Văn Hành đêm nay định mệnh ngủ không yên giấc, trời còn chưa sáng, cửa phòng hắn đã bị gõ vang. Chưa đợi Văn Hành mở cửa, một bóng người đã lướt nhanh như gió lao tới bên giường hắn. Mắt mơ màng chưa tỉnh hẳn, Văn Hành thoáng nhìn thấy ánh sáng chói lóa đến lóa mắt, hắn nheo mắt lại: "Hửm? Phượng Quân?"
Phượng Uyên lo lắng đến mức không thể kiềm chế: "Con ta mất rồi!" Văn Hành ngáp dài: "Sáng sớm tinh mơ, ngươi không ngủ thì người khác cũng phải ngủ chứ?" Phượng Uyên gần như phát điên: "Ta nói, con ta mất rồi! Tối qua khi ta ngủ nó còn ở đây, thế mà sáng nay tỉnh dậy, nó đã không thấy đâu!"
Phượng Uyên còn định gào thêm, Văn Hành giơ một tay lên, lật chăn: "Đây chẳng phải nó đây sao? Đừng làm loạn nữa, mau về ngủ đi, làm ồn nữa là cả đám đều bị ngươi đánh thức." Cúi đầu nhìn, Phượng Uyên gần như đứng hình, chỉ thấy trên ngực Văn Hành đang nằm ngang một con gà con xù xì, ngủ đến mức dáng vẻ yêu nghiệt cũng hiện ra, con gà nhỏ lông xù đều đều ngáy nhỏ.
Ở giữa Văn Hành và Liên Vô Thương còn kẹt thêm một con gà con trắng muốt khác, nhỏ hơn Vân Thanh một cỡ, đôi chân nhỏ đang đạp lên cổ Văn Hành. Không phải Vân Bạch thì còn ai?
Phượng Uyên vừa định nói gì đó, liền nghe thấy tiếng rên rỉ từ trong chăn vọng ra. Hắn kéo chăn rộng ra thêm một chút, chỉ thấy Bạch Hoan đang ôm lấy chân của Văn Hành. Khóe miệng Phượng Uyên giật giật: "Cái này... thật không ngờ mà."
Liên Vô Thương mở mắt: "Ra ngoài." Phòng của hắn thành cái gì rồi? Ai cũng có thể đến lật chăn của hắn sao?
Phượng Uyên thương tiếc vuốt nhẹ lên người Vân Bạch, sau đó cẩn thận đắp chăn lại cho Văn Hành. Trong ánh mắt như muốn giết người của Văn Hành và Liên Vô Thương, hắn cười gượng rồi khép cửa phòng lại. Văn Hành thở phào: "Lão Phượng Hoàng này lo lắng quá rồi." Liên Vô Thương nhẹ giọng: "Con tìm lại được không dễ, đương nhiên phải cẩn thận bảo vệ."
Văn Hành nhắm mắt lại: "Cả đêm qua ngủ quá tệ rồi." Lời vừa dứt, Vân Thanh đã tung một cước vào cằm hắn. Văn Hành thản nhiên gãi nhẹ chân của Vân Thanh, chân kia lập tức co lại nhanh chóng.
Liên Vô Thương nói: "Ngày mai có thể ngủ nướng, bên ngoài đang mưa." Liên Vô Thương nói đúng, Thái Hư Cảnh đang mưa lớn, tiếng mưa rơi từ ngoài cửa sổ vọng vào, khiến người ta mơ màng buồn ngủ.
Những việc đối với bọn họ rất bình thường, nhưng trong mắt các tu sĩ của Thái Hư Cảnh lại là chuyện trăm năm khó gặp. Trong khi bọn họ còn đang nằm ườn trên giường ngủ, Thái Hư Cảnh đã náo loạn cả lên.
Có tu sĩ tụ tập ở quảng trường lớn nhất của Thái Hư Cảnh, cất tiếng tụng niệm, nghe kỹ thì thấy họ đang nói về Phượng Hoàng vô đức, hành vi bạo ngược làm tổn thương người khác, trời giáng mưa lớn để trừng phạt Phượng Uyên bừa bãi làm càn. Càng ngày càng nhiều tu sĩ tập trung lại quảng trường, tiếng tụng niệm càng lúc càng lớn.
Tất cả những điều này chẳng hề liên quan gì đến bọn Văn Hành. Hắn lưng đau mỏi nhừ mở mắt, vừa mở mắt đã thấy đôi mắt to tròn của Vân Thanh. Vân Thanh nằm trên ngực Văn Hành, duỗi lưng: "Sư tôn, buổi sáng tốt lành, hôm nay mưa, ta không muốn dậy."
Trong số các sư huynh đệ, Vân Thanh là người có nếp sinh hoạt quy củ nhất, thường khi mặt trời vừa mọc hắn đã dậy nấu bữa sáng, lúc mặt trời lặn thì đi tắm. Chỉ có những ngày mưa hắn mới lười biếng. Văn Hành xoa đầu Vân Thanh: "Lại nặng hơn rồi." Khiến hắn cả đêm toàn gặp ác mộng, cảm giác ngực như có ngọn lửa đang thiêu đốt.
Vân Thanh cười hì hì, lăn qua bên cạnh, ngồi xổm cạnh Vân Bạch: "Sư tôn, người muốn dậy không?" Văn Hành ngồi dậy vận động xương cốt, chỉ nghe thấy tiếng xương khớp kêu răng rắc.
Liên Vô Thương nhẹ giọng hỏi: "Dậy rồi sao?" Văn Hành chống một tay lên mép gối, cúi xuống hôn lên trán Liên Vô Thương: "Muốn ăn gì?" Liên Vô Thương suy nghĩ: "Bánh hoa sen và bánh phát tài."
Vân Bạch ghét bỏ thò đầu ra: "Hai người thật là, dính dính nhớp nhớp, ở đây còn có trẻ con nữa đấy." Văn Hành cười rạng rỡ: "Ngươi tính là đứa trẻ nào?"
Vân Bạch lẩm bẩm: "Ta mặc kệ, trên người ta vẫn còn lông tơ, ta chính là trẻ con." Vân Thanh cũng thò đầu ra, nhìn kỹ thì thấy bên cạnh Liên Vô Thương đã có thêm hai cái đầu gà, trông khá thú vị. Vân Thanh nghi ngờ hỏi: "Sư tôn, người biết làm bữa sáng sao?"
Văn Hành lật túi trữ vật: "Trước đó ngươi đã làm sẵn rồi, vi sư chỉ cần đặt vào cái đĩa tinh xảo là thành bữa sáng thịnh soạn." Hai con gà đồng loạt chê bai Văn Hành: "Í~" Văn Hành mặt dày: "Cuộc sống, cần có chút nghi thức."
Văn Hành bày đĩa khá đẹp, hắn dùng bánh hoa sen làm cánh hoa, bánh phát tài làm nhụy, ghép thành một đóa hoa to xinh xắn. Nhưng vừa làm xong bưng đến trước mặt Liên Vô Thương, từ trong chăn đã thò ra hai cánh tay chính xác tóm lấy *****. Bạch Hoan vô cùng thân thiện đưa một miếng bánh phát tài cho Vân Lạc Lạc: "Lạc Lạc ăn bánh phát tài." Vân Lạc Lạc chui đầu khỏi chăn, vui vẻ nhận lấy bánh: "Cảm ơn~"
Nhìn đóa hoa bị bẻ nát không còn hình dạng, Văn Hành dở khóc dở cười: "Quá đáng rồi đó, quá đáng rồi đó." Liên Vô Thương nhón một miếng bánh hoa sen: "Ngươi so đo với trẻ con làm gì."
Bên ngoài mưa to, trong màn mưa vọng lại những âm thanh kỳ lạ. Văn Hành mở cửa sổ, lập tức một luồng không khí tươi mát mang theo hơi ẩm từ bên ngoài thổi vào. Liên Vô Thương nghi hoặc: "Âm thanh gì vậy?" Văn Hành khó hiểu: "Không biết, hình như có người đang hát?"
Đợi đến khi Văn Hành và Liên Vô Thương chỉnh đốn xong, bước ra khỏi phòng, Phượng Uyên đã ngồi trong phòng khách xe đẩy từ lâu. Đường đường là Phượng Quân cao quý, trừ khi gặp vận hạn, còn không thì luôn chỉnh trang dáng vẻ oai phong. Quế Ngô mặt lạnh đứng đối diện Phượng Uyên nói: "Bọn họ bây giờ muốn ngài ra ngoài giải thích."
Phượng Uyên hừ lạnh: "Muốn bản quân cho bọn họ lời giải thích? Mơ mộng. Quế Ngô, ngươi nói với bọn họ, bản quân đã giết được một ngàn thì cũng giết được một vạn, ai có ý kiến với ta, cứ việc tìm ta." Quế Ngô có chút phiền muộn: "Phượng Quân, như vậy sẽ kích động lòng dân."
Tiên giới không phải Phượng tộc, không phải nơi một nhà Phượng Uyên độc bá. Phượng Uyên tu vi tuy cao thâm, nhưng nếu bị cả đám vây công, ngày tháng cũng chẳng dễ chịu.
Liên Vô Thương hỏi: "Có chuyện gì vậy?" Phượng Uyên xua tay: "Không có gì, ngươi dậy rồi à? Con ta đâu?" Liên Vô Thương đáp: "Hôm nay trời mưa, đang nằm ườn trên giường với Vân Thanh bọn chúng." Phượng Uyên cười rạng rỡ: "Trẻ con giấc ngủ thật tốt, cứ để chúng ngủ thêm chút nữa."
Liên Vô Thương lại hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì? Ai cần ngươi đưa ra lời giải thích?" Lần này Liên Vô Thương hỏi Quế Ngô, Quế Ngô đáp: "Trong Thái Hư Cảnh, mưa lớn được coi là điềm xấu. Hôm nay đột nhiên mưa to, người trong Thái Hư Cảnh cho rằng là do Phượng Quân đã tiêu diệt bốn gia tộc lớn trong thành, bây giờ họ đang tập trung tại quảng trường Thái Hư đòi Phượng Quân giải thích."
Phượng Uyên hừ lạnh: "Muốn ta giải thích? Đúng là nằm mơ." Văn Hành lại quan tâm đ ến chuyện khác: "Mưa gió là chuyện bình thường, sao lại thành điềm xấu được?"
Quế Ngô đáp: "Theo ghi chép của Thái Hư Cảnh, kết giới của Thái Hư Cảnh được lập bởi hai Đại Chấp Đạo Tiên Quân, nhận được sự bảo hộ của thiên đạo. Từ ngày kết giới Thái Hư Cảnh được kích hoạt, đất trong kết giới luôn nhận được ánh sáng và nguồn nước dồi dào. Nếu có bão tố thì đó là sự cảnh báo của trời đối với người trong thành."
Liên Vô Thương hỏi: "Trước giờ chưa từng có mưa sao?" Quế Ngô đáp: "Lần mưa trước là chuyện của trăm năm trước, trong thành có hung thú lẻn vào tàn sát hàng trăm người dân. Ngày tàn sát ấy, mưa bão lớn cũng kéo đến, nhưng chỉ kéo dài trong một canh giờ. Còn trận mưa lần này đã kéo dài từ lúc nửa đêm hôm qua đến bây giờ."
Phượng Uyên không để tâm: "Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết là Kỳ Dương thao túng kết giới ép ta nhượng bộ. Tên khốn này ẩn nấp, tưởng ta không làm gì được hắn sao? Đợi ta bắt được hắn, ta sẽ tự tay cạo trọc đầu hắn rồi đóng đinh hắn lên tường thành."
Liên Vô Thương nghe xong liền bước ra ngoài xe đẩy, Văn Hành theo sau. Phượng Uyên hỏi: "Vô Thương, ngươi định đi đâu? Ngươi quản bọn chúng làm gì? Đám này toàn là đám ngu dân, không cần để ý."
Liên Vô Thương vén màn, chiếc xe đẩy dừng lại ở trong đình. Mưa không tạt vào xe nhưng nước đã đọng lại ở những chỗ trũng dưới đình. Mưa như trút nước, đất trời trắng xóa, trong màn mưa tiếng tụng niệm lớn dần.
Văn Hành nghe một lúc thì cười: "Đám người này mắng người còn dùng cả cách hát, thật là đặc biệt." Hơn nữa còn rất vần điệu, không biết còn tưởng Phượng Uyên đúng là tên đại ma đầu mười ác không tha.
Văn Hành và Liên Vô Thương dùng thần thức quét qua, liền thấy dưới hành cung của Phượng Uyên là một quảng trường khổng lồ. Nhìn kỹ, quảng trường này đang lơ lửng giữa không trung! Trên quảng trường đen nghịt người, không ai dựng kết giới che chắn mưa, cứ đứng thẳng trong màn mưa nhìn chằm chằm về hành cung của Phượng Uyên.
Miêu Bất Văn ở trên xà ngang dưới mái đình kêu hai tiếng, Văn Hành ngẩng đầu nhìn lên, chỉ nghe Miêu Bất Văn nói: "Lúc nửa đêm qua, khi mưa vừa bắt đầu đã có người tụ tập ở đây. Ta nhìn qua từng người, không thấy Kỳ Dương." Liên Vô Thương nói: "Nếu thật sự giống như Phượng Uyên nói là do Kỳ Dương ra tay, thì trước khi Phượng Uyên tỏ thái độ, hắn nhất định sẽ án binh bất động. Đợi đến khi Phượng Uyên bị mọi người chỉ trích không còn sức đáp trả, hắn sẽ xuất hiện kích động quần chúng."
Văn Hành gật đầu: "Đúng vậy, trong truyện phản diện đều có cái thói này."
Phượng Uyên bước theo sau bọn họ: "Quan tâm đám người đó làm gì? Toàn là lũ ô hợp chỉ biết hùa theo. Trước khi mưa, đám này còn coi ta như cứu tinh, giờ mưa một trận thì ta thành tai họa rồi?"
Phượng Uyên tiêu diệt bốn đại gia tộc, người trong thành từng chịu áp bức của chúng đương nhiên rất cảm kích hắn. Nhưng nếu không xử lý tốt trận mưa này, thật sự sẽ rất phiền phức...
Liên Vô Thương nói với Phượng Uyên: "Ta đi xem xem cơn mưa này từ đâu tới." Nơi hiếm khi có mưa bỗng nhiên lại đổ mưa lớn, chắc chắn sẽ có dấu vết. Linh khí của Liên Vô Thương hóa thành linh tử màu xanh nhạt biến mất trong màn mưa. Một lát sau, Liên Vô Thương nghi hoặc mở mắt: "Hử?"
Văn Hành vội hỏi: "Sao vậy?" Liên Vô Thương chần chừ đáp: "Trận pháp của Thái Hư Cảnh đã bị phong bế."
Phong bế trận pháp? Văn Hành không hiểu rõ chuyện này có nghĩa là gì. Phượng Uyên ung dung nói: "Tức là từ giờ, muốn ra vào Thái Hư Cảnh đều không thể, trừ phi tìm được kẻ đã phong bế trận pháp."
Liên Vô Thương giải thích đơn giản hơn cho Văn Hành: "Thái Hư Cảnh khác với các thế giới dưới nó. Các thế giới khác được sắp xếp từ thấp đến cao. Nhưng khi đến Thái Hư Cảnh, bốn cõi tám giới dưới sự cai quản của Kỳ Dương và Huyền Minh Tiên Tôn đều nằm trên cùng một mảnh đất.
Kết giới chia bốn cõi, trong kết giới lại phân theo vị trí cao thấp thành thượng cảnh và hạ cảnh. Ví dụ như bây giờ chúng ta đang đứng ở thượng cảnh của Thái Hư Cảnh. Những người ở ngàn trượng bên dưới kia là hạ cảnh. Thượng cảnh và hạ cảnh được phân cách ở năm trăm trượng."
Văn Hành không khỏi thắc mắc: "Cùng trên một mảnh đất, chỉ vì có thể bay lên cao thì gọi là thượng cảnh? Nghe có phần vô lý?" Phượng Uyên đáp: "Những kẻ sống ở thượng cảnh phần lớn đều là bậc cao nhân tu vi cao thâm, gia cảnh giàu có. Còn người sống ở hạ cảnh, hỗn tạp vô kể."
Ngay cả ở Tiên Giới cũng có đủ loại, Văn Hành còn biết nói gì hơn, hắn chỉ có thể thở dài một hơi.
Phượng Uyên dùng thần thức quét qua: "Nhiều người thế này muốn lấy mạng ta sao? Thật khiến bọn họ khó xử rồi." Văn Hành trầm mặc, hắn đương nhiên không ngây thơ cho rằng chỉ cần Phượng Uyên ra xin lỗi vài câu là xong. Bọn họ tụ tập ở đây, chắc chắn là mượn danh nghĩa trời mưa để trừ khử Phượng Uyên.
Phượng Uyên khoanh tay, bước thẳng vào màn mưa. Văn Hành cau mày: "Phượng Quân định làm gì? Lúc này đứng ra là khiêu khích sao?"
Liên Vô Thương đáp: "Phượng Uyên muốn cứng đối cứng, chuẩn bị chiến đấu đi. Thái Hư Cảnh đã đóng, kẻ phong bế kết giới chính là muốn 'đóng cửa đánh chó'."
Người thường tất nhiên sẽ tìm mọi cách vòng vo, ví dụ như động chi dĩ tình, hiểu chi dĩ lý, dùng ba tấc lưỡi không xương khiến mọi người đau đớn khóc lóc, cúi đầu xưng thần. Hoặc còn có thể giơ tay chỉ lên trời, để mây tan mưa tạnh, cầu vồng lấp lánh, kết thúc bằng một màn hài kịch.
Nhưng Phụng Uyên xưa nay không thích mấy trò nhỏ nhặt đó, đường đường là Phụng Quân, hắn khinh thường những đấu đá như nữ nhân chốn hậu cung. Phương pháp của hắn rất đơn giản, hắn đứng ở đây, ai nhìn không thuận mắt thì cứ việc tiến lên. Nếu Phụng Uyên cúi đầu, thì hắn đã chẳng phải là phượng hoàng.
Tiếng nói của Phụng Uyên vang xa trong màn mưa, nước mưa rơi xối xả xung quanh hắn nhưng đều bị linh khí xung quanh bật ra. Phụng Uyên cất lời: "Ngươi chỉ có chút bản lĩnh như vậy? Xúi giục một đám ô hợp đến đấu với ta? Kỳ Dương, ta tưởng ngươi cũng là nhân vật, không ngờ lại chỉ biết dùng mấy thủ đoạn hạ lưu này."
Phụng Uyên ngẩng đầu ưỡn ngực, nói với đám người trên quảng trường: "Ta là kẻ phân minh ân oán, vì sao diệt tứ tộc? Bởi vì bọn chúng trước tiên động thủ với ta. Ta biết các ngươi sẽ dùng đại nghĩa mà lên án ta, nhưng ta không quan tâm."
Lời này vừa dứt, phía dưới liền trở nên huyên náo, tiếng chửi rủa vang lên không ngớt. Phụng Uyên cười khinh bỉ: "Ta đứng đây, trước khi mưa ngừng, kẻ nào có ý kiến cứ việc tiến lên. Ai có bản lĩnh thì cứ chém đầu ta dưới đao, nhưng nếu kém hơn ta, thì đừng trách ta độc ác vô tình. Đến đây, bắt đầu đi."
Ôn Hành giật giật khóe miệng: "Lão Phụng, ngươi cứng rắn quá rồi đó?" Phụng Uyên không vui quay đầu: "Ai là lão Phụng? Ta đánh ngươi bây giờ!" Hắn rõ ràng là mỹ nam phong hoa tuyệt đại, ai dám bảo hắn già?
Liên Vô Thương hỏi: "Thương thế của ngươi hồi phục thế nào rồi?" Phụng Uyên vui vẻ nheo mắt: "Hôm qua Quân Thanh của ta dỗ ta ngủ, thương thế đã sớm khỏi rồi." Liên Vô Thương bình thản gật đầu: "Vậy là chưa khỏi hẳn. Cũng được, thân là bằng hữu chí cốt của ngươi, ta nên giúp ngươi một phen."
Liên Vô Thương tiến lên một bước, đứng bên cạnh Phụng Uyên, ảo thuật trên mặt hắn hoàn toàn biến mất, lộ ra chân dung thật. Ôn Hành ngay lập tức sững sờ: "Vô Thương nhà ta sao càng nhìn càng đẹp."
Liên Vô Thương nhẹ giọng nói với người phía dưới: "Ta là bằng hữu chí cốt của Phụng Uyên, bằng hữu gặp nạn, ta nên giúp đỡ. Các vị muốn đấu vòng chiến cũng được, một bầy xông lên cũng chẳng sao, chúng ta hai người nhận hết." Nói xong lời này, phía dưới liền có tu sĩ chỉ vào Liên Vô Thương mà mắng: "Từ đâu ra tên thỏ đế này, cũng dám trợ Trụ vi ngược!"
Nghe xong lời này, Liên Vô Thương nói với Ôn Hành: "Ngươi đừng nói nhân quả với ta, ta trước giờ không sợ mấy thứ đó, hôm nay ta không nghe ngươi giáo huấn." Ôn Hành có thể nói gì, hắn chỉ có thể cầm lấy cây gậy khất thực, đứng bên cạnh gãi mũi: "Vậy thì thôi." Dung mạo của Liên Vô Thương luôn mang đến cho hắn chút phiền toái, trên đời này có quá nhiều kẻ lấy bề ngoài mà đánh giá người khác.
Phụng Uyên nhướng mày nói với Liên Vô Thương: "Ngươi không cần phải làm đến mức này vì ta." Liên Vô Thương đáp: "Thương thế của ngươi, ta rõ. Đừng dài dòng nữa, chuẩn bị khai chiến." Phụng Uyên cười ha hả: "Nói ra thì, sau trận đại chiến tiên ma, chúng ta chưa từng liên thủ nữa. Hôm nay ngươi đừng có giấu tài, phải để ta thấy tu vi của ngươi."
Liên Vô Thương khẽ cười: "Ta cũng đang có ý đó."
Quy Ngô Diệc nhiệt huyết sôi trào, hắn chỉ thiếu điều đứng bên cạnh vẫy cờ hò reo: "Phụng Quân và Thanh Đế đại nhân liên thủ rồi!! Thật quá tuyệt vời! Không hổ là hình mẫu của ta, quá uy phong!" Ôn Hành u ám nhìn Quy Ngô: "Quy Ngô đại tướng, hình tượng của ngươi đã vỡ nát rồi." Quy Ngô chẳng bận tâm: "Hình tượng là gì chứ? Dù Phụng Quân và Thanh Đế muốn ta chết ngay bây giờ, ta cũng sẽ chết."
Bên dưới có người cầm trường côn bay lên: "Yêu tu ngông cuồng! Đỡ côn của ta!" Phụng Uyên và Liên Vô Thương lặng lẽ nhìn hắn bay lên, Phụng Uyên thậm chí còn bình luận: "Cũng có chút khí thế." Liên Vô Thương đáp: "Ừ."
Phụng Uyên vẫy tay với Quy Ngô: "Quy Ngô, đao." Quy Ngô tháo trường đao sau lưng xuống, Ôn Hành ngạc nhiên: "Thanh đao này chẳng phải binh khí của đại tướng sao?" Quy Ngô mặt đỏ lên: "Phụng Quân của chúng ta tinh thông đủ loại binh khí, trong trường hợp này, trường đao càng thêm uy vũ."
Ôn Hành giật giật khóe miệng, thì ra Phụng Uyên dùng binh khí còn phải xem xét hoàn cảnh? Không biết từ khi nào, bên cạnh Ôn Hành đã có bốn đứa trẻ chen chúc, Vân Thanh và Vân Bạch hai mắt sáng rực nhìn về Phụng Uyên dưới màn mưa. Ôn Hành cúi đầu nhìn: "Các ngươi ra đây làm gì? Trường hợp này không thích hợp trẻ nhỏ, mau vào đi."
Bốn đứa trẻ đều không để ý đến Ôn Hành, Vân Bạch hai mắt tràn đầy kiêu ngạo: "Đến rồi!" Sao hắn có thể bỏ lỡ cảnh hai đại yêu thần liên thủ đánh người?
Chỉ nghe một tiếng ầm vang vọng, trường đao trong tay Phụng Uyên và trường côn của tu sĩ phía dưới va chạm vào nhau, một luồng sóng xung kích hình tròn xé toạc màn mưa, lan tỏa ra xung quanh. Phụng Uyên một đao chém gãy trường côn, bổ xuống từ trán tu sĩ đó.
Mưa bị linh khí đánh văng dừng lại trong chốc lát rồi tiếp tục rơi, thân thể của tu sĩ *****ên dám xông lên rơi xuống theo màn mưa, tạo nên một đóa nước nhỏ bé. Tóc mai của Phụng Uyên vẫn không rối, trên trường đao thậm chí không vấy một giọt máu. Hắn cùng Liên Vô Thương từ ngàn trượng trên không hạ xuống quảng trường: "Chúng ta vẫn nên xuống đây chiến đấu, để khỏi các ngươi nói chúng ta ỷ mạnh ***** yếu."
Sau khi họ hạ xuống, Vân Bạch và Vân Thanh chợt đứng ở vị trí vừa rồi của Liên Vô Thương và Phụng Uyên. Ôn Hành và Quy Ngô lập tức đứng chắn trước mặt họ, đề phòng kẻ gian làm hại, Ôn Hành tuyệt đối không để chúng buông tha.
Phụng Uyên và Liên Vô Thương hạ xuống quảng trường, người xung quanh lập tức rút lui, tạo thành một vòng tròn đường kính mười trượng. Phụng Uyên nắm chặt trường đao: "Đến đây."
Đám tu sĩ xung quanh trao đổi ánh mắt, chỉ nghe quảng trường đột nhiên bùng lên tiếng gào thét: "Giết——" Hàng chục tu sĩ tạo thành vòng tròn, từ bốn phương tám hướng ập đến, trong tay họ linh quang lấp lánh, có người còn chưa đến mà ám khí trong tay đã phóng tới.
Phụng Uyên vung ngang một đao, chỉ thấy trường đao vạch ra một vầng cung sáng rực, tất cả tu sĩ nằm trong đường vòng cung ấy không ai thoát được, nhất loạt trúng chiêu. Chiêu thức của Phụng Uyên thì lớn lao, uyển chuyển mà hắn lại đẹp đẽ vô ngần, khiến người ta vừa thưởng thức vừa có cảm giác hào hứng đến tận cùng.
Tất nhiên, cảm giác này chỉ dành cho Ôn Hành bọn họ, còn đám tu sĩ trên quảng trường thì chẳng nghĩ thế. Khi phát hiện Phụng Uyên còn khó đối phó hơn cả lời đồn, họ liền quay sang nhìn về Liên Vô Thương, người vẫn im lặng đứng sau lưng Phụng Uyên từ nãy đến giờ. Vị "thỏ gia" này còn đẹp hơn, thoạt nhìn chẳng giống người sẽ ra tay. Đám người ấy chỉ mong thấy Liên Vô Thương khóc thôi!
Phía trước Liên Vô Thương có hơn năm mươi tu sĩ bất ngờ lao tới, bọn họ đồng loạt xông lên định khống chế hắn. Thật đáng tiếc, bọn chúng không biết rằng binh khí của Liên Vô Thương từ lâu đã ẩn mình trong cơn mưa, bao phủ quanh chúng. Khi thân hình họ vừa bay lên tới đỉnh cao, lập tức thân thể liền tan thành từng mảnh, năm mươi người trong nháy mắt biến thành đống thịt vụn, ngay cả thần hồn cũng không kịp thoát ra.
Liên Vô Thương lùi lại một bước, có một thi thể rơi xuống quá gần chân hắn, máu ***** làm bẩn mặt đất dưới chân. Hắn giết hơn năm mươi người mà mắt không hề chớp, trên người không dính lấy một giọt máu.
Chiêu này thật giống chiêu thức Vân Thanh từng dùng để đối phó với yêu sói trong đại hội Trù Thần, Ôn Hành nhìn về phía Vân Thanh, chỉ nghe Vân Thanh hào hứng hét lên: "Xuất hiện rồi! Thiên lý huyền sát thuật của sư mẫu! Chiêu này thật là đẹp, nhưng ta học mãi cũng không được thuần thục như sư mẫu. Quả nhiên phải dùng tơ sen mới có thể thành công sao? Ta dùng dao thái rau quá miễn cưỡng rồi."
Vân Bạch an ủi Vân Thanh: "Không sao, ngươi đã vận dụng dao thái rau đến mức đó là rất giỏi rồi." Vân Thanh siết chặt nắm đấm: "Ta phải lấy sư mẫu làm gương, sớm muộn cũng sẽ trở nên lợi hại như vậy!" Ôn Hành giật giật khóe miệng, đám nhóc này chẳng đứa nào giống hắn.
Phụng Uyên liếc thần thức: "Ngươi chừa cho ta vài kẻ chứ? Ngươi đang cắt rau sao? Biết vậy đã không để ngươi xuống đây." Liên Vô Thương đáp: "Dông dài, nếu không phải bọn kia không có sát ý, ta đã quét sạch quảng trường rồi."
Đám tu sĩ vây quanh Liên Vô Thương lạnh buốt toàn thân, họ cuối cùng nhận ra một sự thật đáng sợ, rốt cuộc bọn họ đã trêu chọc phải loại sát thần nào?
Phụng Uyên hừ lạnh: "Trời đổ mưa là chuyện thường, tới miệng các ngươi lại thành thiên phạt đối với ta sao? Để ta xem hắn trừng phạt ta thế nào." Liên Vô Thương trầm giọng: "Ta luôn cho rằng, thiên phạt chỉ là sự tự an ủi của kẻ yếu."
Trong trận chiến Tiên Ma, Liên Vô Thương từng lấy sức một người giết hàng vạn tàn hồn dị giới, tơ sen của hắn đã từng ngâm đầy máu tươi, nhưng nào thấy thiên đạo trừng phạt hắn ra sao. Cho đến khi hắn gặp Ôn Hành, hắn mới học được cách thu liễm và bao dung. Đến giờ hắn vẫn không quá tán đồng một số quan điểm của Ôn Hành, nhưng với tư cách là đạo lữ, hắn vô điều kiện ủng hộ y. Ngày thường dù có chút tiểu nháo, hắn cũng không nói gì. Nhưng hôm nay, đám người kia lại phạm vào cấm kỵ của Liên Vô Thương.
Liên Vô Thương ghét nhất kẻ không có nguyên tắc, không có lập trường, người khác nói gì họ liền tin ngay. Trong trận chiến Tiên Ma, đã có biết bao chiến sĩ hy sinh chỉ vì loại người này? Bọn họ dễ bị kẻ khác xúi giục, bị tàn hồn kích động, làm nên từng vụ thảm án.
Ôn Hành nhìn vết máu đang nở hoa dưới chân Liên Vô Thương, trong mắt hắn cũng đầy sự tôn sùng giống như Vân Thanh và Vân Bạch. Hắn luôn biết Liên Vô Thương lợi hại, nhưng Vô Thương trước mặt hắn luôn là một người dịu dàng, hiểu chuyện. Hắn hiếm khi thấy Liên Vô Thương lộ ra phong mang, chỉ một ánh nhìn cũng không rời mắt, Vô Thương của hắn tựa như đóa hoa nở rộ trong cơn mưa, mỹ lệ vô cùng.
Quy Ngô nói: "Tản Nhân, thật lòng mà nói, trước kia ta luôn cho rằng ngươi không xứng với Thanh Đế. Thanh Đế ưu nhã, mạnh mẽ, thông tuệ, lý trí, vậy mà lại vì ngươi mà hỗn loạn tâm thần, mềm yếu tính tình. Trong thời gian dài, ta nghĩ ngươi là gánh nặng của Thanh Đế. Thậm chí ta còn lo ngại Thanh Đế sẽ hủy hoại chính cuộc đời mình vì ngươi, nhưng giờ ta rút lại lời này.
Thanh Đế vẫn là Thanh Đế, hắn không vì trở thành đạo lữ của ngươi mà buông bỏ sự kiêu ngạo và tự tôn của mình, cũng không lơ là tu vi của bản thân. Hắn vẫn là yêu thần để chúng sinh giới Nguyên Linh kính ngưỡng."
Ôn Hành mỉm cười: "Vô Thương trước tiên là một đóa thanh liên hóa hình, sau đó là Thanh Đế của Nguyên Linh giới, cuối cùng mới là đạo lữ của ta." Ôn Hành tự thấy bản thân không phải một đạo lữ tốt, phần lớn thời gian ở bên Liên Vô Thương, là do Vô Thương dẫn dắt hắn. Đôi khi hắn còn thao thao về nhân quả với Liên Vô Thương, nhưng dù là hắn hay Vô Thương, chưa bao giờ vì đối phương mà từ bỏ nguyên tắc và đạo nghĩa của mình.
Hai người họ vừa nâng đỡ vừa tiến bộ, nhưng cũng đều là những cá nhân độc lập và hoàn chỉnh.
Liên Vô Thương vừa ra tay liền khiến đám tiên nhân trên quảng trường hô hào đòi đánh đòi giết phải kinh hãi. Nhiều tiên nhân ở đây đều là vô cấu chi thể, từ khi sinh ra đã ở trong Thái Hư cảnh. Tuy rằng họ chưa từng dùng tay giết người, nhưng họ có điểm mạnh riêng, miệng lưỡi của họ có thể giết người. Chỉ cần chiếm được đạo đức đỉnh cao, họ có thể đẩy người khác vào chỗ chết.
Ai mà ngờ được, Liên Vô Thương không biểu hiện, không lộ vẻ, vừa ra tay đã là chiêu sát mệnh? Hắn giết người mà đến cả sát khí cũng không lộ ra!
Liên Vô Thương cất giọng không nhanh không chậm: "Còn ai muốn lên, cứ việc." Phụng Uyên cười nhẹ: "Đúng vậy, cứ việc, nếu mưa ngừng, các ngươi sẽ không còn cơ hội nữa." Trước đây, mỗi khi Thái Hư cảnh gặp nạn, mọi tai họa đều bị ngăn lại trước khi mưa tạnh. Nếu Phụng Uyên là tai họa, hắn cũng sẽ bị diệt trừ trước khi cơn mưa dừng lại.
Thần thức của hai người lướt qua, những tu sĩ muốn Phụng Uyên đưa ra lời giải thích liên tục lùi lại. Phụng Uyên mỉa mai: "Chỉ có thế thôi sao."
Cơn mưa lớn vẫn đang đổ ào ào, trên quảng trường Thái Hư, màn mưa hòa cùng sắc đỏ của máu, nhuộm hồng một mảng đất. Phụng Uyên cầm đao đứng thẳng: "Ta đã chuẩn bị sẵn sàng, đạo hữu nào muốn chém ta dưới đao thì cứ việc tiến lên."
Liên Vô Thương khẽ cười nhạt một tiếng, tiếng cười ấy như một cái tát thẳng vào mặt đám người kia. Hắn nói: "Thái Hư Cảnh chẳng qua chỉ là một trong những cảnh giới của Thượng Giới, mưa gió sấm sét đều là hiện tượng tự nhiên. Vậy mà lại có kẻ ngu xuẩn cho rằng đây là thiên phạt, ta thật không ngờ ở Tiên giới lại còn có loại người như vậy."
Phụng Uyên khinh bỉ nhìn đám người đó: "Trước khi ta diệt trừ tứ đại gia tộc, ta đã chính chính đại đại tuyên chiến, tứ đại gia tộc hân hoan nghênh chiến, nhưng cuối cùng không phải là đối thủ của ta. Kẻ chiến thắng tất nhiên có quyền xử lý kẻ bại trận. Lúc ta treo xác bọn chúng, sao các ngươi không đứng ra ngăn cản? Đừng nói Phụng Uyên ta xảo trá, độc ác, cục súc. Các ngươi thật nực cười, chỉ vì một trận mưa mà liền nhảy ra làm loạn."
Trong đám người, vẫn còn kẻ căm phẫn: "Thái Hư Cảnh từ trước tới nay luôn mưa thuận gió hòa, lần này ngươi giết Chấp Đạo Tiên Quân, trời liền đổ mưa lớn, đây chính là cảnh báo của Thái Hư Cảnh với chúng sinh!!" Thân hình Phụng Uyên chợt lóe, ngay sau đó, một chiếc đầu lâu trong đám đông bay lên. Sau khi đầu rơi xuống đất, thân thể của người kia mới từ từ đổ sụp.
Phụng Uyên vung mạnh thanh trường đao: "Đừng để ta nghe thấy mấy lời ngu ngốc như vậy nữa. Ta không thích các ngươi như bọn phụ nhân chốn hậu cung, chỉ biết khẩu chiến. Kẻ nào tự nhận mình là tu sĩ mà nhìn không vừa mắt ta, hãy cầm lấy binh khí mà chiến với ta. Nếu thắng, đầu ta sẽ dâng lên; còn nếu không phải đối thủ của ta, thì câm miệng lại."
Giữa trường có một lão giả run rẩy nói: "Ngươi có thể giết mười người, trăm người, ngàn người, nhưng lẽ nào ngươi có thể giết hết thiên hạ chính nghĩa chi sĩ sao?" Phụng Uyên nhướn mày: "Ngươi dám tự nhận mình là chính nghĩa chi sĩ? Da mặt thật dày."
Lão giả còn định nói gì đó, bỗng cảm thấy cổ mình lạnh buốt. Giọng nói của Liên Vô Thương vang lên: "Chính nghĩa chi sĩ của thiên hạ không ngu xuẩn như các ngươi. Nếu thiên hạ đều nhận định Phụng Uyên là bạo đồ, thì cái thiên hạ này giữ lại có ích gì?"
Lời vừa dứt, đầu lão giả rơi xuống đất, đôi mắt còn kinh hoàng chớp hai lần. Đám người vây quanh lão giả kinh hãi thất sắc: "Lão Từ ở cách xa thỏ gia kia như vậy, hắn làm sao làm được?!"
Liên Vô Thương từ tốn nói: "Thị phi đúng sai không phải các ngươi nói thế nào thì là thế đó. Nếu các ngươi muốn lấy thân chứng đạo, vậy hãy hành động thực tế đi. Ta không muốn nghe thêm bất kỳ kẻ nào phỉ báng Phụng Uyên nữa. Chỉ cần có kẻ mở miệng, ta sẽ giết hắn ngay từ ngoài ngàn dặm."
Vân Thanh ôm mặt reo lên: "Quá đẹp trai!!" Vân Lạc Lạc hai mắt sáng rực: "Đẹp trai!" Ôn Hành xoa đầu Vân Thanh, thầm nghĩ, Vô Thương nói đúng. Nếu một thế giới mà đến một người có trí tuệ cũng không có, thì cũng chẳng cần phải cứu rỗi làm gì.
Từ khi phi thăng đến giờ, đây là lần *****ên Ôn Hành có cảm xúc như vậy.
Mưa càng lúc càng lớn, Vân Thanh ngẩng đầu nhìn trời: "Mưa to quá... Ủa? Sư tôn, người xem, trên trời có quả cầu đang xoay kìa." Ôn Hành nghi ngờ ngẩng đầu nhìn lên, làm gì có quả cầu nào? Vân Thanh chỉ lên trời: "Người xem, nó ở trong đám mây đen kìa." Vân Lạc Lạc cũng giơ tay: "Cầu! Cầu!"
Ôn Hành liền dùng thần thức quét lên đám mây, quả thật có một quả cầu màu xám đang xoay tròn trong mây, chỉ lớn bằng nắm tay, ẩn nấp trong tầng mây rất khó phát hiện. Vân Thanh lại có thể nhìn thấy nó chỉ trong chớp mắt? Quả không hổ là Kim Ô tụ linh khí trong mình.
Ôn Hành định dùng rễ cây kéo quả cầu xuống, nhưng sợ quả cầu quá trơn, nhỡ vuột tay thì phiền phức. Thần thức của Ôn Hành chợt quét đến một người rất có ích, hắn lập tức bay về phía Miêu Bất Văn trong hành cung, dặn dò một hồi, rồi Miêu Bất Văn giương cung thật căng.
Trên quảng trường Thái Hư, xác chết nằm la liệt, trong phạm vi trăm bước quanh Phụng Uyên và Liên Vô Thương không còn một ai. Phụng Uyên hào sảng nói: "Nhớ năm xưa trận chiến Tiên Ma, đám tàn hồn dị giới không hèn nhát thế này." Liên Vô Thương đáp: "Chúng chỉ muốn buộc ngươi cúi đầu mà không muốn trả giá, còn tàn hồn thì liều mạng để giành lấy một con đường sống cho bản thân, không thể so sánh với nhau."
Lúc này, bỗng vang lên một tiếng nổ lớn, trên trời có thứ gì đó bị xé toạc! Liên Vô Thương cùng mọi người ngẩng đầu, chỉ thấy một mũi tên dài xuyên thủng tầng mây, dường như bắn trúng thứ gì. Quy Ngô lập tức bay lên truy đuổi theo mũi tên.
Miêu Bất Văn khẽ thở phào: "Xong rồi." Ôn Hành khen ngợi: "Được đấy mèo nhỏ, mắt tinh thật." Miêu Bất Văn kiêu ngạo đáp: "Không chỉ mắt tinh, tài bắn tên cũng giỏi."
Cơn mưa xối xả bất ngờ dừng lại, mây đen trên trời cũng nhanh chóng tản đi. Chưa đầy ba hơi thở, mây đen đã biến mất không dấu vết, trên trời châm biếm treo hai chiếc cầu vồng.
Phụng Uyên nheo mắt: "Ồ, mưa tạnh rồi, xem ra ta không phải là tai họa gì cả." Liên Vô Thương nói: "Xem ra là một loại trận pháp bố trí để tạo mưa xuyên qua kết giới, Thái Hư Cảnh còn có cao nhân như vậy sao?"
Phụng Uyên đáp: "Nhiên Tu Ngọc làm Chấp Đạo Tiên Quân bao nhiêu năm, tất phải có chút đồ cất giấu đáy hòm chứ. Không có gì kỳ lạ, chỉ trách lòng ta vẫn còn quá mềm, vốn không nên chừa lại kẻ sống cho tứ đại gia tộc." Phụng Uyên nói xong liếc nhìn quảng trường Thái Hư: "Nhìn cái gì? Mặt trời lên rồi mà còn chưa thu dọn? Đợi ta chém các ngươi sao?"
Đám tu sĩ trên quảng trường liền tản ra như chim muông gặp thú dữ, chớp mắt đã chạy sạch không còn bóng dáng, chỉ còn lại những thi thể vô chủ nằm đó.
Phụng Uyên lạnh lùng cười: "Chỉ có chút trò hèn mọn này thôi sao?" Liên Vô Thương nói: "Trước tuyệt đối thực lực, mưu kế chẳng có chỗ nào để dùng." Nói xong, hai người bay về Phượng Hoàng hành cung. Phụng Uyên vẫn còn cười nhạo đám người kia: "Lũ ô hợp, tính toán với chúng chỉ tổ phí sức."
Hai người vừa hạ xuống liền được bọn trẻ con vây quanh nhiệt tình hoan hô. Vân Lạc Lạc không chút ngại ngùng ôm chặt lấy chân của Liên Vô Thương: "Đẹp trai quá!" Vân Thanh hai mắt sáng lên: "Sư tôn, người thật lợi hại!"
Vân Bạch mặt đỏ bừng vì kích động, có chút lúng túng. Phụng Uyên thì lại hào sảng, một tay ôm lấy Vân Bạch: "Quân Thanh? Biểu hiện của cha như thế nào?" Vân Bạch đáp: "Cha vẫn uy nghi như ngày trước." Vẫn cao lớn, dũng mãnh, anh tuấn tiêu sái như năm nào. Là con trai của Phụng Uyên, Phụng Vân Bạch đặc biệt tự hào.
Quy Ngô nhanh chóng trở về, trong tay cầm một mũi tên dài, đầu tên xuyên qua một quả cầu màu xám. Hắn vừa hạ xuống liền nâng mũi tên lên trước mặt Phụng Uyên. Phụng Uyên nhìn quả cầu xám với vẻ nghi hoặc: "Đây là thứ gì?"
Liên Vô Thương chăm chú quan sát quả cầu, linh khí từ tay hắn thẩm thấu vào bên trong nó. Nhưng chưa kịp nghiên cứu kỹ, quả cầu bỗng nhiên vỡ tung thành một đám bụi xám! May mà Liên Vô Thương nhanh tay đỡ lấy, hắn cẩn thận quan sát một hồi rồi nói: "Là trận bàn."
Ôn Hành vừa nghe đến trận bàn liền thấy đau đầu: "Lại là trận bàn sao?" Liên Vô Thương nói: "Kết giới bên ngoài Thái Hư Cảnh thực ra là một loại trận pháp, muốn giao tiếp với ngoại giới, thay đổi thời tiết, mưa gió, chỉ dựa vào trận pháp thông thường là không thể. Trận bàn này có niên đại khá xa, tiếc là chưa kịp nghiên cứu kỹ thì đã vỡ."
Miêu Bất Văn áy náy nói: "A, xin lỗi, nếu ta biết các ngươi cần dùng nó, ta đã không dùng lực mạnh đến thế." Liên Vô Thương xua tay: "Chuyện này không liên quan đến ngươi, cho dù ngươi dùng lưới bắt lấy nó, nó cũng sẽ tự hủy."
Phụng Uyên suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Do Kỳ Dương làm sao?" Liên Vô Thương lắc đầu: "Không bắt được dấu vết linh khí, không thể xác định là hắn." Phụng Uyên quả quyết: "Ngoài tên đó ra thì chẳng còn ai khác, ta đoán hắn đang trốn ở hạ giới giám sát chúng ta."
Ôn Hành hỏi: "Ngươi đã biết Kỳ Dương ở hạ giới, tại sao không phái người đi bắt hắn?" Phụng Uyên vẫn đang ôm Quân Thanh, thành thật đáp: "Chẳng phải không có người sao? Hôm qua các ngươi đến, ta còn nằm đấy."
Ôn Hành cười: "Phải, ngươi quả thật rất may mắn." Liên Vô Thương trầm giọng nói: "Đúng vậy, thật may mắn. Nếu hôm nay Phụng Uyên vẫn trong tình trạng hôm qua, có lẽ đã bị ép đến đường cùng rồi."
Phụng Uyên nghĩ kỹ, mồ hôi lạnh chảy ròng. Đúng là như vậy, nếu hôm qua Ôn Hành bọn họ không đến chữa thương cho hắn, thì với vết thương khắp người ấy, hắn khó lòng vượt qua nổi cuộc chiến luân phiên ngày hôm nay. Dù có Quy Ngô ở bên hỗ trợ, cũng không thoát khỏi cảnh chiến tử vì chủ.
Liên Vô Thương thắc mắc: "Nếu chuyện này do Kỳ Dương làm, có một điều ta không hiểu. Trước đây, khi ngươi bị thương nặng, hắn không mắc mưu mà vẫn im lặng. Vậy tại sao hôm nay lại đột nhiên gây sự? Nếu hắn luôn theo dõi ngươi, lẽ nào không biết chúng ta đã đến đây, ngươi có thêm viện trợ rồi sao?"
Nghe xong lời này, vẻ mặt Ôn Hành trở nên vi diệu: "Có lẽ Kỳ Dương cho rằng chúng ta không giống như viện trợ."
Viện trợ thông thường, thoạt nhìn sẽ đáng tin cậy một chút. Mà dáng vẻ của Ôn Hành và Liên Vô Thương hôm qua thì thế nào? Một Ôn Hành trông có vẻ ngờ nghệch, cộng thêm một Liên Vô Thương vừa nhìn đã thấy dịu dàng, thanh khiết, cả hai đều có vẻ dễ bị bắt nạt. Quy Ngô khi dẫn họ đến đây, mặt mũi thì đầy lo âu, khổ sở, nhìn vào cứ như không phải đến trợ giúp mà giống với tình cảnh trao gửi đứa con trước khi lâm chung.
Trong thời gian ấy, Quy Ngô và Ôn Hành còn ra ngoài thành một chuyến, nếu có kẻ theo dõi họ sẽ thấy họ dẫn theo một đám trẻ. Quy Ngô và Vân Bạch đều mắt đỏ hoe, càng làm bọn họ giống như đến để phó thác trước khi lìa đời hơn là để trợ giúp.
Hành cung của Phượng tộc địa thế rất cao, lại có Miêu Bất Văn tọa trấn đêm qua, muốn lẻn vào hành cung để xem tình trạng của Phụng Uyên là vô cùng khó khăn. Kẻ đứng sau cảm thấy thời cơ đã chín muồi, liền dùng một trận mưa lớn để kích động đám kẻ ngốc cùng nhau tấn công Phụng Uyên.
Hắn tính trăm phương ngàn kế, nhưng lại không ngờ rằng Phụng Uyên đã phục hồi. Chiến thuật biển người của hắn chẳng những không buộc được Phụng Uyên cúi đầu, mà còn khiến hắn càng chiến càng hăng. Người tính không bằng trời tính, nếu Kỳ Dương hành động sớm hơn một ngày, có lẽ cảnh tượng Ôn Hành bọn họ thấy ngày hôm qua chính là thi thể của Phụng Uyên rồi.
Liên Vô Thương nói: "Nếu ta là Kỳ Dương, cách giữ mạng tốt nhất bây giờ chính là án binh bất động." Kỳ Dương dẫu có thể rời khỏi Thái Hư Cảnh, tới thế giới khác, nhưng với việc hắn cẩn trọng thăm dò trước đó và hành động táo bạo hôm nay, cho thấy hắn có mưu lược, biết nhẫn nhịn và rất tự tin. Hắn chắc chắn không thể chịu đựng việc lãnh thổ của mình bị Phụng Uyên chiếm mất, sẽ âm thầm ẩn nhẫn, chờ đợi cơ hội để trừ khử Phụng Uyên.
Phụng Uyên đáp: "Chỉ cần hắn nhịn được, thì cứ việc nhịn. Ta thì không nhịn nổi, hiện giờ ta chỉ muốn giết hắn ngay." Liên Vô Thương hỏi: "Phủ đệ của Kỳ Dương vẫn còn chứ?"
Phụng Uyên nói: "Vẫn còn, bên trong không còn người, mấy cái hành cung cũng bị ta thiêu sạch rồi. Ngươi định làm gì?" Liên Vô Thương đáp: "Chiếm lấy phủ đệ của hắn, dùng người của hắn, khiến những kẻ từng cúi đầu trước hắn giờ phải thần phục ngươi. Ngươi nghĩ xem, Kỳ Dương sẽ nhẫn nhịn được bao lâu?"
Phụng Uyên nhướn mày: "Vô Thương, ngươi thật sự đã thay đổi, trước đây ngươi chưa từng nghĩ đến những chiêu này." Liên Vô Thương nói: "Không còn cách nào khác, ta có thể không lo cho mình, nhưng nhất định phải nghĩ cho người bên cạnh. Khi bên cạnh có một người không muốn suy nghĩ, ta không thể không suy tính nhiều hơn cho hắn."
Phụng Uyên không muốn nhìn thấy cảnh Ôn Hành và Liên Vô Thương dính lấy nhau, liền gọi Quy Ngô: "Quy Ngô, đi, chúng ta tới phủ đệ của Kỳ Dương. Đúng rồi, tới Túy Hồng Lâu mời vũ cơ giỏi nhất, chúng ta đến phủ của hắn nghe nhạc xem múa."
Ôn Hành nắm lấy tay Liên Vô Thương: "Đột nhiên cảm thấy vận khí của Kỳ Dương Tiên Tôn không được tốt, lại gặp phải sự liên thủ của ngươi và Phụng Quân." Thật là một vị Tiên Tôn bất hạnh, Ôn Hành nghĩ, nếu gặp Kỳ Dương, nhất định phải thắp cho hắn một ngọn nến trắng.
Tác giả có lời muốn nói:
Không biết mọi người đã từng thấy loại di sản văn hóa phi vật thể nào ở nông thôn chưa, kiểu như hai cha con già cãi nhau, vừa chửi vừa nhảy vừa hát. Lần *****ên tôi thấy cảnh đó đã sững sờ không nói nên lời.
Kỳ Dương: Ta, Thái Hư Long Ngạo Thiên, thuận theo ta thì sống, nghịch lại ta thì chết!
Ôn Hành: Ế, ngươi tưởng ngươi là nam chính sao? Thôi đi, ta mới là nam chính trong truyện này, thế mà còn thường xuyên bị chửi mắng, ghét bỏ đây này.
Tác giả ngốc nghếch: Ôn Hành, ngươi lại quên thoại rồi! Tránh ra một bên, đừng cản ánh sáng của Vô Thương.
Các đệ tử: Sư tôn ngốc chết đi được.
Ôn Hành: Thấy chưa, lại bị chửi rồi.
Kỳ Dương: ...Chưa từng thấy loại nam chính nào có phong cách lạ đời như ngươi.