Coi Bói Không? Chuẩn Lắm Đấy!

Chương 186

Miêu Bất Văn biến về yêu hình, thân thể yêu hình của hắn có thể cao đến mười mấy trượng, nhưng lần này hắn chỉ biến lớn bằng kích cỡ của Miêu Bất Kiến và những người khác. Ôn Hành và Liên Vô Thương ngồi trên lưng hắn, cả đoàn hướng về phía lãnh địa Thú tộc ở phương Tây mà bay tới. Miêu Bất Văn bay rất nhanh, nhanh gấp nhiều lần so với tốc độ của Duẩn Tuấn như Tôn Huy. Ôn Hành và mọi người chỉ thấy rừng rậm phía dưới lướt qua vụt vụt.

 

Thời tiết vẫn oi bức, Ôn Hành đặt cây gậy ăn xin ngang trên đùi, tay cầm một bát chè hạt sen mát lạnh mà uống: "Nóng thật đấy." Miêu Bất Văn chép miệng nói: "Ngươi thôi đi, có phải ngươi đang bay đâu." Ôn Hành vuốt vuốt lông của Miêu Bất Văn: "Vất vả cho tiểu Miêu rồi, cố lên!"

 

Liên Vô Thương trầm ngâm: "Ta thấy ngươi vào rừng lại trở nên đặc biệt nhạy cảm." Ôn Hành suy nghĩ kỹ một chút rồi đáp: "Hình như đúng vậy." Hắn cảm thấy nóng bức hơn những người khác. Cái nóng này khiến hắn bứt rứt không yên, trong khi Tiêu Hằng Hiền chỉ than nóng bằng lời, Ôn Hành lại thấy như bên trong ngũ tạng đang bị ngọn lửa thiêu đốt, đêm ngủ cũng không yên giấc.

 

Liên Vô Thương đưa tay chạm vào da Ôn Hành, rõ ràng da hắn vẫn mát lạnh, nhưng mồ hôi lại chảy thành dòng trên trán. Liên Vô Thương quả quyết: "Không bình thường, Ôn Hành, trong rừng chắc chắn có thứ gì đó ảnh hưởng rất lớn đến ngươi."

 

Ôn Hành cười: "Nhưng ngoài cảm giác nóng bức, ta không thấy có gì khác thường cả." Liên Vô Thương nhìn chằm chằm Ôn Hành: "Ngươi cảm thấy nóng đã là dấu hiệu rất khác thường rồi."

 

Lãnh địa Thú tộc nằm cách lãnh địa tộc Cú mèo hơn ba nghìn dặm về phía Tây Nam. Theo tốc độ của tộc Duẩn Tuấn, cần năm sáu ngày mới có thể bay tới, nhưng Miêu Bất Văn bay nhanh, chỉ một hai ngày sau, họ đã nhìn thấy một vùng đồng bằng rộng lớn.

 

Gọi là đồng bằng, nhưng ở đây còn xen lẫn những ngọn đồi thoai thoải, cây cỏ xanh tốt, thành từng đàn trâu bò đang uống nước, gặm cỏ. Đôi lúc có thể nhìn thấy từng dãy bụi cây thấp, từ đó có vài con thú nhỏ nhảy ra. Trên bầu trời không có loài chim lớn, khi Miêu Bất Văn bay qua, đám thú bên dưới ngẩng đầu lên nhìn rồi tản ra nép mình một chút.

 

Miêu Bất Văn hừ lạnh: "Chúng hoàn toàn không có cảnh giác, gặp địch nhân chỉ có đường chết." Cách nói này không khác gì Tôn Huy, có lẽ các loài mãnh điểu đều cùng suy nghĩ như vậy. Ôn Hành luôn thấy đám Vũ tộc bên cạnh mình cảnh giác hơn hẳn so với Thú tộc.

 

Chiều ngày thứ hai, trước mắt hiện ra một vùng đồi núi, trên đồi cây cối tươi tốt, mọc đầy từng khóm hoa đuôi chồn. Ôn Hành vui vẻ nói: "Vô Thương, nhìn kìa, bên dưới có hoa đuôi chồn. Ta cứ nghĩ loại hoa này chỉ mọc ở Thanh Khâu."

 

Liên Vô Thương đáp: "Có thể bên dưới có Cửu Vĩ sinh sống. Hoa cỏ chỉ cần khí hậu và nhiệt độ phù hợp, chúng đều có thể sinh trưởng."

 

Ôn Hành đang ung dung uống chè hạt sen mát lạnh, đột nhiên Miêu Bất Văn bay vút lên cao, tốc độ cực nhanh. Trong nháy mắt, thân thể hắn chuyển từ trạng thái bay ngang sang bay thẳng đứng. Bát chè trong tay Ôn Hành đổ ụp xuống mặt hắn, Liên Vô Thương tay này bám chặt vào lông của Miêu Bất Văn, tay kia nắm lấy tay Ôn Hành: "Có địch tập kích."

 

Vừa nói xong, Ôn Hành liền nhìn thấy xung quanh xuất hiện rất nhiều mũi kim sắc bén, mỗi cây dài cả một trượng, đầu nhọn trắng, gốc thì đen xám và to hơn. Một luồng linh áp lạnh lẽo truyền đến, Ôn Hành và Liên Vô Thương liếc mắt nhìn nhau, à không đúng, Ôn Hành lúc này không thể mở mắt ra vì một miếng ngân nhĩ đang dính lên mắt trái hắn.

 

Miêu Bất Văn mắng lớn: "Tên khốn nào dám đánh lén! Để xem ta xử ngươi thế nào!" Nói xong, hắn biến về nhân hình giữa không trung, Liên Vô Thương và Ôn Hành lơ lửng trong không trung. Chỉ thấy Miêu Bất Văn nheo mắt, bắn một mũi tên xuống. Bên dưới vang lên tiếng chửi giận dữ: "Đứa nào đánh lén ta!!"

 

Liên Vô Thương thả ra một chút linh áp, chỉ thấy bên dưới xuất hiện một luồng sáng tím nhạt. Trong ánh sáng đó là một con yêu thú hình hổ với đôi cánh vững chãi sau lưng. Lông toàn thân của nó trông có vẻ mềm mại, nhưng nhìn kỹ thì hóa ra chính là những chiếc kim vừa bay quanh Ôn Hành lúc nãy. Trên lưng yêu thú cắm một mũi tên lông vũ, chẳng phải chính là mũi tên Miêu Bất Văn vừa ***** sao?

 

Miêu Bất Văn kéo căng cây cung lớn, mũi tên thứ hai sắp sửa lao ra, Ôn Hành vội gọi: "Tiểu Miêu, đó là người mình!" Yêu thú nhìn thấy Ôn Hành và Liên Vô Thương thì cười hề hề: "Ha ha ha ha, chẳng phải là Tản Nhân và Thanh Đế sao? Ha ha ha..."

 

Con yêu thú trước mặt chính là hung thú thượng cổ Cùng Kỳ, một đồng bạn từ Nguyên Linh Giới đã cùng phi thăng với Ôn Hành. Hắn cũng là tướng quân dưới trướng Yêu Thần Tuân Khang. Cùng Kỳ với bộ lông màu trắng tinh, mắt híp lại thành hai đường, hắn lắc lắc thân mình, lông lá rơi xuống như mưa: "Ha ha, gần đây đúng lúc ta thay lông, thật ngại quá."

 

Ôn Hành mỉm cười: "Không ngờ gặp ngươi ở đây, lâu quá rồi không gặp." Cùng Kỳ biến thành hình người, thành một nam tử cường tráng da màu đồng cổ, hắn nhe răng trắng bóc chắp tay với Ôn Hành: "Lâu rồi không gặp. Tản Nhân, giúp ta chút, hình như trên lưng ta bị cắm một mũi tên, giúp ta rút nó ra với."

 

Mũi tên này ở vị trí vô cùng khó xử, kẹt ngay giữa hai cánh của Cùng Kỳ. Sau khi hóa hình người, hắn xoay tay ra sau lưng mà với thế nào cũng không tới. Cùng Kỳ vui vẻ xoay lưng về phía Ôn Hành, Ôn Hành cũng không khách sáo, nắm lấy mũi tên rồi rút mạnh ra, máu tươi liền phun ra một dòng.

 

Cùng Kỳ nhăn mặt nhe răng nhìn Miêu Bất Văn: "Huynh đệ, thân thủ không tệ!" Miêu Bất Văn hơi ngượng: "Không biết các hạ là người mình, vô tình đả thương, thật xin lỗi." Cùng Kỳ xua tay: "Không sao, đây gọi là 'không đánh không quen biết'! Lần sau chúng ta tỷ thí một trận nhé."

 

Miêu Bất Văn hỏi Cùng Kỳ với giọng cười: "Ngươi biết trong vùng này có một Thú tộc không? Thú tộc trước đây có thủ lĩnh tên là Phương Hoài, chúng ta đến để tìm ông ta." Cùng Kỳ khoanh tay đáp: "Các ngươi tìm Phương Hoài à? Tiếc thay, Phương Hoài chết rồi."

 

Ôn Hành lại hỏi: "Vậy bây giờ ai là thủ lĩnh của Thú tộc?" Vừa dứt lời, Cùng Kỳ bỗng nhướng mày cười: "Các ngươi đoán xem?" Cả nhóm nhìn chằm chằm vào Cùng Kỳ. Với tu vi của hắn, việc thống lĩnh Thú tộc cũng không phải là chuyện khó. Ôn Hành cân nhắc một lúc rồi nói: "Chẳng lẽ thủ lĩnh hiện tại của Thú tộc là ngươi?"

 

Cùng Kỳ lắc đầu: "Ta lười quản mớ rắc rối này. Để ta đưa các ngươi đi xem rồi sẽ rõ. Theo ta." Nói xong, Cùng Kỳ xoay người bước đi. Sau lưng hắn, vết thương vẫn còn rỉ máu. Liên Vô Thương tiện tay rắc một ít thuốc bột lên vết thương của hắn. Cùng Kỳ bị thuốc làm đau đến nhăn nhó: "Ái chà, Thanh Đế, vết thương nhỏ này cứ để vậy đi, sẽ tự lành thôi!"

 

Miêu Bất Văn nhìn Cùng Kỳ một cách kỳ lạ: "Một vị mãnh tướng như vậy thật sự hiếm thấy." Nhưng ngay lập tức hắn lại nghĩ đến sự dũng mãnh của Trừng Anh và Vân Cẩm trên thảo nguyên, nên cũng không còn thấy ngạc nhiên nữa. Ôn Hành dù sao cũng là Thái tử tiền triều, những người tụ họp quanh hắn phần lớn đều không phải người thường. Nghĩ đến đây, Miêu Bất Văn khẽ nhướng mày, nhận ra rằng mình cũng là một trong số đó.

 

Ôn Hành mỉm cười nhìn Miêu Bất Văn: "Nghĩ gì mà cười vui vậy?" Miêu Bất Văn nhanh chóng lấy lại vẻ mặt lạnh lùng: "Không có gì."

 

Chẳng mấy chốc, bọn họ đáp xuống mặt đất, nơi có những ngọn đồi nhấp nhô được bao phủ bởi bụi rậm và cây cối thưa thớt. Những con đường nhỏ ẩn mình trong lùm cây dẫn đến nơi có mật độ cây cối dày đặc. Gần bụi rậm, có những cổng vòm nhỏ hình tròn, bên cạnh cổng luôn có một hai cây hoa đuôi chồn mọc lên.

 

Không ít tiểu hồ ly tò mò thò đầu ra từ trong cổng, Ôn Hành mỉm cười: "Cùng Kỳ, người nắm quyền trong Hồ tộc hiện tại chẳng phải là Hồ tộc trưởng sao?" Cùng Kỳ đột nhiên đập đùi: "À đúng rồi! Chính là Lão Hồ!"

 

Lão Hồ trong miệng Ôn Hành chính là Hồ Phi Phi, tộc trưởng của Cửu Vĩ nhất tộc tại hạ giới. Nhắc đến Hồ Phi Phi, đó là một kẻ đau thương. Ban đầu, hắn không phải là tộc trưởng, mà chính thê của hắn, Cảnh Đàn, mới là tộc trưởng. Nhưng vì Thao Thiết sa ngã, Cảnh Đàn bị ngược đãi đến chết, Cửu Vĩ nhất tộc suy tàn nặng nề. Hồ Phi Phi trong cơn đau khổ đã trở thành tộc trưởng, dẫn dắt Cửu Vĩ nhất tộc phục hưng.

 

Từ xa, Ôn Hành đã nhìn thấy một căn nhà nhỏ quen thuộc, một nửa căn nhà nằm sâu trong rừng cây mùa thu, cửa gỗ mở rộng. Ở cửa, một nam nhân áo trắng dáng người cao ráo đang quay lưng lại, tưới nước cho bụi cỏ đuôi chồn.

 

Như cảm nhận được điều gì, hắn quay đầu lại. Người này có ngũ quan thanh tú như tranh vẽ, dù đang cầm bình tưới nước, trông vẫn giống như một công tử quý tộc cầm bút vẽ. Toàn thân toát lên vẻ ưu tư, nhưng điều đó không ngăn được những kẻ si mê xếp hàng dài theo đuổi hắn.

 

Ôn Hành liếc mắt đã thấy xung quanh nhà của Hồ Phi Phi có không ít tiểu hồ ly đang ôm mặt, ngây ngất nhìn chằm chằm.

 

Ôn Hành giơ tay gọi lớn: "Lão Hồ!!" Hồ Phi Phi nở nụ cười, như băng giá đột ngột tan chảy khi xuân về hoa nở. Chưa kịp nói lời nào, xung quanh hắn đã vang lên những tiếng ngã "bịch bịch". Những tiểu hồ ly si mê hắn đang chảy máu mũi, hạnh phúc ngất lịm trên mặt đất.

 

Hồ Phi Phi mời Ôn Hành và Liên Vô Thương vào phủ. Hắn rót cho họ mỗi người một chén trà thanh mát: "Không ngờ lại là Tản Nhân và Thanh Đế đại nhân đến đây." Ôn Hành cười đáp: "Đừng khách sáo, mau ngồi xuống nói chuyện. Chúng ta vốn định đến gặp Phương Hoài để đàm phán, không ngờ lại gặp ngươi. Sao ngươi lại ở đây?"

 

Hồ Phi Phi cười: "Chuyện này dài lắm, sau khi phi thăng, chúng ta đến Thái Hư Cảnh dưới sự cai quản của Kỳ Dương." Ôn Hành gật gù: "Ừm, sau đó thì sao?"

 

Hồ Phi Phi cười: "Tản Nhân tính tình chẳng thay đổi chút nào." Ôn Hành vui vẻ: "Chẳng lẽ chúng ta phi thăng lâu rồi sao? Mới hơn một năm không gặp thôi mà?" Hồ Phi Phi đáp: "Cũng đúng, sau khi phi thăng đến Thái Hư Cảnh, ta liền đến quy thuận Phượng Quân, ngươi có nhớ Phượng Quân Phượng Uyên đã phi thăng không?"

 

Ôn Hành đáp: "Tất nhiên là nhớ, lần này chúng ta cũng đến tìm hắn." Hồ Phi Phi nói: "Ngày tháng dưới trướng Phượng Quân quá nhàn nhã, mấy tháng trước, Phượng Quân nói với ta rằng trong Tuyết Vụ Sâm Lâm có bậc đại sư văn đàn Tiêu Hằng Hiền. Nếu ta thật sự buồn chán, có thể đến tìm hắn mà trao đổi đôi lời. Thế là ta liền thu dọn lên đường.

 

Ta vào rừng vào mùa đông, tuyết phủ kín lối, không thể di chuyển, đành ở trong núi chờ xuân đến. Đến khi xuân ấm hoa nở, ta mới tiếp tục đi theo con đường đã đánh dấu. Không lâu sau, ta gặp được Cùng Kỳ. Hắn và một yêu hổ của Thú tộc xảy ra xung đột, sau khi gi ết chết yêu hổ, Thú tộc không ngừng dây dưa. Chúng ta vì thế mà bị trì hoãn một thời gian dài.

 

Thủ lĩnh Thú tộc Phương Hoài thấy Cùng Kỳ dũng mãnh, liền muốn thu nhận hắn làm thuộc hạ. Cùng Kỳ không đồng ý, nên đến hỏi ta cách từ chối. Ta bèn dẫn Cùng Kỳ đến gặp Phương Hoài, mong rằng chuyện này có thể giải quyết trong hòa bình.

 

Không ngờ khi chúng ta đến Thú tộc, lại chứng kiến Phương Hoài bị thuộc hạ là một yêu xà ám toán. Sau đó, ta và Cùng Kỳ ra tay tiêu diệt yêu xà. Rồi bằng cách nào đó, chúng ta lại trở thành thủ lĩnh của Thú tộc."

 

Hồ Phi Phi nhíu mày khổ sở: "Nói thật, Cửu Vĩ nhất tộc thiên bẩm yêu thích hòa bình, không muốn tranh đấu. Sau khi trở thành thủ lĩnh, ta không muốn gây xung đột với Vũ tộc. Phi thăng lên thượng giới, ta luôn nhận được sự che chở của Phượng Quân, vì thế ta có thiện cảm với Vũ tộc."

 

Với mưu lược của Hồ Phi Phi, nếu hắn muốn đối phó Vũ tộc, từ lâu đã có thể cùng Cùng Kỳ nhân lúc Vũ tộc đang trong mùa sinh sản mà tiêu diệt gọn họ. Nhưng hắn không ra tay, nên Vũ tộc mới có thể duy trì nòi giống. Hằng năm, mùa xuân và mùa hạ là lúc Thú tộc và Vũ tộc trong rừng xung đột kịch liệt nhất. Nhưng năm nay lại đặc biệt yên ổn. Bên Vũ tộc còn tưởng Thú tộc mất thủ lĩnh, đang hỗn loạn, nên muốn nhân cơ hội quét sạch chúng.

 

Chỉ có thể nói may mắn thay Tôn Huy chưa làm điều ngu ngốc ấy, nếu không phải đối mặt với Hồ Phi Phi của Cửu Vĩ nhất tộc, họ thậm chí không biết mình đã chết như thế nào. Miêu Bất Văn ngồi bên cạnh toát mồ hôi lạnh, thật may mắn vì người đến là Ôn Hành. Nếu là Miêu Bất Kiến đến, trận chiến này chắc chắn sẽ còn tàn khốc hơn những năm trước.

 

Ôn Hành gửi một lá bùa cho Tiêu Hằng Hiền: "Lão Tiêu, ta đã đến lãnh địa của Thú tộc và đã đàm phán với thủ lĩnh của họ. Thủ lĩnh Thú tộc đồng ý bàn bạc hòa đàm, nhưng cần các thủ lĩnh hai bên tìm một nơi để ngồi xuống nói chuyện chi tiết. Tôn Huy và Miêu Bất Kiến có ở bên ngươi không?"

 

Miêu Bất Kiến liền lên tiếng: "Sao ta biết ngươi không lừa bọn ta?" Miêu Bất Văn nói: "Ta ở đây chứng kiến tận mắt, không thể giả được. Thủ lĩnh mới của Thú tộc rất mạnh mẽ."

 

Miêu Bất Ngữ xen vào: "Đại ca, ngươi không thể tự hạ thấp mình, nâng người khác lên như thế." Miêu Bất Văn bình tĩnh đáp: "Lần này thủ lĩnh của Thú tộc là Cửu Vĩ Hồ." Bên phía Vũ tộc bỗng im lặng. Những truyền thuyết về Cửu Vĩ Hồ họ đã từng nghe qua, đó là loài thần thú linh thiêng, không chủ động gây chiến, nhưng nếu lâm trận, đối thủ sẽ khóc không ra tiếng.

 

Cả bầy Vũ tộc trở nên trầm mặc. Một lúc sau, Miêu Bất Kiến mới hỏi: "Thú tộc định chọn nơi nào để bàn chuyện hòa đàm?" Lúc này, giọng nói ôn hòa từ phía Thú tộc vang lên: "Vũ tộc các ngươi cứ quyết định đi, nơi nào ta cũng đều đồng ý."

 

Miêu Bất Kiến hừ lạnh: "Các ngươi hồ ly giảo hoạt nhất, ta không tin các ngươi. Theo ta, nơi hòa đàm phải là lãnh địa của Vũ tộc. Ngươi có dám đến không? Ngươi biết Đoạn Dực Lĩnh ở lãnh địa của Vũ tộc chứ? Hòa đàm sẽ diễn ra ở đó." Trước đây, khi đàm phán, Thú tộc chọn địa điểm ở ranh giới giữa hai tộc, kết quả lần đó Miêu Bất Ngữ phải trả giá đắt. Sự giảo hoạt của Thú tộc, Vũ tộc đã thấu rõ từ lâu. Muốn hòa đàm sao? Có gan thì đến lãnh địa của Vũ tộc, không dám đến thì chứng tỏ không có thành ý.

 

Hồ Phi Phi cười nhạt: "Được thôi. Ngày mai ta sẽ cùng Tản Nhân và Thanh Đế đến lãnh địa của Vũ tộc." Hồ Phi Phi đồng ý quá nhanh, khiến Vũ tộc bất ngờ. Họ thậm chí nghi ngờ Thú tộc lại đang có âm mưu gì đó.

 

Phải nói rằng, về mưu kế, Vũ tộc thẳng thắn không thể so với Thú tộc với trăm nghìn mưu mẹo. Trong lúc bầy Vũ tộc còn đang mơ hồ, Hồ Phi Phi đã chốt xong các bước kế hoạch tiếp theo, khiến Miêu Bất Kiến và mọi người ngẩn ngơ.

 

Ôn Hành cùng mọi người thoải mái ở lại nhà của Hồ Phi Phi. Phủ đệ của Hồ Phi Phi chính là động phủ của hắn ở hạ giới, khi phi thăng, hắn đã gói gọn phủ đệ này mang theo. Đây không phải là lần *****ên Ôn Hành đến nhà Hồ Phi Phi. Tính cách của Cửu Vĩ nhất tộc vốn ôn hòa, động phủ của họ cũng được trang trí ấm áp mà thanh tịnh.

 

Trong nhà Hồ Phi Phi giờ đây đã thiếu bóng dáng nữ chủ nhân, nhưng cách bố trí vẫn giống hệt như lúc còn ở hạ giới. Đứng trong phòng khách, Ôn Hành cảm thấy có chút ngỡ ngàng, dường như dòng chảy ngàn năm đã ngưng đọng ở nơi đây, ngôi nhà vẫn đang đợi nữ chủ nhân của nó trở về.

 

Ôn Hành thắp một nén nhang trước bài vị của Cảnh Đàn. Khói xanh lượn lờ, mùi hương trầm thoang thoảng. Ôn Hành nhìn chằm chằm vào hai chữ "Cảnh Đàn" trên bài vị, trầm ngâm hồi tưởng.

 

Hắn quen biết Cảnh Đàn trước, rồi mới đến Hồ Phi Phi. Năm đó, Liên Vô Thương bắt được người bị tàn hồn khống chế, đã triệu hồi Cảnh Đàn. Lúc nàng xuất hiện, thế gian như ngừng lặng. Cảnh Đàn đối với kẻ thù không bao giờ khoan nhượng, nhưng với người của mình, nàng luôn sẵn lòng giúp đỡ. Nàng dịu dàng, đôn hậu, Ôn Hành từng nghĩ rằng đại đệ tử Thẩm Như của mình sẽ trở thành một người như Cảnh Đàn.

 

Nhưng một người tốt như Cảnh Đàn lại không còn nữa, để lại Hồ Phi Phi đơn độc trên thế gian này.

 

Ôn Hành ngồi xổm bên bồn hoa ở cửa, thất thần nhìn những cây cỏ đuôi chồn. Lá của cỏ đuôi chồn giống như những chiếc đuôi chó lớn, nhưng khi nở hoa lại vô cùng đẹp. Những năm tháng ở hạ giới, khi hoa cỏ đuôi chồn nở rộ, hắn và Liên Vô Thương thường đi ngắm hoa.

 

Hồ Phi Phi nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Ôn Hành, tay cầm một cái cuốc nhỏ, đang xới đất cho những cây cỏ đuôi chồn: "Đây là đợt hoa đuôi chồn ta trồng vào mùa xuân năm nay, giờ đã lớn đến thế này rồi. Dạo gần đây, thời tiết có vẻ rất thích hợp cho chúng sinh trưởng, chỉ là ta lo chúng sẽ không chịu nổi mùa đông khắc nghiệt của Tuyết Vụ Sâm Lâm."

 

Ôn Hành mỉm cười: "Vậy là tốt rồi, đám hoa mà Vân Thanh mang từ Thanh Khâu về còn chưa có cây nào lớn đến mức này. Biết đâu nơi đây lại trở thành quê hương thứ hai của hoa đuôi chồn." Hồ Phi Phi nghe vậy thì cười: "Nếu thế thì cũng tốt."

 

Nói đến đây, một con tiểu hồ ly lông đỏ ngậm một cành hoa lao nhanh đến chân Hồ Phi Phi. Nó đặt cành hoa xuống, ngước nhìn Hồ Phi Phi, rồi quay người chạy mất. Ôn Hành cười trêu: "Ngươi ở đây được chào đón quá nhỉ."

 

Hồ Phi Phi nói: "Cửu Vĩ khi hóa hình sẽ đẹp hơn hồ ly thường, bọn chúng chỉ bị mê hoặc bởi vẻ ngoài của ta thôi." Ôn Hành chớp mắt: "Ta thấy ta cũng không kém, sao không có ai tặng hoa cho ta nhỉ?"

 

Nghe vậy, Hồ Phi Phi liền đưa cành hoa trên tay mình cho Ôn Hành: "Ta tặng ngươi." Ôn Hành nhận lấy, cười tươi: "Ta lát nữa sẽ tặng cho Vô Thương." Nói xong, hắn len lén nhìn Hồ Phi Phi, hình như hắn vô tình chạm đến nỗi đau của Hồ Phi Phi rồi.

 

Nhưng Hồ Phi Phi lại tỏ vẻ thản nhiên: "Ta thật ngưỡng mộ Tản Nhân và Thanh Đế, bao nhiêu năm trôi qua, các ngươi vẫn hạnh phúc bên nhau như thế. Nếu nàng của ta, Đàn Đàn, còn sống, chúng ta cũng sẽ hạnh phúc như vậy." Ôn Hành quay đầu lại, chỉ thấy trong mắt Hồ Phi Phi tràn đầy sự sâu lắng. Ánh mắt nhìn về phía những bông cỏ đuôi chồn, khiến mắt Ôn Hành cay xè.

 

Ôn Hành khẳng định: "Đúng vậy, nếu Cảnh Đàn tộc trưởng còn sống, hai ngươi sẽ là đôi phu thê hạnh phúc nhất." Hồ Phi Phi tự hào gật đầu: "Đúng, ta cũng nghĩ như vậy."

 

Không thể để Hồ Phi Phi chìm đắm trong nỗi nhớ vô tận, Ôn Hành quyết đoán đổi chủ đề: "Phải rồi, ngươi vừa nói Phương Hoài bị yêu xà ám toán? Là chuyện gì vậy?"

 

Hồ Phi Phi đáp: "Cụ thể ta cũng không rõ. Khi ta và Cùng Kỳ đến tìm Phương Hoài, hắn đã bị yêu xà cắn đến nửa người tê liệt. Yêu xà đó là thuộc hạ của Phương Hoài, hắn nói con rắn đó đã giết cháu trai của hắn, đến chết hắn vẫn hận con rắn đó. Thú tộc có rất nhiều chủng loài, không đơn thuần như Vũ tộc, nhiều chủng loài trong số chúng luôn có ý đồ riêng. Sau khi ta và Cùng Kỳ lên làm thủ lĩnh, đã tiêu diệt ba vị tộc trưởng của các chủng loài đó. Nếu không phải vì bọn chúng, ta đã quên mất cảm giác sát phạt rồi."

 

Ôn Hành gật đầu: "Phải rồi, hai đứa cháu của Phương Hoài chưa chết, hiện tại đang bị giam giữ ở Vũ tộc. Còn có Tiêu Hằng Hiền mà ngươi muốn gặp cũng bị giam cùng với chúng. Ta nói cho ngươi biết, Tiêu Hằng Hiền có bản thể là một con chuột túi, nhát gan lắm, hễ bị dọa là giả chết ngay." Hồ Phi Phi nghe vậy thì nhíu mày: "Ta đột nhiên không muốn trao đổi với hắn nữa."

 

Ôn Hành tiếp tục nói: "Ngươi tìm hắn không bằng tìm Bạch Trạch, Tiêu Hằng Hiền là nửa đệ tử của Bạch Trạch đấy." Hồ Phi Phi kinh ngạc: "Còn có chuyện này sao!"

 

Ôn Hành và Hồ Phi Phi ngồi xổm bên bồn hoa, líu ríu trò chuyện suốt cả đêm. Ôn Hành kể lại hết những chuyện mà hắn đã trải qua trên đường đi cho Hồ Phi Phi nghe, khiến mắt Hồ Phi Phi sáng rực lên.

 

Cuối cùng, hai người nói đến tê cả chân, phải nhờ Liên Vô Thương và Cùng Kỳ bế về phòng. Hai kẻ không có chút tiền đồ nào lại quên đổi tư thế để trò chuyện.

 

Ôn Hành xoa xoa chân: "Không biết có phải ảo giác không, ta cảm thấy trong rừng linh khí của ta tiêu hao rất nhanh." Liên Vô Thương xoa bóp chân cho hắn: "Là vì ngươi quá mải mê trò chuyện. Nếu ta không ra tìm, ngươi và Hồ Phi Phi không biết còn định nói đến bao giờ."

 

Ngày hôm sau, Miêu Bất Văn cùng mọi người ngồi trên lưng Cùng Kỳ, hướng đến lãnh địa của Vũ tộc. Sau Cùng Kỳ, những chủng tộc đại diện của Thú tộc lần lượt xuất hiện, trong đó thậm chí còn có cả thành viên của Vũ tộc.

 

Vừa nhìn thấy thành viên của Vũ tộc đi theo quân đội Thú tộc, Ôn Hành không khỏi ngạc nhiên: "Tại sao lại có Vũ tộc dưới trướng Thú tộc?" Hồ Phi Phi giải thích, đây là một loài chim chuyên ăn thịt Vũ tộc và các loài động vật nhỏ, tên là Bạc La. Tuy nhỏ con nhưng lại vô cùng hung hãn. Vì ăn thịt Vũ tộc nhiều hơn cả Thú tộc, nên đã bị Vũ tộc trục xuất khỏi đội ngũ từ lâu.

 

Ôn Hành lén nhìn cậu thiếu niên đi cùng đại quân, đôi mắt trong trẻo của cậu ta khi thấy Ôn Hành nhìn liền mỉm cười thân thiện. Trong đầu Ôn Hành chợt hiện lên cảnh tượng cậu này vặt lông những con chim khác một cách hung bạo, khiến hắn toát mồ hôi lạnh mà quay đầu đi.

 

Liên Vô Thương nghi hoặc hỏi: "Sao lại có biểu cảm như vậy?" Ôn Hành chỉ về phía Bạc La: "Đó là Bạc La, một loài chim rất hung hãn, nhìn đáng yêu vậy thôi nhưng chuyên ăn thịt Vũ tộc." Liên Vô Thương nhìn Ôn Hành kỳ quái: "Vân Thanh chẳng phải còn đáng yêu hơn hắn sao? Số gà chết dưới tay Vân Thanh cũng đâu ít, ngươi sao không nói?"

 

Ôn Hành suy nghĩ một lát, đúng là có lý. Hắn quay đầu lại mỉm cười với Bạc La. Đôi mắt đen sáng của Bạc La thoáng chút nghi hoặc, nhưng vẫn mỉm cười đáp lại một cách thân thiện. Ôn Hành cười ha ha: "Thấy chưa, ta được Vũ tộc hoan nghênh như vậy đấy." Liên Vô Thương thản nhiên đáp: "Đó chẳng phải vì ngươi cũng ngốc như Vũ tộc sao?"

 

Đại quân Thú tộc bay trong bốn, năm ngày, cuối cùng đến Đoạn Dực Lĩnh trong truyền thuyết. Ngọn núi sừng sững như bị đao búa đẽo gọt thẳng lên trời. Đừng nói là Thú tộc, ngay cả Vũ tộc khi vượt qua nơi này nếu không cẩn thận cũng dễ dàng gãy cánh, vì thế mà có tên là Đoạn Dực Lĩnh.

 

Giữa sườn núi Đoạn Dực Lĩnh có một mảnh đất nhỏ không lớn lắm, phía dưới là đá cứng, trên không có ngọn cỏ nào mọc. Để trèo lên đây, Thú tộc đã tốn không ít công sức, càng không thể nói đến việc đặt bẫy ở đây từ trước.

 

Miêu Bất Kiến và những người khác đã đợi sẵn ở đây. Tôn Huy từ xa đã thấy Thú tộc đến, hắn lập tức gọi Miêu Bất Kiến và Miêu Bất Ngữ đang lim dim: "Miêu tướng quân, bọn họ đến rồi!" Hai con cú mèo đang cố chống lại cơn buồn ngủ miễn cưỡng mở mắt ra: "Quên nói với họ rồi, bảo họ đến vào ban đêm..." Tôn Huy bất đắc dĩ xoa trán: "Tướng quân, các ngươi hãy tỉnh táo lên!"

 

Ngoài Vũ tộc ra, ở hiện trường còn có Tiêu Hằng Hiền và hai con tiểu hồ ly. Tiêu Hằng Hiền thấy cảnh tượng long trọng như vậy thì đã trợn mắt ngất xỉu từ lâu. Vị đại sư văn đàn này quả nhiên chỉ có thể đối mặt với nhân tu, chứ không thể chịu nổi linh áp đáng sợ của yêu tu.

 

Hai con tiểu hồ ly đáng thương co rúm phía sau mọi người. Trong khoảng thời gian Ôn Hành và những người khác đi vắng, mỗi ngày hai con hồ ly đều cảm thấy sống không bằng chết. Chỉ cần nghĩ đến gia gia đã qua đời, chúng liền không nhịn được mà muốn khóc.

 

Cùng Kỳ mang theo Ôn Hành bọn họ lao thẳng lên, hắn nhanh nhẹn đáp xuống trên bệ đá, chào hỏi Vũ tộc: "Chào mọi người!" Miêu Bất Kiến nhìn thấy Cùng Kỳ liền biến sắc. Từ khi nào Thú tộc lại có thêm sức mạnh chiến đấu đáng sợ thế này? Rõ ràng là Thú tộc, nhưng lại có thể sải cánh giữa trời. Nhìn đôi cánh kiêu hãnh kia, nhìn móng vuốt sắc bén ấy, nếu trở thành kẻ địch, Vũ tộc chắc chắn sẽ thảm bại!

 

Ôn Hành cùng mọi người từ trên lưng Cùng Kỳ nhảy xuống. Khi Hồ Phi Phi vừa đáp đất, Miêu Bất Kiến và những người khác không tự chủ được mà buông lỏng tinh thần, như thể có ai mang đến một con linh thú nhàn nhã.

 

Hồ Phi Phi cúi chào Vũ tộc: "Các đạo hữu Vũ tộc, ta là Hồ Phi Phi, thủ lĩnh tạm thời của Thú tộc. Hân hạnh được tham gia cuộc hòa đàm hôm nay, mong rằng đôi bên có thể đạt được sự đồng thuận vui vẻ." Miêu Bất Kiến cùng những người khác đáp lễ, không hiểu sao lại có cảm giác cuộc hòa đàm này sẽ rất vui vẻ.

 

Thực tế, cuộc hòa đàm quả thật diễn ra vô cùng thuận lợi. Vũ tộc và Thú tộc vốn dĩ không có xung đột gì về lãnh địa, Vũ tộc thuộc về bầu trời, còn Thú tộc thì thuộc về mặt đất. Hai bên đàm phán từ ban ngày đến tận nửa đêm, cuối cùng bắt tay giảng hòa.

 

Liên Vô Thương lén truyền âm cho Ôn Hành: "Nếu Vũ tộc và Thú tộc phát hiện ngươi mang theo linh thú nhàn nhã, chắc chắn sẽ đánh chết ngươi." Ôn Hành cười hì hì, buộc chặt miệng túi linh thú: "Bọn họ có phải không phát hiện ra đâu?"

 

Đúng vậy, không khí vui vẻ và dễ chịu ở đây một phần là do sự xuất hiện của linh thú nhàn nhã. Từ lúc vừa bay lên Đoạn Dực Lĩnh, Ôn Hành đã âm thầm mở miệng túi của một linh thú khác. May mà hai người bọn họ chưa thả linh thú nhàn nhã ra ngay khi tiến vào rừng, nếu không cuộc hòa đàm này có thể còn kéo dài thêm một khoảng thời gian nữa.

 

Sau đêm nay, Vũ tộc sẽ bay đến vùng đồng bằng phía Tây để săn mồi, Thú tộc cũng sẽ đến khu rừng phía Đông để sinh sôi. Đôi bên đã ước định sẽ đăng ký yêu tu thuộc phạm vi quản lý của mỗi bên và phát hành thẻ linh phù nhận dạng. Khi săn mồi, chỉ được săn những yêu thú không thể hóa hình, nếu lỡ bắt nhầm yêu tu, phải chủ động thả đi.

 

Những chuyện đã xảy ra trước đây sẽ bỏ qua, từ hôm nay, Vũ tộc và Thú tộc sẽ cùng nhau chung sống trong Tuyết Vụ Sâm Lâm. Họ bầu Tôn Huy và Hồ Phi Phi làm thủ lĩnh hai bên, bình thường mỗi bên tự quản lý việc của tộc mình, nếu có vấn đề cần thương thảo, sẽ do thủ lĩnh đôi bên cùng bàn bạc giải quyết.

 

Đại thể đã thảo luận ra được vài điều, sau này nếu có đề xuất hay ý kiến tốt hơn thì sẽ bổ sung thêm vào quy định của Tuyết Vụ Sâm Lâm. Đến khi mọi người bàn bạc xong xuôi, cuối cùng Tiêu Hằng Hiền cũng tỉnh lại. Vốn dĩ, ông luôn hy vọng rằng môi trường ở Tuyết Vụ Sâm Lâm sẽ trở nên hài hòa hơn. Khi nghe kết quả này, lão hồ ly không khỏi vui mừng mà rơi lệ.

 

Kẻ duy nhất không vui có lẽ là hai con tiểu hồ ly kia, bọn chúng đã rời nhà chạy trốn, nhưng kết quả lại là mất luôn cả nhà. Đến lúc đàm phán kết thúc, Phương Địch và Phương Tranh bị tộc Vũ giao trả lại cho Thú tộc, hai tiểu hồ ly ôm nhau mà khóc òa.

 

Ôn Hành ngước nhìn trăng tròn trên bầu trời: "Không ngờ cuộc hòa đàm lần này lại thuận lợi đến vậy." Liên Vô Thương nắm lấy tay Ôn Hành: "Phải, đúng vậy."

 

Thời gian đã quá khuya, các thành viên Thú tộc liền nghỉ ngơi ngay tại Đoạn Sí Lĩnh. Ôn Hành và mọi người cũng không ngoại lệ. Bên ngoài xe kéo, vài đống lửa được nhóm lên, các tu sĩ Thú tộc nằm quanh đống lửa, chìm vào giấc ngủ nông. Phương Tranh và Phương Địch, hai huynh đệ đang ngồi bên cạnh Hồ Phi Phi kể về chuyện của Phương Hoài, tiếng khóc nghẹn ngào xen lẫn nỗi đau thương dường như bị kìm nén.

 

Ôn Hành thở dài rồi nằm xuống: "Nếu hai con hồ ly kia biết được hậu quả của việc rời khỏi nhà lại thảm khốc đến thế, chúng hẳn đã quay trở về từ sớm rồi nhỉ?" Liên Vô Thương rúc vào lòng Ôn Hành: "Phải, đúng vậy."

 

Trong khoảng thời gian vừa qua, vì gấp rút lên đường, Ôn Hành đã không thể nghỉ ngơi tốt. Hai người nói vài câu chuyện phiếm, rồi chẳng mấy chốc Ôn Hành đã ngủ say. Liên Vô Thương khẽ chạm vào trán Ôn Hành, cảm nhận được hơi nóng hầm hập. Liên Vô Thương truyền một chút linh khí cho Ôn Hành rồi cũng nằm xuống ngủ.

 

Ôn Hành ngủ không an ổn. Hắn cảm giác thần thức của mình đã bay khỏi thân thể, có thể nhìn thấy Liên Vô Thương đang truyền linh khí cho hắn, thấy Hồ Phi Phi trên Đoạn Sí Lĩnh đang dịu dàng an ủi Phương Tranh và Phương Địch. Hắn còn nghe thấy hơi thở của yêu tu, cũng như thấy Miêu Bất Văn đang cảnh giới trên đỉnh Đoạn Sí Lĩnh.

 

Tầm nhìn và thần thức của Ôn Hành càng mở rộng, thần thức hắn bắt đầu lan ra từ Đoạn Sí Lĩnh, dần bao trùm xung quanh.

 

"Rào rào ——" Thú tộc bừng tỉnh, trong ánh trăng, họ thấy vô số chim chóc trong khu rừng xung quanh bất chợt kinh hoảng bay lên. Các loài động vật nhỏ trong rừng, dù là loài đi đêm hay ban ngày, đều nhô đầu ra. Mặt đất bắt đầu rung chuyển, Hồ Phi Phi và Tôn Huy nhanh chóng nói với mọi người: "Đừng chạy loạn, dùng linh khí hộ thể!"

 

Liên Vô Thương cũng giật mình tỉnh dậy, hắn đẩy Ôn Hành: "Ôn Hành, động đất rồi!!" Hắn lay Ôn Hành vài lần, nhưng Ôn Hành lại chìm trong giấc ngủ, không hề tỉnh lại. Đây không phải lần *****ên Liên Vô Thương thấy Ôn Hành như thế, trước đây cũng có những lúc như vậy, mỗi lần Ôn Hành đều tỉnh lại, nhưng mỗi lần ấy, Liên Vô Thương lại cảm thấy tim mình như bị ai đó khoét mất.

 

Liên Vô Thương rúc sát bên cạnh Ôn Hành, khẽ nói: "Không sao đâu, ta ở bên cạnh ngươi, chẳng đi đâu cả. Ngươi nhất định sẽ tỉnh lại."

 

Từ từ, Ôn Hành nhìn thấy toàn bộ Tuyết Vụ Sâm Lâm, tầm nhìn của hắn từ trên cao dần dần thâm nhập xuống lòng đất. Lần này, hắn thấy được cành nhánh đen kịt của Đạo Mộc.

 

Trước đây ở Hòa An Giới, hắn đã cùng Tần Sơ Tình nhìn thấy Đạo Mộc của bốn giới. Khi đó, hắn cảm thấy lãnh thổ của Bình An Giới thật rộng lớn. Chỉ vì khoảng cách và khả năng hạn chế, hắn chỉ nhìn thấy được nhánh cây chống đỡ Bình An Giới, nhánh cây ấy mảnh khảnh, gần như song song với nhánh Đạo Mộc của Hòa An Giới.

 

Trên nhánh cây đó, còn có một nhánh to lớn và thô ráp hơn. Chính xác mà nói, đó không còn là nhánh cây nữa, mà là thân chính của Đạo Mộc. Thân chính của Đạo Mộc đến Bình An Giới thì ngoặt một đường, không còn thẳng đứng hướng lên, mà cùng nhánh Đạo Mộc chống đỡ Bình An Giới uốn về phía Tuyết Vụ Sâm Lâm.

 

Chả trách Tuyết Vụ Sâm Lâm lại lớn như vậy, hóa ra dưới mảnh đất này là thân chính của Đạo Mộc.

 

Ôn Hành cảm nhận được thân chính của Đạo Mộc có lẽ sắp đến tận cùng. So với thân chính bên dưới, nó đã trở nên mỏng manh, đến mức bị Tuyết Vụ Sâm Lâm và phần đất phía sau đè cong. Phía Đông nhìn thấu được tất cả, nhưng thần thức của Ôn Hành hướng về phía Tây thì lại gặp một luồng linh quang vàng óng chặn lại, hắn không thể nhìn rõ tình hình phía sau.

 

Thảo nào khi tới Tuyết Vụ Sâm Lâm, hắn luôn cảm thấy khô nóng, linh khí tiêu hao cực nhanh. Thì ra hắn đã bước lên thân chính của Đạo Mộc. Chưa bao giờ hắn tiếp xúc với thân chính một cách thân mật như thế. Đạo Mộc cũ đã không thể chịu đựng nổi nữa, mặc dù thân chính chôn sâu trong lòng đất không mục nát, nhưng trông lại vô cùng yếu ớt.

 

Ôn Hành không khỏi cảm thấy xót xa cho Đạo Mộc. Đạo Mộc chỉ là một cái cây, nhưng phải gánh chịu quá nhiều thứ. Nếu như nó có thần thức, chắc hẳn sẽ mệt mỏi và tuyệt vọng lắm?

 

Bên tai Ôn Hành vang lên một tiếng than khóc, âm thanh này hắn đã từng nghe qua. Khi ấy, hắn ở Ly Thương Giới dưới quyền cai quản của Lý Mặc Tiên Tôn, vì muốn nhìn thấy Đạo Mộc, hắn đã lặn xuống nước. Lúc đó, hắn nghe thấy một tiếng than khóc từ trong nước, khiến hắn bị chấn động đến mức thất khiếu chảy máu, suýt nữa không ngoi lên nổi. Đó là tiếng của Đạo Mộc. Ôn Hành lần nữa nghe thấy tiếng than khóc này, lần này, âm thanh rõ ràng hơn, như thể đang vang lên ngay bên tai.

 

Liên Vô Thương phát hiện cây gậy ăn xin bên giường họ đang tỏa ra từng đợt linh quang, sau đó lơ lửng bên cạnh giường. Những chiếc lá nhỏ trên gậy khẽ đung đưa, một luồng linh khí mênh mông lan tỏa, khiến người ta không kìm được mà muốn quỳ xuống thần phục.

 

Ôn Hành nghe thấy một tiếng đáp lại non nớt, đó là tiếng của Tân Mộc, hắn cũng từng nghe qua. Sau khi Tân Mộc hồi ứng, trong lớp đất dưới Tuyết Vụ Sâm Lâm xuất hiện những rễ cây đang sinh trưởng nhanh chóng, kéo dài từ Bình An Giới ở phía Đông đến bức tường vàng ở phía Tây. Rễ Đạo Mộc nhanh chóng lan rộng.

 

Ôn Hành cảm nhận được trong cơ thể mình, sự nóng bức dần tan biến. Hắn lại một lần nữa nghe thấy tiếng của Đạo Mộc cũ, âm thanh này giống như tiếng thở dài vang lên ngay bên tai. Ôn Hành cảm nhận được Đạo Mộc cũ rất hài lòng. Sau đó, Đạo Mộc cũ không còn phát ra âm thanh nữa.

 

Cây gậy ăn xin từ từ rơi xuống bên cạnh giường Ôn Hành. Hắn thở dài một hơi rồi mở mắt ra, đối diện với đôi mắt lo lắng của Liên Vô Thương. Ôn Hành khẽ mỉm cười: "Vừa rồi Đạo Mộc cũ đã nói chuyện với ta." Liên Vô Thương rõ ràng rất căng thẳng, nhưng vẫn cố tỏ ra bình thản: "Nó đã nói gì?"

 

Ôn Hành cười nói: "Hắn thở dài trong tai ta, rất hài lòng." Liên Vô Thương mỉm cười: "Vậy thì tốt, ngươi có thấy khó chịu ở đâu không?" Ôn Hành đáp: "Ta chưa bao giờ thấy dễ chịu như thế này." Hắn đưa tay ôm lấy vai Liên Vô Thương: "Ta cảm thấy không còn nóng bức chút nào nữa."

 

Không chỉ riêng Ôn Hành có cảm giác này, mà các tu sĩ của tộc Vũ và tộc Thú cũng cảm nhận được. Họ cảm thấy sự đè nén và khổ cực lâu nay như được gió thổi bay đi. Những gì từng khiến họ phiền lòng giờ đây như sương khói tan biến, cảm giác này thật huyền diệu, đến mức có vài tu sĩ nằm cạnh đống lửa liền ngộ ra chân lý. Đợi khi họ tỉnh lại, tu vi sẽ càng thêm cao thâm.

 

Rung động trong khu rừng dần lắng xuống. Hồ Phi Phi đứng trên Đoạn Sí Lĩnh nhìn xuống mặt đất, ông thấy trên tảng đá cứng bên dưới chân đã mọc lên những đám cỏ nhỏ. Ông quay đầu nhìn chiếc xe kéo nhỏ bên cạnh, xem ra mọi chuyện này đều có liên quan đến Ôn Hành.

 

Khi tia nắng *****ên chiếu rọi lên Tuyết Vụ Sâm Lâm, mọi thứ bỗng trở nên rõ ràng trước mắt. Toàn bộ khu rừng dường như trong một đêm đã bước vào mùa thu, những tán cây rực rỡ sắc màu, ánh mặt trời chiếu xuống cũng không còn nóng đến mức không chịu nổi.

 

Tôn Huy ngạc nhiên nói: "Lạ thật, bây giờ đang là giữa mùa hạ, sao lại giống như mùa thu thế này? Nhưng mùa thu thì tốt, mùa thu là dễ chịu nhất." Suy nghĩ một lát, nhóm tu sĩ của tộc Vũ nhanh chóng thích nghi với sự biến đổi của khu rừng.

 

Khi Ôn Hành bước ra khỏi xe kéo nhìn lên bầu trời, hắn thấy ngoài trời xanh và mây trắng, còn xuất hiện thêm một cái bóng khổng lồ. Ôn Hành cười nói: "Vô Thương, ngươi nhìn lên trời xem." Liên Vô Thương nhìn lên, nhưng lại chẳng thấy gì. Hắn tò mò hỏi: "Ngươi thấy gì vậy?"

 

Ôn Hành nắm chặt tay Liên Vô Thương, đôi mắt của Liên Vô Thương bỗng co lại, hắn nhìn thấy Đạo Mộc của Huyền Thiên Tông!

 

Đạo Mộc của Huyền Thiên Tông đã đạt đến độ cao mà Đạo Mộc cũ không thể với tới, nó phát triển xanh tươi và vươn cao ngút trời, uy nghi sừng sững.

 

Sau khi nhiệt độ trong rừng trở nên dễ chịu, phiền muộn mới lại kéo tới. Chưa đợi Ôn Hành và mọi người đến phủ của Tiêu Hằng Hiền, những quả bông của Hoa Đạn Đạn đã chín, hạt giống bên trong bay khắp nơi. Kỳ lân nghèo không tin chuyện này, bèn bay lên trời thử sức, kết quả bị hạt giống đánh cho kêu rống lên.

 

Hạt giống có thể đánh Kỳ lân nghèo thành bộ dạng chó gặm cỏ, quả thực không thể xem thường. Ôn Hành không khỏi cảm thán: "Hoa Đạn Đạn thật bá đạo, nhiều hạt giống thế này mà rơi xuống đất rồi nảy mầm, sớm muộn gì khu rừng này cũng thành thiên hạ của Hoa Đạn Đạn."

 

Tiêu Hằng Hiền cười nói: "Không phải thế, hạt giống của Hoa Đạn Đạn là thức ăn cho nhiều loài động vật ăn cỏ. Mỗi năm khi quả chín, cũng là mùa sinh sôi của lũ thỏ, chuột và côn trùng trong rừng. Những hạt giống này nuôi sống hơn nửa số động vật ăn cỏ trong rừng, lũ động vật nhỏ ấy ước gì Hoa Đạn Đạn mọc khắp khu rừng."

 

Ôn Hành trầm ngâm, cũng phải, khu rừng tồn tại bao năm nay, nếu Hoa Đạn Đạn có thể chiếm cứ khu rừng thì đã chiếm từ lâu rồi. Hắn lo nghĩ điều gì cơ chứ? Dưới tán cây Đạo Mộc mới, vạn vật đều có vai trò của riêng mình.

 

Ôn Hành gãi đầu: "Đúng rồi lão Tiêu, mùa thu này ngươi sẽ mở giảng đường phải không?" Tiêu Hằng Hiền đáp: "Phải, rất nhanh sẽ có không ít tu sĩ từ thượng giới và hạ giới đến Tuyết Vụ Sâm Lâm. Thái tử, các ngươi có muốn nghe ta giảng không?"

 

Ôn Hành lắc đầu liên tục: "Không, không đâu. Có lẽ Vô Thương sẽ muốn nghe? Vô Thương, ngươi có muốn ở lại nghe lão Tiêu giảng không?" Giọng Liên Vô Thương vang lên: "Tại sao ta phải nghe, sao ta không đi tìm Bạch Trạch?" Tiêu Hằng Hiền bị đả kích: "Trong lòng Thái tử và Thái tử phi ta không đáng như vậy sao?"

 

Người ta nói, những gì nợ thì sớm muộn cũng phải trả. Năm xưa Tiêu Hằng Hiền nhất quyết không chịu dạy Huyền Uyên Hành, khiến Huyền Uyên Hành đuổi theo ông sống chết đòi học. Thời gian trôi qua, nay Ôn Hành đã trở thành một tảng đá mà Tiêu Hằng Hiền dù thế nào cũng không thể lay chuyển. Dù ông có sẵn lòng giảng đạo riêng cho hắn, Ôn Hành cũng chẳng muốn nghe.

 

Quả thật là nhân quả xoay vần, xem ai thoát được ai.

 

Ôn Hành lấy từ trong tay áo ra túi linh thú, đưa cho Tiêu Hằng Hiền: "Lão Tiêu, cái này cho ngươi, tùy ngươi nuôi hay thả đi." Tiêu Hằng Hiền mở ra xem rồi hoảng hốt đóng lại: "Linh thú Du Dã? Thái tử, ngươi không phải đã mang nó theo lúc bọn họ đàm phán chứ...?"

 

Ôn Hành cười mà không đáp, sắc mặt Tiêu Hằng Hiền tái mét: "Thái tử của ta ơi, nếu bọn họ biết được, sẽ xảy ra chuyện lớn đó!" Tiêu Hằng Hiền cứ lải nhải bên tai, Ôn Hành thì giả điếc: "Bọn họ không phải chưa biết sao? Nếu bọn họ biết, tức là do ngươi tiết lộ. Ngươi tự mà quyết định." Tiêu Hằng Hiền đau lòng kêu than: "Thái tử nhân từ năm xưa đã đi đâu rồi!"

 

Bỗng nhiên, Kỳ lân nghèo từ trên trời đáp xuống: "Tán nhân! Bên Phượng Quân xảy ra chuyện rồi, mau đi thôi!" Ôn Hành và Liên Vô Thương nhìn nhau: "Phượng Uyên xảy ra chuyện? Chuyện gì vậy?" Hồ Phi Phi lo lắng nói: "Quy Ô kêu chí chóe, không chịu nói rõ. Ta nghĩ chuyện này không nhỏ, hai người đừng chần chừ nữa, ta sẽ đưa hai người đi ngay!"

 

Ôn Hành nghĩ đến một chuyện đáng sợ: "Vô Thương, ngươi còn nhớ lần trước tại sao Phượng Uyên mất nửa thân lông không?" Liên Vô Thương đáp: "Hắn nói có vài gia tộc thấy hắn không vừa mắt."

 

Hai người nhìn nhau, lớn chuyện rồi, chẳng lẽ Phượng Uyên lại bị mấy gia tộc đó hợp lực nhổ nốt phần lông còn lại?

 

Lời tác giả:
Ôn Hành: Phượng Uyên không phải bị người ta giữ lại nhổ lông đấy chứ?

 

Bạch Trạch: Đó là vì lão Phượng Hoàng khẩu nghiệp tay chân không yên, bị nhổ lông cũng là điều bình thường.

 

Phượng Uyên: ...Ta nghe rồi, các ngươi xong đời!

 

Bạch Trạch: Thấy tiểu Phượng Hoàng bên cạnh ta chưa? Còn hung dữ với ta là không cho ngươi nữa đâu.

 

Phượng Uyên: Con ơi, Quân Thanh!! Nhìn ta, nhìn phụ thân nào——

 

Đinh! Phó bản Yêu tộc chính thức mở ra. Yêu hận tình thù, thật là đau đầu ~

Bình Luận (0)
Comment