Coi Bói Không? Chuẩn Lắm Đấy!

Chương 194

 Phóng mắt nhìn ra, chỉ thấy cả ngàn con hung thú, huống chi trong bóng râm rừng sâu còn bao nhiêu con ẩn nấp. Trong tay Liên Vô Thương linh quang lóe sáng, sợi ngó sen của y đã theo linh khí mà bay ra. Không rõ là vì đêm tối quá sâu hay vì điều gì khác, nhưng sợi ngó sen của Liên Vô Thương trong màn đêm lại nhìn thấy rõ ràng, ngay cả y cũng giật mình.

 

 Sợi ngó sen tỏa ra ánh sáng xanh, lan ra như một tấm lưới không đều giữa rừng sâu. Một vài tia sáng đã vây bắt được những con hung thú đang tiến tới. Liên Vô Thương đột ngột kéo căng sợi ngó sen, sợi ngó mềm dẻo nhưng sắc bén như lưỡi đao, cắt nát thân thể hung thú. Trong khoảnh khắc, máu tươi văng tung tóe, xác rơi đầy đất.

 

 Nhìn thấy cảnh tượng này, những con hung thú may mắn thoát thân đã làm một điều khiến mọi người không ngờ: Chúng đột nhiên chui xuống đất, chỉ trong chớp mắt, không còn thấy bóng dáng của hung thú nào trên mặt đất.

 

 Liên Vô Thương nhíu mày càng chặt, sợi ngó sen của y có thể phát huy tác dụng giữa không trung và rừng rậm, nhưng gặp phải bùn đất thì không thể làm gì. Y nói với Ôn Hành: "Trông cậy vào ngươi."

 

 Ôn Hành mạnh mẽ đập gậy xuống đất, cả núi sông chấn động, vô số rễ cây trong lớp đất bùn xung quanh trồi lên, từng con hung thú gào thét bị hất văng khỏi mặt đất. Chúng có con cắn rễ cây, có con lao về phía Liên Vô Thương bọn họ.

 

 Cuộc tàn sát bắt đầu. Phượng Uyên vung linh kiếm trong tay, vẽ ra luồng sáng vàng kim. Nơi ánh sáng lướt qua, những con hung thú lao đến đều bị chém làm đôi.

 

 Ba người tu luyện nơi trường luyện đã nhiều ngày, phối hợp tuy chưa hẳn ăn ý, nhưng ít nhất cũng nắm rõ được chiêu thức lớn của đối phương. Hiếm ai trên đời có thể chịu nổi sự bùng nổ tập trung của ba người họ, tuy nhiên, thời gian càng lâu, Ôn Hành bọn họ càng cảm thấy nóng lòng.

 

 Vô số hung thú từ bốn phương tám hướng tràn tới. Chúng bò ra từ khe hở cây đạo mộc, xuyên qua kẽ hở sợi ngó sen của Liên Vô Thương. Xung quanh xác chất càng lúc càng cao, mùi tanh hôi của thú rừng như luồn qua da thịt thấm vào thức hải, khiến họ suýt muốn nôn mửa.

 

 Phượng Uyên chém đứt một con hung thú lao tới, nét mặt thanh thoát của y thoáng hiện vẻ lo âu: "Sao mà nhiều thế này? Đây là thứ gì vậy?" Số lượng đáng sợ, mùi tanh hôi khó chịu, còn phát ra tiếng gầm trầm thấp. Tiếng gầm từ bốn phía truyền tới như tín hiệu tấn công, cũng như gọi thêm hung thú từ xa, khiến ai nấy đều phải căng thẳng.

 

 Những thứ này rõ ràng có lông da, nhưng lại trơn tuột khó bắt, rễ cây muốn siết chết chúng quả thực khó khăn. Mỗi lần Ôn Hành dùng lực, hung thú đã bị rễ cây trói chặt lại tuột ra được. Dưới đất không bắt nổi chúng, rễ cây chỉ có thể đẩy chúng lên không trung. Nhưng nếu quá nhiều rễ cây, khi Liên Vô Thương điều khiển sợi ngó sen lại dễ vô tình gây thương tổn cho cây đạo mộc.

 

 Dần dần, lớp đất dưới chân Ôn Hành bọn họ trở nên mềm nhũn, quá nhiều con từ dưới đất trồi lên, cả dãy núi bị lật tung. Chiếc xe nhỏ dưới sự bảo hộ của Vân Hoa Hoa vẫn đứng vững trên tầng đất, có lẽ vì Vân Hoa Hoa thuộc loài thực vật nên không một con hung thú nào xông vào xe. Điều này vô hình chung đã giúp Ôn Hành bọn họ giảm bớt áp lực, chỉ việc đối phó với lũ hung thú như thủy triều đã đủ phiền phức, nếu còn phải bảo vệ đám trẻ trên xe, họ sẽ phải phân tâm.

 

 Trên y bào của Phượng Uyên đã dính đầy máu tanh hôi của hung thú, y giẫm lên xác thú dưới chân, thở hổn hển: "Không hết, rốt cuộc đây là thứ gì vậy?" Liên Vô Thương lắc đầu: "Không rõ." Trên sợi ngó sen của y đã kết một lớp máu thú sền sệt, khi sử dụng rất khó chịu.

 

 Đôi mắt Ôn Hành lóe lên ánh đỏ, rễ cây của y bị hung thú cắn đứt, bị sợi ngó sen của Liên Vô Thương chém đứt... chẳng khác nào cuộc chiến với Kỳ Dương ngày đó.

 

 Ba người từ giờ Tuất chống đỡ đến giờ Tý, Ôn Hành cảm thấy nửa thân mình gần như tê liệt. Liên Vô Thương lấy ra một bình đan dược, tự mình nuốt mấy viên rồi ném cho Phượng Uyên và Ôn Hành: "Chưa kết thúc đâu."

 

 Nếu không phải dưới chân chất đầy xác thú còn ấm, Liên Vô Thương đã nghi ngờ họ lạc vào một loại ảo thuật nào đó. Ôn Hành nuốt mấy viên đan dược, cảm thấy cơ thể linh hoạt hơn một chút: "Số lượng thật quá nhiều, khi đánh đại quân Hồng Ô cũng không đông như thế này."

 

 Phượng Uyên cười khổ, nuốt vài viên đan dược: "Thái Uyên Cảnh quả thực đáng sợ. Ban ngày nhìn núi xanh nước biếc, ban đêm lại biến thành địa ngục. May mắn tộc vũ của Đào Hoa Nguyên ngủ sớm, nếu trông thấy nhiều hung thú như thế này không khéo chết khiếp."

 

 Ôn Hành cười nói: "Chúng ta gọi là có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, đừng phàn nàn nữa, bắt đầu thôi. Thái Uyên Cảnh rốt cuộc rộng bao nhiêu? Ta nghi ngờ dưới lòng đất toàn là hung thú, chẳng rõ ngày mai khi mặt trời lên có thể thở phào được không."

 

 Đám trẻ trốn trong xe nhỏ không nhìn nổi nữa, Vân Bạch và Vân Thanh nói với Bạch Hoan: "Hoan Hoan, ngươi và Lạc Lạc ngoan ngoãn ở nhà, bọn ta đi trợ giúp sư tôn sư mẫu." Bạch Hoan kiên quyết nói: "Ta cũng muốn đi!"

 

 Bạch Hoan thân thủ không kém, chỉ là bình thường Bạch Trạch quá cưng chiều y, hễ y bị va đập là phải la lối mấy tiếng mới cảm thấy dễ chịu. Nhưng tình hình bên ngoài hiện quá nguy hiểm, Bạch Hoan nếu ra ngoài không cẩn thận bị hung thú làm bị thương thì chẳng ai cứu được y.

 

 Vân Bạch nghiêm giọng: "Lần trước ngươi thề với ta thế nào? Ngươi nói sẽ nghe lời đúng không? Không nghe lời thì ngày mai không được ăn cơm trưa!" Bạch Hoan ấm ức: "Được, được thôi."

 

 Vân Thanh nói: "Ngươi ở đây chăm sóc Lạc Lạc, bảo vệ tốt bản thân." Nói rồi, tay y lóe sáng, xuất hiện hai con dao thái. Y đã bước tới cửa xe, lại quay đầu trở về, từ trong túi trữ vật lấy ra một cái mai rùa đưa cho Bạch Hoan: "Chui vào trong mai rùa, bảo vệ bản thân cho tốt."

 

Vân Thanh nhìn Vân Bạch: "Muội muốn cầm một con dao bếp nhỏ không?" Vân Bạch nhận lấy một cái rồi chửi: "Lạc Vân Kiếm, cái đồ phản chủ đó, chủ nhân đã bị bắt cóc mà hắn còn mặt mũi ở lại chỗ người khác, chẳng buồn trở về." Lạc Vân Kiếm vốn là linh kiếm Vân Bạch rèn cho Vân Thanh, đã sinh ra kiếm linh, nhưng quan hệ giữa nó và chủ nhân Vân Thanh chẳng hề tốt đẹp. Sau khi Vân Thanh bị bắt đi, Lạc Vân Kiếm là kiếm linh mà lại không biết xấu hổ, ở lì nơi Lưu Ly Y Tiên hạ giới, chẳng đoái hoài sống chết của chủ nhân.

 

 Hai đứa trẻ xông ra khí thế bừng bừng, nhất là Vân Hoa Hoa. Nó đột nhiên phình to hình dáng, lan tràn từ trên xe kéo ra. Chỉ cần con hung thú nào ló đầu ra trên vài ngọn núi xung quanh đều bị những dây leo gai nhọn của nó quấn chặt.

 

 Phượng Uyên nghe được từ các nơi truyền đến tiếng nuốt ừng ực, trong chốc lát tiếng gầm trầm thấp bị thay thế bằng tiếng kêu thảm thiết, tiếng kêu ấy vang lên không ngớt, còn tiếng nuốt thì ngày càng lớn hơn. Phượng Uyên rùng mình: "Sao lại dữ tợn thế này?!"

 

 Ôn Hành nói với Vân Thanh: "Sao hai đứa ra đây? Mau vào trong, đừng để yêu thú làm bị thương." Vân Thanh lo lắng nói: "Con thấy sư tôn, sư mẫu đã khổ chiến nhiều canh giờ, con đến hỗ trợ." Ôn Hành đáp: "Mau quay về, bọn ta còn chống đỡ được."

 

 Y là sư tôn, chỉ cần còn một hơi thở, tuyệt không muốn để đệ tử của mình xông pha chiến trận.

 

 Vân Thanh đáp: "Hoa Hoa đã đói lâu rồi, cứ để nó ăn một lát đi." Vân Hoa Hoa duỗi một nhánh dây leo đỏ quấn lấy Ôn Hành, cọ cọ như làm nũng. Ôn Hành đành lòng: "Được, nhưng nếu gặp nguy hiểm, nhất định phải vào trong ngay, biết chưa?"

 

 Ôn Hành đi về phía Liên Vô Thương: "Vô Thương, cảm giác thế nào rồi?" Vân Hoa Hoa vừa xuất hiện, Liên Vô Thương mới có được một chút thời gian thảnh thơi, y thở phào: "Không sao." Nhân lúc nghỉ ngơi, y dùng linh khí tẩy rửa sợi ngó sen, dòng máu tanh sền sệt bám trên đó bị cuốn đi, để lộ ra sợi ngó xanh ngời.

 

 Sau lưng Phượng Uyên xuất hiện một con hung thú, còn chưa kịp bò khỏi mặt đất thì đã bị Vân Hoa Hoa nhanh tay quấn chặt. Phượng Uyên quay đầu lại, chỉ thấy con yêu thú trông giống người ấy bị Vân Hoa Hoa cuốn ba bốn vòng, dây leo đỏ rực hút máu phát ra ánh sáng đỏ yếu ớt trong bóng tối. Những cái gai nhọn nhỏ cong cong sau khi quấn chặt lấy hung thú bỗng dưng dài ra, đâm sâu vào da thịt của nó. Hung thú rít lên một tiếng, da mặt màu xanh đen dần chuyển sang trắng bệch, thân hình cũng dần dần héo rũ.

 

 Gai của dây leo hút máu như cái miệng đang hút cạn máu và linh khí của hung thú. Trước ánh mắt kinh ngạc của Phượng Uyên, con hung thú định đánh lén y đã bị hút đến khô quắt thành xác khô. Dây leo hút máu rút nhánh lại, lan ra nơi khác, dưới đất chỉ còn lại cái xác khô trắng bệch. Đôi mắt vốn vàng kim rực rỡ của hung thú giờ đã thành hai hốc đen sâu hoắm, trống rỗng nhìn về phía Phượng Uyên. Y không khỏi rùng mình.

 

 Đây là dây leo hút máu đáng sợ nhất mà Phượng Uyên từng thấy! Trước đây y từng thấy Vân Hoa Hoa hay cùng Vân Đậu Đậu đi ăn trộm bánh, lại còn giúp Vân Thanh dọn dẹp, chỉ nghĩ nó là vật nuôi của Vân Thanh. Không ngờ bản thể tinh xảo đáng yêu của Vân Hoa Hoa lại đáng sợ như thế.

 

 Vân Hoa Hoa còn làm bộ dễ thương, duỗi một nhánh dây leo quấn quanh cánh tay Vân Bạch cọ cọ vài cái. Vân Bạch quen thuộc xoa đầu Vân Hoa Hoa: "Hoa Hoa làm tốt lắm." Vân Hoa Hoa vui vẻ uốn éo dây leo rồi bò đi, bỏ lại Phượng Uyên đang trố mắt há miệng kinh ngạc.

 

 Những hung thú mà Ôn Hành và Liên Vô Thương đau đầu vô cùng lại bị Vân Hoa Hoa trấn áp gọn ghẽ. Dây leo hút máu chỉ cần có linh khí là có thể phát triển. Nó hút càng nhiều máu thịt và linh khí thì dây leo mọc ra càng nhiều, càng to khỏe.

 

 Những con hung thú trên vài ngọn núi xung quanh đều bị Vân Hoa Hoa quét sạch. Đến cả những con đã bị chém thành từng khối thịt cũng không thoát khỏi màn hút điên cuồng của Vân Hoa Hoa. Những con hung thú định ẩn trong đất đánh lén Ôn Hành bọn họ vừa ló đầu đã bị dây leo hút máu cuộn tròn, chỉ sau vài ba lần đã bị hút cạn.

 

 Ôn Hành bọn họ:... Vậy mấy canh giờ trước bọn họ đánh nhau rốt cuộc là vì cái gì?

 

 Ôn Hành bực bội giữ lấy Vân Thanh, trước ánh mắt mờ mịt của nó, y véo má Vân Thanh: "Sư tôn thật muốn có một cái khiên làm từ Kim Ô, gặp chuyện gì cũng đem ra che chắn." Mọi chuyện trong mắt Ôn Hành vốn vô cùng khó khăn, chỉ cần có Vân Thanh là trở nên dễ dàng vô cùng, uy nghiêm của sư tôn hoàn toàn mất sạch.

 

 Vân Thanh nghĩ ngợi rồi nghiêm túc nói: "Vậy sư tôn sau này đi đâu xa lạ, cứ mang con theo, con có thể xông lên trước." Ôn Hành thở dài, xoa đầu nó: "Thôi bỏ đi." Dẫu sao y cũng là sư tôn, sao có thể thực sự để đệ tử xông pha trận mạc?

 

 Tiếng gầm trong bóng tối càng lúc càng ít, càng lúc càng nhỏ dần, Ôn Hành bọn họ cảm nhận được áp lực linh khí đáng sợ đang dần biến mất. Dây leo của Vân Hoa Hoa lan ra khắp nơi, trên các đỉnh núi xung quanh đều có thể thấy dây leo đỏ rực như mạch máu.

 

 Trận chiến bắt đầu từ giờ Tuất kéo dài đến giờ Dần mới kết thúc. Mặc dù Vân Hoa Hoa lẫn trong đống xác tùy tiện càn quét, nhưng xung quanh xác thú vẫn chất thành đống như núi. Vùng núi nơi Ôn Hành bọn họ đứng bị hung thú và đạo mộc phá tan, sụt xuống thành một con dốc lớn, những ngọn núi gần đó trụi lủi, cây cối bị cuốn vào trận chiến.

 

 Ôn Hành bọn họ mặt mũi lem luốc dựa vào tay vịn xe kéo, còn Vân Hoa Hoa thì vẫn đang thu dọn tàn cục. Vân Thanh ân cần nói: "Sư tôn, sư mẫu, phụ thân, mọi người vào nghỉ đi, con và Hoa Hoa sẽ canh gác tiếp."

 

 Ôn Hành lắc đầu: "Các ngươi vào đi, ta sẽ canh." Liên Vô Thương dứt khoát kết luận: "Tất cả vào trong nghỉ ngơi, Hoa Hoa sẽ canh gác. Hoa Hoa, được chứ?" Vân Hoa Hoa duỗi một nhánh dây leo quấn quýt, e thẹn cuộn lại cọ vào Liên Vô Thương một cái, coi như đồng ý.

 

Ôn Hành bọn họ toàn thân nồng nặc mùi máu tanh, ai mà ngờ được bên dưới Đào Hoa Nguyên lại là một tu la trường? Họ đã chiến đấu suốt hơn nửa đêm, nếu không có Vân Hoa Hoa, e rằng không biết đến khi nào mới kết thúc. Trải qua một trận chiến ác liệt, Ôn Hành trái lại ngủ không được. Y thay y phục rồi ngồi trên ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ về phía núi xác. Từ góc độ này, y có thể thấy Vân Hoa Hoa vẫn không chịu từ bỏ, đang lục lọi trên núi xác, thỉnh thoảng nhặt được một hai bộ xác bị bỏ sót, cẩn thận hút lấy từng chút.

 

Liên Vô Thương đang lật xem cổ tịch, một lúc lâu sau mới khép sách lại. Ôn Hành bước tới xoa bóp hai bên huyệt thái dương cho y: "Có phát hiện gì không? Những quái vật tấn công chúng ta là thứ gì?" Liên Vô Thương đáp: "Ta đã lật xem rất nhiều cổ tịch, nhưng không tìm thấy thông tin về loại hung thú này. Ta nghi ngờ đây là một sinh vật mới xuất hiện sau này, hoặc là một dạng biến hình của sinh vật nào đó."

 

Ôn Hành hỏi: "Tại sao chúng ta lại dẫn tới nhiều hung thú như vậy? Yến Thập Tứ có nói rằng nơi này có nhiều hung thú, nhưng đâu nói chúng sẽ kéo thành đàn tấn công tu sĩ đến trong rừng. Chẳng lẽ trong cánh rừng rộng lớn này không có tộc Vũ khác hoặc tu sĩ nào khác sao? Nếu có, vì sao những thứ này không tấn công họ?" Liên Vô Thương chỉ biết lắc đầu đầy nghi hoặc: "Điều này ta cũng không rõ."

 

Lúc này, Phượng Uyên đột ngột xông vào, tay dùng linh khí cuộn lấy một cánh tay: "Các ngươi mau lại xem!" Ôn Hành bọn họ nhìn về phía Phượng Uyên, thấy cánh tay trong tay y bị chặt xuống từ một trong những hung thú bên ngoài, vì đã bị Vân Hoa Hoa hút, cánh tay vốn thô to nay chỉ còn một lớp da bọc xương.

 

Trên cánh tay của hung thú phủ đầy lông vũ dày, năm ngón tay của nó giống hệt con người. Khi Ôn Hành bọn họ nhìn kỹ các ngón tay, sắc mặt lập tức biến đổi. Trên ngón áp út của cái xác khô này lại có đeo một chiếc nhẫn!

 

Đó là một chiếc nhẫn nữ, mặt là đá sapphire, đế vàng bên dưới đã hoen ố, sapphire cũng nhuốm máu, trông như đồ giả. Thấy chiếc nhẫn này, Ôn Hành bọn họ liền choáng váng trong giây lát. Trên đời này chỉ có tu sĩ mới đeo nhẫn, những viên đá quý đẹp đẽ được loài người gán cho vô số ý nghĩa rồi bán với giá cao. Những nữ tu sĩ yêu cái đẹp sẽ không bao giờ bỏ lỡ những món trang sức lộng lẫy. Vậy mà giờ đây chiếc nhẫn này lại xuất hiện trên ngón tay của hung thú, điều này chỉ có thể nói lên rằng...

 

Liên Vô Thương trầm giọng nói ra sự thật: "Những hung thú này là tu sĩ, có thể là nhân tu hoặc yêu tu, tóm lại, chúng từng là người."

 

Câu trả lời này khiến cảm xúc của ba người rơi xuống đáy vực. Họ mới giết biết bao nhiêu hung thú, hóa ra tất cả đều là người sao?

 

Liên Vô Thương nói: "Những người này đã mất đi lý trí, thân thể biến thành hình dạng yêu thú. Chắc chắn có thứ gì đó đã khiến họ trở nên như vậy. Vấn đề là không biết liệu họ có thể hồi phục được không." Nếu họ vẫn có thể hồi phục, thì ba người họ đã phạm sai lầm nghiêm trọng rồi.

 

Phượng Uyên trầm ngâm: "Nếu không phản kháng, chúng ta chỉ có thể trốn đông trốn tây trong bóng tối, giờ không biết sẽ thành ra thế nào nữa. Nếu họ còn chút nhân tính, đã không truy đuổi chúng ta tới cùng như thế."

 

Ba người chìm vào im lặng, cứ thế lặng lẽ ngồi cho đến khi ánh bình minh rạng lên. Bên ngoài truyền đến tiếng hô hoảng hốt: "Trời ơi!! Đây là chuyện gì? Còn ai sống sót không?" Ôn Hành bọn họ nhìn nhau rồi vội bước ra khỏi xe nhỏ, chỉ thấy trên bầu trời xuất hiện rất nhiều tộc Vũ, những con chim dậy sớm này đang chuẩn bị đi bắt sâu.

 

Yến Thập Tứ cũng ở trong số đó, hắn vừa thấy Ôn Hành bọn họ liền lao xuống: "Các ngươi không sao chứ? Đã xảy ra chuyện gì?!" Ngày hôm qua còn là những ngọn núi tươi đẹp, hôm nay đã biến thành núi xác kinh hoàng.

 

Vân Thanh chào Yến Thập Tứ: "Yến đại ca, ngươi biết những yêu thú này là gì không? Tối qua chúng kéo thành đàn đến đánh lén chúng ta, may mà sư tôn và sư mẫu tu vi cao thâm, nếu không giờ này ngươi đã không gặp được bọn ta rồi." Yến Thập Tứ lo lắng nhìn đống xác khắp nơi, nói năng lắp bắp: "Ta không nhận ra, ta không biết... Đây đều do các ngươi giết sao?"

 

Vân Thanh gật đầu: "Phải, bọn ta giết suốt hơn nửa đêm, vất vả lắm, có đến hàng ngàn hàng vạn con." Yến Thập Tứ như cầu cứu mà bay lên trời, nói với một vị tộc Vũ có đôi cánh màu bạch kim: "Thành chủ, những vị khách này đến Đào Hoa Nguyên vài ngày trước, nhưng ở đây mãi ngủ không yên. Ta liền đưa họ đến trong rừng nghỉ ngơi..."

 

Thành chủ phất tay: "Ta biết rồi, ngươi lui ra một bên." Thành chủ cùng mười mấy tu sĩ sau lưng hạ xuống từ trên cao. Hai cánh của hắn phẩy nhẹ một cái, liền cuốn toàn bộ đống xác dưới đất sang một bên, rồi hạ xuống đất. Thành chủ hướng Ôn Hành bọn họ hành lễ, cách thức hành lễ của hắn giống hệt với cách của Miêu Bất Văn trong rừng Tuyết Vụ: "Ta là thành chủ Đào Hoa Nguyên, Ngân Tước Đoàn Đoàn. Chấn động đêm qua là do các vị gây ra, đúng không?"

 

Phượng Uyên bước lên một bước, đáp lễ: "Ta là Phượng Uyên của tộc Phượng Hoàng." Đôi mắt của Ngân Tước Đoàn Đoàn đột nhiên sáng lên: "Phượng Hoàng?!" Ngân Tước Đoàn Đoàn trách cứ Yến Thập Tứ: "Trong thành có quý khách đến, sao ngươi không báo với thành chủ?" Mặt Yến Thập Tứ đỏ bừng, ngượng ngùng, Ôn Hành bọn họ vội giải vây cho hắn: "Yến đạo hữu lần đầu gặp tu sĩ ngoài Thái Uyên Cảnh, không tránh khỏi tò mò, thành chủ xin đừng trách."

 

Ôn Hành bọn họ mời Ngân Tước Đoàn Đoàn và mấy thị vệ của hắn vào trong xe nhỏ, Yến Thập Tứ cũng được Vân Thanh gọi riêng vào. Ngân Tước Đoàn Đoàn nhìn cánh tay trên bàn, thẳng thắn nói: "Chúng là hung thú lang thang trong rừng. Chúng từng là người sống, một vài người trong số đó còn là tộc Vũ."

 

Ngân Tước Đoàn Đoàn nói: "Người biết chuyện này không nhiều, chỉ có vài vị trưởng bối trong thành mới tường tận. Hơn một vạn năm trước, khi Thái Uyên Cảnh còn chưa tồn tại, một trận ôn dịch đáng sợ đã lan tràn khắp vùng đất này. Người nhiễm bệnh sẽ biến thành hung thú dữ tợn, thần trí hoàn toàn mất đi, chỉ còn lại ***** ăn uống đáng sợ và sức mạnh tấn công cực kỳ hung hãn."

 

Bọn chúng sẽ lao lên, xé xác tu sĩ thành từng mảnh, nuốt chửng vào bụng. Chỉ cần còn có thể động đậy, chúng sẽ không ngừng ăn mãi không thôi. Sức mạnh của chúng cũng trở nên vượt xa tu sĩ, cho dù có từng là vô cấu chi thể, sau khi nhiễm bệnh cũng sẽ trở nên đáng sợ hơn cả Kim Tiên.

 

Những chiếc lông trên thân thể của tộc Vũ sẽ rụng xuống, để lộ ra làn da *****. Không bao lâu sau, trên da mọc lên lớp lông dày đặc. Chúng không thể đứng thẳng đi lại, chỉ có thể co quắp tứ chi bò trên mặt đất. Nhưng chỉ cần vài ngày, chúng đã có thể tụ tập thành bầy đi kiếm ăn. Những thành phố chúng đi qua sẽ lửa cháy ngút trời, máu chảy thành sông.

 

Chỉ trong một thời gian ngắn, hơn nửa vùng đất này đã bị tàn phá, hơn bảy mươi phần trăm tu sĩ đã biến thành quái vật.

 

Về sau, Đông Hoàng Đại Nhân đã sử dụng Đông Hoàng Chung, nhốt tất cả quái vật lại bên trong, ngăn chúng lan ra ngoài gây họa cho người khác. Những quái vật này sợ ánh sáng mặt trời, ban ngày chúng sẽ tự chôn mình dưới đất, chỉ xuất hiện vào ban đêm để kiếm ăn.

 

Theo nghiên cứu của những tu sĩ còn sống sót, người ta phát hiện ra rằng những quái vật này không thể bay. Chỉ cần tộc Vũ bay lên không trung, chúng sẽ không thể làm gì được. Sau đó, mọi người đã xây dựng nên các thành phố trên mây, tộc Vũ chỉ đến khu rừng phía dưới để thu thập lương thực vào ban ngày, còn ban đêm thì bay trở về thành phố trên mây."

 

Ngân Tước Đoàn Đoàn nghiêm túc nói: "Người nhiễm bệnh ban đầu sẽ mất ngủ, gặp ác mộng liên tục. Cho đến bây giờ, tộc Vũ vẫn chưa thể đối phó được với dịch bệnh này. Chúng ta chỉ có thể thông báo cho tộc Vũ không được đi sâu vào rừng, không được ở lại trong rừng vào ban đêm."

 

Yến Thập Tứ tái mặt: "Những chuyện này, vì sao chúng ta không biết?"

 

Ngân Tước Đoàn Đoàn đáp: "Chẳng phải chuyện tốt đẹp gì, nói cho các ngươi thì có ích gì, ngoài việc làm tăng thêm sự hoảng sợ cũng chẳng giúp được gì. Tộc Vũ nhỏ bé thích sống vui vẻ, rộn ràng, những chuyện tàn khốc như thế này, chỉ cần vài lão già chúng ta biết là được."

 

Yến Thập Tứ áy náy nói: "Nhưng khi ta dò hỏi hôm qua, bọn họ nói với ta rằng, người ngoài không thể ngủ được ở Đào Hoa Nguyên, phải đến trong rừng mới có thể ngủ ngon. Nếu ta sớm biết... sớm biết..." Nếu như hắn biết việc đưa Vân Thanh và những người khác xuống đây sẽ khiến họ bị quái vật tấn công, hắn chắc chắn sẽ không đưa họ đến đây.

 

Ngân Tước Đoàn Đoàn nói: "Nếu ngươi biết, cho ngươi mười lá gan ngươi cũng không dám tiếp nhận tu sĩ từ bên ngoài." Hắn nhìn Ôn Hành bọn họ: "Các ngươi đã xuất hiện triệu chứng mất ngủ, gặp ác mộng bao lâu rồi?"

 

Ôn Hành suy nghĩ một chút rồi nói: "Khoảng ba, bốn ngày rồi. Hôm qua ban ngày thì có ngủ được." Ngân Tước Đoàn Đoàn nhìn họ đầy thông cảm: "Có khả năng trong các ngươi đã có người nhiễm bệnh. Thông thường, nếu trong vòng mười ngày không biến thành hung thú, thì sẽ có khả năng kháng bệnh và sẽ không bao giờ biến thành hung thú nữa. Nhưng nếu có người ngủ mê mệt mà không thể đánh thức, thì phải chuẩn bị cho việc biến thành hung thú."

 

Liên Vô Thương hỏi: "Chỉ đơn giản là ngủ không tỉnh lại?" Ngân Tước Đoàn Đoàn nghiêm trọng đáp: "Theo kinh nghiệm của chúng ta, người nhiễm bệnh trước khi hoàn toàn biến thành hung thú sẽ chìm vào giấc ngủ. Khoảng thời gian này thường kéo dài bốn canh giờ. Trong khoảng thời gian đó, nhịp tim và hô hấp sẽ tăng nhanh, nhiệt độ cơ thể giảm xuống. Đặc biệt, màu da trên cơ thể sẽ thay đổi, tộc Vũ rụng lông, nhân tộc mọc lông. Đến khi mở mắt ra lần nữa, sẽ biến thành hung thú.

 

Hung thú ban đầu không có tính công kích mạnh, nhưng chỉ vài ngày sau, chúng sẽ xuất hiện h@m muốn ăn uống cực kỳ mãnh liệt. Chúng thích nhất là thịt sống, đặc biệt là huyết nhục của tu sĩ. Một khi phát hiện có thịt sống chứa linh khí trong phạm vi xung quanh, cho dù cách xa cả trăm dặm, chúng cũng sẽ lao tới tấn công."

 

Phượng Uyên nói: "Vậy nên tối qua bọn chúng đánh hơi được khí tức của chúng ta, rồi ập đến." May mà y và Liên Vô Thương tu vi cao thâm, nếu là tu sĩ bình thường gặp phải quân đoàn hung thú này, e rằng đã bị chúng xé xác, còn đâu mà sống sót?

 

Ngân Tước Đoàn Đoàn nói: "Các ngươi từ bên ngoài đến, khả năng kháng bệnh không bằng tộc Vũ chúng ta, rất dễ bị dịch bệnh xâm nhiễm. Xét thấy các ngươi đã có triệu chứng mất ngủ và gặp ác mộng, ta nghĩ không thích hợp để đưa các ngươi quay lại Đào Hoa Nguyên." Vạn nhất Ôn Hành bọn họ biến thành hung thú, sẽ gây nguy hại cho tộc Vũ ở Đào Hoa Nguyên.

 

Phượng Uyên hiểu chuyện nói: "Nếu ta làm thành chủ, ta cũng sẽ làm như vậy." Ngân Tước Đoàn Đoàn nói: "Các ngươi đã tiêu diệt nhiều hung thú như vậy chỉ trong một đêm, ta, với tư cách là thành chủ Đào Hoa Nguyên, vô cùng cảm kích các ngươi. Các ngươi cần gì cứ nói, chỉ cần có thể làm được, chúng ta nhất định sẽ giúp."

 

Ôn Hành hỏi: "Những người đã biến thành hung thú, thực sự không thể trở lại sao?" Nghe vậy, Ngân Tước Đoàn Đoàn buồn bã cúi đầu: "Nếu có thể, ta cũng mong bọn họ hồi phục. Dịch bệnh này rất khó đối phó, ngay cả những y giả giỏi nhất của tộc Vũ cũng không tìm ra nguyên nhân. Từ khi hung thú xuất hiện đến nay đã hơn vạn năm, chúng ta chưa bao giờ ngừng nghiên cứu về chúng và dịch bệnh, nhưng vẫn không thu được kết quả gì.

 

Dịch bệnh này bộc phát trong thời gian ngắn, không ai biết chính xác cách thức lây nhiễm. Trong hàng vạn năm qua, hàng triệu tu sĩ đã bị dịch bệnh nuốt chửng. Hiện tại, ngoài việc nhốt chúng trong khu rừng trên mặt đất, chúng ta không còn cách nào khác."

 

Chiến đấu thì vô ích, tộc Vũ ở Thái Uyên Cảnh nhiều đến mấy cũng không đủ cho hung thú ăn. Không chiến đấu thì chỉ có thể dung túng chúng đi lại trong rừng, thỉnh thoảng sẽ có tộc Vũ bị chúng săn lùng. May mà dịch bệnh đáng sợ này chưa lan truyền ra ngoài, nếu không, không biết tiên giới sẽ biến thành thế nào.

 

Ngân Tước Đoàn Đoàn nói: "Đông Hoàng Đại Nhân không nỡ nhìn thấy núi sông nhuốm máu, sinh linh đồ thán, nên trong lúc Thái Uyên Cảnh gặp nguy, ngài đã tế ra Đông Hoàng Chung. Hung thú còn chưa bị tiêu diệt, thì tu sĩ Thái Uyên Cảnh vẫn chưa thể rời khỏi."

 

Phượng Uyên bừng tỉnh nói: "Thảo nào những năm ta ở Thái Hư Cảnh rất ít thấy người của Thái Uyên Cảnh ra ngoài." Ngân Tước Đoàn Đoàn nghiêm túc nói: "Phượng Quân nói vậy là không đúng. Thái Uyên Cảnh vạn năm qua chưa từng có ai rời đi, những người mà ngài gặp tự xưng là từ Thái Uyên Cảnh, thực chất chưa từng đến nơi này."

 

Ngân Tước Đoàn Đoàn nói: "Đông Hoàng Chung và kết giới bên ngoài chỉ còn cách nhau mười mấy dặm không gian. Khu vực đất đai ở đó đã được chúng ta thanh lọc, không có hung thú nào. Người ngoài có thể đi vòng qua khu vực này."

 

Tuy nhiên, con đường vòng phía ngoài có gì cũng dễ nhìn thấy ngay, nên chẳng có tu sĩ nào muốn từ bỏ pháp trận truyền tống tốt đẹp để đi đường vòng cả.

 

Ngân Tước Đoàn Đoàn và những người khác rời đi, Ôn Hành và đồng đội bước ra khỏi xe kéo, ngước nhìn bầu trời xanh trong trẻo mà lòng lại cảm thấy nặng trĩu. Họ nhìn nhau rồi quyết định tự tìm chút việc để làm. Vân Hoa Hoa bắt đầu thu dọn đống xác khắp núi đồi, mọi người cùng nhau đào một cái hố lớn, đem toàn bộ xác chết vứt vào. Phượng Uyên và Phượng Vân Bạch thả yêu hỏa xuống, đống xác trong hố bùng cháy dữ dội, chẳng mấy chốc chỉ còn lại lớp tro trắng xóa.

 

Khi xác chết cháy hết, mọi người lấp cái hố lại.

 

Cả nhóm ngồi trong xe kéo, Ôn Hành làm đại diện, ho nhẹ một tiếng: "Vừa rồi thành chủ của tộc Vũ nói chúng ta có thể đã nhiễm phải dịch bệnh. Bây giờ mọi người cùng nhau nghĩ cách đối phó xem sao."

 

Liên Vô Thương nói: "Chúng ta đã vô tình tiến vào Thái Uyên Cảnh mà không có bất kỳ sự phòng bị nào, mấy ngày nay mọi người đều có biểu hiện mệt mỏi, ta đề nghị mọi người nghỉ ngơi thật tốt. Đêm qua chúng ta đã thức trắng đối phó với hung thú, đêm nay chúng rất có khả năng sẽ lại tấn công, e rằng chúng ta còn phải trải qua một trận chiến nữa."

 

Phượng Uyên lên tiếng: "Ta đồng ý với Vô Thương. Cho dù chúng ta thật sự đều nhiễm phải dịch bệnh, thì trước khi chết cứ cố tiêu diệt thêm một số hung thú, coi như tích công đức. Nếu trong chúng ta có người... phát bệnh, thì những người chưa bị hãy nhanh chóng ra tay, nhắm vào Tử Phủ, tim, cổ, để người phát bệnh không phải chịu đau đớn."

 

Những lời này khiến Ôn Hành cảm thấy hổ thẹn: "Sớm biết mọi chuyện thành ra thế này, ta đã nên đi một mình." Liên Vô Thương vỗ vai y: "Đừng nói như vậy nữa, giờ chúng ta chẳng phải vẫn ổn sao?"

 

Vân Thanh nói: "Ta nghĩ mọi người cần giữ tâm trạng thoải mái, muốn ăn gì thì cứ ăn, muốn uống thì cứ uống. Ta nghe gia chủ Vương nói, người bệnh nhất định phải giữ tinh thần vui vẻ, thân thể sạch sẽ, tâm trạng phải tốt. Giống như sư tôn của ta đây, chưa chắc đã mắc dịch bệnh mà tự dọa chết trước rồi. Mọi người đừng học theo sư tôn!"

 

Vân Thanh vừa dứt lời, Phượng Uyên chợt nhớ ra chuyện gì đó: "Cái dây leo hút máu của ngươi sao rồi? Hôm qua hút quá nhiều máu thịt, nếu phát bệnh cũng sẽ là nó phát bệnh *****ên."

 

Nghe Phượng Uyên nói vậy, Vân Thanh gãi đầu: "Hả? Hoa Hoa vẫn ổn mà." Cậu thả ra một đoàn linh quang, chỉ thấy trong đó, Vân Hoa Hoa đã chuyển sang màu tím đỏ kỳ dị, nhưng tinh thần lại có vẻ không tệ.

 

Sau khi rơi xuống đất, Vân Hoa Hoa bò khắp nơi, hướng về những vật hình tròn. Chẳng mấy chốc, trong phòng khách, các chậu hoa, bình hoa đều bị nó quật ngã rơi đầy đất. Vân Thanh khó hiểu hỏi: "Hoa Hoa, ngươi sao thế?" Vân Hoa Hoa duỗi hai nhánh dây leo, vẽ một hình tròn.

 

Vân Bạch suy đoán: "Tròn? Quả cầu? Không, ngươi muốn một kết giới!" Nghe thấy lời này, Vân Hoa Hoa liền hăng hái vung vẩy dây leo: "Ừm!"

 

Vân Thanh vui mừng nói: "Hoa Hoa, ngươi biết nói rồi!" Vân Hoa Hoa lại vung dây leo: "Ừm!"

 

Liên Vô Thương dùng ngó sen tạo ra một kết giới trong suốt hình tròn, Vân Hoa Hoa cuộn kết giới rồi bò ra ngoài xe kéo. Ôn Hành và mọi người theo ra, chỉ thấy Vân Hoa Hoa biến thành bản thể, kết giới cũng phóng to bao phủ lấy nó. Vân Hoa Hoa duỗi một dây leo to bằng thùng nước, cố sức quăng đi. Dây leo lập tức gãy bên trong kết giới.

 

Ôn Hành và mọi người từng thấy Vân Hoa Hoa làm như thế này, dây leo hút máu sau khi hút đủ máu thịt sẽ sinh ra một loại vật liệu quý hiếm gọi là Tử Cực Ngọc. Ở hạ giới, Tử Cực Ngọc là nguyên liệu quý giá để luyện khí và luyện đan, lần trước Vân Hoa Hoa đã sản xuất ra rất nhiều Tử Cực Ngọc để Huyền Thiên Tông luyện ra vô số Hóa Anh Đan.

 

Chỉ thấy những dây leo trong kết giới bắt đầu co lại, cuối cùng để lại mấy chục nhánh to bằng đùi người, hơi trong suốt, chính là Tử Cực Ngọc. Nhưng chuyện vẫn chưa kết thúc, dây leo tạo ra Tử Cực Ngọc bắt đầu xuất hiện vết nứt, Phượng Uyên có thể nhìn thấy rõ ràng trong chiếc dây leo rỗng đó dường như có thứ gì đang lấp lánh.

 

Vân Hoa Hoa ầm ầm đổ vật vào trong kết giới, chỉ thấy bên trong xuất hiện một loại khoáng thạch đỏ tươi, to bằng móng tay. Hình dạng khoáng thạch không đồng đều, nhưng lại tỏa ra linh khí quen thuộc.

 

Ôn Hành nhặt một viên lên xem xét, cau mày nói: "Cảm giác giống Đoạn Giới Thạch." Phượng Uyên cũng cầm một viên: "Ta thấy giống trường kích của Kỳ Dương." Trường kích của Kỳ Dương chính là được luyện từ Đoạn Giới Thạch và Khai Thiên Phủ!

 

Ba người nhìn nhau không nói, rồi nhìn vào trong kết giới. Vân Hoa Hoa vung dây leo, trong kết giới trải đầy một lớp khoáng thạch đỏ! Những khoáng thạch này thật sự là thứ mà Vân Hoa Hoa đã hút từ máu thịt của hung thú sao?

 

Vân Hoa Hoa đưa kết giới cho Vân Thanh: "Đây~" Vân Thanh khen ngợi: "Hoa Hoa làm tốt lắm!" Vân Hoa Hoa đắc ý quay về thức hải của Vân Thanh, Vân Thanh đưa kết giới cho Ôn Hành: "Sư tôn, người cần dùng đến thứ này phải không?"

 

Lũ trẻ trong phòng đã ngủ say, còn ba người Ôn Hành thì nhìn những viên khoáng thạch trong kết giới mà đau đầu. Liên Vô Thương cầm khoáng thạch lên lật qua lật lại xem: "Chẳng lẽ người của Thái Uyên Cảnh đã vô tình chạm phải Đoạn Giới Thạch nên mới sinh ra dị biến?"

 

Ôn Hành không đồng tình: "Đoạn Giới Thạch sẽ khiến tu sĩ hành vi khác thường, nhưng nếu nó thật sự khiến tu sĩ biến thành hung thú... thì sao các tu sĩ ở hạ giới lại không biến dị?" Trước kia ở Cửu Tiêu Giới, Ôn Hành đã từng thấy qua Đoạn Giới Thạch, thứ này còn được tu sĩ sử dụng rộng rãi. Trên thượng giới, Dung Xuyên và Miêu Miêu chẳng phải ai cũng đã tiếp xúc với Đoạn Giới Thạch rồi sao? Nhưng họ vẫn khỏe mạnh, đâu có biến thành hung thú.

 

Liên Vô Thương ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: "Có thể... liên quan đến Khai Thiên Phủ? Khai Thiên Phủ đã hỏng, những người này có lẽ vô tình bị dính phải bột vụn của nó?" Dứt lời, ba người liền nhìn nhau kinh ngạc.

 

Vân Thanh và Vân Bạch đang say giấc thì bị lay tỉnh. Vân Thanh mở mắt ra, chỉ thấy Ôn Hành đang than ngắn thở dài: "Đồ nhi, vi sư có lẽ không sống được nữa. Nếu ta biến thành hung thú, sau này cây gậy ăn xin giao lại cho con. Con về sau phải nói với sư huynh đệ, đừng báo thù. Sau này sống cho thật tốt, đợi khi đạo mộc mạnh mẽ hơn thì các con quay về Huyền Thiên Tông..."

 

Ôn Hành bên này cứ nói luyên thuyên với Vân Thanh đang ngơ ngác. Bên kia, mắt Phượng Uyên đỏ hoe, nhưng lại kín đáo hơn: "Quân Thanh, ở hành cung của Phượng tộc, phụ thân còn chôn không ít bảo vật, con về nhớ đào kỹ một chút. Còn nữa, hãy đối xử tốt với Quế Ngô, dù gì nó cũng ấp con nở ra. Sau này nếu phụ thân không còn nữa, con chính là Phượng Quân duy nhất của Phượng tộc..."

 

Vân Lạc Lạc và Bạch Hoan nhìn họ đầy ngạc nhiên, Bạch Hoan gãi đầu quay sang Liên Vô Thương: "Sư mẫu, sư tôn và Phượng Quân đang nói gì thế? Ồn ào quá, không ngủ yên nổi."

 

Sau khi Ôn Hành và Phượng Uyên giao phó xong "di ngôn," hai người không có chút chí khí nào, nằm bẹp trên giường.

 

Phượng Uyên thở dài: "Cuộc đời này ngắn ngủi thật. Ta vừa mới gặp Quân Thanh chưa bao lâu, giờ đã sắp biến thành hung thú rồi. Thứ đó vừa xấu vừa kinh, ta không muốn biến thành nó." Ôn Hành động viên: "Cố lên, Phượng Quân. Chỉ cần chúng ta không ngủ, dịch bệnh sẽ không chạm đến chúng ta."

 

Liên Vô Thương thật không chịu nổi hai kẻ ngốc này nữa, y thở dài: "Ở hành cung Phượng tộc, ba người chúng ta đều đã tiếp xúc với Khai Thiên Phủ và Đoạn Giới Thạch, nhưng đó là chuyện xảy ra mấy tháng trước rồi. Nếu thực sự nhiễm bệnh, đã phát bệnh từ lâu rồi."

 

Nói thế chẳng sao, nhưng vừa nghe xong Phượng Uyên lại càng buồn: "Chẳng phải vì trong hành cung Phượng tộc thiếu điều kiện phát bệnh sao? Vừa tới Thái Uyên Cảnh, dịch bệnh ẩn giấu trong cơ thể chúng ta bùng phát ngay lập tức thì sao?" Ôn Hành than: "Đời Bạt Sinh thật ngắn ngủi. Vô Thương, chúng ta phải đối mặt với cuộc đời tăm tối này thôi."

 

Liên Vô Thương thở dài. Sao y lại chọn một đạo lữ ngốc nghếch như vậy, còn kết bạn với một kẻ chẳng đáng tin cậy?

 

Trong khi Ôn Hành và Phượng Uyên ủ ê nằm bẹp, thì Vân Hoa Hoa lại đầy sức sống, thay thế họ canh gác bên cạnh xe kéo vào ban đêm. Mặt trời vừa khuất bóng, tiếng gầm rú lại vọng lên từ núi rừng. Tối nay, hung thú tụ tập càng nhiều hơn.

 

Nghĩ đến việc chúng từng là người tu hành, Ôn Hành và mọi người lại cảm thấy không nỡ ra tay. Nhưng không sao, đã có Vân Hoa Hoa. Nó bành trướng thành yêu hình, mọc ra bốn dây leo, chiếm lĩnh phạm vi hơn năm mươi dặm. Nó sớm đã dùng những dây leo to nhất nâng xe kéo lên không trung.

 

Trong khi Ôn Hành và Phượng Uyên đang nằm đó, Vân Hoa Hoa giống như đang thu gom chuột đồng, từ trên trời hay dưới đất, cứ kẻ nào bị nó cuốn trúng là liền bị hút khô. Khi hung thú cắn đứt một dây leo của nó, lập tức mọc ra hai dây leo mới.

 

Vân Thanh và những người khác không cần bước ra ngoài, chỉ nghe thấy tiếng hát cực kỳ chói tai của Vân Hoa Hoa: "Vân Bạch Bạch trời xanh xanh~" Có vẻ như Vân Hoa Hoa đang rất vui. Chưa đến cuối giờ Hợi, nó đã yên tĩnh lại, tiếng gầm gừ xung quanh cũng lắng xuống.

 

Ngày hôm sau, khi mọi người ra khỏi xe kéo, chỉ thấy xung quanh đã xuất hiện một vòng tròn núi xác. Vân Hoa Hoa đứng sừng sững trên đỉnh núi xác, hạnh phúc rung rinh những cái gai của mình. Sau một đêm ăn uống no nê, nó đã mọc thêm năm dây leo. Đến giờ, sức mạnh của nó đã trở lại hoàn toàn sau khi bị thiệt hại bởi Thiên Đạo lúc phi thăng cùng Vân Thanh lên thượng giới.

 

Mấy ngày sau, Ôn Hành cố nén cơn buồn ngủ, nói với Liên Vô Thương: "Vô Thương, ta là thân Bạt, nếu trong ba người chúng ta có ai còn sống, thì người đó chắc chắn là ngươi." Ôn Hành nắm lấy tay Liên Vô Thương: "Vô Thương, nhìn ta đi, đừng chỉ lo đọc sách."

 

Liên Vô Thương thở dài, bất đắc dĩ nhìn Ôn Hành với hai quầng thâm trên mắt: "Nếu ngươi buồn ngủ thì cứ nghỉ đi, đừng gắng gượng. Nếu không, ta sẽ giúp ngươi dùng linh khí điều hòa một vòng." Thân thể của tu sĩ chỉ cần có linh khí là có thể hồi phục, Ôn Hành ngủ mấy ngày không chợp mắt cũng không thể có quầng thâm thế này.

 

Nhưng Ôn Hành lại giống như các tiên nhân trên thượng giới, kiên định tin rằng "đại đạo chí giản," muốn quay về bản chất giản đơn, sống cuộc sống bình thường. Vì thế, y nhất quyết không chịu dùng đan dược hay linh khí để rèn luyện cơ thể. Ôn Hành ấm ức nắm lấy tay Liên Vô Thương: "Ta không muốn lây bệnh cho ngươi."

 

Liên Vô Thương không muốn bận tâm đ ến Ôn Hành nữa. Không biết Ôn Hành và Phượng Uyên đang diễn cái trò gì, hai người rõ ràng chẳng sao cả, lại làm ra vẻ mình sắp chết đến nơi. Ôn Hành còn định nói thêm gì đó thì nghe Liên Vô Thương nói: "Nghe đây, Ôn Hành, ngươi vốn đã là một người chết rồi. Thân Bạt vốn dĩ là người chết, ngươi đã không thể chết thêm lần nữa. Cho dù ngươi chết, xuống U Minh giới, Tiêu Lệ cũng sẽ cho ngươi đi cửa sau trở về. Ngươi còn sợ gì nữa?"

 

Ôn Hành gục đầu xuống đùi Liên Vô Thương: "Ta sợ ngươi không quan tâm đ ến ta. Ta còn sợ khi nhắm mắt lại, sẽ không thể thấy ngươi nữa." Liên Vô Thương nhìn thẳng vào mắt Ôn Hành, y cúi xuống hôn nhẹ lên trán y: "Ngươi sẽ không sao đâu, đừng tự dọa mình."

 

Vân Thanh gõ cửa bước vào: "Sư tôn, Hoa Hoa nói quanh đây không còn nhiều hung thú nữa, hôm nay chúng ta đổi chỗ thôi, nếu không Hoa Hoa tối nay không có gì để ăn nữa." Ôn Hành ủ rũ nói: "Ngươi tự quyết đi."

 

Vân Thanh lẩm bẩm đóng cửa lại: "Mấy ngày nay sư tôn và Phượng Quân cứ như hai tên ngốc." Cậu xoa đầu Vân Lạc Lạc, dạy bảo: "Lạc Lạc, sau này ngươi không được học theo sư tôn. Đó gọi là tự dọa mình, không bệnh cũng dọa ra bệnh."

 

Vân Lạc Lạc tiếp thu: "Ừm!" Nó nhất định sẽ trở thành một con Ứng Long vui vẻ, lạc quan, tích cực. Quyết không biến thành một con Ứng Long lười biếng, nhát gan, ngốc nghếch và nhu nhược như thế!

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Ôn Hành: Ta đã chạm vào trường kích đó suốt thời gian trước, chắc chắn là xong đời rồi. Ta mà chết thì Vô Thương phải làm sao đây?

 

Phượng Uyên: Thương con ta còn nhỏ như vậy, đã phải chịu cảnh không có phụ thân rồi.

 

Liên Vô Thương: ...Thật không muốn thừa nhận hai tên ngốc này là hai người quan trọng nhất đời ta.

 

Vân Thanh: Gia chủ Vương nói, có nhiều người thực ra chẳng bệnh tật gì to tát, họ tự dọa chết mình thôi.

 

Vân Bạch: Thật là thiếu khả năng chịu đựng tâm lý mà.

 

Vân Lạc Lạc: Lạc Lạc không học theo họ!

 

Vân Hoa Hoa: ...Ợ~
Bình Luận (0)
Comment