Coi Bói Không? Chuẩn Lắm Đấy!

Chương 187

Phủ đệ của Tiêu Hằng Hiền nằm ở vị trí trung tâm của Tuyết Vụ Sâm Lâm. Vì thân phận đặc biệt và thường xuyên qua lại với nhân tu, ông còn tự xây dựng một tòa hành cung. Khi Ôn Hành và nhóm của mình vừa mới đến hành cung của ông không lâu, liền nghe tin Phượng Quân bên kia đã xảy ra chuyện.

 

Nghe nói Ôn Hành và mọi người gấp rút phải đến Thái Hư Cảnh, đám Miêu Bất Văn đều chuẩn bị hộ tống bọn họ lên đường. Tiêu Hằng Hiền cũng muốn đi, nhưng đôi chân ông ngắn quá, thực sự không chạy lại được đám tu sĩ dũng mãnh của tộc Vũ và tộc Thú. Tiêu Hằng Hiền lau nước mắt: "Thái tử, ta đã hứa với các đạo hữu ở Bình An Giới rằng sẽ đưa các ngươi đến tận cửa thành của Thái Hư Cảnh, nhưng ta cũng hết cách rồi..."

 

Sợ độ cao còn đỡ, lại còn giả chết. Kỳ Lân nghèo chỉ cần liếc mắt một cái, Tiêu Hằng Hiền đã run rẩy nửa ngày. Dù cho có cho ông cả trăm cái gan, ông cũng không dám trốn vào túi linh thú của Ôn Hành để leo lên lưng hung thú.

 

Ôn Hành chỉ có thể an ủi Tiêu Hằng Hiền: "Không sao, có Miêu Bất Văn và Kỳ Lân nghèo rồi, ngươi không cần phải lo lắng. Hơn nữa, sắp đến lúc ngươi mở đạo trường rồi, tốt nhất nên về nhà dọn dẹp đi." Hoan Hoan lúc ở phủ Tiêu Hằng Hiền đã phá hỏng hết cấm chế và thuật pháp, với tu vi của Tiêu Hằng Hiền, muốn thu xếp ổn thỏa trước khi giảng đường bắt đầu quả thực rất khó.

 

Bên cạnh Tiêu Hằng Hiền đứng hai tiểu hồ ly, Phương Địch và Phương Tranh trong mấy ngày nay đã thay đổi rất nhiều. Bọn chúng từ hai kẻ nhí nhảnh ham tiền dần trở nên trầm lặng hơn. Chúng đã mất nơi để quay về, cũng mất đi người ông luôn ngày đêm thương nhớ.

 

Thấy Ôn Hành và mọi người sắp đi, Phương Địch bước lên trước, đưa ra một túi trữ vật: "Tặng ngươi." Ôn Hành nghĩ bên trong có lẽ là mấy quả dại hay gì đó, nhưng khi mở ra, hóa ra bên trong lại là một túi linh thạch đầy ắp! Số lượng nhiều đến mức Ôn Hành cũng phải giật mình, hai con hồ ly này đổi tính rồi sao?

 

Phương Địch nói: "Thực ra ta và Phương Tranh luôn có một nguyện vọng, chúng ta hy vọng có thể đưa ông rời khỏi Tuyết Vụ Sâm Lâm đến Thái Hư Cảnh định cư. Chỉ là đất ở Thái Hư Cảnh quá đắt đỏ, ông từng nói, nếu chúng ta qua đó mà không có linh thạch thì sống không nổi.

 

Trong rừng không cần linh thạch, chỉ cần có bản lĩnh thì có thể sinh tồn. Nhưng ta và Phương Tranh không muốn nhìn thấy ông ngày ngày đánh nhau với người khác. Chúng ta ghét những người xung quanh đã chia mất sự chú ý của ông, ghét ông cứ luôn mắng chúng ta không hiểu gì, chỉ biết gây phiền phức.

 

Sau khi chúng ta thoát khỏi miệng rắn, đã từng thề sẽ làm nên chuyện lớn, trở về nói với ông rằng chúng ta không phải là lũ ngốc chẳng hiểu biết gì. Để chứng minh bản thân, bao năm qua chúng ta luôn mở Cát Tường Lâu ở Bình An Giới. Mục đích là để một ngày nào đó có thể trở về, đưa ông đến Thái Hư Cảnh."

 

Phương Tranh nói: "Thực ra, chúng ta chẳng thích chút nào việc cười cười đón khách, nhưng vì tiền, vì ông, chúng ta vẫn kiên trì. Trong túi trữ vật này là linh thạch mà ta và huynh đã tích góp. Ban đầu, những linh thạch này... Ông đã không còn, Hồ tộc cũng không phải là Hồ tộc mà chúng ta từng quen thuộc, những linh thạch này chúng ta cũng không cần dùng đến nữa."

 

Phương Địch nói khẽ: "Đợi khi các ngươi đi rồi, chúng ta sẽ trở về Cát Tường Lâu. Những linh thạch này chúng ta không cần dùng, tặng cho các ngươi làm lộ phí. Ban đầu chúng ta định tích trữ một nghìn vạn mạch linh thạch, nhưng sau này linh mạch co rút, trong đây chỉ còn lại ngần này thôi.

 

Ban đầu ta định đưa số linh thạch này cho Hồ thủ lĩnh, nhưng Hồ thủ lĩnh nói, hãy đưa linh thạch cho các ngươi. Các ngươi cần rất nhiều linh thạch để đến Thái Hư Cảnh. Ta và Phương Tranh đã nghĩ kỹ, suốt quãng đường này, các ngươi đã chăm sóc chúng ta rất tốt. Hơn nữa, các ngươi lại là người mà Tần Sơ Tình tín nhiệm, hãy nhận lấy số linh thạch này."

 

Hai con hồ ly đưa linh thạch cho Ôn Hành không phải vì hắn từng là tiền thái tử Huyền Uyên Hành, cũng không phải vì hắn đã thay đổi Tuyết Vụ Sâm Lâm. Mà là vì Tần Sơ Tình tín nhiệm họ, Hồ Phi Phi cũng tín nhiệm họ, và suốt quãng đường này Ôn Hành và nhóm đã đối xử rất tốt với chúng.

 

Ôn Hành đưa tay xoa đầu Phương Địch: "Nhưng không phải các ngươi không thích Tần Sơ Tình sao?" Phương Địch nói: "Thực ra Tần Sơ Tình đối với chúng ta rất tốt, dù phần lớn thời gian đều dữ dằn, nhưng nếu không có nàng, ta và Phương Tranh đã sớm chết rồi. Chúng ta không có bản lĩnh, bắt chuột hay thỏ luôn thua kém so với những con hồ ly khác, ông luôn nói chúng ta ở trong rừng sẽ chết đói.

 

Những năm qua tu vi của chúng ta ở Bình An Giới đã suy giảm, nếu ở lại trong rừng, có lẽ sẽ thực sự giống như lời ông nói mà chết đói. Quay về Cát Tường Lâu, chúng ta mới còn chút giá trị."

 

Liên Vô Thương nhìn hai con tiểu hồ ly, dịu dàng nói: "Tại sao các ngươi không đến Thái Hư Cảnh nữa? Chẳng phải trước đây các ngươi luôn muốn đến đó sao?" Phương Địch lắc đầu: "Khi còn nhỏ chưa hiểu chuyện, người ta nói chỉ cần vào được Thái Hư Cảnh, cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn. Chúng ta cứ nghĩ Thái Hư Cảnh là một nơi tốt. Nhưng bây giờ lớn rồi mới hiểu, trên thế gian này chẳng nơi nào là chốn bồng lai. Ông đã mất rồi, đến Thái Hư Cảnh cũng không còn ý nghĩa."

 

Phương Tranh nói: "Đúng vậy, chi bằng quay về Bình An Giới, ít ra ta và huynh ở đó nhiều năm. Cát Tường Lâu cũng là do ta và huynh tự tay sáng lập. Lần này trở về, ta và huynh sẽ xây dựng Cát Tường Lâu thành thanh lâu lớn nhất tiên giới!"

 

Thực ra, bọn chúng có thể mang linh thạch trở về Cát Tường Lâu, nhưng sau khi suy đi tính lại, chúng quyết định đem số linh thạch tích góp vì ước mơ ấy trao cho những người cần hơn. Chúng vẫn còn nhỏ, tương lai sẽ có rất nhiều thời gian và cơ hội để kiếm linh thạch.

 

Ôn Hành nhìn về phía Hồ Phi Phi, Hồ Phi Phi gật đầu: "Nhận lấy đi, đây là tấm lòng của hai đứa trẻ, lát nữa ta sẽ để các tu sĩ của Thú tộc hộ tống chúng về Bình An Giới." Ôn Hành trịnh trọng bỏ túi trữ vật vào tay áo, chắp tay với hai con hồ ly: "Đa tạ hai vị đạo hữu."

 

Phương Địch và Phương Tranh mỉm cười, hai thiếu niên mắt mày cong cong, lại trở nên hoạt bát: "Đừng khách khí, đợi khi các ngươi quay lại Cát Tường Lâu, ta sẽ mời các ngươi gặp giai nhân đẹp nhất!" "Đúng! Ôm chàng trai tuấn tú nhất!"

 

Ôn Hành và Liên Vô Thương dở khóc dở cười: "Được, các ngươi cố gắng lên. Cảm ơn nhiều!"

 

Kỳ Lân nghèo bay vút lên trời, trên lưng hắn là Ôn Hành và mọi người. Ôn Hành vẫy tay với phía dưới: "Tạm biệt!" Tiêu Hằng Hiền và hai con tiểu hồ ly cùng vẫy tay: "Tạm biệt!!" Kỳ Lân nghèo bay càng lúc càng nhanh, hành cung của Tiêu Hằng Hiền nhanh chóng thu nhỏ thành một điểm, rồi biến mất giữa khu rừng.

 

Hồ Phi Phi há miệng chuẩn bị nói vào chuyện chính: "Tuyết Vụ Sâm Lâm trên danh nghĩa thuộc sự quản lý của Kỳ Dương Tiên Tôn, nhưng hắn chẳng bận tâm gì. Ta nghe Phượng Quân nói, trong rừng có rất nhiều yêu tu, lâu nay thường xuyên hỗn chiến. Các gia tộc thượng giới dù có ý định can thiệp nhưng lại không có thực lực.

 

Giờ đây, tộc Vũ và tộc Thú đã bắt tay giảng hòa. Tiếp theo, ta sẽ tiến hành đăng ký yêu tu trong rừng theo từng chủng tộc, đồng thời nắm rõ tình hình trong rừng. Đợi đưa mọi người đến cửa thành Thái Hư Cảnh, ta và Kỳ Lân nghèo sẽ trở về xử lý tiếp các chuyện ở đây. Quyền quản lý khu rừng này, ta không định giao cho Kỳ Dương, ban đầu ta muốn giao cho Phượng Quân, nhưng ngay cả công việc của tộc Vũ hắn còn lười quản, giao cho hắn cũng không đáng tin.

 

Tán nhân, ngươi đi lại trong Tiên Giới, hẳn biết nhiều người có tài. Nếu có thể, xin ngươi tìm giúp một người có thể thống lĩnh khu rừng. Thân phận của ngươi rất đặc biệt, nếu cuộc chiến giữa ngươi và Tiên Giới bùng nổ, yêu tộc trong rừng sẽ trở thành một sức mạnh to lớn của ngươi. Vì vậy, người này nhất định phải là người của mình."

 

Ôn Hành và Liên Vô Thương mỉm cười nhìn Hồ Phi Phi, họ chăm chú nghe hắn phân tích tình hình sắp tới. Cho đến khi Hồ Phi Phi nhận thấy có gì đó không ổn, bèn ngừng lại: "Tán nhân Thanh Đế, ta đang nói chuyện nghiêm túc, sao các ngươi lại nhìn ta như vậy?"

 

Ôn Hành cười nói: "Người có năng lực thuộc phe mình, chẳng phải đang có sẵn một người đây sao?" Hồ Phi Phi lúc này mới chợt hiểu, bất giác cười dở khóc dở: "Tán nhân, ngươi làm khó ta quá rồi."

 

Ôn Hành bật cười: "Lão Hồ, ngươi không cần phải áp lực. Ta chỉ cảm thấy ngươi thông minh, lại được mọi người tin phục, có ngươi ở đây, yêu tu trong rừng sẽ rất yên tâm. Ta cũng biết tộc Cửu Vĩ yêu hòa bình, ngươi không thích đổ máu và xung đột. Trùng hợp thay, ta cũng như vậy.

 

Trong Tuyết Vụ Sâm Lâm có rất nhiều yêu tu, nếu rơi vào tay những kẻ hiếu chiến, ta mới thật sự lo lắng. Có ngươi ở đây thì tốt quá rồi. Ngươi không cần suy nghĩ gì nhiều, trước đây ở Thanh Khâu ra sao, bây giờ cứ vậy mà sống. Ngươi chỉ cần dẫn dắt họ tu dưỡng và sinh sống bình yên.

 

Vạn nhất nếu ta thật sự phải khai chiến với Tiên Giới, ngươi cứ xem như không biết gì, chỉ cần giữ chặt đám yêu tu này trong rừng, không cho chúng chạy lung tung là được. Chừng nào không ai xâm phạm đến mọi người, ngươi cứ coi như không có chuyện gì xảy ra."

 

Nghe vậy, Kỳ Lân nghèo liền phản đối: "Như vậy thì chán lắm! Theo ta thấy thì nên nuôi dưỡng thật nhiều chiến binh, đến khi đánh trận mới gọi là sảng khoái!" Ôn Hành chỉ tay xuống Kỳ Lân nghèo nói với Hồ Phi Phi: "Thấy không? Đặc biệt là cái tên này, nhất định phải trông chừng cho kỹ. Nếu ngươi sơ suất để hắn đoạt quyền, đến lúc đó cả khu rừng sẽ máu chảy thành sông, ta nghĩ ngươi cũng không muốn thấy cảnh tượng đó, đúng không?"

 

Hồ Phi Phi suy nghĩ một lúc: "Ừm... nếu là như vậy... có lẽ Tuyết Vụ Sâm Lâm này thật sự chỉ có ta mới quản nổi. Chỉ sợ yêu tu của tộc Vũ sẽ có ý kiến." Miêu Bất Văn nãy giờ thu mình trên vai Ôn Hành giả chết, giờ mở mắt ra: "Bọn họ sẽ không có ý kiến đâu, chẳng ai muốn quê hương mình nhuốm máu cả. Chỉ cần không xâm phạm đến lãnh địa của tộc Vũ, bọn họ sẽ không phản đối."

 

Trong chặng đường tiếp theo, Hồ Phi Phi vẫn suy tư về những lời của Ôn Hành. Ôn Hành và mọi người cũng không quấy rầy hắn, để hắn từ từ suy nghĩ. Dĩ nhiên, nhiều người thì lắm lời, Ôn Hành hỏi Kỳ Lân nghèo: "Ngươi đã gặp Trừng Anh và Vân Cẩm chưa?"

 

Kỳ Lân nghèo lắc đầu: "Chưa gặp, họ ở đâu vậy?" Ôn Hành đáp: "Họ đi tìm Tôn Yêu Thần Tuấn Khang rồi." Kỳ Lân nghèo gật đầu: "Nhất định là chủ ý của đại tỷ, nàng mong gặp Yêu Thần sớm lắm."

 

Ôn Hành cười: "Chẳng lẽ ngươi không muốn gặp Yêu Thần sớm sao?" Kỳ Lân nghèo vỗ cánh: "Có gì hay để gặp, mỗi lần gặp Yêu Thần là bị lải nhải cả đống, nào có thoải mái tự do như ở trong rừng." Được thôi, Kỳ Lân nghèo, ngươi đã kiêu rồi. Nếu Tuấn Khang nghe thấy lời này, tai ngươi e là càng không được yên.

 

Kỳ Lân nghèo nói: "Nếu Yêu Thần cần chúng ta, chắc chắn sẽ triệu tập. Bây giờ yên ổn như vậy, nhất định là ngài ấy vẫn tốt, không cần lo cho ngài." Ôn Hành bất giác muốn thắp cho Tuấn Khang một cây nến, hắn nghĩ phản ứng của Tuấn Khang khi nhìn thấy Kỳ Lân nghèo chắc cũng chẳng khác gì khi hắn thấy Đạo Hòa.

 

Bay về phía Tây từ hành cung của Tiêu Hằng Hiền suốt năm ngày, cuối cùng họ nhìn thấy bức tường vàng óng ánh ở tận cùng khu rừng, tường cao trăm trượng. Hồ Phi Phi nói: "Bên trong bức tường chính là Thái Hư Cảnh."

 

Ôn Hành kinh ngạc: "Đã đến rồi sao? Khi chúng ta vừa vào rừng, Tiêu Hằng Hiền có nói, nếu bay thì mất một tháng, còn đi bộ thì hai tháng cũng chưa chắc tới." Hồ Phi Phi suy nghĩ cẩn thận rồi nói: "Có lẽ là vì chân của lão Chuột Túi ngắn quá..."

 

Nghe cũng có lý, Ôn Hành không thể phản bác.

 

Miêu Bất Văn khẽ thở dài: "Ta đã trở về." Ôn Hành cười hỏi: "Này, mèo con, ngươi định đi theo chúng ta mãi sao?" Trước đây, Ôn Hành từng nghe Miêu Bất Văn nói, ban đầu hắn chỉ định quay về thăm gia đình, sau đó lại nói với các huynh đệ của mình rằng, hắn muốn tiếp tục đi theo bước chân của Ôn Hành và mọi người.

 

Ôn Hành nghĩ Miêu Bất Văn đi theo cũng được, ban ngày ngủ, ban đêm canh gác, quả là một chú mèo biết ý tứ. Miêu Bất Văn đáp: "Không, khi đến Thái Hư Cảnh, ta làm xong một chuyện rồi sẽ quay về."

 

Ôn Hành thở dài: "Miệng cú mèo, lời nói dối trá." Trước đó còn nói sẽ đi theo bọn họ mãi, giờ chẳng phải cũng vì mục đích của mình sao?

 

Liên Vô Thương hỏi: "Mèo con, ngươi đến Thái Hư Cảnh để làm gì?" Miêu Bất Văn mở to đôi mắt, chăm chú nhìn bức tường vàng rực trước mắt: "Ta muốn đi tìm Kỳ Dương."

 

Kỳ Lân nghèo bật cười: "Ngươi và Kỳ Dương là bạn sao?" Miêu Bất Văn kiên định đáp: "Ta muốn dùng trường cung của ta, một mũi tên xuyên thấu tim hắn."

 

Khóe miệng Ôn Hành giật giật, giờ ném Miêu Bất Văn xuống dưới còn kịp không? Hóa ra tên này bám theo họ là để gây chuyện. Nhưng rất nhanh Ôn Hành đã thông suốt, sự bất hạnh của Miêu Bất Văn bắt nguồn từ một con chuột trắng. Nếu không phải vì con chuột của Kỳ Dương, Miêu Bất Văn đã có thể cùng với các huynh đệ của hắn bay lượn trên bầu trời.

 

Ôn Hành xoa xoa cái đầu tròn trịa của cú mèo: "Muốn làm gì thì cứ làm đi." Hắn không phải là Miêu Bất Văn, không thể khuyên hắn từ bỏ mối hận thù.

 

Sau khi nhìn thấy bức tường thành, Kỳ Lân nghèo lại tiếp tục bay thêm nửa ngày nữa. Đến khi cách bức tường chừng hơn mười dặm, Kỳ Lân nghèo bất ngờ hạ cánh xuống. Ôn Hành và mọi người nhìn thấy bên dưới khu rừng có một thanh niên tóc dài màu xanh đen, sau lưng đeo trường đao.

 

"Quy Ô!!" Ôn Hành và nhóm người hào hứng vẫy tay với Quy Ô. Quy Ô quỳ một gối xuống, cung kính hành lễ: "Phụng mệnh Phượng Quân, Quy Ô bái kiến Thanh Đế, bái kiến Thiên Cơ Tán Nhân, bái kiến Hồ Tộc Trưởng, bái kiến Kỳ Lân Đại Tướng."

 

Đã mấy ngàn năm không gặp, Quy Ô vẫn nghiêm túc, ngay ngắn và... đầy vẻ khổ đau như trước. Nhìn xem, đôi lông mày trên khuôn mặt anh tuấn của hắn sắp nhăn thành nơ rồi. Mỗi lần nhìn thấy Quy Ô, người ta đều có cảm giác hắn đang lo lắng cho cả thiên hạ.

 

Liên Vô Thương gật đầu bình thản: "Được rồi, Phượng Uyên xảy ra chuyện gì?" Quy Ô nhíu mày càng chặt hơn: "Phượng Quân... bị thương." Ôn Hành vội hỏi: "Nghiêm trọng không?" Quy Ô suy nghĩ kỹ rồi nói: "Nhìn thì sẽ biết."

 

Hồ Phi Phi hành lễ đáp lại: "Quy Ô Đại Tướng, Tán Nhân và Thanh Đế ta đã đưa đến, tiếp theo nhờ Đại Tướng đưa họ đi gặp Phượng Quân." Quy Ô nghiêm túc nói: "Đa tạ Hồ Tộc Trưởng, đa tạ Kỳ Lân Đại Tướng."

 

Hồ Phi Phi lại ngồi trên lưng Kỳ Lân nghèo trở về. Quy Ô nói: "Phía trước không xa chính là Thái Hư Cảnh, mời hai vị đi theo ta. Tán Nhân, con cú mèo trên vai ngài là yêu tu hay linh thú?" Miêu Bất Văn nhảy xuống đất, biến trở về hình người: "Tại hạ là Miêu Bất Văn." Quy Ô suy nghĩ rồi nói: "Là tu sĩ của Miêu tộc trong Tuyết Vụ Sâm Lâm? Miêu tướng quân, quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy."

 

Không ngờ Miêu Bất Văn lại cùng Quy Ô vừa gặp đã hợp ý, hai người nhìn nhau đầy sự đồng cảm, cứ thế ngắm nghía nhau hồi lâu. Ôn Hành đứng bên cạnh xoa cằm, truyền âm cho Liên Vô Thương: "Không thể không nói, thẩm mỹ của lão Phượng thật sự mạnh mẽ. Nhìn xem Quy Ô biến hóa thành hình người đẹp đẽ biết bao. Còn nhìn lại tiểu Miêu... Haiz... phí cả đôi mắt to thế kia."

 

Liên Vô Thương điềm nhiên nói: "Yêu hình của tiểu Miêu hóa ra cũng không tệ, cả khuôn mặt chỉ có đôi mắt là to nhất, khá đẹp mà. Còn nữa, tốt nhất ngươi đừng gọi Phượng Uyên như vậy, nếu không ta cũng không giúp được ngươi đâu." Ôn Hành xoa xoa mũi, hình như hắn chưa từng thấy Phượng Uyên nổi giận.

 

Tiếp theo, Quy Ô dẫn họ đi tiếp, sau khi đi được vài dặm, mặt đất xuất hiện một con đường và bắt đầu thấy bóng dáng của nhiều tu sĩ ra vào Tuyết Vụ Sâm Lâm. Quy Ô nói: "Những tiên nhân này sống dựa vào việc đào linh thảo, linh khoáng trong Tuyết Vụ Sâm Lâm. Tuy nhiên, họ chỉ dám hoạt động ở rìa rừng, sâu hơn thì không dám vào."

 

Ôn Hành nhớ lại lúc họ vừa đến Bình An Giới, nơi có những mộ phần, tất cả đều là những người đã bỏ mạng trong khu rừng. Mặc dù họ đã an toàn vượt qua, nhưng điều đó không có nghĩa ai cũng có may mắn và tu vi như vậy.

 

Chẳng mấy chốc, họ đã ra khỏi khu rừng. Trước mắt là một bức tường thành vàng óng ánh. Phía đông đối diện với khu rừng là một cổng thành cao mười trượng, rộng sáu trượng, có rất nhiều tu sĩ đang qua lại. Trên tường thành phía trên cổng có ba chữ đỏ rực — "Thái Hư Cảnh".

 

Ôn Hành không khỏi thắc mắc: "Yêu thú trong rừng lẽ nào sẽ tấn công Thái Hư Cảnh? Sao phải xây tường thành cao đến vậy?" So với bức tường của giới hạ giới, tường thành này còn cao hơn. Quy Ô nghiêm trang đáp: "Bức tường này không phải để bảo vệ Thái Hư Cảnh, mà là để bảo vệ Tuyết Vụ Sâm Lâm. Yêu tu trong thành còn đáng sợ hơn yêu tu trong rừng rất nhiều."

 

Nghe câu trả lời đó, Ôn Hành rơi vào trầm mặc, thì ra còn có lý do này. Quy Ô dẫn hai người đường hoàng tiến về phía cổng thành. Miêu Bất Văn lại biến thành yêu hình, đậu trên vai Ôn Hành. Đột nhiên, trước mặt họ xuất hiện một kết giới màu vàng ngăn đường đi. Chỉ thấy Quy Ô khẽ vung tay, linh quang lóe lên, kết giới liền biến mất.

 

Ôn Hành quan sát, trước mắt tất cả các tu sĩ ra vào cổng thành đều gặp kết giới tương tự. Có người bị kết giới chặn lại, liền lùi sang một bên, ở ven tường thành có một hàng người khoanh tay đứng đợi. Những người bị chặn lại sẽ tiến đến tìm họ để thương lượng.

 

Ôn Hành tận mắt thấy một tu sĩ bị chặn lại lấy ra một cây linh thảo từ túi trữ vật đưa cho người đứng bên tường. Người kia liền đứng dậy dẫn tu sĩ đó tiến về phía tường thành. Chỉ thấy người dẫn đầu vung tay, linh quang hiện lên, rồi hắn dẫn theo tu sĩ kia tiến vào cổng thành.

 

Ôn Hành vừa định hỏi gì đó thì nghe Quy Ô nói: "Những người đó đều là tu sĩ chưa có tư cách cư trú ở Thái Hư Cảnh. Họ ở đây, không thể ra vào cổng thành, đành phải sống dựa vào việc kiếm linh thảo trong Tuyết Vụ Sâm Lâm. Những người đứng bên tường thành là cư dân trong thành. Họ có giấy thông hành nên có thể đứng đợi những tu sĩ không có thân phận. Chỉ cần trả công, họ có thể dẫn những tu sĩ không có giấy tờ vào Thái Hư Cảnh."

 

Ôn Hành cau mày: "Không ai quản sao?" Quy Ô đáp: "Có nhu cầu thì sẽ có thị trường, không quản được. Dù là nhân tu hay yêu tu đều muốn đến nơi tốt hơn để sống, điều này vốn dĩ không có gì sai. Nhưng ta vẫn cảm thấy cái giá họ phải trả quá lớn."

 

Lúc họ vào thành, nhiều tu sĩ nhìn thấy Quy Ô như gặp ma, liền né tránh hắn. Có người còn bắt đầu run rẩy. Tường thành rộng hơn ba mươi trượng, chẳng bao lâu họ đã đi đến phía bên kia. Trước mắt họ đột nhiên rộng mở, và họ nhìn thấy Tiên Giới. Kiến trúc trước mắt chồng chéo lên nhau, lơ lửng giữa không trung. Nơi đây vàng son lộng lẫy, mỗi nơi đều toát lên vẻ ưu việt của thượng giới.

 

Bên trong thành dường như vừa trải qua một trận chiến, nhiều công trình bị phá hủy, thậm chí có nơi vẫn còn đang cháy. Tiên khí của Tiên Giới bị làn khói mù mịt khuấy tán, tạo ra một bầu không khí hỗn loạn.

 

Bên ngoài cổng thành, có nhiều tu sĩ đứng chỉ trỏ về phía tường thành. Một số người ngẩng đầu nhìn lên rồi mặt biến sắc, vội vàng cúi xuống. Quy Ô dẫn Ôn Hành và mọi người tiến về phía trước vài chục trượng rồi dừng lại, hắn nói: "Tán nhân, Thanh Đế, xin hãy nhìn lại bức tường thành."

 

Ôn Hành và Liên Vô Thương nghi hoặc quay đầu lại, và ngay khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, đồng tử của cả hai co rút lại. Trên cổng thành, treo một hàng xác chết. Mỗi thi thể đều bị cạo trọc đầu, cổ họng bị xuyên thủng bởi những chiếc đinh dài, ghim chặt vào tường thành. Biểu cảm trên gương mặt họ đầy vẻ kinh hoàng và dữ tợn, khiến nhiều người không dám nhìn thẳng.

 

Những thi thể này có cả nam lẫn nữ, số lượng lên đến hơn hai trăm. Ôn Hành nhíu mày hỏi: "Chuyện này là sao?" Chẳng lẽ họ đã đắc tội với đại yêu trong thành mà bị đóng đinh chết?

 

Quy Ô thở dài: "Chuyện này để gặp Phượng Quân rồi nói sau." Nói rồi, hắn cất mình bay lên không trung, Ôn Hành và Liên Vô Thương cũng theo hắn đến tòa hành cung cao nhất đang bốc cháy. Ôn Hành giật mình: "Cháy rồi! Lão Phượng không sao chứ!"

 

Liên Vô Thương cảm thấy lạnh sống lưng: "Quy Ô, ngươi nói thật đi, Phượng Uyên rốt cuộc thế nào rồi? Đừng úp úp mở mở nữa, nếu không ta sẽ hỏi tội ngươi!" Biểu cảm của Quy Ô vô cùng phức tạp, hắn thở dài: "Thanh Đế đại nhân, ta... ta nói không nên lời."

 

Ôn Hành cảm thấy tim mình lạnh buốt: "Phượng Uyên... còn sống không?" Hành cung của Phượng Uyên đang cháy rực! Với tính cách của hắn, nếu không gặp chuyện gì lớn, sao có thể để lửa cháy mãi như vậy? Có vẻ như tình trạng của Phượng Uyên không chỉ là bị trụi lông đơn giản. Ôn Hành đã bắt đầu có những suy nghĩ rất tồi tệ.

 

Chẳng bao lâu, họ đáp xuống trước tòa hành cung đang bốc cháy. Quy Ô dẫn hai người xuyên qua hành lang, vòng qua khu vườn hoa rực rỡ, tiến đến đình viện ở hậu cung. Trong đình viện có một chiếc ghế nằm, Phượng Uyên mặc bộ y phục màu trắng, đang nhắm mắt nằm thẳng đơ. Do có kết giới và thuật pháp, họ không thể cảm nhận được nhịp tim hay mạch đập của hắn.

 

Mũi Ôn Hành cay cay, hắn và Liên Vô Thương lao đến trước mặt Phượng Uyên. Chỉ vừa nhìn, nước mắt cả hai đã chực tuôn trào. Bao nhiêu năm quen biết, họ chưa bao giờ thấy Phượng Uyên thê thảm đến thế này. Phượng Uyên trước mắt có khuôn mặt tái nhợt như tuyết, đôi mắt đẹp nhắm chặt, trên má còn có vết thương chưa lành. Hai chân hắn vặn vẹo một cách bất thường, y phục bên cánh tay trái nhuốm máu.

 

Liên Vô Thương run rẩy sờ lên đôi chân của Phượng Uyên, cảm nhận được xương chân hắn đã gãy. Ôn Hành sờ vào cánh tay của hắn, tay phải thì còn ổn, nhưng tay trái rõ ràng đã bị gãy rồi nối lại. Mái tóc của Phượng Uyên không bị rụng, nhưng đã trở nên khô xơ, còn thảm hại hơn cả trọc đầu, khiến Ôn Hành và Liên Vô Thương càng thêm đau lòng.

 

Ôn Hành run run đưa tay kiểm tra hơi thở của Phượng Uyên. May mắn thay, vẫn còn thở. Liên Vô Thương dùng linh khí thăm dò cơ thể của hắn, cũng may mắn là dòng linh khí vẫn lưu chuyển, tuy yếu ớt nhưng không có gì đáng ngại.

 

Ôn Hành nổi giận: "Rốt cuộc Phượng Uyên đã gặp phải chuyện gì! Quy Ô, ngươi nói thật đi!" Con phượng hoàng này tự cao tự đại đến mức nào, thế mà lại bị thương nặng đến vậy! Quy Ô quỳ sụp xuống đất, cắn chặt răng, không nói lời nào.

 

Nước mắt Ôn Hành sắp tuôn ra, hắn vuốt v e mái tóc dài của Phượng Uyên: "Lão Phượng, ngươi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Ngay lúc đó, Phượng Uyên bất ngờ mở mắt: "Ai là lão Phượng? Còn nói bậy nữa là ta chặt đứt tay ngươi. Ồ, Vô Thương, ngươi đến rồi à? Tán nhân, mau bỏ móng vuốt bẩn thỉu của ngươi ra khỏi tóc ta, đừng làm bẩn nó."

 

Ôn Hành và Liên Vô Thương, cảm xúc nghẹn cứng nơi cổ họng, không thốt nên lời. Bộ dạng tràn đầy sinh khí này của Phượng Uyên hoàn toàn trái ngược với vẻ yếu ớt trước đó. Phượng Uyên vui vẻ nói với Quy Ô: "Quỳ gì mà quỳ? Chúng ta phi thăng lâu như vậy, đây là lần *****ên Tán nhân đến, mau pha trà mời khách! Ngồi đi, ngồi đi."

 

Ôn Hành và Liên Vô Thương: ...

 

Phượng Uyên nửa nằm trên ghế, mặt mày hớn hở: "Thật xin lỗi vì để các ngươi thấy bộ dạng này của ta. Đều do Quy Ô nhạy cảm quá, ta đã nói rồi, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là ổn. Hắn cứ nhất quyết nói với Hồ Phi Phi, bảo các ngươi đến xem ta, thật là ngại quá."

 

Quy Ô đang pha trà cho Ôn Hành, từ tốn nói ra sự thật: "Rõ ràng là Phượng Quân nghe Hồ Tộc Trưởng nói các ngươi đến Tuyết Vụ Sâm Lâm, liền vội vàng bảo ta gửi phù lệnh cho Hồ Tộc Trưởng, gọi các ngươi mau tới xem chiến tích của hắn." Phượng Uyên bị vạch trần cũng không giận, vui vẻ sai bảo Ôn Hành: "Tán nhân, đưa ta chén ngưng lộ."

 

Ôn Hành đành chịu, cầm lấy chén ngưng lộ trên bàn. Không đợi Phượng Uyên cầm lấy, Ôn Hành chủ động nói: "Để ta đút cho ngươi uống." Phượng Uyên vốn đã quen được người khác hầu hạ, ung dung uống một ngụm ngưng lộ, rồi thoải mái thở dài: "Dễ chịu quá."

 

Liên Vô Thương nhìn về tòa hành cung đang cháy: "Cả hành cung đều bị thiêu rụi, ngươi còn cảm thấy dễ chịu được sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ta biết ngươi lâu như vậy, chưa từng thấy ngươi chịu thiệt thòi lớn như thế này."

 

Phượng Uyên tiếp tục sai bảo Ôn Hành: "Tán nhân, đưa ta một bát luyện thực, đúng, chính là cái bát kia." Ôn Hành có thể làm gì được đây, bệnh nhân là lớn nhất, hắn đành ngồi xuống ghế bên cạnh, tiếp tục đút cho Phượng Uyên ăn.

 

Phượng Uyên hỏi Quy Ô: "Ngươi đã cho Tán nhân họ xem chiến tích của ta chưa?" Mắt Quy Ô đỏ hoe: "Xem... rồi."

 

Ôn Hành và Liên Vô Thương nhìn nhau, chiến tích gì chứ? Họ chẳng thấy gì cả. À không, có một thứ, chính là hàng xác chết bị đóng đinh trên tường thành mà Quy Ô đã bảo họ quay lại nhìn.

 

Phượng Uyên cười hớn hở: "Thấy là tốt rồi. Chẳng phải lần trước ta nói với các ngươi, có vài gia tộc nhìn ta không vừa mắt, nhân lúc ta vào di tích Linh Lung mà chơi xấu ta sao? Những kẻ treo trên tường chính là đám người đó. Sau khi ta trở về từ Thừa Huệ Giới, liền đi tính sổ với chúng. Trận đó đánh thật là đã!"

 

Ôn Hành, Liên Vô Thương, và cả Miêu Bất Văn đang đậu trên vai Ôn Hành đều ngây người ra. Những người bị treo trên tường thành đó đều do Phượng Uyên làm sao? Lão Phượng hoàng này cũng quá táo bạo rồi.

 

Quy Ô cuối cùng cũng không nhịn được mà bật khóc: "Ta đã nói rồi, không nên làm như vậy, nhưng Phượng Quân vẫn bắt ta treo tất cả bọn chúng lên tường thành. Giờ đây, người trong thành nhìn ta như nhìn một tên đồ tể. Bốn cổng thành, hơn một nghìn thi thể, ta đã mất bốn ngày bốn đêm mới treo xong. Huhuhu... Danh tiếng của ta... Tất cả! Đều! Hủy! Hoại! Rồi!"

 

Đã quen biết Quy Ô bao lâu nay, đây là lần *****ên nhìn thấy hắn rơi nước mắt. Quy Ô khóc đến mức nước mắt nước mũi giàn giụa, trách không được vừa rồi hỏi thế nào hắn cũng không chịu nói. Ôn Hành cảm thấy nếu Liên Vô Thương giết người mà còn bắt hắn giúp treo xác lên để thị uy, hắn cũng sẽ sụp đổ mất.

 

Phượng Uyên cười ha ha: "Tâm lý của Quy Ô yếu quá rồi, đám người này dám động đến chủ nhân của ngươi, ngươi còn muốn khách sáo với chúng. Những kẻ đó, đáng bị treo lên tường thành làm cảnh báo! Dám động vào ta, Phượng Uyên, thì phải chuẩn bị tinh thần chịu sự báo thù của ta."

 

Quy Ô sụt sịt mũi, nghẹn ngào nói: "Thanh Đế đại nhân không biết, Phượng Quân còn bắt ta trước khi treo xác chúng lên phải cạo trọc đầu chúng trước. Ta, một con nhạn, vừa treo xác vừa cạo đầu, tóc chất thành đống dưới chân tường thành... Trẻ con trong thành thấy ta đều sợ khóc. Ta vốn rất thích trẻ con, giờ chúng còn không dám lại gần ta nữa. Huhuhu..."

 

Liên Vô Thương cảm thông đưa khăn cho Quy Ô: "Vất vả cho ngươi rồi." Quy Ô nức nở: "Lỡ sau này khi tiểu điện hạ phi thăng nghe về danh tiếng hung bạo của ta, rồi không chịu đến gần ta thì sao?" Thì ra điều khiến Quy Ô lo lắng lại là chuyện này, quả thật là một nỗi lo rất kỳ lạ.

 

Phượng Uyên nhấm nháp viên hạt luyện thực, nói: "Chuyện nhỏ thôi, Quân Thanh đâu phải loại tiểu điểu chưa từng thấy máu. Nó là Phượng hoàng, tộc Phượng hoàng chúng ta tôn quý kiêu hãnh, ai dám bắt nạt chúng ta, chúng ta nhất định sẽ trả thù gấp đôi."

 

Ôn Hành cầm chén nhìn Phượng Uyên: "Vậy nên những vết thương này của ngươi..." Phượng Uyên thản nhiên nói: "Lấy vết thương của ta để đổi lấy sự diệt vong của bốn đại gia tộc trong thành, ta thấy đáng giá. Tiếc là tên họ Kỳ kia đã chạy mất, nếu không ta đã đóng đinh hắn ở vị trí nổi bật nhất trên tường thành rồi."

 

Ôn Hành dè dặt hỏi: "Tên họ Kỳ?" Phượng Uyên đáp: "Kỳ Dương, Chấp Giới Tiên Tôn. Tên đó chạy nhanh hơn cả thỏ, ta không đuổi kịp. Nhưng không sao, ta nằm đây đợi hắn đến trả thù. Chỉ cần hắn dám tới, ta sẽ treo hắn lên tường thành."

 

Ôn Hành và Liên Vô Thương nhìn nhau, hóa ra Phượng Uyên nằm đây một mình không có hộ vệ là để dụ kẻ thù đến trả thù.

 

Liên Vô Thương hỏi: "Hành cung này là do ngươi tự đốt sao?" Phượng Uyên cười nói: "Sao có thể chứ, ngươi đã bao giờ thấy Phượng hoàng linh hỏa của ta yếu như vậy chưa? Đây là do khi ta nằm đây làm mồi nhử, đám người muốn trả thù đã đến và đốt đấy."

 

Quy Ô tiếp lời: "Ta muốn đi dập lửa, nhưng Phượng Quân không cho, nói rằng đợi khi hắn hồi phục rồi, sẽ tự tay đốt sạch bốn gia tộc." Ôn Hành yếu ớt giơ ngón tay cái với Phượng Uyên, thật không ngờ Phượng Uyên lại hành động điên cuồng đến vậy. Nhưng hắn đáng lẽ phải biết từ trước, Phượng Uyên vốn không quan tâm người khác nhìn hắn như thế nào. Lúc ở hạ giới, để không phải phi thăng, hắn đã tự chia thần hồn của mình thành hai nửa để trấn áp.

 

Chỉ dựa vào việc này cũng đủ thấy hắn hành động quyết liệt đến mức nào. Dĩ nhiên, Liên Vô Thương còn đáng sợ hơn khi từng tự phân thần thành mười tám phần để đi tìm người.

 

Liên Vô Thương cầm lấy cổ tay phải của Phượng Uyên: "Để ta chữa cho ngươi." Phượng Uyên vui vẻ đồng ý: "Vô Thương, ngươi thật tốt, ta chờ câu này của ngươi nãy giờ."

 

Ôn Hành không hiểu, quay sang hỏi Quy Ô: "Quy Ô, Phượng Uyên bị thương sao ngươi không giúp chữa trị?" Quy Ô mắt vẫn còn đỏ hoe, nghe Ôn Hành hỏi, hắn vừa đau lòng vừa tức giận: "Phượng Quân chê ta không đủ trình độ, không cho ta chữa."

 

Phượng Uyên hừ một tiếng: "Ngươi còn dám nói, cánh tay trái của ta chỉ bị gãy thôi, vậy mà ngươi trực tiếp kéo đứt ra. Ta còn dám cho ngươi chữa sao?!" Quy Ô đỏ mặt: "Ta quên không kiểm soát sức mạnh của mình, thật xin lỗi, Phượng Quân."

 

Liên Vô Thương không hiểu: "Ngươi sao không dùng đan dược? Không còn đan dược sao?" Phượng Uyên quay đầu nhìn Liên Vô Thương: "Lúc trước, đám người đó đánh lén ta, còn thiêu hủy túi trữ vật của ta, đồ bên trong đều mất hết. Quy Ô mang linh thạch đi mua đan dược, nhưng thương hội trong thành lại không bán cho ta. Ta giận quá nên dứt khoát không chữa, đan dược của bọn chúng ta cũng không cần."

 

Quy Ô đau lòng nói: "Sau khi Phượng Quân diệt trừ bốn đại gia tộc, các thương gia trong thành đua nhau đem đan dược và linh bảo đến biếu tặng, nhưng Phượng Quân một cái liếc mắt cũng không thèm, cứ thế chịu đựng cho đến giờ. Ta có khuyên thế nào, hắn cũng không chịu nghe."

 

Phượng Uyên cười bình thản: "Một lần bất trung, trăm lần không dùng. Ban đầu trong hành cung của ta không có một nghìn thì cũng có vài trăm người hầu hạ, nhưng khi gây chuyện với bốn đại gia tộc thì chỉ còn lại mình Quy Ô. Giờ họ muốn quay lại, ta cũng không cần nữa. Đừng nói đến mấy kẻ ngoài kia tặng đan dược, dù có thể giúp ta hồi phục ngay lập tức, ta cũng không muốn có liên quan gì đến họ."

 

Mấy viên đan dược vừa nuốt vào bụng, sắc mặt của Phượng Uyên liền nhanh chóng hồi phục. Nằm trên ghế, trông hắn phong lưu tuấn tú, ai mà ngờ được hắn vừa đơn độc tiêu diệt một đám người? Phượng Uyên há miệng nói với Liên Vô Thương: "Cho ta một viên Tố Nhan Đan, tóc ta sắp khô như rơm rồi."

 

Liên Vô Thương ném một viên đan dược vào miệng Phượng Uyên: "Lúc đến đây, ta và Ôn Hành còn tưởng ngươi bị trọc đầu." Phượng Uyên khẽ cười khẩy: "Làm sao mà trọc được, đã từng chịu một lần, chẳng lẽ để bị lừa lần thứ hai?"

 

Ôn Hành hỏi: "Bốn gia tộc trong thành rốt cuộc là sao? Sao lại xung đột với ngươi?" Phượng Uyên nhắm mắt cảm nhận dược lực trong cơ thể, chậm rãi nói: "Chuyện này dài lắm, nếu kể chi tiết thì phải ngược về lúc ta vừa mới phi thăng..."

 

Vừa mới phi thăng, Phượng Uyên đã nhận được sự đối đãi đặc biệt từ Thiên Đế bởi thân phận Phượng hoàng. Thiên Đế cho phép hắn lựa chọn nơi định cư, và sau khi nhìn qua một lượt, Phượng Uyên thấy Thái Hư Cảnh hợp với thẩm mỹ của mình nên quyết định xây hành cung ở đó. Mang theo quỹ vàng, Phượng Uyên đến Thái Hư Cảnh, nhìn ngắm khắp nơi rồi chọn vị trí cao nhất để xây hành cung.

 

Thông thường, các tu sĩ đến định cư ở Thái Hư Cảnh đều phải đến chào hỏi Chấp Giới Tiên Tôn và Chấp Đạo Tiên Quân nơi đây, đợi họ cho phép rồi mới tiến hành xây dựng hành cung. Nhưng Phượng Uyên thì không, hắn trực tiếp bắt đầu thi công. Điều này chẳng khác nào chọc vào tổ ong vò vẽ, ngay lập tức, hắn đắc tội với Kỳ Dương và Chấp Đạo Tiên Quân của nơi này, Nhiễm Tu Ngọc.

 

Kỳ Dương và Nhiễm Tu Ngọc vốn đang đợi Phượng Uyên đến xin lỗi bồi tội tại phủ của mình, nhưng Phượng Uyên chẳng thèm đoái hoài, cứ thế mà ngang nhiên định cư tại Thái Hư Cảnh. Kể từ đó, gia tộc Kỳ do Chấp Giới Tiên Tôn đứng đầu và gia tộc Nhiễm do Nhiễm Tu Ngọc cầm quyền đã không còn thân thiện với hắn nữa. Thêm vào đó, hai thương gia lớn khác trong thành là Thượng Quan gia và Đường gia cũng bắt đầu có ý kiến về Phượng Uyên.

 

Nhưng Phượng Uyên chẳng hề bận tâm, hắn cứ việc thưởng hoa, ngắm chim, dạo quanh thành phố, không thèm để ý đến bốn gia tộc kia. Là Thần thú lại có sở thích với cây cỏ hoa lá, sau khi quan sát xong, hắn liền mở vài cửa hàng trong thành. Kết quả, hành động này đã động chạm đến lợi ích của bốn đại gia tộc, vì họ đã kiểm soát chặt chẽ tất cả các ngành nghề liên quan đến sinh hoạt trong thành. Phượng Uyên thì chẳng cần điều tra gì, cứ thế mở cửa hàng, đã vậy, cửa hàng của hắn lại kinh doanh cực kỳ phát đạt.

 

Bốn gia tộc tức đến phát điên. Chưa từng gặp qua yêu tu nào kiêu ngạo như thế, dù là Thần thú thì cũng phải có lúc Phượng Uyên phải khóc. Và cơ hội của họ rất nhanh đã đến. Khi Huyền Trắc Tiên Tôn sống ở Bát Trọng Thiên đột nhiên biến mất, các đại gia tộc liền đổ xô đến di tích Linh Lung để thử vận may, và kết quả là đụng phải Phượng Uyên.

 

Lần đó, Phượng Uyên bị ám hại thê thảm, mất đi nửa bộ lông, bị đánh đến sống dở chết dở rồi ném xuống biển hỗn độn. Phải nói thật, khi rơi vào tình trạng mất ý thức, Phượng Uyên thật sự nghĩ mình sẽ chết. Nhưng vận may đã đến với hắn, Vân Thanh, người đang du ngoạn ở U Minh Giới, đã vớt hắn lên. Những chuyện sau đó, Ôn Hành và những người khác đã biết rõ. Phượng Uyên nghỉ ngơi ở Thừa Huệ Giới một tháng, không đợi lông mọc đầy đủ, hắn đã trở lại để báo thù.

 

Nghe hắn kể lại thì có vẻ nhẹ nhàng, nhưng hành cung đang cháy rực và cảnh tan hoang của Thái Hư Cảnh đã chứng minh cuộc chiến trong thời gian qua khốc liệt đến mức nào.

 

Liên Vô Thương vỗ nhẹ lên tay Phượng Uyên: "Ngươi đã vất vả rồi." Phượng Uyên nhắm mắt, cảm nhận thân thể mình đang hồi phục nhanh chóng: "Ta đã rất nhân từ rồi. Những kẻ của bốn đại gia tộc chưa thành niên, ta không động vào một ai."

 

Liên Vô Thương nói: "Cho dù ngươi có động vào, ta cũng sẽ hiểu." Tính cách của Phượng Uyên là như vậy, hắn có thể chịu được mọi thứ nhưng tuyệt đối không chịu thiệt. Hắn không diệt cả bốn gia tộc đã là khoan dung lắm rồi. Nhưng việc hắn treo xác lên tường thành đã đủ để chấn nhiếp toàn bộ Thái Hư Cảnh.

 

Dưới tác dụng của đan dược và linh khí, sắc mặt của Phượng Uyên nhanh chóng hồi phục, trở thành một đại mỹ nhân phong hoa tuyệt đại. Chỉ là xương chân hắn bị nghiền nát, cần phải nghỉ ngơi thêm vài ngày mới có thể hoàn toàn phục hồi.

 

Hắn đưa tay về phía Ôn Hành: "Lúc rời đi, các sư điệt có đưa cho ta vài cái phù lệnh, kết quả ta làm mất hết rồi. Đệ tử của ngươi thật là keo kiệt, chẳng chịu gửi cho ta cái phù nào, là vì tức giận chuyện ta ăn hết sâu lông vàng của hắn sao? Thật là nhỏ mọn. Mau, đưa cho ta cái phù, để ta trò chuyện với thằng nhóc đó."

 

Ôn Hành nghĩ đến một chuyện, cười mỉm nhìn Phượng Uyên: "Gần đây Phượng Quân toàn bận đánh nhau sao?" Phượng Uyên liếc Ôn Hành đầy nghi hoặc: "Không phải nhảm nhí à?"

 

Ôn Hành cười: "Vậy thì ngươi thật sự đã bỏ lỡ một chuyện lớn." Phượng Uyên nhướn mày: "Chuyện lớn gì?" Ôn Hành đưa cho hắn một xấp phù lệnh: "Không nói cho ngươi biết, tự ngươi đi tìm hiểu đi."

 

Phượng Uyên cầm lấy xấp phù lệnh, vẫy vẫy: "Hừ, còn bày đặt bí mật với ta. Được rồi, ta cũng có một tin vui muốn báo với ngươi, giờ ta không nói, để ngươi tự đi phát hiện." Ngón tay của Phượng Uyên khẽ nhấp, phù lệnh liền cháy lên.

 

Hắn nằm trên ghế, đung đưa qua lại: "Thằng nhóc kia đang bận gì mà không nhận phù của ta? Hay là quên mất ta rồi?" Đúng lúc này, phù lệnh được kết nối, giọng của Vân Thanh truyền đến: "Sư tôn? Ngài tìm con à? Ngài đến nhà của Tiêu Hằng Hiền rồi sao? Trên đường đi vui không?" Âm thanh phía Vân Thanh rất ồn, có tiếng của một cô bé đang tập nói, và cả tiếng của trẻ con đang chơi đùa.

 

Phượng Uyên cười dịu dàng: "Sư tôn ngươi đang ở nhà ta rồi, ngốc nghếch à, còn nhớ ta không?" Đầu bên kia phù lệnh bỗng im bặt, giọng nói khẩn trương của Vân Thanh vang lên: "Phượng Quân?" Kèm theo đó là tiếng thứ gì đó rơi xuống đất. Phượng Uyên vui vẻ đáp: "Đừng lo lắng, ta không ăn ngươi. Đã tìm được sâu lông vàng chưa?"

 

Lúc này, Vân Thanh nói nhỏ: "Vân Bạch, phù lệnh của phụ thân ngươi đấy, ngươi có muốn nhận không?" Sau đó, phù lệnh bị tắt ngang!

 

Phượng Uyên và Quy Ô nhìn nhau, sau đó Phượng Uyên nắm lấy cổ Ôn Hành, ra sức lắc: "Con ta phi thăng rồi đúng không! Tiểu Quân Thanh của ta lên đây bằng cách nào? Họ Ôn kia! Mau nói thật với ta!"

 

Khuôn mặt khổ sở của Quy Ô bỗng rạng rỡ một nụ cười: "Tiểu Phượng Quân đã lên rồi!! Thật là tốt quá!"

 

Ôn Hành đưa tay cầu cứu Liên Vô Thương: "Vô Thương... cứu mạng... Ta sắp bị Phượng Uyên bóp ch ết rồi!"

 

Lời tác giả:

 

Phượng Uyên: Kẻ đắc tội với ta sẽ bị ta biến thành khô lâu.

 

Liên Vô Thương: Kẻ đắc tội với ta sẽ bị ta truy sát ngàn dặm.

 

Miêu Bất Văn: Kẻ đắc tội với ta sẽ bị ta đóng đinh bằng một mũi tên.

 

Kỳ Lân nghèo: Kẻ đắc tội với ta sẽ bị ta ăn như thanh cay.

 

Ôn Hành: ... Ta không nói gì được không?

 

Mọi người khinh bỉ: Rác rưởi...

 

Bỗng phát hiện ra, lão Phượng mới thực sự là người lấy được cốt truyện của nam chính trong tiểu thuyết tu chân.

Bình Luận (0)
Comment