Coi Bói Không? Chuẩn Lắm Đấy!

Chương 171

Ôn Hành cười nhẹ nhàng đỡ Ôn Báo dậy: "Không ngờ lại gặp con ở đây." Lời này Ôn Báo cũng muốn nói có được không? Ban đêm hắn đến đây là để lấy đầu người, kết quả lại thấy sư tôn của mình cười mỉm chào hắn, hắn sợ đến mức ngã từ trên tường xuống luôn rồi!

 

Ôn Hành chỉ chỉ chiếc xe kéo nhỏ: "Chúng ta vào trong rồi nói sau." Báo nhảy vọt đến xe kéo nhỏ với thân hình nhanh nhẹn, Ôn Hành vội vàng nhắc nhở từ phía sau: "Khoan đã—" Chỉ nghe thấy một tiếng "bốp" vang lên, Báo ôm đầu ngã xuống ngoài rèm cửa xe kéo, hắn nhăn mặt nhíu mày: "Chuyện gì vậy?"

 

Xe kéo nhỏ của Huyền Thiên Tông hắn rất quen thuộc mà, từ khi Ôn Hành kéo chiếc xe kéo nhỏ này từ chỗ của Lão Trương ở Bắc Hạng về, Ôn Báo đã nằm trên đống rơm trên xe kéo phơi nắng rồi. Những năm qua dù cho vật liệu làm xe kéo đã được nâng cấp rất nhiều, nhưng xe kéo vẫn là xe kéo, sao về đến nhà lại đâm vào tường được chứ?

 

Ôn Hành kéo Ôn Báo dậy: "Không phải là mấy hôm trước sư mẫu của con thấy khó chịu sao? Bảo sư tôn sơn lại xe kéo nhỏ, sau khi sơn xong thì một số trận pháp chưa khôi phục. Thời gian này khi vào cửa phải chậm một chút, nếu không đụng vào sẽ là trận pháp phòng ngự đấy."

 

Ôn Hành vén tóc mái trên trán lên, chỉ thấy bên dưới tóc mái còn đang sưng lên hai cục tím xanh: "Thấy không, đi nhanh quá thì sẽ có kết cục như vậy. Sư mẫu của con nói có lẽ còn phải mấy ngày nữa mới khỏi." Ôn Báo đau đến hít ngược một hơi: "Cảm giác như đầu của con bị sư tôn vung một gậy vậy."

 

Ôn Hành thở dài nói: "Ta cũng đã bị vung hai gậy rồi, quen là được. Mau vào đi, chậm một chút nhé." Ôn Báo đưa tay sờ rèm cửa, sau đó cẩn thận nhích vào trong.

 

Liên Vô Thương nghe thấy động tĩnh thì bước ra, nhìn thấy Ôn Báo thì cười nói: "Về rồi à?" Ôn Báo bước tới làm lễ thật sâu: "Liên tiên sinh!" Vì tôn trọng Liên Vô Thương, đa số đệ tử của Ôn Hành đều gọi ông là Liên tiên sinh, bản thân Liên Vô Thương cũng hài lòng với cách gọi này.

 

Liên Vô Thương nói: "Ta nghe tiếng động bên ngoài, không ngờ là con đã trở về." Ôn Báo cười vui vẻ: "Con cũng không ngờ sẽ gặp được sư tôn ở đây."

 

Ôn Hành bước vào: "Thật bất ngờ, hóa ra người mà Tần Sơ Thanh nói đến ám sát cô ấy lại là đồ đệ của chúng ta." Ôn Báo thở dài: "Chuyện này nói ra dài lắm." Ôn Hành chỉ vào bàn ghế trong phòng khách: "Không cần vội, ở nhà mình mà, cứ từ từ nói."

 

Báo cuối cùng cũng trở lại chiếc ghế mà hắn yêu thích, ngồi dựa lưng thoải mái: "Khi con phi thăng đến vùng đất của yêu tộc dưới sự cai quản của Kỳ Dương Tiên Tôn, vừa phi thăng xong thì phát hiện bị thất lạc với các sư huynh đệ. Lúc đó con nghĩ, với vận may của sư tôn, rất có thể sẽ bị đẩy xuống hạ giới, thế là con rời khỏi vùng đất của yêu tộc hướng về hạ giới. Nhưng con đi chưa đủ nhanh, hai tộc dưới sự cai quản của Kỳ Dương Tiên Tôn thật sự quá khó để vượt qua, con phải mất hơn nửa năm mới đến được Bình An giới."

 

Phải nói rằng, đệ tử của Huyền Thiên Tông quá có sự ăn ý, sau khi họ phát hiện sư tôn biến mất, đều cùng cho rằng Ôn Hành ở hạ giới chứ không phải ở thượng giới. Ôn Hành tuy không phục, nhưng cũng phải bội phục ngộ tính của các đệ tử.

 

Báo nói: "Đến Bình An giới thì đường dễ đi hơn nhiều, ở Bình An giới có một khu rừng rất lớn, ra khỏi rừng rồi, con tiến về thành phố của nhân tu. Từ lúc con ra khỏi rừng, đã có người đi theo con. Khi con hỏi đường ở Bình An giới, có người muốn trộm tín vật giới thiệu và ấn quỷ thần của con, con bắt được người đó."

 

Ôn Hành và Liên Vô Thương nhìn nhau, trong lòng họ đầy tự hào, nhìn xem, đây chính là đệ tử của họ, sức chiến đấu và trí thông minh này! Nghiền nát tên đệ đệ ngốc nghếch Hình Chính Thiên kia! Từ Ôn Báo và Hình Chính Thiên có thể thấy được môi trường trưởng thành của hai đứa trẻ ảnh hưởng đến tương lai của chúng như thế nào, những đứa trẻ li3m máu trên đầu lưỡi đao mạnh mẽ hơn nhiều so với hoa trong nhà kính.

 

Ôn Báo lăn lộn trong bộ phận ngầm của Báo tộc, nếu hắn muốn hỏi điều gì, người kia nhất định không chịu nổi vài chiêu của hắn. Báo dễ dàng moi từ miệng người đó chuyện nhân tu của Bình An giới buôn bán yêu tu, thực ra khi nghe đến chuyện này, Báo không nghĩ nhiều, hắn vốn không phải loại người thấy việc bất bình rút đao tương trợ, hắn định giết kẻ đó rồi tiếp tục lên đường, nhưng vô tình biết được đệ đệ ngốc của mình - Hình Chính Thiên - bị đám người này bắt, rồi còn bị đưa đến Bình An Lâu.

 

Ban đầu Báo định vào Bình An Lâu cứu Hình Chính Thiên ra, nhưng Bình An Lâu đóng cửa rồi, hắn không vào được! Báo không còn cách nào, chỉ có thể loanh quanh bên ngoài Bình An Lâu, dò xét đầu mối của đám người buôn bán yêu tu. Kết quả là hắn thật sự dò la được, kẻ bắt cóc Hình Chính Thiên tên là Tần Sơ Vũ, là em trai của Tần Sơ Thanh - Chấp Đạo Tiên Quân.

 

Kế hoạch ban đầu của Ôn Báo không phải giết Tần Sơ Thanh, mà là muốn bắt cóc cô, dùng cô đổi lấy Hình Chính Thiên. Nhưng lần hành động *****ên của hắn vì sai lầm về thông tin nên thất bại, còn làm bị thương Tần Sơ Thanh.

 

Khi hắn trở về tiếp tục nghĩ cách, Bình An Lâu đã bị hủy rồi. Báo nổi sát tâm, hắn vốn là người có thù tất báo, dù Hình Chính Thiên ngốc nghếch đến mức không còn thuốc chữa, tình cảm giữa Ôn Báo và cậu ta không tốt, nhưng nghĩ đến việc cùng là tu sĩ phi thăng từ hạ giới, Ôn Báo đã có đủ lý do để ra tay.

 

Sau đó là chuyện mà Ôn Hành và bọn họ biết, Ôn Báo phát hiện sư tôn của hắn ở phủ đệ của Tần Sơ Thanh.

 

Ôn Báo nói: "Chuyện là như vậy. Sư tôn sao người lại ở đây?" Ôn Hành cười nói: "Đó là một câu chuyện khác, con có muốn nghe không?"

 

Chưa đợi Ôn Hành nói gì, bên ngoài xe kéo nhỏ đã truyền đến tiếng mèo kêu, Ôn Hành nhướn mày: "Đúng rồi Báo, có một người nhất định phải để con gặp." Ôn Hành đi đến cửa xe kéo, hắn vén rèm lên, từ bên ngoài xông vào một đoàn sáng màu xám bạc, chỉ nghe "bốp" một tiếng, đoàn sáng đụng vào trận pháp nổi lên trong rèm. Đoàn sáng bị đẩy văng ra ngoài xe kéo, phát ra một tiếng mèo kêu nhói tai.

 

Ôn Hành lẩm bẩm, thò người ra ngoài: "Vô Thương, trận pháp này rốt cuộc khi nào mới ổn? Đám trẻ này đứa nào cũng vội vàng, cứ đâm vào mãi rồi cũng thành ngốc mất." Ôn Hành xách Hạc Hàn vào trong, trên trán Hạc Hàn nổi lên một cục sưng lớn, cả con mèo mềm oặt.

 

Ôn Hành đưa Hạc Hàn cho Ôn Báo: "Cho con một bất ngờ đây, mong con đối xử tốt với nó." Ánh mắt Ôn Báo nhìn chằm chằm vào Hạc Hàn, hắn lau tay rồi đưa hai tay đỡ lấy thân thể Hạc Hàn. Hạc Hàn nhỏ bằng bàn tay tự đâm vào ngất xỉu, mềm nhũn nằm trong lòng bàn tay Ôn Báo, thân thể ấm áp, bụng phập phồng theo nhịp thở.

 

Ôn Báo khó tin ngẩng đầu nhìn Ôn Hành: "Bát Vĩ Linh Miêu?" Ôn Hành gật đầu: "Ừ, không nhận ra nó sao?" Môi Ôn Báo mấp máy: "Hạc Hàn?"

 

Ôn Hành nói: "Người trong trận hiến hồn đã đến thượng giới, Tạ Cẩn Ngôn cũng sống sót, Hạc Hàn cũng không ngoại lệ. Chỉ có điều sau khi lên thượng giới, nó luôn ở nơi hoang nguyên, vì tìm con mà nó mới theo chúng ta đến đây. Đúng rồi Báo, Hạc Hàn không còn ký ức trước kia, nó sẽ không nhớ con." Tạ Cẩn Ngôn và Hạc Hàn đều đã quay lại, chỉ có Thái Nhất của hắn là mãi mãi không thể quay về.

 

Ôn Báo cúi đầu, dùng trán áp vào thân thể Hạc Hàn trong lòng bàn tay, hắn đáp lại đầy uất ức: "Ừ."

 

Ôn Hành nói: "Đệ đệ ngốc của con, Hình Chính Thiên, cũng không sao cả. Ta đã để nó cùng một người bạn quen biết trên thượng giới ở trong Tường An thành tiếp ứng, dò la tin tức." Có lẽ Ôn Báo không nghe rõ, hắn đáp qua loa: "Được."

 

Ôn Hành nói: "Con vất vả cả đường, nghỉ ngơi cho tốt nhé?" Ôn Báo hồn bay phách lạc: "Được."

 

Nhìn bộ dạng lơ đãng của Ôn Báo, Ôn Hành phất tay: "Nghỉ ngơi sớm đi. Ta và sư mẫu của con cũng ngủ đây. Đúng rồi, Bạch Trạch và An Triết sư thúc của con đều ở trên xe kéo, hai đứa phải giữ yên tĩnh đấy." Ôn Báo lúc này mới tỉnh táo lại: "Sư tôn, người đang nói gì vậy?" Chà, thậm chí còn dùng cả kính ngữ rồi.

 

Cuối cùng không cần phải canh đêm nữa, Ôn Hành và Liên Vô Thương cuối cùng cũng được thả lỏng mà ngủ. Ôn Hành nằm trên giường, nắm tay Liên Vô Thương: "Chúng có đánh nhau không?" Liên Vô Thương suy nghĩ một lúc: "Không rõ nữa, nếu Hạc Hàn cảm thấy Ôn Báo không phải là người mà nó muốn, có thể sẽ nổi giận đấy."

 

Hạc Hàn, con mèo tám đuôi này, khi ở hạ giới đã không coi ai ra gì, nếu không phải trong đội của Ôn Hành có Ôn Báo là thần tượng của nó, Hạc Hàn còn chẳng thèm nhìn Ôn Hành một cái. Hạc Hàn cảm thấy nó đã quên mất một người rất quan trọng. Dù nó đã lấy được lưu ảnh thạch của Liên Vô Thương để biết đến sự tồn tại của Ôn Báo, nhưng bây giờ thật sự gặp Ôn Báo sẽ xảy ra chuyện gì thì ai cũng không thể nói trước được.

 

Ngay cả Tạ Cẩn Ngôn, người nghiêm khắc với bản thân như vậy, sau khi mất trí nhớ còn trở mặt với cả người thân, huống chi là Hạc Hàn.

 

Ôn Hành lo lắng hỏi: "Nếu thật sự đánh nhau, có phá hỏng xe kéo nhỏ không?" Liên Vô Thương nheo mắt: "Không sao, trận pháp ở mỗi phòng đều rất lợi hại, cùng lắm là phá trận pháp của căn phòng đó thôi."

 

Ôn Hành truy hỏi: "Nếu phá vỡ trận pháp trong phòng rồi đánh ra bên ngoài thì sao?" Hạc Hàn và Ôn Báo đều có thân thủ cực kỳ nhanh nhẹn, Ôn Hành đang đau đầu nghĩ cách khuyên can.

 

Liên Vô Thương trở mình, áp sát hơn vào Ôn Hành: "Nếu phá vỡ trận pháp trong phòng, phòng thủ trận sẽ được kích hoạt, chúng sẽ bị nhốt cùng nhau trong trận pháp." Quả nhiên là phong cách của Liên Vô Thương, có Liên Vô Thương ở đây, Hạc Hàn không thể phóng túng.

 

Nói đến căn phòng khác, Ôn Báo cẩn thận đặt Hạc Hàn lên giường. Hạc Hàn giờ chỉ to bằng nắm tay, trông giống như mèo con. Nếu có khác gì mèo con thì đó là móng vuốt của Hạc Hàn vô cùng sắc nhọn, phía sau là một đám lông xù, tổng cộng có tám chiếc đuôi.

 

Ôn Báo ngồi bên giường, mắt không chớp nhìn Hạc Hàn, trước mắt hắn hiện lên cảnh tượng Hạc Hàn hiến tế thay cho hắn. Hạc Hàn tan biến trong vòng tay hắn, mãi đến khi Hạc Hàn biến mất, hắn mới hiểu được tâm ý của Hạc Hàn dành cho hắn là gì.

 

Ôn Báo có thể vượt núi đao biển lửa mà mắt không chớp, nhưng khi đối mặt với tình cảm, hắn sẽ do dự, sợ hãi và lùi bước. Ở hạ giới, hắn đã từng động lòng một lần, với Tiểu Ngọc của Vu tộc. Tiểu Ngọc vớt hắn từ trong biển mây Thương Lang khi hắn đã đầy thương tích, chữa trị cho hắn, an ủi hắn, trên người Tiểu Ngọc hắn nhìn thấy niềm hy vọng và hạnh phúc chưa từng có.

 

Hắn thật lòng muốn sống bên Tiểu Ngọc, đã nghĩ đến tương lai của hai người. Họ sẽ xây một căn nhà nhỏ sâu trong rừng cam, mỗi buổi sáng Tiểu Ngọc đi bắt sâu, chăm sóc cây cam, còn hắn thì mang sọt lên các ngọn núi hái những quả ngon dâng lên yêu thần.

 

Nhưng tộc sói lại phá vỡ giấc mộng của hắn, đối diện với thi thể nát vụn của Tiểu Ngọc, Báo nghiến răng đóng chặt cửa lòng mình.

 

Sau đó gặp được Hạc Hàn, ban đầu Hạc Hàn là trưởng lão của Vô Cực Tiên Tông, còn hắn là con báo bị sư tôn đánh gãy tứ chi. Khi ấy hắn nhiều lần muốn giết Hạc Hàn, nhưng lại phát hiện Hạc Hàn và hắn quá giống nhau. Họ đều sống trong bóng tối, đều có những giọt máu và nước mắt như nhau.

 

Cả gia đình Hạc Hàn bị tộc sói g iết chết, dù sau này Vô Tâm Lão Tổ cho Hạc Hàn rất nhiều tình yêu thương, nhưng bóng tối trong lòng Hạc Hàn vẫn không tan đi. Hạc Hàn xem Ôn Báo, kẻ đã tàn sát tộc sói, như một vị thần, luôn gọi Ôn Báo là Báo Thần đầy nhiệt tình.

 

Ôn Báo biết rõ, hắn vốn không phải thần thánh gì, hắn chỉ là một yêu tu đầy vết thương may mắn tìm được chỗ dung thân. Nhưng trong mắt Hạc Hàn, Ôn Báo chính là vị thần của riêng nó.

 

Hạc Hàn hít một hơi thật sâu, nó đưa móng vuốt trước lên sờ đầu mình: "Ta bị sao vậy? Tên khốn Ôn Hành có phải đã ám hại ta không?" Hạc Hàn lảo đảo bò dậy, trên đầu nó nổi lên một cục tròn, Hạc Hàn đưa vuốt sờ một cái rồi bắt đầu chửi: "Tên súc sinh nào đánh lén ta vậy?!"

 

Ôn Báo nhìn Hạc Hàn, thân thể nhỏ bé nhưng tính cách lại nóng như lửa, chậm rãi mỉm cười. Tính cách của Hạc Hàn so với trước kia chẳng thay đổi chút nào. Hạc Hàn cảm nhận được bên cạnh có người, nó quay đầu nhìn, chỉ trong nháy mắt, Hạc Hàn buông móng vuốt xuống.

 

Nó ngồi thẳng dậy, tám chiếc đuôi từ phía sau bao quanh móng vuốt trước. Nó nghiêng đầu, đôi mắt to tròn lấp lánh ánh sáng nhìn về phía Ôn Báo. Ôn Báo và nó bốn mắt nhìn nhau, không hiểu sao, mũi Ôn Báo có chút cay cay, hốc mắt cũng dần đỏ lên.

 

Hạc Hàn cũng không khá hơn, đôi mắt nó ánh lên nước, nó mấp máy môi: "Ôn Báo?" Ôn Báo gật đầu: "Hạc Hàn..." Hắn nên nói gì đây? Hắn đã nghĩ rất lâu, liệu có nên vui mừng nói rằng 'Hạc Hàn, chúc mừng ngươi vẫn còn sống' hay 'Cuối cùng ta lại được gặp ngươi rồi'?

 

Hắn đã tưởng tượng rất nhiều, nhưng cuối cùng chỉ gọi tên Hạc Hàn. Trên người Hạc Hàn lóe lên linh quang, một thiếu niên thanh tú ngồi trên giường. Hai người nhìn nhau, như có nghìn lời muốn nói, nhưng không ai mở miệng tiếp tục.

 

Hạc Hàn đã chết hơn ba nghìn năm, trong mắt Ôn Báo, Hạc Hàn đã chết. Nó chết trong vòng tay hắn, hóa thành linh quang màu vàng rồi tan biến. Hắn nhớ rõ nhiệt độ của Hạc Hàn, nhớ rõ hơi thở của nó, nhớ rõ nụ hôn đó.

 

Đó là nụ hôn *****ên trong đời Ôn Báo, nhưng lại lạnh lẽo và đau đớn như thế. Hạc Hàn đã nói: "Thế gian có hàng vạn yêu tu, nhưng chỉ có Báo Thần là đặc biệt nhất." Hạc Hàn nói nó biết trong lòng Báo có Tiểu Ngọc, kiếp này nó chưa từng nghĩ sẽ được ở bên Báo Thần, chỉ cần có thể theo bước chân của hắn, nhìn thấy hắn, nó đã cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất.

 

Khi Hạc Hàn tan biến, nụ hôn như chuồn chuồn đạp nước đó chính là lời từ biệt cuối cùng của nó.

 

Hạc Hàn đưa tay lên sờ mặt Ôn Báo, trông nó như sắp khóc: "Ta đã nghe qua giọng nói của ngươi, ta nhớ mùi hương của ngươi. Ngươi là Ôn Báo, Ôn Báo, xin chào, ta là Hạc Hàn." Ôn Báo mắt đỏ hoe: "Phải, chúng ta đã từng ở bên nhau hơn hai nghìn năm, ngươi là người bạn tốt nhất của ta ở hạ giới..."

 

Ôn Báo không biết nên nói gì, hắn không thể tiếp tục trái lòng mà nói ra hai từ đó, nhưng với tình cảnh hiện tại, hắn chỉ có thể thốt lên hai từ đó: "Bạn bè." Hạc Hàn cười, nhưng nước mắt lại chảy ròng ròng.

 

Khi bị yêu thú bắt nạt trên hoang nguyên, nó không khóc; khi bị Hồng Ngô ám toán suýt rơi vào cảnh nguy hiểm, nó cũng không khóc. Nhưng khi nhìn thấy Ôn Báo, nó không kiềm được. Nó chạm vào ngực mình nói: "Ta thấy rất vui, nhưng không phải khi vui thì nên cười sao? Thật kỳ lạ, vì sao nước mắt của ta lại không ngừng được? Ta, ta có thể gọi ngươi là Báo Thần không? Không biết vì sao, ta cứ muốn gọi ngươi như vậy."

 

Báo Thần, chỉ có Hạc Hàn mới gọi Ôn Báo như thế. Ôn Báo không thể từ chối: "Được, chỉ cần ngươi vui, gọi thế nào cũng được."

 

Hạc Hàn bối rối nhìn lòng bàn tay mình, những giọt nước mắt trong suốt rơi xuống lòng bàn tay vẫn còn ấm nóng, từng giọt từng giọt. Hạc Hàn lau nước mắt, nghi hoặc nói: "Ơ? Sao ta không ngừng được nước mắt?"

 

Ôn Báo không nói gì, hắn đứng dậy ôm lấy Hạc Hàn. Hạc Hàn không phản kháng, nhắm mắt lại nói: "Lòng ng ực của Báo Thần thật ấm áp, ta... thật sự rất vui."

 

Hạc Hàn đưa tay lên ôm lại Ôn Báo: "Bọn họ nói ta đã quên hết mọi chuyện trước kia. Nhưng không sao, khi ta nhìn thấy ngươi, trong lòng ta tràn ngập niềm vui, trái tim trống rỗng của ta dường như được lấp đầy. Ngươi nhất định chính là người quan trọng mà ta đã quên mất, ta sẽ cố gắng nhớ lại những chuyện đã xảy ra trước đây. Ta rất thông minh, ta sẽ nhanh chóng nhớ ra thôi."

 

Ôn Báo khàn giọng nói: "Không nhớ ra cũng không sao, chúng ta sau này sẽ có rất nhiều thời gian. Chuyện trước kia ta sẽ kể cho ngươi nghe, ngươi muốn biết gì, ta đều sẽ kể cho ngươi. Không chỉ là chuyện trước kia, tương lai chúng ta cũng có thể cùng nhau làm rất nhiều việc mà chúng ta muốn."

 

Hạc Hàn vui mừng khôn xiết, nước mắt lại càng tuôn trào: "Thật sao? Vậy ta muốn đi lại con đường mà chúng ta đã từng đi cùng nhau, những việc chúng ta đã làm cùng nhau cũng phải làm lại một lần. Còn nữa, ta còn muốn cùng ngươi đến hoang nguyên, những yêu thú trên hoang nguyên đáng ghét lắm, chúng luôn bắt nạt ta. Nhưng không sao, ta đã phản kháng dữ dội rồi, ta muốn dẫn ngươi đến trước mặt chúng, nói cho chúng biết ngươi chính là người mà ta luôn tìm kiếm.

 

Còn nữa, chúng ta sẽ cùng nhau đi khắp thượng giới và hạ giới, ngắm mặt trời mọc và mặt trời lặn, ăn những con cá khô ngon nhất!" Hạc Hàn mở miệng nói như suối chảy, thao thao bất tuyệt, điểm này không khác gì so với khi ở hạ giới.

 

Hạc Hàn trước mặt người ngoài thì lạnh lùng, nhưng khi đối diện với Ôn Báo, nó chỉ là Hạc Hàn của riêng Ôn Báo. Trước mặt người khác thì thần bí khó đoán, giảo hoạt xảo trá, nhưng trước Ôn Báo, Hạc Hàn trở thành một Hạc Hàn ngây ngô đơn thuần.

 

Hạc Hàn đột nhiên vỗ trán: "Báo Thần, ta có mang quà cho ngươi!" Nói rồi, Hạc Hàn bắt đầu lục lọi túi trữ vật của mình, như hiến vật quý, lấy ra một gói cá khô: "Cá khô này ngon lắm! Ta đã nhịn rất lâu mới để dành lại cho ngươi đấy!"

 

Biến thành hình người, cá khô không còn lớn như lúc ở dạng yêu. Ôn Báo nhìn cá khô mà Hạc Hàn lấy ra, những con cá khô chỉ dài ba tấc, mảnh mai và tỏa ra mùi tanh.

 

Hạc Hàn nheo mắt, tiếp tục lục lọi trong túi trữ vật. Rất nhanh, nó lại lôi ra mấy loại cá khô khác nhau, cả một nắm đầy! Hạc Hàn nâng niu nhặt một con cá khô lên rồi như dâng vật quý, nhét vào miệng Ôn Báo: "Mấy cái này vừa nhìn đã thấy ngon rồi. Nhưng Ôn Hành quá keo kiệt, loại này đắt quá, hắn chỉ chịu mua cho ta loại rẻ nhất thôi. Ta ngửi mùi này đã thấy ngon rồi, ngon đúng không? Tiếc là Bình An Lâu bị hủy rồi, nếu không ta có thể đưa ngươi đi thử thêm nhiều hương vị khác."

 

Đây là do chị gái ở cửa hàng "Có Cầu Ắt Ứng" đưa cho Hạc Hàn nếm thử, Hạc Hàn chỉ ăn loại trông có vẻ kém ngon nhất, còn lại các loại cá khô khác nó đều cất giữ. Ôn Báo nhai cá khô: "Ừm, ngon lắm!"

 

Hạc Hàn lập tức vui vẻ hẳn lên, nó nhặt một miếng cá khô có màu bạc sáng: "Miếng này trông còn ngon hơn, Báo Thần, ngươi thử đi." Ôn Báo nhận lấy cá khô, bẻ làm đôi rồi nhét nửa dưới nhiều thịt hơn vào miệng Hạc Hàn: "Cùng ăn."

 

Dưới ánh minh châu, Ôn Báo và Hạc Hàn chậm rãi nhấm nháp cá khô. Đột nhiên, Hạc Hàn hốt hoảng kêu lên: "Báo Thần? Báo Thần, ngươi sao vậy? Ngươi đừng khóc, có phải cá khô khó ăn quá không? Ngươi đừng khóc mà."

 

Ôn Báo ôm chặt Hạc Hàn, nghiêm túc nói: "Đây là món cá khô ngon nhất mà ta từng ăn. Sau này kiếm được tiền, ta sẽ mời ngươi ăn thêm nhiều món ngon hơn." Hạc Hàn lúng túng lau nước mắt cho Ôn Báo, nước mắt của chính nó vừa ngưng được không lâu giờ lại ào ào tuôn xuống: "Ừ ừ!"

 

Ngày hôm sau, khi Ôn Hành thức dậy, tinh thần sảng khoái: "Hả? Hôm qua có vẻ yên bình nhỉ, hai đứa nó không đánh nhau." Liên Vô Thương đáp: "Nếu thật sự đánh nhau, Hạc Hàn cũng không phải đối thủ của Ôn Báo."

 

Ôn Hành đột nhiên nghĩ đến một vấn đề khác: "Có thể thật sự có đánh nhau, thần tiên đánh nhau." Liên Vô Thương trừng mắt nhìn Ôn Hành: "Không thể nhanh đến vậy chứ?" Ôn Hành suy nghĩ: "Ai mà biết được? Lỡ như hai người bọn họ như lửa gần rơm, hai người đều đã là người lớn rồi, chuyện đó rất bình thường thôi mà? Không được, ta phải đi đưa chút đồ cho Báo."

 

Liên Vô Thương nhìn bóng dáng Ôn Hành tất tả đi: "... Ngươi chắc ngươi không phải đi thêm phiền đấy chứ?"

 

Kết quả vừa ra cửa, Ôn Hành đã thấy Hạc Hàn và Ôn Báo, cả hai người đều trông có tinh thần không tệ, Hạc Hàn đứng bên cạnh Ôn Báo, vị trí giống hệt khi còn ở hạ giới. Ôn Hành ngạc nhiên: "Ơ? Hạc Hàn nhớ lại rồi sao?"

 

Ôn Báo lắc đầu: "Không nhớ ra, nhưng ta đã hứa với nó, sau này sẽ giúp nó khôi phục ký ức." Hạc Hàn nhìn thấy Ôn Hành liền chìa tay ra: "Hết cá khô rồi! Đưa tiền cho ta mua cá khô đi."

 

Ôn Hành nghi hoặc nhìn hai người: "Sao hai ngươi toàn mùi cá tanh thế này?" Ôn Báo đáp: "Đã ăn cá khô suốt cả đêm." Ôn Hành suýt quỳ trước hai người họ: "Trời đất thanh bình, cảnh đẹp như thế mà hai ngươi lại ngồi ăn cá khô suốt đêm? Ôn Báo, ngươi nghĩ gì thế?"

 

Hạc Hàn nhe răng: "Không cho ngươi nói Báo Thần của ta!" Ôn Hành giơ tay lên: "Được được, không nói đến Báo Thần của nhà ngươi. Báo, lát nữa đến chỗ sư tôn, ta cho ngươi chút đan dược và dụng cụ." Ôn Báo thật thà: "Sư tôn ở thượng giới mua được đan dược tốt hơn rồi sao? Vậy được, cho ta một ít."

 

Ôn Hành đau đầu vỗ trán: "Không phải loại đan dược như ngươi nghĩ." Ôn Báo trừng mắt nhìn Ôn Hành, suy nghĩ một lúc rồi mặt đỏ bừng: "Sư tôn... không, ta với Hạc Hàn chưa đến mức đó."

 

Ôn Hành thấm thía nói: "Hai người tâm đầu ý hợp, thân mật cũng là chuyện bình thường. Con và Thiên Tiếu là những đệ tử cẩn trọng nhất trong chuyện tình cảm. Sư phụ mong con đừng để lại hối tiếc." Ôn Hành vừa nói xong, Ôn Báo đã đỏ mặt tía tai: "Sư tôn... con..."

 

Ngược lại, Hạc Hàn hai mắt sáng rỡ, con ngươi đảo qua đảo lại, không biết đang tính toán điều gì.

 

Ôn Hành nhìn sang Hạc Hàn: "Chẳng phải bảo ngươi ở lại trong thành tiếp ứng sao? Sao ngươi lại đến đây?" Không nhắc thì thôi, nhắc đến chuyện này Hạc Hàn liền có lời muốn nói: "Các người quá đáng lắm rồi, ở đây ăn sung mặc sướng, các ngươi biết Từ Thái và Hình Chính Thiên thế nào không? Họ vừa vào thành đã bị giam lại rồi!"

 

Khóe miệng Ôn Hành giật giật: "Từ Thái chẳng phải đã nói hắn là Chấp Giới Tiên Tôn sao, người ở thượng giới cũng sẽ nể mặt hắn một chút chứ?" Hạc Hàn hừ một tiếng: "Cái mặt mũi của hắn ở thượng giới chẳng đáng một xu. Vừa nói hắn từ Bình An Lâu đi ra, người nhà họ An đã bắt hắn lại. Ta thấy tình hình không ổn nên trốn ra ngoài, ta biết họ đang bị nhốt ở đâu, ta đến để hỏi các ngươi bước tiếp theo phải làm gì." Khó khăn lắm Hạc Hàn mới tìm được tung tích của Ôn Hành bọn họ.

 

Bạch Trạch từ phòng bước ra, vươn vai: "Ta đã nói tối qua ồn ào, hóa ra là Ôn Báo đã trở về." Ôn Báo xoay người chào: "Bạch Trạch đại nhân."

 

Ôn Hành nói: "Bước tiếp theo phải làm gì, còn phải xem Tần Sơ Thanh sắp xếp thế nào." Đang nói thì An Triết bước ra: "Tần Sơ Thanh bảo chúng ta đến đại điện, nói là đã tìm ra chỗ nhà họ An cất giữ đại ấn rồi."

 

Nói xong, An Triết mới nhận ra trong xe kéo có thêm hai người. Hắn ngập ngừng nhìn Ôn Báo: "Vị này là?" Ôn Hành đáp: "Đây là đệ tử thứ ba của ta, Ôn Báo. Ôn Báo, đây là An Triết sư thúc của con."

 

Ôn Báo hành lễ: "Vãn bối Ôn Báo, ra mắt An Triết sư thúc." An Triết lập tức lúng túng không biết làm sao, hắn kích động nói: "Được, được."

 

Ôn Hành hỏi Ôn Báo: "Lần trước con ám sát Tần Sơ Thanh có để cô ấy nhìn thấy mặt không?" Ôn Báo lắc đầu: "Không." Chính vì không để Tần Sơ Thanh nhìn thấy mặt, cô mới cảm thấy kẻ ám sát mình có tu vi thâm sâu.

 

Ôn Hành nói: "Đi thôi, cùng đến nghe xem cô ấy sắp xếp thế nào." Bạch Trạch giải thích với Ôn Báo: "Chúng ta định để Tần Sơ Thanh đối phó với người nhà họ An."

 

Ôn Báo giơ ngón tay cái lên đầy thán phục: "Không hổ danh là Bạch Trạch đại nhân, chiêu này có hiệu quả."

 

Tần Sơ Thanh tựa vào ghế trong đại điện, ánh mắt sắc bén: "Bảo các ngươi bắt thích khách, các ngươi lại biến phủ đệ của ta thành nơi đón khách. Bọn họ là ai?" Ánh mắt của Tần Sơ Thanh lướt qua Hạc Hàn và Ôn Báo, Ôn Hành nói: "Đây là viện trợ của chúng ta. Nếu cô đã tìm được nơi cất giữ đại ấn của nhà họ An, ta có thể để hai người họ đi lấy về."

 

Ôn Hành không nói đùa, ban đầu ông định giao nhiệm vụ này cho Hình Chính Thiên và Hạc Hàn, nhưng bây giờ có thêm Ôn Báo, rõ ràng Ôn Báo thích hợp hơn Hình Chính Thiên nhiều.

 

Tần Sơ Thanh lúc này mới rời ánh mắt đi: "Quả thật đã có tin về đại ấn, sẽ có người đưa các ngươi đến vị trí cụ thể. Khi nào các ngươi xuất phát?" Tần Sơ Thanh làm việc dứt khoát, một khi có tin tức là phải hành động ngay. Ôn Báo lúc này vẫn chưa hiểu tình hình, Ôn Hành đưa một tia thần thức vào điểm giữa trán hắn, Ôn Báo nhanh chóng hiểu ra những gì sư tôn muốn làm.

 

Ôn Báo trầm giọng nói: "Chúng ta xuất phát ngay bây giờ." Hạc Hàn nói: "Đúng, đúng, đi ngay bây giờ."

 

Tần Sơ Thanh nói: "Trong Cát Tường Lâu ở Bình An giới có người của ta. Các ngươi mang cái này theo, anh ta sẽ sắp xếp cho các ngươi vào." Tần Sơ Thanh lấy ra một chiếc ngọc hoàn màu vàng, đưa nó cho Ôn Báo: "Nhớ kỹ, cơ hội chỉ có một lần, bỏ lỡ sẽ không có lần sau. Nếu không thể toàn thân trở ra, người nhà họ An sẽ xé nát các ngươi."

 

Liên Vô Thương nói: "Nếu thành công, tạm thời ẩn nấp, không cần vội quay về." Ôn Báo chắp tay: "Rõ."

 

An Triết yếu ớt giơ tay: "Ta có thể đi cùng không? Dù sao ta cũng là chủ nhân của đại ấn, ta đến đó có lẽ sẽ thuận lợi hơn?" Nghe thấy An Triết nói vậy, mọi người đều nheo mắt nhìn hắn, An Triết cười ngây ngô: "Không... không được sao?"

 

Tất nhiên là không được. Với thân thủ của An Triết, hắn đến đó chỉ làm vướng chân Ôn Báo và Hạc Hàn. Với tính khí nóng nảy của Hạc Hàn, An Triết có thể không sống sót được đến lúc lấy đại ấn. Ôn Hành nói: "Không sao, ngươi ở lại đây còn có việc khác để làm. Với thân phận của ngươi, đối phó với người nhà họ An ở An Giới và Tường An giới là đủ rồi."

 

An Triết cười vui vẻ: "Được rồi, đợi sư điệt Báo lấy được đại ấn, ta sẽ đi gây rắc rối cho bọn họ."

 

Ôn Báo hành lễ với Ôn Hành: "Sư tôn, con và Hạc Hàn xuất phát đây." Ôn Hành nói: "Trên người có linh thạch không? Ra ngoài phải có chút linh thạch phòng thân." Nói rồi, Ôn Hành lấy ra vài vạn linh thạch từ túi trữ vật đưa cho Ôn Báo: "Trên đường mua chút gì ăn, đừng để bản thân chịu khổ. Nhớ chăm sóc Hạc Hàn thật tốt."

 

Ôn Báo và Hạc Hàn rời khỏi phủ đệ của Tần Sơ Thanh, Ôn Hành và mọi người tiếp tục đối mặt với ánh mắt sắc bén của Tần Sơ Thanh. Tính cách của Tần Sơ Thanh khá nóng nảy, nhưng đôi lúc cũng rất đáng yêu. Ôn Hành và mọi người nhìn thấy rõ ràng hai má Tần Sơ Thanh ửng đỏ sau khi nhận được một tấm thiệp mời.

 

Tần Sơ Thanh hắng giọng: "Đi thôi." Ôn Hành và mọi người ngơ ngác: "Đi đâu?" Họ luôn không thể hiểu nổi suy nghĩ của nữ tu, lối suy nghĩ của họ quá khó nắm bắt, đến mức Ôn Hành dù chạy theo cũng không kịp.

 

Tần Sơ Thanh nói: "Chuẩn bị rồi đi dự tiệc với ta." Ôn Hành và Liên Vô Thương nhìn nhau: "Lúc này mà đi dự tiệc sao? Ngài thấy có thích hợp không?" Bạch Trạch nói: "Đúng vậy, người nhà họ An có thể nhận ra mặt ta đấy."

 

Tần Sơ Thanh nhíu mày: "Các ngươi không biết thuật pháp sao? Không biết đổi mặt à?" Bạch Trạch thản nhiên đáp: "Xin lỗi, gương mặt này của ta vừa nhìn đã thấy dễ chịu, ta không định đổi. Ta không đi."

 

Thần thú Bạch Trạch xưa nay vốn có phong thái riêng. Tần Sơ Thanh hừ lạnh: "Không sao, ta vốn cũng không trông cậy vào ngươi đi. Ngươi và ngươi, đi theo." Tần Sơ Thanh chỉ vào Ôn Hành và Liên Vô Thương, Ôn Hành gật đầu: "Được thôi."

 

An Triết yếu ớt giơ tay: "Vậy còn ta?" Tần Sơ Thanh nhíu mày: "Ngươi cứ ngoan ngoãn ở lại đây đi. Khí chất của ngươi quá đặc biệt, ra ngoài là bị người nhà họ An phát hiện ngay." An Triết tội nghiệp đành thu tay lại: "Được rồi." Hắn đành về làm búp bê cho sư điệt vậy.

 

Ôn Hành và mọi người thật sự phải đến Tường An thành, nhưng không chỉ để dự tiệc, mà còn để cứu Từ Thái và những người bị giam giữ.

 

Tần Sơ Thanh tốc độ cực nhanh, đã nói đi dự tiệc thì không thể chờ đợi thêm. Cô liên tục thúc giục Ôn Hành và Liên Vô Thương: "Chậm quá, nhanh lên một chút." Ôn Hành thở dài: "Nếu Nhuyễn Nhi cũng có tính cách này, ta nghĩ Huyền Thiên Tông sẽ điên mất." Liên Vô Thương thở dài: "Vẫn là mèo đáng yêu hơn."

 

Ngồi trong loan xe của Tần Sơ Thanh, cô nheo mắt, khóe miệng nhịn không được mà cong lên. Ôn Hành bĩu môi: "Nhìn vẻ mặt này, chắc là đi gặp người yêu phải không?" Tần Sơ Thanh hừ một tiếng: "Ngươi nghĩ Tần Sơ Thanh ta là loại người gì? Người ta thích phải có chí khí và tài năng phi phàm."

 

Liên Vô Thương hỏi: "Ngươi muốn gặp ai? Tại sao phải dẫn chúng ta theo?" Tần Sơ Thanh đáp: "Người ta muốn gặp là một kiếm tiên của Tĩnh An giới. Sau khi phi thăng, hắn đã phát huy tài năng tại Tĩnh An giới, hiện giờ đa phần tu sĩ của Tĩnh An giới đều quy về dưới trướng hắn. Chỉ cần thêm thời gian, hắn nhất định sẽ trở thành thế lực có thể sánh ngang với nhà họ An. Lần này hắn chủ động mời ta, đương nhiên ta phải đi gặp."

 

Ôn Hành hỏi: "Đẹp trai chứ?" Tần Sơ Thanh gật đầu: "Tất nhiên." Ôn Hành nhún vai, nói với Liên Vô Thương: "Phần lớn nữ tu trước hết đều chú ý đến gương mặt. Mặt không đẹp, kiếm thuật giỏi đến mấy cũng vô ích." Liên Vô Thương dù không muốn thừa nhận, nhưng cảm thấy Ôn Hành nói cũng có lý.

 

Loan xa dừng lại tại Tường An thành, đây là lần *****ên Ôn Hành và mọi người nhìn thấy toàn cảnh Tường An thành. Tường An thành giống như cái tên của nó, yên bình và tĩnh lặng. Dưới ánh bình minh, thành phố này bừng tỉnh sức sống. Thương nhân đông đúc, khắp nơi đều là tửu lầu, quán ăn và các tiệm châu báu, các tu sĩ đạp kiếm ngự phong mà đến. Nhìn cảnh tượng như vậy, ai có thể ngờ rằng trong thành phố này lại có nơi che giấu những kẻ bại hoại, chứa chấp những kẻ tàn ác?

 

Ôn Hành bước xuống loan xa, nhìn con đường dài trước mặt, ngạc nhiên nói: "Ta vốn nghĩ Bình An Lâu đã là cửa tiệm lớn nhất tứ giới, bây giờ nhìn lại, Tường An thành cũng sầm uất chẳng kém gì Bình An Lâu."

 

Tần Sơ Thanh nói: "Bình An Lâu là nơi nhà họ An phô trương sự giàu có, chắc các ngươi cũng đã biết rồi. Bình An Lâu phá vỡ hư không để tồn tại độc lập. Trong thượng giới có tám thế gia lớn, nhà họ An với tư cách là thế hệ mới đã thay thế nhà Mệnh Môn Khanh. Ngoài nhà họ An, chưa có thế gia nào khác sẵn lòng dốc công sức và tâm huyết để phá hư không mà xây dựng một thành phố thương nhân. Vì có danh tiếng cao, rất nhiều khách hàng đã đến Bình An Lâu. So với Bình An Lâu, thành phố trong tứ giới tất nhiên có phần kém hơn.

 

Các cửa hàng mà các ngươi đang thấy, một số là của ta, một số là của các thế lực thương gia khác trong thành. Tất nhiên, cũng có không ít cửa hàng của nhà họ An. Mất Bình An Lâu, nhà họ An tạm thời sẽ chịu tổn thất nặng nề, nhưng không đến nghìn năm, họ vẫn có thể xây dựng một Bình An Lâu khác.

 

Lần này những việc làm của nhà họ An đã vượt quá sức chịu đựng của ta, ta sẽ không cho họ cơ hội trỗi dậy lần nữa." Đánh khi kẻ địch suy yếu, quả nhiên có lý do để Tần Sơ Thanh trở thành Chấp Đạo Tiên Quân.

 

Ôn Hành nhìn về phía tòa lầu phía trước, trên đó có ba chữ cổ kính: "Sơ Thanh Các." Tần Sơ Thanh nói: "Đây là sản nghiệp của ta, không ngờ hắn lại chọn địa điểm gặp mặt ở đây." Nói xong, Tần Sơ Thanh nở một nụ cười rạng rỡ.

 

Ôn Hành quay sang nói với Liên Vô Thương: "Hình Chính Thiên và bọn họ bị giam ở tầng hầm của một biệt viện hướng đông nam, trông như là địa bàn của nhà họ An." Nhờ vào rễ cây, Ôn Hành dễ dàng xác định phương hướng của Hình Chính Thiên và Từ Thái. Liên Vô Thương hỏi: "Người nhà họ An có tra tấn bọn họ không?"

 

Ôn Hành nhìn kỹ: "Không có, người nhà họ An có vẻ hơi hỗn loạn, trông như đang để tang?" Không trách được người nhà họ An như vậy, Bình An Lâu bị hủy, còn có vài người quan trọng của nhà họ An cũng mất mạng trong đó, để tang cũng là chuyện bình thường.

 

Ôn Hành nói: "Nếu bây giờ ta thả những người bị nhà họ An bắt giữ, ngươi nghĩ họ có ghét ta đến chết không?" Liên Vô Thương nói: "Ngươi cứ thử xem, hiện tại ngươi chỉ có thể thả những người bị giam ở Tường An giới và Hòa An giới, còn hai giới trên thì ngươi không thả được." Ôn Hành bất lực: "Hết cách, ta vẫn chưa đến được Tĩnh An giới mà."

 

Trong lúc nói chuyện, Ôn Hành và mọi người đã bước vào Sơ Thanh Các. Đây là một lầu gác thanh nhã, bên trong có nữ tu đang gảy đàn và ngâm thơ. Các tu sĩ tụ tập từng nhóm nhỏ trò chuyện, luận đạo trong các nhã gian. Bên ngoài phố xá tấp nập, nhưng trong Sơ Thanh Các lại có thể tận hưởng một chút bình yên.

 

Thật khó tin khi Tần Sơ Thanh lại sở hữu một sản nghiệp như vậy. Tần Sơ Thanh nói: "Sơ Thanh Các ban đầu là nơi để các tu sĩ giải trí, vui chơi, tuy náo nhiệt nhưng không khác gì những cửa tiệm bình thường. Cách đây không lâu, ta đến thượng giới, thấy Tố Tâm Các trên thượng giới kinh doanh theo kiểu này, ta thấy khá hay nên bắt chước theo. Không ngờ lại được mọi người đón nhận."

 

Ôn Hành và mọi người im lặng, không nói gì thêm. Đúng là Tần Sơ Thanh vốn mạnh mẽ, ai mà nghĩ cô lại nghĩ ra cách kinh doanh dịu dàng thế này.

 

Tần Sơ Thanh đến sớm hơn, cô trực tiếp lên tầng cao nhất. Cô gọi mấy nữ tu quản sự đến, ra lệnh năm điều bảy việc, Ôn Hành và mọi người đứng đó như bức tranh, hoàn toàn không chen vào được.

 

Sau khi các thuộc hạ của Tần Sơ Thanh rời đi, cô chống cằm nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ: "Hẹn vào giờ Tỵ, bây giờ là giữa giờ Thìn, hy vọng Trương Kiếm Tiên có thể đến đúng hẹn." Ôn Hành và mọi người hiểu ra, thì ra vị kiếm tiên họ Trương này! Nói đến Trương gia, những người phi thăng cùng với Ôn Hành cũng khá nhiều. Nếu không phải họ đều ở hạ giới, Ôn Hành còn tưởng đây là một kiếm tiên nào đó của Trương gia.

 

Ôn Hành hỏi: "Tiên quân định liên thủ với Trương Kiếm Tiên để đối phó nhà họ An sao?" Tần Sơ Thanh liếc Ôn Hành một cái: "Đương nhiên, lúc này đồng minh càng nhiều càng tốt. Ngươi không nghĩ ra điều đơn giản như vậy sao?"

 

Ôn Hành biết nói gì đây, hắn đâu hiểu rõ thế lực của các giới. Thật là oan cho hắn quá, Ôn Hành tức giận, phóng rễ cây ra, kéo mở một lỗ hổng trên cái lồ ng giam giữ Từ Thái và bọn họ.

 

Phía chân trời xuất hiện một đạo kiếm quang, Tần Sơ Thanh đứng dậy: "Đến rồi! Ta nói cho các ngươi biết, Trương Kiếm Tiên là khách nhân rất quan trọng của ta. Ở trong nhà của ta, các ngươi có thể vô tư một chút, nhưng tuyệt đối không được thất lễ trước mặt hắn." Ôn Hành thắc mắc: "Nếu vậy, tại sao ngài lại để chúng ta đi theo? Ngài chỉ cần mang thị nữ của mình đi thì chẳng phải đã không phải lo lắng rồi sao?"

 

Tần Sơ Thanh hừ lạnh: "Ngươi tưởng ta muốn à? Chẳng phải do các ngươi không bắt được tên tiểu tặc đánh lén ta sao? Nếu không ta cần gì phải cẩn thận từng bước như vậy?"

 

Ôn Hành muốn quỳ trước Tần Sơ Thanh, hắn bất lực nhìn sang Liên Vô Thương: "Ngươi nói xem, rốt cuộc nữ tu nghĩ gì? Sức mạnh của cô ấy lớn đến mức có thể đánh ta chảy máu mũi, bây giờ lại lo lắng bị người khác ám sát?" Phải biết thân thể của Ôn Hành vô cùng cường tráng, sói hổ báo cắn vào cũng phải gãy răng. Hắn bò ra khỏi lòng đất bao nhiêu năm nay, thân thể rất ít khi bị thương.

 

Nhưng Tần Sơ Thanh lại có thể tát một cái làm hắn bầm dập mặt mày. Sức tấn công mạnh như vậy, trong giới tu chân khó mà tìm được mấy người sánh được. Ấy thế mà cô lại sợ bị ám sát? Ôn Hành không hiểu nổi.

 

Liên Vô Thương chậm rãi nói: "Đừng cố nghiên cứu nữ tu nữa, đến giờ ta vẫn không hiểu nổi. Khi nhát gan, một con sâu cũng có thể khiến họ sợ hãi, ngất xỉu. Nhưng khi dũng cảm lên, họ có thể vặn cổ kẻ tình địch." Ôn Hành gật đầu đồng tình: "Có lý."

 

Kiếm quang ngày càng gần, trên kiếm quang đứng một người. Ở đây cần phải làm rõ một chút: trong giới tu chân, việc ngự kiếm mà đi không phải là người ngu ngốc đứng trên một thanh kiếm dài, mỏng để bay. Trừ những người dùng trọng kiếm, thì lưỡi kiếm mỏng manh đó có thể đứng được mấy người chứ?

 

Khi Thiệu Ninh và những người khác ngự kiếm, thường thì linh kiếm sẽ ở phía trước hoặc phía dưới. Từ linh kiếm sẽ bốc lên kiếm khí mạnh mẽ, mọi người nhờ kiếm khí bảo vệ mới có thể bay. Đôi khi phải mang theo nhiều người, tu sĩ sẽ mở rộng thân kiếm một cách thích hợp để phạm vi của kiếm khí cũng được mở rộng.

 

Nhờ vậy mà khi các kiếm tu bay, người ta mới có thể thấy uy lực "người chưa tới, kiếm khí đã đến trước". Có những kiếm tu lợi hại, kiếm khí có thể đạt tới hàng nghìn trượng, khi bay trên trời như một dải ánh sáng, trông rất ngoạn mục.

 

Kiếm khí của người đến chính là như vậy, người chưa tới nhưng kiếm khí đã tới trước. Ôn Hành và mọi người cảm nhận được kiếm ý của người này, nhướng mày một cái, thần thức thăm dò thì thấy đó là một người có vẻ mặt tuấn tú, kiên nghị, thân hình như cây tùng. Y mặc trường bào màu trắng ngà, mang phong thái sắc bén của kiếm tu nhưng cũng có nét phong nhã của nho sinh, quả thật là một kiếm tu xuất chúng.

 

Điều tuyệt vời hơn nữa là đây lại là người quen của Ôn Hành và mọi người. Ôn Hành nheo mắt nói với Liên Vô Thương: "Bốn giới dưới sự cai quản của An Triết đúng là đất lành, chúng ta vừa tới đã gặp được nhiều người quen như vậy."

 

Tác giả có lời muốn nói:
Ôn Hành đưa đồ cho Ôn Báo: "Đây là thuốc k1ch thích, đây là dầu bôi trơn, còn cái này... tự mà trải nghiệm nhé."

 

Ôn Báo đỏ bừng mặt: "Sư tôn, con và Hạc Hàn chưa đến bước đó mà!"

 

Hạc Hàn nhào tới: "Đều là của ta, lấy đi, lấy hết đi!"

 

Ôn Hành thấm thía dạy dỗ: "Đều đã là người lớn rồi, phải biết chăm sóc bản thân và đạo lữ, hãy từ từ mà tận hưởng!"

 

Ôn Báo và Hạc Hàn sẽ dần dần tiến tới gần nhau, thuận theo tự nhiên, mọi chuyện rồi sẽ đến lúc nước chảy thành sông.

 

Vương Đạo Hòa: "Trong tông môn bao nhiêu sư huynh đệ đều đã thành đôi, đạo lữ của ta ở đâu chứ? Nếu số phận định là không có đạo lữ, vậy xin hãy ban cho ta một người bạn thân đi!"

 

Vì vậy, người bạn chí cốt của Đạo Hòa đã xuất hiện. Mọi người còn nhớ anh ta không?

Bình Luận (0)
Comment