Ôn Hành cuối cùng cũng có thể cử động, hắn như một quả trứng khổng lồ bị đồ đệ yêu quý của mình ấp dưới bụng suốt nửa tháng. Nếu Liên Vô Thương và bọn họ không thả hắn ra sớm, Ôn Hành cảm thấy hắn sẽ phát điên mất. Ôn Hành đứng dậy, tâm trạng thoải mái vô cùng, bắt đầu đi dạo quanh sân. Vân Thanh cũng hân hoan chạy khắp cả viện.
Vân Thanh véo má Vân Lạc Lạc, lẩm bẩm: "Sư tôn xem, mấy ngày nay vì chăm sóc người mà Lạc Lạc đã gầy đi rồi." Ôn Hành nhìn gương mặt tròn trĩnh của Vân Lạc Lạc, khóe miệng giật giật: "Sư tôn của ngươi còn chưa mù đâu, gầy ở chỗ nào?" Vân Lạc Lạc lấy ra từ túi một miếng bánh ngọt, vừa ăn vừa nói: "Gầy thật mà!"
Ôn Hành chưa kịp tận hưởng giây phút nhàn nhã, Quy Ngô đã tiến lại gần: "Tản nhân, Phượng Quân và Thanh Đế đại nhân đã chuẩn bị xong nơi tu luyện, ngài có thể qua đó bất cứ lúc nào." Nghe thấy vậy, Ôn Hành lập tức xoay người bước đi: "Ta mới khỏe lại! Mới khỏe thôi!"
Chưa kịp bước đến cửa hành cung, Liên Vô Thương và Phượng Uyên đã đồng loạt nắm lấy hai cánh tay Ôn Hành, lôi hắn vào trong. Hai chân Ôn Hành kéo lê trên mặt đất, để lại hai vệt dài, hắn ai oán nói: "Vô Thương, ngươi không còn yêu ta nữa!"
Liên Vô Thương nghiêm mặt: "Gian khổ mà chịu đựng, mới có thể trở thành người đứng đầu. Ta cũng sẽ cùng ngươi trải qua." Ôn Hành gần như sụp đổ: "Ngươi biết rõ ta không thể xuống tay với ngươi."
Liên Vô Thương bình tĩnh đáp: "Ta và Phượng Uyên đã bàn bạc xong, ta đâm ngươi, ngươi đâm hắn, hắn đâm ta, rất công bằng." Ôn Hành ngơ ngác, đây là cái kiểu công bằng gì chứ? Phượng Uyên nhe răng cười: "Tản nhân, hãy đem ra tuyệt kỹ ẩn giấu của ngươi đi."
Không bao lâu sau, Vân Bạch và Vân Thanh đang ngồi chồm hổm bên cửa sổ của nơi tu luyện liền che mắt lại: "Thật thê thảm..." Vân Thanh thở dài: "Sư tôn thật đáng thương, ban đầu rõ ràng nói sư tôn có thể đánh lại Phượng Quân, giờ lại bị cả sư mẫu và Phượng Quân đánh cho."
Vân Bạch lắc đầu: "Quá thảm." Bạch Hoan bình luận: "Sư tôn còn chẳng thông minh bằng Hoan Hoan, Hoan Hoan còn không ngốc như hắn." Vân Lạc Lạc nhấn mạnh chữ cuối: "Ngốc."
Ngày thử thách *****ên, Ôn Hành bị Phượng Uyên và Liên Vô Thương kéo vào trong, rồi lại kéo ra ngoài. Lúc vào thì hai người kẹp lấy hai tay hắn, lúc ra thì kéo lấy hai chân hắn. Trên mặt đất xuất hiện một vệt máu, mặt Ôn Hành tiếp xúc thân mật với mặt đất.
Vân Thanh lo lắng ngồi xổm xuống hỏi: "Sư tôn, người cảm thấy thế nào? Người muốn ăn gì không? Ta đi làm cho người." Ôn Hành mặt mũi lấm lem nói: "Làm cho sư tôn chút gì đó bổ máu đi."
Chẳng phải đã nói rồi là hắn có thể đâm Phượng Uyên sao? Tại sao Phượng Uyên lại không cho Ôn Hành chút cơ hội nào? Trên người Ôn Hành bị Phượng Uyên đâm thủng mười tám lỗ, đau đến sắp khóc.
Phượng Uyên ung dung gác chân lên người Ôn Hành đang bị cuốn thành kén tằm: "Hôm nay chỉ là khởi động, ta và Vô Thương muốn cho ngươi thấy thực lực của chúng ta thế nào. Hôm nay ngươi quá nương tay, ngày mai đừng nhân nhượng nữa."
Ôn Hành nhìn bàn chân to đặt trên ngực mình, yếu ớt nói: "Ta nghi ngờ ngươi đang trả thù riêng." Phượng Uyên nhướng mày: "Sao lại thế? Ta làm sao có thể vì ngươi gọi ta là Lão Phượng, còn dùng chân đá ta mà trả thù riêng với ngươi được? Ta là loại người đó sao? Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, sau này trở về Huyền Thiên Tông, ta còn phải lên Đạo Mộc xem hoa, hái Đạo Quả nữa."
Chân của Phượng Uyên đung đưa, Ôn Hành đầy vạch đen trên đầu: "Còn nói không phải trả thù riêng." Đám nhỏ bên cạnh không chịu nổi nữa.
Vân Thanh thở dài: "Sư tôn của ta thật ngốc, thật sự. Ngài biết rõ phụ thân ta lười biếng, cứng đầu lại nhỏ mọn, vậy mà vẫn tin lời hắn." Vân Bạch vừa gắp một con sâu bướm hoa vừa ăn vừa nói: "Lời này ngươi tốt nhất đừng để phụ thân ta nghe thấy, nếu không ta không giúp ngươi được đâu."
Trong nửa tháng tiếp theo, Ôn Hành bị Phượng Uyên và Liên Vô Thương liên thủ hành hạ không ít, nhiều lần hắn đều bị kéo ra. Nhưng cũng có vài lần, Phượng Uyên cũng bị kéo ra. Cuối cùng, Liên Vô Thương cũng y phục đầy máu, loạng choạng bước ra.
Ba người đã động thật sự, thời gian bọn họ ở trong nơi tu luyện ngày càng dài, số lần bị thương ngày càng ít, tốc độ hồi phục cũng nhanh hơn.
Cuối cùng, có một ngày, Ôn Hành vươn tay nắm lấy trường kích, chỉ dùng một tay đã bóp nát vũ khí mà Kỳ Dương tự hào. Tối hôm đó, khi ăn cơm, Liên Vô Thương nói: "Chúng ta tạm thời đã thích ứng với trường kích của Kỳ Dương, nhưng trường kích vẫn còn kém xa với Khai Thiên Phủ. Nơi tu luyện cần phải cải tạo thêm."
Phượng Uyên nói: "Đồ vật mà ta đặt trước đó chắc đã đến." Ôn Hành đang ăn, lòng dấy lên điềm không lành: "Các ngươi còn định làm gì nữa?"
Ngày hôm sau, hắn đã hiểu Phượng Uyên định làm gì. Phượng Uyên cải tạo toàn bộ nơi tu luyện, những viên gạch được tạo từ Đoạn Giới Thạch trải dài, thoạt nhìn vô cùng hùng vĩ. Ngoài ra, Phượng Uyên còn lục tìm được mảnh vỡ của Khai Thiên Phủ từ trong kho của Kỳ Dương, hắn còn bỏ ra một số tiền lớn để mua các mảnh vỡ khác của Khai Thiên Phủ trong Thái Hư Giới, không ngờ hắn thực sự tìm được.
Phượng Uyên dùng mảnh vỡ của Khai Thiên Phủ kết hợp với Đoạn Giới Thạch rèn nên một thanh linh kiếm. Linh kiếm vừa rút ra khỏi vỏ, Ôn Hành đã cảm thấy máu trong người đông cứng.
Ôn Hành nước mắt lưng tròng, lại bị Phượng Uyên và Liên Vô Thương kéo vào nơi tu luyện, đám nhóc Vân Bạch ở bên ngoài đều lắc đầu đồng cảm: "Lần này sư tôn lại thê thảm nữa rồi."
Hạ qua thu tới, nóng lạnh thay nhau, ba người không ngừng rèn luyện thân thể trong nơi tu luyện. Bọn họ thường xuyên đầy thương tích bước ra, nghỉ ngơi một đêm rồi lại tinh thần phấn chấn tiến vào. Đến khi tuyết *****ên rơi xuống Thái Hư Giới, ba người cuối cùng cũng bước ra khỏi nơi tu luyện.
Trong sân tu luyện, từng viên đá Đoạn Giới Thạch cứng cáp giờ đây chẳng còn viên nào nguyên vẹn. Thanh linh kiếm ban đầu từng gây áp lực rất lớn lên Ôn Hành và Liên Vô Thương giờ đây cũng bị lõm chỗ này, nứt chỗ kia, cắm trên nền gạch vỡ nát. Nhìn cảnh tượng này, Vân Thanh cùng bọn trẻ hưng phấn như được uống máu gà: "Sư tôn, sư mẫu, Phượng Quân! Các người thật tuyệt vời!!"
Phượng Uyên thở phào nhẹ nhõm: "Thật ra ta chỉ là người hỗ trợ luyện tập, từ hôm nay nhiệm vụ của ta cũng kết thúc rồi." Vân Bạch hỏi: "Phụ thân, từ giờ Thanh Đế và Tản Nhân có thể chống lại Đoạn Giới Thạch và Khai Thiên Phủ rồi sao?"
Phượng Uyên suy nghĩ một chút rồi thành thật nói: "Có lẽ sẽ chống được một thời gian, ít nhất sẽ tốt hơn so với lúc nhìn thấy Khai Thiên Phủ hay Đoạn Giới Thạch liền bó tay chịu chết." Vân Bạch không hiểu: "Vậy tại sao không tiếp tục luyện tập nữa?"
Phượng Uyên thở dài: "Bởi vì số Đoạn Giới Thạch và Khai Thiên Phủ mà ta có thể tìm được chỉ có bấy nhiêu thôi." Khai Thiên Phủ đâu phải là loại rau dại ven đường muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu? Phượng Uyên có thể gom đủ vật liệu để tạo ra thanh linh kiếm này cũng đã vô cùng khó khăn rồi.
Liên Vô Thương nói: "Mặc dù sau khi Kỳ Dương chết, chúng ta đã giải phong ấn của Thái Hư Giới, nhưng đường thông đến Thượng Giới của Thái Hư Giới chỉ còn một lối dẫn đến Thái Uyên Cảnh. Chúng ta có thể tìm được nhiều Đoạn Giới Thạch như vậy đều nhờ có Dung Xuyên và Miêu Miêu. Muốn tìm thêm các mảnh vỡ của Khai Thiên Phủ, chỉ còn cách đi lên Thượng Giới mà thôi."
Ôn Hành trong thời gian qua chịu bao đày đọa, giọng nói thấm đẫm sự mệt mỏi: "Ta không bao giờ muốn nhìn thấy Đoạn Giới Thạch và Khai Thiên Phủ nữa, nếu lần sau còn ai dám đưa hai thứ đó trước mặt ta, ta sẽ nhét chúng vào bụng hắn." Trời biết khi hắn vừa mới bước vào lồ ng giam Đoạn Giới Thạch, khó chịu đến mức nào, đừng nói phản kích, hắn thậm chí còn không muốn đứng lên.
Tuyết rơi trên Thái Hư Giới, kể từ khi Kỳ Dương và Nhiễm Tu Ngọc chết, kết giới của Thái Hư Giới đã yếu đi. Khi Ôn Hành và bọn họ đến Thái Hư Giới, trời vẫn còn là giữa hè nắng cháy, giờ đây sau khi bước ra khỏi sân tu luyện, nơi này đã phủ trắng bởi tuyết.
Đứng bên ngoài hành cung của Phượng Uyên, phóng mắt nhìn xuống, một vùng tuyết trắng xóa, tuyết dày đặc phủ lên các kiến trúc treo lơ lửng trên không trung, tạo nên một cảnh tượng đẹp lạ thường. Vân Thanh và bọn nhỏ dùng băng tuyết xây thành một cái cầu trượt, Vân Lạc Lạc và Bạch Hoan từ đại điện cao chót vót lượn vòng trượt xuống hành cung cách đó mấy trăm trượng.
Tiếng cười đùa của bọn trẻ khiến hành cung của Phượng Uyên tràn ngập niềm vui. Ngay cả Ôn Hành cũng bị Vân Lạc Lạc kéo đi chơi cầu trượt. Lão Ôn vụng về bị kẹt trên đường trượt, loay hoay mãi mới trượt xuống được.
Phượng Uyên lúc này đang đánh cờ với Liên Vô Thương, thở dài: "Phi thăng lên Thượng Giới mấy nghìn năm, chỉ có mấy tháng nay ta mới cảm nhận được mình còn sống. Nghĩ đến việc các ngươi sắp rời đi, đột nhiên ta cũng muốn đi cùng các ngươi." Liên Vô Thương đáp: "Chúng ta đã ở đây quá lâu rồi, cũng đến lúc nên đi."
Phượng Uyên và Kỳ Dương đánh trận này mất nửa năm, tổn thất nặng nề. Phượng Uyên thân phận tôn quý, Kỳ Dương vốn định lặng lẽ tiêu diệt hắn. Kết quả lại tính sai, không những không giết được Phượng Uyên bên ngoài Thái Hư Giới, ngược lại còn để hắn xông vào trong Thái Hư Giới.
Thấy Phượng Uyên trở về, Kỳ Dương liền muốn trực tiếp giết hắn trong thành. Vì điều này, hắn đã bỏ ra không ít thời gian và công sức để phong tỏa mọi tin tức. Không ngờ nỗ lực đó lại cung cấp cơ hội cho Phượng Uyên. Trong lúc Thái Hư Giới hỗn loạn nhất, nhiều tiên nhân không rõ tình hình đã có cơ hội rời đi, đem tin tức hỗn loạn truyền ra ngoài. Nhưng Kỳ Dương lại phong tỏa kết giới, nhiều người bị nhốt trong thành, vì thế mà tin Kỳ Dương chết đến giờ vẫn chưa được Thượng Giới biết đến.
Sau đó, khi Kỳ Dương chết, Phượng Uyên và Liên Vô Thương giải trừ phong ấn kết giới, nhưng trận pháp thông đến Thượng Giới của Thái Hư Giới chỉ còn một cái còn dùng được, đó chính là truyền tống trận dẫn đến Thái Uyên Cảnh.
Chủ nhân của Thái Uyên Cảnh là Kim Ô Đông Hoàng Thái Nhất, tương truyền đó là một con gà tính tình đặc biệt nóng nảy. Khi Kỳ Dương mới tiếp quản Tứ Giới, vốn muốn thống nhất Tứ Giới, nhưng Đông Hoàng Thái Nhất căn bản không thèm để ý đến hắn, hào quang của nhân vật chính của Kỳ Dương trước mặt lão Kim Ô chẳng có chút tác dụng nào. Đông Hoàng Thái Nhất trực tiếp tuyên bố, nơi Kim Ô tộc cư trú, nhân tu và bán yêu đừng mong đặt chân.
Đông Hoàng Thái Nhất liền tách nơi cư trú của Kim Ô ra khỏi sự quản lý của Kỳ Dương, tự mình cai quản, đặt tên là Thái Uyên. Kỳ Dương vừa nhìn thấy, bốn phần năm lãnh thổ của hắn bị Đông Hoàng chiếm mất, hắn còn thể diện gì nữa? Ban đầu Kỳ Dương còn muốn đến tìm Đông Hoàng Thái Nhất thương lượng, không biết bọn họ đã nói chuyện ra sao, nhưng mấy tháng sau Kỳ Dương trở về, sau đó liền chia đất cai quản thành Thái Hư và Thái Uyên, hắn sống ở Thái Hư Giới.
Thái Uyên Cảnh từ ngày đó trở đi như một thế giới tách biệt khỏi thế gian, rất ít người có thể tiến vào, mà đã vào rồi lại càng ít người có thể trở ra. Theo lời kể của những người ra được, Thái Uyên Cảnh là một vùng hoang dã, còn đáng sợ hơn cả hoang nguyên, nhiều người vào rồi không thấy trở lại, dần dà cũng chẳng còn ai muốn đến Thái Uyên Cảnh nữa.
Thái Hư Giới vốn có thông đạo trực tiếp đến tầng trên là Huyền Minh Tiên Tôn, nhưng giờ thông đạo đã bị hỏng, tu sĩ muốn lên Thượng Giới bắt buộc phải đi qua Thái Uyên Cảnh. Nhưng ai biết tình hình bên trong Thái Uyên Cảnh ra sao? Trong đó có thông đạo thông đến Thượng Giới hay không cũng chưa rõ, dù sao trên Thượng Giới ai ai cũng nghe nói đến tính khí nóng nảy của Đông Hoàng, muốn kết giao với Đông Hoàng thì chẳng mấy người.
Điều này đã tạo điều kiện cho Phượng Uyên bọn họ. Thái Hư Giới hiện giờ chỉ có thể thông đến Hạ Giới, mà Hạ Giới lại nằm trong phạm vi của Ôn Hành bọn họ. Con đường lên Thượng Giới bị chặn, Thái Hư Giới giờ đây cũng giống như Thái Uyên Cảnh, trở nên cô lập.
Phượng Uyên bọn họ chỉ cần muốn, hoàn toàn có thể giữ đất mà sống, mười mấy năm sau, Kỳ Dương e rằng cũng sẽ bị người ta quên đi. Ngoại trừ gia quyến của Tứ đại gia tộc, chắc chẳng ai muốn đòi lại công đạo cho bọn họ. Khi nghe tin Ôn Hành bọn họ muốn rời đi, Phượng Uyên không thể hiểu được. Chẳng phải vẫn chưa cần gấp đi lên Thượng Giới sao, ở lại thêm một thời gian thì có sao đâu?
Tuy nhiên, Liên Vô Thương và Ôn Hành đã quyết ý rời đi. Sau một hồi thở dài, Phượng Uyên cuối cùng cũng hiểu được: "Đi đi, ở lại đây cũng không phải là chuyện hay. Thượng Giới còn nhiều nơi chưa khám phá, đi xem cũng tốt."
Liên Vô Thương cầm quân cờ lên: "Kim Ô lão tổ Đông Hoàng Thái Nhất là đại yêu từ thời thượng cổ, đúng không? Hắn rốt cuộc là loại yêu quái nào?" Động tác đặt cờ của Phượng Uyên dừng lại một chút: "Ừm... Khó nói lắm."
Liên Vô Thương hỏi: "Ý ngươi là sao?" Phượng Uyên đáp: "Ta chưa từng gặp mặt lão tổ ấy, hắn có lẽ là yêu quái duy nhất trong Tiên Giới có thể trở mặt với Thiên Đế." Liên Vô Thương trầm ngâm một lúc: "Hình như ta cũng từng nghe nói đến."
Phượng Uyên tiếp lời: "Khi chúng ta phi thăng và được phong tước, theo lý thì những người có tiếng tăm trên Thượng Giới đều sẽ đến chào hỏi để sau này dễ dàng qua lại, đúng không? Nhưng ngươi có thấy Đông Hoàng Thái Nhất xuất hiện không?" Liên Vô Thương lắc đầu: "Nếu gặp rồi, ta cũng đâu cần phải hỏi ngươi."
Phượng Uyên nói: "Nghe nói Hiên Viên Luật cũng rất tức giận vì hành động của hắn, nhưng vì hắn có thực lực, nếu động đến hắn, Tiên Giới sẽ không bao giờ có mặt trời mọc nữa." Liên Vô Thương mỉm cười: "Nghe đồn thời thượng cổ, Kim Ô hóa thành mặt trời, mang đến ánh sáng và nhiệt cho đại địa. Nhưng ta thấy Đế Tuấn bọn họ ở Hạ Giới cũng không hóa thành mặt trời, nên có lẽ đây chỉ là lời đồn mà thôi. Ta nghĩ trong tay Đông Hoàng Thái Nhất có thứ gì đó khiến Hiên Viên Luật phải kiêng dè."
Phượng Uyên cười: "Đúng vậy, dù sao các ngươi cũng sắp đến Thái Uyên Cảnh, Đế Tuấn bọn họ đang ở đó, các ngươi vào được thôi." Liên Vô Thương hỏi: "Ngươi đã gặp Đế Tuấn bọn họ rồi sao?"
Phượng Uyên đáp: "Nhìn từ xa một chút, ta không thể tiến vào." Liên Vô Thương nhíu mày: "Không thể vào là ý gì?"
Phượng Uyên giải thích: "Trong Thái Uyên Cảnh còn có một tầng kết giới mạnh hơn cả kết giới do Chấp Đạo Tiên Quân tạo ra. Nghe nói đó là kết giới tự có trên bảo vật Đông Hoàng Chung của Đông Hoàng Thái Nhất. Kết giới ấy bao phủ diện tích rất rộng, ta đã thử mà không thể tiến vào, nên đành từ bỏ."
Liên Vô Thương nghi hoặc: "Không đúng, với tính cách của Đế Tuấn phu phụ, sau khi phi thăng họ nhất định sẽ tìm bạn cũ. Ngươi không vào được, nhưng họ có thể ra ngoài mà." Phượng Uyên lắc đầu: "Ngươi sai rồi, họ cũng không thể ra được. Đông Hoàng Thái Nhất dường như đặc biệt quan tâm đ ến họ, không cho phép họ ra ngoài."
Liên Vô Thương trầm ngâm một lúc: "Vậy là sau khi phi thăng, vợ chồng Đế Tuấn đã bị trưởng bối nhốt lại sao?" Thật là ngoài dự liệu.
Tiếng cười bên ngoài càng lúc càng lớn, tuyết rơi dày như lông ngỗng. Liên Vô Thương nhìn về phía phát ra tiếng cười, chỉ thấy Vân Thanh bọn nhỏ đang đắp người tuyết, Ôn Hành cũng vụng về giúp đỡ, nhưng vì làm không tròn nên bị bọn trẻ chê bai.
Liên Vô Thương buông quân cờ trong tay xuống, nhìn về phía Ôn Hành đang vui đùa cùng bọn trẻ. Phượng Uyên cũng đặt quân cờ xuống, quay đầu lại. Hắn khẽ cười: "Tản Nhân hình như luôn rất được bọn trẻ yêu thích." Lần *****ên Phượng Uyên gặp Ôn Hành đã biết thân phận của hắn. Bản thân vốn là Phượng Hoàng cát tường lại mở lối cho một Hạn Bạt. Dù một phần là vì Liên Vô Thương, nhưng phần còn lại là vì Ôn Hành vốn đặc biệt.
Liên Vô Thương cười đáp: "Đúng vậy, có thể gặp hắn, ta cảm thấy rất hạnh phúc. Phải rồi, Phượng Uyên, ta quên hỏi, ngươi nghĩ thế nào về chuyện của Vân Thanh và Vân Bạch?" Ánh mắt Phượng Uyên trở nên ôn hòa khi nhìn đứa con đang chơi đùa với tuyết: "Vân Thanh là một đứa trẻ tốt, nhưng ta thấy nó không quá thích hợp với Quân Thanh của chúng ta."
Liên Vô Thương kinh ngạc nhìn Phượng Uyên, hắn hỏi với vẻ hồ nghi: "Ngươi không nghĩ ta đã đồng ý chuyện của hai đứa sao? Ta chỉ thấy chúng còn quá nhỏ, tương lai còn dài, có nhiều biến số. Trẻ ở tuổi này chỉ cần xa nhau một thời gian là sẽ quên đi đối phương. Đặc biệt là Quân Thanh nhà ta, ban đầu nó rất thích Thái Nhất của Ôn Hành, nhưng sau đó chẳng phải cũng đã quên rồi sao."
Phượng Uyên an bài: "Các ngươi đi Thái Uyên Cảnh, mang theo Vân Thanh đi. Những đứa trẻ còn lại ta sẽ chăm sóc giúp các ngươi. Ở Thái Uyên Cảnh, nó có thể giúp được, dù sao cũng là Kim Ô, Đông Hoàng Thái Nhất sẽ không để mặc hậu duệ Kim Ô lang thang bên ngoài đâu."
Liên Vô Thương nhíu mày: "Ngươi không định bàn bạc với Quân Thanh sao?" Phượng Uyên mỉm cười: "Nó sẽ hiểu nỗi khổ tâm của ta."
Tuyết rơi dày đặc, trên mặt đất đã tích đến hai thước. Vân Lạc Lạc nhảy vào trong tuyết, chỉ còn thấy mỗi cái đầu lộ ra ngoài. Một nhóm trẻ con vui chơi trong tuyết suốt cả buổi chiều, đến tối đã tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường nghỉ ngơi.
Vân Thanh cũng không ngoại lệ, hắn cùng Vân Bạch đều hóa thành hình dạng ban đầu, cuộn tròn trong ổ. Vân Thanh chải lông cho Vân Bạch: "Ta nghe sư tôn nói, ngày mai sẽ khởi hành đến Thái Uyên Cảnh. Ta sẽ được gặp phụ thân và mẫu thân của mình. Vân Bạch, ngươi sẽ cùng ta đi chứ?" Vân Bạch lim dim mắt: "Tất nhiên rồi, chẳng phải đã nói là không chia xa hay sao?"
Lúc này, cửa phòng bị gõ, giọng của Phượng Uyên vang lên: "Quân Thanh, phụ thân có thể vào không?" Vân Thanh nhảy xuống đất: "Phượng Quân chờ một chút, ta đi mở cửa cho ngài." Cửa phòng mở ra, Phượng Uyên cúi đầu nhìn Vân Thanh: "Thì ra ngươi ở đây, ta muốn nói chuyện với Quân Thanh, ngươi có thể tránh mặt một lúc được không?"
Vân Thanh gật đầu: "Được ạ, ta sẽ qua chỗ sư tôn, chen chúc một chút." Vân Thanh lon ton ra khỏi phòng, trước khi rời đi còn chu đáo đóng cửa lại.
Vân Bạch dịch chuyển vị trí, tổ của hắn và Vân Thanh lập tức rộng rãi hơn. Ổ của hai đứa rất ấm áp, bên dưới lót bông vải dày và chăn lông, trên cùng đắp thêm lông phượng và chăn bông lớn. Hai chú chim nhỏ nằm trong đây không sợ gió thổi hay mưa rơi.
Phượng Uyên hài lòng lăn một vòng trong ổ, linh quang trên người lóe sáng, biến thành một con phượng hoàng xinh đẹp. Khi ở cùng con bằng hình dạng yêu quái, cả hai sẽ cảm thấy gần gũi hơn.
Vân Bạch lim dim mắt, mặc cho phụ thân chải chuốt lông vũ của mình, nói: "Phụ thân, có phải ngài biết ngày mai con sẽ rời đi nên đến để tiễn biệt không? Con đã là người lớn rồi, không cần phải làm những chuyện sến sẩm như thế này đâu."
Phượng Uyên cười khẽ: "Không phải đâu, phụ thân chỉ đến để nói với con rằng, ngày mai Vân Thanh sẽ cùng Ôn Hành và bọn họ đi Thái Uyên Cảnh, còn con và Vân Lạc Lạc sẽ ở lại hành cung. Phụ thân sợ con không biết mà ngốc nghếch đi theo bọn họ thôi."
Vân Bạch trợn tròn mắt, trên người lóe lên một đạo linh quang, biến thành hình dáng trẻ con. Gương mặt tinh xảo của Vân Bạch lộ vẻ nghiêm túc, cuộn tròn trong chăn hỏi: "Phụ thân, không để con đi theo họ là ý của ngài phải không?" Phượng Uyên cười thoải mái: "Đương nhiên, ta là phụ thân của con, con là con trai của ta, ở lại bên cạnh ta thêm một thời gian cũng là chuyện bình thường mà."
Vân Bạch từ chối: "Con đã nói với Vân Thanh rồi, sẽ đi cùng huynh ấy đến Thái Uyên Cảnh, sau đó tìm cha mẹ của Vân Lạc Lạc. Sau khi chúng con xử lý xong mọi chuyện, sẽ trở về thăm phụ thân. Nếu con không đi cùng Vân Thanh, huynh ấy sẽ buồn biết bao nhiêu."
Trên người Phượng Uyên linh quang lóe sáng, hắn cũng hóa thành hình người, nghiêm túc nói: "Quân Thanh, phụ thân chỉ có mình con là con trai, những quyết định của ta đều vì tốt cho con. Con cũng nói rồi, con không còn là trẻ con nữa, vậy con nên hiểu rõ rằng, con và Vân Thanh là không thể. Con và Vân Thanh đều là nam! Các con ở bên nhau sẽ không có hậu duệ, cũng không thể có một gia đình bình thường. Nếu các con tiếp tục như vậy, sẽ không tốt cho cả con và cậu ấy."
Phượng Quân Thanh nhìn chằm chằm Phượng Uyên, vẻ mặt từ ngạc nhiên dần trở nên lạnh lùng: "Thì ra hôm nay ngài đến đây là vì chuyện này."
Ôn Hành và Liên Vô Thương đang cuộn mình trên giường, một người đọc sách, người kia nhìn chằm chằm vào gương mặt nghiêng của Liên Vô Thương. Đột nhiên, Vân Thanh đi vào: "Sư tôn, con đến đây chơi một lát, Phượng Quân đang nói chuyện với Vân Bạch."
Vân Thanh nhanh nhẹn nhảy lên bên cạnh Ôn Hành, thoăn thoắt chen vào trong chăn. Vừa chen vào, vừa lải nhải: "Vừa rồi con đi xem Vân Lạc Lạc, nó ngủ chảy cả nước miếng. Thời tiết tốt phải phơi chăn của nó thôi. Còn Bạch Hoan lại đá chăn nữa, may mà hôm nay không đòi Bạch Trạch."
Ôn Hành đột nhiên ôm lấy Vân Thanh đang trèo qua người mình. Vân Thanh vui vẻ nói: "Sư tôn muốn gãi ngứa cho con sao?" Vân Thanh rất thích được người khác gãi ngứa, mỗi lần gãi là có thể ngủ ngay. Ôn Hành nhìn vào mắt Vân Thanh, tay từ từ gãi lớp lông tơ trên lưng cậu: "Ừ, chớp mắt một cái, Vân Thanh của chúng ta cũng đã thành người lớn rồi."
Vân Thanh cười khúc khích, nếu không phải có chuyện xảy ra, cậu đã sớm trưởng thành rồi.
Liên Vô Thương quay sang Ôn Hành: "Ngươi chắc chắn muốn nói với nó bây giờ sao?" Ôn Hành bình thản đáp: "Đã là nam tử hán đại trượng phu thì phải dám đối mặt với mọi khó khăn. Cho dù hôm nay không biết, ngày mai cũng sẽ biết thôi." Trong lòng Vân Thanh dấy lên điềm không lành: "Sư tôn, người muốn nói gì vậy?"
Ôn Hành nhìn Vân Thanh nói: "Vân Thanh, Phượng Quân không đồng ý để con và Vân Bạch ở bên nhau. Ngày mai con sẽ cùng chúng ta đi Thái Uyên Cảnh, còn Vân Lạc Lạc và bọn họ sẽ ở lại đây với Vân Bạch. Sau này con vẫn có thể đến thăm Vân Bạch..."
Vân Thanh chết lặng, đôi mắt to tròn đong đầy nước mắt. Cậu đau khổ hỏi Ôn Hành: "Tại sao? Phượng Quân không phải nói rằng ngài ấy không ghét con sao? Tại sao lại phản đối con và Vân Bạch bên nhau?"
Ôn Hành thở dài: "Bởi vì Vân Bạch là con trai của ngài ấy, ngài ấy nghĩ hai đứa không xứng đôi." Đúng như lời Phượng Uyên đã nói, Vân Thanh là một đứa trẻ tốt, nhưng không thích hợp với Quân Thanh. Trên Thượng Giới vẫn còn những Phượng Hoàng khác, cho dù không có Phượng Hoàng, cũng sẽ có những chủng tộc có cánh khác. Phượng Vân Bạch có thể kết hôn với các chủng tộc có cánh, sinh con nối dõi, có một gia đình bình thường. Nếu ở bên Vân Thanh, tất cả những điều này sẽ không còn nữa.
Trong mắt Phượng Uyên, Vân Thanh là người biết chăm sóc, nấu ăn giỏi... Những ưu điểm đó chỉ phù hợp để làm một người hầu cận. Phượng Uyên có thể chấp nhận Vân Thanh làm người hầu cho Vân Bạch, nhưng không thể chấp nhận cậu làm đạo lữ của hắn.
Vân Thanh đột nhiên vỗ cánh, giống như một ngọn lửa bay lên: "Ta muốn đi hỏi Phượng Quân! Ta không đồng ý!" Vân Thanh xông ra khỏi cửa, để lại trên cánh cửa một cái lỗ tròn. Liên Vô Thương khoác áo ngồi dậy: "Dậy đi thôi, có lẽ sắp cãi nhau rồi."
Khi Vân Thanh xông vào phòng, Vân Bạch đã cãi nhau với Phượng Uyên. Mắt Vân Bạch đỏ bừng: "Ngài lúc nào cũng tự quyết định mọi thứ mà không hỏi ý kiến của con! Ngài đã từng hỏi con nghĩ gì chưa? Ngài nghĩ ngài làm vậy là đúng sao?!"
Phượng Uyên không nhượng bộ: "Phượng Quân Thanh, ta là cha ngươi! Những quyết định ta đưa ra bây giờ có thể ngươi không hiểu, nhưng sau này trưởng thành, ngươi sẽ cảm ơn ta!" Vân Bạch cáu kỉnh đi qua đi lại: "Cảm ơn ngài? Ta cảm ơn tổ tiên tám đời của ngài thì có!"
Khi Ôn Hành và mọi người bước vào, họ vừa vặn nghe thấy Vân Bạch đang mắng chửi, cả hai đều sững sờ. Phượng Uyên cũng kinh ngạc: "Ngươi là Tiểu Phượng Quân, sao có thể thô lỗ như vậy?"
Đôi mắt của Vân Bạch đỏ ngầu, gương mặt căng lên vì tức giận: "Thô lỗ sao? Ta còn có thể thô lỗ hơn nữa đấy. Phượng Uyên, ngài nghĩ ngài là ai chứ? Ngài nghĩ ta là con của ngài thì phải mặc kệ cho ngài sắp đặt sao? Người sinh ra ta là mẹ ta, người ấp ta là Quy Ngô và Thái Nhất, ngài chỉ ở bên ta chưa đầy ba trăm năm, vậy mà lại đặt cho ta hết giới hạn này đến giới hạn khác!
Ta là Tiểu Phượng Quân, sinh ra đã cao quý, không thể so sánh với các loài có cánh bình thường. Ta phải xuất chúng, phải áp đảo tất cả; ta không thể lười biếng, không thể nhàn nhã, ta phải giữ gìn sự cao quý, không được làm mất mặt Phượng tộc. Ta không được khóc khi chịu ấm ức, không thể để người khác nhìn thấy nước mắt và sự yếu đuối của ta, nếu không, sẽ bị người khác nắm lấy điểm yếu mà lợi dụng..."
"Ta từng xem lời của ngài như thánh chỉ! Mỗi một câu nói của ngài, ta đều ghi nhớ trong lòng. Nhưng còn ngài thì sao? Ngài thất hứa rồi! Ngài nói phi thăng liền phi thăng, nói đi là đi, bỏ ta lại một mình trong Phượng tộc. Ta biết đây không phải lỗi của ngài, ta biết phụ thân vì hàng vạn yêu tu của Nguyên Linh Giới mà phản bội phi thăng, ngài là anh hùng của họ. Nhưng ngài đã từng nghĩ đến ta chưa?
Ngài rời đi, Quy Ngô cũng đi, các trưởng lão và tộc trưởng của tộc Khổng Tước kẻ chết, người bị thương, ta cô lập vô viện trợ, nhưng vẫn phải luôn ghi nhớ mình là Phượng Quân, không thể làm mất mặt Phượng tộc! Ta cố gắng làm những việc mà mình không thích, chỉ vì mong một ngày khi phi thăng, phụ thân sẽ nói với ta: 'Con à, con đã làm tốt.'
Ta biết mình không làm tốt, nhưng ta đã rất cố gắng. Ta đã từng nói rằng ta không phải đứa con như ngài mong muốn. Khi Mặc Trạch rút lấy yêu đan của ta, Phượng Vân Bạch từng muốn trở thành một quân vương tốt, một đứa con ngoan vì Phượng tộc, đã chết rồi!
Ngài có biết ta đã sống thế nào trong những năm bị lấy mất yêu đan không? Là hắn!" Vân Bạch cuối cùng cũng rơi nước mắt, chỉ vào Vân Thanh đầy giận dữ, "Chính là hắn đã mang thần hồn của mình cõng ta ra khỏi Phượng tộc! Là hắn đã đưa ta vượt ngàn núi sông, đến được Tư Quy Sơn trong Bất Quy Lâm!
Chính hắn đã xây nhà trên núi cho ta, cho ta một nơi trú thân! Là hắn đã trồng cây kim ngô, để ta có một điều gì đó để ngước nhìn! Cũng chính hắn đã ủng hộ ta vượt qua năm trăm năm dài đằng đẵng. Hắn đã đến bên cạnh ta, cùng ta trải qua mười mấy năm hạnh phúc nhất cuộc đời.
Những ngày tháng sống cùng Vân Thanh trên Tư Quy Sơn là khoảng thời gian hạnh phúc nhất kể từ sau khi yêu đan bị rút ra. Lúc đó, ta không phải là Tiểu Phượng Quân, cũng không phải đứa con ngoan của ai. Ta sống một cách tự do thoải mái. Ta chỉ là Vân Bạch, chính Vân Thanh đã cho ta biết rằng, ta vẫn còn sống, ta vẫn có thể sống dưới thân phận Vân Bạch, không phải ràng buộc bởi bất cứ ai.
Khi ta bị nhân tu bắt đi, người cứu ta không phải là ngài, cũng không phải Quy Ngô, hay bất kỳ ai trong Phượng tộc mà ngài để lại. Vẫn là hắn! Lúc đó hắn chỉ mới mười mấy tuổi, còn chưa trưởng thành, vậy mà vì ta, hắn đã rời Tư Quy Sơn, xuôi về phía nam, trải qua bao khó khăn để cứu lấy một phế vật như ta.
Ngài nghĩ chỉ một câu 'tuổi trẻ bồng bột, sau này sẽ thay đổi' là có thể chia cắt ta và hắn sao? Ta nói cho ngài biết, kiếp này ta chẳng nhận ai cả, ta chỉ nhận Vân Thanh! Khi hắn là Thái Nhất, hắn là bạn tốt nhất của ta. Khi trở thành Vân Thanh, hắn là người thân yêu nhất của ta."
Vân Bạch lau nước mắt, dũng cảm nhìn thẳng vào mắt Phượng Uyên: "Ta đã nói rồi, ta không phải đứa con mà ngài mong muốn. Ngài muốn khai chi tán diệp, thì tự mình đi tìm một con mái để đẻ trứng đi! Ta không phải là công cụ sinh sản của ngài. Kiếp này, dù tuyệt tự hay bất hạnh thế nào, ta cũng chỉ nhận Vân Thanh, ngoài hắn ra, ta không cần ai khác!"
Nghe những lời này, Vân Thanh tức giận đến mức tóc dựng đứng, nước mắt rơi lã chã: "Hu hu hu... Vân Bạch..."
Vân Bạch ôm chặt lấy Vân Thanh: "Đừng sợ, hắn không thể uy ***** ta. Hắn chỉ ở bên ta ba trăm năm, còn ngươi đã ở bên ta hơn ba nghìn năm. Dù hắn sinh ra ta, nhưng ngươi đã ấp ta nở ra đời. Trên thế gian này, ngoài ngươi ra, còn ai có thể dung thứ cho tính nóng nảy của ta? Ai có thể làm những món ngon chỉ để làm ta vui? Chỉ cần ngươi không rời bỏ, ta sẽ mãi ở bên ngươi.
Dù không có cuộc sống giàu sang, chúng ta vẫn có thể trở về Tư Quy Sơn trồng trọt. Chúng ta có thể nuôi nhiều sâu bướm, trồng thật nhiều cây ăn quả. Cuộc sống của chúng ta sẽ không bị bất kỳ ai quấy rối. Vân Bạch trước mắt đã vì ngươi mà sống, ý kiến của những người khác ta có thể tham khảo, nhưng không ai có thể can thiệp vào cuộc sống của ta."
Vân Thanh khóc đến nỗi nước mũi cũng chảy ra: "Hu hu hu... Ta cảm động quá... Hu hu hu... Ta quyết định rồi, ta sẽ không đánh phụ thân ngươi nữa..."
Ôn Hành và mọi người sửng sốt, Vân Thanh có thể đánh được Phượng Uyên ư? À, thật ra Vân Thanh cũng có thể đánh. Đây là phòng của Vân Thanh, ai biết bên trong có bao nhiêu vũ khí. Ví dụ như thanh kiếm Vân Hoa Hoa treo trên tường sau lưng Phượng Uyên vốn chỉ để trang trí, nhưng lúc này lại đang rung động.
Vân Bạch lau nước mắt cho Vân Thanh, kiên quyết nói: "Ngày mai ta sẽ cùng ngươi rời đi, ai cũng đừng mong ngăn cản." Vân Thanh nghiêm túc đáp: "Đúng!"
Vân Thanh đáp xuống đất, biến thành một đứa trẻ mặc áo trong vừa vặn. Cậu khí thế hùng dũng nhìn Phượng Uyên nói: "Ta kính trọng ngài là phụ thân của Vân Bạch, luôn đối xử tốt với ngài. Nhưng có vài lời, ta phải nói rõ với ngài."
Vân Thanh nghiêm túc: "Ta tên là Vân Thanh, người đặt cái tên này cho ta chính là Vân Bạch. Ta và Vân Bạch đã hứa với nhau rằng, sau khi trưởng thành sẽ làm đạo lữ, sống hạnh phúc như sư tôn và sư mẫu suốt đời. Mọi thứ ở đây đều là do ta và Vân Bạch cùng nhau xây dựng, ta sẽ không để Vân Bạch cho ngài. Vân Lạc Lạc và Bạch Hoan cũng sẽ không để lại cho ngài, ngài giỏi thì tự sinh tự ấp đi. Đừng hòng cướp người nhà của ta, đừng hòng giữ lại Vân Bạch của ta!"
Đôi mắt của Vân Thanh đen láy bỗng hóa thành sắc vàng rực rỡ, nhiệt độ trong phòng đột nhiên tăng vọt: "Nếu ngài nhất định muốn chia rẽ ta và Vân Bạch, dù có phải liều mạng này, ta cũng không để ngài toại nguyện!"
Giọng của Vân Thanh trầm hẳn xuống, cậu giơ tay về phía Phượng Uyên: "Ngài ra khỏi nhà của ta và Vân Bạch! Chúng ta không hoan nghênh ngài!" Một luồng lửa Kim Ô nóng bỏng bất ngờ phun trúng vào người Phượng Uyên.
Bị con trai và Vân Thanh làm cho sững sờ, đến mức tóc của Phượng Uyên cũng bị cháy xém. Hắn bị kích động quá mức, loạng choạng bước ra ngoài. Chân trước vừa ra khỏi cửa, chân sau cửa phòng đã bị Vân Thanh đóng sầm lại. Phượng Uyên bước thêm một bước, hốc mắt bỗng đỏ lên.
Hắn mấp máy môi, bất lực nhìn về phía Liên Vô Thương: "Vô Thương, có phải ta đã sai rồi không?"
Phượng Uyên ngồi lặng lẽ trong phòng của Ôn Hành và Liên Vô Thương, Ôn Hành rót cho hắn một chén nước nóng. Tay cầm chén nước của Phượng Uyên run lên, sau khi uống vài ngụm, hắn mới ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe: "Ta chỉ muốn tốt cho Quân Thanh, mới nghĩ giữ nó lại, nhưng nó lại ghét ta. Ta sai ở đâu chứ? Ta đã sai chỗ nào?"
Phượng Uyên cúi đầu, giọng nghẹn ngào: "Ta thừa nhận, ta không phải là một người phụ thân tốt. Ta ở bên cạnh Quân Thanh quá ít. Bây giờ, cha con rốt cuộc mới có thời gian ở bên nhau, nhưng tại sao nó không hiểu cho ta? Chẳng lẽ suy nghĩ của ta thật sự không đáng chấp nhận? Chẳng lẽ ta mong con trai mình có một gia đình bình thường, giống như ta, được hưởng niềm vui gia đình là sai sao?"
Liên Vô Thương chậm rãi nói: "Ngài không sai, Quân Thanh cũng không sai, chỉ là hai người đứng ở hai lập trường khác nhau." Phượng Uyên đau đầu, ôm lấy thái dương: "Sao có thể lập trường khác nhau được? Chúng ta đều là Phượng Hoàng, nó là cốt nhục của ta cơ mà!"
Ôn Hành lên tiếng: "Nhưng nó cũng là một con người độc lập. Từ ngày nó phá vỏ chui ra, nó đã là một người có tư tưởng riêng." Liên Vô Thương tiếp lời: "Nó trải qua chuyện gì, gặp gỡ ai, suy nghĩ thế nào... ngài không thể dự đoán được. Có lẽ ngài có thể kiểm soát nó trong một thời gian, nhưng không thể mãi mãi quyết định thay nó. Nó không phải con rối của ngài, nó xuất thân từ ngài, nhưng cũng khác biệt với ngài."
Phượng Uyên đau lòng nói: "Ta biết hai đứa trẻ này đã trải qua nhiều khó khăn, ta cũng biết Vân Thanh rất tốt, nhưng nếu có lựa chọn tốt hơn, tại sao lại chọn con đường khó khăn này? Chúng đều có thể có con cái, có gia đình như những yêu tu khác. Sao lại cứ phải chọn nhau?"
Liên Vô Thương đáp: "Ngài cho rằng trở về cuộc sống gia đình bình thường là hạnh phúc, còn Quân Thanh lại thấy ở bên Vân Thanh là hạnh phúc. Đó chính là sự khác biệt giữa hai người. Nếu Vân Thanh là một cô gái, ngài có phản đối không?" Phượng Uyên lắc đầu: "Làm sao mà phản đối được?"
Liên Vô Thương hỏi: "Vậy chẳng lẽ ngài coi thường những đạo lữ đồng tính?" Phượng Uyên cũng lắc đầu: "Ta không nghĩ như vậy. Ta thấy ngươi và Thiên Cơ Tán Nhân cũng rất tốt, trước đây ta cũng từng chọn đạo lữ đồng tính cho Vân Bạch." Liên Vô Thương nói: "Vậy tại sao ngài cứ phải chia cách hai đứa trẻ?"
Ôn Hành đáp: "Vì yêu, cũng vì nỗi sợ. Phượng Uyên và phu nhân bên nhau chưa được bao lâu, sau khi phu nhân ra đi, ít nhất còn có Quân Thanh ở bên để ngài tiếp tục sống. Cũng vì ngài sợ, sợ rằng Quân Thanh sẽ lại bị tổn thương." Liên Vô Thương thở dài: "Ta luôn nghĩ ngài rất rộng lượng, nhưng trong chuyện của Quân Thanh, ngài thật sự quá ích kỷ rồi."
Phượng Uyên tay run rẩy: "Ta cũng muốn rộng lượng, nhưng nó là đứa con duy nhất của ta. Nếu nó sống không hạnh phúc, ta biết ăn nói thế nào với Tĩnh Uyển? Nếu nó một mực đi sai đường, đến một ngày nào đó nó hối hận, nói với ta: 'Phụ thân, sớm biết nghe lời người, sao khi ấy người không ngăn cản con?' Ta phải làm sao đây?"
Liên Vô Thương bình thản nói: "Ta và Ôn Hành ở bên nhau rất hạnh phúc. Chúng ta đã bên nhau hơn sáu nghìn năm. Dù thỉnh thoảng cũng có chút cãi vã, nhưng chúng ta vẫn luôn là duy nhất của nhau. Quân Thanh và Vân Thanh bên nhau cũng rất hạnh phúc. Từ khi Vân Thanh còn là Thái Nhất, hai đứa đã quen biết, trải qua bao sóng gió, nhưng vẫn kiên định đi đến ngày hôm nay."
Ôn Hành tiếp lời: "Đúng vậy, chúng đã ở bên nhau hơn ba nghìn năm. Sau khi Thái Nhất ấp ra Vân Bạch, lại quay trở về bên cạnh hắn dưới thân phận Vân Thanh. Ba nghìn năm, trong giới tu chân có bao nhiêu đôi đạo lữ đã phân ly? Trong ba nghìn năm, có bao nhiêu người đã qua đời? Mỗi người trong số họ chẳng phải đều là con của người khác sao?"
Liên Vô Thương nói: "Chúng ta không phải đang nói giúp cho Vân Thanh, và Vân Thanh cũng không cần chúng ta giúp. Theo chúng ta, Vân Thanh cũng là một đứa trẻ gia thế hiển hách, chăm chỉ và nghiêm túc. Dù ở bên ai, cậu ấy cũng sẽ hạnh phúc. Ta hỏi ngài vài câu, ngài có thể suy nghĩ kỹ:
Thứ nhất: Ngài có thể đảm bảo rằng sau này Quân Thanh sẽ gặp được người tốt hơn Vân Thanh không? Thứ hai: Ngài có thể đảm bảo rằng Quân Thanh nghe lời ngài rồi sẽ mãi hạnh phúc không? Không cần gấp, ngài cứ suy nghĩ từ từ."
Nói xong, Liên Vô Thương và Ôn Hành lại yên lặng tựa vào nhau trên giường, chẳng bao lâu cả hai đã nhắm mắt. Phượng Uyên lảo đảo bước ra khỏi phòng, trở về phòng mình, ngồi xuống bên bàn. Trên bàn có một bó hoa vĩnh cửu, nhìn chằm chằm vào bó hoa ấy, mắt hắn cay xè, gương mặt đầy vẻ đau thương.
Sáng sớm hôm sau, tuyết gió đã ngừng, bên ngoài phủ một lớp tuyết dày. Vân Lạc Lạc từ sáng sớm đã bị Vân Thanh nhét vào gùi trên lưng. Cô bé mặc áo bông đỏ, khoác áo choàng đỏ, trông chẳng khác gì búp bê trong tranh Tết. Bạch Hoan ngạc nhiên nhìn Vân Bạch và Vân Thanh: "Hai người tối qua lén ra ngoài chơi đúng không? Chắc chắn cả đêm không ngủ, mắt sưng cả rồi."
Vân Bạch nghiêm mặt không muốn nói chuyện, Vân Thanh liếc nhìn Bạch Hoan: "Ngươi nhiều chuyện quá." Quy Ngô nghi hoặc gõ cửa phòng Phượng Uyên: "Phượng Quân, Phượng Quân, Tán Nhân bọn họ sắp đi rồi." Kỳ lạ thật, tại sao Phượng Quân không lên tiếng? Ngủ quên rồi sao?
Ôn Hành và mọi người hướng về phía Quy Ngô chắp tay: "Phượng Quân có lẽ chưa dậy, không nên quấy rầy ngài ấy." Ôn Hành quay đầu nói với Vân Bạch và Vân Thanh: "Tạm biệt Phượng Quân một thời gian, rất nhanh sẽ trở lại thăm ngài ấy thôi."
Vân Bạch nghe vậy liền quỳ xuống, hướng về phía phòng của Phượng Uyên dập đầu ba lần. Vân Thanh vốn không định quỳ, nhưng thấy Vân Bạch đang dập đầu, cậu cũng đặt Vân Lạc Lạc xuống, quỳ xuống đất, cũng dập đầu ba cái giống Vân Bạch.
Sau khi hai đứa trẻ dập đầu xong, cánh cửa phòng chợt kêu "két" một tiếng rồi mở ra. Phượng Quân tiều tụy bước ra, hắn đi đến trước mặt Vân Bạch và Vân Thanh. Vân Bạch quay mặt không nhìn hắn, Vân Thanh trừng mắt nhìn Phượng Uyên, không chút sợ hãi.
Phượng Uyên nói khẽ: "Ta đã suy nghĩ cả đêm, có lẽ các con đúng. Tương lai còn nhiều thay đổi, chúng ta phải sống trong hiện tại, ta thực sự nghĩ quá nhiều và kiểm soát quá nhiều. Thực ra, ta cũng hiểu rõ, dù có gia đình, những gia đình không hạnh phúc trên thế gian này vẫn nhiều vô kể. Để có được một người thật lòng thật dạ không phải là điều dễ dàng. Đã vậy, hai đứa đã nhận định đối phương, ta, với tư cách là phụ thân, chỉ có thể chúc phúc cho các con."
Liên Vô Thương và Ôn Hành nhìn nhau một cái, hiểu rằng quyết định của Phượng Uyên lần này là một sự thỏa hiệp. Phượng Uyên một đời kiêu hãnh và vinh quang, cuối cùng vẫn thua trước chính cốt nhục của mình. Hắn cúi đầu đỡ Vân Bạch đứng dậy, khẽ nói: "Đi Thái Uyên Cảnh phải chú ý an toàn, có chuyện gì thì liên lạc với phụ thân ngay."
Vân Bạch nghe vậy, viền mắt cay xè: "Xin lỗi, phụ thân." Cuối cùng hắn vẫn trở thành một đứa con bất hiếu, không thể trở thành đứa con khiến phụ thân tự hào. Phượng Uyên yêu thương xoa đầu Vân Bạch: "Quân Thanh của chúng ta từ nhỏ đã có chủ kiến, phụ thân tin vào ánh mắt của con."
Phượng Uyên lấy từ trong hành trang ra một chiếc áo choàng màu vàng khoác lên người Vân Bạch. Đây là chiếc áo choàng được làm từ lông phượng hoàng của Phượng Uyên. Trong tiết trời lạnh giá, đó là sự ấm áp duy nhất mà Phượng Uyên có thể để con trai mang theo.
Sau khi buộc chặt dải buộc trên áo choàng cho Vân Bạch, Phượng Uyên lại đỡ Vân Thanh đứng lên: "Ta... giao Quân Thanh của nhà chúng ta cho ngươi. Ngươi phải đối xử tốt với nó. Vợ chồng có chuyện gì thì cùng nhau bàn bạc, đừng cãi nhau."
Vân Thanh nghiêm túc gật đầu: "Vâng, Phượng Quân. Đêm qua con cũng đã nghĩ kỹ, con cũng có chỗ sai, con nói lời không đúng. Xin lỗi Phượng Quân, xin ngài rộng lượng bỏ qua cho con."
Phượng Uyên nhẹ nhàng gõ vào trán Vân Thanh một cái: "Sau này gặp ta, hãy gọi là phụ thân, biết chưa?" Vân Thanh xoa trán, dõng dạc gọi: "Phụ thân!"
Phượng Uyên kéo Vân Bạch và Vân Thanh vào lòng: "Haiz... ra ngoài phải chăm sóc bản thân cho tốt." Hắn mong muốn cả đời có thể che chở con dưới đôi cánh của mình, nhưng hắn cũng biết, nếu không trải qua mưa gió, chim phượng non sẽ mãi không thể đối diện với cuồng phong bão tố.
Tác giả có đôi lời:
Thực ra Phượng Uyên là người rất quyết đoán, mọi chuyện hắn đã quyết định đều sẽ làm. Chỉ có việc chia cách Quân Thanh và Vân Thanh là hắn đã thỏa hiệp, thỏa hiệp với chính cốt nhục của mình.
Chẳng ai sai cả, Phượng Uyên mong muốn con cái có cuộc đời hạnh phúc, dùng ánh mắt của mình để định đoạt tương lai cho con. Nhưng mỗi thế hệ đều có những lựa chọn riêng của mình, và Vân Bạch đã nhận định Vân Thanh thì sẽ không bao giờ thay đổi.
Đông Hoàng Thái Nhất: Phượng Uyên đừng khóc, xem ta chia rẽ hai con gà con này đây.
Vân Thanh: Đông Hoàng Thái Nhất!! Ngươi là tên già trọc đầu không ai yêu!!
Đinh —— Phụ bản Thái Uyên Cảnh mở ra, lão gà hung hăng trực tuyến nổi giận.