Coi Bói Không? Chuẩn Lắm Đấy!

Chương 170

Mèo Mèo mặc chiếc váy nhỏ quay vòng mấy vòng: "Cha, mẹ, Mèo Mèo mặc chiếc váy này có đẹp không?" Nhìn nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt Mèo Mèo, Ôn Hành và Liên Vô Thương không nhịn được cười. Dù Mèo Mèo có cơ bắp rắn chắc, nhưng cô bé vẫn là một cô gái yêu cái đẹp. Ôn Hành cười gật đầu: "Đẹp, rất hợp với Mèo Mèo của chúng ta."

 

Liên Vô Thương cũng nói: "Đẹp lắm, ngày mai chúng ta vào thành mua cho con mấy bộ đẹp hơn nhé?" Mèo Mèo cười tít mắt: "Dạ!" Cô bé dậm chân với đôi giày mới: "Con cũng có giày mới rồi!"

 

Ôn Hành và Liên Vô Thương nhìn xuống chân Mèo Mèo. Đôi giày này là do Liên Vô Thương dùng thuật pháp biến ra. Vì họ không biết các cô gái thích loại giày nào, nên đành tạo ra một đôi ủng giống với loại họ thường mang. Đôi giày trông hơi cồng kềnh trên chân Mèo Mèo, nhưng cô bé lại rất thích: "Đẹp quá."

 

Liên Vô Thương tạo ra một chiếc lược: "Mèo Mèo, lại đây, ta chải đầu cho con." Mèo Mèo liền chạy đến, ngước mắt nhìn Liên Vô Thương. Anh vỗ vỗ giường: "Ngồi xuống đi." Mèo Mèo vui vẻ ngồi trên giường, để Liên Vô Thương cầm lấy mái tóc mềm mại của mình bắt đầu chải.

 

Liên Vô Thương không biết tết tóc phức tạp, việc cột được hai búi tóc tròn cho Mèo Mèo đã là tốt lắm rồi.

 

Ôn Hành ngồi bên cạnh Mèo Mèo, mỉm cười nhìn cô bé với ánh mắt tinh nghịch: "Mèo Mèo, con nói trước đây con sống ở nơi rất tối? Con còn nhớ gì về nơi đó không?" Mèo Mèo muốn lắc đầu, nhưng chợt nhớ ra Liên Vô Thương đang tết tóc cho mình, cô chỉ có thể đảo mắt: "Ừm... nói chung là rất tối. Xung quanh rất yên tĩnh, trước kia còn có thể nhìn thấy một cây rất to, nhưng bây giờ không còn nhìn thấy nữa."

 

Ôn Hành và Liên Vô Thương trao nhau một ánh mắt: "Cây rất to?" Mèo Mèo không dám cử động đầu, nhưng lại dùng cánh tay để mô tả: "Cây rất to, rất lớn, nhưng nó bị bệnh, Mèo Mèo rất lo lắng. Sau đó, một ngày Mèo Mèo bị nhốt lại."

 

Ôn Hành tạo ra hình ảnh Đạo Mộc trên tay: "Có phải trông như thế này không?" Anh đưa cho Mèo Mèo xem hình ảnh của Tân Mộc, đây là phong cảnh Huyền Thiên Tông mà anh đã ghi lại trước khi phi thăng, để khi nhớ nhà có thể lấy ra xem.

 

Mèo Mèo nhìn chăm chú vào hình ảnh Đạo Mộc, chần chừ nói: "Ừm... rất giống, rất giống... nhưng không hoàn toàn giống. Cây mà con thấy trước đây không có nhiều cành, cũng không có nhiều lá, không có hoa, càng không có quả. Cây mà con thấy trước đây đã hư rồi, lá sắp rụng hết, thân cây cũng bị mục nát, Mèo Mèo rất lo lắng."

 

Liên Vô Thương xác nhận: "Là Cựu Mộc." Ôn Hành nói: "Trên Thượng Giới, người có thể nhìn thấy Cựu Mộc không nhiều, chỉ có các Chấp Đạo Tiên Quân ở các giới. Chúng ta ở gần phủ của Tần Sơ Tình như vậy, ta nghĩ Mèo Mèo có liên quan gì đó đến Tần Sơ Tình."

 

Liên Vô Thương dùng một dải lụa xanh để cột hai búi tóc tròn cho Mèo Mèo, rồi nói nhẹ nhàng: "Xong rồi." Anh tạo ra một chiếc gương nước trước mặt Mèo Mèo: "Con có thích không?" Mèo Mèo vui vẻ sờ lên búi tóc của mình, rồi lao vào lòng Liên Vô Thương: "Thích! Cảm ơn mẹ!"

 

Ôn Hành và Liên Vô Thương dẫn Mèo Mèo ra ngoài bình phong, đến chiếc giường phủ gấm thêu, trông mềm mại như mây. Ôn Hành nói: "Mèo Mèo, đây là giường của con."

 

Mèo Mèo ngoan ngoãn leo lên giường: "Cảm ơn cha mẹ!" Cô chui vào chăn, hít một hơi thật sâu: "Có mùi nắng, ấm quá!" Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Mèo Mèo thò ra khỏi chăn, Ôn Hành không kìm được mà vuốt v e: "Ngủ ngon, từ giờ đây sẽ là giường của con." Mèo Mèo nắm chặt chăn gật đầu: "Ừ, ừ, ừ."

 

Cô bé đáng yêu biết bao, dù cơ bắp có phát triển thế nào đi nữa thì có hề gì? Ôn Hành và Liên Vô Thương đặt một viên dạ minh châu bên cạnh giường của Mèo Mèo: "Nếu con sợ tối, chúng ta ở ngay sau bình phong. Có gì cần cứ nói với chúng ta, đừng ngại."

 

Mèo Mèo đưa tay chạm vào dạ minh châu: "Quả cầu đẹp quá." Ôn Hành và Liên Vô Thương cười với cô: "Chúng ta ở sau bình phong, con cứ nghỉ ngơi đi." Mèo Mèo gật đầu: "Ừ, ừ, ừ."

 

Ôn Hành và Liên Vô Thương leo lên giường, Liên Vô Thương nói: "Ngày mai nếu Tần Sơ Tình vẫn không gặp chúng ta, chúng ta sẽ leo tường vào. Ta nghĩ Mèo Mèo chắc chắn có liên quan đến bà ta." Ôn Hành đắp chăn cho Liên Vô Thương: "Được, cho dù không vì Mèo Mèo, chuyện của nhà họ An chúng ta cũng phải làm. Không biết bây giờ Hạc Hàn và Hình Chính Thiên thế nào rồi."

 

Ba người mà Ôn Hành đang nghĩ đến thì hắt hơi một cái thật lớn, Hứa Thái buồn bực nói: "Đáng chết, nhà họ An thật quá đáng, ta dù sao cũng là một Tiên Tôn, vậy mà cũng không tác dụng gì." Hứa Thái nhìn quanh, phát hiện mình đang bị nhốt trong một phòng giam, bên cạnh là Béo Lớn, Béo Hai và yêu hình của Hình Chính Thiên. Xung quanh còn có vô số tu sĩ bị bắt từ Bình An Lâu. Hứa Thái tức tối nói: "Nhà họ An làm mưa làm gió, đợi ta ra ngoài, nhất định phải kiện chúng một trận."

 

Hình Chính Thiên ngẩng đầu truyền âm: "May mà Hạc Hàn lanh lợi trốn thoát, nếu không cả ba chúng ta đều bị nhốt." Hứa Thái thở dài: "Cũng không biết sẽ bị giam đến bao giờ."

 

Đúng vậy, trong khi Ôn Hành và Liên Vô Thương đang ngủ say, Hứa Thái và Hình Chính Thiên được cử đến tiếp ứng đã bị giam vào ngục! Biết kêu ai đây!

 

Ôn Hành và Liên Vô Thương vẫn luôn chú ý đến động tĩnh của Mèo Mèo sau bình phong. Sau khi lăn qua lộn lại vài vòng trên giường, cuối cùng cô bé cũng yên lặng. Ngay khi hai người tưởng rằng cô bé đã ngủ, Mèo Mèo lại lật chăn, rón rén bước xuống giường. Cô đi vòng qua bình phong rồi đứng bên cạnh giường của Ôn Hành và Liên Vô Thương. Hai người vẫn nhắm mắt, họ muốn xem thử Mèo Mèo định làm gì.

 

Mèo Mèo lén lút trèo lên giường của hai người, chui vào từ phía chân giường và từ từ chen vào giữa Ôn Hành và Liên Vô Thương. Cuối cùng, cô bé cũng thành công thò đầu ra khỏi chăn và cười toe toét không một tiếng động.

 

Cô nhìn khuôn mặt nghiêng của Ôn Hành, sau đó lại quay đầu nhìn Liên Vô Thương. Ngay cả chiếc gối gà con mà hai người đang dùng, cô cũng đưa tay ra sờ thử. Đầu cô bé nằm kẹt giữa hai chiếc gối, vui vẻ nhắm mắt lại. Một lúc sau, hai tay cô cẩn thận luồn ra từ dưới cánh tay của hai người và hài lòng khoác lên tay họ.

 

Không lâu sau, Mèo Mèo bắt đầu thở đều đặn, chứng tỏ đã ngủ say. Lúc này, Ôn Hành và Liên Vô Thương mới mở mắt, trao nhau một ánh nhìn. Chuyện này... thật là ngoài dự liệu. Thôi kệ, miễn là Mèo Mèo không có ý định xấu, những chuyện này cũng không đáng lo.

 

Liên Vô Thương truyền âm: "Nghe nói những đứa trẻ thiếu thốn tình thương thường rất bám người lớn." Ôn Hành đáp: "Lúc Vân Thanh mới đến Huyền Thiên Tông, cậu ấy cũng vô thức dựa sát vào ta khi ngủ. Mèo Mèo chắc đã bị lãng quên quá lâu nên mới thận trọng như vậy."

 

Liên Vô Thương nói: "Nếu ngày mai chúng ta vào phủ của Tần Sơ Tình mà không tìm thấy liên hệ gì giữa Mèo Mèo và bà ta, chúng ta sẽ giữ Mèo Mèo lại." Ôn Hành cười: "Ừ, Huyền Thiên Tông rộng lớn thế, nuôi thêm một đứa trẻ cũng không vấn đề gì."

 

Huyền Thiên Tông đã có rất nhiều đệ tử, thêm một Mèo Mèo cũng chẳng sao.

 

Ban đầu, Ôn Hành và Liên Vô Thương vẫn còn cảnh giác, nhưng dần dần cũng chìm vào giấc ngủ. Không chỉ An Triết mệt mỏi, bản thân họ cũng đã cảm thấy kiệt sức sau những ngày lo toan ở Bình An Lâu.

 

Khi trời sáng, Ôn Hành đang ngủ say nhất, anh vô thức xoay người tìm đến Liên Vô Thương. Anh mò mẫm vài lần, thầm nghĩ lạ thật, sao hôm nay Vô Thương lại nhỏ và mềm như thế. Rồi ngay lập tức, một cái tát mạnh giáng xuống mặt anh. "Bốp!" Một giọng nữ phẫn nộ hét lên: "Đồ vô lại!"

 

Ôn Hành lập tức hoa cả mắt. Anh bật dậy: "Hả?" Ôn Hành ôm mặt nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy một cô gái dáng người cao ráo, vẻ mặt đầy tức giận, tay đang che lấy ngực. Cô mặc một chiếc váy xanh nhạt, chiếc váy quá ngắn, dây áo trượt khỏi vai, để lộ bờ vai mịn màng. Chiếc váy ngắn cũng không che giấu được đôi chân dài thon thả của cô.

 

Trông thấy một mỹ nhân như vậy nằm trên giường của mình, bất kỳ người đàn ông nào cũng sẽ cảm thấy kích động. Ôn Hành cũng không ngoại lệ, anh hét lên một tiếng rồi nhảy bật ra xa, ngã nhào xuống đất, chân tay chổng lên trời: "Vô Thương! Vô Thương!"

 

Liên Vô Thương mở mắt, dù gương mặt anh vẫn bình thản, nhưng ánh mắt còn đang mơ màng, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra: "Hả?" Kết quả là, khi Liên Vô Thương và cô gái bốn mắt nhìn nhau, anh lập tức lạnh lùng hỏi: "Ngươi là ai?"

 

Liên Vô Thương phản ứng cực nhanh, như một làn linh khí xanh, anh tức khắc di chuyển từ trên giường xuống đất. Cả Ôn Hành và Liên Vô Thương đều mặc đồ lót. Liên Vô Thương đưa tay kéo Ôn Hành dậy. Ôn Hành chật vật bò lên, mũi bắt đầu chảy máu: "Hình như ta chảy máu mũi rồi."

 

Liên Vô Thương nhìn Ôn Hành, không chỉ chảy máu mũi, nửa mặt của anh cũng sưng vù. Liên Vô Thương lạnh lùng nhìn về phía giường, cô gái đang cuộn chăn che lấy thân thể. Cô gái có đôi mắt sáng, hàm răng trắng, là một mỹ nhân hiếm có, nhưng ánh mắt lại đầy vẻ u ám. Trên đầu cô vẫn còn một búi tóc chưa gỡ ra, còn một bên tóc thì đã xõa xuống.

 

Liên Vô Thương lấy đan dược cho Ôn Hành uống: "Ngoan, không sao rồi." Ôn Hành cảm thấy oan ức vô cùng: "Ta còn chưa mở mắt đã bị đánh rồi, đây là Mèo Mèo sao?" Anh xoa má mình, mình làm sai cái gì chứ? Sao lại bị đánh?

 

Cô gái cắn răng, khuôn mặt đầy phẫn nộ và tủi nhục: "Hai ngươi có phải nên giải thích cho ta không? Các ngươi đã làm gì ta?" Liên Vô Thương nói: "Đây là nơi ở của chúng ta, ngươi đang nằm trên giường của chúng ta. Hôm qua cô bé nằm trên giường chúng ta tên là Mèo Mèo, ngươi biết cô ấy không?"

 

Nghe đến tên "Mèo Mèo," sắc mặt cô gái liền thay đổi. Ngay sau đó, cô cúi đầu kéo chăn lên xem cơ thể mình. Một lúc sau, cô lạnh lùng nói: "Xem ra hai ngươi còn chút nhân tính, không làm gì cô ấy."

 

Liên Vô Thương tiếp tục: "Nói đi, ngươi là ai, Mèo Mèo là ai? Còn nữa, sao ngươi lại đánh Ôn Hành?" Cô gái hừ một tiếng: "Tên của ta sao có thể nói cho hai kẻ phàm tục các ngươi biết được. Còn về con tiểu tiện nhân kia, nó nhân lúc ta sơ suất mà thoát ra ngoài. Còn vì sao ta đánh hắn, hắn tự không biết sao?"

 

Ôn Hành ấm ức: "Ta hoàn toàn không biết. Ta đã làm gì chứ?" Cô gái tức giận nhìn Ôn Hành: "Ngươi ***** trên người ta thoải mái không? Đồ cầm thú!"

 

Liên Vô Thương quay sang nhìn Ôn Hành, khiến anh lập tức cảm thấy không thể thanh minh nổi. Anh sắp khóc đến nơi: "Ta quên mất Mèo Mèo. Ta tưởng người nằm bên cạnh là Vô Thương, không ngờ Vô Thương lại trở nên mềm như vậy." Liên Vô Thương: ...

 

Cô gái càng giận dữ nhìn Liên Vô Thương và Ôn Hành, hai má cô đỏ bừng: "Hai kẻ cầm thú các ngươi hôm qua đã làm gì con tiện nhân đó? Sao cơ thể của ta lại thấy lạ lùng thế này?"

 

Liên Vô Thương cuối cùng không nhịn nổi nữa, anh thở dài nói với Ôn Hành: "Chiếc giường này ta không cần nữa, cái chăn này ta cũng không cần nữa." Ôn Hành cuống lên: "Vậy còn ta? Chẳng lẽ ngươi cũng không cần ta sao?" Liên Vô Thương bật cười: "Ngươi đang nói lung tung gì thế?"

 

Bạch Trạch ngáp một cái, nằm bò ra bàn, vẻ uy nghiêm của thần thú chẳng còn chút nào. Anh lười biếng nói: "Sáng sớm tinh mơ, có chuyện gì thế?" Ôn Hành và Liên Vô Thương mặt mày xám xịt ngồi bên bàn: "Chúng ta bị người ta bôi nhọ danh dự và phẩm giá."

 

Bạch Trạch khó hiểu nhìn họ: "Hả? Các ngươi đang nói gì?" Liên Vô Thương nói: "Cô bé Mèo Mèo hôm qua sáng nay đã biến thành một nữ nhân phóng đãng trên giường của chúng ta." Hiếm khi thấy Thanh Đế đại nhân dùng từ này để mô tả một nữ tu, đủ biết anh đã tức giận đến mức nào.

 

Bạch Trạch nhìn hai người với vẻ nghi hoặc: "Hai người cho Mèo Mèo lên giường hôm qua sao? Dù ta bảo các ngươi trông chừng cô bé, nhưng cũng đâu cần trách nhiệm đến mức đó?" Ôn Hành bất lực nói: "Cô bé chờ chúng ta ngủ say mới lén lút trèo lên giường. Cô bé kiên trì lắm, mãi đến nửa đêm mới chịu chui vào nằm giữa ta và Vô Thương. Ta hỏi ngươi, làm sao có thể nhẫn tâm đuổi cô bé đi được?"

 

Liên Vô Thương thở dài: "Ai mà ngờ sáng ra không thấy nụ cười của Mèo Mèo, mà lại nhận một cái tát từ một người phụ nữ xa lạ." Ôn Hành ấm ức: "Bị đánh đau lắm."

 

Bạch Trạch lườm hai người: "Hai người đúng là nhân tài, thật đấy. Ôn Hành ngốc đã đành, sao Vô Thương cũng ngốc theo vậy?" Liên Vô Thương lại thở dài: "Chỉ tại cô bé hôm qua quá dễ thương, ta và Ôn Hành không ngờ cô ấy sẽ biến thân."

 

Họ đã chấp nhận rằng Mèo Mèo là một "mỹ nữ lực sĩ," nhưng khi cô ấy biến thành một người phụ nữ khác vào sáng nay, nghĩ đến việc đó, Liên Vô Thương cảm thấy khó chịu trong lòng. Nếu anh đang ở trong hình thái yêu quái, thì lá sen và hoa sen của anh chắc chắn đã ủ rũ hết rồi.

 

Người phụ nữ đã thay xong quần áo bước ra từ phòng của Ôn Hành và Liên Vô Thương, tóc được búi thành kiểu phức tạp, trên người mặc bộ váy vàng rực, trông xinh đẹp và sắc sảo. Bạch Trạch ngẩn người: "Cô ấy? Mèo Mèo hôm qua? Khác xa nhau quá rồi!"

 

Ôn Hành thở dài: "Ngươi hiểu cảm giác của ta và Vô Thương rồi chứ?" Bạch Trạch gật đầu: "Đúng thật là khiến ta kinh ngạc, bây giờ thì ta tỉnh hẳn rồi." Liên Vô Thương nói với vẻ chán ghét: "Căn phòng này ta không muốn nữa."

 

Ôn Hành cảm thấy Liên Vô Thương chắc sẽ muốn lục tung cả cái xe đẩy nhỏ của họ lên. Thanh Đế đại nhân, vốn có tính sạch sẽ và khó tính, đôi khi thực sự rất không dễ dãi.

 

Người phụ nữ có vẻ đã kiểm tra cơ thể của mình và xác nhận rằng Ôn Hành và Liên Vô Thương không hề xâm phạm cô. Cô ngẩng đầu kiêu ngạo: "Xem như các ngươi còn có chút nhân tính, ta nể mặt các ngươi mà giới thiệu, ta là Tần Sơ Tình, Chấp Đạo Tiên Quân từ Bình An Giới đến Hòa An Giới."

 

Mọi người bình thản đáp: "Ồ." Điều khiến họ kinh ngạc nhất đã xảy ra, và họ cũng đã đoán được rằng Mèo Mèo có liên quan đến Tần Sơ Tình. Nhưng không ngờ rằng Mèo Mèo và Tần Sơ Tình lại là hai linh hồn trong cùng một cơ thể.

 

Liên Vô Thương nhìn Tần Sơ Tình một cái rồi gật đầu ra hiệu: "Ngồi xuống. Ngươi và Mèo Mèo là quan hệ nhất thể song hồn phải không?"

 

Tần Sơ Tình kiêu ngạo nhìn Liên Vô Thương: "Ngươi là ai? Ngươi bảo ta giải thích là ta sẽ giải thích sao?" Một luồng linh khí mạnh mẽ từ cơ thể Liên Vô Thương tràn ra, Tần Sơ Tình lập tức run rẩy, không dám cử động. Đã rất nhiều năm rồi cô không cảm nhận được một áp lực mạnh mẽ như thế này.

 

Bạch Trạch ở bên cạnh lau mồ hôi: "Vô Thương, bình tĩnh lại." Liên Vô Thương nói: "Ta đã rất bình tĩnh rồi."

 

Tần Sơ Tình ngoan ngoãn ngồi xuống phòng khách trong chiếc xe đẩy nhỏ của họ. Cô phát hiện ra rằng thân phận và tu vi mà cô luôn tự hào lại chẳng là gì trước ba người đàn ông này! Cô như một con thỏ nhỏ bị mắc kẹt giữa đàn hổ báo, khí thế của ba người này người sau còn đáng sợ hơn người trước.

 

Liên Vô Thương hỏi: "Ngươi và Mèo Mèo là quan hệ nhất thể song hồn phải không?"

 

Nhất thể song hồn, Ôn Hành biết về việc này. Ở hạ giới, Lê Mạc Tiên Tôn cũng có tình trạng tương tự, do ảnh hưởng của Thiên Đạo khi Đạo Mộc mục nát, Lê Mạc Tiên Tôn phát sinh hai nhân cách. Một nhân cách là hình ảnh một lão giả thông thái, tóc bạc phơ, còn nhân cách kia lại là một trung niên cẩn trọng, thận trọng. Hai nhân cách này khác nhau cả về ngoại hình lẫn tính cách, người không biết sẽ tưởng đó là hai người khác nhau.

 

Tần Sơ Tình nghe vậy thì gật đầu một cách thành thật: "Đúng, nếu phải định nghĩa, thì cô ấy quả thực là một người khác ngủ sâu trong cơ thể của ta." Liên Vô Thương hỏi: "Ngươi có trước hay Mèo Mèo có trước?"

 

Tần Sơ Tình nhướn mày, cười lạnh một tiếng: "Tất nhiên là ta có trước. Lúc đầu ta không biết sự tồn tại của cô ấy. Rất lâu trước đây, ta trở nên buồn ngủ, khi tỉnh dậy vào buổi sáng thì trên người lại xuất hiện rất nhiều vết thương và thường ở những nơi không rõ ràng. Nhưng sau đó cô ấy từ từ biến mất, cho đến gần đây ta bị tấn công và bị thương, con tiểu tiện nhân đó nhân lúc ta không chú ý lại xuất hiện."

 

Liên Vô Thương thản nhiên nói: "Ta lại thấy Mèo Mèo đáng yêu hơn ngươi cả ngàn lần."

 

Nghe vậy, mặt Tần Sơ Tình đỏ bừng: "Ngươi! Ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không?!" Liên Vô Thương quay sang nói với Ôn Hành: "Ta cũng không muốn cái xe đẩy này nữa."

 

Ôn Hành vội vàng dỗ dành: "Sau này ta sẽ lau sạch những chỗ cô ấy đi qua, giường ta sẽ đưa cho Vân Thanh làm củi đốt, còn chăn ta sẽ tháo ra, được không?" Liên Vô Thương lúc này mới chậm rãi gật đầu: "Được."

 

Ôn Hành lau mồ hôi. Nhớ lại năm đó Nhan Bồi Khanh nướng đồ và nhổ nước bọt trên chiến hạm Thanh Hồng của Liên Vô Thương, anh ấy đã muốn vứt bỏ cả chiến hạm đó. Sau này Ôn Hành đã phải cọ rửa cả đống lần, Liên Vô Thương mới miễn cưỡng bước lên phi thuyền. Có một đạo lữ mắc bệnh sạch sẽ thật khó xử!

 

Bạch Trạch gõ gõ lên bàn: "Này, Chấp Đạo Tiên Quân, nhìn ta. Ta có một câu hỏi muốn hỏi ngươi, ngươi có biết gần đây ở Bình An Lâu đã xảy ra chuyện gì không?" Nghe vậy, sắc mặt Tần Sơ Tình trở nên u ám: "Bình An Lâu xảy ra chuyện lớn như vậy, ai mà không biết. Em trai ruột của ta đã tử nạn trong Bình An Lâu, nhà họ An vẫn chưa đưa ra lời giải thích."

 

Bạch Trạch nhướn mày: "Nhà họ An nói thế nào với ngươi?" Tần Sơ Tình nói: "Người nhà họ An nói có kẻ trộm tấn công sàn đấu giá bên trong Bình An Lâu, các tòa nhà bị hư hại. Ta muốn vào Bình An Lâu để tìm kẻ hung thủ, nhưng không ngờ nhà họ An lại phong tỏa nơi đó. Khi ta định đàm phán, đã bị kẻ khác tấn công. Đến bây giờ vẫn chưa biết nhà họ An đã tra ra được gì."

 

Bạch Trạch cười khẩy: "Tiên Quân, thông tin của ngươi có phần chậm trễ rồi. Có thể ngươi chưa biết, Bình An Lâu đã bị hủy rồi." Tần Sơ Tình kinh ngạc: "Khi nào? Sao có thể?!"

 

Bạch Trạch hỏi: "Ngươi bị thương từ lúc nào?"
Tần Sơ Tình đáp: "Ba ngày trước, có kẻ mặc áo đen tấn công ta vào ban đêm, sau đó ta đã bế quan trị thương."
Bạch Trạch nói: "Vậy thì đúng rồi, tòa Bình An Lâu đã bị phá hủy vào đêm trước."

 

Bạch Trạch trầm ngâm một lúc: "Xem ra người bịt lối ra của Bình An Lâu không cho ai thoát ra ngoài không phải là ngươi."
Tần Sơ Tình giận dữ đứng dậy: "Các ngươi rốt cuộc nghĩ ta là loại người như thế nào? Ta là kẻ coi mạng người như cỏ rác sao?!"

 

Nói xong, ba người đàn ông trong phòng đồng loạt gật đầu: "Ừm, giống đấy."
Bạch Trạch thêm vào: "Nhìn ngươi là biết loại phụ nữ lòng dạ độc ác, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn."
Tần Sơ Tình nắm chặt tay, đến nỗi xương cốt kêu răng rắc, mắt mở trừng trừng: "Nói nhảm!"

 

Tần Sơ Tình tức đến phát điên: "Nhà họ An nói sẽ cho ta một lời giải thích, cái chết thảm của đệ đệ ta là trách nhiệm mà họ không thể chối bỏ. Giờ Bình An Lâu bị phá hủy, chắc chắn họ sẽ nói hung thủ đã chết trong đó. Đúng là tính toán rất khéo!"

 

Bạch Trạch cười nói: "Thật trùng hợp, ta chính là một trong những nhân chứng trước khi đệ đệ ngươi ngã xuống. Ta có lưu ảnh thạch, ngươi muốn xem không?"
Tần Sơ Tình vừa nghe xong liền đưa tay về phía Bạch Trạch: "Để ta xem!"

 

Bạch Trạch mở lại lưu ảnh thạch, trong đó vô số mũi tên như châu chấu bắn về phía Tần Sơ Vũ. Tần Sơ Vũ còn chưa kịp phản kháng đã bị bắn thành con nhím.
Tần Sơ Tình nghiến răng kèn kẹt: "An Đồng Tri! Hắn dám đối xử với đệ đệ ta như thế!"

 

Bạch Trạch cười nói: "Đừng vội, An Đồng Tri đã chết rồi, xem cái lưu ảnh thạch này đi."
Tiếp theo, Tần Sơ Tình thấy cảnh An Gia Ngư trước khi chết, nghe được kế hoạch của họ. Tần Sơ Tình tức giận đập bàn: "Người nhà họ An dám làm chuyện như thế! Mối thù này không trả, ta thề không làm người!"

 

Bạch Trạch mỉm cười với mọi người: "Xong rồi." Sau đó nghe thấy Tần Sơ Tình hỏi: "Các ngươi là ai? Tại sao lại có lưu ảnh thạch như thế? Làm sao ta biết các ngươi không giả tạo? Nếu các ngươi muốn khiêu khích mối bất hòa giữa ta và nhà họ An, chẳng phải ta đã trúng kế của các ngươi sao?"

 

Bạch Trạch thở dài: "Sách cổ nói gì nhỉ? 'Chỉ có phụ nữ và kẻ tiểu nhân khó nuôi dạy'. Nàng không chỉ lòng dạ độc ác, không từ thủ đoạn mà còn nghi ngờ mọi thứ. Ta còn có cách nào đây?"
Tần Sơ Tình hừ lạnh: "Đừng xem thường ta, tuy ta là phụ nữ, mặc dù bị các ngươi giam giữ ở đây, nhưng ta cũng không phải người dễ bị bắt nạt. Nếu thật sự chọc giận ta, cùng lắm thì cả hai cùng chết."

 

Liên Vô Thương đứng dậy nói: "Không ai muốn chết cùng ngươi, tin hay không thì tùy."
Nói xong, Liên Vô Thương vung tay áo bước đi, thực sự không thể ở chung một mái nhà với người phụ nữ như thế. Ôn Hành lập tức đuổi theo Liên Vô Thương: "Vô Thương, Vô Thương, đợi ta với!"

 

Bạch Trạch dang tay: "Được rồi Tần Tiên Quân, những gì cần nói ta đã nói xong, bây giờ ngươi có thể rời đi. Chúng ta chưa bao giờ nghĩ đến việc giam giữ ngươi."

 

Tần Sơ Tình ngạc nhiên nhìn Bạch Trạch: "Thế là xong? Các ngươi tìm ta chỉ để nói cho ta biết ai là kẻ giết hại đệ đệ ta?"
Bạch Trạch thở dài: "Chẳng phải ngươi đã đoán ra rồi sao? Còn phải lặp lại làm gì? Thật phiền phức."

 

Lúc này, từ phía sau truyền đến tiếng bước chân, An Triết ngáp một cái bước ra: "Ê, chào buổi sáng Bạch Trạch đại nhân, các ngươi dậy sớm nhỉ."
An Triết vươn vai: "Ta nghe thấy ngoài kia ồn ào, có chuyện gì vậy?"

 

Tần Sơ Tình quay người nhìn An Triết, hai người chạm mắt nhau. An Triết cười: "Ôi, Tần Tiên Quân, ngươi còn nhớ ta không? Ta là An Triết, Tứ Giới Chấp Giới Tiên Tôn."
Tần Sơ Tình nhìn An Triết từ trên xuống dưới: "Ta đương nhiên biết ngươi, sao ngươi lại ở đây?"

 

An Triết đáp: "Nói ra thì dài lắm, Tiên Quân ngồi đi."
Bạch Trạch vỗ vai An Triết: "Thông tin quan trọng ta đã nói cho nàng rồi, còn nàng tin hay không thì ta không biết. Được rồi, giao lại cho ngươi, ta về ngủ bù đây."

 

Nói xong, Bạch Trạch nhanh chóng trở về phòng, chỉ nghe thấy tiếng cửa đóng lại.
Tần Sơ Tình khó hiểu: "Ba người này sao lại kỳ quái như vậy?"

 

Liên Vô Thương bước ra khỏi chiếc xe nhỏ, Ôn Hành theo sát phía sau: "Vô Thương, đợi ta với, ngươi sao vậy? Sao còn giận nữa?"
Liên Vô Thương lạnh lùng: "Ta không giận."
Ôn Hành cười tủm tỉm: "Ngươi giận rồi, để ta đoán, vẫn là vì ta. Có phải ngươi giận ta chạm vào Tần Sơ Tình? Xin lỗi nha, ta quên mất con mèo đang nằm bên cạnh chúng ta rồi. Bây giờ ta đi tắm, ngươi nói khi nào tốt, ta sẽ thức dậy khi đó, được không?"

 

Liên Vô Thương thở dài: "Ta không giận vì chuyện đó. Ta giận là, ngươi ở địa bàn của mình mà bị người khác đánh, lại chỉ biết gọi tên ta. Ngươi ngốc à? Ngươi không biết phản kháng sao?"
Ôn Hành ngại ngùng cười: "Ngươi biết đấy, ta thường không ra tay. Sức mạnh của ta quá lớn, ít người có thể chịu nổi chiêu của ta. Lỡ một gậy đánh thành thịt nát thì chẳng phải càng ghê tởm sao?"

 

Liên Vô Thương nghe vậy khóc dở mếu dở: "Nói chung để ta nhìn thấy ngươi bị người khác đánh, ta không thoải mái trong lòng."
Ôn Hành bỏ cây gậy ăn xin xuống, nắm lấy tay Liên Vô Thương: "Khi đó ta còn mơ màng chưa phản ứng kịp. Ta hứa lần sau sẽ không để người khác đánh ta mà không phản kháng, được không? Ngoài ngươi ra, không ai được phép đánh ta, được không?"

 

Khóe miệng Liên Vô Thương cuối cùng cũng nở nụ cười: "Vậy mới đúng, đôi khi ta thật sự nghĩ ngươi là đồ ngốc. Người khác ức ***** ngươi, ngươi lại có thể cười cho qua. Ta thì không, ta không làm được."
Liên Vô Thương nhìn thì có vẻ bình tĩnh nhưng thật ra là người nóng tính. Hắn thở dài, ngược lại nắm lấy tay Ôn Hành: "Được rồi, hết giận rồi, chúng ta ăn sáng nhé?"

 

Ôn Hành vui vẻ: "Được, được!"

 

Trên bàn nhỏ đặt chè hạt sen và bánh sen mà Liên Vô Thương thích. Khẩu vị của Liên Vô Thương khác với Ôn Hành, hắn thích đồ ngọt, còn Ôn Hành lại thích vị mặn và tươi, không hứng thú với đồ ngọt lắm, nhưng bánh mè lại là một trong số ít món Ôn Hành thích.

 

Ôn Hành vừa uống canh đậu phụ vừa ăn bánh mè nhỏ: "Thật đáng tiếc, vốn định hôm nay dậy sớm đi mua quần áo cho Mèo Mèo, không ngờ Mèo Mèo lại chính là Tần Sơ Tình."
Liên Vô Thương nói: "Ừ, thật đột ngột." Nếu họ biết trước sự việc sẽ như thế, dù có thế nào cũng không để Mèo Mèo ở chung phòng với họ.

 

Ôn Hành tiếc nuối nói: "Cũng không biết sau này có gặp lại Mèo Mèo được không."
Liên Vô Thương đáp: "Tần Sơ Tình nói, khi nàng yếu đuối, Mèo Mèo sẽ xuất hiện."
Hai người liếc nhìn nhau, nhưng nhanh chóng từ bỏ ý nghĩ này: "Dù chúng ta có thích Mèo Mèo đến mấy, cũng không thể bóp ch ết người khác được."

 

Không phải ai mà họ không ưa cũng phải chết; trên đời có vô vàn loại người, ít nhất một nửa số người ấy chẳng hợp với mình.

 

Tần Sơ Tình cuối cùng cũng ra khỏi chiếc xe nhỏ, cả đoàn theo sau nàng đến phủ của nàng. Phủ đệ của Tần Sơ Tình xa hoa lộng lẫy, một biệt viện nhỏ cũng bằng cung điện của người khác. Ôn Hành thậm chí còn nghĩ rằng cung điện trên đỉnh mây trong ngọc Song Ngư cũng không xa hoa bằng phủ đệ của nàng.

 

Tần Sơ Tình hài lòng nhìn biểu cảm của Ôn Hành và mọi người, nàng bình thản nói: "Ta không có sở thích nào khác, chỉ thích xây nhà thôi. Phụ nữ mà, luôn có những sở thích khác biệt."
Bạch Trạch đáp: "Thảo nào ngươi lại nhúng tay vào việc buôn bán yêu tu, hóa ra tiền ngươi đều dùng để xây nhà."

 

Tần Sơ Tình nghiêm túc nhìn Bạch Trạch nói: "Vậy thì sao? Trên đời này có vô vàn nỗi khổ, ta sống trong cõi trần tục, chẳng lẽ không thể khiến mình sống thoải mái hơn một chút sao? Không thể như hắn, sống mơ mơ màng màng, bị người khác tính toán đến mức xương gần như vụn nát, mà bản thân vẫn chưa tỉnh ngộ."
Người mà Tần Sơ Tình nhắc đến là An Triết.

 

Không biết An Triết đã nói gì với Tần Sơ Tình, dù sao nàng cũng quyết định giúp An Triết đối phó với nhà họ An. Đến lúc này, mọi người mới biết An Triết đã giao ấn của Chấp Giới Tiên Tôn cho người khác, để nó ở trong đại trạch của nhà họ An.

 

Tần Sơ Tình nói: "Đại trạch của nhà họ An ở Bình An giới, còn chúng ta hiện ở Tường An giới. Phía trên và dưới chúng ta còn có Hòa An giới và Tĩnh An giới. Về kinh tế, nhà họ An nắm giữ sáu phần tài lực của bốn giới. Về sức chiến đấu, nhà họ An có ấn của An Triết, có thể điều động tiên binh của bốn giới, việc này khá phiền phức."

 

Tần Sơ Tình đề nghị: "Ta đề nghị các ngươi nghĩ cách lấy lại ấn của Chấp Giới Tiên Tôn. Dù các ngươi dùng cách cướp, trộm hay gì khác, miễn là An Triết khống chế được đại ấn thì nhà họ An không thể điều động tiên binh. Chúng ta cũng có thể mượn sức tiên binh để tấn công nhà họ An một cách chí mạng."

 

An Triết gật đầu liên tục: "Nghe rất có lý!"
Tần Sơ Tình thở dài: "Ta chưa từng thấy ai ngốc như ngươi, ngươi như vậy mà vẫn sống đến giờ đúng là nhờ nhà họ An nương tay."

 

An Triết gãi gãi má: "Ta như vậy, có lẽ chính là... ngốc nhân có phúc của ngốc nhân?"

 

Tần Sơ Tình nói với mọi người: "Tốt nhất là lấy trộm đại ấn trước. Nhưng ta nói vậy, chưa chắc các ngươi có thể qua được thông đạo từ Tường An giới tới đại trạch của nhà họ An ở Bình An giới. Thôi thì, để ta nghĩ cách."

 

Tần Sơ Tình tỏa ra khí thế ngút trời, so với nàng, An Triết như một cô bé nhỏ nhắn.
Bạch Trạch nói: "Dù không muốn thừa nhận, nhưng Tần Sơ Tình giống một Chấp Đạo Tiên Quân hơn." Mèo Mèo đúng là cô gái ngây thơ đáng yêu, nhưng tính cách và cách xử lý công việc của Tần Sơ Tình mới thích hợp làm Chấp Đạo Tiên Quân.

 

Ánh mắt Tần Sơ Tình lạnh lùng: "Các ngươi thì thầm ở đằng sau làm gì? Lên đây cùng nghe kế hoạch đi. Chẳng phải các ngươi muốn lật đổ nhà họ An sao? Chẳng lẽ để một mình ta, Tần Sơ Tình, tiên phong còn các ngươi trốn sau lưng?"

 

Nghe Tần Sơ Tình nói vậy, Ôn Hành và mọi người nhìn nhau. Tần Sơ Tình mà lại muốn sai khiến họ ư? Ban đầu, họ vốn định để Tần Sơ Tình tiên phong, còn họ ngồi thu lợi phía sau cơ mà. Giờ nàng lại kéo họ vào muốn họ đánh trước, đương nhiên họ không vui rồi.

 

Ôn Hành nói: "Ta đi rửa cái xe nhỏ của ta trước."
Liên Vô Thương đáp: "Ta đi đọc sách một lát."
Bạch Trạch nói: "Sách Bạch Trạch của ta còn chưa viết xong, ta tiếp tục đây."

 

Nói xong, ba người quay lưng bỏ đi, khiến Tần Sơ Tình tức giận ném bút: "Các ngươi làm cái trò gì vậy? Các ngươi đang đùa sao?! An Triết, ngươi tìm ai thế này? Toàn những kẻ không đáng tin như ngươi!"
An Triết cười hì hì: "Bình tĩnh nào, chẳng phải hết cách mới đến tìm ngươi sao? Người có khả năng làm nhiều việc hơn, ngươi giúp chút đi?"

 

Tần Sơ Tình cuối cùng cũng thỏa hiệp, nàng gửi tin nhắn cho các thuộc hạ của mình, trong chốc lát khắp Tường An giới có những luồng linh quang bay về phủ đệ của Tần Sơ Tình. Ở Tường An giới, Tần Sơ Tình có một số cơ nghiệp, đối phó với nhà họ An ở Tường An giới thì không thành vấn đề, nhưng với nhà họ An ở cả bốn giới thì còn xa mới đủ sức.

 

Kế hoạch của Tần Sơ Tình là như thế này: Nàng sẽ để người của mình đi do thám tình hình của đại trạch nhà họ An, tìm hiểu xem ấn của Chấp Giới Tiên Tôn ở đâu. Sau đó Ôn Hành và mọi người sẽ ra tay lấy lại ấn, rồi nàng sẽ liên hệ các gia tộc khác trong bốn giới liên kết để đánh vào kinh tế của nhà họ An. Đến lúc đó, dù An Triết không xuất động tiên binh, nhà họ An cũng khó thoát khỏi cơn bão tố.

 

Ý tưởng thì hay, nhưng thực hiện lại gặp chút khó khăn. Đặc biệt là vì bản thân Tần Sơ Tình cũng đang vướng vào không ít rắc rối, không ít người không phục nhà họ An, nhưng cũng chẳng phục Tần Sơ Tình.

 

Ngoài ra, điều khiến Tần Sơ Tình lo lắng nhất hiện tại là một chuyện khác. Vài ngày trước, nàng đã bị tập kích tại phủ đệ. Nàng may mắn thoát chết trong gang tấc, suýt nữa thì đã "ra đi". Trước đó, nàng nghi ngờ người ám sát mình là do nhà họ An phái đến. Vì chuyện của Tần Sơ Vũ, nhà họ An đã có động thái với nàng. Nhà họ An có thể giết Tần Sơ Vũ thì cũng có thể giết nàng. Suy đoán của nàng hợp tình hợp lý, nhà họ An quả thực là nghi phạm lớn.

 

Tuy nhiên, đây chỉ là nghi ngờ, Tần Sơ Tình không có bằng chứng chứng minh nhà họ An đã làm việc này. Nàng vốn sống cao ngạo, đắc tội không ít thế lực. Người muốn giết nàng không chỉ có nhà họ An, nàng có thể trốn một lúc chứ không thể trốn cả đời. Người ám sát nàng lần trước có tu vi rất đáng sợ, nếu có lần tập kích nữa, Tần Sơ Tình cảm thấy mình không có may mắn mà thoát khỏi nữa.

 

Thấy Ôn Hành có tu vi cao thâm, nàng liền đề nghị để Ôn Hành và mọi người đảm bảo an toàn cho mình.

 

Bạch Trạch và mọi người vui vẻ đồng ý chuyện này. Bảo họ đi trộm đại ấn thì không làm được, nhưng bảo vệ đồng đội tạm thời của họ thì không thành vấn đề.

 

Trong nội viện của Tần Sơ Tình có không ít nữ tu, ai nấy dung nhan như hoa, đi đến đâu là hương thơm lan tỏa khắp nơi. Khi các nàng đi ngang qua cung điện nơi Tần Sơ Tình thường ở, họ đồng loạt che miệng cười e lệ: "Trời ơi, anh ta đang làm gì vậy? Đại nhân lại mặc kệ cho anh ta làm loạn như thế."

 

Không trách các nữ tu lại có suy nghĩ như vậy, vì đã nhiều năm rồi họ chưa từng thấy người đàn ông nào nằm bò ra đất để kỳ cọ trong sân như thế.

 

Ôn Hành cởi áo choàng dài vướng víu ra. Học theo dáng vẻ của Vân Thanh, anh dùng dây buộc ống tay áo, ống quần và tóc dài của mình lại. Trước mặt anh là những tấm ván vừa tháo xuống từ chiếc xe nhỏ, anh ngâm chúng trong chậu nước có chứa bọt xà phòng cho thấm đều, sau đó mới lấy từng tấm ra chà sạch. Chiếc xe nhỏ bị anh tháo rời ra từng mảnh, chỉ còn mỗi khung là nguyên vẹn.

 

Cây gậy ăn xin được Ôn Hành đặt dưới đất, vỗ nhẹ vào lá cây như đang cổ vũ cho Ôn Hành. Bọt nước thỉnh thoảng bắn lên lá cây, khiến cả nội viện tràn ngập bọt nước, như biến thành một đại dương bọt. Thấy Ôn Hành như vậy, An Triết cũng bắt chước anh, cùng nhau lau rửa chiếc xe.

 

Bạch Trạch cầm bút, viết vài nét trên quyển sách gấm, sau đó nhướng mày hỏi Liên Vô Thương: "Ngươi thực sự để anh ta chà rửa đấy à?"
Liên Vô Thương đáp: "Trước đây ta có một chiếc thuyền bay, Ôn Hành đã lau rửa nó vài lần."

 

Bạch Trạch giơ ngón cái lên: "Vẫn là ngươi lợi hại. Không sợ anh ta chà bay cả trận pháp mà ngươi đã khắc lên à?"
Liên Vô Thương vừa lật sách vừa nói: "Lúc cải tạo chiếc xe, ta đã nghĩ đến chuyện này nên đã khắc trận pháp ở vị trí trung tâm của tấm gỗ. Dù có chà đi ba tấc cũng không ảnh hưởng đến sự vận hành của trận pháp."

 

Bạch Trạch chắp tay: "Bội phục, bội phục." Chiếc xe nhỏ làm từ gỗ Đỉnh Thiên Đạo, đừng nói chà đi ba tấc, ngay cả cạo lớp vỏ ngoài cũng không phải chuyện mà người bình thường có thể làm được.

 

Ôn Hành toàn thân dính đầy bọt do chính anh tạo ra. Anh lúng túng lau mặt rồi nhìn An Triết ở phía đối diện. Bất ngờ là An Triết làm rất tốt, gọn gàng rõ ràng, hoàn toàn không giống Ôn Hành bận rộn chân tay lúng túng. Ôn Hành khen: "Cậu giỏi thật đấy."
An Triết ngượng ngùng: "Trước đây khi ở hành cung của Thái tử, ta thường giúp Thái Nhất dọn dẹp ổ, nhờ đó mà rèn luyện được."

 

Tần Sơ Tình từ hành cung bước ra, nàng kinh ngạc nhìn bọt nước tràn ngập trong viện: "Các ngươi đang làm gì vậy?!"
Ôn Hành đáp: "Rửa ván xe." Nếu không phải Tần Sơ Tình đi một chuyến khiến Vô Thương khó chịu, thì anh có đến mức thảm thế này không?

 

Tần Sơ Tình hừ lạnh một tiếng: "Chẳng ra gì. Người của ta sẽ gửi tin trong vài ngày tới, khi xác định được vị trí của đại ấn trong đại trạch nhà họ An, các ngươi phải tìm cách lấy nó. Còn nữa, quan trọng nhất, nhất định phải bắt được kẻ đã tấn công ta."

 

Ôn Hành hỏi: "Hắn đã thất bại một lần, sao ngươi chắc chắn hắn sẽ quay lại?"
Tần Sơ Tình đáp: "Không đến thì tốt, nhưng lỡ như đến, nếu các ngươi để hắn chạy thoát, đừng trách ta không khách khí!"
Mọi người nghe xong thì nhún vai, rốt cuộc là ai lại chán sống mà đến tấn công người phụ nữ tính khí thất thường, nghi thần nghi quỷ này chứ? Đây chẳng phải là tự chuốc lấy rắc rối sao?

 

Thế rồi, mấy ngày sau yên bình trôi qua. Đêm nọ, Ôn Hành đang dựa vào chiếc xe nhỏ, canh chừng tẩm cung của Tần Sơ Tình. Một tay anh cầm cây gậy ăn xin, tay kia thì sờ túi trữ vật lấy ra mấy hạt dẻ để ăn. Bỗng nhiên anh cảm nhận được một luồng linh khí yếu ớt đang tiến lại gần. Điều này là nhờ những sợi tơ sen mà Liên Vô Thương đã thả ra. Những sợi tơ này bay lơ lửng trong không trung như tơ nhện, nếu có tu sĩ vô tình đụng vào, sẽ lộ ngay hành tung.

 

Ôn Hành thở dài: "Thật sự có người đến à." Anh cất hạt dẻ vào túi trữ vật rồi buộc miệng túi lại. Sau đó, anh đứng dậy, đặt cây gậy ăn xin thẳng xuống đất. Vô số rễ cây lập tức lan rộng dưới lòng đất.

 

Đây là lần *****ên Ôn Hành sử dụng cây gậy ăn xin kể từ khi đến dưới sự cai quản của An Triết. Lần trước dùng ở Bình An Lâu thì không tính. Bình An Lâu vốn là một trận bàn, mặt đất ở đó không phải là đất tự nhiên mà là do con người tạo nên.

 

Rễ cây đã làm rõ tình hình cả bên trong lẫn bên ngoài phủ đệ. Ở góc đông nam phủ, có một bóng đen như tia chớp, vượt qua tầng tầng lớp lớp trận pháp trong phủ đệ của Tần Sơ Tình, nhanh chóng tiến đến vị trí của họ. Người này mặc áo choàng, không nhìn rõ mặt cũng không cảm nhận được khí tức. Hắn di chuyển nhanh nhẹn như báo. Lẽ nào người đến là Hình Chính Thiên?

 

Ôn Hành vừa nhìn thấy bóng lưng ấy liền bật cười. Cuối cùng, anh cũng hiểu câu nói của Thiệu Ninh. Lúc trước, Thiệu Ninh chỉ cần liếc mắt đã phân biệt được Tạ Cẩn Ngôn và Tạ Linh Ngọc. Thiệu Ninh từng nói, chỉ cần là người quen thuộc, dù chỉ là một bóng lưng cũng có thể nhận ra rõ ràng. Giờ Ôn Hành cũng thế, anh chỉ cần nhìn thoáng qua đã phân biệt được Hình Chính Thiên và Ôn Báo.

 

Bóng đen nhanh chóng tiến vào nội viện. Hắn chống một tay lên tường. Đúng lúc nửa người hắn sắp xông vào nội viện, hắn thấy có người trong đó, khiến thân pháp thoáng chững lại! Trong nội viện, Ôn Hành đang cầm cây gậy ăn xin, mắt cười cong cong: "Ồ, đồ đệ."

 

Bóng đen trượt chân, loạng choạng rơi từ trên tường xuống. Tuy nhiên, thân thủ hắn nhanh nhẹn, rơi xuống đất mà không phát ra tiếng động. Bóng đen kéo mũ trùm xuống, lộ ra gương mặt tuấn tú đầy vẻ mạnh mẽ. Hóa ra người này chính là Ôn Báo, tam đồ đệ của Ôn Hành! Vẻ cảnh giác trên mặt Ôn Báo biến thành kinh ngạc khi nhìn thấy Ôn Hành. Hắn nghiêng đầu: "Sư tôn? Sao sư tôn lại ở đây? Chẳng lẽ ta đang hoa mắt?"

 

Ôn Báo dụi mắt mấy lần để xác nhận. Ôn Hành mỉm cười: "Ngơ ngẩn gì vậy? Ngươi không hoa mắt đâu! Là ta đây!"
Ôn Báo vui mừng khôn xiết: "Sư tôn! Sao người lại ở đây!"

 

Ôn Báo bước tới, chắp tay cúi đầu, quỳ một chân xuống: "Đồ đệ Ôn Báo bái kiến sư tôn!"

 

Tác giả có đôi lời muốn nói: Đinh— Đồ đệ của ngài, Ôn Báo, đã lên sàn.

 

Ôn Báo: Ta là một con báo dám nghĩ dám làm, dù gió dù mưa, ta muốn giết ai thì không kẻ nào thoát được. Cho đến khi ta gặp sư tôn của mình...

 

Ôn Hành: Đồ đệ à, sư tôn vừa tìm được một công việc, làm vệ sĩ!

 

Ôn Báo: Ta biết làm sao đây, ta cũng rất tuyệt vọng, người mà ta muốn giết lại chính là người mà sư tôn muốn bảo vệ. ┓(???'?)┏

 

Liên Vô Thương: Sao hai thầy trò này sau bao nhiêu năm vẫn còn ngốc thế nhỉ.

 

Chỉ còn thiếu Nhuyễn Nhuyễn trong nhóm đệ tử của Lão Ôn thôi!

Bình Luận (0)
Comment