng ta can thiệp, đại quân của Hồng Ngô sẽ càn quét Hoang Nguyên, các sinh vật trên Hoang Nguyên sẽ sống dưới sự cai trị của Hồng Ngô từ đó. Ở một khía cạnh nào đó, Hồng Ngô sẽ trở thành thần của Hoang Nguyên, và khi có xung đột giữa các tộc, hắn sẽ đứng ra ngăn chặn.

 

Nếu ta tiếp quản Hoang Nguyên, có gì khác biệt với đại quân của Hồng Ngô chứ? Ngươi sẽ nói rằng đại quân của Hồng Ngô sẽ giết hại vô tội, còn ta thì không. Ta không nghĩ như vậy. Trong cuộc chiến này, có biết bao nhiêu con rết đã chết, và các chủng tộc khác cũng chịu tổn thất. Chẳng lẽ mạng sống của các chủng tộc khác là quý giá, còn mạng sống của lũ rết thì không?

 

Hoang Nguyên cũng như Thượng giới, cái mà nó cần không phải là kẻ thống trị, mà là sự cân bằng. Sự sống vốn dĩ sẽ tìm ra điểm cân bằng của nó. Nếu chúng ta không can thiệp, đại quân của Hồng Ngô sau khi càn quét Hoang Nguyên cũng không chắc sẽ thuận lợi mãi mãi.

 

Bạch Trạch đại nhân, ngài nói đúng một điều, ta thật sự rất vô tình. Ta cho rằng mọi lựa chọn đều có lợi và hại, không có thất bại hoàn toàn và cũng không có chiến thắng hoàn toàn. Ngài có thể đồng tình với cách nhìn của ta không?"

 

Bạch Trạch vô tội chớp mắt: "Ta đâu có nói ngươi sai, Thiên Đạo vốn vô tình, ngươi đùng đùng giải thích với ta làm gì? Không biết người khác sẽ nghĩ ta bắt nạt ngươi nữa. Nhìn kìa, Liên Vô Thương đang nhìn ta bằng ánh mắt không đúng rồi."

 

Mọi người lại cười ầm lên. Bạch Hoan, đang mơ màng ngồi dậy, nói: "Hả? Sao thế? Trời sáng rồi à?"

 

Sau một đêm nghỉ ngơi, sáng hôm sau mọi người tỉnh dậy sảng khoái. Khi mở cánh cửa lớn của thần miếu, họ hít một hơi thật sâu bầu không khí trong lành: "À, cảnh đẹp thật."

 

Linh Tê nói: "Tiếp theo mọi người dự định làm gì? Ta xin nói trước, ta thấy ở Hoang Nguyên có nhiều linh bảo, ta muốn đi đào chúng." Không lúc nào là Linh Tê không phát hiện ra linh bảo.

 

Thiệu Ninh suy nghĩ: "Ta không quan tâm đ ến linh bảo, ta muốn trở về trước. Bất Phàm và mọi người đang chuẩn bị mở Thiên Cơ Các, ta phải về giúp đỡ. Trước khi đi, ta đã giao mọi việc cho Tạ Cẩn Ngôn, nếu không về sớm chắc chắn hắn sẽ nổi điên mất." Lần này, nếu không lo lắng cho Ôn Hằng, Thiệu Ninh đã không để mặc các đệ tử của mình và chạy đến Hoang Nguyên. Các đệ tử của hắn đã khổ sở vì có một sư phụ như Ôn Hằng, người cứ chạy lung tung khắp nơi, nếu hắn không có trách nhiệm thì thật khó coi.

 

Vân Thanh giơ tay: "Tôi muốn đi đến vùng đồng bằng phía Đông tìm sâu bướm. Tôi đã nhìn thấy rất nhiều, to và béo! Không biết những con chim khác có nhanh hơn mà bắt mất không nhỉ?" Vân Bạch nói: "Tôi sẽ đi cùng với Vân Thanh." Dù sao thì trước đó Vân Lạc Lạc đã giao việc cho Cát Thuần Phong và bọn họ ở Thập Bát Giới rồi, nên Vân Thanh và Vân Bạch có thể thoải mái đi bắt sâu bướm mà không lo nghĩ gì.

 

Hơn nữa, bây giờ việc trở về Tiên giới đã trở nên rất thuận tiện. Liên Vô Thương và các Tiên quân bên trận pháp đã cố gắng ổn định lại các trận pháp truyền tống dẫn đến hoang nguyên, giờ đây chỉ mất một nén nhang là có thể quay về.

 

Bạch Trạch nói: "Tôi à, tôi muốn lên Thượng giới để thăm thú một chút. Có lẽ sách của Bạch Trạch cần phải được biên soạn lại, thời gian tới tôi chắc sẽ rất bận. Hoan Hoan, ngươi đi theo Vân Thanh bọn họ hay theo ta?" Bạch Hoan lập tức rơi vào tình huống khó xử: "A? Phải lựa chọn sao? Không thể chọn cả hai sao? Làm sao bây giờ? Ta muốn đi với A Trạch, nhưng cũng muốn ở cùng với Quái Quái và Mỹ Mỹ."

 

Bạch Hoan khổ sở, nhìn Bạch Trạch một cách đáng thương, lại quay qua nhìn Vân Bạch bọn họ với vẻ đầy do dự, lông mày như sắp nhíu lại thành nơ.

 

Trừng Anh nói: "Ta muốn đi tìm chủ nhân ở Tiên giới. Ta là thuộc hạ của người, chỉ khi ở bên cạnh người ta mới yên tâm." Cách làm của Trừng Anh nằm trong dự liệu của Ôn Hành và mọi người. Thực ra, Trừng Anh vẫn không hiểu được Vân Thanh và Vân Bạch. Cả hai cha của họ đều ở Thượng giới, vậy mà sao họ vẫn có thể bình tĩnh đi bắt sâu bướm như vậy? Quả nhiên, như lời đồn, phải chăng tộc Vũ đều có trái tim mạnh mẽ?

 

Vân Cẩm không nói gì, nhưng ánh mắt của hắn đã nói lên sự lựa chọn của mình. Đôi mắt của hắn gần như dính chặt vào Vân Bạch và Vân Thanh. Ôn Hành lo lắng vô cùng, lỡ như Vân Cẩm không kiềm chế được bản năng trong người mà nuốt chửng hai đứa trẻ thì biết làm sao?

 

Trừng Anh kéo tay Vân Cẩm: "Người này đi cùng ta." Vân Cẩm lẩm bẩm: "Tại sao?" Trừng Anh đáp: "Ta không yên tâm, chỉ khi để ngươi dưới mắt ta, ta mới chắc rằng ngươi không ra ngoài gây chuyện." Ngày trước, chính lúc Trừng Anh không để ý mà Vân Cẩm đã chạy ra ngoài và ăn mất Thái A, dẫn đến hàng loạt sự kiện tiếp theo ở hoang nguyên. Vân Cẩm chính là ngòi nổ, chính là người khơi mào mọi chuyện!

 

Ôn Hành và mọi người giơ ngón tay cái lên: "Không hổ danh là Tiên tử Trừng Anh, có tầm nhìn xa rộng." Trừng Anh thở dài: "Hắn giống hệt với Cùng Kỳ, chỉ cần rời mắt một chút là gây chuyện ngay. May mà Cùng Kỳ không có mặt ở hoang nguyên, nếu không, hai người này có thể khiến nơi đó đảo lộn hoàn toàn."

 

Phải nói, Tiên tử Trừng Anh thật sự rất hiểu Vân Cẩm và Cùng Kỳ.

 

Vân Cẩm buồn bã: "Theo ngươi có gì tốt chứ, vừa dữ vừa lắm lời, ta không thích kiểu người như ngươi. Ta thích Nhu Nhu, ta muốn đi tìm Nhu Nhu." Đại đệ tử của Ôn Hành, Thẩm Nhu, không biết từ lúc nào đã lọt vào mắt xanh của Vân Cẩm. Những năm qua, Vân Cẩm luôn đuổi theo Thẩm Nhu không ngừng, nhưng Thẩm Nhu chỉ một lòng hướng đạo, chẳng hề quan tâm đ ến chuyện tình cảm. Vân Cẩm dù to lớn, mạnh mẽ, nhưng khi đối diện với Thẩm Nhu cũng chỉ đành bó tay.

 

Ôn Hành cười nói: "Vân Cẩm, ta có tin tốt cho ngươi đây, A Nhu hiện đang ở Thượng giới, có khi ngươi sẽ gặp nàng trước ta đấy." Vân Cẩm lập tức hai mắt sáng rỡ: "Hay quá! Lần này ta nhất định sẽ tạo ra một cuộc gặp gỡ hoàn hảo."

 

Ôn Hành và mọi người làm động tác nắm tay cổ vũ: "Cố lên!" Họ đã có thể tưởng tượng ra cảnh Vân Cẩm đâm phải bức tường cứng. Chỉ nghĩ đến cảnh đó thôi... họ đã không thể nhịn cười được.

 

Lúc này, phía sau mọi người bỗng vang lên tiếng ngáy. Nhìn theo hướng âm thanh, họ thấy sau cây cột bên cạnh cửa lớn của thần điện, Mèo Bất Văn đang ngủ say, nước miếng chảy ra. Ôn Hành nói: "Mèo Bất Văn thì sao? Hắn sẽ ở lại đây hay như thế nào?"

 

Linh Tê cúi xuống chọc chọc vào mặt Mèo Bất Văn, nhưng hắn không động đậy: "Ta nghĩ là nên để lại cho hắn một mẩu giấy, rồi để hắn tự quyết định thôi." Mèo Bất Văn khác với bọn họ, hắn không thuộc bất kỳ tổ chức nào, hắn là kẻ tự do.

 

Ôn Hành nói: "Ta và Vô Thương muốn đi bờ biển phía Bắc để tìm Mạn Mạn Đa để sửa chữa Song Ngư Ngọc." Họ chỉ định tìm Song Ngư Ngọc thôi, nhưng cuối cùng lại chứng kiến một trận chiến hoành tráng, không biết đó là may mắn hay xui xẻo nữa.

 

Huyền Sách suy nghĩ: "Mạn Mạn Đa sao? Ta đã nghe nói về nó, nghe bảo là thứ mọc dưới nước, hơi khó tìm đấy. Đúng lúc Linh Tê và ta cũng muốn đi tìm bảo vật, hay chúng ta cùng đi với các ngươi?" Linh Tê nói: "Đúng, đúng! Hơn nữa, nghe nói vùng biển Bắc có dòng chảy rất xiết, chi bằng mang theo Nhan Bồi Khanh và Mặc Liệt, họ thuộc tộc thủy, rành về những thứ dưới nước hơn chúng ta."

 

Ôn Hành thấy rất có lý: "Vậy chúng ta sẽ đợi Nhan Bồi Khanh bọn họ ở đây." Nói đến Nhan Bồi Khanh... họ sống dưới nước, nếu đi theo Ôn Hành thì Ôn Hành đang nghĩ, có phải hắn cần chuẩn bị một cái bể lớn trên xe kéo để họ cư trú không?

 

Mọi người mỗi người một hướng. Trừng Anh sợ Vân Cẩm đổi ý, nói một lời với mọi người rồi nhanh chóng kéo Vân Cẩm đi. Trong tiếng khóc thét của Bạch Hoan, những tu sĩ như Bạch Trạch chuẩn bị lên Tiên giới đã bước lên truyền tống trận.

 

Bạch Trạch cười nói với Hoan Hoan: "Hoan Hoan, bảo trọng nhé. Vân Thanh, Hoan Hoan nhờ ngươi chăm sóc thêm đấy." Vân Thanh đeo cái giỏ: "Được rồi." Dù sao trong mắt Vân Thanh, chăm sóc Bạch Hoan chẳng khác gì chăm sóc Vân Lạc Lạc.

 

Nghe vậy, Bạch Hoan càng khóc dữ hơn. Vân Thanh cau mày: "Đừng khóc nữa, đâu phải sinh ly tử biệt, các ngươi sẽ gặp lại nhau sớm thôi mà." Bạch Hoan nghẹn ngào: "Hức hức hức, A Trạch chỉ có mình Hoan Hoan thôi, còn Quái Quái lại có Mỹ Mỹ... Ta không muốn ở với các ngươi nữa, ta muốn ở với A Trạch."

 

Bạch Hoan cuối cùng vẫn khóc lóc lao vào Bạch Trạch đang đứng trong trận truyền tống, khiến Bạch Trạch xúc động không thôi: "Hoan Hoan..." Đây chính là đứa trẻ mà mình đã nuôi lớn, dù thường ngày không hiểu chuyện, nhưng lúc quan trọng vẫn hướng về mình.

 

Bạch Hoan nằm trong lòng Bạch Trạch, òa khóc to: "Hu hu hu, thực ra ta cũng muốn cùng với Quái Quái và bọn họ đi bắt sâu bướm lắm! Làm sao đây A Trạch, ta lại không muốn ở bên ngươi nữa rồi." Bạch Trạch cảm thấy như một ngụm máu mắc kẹt trong cổ họng: ...

 

Thiệu Ninh thở dài, vẫy tay với Ôn Hành và những người khác: "Chuyến này e rằng không được yên ổn rồi. Được rồi, hẹn gặp lại ở Tiên giới. Bảo trọng nhé." Ôn Hành vẫy tay chào, một ánh sáng linh quang lóe lên trong trận truyền tống, tiếng khóc của Bạch Hoan cuối cùng cũng tan biến.

 

Vân Thanh thở phào: "Bạch Hoan còn khóc hơn cả Vân Lạc Lạc, thật sự là yếu đuối quá." Vân Bạch gật đầu: "Đúng vậy, trẻ con của tộc Vũ không yếu đuối như vậy, đúng là con của tộc Vũ chúng ta tốt hơn." Hai đứa trẻ nhỏ bé vừa chê bai con cái của tộc Long, vừa leo lên con Kiến Xé Vàng đang chờ bên ngoài thần miếu.

 

Vân Thanh vẫy tay: "Sư tôn, con đi bắt sâu bướm đây, người và sư mẫu nhớ giữ gìn sức khỏe nhé." Nói xong, con Kiến Xé Vàng lập tức lao đi, chẳng mấy chốc đã biến mất.

 

Linh Tê nói với Ôn Hành: "Ta và Huyền Sách sẽ dạo quanh khu vực thần miếu một lát, khi nào các ngươi xuất phát thì gọi chúng ta." Nói xong, hắn và Huyền Sách thực sự đã cưỡi kiếm bay đi, trông có vẻ nếu chưa thu thập được một rổ đầy linh thực thì họ sẽ không xuất hiện nữa.

 

Thần miếu ngay lập tức trở nên tĩnh lặng, chỉ còn tiếng ngáy của Mèo Bất Văn. Ôn Hành nắm tay Liên Vô Thương: "Vô Thương, đi xem đại quân yêu thú chứ?" Liên Vô Thương gật đầu: "Được."

 

Lần *****ên khi Ôn Hành được yêu thú đưa đến Đạo Vực, hắn suýt chết đuối, chỉ biết rằng mình chạm vào bức tường của điện thờ phía sau và rồi đến được nơi của đại quân yêu thú. Lần này có Phong Đô Ấn trong tay, khi hắn mở mắt ra, đã nhìn thấy rõ ràng tám nghìn đầu yêu thú đang ngủ say giữa những dãy núi trùng điệp xung quanh.

 

Dù biết rằng chúng là những kẻ bảo vệ của Cựu Mộc, khác với yêu thú thông thường, nhưng sau những ngày ở cạnh Tiêu Lệ, hắn không thể ngừng gọi chúng là yêu thú. Đội quân yêu thú đã đào rỗng các dãy núi, bị bao quanh bởi hệ thống rễ dày đặc của Đạo Mộc, chúng bị mắc kẹt trong kết giới đỏ như một đoàn quân xác sống.

 

Phong Đô Ấn chứa linh hồn của tám nghìn yêu thú. Sau khi lấy được Phong Đô Ấn lần này, Ôn Hành cảm thấy mình có thể điều khiển nó một cách dễ dàng. Trong mắt hắn, Phong Đô Ấn giống như một chiếc túi trữ vật, hắn có thể lấy linh hồn bên trong ra, sử dụng chúng hoặc tiêu diệt chúng chỉ trong một ý niệm.

 

Sau trận đại chiến, Ôn Hành cảm thấy mối liên kết giữa mình và hệ thống rễ Đạo Mộc ở hoang nguyên trở nên chặt chẽ hơn. Điều kỳ lạ là những rễ cây này vốn mọc ra từ Đạo Mộc của hắn, nhưng có lẽ vì khi chúng vươn đến hoang nguyên, Ôn Hành không hay biết, nên khi muốn điều động Đạo Mộc, hắn cảm thấy có một sự chậm trễ. Tuy nhiên, cảm giác này đang dần biến mất. Trong một ý nghĩ, hắn và Liên Vô Thương đã đến nơi yêu thú ngủ say.

 

Vẫn là cái bàn thờ quen thuộc, mấy ngày trước, đất trên bàn thờ còn dày, bây giờ chỉ còn một lớp mỏng, giống như một lớp bụi phủ trên mặt đất. Ôn Hành mới nhận ra, thì ra đây là tức nhưỡng.

 

Tức nhưỡng có khả năng mở rộng vô hạn. Càng trồng nhiều thực vật trên đó, nó càng trở nên phì nhiêu và dày thêm. Rất nhiều linh thực quý giá của Huyền Thiên Tông đều được trồng trên tức nhưỡng. Một mảnh tức nhưỡng nhỏ có thể tách ra nhiều lần mà vẫn giữ được khả năng mở rộng. Lượng tức nhưỡng mà Ôn Hành vừa thu lại trông như chưa từng bị tách ra, nếu mang về Huyền Thiên Tông, chắc chắn sẽ nuôi dưỡng được một vùng đất phì nhiêu.

 

Bên cạnh bàn thờ, yêu thú vẫn nằm yên, đầu hướng về phía bàn thờ. Ôn Hành lấy Phong Đô Ấn ra, nhẹ nhàng thổi vào đó, từ trong Phong Đô Ấn bay ra tám nghìn linh hồn yêu thú đỏ rực. Những linh hồn này bay đến thân thể của chúng và nhập vào cơ thể.

 

Những con yêu thú mở đôi mắt vàng rực, đồng loạt đứng dậy. Mới hôm qua, chúng vừa kết thúc trận chiến với bọn rết, hôm nay lại có người đánh thức chúng. Con yêu thú đầu đàn nhìn thấy Ôn Hành liền cúi đầu: "Người bảo vệ trẻ tuổi, ngài đến để lấy mạng chúng tôi sao?"

 

Nghe đầu đàn nói vậy, những con yêu thú phía sau lần lượt cúi đầu theo. Có con không cam lòng, thở ra khí mạnh từ lỗ mũi, nhưng cuối cùng vẫn cúi đầu. Rõ ràng chúng là những yêu thú to lớn, có răng nanh và vuốt sắc, chỉ cần lao vào là có thể cướp lại Phong Đô Ấn, xé nát Ôn Hành và Liên Vô Thương... Nhưng chúng vẫn lặng lẽ cúi đầu, chờ đợi cái chết.

 

Nhìn đám yêu thú này, Ôn Hành không khỏi nghĩ đến những tu sĩ trong di tích Thông Thiên, những người đã bán linh hồn của mình. Họ cũng giống như những con yêu thú trước mặt, vật lộn trong bóng tối và đau khổ vô tận. Những môn đồ đó cuối cùng ra sao? Đổi mạng sống và tu vi vô hạn lấy sinh mệnh và vận may của gia đình, nhưng lại không có nơi nào để thể hiện, họ chỉ có thể sống mãi trong di tích Thông Thiên.

 

Môn đồ rơi vào cảnh đó vì họ tham lam những thứ không thuộc về mình. Sau khi Ôn Hành xuất hiện, hắn đã phá vỡ quỹ đạo số mệnh vô tận của họ, giúp họ có được giấc ngủ vĩnh hằng. Còn những con yêu thú này thì không có sự lựa chọn. Chúng sinh ra là để bảo vệ Đạo Mộc, trải qua biết bao thử thách khắc nghiệt, những con yêu thú còn lại ở đây sớm đã biết rằng, sớm muộn gì chúng cũng sẽ cùng Cựu Mộc tiêu vong.

 

Hơn tám nghìn yêu thú phát ra linh quang màu đỏ sẫm. Hôm qua khi chúng tiến về thần miếu, răng và vuốt của chúng còn dính đầy máu xanh của lũ rết, nhưng hôm nay, những vết máu đó đã biến mất. Bầy yêu thú này khác xa với những đồng loại hỗn tạp, ngay cả lúc này, chúng vẫn giữ vững nguyên tắc của mình.

 

Ôn Hành có thể tưởng tượng rằng, ngày hôm qua, những con yêu thú này sau khi quay trở lại nơi đây, đã tự mình li3m sạch máu và vết bẩn trên cơ thể, xác nhận rằng mình đã hoàn toàn sạch sẽ, sau đó lặng lẽ nằm xuống và tiếp tục chìm vào giấc ngủ...

 

Ôn Hành khẽ hắng giọng: "Ta có một việc muốn bàn với các ngươi. Các ngươi có thể nghe trước, ta sẽ nói rõ sự nặng nhẹ của vấn đề, sau đó các ngươi có thể tự do lựa chọn." Nghe vậy, các yêu thú đều ngẩng đầu, đôi mắt vô hồn của chúng chăm chú dõi theo từng lời nói của Ôn Hành, không muốn bỏ lỡ một từ nào.

 

Tối qua, Ôn Hành đã suy nghĩ cả đêm về cách an bài những kẻ bảo vệ này. Chúng không hề làm sai điều gì, vì Đạo Mộc mà chúng đã hy sinh tất cả, và không đáng phải chịu đựng kết cục như vậy.

 

Ôn Hành nói: "Trước đây, một số tộc nhân của các ngươi đã đi đến hạ giới để tìm kiếm Đạo Mộc mới, nhưng cuối cùng mất đi lý trí, trở nên hung dữ và không ngừng sinh sản, trong suốt hàng vạn năm luôn khao khát chiếm lĩnh hạ giới." Nghe đến đây, con yêu thú đầu đàn lẩm bẩm một câu: "Xin lỗi."

 

Ôn Hành cười nói: "Kẻ gây họa cho hạ giới không phải là các ngươi, các ngươi không cần phải xin lỗi. Hơn nữa, những yêu thú đó đã bị chúng ta xử lý rồi." Yêu thú đầu đàn do dự: "Chúng ta là một loài sinh sôi rất nhanh. Trong hàng vạn năm, số lượng tộc nhân có thể đã lên đến hàng chục triệu. Ngài đã xử lý bằng cách nào?"

 

Ôn Hành đáp: "Ta đã cho chúng một thế giới riêng." Trên tay Ôn Hành xuất hiện một viên ngọc xoay tròn chứa tinh vân: "Là những người bảo vệ Đạo Mộc, chắc các ngươi biết đây là gì." Con yêu thú đầu đàn chăm chú nhìn viên ngọc, rồi đáp: "Đây là... Huyền Cơ Tử."

 

Khi Đạo Mộc của Thượng giới sụp đổ, thế giới bên dưới bộ rễ của nó là nơi chịu tổn hại trước tiên. Để duy trì vận mệnh của Thượng giới, người ở đó đã rút cạn linh khí của vô số tiểu thế giới ở hạ giới. Mỗi thế giới bị rút cạn vận mệnh và linh khí sẽ trở thành một viên ngọc như thế này, được gọi là Huyền Cơ Tử.

 

Ôn Hành nói: "Ta đã đưa những tộc nhân của các ngươi vào trong một Huyền Cơ Tử, họ đã sinh sôi, sống chết và luân hồi bên trong, bây giờ đã trở thành một thế giới độc lập." Con yêu thú đầu đàn lại cúi đầu, nhưng lần này trong giọng nói của nó có sự vui mừng: "Cảm ơn ngài."

 

Vận mệnh của chúng bị ràng buộc với Đạo Mộc, sẽ không có kiếp sau. Nhưng những tộc nhân đã mất đi ký ức lại có thể tiếp tục truyền thừa. Điều đó mang lại cho chủng tộc của chúng một tia hy vọng. Nghe tin này, con yêu thú đầu đàn vô cùng cảm kích: "Đa tạ ngài."

 

Ôn Hành nói: "Đừng vội cảm ơn ta, điều ta muốn nói quan trọng ở phía sau. Khi tộc nhân của các ngươi sinh sôi, họ có một hệ thống phân cấp khắt khe. Những yêu thú có tu vi cao sống rất lâu. Trong Huyền Cơ Tử, các yêu thú thông thường đã luân hồi qua hàng trăm kiếp, nhưng sự tranh đấu và chiến tranh vẫn luôn xảy ra."

 

Ôn Hành chỉ cung cấp cho những yêu thú này một nơi để chúng tự đấu đá lẫn nhau, không quấy nhiễu thế giới khác. Trong Huyền Cơ Tử, phần lớn yêu thú có thể tham gia luân hồi, nhưng những yêu thú cao cấp quá mạnh mẽ, vì vậy bi kịch vẫn tiếp tục diễn ra.

 

Ôn Hành nói: "Chúng là tộc nhân của các ngươi, nếu các ngươi có thể vào trong Huyền Cơ Tử để duy trì trật tự cho thế giới đó thì không còn gì tốt hơn. Nhưng hiện tại Huyền Cơ Tử nằm dưới phạm vi đạo lý của ta, còn thần hồn của các ngươi lại thuộc về Phong Đô Ấn của Cựu Mộc. Để các ngươi vào Huyền Cơ Tử, ta phải cắt đứt mối liên hệ giữa các ngươi và Phong Đô Ấn, điều này có nghĩa là các ngươi sẽ mất đi danh phận kẻ bảo vệ."

 

"Linh hồn của các ngươi sẽ trở về cơ thể, các ngươi sẽ bị bệnh, bị thương, chảy máu và chết. Ngoài việc giữ lại thân thể như hiện tại, các ngươi sẽ mất hết tất cả đặc quyền của kẻ bảo vệ. Sau khi các ngươi xử lý xong những yêu thú cao cấp trong Huyền Cơ Tử, các ngươi cũng sẽ như chúng, bước vào vòng luân hồi."

 

Đây là phương pháp tốt nhất mà Ôn Hành có thể nghĩ ra để an bài cho đám yêu thú này. Hắn cũng đã cân nhắc để chúng tiếp tục bảo vệ Tân Mộc, hoặc để chúng lang thang trên hoang nguyên, nhưng suy đi nghĩ lại vẫn thấy không ổn. Đạo Mộc của hắn không cần bảo vệ, ngay cả bản thân Ôn Hành cũng không dám nói rằng mình là kẻ bảo vệ Đạo Mộc. Đội quân yêu thú này, dù lớn hay nhỏ, không thể đặt vào bất kỳ giới nào, từ Thượng giới đến hạ giới.

 

Ôn Hành cảm thấy đưa những kẻ bảo vệ này vào Huyền Cơ Tử để giải quyết những vấn đề còn tồn đọng của chúng là một ý kiến không tồi. Sau khi giải quyết xong, tất cả cùng bước vào luân hồi. So với việc chờ đợi tuyệt vọng mà không có kiếp sau, có tương lai, có luân hồi là một điều khá tốt.

 

Ôn Hành chưa bao giờ nghĩ rằng việc trường sinh bất lão là điều gì tốt đẹp. Tất nhiên, đây chỉ là kế hoạch của hắn. Nếu yêu thú không muốn, hắn cũng đành thu lại Phong Đô Ấn, đợi đến khi nó hư nát, linh hồn của yêu thú cũng sẽ tan thành mây khói. Thân thể của yêu thú sẽ nằm lại sâu trong hoang nguyên, cuối cùng trở thành dưỡng chất cho Đạo Mộc.

 

Những con yêu thú bắt đầu rì rầm bàn tán. Ôn Hành cười nói: "Không cần vội, các ngươi cứ từ từ suy nghĩ." Không đợi Ôn Hành nói tiếp, con yêu thú đầu đàn đã đại diện cho cả bầy gật đầu: "Tốt! Chúng tôi rất sẵn lòng làm việc này. Xin hỏi khi nào chúng tôi có thể xuất phát?"

 

Ánh mắt mệt mỏi và đau khổ của yêu thú dần được thay thế bằng hy vọng và sự phấn khởi. Ôn Hành cười nói: "Thế giới mà Huyền Cơ Tử tọa lạc nằm ở hạ giới. Hiện tại sức mạnh của ta chưa đủ để đưa các ngươi qua đó. Khi nào ta tìm được cách, ta chắc chắn sẽ đưa các ngươi đến thế giới của tộc nhân các ngươi. Thế này được không?"

 

Yêu thú gật đầu lia lịa: "Được, được, được!" Ôn Hành cười nói: "Trước khi đến lúc đó, các ngươi sẽ phải chịu thiệt thòi ở lại đây một thời gian nữa, có thể sẽ bị ta triệu hồi bất cứ lúc nào."

 

Lũ yêu thú đồng thanh gầm lên, tiếng gầm tràn đầy hy vọng. Ôn Hành nghe thấy chúng đáp lại: "Được!"

 

Ôn Hành nắm tay Liên Vô Thương, mỉm cười: "Thế là quyết định rồi." Đến khi hắn có thể đưa yêu thú đến thế giới nơi Huyền Cơ Tử tọa lạc, có lẽ hắn cũng sẽ có thể trong chớp mắt quay lại Vũ Linh Giới.

 

Tác giả có đôi lời muốn nói:

 

Thân Đồ Tiệm: Thái tử và Thái tử phi, hai người còn nhớ mục đích của chuyến đi đến hoang nguyên là gì không?

 

Ôn Hành: Tìm Mạn Mạn Đa để sửa chữa Song Ngư Ngọc.

 

Cát Thuần Phong: Vậy tại sao các người lại đang chơi với lũ chim ở đây?

 

Ôn Hành phấn khích: Nhìn này, bao nhiêu con chim nhỏ, đáng yêu quá đi! Phượng Hoàng Linh thật kỳ diệu, chim chóc đều bị triệu tập đến đây rồi.

 

Phượng Uyên: Vậy tại sao lại không triệu tập ta? Ngươi có ý kiến gì với ta sao?

 

Ôn Hành: Không phải ta triệu tập mà, người dùng Phượng Hoàng Linh là Vân Bạch và Vân Thanh cơ mà.

 

Phượng Uyên: Tại sao!! Tại sao lại không triệu tập ta?!

 

Liên Vô Thương: Có lẽ vì dạo gần đây ngươi đã gây phiền phức cho Vân Thanh khiến Vân Bạch nổi giận đấy.
Bình Luận (0)
Comment