Coi Bói Không? Chuẩn Lắm Đấy!

Chương 183

An Gia Yến nghe Ôn Hành hỏi thế, trong lòng thoáng ngẩn ra một chút: "Cha mẹ của An Triết?" Nhìn ánh mắt của An Gia Yến xoay chuyển không ngừng, Ôn Hành mỉm cười nhẹ: "Đừng lo, cho ngươi một chút thứ ngon đây."

 

Nói rồi, Ôn Hành vận linh khí đổ ra một chén canh thịt thơm nức, đưa đến trước mặt An Gia Yến: "Ngươi tự uống, hay muốn ta đút cho uống?" An Gia Yến nhìn chén canh trong tay Ôn Hành, trong lòng nghi hoặc không yên, giãy dụa một hồi mới vươn tay tiếp lấy chén canh, uống cạn một hơi: "Đây là..."

 

Ôn Hành mỉm cười nói: "Canh khẩu xuất chân ngôn." Thần sắc An Gia Yến lại trở nên thả lỏng, hắn sớm đã đoán đây là thứ tương tự như chân ngôn đan. Nhưng hắn cũng không có ý định giấu giếm điều gì về cha mẹ của An Triết.

 

Hắn thành thật mở miệng: "Chuyện này ta cũng không rõ lắm, chỉ biết mẫu thân của hắn là một kỹ nữ, là người trong thanh lâu mà An Gia Đống thường xuyên lui tới. Sau này nàng có thai sinh con, phá vỡ quy củ nên bị đuổi khỏi thanh lâu. Nàng ôm theo An Triết tìm đến An Gia Đống. Ban đầu, An Gia Đống còn mua cho nàng một căn nhà, nhưng về sau khi hắn quay lại tìm nàng thì người đã biến mất, chỉ để lại An Triết trong căn nhà đó."

 

Ôn Hành hỏi: "Vậy sau đó thì sao?" Trong lòng hắn luôn có điều nghi hoặc, theo lời Tiêu Lệ, thái tử Huyền Nguyên gặp An Triết khi vi hành, lúc đó An Triết nằm trên một tảng đá hoang dã, bên cạnh còn có linh thú bảo vệ. Một đứa trẻ như thế sao lại có thể chạy đến nơi hoang vu?

 

An Gia Yến nói: "Tên ngốc An Gia Đống thấy không ai chăm sóc An Triết, liền mang hắn về An gia. Nhưng hắn không qua được cửa kiểm tra huyết thống. Chúng ta vốn định vứt hắn đi, nhưng lúc đó An gia gặp chút phiền toái, có không ít người đang nhìn chằm chằm vào chúng ta. Thế là chúng ta nhét hắn vào biệt viện, để hắn sống cùng với đám đệ tử phân chi."

 

"An Triết là một tên nhát gan, chỉ biết khóc lóc, khiến các trưởng bối trong nhà cực kỳ bất mãn. Sau một hai năm, có người đem hắn vứt vào rừng Tuyết Vụ để tự sinh tự diệt. Nhưng không ngờ hắn lại may mắn, gặp được thái tử Huyền Nguyên."

 

An Triết khóc đến không đứng vững, hắn khản giọng nói: "Trước khi biết thân thế của mình, ta luôn thắc mắc tại sao rõ ràng ta là con cháu dòng chính, nhưng đãi ngộ còn không bằng những người phân chi. Ấn tượng sâu sắc nhất về An gia trong ta chính là cánh cổng cao lớn luôn đóng chặt và những lời mắng chửi của người An gia. Ta từng nghĩ đó chỉ là giấc mơ, nhưng giờ mới biết đó là sự thật đã xảy ra.

 

Chả trách những năm qua ta luôn sợ hãi các trưởng bối trong An gia, vì các ngươi chưa từng cho ta chút tình thương. An Gia Đống thì ngó lơ ta, còn các ngươi thì chế nhạo ta. Chỉ vì ta không phải người An gia, nếu không gặp được thái tử, ta sớm đã chết trong rừng Tuyết Vụ.

 

Hóa ra mạng sống của ta từ ngày đó đã là do thái tử ban cho, thật nực cười ta không hay biết, còn ngu ngốc cố gắng lấy lòng các ngươi. Thật là tàn nhẫn!"

 

Trong mắt đẫm lệ của An Triết, Ôn Hành thấy một đoạn ký ức: Khi còn nhỏ, An Triết một tay ôm lấy con búp bê rách nát, một tay nắm lấy tay một người cao lớn. Người đó bước đi rất nhanh, ánh mắt u ám, chẳng hề quan tâm An Triết có theo kịp hay không. An Triết không dám lên tiếng, chỉ dám chạy chầm chậm bám theo.

 

Dòng người trước mắt từ đông đúc dần trở nên thưa thớt, nhà cửa xung quanh từ từ bị thay thế bởi rừng cây. Lúc nào đó, bàn tay người lớn đã buông ra, An Triết ôm chặt con búp bê trong tay, cố gắng chạy theo người phía trước. Đột nhiên, hắn bị vấp ngã bởi cành cây trên đất. Đến khi đứng dậy, người đó đã biến mất.

 

An Triết không dám khóc, nước mắt che kín khuôn mặt, hắn thở d ốc như một con ruồi mất đầu, lạc lối trong rừng. Cành cây cào rách quần áo, làm trầy xước da thịt, hắn hoảng loạn, cuối cùng không chống lại được nỗi sợ trong lòng mà òa khóc. Cơn gió lạnh thổi đến từ bốn phía, điều duy nhất có thể an ủi hắn là con búp bê bẩn thỉu không biết nói năng trong tay.

 

Không ai đáp lại tiếng khóc của hắn, An Triết vừa khóc vừa bước đi vô định. Hắn không biết mình đã đi bao lâu, khóc đến khản giọng, đi đến khi không còn sức lực, trong hoảng loạn hắn leo lên tảng đá bên đường. Trong cơn mơ màng, hắn thấy một con linh thú xinh đẹp bước ra từ rừng cây, linh thú tiến đến trước mặt hắn, An Triết thổn thức rồi ngủ thiếp đi.

 

Khi tỉnh dậy, trước mắt An Triết xuất hiện một người rất đẹp, đẹp hơn bất cứ ai hắn từng gặp. An Triết nhìn thấy người ấy mà trong lòng tràn đầy niềm vui, y phục của người ấy thật tinh xảo, nụ cười của người ấy thật ôn hòa, trong tay người ấy cầm con búp bê mà An Triết yêu thích nhất. Nhất định người ấy là người tốt. An Triết đưa đôi bàn tay nhỏ nhắn dơ bẩn ra, nắm lấy vạt áo của người ấy, rồi nở một nụ cười rạng rỡ.

 

Ôn Hành nhìn thấy Huyền Nguyên Hoành ngồi trên tảng đá dịu dàng ôm lấy An Triết, dường như xuyên thấu thời không mà chứng kiến cảnh gặp gỡ ngày đó của An Triết và Huyền Nguyên Hoành. Nếu ngày đó không gặp Huyền Nguyên Hoành, An Triết có lẽ đã trở thành một bộ xương trắng trong rừng.

 

An Triết lau nước mắt, nhưng nước mắt như mất kiểm soát mà không thể ngừng chảy. Hắn khóc đến nghẹn ngào, chật vật giống hệt như ngày đầu gặp Huyền Nguyên Hoành. Trước kia, An Triết không có quyền lựa chọn, nhưng giờ đây, An Triết đã có quyền lựa chọn.

 

Hắn cố gắng bò dậy từ mặt đất, lao vào lòng Ôn Hành, bật khóc nức nở: "Xin lỗi, thái tử! Xin lỗi! Và... cảm ơn người! Cảm ơn người luôn bao dung sự yếu đuối và bướng bỉnh của ta, cảm ơn người đã cứu ta hết lần này đến lần khác! Nhưng ta chẳng những không báo đáp, bảo vệ được người, mà còn khiến người rơi vào cảnh hiểm nguy. Xin lỗi!!"

 

Ôn Hành vỗ nhẹ vai An Triết, đợi hắn bình tĩnh lại mới nhẹ giọng an ủi: "Được rồi, đừng khóc nữa, đang hỏi chuyện mà, muốn cảm động thì đợi một lát được không?" Nước mắt của An Triết thấm ướt vai Ôn Hành, Ôn Hành cười nói: "Ngươi thật nên gặp lão Thiệu, ngươi và hắn đều giống nhau, đều khóc rất nhiều."

 

An Triết cảm thấy lòng mình như mềm đi, bật cười giữa những giọt nước mắt. Ôn Hành lấy ra chiếc khăn tay, lau sạch mặt cho An Triết: "Chuyện đã qua rồi, mọi thứ hãy hướng về phía trước. Ngươi ngồi sang bên cạnh một chút, ta hỏi xong chuyện rồi sẽ nói tiếp, được không?" An Triết ngượng ngùng lùi về phía sau, An Tử Khiêm nhanh nhẹn đã kéo một chiếc ghế đặt sang bên cạnh cho hắn ngồi.

 

Xem ra cha mẹ ruột của An Triết đã không thể nào biết được nữa. Ôn Hành hỏi câu thứ hai: "Vì sao các ngươi lại nảy sinh ý định phản bội Huyền Nguyên Hoành? Lúc đó đã giao dịch thế nào với Huyền Nguyên Luật? Trong việc đối phó với Huyền Nguyên Hoành, các ngươi đã bàn bạc ra sao? Ai là kẻ cầm đầu?"

 

An Gia Yến đáp: "Lúc đầu chúng ta không nghĩ nhiều đến vậy, An Triết ở hành cung của thái tử sống rất tốt, thái tử cũng thường xuyên giúp đỡ An gia. Nhưng có một lần, An gia xảy ra xung đột với tộc Kim Ô, lão tổ tộc Kim Ô đã chửi rủa An gia chúng ta trước mặt Huyền Nguyên Hoành không chừa một lời. Thái tử lại chẳng hề nói một câu an ủi nào, còn khuyên lão tổ Kim Ô nguôi giận.

 

Gia chủ quay về kể lại chuyện này, chúng ta nghĩ theo Huyền Nguyên Hoành quá mất mặt, không phản hắn thì An gia mãi mãi chỉ là một gia tộc hạng bét, bất cứ thế gia nào cũng có thể giẫm lên chúng ta mà tiến thân. Sau đó, người bên cạnh Nhị hoàng tử là Trường Bội thị độc đến tìm chúng ta, khuyên nên hợp tác cùng Nhị hoàng tử.

 

Từ thời thượng cổ đến nay, ngôi vị tiên đế luôn dành cho kẻ mạnh, vị tiên đế nào mà không trải qua bao trận phong ba máu tanh? Lúc ấy, tiên giới lại truyền ra lời đồn, nói rằng thái tử Huyền Nguyên quá nhân nghĩa, thị phi không phân, người như vậy không thể trở thành minh quân. Nghĩ đến nỗi nhục mà An gia đã phải chịu, chúng ta liền hợp tác với Nhị hoàng tử.

 

Thái tử từ sau khi trưởng thành phần lớn sống ở hành cung, chỉ có người thân cận mới được vào hành cung của thái tử. Trường Bội yêu cầu chúng ta moi từ miệng An Triết trận pháp thiết lập và bản đồ hành cung của thái tử. Nhưng An Triết miệng quá chặt, chúng ta rất khó để lấy được tin tức gì. Suốt hàng chục năm sau đó, Trường Bội nói bảo chúng ta trực tiếp khống chế An Triết, dùng linh khí của hắn.

 

Ngày hành cung của thái tử bị phá, chúng ta dùng con rối mở cửa lớn của hành cung. Sau đó chúng ta không rõ chuyện gì xảy ra nữa, chỉ nghe nói khi ấy bên cạnh Huyền Nguyên thái tử không có bất kỳ cận thị nào, không tốn một binh một tốt, thái tử đã đầu hàng.

 

Sau đó nghe tin thái tử bạo tử, Huyền Nguyên Luật lên ngôi tiên đế. Nhưng hắn trở mặt, những điều hứa với chúng ta không thực hiện. Hắn chỉ định An Triết làm Chấp Đạo Tiên Tôn, chúng ta cũng đoán được Huyền Nguyên Luật đề phòng An gia, may nhờ có tên ngốc An Triết giúp đỡ, An gia vẫn sống rất phất phới tại Bình An giới."

 

Ôn Hành quay đầu hỏi An Triết và An Tử Khiêm: "Ta đã hỏi xong, các ngươi còn điều gì muốn hỏi không?" An Triết mắt đỏ ngầu, nắm chặt tay lắc đầu, An Tử Khiêm cũng lắc đầu: "Ta không có gì để hỏi cả."

 

Liên Vô Thương bỗng bước đến: "Ta có." Ôn Hành nghi hoặc nhìn hắn: "Vô Thương? Ngươi muốn hỏi gì?" Liên Vô Thương nói: "Liên lạc của Huyền Nguyên Luật và An gia chỉ có mỗi Trường Bội thôi sao?"

 

An Gia Yến đáp: "Ban đầu chúng ta không biết thân phận của hắn, chỉ liên lạc bằng Truy Hồn Hương. Sau này tình cờ gặp Huyền Nguyên Luật cùng hai thị độc của hắn, chúng ta mới phát hiện ra một trong hai thị độc ấy là Trường Bội – kẻ truyền tin cho chúng ta."

 

Ôn Hành khẽ hỏi An Triết: "Trường Bội là ai?" An Triết nghiến răng đáp: "Trường Bội là thị độc của Huyền Nguyên Luật, hắn cùng Thuần An chăm sóc Huyền Nguyên Luật. Nhưng hồi còn nhỏ, khi đi ra ngoài, Trường Bội từng gặp phải cuộc ám sát nhắm vào Huyền Nguyên Luật, hắn lấy thân mình che đỡ, nên mắc trọng thương. Không lâu sau khi Huyền Nguyên Luật lên ngôi, bệnh cũ của Trường Bội tái phát rồi chết."

 

An Triết tức giận đến nỗi lại muốn ra tay đánh người: "Tên khốn đó, ngày thường thái tử đối tốt với hắn đến nhường nào, hắn thiếu đan dược gì đều lấy từ khố phòng của thái tử. Vậy mà hắn dám trở thành đồng lõa!" Điều An Triết không thể nói ra chính là, khi Trường Bội qua đời, hắn đã đến dự tang lễ với tư cách là bạn của Trường Bội, khóc đến mức không đứng vững.

 

Nếu biết trước Trường Bội cũng tham gia vào chuyện này, có lẽ An Triết đã lôi hắn ra khỏi mộ mà đánh xác. May mà Trường Bội chết rồi, nếu không An Triết sớm đã cầm dao đến tìm hắn tính sổ.

 

Liên Vô Thương lại hỏi An Gia Yến: "Khi đó những thế gia nào đã ra tay hại Huyền Nguyên thái tử, ngoài Tô gia còn ai nữa?" An Gia Yến lắc đầu: "Cái này ta không biết. Nói thật, trong lòng ta luôn có một nghi vấn. Với nhân mạch và ảnh hưởng của Huyền Nguyên thái tử khi đó, nếu hắn phản kháng, Huyền Nguyên Luật tuyệt đối không thể thành công. Vì sao hắn không phản kháng chứ?"

 

Ôn Hành xoa mũi, chính hắn cũng muốn biết vì sao Huyền Nguyên Hoành lại không phản kháng? Chắc tại ngốc nghếch, thật thà quá rồi sao? Nghĩ rằng Huyền Nguyên Luật chỉ là chuyện trẻ con?

 

Mặt của An Gia Yến bắt đầu đỏ lên, hắn vô thức lau mồ hôi trên trán. Mồ hôi ngày càng nhiều, cho đến khi hắn chà một mảnh da trên mặt ra. Canh Khẩu Xuất Chân Ngôn đã có tác dụng!

 

An Tử Khiêm đứng cạnh thấy lạnh sống lưng. Khi trước, hắn cũng từng uống canh này mà không sao. Nhưng nếu bây giờ bắt hắn uống nữa, hắn nghĩ mình sẽ giống như Giang Hà Hải và Hàn Phi, hóa thành tro bụi.

 

An Gia Yến kinh hoảng hét lên: "Ta sao rồi?! Chuyện gì đã xảy ra! Là thuốc thật thà đúng không! Huyền Nguyên Hoành! Ngươi đã cho ta uống cái gì?! A——!" An Gia Yến lăn lộn trên đất, khói xanh bốc lên từ người hắn, da thịt như một bức tranh nứt nẻ bị ăn mòn.

 

Đây là một quá trình thê thảm và đau đớn, vốn dĩ Ôn Hành không định dùng, nhưng khi nhìn thấy những gì bọn người này đã làm với An Triết và An Tử Khiêm, hắn vẫn lấy ra. Hắn nhẹ giọng nói: "Đây là Canh Khẩu Xuất Chân Ngôn do Mạnh Bà của U Minh Giới nấu. Người ác uống vào sẽ tan thành tro bụi. Ta thấy kẻ như ngươi, cho dù chuyển kiếp làm súc sinh cũng còn sỉ nhục hai chữ súc sinh."

 

Tình cảnh của An Gia Yến quá thê thảm, năm người An gia lăn lộn trên mặt đất khác đều sợ đến phát run. Đặc biệt là An Đồng Thiện, hắn dùng hai tay cào trên nền gạch, cố bò về phía cửa, để lại hai vệt máu dài phía sau.

 

Chẳng bao lâu, An Gia Yến không thể mắng chửi được nữa. Hồn phách của hắn cũng giống như thân thể, bị thiêu đốt, ngọn lửa nhỏ bé dần ăn mòn dây thanh quản. Hắn không thể hét lên, từ từ bất động. Cuối cùng, hắn biến thành một đống than đen sì, tỏa ra khói xanh.

 

Ôn Hành thở dài: "Cũng là một kẻ có tài, làm bao nhiêu điều ác, không ngờ cuối cùng vẫn để ta ra tay." Lẽ ra nên giao An Gia Yến cho những người bị hại xử lý, nhưng hắn tức giận quá, lại quên mất điều đó.

 

An Tử Khiêm "bịch" một tiếng quỳ xuống đất, dập đầu ba cái trước mặt Ôn Hành: "Tản nhân, cầu xin ngài một việc." Ôn Hành nghi hoặc nhìn hắn: "Ồ? Chuyện gì?" An Tử Khiêm ngẩng lên, gương mặt đầy nước mắt, từng lời từng chữ nói: "Cầu xin ngài, ban cho ta một chén Canh Khẩu Xuất Chân Ngôn."

 

Ôn Hành sững người: "Đừng làm thế chứ, đứa trẻ ngốc, không có gì là không qua được đâu, không đáng phải tìm cái chết!" Mọi người đều ngơ ngác, Ôn Hành bấy giờ mới ngớ ra: "Hiểu rồi, hiểu rồi, ngươi không phải muốn uống cho bản thân đúng không? Ngươi quả thật có tư cách này."

 

Ôn Hành lấy từ bình ngọc xanh ra một chén canh, đưa cho An Tử Khiêm. An Tử Khiêm từ dưới đất đứng dậy, cầm chén canh đi thẳng đến trước mặt An Đồng Thiện. An Đồng Thiện không dám ngẩng đầu lên, theo bản năng vẫn kiên trì bò về phía trước. An Tử Khiêm ngồi xuống bên cạnh hắn, kẹp lấy cằm hắn, rồi dùng linh khí đổ chén canh vào dạ dày của An Đồng Thiện.

 

Hành động của hắn quả quyết như vậy, đến mức trên cằm An Đồng Thiện hằn lên hai vết trắng bệch do những ngón tay của An Tử Khiêm. Hắn nhìn chằm chằm vào An Đồng Thiện: "Gương mặt này, trông rất giống với cha ta. Nhưng ánh mắt của cha ta không giống ngươi, cha ta không có sự độc ác và ích kỷ như ngươi, điều này khiến ta thực sự mở rộng tầm mắt. Ta không thể thay cha ta tha thứ cho ngươi, cũng không thể thay thế những người thợ bị ngươi hại chết ở Kiều Thịnh Lâu mà tha thứ cho ngươi, thậm chí cả bản thân ta cũng không thể tha thứ cho ngươi.

 

Ta không quan tâm ngươi có phải là gia chủ An gia hay không. Ngày Kiều Thịnh Lâu đổ sập, ta đã thề rằng nếu tóm được kẻ đứng sau giật dây, ta sẽ khiến hắn sống không bằng chết. Nhưng trải qua khoảng thời gian tĩnh tâm, ta đã không còn nghĩ như vậy nữa. Ta cảm thấy kẻ như ngươi không xứng đáng gặp cha ta, càng không xứng đáng gặp những người thợ đã bị ngươi hại chết.

 

Chén Canh Khẩu Xuất Chân Ngôn này ta đã từng uống, vị của nó khá ngon. Nếu có thể, ta còn muốn uống thêm lần nữa, nhưng đáng tiếc là vì ngươi, ta không thể chịu đựng được thêm nữa."

 

An Tử Khiêm và An Triết đều là những người tính cách ôn hòa, không bị ép đến đường cùng thì họ chỉ biết lùi bước. Sau khi nói xong, ánh mắt An Tử Khiêm trở nên lạnh lẽo. Hắn nhìn An Đồng Thiện một cái, rồi đứng lên, trả lại chén canh cho Ôn Hành.

 

Liên Vô Thương hỏi An Tử Khiêm: "Ngươi có muốn nghe tiếng kêu thảm của hắn không? Có lẽ như vậy lòng ngươi sẽ thoải mái hơn chút?" Nghe tiếng khóc và lời cầu xin từ kẻ địch có thể mang lại cảm giác sảng khoái, Liên Vô Thương nghĩ rằng có lẽ An Tử Khiêm cần điều này.

 

An Tử Khiêm khẽ lắc đầu: "Thôi, ta không có hứng thú." Hắn sợ rằng nghe tiếng kêu khóc của An Đồng Thiện sẽ khiến hắn mất ngủ cả đêm.

 

Không lâu sau, sắc mặt của An Đồng Thiện cũng chuyển sang màu đỏ, hắn lăn lộn trên đất, thậm chí đụng đổ cả những chiếc ghế đặt hai bên trong từ đường. Tiếng ghế đổ vang lên liên tiếp cho đến khi hoàn toàn biến mất, nhưng An Tử Khiêm vẫn không quay đầu lại.

 

Xử lý xong An Đồng Thiện, tiếp theo đến lượt bốn người còn lại của An gia. Tứ chi của bọn chúng chỉ còn mỗi một chân là còn dùng được, nằm bò trên mặt đất, trông như bốn con giòi đang giãy giụa. Vì quá đau đớn, bọn chúng đã ngất đi, nhưng thần hồn vẫn còn. Chắc hẳn có thể hỏi ra được không ít chuyện.

 

Ôn Hành nhìn bốn người này: "Có thể vào từ đường lúc này thì hẳn đều là những kẻ có địa vị không thấp trong An gia. An gia phải chừa lại vài người biết nói chứ. Được rồi, Vô Thương, chúng ta mở từ đường ra đi."

 

Liên Vô Thương nói: "Miêu Miêu bọn họ còn chưa đến, nếu mở ra lúc này có thể sẽ có người An gia đến gây sự." Ôn Hành cười đáp: "Không sợ, muốn đến thì cứ đến."

 

Liên Vô Thương ném cả bốn người ra khỏi từ đường, An Triết và An Tử Khiêm dìu nhau đứng trước từ đường. Sau lưng bọn họ, vô số rễ cây đen kịt mọc lên. An gia thống trị Bình An Giới hàng vạn năm, từ hôm nay vinh quang sẽ không còn nữa.

 

Từ đường sụp đổ ầm ầm, làm kinh động không ít người An gia. Đám người này lập tức kéo đến, vây kín từ đường, có không ít người nhận ra An Triết. Họ nhìn nhau, vẻ mặt ngờ vực, nhưng không một ai dám nói lời xúc phạm trước mặt An Triết. Bốn người đang hôn mê bất tỉnh trước mặt hắn như nhắc nhở rằng, An Triết hiện tại không còn là chiếc ô che chắn cho họ nữa.

 

Tần Sơ Tình nhanh chóng dẫn theo tiên binh đến, việc còn lại giao cho An Triết và Tần Sơ Tình. Hai người, một là Chấp Giới Tiên Tôn, một là Chấp Đạo Tiên Quân, những chuyện của An gia này đủ để bọn họ bận rộn một thời gian dài.

 

Khi Ôn Hành và Liên Vô Thương đang từ nhà bếp đi ra, vừa hay gặp cô bé từng cho Ôn Báo và Hạc Hàn ăn. Cô bé vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, cùng với những người An gia khác bị tiên binh bắt giữ, đôi mắt to tròn ngơ ngác đầy hoang mang.

 

Ôn Hành nói: "Sự diệt vong của một gia tộc luôn khiến người ta đau lòng, An gia tuy lớn, nhưng vẫn có kẻ vô tội." Liên Vô Thương lại có quan điểm khác: "Sinh ra ở An gia, hưởng sự che chở của An gia, những gì nàng ăn, mặc, dùng đều là từ sự bóc lột của An gia mà có. Trên thế gian này, ai cũng vô tội, nhưng cũng chẳng ai hoàn toàn vô tội."

 

Ôn Hành ngước nhìn bầu trời, thở dài nói: "Đột nhiên ta có chút hiểu được Huyền Nguyên Hoành." Liên Vô Thương đáp lời: "Hiểu gì?"

 

Ôn Hành nói: "Chỉ riêng việc một gia tộc nhỏ như An gia diệt vong thôi đã kéo theo biết bao nhiêu người liên lụy. Nếu khi đó Huyền Nguyên Hoành phản kháng lại Huyền Nguyên Luật, sẽ có bao nhiêu người phải chết? Vô Thương, có lẽ mọi người đều cho rằng hắn nhu nhược, yếu đuối dễ bị bắt nạt, nhưng hắn khi đó có lẽ đã nghĩ rằng – nếu bằng sức lực của mình có thể ngăn chặn cuộc tàn sát này, ta nguyện dùng mạng sống của mình để dập tắt chiến tranh nơi tiên giới."

 

Ôn Hành cười nhạt: "Điều đáng tiếc chính là sau khi hắn chết rồi, vẫn có người không thể nguôi ngoai. Sự diệt vong của tộc Quỷ, sự nhẫn nhịn và lùi bước của ngũ đại gia tộc... Không biết Huyền Nguyên Hoành có đoán trước được những tổn thất này hay không."

 

Liên Vô Thương nói: "Với tính cách của Huyền Nguyên Hoành, hắn chắc đã lường trước được sẽ có tổn thất, nhưng hắn chọn cách dùng sự hy sinh ít nhất để đổi lấy thứ mà hắn cho là hòa bình lớn nhất." Ôn Hành đột nhiên thấy chua xót trong lòng: "Bỗng dưng cảm thấy thật ủy khuất, thật khó chịu."

 

Liên Vô Thương quay lại nhìn thì thấy Ôn Hành đã rơi hai hàng nước mắt, hắn vội vàng lau đi, cười ngượng: "Không hiểu sao lại khóc, ta đâu còn là trẻ con nữa."

 

Liên Vô Thương không nói gì, hắn xoay người ôm chặt lấy Ôn Hành: "Mọi chuyện đều đã qua rồi, tất cả rồi sẽ ổn thôi." Ôn Hành ôm chặt lấy Liên Vô Thương thật lâu, bên dòng sông với hàng liễu rủ, hắn đứng đó một lúc lâu mới thấy lòng mình dần nguôi ngoai.

 

Liên Vô Thương nói: "Ta sẽ nhắn với An Triết rằng hãy khoan hồng với những người An gia không trực tiếp tham gia vào. Ngươi đừng buồn nữa. Không phải ngươi vẫn thường nói sao? Gieo nhân nào gặt quả ấy, An gia có ngày hôm nay là do tự chuốc lấy."

 

Ôn Hành gật đầu: "Ta không nghĩ An gia lại sụp đổ nhanh như vậy." Liên Vô Thương khẽ hôn lên môi Ôn Hành: "Đừng nghĩ nữa." Năm đó, khi thái tử Huyền Nguyên bị hại, cũng chỉ trong một đêm trời đất đảo lộn. Trên đời này, có chuyện gì có thể nhìn thấu được chứ?

 

Hai người nắm tay nhau bước đi, Ôn Hành bỗng cảm thấy tầm nhìn rộng mở hơn, hắn ngạc nhiên ngước nhìn bầu trời: "Hình như có thứ gì đó vừa được gỡ bỏ." Liên Vô Thương nói: "Phong ấn thuật đã được giải trừ, dù bên trong không nhìn thấy phong ấn của An gia, nhưng linh khí lưu thông trở nên thuận lợi hơn."

 

Hai người đến cây cầu nhỏ, Liên Vô Thương nhìn bóng mình và Ôn Hành dưới mặt nước: "Ôn Hành, đã lâu rồi ngươi không phán mệnh cách cho người khác." Ôn Hành cười: "Từ khi ở hạ giới phán rằng ngươi sẽ vì ta mà ngã xuống, ta đã không còn xem mệnh nữa." Sau khi phi thăng, ngay cả Thiên Cơ Thư cũng bị Đạo Mộc gặm mất, dù thỉnh thoảng Thiên Đạo có gợi ý, Ôn Hành cũng không để tâm.

 

Liên Vô Thương nâng mặt Ôn Hành lên, nghiêm túc nói: "Ngươi nhìn ta." Ôn Hành cười: "Sao? Đột nhiên muốn ta phán mệnh cho ngươi à?"

 

Liên Vô Thương đáp: "Không phải muốn ngươi phán mệnh cho ta, mà muốn ngươi thật sự nhìn kỹ ta." Ôn Hành bối rối: "Ngươi chính là ngươi, ngươi là Vô Thương của ta." Liên Vô Thương mỉm cười: "Hãy ghi nhớ khuôn mặt ta, khi ngươi đau buồn, hy vọng ngươi sẽ nghĩ đến ta. Con đường phía trước sẽ khó đi hơn, chúng ta sắp tiến vào thượng giới, dù ngươi có muốn hay không, sự xuất hiện của ngươi sẽ mang đến thay đổi lớn cho thượng giới.

 

Ở những nơi ngươi nhìn thấy hoặc không thấy, sẽ có vô số sinh linh bị cuốn vào. Ta biết ngươi mềm lòng. Từ khi chúng ta phi thăng đã nói sẽ nhìn thượng giới bằng con mắt của người ngoài cuộc. Suốt chặng đường này, chúng ta đã cố gắng không ra tay. Nhưng khi đến thượng giới, chúng ta khó tránh khỏi bị tình thế chi phối.

 

Ta muốn nói với ngươi rằng, bất kể ngươi gặp phải điều gì, ta sẽ luôn ở bên ngươi. Ta sẽ không vì quyết định của ngươi mà coi thường ngươi, cũng không vì ý kiến khác nhau mà rời xa ngươi. Ta hy vọng ngươi luôn giữ sự sáng suốt, làm người Ôn Hành mà ta yêu nhất.

 

Ôn Hành mà ta thích chưa bao giờ là kẻ giết chóc quyết đoán, hắn là người ôn hòa và thiện lương, có đủ hỉ nộ ái ố, có nguyên tắc và chấp niệm của riêng mình. Cho dù cả thế giới nói với ngươi rằng ngươi làm sai, ngươi nên làm thế này, thế kia, ta chỉ muốn nói với ngươi, hãy làm điều mà ngươi muốn. Ý kiến của người khác nghe cho biết, đừng đặt trong lòng.

 

Ngươi nắm giữ Đạo Mộc, chỉ cần ngươi muốn, vạn vật trong thế gian đều có thể sinh trưởng theo ý ngươi. Nhưng ngươi lại để mọi thứ phát triển tự nhiên. Ta không thấy điều đó sai, vì ngươi là Ôn Hành, không phải Đạo Mộc. Ta thích ngươi hiện tại, biết thương cảm, biết đồng tình, biết mềm lòng. Ở bên ngươi, ta cảm thấy rất an toàn.

 

Ngươi chưa từng đòi hỏi ta phải trở thành một Liên Vô Thương thế nào, và ta cũng chỉ hy vọng ngươi mãi là Ôn Hành hiện tại. Ôn Hành, ngươi đã rất tốt rồi, cứ bước tiếp, đừng nghĩ nhiều. Chuyện gì đến sẽ đến, nghĩ nhiều chỉ khiến bản thân thêm mơ hồ, bối rối."

 

Ôn Hành ôm lấy eo Liên Vô Thương, hắn hôn sâu Liên Vô Thương. Hắn như được Liên Vô Thương an ủi lần nữa. Hắn nào có đức hạnh gì mà lại có thể tìm được một đạo lữ như thế này?

 

An gia sụp đổ rất nhanh, khi Ôn Hành và Liên Vô Thương trở về Cát Tường Lâu, trong lầu đã rực rỡ ánh đèn. Thường thì vào giờ này, trong lầu chắc chắn sẽ chật kín khách, nhưng hôm nay lại yên ắng lạ thường, không thấy một ai đến vui chơi.

 

Khi họ vừa bước vào cửa, nhìn thấy trong sảnh có hai thiếu niên mắt sáng răng trắng, trên người khoác áo bào trắng như tuyết, đôi mắt như hai viên ngọc tím, đang ngồi nhấm nháp thịt khô. Thấy họ quay về, hai thiếu niên nhảy đến, mỗi người ôm lấy một bên cánh tay của Ôn Hành và Liên Vô Thương: "Về rồi~"

 

Ôn Hành toát mồ hôi, hai thiếu niên này cũng quá nhiệt tình rồi chăng? Liên Vô Thương quay sang nói với Ôn Hành: "Chúng chính là hai con hồ ly lúc trước." Ôn Hành lập tức hiểu ra: "Ồ! Thì ra là các ngươi."

 

Hai con hồ ly nhảy lên trước mặt Ôn Hành, thiếu niên bên trái, mắt tròn hơn, giới thiệu: "Ta là Phương Địch, ông chủ của Cát Tường Lâu, đây là đệ đệ của ta, Phương Tranh." Phương Tranh bên phải, vóc dáng thấp hơn một chút, tiếp lời: "Đúng đúng, chúng ta đợi các ngươi lâu lắm rồi."

 

Ôn Hành cười hỏi: "Đợi ta có việc gì sao?" Phương Địch xoa xoa tay, nói: "Ta đến để tính sổ với ngươi đây."

 

Nghe đến đây, Ôn Hành và Liên Vô Thương đưa mắt nhìn nhau, tính sổ? Tính sổ cái gì? Chẳng bao lâu sau, Ôn Hành và Liên Vô Thương đã hiểu hai con hồ ly định tính sổ gì. Trong phòng nơi Ôn Báo và Hạc Hàn đang ở, Phương Địch ngồi bấm bàn tính, còn Phương Tranh thì cầm bút ghi ghi chép chép. Ôn Báo và Hạc Hàn nhìn hai con hồ ly với vẻ mặt đen kịt, trong khi Ôn Hành và Liên Vô Thương ngồi ở bàn đối diện, nhìn chúng thích thú bấm bàn tính.

 

"Hạc Hàn và Ôn Báo ở trọ trong Cát Tường Lâu của chúng ta hai mươi lăm ngày, mỗi ngày tính phí phòng sáu trăm linh thạch, mỗi bữa ăn ba bữa một ngày, mỗi bữa tính một trăm linh thạch. Ngoài ra, để đối phó với mỗi lần kiểm tra, toàn lầu đều phải nơm nớp lo sợ, nên mỗi lần tính tám trăm linh thạch..."

 

Có lẽ quá mong Ôn Hành trả tiền, hai con hồ ly nhỏ này kích động đến mức nói năng lộn xộn. Chúng chưa tính xong, vẫn cứ cạch cạch bấm bàn tính: "Còn nữa, hôm nay buổi trưa còn thu nhận hơn ba mươi người, mỗi người một phòng, ồ hề~ Họ ở lâu không? Nếu lâu thì ta sẽ giảm giá cho ngươi, giảm hai mươi phần trăm!"

 

Phương Tranh còn chưa nói hết, Hạc Hàn đã giơ móng vuốt đập một cái vào trán hắn. Trên trán Phương Tranh lập tức hiện lên dấu móng mèo: "Nhìn xem, người của ngươi đánh ta rồi, tổn thương gân cốt rồi, không có một nghìn linh thạch thì ta không đứng dậy nổi đâu!"

 

Phương Địch cạch cạch bấm xong bàn tính: "Tính đến hôm nay, các ngươi phải trả cho chúng ta bốn mươi tám ngàn năm trăm linh thạch, ta làm tròn luôn, năm mươi ngàn linh thạch là được rồi!"

 

Ôn Hành ngớ người: "Ta chưa từng thấy cách làm tròn nào độc đáo như vậy." Người bình thường chẳng phải sẽ lấy bốn mươi tám ngàn linh thạch sao? Sao càng làm tròn lại càng nhiều thế này?

 

Ôn Báo thở dài, đưa tay che mắt: "Sư tôn, đừng để ý đến hai con hồ ly này, chúng chỉ đang giỡn thôi." Phương Địch sốt ruột, theo phản xạ li3m môi: "Sao có thể nói chúng ta giỡn được? Cát Tường Lâu của chúng ta còn phải kinh doanh chứ! Ngươi và Hạc Hàn không thể ăn cơm chùa được!" Phương Tranh đôi mắt tròn xoe, Ôn Hành cảm thấy đôi mắt ấy giống hệt như trứng ốp la của Vân Thanh: "Đúng đấy, các ngươi không thể trắng trợn lừa gạt chúng ta!"

 

Ôn Hành suýt chút nữa bật cười thành tiếng, hắn chưa từng thấy con hồ ly nào tham tiền như vậy. Tâm trạng hắn khá tốt: "Được, tiền ta trả." Ôn Báo tức giận nói: "Sư tôn, người không cần để ý đến chúng, hai ngươi, nếu còn bất kính với sư tôn của ta, ta sẽ cắn đứt cổ họng các ngươi."

 

Phương Địch run rẩy chân, cạch cạch bấm bàn tính: "Ta bị Ôn Báo uy ***** rồi, tinh thần bị tổn thương nghiêm trọng, không có ba trăm linh thạch thì không khỏi được." Phương Tranh nhắc nhở: "Ca, trước đây Ôn Báo và Hạc Hàn còn động thủ với chúng ta, ngươi quên tính luôn rồi." Phương Địch vỗ trán: "Đúng rồi!"

 

Đúng lúc này, cửa đột ngột mở, Tần Sơ Tình bước vào. Phương Địch và Phương Tranh vừa thấy Tần Sơ Tình lập tức bỏ bàn tính và sổ con, hóa thành yêu hình mà bỏ chạy: "Chạy mau, Tần Sơ Tình – bà cô dữ dằn kia đến rồi!" Nhưng còn chưa kịp chạy ra khỏi cửa lớn, hai con hồ ly đã bị Tần Sơ Tình túm lại.

 

Miêu Miêu bình tĩnh, mỗi tay xách một con hồ ly, thô bạo dùng chân đá cửa đóng lại. Ôn Hành cười tươi đứng lên: "Miêu Miêu, tình hình thế nào rồi?"

 

Miêu Miêu tiện tay ném hai con hồ ly xuống đất, nói: "Ngươi biết An gia có bao nhiêu người không? Nói ra ngươi cũng phải giật mình, riêng chi chính và chi phụ của An gia đã hơn một vạn người, chưa kể những thương nhân phụ thuộc vào An gia, ước tính tổng cộng có hơn mười vạn người liên quan, An Triết hôm nay đừng mong ngủ được. Một lát nữa ta cũng phải qua giúp, ta đến đây chỉ để báo cho các ngươi biết, Trương Kinh Lôi và Hình Chính Thiên đã đến rồi. Hiện đang bị chúng ta giữ lại để hỗ trợ."

 

Hai con hồ ly trốn dưới áo bào của Ôn Hành, thò đầu ra: "Không giúp, không giúp!" Tần Sơ Tình trợn mắt: "Nói lại lần nữa xem!" Hai con hồ ly lập tức rụt cổ lại, giọng Phương Địch yếu ớt truyền ra: "Muốn chúng ta giúp cũng được, ba ngàn linh thạch trở lên."

 

Tần Sơ Tình hừ lạnh một tiếng: "Xem ra hai ngươi da ngứa rồi, còn cãi nhau với ta, coi chừng ta lột da các ngươi làm khăn quàng cổ!" Phương Tranh "ao" lên một tiếng rồi hét toáng: "Sao ngươi có thể như vậy chứ, ngươi sai khiến chúng ta làm bao nhiêu việc rồi! Người khác còn trả tiền cho chúng ta, ngươi lần nào cũng không trả!"

 

Ôn Hành không nhịn được cười: "Miêu Miêu, thuộc hạ của ngươi thật thú vị." Tần Sơ Tình khó chịu vỗ trán: "Ta thật rảnh rỗi mới nhặt hai thứ này về, biết vậy cứ để chúng bị yêu thú ăn thịt cho rồi."

 

Năm đó, Tần Sơ Tình đi trong rừng Tuyết Vụ, thấy hai con hồ ly sắp trở thành mồi cho yêu thú, nàng nhất thời mềm lòng cứu chúng. Không ngờ chúng là yêu tu, nhất quyết đòi theo Tần Sơ Tình ra khỏi rừng, nói muốn làm nên sự nghiệp lớn.

 

Khi đó Tần Sơ Tình vừa mới chuyển đến Tường An Giới, dưới tay đang thiếu người, liền nhận hai con hồ ly làm thuộc hạ. Ai ngờ tâm nguyện lớn nhất của chúng lại là mở kỹ viện! Ngoài tính toán sổ sách, hai thứ này làm gì cũng không xong. Hai con hồ ly mỗi ngày khóc lóc trước mặt nàng, khiến nàng phiền lòng, cuối cùng cho chúng một khoản tiền rồi đuổi về.

 

Sau một thời gian, Cát Tường Lâu mở cửa ở Bình An Giới, Tần Sơ Tình vốn không biết đây là sản nghiệp của hai con hồ ly. Đến khi nhận được lời mời của chúng, nàng mới vỡ lẽ. Không ưa gì chúng, nên bao năm qua nàng cũng không quản lý.

 

Ngoài những người trong cuộc, rất ít người biết Cát Tường Lâu là sản nghiệp của Tần Sơ Tình. Thật kỳ diệu, Cát Tường Lâu đứng vững ở Bình An Giới, cho đến khi nàng cần trộm đại ấn của An gia, mới sử dụng hai con hồ ly này.

 

Khoảng thời gian này, nhờ trốn trong Cát Tường Lâu, Ôn Báo bọn họ rất an toàn. Điều đó cho thấy hai con hồ ly này vẫn có chút bản lĩnh.

 

Tần Sơ Tình nói một lúc rồi quay sang bảo Ôn Báo và Hạc Hàn: "Hai ngươi cũng qua giúp một tay, chúng ta không đủ người." Nàng xách hai con hồ ly đang "yêu yêu" kêu khóc định ra ngoài, Ôn Hành gọi lại: "Miêu Miêu, ngươi không cần ta giúp sao?"

 

Nghe xong lời này, Tần Sơ Tình muốn nói rồi lại thôi. Nàng trầm ngâm một lúc mới thành thật nói: "Khi ở hạ giới, các sư điệt nhiều lần dặn dò ta, nếu có thể không gọi ngài thì tốt nhất đừng gọi."

 

Ôn Hành cảm thấy hài lòng: "Không ngờ đệ tử của ta lại quan tâm đ ến ta như vậy, sợ ta lao lực nên đã dặn dò ngươi. Nhưng không sao, ta có thể gánh vác được!"

 

Tần Sơ Tình nói thẳng một cách tàn nhẫn: "Tần sư điệt, Vân sư điệt và Trương Kinh Lôi đã bảo với ta: Ôn lão tổ làm việc tốt thì không xong, nhưng phá hoại lại hạng nhất. Nếu gặp chuyện, ngàn vạn lần đừng gọi ngài đến gây thêm rắc rối."

 

Hạc Hàn cười lăn ra đất, nước mắt cũng trào ra, còn Ôn Báo thì quay người đi, chỉ có thể thấy vai hắn run run, xem ra đang cố gắng nhịn cười. Ôn Hành tức đến mức phùng má: "Nghiệt đồ! Thật là vô lý!" Uy nghi của bậc sư phụ hắn vỡ vụn dưới chân, lũ nghiệt đồ này, lần sau gặp chúng phải cho mỗi đứa một gậy mới được.

 

Tần Sơ Tình mang Ôn Báo và Hạc Hàn đi, trong phòng chỉ còn lại Liên Vô Thương và Ôn Hành. Ôn Hành chán nản đến mức chẳng muốn ngủ: "Ta vô dụng đến thế sao? Ít nhất ta vẫn còn có thể đánh mà!"

 

Liên Vô Thương cười nói: "Để họ lo liệu đi." Liên Vô Thương cũng không muốn Ôn Hành dính vào những thị phi của An gia. Đối phó với An gia, có Trương Kinh Lôi và mọi người là đủ rồi.

 

Phòng này vốn là của Ôn Báo và Hạc Hàn, hai người không định ngủ ở đây. Khi bước ra khỏi cửa, họ vừa hay nhìn thấy một vầng trăng tròn treo trên cành cây. Gió đêm thổi qua mang theo chút hơi lạnh. Phía trước, Cát Tường Lâu đang giăng đèn kết hoa. Ôn Hành bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ: "Vô Thương, chúng ta cùng đi ngắm cảnh đi?"

 

Tìm một nơi cao nhất, hai người ngồi xuống ngắm cảnh, nói chuyện phiếm, việc này họ thường hay làm. Dù đa số những lần ngắm cảnh đều kết thúc bằng việc ôm nhau, nhưng điều cần chính là sự thú vị này.

 

Tòa nhà cao nhất ở Bình An Thành nằm ở phía nam thành, đó là Văn Uyên Các, xây trên đỉnh núi. Hôm nay trong thành liên tục xảy ra xáo trộn, Văn Uyên Các vốn rực sáng ánh đèn cũng trở nên yên ắng. Hai người lẻn lên tầng cao nhất của Văn Uyên Các, dùng thần thức quan sát, toàn bộ cảnh sắc Bình An Thành thu hết vào tầm mắt.

 

Mỗi lần ngắm nhìn ánh đèn lung linh trong màn đêm, lòng họ đều trở nên tĩnh lặng. Ánh đèn nơi Bình An Thành như những viên ngọc sáng trong bóng tối. Phía tây là một vùng tối tăm không biên giới. Sau khi mọi việc ở Bình An Thành kết thúc, họ sẽ băng qua rừng Tuyết Vụ để đến lãnh địa của yêu tộc.

 

Ôn Hành nói: "Lần trước cùng Miêu Miêu đến xem Đạo Mộc, ta thấy thế giới bên trên thật rộng lớn. Ta đang nghĩ không biết Đạo Mộc ở Yêu Giới trông như thế nào? Làm sao nó có thể chống đỡ một thế giới lớn như vậy?"

 

Liên Vô Thương đáp nhẹ nhàng: "Chuyện này chỉ có cách tự mình đi thì mới biết được."

 

Ôn Hành tiếp lời: "Vô Thương, thượng giới ngươi đã đi qua một lần rồi đúng không? Lãnh địa của yêu tộc trông ra sao?"

 

Liên Vô Thương thẳng thắn nói: "Thật ra lãnh địa của yêu tộc, ta mới chỉ đến được nơi của phượng hoàng và kỳ lân, vẫn chưa đi hết. Có bốn giới ở giữa mà ta không vượt qua được."

 

Ôn Hành hơi tò mò, gật gù: "Xem ra cũng không dễ dàng nhỉ."

 

Liên Vô Thương nói: "Không sao, lần này chúng ta cùng đi." Giọng Liên Vô Thương dần trở nên trầm thấp, sau đó chỉ còn lại tiếng thở d ốc.

 

Ôn Hành và Liên Vô Thương ở lại Bình An Giới hơn một tháng. Đợi đến khi Trương Kinh Lôi và mọi người xử lý xong chuyện của An gia đã là một tháng sau. Những tu sĩ An gia làm việc ác đều bị giam giữ, kẻ đáng bị đánh thì bị đánh, kẻ đáng bị tước bỏ thân phận thì đã bị tước bỏ.

 

Những chuyện cũ kỹ lâu năm cũng bị lật lại, số tài sản và người liên quan nhiều đến mức khiến người ta sững sờ. An gia hoàn toàn sụp đổ. Dù An Triết vẫn là Chấp Giới Tiên Tôn, nhưng An gia đã không còn có thể vực dậy.

 

Trong sự kiện lần này, phần lớn thương nhân ở Bình An Thành đều bị liên lụy, chỉ có một số ít là hưởng lợi. Trong đó, lợi nhiều nhất là Thiên Cơ Các và Phi Tiên Lâu.

 

An Triết sau khi biết sự thật về thái tử, lòng đã không còn hướng về Huyền Nguyên Luật. Quân đội và tiền bạc trong tay hắn sẽ trở thành lưỡi dao đối phó với Huyền Nguyên Luật, và hắn sẽ giao toàn bộ cho đệ tử của Ôn Hành.

 

Trong suốt một tháng này, Tần Sơ Tình và mọi người bận rộn như cún, chỉ có Ôn Hành và Liên Vô Thương nhàn nhã. Tần Sơ Tình nhiều lần nhìn họ mà mắt cũng xanh lại vì ghen tỵ. Biết được rằng trạng thái này của họ là thường xuyên, Tần Sơ Tình sắp tự kỷ luôn rồi.

 

Cuối tháng, nhiều văn nhân từ hạ giới đến Bình An Thành để nghe Tiêu Hằng Hiền giảng đạo. Tiêu Hằng Hiền đã lặng lẽ đến Cát Tường Lâu từ giữa tháng, trốn trong lầu không dám lộ mặt, sợ hễ lộ diện sẽ bị đệ tử yêu cầu giảng suốt mấy ngày đêm, thật quá khổ sở.

 

Chỉ trong một tháng, cảnh vật trong thành đã đổi thay. Đây không còn là thiên hạ của An gia nữa. Tần Sơ Tình và An Triết đã giành lại quyền cai quản Bình An Giới, không để lộ chút dấu vết của cuộc bạo loạn một tháng trước. An gia từng thống trị Bình An Giới suốt vạn năm, cuối cùng cũng không thể gây ra gợn sóng nào.

 

Một tháng sau, Ôn Hành và Liên Vô Thương đã đến ngoài thành Bình An, Trương Kinh Lôi áy náy nói: "Ôn lão tổ, Liên tiên sinh, chuyến đi rừng Tuyết Vụ này, hai vị nhất định phải cẩn trọng." Trương Kinh Lôi còn phải ở lại tứ giới để giúp các sư huynh đệ xử lý chuyện của Phi Tiên Lâu và Thiên Cơ Các. Không chỉ hắn không thể đi cùng, mà ngay cả Ôn Báo bọn họ cũng phải ở lại.

 

Ôn Hành đã gây ra một mớ hỗn độn, lần nào thu dọn tàn cuộc cũng là đệ tử của hắn. Ôn Hành cười vỗ vai Trương Kinh Lôi và Ôn Báo: "Vất vả cho các ngươi rồi. Cả Tiểu Hình và Hạc Hàn nữa, đa tạ các ngươi."

 

An Triết và An Tử Khiêm đỏ hoe mắt, An Triết khàn giọng nói: "Thái tử, khi vào rừng nhất định phải cẩn thận, đường ở đó rất khó đi." Tiêu Hằng Hiền tiếp lời: "Yên tâm đi, ta sẽ đưa thái tử và thái tử phi đến Thái Hư Giới." Tiêu Hằng Hiền ở trong rừng Tuyết Vụ bao năm, cũng khá hiểu biết về khu rừng này, lần này hắn sẽ dẫn đường cho Ôn Hành và Liên Vô Thương.

 

Tần Sơ Tình cảm thấy không thoải mái, quay đầu giấu đi vẻ gượng gạo của mình, mãi cho đến khi Ôn Hành gọi: "Miêu Miêu, chúng ta đi rồi, ngươi phải chăm sóc bản thân nhiều hơn đấy." Tần Sơ Tình hít hít mũi, nói: "Đi đi, đâu phải sinh ly tử biệt, rồi sẽ gặp lại mà."

 

Hai con hồ ly bên cạnh Tần Sơ Tình thốt lên: "Bà cô dữ dằn rơi nước mắt rồi!" Thế là cả Phương Địch và Phương Tranh liền bị đánh.

 

Ôn Hành vẫy tay chào mọi người đến tiễn: "Mọi người về lo việc của mình đi, đừng tiễn nữa." Đi được một đoạn, hắn quay đầu lại thấy đám người đó vẫn đứng ngoài cổng thành. Hắn vẫy tay lần nữa: "Về đi thôi!" Không hiểu sao trong lòng Ôn Hành lại thấy chua xót, lần sau nếu còn rời đi, nhất định sẽ không để nhiều người đến tiễn thế này.

 

Tất cả là do Tiêu Hằng Hiền lề mề ngủ nướng, nếu không thì sáng sớm họ đã xuất phát rồi. Tiêu Hằng Hiền lo lắng nhìn xung quanh: "Thái tử, các ngươi bám sát ta nhé. Không giấu gì các ngươi, ta cảm thấy sau lưng lạnh toát, chắc chắn có thứ gì đó đang theo dõi ta."

Bình Luận (0)
Comment