Coi Bói Không? Chuẩn Lắm Đấy!

Chương 188

Phượng Uyên kích động đến mức chỉ hận không thể bay đến bên Vân Bạch ngay bây giờ. Nếu không phải Liên Vô Thương dùng tơ sen trói chặt hắn lại, lão phượng hoàng này đã sớm vỗ cánh bay đi, mặc kệ mọi rắc rối gây ra.

 

Phượng Uyên hậm hực: "Vô Thương, bao nhiêu năm nay chúng ta là bạn, ngươi lại đối xử với ta như vậy!" Ôn Hành xoa cổ, nhìn Phượng Uyên bị trói cứng bởi tơ sen, hắn khuyên nhủ: "Phượng quân, ngài bình tĩnh, Vân Bạch không phải trẻ con, nếu muốn gặp ngài, hắn đã tới từ lâu rồi."

 

Phượng Uyên nằm thẳng trên ghế, vị phượng quân phong hoa tuyệt đại bây giờ cuộn mình như con tằm. Quy Ngô cũng khuyên nhủ: "Phượng quân, Thái Hư Cảnh hiện giờ chưa ổn định, nếu ngài rời đi sẽ gây thêm phiền phức. Kỳ Dương vẫn chưa tìm được, ngài đi tìm tiểu Phượng quân, chẳng lẽ không sợ Kỳ Dương ngầm hại hắn sao?"

 

Khóe miệng Ôn Hành giật giật, thực lực của Phượng quân không phải tầm thường, Kỳ Dương nếu thật sự bám theo hắn ra ngoài, không biết ai đánh ai.

 

Liên Vô Thương bình thản nói: "Không phải ngài đi tìm hắn, dù tình hay lý, đều nên là con tới tìm cha." Phượng Uyên lăn một vòng, ánh mắt tha thiết nhìn Ôn Hành: "Tản nhân, đưa ta phù trấn, ta muốn nói chuyện với Vân Bạch."

 

Ôn Hành hắng giọng, chỉ vào đống phù chú dưới đất: "Phượng quân, tất cả phù trấn của ta đều đã đưa ngài rồi." Phượng Uyên biết Vân Bạch đã đến, liền đốt hết lá này đến lá khác, cố gắng trò chuyện với con mình. Nhưng tất cả phù trấn đều bị cắt đứt phũ phàng. Dùng chân cũng nghĩ được kẻ cắt đứt chính là Vân Bạch, Vân Thanh cái loại keo kiệt đó, làm gì lãng phí phù trấn như thế?

 

Phượng Uyên cau mày: "Hết rồi? Chỉ có bấy nhiêu thôi sao? Ngươi đúng là keo kiệt!" Ôn Hành tức giận đến ngửa mặt: "Phượng quân, phiền ngài sờ vào lương tâm mà nhìn đống phù giấy trên đất kia, một lá phù trấn trên thượng giới bán tám mươi linh thạch, ở đây ít nhất có một trăm lá. Tám ngàn linh thạch bị ngài dùng hết rồi, ngài còn nói ta keo kiệt?"

 

Phượng Uyên quay sang Quy Ngô: "Quy Ngô, đưa tản nhân tám vạn linh thạch, lục soát phù trấn trên người hắn." Quy Ngô thật sự trừng mắt nhìn Ôn Hành, Ôn Hành che lấy ống tay áo: "Dừng lại! Quy Ngô, ngươi không thể theo Phượng quân làm loạn! Vân Bạch không muốn nhận phù trấn chắc chắn có lý do của hắn, các ngươi ép buộc cũng không được."

 

Liên Vô Thương thở dài: "Ta biết ngươi coi Quân Thanh như bảo vật, nhưng sự việc không thể làm như vậy." Phượng Uyên thở dài, lăn một vòng về phía Liên Vô Thương: "Vô Thương, ngươi phải giúp ta. Quân Thanh không muốn gặp ta nhất định là có ý kiến với ta. Chắc hắn còn giận chuyện ta bỏ rơi hắn khi còn nhỏ. Ngươi phải giúp ta."

 

Liên Vô Thương từ tốn nói: "Được, ta thử xem, nhưng nếu không thành ngươi cũng phải bình tĩnh." Phượng Uyên gật đầu: "Được."

 

Liên Vô Thương lấy ra một xấp phù trấn, mắt Phượng Uyên sáng lên: "Phù trấn! Vừa rồi ngươi nói hết rồi mà?" Liên Vô Thương liếc mắt: "Vừa nãy ngươi hỏi Ôn Hành, không hỏi ta." Kệ nó, Phượng Uyên trông chờ nhìn Liên Vô Thương: "Mau đốt lên!"

 

Liên Vô Thương búng ngón tay, Phượng Uyên không nói được lời nào, đầu óc đầy dấu chấm hỏi: "???" Liên Vô Thương nói: "Ngươi ồn ào quá."

 

Phù trấn màu xanh nhạt bốc cháy, đầu kia vang lên giọng Bạch Trạch ôn hòa: "Ừm?" Liên Vô Thương đáp: "Tìm Vân Bạch, bảo hắn cha hắn sắp chết rồi, hỏi hắn có muốn gặp lần cuối không."

 

Ôn Hành và Quy Ngô bị nghẹn máu, hai người kinh ngạc nhìn Phượng Uyên đang nằm bất động trên ghế, hắn đang trừng mắt nhìn Liên Vô Thương. Sinh lực dồi dào, sao lại sắp chết được?

 

Bạch Trạch nghi ngờ: "Sắp chết? Vừa nãy đốt hơn trăm lá phù trấn đều do Phượng quân làm sao? Trước đó còn trò chuyện với Vân Thanh, chẳng phải rất khỏe mạnh sao?" Liên Vô Thương đáp: "Phượng Uyên trước đó bị Tứ đại gia tộc Thái Hư Cảnh ám hại trọng thương. Hắn biết tin Vân Bạch tới, huyết áp tăng cao, kích động tới mức máu chảy khắp người, giờ sắp không qua khỏi rồi."

 

Liên Vô Thương vừa dứt lời, Ôn Hành bên cạnh nhập vai: "Quy Ngô, mau đè hắn xuống!" Quy Ngô sực tỉnh, kích động hét về phía Liên Vô Thương: "Phượng quân, ngài đừng dọa ta! Phượng quân, nếu ngài chết rồi tiểu Phượng quân biết làm sao?"

 

Phượng Uyên tuyệt vọng nhìn hai người diễn trò, vẻ mặt từ trước đến nay luôn thản nhiên của hắn cuối cùng cũng lộ ra vẻ chán nản. Bên cạnh hắn toàn là loại người gì thế này?

 

Liên Vô Thương nói với Bạch Trạch: "Hỏi Vân Bạch xem hắn có muốn đến không, nếu không muốn chúng ta sẽ giúp hắn chôn cha hắn." Đôi mắt Phượng Uyên trống rỗng nhìn vào gương mặt nghiêng của Liên Vô Thương, rồi tuyệt vọng nhắm mắt lại.

 

Bên kia vọng lại giọng nói của Vân Bạch: "Cha ta... sao rồi?" Liên Vô Thương đáp: "Nghe nói biết tin ngươi tới quá kích động, có lẽ bị đột quỵ hoặc cao huyết áp." Phượng quân mềm nhũn nằm trên ghế, hắn đã tuyệt vọng rồi, muốn làm gì thì làm đi.

 

Vân Bạch nói: "Ta đang ở Tĩnh An Giới, trong Phi Tiên Lâu. Có trận pháp truyền tống tới Thái Hư Cảnh không?" Liên Vô Thương nhìn Ôn Hành, Ôn Hành gật đầu: "Có, ngươi chờ, ta sẽ làm ngay!"

 

Nói xong, Ôn Hành đột nhiên cắm gậy ăn xin xuống đất, trong tưởng tượng của hắn, sẽ nhanh chóng liên kết được với rễ cây dưới chân. Nhưng đợi mãi không thấy tác dụng. Ôn Hành chợt nhớ ra, lúc gặp Cựu Mộc trong rừng, rễ Đạo Mộc của hắn chạm phải bức tường vàng lấp lánh thì dừng lại.

 

Ôn Hành nói: "Ta sẽ ra ngoài thành dựng trận truyền tống, Quy Ngô, ngươi đi cùng ta." Quy Ngô lập tức bỏ lại "Phượng quân sắp chết": "Được!"

 

Liên Vô Thương nói với Ôn Hành: "Không cần miễn cưỡng, nếu áp lực quá lớn thì cứ để Phượng Uyên đi đi." Ôn Hành đáp: "Ta sao có thể ngăn cản cha con gặp nhau lần cuối? Dù có phải liều mạng này, ta cũng sẽ xây dựng xong thông đạo. Đúng rồi, Vân Thanh, ngươi mau dẫn Vân Bạch đến trận truyền tống của Bình An Giới."

 

Phù trấn truyền lại lời của Vân Thanh: "Dạ, sư tôn, Vân Bạch, chúng ta đi nhanh thôi, Phượng quân nhất định bị thương rất nặng." Vân Bạch dường như còn do dự: "Ta thấy việc này quá trùng hợp, cảm giác như bọn họ đang lừa ta."

 

Liên Vô Thương không giải thích, thẳng tay ngắt phù trấn, sau đó nhìn Ôn Hành và bọn họ với ánh mắt ngơ ngác. Liên Vô Thương nói: "Đi đi."

 

Miêu Bất Văn không hiểu hỏi: "Thật sự có thể lừa được tiểu Phượng hoàng đến sao?" Liên Vô Thương đáp: "Người bình thường nghe cha mình sắp chết, đều sẽ đến gặp lần cuối." Phượng Uyên cuối cùng cũng được giải bỏ cấm ngôn của Liên Vô Thương, mặt đơ ra: "Liên Vô Thương, ta muốn biết những năm ngươi phi thăng đã gặp phải chuyện gì, ngươi trước đây không phải như thế này."

 

Khi Ôn Hành và những người khác rời đi, Liên Vô Thương điềm tĩnh nói với Phượng Uyên: "Chẳng phải ngươi nhờ ta giúp sao?"

 

Nhìn Ôn Hành bọn họ đi về phía tường thành, Phượng Uyên vặn vẹo: "Thả ta ra, ngươi bịa đặt cái gì vậy, lát nữa Quân Thanh thấy ta còn sống sờ sờ, hắn chắc chắn sẽ hận ta." Liên Vô Thương nhấp một ngụm trà, liếc nhìn ngực Phượng Uyên: "Ngươi muốn liệt mấy phần? Ta sẽ đáp ứng ngươi."

 

Phượng Uyên bị câu nói của Liên Vô Thương làm nghẹn họng: "Vô Thương, ngươi trước đây là một người tao nhã, sao giờ lại trở nên miệng lưỡi trơn tuột như vậy?" Liên Vô Thương bình tĩnh đáp: "Ngươi trước đây cao quý, kiêu kỳ, sau lưng chẳng phải cũng lười biếng và tám chuyện đó sao."

 

Phượng Uyên chịu thua: "Ngươi thắng rồi. Này, con cú kia, lại đây, cho ta ít Liên Thực." Con mèo Miêu Bất Văn vốn đã nhảy lên xà nhà đánh một giấc, nghe gọi tên, hắn không tình nguyện đáp xuống: "Được."

 

Phượng Uyên vừa nhai Liên Thực vừa nói với Liên Vô Thương: "Không ngờ các ngươi lại đến Thái Hư Cảnh nhanh như vậy, ta còn tưởng các ngươi phải mất vài năm nữa mới lên được. Tốc độ của các ngươi thật nhanh." Liên Vô Thương đáp: "Phong cảnh trên đường đều giống nhau, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là trở về tốt hơn."

 

Phượng Uyên gật đầu: "Phải, vẫn là hạ giới đẹp hơn, ta đã lâu không thấy Đạo Mộc, không biết trên Đạo Mộc có kết ra Đạo Quả của ta không. Đúng rồi, Ôn Hành làm trận truyền tống cần bao lâu? Ta bay qua Tuyết Vụ Sâm Lâm cũng mất hai ngày."

 

Liên Vô Thương đáp: "Hẳn là rất nhanh thôi." Trong rừng đã có rễ cây, nơi Ôn Hành đi qua có thể tùy ý tạo ra trận truyền tống.

 

Liên Vô Thương hỏi: "Ngươi trước đó nói có một bất ngờ muốn cho chúng ta, là gì?" Phượng Uyên cười: "Muốn biết à? Đợi ta gặp con ta rồi nói."

 

Phượng Uyên lảo đảo đứng dậy khỏi ghế nằm, chân hắn vẫn chưa thể dùng lực, ngồi xuống bên bàn đá trong đình: "Vô Thương, ta đã gặp qua Hiên Viên Luật, thành thật mà nói, người này không phải là một kẻ vô dụng. Ôn Hành trên đường đi rất cao ngạo, hắn hẳn sớm đã biết, nhưng vẫn luôn để mặc Ôn Hành, ngươi không thấy trong chuyện này có vấn đề sao?"

 

Liên Vô Thương đáp: "Vậy thì sao? Ta tin tưởng Ôn Hành." Phượng Uyên thở dài: "Tình cảm có thể khiến người ta mờ mắt, thôi, sự việc đến nước này, có lăn tăn cũng vô ích."

 

Liên Vô Thương nhìn về hướng tường thành, chuyển đề tài: "Ngươi đã giết cả Chấp Đạo Tiên Quân?"

 

Phượng Uyên hừ một tiếng: "Kệ hắn có phải Chấp Đạo Tiên Quân hay không, dù sao từ khi ta đến Thái Hư Cảnh đã chẳng thấy hắn làm gì ra hồn. Chấp đạo thì sao? Cũng chỉ có một mạng thôi." Liên Vô Thương nói: "Giết Chấp Giới Tiên Tôn và Chấp Đạo Tiên Quân sẽ làm Hiên Viên Luật cảnh giác, đến lúc đó ngươi sẽ bị cuốn vào phiền phức."

 

Phượng Uyên phóng khoáng cười: "Sợ gì? Muốn lấy mạng ta, còn phải xem hắn có bản lĩnh hay không. Còn nữa, Kỳ Dương chưa chết, nói ra thì vẫn là bọn họ động thủ trước. Nhân lúc bọn chúng chưa đến, chúng ta chơi cờ một ván chứ? Nhìn khắp Tiên giới, chẳng có ai đấu cờ với ta, thật quá cô độc."

 

Liên Vô Thương vừa định lấy bàn cờ ra, liền nhìn thấy ánh sáng linh quang lóe lên ở cổng thành. Hắn lại đem bàn cờ cất vào túi trữ vật, Phượng Uyên khó hiểu hỏi: "Sao vậy?" Liên Vô Thương đứng dậy bước đến trước mặt Phượng Uyên, trong ánh mắt ngỡ ngàng của hắn, Liên Vô Thương đặt tay lên ngực Phượng Uyên: "Nhịn một chút." Phượng Uyên mờ mịt: "???"

 

Giây tiếp theo, lão phượng hoàng đáng thương toàn thân phun máu, mũi miệng đều dính máu, hắn ho ra một ngụm máu tươi chảy dọc khóe môi. Liên Vô Thương nhìn thoáng qua: "Ừm, hình như vẫn chưa giống lắm, sớm biết vậy đã không chữa thương cho ngươi. Hay để ta đánh thêm một chưởng nữa?"

 

Mặt Phượng Uyên tái nhợt, lảo đảo sắp ngã: "Liên Vô Thương! Ngươi độc ác..." Liên Vô Thương đỡ hắn nằm xuống ghế: "Diễn thì phải diễn cho trọn, để ta đánh thêm một chưởng nữa, phá nát phổi mới giống." Phượng Uyên vội vàng nắm chặt tay Liên Vô Thương: "Không cần, ta giả vờ là được rồi, tha cho ta đi."

 

Liên Vô Thương điềm nhiên đắp tấm chăn thêu hình con gà con lên người Phượng Uyên: "Nhớ giả vờ giống một chút, đừng để lộ sơ hở." Phượng Uyên đang nhìn chăm chăm về phía tường thành, nghe thấy câu nói của Liên Vô Thương, hắn thu lại ánh mắt: "Ừ."

 

Ôn Hành và Quy Ngô dẫn theo một nhóm người tới, Vân Bạch lo lắng bước nhanh bên cạnh Quy Ngô, trông Quy Ngô như vừa khóc. Phía sau Quy Ngô là Vân Thanh và Bạch Hoan, trên lưng Vân Thanh còn cõng theo Vân Lạc Lạc. Vân Lạc Lạc không biết chuyện gì xảy ra, cô bé tóc vàng, mắt vàng ngọt ngào cười với Ôn Hành. Khiến Ôn Hành không nhịn được mà bế cô bé lên: "Lạc Lạc của chúng ta đã lớn rồi."

 

Thảm trạng của Thái Hư Cảnh khiến Vân Bạch kinh hãi, giọng hắn run rẩy không kiềm chế được: "Đây đều do Tứ Đại Gia Tộc làm sao?" Quy Ngô nghẹn ngào: "Phải, điện hạ, Phượng quân đã bị Tứ Đại Gia Tộc làm cho không đứng dậy nổi rồi, ngài mau đến xem hắn đi."

 

Quy Ngô tung người bay lên, nếu không phải vì Vân Bạch không biết đường, có lẽ hắn đã bay vượt qua cả Quy Ngô. Nhìn thấy Quy Ngô bay đến hành cung cao nhất đang rực cháy, lòng Vân Bạch trĩu nặng xuống. Vân Thanh vội đỡ lấy Vân Bạch: "Vân Bạch, ngươi hãy vững vàng lên. Phượng quân là người có phúc, chắc chắn sẽ không sao đâu."

 

Vẻ mặt Vân Bạch trông vẫn bình tĩnh, nhưng khi Vân Thanh nắm lấy tay hắn, liền cảm nhận được Vân Bạch đang run rẩy.

 

Khi Quy Ngô hạ xuống trước hành cung, hơi thở của Vân Bạch đã không còn ổn định. Khi hắn nhìn thấy Phượng Uyên nằm trên ghế trong đình, bước chân của hắn nặng tựa ngàn cân. Liên Vô Thương truyền âm cho Phượng Uyên: "Đừng để lộ, nếu không ngươi tự mà dỗ dành lấy."

 

Liên Vô Thương gật đầu với Vân Bạch: "Lại đây, gặp cha ngươi lần cuối đi." Vân Bạch cảm thấy cả người lạnh toát, hắn nhìn thấy người đàn ông nằm trên ghế, gương mặt tái nhợt, toàn thân đẫm máu, hơi thở mong manh, mái tóc vàng óng xơ xác như cỏ héo.

 

Vân Thanh nhìn thấy Phượng Uyên, liền kinh hô: "Phượng quân sao lại bị thương nặng như thế này!" Rõ ràng lần trước khi chia tay vẫn còn khỏe mạnh! Lúc này, mắt Vân Thanh đã đỏ lên: "Là ai làm? Thật quá đáng!"

 

Ôn Hành liếc nhìn Liên Vô Thương: "Thật quá đáng, sao nỡ ra tay như vậy?" Liên Vô Thương giữ vẻ mặt thản nhiên, không hề cảm thấy tội lỗi.

 

Vân Bạch đứng bên ghế nằm, hắn đưa tay muốn thăm dò hơi thở của Phượng Uyên, nhưng chưa kịp chạm tới, nước mắt đã rơi xuống. Vân Bạch rụt tay lại, lau mặt một cách hỗn loạn, càng lau, nước mắt càng tuôn ra.

 

Thấy Vân Bạch khóc, Vân Lạc Lạc "Oa!" một tiếng liền bật khóc. Vân Lạc Lạc vừa khóc, Bạch Hoan cũng "Oa!" một tiếng khóc theo. Trong không khí này, Vân Thanh cũng lặng lẽ khóc ra tiếng. Tiếng khóc vang lên làm bầu không khí bi thương trỗi dậy. Quy Ngô sợ chưa đủ cảm xúc, hắn đỏ mắt tiến đến bên Phượng quân: "Tiểu Phượng quân, Phượng quân sau khi phi thăng ngày đêm nhớ mong ngài. Không ngờ ngài có thể đến thượng giới, nếu Phượng quân còn tỉnh táo, nhìn thấy ngài nhất định sẽ rất vui."

 

Ôn Hành giữ mặt đơ, giơ ngón cái lên với Quy Ngô, không ngờ ngươi lại là kiểu người như vậy, nói là trung kiên vì nước vì dân đâu? Kẻ diễn xuất tài tình, quả nhiên đều là kẻ diễn xuất tài tình.

 

Đôi tay ấm áp của Vân Bạch cuối cùng cũng chạm lên má Phượng Uyên, cảm giác lành lạnh. Nước mắt Vân Bạch lả chả rơi: "Ngươi dậy đi, ngươi dậy đi... Cha ơi, ngươi dậy đi. Ta... ta không phải cố ý gây sự với ngươi, ta chỉ là chưa nghĩ được cách nào để gặp ngươi thôi."

 

Nghe con trai khóc, Phượng Uyên không thể giả vờ nữa, hắn mở mắt ra. Vừa mở mắt, liền nhận được cảnh cáo từ Liên Vô Thương: "Không được để lộ." Phượng Uyên đành nén lại, "yếu ớt" ho lên một tiếng. Trời ạ, tên Liên Vô Thương này, bạn bè bao nhiêu năm, hắn lại ra tay độc ác như thế, ho một cái thôi mà cũng muốn trào máu.

 

Phượng Uyên nâng tay lên, do kéo động vết thương trong lục phủ ngũ tạng, động tác của hắn trở nên cực kỳ khó khăn: "Quân Thanh, ngươi đến rồi. Quân Thanh của ta, đã trưởng thành thành một chàng trai rồi..." Vừa nói ra lời này, chính hắn cũng không nhịn được mà bật khóc.

 

Mỹ nhân rơi lệ khiến người ta thương cảm, Ôn Hành vốn đang xem kịch, dần dần cũng nhập tâm vào.

 

Khi Phượng Uyên phi thăng, Quân Thanh vẫn còn rất nhỏ, chưa đến ba trăm tuổi, mà Phượng tộc thì ba ngàn tuổi mới trưởng thành, một tiểu điểu ba trăm tuổi đa phần vẫn còn quấn quýt cha mẹ đòi ăn. Phượng Uyên vốn dĩ muốn ở lại bên Quân Thanh thêm vài trăm năm, hắn đã cố gắng áp chế một nửa thần hồn của mình, nhưng không ngờ Thao Thiết mở ra thông đạo dẫn đến dị giới. Phượng Uyên vì bảo vệ vùng đất của Nguyên Linh Giới, chỉ có thể giải phóng toàn bộ tu vi để phong ấn thông đạo.

 

Ban đầu, Phượng Uyên tính để lại Quy Ngô ở Phượng tộc bầu bạn với Vân Bạch trưởng thành, nhưng khi đó Quy Ngô bị thương nặng. Phượng Uyên đành phải mang theo Quy Ngô phi thăng lên Tiên giới, để lại trái tim mình dưới hạ giới.

 

Khi Phượng Uyên phi thăng, hình dáng của Vân Bạch còn nhỏ hơn bây giờ. Theo lý mà nói, sau ngần ấy năm, Phượng Quân Thanh sớm đã phải trở thành một thanh niên tuấn tú, nhưng hắn đã phải trải qua nỗi đau bị kẻ khác mổ lấy yêu đan, thêm vào lần niết bàn không hoàn toàn, lại còn cố gắng phi thăng lên thượng giới, đến bây giờ hình hài vẫn như một đứa trẻ.

 

Phượng Uyên nhìn đứa trẻ trước mắt gầy gò đến đau lòng, hắn đưa tay vuốt mặt Vân Bạch: "Xin lỗi con, cha... đã để con chịu khổ ở hạ giới, xin lỗi con, cha không phải là một người cha tốt. Đã khiến Quân Thanh của ta chịu bao nhiêu tủi nhục..."

 

Vân Bạch khóc đến nỗi không nhìn rõ gương mặt của Phượng Uyên, hắn nắm lấy tay cha đặt lên mặt mình: "Cha ơi, con xin lỗi, đáng lẽ ngay khi phi thăng con nên đến gặp ngài. Nhưng con không biết phải nói gì khi gặp ngài."

 

Phượng Uyên cố gắng ngồi dậy, ôm lấy Vân Bạch: "Cha biết con muốn nói gì. Xin lỗi, khi con bị tộc Thanh Tước ức *****, cha không ở bên con; khi con bị lũ tiểu tử của Long tộc bắt nạt, cha cũng không ở bên; khi con ở Tư Quy Sơn nhiều năm, bị người khác giẫm đạp lên thân phận và tôn nghiêm, cha vẫn không ở bên. Con đáng trách cha, là cha không bảo vệ tốt cho con, là cha đã để con một mình ở hạ giới chịu đựng mọi sự bắt nạt, xin lỗi Quân Thanh."

 

Phượng Uyên hôn lên trán Vân Bạch, giống như khi hắn ôm lấy Quân Thanh trước lúc phi thăng. Cổ họng Phượng Uyên nghẹn đắng, hắn tự trách không thôi: "Tất cả đều tại ta vô dụng, để Quân Thanh của chúng ta ở lại hạ giới nếm trải đau khổ."

 

Vân Bạch "Oa!" lên khóc nức nở, như thể muốn xả hết mọi uất ức nghìn năm qua. Hắn nói: "Ngài từng nói với ta, Phượng hoàng tộc của chúng ta vốn là một tộc yêu tộc cao quý nhất. Nhưng sau khi ngài đi, ta còn không bằng Thanh Tước. Ta đã rất cố gắng rồi, cha ơi, ta thực sự đã rất cố gắng.

 

Ta đã cố gắng tu luyện, cố gắng quản lý Phượng tộc. Nhưng đổi lại là sự phản bội và thử thách, khi đó ta tự hỏi, tại sao cha ta không ở đây? Nếu cha ta còn ở đây, bọn chúng sẽ không dám bắt nạt ta như vậy. Ta rất ích kỷ đổ hết mọi lỗi lầm lên ngài, nhưng ta biết, đó không phải lỗi của ngài.

 

Là ta quá yếu đuối, ta phụ sự kỳ vọng của ngài dành cho ta. Ta luôn không muốn thừa nhận điều này, ta luôn nghĩ chỉ cần ta đổ hết trách nhiệm lên ngài, ta sẽ có cơ hội trốn tránh, ta sẽ có lý do để biện minh cho mình. Bởi vì ta biết, ngài và Quy Ngô có thể vô điều kiện bao dung ta, dung túng sự bướng bỉnh và bất tài của ta."

 

Vân Bạch tiếp tục nói, giọng nghẹn ngào: "Con không thể quản lý tốt Phượng tộc mà người để lại, cũng không đủ sức báo thù những kẻ đã làm tổn thương con. Con chỉ biết đổ lỗi cho người, để tự an ủi rằng thật ra con không tệ đến thế. Con làm không tốt, chỉ vì con không có cha bên cạnh."

 

"Nhưng con biết, con luôn biết. Thế gian này có hàng vạn đứa trẻ không có cha, chẳng lẽ những đứa không cha lại kém cỏi hơn sao? Thực ra không phải vậy, rất nhiều người mạnh hơn con, ví dụ như Vân Thanh, hắn mạnh hơn con rất nhiều. Việc con bị tước quyền, bị người ta mổ lấy yêu đan, đều vì con quá yếu kém!"

 

"Cha ơi, xin lỗi, con đã làm người thất vọng. Con sợ phải nhìn thấy ánh mắt thất vọng của người. Cha ơi, con không phải là đứa con ngoan như người mong muốn. Con không thể cứu Phượng tộc, cũng không cứu nổi chính mình. Điều duy nhất con làm được là nổi giận với những người tốt với con. Thật ra, trong nhóm người này, con mới là kẻ vô dụng nhất, những khuyết điểm trên người con nhiều vô kể, đến bản thân con còn ghét bỏ chính mình!"

 

"Mọi người đều nói Tiểu Phượng quân Vân Bạch có thiên phú phi thường, uy nghi như Phượng quân. Nhưng so với người, con còn kém xa lắm. Cha ơi, xin lỗi, con đã làm hỏng hình ảnh của Quân Thanh mà người từng có, con không phải là người mà người mong đợi."

 

Nghe những lời của Vân Bạch, lòng Phượng Uyên như bị dao cắt, hắn siết chặt lấy Quân Thanh trong vòng tay. Quy Ngô đã quỳ xuống bên cạnh Vân Bạch, khóc không thành tiếng. Phượng Uyên hôn lên trán Vân Bạch: "Không phải đâu, Quân Thanh, con đã làm rất tốt rồi, con còn xuất sắc hơn cả những gì ta tưởng tượng. Cha đau lòng cho con, để trưởng thành đến mức này chắc hẳn con đã trải qua không ít đau khổ phải không? Xin lỗi con..."

 

Liên Vô Thương khẽ kéo tay Ôn Hành, ra hiệu rời đi. Mọi người đã nghe cha con họ tâm sự cũng khá lâu rồi, không thể cứ đứng đây nhìn mãi. Ôn Hành treo cây gậy ăn xin lên thắt lưng, tay ôm lấy Vân Lạc Lạc, tay kẹp theo Bạch Hoan. Liên Vô Thương một tay xách Vân Thanh, mọi người rời khỏi đình để lại không gian cho cha con Phượng hoàng và thị vệ thân cận của họ, Quy Ngô.

 

Liên Vô Thương nghĩ rằng, ngay cả khi Phượng Uyên bị lộ lúc này, có lẽ Vân Bạch cũng sẽ tha thứ cho hắn.

 

Vân Thanh khóc nức nở: "Vân Bạch thật xui xẻo, vừa gặp được Phượng quân, Phượng quân lại sắp chết. Hu hu... Biết vậy ta đã không trách Phượng quân nữa, nếu không có Phượng quân, sau này Vân Bạch sẽ đáng thương biết bao." Vân Lạc Lạc bắt chước khóc theo: "Đáng thương quá, đáng thương quá..."

 

Bạch Hoan thì thút thít: "Ta nhớ A Trạch rồi, ta không muốn xa A Trạch nữa." Ôn Hành không nhịn được gõ nhẹ lên đầu Vân Thanh và Bạch Hoan: "Đừng khóc nữa, Phượng quân vẫn ổn. Còn ngươi, Hoan Hoan, rõ ràng chính ngươi đòi đi theo."

 

Bạch Hoan hít hít mũi, đôi mắt rưng rưng: "Ờ ha." Vân Thanh lấy khăn ra lau nước mắt: "Thật không?" Ôn Hành chắc nịch gật đầu: "Phượng quân không sao, vết thương của hắn sẽ lành." Lúc này Vân Thanh mới thở phào: "Nhìn Vân Bạch khóc như vậy, ta cũng nhớ cha ta."

 

Khóe miệng Ôn Hành co giật: "Ngươi còn nhớ ngươi có cha sao?" Không hổ là đứa trẻ do Vân Bạch nuôi, quên cha mình cũng là hạng nhất. Vân Thanh thở dài: "Ta muốn gặp cha mẹ ta, đã lâu rồi ta không gặp họ."

 

Bạch Hoan lẩm bẩm: "Ta cũng có cha mà, ta cũng muốn gặp cha ta." Ôn Hành nghĩ Bạch Hoan đang gây chuyện thôi, với cái đầu của hắn, nhớ được Dung Khang trông thế nào đã là khó rồi, đừng nói đến muốn gặp Dung Khang. Trong lòng Bạch Hoan, Bạch Trạch quan trọng hơn Dung Khang rất nhiều, nhưng cứ thấy mỹ nhân và đồ ăn ngon là hắn lại quên mất Bạch Trạch.

 

Vân Lạc Lạc ngừng khóc, cô bé thút thít: "Cha... mẹ..." Ôn Hành mỉm cười lắc đầu, đám trẻ này thật là, cứ có người khơi mào thì ai cũng hùa theo. Dù gì Bạch Hoan cũng có thể tìm thấy cha. Còn cha mẹ của Vân Lạc Lạc thì không biết là sống hay chết, còn nguyên vẹn hay không nữa.

 

Một lát sau, Miêu Bất Văn bay đến. Ôn Hành cười hỏi: "Sao vậy?" Đôi mắt của Miêu Bất Văn long lanh nước: "Cảm động quá, không chịu nổi." Ôn Hành và những người khác không khỏi tự tán thưởng việc rời đi sớm của mình.

 

Rảnh rỗi, họ nghĩ đến việc dập lửa trong hành cung của Phượng Uyên. Nói là làm, Vân Thanh búng ngón tay một cái, ngọn lửa liền tắt. Liên Vô Thương nhanh chóng sửa chữa trận pháp bị phá hủy. Chỉ có điều, mái ngói lưu ly trên chính điện sau khi bị thiêu đốt không thể khôi phục, để lại một lỗ hổng lớn.

 

Làm xong tất cả, trời đã tối. Ôn Hành và những người khác cảm thấy Phượng Uyên hẳn đã nói xong rồi. Liên Vô Thương nói: "Ta đi chữa trị cho Phượng Uyên đây, nếu không trị, lão phượng hoàng này sẽ để lại di chứng mất."

 

Phượng Uyên nằm xuống, hài lòng nắm lấy tay Liên Vô Thương: "Huynh đệ, ta cảm thấy mãn nguyện rồi." Liên Vô Thương mỉm cười: "Hòa giải rồi sao?" Phượng Uyên thở dài xúc động: "Phải, không ngờ lại gặp được Quân Thanh theo cách này. Đứa trẻ này tính tình có chút bướng bỉnh, nhưng cũng chẳng trách được, những năm ta rời đi, nó đã chịu khổ nhiều. Nếu Tiểu Uyển còn sống, chắc chắn nàng sẽ đau lòng lắm."

 

Phu nhân của Phượng Uyên tên là Tĩnh Uyển, tính tình dịu dàng đôn hậu, là một mỹ nhân đệ nhất của Nguyên Linh Giới. Phượng Uyên và nàng vừa gặp đã yêu. Năm đó, khi họ kết hôn, danh sách sính lễ vẫn còn lưu giữ ở Huyền Thiên Tông. Các đệ tử lấy đó làm chuẩn mực để tích trữ sính lễ cho sư tôn. Sau khi thành thân, vợ chồng họ ân ái hòa hợp, tiếc là cũng giống như Đế Tuấn và vợ, họ không có con trong nhiều năm.

 

Ban đầu Phượng Uyên không để ý đến việc này, chỉ muốn sống hạnh phúc cùng Tĩnh Uyển cả đời. Nhưng Tĩnh Uyển cảm thấy mình không còn sống được bao lâu, liền nuốt Đan Mang Thai, dùng toàn bộ tu vi và sinh mệnh để sinh ra một quả trứng. Sau khi sinh, nàng liền qua đời, Phượng Uyên chìm trong đau buồn một thời gian rồi có mục tiêu mới, đó là lo liệu cho Vân Bạch.

 

Phượng Uyên vốn là người rộng lượng, sau khi Tĩnh Uyển qua đời, Liên Vô Thương và mọi người lo hắn sẽ nghĩ quẩn mà đi theo nàng. Nhưng từ ngày đó, hắn chưa từng nhắc đến Tĩnh Uyển, ai không biết còn tưởng hắn bạc tình bạc nghĩa.

 

Giờ đây, hắn bất ngờ nhắc đến tên của mẹ Vân Bạch, khiến Liên Vô Thương sững lại. Phượng Uyên thở dài: "Ta muốn giữ Quân Thanh mãi trong tầm mắt, nhưng ta cũng biết để trưởng thành, nó phải trải qua giông bão. Vô Thương, những năm ta không có mặt, cảm ơn ngươi đã chăm sóc Quân Thanh, ngươi đã dạy nó rất tốt, đa tạ."

 

Rất ít người biết rằng, ngoài thời gian ở Phượng tộc, nơi Tiểu Phượng quân Vân Bạch ở lại lâu nhất khi còn nhỏ chính là Thanh Liên Châu của Liên Vô Thương. Trong khoảng thời gian Liên Vô Thương và Ôn Hành chia xa, Tiểu Phượng quân là người lui tới Thanh Liên Châu nhiều nhất.

 

Phượng Uyên cảm kích nói: "Cảm ơn." Liên Vô Thương khẽ đáp: "Ta tưởng ngươi sẽ trách ta vì đã không giúp đỡ Quân Thanh." Phượng Uyên cười: "Ta biết tính cách của ngươi, với chuyện của Quân Thanh, ngươi đã làm hết sức rồi. Nói đến mới thấy, ta luôn cảm thấy Ôn Hành may mắn đến mức trời cho, hắn có tài đức gì mà lại lọt vào mắt xanh của ngươi, được ngươi vì hắn mà trù tính mọi thứ?"

 

Ôn Hành bên cạnh hắng giọng: "Phượng quân, cho dù ngài có ý kiến về ta, cũng đừng khiêu khích chia rẽ như vậy chứ." Phượng Uyên vỗ đầu: "Ôi chao, bị phát hiện rồi à."

 

Đêm xuống, trong đình bày một chiếc bàn tròn, mọi người ngồi quây quần quanh bàn. Vân Bạch lo lắng hỏi Phượng Uyên: "Cha, sức khỏe của ngài đã hồi phục chưa? Có cần nằm nghỉ thêm không?"

 

Phượng Uyên mỉm cười xoa đầu Vân Bạch: "Cha đã gần như hồi phục rồi. Vân Thanh, sao lần này gặp ta ngươi lại không nói gì?" Vân Thanh ngồi cùng Vân Lạc Lạc, nghiêm túc nói: "Phượng quân ghét ta, điều ta có thể làm là nói ít, làm nhiều."

 

Phượng Uyên suýt sặc: "Ta ghét ngươi từ khi nào?" Vân Thanh ấm ức nói: "Ngài nói ta làm việc vụng về, tay chân lóng ngóng, còn nói mặt ta to, nhìn thật xấu."

 

Vân Bạch chầm chậm quay đầu nhìn Phượng Uyên: "Cha, sao cha lại có thể nói về Vân Thanh như vậy?" Phượng Uyên cảm thấy oan uổng vô cùng: "Ta có nói sao? Ta từng nói sao?" Vân Thanh gật đầu, tung một đòn chí mạng: "Ngài nói rồi, ngài còn nói ta là tiểu tử to gan, dám nhổ lông phượng hoàng của ngài. Nhưng khi đó ta nào có biết ngài là cha của Vân Bạch."

 

Phượng Uyên hoàn toàn không nhớ gì: "Đó là câu cửa miệng của ta mà! Còn nữa, lẽ nào ta chưa từng khen ngợi ngươi sao?!" Vân Thanh càng ấm ức: "Ngài khen món sâu hoa của ta ngon, sau đó ăn sạch tất cả sâu hoa trong túi trữ vật của ta..."

 

Phượng Uyên ôm ngực: "Ta tệ đến thế sao? Ta đối xử với ngươi tệ vậy à?" Vân Thanh cười tươi: "Không sao, ta đã tha thứ cho ngài rồi, ai bảo ngài là cha của Vân Bạch chứ. Lần này ta đã bắt được rất nhiều sâu hoa trên hoang nguyên, Phượng quân có thể ăn no thỏa thích."

 

Quy Ngô nhìn Vân Thanh với ánh mắt sâu xa: "Ta nhớ tản nhân từng nuôi một con chim tên là Thái Nhất, đứa trẻ này làm ta nhớ đến Thái Nhất." Phượng Uyên nói: "Nói đến mới thấy, Thái Nhất và Vân Bạch khi nhỏ là thân thiết nhất. Đúng rồi, tản nhân, con chim của ngươi đâu rồi? Vân Bạch, ngươi còn nhớ Thái Nhất không?"

 

Ôn Hành cười nâng chén rượu: "Thôi, đừng nói chuyện nữa, ăn cơm thôi!" Phượng Uyên cảm nhận được sự né tránh của Ôn Hành đối với chủ đề này, hắn thức thời nâng ly: "Cạn chén!" Kết quả vừa uống một ngụm, Phượng Uyên cau mày không hài lòng: "Sao lại là nước trái cây? Rượu đâu?"

 

Vân Thanh nghiêm túc đáp: "Sư tôn không được uống rượu, Phượng quân mới khỏi bệnh, cũng không thích hợp uống rượu, ta đã thay bằng nước trái cây rồi!" Vân Bạch khen ngợi Vân Thanh: "Làm tốt lắm!"

 

Phượng Uyên thở dài: "Thôi, thôi, thời nay còn bị trẻ con quản." Vân Bạch gắp một con sâu hoa cho Phượng Uyên: "Cha, thử sâu hoa này đi."

 

Món ăn Vân Thanh làm không có chỗ chê, ngay cả Quy Ngô, người có chút cảm xúc khó hiểu với Vân Thanh, cũng không nhịn được mà khen ngợi. Kể từ khi phi thăng, đây là lần *****ên Quy Ngô ngồi xuống ăn một bữa đoàn viên yên bình với mọi người. Bữa cơm này, hắn đã mơ ước suốt hàng nghìn năm, cuối cùng hôm nay cũng thực hiện được.

 

Sau bữa tối, Ôn Hành và Liên Vô Thương đi dạo quanh hành cung của Phượng Uyên để tiêu cơm. Hành cung của Phượng Uyên rất lớn, nhìn ra xung quanh, hai bên đường toàn là những đóa hoa khoe sắc. Phượng Uyên vốn yêu thích những loài hoa to và sặc sỡ. Những loài hoa tao nhã như lan, hay các loại hoa nhỏ xinh thanh khiết, hắn đều không thích. Hắn chỉ yêu mẫu đơn, thược dược, hoa càng to, màu càng rực rỡ, hương càng nồng thì hắn càng yêu.

 

Trước đây, Phượng Uyên từng mang đứa con còn là quả trứng của mình trèo lên Đạo Mộc của Ôn Hành. Hắn ca hát nhảy múa dưới tán hoa của Đạo Mộc, rồi còn nằm trên cây ấp trứng. Vì yêu thích những bông hoa trên Đạo Mộc, nên ngay từ đầu, Phượng Uyên đã dành sự ưu ái lớn nhất cho Ôn Hành.

 

Ôn Hành tiện tay ngắt một bông hoa lớn cỡ cái bát bên đường, cài lên tai Liên Vô Thương. Hắn nheo mắt ngắm nghía: "Ừ, đẹp đấy." Liên Vô Thương nhướng mày, một lát sau, Ôn Hành đã bị cắm đầy hoa trên đầu.

 

Cuối cùng, Ôn Hành ôm một bó hoa tươi về để cắm, dù sao hoa ở chỗ Phượng Uyên cũng nhiều, hái mãi không hết.

 

Miêu Bất Văn đang ngồi trên mái vòm cao nhất của đại điện, đôi mắt ban ngày còn ủ rũ giờ mở to như chuông đồng. Ôn Hành gọi: "Tiểu Miêu, đang canh gió à?" Miêu Bất Văn đáp: "Nghe nói Phượng quân bảo rằng Kỳ Dương chưa chết, có khả năng sẽ đến đánh lén Phượng quân. Ta ngồi đây canh xem có thu hoạch được gì không."

 

Nếu canh mấy ngày ở đây mà không thu được gì, Miêu Bất Văn chắc sẽ bay đến khắp các góc của Thái Hư Cảnh để tìm Kỳ Dương. Miêu Bất Văn có đủ kiên nhẫn, chỉ cần Kỳ Dương còn ở Thái Hư Cảnh, hắn nhất định sẽ lôi ra được.

 

Ôn Hành giơ ngón cái lên: "Cố lên nhé!" Miêu Bất Văn kêu hai tiếng "gù gù", rồi xoay đầu ngang một vòng, khiến Ôn Hành hoảng hốt: "Cổ hắn có thể xoay như vậy sao?!" Thật đáng sợ!

 

Kỹ năng của loài có cánh thật đáng kinh ngạc. Ôn Hành nhớ trong rừng Tuyết Vụ có một loại yêu tộc tên là Sa Chuy. Sau khi biến thành hình người, đầu không động đậy, nhưng cổ và thân lại nhịp nhàng chuyển động lên xuống. Lần *****ên nhìn thấy Sa Chuy, Ôn Hành đã sững sờ, hắn cứ tưởng loài yêu tộc như vậy đã đủ khiến mình kinh ngạc. Không ngờ đến khi nhìn thấy Miêu Bất Văn xoay đầu tại chỗ, hắn lại bị sốc thêm lần nữa.

 

Liên Vô Thương điềm tĩnh nói: "Mỗi yêu tộc đều có đặc tính riêng, những đặc tính này giúp chúng tránh được kẻ thù hoặc tìm kiếm thức ăn dễ dàng hơn, không có gì kỳ lạ cả." Ôn Hành sờ cổ mình: "Ta nghĩ nếu đầu ta mà xoay ra sau lưng, chắc cổ sẽ gãy mất."

 

Trong đình, người ta đặt một chiếc xe đẩy nhỏ, Phượng Uyên và những người khác đã leo lên xe. Khi Ôn Hành và những người khác bước vào sảnh, họ thấy đèn đuốc sáng trưng, Quy Ngô và Phượng quân đang trò chuyện vui vẻ. Không muốn làm phiền, Ôn Hành và Liên Vô Thương ôm bó hoa trở về phòng mình.

 

Trên giường, chăn gối phồng lên thành một cái bọc, Ôn Hành cười, vén chăn ra: "Sao con không về phòng mình ngủ?" Vân Thanh quay đầu lại: "Sư tôn, hôm nay con muốn ngủ cùng các người. Vân Bạch chắc chắn không ngủ với con tối nay đâu."

 

Bạch Hoan và Vân Lạc Lạc đã sớm chìm vào giấc ngủ. Thường ngày, giờ này Vân Thanh cũng đã ngáy khò khò rồi. Nhưng tối nay, trong lòng hắn khó chịu, nằm giữa Ôn Hành và Liên Vô Thương cứ lăn qua lăn lại.

 

Ôn Hành vươn tay vỗ nhẹ Vân Thanh: "Phượng Uyên đã nói không ghét con nữa rồi, sao con lại mất ngủ thế này?" Vân Thanh ngập ngừng nói: "Sư tôn, người từng nói Thái Nhất là kiếp trước của con. Hôm nay Phượng quân nói Thái Nhất và Vân Bạch từng là bạn thân nhất, sau này Thái Nhất đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại trở thành con?"

 

Tay Ôn Hành khựng lại, hắn nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Vân Thanh, cười chua xót: "Thái Nhất đã cứu ta, rồi sau đó trở thành con." Vân Thanh không hiểu rõ câu chuyện này, hắn vểnh tai lên nghe: "Thái Nhất cứu sư tôn như thế nào? Sư tôn có thể kể cho con nghe được không?"

 

Đây là ký ức đau lòng của Ôn Hành, dù Thái Nhất đã chuyển thế thành Vân Thanh, nhưng trong lòng Ôn Hành vẫn luôn phân biệt rõ, Vân Thanh là Vân Thanh, Thái Nhất là Thái Nhất. Liên Vô Thương khẽ nói: "Thái Nhất và sư tôn của con từng bị giam trong trận Hiến Hồn, để cứu Ôn Hành, Thái Nhất đã tự hiến tế bản thân mình."

 

Vân Thanh nói: "Con biết trận Hiến Hồn, ông nội Cẩn Ngôn và Hạc Hàn cũng đã đến thượng giới vì trận pháp đó, nhưng họ đã mất đi ký ức. Vậy liệu Thái Nhất có khả năng cũng đến được thượng giới không? Có thể nào hắn vẫn còn sống?"

 

Ôn Hành xoa nhẹ mái tóc mềm mại của Vân Thanh: "Sinh mệnh của Thái Nhất đã chuyển hết sang cho con. Con là kiếp sau của Thái Nhất, nhưng con không giống Thái Nhất. Vân Thanh, con là con, Thái Nhất là Thái Nhất. Sư tôn chỉ mong con có thể vui vẻ lớn lên mà thôi."

 

Vân Thanh rất thông minh, hắn cảm nhận được tâm trạng của sư tôn đột nhiên trùng xuống là do hắn đã nhắc đến Thái Nhất, khiến sư tôn buồn lòng. Vân Thanh ôm chặt lấy cánh tay của Ôn Hành, một lát sau, hắn khẽ nói: "Sư tôn, con không phải là Thái Nhất, con không có ký ức từng ở bên mọi người. Nhưng nếu mọi người cần con, con cũng sẵn lòng hy sinh cả mạng sống."

 

Ôn Hành mềm lòng, cười nói: "Ngốc ạ, đừng nghĩ linh tinh, mau ngủ đi, sẽ không ai để con hy sinh mạng sống đâu." Vân Thanh duỗi thẳng người nằm giữa hai người, một tay nắm tóc của Ôn Hành, tay kia lại nắm tóc của Liên Vô Thương: "Hôm nay Vân Bạch đã gặp lại cha, từ nhỏ đến giờ, đây là lần *****ên con thấy Vân Bạch khóc thảm đến thế. Nhưng con nghĩ, Vân Bạch chắc chắn rất vui, sau này hắn cũng có cha thương yêu."

 

Liên Vô Thương nhắm mắt, ậm ừ qua loa, rồi nghe thấy Vân Thanh nói tiếp: "Hoan Hoan cũng có cha thương yêu, chỉ là không biết cha mẹ của Lạc Lạc ở đâu. Sư tôn, con muốn đến lãnh địa của Ứng Long để giúp Lạc Lạc tìm cha mẹ."

 

Ôn Hành đáp: "Việc này Thái Sử bá bá của con đã làm rồi." Vân Thanh buồn bã: "Vậy sao... Nhưng đã lâu rồi không có tin tức gì từ Thái Sử bá bá, liệu có gặp chuyện gì không?"

 

Liên Vô Thương nói: "Thái Hư Cảnh trải dài hai giới, bên cạnh là Thái Uyên Giới. Cha mẹ của Vân Thanh có khả năng đang ở Thái Uyên Giới. Qua Thái Uyên Giới, mới đến lãnh địa của Ứng Long. Con có thể đến gặp cha mẹ trước, rồi sau đó giúp Lạc Lạc tìm cha mẹ, thế nào?" Vân Thanh nghĩ một lúc thấy sư mẫu nói đúng, vui vẻ nhắm mắt lại, xoay người ôm lấy Liên Vô Thương. Một lát sau, hắn đã ngủ ngon lành.

 

Ôn Hành trầm ngâm: "Gián Chi quả thực đã lâu không có tin tức, liệu có gặp chuyện không?" Liên Vô Thương không trả lời. Ôn Hành quay đầu nhìn thì thấy Liên Vô Thương đã ngủ say. Hắn mỉm cười: "Ngủ thôi."

 

Nửa đêm, Ôn Hành bất chợt mở mắt, ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Vân Bạch đang vén chăn. Ôn Hành bật cười không thành tiếng: "Sao ngươi lại qua đây? Cha ngươi đâu?"

 

Vân Bạch nhanh nhẹn lăn vào giữa, chui vào cạnh Vân Thanh: "Cha ta ồn ào quá, khó khăn lắm mới dỗ hắn ngủ được, nên ta qua đây." Nói rồi, Vân Bạch ngáp một cái, ôm chặt Vân Thanh, để lại cho Ôn Hành một cái gáy. Chẳng mấy chốc, hắn đã ngủ thiếp đi. Ôn Hành:... Hai đứa trẻ này leo lên giường của ta và Vô Thương sao mà không ngại ngùng chút nào? Thôi, dù sao cũng nhìn chúng lớn lên từ khi còn trong trứng, Ôn Hành đành chịu.

 

Ôn Hành vốn nghĩ tối nay cuối cùng có thể ngủ một giấc ngon lành. Một lát sau, hắn lại cảm thấy có luồng gió lạnh ở dưới chân. Ngó đầu nhìn xuống, trời ạ, Bạch Hoan và Vân Lạc Lạc đang nằm chen chúc ở chân giường, bị phát hiện cũng chẳng sợ.

 

Ôn Hành thở dài một tiếng, giấc ngủ này coi như tiêu rồi. Phải mau chóng trả lũ trẻ này về cho cha mẹ chúng, nếu không, thế giới của hắn và Vô Thương sẽ không bao giờ được yên bình nữa.

 

Tác giả có lời muốn nói: Vân Bạch không muốn đối mặt với Phượng Uyên không chỉ vì cha đối xử không tốt với Vân Thanh, mà còn bởi vì hắn không thể đối diện với chính cha ruột của mình.

 

Tình cảm giữa cha mẹ và con cái nhiều khi rất phức tạp. Trong nhiều gia đình, các thành viên sống cùng nhau vừa yêu vừa giận, vừa lo lắng vừa không thể kiềm chế cơn nóng giận.

 

Ôn Hành: Đừng lắm lời nữa, kéo bốn đứa tiểu quỷ này ra khỏi giường của ta và Vô Thương đi.

 

Tác giả ngốc nghếch: Phải biết thỏa mãn chứ. Nếu ta là ngươi, ta sẽ vui chết mất. Mùa đông ôm Vân Thanh và Vân Bạch, mùa hè ôm Lạc Lạc và Hoan Hoan.

 

Ôn Hành: Vậy ngươi đã trải qua cảm giác bị chúng đè tỉnh dậy giữa đêm chưa?

 

Chú thích: Các thần thú trên đây, trọng lượng đều được tính bằng tấn.

Bình Luận (0)
Comment