Trong tế đàn, các cành cây của Đạo Mộc đã hóa thành linh khí và quay trở lại cây gậy của Ôn Hằng. Không lâu sau, những cành mới sẽ mọc ra trên Đạo Mộc. Tuy nhiên, những người bảo vệ cũ trong bóng tối vẫn hướng về phía tế đàn, thèm khát trong im lặng. Ôn Hằng đột nhiên cảm thấy mình thật tàn nhẫn. Anh đã quen với việc rút Đạo Mộc ra, vậy những người bảo vệ này có thể làm gì được?
Trong bóng tối, người bảo vệ đã dẫn Ôn Hằng vào Đạo Vực lên tiếng: "Người bảo vệ trẻ, nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành, từ giờ mọi việc sẽ phụ thuộc vào ngươi." Nói xong, nó chậm rãi tan biến bên cạnh con yêu thú gần tế đàn nhất. Lúc đó Ôn Hằng mới nhận ra, con yêu thú này không phải là sinh vật có máu có thịt mà anh hiểu, mà nó là một linh hồn, một linh hồn bị Ôn Hằng đánh thức.
Trong đầu Ôn Hằng luôn hiện lên hình ảnh đôi mắt vàng vô cơ, đầy khao khát và hy vọng, mà ngay cả những người bảo vệ cũng không nhận ra. Là những người bảo vệ của cây cũ, họ chỉ có thể nhìn cây cũ mục nát mà không có khả năng chống cự.
Đứng giữa nhiều người bảo vệ như vậy, Ôn Hằng cảm thấy lòng mình nặng trĩu. Mặc dù biết rằng họ đã bị cây cũ bỏ rơi, họ vẫn kiên quyết bảo vệ Đạo Mộc. Thậm chí họ còn nói với Ôn Hằng rằng, nếu anh cần, họ vẫn có thể giúp đỡ.
Làm sao Ôn Hằng có thể để họ lặng lẽ chờ đợi sự tiêu vong trong chốn tăm tối này?
Ôn Hằng nghe thấy tiếng hú vang vọng từ sâu trong tâm trí, anh biết rằng mình cần rời khỏi nơi này. Một luồng sáng lóe lên bên cạnh, cơ thể anh bật mạnh lên, không khí trong lành tràn đầy phổi, và mọi sự đè nén tan biến. Anh hít một hơi mạnh, ho ra một ngụm nước.
Xung quanh vang lên tiếng ồn ào, và anh nghe thấy giọng của Liên Vô Thương: "Ôn Hằng? Ôn Hằng, ngươi sao rồi?" Ôn Hằng mở mắt, cảm thấy phổi mình đau âm ỉ: "Ừm... ta bị gì vậy?"
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, nói loạn lên: "Ngươi trôi nổi ngoài hồ! Cũng không biết đã trôi bao lâu, chúng ta suýt nữa tưởng ngươi đã chết!"
Mọi người chia ra khắp đền thờ đi loanh quanh, khi Liên Vô Thương và Bạch Trạch quyết định cách mở đường và tập hợp mọi người lại để bàn bạc, thì đột nhiên phát hiện Ôn Hằng đã biến mất! Mọi người hoảng loạn tìm kiếm khắp đền thờ, mất cả một canh giờ mà vẫn không tìm thấy dấu vết của Ôn Hằng.
May mắn thay, đàn kiến của Tiểu Nghĩa vẫn đang tìm kiếm ngoài đền thờ, và vào lúc đó, một con kiến báo cho Tiểu Nghĩa rằng Ôn Hằng đang nổi trên hồ!
Khi Liên Vô Thương và mọi người chạy ra khỏi đền thờ, họ thấy Ôn Hằng hai tay nắm chặt cây gậy, chìm dưới nước, không còn hơi thở hay nhịp tim. Thiệu Ninh và mọi người muốn xuống nước kéo Ôn Hằng lên, nhưng cây gậy quá nặng, họ không thể kéo nổi! May thay có Vân Thanh ở đó, chính Vân Thanh đã xuống nước cõng Ôn Hằng lên.
Ôn Hằng không biết mình đã trôi bao lâu, uống đầy một bụng nước. Mọi người cuống quýt cứu giúp một lúc lâu thì anh mới sống lại! Đôi mắt của Liên Vô Thương đỏ hoe: "Ngươi cảm thấy sao rồi? Còn chỗ nào thấy khó chịu không?"
Ôn Hằng khẽ mở miệng: "Vô Thương, ta đã thấy những người bảo vệ của cây cũ." Linh Hy phỉ nhổ: "Xì! Biết ngay là cây cũ có ý đồ xấu, suýt nữa ngươi đã chết đuối rồi, đây đâu phải là người bảo vệ, rõ ràng là ma nước đòi mạng!"
Ôn Hằng lắc đầu: "Nghe ta nói đã." Anh ngồi xuống bậc thềm trước đền thờ, kể lại những gì đã xảy ra sau khi anh bị tách khỏi mọi người. Ôn Hằng kết luận: "Ta nghĩ họ không cố ý để ta nổi trên mặt nước, mà nơi họ đang ngủ có một trận pháp, ta chỉ có thể ra khỏi đó từ hồ."
Liên Vô Thương nghe xong, im lặng hồi lâu, anh và Bạch Trạch đều có vẻ suy tư. Mọi người nhìn nhau, không biết nên tin lời Ôn Hằng hay không. Lúc này, Liên Vô Thương nói: "Ta đã hiểu, không lạ gì trước đó ta luôn cảm thấy trận pháp trong đền thờ có gì đó kỳ lạ."
Bạch Trạch nói: "Để ta tóm tắt lại sự việc. Đền thờ này là nơi ở của những người bảo vệ cây cũ, cũng là nơi những con yêu thú chúng ta nói đến từng sống, và nơi đây từng là nơi cây cũ sinh trưởng. Người từ Thượng Giới đã xây dựng trận truyền tống trong đền thờ để thuận tiện cho việc thờ phụng Đạo Mộc. Tuy nhiên, vì cây cũ mục nát, trận truyền tống bị đứt, và yêu thú bị cắt đứt liên lạc với Thượng Giới.
Tuy nhiên, rễ của cây cũ vẫn còn liên kết với Hạ Giới, và yêu thú đã đi theo rễ cây xuống Hạ Giới. Một số yêu thú mất ý thức và trở nên hung dữ, trong khi một số vẫn tuân theo bản năng, luôn tìm kiếm dấu vết của Đạo Mộc.
Khi cây Đạo Mộc của Tán Nhân nảy mầm, những yêu thú này đã phát hiện ra sự tồn tại của cây mới. Chúng theo những rễ cây cũ chưa mục nát xuống Hạ Giới, rồi tha một nhánh cây của Tán Nhân đi. Điều này dẫn đến việc không gian của Đạo Mộc Tán Nhân mở rộng ra vùng hoang dã, và có rễ cây kéo dài đến nơi này.
Tuy nhiên, yêu thú là những người bảo vệ cây cũ, chúng không thể kiểm soát cây Đạo Mộc mới. Vì vậy, chúng chọn cách giữ lấy một tia hy vọng và chìm vào giấc ngủ, hoặc nói đúng hơn là cái chết, vì cuối cùng chúng sẽ tiêu vong khi bị cây cũ bỏ rơi.
Tuy nhiên, cây cũ vẫn chưa hoàn toàn tiêu vong, vẫn còn thứ có thể đánh thức linh hồn của những người bảo vệ, đó là Phong Đô Ấn. Nhưng việc đánh thức linh hồn yêu thú không đủ để khôi phục cơ thể của chúng về trạng thái ban đầu, trừ khi chúng có sự chỉ dẫn của Đạo Mộc.
Tuy nhiên, Phong Đô Ấn của cây cũ luôn được giữ trong Âm Giới bởi Diêm Quân, và Thái A đã đánh cắp nó khi gây náo loạn ở Điện Diêm La. Hắn vô tình phát hiện ra mối liên hệ giữa Phong Đô Ấn và yêu binh trong đền thờ, và đã đánh thức một phần yêu binh, giúp hắn gia tăng sức mạnh trên vùng hoang dã."
Giới U Minh mất Phong Đô Ấn, liền phái Quỷ Đế đi tìm, từ đó có câu chuyện về Quỷ Đế Thái U Lũy lang thang trên hoang nguyên suốt hàng ngàn năm. Trong thời gian này, Hồng Ngô biết được sự tồn tại của Phong Đô Ấn, nên đã giao cho Hạc Hàn nhiệm vụ đánh cắp nó. Sau khi Hạc Hàn thành công, Hồng Ngô lại trở mặt không nhận người.
Hồng Ngô có được Phong Đô Ấn và muốn triệu hồi yêu binh, nhưng phát hiện yêu binh không mạnh mẽ như y tưởng. Vì vậy, y ném Phong Đô Ấn cho Thủy tộc, muốn cho Thủy tộc và Thái A đánh nhau sống chết... Đây chính là cơn sóng gió bắt nguồn từ Phong Đô Ấn."
Liên Vô Thương nói: "Bạch Trạch đã nói về tình hình của Phong Đô Ấn, giờ để ta nói về ảnh hưởng của rễ Tân Mộc đối với hoang nguyên. Ta và Bạch Trạch đã nghiên cứu trận pháp và phát hiện rằng trận pháp chỉ có thể tiếp cận các thế giới dưới tầng mười tám. Ban đầu, chúng ta nghĩ rằng trận pháp dẫn lên tầng mười tám bị đứt và không thể sử dụng được. Nhưng sau khi nghe Ôn Hằng nói về người bảo vệ, chúng ta mới hiểu ra, hóa ra trận pháp trong thần miếu và trận pháp hạ giới giống nhau, đều dựa vào rễ của Đạo Mộc.
Rễ của Đạo Mộc ở thượng giới đã mục nát, vì vậy các tu sĩ ở thượng giới muốn đến hoang nguyên phải đi bằng thuyền nhỏ, tốn hàng tháng trời. Cách đây hàng ngàn năm, khi yêu thú mang cành Đạo Mộc lên đây, rễ của Tân Mộc đã bao phủ hoang nguyên. Từ khi đó, trận pháp truyền tống trên hoang nguyên đã chuyển từ rễ Cựu Mộc sang rễ Tân Mộc.
Nói cách khác, Bạch Trạch, các ngươi có thể đến được hoang nguyên là vì trận pháp ở đây từ lâu đã kết nối với Giới Ngự Linh và Nguyên Linh.
Nơi Ôn Hằng đi đến, rễ của Đạo Mộc sẽ bao phủ nơi đó. Lý do trận pháp không thể kết nối với thế giới trên tầng mười tám là vì Ôn Hằng cho đến giờ vẫn chưa đi đến tầng mười bảy!
Vì trận pháp truyền tống trên hoang nguyên tồn tại lâu nhất và ổn định nhất. Lý thuyết là, chỉ cần sử dụng trận pháp này, từ Giới Ngự Linh và Nguyên Linh ở hạ giới, đến Cửu Tiêu Giới và mười tám giới ở thượng giới, chỉ cần Ôn Hằng muốn, bây giờ y có thể đến bất kỳ nơi nào."
Liên Vô Thương vừa nói, Ôn Hằng liền giật mình: "Lợi hại đến vậy sao?" Liên Vô Thương cười nói: "Ngươi có thể thử nghiệm xem suy nghĩ của chúng ta có đúng không."
Nghe đến đây, Ôn Hằng không biết phải nói gì. Nếu suy nghĩ của Liên Vô Thương đúng, thì họ còn khổ cực trải qua lôi kiếp phi thăng làm gì? Chỉ cần ngồi trên trận pháp truyền tống từ Giới Ngự Linh là có thể đến thượng giới, cần gì phải tốn công sức như vậy?
Ôn Hằng đứng dậy: "Đi thôi, để chúng ta kiểm chứng xem có phải như vậy không." Y muốn ngay lập tức trở lại Thiên Cơ Phong của Giới Ngự Linh.
Mọi người lại một lần nữa đến vị trí của trận pháp truyền tống ở hậu điện. Lần này Ôn Hằng đứng ở giữa trung tâm. Cây gậy ăn xin của y rơi xuống trận pháp: "Về Thiên Cơ Phong của Giới Ngự Linh." Mọi người cảm nhận thị giác xoay chuyển mạnh, cơ thể họ rơi xuống phía dưới.
Dường như đã qua rất lâu, cũng dường như chỉ mới qua một chốc. Cuối cùng, đôi chân của mọi người đã chạm đất. Mọi người mở mắt ra, chỉ thấy trước mắt vẫn là hậu điện của thần miếu.
Mọi người lặng lẽ nhìn về phía Liên Vô Thương, Liên Vô Thương đỏ mặt. Liên Vô Thương ít khi nói sai, trước đó y còn rất chắc chắn, nhưng kết quả là nhanh chóng bị tát vào mặt. Bạch Trạch vội vã chữa cháy: "Khoảng cách đến Giới Ngự Linh quá xa. Nếu mà dễ dàng trở về như vậy, thì ta còn cần gì nghiên cứu lâu đến thế? Hãy thử thực tế hơn, chọn một thế giới gần thượng giới nhất mà thử."
Ôn Hằng gật đầu: "Vậy, thử với mười tám giới." Y chính là từ mười tám giới đến, lúc đến đã phải đi thuyền nhỏ ba tháng. Nếu giờ có thể dễ dàng quay lại, thì đó cũng là điều tốt đẹp.
Mã Minh hào hứng nói: "Ta chưa bao giờ ra khỏi hoang nguyên đâu!" Nghĩ đến việc chỉ cần một bước là có thể đến tầng thứ mười tám thượng giới, Mã Minh đã cảm thấy phấn khích.
Lúc này, Tiểu Nghĩ chủ động rời khỏi trận pháp: "Chủ nhân, trời sắp tối rồi, ta phải về ngủ. Sáng mai trời sáng ta sẽ đón các ngươi nhé." Dù có trời sập, Tiểu Nghĩ cũng luôn ngủ đúng giờ. Nói xong, Tiểu Nghĩ đi thẳng ra ngoài mà không ngoảnh đầu lại, mọi người còn nghe thấy nó đang ngân nga hát.
Mọi người: ... Tiểu Nghĩ quá thoải mái rồi, mà phải, nó là kiến chứ không phải chó.
Ôn Hằng hít sâu một hơi: "Đi đến tầng mười tám giới." Lúc này, trận pháp truyền tống lại xuất hiện phản ứng như ban nãy. Một tia sáng hiện lên trong trận pháp, và tất cả mọi người biến mất khỏi trận pháp.
Lần này, khi mở mắt ra, họ thực sự đang đứng trong trận pháp truyền tống của tầng thứ mười tám giới, hơn nữa còn là trong phủ đệ của Dung Xuyên! Dung Xuyên và Niệm Cổ đang ngồi trong đình viện ăn nho đầy tình cảm, thì đột nhiên trong sân xuất hiện hơn mười người, làm Niệm Cổ bị dọa ngã ngay xuống ghế.
Mã Minh cười phá lên: "Cuối cùng ta đã ra khỏi hoang nguyên rồi!!"
Liên Vô Thương thở phào nhẹ nhõm, y nheo mắt nhìn Ôn Hằng nói: "Thấy chưa, lý thuyết của ta vẫn đúng chứ?" Ôn Hằng đã sớm nhận ra điểm cố chấp này của Liên Vô Thương, y không thể chịu đựng được khi mình sai lầm.
Ôn Hằng nắm lấy tay Liên Vô Thương nhẹ nhàng lắc lắc: "Đúng vậy, Vô Thương của chúng ta lợi hại nhất."
Dung Xuyên và Niệm Cổ nhìn Ôn Hằng đầy ngơ ngác. Ôn Hằng tóm tắt: "Tóm lại, sự việc là như chúng ta vừa nói, chúng ta cần rất nhiều chim." Dung Xuyên sững người một lúc: "Được, ta sẽ đi tìm chim."
Liên Vô Thương nói: "Không cần ngươi tìm chim, chúng ta cần ngươi giúp mở trận pháp truyền tống bốn giới, giữ cho trận pháp ổn định khi đàn chim bay qua." Cuối cùng, Dung Xuyên cũng hiểu ra: "Được."
Hoang nguyên rất rộng lớn, số lượng chim dưới sự cai trị của Niệm Cổ không đủ. Họ còn cần đến những Chấp Đạo Tiên Quân ở các thế giới mà trận pháp truyền tống có thể tiếp cận. Khi trận pháp được kích hoạt, một đầu sẽ do Liên Vô Thương và Bạch Trạch giữ ổn định, đầu kia cần đến sự hỗ trợ của các Chấp Đạo Tiên Quân.
Hiện tại, ngoài Phong Vô Ngân đã chết, Ôn Hằng có mối quan hệ tốt với các Chấp Đạo Tiên Quân khác. Họ còn có Lý lão và Thông Thiên, chỉ cần nhân sự đầy đủ, trận pháp có thể được kích hoạt bất cứ lúc nào.
Vài ngày sau, Hồng Ngô đang ngồi trên xe lăn được thuộc hạ đẩy đi dạo quanh doanh trại, thì Hầu Nhân mang theo một cái lồng lớn tiến tới: "Hồng Ngô đại nhân! Tin vui đây! Thủy tộc Mặc Liệt đã bắt được Phượng Hoàng!"
Phượng Hoàng? Xung quanh, đám bọ cạp nghe thấy liền đồng loạt thả thần thức ra xem. Chỉ thấy trong tay Hầu Nhân có một cái lồng cao ba thước, bên trong nhốt hai con chim tròn vo. Một con lớn, một con nhỏ, con lớn màu vàng sữa, mập mạp, tròn trịa, to bằng một cái chậu. Con nhỏ màu trắng sữa, nhỏ hơn con vàng một chút.
Hai con chim trông rã rời, lười biếng chen chúc trong cái lồng không mấy rộng rãi, mắt lờ đờ, thậm chí không thèm liếc nhìn Hồng Ngô một cái. Hồng Ngô nghi ngờ nhìn hai con chim: "Đây là Phượng Hoàng mà Mặc Liệt bắt được sao?"
Hầu Nhân gật đầu, cười hề hề: "Đúng vậy, Mặc Liệt là tộc rồng, hắn vừa nhìn đã nhận ra con màu trắng này chính là Phượng Hoàng." Hồng Ngô chỉ vào con gà nhỏ màu vàng bên cạnh hỏi: "Thế con này là cái gì? Sao béo thế này?"
Nghe Hồng Ngô nói nó béo, con gà nhỏ màu vàng trợn to mắt liếc nhìn Hồng Ngô một cái. Hầu Nhân nói: "Mặc Liệt nói, đây là con chim hầu hạ Phượng Hoàng." Hồng Ngô cười nhạt: "Chỉ với thứ này mà làm ta lo lắng đến tận bây giờ sao?"
Y vốn tưởng Phượng Hoàng phải là một thần thú bay lượn trên chín tầng trời, toàn thân bao phủ bởi linh hỏa Phượng Hoàng, chứ không phải mấy con chim non còn chưa mọc lông này. Thật nực cười, y nghe nói bên Thái A có Phượng Hoàng trợ trận, liền nghĩ đến đủ loại tình huống có thể xảy ra. Kết quả là Phượng Hoàng mà y e sợ lại chỉ thế này sao? Có khi nào bắt nhầm không?
Hồng Ngô hỏi: "Mặc Liệt tự mình đem đến sao?" Hầu Nhân đáp: "Không, là một nhân tu bên Thủy tộc mang đến." Hồng Ngô gật đầu: "Ừ, gọi hắn đến gặp ta."
Ôn Hằng bước nhanh đến trước mặt Hồng Ngô, phía sau y có vô số con rết khổng lồ cao đến mấy chục trượng theo sau, ùn ùn kéo đến. Ôn Hằng cúi chào: "Hồng Ngô đại nhân."
Hồng Ngô gật đầu, tươi cười nói: "Ta nhớ ngươi, ngươi là nhân tu dưới trướng Mặc Liệt." Ôn Hằng nói: "Tại hạ là Ôn Hằng." Hồng Ngô gật đầu: "Ngươi cực nhọc đường xa đến đây, nhưng ta muốn xác nhận lại, đây thật sự là Phượng Hoàng sao? Ta chỉ có thể nói, nó khác xa với tưởng tượng của ta..."
Ôn Hằng nhìn vào lồng, thấy hai con chim bên trong, y bật cười: "Mặc Liệt đại nhân nói con màu trắng trông giống mây kia là Phượng Hoàng, tại hạ mắt kém, chưa từng thấy Phượng Hoàng. Nhưng nếu Mặc Liệt đại nhân đã nói vậy, thì chắc không sai được." Nhìn hai đứa trẻ trong lồng, Ôn Hằng không nhịn được cười thầm.
Để có thể nhắm trúng mục tiêu chính xác khi triệu hồi Vũ tộc, Vân Bạch và Vân Thanh đã liều lĩnh. Hai đứa trẻ này thậm chí còn đề nghị làm mồi nhử, sau khi vào doanh trại của Hồng Ngô sẽ vẫy Phượng Hoàng Linh. Theo thời gian đã hẹn, đến giờ thì đàn rết sẽ ra phơi nắng, và Vũ tộc sẽ tràn vào. Lúc này, Liên Vô Thương và Bạch Trạch đã mở trận pháp trong thần miếu, còn các Chấp Đạo Tiên Quân từ Cửu Khôn giới đến Thập Bát giới đều đang đứng cạnh trận pháp truyền tống, nhìn đàn chim nhỏ bay lượn trên đầu.
Hồng Ngô đưa một ngón tay ra định chọc vào cánh của Vân Bạch, nhưng Vân Thanh liền thò đầu ra mổ một phát vào tay y, khiến tay y bị rách một mảng da. Hồng Ngô nhíu mày: "Con chim này thật hung dữ. Có vẻ đúng là loài chim săn mồi."
Ôn Hằng gật đầu: "Loài chim hầu hạ Phượng Hoàng đều không phải những loài chim hiền lành." Y đang tìm cách thả Vân Bạch và Vân Thanh ra để vẫy Phượng Hoàng Linh, nhưng chưa kịp nói gì thì đã thấy Hồng Ngô bảo với Hầu Nhân: "Hầu Nhân, dìm chết chúng đi."
Ôn Hằng kinh ngạc: "Đại nhân? Ngài định dìm chết bọn chúng sao?! Ngài không muốn xem phong thái của Phượng Hoàng sao?" Hồng Ngô thờ ơ nhìn ngón tay bị rách da của mình: "Dìm chết đi, ta không có thói quen dung túng thiên địch nhảy nhót trước mặt mình." Đây đúng là kiểu phản diện hành động quyết đoán mà ít nói! Bình thường phản diện thường thích tự chuốc lấy họa, sao Hồng Ngô lại không làm thế nhỉ?
Hầu Nhân cầm lấy lồng định rời đi, Ôn Hằng vội la lên: "Không được, không được! Không thể dìm chết bọn chúng!" Hồng Ngô mỉm cười nhìn Ôn Hằng: "Sao? Ôn đạo hữu đã có tình cảm với hai con chim này rồi à? Thôi được, vậy thì dìm chết ngươi cùng chúng luôn."
Có một khoảnh khắc, Ôn Hằng thật sự muốn chửi thề, nhưng y cuối cùng đã kìm lại. Y thở dài: "Ta vốn định để ngài thấy phong thái bay lượn của Phượng Hoàng." Vân Bạch ngồi trong lồng, nói lạnh lùng: "Đừng có nói nhảm nữa, lông của ta còn chưa mọc đủ, có phong thái gì chứ." Vân Thanh tiếp lời: "Đúng đấy, đúng đấy, bọn họ định dìm chết chúng ta rồi, ngươi không giúp thì thôi, lại còn..."
Lúc này Ôn Hằng chẳng biết phải giấu mặt đi đâu vì xấu hổ, y không ngờ mình lại nhục nhã đến mức này. Thôi được, không giấu giếm nữa.
Ôn Hằng lóe mình, vung gậy đập mạnh vào lồng của Hầu Nhân. Hồng Ngô không ngờ hành động của Ôn Hằng lại nhanh đến vậy, chỉ nghe thấy tiếng lồng vỡ vụn, hai quả cầu tròn trịa từ trong lồng bay ra. Hai con chim quá tròn, thay vì nói là bay lên trời, thì trông chúng như hai quả bóng bị ném lên không. Khi đã lên trời, hai đứa trẻ liền biến thành hình người. Vân Bạch nhanh chóng rút Phượng Hoàng Linh từ túi trữ vật ra, Phượng Hoàng Linh trong tay càng lúc càng lớn, từng đợt sóng linh khí lan tỏa ra khắp không trung.
Đám rết phía dưới ngước nhìn lên trời, ngay cả Hồng Ngô cũng nhìn Vân Bạch một lúc: "Hắn đang làm gì vậy?"
Vân Bạch ra sức vẫy Phượng Hoàng Linh một lúc rồi ném nó cho Vân Thanh. Vân Thanh tiếp tục vẫy một lúc. Khi Vân Thanh cầm Phượng Hoàng Linh, nó từ từ thu nhỏ lại, cuối cùng chỉ còn bằng một chiếc khăn tay. Vân Thanh cầm lấy Phượng Hoàng Linh vung vẩy: "Vân Bạch, hết linh khí rồi."
Ôn Hằng biết hai đứa trẻ nói gì. Chúng đã cạn linh khí vì Phượng Hoàng Linh, và không có một con Vũ tộc nào bay đến. Lẽ nào tu vi của chúng không đủ để phát huy toàn bộ sức mạnh của Phượng Hoàng Linh? Không thể nào, Vân Bạch và Vân Thanh hợp lực ở hạ giới có thể đối phó với cường giả xuất khiếu kỳ, còn ở thượng giới có thể chống lại cả tiên tôn.
Hồng Ngô cười khẩy: "Đùa giỡn sao? Ngươi nghĩ như thế là ta sẽ tha cho các ngươi? Ôn Hằng, nói thật đi, đây là chuyện gì vậy?" Ôn Hằng cười: "Đại nhân không cảm thấy hai con chim này thật đáng yêu sao? Nhìn chúng, ngài không cảm thấy trái tim mình tan chảy sao?"
Hồng Ngô đáp: "Trái tim ta có tan chảy hay không thì ngươi không biết, nhưng ngươi sắp tan chảy thì là sự thật."
Hầu Nhân mặt đỏ bừng, thân hình khô gầy như củ khoai của hắn bất ngờ phình to gấp hàng chục lần, biến thành một con vượn khổng lồ mặt xanh nanh vàng! Lông trên người Hầu Nhân đỏ rực, hắn nhe răng gầm gừ: "Nhân tu! Ngươi dám tập kích ta! Nhận lấy cái chết!!"
Hầu Nhân bật nhảy lên, thân hình vút lên cao hàng trăm trượng, giữa không trung hắn nhào lộn rồi lao xuống, nắm đấm hướng thẳng vào Ôn Hằng: "Chết đi!!" Tốc độ quá nhanh khiến nắm đấm của Hầu Nhân bốc cháy dữ dội, trông giống như một con khỉ bị nướng đang lao xuống.
Ôn Hằng nghĩ đòn tấn công này không làm gì được mình. Trong suy nghĩ của y, chỉ cần y vung gậy ăn xin là có thể dễ dàng hóa giải đòn đánh của Hầu Nhân. Y tưởng tượng rằng Hầu Nhân sẽ bị đánh bay, rồi y có thể nói một câu gì đó ngầu lòi để khiến mọi người kinh ngạc.
Nhưng khi Hầu Nhân lao xuống, một mũi tên từ phía bắc của doanh trại Hồng Ngô bay đến với tốc độ ánh sáng. Trước khi Ôn Hằng kịp vung gậy, Hầu Nhân đã bị mũi tên mạnh mẽ xuyên qua đan điền. Cơ thể Hầu Nhân bị mũi tên mang bay đi hàng chục trượng, máu bắn tung tóe khắp trời, thậm chí dính lên mặt của Hồng Ngô.
Hầu Nhân rơi xuống đất nặng nề, đè bẹp một nửa thân con rết đang bò ngang qua. Đan điền của Hầu Nhân bị phá hủy, hắn đã bị một mũi tên g iết chết!
Hồng Ngô sững sờ nhìn về phía bắc doanh trại, chỉ thấy phía sau ngọn núi trơ trụi có một cây đại thụ. Trên nhánh cây có một người đàn ông với biểu cảm đờ đẫn nhưng đôi mắt lại to đến đáng sợ. Người này mang theo một cây cung dài trên lưng. Khi thấy mũi tên xuyên qua đan điền của Hầu Nhân, người đàn ông hài lòng gật đầu, rồi ngồi tựa vào thân cây nhắm mắt ngủ gật.
Hồng Ngô nheo mắt lại, ánh mắt trở nên lạnh lùng, y hỏi Ôn Hằng: "Người của ngươi?" Ôn Hằng yếu ớt trả lời: "Nếu ta nói, ta không quen biết hắn, ngài có tin không?" Hồng Ngô cười gằn: "Ngươi nghĩ ta sẽ tin sao?"
Hồng Ngô bất ngờ đứng dậy khỏi xe lăn, chỉ mới vài ngày mà đôi chân của y đã mọc trở lại: "Bắt hắn!" Doanh trại của Hồng Ngô lập tức náo loạn, vô số con rết đen đỏ bò dài về phía bắc. Còn Hồng Ngô thì lao về phía Ôn Hằng, tốc độ của y cũng không hề chậm, nhưng cách ra đòn lại vô cùng hiểm độc.
Khác với những người bình thường, Hồng Ngô khi tấn công nằm sát đất, đôi tay của y biến thành những chân rết, mỗi cú quét ngang có thể xé toạc cơ thể của tu sĩ. Cơ thể Hồng Ngô dài ra, biến thành một con rết khổng lồ với đầu người!
Ôn Hằng cảm thấy một luồng gió mạnh từ dưới đánh lên, y vội vung gậy ăn xin để chặn đòn tấn công. Khi y nhìn rõ dáng vẻ của Hồng Ngô, suýt nữa thì y nôn ra: "Hồng Ngô đại nhân, ngài không cần giữ hình tượng sao?!"
Hồng Ngô cười lạnh: "Ngươi nhầm rồi, ta chưa bao giờ quan tâm đ ến hình tượng." Nói rồi, đôi chân rết của Hồng Ngô sắc như lưỡi liềm chém thẳng vào tứ chi của Ôn Hằng. Ôn Hằng liên tục lùi lại, cây gậy ăn xin của y va chạm với chân rết của Hồng Ngô phát ra âm thanh như kim loại chạm nhau, chẳng khác gì đập vào huyền thiết.
Ôn Hằng nheo mắt lại, biết rằng Hồng Ngô thực sự muốn lấy mạng mình. Y thu lại tâm trạng đùa giỡn và bắt đầu đối phó nghiêm túc với Hồng Ngô. Khi chân rết của Hồng Ngô lại lao về phía đùi của y, Ôn Hằng không thể nhịn thêm nữa. Y vung mạnh cây gậy, đập gãy hai chân rết bên trái của Hồng Ngô.
Ôn Hằng nghiêm giọng: "Đánh ta chỗ nào cũng được, nhưng chỗ đó thì không thể. Ta là người đã có đạo lữ rồi." Hồng Ngô rít lên một tiếng, y rơi xuống đất rồi cuộn dài ra, cơ thể y càng lúc càng lớn. Những tộc nhân của Hồng Ngô xung quanh hoảng hốt bỏ chạy, sợ bị y nghiền nát.
"Thầy ơi cố lên!" Từ trên cao vang lên tiếng cổ vũ, Ôn Hằng ngước nhìn, chỉ thấy hai đứa trẻ đang vẫy Phượng Hoàng Linh cổ vũ cho y từ trên không trung: "Cố lên, cố lên!"
Nhưng vừa dứt lời, ánh sáng xung quanh bọn trẻ bỗng tối sầm lại. Hai đứa trẻ ngẩng đầu lên, chỉ thấy một đám mây đen mờ xuất hiện trên bầu trời. Ôn Hằng vừa nhìn thấy đám mây đã cảm thấy không ổn, y hét lên với hai đứa trẻ: "Nhanh rời khỏi bầu trời!"
Hồng Ngô biết bay. Khi Ôn Hằng vừa đến hoang nguyên, y đã thấy Hồng Ngô chiến đấu với Câu Xà, lúc đó Hồng Ngô đã bay lên trời để treo ngược Câu Xà lên. Mặc dù giờ đây Hồng Ngô đã mất nửa thân người, nhưng đối phó với Vân Thanh và Vân Bạch vẫn là chuyện dễ dàng.
Mây đen dày đặc tụ lại trên doanh trại của Hồng Ngô, những đám mây này cao ngang ngọn núi xung quanh. Trên núi có hàng vạn con rết đứng thẳng cao hơn năm mươi trượng. Đây đều là tộc nhân của Hồng Ngô, những chiến binh mạnh nhất dưới trướng của y!
Hồng Ngô bay lên, lần này y lao vào những đám mây trên cao, thân hình ẩn mình trong lớp mây dày. Vân Bạch và Vân Thanh cảm nhận được nguy hiểm, nhanh chóng đáp xuống mặt đất. Nhưng trên đất lại đầy rẫy những con rết to nhỏ, con nhỏ nhất cũng cao bằng hai đứa trẻ!
Từ trên trời xuất hiện nhiều chân rết khổng lồ, giọng nói đầy phẫn nộ của Hồng Ngô vang lên: "Nhân tu, hôm nay ngươi sẽ phải chết tại đây!" Ba người trong doanh trại lập tức cảm nhận được áp lực khổng lồ từ trên trời ép xuống. Từng giọt mưa đỏ rơi xuống, vừa chạm đất liền phát ra tiếng "xèo xèo". Nhìn kỹ lại, đây đâu phải mưa, mà là độc dịch của Hồng Ngô!
Ôn Hằng vội ôm lấy hai đứa trẻ: "Thu nhỏ lại!" Vân Bạch và Vân Thanh lập tức biến thành cỡ những chú gà con, Ôn Hằng nhét cả hai vào túi dưỡng linh đeo ở thắt lưng: "Ở yên trong này, đừng ra ngoài!"
Hắn là Hạn Bạt, sinh ra từ sự ô uế và tăm tối của thế gian. Mặc dù dễ dàng bị đánh gục bởi trận pháp và ảo thuật, nhưng đối với độc dịch, hắn tự tin rằng mình có khả năng miễn nhiễm. Ôn Hằng vung cây gậy ăn xin, lao thẳng vào độc dịch. Bất ngờ, trên người hắn xuất hiện một kết giới trong suốt, màu bạch kim. Độc dịch rơi xuống kết giới phát ra âm thanh xèo xèo, nhưng không thể làm nó suy suyển dù chỉ một chút.
Ôn Hằng không có thời gian suy nghĩ tại sao kết giới này xuất hiện. Hắn dốc toàn lực, vung gậy lên hướng về phía mây đen. Cú đánh như một thanh kiếm đen sắc bén chém đôi bầu trời, tạo ra một lỗ hổng lớn trong đám mây xám nhạt, để lộ ra bầu trời xanh và những đám mây trắng bên ngoài.
Từ trên mây rơi xuống ba đoạn thân thể khổng lồ của con rết, dường như Ôn Hằng đã trúng đích, nhưng không đánh trúng điểm yếu của Hồng Ngô.
Ôn Hằng liên tiếp tung ra hàng chục đòn tấn công, nhưng ngoài lần *****ên trúng đích, những cú đánh sau đó không lần nào trúng Hồng Ngô. Có vẻ như Hồng Ngô đã thu nhỏ thân hình của mình và ẩn mình trong những đám mây linh khí do hắn tạo ra, khiến Ôn Hằng khó lòng xác định chính xác vị trí của hắn. Những con rết khổng lồ bên cạnh núi cũng làm rối loạn thần thức của Ôn Hằng, khiến hắn không thể tìm thấy Hồng Ngô một cách chính xác. Những con rết binh này thật sự quá phiền phức!
Lúc này, Ôn Hằng nghe thấy tiếng gọi quen thuộc: "Ông Ôn—chúng ta đến giúp ông đây!!" Từ lỗ hổng trên đám mây mà Ôn Hằng vừa xé toang, hai luồng linh quang quen thuộc lao tới từ phía bắc, đó là Thiệu Ninh và Linh Hinh!
Phía sau Thiệu Ninh và Linh Hinh là Mộng Mộng và Cơ Vô Song, cùng với Vân Cẩm và Trừng Oanh. Đi theo sau họ, Ôn Hằng thấy cả một đám đông đen nghịt, giống như những đám mây hoặc những đàn châu chấu bay đến từ bốn phương. Đội quân hùng mạnh của hắn đã đến!
Doanh trại của Hồng Ngô nằm ở phía nam, đối diện với Thánh Sơn. Vị trí địa lý của doanh trại Hồng Ngô nằm giữa rừng phía nam, lưng tựa vào Hỗn Độn Hải, phía tây giáp với Tây Cảnh, và phía đông nối với đồng bằng. Giờ đây, cả bốn phương đều có viện quân kéo đến.
Từ phía bắc, Liên Vô Thương và đồng đội đã mở một cổng trận, hàng vạn con chim từ cánh cổng truyền tống bay ra, bị thu hút bởi tiếng gọi của Phượng Hoàng Linh. Chúng ríu rít bay theo sau Thiệu Ninh và đồng đội, hướng về phía doanh trại của Hồng Ngô. Khu rừng nhanh chóng vang lên tiếng chim hót rộn ràng. Đám rết vốn hung hãn trước đó nhanh chóng thất thế trước Vũ tộc có mỏ nhọn và vuốt sắc.
Những con chim lớn của Vũ tộc túm lấy những con rết to, mang chúng lên không trung rồi buông tay, khiến những con rết rơi xuống đất vỡ nát nội tạng. Những con chim nhỏ hơn không kém phần dũng mãnh, chúng hợp thành nhóm, nhanh chóng mổ chết những con rết lớn hơn chúng nhiều lần.
Lũ chim trong rừng phía bắc có sức chiến đấu đáng sợ, thậm chí những con rết ẩn nấp dưới tán lá cũng bị chúng lật ra và mổ chết rồi ăn thịt. Không ngạc nhiên khi tộc rết lại sợ Vũ tộc đến vậy, dù Vũ tộc trông đáng yêu với bộ lông mịn, nhưng độc dịch của rết không thể làm ướt lông chúng. Tốc độ của chúng nhanh như chớp, chỉ cần một cú mổ bằng chiếc mỏ nhọn là con rết sẽ không còn cử động được nữa.
Mã Minh và Lang Thiên Lý đã liên kết với nhiều tộc khác, từ phía tây lao vào chiến đấu với đội quân rết của Hồng Ngô. Tất cả các bộ tộc trên hoang nguyên có thể tham chiến đều đã ra trận. Đây là một trận đại chiến tiêu diệt rết, những con rết khổng lồ, thậm chí cao hơn cả tộc Thiên Mã, từng con bị các tộc thú trên hoang nguyên xé nát và chia cắt. Trong rừng phía tây, những xác rết chất chồng lên nhau.
Mã Minh cảm thấy vô cùng hả hê, trận chiến này thực sự quá đã. Hắn nhấc hai chân trước lên, đạp chết con rết trước mặt một cách gọn gàng. Hắn nhận ra rằng trước đây mình thật ngốc, nếu để Hồng Ngô thống trị hoang nguyên, chẳng mấy chốc rết sẽ chiếm lĩnh cả đồng bằng phía đông và tây.
Ở phía đông của doanh trại Hồng Ngô, đội quân kiến Xé Kim từ rừng phương đông cũng tràn ra. Những con kiến Xé Kim vốn không động đến nước sông với tộc rết, nhưng vừa nhìn thấy lũ rết, chúng lập tức bám chặt không rời cho đến khi rết ngừng thở. Gặp phải những con rết lớn hơn, đội quân kiến Xé Kim leo lên khắp thân thể chúng, bám chặt cho đến khi chia cắt chúng thành nhiều mảnh.
Nếu đội quân kiến Xé Kim đã hung bạo, thì những con yêu thú áo giáp màu xanh đen từ đâu kéo đến càng khủng khiếp và tàn nhẫn hơn. Những con yêu thú này lao vào đồi núi, cắn xé với những con rết khổng lồ. Chúng như từ trên trời rơi xuống, lập tức tấn công vào trung tâm doanh trại của Hồng Ngô.
Đội quân yêu thú tỏa ra ánh sáng đỏ thẫm, trên không trung có một người đàn ông cao lớn khoác giáp, đeo mặt nạ ác quỷ. Xung quanh người hắn là một làn khói đen bao phủ. Tay phải hắn cầm một chiếc roi xương, tay trái cầm Phong Đô Ấn. Đây chính là Diêm Quân Tiêu Lệ, người đã nghe tin Ôn Hằng cần bình định hoang nguyên, liền bỏ hết mọi việc ở U Minh Giới để đến giúp.
Ngoài đội quân kiến Xé Kim và yêu thú, Thủy tộc cũng tấn công dữ dội. Những con hải thú từ Hỗn Độn Hải ở phía nam bò lên, tuy thân hình cồng kềnh nhưng sức chiến đấu lại vô cùng đáng sợ. Những con cua khổng lồ vung càng, kẹp chặt những con rết đang chạy trốn, bẻ chúng thành ba khúc.
Lũ rết chỉ còn cách chạy tứ tán, nhưng cả bốn phía đông, tây, nam, bắc đều có quân địch vây quanh, tiêu diệt chúng. Dù trên trời hay dưới đất, dường như không còn nơi nào để lũ rết ẩn náu. Một số con rết thông minh bắt đầu bò xuống nước, nhưng liệu dưới nước có an toàn không?
Trong mạng lưới sông ngòi, các loài thủy thú đã sẵn sàng. Hoan Hoan cầm lệnh khiển long, không ngừng vỗ lên mặt nước: "Xông lên! Xông lên!" Các loài thủy thú và hải thú dưới sự điều khiển của lệnh khiển long càng tấn công dữ dội hơn. Mặt nước sôi sục như nồi nước sôi, những con rết vô tình rơi xuống nước đều bị cá lớn kéo xuống đáy sông chết đuối.
Tiếng reo hò hỗ trợ từ bốn phương khiến Hồng Ngô kinh hãi, hắn gầm lên: "Nhân tu! Ngươi dám tấn công tộc rết của ta! Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, ta sẽ giết ngươi!!" Lúc này, Linh Hinh và đồng đội đã lao vào giữa doanh trại. Kiếm của Thiệu Ninh rút ra, linh quang màu xanh lam nhạt lập tức bao phủ nửa bầu trời.
Đáng chú ý là Thiệu Ninh có linh căn thuộc hệ Mộc, thanh kiếm Nhân Tình của y chứa một linh hồn kiếm thuộc một trong năm đại linh của thiên hạ, đó là Mộc chi linh. Mộc vốn có khả năng thanh tẩy. Khi Thiệu Ninh vung kiếm, đám mây đen trên bầu trời trở nên trong hơn một chút.
Linh Hinh cầm chiếc phất trần của mình, biến nó thành hàng ngàn sợi dây mảnh vươn lên trời: "Ngươi trốn ư? Ta muốn xem ngươi trốn được đến đâu!" Bình thường, phất trần của Linh Hinh chỉ là vật trang trí, nhưng khi y thực sự truyền linh khí vào, nó sẽ biến thành hàng ngàn đôi mắt và tai của y.
Ôn Hằng cảm động nói: "Thực ra ta có thể tự xử lý được mà..." Nhưng trước khi y kịp nói hết câu, Vân Thanh và Vân Bạch đã vạch trần y: "Sư tôn vừa rồi còn không thèm dựng kết giới, cứ thế lao vào biển độc!" "Đúng vậy, có sức mạnh mà không biết sử dụng linh hoạt, cứ cầm cây gậy đi đánh lung tung, ta nhìn còn thấy xấu hổ."
Ôn Hằng: ... Những đồ đệ bất hiếu!
Khi đội quân của Ôn Hằng đến, hắn dường như không còn cơ hội để thể hiện sự dũng mãnh nữa. Y nhìn đám mây trên trời dần trở nên mỏng hơn, không còn che giấu được Hồng Ngô. Hồng Ngô rơi xuống đất, dù đã mất nửa thân thể, nhưng hình dáng của y vẫn khổng lồ!
Hồng Ngô gầm lên: "Nhân tu!! Mối thù hôm nay ta, Hồng Ngô, sẽ không quên! Mau đến đây nếu ngươi dám!" Y vốn muốn ngư ông đắc lợi, nhưng không ngờ lại bị người khác đánh bại một cách bất ngờ: "Các ngươi dám liên thủ với Thái A để hãm hại ta, ta sẽ không tha cho các ngươi!"
Ôn Hằng mỉm cười: "Thực ra Thái A đã chết rồi."
Hồng Ngô khựng lại: "Ngươi nói gì?" Cơ thể khổng lồ của y dựng đứng lên, đôi chân rết còn sót lại rỉ máu xanh, khuôn mặt y trông dữ tợn đến nỗi người yếu tim sẽ không dám nhìn thẳng vào. Tuy nhiên, những người ở đây đều là những kẻ từng trải qua bao nhiêu hiểm nguy, chẳng ai sợ hãi Hồng Ngô.
Phía sau Hồng Ngô xuất hiện một người đang thong thả nhấm nháp hạt dưa. Người này tóc tai bù xù, dáng vẻ lười biếng, trong lòng bàn tay chỉ còn vài hạt dưa, nên hắn đặc biệt chú tâm nhấm nháp từng hạt. Hắn nhặt một hạt, đặt vào miệng, nhẹ nhàng cắn nát, rồi nhổ vỏ ra thành hai mảnh ướt sũng.
Ôn Hằng nói: "Thái A bị ăn rồi."
Hồng Ngô gầm lên: "Nhân tu! Ngươi dám lừa ta!"
Ôn Hằng chỉ về phía sau Hồng Ngô: "Không lừa ngươi đâu, kẻ đã ăn Thái A đang đứng ngay sau lưng ngươi, ngươi quay lại sẽ thấy."
Hồng Ngô dùng thần thức quét về phía sau, và hắn nhìn thấy Vân Cẩm đang cẩn thận đặt hạt dưa cuối cùng vào miệng.
Xung quanh Vân Cẩm, linh khí dường như rất bình lặng, hoặc nói đúng hơn, Vân Cẩm hầu như chẳng thèm sử dụng linh khí. Nếu Vân Cẩm không bộc phát, rất ít người có thể nhìn thấu chân thân của hắn. Vân Cẩm đút tay vào túi, hơi ngẩng đầu lên nhìn Hồng Ngô. Với chiều cao của Hồng Ngô, Vân Cẩm ở góc độ đó chắc chắn không thể nhìn thấy mặt hắn. Nhưng Vân Cẩm không quan tâm, hắn chưa bao giờ nhớ mặt kẻ mình định ăn.
Vân Cẩm nhổ ra hai mảnh vỏ hạt dưa. Hắn nhai nốt nhân hạt rồi nói: "Ngươi... trông không ngon lắm, có lẽ cần nướng lên cho thơm hơn. Vân Thanh, nướng lên có phải ngon hơn không?"
Vân Thanh thò đầu ra khỏi túi dưỡng linh của Ôn Hằng: "Đúng vậy, nướng hoặc luộc rết đều ngon cả!"
Vân Cẩm gật đầu: "Vậy thì nướng đi, giúp ta nướng nó một chút nhé."
Không đợi Vân Thanh trả lời, Vân Cẩm đã hành động. Đôi mắt nâu vô hại của hắn đột nhiên chuyển sang màu vàng kim, một luồng linh khí cuồng bạo bùng lên từ cơ thể hắn. Đất xung quanh bị linh khí cuốn bay sạch sẽ, tạo thành một màn bụi mù mịt xung quanh Vân Cẩm.
Đồng tử của Hồng Ngô co lại, giọng y run rẩy: "Đó là... thứ gì?" Thần thức của y không thể xuyên qua màn bụi! Trong làn bụi hiện lên mơ hồ chín chiếc cổ dài. Trước khi Hồng Ngô kịp nhìn rõ, Vân Cẩm đã phát động tấn công. Là một con rết, Hồng Ngô sở trường nhất là cuộn tròn và quấn chặt, nhưng trước chín cái đầu rắn của Vân Cẩm, dù có mọc thêm một vạn chân, Hồng Ngô cũng không thể đứng dậy nổi.
Cơ thể khổng lồ của Hồng Ngô bị những chiếc cổ dài của Vân Cẩm quấn chặt, miệng của Vân Cẩm há ra, những chiếc răng sắc nhọn cắn từng đoạn cơ thể của Hồng Ngô và kéo rời khỏi thân thể hắn. Hồng Ngô đau đớn đến phát điên, y lăn lộn điên cuồng nhưng không thể thoát khỏi sự kìm kẹp của Vân Cẩm.
Mọi người chỉ thấy từng đoạn thân thể của Hồng Ngô rơi xuống đất, chẳng mấy chốc đã chất thành đống như một ngọn núi nhỏ, máu xanh chảy khắp mặt đất. Hồng Ngô rên rỉ thảm thiết: "Giết ta đi! Giết ta đi!"
Linh Hinh nuốt nước bọt: "Ta nghĩ mình sắp nôn mất."
Thiệu Ninh vẫn còn sợ hãi: "Thật may mắn là ta không đối địch với Vân Cẩm."
Tác giả có đôi lời:
Sau khi ba kẻ đứng đầu hoang nguyên gặp nhau dưới địa phủ:
Thái A: Ta chết oan quá, ta đang ngủ thì bị người ta xé nát!
Cô Ảnh: Ta còn chết thảm hơn, Hồng Ngô đồ ngu đần đó lại đánh lén ta! Ta bị bỏ lại trong núi, bị kiến ăn suốt bốn ngày bốn đêm!
Hồng Ngô: Ha ha, các ngươi muốn biết ta gặp phải gì không? Ta bị lột da sống.
Thái A & Cô Ảnh: Đáng đời!