Coi Bói Không? Chuẩn Lắm Đấy!

Chương 193

Phong Uyên tiễn Ôn Hành và nhóm người của hắn đến tận cổng thành phía Tây. Trên cổng thành, một dãy thi thể treo lơ lửng từ mùa hạ đến mùa đông, giờ đây đã trở thành những cái xác khô, vẫn chưa bị dỡ xuống. Mấy ngày trước vừa có một trận tuyết lớn, tuyết rơi dày mấy thước ở hai bên đường, nhưng trên con đường chính chỉ còn lại chút ít tuyết còn sót lại, hẳn là có tu sĩ đã giúp dọn dẹp.

 

Ngày tuyết rơi, người đi trên đường thưa thớt. Khi Phong Uyên và mọi người đến cổng thành phía Tây, trên đường chỉ thấy lác đác vài người đi ngắm tuyết. Phong Uyên nói với Ôn Hành và nhóm của hắn: "Qua cổng thành phía Tây là đến Thái Uyên cảnh, kết giới ở đó có lẽ vẫn tốt, chắc không lạnh như Thái Hư cảnh."

 

Ôn Hành chắp tay: "Phong Quân không cần tiễn nữa, hãy quay về thôi." Phong Uyên nhìn Vân Bạch: "Quân Thanh, đi Thái Uyên cảnh ngắm cảnh cũng tốt, chỉ là trên đường cần phải cẩn thận." Vân Bạch lưu luyến nhìn Phong Uyên: "Phụ thân, con biết rồi, người về đi."

 

Ôn Hành và mọi người bước đến dưới cổng thành phía Tây, đi được hơn mười trượng thì quay đầu nhìn về phía Thái Hư cảnh, chỉ thấy Phong Uyên, Quy Ngô và Miêu Bất Văn vẫn đứng ở cửa, thấy bọn họ quay đầu, Phong Uyên còn đang vẫy tay.

 

Hốc mắt của Vân Bạch cay xè: "Hôm qua, ta vốn không muốn nói những lời đó với phụ thân, ta đã làm tổn thương người rồi." Liên Vô Thương xoa đầu Vân Bạch: "Phong Uyên sẽ không để bụng đâu, chỉ cần con sống hạnh phúc, người còn vui hơn ai hết."

 

Quy Ngô khóc òa lên: "Tiểu Phong Quân mới ở đây mấy tháng thôi, vậy mà đã phải vội vàng rời đi." Phong Uyên an ủi Quy Ngô: "Con lớn rồi, cũng phải đi thôi."

 

Quy Ngô nghẹn ngào: "Phong Quân, sao người không giữ cậu ấy ở lại? Ta cứ nghĩ người sẽ giữ bọn họ lại chứ." Phong Uyên vốn là người lười nhác lại chậm chạp, lúc Quân Thanh chào đời còn là một cái trứng. Đáng lý Phong Uyên phải ấp trứng, kết quả hắn lại giao việc này cho Quy Ngô.

 

Quy Ngô đã bỏ ra không biết bao nhiêu thời gian và tâm huyết vào tiểu Phong Quân, tình cảm của y đối với Vân Bạch chân thành và nồng nhiệt. Lúc phi thăng, trái tim của Quy Ngô dường như tan nát. Mỗi khi nghĩ đến việc tiểu Phong Quân ở hạ giới không biết sẽ phải chịu đựng những gì, Quy Ngô nghiêm nghị lại không khỏi buồn bã đến đỏ hoe cả mắt.

 

Nghe Quy Ngô nói vậy, Phong Uyên thở dài: "Ngươi nghĩ ta không muốn giữ nó lại sao? Nhưng Quân Thanh và ta đã cãi nhau rồi. Trẻ con lớn rồi sẽ có chủ kiến của mình. Nói thật, con đường ta sắp đặt cho nó chưa chắc đã là tốt nhất."

 

Tại sao hắn có thể nghĩ thông suốt chỉ sau một đêm? Vì hắn đã bỏ lỡ một lần rồi. Những gì Liên Vô Thương và Ôn Hành nói, hắn đều hiểu rõ. Hắn nào không biết có được một người chung tình là điều quý giá đến nhường nào. Tấm lòng của Vân Thanh đối với Vân Bạch, hắn đều thấy trong mắt, nhưng hắn vẫn sợ hãi.

 

Hắn từng đích thân chọn đạo lữ cho Vân Bạch. Mặc Phong là bạn thân của hắn, Long Phượng hai tộc từ thời thượng cổ đã có mối quan hệ không tệ. Đứa trẻ mà hắn lựa chọn, môn đăng hộ đối, lúc đầu cũng đã dành cho Quân Thanh sự quan tâm và yêu thương hết mực. Nhưng cuối cùng thì sao? Không phải cũng lấy đi yêu đan của Vân Bạch hay sao?

 

Phong Uyên luôn biết Vân Thanh là đứa trẻ tốt, thân phận, địa vị, thậm chí năng lực của nó đều không thua kém Vân Bạch. Nhưng điều đó thì có ý nghĩa gì? Bọn chúng còn trẻ, lớn lên còn phải đối mặt với bao nhiêu cám dỗ, sẽ còn bao nhiêu biến số? Không nói đến việc sau này Vân Thanh có thay lòng hay không, cả Kim Ô nhất tộc sau lưng nó có ai là dễ đối phó?

 

Phong Uyên không cho rằng Vân Thanh không xứng với Vân Bạch, mà là hắn nghĩ rằng hai đứa trẻ này chưa chắc đã phù hợp với nhau. Hắn nghĩ, Vân Bạch đã từng gặp trắc trở trên một con đường khác, tại sao không thể sống cuộc đời an ổn, thuận lợi? Vân Bạch cũng có thể tìm một người trong Vũ tộc để sinh con đẻ cái, hưởng phúc trời ban, mẫu phượng hoàng dù có hung dữ thế nào cũng không thể thắng được Vân Bạch, đúng không? Nghĩ vậy, Phong Uyên mới nhắc đến chuyện này với Vân Bạch, kết quả là cả đêm hắn không ngủ được.

 

Phong Uyên ngẩn ngơ nhìn bóng dáng Vân Bạch và mọi người ngày càng xa dần về phía Tây thành, bàn tay đang vẫy dần dần hạ xuống. Đúng lúc này, bọn họ lại dừng bước quay đầu lại, Phong Uyên lại giơ tay lên lần nữa. Quy Ngô thấy vậy khóc càng thảm thiết hơn: "Hu hu hu, chưa ở được mấy ngày, Tiểu Phong Quân lại đi rồi. Danh tiếng của Đông Hoàng Kim Ô nhất tộc ai mà không biết? Cũng không biết bọn họ đến Thái Uyên cảnh sẽ gặp phải nguy hiểm gì."

 

Phong Uyên vừa nghe vậy liền cau mày: "Đừng nói bậy, Ôn Hành và Liên Vô Thương, một người nắm giữ Đạo Mộc, một người là hóa thân của Hỗn Độn Thanh Liên, bọn họ sẽ không gặp nguy hiểm." Quy Ngô khóc đến không thở nổi: "Phong Quân, sao người có thể đành lòng?" Phong Uyên hơi cau mày: "Quy Ngô, ngươi đi xử lý việc khác trước đi. Cổng thành phía Tây rộng gấp mấy lần cổng phía Đông, Quân Thanh sợ bóng tối, ta sẽ tiễn bọn họ qua đầu bên kia rồi sẽ quay lại."

 

Quy Ngô còn chưa kịp hiểu ra, thân hình của Phong Uyên đã hóa thành một luồng linh quang vàng óng lao tới phía sau Ôn Hành và mọi người. Ôn Hành nhìn thấy Phong Uyên bay tới, Liên Vô Thương nháy mắt với Phong Uyên: "Hửm?"

 

Phong Uyên nghiêm túc nói: "Qua cánh cổng này là Thái Uyên cảnh. Ta tiễn các ngươi đến đó rồi sẽ quay lại." Ôn Hành và Liên Vô Thương không nói gì, họ chỉ nhường ra một chỗ bên cạnh Vân Bạch, Phong Uyên hài lòng chen vào, nắm lấy tay của Vân Bạch.

 

Mọi người chậm rãi bước đi trong đường hầm dài. Ôn Hành ước lượng: "Tường thành phía Tây dày đến vậy sao? Chúng ta đã đi hơn trăm trượng rồi." Phong Uyên đáp: "Tường thành phía Tây cũng giống như các nơi khác, chỉ có điều lối đi truyền tống đến Thái Uyên cảnh nằm ở đây, cho nên khi đi sẽ cảm thấy đường dài hơn phía Đông. Thường thì đi mất khoảng hai nén hương là tới."

 

Vân Bạch vẫn chưa nói gì, cậu nắm tay phụ thân, cảm nhận được hơi ấm liên tục truyền đến. Vân Bạch mong thời gian chậm lại, cậu muốn được ở bên phụ thân thêm một chút nữa. Sau ba nén hương, trước mắt mọi người đột nhiên rộng mở, họ đã đứng trên một bình nguyên bao la, xung quanh là những dãy tường thành kéo dài.

 

Phóng tầm mắt nhìn về phía Tây, chỉ thấy trên bầu trời xuất hiện một luồng linh quang hình trứng màu vàng kim, cao đến vài ngàn trượng, bao phủ cả vùng đất trước mặt. Bên trong mơ hồ còn có nhiều tầng linh quang, trông như một loại trận pháp lồng vào nhau. Đây chắc hẳn là kết giới của Thái Uyên cảnh mà Phong Uyên đã nói đến? Lớp kết giới gần nhất cách bọn họ hơn mười dặm. Phong Uyên nói với Ôn Hành và mọi người: "Ta sẽ tiễn các ngươi đến tầng kết giới thứ nhất."

 

Hơn mười dặm đối với những tu sĩ như Ôn Hành và nhóm người của hắn chẳng là bao, chưa bao lâu, họ đã đến cạnh kết giới. Chỉ thấy kết giới vàng kim như dòng nước chảy, phía trên còn mơ hồ có những văn tự. Liên Vô Thương đưa tay chạm nhẹ vào kết giới, lập tức trên đó hiện ra từng vòng gợn sóng lan tỏa.

 

Liên Vô Thương trầm ngâm một lúc rồi nói: "Trông giống như một loại linh khí... Chẳng lẽ đây là Đông Hoàng Chung trong truyền thuyết?" Đúng lúc này, xung quanh vang lên một giọng nói uy nghiêm: "Người đến là ai?"

 

Phong Uyên đáp: "Ta là Phong Uyên, phượng hoàng của Thái Hư cảnh, hộ tống bạn hữu đến Thái Uyên cảnh bái kiến Đông Hoàng đại nhân." Vừa dứt lời, bảy đạo linh quang từ trên trời chiếu xuống, bao phủ bảy người bọn họ. Một lát sau, giọng nói tiếp tục vang lên: "Hiện có hai phượng hoàng, một kim ô, một ứng long, một chúc cửu âm, một hạn bạt, một thanh liên tiến vào Thái Uyên cảnh. Được phép thông qua."

 

Ôn Hành tức giận nói: "Hắn chỉ nhận ra ta là hạn bạt thôi sao?? Hửm? Có hạn bạt nào đẹp trai như ta không?" Vân Thanh vội vàng dỗ dành: "Sư tôn đừng tức giận, sư mẫu cũng không được xem là con người, ngài xem sư mẫu cũng đâu có giận." Phong Uyên thở dài: "Ngươi hãy cảm thấy may mắn đi. Ngươi có nghe cách hắn gọi ta không? Một 'con' phượng hoàng, thật là quá thiếu tôn trọng!"

 

Trên linh quang trước mắt xuất hiện những gợn sóng, tiếp theo là một cánh cửa vàng kim từ từ mở ra, thế giới bên trong như bức tranh được trải rộng. Mọi người bước vào bên trong kết giới, trước mắt là một cảnh sắc núi non trùng điệp, tầng tầng lớp lớp núi cao ẩn hiện trong làn linh khí trắng xóa. Giữa những ngọn núi này, thỉnh thoảng có những loài chim thú phi hành qua lại. Đây quả là thiên đường của loài chim.

 

Ôn Hành và mọi người đang đứng trên đỉnh núi ngoài cùng. Phong Uyên ngạc nhiên nói: "Không ngờ bên trong Thái Uyên cảnh lại có cảnh sắc tuyệt đẹp như vậy."

 

Liên Vô Thương nghi hoặc hỏi: "Ngươi chẳng phải đã nói từng đến đây rồi, còn gặp cả đế quân hay sao?" Phong Uyên đáp: "Đúng vậy, ta đã đến rồi, nhưng lúc đó không vào được bên trong."

 

Ôn Hành khó hiểu: "Vậy ngươi nhìn thấy Phong Uyên bọn họ thế nào?" Phong Uyên nghiêm mặt nhìn về phía luồng kim quang đậm đặc nhất ở hướng Tây: "Ta dùng thần thức nhìn từ xa, chỉ thấy linh khí của đế quân lưu lại. Nhìn thấy linh khí cũng như thấy người. Nói rằng ta đã nhìn thấy họ từ xa cũng không sai chứ?"

 

Mọi người bất lực ôm trán, thật là... không thể tin được con người này. Vân Thanh hơi thắc mắc: "Phong Quân, linh khí của cha mẹ ta là gì? Sao ta chưa từng biết đến?"

 

Phong Uyên nói: "Cha ngươi hễ nổi giận là sẽ bùng nổ, ngươi chưa từng thấy đám mây nấm sau mỗi lần cha ngươi nổi giận sao?" Khóe miệng Vân Thanh giật giật: "Ta không muốn biết nữa."

 

Liên Vô Thương nói: "Đế quân sao lại nổi giận đến bùng nổ trong nhà mình? Chẳng lẽ có ẩn tình gì sao?" Phong Uyên đáp: "Ta cũng không rõ. Nhưng dù sao đây cũng là nhà của hai người bọn họ, có người thân ở đây, chắc không đến nỗi gặp nguy hiểm đến tính mạng đâu."

 

Liên Vô Thương thở dài: "Ta còn tưởng ngươi đã gặp đế quân, hóa ra ngươi cũng không biết gì." Phong Uyên cười: "Ta cũng là lần đầu vào kết giới Thái Uyên cảnh mà, ta cũng không rõ đâu." Ôn Hành buồn bực nói: "Được rồi, Phong Quân, ngươi có thể quay về được rồi."

 

Phong Uyên khoanh tay nói: "Ta đã tiễn các ngươi đến đây, vậy mà các ngươi lại đuổi ta về? Ôn Hành, ngươi có lương tâm không? Thôi, ta cũng không tranh cãi với ngươi nữa, ta về vậy." Phong Uyên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy kết giới vàng kim trước đó đã biến mất.

 

Phong Uyên ngạc nhiên: "Hử? Kết giới đâu rồi?" Hắn tiến về phía trước hai bước, bỗng cảm thấy cơ thể như bị trói buộc, không thể tiến thêm được nữa. Từ trong kết giới, giọng nói ban nãy lại vang lên: "Chưa được phép, không thể rời khỏi Thái Uyên cảnh."

 

Phong Uyên và mọi người nhìn nhau, ôi chao, không ra được rồi. Phong Uyên ngược lại nghĩ thoáng, vui vẻ nói: "Không ra được thì không ra được, may mà ta đã để Quy Ngô lại lo việc rồi, ta sẽ ở đây bầu bạn với Quân Thanh vậy."

 

Vân Bạch, người nãy giờ không nói gì, mỉm cười: "Hay quá, phụ thân!" Giờ đây cậu có thể cùng phụ thân du ngoạn Thái Uyên cảnh, thật sự là quá tốt.

 

Một nhóm người không thể cứ đứng mãi trên đỉnh núi cao, bọn họ cưỡi gió bay về phía kết giới thứ hai ở phương Tây. Thái Uyên cảnh rộng gấp bốn lần Thái Hư cảnh. Phong Uyên thở dài: "Kỳ Dương cũng thật đáng thương, khổ cực lắm mới làm được Chấp Giới Tiên Tôn, vậy mà đất đai của mình bị chia mất bốn phần năm. Nếu là ta, chắc tức chết."

 

Họ nhanh chóng đến một tòa thành được xây dựng trên tầng mây. Ôn Hành biết có một loại keo có thể làm đám mây trên trời trở nên vững chắc như mặt đất. Nhưng thành trì trước mắt rõ ràng không được xây bằng loại keo mà hắn biết. Vừa hạ xuống mặt đất trong thành, Ôn Hành cảm giác mình đang đạp trên bông, bước chân nào cũng chênh vênh, cảm giác như sẽ đạp thủng mặt đất và rơi xuống bên dưới bất cứ lúc nào.

 

Nhưng sau khi bước đi loạng choạng vài bước, Ôn Hành lại cảm thấy cơ thể mình trở nên nhẹ nhàng, có vẻ như mặt đất này rất thích hợp để nhảy lên.

 

Trong thành phần lớn cư dân là Vũ tộc. Có kẻ trực tiếp biến thành yêu hình bay qua lại giữa các tòa nhà. Có kẻ hóa thành nhân hình với đôi cánh lớn đẹp đẽ phía sau. Họ có người thì bay lượn trên trời, có người nhảy nhót trên mặt đất.

 

Ôn Hành nhảy vài cái cảm thấy khá thú vị, sau đó mọi người cũng học theo dân trong thành, nhảy nhót đi vào trong.

 

Thành phố này có tên là Đào Hoa Nguyên, những tòa kiến trúc trên mây trắng đều mang màu hồng phấn, trong thành trồng không ít cây ăn quả, khắp nơi đều có những cây hoa nở rộ hoặc cây linh quả trĩu cành.

 

Mấy đứa trẻ vui như mở hội, Vân Lạc Lạc và Bạch Hoan thích thú lăn lộn trên nền đất trắng mịn. Vân Thanh tiện tay chạm vào lan can của sân trước một ngôi nhà ven đường, lan can mềm mại, chạm vào có chút ấm áp. Vân Thanh kinh ngạc: "Thật kỳ diệu!"

 

Kể từ khi phi thăng, đây là lần *****ên Ôn Hành nhìn thấy cảnh tượng như vậy: "Đúng là kỳ diệu thật. Đông Hoàng Thái Nhất quả thật là thần nhân, cả một thành phố thế này cũng có thể tạo ra." Liên Vô Thương nhẹ nhàng nói: "Nếu thích thì cứ ở đây một thời gian." Ôn Hành cảm thấy đây là một ý kiến không tồi.

 

Vừa đến Đào Hoa Nguyên, họ lập tức không muốn ở trên chiếc xe nhỏ nữa, cũng muốn được ở trong những ngôi nhà hồng phấn như đám mây kia. Thế nhưng, kết quả khiến họ thất vọng, nơi này không có quán trọ!! Vì cư dân nơi đây đều là Vũ tộc bản địa, nhà cửa đều do họ tự xây dựng.

 

Hơn nữa, ở đây không dùng linh thạch làm tiền tệ, mà dùng đủ loại côn trùng, còn có thằn lằn nhỏ, ếch xanh! Bạn có thể tưởng tượng được cảnh một thanh niên Vũ tộc tuấn mỹ đến quầy hàng, móc từ trong túi ra một nắm sâu xanh không? Dù sao thì Ôn Hành cũng há hốc cả mồm.

 

Ôn Hành ngồi trên bậc thềm mềm mại, tựa vào ngôi nhà hồng phấn phía sau: "Ta chưa bao giờ nghĩ đến việc Thái Uyên cảnh lại không dùng tiền." Cuối cùng cũng tìm được một nơi coi tiền tài như cỏ rác, phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ phải cùng nhau xuống núi bắt sâu?

 

Lúc này, Vân Thanh lặng lẽ lấy ra một nắm sâu lông hoa: "Ta... có sâu lông hoa, không biết có dùng được không." Mấy con sâu lông hoa còn sống đang ngọ nguậy, khiến toàn thân Liên Vô Thương dựng hết cả lông lên.

 

Vân Thanh và Vân Bạch nhìn nhau, chuẩn bị đi thử xem sâu lông hoa của họ có dùng được không, còn Ôn Hành cùng mọi người ở lại chiếc xe nhỏ chờ tin tức. Trong thành phố xa lạ này, không có tiền tệ để trao đổi, Ôn Hành cảm thấy bản thân thật khó khăn trong từng bước đi.

 

Phong Uyên cười khổ: "Ta chưa từng nghĩ một Phượng Quân như ta, đến một thành phố lại phải rơi vào cảnh ngủ ngoài đường." Đây là cú sốc lớn nhất mà lão Phượng gặp phải trong đời, hắn sắp trầm cảm đến nơi rồi.

 

Vân Lạc Lạc và Bạch Hoan không biết chuyện gì đang xảy ra, vẫn vui vẻ lăn lộn trên nền đất trắng mịn bên ngoài chiếc xe nhỏ.

 

Không lâu sau, Vân Thanh và Vân Bạch quay trở lại, Vân Thanh đứng cách chiếc xe nhỏ vui vẻ gọi Ôn Hành cùng mọi người: "Sư tôn, sư tôn! Ta tìm được người sẵn lòng cho chúng ta ở nhờ rồi!" Ôn Hành cùng mọi người bước ra khỏi xe, chỉ thấy sau lưng Vân Thanh là một thanh niên cao lớn, đôi cánh màu xám đen, chân trần. Thanh niên mỉm cười gật đầu: "Chào các vị khách đến từ phương xa. Ta là Yến Thập Tứ, nghe Vân Thanh kể về hoàn cảnh của các ngươi, nếu không chê thì có thể đến ở nhà ta."

 

Ôn Hành mỉm cười chắp tay: "Đa tạ Yến đạo hữu." Cuối cùng bọn họ cũng có thể thực hiện ước nguyện được sống trong căn nhà làm từ đám mây hồng!

 

Vì ngôi nhà được xây từ đám mây màu hồng phấn, không giống như những nơi khác, vuông vức, góc cạnh. Có căn nhà tròn trịa, có căn không theo quy tắc nào, chúng chen chúc bên nhau, trông có vẻ chòng chành nhưng lại kiên cố bất động. Ôn Hành nhìn thấy một cơn gió thổi qua, nhiều căn nhà lung lay, khiến chính hắn cũng không khỏi lắc lư theo.

 

Nhà của Yến Thập Tứ nằm ở phía Bắc thành, cách ba con phố, trông như một chiếc bánh gạo nếp hồng phấn hơi dẹt. Phía Nam của bức tường có một cánh cửa không tròn lắm và vài ô cửa sổ hình dạng kỳ lạ. Vân Thanh khen: "Yến đại ca, nhà của huynh xây đẹp quá!"

 

Yến Thập Tứ ngượng ngùng đỏ mặt: "Nhà ta chỉ có một mình ta. Sau khi chia tay với các huynh đệ, ta đến Đào Hoa Nguyên này, đây là lần *****ên ta dựng nhà, chưa đẹp bằng nhà của các huynh đệ." Khiêm tốn quá rồi, căn nhà thế này mà để Ôn Hành tự xây thì cả đời hắn cũng không làm nổi.

 

Phong Uyên hỏi: "Căn nhà này là do ngươi tự xây sao? Ngươi đã làm thế nào?" Yến Thập Tứ kéo một đám mây trắng dưới đất lên: "Loại mây này không thể dùng để xây nhà, nó chỉ có thể giữ ở trạng thái ngưng tụ, nếu dùng nó để làm nhà thì nhà sẽ tan chảy." Sau đó hắn kéo từ nhà mình một đám mây hồng phấn: "Bên trong loại này có thêm phấn tinh, nên nhà làm từ nó sẽ không tan chảy."

 

Yến Thập Tứ mở cửa nhà: "Mời vào." Ôn Hành và mọi người tò mò ngó vào nhà của Yến Thập Tứ. Bên ngoài trông không lớn, nhưng bên trong lại rộng rãi, mọi thứ đều mềm mại, không theo quy tắc nào, trông rất mới lạ, thú vị.

 

Yến Thập Tứ híp mắt mời mọi người vào: "Thường ngày chỉ có một mình ta ở nhà, nên nhà hơi lộn xộn." Đột nhiên có nhiều người đến nhà như vậy, Yến Thập Tứ có chút hồi hộp.

 

Vân Thanh cùng mọi người dứt khoát cảm ơn Yến Thập Tứ rồi bước vào nhà. Trong phòng không có nhiều đồ trang trí, chỉ toàn một màu hồng. Ở nhà Yến Thập Tứ có thể nằm, ngồi, bò, lăn lộn trên sàn mà không sợ va vào thứ gì.

 

Ôn Hành cùng mọi người tháo giày, đặt ở bên cửa, rồi bò vào trong nhà Yến Thập Tứ. Yến Thập Tứ nhiệt tình vo lấy một đám mây hồng nặn thành cái đĩa, rồi lấy ra một đĩa đào mời: "Ở nhà ta đừng khách khí, cứ tự nhiên."

 

Ôn Hành nhìn quả đào trên đĩa lỗ chỗ đầy lỗ thủng, chắc chắn cắn một miếng sẽ ăn được cả đống sâu. Đây là loại đào mà Vũ tộc thích nhất! Đáng tiếc Ôn Hành cùng mọi người không thể tiêu hóa được.

 

Yến Thập Tứ thoải mái ngồi xuống bên cạnh Phong Uyên. Phong Uyên tò mò nhìn sau lưng hắn: "Ta thấy yêu tu bên này đều có cánh, đó là cánh trên bản thể sao?" Yến Thập Tứ đáp: "Đúng vậy."

 

Phong Uyên nói: "Ta nghe nói thời thượng cổ, Vũ tộc sau khi hóa hình sẽ có đôi cánh sau lưng. Nhưng sau này, việc giữ đôi cánh tốn linh khí, nên nhiều Vũ tộc sau khi hóa hình không còn giữ lại cánh. Không ngờ lại thấy phương thức hóa hình cổ xưa này ở đây."

 

Yến Thập Tứ nói: "Ta từ nhỏ đã sống ở Đào Hoa Nguyên, chỉ nghe các tiền bối kể về thế giới bên ngoài, nhưng ta chưa bao giờ rời khỏi nơi này..." Phong Uyên giơ tay hỏi Yến Thập Tứ: "Ta có thể chạm vào đôi cánh của ngươi được không?" Yến Thập Tứ vội xoay người lại, che đôi cánh: "Không được, chỉ có bạn đời mới được chạm vào cánh thôi."

 

Phong Uyên gật đầu: "Đường đột rồi, thật xin lỗi." Yến Thập Tứ thở phào nhẹ nhõm: "Không sao, các ngươi từ bên ngoài đến nên không biết quy tắc ở đây."

 

Ôn Hành cười nói: "Không ngờ Yến đạo hữu lại đồng ý cho chúng ta tá túc, thật là may mắn, cứ tưởng hôm nay phải ngủ ngoài đường rồi." Yến Thập Tứ kín đáo đáp: "Vân Thanh đã đưa cho ta một nắm sâu cao cấp, có thể mua được cả ngôi nhà này của ta rồi."

 

Vân Thanh ngơ ngác: "Nhưng ta chỉ đưa cho ngươi một nắm sâu lông hoa thôi mà, chẳng lẽ sâu lông hoa lại cao cấp đến vậy?" Yến Thập Tứ khẳng định: "Rất cao cấp, loại hàng tốt thế này chỉ có tộc Vũ quý tộc mới được thưởng thức. Số sâu lông hoa ngươi đưa ta hôm nay có thể đổi lấy một đấu phấn tinh, đủ để ta xây thêm một ngôi nhà như thế này."

 

Vân Thanh kinh ngạc: "Thật vậy sao?!" Ôn Hành nhỏ giọng truyền âm cho Liên Vô Thương: "Ta đoán là do nơi này có quá nhiều Vũ tộc nên côn trùng trở nên khan hiếm." Ở vùng hoang nguyên, sau trận chiến giữa Hồng Ngô và Thái A, Vũ tộc bị phân tán khắp nơi, còn lại toàn côn trùng. Ở nơi nhiều chim thì côn trùng tự nhiên sẽ ít.

 

Yến Thập Tứ nói: "Đào Hoa Nguyên đã lâu không có tu sĩ từ bên ngoài đến. Không ngờ hôm nay lại gặp được mọi người." Hắn ngước lên nhìn Ôn Hành cùng những người khác, ấp úng nói: "Ta... có rất nhiều thắc mắc về thế giới bên ngoài, không biết mọi người có thể giải đáp cho ta được không?"

 

Đây quả là một con chim không biết gì về thế giới bên ngoài, tính cách lại đơn thuần, mới dám mời những người chưa từng gặp mặt về nhà. Khi nghe nói Phong Uyên cùng bọn họ cũng là Vũ tộc, mắt hắn sáng rực. Hắn hưng phấn xoa xoa tay: "Ta... ta chưa từng gặp Vũ tộc bên ngoài, bảo sao các vị đều khí chất phi phàm như vậy."

 

Vân Thanh và Vân Bạch đang trầm tư, họ thấy đôi cánh sau lưng Yến Thập Tứ thật đẹp, họ cũng muốn có được đôi cánh ấy. Phong Uyên nhìn mấy tiểu tử mặt đỏ bừng, cười nói: "Quân Thanh, thử dẫn linh khí ra sau lưng xem, ngươi còn nhớ cảm giác lúc hóa hình không?"

 

Vân Thanh lẩm bẩm: "Ta cứ nghĩ rằng sau khi hóa hình, đôi cánh chính là cánh tay của ta rồi." Trước kia, hắn còn lo lắng sau khi hóa hình sẽ có ba chân, giờ xem ra không phải vậy.

 

Phong Uyên làm gương trước, sau lưng hắn bỗng hiện ra đôi cánh vàng kim to lớn, lộng lẫy. Nhìn thấy đôi cánh đó, Yến Thập Tứ sững sờ: "Vũ tộc bên ngoài đều có thể mọc ra đôi cánh đẹp như thế này sao?" Yến Thập Tứ không kìm lòng được, định đưa tay chạm vào cánh của Phong Uyên. Phong Uyên hào phóng nói: "Chạm đi."

 

Yến Thập Tứ ngại ngùng không dám chạm, ngược lại, Ôn Hành và Liên Vô Thương mỗi người chạm vào một bên cánh của Phong Uyên. Phong Uyên đắc ý: "Cánh của bản quân nhất định là đẹp nhất trong Vũ tộc, xem đi." Ôn Hành thầm muốn nhổ một chiếc lông phượng hoàng, Phong Uyên nhìn hắn cười mà như không cười: "Dám động vào lông của ta thì phải chịu đòn của ta, ngươi nghĩ kỹ rồi hẵng làm." Ôn Hành ngượng ngùng rụt tay lại, lão phượng hoàng này nhớ dai lắm, thôi bỏ qua đi.

 

Sau khi Phong Uyên thành công, không lâu sau lưng Vân Bạch, Vân Thanh và Vân Lạc Lạc cũng mọc ra đôi cánh nhỏ. Thế nhưng, khi nhìn thấy đôi cánh của mình, Vân Thanh và Vân Bạch liền chán nản. Đôi cánh của họ so với cánh của Phong Uyên thì xấu không chịu được, cánh sau lưng lông lá xù xì, ngắn ngủn, nhìn như đồ chơi.

 

Ôn Hành an ủi, xoa đầu Vân Thanh: "Không sao, sau này đôi cánh của ngươi sẽ đẹp thôi." Vân Thanh và Vân Bạch vẫn ủ rũ thu cánh lại, không quen chút nào, cứ cảm thấy người hóa hình có cánh thì đi đường không ổn. Trái lại, Vân Lạc Lạc rất vui vẻ, đôi cánh nhỏ vàng óng, lông tơ mềm mịn, trông giống hệt màu tóc của nàng.

 

Bạch Hoan buồn bực: "Tại sao ta không có cánh?" Ôn Hành an ủi: "Ngươi không phải Vũ tộc, tất nhiên không mọc ra cánh. Ngươi nhìn đi, ta cũng đâu có cánh." Bạch Hoan ngưỡng mộ vuốt v e đôi cánh của Vân Lạc Lạc: "Có cánh thật tốt, ta cũng muốn có cánh."

 

Đôi cánh nhỏ của Vân Lạc Lạc sau khi mọc ra thì không thể thu lại, nàng chưa quen với việc kiểm soát linh khí. Ôn Hành và mọi người cảm thấy cũng không có gì, cô bé có thêm đôi cánh trông càng đáng yêu hơn, ở Đào Hoa Nguyên cũng không bị chú ý, nàng thích thì cứ để nàng mang vậy.

 

Khi họ đang trò chuyện với Yến Thập Tứ, Vân Lạc Lạc bỗng bật khóc. Hóa ra khi nàng đang lăn lộn trên sàn với Bạch Hoan, Bạch Hoan vô tình đè lên cánh của nàng, còn nhổ đi một nhúm lông tơ. Cuối cùng, Vân Thanh lấy số lông của nàng làm thành một chiếc cầu lông mới dỗ được nàng, nếu không, nàng còn khóc thêm một canh giờ nữa.

 

Sau khi nghỉ ngơi tại nhà Yến Thập Tứ một thời gian, Ôn Hành và mọi người quyết định ra ngoài dạo chơi. Hiếm khi đến Đào Hoa Nguyên, họ muốn ngắm nhìn cảnh sắc nơi đây. Đúng lúc Yến Thập Tứ cần đi mua phấn tinh, Ôn Hành và mọi người chuẩn bị đi cùng hắn.

 

Nơi bán phấn tinh ở phía Nam thành. Ra khỏi nhà, Yến Thập Tứ dang đôi cánh định bay lên, nhưng khi nhìn thấy Ôn Hành không có cánh, hắn liền đáp xuống đất: "Để ta đưa mọi người cùng đi." Sau đó, Yến Thập Tứ nhảy nhót đi trước mặt mọi người. Vũ tộc khi nhảy rất linh hoạt, trông thật đẹp mắt, nhưng khi Ôn Hành nhảy...

 

Vân Thanh và mọi người cảm thấy mỗi lần Ôn Hành nhảy, mặt đất đều rung chuyển theo.

 

Phấn tinh là một loại khoáng thạch màu hồng. Yến Thập Tứ thật sự đã đổi một đấu phấn tinh chỉ với một nắm sâu lông hoa. Liên Vô Thương nhặt một viên phấn tinh lên ngắm nghía, trong tay hắn, viên phấn tinh to bằng nắm đấm, hơi có độ trong suốt, bên trong còn có một vài bọt khí.

 

Liên Vô Thương quan sát rất lâu: "Phong Uyên, ngươi xem, loại khoáng thạch này ngươi đã từng thấy chưa?" Phong Uyên cầm lấy xem xét, còn ngửi thử: "Không có ấn tượng gì." Liên Vô Thương tự nhận mình học rộng biết nhiều, vậy mà cũng lần *****ên nhìn thấy loại khoáng thạch này, xem ra trở về hắn phải lục lại Bạch Trạch Thư rồi.

 

Yến Thập Tứ cười nói: "Nghe nói phấn tinh chỉ có ở Thái Uyên cảnh chúng ta, những nơi khác không có." Xem ra đây là đặc sản rồi! Liên Vô Thương trầm ngâm một lúc, sau đó hỏi Vân Thanh xin một nắm sâu lông hoa và cũng đổi lấy một đấu phấn tinh. Tất nhiên, hắn không định xây nhà ở Đào Hoa Nguyên, chỉ muốn mang về nghiên cứu xem rốt cuộc đây là thứ gì.

 

Vũ tộc ở đây nghỉ ngơi rất sớm, khi mặt trời lặn về phía Tây, những cánh chim từ rừng cây bên dưới đều bay về, lần lượt quay lại nhà của mình. Đến khi trời tối hẳn, Đào Hoa Nguyên trở nên tối đen, trên đường phố không còn bóng dáng Vũ tộc qua lại.

 

Ôn Hành nhìn ra ngoài cửa sổ: "Vũ tộc ở đây ngủ sớm thật." Liên Vô Thương vừa lật Bạch Trạch Thư dưới ánh sáng của dạ minh châu vừa nói: "Ngày làm, đêm nghỉ vốn là bản năng của sinh vật, Vũ tộc ở Đào Hoa Nguyên chỉ là đang sống theo bản tâm mà thôi."

 

Phong Uyên nằm dài trên sàn, lăn qua lăn lại thoải mái, nói với Liên Vô Thương: "Đợi khi ta về Thái Hư cảnh, ta cũng muốn dùng phấn tinh xây một căn nhà. Ngủ trong ngôi nhà như thế này, ta cảm thấy rất nhẹ nhàng."

 

Không chỉ Phong Uyên có cảm giác này, Ôn Hành cũng có cùng cảm nhận: "Đúng vậy, từ khi vào Thái Uyên cảnh, ta đã cảm thấy vô cùng thoải mái. Như thể đã trở lại... Huyền Thiên Tông." Không chỉ vì cảnh sắc núi non tráng lệ của Thái Hư cảnh, mà còn bởi linh khí nơi đây cùng Vũ tộc mà Ôn Hành gặp đều vô cùng thuần khiết.

 

Hôm nay nhà đông người, Yến Thập Tứ hóa thành bản thể, cuộn tròn trong góc mà ngủ. Hóa ra Yến Thập Tứ là một con chim én, bộ lông ở ngực và đuôi có màu nâu đỏ, còn lại là màu đen xanh. Đây là con chim én lớn nhất mà Ôn Hành từng thấy, trong Thành Hằng Thiên, những con chim én nhỏ hắn thấy chỉ cỡ nắm tay, chúng dùng bùn đất để xây nên những chiếc tổ tinh xảo.

 

Liên Vô Thương khép sách lại, dập tắt dạ minh châu, ngáp một cái đầy mệt mỏi: "Không biết vì sao, ta thấy rất buồn ngủ." Ôn Hành hôn nhẹ lên trán hắn: "Buồn ngủ thì nghỉ đi." Có lẽ vì tinh thần được thả lỏng nên Ôn Hành cảm thấy cơ thể có chút mệt mỏi.

 

Liên Vô Thương nhanh chóng nhắm mắt lại, Ôn Hành cũng ôm hắn mà nhắm mắt.

 

Ôn Hành mơ thấy mình đang ở trong một biển lửa, xung quanh nóng rực. Hắn muốn chạy thoát khỏi ngọn lửa dữ dội ấy nhưng lại không biết chạy về đâu. Lúc này, một giọng nói đầy uy nghi và bi ai vang lên: "Ngươi đến rồi."

 

Trong bóng tối trước mắt Ôn Hành xuất hiện hai ngọn đèn lớn màu vàng kim. Nhìn kỹ lại, đó không phải là đèn, mà là một con chim khổng lồ! Trên thân chim quấn đầy xích sắt, nó gần như không thể cử động, chỉ có chiếc cổ là có thể di chuyển linh hoạt. Hai vật mà Ôn Hành tưởng là đèn thực ra chính là đôi mắt của con chim.

 

Ôn Hành nhìn con chim lớn, trong lòng cảm thấy chua xót. Hắn không biết phải nói gì, môi vừa mấp máy thì con chim lớn đã phun ra một câu: "Đồ ngu! Lăn về đây hại lão tử làm cái gì! Lão tử phải đập bể cái đầu chó của ngươi, trong đầu ngươi toàn là cứt sao? Đã nói ngươi cả ngàn lần, ngươi chẳng nghe lấy một câu, chết quay về đây làm gì? Ngươi thử bước đến gần đây xem? Nếu không đập chết ngươi, ngày mai ta sẽ tìm cành cây treo cổ ngươi!"

 

Ôn Hành: ... Hắn... trong giấc mơ của chính mình, bị một con chim chửi mắng.

 

Tội nghiệp Ôn Hành bị dọa tỉnh, hắn choàng mở mắt, cảm thấy mặt nóng bừng. Hóa ra Vân Thanh đang ngủ say lại hóa thành yêu hình, bò lên đầu hắn. Ôn Hành thở phào, túm lấy Vân Thanh ném sang một bên: "Thói quen xấu gì đây."

 

Vân Thanh ngủ say, lăn đến bên cạnh Phong Uyên, leo lên ngực hắn. Không bao lâu, Phong Uyên cũng túm Vân Thanh ném sang bên cạnh.

 

Sáng hôm sau, ai nấy đều có đôi mắt thâm quầng. Liên Vô Thương mệt mỏi nói: "Không biết vì sao, ta thấy dù nghỉ cả đêm mà vẫn rất mệt." Ôn Hành than thở: "Ta chỉ cần nhắm mắt là bị chửi." Phong Uyên thở dài, xách Vân Thanh lên: "Ngươi bị làm sao vậy? Sao lại thích ngủ trên ngực người khác? Ngươi biết không, cả đêm ta bị ngươi đè lên!"

 

Vân Thanh ngây thơ đáp: "Ta mơ thấy có kẻ xấu đuổi giết ta, ta cố gắng trèo lên núi, leo suốt cả đêm, mỗi khi leo lên đến đỉnh thì lại bị ném xuống." Vân Bạch cũng buồn bã: "Không biết có phải do mặt đất quá mềm không, ta mơ thấy Mặc Trạch, cả đêm làm ta buồn nôn."

 

Bạch Hoan cũng hiếm khi ủ rũ, lẩm bẩm: "Ta mơ thấy nước đen, suýt nữa thì chết đuối." Vân Lạc Lạc ủ rũ chơi cầu lông: "Đen..." Không biết nàng mơ thấy gì, có vẻ như không ai ngủ ngon.

 

Yến Thập Tứ ngủ một đêm thật ngon giấc, thấy khách khứa mệt mỏi, hắn nghi hoặc hỏi: "Mọi người ngủ không ngon sao? Có phải vì lạ chỗ không?" Ôn Hành và mọi người nghĩ có lẽ là như vậy. Dù sao, mới ở lần đầu chưa quen, ở thêm vài ngày thì sẽ quen dần. Dù sao những ngôi nhà đám mây ở Đào Hoa Nguyên rất dễ thương, Vũ tộc nơi đây ưu nhã lại xinh đẹp, dù thức ăn không hợp khẩu vị, nhưng cảnh sắc thì đẹp vô cùng. Hơn nữa, Vũ tộc đa phần giỏi ca múa, giọng hát cất lên đến Ôn Hành – người chẳng có chút tế bào âm nhạc nào – cũng phải thấy hay, dù không hiểu họ hát gì.

 

Thế nhưng, sau khi ở Đào Hoa Nguyên vài ngày, họ không thể chịu nổi nữa. Họ rất buồn ngủ, mỗi đêm đều mơ ác mộng, chỉ cần nhắm mắt là mơ thấy ác mộng. Sáng nào thức dậy cũng cảm giác như bị hút cạn linh khí, nhưng khi kiểm tra trong cơ thể thì linh khí vẫn nguyên vẹn, không có dấu hiệu hao hụt.

 

Cảm giác đó thật đau đớn, tinh thần thì hưng phấn nhưng cơ thể lại mệt mỏi, muốn ngủ mà không ngủ được.

 

Mấy ngày trôi qua, đám trẻ đều tiều tụy. Vân Thanh chỉ vào quầng thâm dưới mắt mình: "Sư tôn xem, quầng thâm của ta còn lớn hơn của Ngũ sư huynh rồi." Ôn Hành xoa xoa mặt Vân Thanh: "Ừ, mặt gầy cả rồi."

 

Phong Uyên lẩm bẩm: "Có phải chúng ta đã đắc tội với ai đó khi bước vào Thái Uyên cảnh không? Hoặc vô tình va chạm phải điều gì mà không hay biết?" Ôn Hành nghi hoặc: "Không đâu, chúng ta đến Đào Hoa Nguyên rồi thì đâu có gặp ai."

 

Tình trạng của mọi người ngày càng nghiêm trọng hơn. Là chủ nhà, Yến Thập Tứ cũng lo lắng đến sốt ruột. Cuối cùng, một ngày nọ, hắn nghe ngóng được một việc, vội vã quay trở về từ khu rừng. Hắn áy náy nói: "Ta đã hỏi thăm những Vũ tộc khác, thật có lỗi, các ngươi không thể ở lại nhà ta nữa."

 

Nghe vậy, ai nấy đều khó hiểu: "Vì sao vậy?" Yến Thập Tứ cúi đầu, áy náy đáp: "Ở Thái Uyên cảnh có một lời đồn rằng người ngoài nếu không được yêu thần chúc phúc sẽ gặp phải tai họa ở đây. Muốn sống sót, chỉ có thể xuống khu rừng phía dưới. Nếu cố tình ở lại Đào Hoa Nguyên, sẽ xuất hiện các triệu chứng như suy nghĩ sâu xa, kiệt sức tinh thần. Tranh thủ trời còn sáng, ta sẽ đưa các ngươi xuống khu rừng phía dưới."

 

Ôn Hành và mọi người nhìn nhau, Yến Thập Tứ buồn bã cúi đầu: "Là ta không tốt, ta chưa từng gặp tu sĩ từ bên ngoài đến, không tìm hiểu gì đã đưa các ngươi về nhà. Hại các ngươi mấy ngày nay mệt mỏi thế này."

 

Ôn Hành an ủi Yến Thập Tứ: "Đừng buồn, Yến đạo hữu, không phải lỗi của ngươi." Sau mấy ngày tiếp xúc, họ đều biết Yến Thập Tứ là người lương thiện.

 

Yến Thập Tứ buồn đến mức sắp khóc: "Các ngươi đều là người tốt, nhưng khu rừng phía dưới không an toàn như vẻ ngoài. Bên dưới có rất nhiều hung thú, bất cẩn là sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Ba người lớn các ngươi còn mang theo bốn đứa nhỏ, nếu có chuyện gì xảy ra thì sao?"

 

Phong Uyên cười: "Chuyện nhỏ thôi, đừng coi thường chúng ta."

 

Yến Thập Tứ vẫn dẫn Ôn Hành và mọi người xuống khu rừng dưới Đào Hoa Nguyên. Như đã nói trước, cả khu rừng cảnh sắc vô cùng đẹp, núi non xanh thẳm, quanh lưng chừng núi phủ kín linh khí trắng muốt. Yến Thập Tứ dẫn họ đáp xuống một đỉnh núi, nghiêm túc nói: "Phía trên tầng linh khí tương đối an toàn, còn phía dưới tầng linh khí có nhiều hung thú. Khi chúng ta săn bắn, thường cố gắng tránh xuống dưới. Nếu có thể, các ngươi nên nghỉ ngơi ở phía trên tầng linh khí."

 

Ôn Hành và mọi người chắp tay với Yến Thập Tứ: "Đa tạ Yến đạo hữu đã giúp đỡ." Yến Thập Tứ càng thêm đau lòng: "Xin lỗi, ta không giúp được nhiều hơn." Con chim én hiền lành này đã làm hết sức mình, đối với một nhóm người xa lạ, chỉ dựa vào một nắm sâu lông hoa mà đã nghĩ cho họ đến mức này.

 

Vân Thanh lấy từ trong túi ra một gói sâu lông hoa đưa cho Yến Thập Tứ: "Đây là sâu lông hoa đã được ta xử lý, có thể ăn trực tiếp. Ta không chắc nó có thể đổi được phấn tinh, nhưng đổi các loại côn trùng khác thì chắc không thành vấn đề. Tặng cho ngươi, mấy ngày qua đã làm phiền." Yến Thập Tứ vội vàng từ chối: "Sao ta có thể nhận được chứ?"

 

Vân Thanh kiên quyết nhét sâu lông hoa vào tay Yến Thập Tứ: "Cầm lấy đi. Ta còn nhiều lắm. Cảm ơn Yến đại ca đã giúp đỡ, nếu không có ngươi thì ta và sư tôn cũng không biết giờ đã ra sao."

 

Yến Thập Tứ vừa khóc vừa bay đi. Sau khi hắn rời đi, Ôn Hành và mọi người đều nhìn nhau đầy lo lắng. Sau đó, họ chợt nhớ ra chuyện quan trọng hơn: "Chiếc xe nhỏ!!"

 

Nằm trong chiếc xe nhỏ, họ mới hiểu thế nào là cảm giác của một mái ấm. Ôn Hành lẩm bẩm: "Ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó của mình..." Nói xong, hắn liền thiếp đi.

 

Một nhóm người ngủ liền cả ngày trời. Con chim lớn đã gào thét đòi đánh nổ đầu Ôn Hành cuối cùng cũng chịu yên lặng. Ôn Hành tỉnh dậy sau một giấc ngủ say, cảm thấy vô cùng sảng khoái. Hắn ôm lấy Liên Vô Thương, thì thầm: "Nói là muốn xây căn phòng mềm mại bằng phấn tinh, xem ra không có duyên rồi."

 

Liên Vô Thương thoải mái vươn vai: "Chẳng cần biết mềm mại hay không, ngủ ngon là được rồi." Ôn Hành hôn hắn một cái: "Đúng vậy."

 

"Á—" Bên ngoài cửa vang lên tiếng hét thảm thiết của Bạch Hoan. Ôn Hành và mọi người bật dậy lao ra ngoài. Chỉ thấy Bạch Hoan đang ngồi phịch trên hành lang, sợ đến mức rơi nước mắt, chỉ vào cửa sổ phòng mình: "Cửa sổ! Cửa sổ!"

 

Ôn Hành và mọi người nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy bên ngoài xuất hiện một gương mặt đáng sợ, nửa như người, nửa như quỷ, da mặt xanh đen, răng nanh lộ ra ngoài. Đáng sợ nhất là đôi mắt kia, chúng có màu vàng kim, con ngươi là loại dọc đứng!

 

Không lạ gì khi Bạch Hoan sợ đến thế, đột ngột thấy gương mặt đó, đến Ôn Hành cũng cảm thấy rùng mình, lông tóc dựng đứng.

 

Một đạo kim quang từ tay Phong Uyên bay ra, xuyên qua cửa sổ tấn công thẳng vào quái vật bên ngoài. Con quái rú lên một tiếng rồi biến mất. Ôn Hành đỡ Bạch Hoan đứng dậy, vỗ nhẹ: "Đi sang phòng Vân Thanh, mang theo Lạc Lạc. Không có lệnh của chúng ta, không được ra ngoài." Bạch Hoan vội vã lao sang phòng Vân Lạc Lạc, ôm lấy nàng chạy về phòng của Vân Thanh.

 

Vân Thanh và mọi người bị tiếng động của Bạch Hoan làm tỉnh giấc. Bạch Hoan lắp bắp: "Bên ngoài có quái vật. Sư tôn bảo chúng ta qua đây..." Vân Bạch vén rèm cửa sổ, chỉ thấy bên ngoài tối đen, không có gì bất thường. Nhưng khi thả thần thức ra, hắn phát hiện linh khí bên ngoài cực kỳ cuồng loạn. Có thứ gì đó đang rình mò xung quanh chiếc xe nhỏ của họ, hơn nữa số lượng không ít!

 

Khi Vân Thanh và những người khác đi ra, chỉ kịp thấy bóng lưng của Ôn Hành và mọi người. Phong Uyên nói với Vân Bạch: "Ở yên trong này, đừng ra ngoài." Ôn Hành dặn dò Vân Thanh: "Bảo vệ bản thân và các bạn của ngươi."

 

Vân Thanh gật đầu: "Hoa Hoa, Đậu Đậu!" Phong Uyên vừa rời khỏi xe thì thấy bên ngoài xe lập tức bị bao phủ bởi từng lớp dây leo chồng chất. Phong Uyên giật mình, lửa phượng hoàng trên tay suýt nữa thì bùng lên đốt cháy chúng. Ôn Hành vội ngăn lại: "Đó là linh thực bổn mạng của Vân Thanh, Vân Hoa Hoa, không sao đâu."

 

Giọng của Liên Vô Thương vọng đến: "Xem ra tối nay sẽ là một trận chiến khó khăn đây." Trước mắt họ, từ trong rừng núi xuất hiện hàng ngàn quái vật hình người. Mỗi con đều cao lớn hơn người thường một chút, toàn thân phủ đầy lông lá, cơ thể cúi xuống như đang lom khom, hai tay dài chạm đất. Hàng ngàn cặp mắt trong bóng tối sáng rực lên, linh khí trên người chúng cuồng bạo và hung ác vô cùng.

 

Phong Uyên rút ra một thanh linh kiếm từ trong túi trữ vật, khẽ cười: "Quả thực là một trận chiến khó khăn." Vừa rồi luồng linh quang của hắn ***** mà không thể làm chúng bị thương, xem ra đám quái vật này không hề dễ đối phó.

 

Ôn Hành siết chặt cây gậy xin ăn của mình: "Xem ra mấy ngày trước chúng ta chỉ mới gặp ác mộng nhẹ thôi. Đêm nay, Thái Uyên cảnh sẽ cho chúng ta thấy thế nào mới là cơn ác mộng thật sự."

 

Tác giả có đôi lời muốn nói:

 

Ôn Hành: Ngươi không về Thái Hư cảnh thật sự không sao chứ?

 

Phong Uyên: Không sao đâu, dù ta có ở Thái Hư cảnh thì mọi việc vẫn là do Quy Ngô làm thôi.

 

Thắp nến cho chú chim ngỗng xám Quy Ngô.

 

Lão Ôn: Ta bị một con chim mắng chửi trong mơ.

 

Liên Vô Thương: Trong mơ ta bị người ta chặt mất căn.

 

Vân Thanh: Trong mơ ta bị người đuổi giết.

 

Vân Bạch: Mơ thấy tra nam, khiến ta buồn bực cả ngày.

 

Bạch Hoan: Bị chết đuối, khó chịu quá, ta cần A Trạch.

 

Vân Lạc Lạc: Đen kịt, ta khó chịu...

Bình Luận (0)
Comment