Coi Bói Không? Chuẩn Lắm Đấy!

Chương 191

Khí Dương đối với Phượng Uyên chấp niệm quá sâu, ngay khi Ôn Hành vừa mở lời, hắn đã một cước đá bay Quỳ Ngô. Quỳ Ngô như một mảnh vải rách, rơi thẳng xuống dưới. Phượng Uyên vươn tay: "Quỳ Ngô!"

 

Quỳ Ngô đã mất đi ý thức, Liên Vô Thương hóa thành ánh sáng xanh cuốn lấy Quỳ Ngô. Phượng Uyên vừa thở phào nhẹ nhõm, thì thấy một đạo linh quang đỏ rực lao tới mình, Khí Dương hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Phượng Uyên: "Phượng Uyên! Ta sẽ giết ngươi!"

 

Phượng Uyên biết là không ổn, muốn cử động thân thể, nhưng thân thể lại cứng đờ như đóng băng. "Hỏng rồi..." Trong mắt Phượng Uyên chỉ còn lại đạo linh quang đang lao nhanh đến, nếu bị một đao này chém trúng, hắn... có lẽ sẽ phải Niết Bàn tại chỗ?

 

Ngay lúc Phượng Uyên đang tính đến việc Niết Bàn, một thân ảnh đã xuất hiện trước mặt hắn. Ôn Hành nắm cây gậy ăn mày chắn trước Phượng Uyên. Linh quang chém lên cây gậy để lại một vết sẹo nông, Ôn Hành lập tức cảm thấy toàn thân đau đớn. Không rõ chính xác đau ở đâu, nhưng là thật sự rất đau.

 

Phượng Uyên khẽ nói: "Cẩn thận, thứ này tà dị lắm. Ta không động đậy được." Ôn Hành đáp: "Ta sẽ cố chống đỡ một lúc." Hắn biết rõ cảm giác này, trước kia khi bị Đoạn Bất Ngữ hãm hại, hắn cảm thấy thân thể như đã đóng băng, nếu không có Vân Thanh, có lẽ giờ này hắn vẫn còn nằm trong hang núi ở Tứ Linh Cảnh.

 

Sau khi bị ma hóa, Khí Dương ban đầu vẫn còn giữ được hình người, nhưng dần dần, dáng vẻ hắn trở nên ngày càng to lớn, tựa như một ngọn núi nhỏ. Thân hình hắn hòa vào đám mây đen trên bầu trời, đã không còn phân biệt được rốt cuộc đó là thứ gì. Tuy nhiên, Ôn Hành bọn họ đều từng đọc qua tự truyện của Khí Dương, hắn vốn là bán yêu, trong người có nửa dòng máu Long tộc.

 

Khí Dương ẩn mình trong mây, nhìn chẳng giống rồng chút nào, mà lại trông như một con giun đất, nói hắn là giun đất chắc cũng có người tin. Nếu như Khí Dương thật sự hóa thành giun đất cũng không sao, nhưng... ai từng thấy giun đất mọc móng vuốt chưa? Huống hồ trên mỗi móng vuốt ấy đều cầm một thanh trường kích.

 

Ôn Hành không nhịn được mắng thầm: "Tình huống gì đây?! Còn có thể phân thân sao?" Phượng Uyên nói: "Kiếm tu lúc tu luyện thường chia linh kiếm thành trăm, nghìn mảnh. Có lẽ trường kích cũng có thể dựa vào linh khí để biến ảo từ hư thành thực."

 

Từ góc độ của Ôn Hành và mọi người, Khí Dương giờ đã biến thành một con giun đất mọc vuốt và đeo vỏ cứng. Dưới thân sinh vật kỳ dị này, có một khối đen ngòm ló ra, trên đó mọc hai con mắt đỏ rực to lớn, phía dưới mắt là một vòng xoáy. Đó chẳng phải là đầu của Khí Dương sao?

 

Giọng Khí Dương khàn khàn, từ vòng xoáy đó truyền ra: "Phượng Uyên, lấy mạng đến đây!!" Lúc này, Ôn Hành và những người khác mới hiểu ra, vòng xoáy đó chính là miệng của Khí Dương!

 

Bốn móng vuốt của Khí Dương loạn vung, vô số đạo linh quang đỏ từ trường kích bay ra. Một số lao xuống hành cung, khiến hành cung lập tức tan nát. Có những đạo rơi xuống đất, tạo thành những khe nứt sâu hoắm trên mặt đất.

 

Trong số đó, có hai đạo linh quang đỏ lao thẳng về phía Phượng Uyên. Ôn Hành đối diện linh quang lao tới, chỉ nghe hai tiếng trầm đục, trên cây gậy ăn mày lại thêm hai vết sẹo mới. Ôn Hành hừ lạnh: "Lão Phượng, ngươi rốt cuộc đắc tội Khí Dương như thế nào, sao hắn lại căm ghét ngươi đến vậy."

 

Phượng Uyên hừ hai tiếng: "Không được gọi ta là lão Phượng. Hắn chắc đã quen thuận buồm xuôi gió, đột nhiên gặp phải kẻ có khí vận mạnh hơn mình, liền cảm thấy như bị đào mồ tổ. Đây chính là lòng dạ hẹp hòi, đang ghen tị với ta đấy." Lão Phượng Hoàng đang bất động nói.

 

Cái đầu khổng lồ của Khí Dương hướng về phía Ôn Hành và những người khác, ánh mắt Ôn Hành sắc lại: "Lão Phượng, đắc tội rồi!" Phượng Uyên ngơ ngác: "Hả??" Chỉ thấy chân của Ôn Hành đột nhiên xuất hiện trước mắt hắn, sau đó Phượng Uyên bị Ôn Hành đá văng xuống phía dưới, hóa thành linh quang nhanh chóng rơi xuống.

 

Phượng Uyên mắng to: "Tên Ôn kia! Ngươi dám dùng chân đá ta!" Liên Vô Thương nhẹ nhàng đỡ lấy Phượng Uyên: "Nếu không thì sao? Dùng đạo mộc đập ngươi một cái, ngươi còn thảm hơn bây giờ đấy." Phượng Uyên hừ hừ: "Dù sao cũng không được dùng chân đá ta, cũng không được gọi ta là lão Phượng."

 

Ôn Hành hít sâu một hơi, từ sau khi phi thăng, hắn chưa từng bị rơi vào tình thế bị động thế này khi đối chiến. Trước mặt hắn là trường kích của Khí Dương, thứ này được làm từ hai loại vật liệu mà Ôn Hành ghét nhất, khiến cây gậy ăn mày mà hắn tự hào bị trường kích áp chế hoàn toàn, không phát huy được ưu thế.

 

Thứ mà Ôn Hành có thể dựa vào là thân pháp của hắn. Hắn dựa vào tốc độ nhanh, xông thẳng xuống dưới đầu của Khí Dương. Cây gậy ăn mày vẽ ra một đường cung màu đen, nặng nề giáng xuống đầu của Khí Dương. Nhưng một gậy này hạ xuống, Ôn Hành lập tức biết không ổn. Hắn đánh trượt rồi! Gậy ăn mày không chạm vào thực thể! Cái đầu mà hắn nghĩ lại không phải đầu, hóa ra chỉ là cái bóng do Khí Dương biến ảo mà ra.

 

Sau khi một chiêu đánh trượt, Ôn Hành nhanh chóng lùi lại, nhưng hắn phát hiện, xung quanh trước sau trái phải đều xuất hiện một móng vuốt cầm trường kích. Ôn Hành lao xuống phía dưới, nhưng trước mắt đột nhiên tối đen, Khí Dương đã nuốt chửng Ôn Hành!

 

Ôn Hành lạc vào trong bóng tối, xung quanh hắn vang lên tiếng ồn ào, vô số thần thức tràn vào thức hải, mỗi đạo thần thức đều mang theo linh khí cuồng bạo vô cùng. "Giết hắn." "Giết!" "Giết!"

 

Ôn Hành như bị thứ gì đó siết chặt cổ họng, hắn đưa tay sờ cổ, nhưng lại không chạm vào gì cả.

 

Sắc mặt Phượng Uyên biến đổi: "Không xong, Ôn Hành bị nuốt vào rồi." Liên Vô Thương ngẩng đầu nhìn Khí Dương trên bầu trời, không biết có phải do nuốt phải Ôn Hành hay không, mà mây đen trên thân Khí Dương trông bớt hung dữ hơn.

 

Liên Vô Thương cảm thấy đây là cơ hội, ánh sáng linh quang lóe lên trong tay, một chùm tơ sen cuốn về phía Khí Dương. Ma hóa Khí Dương không đáng sợ, tơ sen của Liên Vô Thương chính là khắc tinh của ma hóa giả. Nhưng mà... vẫn phải nói rằng, trường kích thật sự rất phiền phức.

 

Lúc sợi tơ sen sắp cuốn lấy đám mây, từ trong mây đột nhiên ***** hàng trăm đạo linh quang đỏ rực. Tơ sen bị linh quang xé nát, sắc mặt Liên Vô Thương tái nhợt: "Phiền phức rồi."

 

Ôn Hành cảm giác đầu hắn như sắp nổ tung, trong thức hải tràn ngập sát ý, hai mắt đã chuyển thành màu đỏ. Hắn siết chặt cây gậy ăn mày, vô số rễ cây từ gậy ăn mày mọc ra. Hắn biết đây là hành động không khôn ngoan, những trường kích ẩn nấp trong bóng tối sẽ chặt đứt rễ cây của hắn. Nhưng chỉ cần có một sợi rễ cuốn lấy Khí Dương, hắn sẽ không còn dám ngang ngược như vậy nữa.

 

Trong bóng tối vang lên những tiếng "phụt phụt", Ôn Hành cảm thấy toàn thân đau đớn. Rễ cây của hắn đang bị chặt đứt liên tục. Nhưng cuối cùng, hắn cũng chạm tới bản thể của Khí Dương, vài sợi rễ đã quấn lấy thân trơn nhẫy của hắn. Theo lý mà nói, Long tộc phải có vảy, nhưng Khí Dương bị ma hóa còn trơn nhẵn hơn cả cá chạch, suýt nữa đã thoát khỏi rễ cây.

 

Ôn Hành lập tức siết chặt rễ cây, hắn nghe thấy tiếng gào thét của Khí Dương. Có lẽ vì Ôn Hành siết quá chặt, chỉ nghe "rắc" một tiếng, thân thể của Khí Dương... đứt đôi! Ngay cả Ôn Hành cũng kinh ngạc, đứt rồi sao? Khí Dương đúng là quá yếu!

 

Xung quanh trận chiến ngừng lại trong thoáng chốc, chưa kịp để Ôn Hành vui mừng, đợt tấn công kế tiếp đã ập đến. Những sợi rễ từng quấn chặt Khí Dương bị chặt đứt! Bên tai Ôn Hành vang lên tiếng gió rít, có thứ gì đó đang xoay tròn quanh hắn với tốc độ chóng mặt.

 

Ôn Hành siết chặt cây gậy ăn mày, dù mắt không thể nhìn, dù thức hải tràn đầy bạo ngược, hắn vẫn có thể chính xác đánh trúng những vật thể đang lao đến. Nhưng mỗi lần hắn đánh trúng, cơ thể hắn lại đau thêm một chút, thức hải cũng âm ỉ đau thêm một phần.

 

Nếu có ai nhìn thấy tình cảnh trong đám mây, họ sẽ thấy Ôn Hành đang trong tình huống chiến đấu tàn khốc. Xung quanh hắn có bốn luồng sáng đỏ vây lấy, mỗi luồng sáng bọc lấy một cây trường kích. Trường kích xoay quanh Ôn Hành, không ngừng biến hóa chiêu thức. Ôn Hành đỡ được phần lớn các đòn tấn công, nhưng vẫn có không ít chiêu đánh trúng thân thể hắn.

 

Chiếc áo choàng của Ôn Hành đã nhuốm máu, từng giọt máu đỏ tươi từ gấu áo rơi xuống. Sắc mặt hắn dần tái nhợt, móng tay trên bàn tay cầm gậy ăn mày cũng bắt đầu trở nên sắc nhọn. Một cây trường kích từ phía sau bất ngờ đâm tới, sau lưng Ôn Hành như mọc thêm đôi mắt, hắn lập tức lắc mạnh thân hình, cây gậy ăn mày vung cao đập xuống.

 

Chỉ nghe một tiếng "ầm", cây trường kích định đâm vào lưng Ôn Hành đã bị hắn đánh gãy! Sau khi trường kích gãy, bóng đen cầm trường kích cũng bị hắn quét sạch. Bên tai Ôn Hành vang lên tiếng thét chói tai, thế giới trước mắt hắn dần xuất hiện một tia sáng, giống như chút ánh sáng le lói trước khi bình minh tới.

 

Cây trường kích gãy vặn vẹo một chút rồi tan biến như sương mù, áp lực quanh người Ôn Hành giảm đi không ít.

 

Liên Vô Thương và mọi người nhìn lên, thấy rễ cây từ trên mây rơi xuống từng mảng lớn. Nếu không phải rễ cây vừa chạm đất đã hóa thành linh khí tan biến, thì số rễ cây rơi xuống đủ để chất đầy hành cung của Khí Dương.

 

Trong đám mây không ngừng vang lên tiếng gầm gừ của Khí Dương, không biết có phải hắn đã nhận nhầm Ôn Hành thành Phượng Uyên hay không, mà cứ liên tục gào lên đòi giết Phượng Uyên. Linh khí quanh người Liên Vô Thương chấn động: "Ta phải lên giúp Ôn Hành."

 

Phượng Uyên ném cho Liên Vô Thương một túi trữ vật, khó nhọc nói: "Đi đi." Liên Vô Thương phản tay bắt lấy túi trữ vật, bên trong chứa đầy linh khí của Phượng Uyên, có thanh kiếm sắc bén, có cây đàn cổ thanh nhã. Liên Vô Thương tiện tay rút ra một thanh kiếm linh khí, điểm nhẹ chân, thân hình bay thẳng lên mây.

 

Đám mây đen đỏ quỷ dị, sau một tiếng gào thét của Khí Dương, nó dần trở nên tĩnh lặng. Nhưng khi Liên Vô Thương tiến sát đến đám mây, một cây trường kích đột ngột lao ra.

 

Trường kích dưới sự điều khiển của khói đen như có sinh mệnh, nhắm thẳng vào chỗ hiểm của Liên Vô Thương. Nếu bị đâm trúng, e rằng Liên Vô Thương sẽ bị trọng thương. Cây trường kích lao thẳng về phía ngực, Liên Vô Thương giơ kiếm đón đỡ. Chỉ nghe "keng" một tiếng, thanh kiếm linh khí của Phượng Uyên bị chém gãy!

 

May mắn thay, Liên Vô Thương phản ứng nhanh, thân hình nhẹ nhàng lùi lại, linh khí từ trường kích lướt qua trước ngực, xé toạc áo ngoài của hắn.

 

"Sư mẫu!! Cái này cho người!!" Đột nhiên, một chiếc nồi đen bay tới chỗ Liên Vô Thương. Nhìn kỹ, chẳng phải là cái nồi của Vân Thanh sao? Đứa trẻ này lại muốn góp vui cái gì đây?

 

Vân Thanh hét lên: "Đây là Càn Khôn Nồi mà Cát sư huynh đưa! Đội lên đầu có thể chống đỡ công kích!" Hai mắt Liên Vô Thương sáng lên, đúng rồi, Càn Khôn Nồi là linh khí thượng phẩm, lại là pháp khí phòng ngự. Liên Vô Thương một tay nắm lấy quai nồi, vung nồi đập thẳng vào trường kích đang lao tới!

 

Chỉ nghe "choang" một tiếng, trường kích va phải đáy nồi, bàn tay Liên Vô Thương cũng tê rần vì chấn động. Sau tiếng "rắc", trên trường kích xuất hiện một vết nứt. Hai mắt Liên Vô Thương sáng rực, hắn không để ý tới đôi tay đang tê buốt, liền cầm nồi sắt đập mạnh về phía trường kích.

 

Phía sau trường kích chìm trong đám mây, Liên Vô Thương một nồi đập tới, trường kích bị đánh bay khỏi đám mây. Phía sau trường kích có một khối đen đỏ không đều đang di động. Mắt Liên Vô Thương sắc lại, nhanh như chớp vươn tay kia ra, sợi tơ sen xanh biếc quấn lấy khối đen đỏ với tốc độ cực nhanh.

 

Liên Vô Thương siết chặt tay, khối linh khí đen đỏ lập tức bị tơ sen chia cắt, trong đám mây truyền ra tiếng thét thảm thứ hai. Theo tiếng kêu thảm, đám mây trên đầu thu nhỏ lại một nửa.

 

Liên Vô Thương hướng về đám mây hét lớn: "Ôn Hành, ngươi còn tỉnh táo không? Khí Dương đã phân chia thần hồn của hắn để khống chế trường kích! Hắn đã bỏ đi nhục thân, ngươi hãy tấn công nguyên thần của hắn!" Từ trong đám mây truyền ra một tiếng gào thét đầy phẫn nộ, tựa như dã thú đang nổi giận. Không biết Ôn Hành có nghe được lời truyền của Liên Vô Thương không, nhưng Khí Dương thì nghe thấy.

 

Đám mây đen bất ngờ lao xuống, trước mắt Liên Vô Thương lập tức tối sầm lại. Khí Dương đã nuốt chửng Liên Vô Thương!

 

Trong thức hải của Liên Vô Thương lập tức tràn vào vô số ác ý. May thay hắn là hỗn độn thanh liên hóa hình, những ác ý này không gây hại nhiều cho hắn. Nhưng hắn hiểu rõ, Ôn Hành đã bị chặt đứt quá nhiều rễ cây, nếu bị ác ý tấn công rất dễ kích phát sát khí trong cơ thể. Đạo lữ của hắn chính là thân thể Hạn Bạt!

 

Liên Vô Thương phóng thần thức ra xung quanh, nhưng ngay khi vừa thả ra liền bị trường kích chặn đứng. Chỉ cần Khí Dương còn sống hoặc trường kích vẫn nguyên vẹn, màn sương dày đặc này sẽ trở thành tu la trường đầy nguy hiểm khiến Ôn Hành và Liên Vô Thương phải e dè.

 

Liên Vô Thương suy nghĩ một lúc. Dựa vào sự hiểu biết về Khí Dương, hắn có lẽ đã phân thần hồn mình thành bốn phần. Trong tự truyện của Khí Dương có ghi, hắn từng tự phân ra bốn bản thể, khi vào di tích đều dựa vào ba phân thân khác để thu thập thêm linh bảo.

 

Dựa vào hai tiếng gào thét thảm thiết vừa rồi, thần hồn của Khí Dương có lẽ đã bị Ôn Hành và hắn tiêu diệt mỗi người một phần, giờ chỉ còn lại hai phần. Hai phần thần hồn này, mỗi phần sẽ sở hữu một trường kích bản thể.

 

Liên Vô Thương kiên nhẫn chờ đợi, âm thanh xung quanh dần biến mất, chỉ còn tiếng thở nặng nề vang lên. Hắn lập tức nhận ra đây là tiếng thở của ai, chính là tiếng thở của Ôn Hành! Trước mắt Liên Vô Thương xuất hiện một đôi mắt đỏ rực. Ôn Hành với khuôn mặt xanh xao, nanh vuốt dữ tợn, tay nắm chặt cây đạo mộc, đứng trước mặt hắn.

 

Vừa thấy Ôn Hành, tim Liên Vô Thương thắt lại, đến mức không nói nên lời. Thân thể của Ôn Hành vốn kiên cường, cho tới giờ vết thương nặng nhất mà hắn từng chịu là lần bị Tôn Khang giật đứt cánh tay. Dù có đôi lúc gặp phải những vết thương như gãy xương, vỡ mũi, nhưng Liên Vô Thương chưa từng thấy Ôn Hành chật vật đến thế này.

 

Áo choàng trên người Ôn Hành đã rách nát, khắp người từ đầu đến chân đều đầy những vết thương, có nơi còn lộ ra cả xương trắng. Hơi thở của Ôn Hành trở nên nặng nề, hai mắt đỏ ngầu nhưng vẫn giữ được sự tỉnh táo: "Vô Thương."

 

Đột nhiên, Ôn Hành lao về phía Liên Vô Thương, cây gậy ăn mày trong tay giơ cao lên. Vẻ mặt hắn dữ tợn, tốc độ nhanh đến nỗi ai không biết chuyện sẽ nghĩ rằng hắn định tấn công Liên Vô Thương! Liên Vô Thương chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, Ôn Hành đã xuất hiện sau lưng hắn. Chỉ nghe một tiếng "phụt", cây gậy ăn mày trong tay Ôn Hành giáng xuống mạnh mẽ.

 

Trong khoảnh khắc Liên Vô Thương sững sờ, một phân thân của Khí Dương đang điều khiển trường kích đâm về phía sau lưng hắn. Nếu không có Ôn Hành, giờ này có lẽ đã đến lượt Liên Vô Thương cảm nhận cái lạnh thấu tim! Cây gậy ăn mày đánh xuống, tiêu diệt phân thân phía sau trường kích. Cái giá phải trả là bụng Ôn Hành bị một trường kích xuyên thủng, cây gậy ăn mày cũng bị cán trường kích làm gãy đôi!

 

Khí Dương hét lên một tiếng thảm thiết, tầm nhìn của Ôn Hành và Liên Vô Thương trở nên rõ ràng hơn. Ôn Hành đau đớn đến mức co quắp người lại, hắn cầm trong tay nửa đoạn cây gậy ăn mày, hai chiếc lá trên đó đã héo rũ. Ôn Hành khẽ ho một tiếng: "Ư..."

 

Liên Vô Thương giật mình, vội đỡ lấy Ôn Hành: "Ôn Hành, ngươi thế nào rồi?" Ôn Hành mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vươn tay phải nắm chặt cán trường kích trước mặt, nhẫn nhịn cơn đau mà rút nó ra.

 

Liên Vô Thương nhanh tay dùng Càn Khôn Nồi đập gãy trường kích, sắc mặt Ôn Hành tái nhợt, răng nanh trong miệng hắn trở nên sắc nhọn. Cơ thể Ôn Hành không kìm được mà ngã xuống, Liên Vô Thương vội vàng ôm lấy hắn. Ôn Hành yếu ớt nở một nụ cười: "Ngươi không sao chứ?" Liên Vô Thương truyền một chút linh khí cho hắn: "Đừng nói gì nữa." Hắn biết rõ chút linh khí này chẳng thấm vào đâu đối với Ôn Hành, thần thức quét qua, lòng Liên Vô Thương lạnh toát. Cột sống của Ôn Hành đã bị trường kích chém gãy!

 

Ôn Hành đau đớn đến mức toàn thân run rẩy, hắn rõ ràng thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt Liên Vô Thương. Ôn Hành cười yếu ớt: "Ta thế này nhìn xấu lắm." Liên Vô Thương nói: "Ngươi đừng nói, chỉ cần có Vân Thanh, ngươi sẽ hồi phục!"

 

Nhưng đó là trong trường hợp họ thoát khỏi sự bao vây của Khí Dương. Phân thân của Khí Dương vẫn còn một tên. Theo lẽ thường, tên còn lại nhất định là kẻ mạnh nhất. Trước mắt Ôn Hành và Liên Vô Thương bỗng nổi lên một màn sương mờ xám xịt, trong màn sương vang lên những tiếng gầm gừ đầy phẫn nộ.

 

Liên Vô Thương lật lại Càn Khôn Nồi úp lên ngực Ôn Hành: "Ngươi ở đây ngoan ngoãn nằm yên, ta sẽ đi đối phó với Khí Dương." Liên Vô Thương nói, linh quang trên người bùng phát dữ dội. Một hỗn độn thanh liên như hắn, lại bị một cây trường kích ép đến mức này!

 

Trong sương mù, từng đóa thanh liên nở rộ. Liên Vô Thương trực tiếp triển khai lĩnh vực trong thân thể của Khí Dương. Nơi nào có lá và hoa sen đi qua, Khí Dương sẽ không có chỗ ẩn náu! Nhưng cái giá phải trả cũng rất thảm khốc, nếu bản thể bị thương trong lĩnh vực, vết thương đó sẽ không thể phục hồi.

 

Khi từng lá sen xanh dần dần trải rộng, Liên Vô Thương cũng dần nhìn rõ tình hình xung quanh. Đột nhiên, hắn cau mày, tìm thấy rồi! Khí Dương đang thu mình trong một góc phía đông nam. Khi thấy Liên Vô Thương phát hiện ra mình, Khí Dương đã không còn hình dạng người nữa, hắn cầm trường kích lao tới.

 

Liên Vô Thương triệu hồi vô số lá sen chắn trước mặt, mục tiêu duy nhất của hắn là Khí Dương phía sau trường kích! Nhưng cây trường kích được gia trì bởi Khai Thiên Phủ không hề e sợ lá sen hay tơ sen của Liên Vô Thương, trường kích tiến thẳng, chém rụng từng lá sen, xé nát lĩnh vực của Liên Vô Thương.

 

Từ khi hóa hình đến giờ, đây là lần *****ên Liên Vô Thương cảm nhận sự áp chế từ thiên địch. Đây chỉ là binh khí được gia thêm Đoạn Giới Thạch và Khai Thiên Phủ, nếu thực sự có Khai Thiên Phủ ở đây, Liên Vô Thương biết rằng mình sẽ bị xé nát hoàn toàn!

 

Thân hình của Liên Vô Thương liên tục lui về phía sau, trường kích như một luồng sáng đỏ xé toạc ảo ảnh của thanh liên. Ôn Hành lo lắng gượng dậy: "Vô Thương!" Hắn căm ghét bản thân hiện tại, vì hắn không thể đứng lên! Chân hắn không còn nghe lời nữa rồi!

 

Nhưng hắn vẫn còn đôi tay có thể sử dụng, không chút do dự, Ôn Hành ném nửa đoạn gậy ăn mày còn lại về phía phân thần của Khí Dương. Đáng tiếc, cây gậy không đánh trúng Khí Dương, thậm chí không thể xuyên qua kết giới trường kích tạo ra!

 

Nhìn thấy lá sen và tơ sen trước mặt Liên Vô Thương ngày càng ít đi, Ôn Hành bò về phía hắn. Hắn không thể để Vô Thương bị thương ngay trước mắt mình! Càn Khôn Nồi đặt trên ngực Ôn Hành trượt xuống, phá tan trận pháp của Khí Dương, rơi xuống đất. Nhưng Ôn Hành hoàn toàn không để ý đến điều này.

 

Trường kích sắp đâm đến trước mặt Liên Vô Thương, thì một đạo kim quang từ dưới lao vọt lên. Vân Thanh tay xách nồi, tay cầm dao xông tới!

 

Nhanh như chớp, Vân Thanh bay qua trước mặt Ôn Hành, lao về phía Liên Vô Thương, phá vỡ kết giới đỏ do trường kích tạo ra. Tay trái hắn vung Càn Khôn Nồi đập vào mặt Khí Dương, nếu như thứ đó thực sự có mặt.

 

Khí Dương không ngờ lại có một con Kim Ô đột nhiên xuất hiện giữa đường, chưa kịp phản ứng đã bị Càn Khôn Nồi đập bay! Một luồng thần hồn nhỏ bé kêu gào trong đau đớn, bị đánh văng ra phía sau, trường kích được thần hồn điều khiển cũng đột ngột dừng lại, rồi rơi mạnh xuống đất!

 

Chưa dừng lại ở đó, sau khi hung hãn đập Khí Dương, Vân Thanh lại kịp thời hất nồi lên, thu cả Khí Dương vào trong nồi trước khi hắn rơi xuống. Vân Thanh nhấc nồi lên, thần hồn của Khí Dương bị đảo lộn bên trong. Chờ đúng cơ hội, Vân Thanh vung dao nhỏ, lia liên tiếp.

 

Trong tiếng thét thảm thiết của Khí Dương, thần hồn của hắn bị chặt ra thành hai mảnh, bốn mảnh, tám mảnh... Thế nhưng dù Vân Thanh có chém nhỏ thế nào, phân thần của Khí Dương vẫn còn sống! Hắn thậm chí còn lên mặt với Vân Thanh từ trong nồi: "Tiểu súc sinh, ngươi không thể giết được ta!"

 

Vân Thanh nhìn chiếc dao nhỏ trên tay, đành phải thừa nhận một sự thật đau lòng: dao nhỏ của hắn cắt rau thì được, nhưng muốn chém thần hồn của kẻ đã ma hóa thì không được. Nhưng liệu điều này có làm khó được Vân Thanh? Hắn hét lên: "Miêu Bất Văn! Tới lượt ngươi rồi!"

 

Vân Thanh hất nồi mạnh lên, Khí Dương bị tung cao lên khỏi nồi. Đúng lúc này, một mũi tên dài từ trong sương mù *****. Đầu mũi tên bao bọc một đoàn linh quang màu xanh ngọc, xuyên thủng thần hồn của Khí Dương.

 

Khí Dương gào thét, trên thần hồn của hắn xuất hiện một cái lỗ, rồi dần dần mở rộng. Linh quang xanh lan tỏa ra, từng chút một nuốt chửng toàn bộ thần hồn của hắn.

 

Quá trình nuốt chửng kéo dài khoảng thời gian uống cạn một chén trà. Tiếng nguyền rủa của Khí Dương không dứt, hắn sớm đã mất đi thần trí, muốn nói gì khó nghe thì nói. Nhưng ai sẽ quan tâm đ ến lời nguyền rủa của kẻ sắp chết? Dù sao thì Ôn Hành và những người khác cũng chẳng còn để tâm nữa.

 

Miêu Bất Văn thu hồi trường cung, thở dài một hơi, gật đầu với Liên Vô Thương: "Đa tạ." Mũi tên của hắn vốn không thể gây thương tổn cho Khí Dương trong trạng thái thần hồn, nhưng Liên Vô Thương đã quấn một vòng tơ sen quanh đầu mũi tên. Miêu Bất Văn cuối cùng đã báo được mối hận trong lòng. Liên Vô Thương đang ôm lấy Ôn Hành: "Không cần cảm ơn."

 

Khí Dương tiếp tục nguyền rủa, hắn chửi rủa khắp lượt Ôn Hành và những người khác, cuối cùng lại chuyển sang Miêu Bất Văn: "Ta và ngươi không oán không thù, ngươi lòng lang dạ sói! Ta sẽ đợi ngươi ở đường Hoàng Tuyền! Chết đi, chết đi!"

 

Miêu Bất Văn thản nhiên đáp: "Có lẽ ngươi đã không nhớ ta, nhưng ta thì luôn nhớ ngươi. Vì một con chuột bạch của ngươi, ta phải rời khỏi quê hương suốt bao năm. Hôm nay, mũi tên này ta đã chờ đợi từ lâu. Khí Dương, vì ngươi, số mệnh ta bị thay đổi. Ta biết ngươi đã mất đi thần trí, không nghe được lời ta nói nữa. Ta chỉ muốn cho ngươi biết, ngươi sẽ không có kiếp sau, loại người như ngươi, Âm giới sẽ không thu nhận."

 

Nói xong những lời này, Miêu Bất Văn như trút bỏ được gánh nặng, hóa thành hình dạng yêu, vỗ cánh bay đi. Phía sau hắn, Khí Dương vẫn không ngừng nguyền rủa, nhưng khi cái lỗ trên thân thể hắn ngày càng lớn, giọng nói của hắn dần yếu đi, cho đến khi cuối cùng thần hồn hắn tan biến.

 

Cùng lúc Khí Dương tan biến, tầm nhìn của Ôn Hành và mọi người cuối cùng cũng trở nên rõ ràng. Đám mây đen trên trời tan đi, để lộ ra một sinh vật hình rắn đã mục nát. Thân thể sinh vật ấy bị chia năm xẻ bảy, chắc hẳn do bị rễ cây của Ôn Hành chặt đứt mà thành.

 

Đây chính là bản thể của Khí Dương, mất đi thần hồn và linh khí chống đỡ, thân xác đã thối rữa, rơi xuống đất, nặng nề đập vào tòa nhà của Khí Dương. Mùi hôi thối bốc lên khiến ai nấy đều buồn nôn, may mà Vân Bạch nhanh tay đã chuyển cha và Quy Ngô vào trong vỏ rùa, nếu không, nếu bị xác chết này đè trúng, mùi bám vào... Vân Bạch có lẽ cũng chẳng cần cha nữa.

 

Ôn Hành bị thương rất nặng, cây gậy ăn mày không biết đã rơi lạc đến nơi nào. Khi Liên Vô Thương ôm hắn lên, sắc mặt hắn rất kém, thứ nhất vì hắn cũng bị thương, thứ hai vì vết thương của Ôn Hành còn nặng hơn hắn tưởng.

 

Ôn Hành thỏa mãn thở dài: "Cuối cùng cũng kết thúc." Máu trên người hắn nhuộm đỏ y phục của Liên Vô Thương. Trận chiến này thực sự quá đẫm máu. Liên Vô Thương nói với Phượng Vân Bạch: "Vân Bạch, hãy thiêu hủy thứ bẩn thỉu này đi."

 

Vân Bạch vốn đã ghê tởm thứ đó đến cực điểm, nghe vậy liền đưa ra ngọn yêu hỏa bạch kim bản mệnh của mình. Yêu hỏa hạ xuống, thiêu cháy thân xác của Khí Dương, thiêu luôn cả tòa nhà của hắn. Yêu hỏa của Phượng Hoàng có thể đốt sạch mọi tạp chất, may mà khi cháy không bốc ra mùi khó chịu, nếu không mọi người có thể sẽ nôn mửa.

 

Tám trăm tiên binh đã tỉnh dậy và rút lui khi Liên Vô Thương cùng Khí Dương giao chiến, nếu không bây giờ cũng đã bị Vân Bạch tiện thể thiêu hủy.

 

Ngọn lửa bốc cháy hừng hực, phải cháy suốt ba ngày ba đêm mới tắt.

 

Trước phủ của Phượng Uyên lúc này đã chật kín người, đám người đang tranh nhau muốn vào giúp Phượng Uyên sửa sang lại hành cung, thậm chí còn có kẻ muốn kiếm được một chân việc làm trong phủ của Phượng Uyên. Quỳ Ngô với ngực quấn băng, cùng với Phượng Vân Bạch đứng ra tiếp đón bọn họ. Tiểu Phượng Quân uy nghi không kém gì Phượng Quân, ai muốn vào phủ Phượng Uyên đều phải được hắn gật đầu chấp thuận.

 

Có người dám chất vấn Vân Bạch, còn chưa kịp để hắn động thủ, Quỳ Ngô đã ra tay tống cổ kẻ đó ra ngoài. Đùa sao, đây chính là Tiểu Phượng Quân của bọn họ, trên đời này còn có ai quan trọng hơn Tiểu Phượng Quân chứ?

 

Tuy nhiên, Vân Bạch cũng thừa kế đầy đủ tính lười biếng và thờ ơ của cha mình. Hắn mới đứng được một lúc đã cảm thấy chán chường. Vân Bạch vươn vai, rồi lười biếng đi về phía hậu điện: "Quỳ Ngô, ta đi tìm Miêu Bất Văn giúp ngươi."

 

Miêu Bất Văn sau khi báo được thù lớn, lại không bị thương gì, nên mấy ngày qua đã bị Quỳ Ngô lôi kéo làm việc dưới trướng Phượng Uyên, bận rộn đến mức chân không chạm đất. Thật đáng thương cho Miêu Bất Văn, hắn cảm thấy cuộc sống hiện tại còn thảm hại hơn cả sau khi bị trục xuất, mấy ngày liền không được ngủ ngon. Đôi mắt to của con cú đáng thương lúc này đã xuất hiện quầng thâm!

 

Chính vì quầng thâm này mà Miêu Bất Văn còn bị mọi người vây xem, tấm tắc khen ngợi Thân Thồ Tiếm và Cát Thuần Phong. Giờ đây, việc chế tạo thân xác giả đã đạt đến mức độ gần như thật, ngay cả Phượng Uyên cũng phải thừa nhận, nếu cho hai người kia thêm thời gian, có lẽ họ còn có thể nghiên cứu ra cách dùng thân xác giả để sinh sôi nảy nở.

 

Vân Bạch lười biếng đi vào hậu điện, trong khu vườn hoa nở rực rỡ, có mấy tấm đệm gấm đặt rải rác. Nổi bật nhất chính là hình dạng yêu quái của Vân Thanh, thân hình hắn giờ đây to lớn như một con gà mái ấp trứng, cúi rạp người trên một tấm đệm gấm.

 

Dưới thân Vân Thanh truyền đến giọng nói của Ôn Hành: "Đồ đệ à, nóng quá." Vân Thanh nghe vậy liền nhấc chân lên, để lộ sư tôn bị quấn thành một kén tằm. Khi Ôn Hành tiếp xúc với không khí, hắn cảm thấy thoáng mát hơn hẳn: "Ừ, mát rồi."

 

Liên Vô Thương đang nghiêng người trên một tấm đệm khác, tay cầm một quyển sách đọc. Thấy Vân Thanh nhấc người lên, Liên Vô Thương chậm rãi nói: "Vân Thanh, đừng chiều chuộng sư tôn của ngươi quá." Vân Thanh nghe vậy ngoan ngoãn lại nằm xuống: "Sư tôn, sư mẫu nói không được chiều chuộng người." Ôn Hành bất lực nói: "Ta nghe rồi. Ngươi lùi về sau một chút, mặt ta vùi vào lông của ngươi rồi."

 

Vân Thanh dịch người đi: "Vâng." Liên Vô Thương lập tức nói: "Vân Thanh, lùi lại." Vân Thanh ngoan ngoãn lại dịch lên: "Sư tôn, sư mẫu bảo ta dịch lại." Ôn Hành thở dài: "Vô Thương, ta thật khó chịu."

 

Liên Vô Thương điềm tĩnh đáp: "Muốn khỏe mạnh thì phải chịu đựng chút đau đớn. Khí vận của Vân Thanh có lợi cho ngươi, toàn thân ngươi tốt nhất nên nằm trong sự bao bọc của Vân Thanh."

 

Ôn Hành đau khổ than vãn: "Ta cảm thấy mình khỏe rồi, thật đấy, ta thực sự khỏe rồi." Từ sau khi bị con mèo nghiền gãy xương, Liên Vô Thương và Ôn Hành mới phát hiện ra khí vận của Vân Thanh có thể giúp đạo cốt phục hồi nhanh chóng.

 

Từ sau khi Khí Dương bị tiêu diệt, Ôn Hành liền bị Liên Vô Thương và mọi người quấn chặt lại, rồi đặt dưới thân Vân Thanh. Vân Thanh đã thử qua đủ kiểu kích cỡ, tư thế, cuối cùng phát hiện ra hóa thành hình dạng lớn như tấm đệm, rồi đặt sư tôn dưới thân mình là bao trọn được Ôn Hành nhiều nhất.

 

Chỉ là Vân Thanh vốn là thể Kim Ô, bộ lông của hắn thật quá ấm áp! Ôn Hành cảm thấy mình như bị bao bọc bởi một cái lò lửa lớn, hết nướng phía trước rồi lại đến phía sau, hết nướng phía sau rồi lại đến bên hông. Đã vậy còn nóng bức khó chịu, Liên Vô Thương còn quấn hắn chặt đến mức không thể động đậy, hận không thể kẹp hắn vào giữa mấy tấm ván gỗ bên cạnh.

 

Sự quan tâm từ đạo lữ khiến Ôn Hành cảm thấy đau đầu. Hắn thở dài một hơi: "Đã đến lúc lật người rồi." Là một bệnh nhân đủ tiêu chuẩn, hắn phải luôn chú ý đến tình trạng cơ thể của mình. Ôn Hành có thể biết chính xác khi nào lật người thì cảm thấy dễ chịu nhất.

 

Vân Thanh cúi đầu, khẽ đẩy một cái, Ôn Hành từ nằm ngửa chuyển sang nằm sấp. Vân Thanh an ủi: "Sư tôn, người cố gắng thêm chút nữa." Ôn Hành lầm bầm: "Ta cảm thấy ta khỏe rồi."

 

Phượng Uyên cười nhạt nhìn cây đạo mộc trên tấm đệm bên cạnh Vân Thanh: "Khỏe? Khỏe cái gì? Lá trên đạo mộc còn chưa mọc ra, cây gậy ăn mày của ngươi cũng chưa hồi phục. Khỏe ở chỗ nào?"

 

Mọi người đều nhìn về phía đạo mộc bên cạnh Vân Thanh. Trên cây đạo mộc, hai chiếc lá mới đã bắt đầu mọc ra xanh tươi. Nghe mọi người nói về nó, lá cây còn ngượng ngùng mà cuộn lại. Phần bị gãy của cây đạo mộc đã được chữa lành, nhưng những vết lõm sâu cạn do trường kích để lại vẫn còn đó.

 

Nhưng chỉ cần thêm vài ngày nữa, đạo mộc sẽ hoàn toàn hồi phục. Vân Thanh thò đầu ra, đẩy cây đạo mộc vào dưới thân mình: "Cây gậy nhỏ, ngươi sẽ khỏe lại nhanh như sư tôn thôi."

 

Ôn Hành thở dài: "Ta nhớ ngươi từng rất ghét cây gậy ăn mày, lúc nào cũng muốn vứt bỏ nó, sao giờ lại thân thiết với nó như vậy?" Vân Thanh hừ hừ hai tiếng: "Khi đó còn non nớt, chưa hiểu chuyện mà. Bây giờ ta mới biết cây gậy nhỏ này đã trải qua nhiều thứ, ta đương nhiên phải đối xử tốt với nó."

 

Cây gậy ăn mày dưới thân Vân Thanh cố gắng vẫy vẫy hai chiếc lá nhỏ, kêu "bốp bốp", thật khó khăn cho nó.

 

Ôn Hành khó chịu nói: "Ta cảm thấy ta thực sự khỏe rồi, chân ta có thể cử động rồi." Dường như để chứng minh chân mình đã có cảm giác, hắn còn giật giật mấy cái. Phượng Uyên đứng dậy, vén lớp lông của Vân Thanh lên, để lộ đôi chân dài quấn đầy băng gạc, cất giọng: "Ta ấn vào xem ngươi có cảm giác không?"

 

Ôn Hành vội vàng gật đầu: "Có cảm giác." Phượng Uyên nghiêm mặt: "Phì, ta còn chưa ấn." Khóe miệng Ôn Hành giật giật: "Phượng Quân, nể tình ta đã cứu mạng ngài, ngài có thể nói vài lời hay giúp ta được không? Ta thực sự nóng lắm rồi."

 

Phượng Uyên cười nhạt, bước tới bên đầu Ôn Hành: "Ta cần ngươi cứu mạng sao? Ta là Phượng Hoàng, ta có thể niết bàn." Ôn Hành đau khổ đập tay xuống tấm đệm: "Vô Thương, ngươi thương ta chút đi, bảo Vân Thanh xuống được không?"

 

Mọi người đều không đồng ý. Liên Vô Thương nói: "Vân Thanh là Kim Ô, hơn nữa đã ăn đạo quả của ngươi. Vào lúc giữa trưa, khi mặt trời lên cao nhất, sức mạnh của nó càng mạnh. Đừng kêu la nữa, ngay cả Vân Thanh còn không có ý kiến gì. Thật ra, Vân Thanh vốn định đi chăm sóc cho Vân Lạc Lạc và bọn trẻ, nhưng giờ vì ngươi mà Lạc Lạc và chúng phải ăn thức ăn bên ngoài. Ngươi mau chóng khỏe lại mới là cách tốt nhất để trả ơn mọi người."

 

Ôn Hành nghe vậy chán nản nói: "Ngày tháng như thế này, biết bao giờ mới chấm dứt?" Vân Thanh ân cần hỏi: "Sư tôn, có cần lật người nữa không?" Liên Vô Thương ngăn lại: "Không nên lật mình quá thường xuyên, xương cốt sẽ bị sai lệch." Vân Thanh đành từ bỏ ý định.

 

Ôn Hành hỏi Liên Vô Thương: "Vô Thương, ngươi đang đọc sách gì vậy?" Khi một người chán chường và cô đơn, họ sẽ trở nên nguy hiểm. Ôn Hành cần phải phân tán sự chú ý của mình để cảm thấy dễ chịu hơn. Liên Vô Thương đáp: "Ta đang tìm các cổ tịch, xem có cách nào đối phó được với Khai Thiên Phủ và Đoạn Giới Thạch không."

 

Hai món này khắc chế Ôn Hành và Liên Vô Thương quá rõ ràng và quá mạnh. Nếu không tìm được cách giải quyết, sau này bất kỳ ai cầm Khai Thiên Phủ và Đoạn Giới Thạch đều có thể áp chế Ôn Hành một cách dễ dàng.

 

Phượng Uyên hỏi: "Ngươi đã tìm được cách chưa?" Nói thật, lúc bị trường kích đâm, Phượng Uyên cảm thấy mình hoàn toàn không thể chống cự, trường kích của Khí Dương dường như có thể áp chế cả hắn. Liên Vô Thương đáp: "Theo ta biết, trong Tứ Bảo của hỗn độn, Khai Thiên Phủ có thể dùng để cắt tỉa đạo mộc. Nghe nói Khai Thiên Phủ nằm trong tay Hiên Viên Luật. Nhưng Khí Dương lại dùng mảnh vỡ của Khai Thiên Phủ để luyện thành trường kích, lẽ nào Khai Thiên Phủ trong tay Hiên Viên Luật đã bị hỏng rồi?"

 

Phượng Uyên nói: "Cái này ta không rõ, nếu Khí Dương hoặc Nhiễm Tu Ngọc còn sống, có lẽ còn có thể hỏi họ." Liên Vô Thương liếc Phượng Uyên một cái: "Ngươi nói thừa."

 

Liên Vô Thương nói: "Sử sách không ghi lại bất cứ thứ gì có thể khắc chế Khai Thiên Phủ. Nếu không có đường tắt, chúng ta chỉ có thể dùng cách nguyên thủy nhất để đối phó với Khai Thiên Phủ." Vân Bạch xen vào: "Cách gì?"

 

Liên Vô Thương đáp: "Vạn vật trên thế gian đều có sự tương sinh tương khắc, nhưng cũng có những trường hợp hai bên tương khắc nhưng vẫn có thể cùng tồn tại. Khi sức mạnh của cả hai đạt đến mức cân bằng, một bên sẽ không thể làm gì được bên kia." Phượng Uyên cười nói: "Ý ngươi là, tu vi của chúng ta hiện tại chưa đủ mạnh, cần phải tu luyện thêm?"

 

Liên Vô Thương gật đầu: "Đúng vậy, ta chính là muốn nói như thế." Phượng Uyên tỏ vẻ thích thú: "Từ sau khi phi thăng, chúng tiên trong Tiên giới ngoài tu luyện thể chất ra, ít người còn chú trọng đến việc tu hành. Vậy các ngươi định tu hành thế nào?"

 

Liên Vô Thương búng tay, từ hậu điện bay ra một luồng linh quang đỏ rực. Linh quang rơi xuống trong hoa viên, cắm thẳng đứng giữa vườn. Mọi người nhìn kỹ: "Đây chẳng phải là trường kích của Khí Dương sao?! Sao nó vẫn chưa bị hủy diệt?"

 

Khí Dương đã phân chia thần hồn của mình thành bốn phần, mỗi phần nắm giữ một luồng linh khí của trường kích. Ôn Hành và bọn họ đã phá hủy ba cây trường kích, chỉ còn lại cây cuối cùng này. Nhìn thấy cây trường kích này, ai nấy đều cảm thấy toàn thân lạnh toát, đau đớn.

 

Liên Vô Thương nói: "Thân thể của con người và yêu quái đều có trí nhớ, có thể hình thành sức đề kháng. Lần đầu gặp phải Khai Thiên Phủ mà không địch lại là chuyện bình thường, nhưng nếu thường xuyên chịu đựng sự tấn công của Khai Thiên Phủ và Đoạn Giới Thạch, sức đề kháng sẽ mạnh lên..."

 

Nghe Liên Vô Thương nói xong câu này, mọi người đều sững sờ. Vân Thanh yếu ớt hỏi: "Sư mẫu, ngươi nói như vậy, có phải ý ta nghĩ không?" Liên Vô Thương hỏi lại: "Ngươi nghĩ ý ta là gì?" Con gà con sợ hãi nuốt nước bọt: "Chẳng lẽ chúng ta phải cầm trường kích đâm nhau sao?"

 

Liên Vô Thương chỉnh lại: "Vân Thanh, ngươi nói sai rồi. Chúng ta không phải đâm nhau, mà là tu hành. Trường kích có chứa Đoạn Giới Thạch và Khai Thiên Phủ. Luyện tập nhiều lần, đổ chút máu, chút mồ hôi, còn hơn là lần sau gặp phải lại luống cuống không biết làm gì, bị chế ngự. Thân thể có thể trở nên cứng cỏi hơn thông qua tu hành, ta và sư tôn của ngươi cũng có thể rèn luyện thân thể để trở nên mạnh mẽ hơn."

 

Phượng Uyên hít sâu một hơi: "Liên Vô Thương, ngươi đối với bản thân đã tàn nhẫn, đối với người khác còn tàn nhẫn hơn. Tốt, đề nghị này ta hứng thú, ta sẽ tham gia." Vân Bạch cũng nói: "Ta cũng là Phượng Hoàng, ta cũng muốn tham gia." Vân Thanh méo mặt: "Vậy được rồi, ta cũng tham gia."

 

Liên Vô Thương nói: "Tạm thời các ngươi không cần tham gia, ta, Ôn Hành và Phượng Uyên sẽ thử trước. Nếu có tiến bộ, sẽ để các ngươi thử." Vân Thanh gật đầu: "Vâng, sư mẫu."

 

Bỗng nhiên, không gian trở nên yên tĩnh lạ thường. Liên Vô Thương hỏi ý Ôn Hành: "Ôn Hành, ngươi nghĩ sao?" Vân Thanh cúi đầu nhìn xuống, lập tức nhảy khỏi giường: "Không xong rồi! Sư tôn lại bị say nắng rồi!!" Trên tấm đệm gấm, Ôn Hành nằm úp sấp, đã ngất đi vì nóng. Cả người hắn ướt sũng băng gạc.

 

Sau một hồi hỗn loạn, cuối cùng Ôn Hành cũng tỉnh lại: "Cầu xin các ngươi, đừng quấn băng cho ta nữa, cũng đừng để Vân Thanh nằm lên người ta nữa. Ta thật sự không chịu nổi rồi..." Hắn thà chịu đau còn hơn nhận sự quan tâm của những người thân thiết.

 

Vân Thanh đồng cảm nói: "Sư tôn, ngươi biết không? Sư mẫu, ngươi và Phượng Quân sắp dùng trường kích đâm nhau rồi. Thật đáng thương!" Ôn Hành ngơ ngác: "Cái gì? Đâm cái gì?"

 

Liên Vô Thương và Phượng Uyên liếc nhau: "Để tăng cường sức đề kháng cho ngươi, khi ngươi hồi phục, ta và Phượng Uyên sẽ dùng trường kích chiến đấu với ngươi. Thân thể ngươi sẽ hình thành sức đề kháng, trở nên kiên cường hơn."

 

Cơn đau trên người còn chưa tan, hắn sắp phải đối mặt với những nhát đâm yêu thương từ những người thân thiết. Ôn Hành trợn trắng mắt, tuyệt vọng thốt lên: "Làm Hạn Bạt thật là quá khó khăn."

 

Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả ngốc nghếch: Phỏng vấn lão Ôn một chút, cảm giác được nằm dưới thân Kim Ô như thế nào?

 

Ôn Hành: Đừng nói chuyện với ta, ta đã nóng chết rồi.

 

Tiêu đề của Thiên Cơ Các: Thiên Cơ Tản Nhân chết vì say nắng, hung thủ lại chính là đồ đệ mà hắn thương yêu nhất. Là vì tình thù hay hận thù?! Xin mời xem bản tin từ hiện trường do đại bạch miêu phóng viên của chúng ta gửi về!

 

Một lát sau...

 

Vân Thanh: Các vị khán giả thân mến, vì phóng viên đột nhập vào nơi tu hành nên đã bị đâm chết. Bản tin đến đây là kết thúc.

Bình Luận (0)
Comment