Coi Bói Không? Chuẩn Lắm Đấy!

Chương 182

Làm thế nào đây? Thành Bình An đã ở ngay trước mắt, vậy mà Lão Ôn lại bị chặn bên ngoài cổng thành. Ánh mắt Ôn Hành ngó nghiêng xung quanh. Hay là đợi thêm một đêm nữa, đến lúc trời tối gió lớn rồi lẻn vào?

 

Tiểu ca giữ cổng nhíu mày: "Ngươi không định trèo tường vào chứ? Ta nói cho ngươi hay, kết giới bảo hộ của thành Bình An rất lợi hại. Ngươi mà trèo vào, chỉ sợ sẽ tan xương nát thịt, chưa kể giờ còn có cả phong cấm chi thuật, lỡ mà liều lĩnh trèo vào sẽ tan xương nát thịt, hồn phi phách tán ngay đó."

 

Ôn Hành chớp mắt quay lại hỏi Liên Vô Thương: "Chẳng lẽ suy nghĩ của ta viết lên mặt rồi sao?" Liên Vô Thương thở dài: "Ngươi à... Mặt thì thật thà, hễ có ý định làm trò gì xấu đều viết rõ rành rành lên mặt hết."

 

Liên Vô Thương điềm nhiên đưa tay ra, lòng bàn tay xuất hiện một đóa hoa sen màu ngọc bích. Hắn hướng về tiểu ca giữ cổng: "Cái này có được không?" Tiểu ca mặt tái nhợt, liên tục dập đầu: "Không biết Thiên Tôn giá lâm! Xin Thiên Tôn thứ tội!" Liên Vô Thương chậm rãi nói: "Không sao, chuyện ta đến giới Bình An, ngươi không được tiết lộ với ai."

 

Tiểu ca mừng rỡ đến mắt sáng rực: "Dạ dạ dạ!" Liên Vô Thương chỉ tay vào Ôn Hành: "Hắn phải đi cùng ta." Tiểu ca lập tức cho qua: "Được được được!"

 

Ôn Hành đi vào trong thành Bình An mà vẫn chưa hết ngơ ngác: "Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Vô Thương, đó là cái gì?" Liên Vô Thương điềm tĩnh mở lòng bàn tay: "Là huy chương thân phận của ta, chỉ có những người cấp bậc Tiên Tôn trở lên mới có. Toàn bộ Tiên giới không quá năm người sở hữu. Có huy chương này, thông hành không trở ngại."

 

Ôn Hành ngưỡng mộ không thôi: "Thảo nào chưa từng thấy ngươi dùng Quỷ Thần Ấn hay thư tiến cử, cái này thật tiện lợi." Liên Vô Thương cười: "Ngươi chỉ có chút chí khí vậy thôi sao?" Ôn Hành uất ức rút thư tiến cử ra: "Ta vất vả thu thập suốt chặng đường, không ngờ vẫn không được."

 

Sau khi vào thành Bình An, ngẩng đầu chỉ thấy trời xanh mây trắng, xem ra phong cấm chi thuật từ bên trong nhìn không thấy màu đỏ. Trong thành người qua lại tấp nập, không khác gì các thành phố ở hạ giới. Đường phố trong thành Bình An có bố cục giống hệt Bình An Lâu, nhìn thoáng qua thấy rất nhiều cửa hàng bán linh thú và đồ dùng cho linh thú. Các tu sĩ qua lại cũng dắt theo các loại linh thú đa dạng, số lượng nhiều hơn ba giới phía dưới rất nhiều.

 

Ôn Hành nắm tay Liên Vô Thương, thong thả bước đi: "Chúng ta đi dạo một chút nhé?" Liên Vô Thương híp mắt: "Được thôi." Hai người đang mua cá khô ở cửa hàng ven đường thì nghe khách bên cạnh trò chuyện: "Nghe nói chưa? Chủ gia vừa bắt được nhiều phản đồ tấn công kết giới lắm."

 

"Chẳng phải tìm chết sao? Trận pháp của An gia mạnh như vậy, mà chúng còn dám tấn công?"

 

"Đúng vậy, đúng vậy, từ giờ Tý hôm qua đến giờ, tất cả kẻ động thủ đều bị bắt, nghe nói còn bắt được vài kẻ từ hạ giới tới nữa!"

 

Ôn Hành và Liên Vô Thương nhìn nhau, hai người tiện tay mua vài gói cá khô rồi tính tiền. Phản ứng của người ở thượng giới thật kỳ lạ, chuyện hạ giới ba giới thảo phạt An gia ai ai cũng biết, vậy mà ở giới Bình An lại không có chút động tĩnh?

 

Ôn Hành nói: "Ta nhớ báo tử chúng ở cát tường lâu, không biết giờ bọn họ sao rồi." Liên Vô Thương đáp: "Qua đó xem sẽ biết." Không lâu sau họ đã tìm được Cát Tường Lâu trong truyền thuyết, vừa nhìn thấy Cát Tường Lâu, Ôn Hành và Liên Vô Thương đều ngẩn người.

 

Hiện ra trước mắt họ là một tòa lầu hoa bốn tầng xây giữa hồ nước, trên lan can lầu cuốn các loại dải lụa đủ màu sắc, những cô nương ăn mặc sặc sỡ dựa vào lan can, vừa ngáp vừa vẫy tay với hai người: "Lại đây, đại gia~ lại chơi nào~" Trông như vừa thức suốt đêm, chưa kịp nghỉ ngơi đã bị ép phải tiếp tục kinh doanh.

 

Khóe miệng Ôn Hành giật giật: "Chẳng phải Tần Sơ Thanh nói đây là sản nghiệp của nàng sao? Sao nàng còn có cả hoa lâu?" Nhưng nghĩ đến tính cách của Tần Sơ Thanh, Ôn Hành thấy chuyện này cũng không phải khó chấp nhận. Liên Vô Thương nhíu mày: "Bọn Ôn Báo ở đây sao?"

 

Dù sao, nơi ngư long hỗn tạp nhất trong bất kỳ thành thị nào cũng là nơi dễ ẩn thân nhất. Bọn Ôn Báo ẩn núp ở đây, đúng là khó bị phát hiện. Chỉ là Ôn Hành vẫn lo lắng cho Báo tử, đồ đệ đáng yêu của hắn... tiết tháo và trinh tiết còn không?

 

Hai người dùng thần thức quét qua, không thấy khí tức của Ôn Báo. Phải rồi, nếu Ôn Báo để thần thức quét một cái là phát hiện, thì cũng không phải Ôn Báo. Ôn Báo và Hạc Hàn đều là yêu tu, bọn họ muốn ẩn thân, trừ khi tự xuất hiện, nếu không muốn tìm ra cũng phải tốn công lắm.

 

Chuyện vào thanh lâu, Ôn Hành và Liên Vô Thương trước đây từng làm, hai người điềm nhiên bước vào trong lầu. Vừa vào cửa đã thấy một mụ mụ ăn mặc lộng lẫy tiến đến đón, cách năm trượng đã ngửi được mùi son phấn trộn lẫn trên người bà ta: "Ôi chao~ hai vị tiên trưởng thật có mắt nhìn, lần đầu tới Cát Tường Lâu chúng ta phải không? Ở đây cô nương nào cũng đẹp tuyệt trần!"

 

Không ngờ buổi sáng vắng khách nhất lại có khách đến, đúng là tài bất ngờ!

 

Ôn Hành cười mắt cong, đi vào trong: "Ồ? Tiếc là ta không có hứng thú với nữ nhân." Mụ mụ vội vàng đổi lời: "Nam nhân cũng có! Chúng ta có đủ kiểu, từ ngọt ngào đáng yêu đến hùng dũng mạnh mẽ~"

 

Ôn Hành và Liên Vô Thương lười biếng dựa trên ghế dựa thêu gấm, Ôn Hành nhìn những nam nhân trước mặt dính đầy son phấn mà chẳng mấy hứng thú: "Thôi thôi, mang rượu và đồ nhắm lên đi, tất cả lui xuống." Mụ mụ ngập ngừng: "Hai vị khách không hài lòng với tiểu ***** sao? Đến nơi này mà không tìm cô nương hay tiểu tử nào, có chút... không hợp quy củ nha."

 

Ôn Hành cười: "Ta thích lông lá mềm mại, có không?" Mắt mụ mụ sáng lên: "Có!!"

 

Một lát sau, trong lòng Ôn Hành và Liên Vô Thương đã có thêm hai con hồ ly trắng xám, mụ mụ cười tươi rói: "Khách nhân, ngài sớm nói chứ, trong lầu của chúng ta cái gì cũng có, hai vị cứ tận hưởng nhé!" Ôn Hành cúi đầu nhìn hồ ly đực trong lòng đang lật bụng trắng ra nũng nịu, hắn và Liên Vô Thương nhìn nhau.

 

Hai con hồ ly rất biết lấy lòng người, dùng lưỡi hồng hồng li3m li3m ngón tay Ôn Hành và Liên Vô Thương, nằm ngửa bốn chân trên đùi họ mà nũng nịu. Ôn Hành hắng giọng: "Hai vị đạo hữu, xin hỏi, trong lầu có thấy một con báo và một con mèo nào không?"

 

Hai con hồ ly tiếp tục lật bụng, li3m móng rồi lăn lộn trên tấm đệm gấm. Liên Vô Thương nói: "Chúng ta biết các ngươi là yêu tu, không cần giả vờ nữa." Ôn Hành đã từng hốt phân hồ ly dưới hạ giới cả ngàn năm, nếu hắn không phân biệt được hồ ly thường và yêu tu, thì hắn thà chết còn hơn.

 

Lúc này, con hồ ly bên cạnh Liên Vô Thương mở miệng: "Chúng ta đích thực là yêu tu, chỉ là chúng ta có khế ước, không thể tùy tiện tiết lộ chuyện trong lâu." Ôn Hành cười nói: "Các ngươi là hồ tộc Phi Thiên đúng không? Sao lại đến hoa lâu này?"

 

Con hồ ly bên Ôn Hành li3m li3m khóe miệng: "Trong hoa lâu vui lắm, người đến người đi, chẳng cần làm gì cả, chỉ cần để người ta xoa xoa bộ lông là sẽ có đồ ăn ngon mang đến." Ừm... hai con hồ ly sa ngã này!

 

Hai con hồ ly cùng đồng thanh nói: "Muốn chúng ta nói cho các ngươi biết tung tích của báo và mèo, các ngươi phải đưa cho chúng ta năm trăm linh thạch!" Vừa mới bảo không thể tùy tiện tiết lộ tin tức trong lâu xong mà? Ôn Hành cười nói: "Năm trăm linh thạch cũng khá đắt đấy." Hồ ly li3m li3m móng vuốt: "Không đắt, không đắt, chỉ bằng giá một túi thịt khô thôi." "Đúng đúng, thịt khô của tiệm đồ ăn vặt là ngon nhất!"

 

Ôn Hành cười: "Được thôi, đưa các ngươi năm trăm linh thạch, giờ có thể nói cho ta biết tung tích của báo và mèo chưa?" Hai con hồ ly đứng dậy, uốn éo cái eo: "Đi theo chúng ta." Hai người theo sau hồ ly đi ra khỏi phòng, xuống cầu thang, băng qua hành lang, rồi đến tòa lầu phía sau.

 

Hồ ly nói: "Hai người họ đến đây, làm chúng ta tiếp khách cũng ít đi, mất bao nhiêu là thịt khô." Trên đầu Ôn Hành xuất hiện vạch đen: "Tiếp khách?"

 

Hai con hồ ly vẫy vẫy cái đuôi to: "Lúc nào cũng có vài khách nhân sở thích đặc biệt, họ không thích làm chuyện kia, chỉ thích đến Cát Tường Lâu để vuốt v e bộ lông xinh đẹp của chúng ta. Ồ, có người còn thích da trơn mịn, lúc chúng ta rụng lông cũng buôn bán khá lắm."

 

Liên Vô Thương suýt bật cười, hai con hồ ly này thú vị thật. Chúng uốn éo mông tiến vào cửa, vừa vào bên trong lầu, Ôn Hành và Liên Vô Thương liền phát hiện nơi này khác biệt với tòa lầu trước. Ở đây không có mùi son phấn nồng đậm, cũng không có tiếng đàn sáo ồn ào.

 

Nói đây là thanh lâu chi bằng nói là ký túc xá nhân viên. Hai con hồ ly ngồi xuống đất, chìa móng vuốt ra với Ôn Hành: "Năm trăm linh thạch!!" Ôn Hành cũng không bỡn cợt hai con hồ ly này, hắn đếm đủ năm trăm linh thạch, dùng túi trữ vật đưa cho hai con hồ ly: "Đi mà mua thịt khô ăn."

 

Hồ ly cười hì hì: "Không ngờ ngươi thật sự đưa." Con hồ ly còn lại chỉ vào căn phòng cuối hành lang: "Yên tâm đi, họ trốn kỹ lắm, không ai đến hỏi thăm tung tích của họ đâu."

 

Hai con hồ ly nhấc chân chạy biến, trên đầu Ôn Hành lại rơi thêm một vạch đen: "Không hiểu sao ta cảm thấy bị hai con hồ ly này lừa rồi." Liên Vô Thương cười nói: "Có lẽ bọn chúng sớm biết ngươi sẽ tới."

 

Hai người gõ cửa căn phòng cuối hành lang, chỉ nghe thấy tiếng "két" rồi cửa mở. Một con mèo tròn vo xuất hiện ở cửa, Hạc Hàn ngậm đầy cá khô: "Mum mum mum??" Ôn Hành một bước vào trong phòng: "Báo đâu? Sao chỉ có ngươi? Còn nữa, sao tự dưng ngươi lại béo phì thế này? Ngươi đã ăn bao nhiêu cá khô rồi?"

 

Hạc Hàn nuốt miếng cá khô, hạnh phúc thở dài một hơi, hắn phô ra cái bụng tròn trịa với Ôn Hành: "Ngươi biết gì chứ, đây không phải mỡ, đây là tình yêu!" Liên Vô Thương hỏi: "Báo đâu?" Hạc Hàn đáp: "Hắn ra ngoài thăm dò tin tức rồi, một lát nữa sẽ về. Thả ta xuống, trên người ngươi đầy mùi hồ ly hôi chết đi được."

 

Đang nói chuyện thì trên cửa sổ hiện lên linh quang, một tia sáng màu đen vàng lướt vào. Ôn Hành và Liên Vô Thương nhìn kỹ, chỉ thấy báo thu nhỏ thân hình, trở nên như mèo nhà bình thường, hắn vui mừng lăn một vòng trên đất rồi biến thành hình người: "Sư tôn! Liên tiên sinh!"

 

Bốn người vây quanh bàn trong phòng ngồi xuống, Ôn Báo đẩy tới một gói được bọc trong dải lụa vàng: "Đây là đại ấn của An Triết sư thúc." Ôn Hành vươn tay bỏ đại ấn vào túi trữ vật: "Thời gian này ngươi luôn ở Cát Tường Lâu?"

 

Ôn Báo cười đáp: "Đúng vậy, chủ nhân của Cát Tường Lâu là hai con hồ yêu, họ đã giấu chúng ta rất kỹ." Ôn Hành và Liên Vô Thương nhìn nhau, không ngờ Tần Sơ Thanh còn có thuộc hạ là hồ yêu? Thật sự bất ngờ, nhưng cũng chính vì vậy mà người của An gia mới không nghi ngờ đến Cát Tường Lâu chăng?

 

Hai con hồ ly này đúng là chẳng nói thật câu nào, thì ra bọn chúng mới là ông chủ sau màn của Cát Tường Lâu. Có lẽ ngay từ khi Ôn Hành họ bước vào, hai con hồ ly đã biết rõ mục đích của họ. Cát Tường Lâu lớn như vậy, muốn mua bao nhiêu thịt khô mà chẳng có? Thế mà còn lừa Ôn Hành năm trăm linh thạch để mua thịt khô... Hồ ly đúng là đồ ranh mãnh.

 

Nhưng nhờ bọn chúng mà Ôn Báo không bị lộ, nghĩ vậy năm trăm linh thạch này bỏ ra cũng đáng giá.

 

Ôn Báo nói: "Thời gian qua, Cát Tường Lâu đã bị lục soát mười lần, nếu không có chủ quán, chúng ta đã bị phát hiện. Đêm qua An gia bị tấn công, ta nghĩ hẳn có liên quan đến sư tôn và Liên tiên sinh, vừa nãy ta mới ra ngoài thăm dò."

 

Ôn Hành hỏi: "Thăm dò được gì không? Với cả, sao ta cảm thấy người giới Bình An không biết chút gì về chuyện An gia làm?" Ôn Báo đáp: "Thế lực của An gia rất lớn, chín phần người trong thành Bình An đều phụ thuộc vào An gia mà sống, nếu An gia sụp đổ, bọn họ cũng bị liên lụy.

 

An gia kiểm soát giới Bình An, dù đại ấn của An Triết sư thúc bị mất, họ vẫn có thể lấy danh nghĩa An gia để phong tỏa giới Bình An. Đêm qua, những kẻ tấn công An gia đều bị giam lại trong An gia, còn có vài người từ hạ giới lên cũng bị bắt nhốt."

 

Ôn Hành khẽ nhíu mày: "Không biết Kinh Lôi hôm qua có theo lên không, nếu họ cũng bị giam thì phiền phức rồi. Vô Thương, chúng ta đến An gia xem sao?" Ôn Báo trầm giọng: "Thời gian qua ta đã thăm dò An gia nhiều lần, ta quen đường, sư tôn để ta dẫn các người đi."

 

Hạc Hàn hừ một tiếng: "Ngươi chắc họ đi được đường chúng ta đi không?" Ôn Báo ngập ngừng một chút: "Chắc là... không vấn đề gì... nhỉ?"

 

Một lát sau, Hạc Hàn và Ôn Báo dẫn mọi người đến bên một con sông. Cả hai chỉ vào căn biệt phủ bên sông: "Đây chính là An gia." Bức tường bao quanh cao đến một trượng, chạy dọc theo dòng sông, kéo dài hàng chục dặm. Phía bên trong tường chính là phủ An gia, diện tích của nó quá lớn, lớn gấp đôi so với phủ của Tần Sơ Thanh!

 

Xung quanh bức tường có trận pháp bao phủ, thần thức không thể xuyên qua. Liên Vô Thương quan sát một lúc rồi nói: "Trận pháp của An gia rất mạnh, muốn lẻn vào mà không để lại dấu vết là rất khó. Các ngươi vào bằng cách nào?"

 

Vừa nói xong thì Ôn Báo liền lên tiếng: "Sư tôn, hai người mau ẩn thân." Liên Vô Thương lập tức dựng lên kết giới bao phủ lấy Ôn Hành, thân hình của hai người liền biến mất. Trong khi đó, Ôn Báo và Hạc Hàn bước bằng đôi chân ngắn nhỏ của mình, tiến về phía một cánh cổng nhỏ trên tường. Hai người... không, phải nói là hai con mèo bắt đầu kêu meo meo ngay trước cổng.

 

Khóe miệng của Ôn Hành và Liên Vô Thương khẽ giật: "Chiêu này... thật ngoài dự đoán." Liên Vô Thương nói với Ôn Hành: "Chiêu này chắc chắn là do Báo nghĩ ra." Xuất thân từ Ám Bộ của Báo tộc, chỉ cần đạt được mục tiêu, Báo không bao giờ từ thủ đoạn.

 

Chiêu trò của Báo thật sự có hiệu quả, chỉ thấy cánh cửa nhỏ "két" một tiếng rồi mở ra, một cô nương mặt tròn, búi hai bím tóc bước ra. Nàng lo lắng nhìn xung quanh: "Mimi, hôm nay không có gì ngon đâu, hai ngươi mau đi đi."

 

Lúc này, Ôn Hành và Liên Vô Thương nghe được tiếng truyền âm của Ôn Báo: "Sư tôn, hai người mau vào đi. Chúng ta sẽ ở ngoài tiếp ứng." Nói xong, Ôn Báo giơ cao đuôi, cọ cọ vào chân cô nương kia, bên cạnh, Hạc Hàn cũng đang cọ chân. Cô nương khó xử nói: "Các ngươi đừng cọ ta nữa, ôi chao, thua các ngươi rồi, chỉ cho mỗi đứa một miếng bánh thôi, ăn xong rồi đi ngay, biết không?"

 

Khi Ôn Hành và Liên Vô Thương lẻn vào, chỉ thấy hai con mèo đang vây quanh cô nương kia để xin bánh, Ôn Hành suýt rơi nước mắt: "Quả thật là một con Báo có thể làm nên đại sự, ta tự thấy mình không bằng." Liên Vô Thương bất ngờ hiểu được ý của Ôn Hành: "Không sao, lúc ngươi đi xin ăn cũng từng được chia thức ăn mà."

 

Nơi hai người vừa vào là nhà bếp phía sau của An gia, riêng nhà bếp thôi cũng đã to gấp đôi tiểu viện của người khác. Họ rẽ trái, rẽ phải, mất vài tuần hương mới đi đến tiền viện. Chỉ thấy hoa viên trong tiền viện trăm hoa đua nở, muôn sắc khoe hương. Đáng tiếc cho cảnh sắc này, lại chẳng có ai thưởng thức.

 

Người của An gia trông có vẻ rất bận rộn, cũng đúng thôi, nhà ai tối qua vừa bị tấn công cũng khó mà bình tĩnh được. Ôn Hành thấy mấy tòa lầu các bị sụp đổ, người của An gia đang dùng thuật pháp để sửa chữa. Hai người vừa đi vừa thu thập tin tức, chẳng mấy chốc họ đã biết, những kẻ tấn công tối qua đều bị giam trong địa lao của An gia!

 

Địa lao của An gia nằm trong một viện phía bên, gọi là viện bên nhưng nhìn từ bên ngoài đây là một tòa lầu các rất rộng lớn. Vừa bước vào trong đã nghe thấy tiếng roi quất và tiếng kêu gào thảm thiết. Người của An gia đang dùng hình phạt đối với những tu sĩ tấn công trận pháp của An gia tối qua. Các tu sĩ ấy đã bị phong bế tu vi, bị roi quất đến máu thịt bầy nhầy.

 

Ôn Hành không nhận ra những người đang chịu hình phạt này, nhưng hắn biết, sở dĩ họ có thể đến thượng giới trước là nhờ những người này dang tay giúp đỡ. Hắn lục trong túi trữ vật, lấy ra một nắm hạt dưa, dùng linh khí cuốn lấy rồi bắn trúng các tên lính canh trong lầu. Chỉ nghe "phịch, phịch", bọn lính canh lập tức ngã gục xuống đất.

 

Tu sĩ đang chịu hình phạt thoi thóp ngẩng đầu lên, cố gắng nhìn quanh: "Không biết là vị đạo hữu phương nào tương trợ, đa tạ..." Liên Vô Thương lấy ra một viên đan dược nhét vào miệng người đó: "Những người khác đâu?"

 

Tu sĩ kia đáp: "Ở phía dưới, xin cao nhân cứu giúp họ." Ôn Hành tiện tay bẻ đứt dây xích huyền thiết trên tay người đó, đặt y ngồi xuống bên cạnh: "Ngươi cứ nghỉ ngơi ở đây một lát, ta xuống dưới xem tình hình."

 

Men theo cầu thang tầng một đi xuống, Ôn Hành và Liên Vô Thương nhanh chóng đến được địa lao. Trong địa lao giam giữ hơn ba mươi tu sĩ, có vài người đã bị tra tấn đến thoi thóp, vết thương chồng chất. Nhiều người khác thì ngồi xếp bằng, gương mặt vô cảm, họ không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

 

Trong phòng giam, Ôn Hành nhìn thấy Tần Sơ Thanh và Miêu Bất Văn! Ôn Hành thoắt cái xuất hiện trước phòng giam: "Miêu Miêu." Tần Sơ Thanh trợn tròn mắt, vội vàng bò dậy: "Ôn đạo hữu!!"

 

Ôn Hành nói: "Nói ngắn gọn thôi, ta muốn cứu mọi người ra ngoài. Đồ đệ của ta, Ôn Báo đang chờ tiếp ứng ở bên ngoài." Liên Vô Thương đưa tay gỡ phù triện trên cửa phòng giam xuống, Ôn Hành dùng gậy đập vỡ xiềng xích. Đám tu sĩ trong phòng giam đang định kích động thì Ôn Hành khẽ nói: "Giờ không phải lúc nói chuyện, mọi người mau chạy ra ngoài đã."

 

Liên Vô Thương nói: "Ta sẽ dựng kết giới cho mọi người, lối ra ở khu nhà bếp phía sau." Trong đám tu sĩ có người nhanh nhẹn lên tiếng: "Chúng ta biết đường bên đó."

 

Liên Vô Thương hành động rất nhanh, dựng kết giới cho đám tu sĩ, trong chớp mắt thân hình từng người liền ẩn đi. Ôn Hành truyền tín cho Ôn Báo ở ngoài cửa: "Báo tử, ngươi và Hạc Hàn chuẩn bị sẵn chỗ cho những đạo hữu tấn công trận pháp tối qua." Ôn Báo hồi âm: "Được." Bên cạnh Ôn Báo, cô nương lúc nãy cho bọn họ bánh ngọt đã tựa cửa ngủ ngon lành, cánh cửa nhỏ khép hờ.

 

Đám tu sĩ lần lượt rời khỏi địa lao, những người bị thương cũng được họ mang theo. Tần Sơ Thanh nói với Ôn Hành: "An Triết và An Tử Khiêm đã bị người của An gia đưa đi. Ta muốn cùng các ngươi cứu họ!"

 

Ôn Hành đáp: "Không cần, ở đây có ta và Vô Thương là đủ. Cái này giao cho ngươi, sau khi ổn định tu sĩ thì đi tìm Tiên Binh, nhờ họ phái binh đến." Ôn Hành đưa cho Tần Sơ Thanh đại ấn của Chấp Giới Tiên Tôn. Có đại ấn này, cộng thêm thân phận của Tần Sơ Thanh, đủ để điều động Tiên Binh của giới Bình An!

 

Tần Sơ Thanh cũng không dài dòng, nàng cất đại ấn rồi lập tức ẩn thân: "Được, hai người bảo trọng."

 

Chẳng mấy chốc, Ôn Hành nhận được tin truyền từ Ôn Báo, rằng họ đã tiếp ứng được đám tu sĩ trốn thoát. Ôn Hành thở phào nhẹ nhõm: "Không thể để những người này vừa đổ máu vừa đổ lệ, giờ chúng ta có thể thoải mái hành động rồi."

 

Nói thì nói vậy, nhưng hai người vốn không thích sát sinh. Trên đường đi ra, họ chỉ dùng hạt dưa đánh ngất đám người của An gia trong địa lao một lần nữa. Liên Vô Thương nói: "Đủ để chúng hôn mê đến tối nay rồi."

 

Liên Vô Thương khi rời khỏi địa lao còn cẩn thận đặt thêm một lớp trận pháp, ít nhất ba đến năm ngày người của An gia cũng không thể thoát ra được.

 

Hai người rất nhanh đã lần theo linh khí tìm được An Triết và An Tử Khiêm. Vì sao người của An gia lại đưa hai người này đến đây? Rất đơn giản, một người từng là chiếc ô bảo hộ của An gia, người kia lại mang dòng máu của An gia.

 

Lần theo linh khí của An Triết, họ bất ngờ tìm được đến từ đường. Ban đầu, Ôn Hành và Liên Vô Thương nghĩ sẽ thấy rất đông người của An gia đang thẩm vấn An Triết, nhưng không ngờ ở đây chỉ có tám người.

 

An Triết và An Tử Khiêm đỏ hoe mắt, trông chẳng khác gì hai con thỏ bị hoảng sợ. Ôn Hành nghĩ rằng dòng dõi của An Tử Khiêm chắc chắn đã phát triển lệch lạc, nếu không thì sao tính cách của hắn lại tương tự An Triết - một người không phải máu mủ của An gia - đến vậy?

 

Trước mặt An Triết ngồi sáu người của An gia. Người cầm đầu đã cao tuổi nhưng tinh thần vẫn sung mãn, đôi mắt sắc bén như rắn độc, đó là An Gia Yến - người có vai vế cao nhất trong An gia ngoài gia chủ. Ngồi bên cạnh ông ta là một người đàn ông trung niên, thoạt nhìn có vài nét giống An Tử Khiêm. Đó chính là gia chủ An gia - An Đồng Thiện.

 

Nói ra, An Đồng Thiện là thúc phụ của An Tử Khiêm. Nhưng những việc hắn làm lại bẩn thỉu đến nỗi An Tử Khiêm chỉ có thể nhìn hắn bằng ánh mắt đầy ghê tởm và căm hận.

 

Ôn Hành và Liên Vô Thương đang ngồi xổm trên xà nhà trong từ đường. Đây không phải lần *****ên hai người trèo lên từ đường của người khác. Ôn Hành truyền âm: "Ta nghĩ từ đường của An gia cũng đáng để lục lọi một phen." Liên Vô Thương đáp: "Ta cũng thấy vậy."

 

Họ vào thành từ sớm, tìm đến An gia cũng nhanh chóng, An Gia Yến đã bắt đầu thẩm vấn An Triết từ lâu. Khuôn mặt An Triết đã bầm tím, cơ thể run rẩy, một chân trông có vẻ không còn linh hoạt. Không biết hắn đã gặp phải chuyện gì, tại sao vừa đến giới Bình An đã bị An gia bắt giữ?

 

Dù bị đẩy vào đường cùng, An Triết vẫn đứng chắn trước An Tử Khiêm, đôi mắt đỏ hoe: "Có chuyện gì thì nhắm vào ta mà làm!" An Gia Yến hừ lạnh: "Ngươi là cái thá gì, hôm nay nếu không phải để liệt tổ liệt tông của An gia nhìn rõ bộ mặt của ngươi, thì ngươi cũng không xứng bước vào từ đường này."

 

An Triết nhếch môi cười còn khó coi hơn cả khóc: "Cứ tưởng ta thèm khát từ đường của An gia các ngươi? Một lũ hút máu bám vào thái tử mà phát đạt thôi." An Gia Yến nói: "Ngươi đã biết thân phận của mình, thì nên hiểu rằng trở về đây chỉ là tìm đến cái chết."

 

Phía sau An Gia Yến có bốn người đang cầm chậu nước, kim bạc, khăn lụa và một chiếc hộp gỗ chứa đan dược. Ôn Hành truyền âm hỏi: "Vô Thương, ngươi có thấy thứ trong tay bốn người phía sau không? Đó là để làm gì vậy?" Liên Vô Thương cũng không biết: "Không rõ, chúng ta cứ xem tiếp đi."

 

An Gia Yến nói: "Thật ra, ngươi đáng lẽ đã phải chết từ lâu rồi. Cha ngươi... không, là An Gia Đổng đã bế ngươi về đây, ta liền biết ngươi không phải huyết thống của An gia. Nếu không nhờ thái tử Huyền Viên, ngươi làm sao sống đến hôm nay? Nếu ngươi biết điều mà ngoan ngoãn ở lại Bình An Lâu làm một kẻ rảnh tay rảnh chân thì thôi. Nhưng đáng tiếc, ngươi lại không biết điều mà đào sâu tìm tòi. Vậy thì đừng trách ta tàn nhẫn."

 

An Triết cắn răng, khóe miệng đã rỉ máu: "An Gia Yến, ngươi thật hèn hạ, đáng chết!" An Gia Yến nhếch miệng, lộ ra hàm răng vàng: "Đáng chết sao? Ta muốn xem xem, rốt cuộc ai mới là kẻ đáng chết? An Triết, ngươi chẳng có tài cán gì, chỉ là may mắn. Lúc nhỏ ngươi bám theo thái tử Huyền Viên nên mới lẩn vào được hành cung của thái tử, lớn lên nhờ cái vẻ mơ hồ mà sống đến bây giờ."

 

Không nhắc đến thái tử Huyền Viên thì thôi, vừa nhắc đến, An Triết liền phẫn nộ như một con sư tử đực: "Đồ chó má, các ngươi xứng đáng nhắc đến tên của thái tử sao!" An Gia Yến cười khẩy: "Ngươi thật sự nghĩ vinh quang của An gia đều do ngươi mang lại sao? Có lẽ lúc đầu quả thực dựa vào thế lực của thái tử, nhưng An gia chúng ta thực sự phát triển là sau khi thái tử ngã xuống."

 

An Triết nghiến chặt răng, giận đến mức cả người run lên. May mà có An Tử Khiêm đỡ lấy, nếu không hắn đã ngã nhào xuống đất.

 

An Gia Yến lạnh lùng cười: "Không biết An Gia Ngư nói gì với ngươi khiến ngươi quyết định phản kháng An gia. Nhưng ta nói thẳng cho ngươi biết, vô dụng thôi. An gia có được ngày hôm nay không phải chỉ dựa vào ngươi, phía sau chúng ta còn có Thiên Đế Huyền Viên Lật.

 

Ngươi nghĩ rằng cướp đi đại ấn của Chấp Giới Tiên Tôn là có thể thoát khỏi chúng ta sao? Ngươi sai rồi, ngay cả vị trí Chấp Giới Tiên Tôn cũng vốn dĩ phải thuộc về người An gia. Ngươi không có huyết thống của An gia, ngươi từ đầu đã không xứng đáng."

 

An Triết gằn giọng nhìn chằm chằm An Gia Yến, hận không thể xé một miếng thịt từ người ông ta: "Nói rõ ràng ra!" An Gia Yến nói: "Thiên Đế từng hứa sẽ để gia chủ của An gia trở thành Chấp Giới Tiên Tôn, nhưng sau đó ông ta đổi ý và chọn ngươi."

 

Tại sao Thiên Đế lại chọn An Triết? Bởi vì An Triết hoàn toàn không biết gì, hơn nữa quan hệ giữa hắn và Huyền Viên Lật cũng không tệ. Quan trọng hơn cả, Huyền Viên Lật không dám trọng dụng người của An gia, bởi một gia tộc đã từng phản bội Huyền Viên Hằng, sớm muộn gì cũng sẽ phản bội Huyền Viên Lật. Nhưng lời đã nói ra không thể thu hồi, Huyền Viên Lật đành chọn An Triết - kẻ hoàn toàn không hay biết gì - để lên vị trí đó.

 

Đạo lý này người An gia cũng hiểu, nhưng trong lòng lại không thoải mái. Huyền Viên Lật chọn An Triết chính là nhắc nhở An gia rằng: "Đừng ngông cuồng, ta có thể nâng đỡ các ngươi, cũng có thể hủy diệt các ngươi."

 

Vì vậy, mỗi khi nhìn thấy An Triết chiếm vị trí đó, người của An gia hận đến xanh cả mặt.

 

An Gia Yến nói: "An gia chúng ta, ai cũng có thể làm Chấp Giới Tiên Tôn, không cần đến ngươi, An Triết. Ngươi không muốn ngoan ngoãn làm con rối, vậy thì chúng ta sẽ tạo cơ hội cho ngươi trở thành một con rối." An Gia Yến ngồi vững trên ghế: "Lát nữa chúng ta sẽ xóa đi thần thức của ngươi, đâm mù mắt ngươi, cắt lưỡi ngươi, khiến ngươi mãi mãi làm một con rối biết nghe lời."

 

Ôn Hành chợt hiểu ra, hóa ra bốn người phía sau An Gia Yến mang theo những thứ đó là để làm chuyện này. An Triết nói: "Ngươi nằm mơ, ta thà tự bạo cũng không cho ngươi cơ hội."

 

An Gia Yến cười lớn: "An Triết, ta nhìn ngươi lớn lên, ta không hiểu rõ con người ngươi sao? Ngươi là kẻ nhu nhược, nếu ngươi có một chút thông minh và can đảm, thì ngươi đã cùng chết với thái tử Huyền Viên từ lâu rồi." An Triết giận đến nghiến răng, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, trông như sắp bị tức đến nổ tung.

 

An Gia Yến nhìn về phía An Tử Khiêm: "Ta thật không ngờ An gia chúng ta lại còn một dòng dõi lưu lạc đến hạ giới, càng không ngờ ngươi lại dám quay về tấn công An gia. Ngươi là con của An Đồng Hòa, đúng không? Diện mạo có chút giống, chỉ là thủ đoạn không đủ tàn nhẫn. Ngươi và cha ngươi đều quá nhân từ, không thể làm nên đại sự. Nhưng ít ra ngươi cũng khá hơn An Triết, hắn là một kẻ hoàn toàn nhu nhược, còn ngươi ít nhất còn biết phản kháng."

 

An Tử Khiêm nhìn thẳng vào An Gia Yến: "Ta đến đây không phải để nghe ngươi đánh giá về ta. Ta đến chỉ để hỏi An Đồng Thiện một câu." Mặc dù thần thái của An Tử Khiêm nghiêm nghị, nhưng giọng nói run rẩy đã phản bội sự sợ hãi trong lòng hắn.

 

An Đồng Thiện nhướng mày: "Tìm ta? Có chuyện gì với ta? Ta và ngươi chưa từng gặp mặt." An Tử Khiêm nói: "Ta muốn hỏi ngươi một câu: Sau khi cha ta thất bại trong cuộc tranh giành gia sản và rời khỏi nơi này, tại sao ngươi vẫn không buông tha cho ông ấy? Tại sao còn thao túng Khéo Thịnh Lâu, bắt giữ thợ thủ công để luyện khí và luyện đan cho ngươi? Cha ta đã đào mộ tổ tiên của ngươi sao? Sao ngươi lại đối xử với ông ấy như vậy?"

 

An Tử Khiêm gần như sụp đổ, vừa hỏi, nước mắt không ngừng tuôn rơi: "Cha ta tuyệt đối không giết người, cô gái mà các ngươi đều thích chắc chắn không phải do ông ấy giết. Cha con ta đã xuống hạ giới, đã cách An gia cả mấy giới, tại sao ngươi lại ác độc đến thế? Ngươi có biết đã có bao nhiêu thợ thủ công chết không? Lương tâm của các ngươi không cắn rứt sao?"

 

Nghe vậy, An Đồng Thiện cười lớn, như thể vừa nghe được một chuyện buồn cười lắm. Hắn cười đến nghiêng ngả: "Ha ha ha, ngươi không nghĩ rằng ta và cha ngươi trở mặt vì một nữ nhân đấy chứ? Ai nói với ngươi điều này?"

 

An Tử Khiêm đáp: "Hàn Phi nói cho ta biết!" An Đồng Thiện lẩm bẩm vài câu: "Hàn Phi à? Nếu ngươi không nói, ta cũng quên hắn rồi. Con dơi già đó, phản bội chủ nhân, đáng chết từ lâu." Nghe những lời này, không chỉ An Tử Khiêm, mà ngay cả Ôn Hành và Liên Vô Thương cũng ngỡ ngàng. Họ vẫn nhớ rõ cuộc thẩm vấn Hàn Phi trước đây, nhưng giờ sao cảm giác như có gì đó không đúng?

 

An Đồng Thiện mỉm cười, giọng nói đột nhiên trở nên dịu dàng: "Xét ngươi là cháu ta, ta sẽ để ngươi làm một con ma hiểu rõ sự tình. Từ đầu đến cuối, nữ nhân đó vốn là người của ta. Ta và cha ngươi là song sinh, ta luôn vượt trội hơn cha ngươi, nhưng hắn lại có danh tiếng tốt hơn ta. Nếu hắn trở thành gia chủ An gia, thì ta khó chịu biết bao. Vậy nên, ta đã tìm một người có thể chất vô cấu bên ngoài. Chỉ cần tiêu tốn một linh mạch hạ phẩm, nàng liền đồng ý phối hợp với ta diễn vở kịch này.

 

Tất cả các ngươi đều bị lừa, đúng không? Ha ha ha! Tên ngốc cha ngươi hoàn toàn không nhận ra đây là một màn kịch, và rồi hắn rơi vào vai diễn ấy. Chỉ có hắn là nhập vai, còn trong đầu hắn chỉ nghĩ đến việc cùng nữ nhân đó sống hạnh phúc bên nhau. Nữ nhân đó cũng thật ti tiện, nếu nàng chịu đồng ý bỏ trốn cùng cha ngươi thì đã không có chuyện sau này. Vậy mà nàng lại đưa ra yêu cầu rằng ai trở thành gia chủ thì nàng sẽ gả cho người đó.

 

Nàng chỉ là một thể chất vô cấu mà dám đưa ra yêu cầu đó? Nàng nghĩ mình là ai chứ? Bề ngoài giả vờ thanh cao, phía sau không biết đã bị bao nhiêu nam nhân dùng qua. Lúc đó ta cũng không nói gì, chỉ nhìn cha ngươi si mê dấn thân vào, hừ...

 

Sau đó, khi đến gần ngày thi đấu giữa ta và hắn, ta đã hẹn nữ nhân đó ra ngoài. Ban đầu định cho nàng một khoản tiền, bảo nàng rời đi thật xa, nhưng nàng lại uy ***** ta, nói sẽ kể mọi chuyện cho An Đồng Hòa biết. Ta đã dỗ dành nàng, bảo nàng đả kích cha ngươi trước trận đấu. Nhưng sau lưng, ta biết không thể để nàng sống.

 

Lúc đó, trong đầu ta lóe lên một ý tưởng hay hơn. Ngươi đoán xem là gì? Đúng rồi, ta trở về cãi nhau với cha ngươi, nói rằng chính mắt ta thấy hắn và thể chất vô cấu kia ân ái. Cha ngươi không thể biện minh, cả hai chúng ta bị nhốt vào tiểu hắc thất. Một bằng chứng ngoại phạm hoàn hảo...

 

Trong lúc chúng ta bị nhốt trong tiểu hắc thất, ta đã sai người vặn gãy cổ nữ nhân đó, ngụy trang thành chết đột ngột. Cha ngươi quả nhiên rối trí, và hắn đã thua!! Ta không thể để hắn ở lại An gia để phát hiện ra việc ta đã làm, vì vậy ta đã đuổi hắn đi.

 

Nhưng hắn lại giống như con gián đập mãi không chết, hắn lại xuống hạ giới xây nên cái gì đó gọi là Khéo Thịnh Lâu. Với trí thông minh của hắn, ta muốn chơi chết hắn quá dễ dàng. Ta sai Hàn Phi đi theo hắn, con dơi già đó còn nghĩ ta có thể làm hòa với hắn ư? Không, thực ra ta và hắn vốn dĩ là một sai lầm từ lúc sinh ra. Chúng ta chỉ có thể còn một người tồn tại. Ta sống, thì hắn phải chết.

 

Ta muốn hắn hối hận vì đã là người An gia, ta muốn hắn biết rằng chống lại ta không có kết cục tốt! Ta càng muốn hắn hiểu rằng cả đời này hắn chỉ có thể sống dưới chân ta, An Đồng Thiện!"

 

Nghe đến đây, Ôn Hành và Liên Vô Thương im lặng. Câu chuyện này hoàn toàn khác với những gì Hàn Phi nói trước khi chết. Trong lời kể của Hàn Phi, hai anh em An gia đều là người thuần thiện, họ chia cắt vì một hiểu lầm. Chỉ cần hiểu lầm được giải quyết, họ sẽ lại hòa thuận như xưa...

 

Giờ nghĩ lại, Hàn Phi thực ra không phải kẻ xấu. Chính vì vậy mà hắn mới không nhận ra ác ý của An Đồng Thiện. Đến lúc chết, hắn vẫn tiếc nuối cho đôi anh em nhà An gia, còn tự trách mình vốn là loài dơi mang lại hạnh phúc mà lại không thể đem đến hạnh phúc cho hai anh em. Giờ chỉ có thể nói, Hàn Phi đã sai lầm rồi.

 

Hắn và An Đồng Hòa đều không thể nhận ra ai là người và ai là quỷ. Quỷ mãi mãi là quỷ, không thể luân hồi, còn con người thì đôi khi chẳng phải là người.

 

An Đồng Thiện không ngờ lại dám nói hết chuyện này trước mặt người An gia. Nhưng điều đáng kinh ngạc là những người của An gia ở đây lại chẳng hề ngạc nhiên, như thể đó không phải là bí mật gì cả. Cũng phải thôi, trong những năm Khéo Thịnh Lâu bị kiểm soát, bảo vật và linh khí luyện chế ra đều được đưa lên thượng giới. Những người có quyền lực trong An gia hầu như đều biết chuyện này. Những kẻ có mặt trong từ đường hôm nay đều là người có vai vế cả.

 

An Tử Khiêm nhìn An Đồng Thiện với ánh mắt khó tin: "Chỉ vì nguyên nhân này? Ngươi hủy hoại cha ta, còn hủy cả Khéo Thịnh Lâu? Ngươi là yêu thú sao? Yêu thú còn sạch sẽ hơn ngươi!"

 

An Đồng Thiện cười ha hả: "Người làm việc lớn không cần câu nệ tiểu tiết. Với tính cách của cha ngươi, giao An gia cho hắn thì cũng chẳng có kết cục tốt. Ngươi còn gì thắc mắc? Cứ nói ra đi, dù sao ta cũng là thúc phụ của ngươi."

 

An Tử Khiêm kinh tởm đến mức không kiềm chế được, hắn phun một ngụm nước bọt: "Phì! Ngươi mà cũng xứng làm thúc phụ của ta sao? Ngươi cũng xứng đáng ư? Cha ta sẽ ở trên trời chờ ngươi!"

 

An Đồng Thiện khẽ mỉm cười: "Hắn muốn chờ là chuyện của hắn, còn khi nào ta đi lên trời thì phải do ta quyết định. Cháu à, ngươi cứ yên tâm, lát nữa ta sẽ cho các ngươi một cái chết nhẹ nhàng. Đừng lo, sẽ không đau chút nào đâu."

 

Lúc này, Ôn Hành cuối cùng cũng lên tiếng: "Ngươi chưa chết lần nào, sao ngươi biết là không đau?" Vừa nghe lời của Ôn Hành, đám người bên dưới lập tức chấn động. An Triết cùng những người khác trên mặt tràn ngập sự vui mừng: "Thái tử/Ôn đạo hữu!"

 

Ngược lại, An Đồng Thiện và đám người An gia thì kinh hoàng thất thố: "Ngươi là ai? Dám xâm nhập từ đường của An gia ta!"

 

Ôn Hành nhanh nhẹn nhảy xuống từ xà nhà, hắn cười nhạt: "Từ đường của An gia xây dựng thật khí phách. Chỉ tiếc là bên trong lại toàn lũ súc sinh." Bốn người An gia buông những thứ đang cầm trong tay, rút linh kiếm lao về phía Ôn Hành: "Nạp mạng đi!"

 

Tránh né kiếm chiêu là sở trường của Ôn Hành, chiêu thức của người An gia quá mềm yếu, thậm chí không bằng một kiếm của Lão Thiệu. Ôn Hành giơ gậy lên, khẽ mỉm cười, chỉ nghe bốn tiếng "bốp bốp bốp bốp", tay cầm kiếm của bốn người An gia đều bị Ôn Hành đập gãy!

 

Ôn Hành ra đòn nhanh như chớp, đến cả An Gia Yến, người từng trải và hiểu biết rộng, cũng không kịp nhìn rõ chiêu thức của hắn. An Đồng Thiện quay đầu lại, còn chưa kịp rút kiếm, thì đã thấy một bàn tay của Ôn Hành đè lên chuôi kiếm, hắn cười nhẹ: "Chậm quá rồi, ngươi như thế này, ở Thượng Thanh Tông sẽ bị phạt chạy vòng đấy."

 

Ôn Hành vung gậy, nhắm thẳng vào hai chân của An Đồng Thiện mà nện xuống. Chỉ nghe thấy âm thanh rạn nứt của xương và thịt, An Đồng Thiện thét lên thảm thiết: "A—" Hai chân của hắn bị đập gãy, văng ra xa. Một chân đập vào bài vị trong từ đường, còn chân kia thì đập vào cây nến bên dưới bài vị.

 

Chỉ nghe "rầm rầm", bài vị trong từ đường của An gia đổ xuống lả tả. An Đồng Thiện đau đớn lăn lộn trên mặt đất. Bốn người trong từ đường thấy tình hình không ổn liền lao về phía cửa, có vẻ như muốn đi tìm cứu viện. Nhưng chưa kịp đến cửa thì "bịch bịch" một tiếng, tất cả đều đụng phải một bức tường vô hình.

 

Bốn người dùng tay còn lại sờ lên: "Là kết giới!" Hình bóng của Liên Vô Thương xuất hiện trong kết giới: "Đúng vậy, là kết giới." Bốn người hoảng hốt tấn công Liên Vô Thương, nhưng chỉ nghe bốn tiếng "phập phập", tay chân còn lại của họ bị lụa sen cắt đứt!

 

Trong khoảnh khắc, máu đỏ tươi phun trào, từ đường vốn sạch sẽ lập tức loang lổ vết máu.

 

Người duy nhất còn nguyên vẹn chỉ có An Gia Yến. Nhưng vì tuổi già, tốc độ của lão không thể sánh với người trẻ. Lão vừa bước một bước thì Ôn Hành đã dùng cây gậy ăn mày chặn ngay trước bụng: "Ban đầu ta và Vô Thương không định ra tay, vì chúng ta nghĩ rằng nhân quả có thể tránh thì nên tránh. Nhưng khi nghe ngươi nói trên xà nhà, ta bỗng thấy giận. Thực ra ta là người rất hiếm khi nổi giận."

 

Xung quanh tròng mắt Ôn Hành xuất hiện một vòng đỏ như ngọn lửa, đôi mắt ấy nhìn hệt như ác quỷ trong địa ngục. Nhưng gương mặt hắn vẫn giữ nụ cười, khiến An Gia Yến lạnh sống lưng như vừa bị dội nước lạnh từ đầu đến chân.

 

An Gia Yến lùi lại, mồ hôi toát ra như hạt đậu chảy dài trên trán. Lão nhận ra khuôn mặt trước mặt mình, nuốt nước bọt, lắp bắp: "Huyền... Huyền Viên Thái tử..."

 

Tiếng gào thét của năm người An gia quá ồn ào, Liên Vô Thương liền quay lại niệm thêm vài cái cấm ngôn thuật. Năm người nằm lăn lộn trên mặt đất, nhưng không phát ra được một tiếng kêu nào. An Tử Khiêm nhìn thấy cảnh này, hả dạ nói: "Đáng đời!"

 

Ôn Hành cười nói: "Ngươi nhận ra khuôn mặt này, xem ra ngươi đã từng gặp Huyền Viên Hằng. Đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt ta, ngươi có kích động không? Đúng rồi, ngươi có một huynh đệ, tên là gì nhỉ? An Gia Hạc, khi hắn nhìn thấy mặt ta thì kích động đến chết. Trước khi chết, hắn nói với ta một điều làm ta rất để ý, hắn nói hắn không biết gì cả, tất cả là do ngươi làm? An trưởng lão, ngươi nói cho ta nghe, ngươi đã làm gì?"

 

An Gia Yến run rẩy, hai chân mềm nhũn, chỉ dám lùi về sau. Chẳng mấy chốc, lão đã lùi đến bức tường nơi đặt bài vị trong từ đường. Đột nhiên, lão dẫm lên một cái chân nằm trên mặt đất, loạng choạng ngã xuống, lưng dựa vào tường nơi đặt bài vị của tổ tiên An gia.

 

An Gia Yến run lên bần bật, trái ngược hoàn toàn với Ôn Hành, người vẫn đang cầm cây gậy ăn mày đè lên bụng lão. Ôn Hành cười nói: "Đừng căng thẳng, ta chỉ muốn hỏi ngươi vài câu. Ngươi sống lâu như vậy, chắc chắn có thể giải đáp cho ta, đúng không?"

 

An Gia Yến gật đầu liên tục: "Đúng, đúng..." Ôn Hành cười: "Câu hỏi thứ nhất, cha mẹ ruột của An Triết là ai?"

 

An Triết đỏ hoe mắt nhìn Ôn Hành, hắn cứ nghĩ rằng thái tử sẽ hỏi về chuyện người An gia đã ám hại Huyền Viên Thái tử thế nào, không ngờ lại hỏi về cha mẹ của hắn! An Triết nghẹn ngào: "Thái tử, điều đó không còn quan trọng nữa."

 

Khi biết mình không phải người của An gia, có một ngày An Triết ngồi ngoài cửa suy nghĩ. Ôn Hành đi ngang qua hỏi hắn đang nghĩ gì, hắn buột miệng nói rằng không biết cha mẹ mình là ai, trong nhà có còn anh em nào không... Hóa ra, thái tử vẫn luôn ghi nhớ điều này.

 

Nước mắt An Triết tràn xuống như mưa: "Ta không còn là trẻ con nữa, ta không để ý nữa rồi." Đối với An Triết, việc gặp được Huyền Viên Hằng trong quá trình trưởng thành đã là quá đủ.

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Ôn Báo & Hạc Hàn: Chúng ta cùng học mèo kêu, cùng nhau meo meo meo meo meo~

 

Ôn Hành: Lợi hại thật, vậy mà cũng xin được đồ ăn ngon! Sao ta không nghĩ ra nhỉ? Biết vậy ta cũng đi học mèo kêu.

 

Đệ tử: Thôi bỏ đi, lúc đó sư phụ vừa cù lần vừa xấu xí, học gì cũng vô ích thôi.

 

Ôn Hành: ...Nghiệt đồ, dám vạch trần quá khứ của ta!

 

Liên Vô Thương: Thực ra ngươi cũng xin được không ít đồ đâu, đừng buồn nữa.

 

Đạo cụ quan trọng: Bánh bao cứng lên sân khấu: Thực ra ta mới là tín vật định tình của hai người họ!!

 

Chú thích: Bánh bao cứng là do Lão Ôn xin được.

Bình Luận (0)
Comment