Thị vệ thân cận của Đế Tuấn có tên là Mặc Trai. Nếu Đế Tuấn đích thân đến đón Vân Thanh, ít nhất cũng phải phái Mặc Trai đến. Nhưng trong mười tám người trên đạo linh quang ngũ sắc kia, Vân Thanh không nhận ra ai cả. Không lâu sau, đạo linh quang ngũ sắc đã đến hành cung của Đào Hoa Nguyên. Mười tám người trên đó được linh khí cuốn theo, khiến linh quang tràn ngập khắp hành cung. Hương thơm từ người họ lan tỏa ra vài dặm.
Người đứng đầu là một nam tử Dực tộc có vẻ mặt ngạo mạn, thân hình cao lớn, còn cao hơn Ôn Hành một cái đầu. Đôi lông mày của hắn sắc bén, vươn cao đến tận thái dương. Mái tóc đỏ rực như ngọn lửa bùng cháy. Toàn thân hắn tỏa ra vẻ phóng khoáng và kiêu ngạo, bộ lông vũ trên người lóe sáng lấp lánh, khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Ôn Hành truyền âm cho Phượng Uyên: "Lão Phượng, lần này phong thái của ngươi bị con chim này lấn át rồi." Đây là lần *****ên hắn thấy một Dực tộc còn tự phụ hơn cả Phượng Uyên. Hắn có linh cảm, nam tử hoa lệ trước mắt này sẽ vượt qua Phượng Uyên, trở thành người đàn ông chói lọi nhất tiên giới.
Phượng Uyên lạnh lùng truyền âm đáp lại: "Còn gọi ta là lão Phượng, ta sẽ đánh chết ngươi." Giọng nói của Phượng Uyên mang theo chút sát ý: "Hắn là cái thứ gì, dám so với ta, Phượng Hoàng? Trong tộc Dực, Phượng Hoàng là đẹp nhất, không cần phải bàn cãi." Phượng Vân Bạch đứng bên cạnh đành bất đắc dĩ che mặt: "Cha, người đủ rồi đấy."
Người đến kiêu ngạo gật đầu xem như chào hỏi: "Ta là Thành chủ Lưu Quang Thành – Trạc Diễm, dám hỏi vị nào là Kim Ô đại nhân?" Ánh mắt của Trạc Diễm rơi lên người Phượng Uyên, thần thức hắn quét một vòng rồi thầm tính toán trong lòng.
Từ xưa đến nay, Kim Ô đều có mái tóc vàng. Trong số bảy người ở đây, chỉ có hai người có tóc vàng, vậy chắc hẳn Kim Ô nằm trong số đó.
Vân Thanh vừa định mở lời, đã thấy vị nửa cha của mình – Phượng Uyên mỉm cười nói: "Thành chủ Trạc Diễm, hân hạnh được gặp. Ta là Phượng Hoàng – Phượng Uyên." Dám khoe khoang trước mặt ta, xem ai sợ ai!
Trạc Diễm khẽ động chân mày, hắn nhìn lên nhìn xuống đánh giá Phượng Uyên: "Không ngờ trong tộc ta vẫn còn chi nhánh rơi rớt bên ngoài. Ta là Phượng Hoàng – Trạc Diễm, luận huyết thống, ta cao quý hơn ngươi." Hóa ra Trạc Diễm cũng là Phượng Hoàng, hơn nữa còn là một Phượng Hoàng đỏ!
Ôn Hành suýt chút nữa lấy hạt dưa ra để nhấm nháp. Liên Vô Thương cũng tỏ ra hứng thú xem kịch. Ôn Hành truyền âm cho Liên Vô Thương: "À này, lần trước ngươi nói Phượng Hoàng đỏ gọi là gì ấy nhỉ?" Liên Vô Thương nhân tiện giảng lại cho Ôn Hành: "Theo màu sắc của lông vũ mà phân loại. Phượng Hoàng đỏ là chính thống, gọi là Phụng. Phượng Hoàng vàng, loại giống với Phượng Uyên, gọi là Uyên Sồ. Phượng Hoàng tím chính là hai con mà chúng ta gặp dưới hạ giới, gọi là Ngạc Thước. Màu xanh thì gọi là Thanh Loan, còn màu trắng, giống như Vân Bạch, gọi là Hồng Hộc."
Ôn Hành bật cười: "Lão Phượng luôn tự xưng là Phượng Hoàng cao quý nhất, ở Nguyên Linh Giới thì hống hách lắm, giờ lại có một con chim dám nói mình cao quý hơn hắn, hẳn là thù này kết lớn rồi." Liên Vô Thương khuyên nhủ: "Ngươi nói nhỏ thôi, lão Phượng là loại người ngoài mặt thì không quan tâm chuyện gì, nhưng ai đụng vào chỗ hiểm của hắn thì chắc chắn sẽ gặp họa."
Phượng Uyên đã nắm chặt tay thành nắm đấm. Khốn kiếp, đều là Phượng Hoàng ngũ sắc, ai so với ai cao quý hơn chứ? Hắn còn sinh ra một Bạch Phượng Hoàng với bộ lông thuần khiết nhất, hắn đã khoe khoang chưa?
Phượng Uyên vẫn giữ nụ cười: "Hóa ra trong Đông Hoàng Chung còn có đồng tộc của ta, nghe tiếng không bằng gặp mặt." Một con chim tầm thường như thế này sao có thể so được với sự thanh tao, kiêu hãnh của hắn – Phượng Uyên. Hắn là người thừa kế họ Phụng, ai dám so huyết thống với hắn?
Phượng Uyên từ tốn nói: "Đạo hữu Trạc Diễm, vừa rồi ngươi nói sai một câu. Ngươi nói ngươi huyết thống cao quý hơn ta, nhưng có lẽ ngươi chưa biết, ta là Phượng Hoàng thừa kế họ Phụng. Chỉ có người tu luyện mới dùng Phượng Hoàng ngũ sắc để phân biệt, còn trong tộc Phượng Hoàng chúng ta, huyết thống cao quý hay không, phải nhìn vào thực lực."
Không khí xung quanh bỗng nhiên có những tia sét lóe lên. Phượng Uyên và Trạc Diễm nhìn chằm chằm vào nhau, mọi người xung quanh như thấy được những ánh đao ánh kiếm, sấm sét vang rền trong mắt họ. Phượng Uyên chưa bao giờ chịu thiệt, đặc biệt là trong lĩnh vực mà hắn giỏi nhất. Nếu lần này hắn thua, ngày mai hắn sẽ đổi họ, không gọi là Phượng nữa!
Trạc Diễm nhếch mép cười gượng: "Đạo hữu Phượng, cái họ có thể thay đổi mà. Trong Đông Hoàng Chung chúng ta còn có cả tộc Phượng Hoàng định cư. Không ngờ hôm nay có thể gặp ngươi, chắc những năm nay ở bên ngoài ngươi sống cảnh mưa nắng vất vả, nhìn kìa, lông ngươi cũng chẳng còn sáng nữa. Đợi về lại tộc, ta sẽ lo liệu cho ngươi. Phượng Hoàng chúng ta là dòng dõi cao quý của tộc Dực, ngươi cứ an tâm tu dưỡng, nhất định có thể trở thành Đại Phượng Hoàng bóng mượt sáng loáng."
Linh khí quanh người Phượng Uyên sôi lên từng đợt. Cái gì?! Nói ai lông lá bù xù, thảm hại? Phượng Uyên hắn là nhân vật tung hoành tiên giới, lại dám nói như vậy sao! Vân Bạch yếu ớt đứng bên cạnh che mặt: "Cha, hắn không nói người lông lá bù xù, đó là do cha tự nghĩ ra thôi."
Linh khí của Phượng Uyên càng khiến Trạc Diễm cười lớn hơn: "Lưu lạc bên ngoài sao bằng sống trong nhà. Con cháu tộc Phượng Hoàng chúng ta, ai mà không phải là người cao quý, lịch sự? Ở bên ngoài khổ sở lắm nhỉ? Thật đáng thương. Theo ta về tộc đi, tộc Phượng sẽ cho ngươi hơi ấm, những gì ngươi đã đánh mất, ta sẽ giúp ngươi tìm lại sự kiêu hãnh và cao quý."
Phượng Uyên mỉm cười khép mắt lại, Vân Bạch và những người khác nhìn rõ nắm tay của Phượng Uyên dưới ống tay áo đã nổi đầy gân xanh. Liên Vô Thương thở dài: "Lão Phượng sắp tức điên rồi." Ôn Hành cũng cảm thán: "Nhẫn chữ tâm, như lưỡi dao cắt vào lòng, quả là không dễ chịu. Hiếm khi gặp được một đồng tộc, thế mà lại gặp phải kẻ như thế này. Lão Phượng nhẫn nhịn thật không dễ dàng."
Trạc Diễm làm như không thấy vẻ mặt sắp bùng nổ của Phượng Uyên, cúi người xuống nhìn Vân Lạc Lạc đang ngơ ngác cầm chiếc cầu lông trong tay: "Có lẽ vị này chính là Kim Ô đại nhân? Tin từ thành chính truyền đến quả nhiên không sai. Nói rằng Kim Ô tôn quý đã trở về Thái Uyên Cảnh của chúng ta. Được gặp ngài là vinh hạnh của ta, tiếp theo chúng ta sẽ đưa ngài về tộc."
Vân Lạc Lạc ngây ngốc nghiêng đầu: "Hả?" Nàng là Tiểu Ứng Long, đâu phải Tiểu Kim Ô.
Vân Thanh vừa định nói gì đó, thì nghe Phượng Uyên lên tiếng: "Dù Kim Ô hiếm có, nhưng cũng không cần phải hạ thấp bản thân đến mức này. Tộc Phượng chúng ta chẳng thua kém gì Kim Ô." Trạc Diễm hừ lạnh: "Ngươi chỉ là kẻ ngoại lai, biết gì chứ? Vừa nãy ta nể mặt ngươi, mới dùng lời hay ý đẹp với ngươi. Nếu không phải thấy ngươi có công hộ tống Kim Ô, ta đã không cho ngươi về tộc Phượng. Loại Uyên Sồ như ngươi, trong tộc Phượng chỉ cần vơ một nắm cũng đầy. Tốt nhất là giao Kim Ô đại nhân ra đây, chúng ta còn mang người về tộc. Nếu không, ngay cả tộc Phượng cũng không cho ngươi quay về."
Phượng Uyên cười nhạt: "Tộc Phượng ở thượng giới đã sa sút đến mức này rồi sao? Ta hỏi ngươi, giữa chúng ta ở đây, ngươi định làm gì?"
Trạc Diễm đáp: "Kim Ô đại nhân đương nhiên phải về tộc Kim Ô. Ngài tôn quý bất phàm, không thể để chịu khổ ở bên ngoài. Còn ngươi, miễn cưỡng cho phép ngươi quay về tộc Phượng. Còn những người bên cạnh ngươi, nể tình đã bảo vệ Kim Ô đại nhân, những bảo vật này các ngươi cứ nhận lấy, rồi quay về nơi mình đến."
Ôn Hành cùng mọi người liếc nhau, lão tổ tông Kim Ô quả là tàn nhẫn, chỉ cần Kim Ô, còn những người khác thì chẳng thèm để mắt tới.
Ngân Tước Đoàn Đoàn thấy tình hình sắp trở nên căng thẳng, vội vàng khuyên can: "Mọi người đến đây đều vì Kim Ô đại nhân, đừng tức giận, đừng động thủ." Phượng Uyên kiêu hãnh nói: "Ngươi nói sai rồi. Ta đến đây không phải vì Kim Ô, ta đến đây vì con trai ta."
Trạc Diễm liếc Ngân Tước Đoàn Đoàn một cái: "Chỉ là một con sơn tước, không đến lượt ngươi nói chuyện ở đây." Từ trên người Trạc Diễm bùng phát ra một luồng áp lực, Ngân Tước Đoàn Đoàn hai chân run rẩy, hét lên một tiếng rồi ngã nhào xuống đất, khóe miệng chảy ra vết máu. Uy áp của Phượng Hoàng gây ra tổn thương nghiêm trọng đối với những Dực tộc khác, nội tạng của Ngân Tước Đoàn Đoàn bị áp lực của Trạc Diễm làm tổn thương.
Phượng Uyên không thể nhịn được nữa: "Oai phong thật, đến cả Dực tộc vô tội cũng xuống tay, ngươi xứng làm Phượng Hoàng sao?!" Bình thường Phượng Uyên rất hòa nhã, nhưng một khi bị chạm tới giới hạn, hắn sẽ không nói nhiều, ra tay ngay lập tức.
Phượng Uyên vung nắm đấm lên, đánh mạnh vào mặt Trạc Diễm, một cú đấm khiến cơ thể Trạc Diễm bay ra khỏi hành cung. Đầu óc Trạc Diễm vang lên ong ong, hắn lảo đảo đứng dậy, há miệng phun ra một búng máu, trong đó còn kẹp theo vài chiếc răng lớn!
Từ khi sinh ra đến nay, Trạc Diễm chưa bao giờ chịu uất ức như thế này! Hắn xé rách không gian bên cạnh, rút ra một thanh linh kiếm đỏ rực như lửa: "Dám thương tổn ta?! Người đâu, bắt lấy bọn chúng!"
Mười bảy người đi cùng Trạc Diễm liền bỏ đồ trong tay, rút binh khí ra. Ôn Hành và mọi người nhìn thấy, thốt lên: "Ồ, đánh thật rồi à!" Liên Vô Thương nói: "Dù sao cũng là đồng tộc, nương tay một chút."
Lũ trẻ nhìn thấy sắp đánh nhau, lập tức hành động theo ý thức. Vân Lạc Lạc và Bạch Hoan chui vào mai rùa, còn Vân Thanh và Vân Bạch lấy dao nhỏ ra.
Tòa hành cung màu hồng tinh xảo của Đào Hoa Nguyên gặp họa, đỉnh của cây đại thụ trở thành một chiến trường hỗn loạn. Ngân Tước Đoàn Đoàn ôm đầu co rúm lại: "Đừng đánh nữa!! Đừng đánh nữa!" Đào Hoa Nguyên toàn những Dực tộc yếu ớt, từ khi sinh ra hắn chưa từng thấy cảnh tượng đáng sợ như thế này.
Vân Thanh nhanh trí úp một cái nồi lên đầu Ngân Tước Đoàn Đoàn: "Thành chủ đội nồi! Đừng sợ!" Thân thủ của Vân Thanh nhanh nhẹn, dáng người nhỏ bé, trong chớp mắt đã đánh úp một tên Dực tộc đang định trói Vân Bạch.
Ôn Hành vốn không muốn dùng đến rễ cây, vì để đối phó với đám hung thú thời gian trước, nhiều rễ cây đã bị bẻ gãy, cần phải nghỉ ngơi một hai tháng mới mọc lại được. Nhưng thấy tình hình ngày càng loạn, Ôn Hành đành tế ra rễ cây.
Đám Dực tộc đi cùng Trạc Diễm đều có thân thủ không tồi. Khi Ôn Hành vừa tế ra rễ cây, đã có một Dực tộc thi triển kiếm ảnh trùng trùng. Kẻ này lúc đầu đứng sau lưng Trạc Diễm, có vẻ là người giỏi nhất trong nhóm. Ôn Hành không ngờ trong đám Dực tộc ở thượng giới lại có người sử dụng kiếm pháp tinh diệu như vậy, chợt nhớ đến người bạn tốt Thiệu Ninh mà hắn đã lâu không gặp. Không biết hiện giờ Thiệu lão đang thế nào.
Với ý định giao đấu thử sức, Ôn Hành cầm cây gậy ăn mày lên làm kiếm đánh nhau với tên Dực tộc kia. Từ sự khinh thường lúc đầu, tên Dực tộc dần nghiêm túc hơn, đến cuối cùng hầu như bị Ôn Hành áp chế. Ôn Hành còn tốt bụng chỉ điểm cho hắn: "Vừa rồi chiêu đó, nếu ngươi tiến thêm một bước nữa, có thể đâm vào ngực ta, nhưng nếu tiến lên, chỗ yếu của ngươi sẽ lộ ra..."
Ánh mắt của tên Dực tộc từ nghiêm túc chuyển thành xấu hổ, từ xấu hổ biến thành bất lực. Cuối cùng, hắn nói: "Đa tạ đạo hữu chỉ điểm, nhưng chúng ta đang trong trận chiến, mong đạo hữu nghiêm túc một chút." Muốn nghiêm túc? Rất đơn giản!
Rồi Ôn Hành cầm gậy, chỉ trong chớp mắt đã đập ngất con chim nhỏ kia. Đáng thương cho tộc Vũ, chưa kịp nhìn rõ Ôn Hành ra tay thế nào, đã ngã gục xuống đất. Thanh linh kiếm trong tay cũng "cạch" một tiếng, vỡ thành hai mảnh.
Liên Vô Thương không ra tay, bởi vì một khi hắn xuất chiêu, tất sẽ là sát chiêu. Tộc Vũ nơi đây không phải kẻ thù sinh tử, không cần thiết phải làm to chuyện đến mức một mất một còn. Liên Vô Thương chăm chú quan sát trận chiến giữa Phượng Uyên và Trạc Diễm.
Vân Thanh và Vân Bạch cùng nhau phối hợp, nhanh chóng trói hết đám tộc Vũ còn lại, dù có chịu chút thương tích nhỏ. Nhưng hai đứa trẻ có thể làm được đến mức này đã không phải chuyện dễ dàng, huống hồ bọn chúng còn đang phân tâm quan sát trận chiến bên ngoài.
Toàn bộ người trong Đào Hoa Nguyên đều đã ra ngoài, bọn họ đều đang chăm chú theo dõi. Chẳng vì điều gì khác, chỉ đơn giản vì hai con phượng hoàng đang đánh nhau thật quá đẹp mắt! Vừa mỹ lệ, vừa hung dữ, lại vô cùng tàn khốc. Đặc biệt là Phượng Uyên, ra tay thật tàn nhẫn, chẳng hề quan tâm chuyện đánh người thì không đánh vào mặt. Hắn chuyên nhắm thẳng mặt Trạc Diễm mà đấm.
Phượng Uyên vốn là phượng hoàng từng trải qua đại chiến Tiên Ma. Dù những năm sau tu vi viên mãn, không muốn phi thăng nên buộc phải ẩn thân dưỡng tính, nhưng bản chất hắn cũng chẳng khác gì Vân Bạch. Hả? Tính tình Vân Bạch thế nào ư? Phải hỏi sao? Lầm lì, khó chịu và nóng nảy. Phượng Uyên là cha của hắn, nên tính khí chỉ có hơn chứ không kém. Trạc Diễm được nuôi dưỡng trong Đông Hoàng Chung lớn lên, làm sao có thể là đối thủ của Phượng Uyên?
Phượng Uyên sợ ảnh hưởng đến Đào Hoa Nguyên, liền kéo Trạc Diễm bay thẳng lên không trung, gần chạm đến đỉnh Đông Hoàng Chung. Độ cao này, tộc Vũ bình thường không bay lên nổi, cho dù không cẩn thận gây nổ, cũng không làm thương tổn những người bên dưới đang xem náo nhiệt. Đúng thế, Ôn Hành quả thật lấy ra một quả dưa mật để gặm, Bạch Hoan và Vân Thanh cũng ngồi thành hàng ngắm trời.
Phượng Uyên tay không đánh nhau, một tay hắn đặt sau lưng, nhìn Trạc Diễm nói: "Lại đây." Trong lòng Trạc Diễm đã bắt đầu hoảng hốt, mặt hắn bị Phượng Uyên đấm liên tục đến cả chục lần, đầu óc ong ong.
Trạc Diễm vung linh kiếm lao thẳng về phía Phượng Uyên, tựa như một tia chớp đỏ rực, mũi kiếm ***** những tia lửa. Thanh kiếm lao nhanh, người bình thường căn bản không thể né tránh. Trong lòng Trạc Diễm đắc ý, đây là tuyệt kỹ của hắn. Thanh kiếm sắc bén kết hợp với tốc độ vô song, nhiều đối thủ chưa kịp phản ứng đã bị linh kiếm của hắn chém làm đôi. Dù không trúng cũng không sao, hắn có thể trong nháy mắt bổ thêm hàng chục kiếm, khiến đối phương không kịp né tránh.
Phượng Uyên nhẹ nhàng nghiêng người, nói: "Xem ra cha ngươi không dạy ngươi, kiếm pháp của ngươi không thuần khiết. Nói là kiếm pháp, chi bằng gọi là đao pháp. Thôi thì, hôm nay ta, một phượng hoàng chính thống, sẽ dạy ngươi rằng kiếm không phải dùng như thế. Hãy nhìn kỹ."
Thân hình Phượng Uyên nhẹ nhàng lướt qua một bên, nụ cười đắc thắng trong mắt Trạc Diễm lập tức bị thay thế bằng sự kinh hoàng. Hắn rõ ràng nhìn thấy động tác của Phượng Uyên, nhưng lại không thể điều chỉnh thân thể để né tránh. Hắn đã rất nhanh rồi! Tại sao Phượng Uyên có thể làm được như vậy?
Ôn Hành nhướn mày: "Lão Phượng tốc độ khá thật đấy." Liên Vô Thương nhận xét: "Dạo gần đây ba người chúng ta cùng nhau tu luyện trong tu luyện trường, hắn luôn bị ngươi dùng tốc độ đánh lén. Để đối phó ngươi, hắn đã bỏ công sức." Bình thường Ôn Hành nhìn có vẻ chậm chạp như con ốc sên, nhưng khi thật sự đánh nhau, tốc độ cực nhanh, lực lại mạnh, có rất ít người dám chính diện đối đầu với hắn.
Trạc Diễm kinh hoàng nhìn cổ tay đang cầm kiếm của mình bị Phượng Uyên bẻ xuống, hắn không thể khống chế mà buông tay. Hắn đã mấy nghìn năm chưa từng bị ai đoạt kiếm, không ngờ lần này lại bị Phượng Uyên nhẹ nhàng đoạt mất. Chưa hết, thân hình hắn chậm rãi bay về phía Phượng Uyên. Phượng Uyên mỉm cười, rồi nâng đầu gối lên đập vào bụng Trạc Diễm. Thân thể Trạc Diễm bay lên, chưa kịp bay cao thì lưng hắn đã bị cùi chỏ của Phượng Uyên đánh mạnh xuống!
Rõ ràng mọi chuyện chỉ diễn ra trong chớp mắt, nhưng Trạc Diễm lại nhìn rõ ràng. Hắn không thể trốn thoát, không thể chạy đi, chỉ có thể nhìn thân thể mình rơi xuống. Những người xem không rõ tình hình chỉ thấy một luồng linh quang đỏ rực từ trên cao đâm mạnh xuống khu rừng phía dưới Đào Hoa Nguyên, tạo ra một cột khói hình nấm.
Thân hình Phượng Uyên như tia chớp lao xuống, một đám tộc Vũ nhỏ cũng lao theo. Ôn Hành và những người khác nhìn thấy Phượng Uyên đuổi theo Trạc Diễm xuống phía dưới. Toàn thân Trạc Diễm đau đớn dữ dội, hắn cảm thấy thần hồn mình như muốn bay khỏi cơ thể! Nhưng chưa kịp thoát ra, đã bị một luồng linh quang vàng kim mạnh mẽ ép trở lại.
Trong mắt Phượng Uyên có linh quang màu vàng đang bừng cháy, hắn cầm thanh kiếm đỏ rực, lao về phía Trạc Diễm. Nếu trúng phải nhát kiếm này, dù không chết cũng mất nửa cái mạng! Trạc Diễm lăn tròn trên mặt đất, tự cho rằng mình đã tránh được thanh kiếm. Ngay khi hắn định lăn tiếp, một luồng hồng quang lướt qua trước mắt, linh kiếm của hắn đã cắm ngay bên đầu, cắt đứt một lọn tóc.
Phượng Uyên cúi người, một chân đặt lên ngực Trạc Diễm, từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nói: "Tiểu tử, nếu ta muốn giết ngươi, ngươi nghĩ ngươi có thể tránh được không?" Trạc Diễm trong lòng đã sợ, nhưng vẫn cố cứng miệng: "Có bản lĩnh thì giết ta đi. Giết đồng tộc, ngươi sẽ vĩnh viễn không được vào tộc Phượng."
Phượng Uyên mỉm cười nhạt: "Tộc Phượng? Ta chính là tộc Phượng. Nơi có ta, nơi đó có phượng hoàng. Ta cần gì phải bận tâm cái tộc của các ngươi? Ta sẽ không giết ngươi, nhưng... ngươi cần phải chịu chút giáo huấn." Bàn tay Phượng Uyên vươn về phía áo của Trạc Diễm, đồng tử Trạc Diễm co rút lại, hoảng hốt la lên: "Ngươi, ngươi định làm gì? Dừng lại! Dừng lại! Không được đối xử với ta như thế!!"
Y phục lộng lẫy của Trạc Diễm bị Phượng Uyên xé thành từng mảnh nhỏ, giọng Phượng Uyên lạnh lẽo: "Phượng tộc cao quý, phải không? Phượng hoàng đỏ, phải không? Ta muốn xem trên người ngươi có bao nhiêu sợi lông đỏ. Ngươi tự biến hay để ta giúp ngươi biến đây?"
Vũ tộc lấy tay che mặt, nhưng lại không nhịn được mà len lén nhìn qua các khe ngón tay. Chỉ thấy Phượng Uyên đang ấn chặt thanh niên to lớn hơn mình, chỉ trong vài ba chiêu đã ***** Trạc Diễm, biến hắn thành một con gà trắng trụi lông. Tất nhiên, thân hình của Trạc Diễm vẫn còn chút đáng để nhìn, nhưng thứ mà Phượng Uyên cần không phải là cái này.
Ôn Hành cầm quả dưa mật suýt rơi xuống đất: "Lão Phượng... hóa ra có sở thích này sao?" Giữa thanh thiên bạch nhật mà dùng cách này để sỉ nhục đối thủ, đúng là có chút dã man. Nhưng vốn dĩ Phượng Uyên chính là loài chim mà.
Liên Vô Thương nói: "Lời này đừng để Phượng Uyên nghe thấy, nếu không ta cũng không giúp được ngươi đâu." Ôn Hành vô tội nhìn xuống: "Nhưng động tác của lão Phượng này, thực sự khiến người ta sinh lòng liên tưởng mà."
Dưới thân Phượng Uyên, linh quang bỗng lóe lên, một con phượng hoàng ngũ sắc hiện ra. Vì vừa bị hành hạ nên lông trên người nó rối bời, đầu cổ lấm lem. Đám tiểu Vũ tộc xung quanh kinh ngạc: "Oa, đó chính là phượng hoàng sao, thật đẹp quá!"
Sau đó, Phượng Uyên cũng biến thành một con phượng hoàng to lớn hơn. Cả hai đều là phượng hoàng ngũ sắc, chỉ là lông trên người Trạc Diễm nghiêng về màu đỏ, trong khi lông trên người Phượng Uyên thì phần lớn là màu vàng kim.
Phượng Uyên ấn chặt Trạc Diễm, bắt đầu bứt lông! Trạc Diễm la hét thảm thiết, nhưng Phượng Uyên chẳng chút nương tay. Trạc Diễm không phải tự xưng là phượng hoàng đỏ cao quý sao? Chờ khi Phượng Uyên bứt hết lông đỏ trên người hắn, xem hắn còn làm cao thế nào.
Trong rừng cây xung quanh, lông phượng hoàng đỏ tung bay loạn xạ. Linh khí của Phượng Uyên như lưỡi dao lướt qua da thịt của Trạc Diễm, lông vũ đỏ trên cổ hắn lả tả rơi xuống. Ban đầu, Trạc Diễm còn la hét chửi bới, nhưng sau đó chỉ còn tiếng kêu thảm thiết. Đến khi Phượng Uyên bứt nốt chiếc lông vũ đỏ dài nhất trên cánh của hắn, Trạc Diễm khóc òa.
Nghe tiếng khóc, Phượng Uyên mới dừng tay: "Biết sai chưa?" Trạc Diễm nức nở: "Đó là sợi lông ta yêu thích nhất..." Phượng Uyên hừ một tiếng: "Nếu ngươi không chịu nhận sai, ta sẽ khiến toàn bộ lông trên người ngươi rơi xuống cùng sợi lông đó."
Trạc Diễm nhục nhã hóa thành nhân hình, co rúm lại dưới thân Phượng Uyên. Phượng Uyên biến trở lại hình người, ném cho hắn một chiếc áo choàng: "Nếu không phải vì ngươi nói năng vô lễ, ta đã không ra tay với ngươi. Ta, Phượng Uyên, phi thăng thượng giới, ngay cả Huyền Hoàng Luật cũng phải kính nể ba phần. Vậy mà ngươi, thằng nhãi con miệng còn hôi sữa, dám lớn lối trước mặt ta. Lần này coi như một bài học nhỏ. Nếu còn có lần sau, ta sẽ nhổ hết lông ngươi, đóng đinh lên Đông Hoàng Chung cho toàn bộ Thái Uyên Cảnh chiêm ngưỡng."
Trạc Diễm vẫn nằm dưới đất nức nở, lòng tự tôn của hắn đã vỡ vụn, không cách nào hàn gắn được.
Phượng Uyên liếc nhìn Trạc Diễm: "Thật mất mặt! Khóc xong thì đứng lên. Người phượng tộc chúng ta, thà chết cũng không để người khác thấy nước mắt. Trưởng bối của ngươi dạy ngươi thế nào, quy củ tối thiểu này cũng không hiểu à?" Lần này Trạc Diễm ngoan ngoãn hẳn, hắn bò dậy, kéo kín áo choàng sợ mình bị lộ. Phượng Uyên kiêu hãnh ngẩng đầu, phi thân bay lên, Trạc Diễm cúi đầu lẽo đẽo theo sau.
Vân Bạch chỉ cần dùng ngón chân cũng nhìn ra cha hắn thực sự kiêu ngạo. Nếu xung quanh không có ai, chắc chắn Phượng Uyên sẽ ngâm nga vài câu, nhưng vì có nhiều tiểu Vũ tộc đang nhìn, nên hắn đành kiềm lại.
Cung điện hồng phấn giờ đã thành phế tích, nhưng vì nguyên liệu chế tạo đều là mây, nên đống tàn tích đó biến thành làn khói màu hồng phấn bay lơ lửng trên ngọn cây. Ngân Tước nhìn cảnh tượng trước mắt, suýt chút nữa phun ra một ngụm máu: "Hành cung đào nguyên trong tay ta đã trở thành phế tích. Ta làm sao xứng đáng với thành chủ tiền nhiệm đây!"
Vân Bạch an ủi: "Không sao, lát nữa ngươi cứ đưa hóa đơn cho Trạc Diễm đem về, phượng hoàng nhất tộc sẽ trả hết cho ngươi." Lúc này Vân Thanh chợt ngập ngừng đếm số người: "Mười lăm, mười sáu... Vân Bạch, hình như thiếu một người."
Vân Bạch nhìn quanh, quả thật thiếu một người. Trạc Diễm mang theo mười bảy người, giờ chỉ còn lại mười sáu. Vậy người kia đi đâu rồi?
Lúc này Vân Thanh mới phát hiện một chuyện: "Lạc Lạc đâu?" Mọi người nhìn quanh, mới phát hiện Vân Lạc Lạc cũng biến mất! Vân Thanh lập tức hoảng loạn, vội vàng gọi tên Lạc Lạc. Ôn Hành cùng mọi người nhìn thấy phía xa một luồng linh quang đang lao nhanh về phía tầng kết giới thứ hai của Đông Hoàng Chung!
Bạch Hoan hoảng hốt kêu lên: "Lạc Lạc bị người bắt đi rồi!!" Nghe đến đây, lông tơ trên người Vân Thanh dựng đứng: "Cái gì?!" Vân Bạch vội trấn an hắn: "Đừng lo, Lạc Lạc dù có bị bắt đi cũng chỉ là hưởng sơn hào hải vị thôi. Chắc là bọn họ nghĩ Lạc Lạc là Kim Ô nên mới mang đi. Họ bắt đi một người của chúng ta, chúng ta giữ lại mười bảy người của họ, xét về số lượng, chúng ta chiếm ưu thế."
Phượng Uyên liếc mắt nhìn Trạc Diễm: "Người đâu?" Trạc Diễm đáp: "Trước khi đến đây, ta đã nói với bọn họ, nếu các ngươi không chịu giao Kim Ô đại nhân, dù có phải cướp, chúng ta cũng phải mang ngài ấy đi."
Phượng Uyên bật cười: "Thật có bản lĩnh, lại có thể lén lút bắt đi đứa trẻ của chúng ta ngay trước mắt nhiều người như vậy." Trạc Diễm bị Phượng Uyên dạy dỗ một trận, giờ đã thu liễm hơn nhiều, hắn ấp úng: "Phượng Quân, trước khi đến, chúng ta nhận được lệnh từ phía trên, nói trong nhóm người các ngươi có một người không được phép vào chủ thành. Họ bảo hãy để hắn ở ngoài thành, tốt nhất là sau khi mang Kim Ô đi thì đuổi hắn ra khỏi Thái Uyên Cảnh."
Nghe vậy, mọi người nghi hoặc nhìn nhau, rốt cuộc ai đã khiến chủ thành chán ghét đến vậy? Lúc này trong lòng Ôn Hành nảy ra một dự cảm không hay, hắn chợt nhớ đến con chim trong mộng từng mắng chửi mình thậm tệ.
Chỉ nghe Trạc Diễm nói: "Trong chủ thành không nói rõ là ai, ta cũng không ngờ mười tám người chúng ta lại không đối phó được các ngươi. Để mang Tiểu Kim Ô đi, chúng ta chỉ có thể dùng hạ sách này. Hiện tại Tiểu Kim Ô đã bị chúng ta mang đi, tầng kết giới thứ hai cũng sẽ bị phong tỏa. Đừng nói các ngươi không thể vào nội thành, ngay cả chúng ta cũng không vào được nữa."
Vân Thanh tức giận đến phát nổ: "Các ngươi sao có thể làm chuyện này? Vân Lạc Lạc mới bao nhiêu tuổi mà các ngươi đã bắt nó đi?" Vân Lạc Lạc từ khi phá vỏ đến giờ chưa bao giờ rời khỏi Vân Thanh. Giờ Lạc Lạc bị bắt đi, lòng Vân Thanh rối bời.
Ôn Hành vỗ vai Vân Thanh: "Đồ đệ, đừng vội. Bọn họ rồi sẽ quay về thôi." Vân Thanh sốt ruột: "Sư tôn, làm sao con có thể không vội được chứ? Lạc Lạc tuy ngoan, nhưng nếu rời xa con, nó sẽ khóc nháo. Nếu bọn họ phát hiện Lạc Lạc không phải Kim Ô, Lạc Lạc lại khóc, họ đem Lạc Lạc vứt bỏ thì sao?!"
Trạc Diễm trợn to mắt: "Gì cơ? Tiểu cô nương đó không phải Kim Ô ư? Sao có thể? Rõ ràng nàng có mái tóc vàng kim mà!" Phượng Uyên lạnh lùng nói: "Thì ra các ngươi chỉ dựa vào màu tóc để nhận biết? Bị đánh quả thật không oan."
Vân Lạc Lạc bị người ôm chặt, xông vào tầng kết giới thứ hai. Kẻ ôm nàng là một tu sĩ Vũ tộc, hắn lau mồ hôi: "Không phụ sự kỳ vọng, cuối cùng đã mang ngài trở về. Kim Ô đại nhân, ngài đừng sợ, chúng ta sẽ đưa ngài về nhà."
Vân Lạc Lạc vẫn còn cầm trên tay chiếc cầu lông mà Vân Thanh làm cho. Lúc đầu nàng bị Vũ tộc khống chế, còn chưa kịp phản ứng, giờ thì đã hiểu ra. Vân Lạc Lạc cầm chiếc cầu lông, òa lên khóc lớn: "Thanh Thanh! Ta muốn Thanh Thanh! Ta muốn sư tôn! Các ngươi là kẻ xấu!"
Vân Lạc Lạc còn chưa kịp ngắm cảnh sắc trong tầng kết giới thứ hai của Đông Hoàng Chung, đã bị nhét vào một chiếc loan xa xa hoa. Loan xa bay lên, mang theo tiếng khóc nức nở của Vân Lạc Lạc hướng về chủ thành bên trong.
Trạc Diễm quan sát Vân Thanh từ trên xuống dưới: "Ta chưa bao giờ thấy Kim Ô nào có tóc đen." Vân Thanh nghiêm mặt: "Bây giờ ngươi đã thấy rồi."
Vân Thanh, khi còn là một quả trứng, đã bị ngâm trong cổ thuật ác độc. Lần *****ên hóa hình đã là một đứa trẻ tóc đen, mắt đen. Sau này dù trải qua quá trình niết bàn không hoàn chỉnh, thân thể hắn vẫn giữ lại dáng vẻ khi mới hóa hình. Khi đứng bên cạnh Vân Bạch, một đen một trắng, đặc biệt dễ nhận ra.
Trạc Diễm nhìn khuôn mặt tinh xảo của Vân Thanh, hắn nhức đầu ngồi xổm xuống: "Hỏng rồi, ta sẽ bị đám người trong chủ thành cười nhạo mất thôi." Loại chuyện công đức như thế này mà hắn cũng không làm xong. Vốn nghĩ rằng sau khi đón Tiểu Kim Ô về nhà có thể giúp phượng tộc tranh thủ được không ít lợi ích, giờ thì hay rồi, những lợi ích ấy đã mọc cánh bay đi.
Vân Thanh bực bội không thôi: "Ta muốn đến chủ thành, ta không thể mặc kệ Lạc Lạc." Liên Vô Thương nhẹ nhàng nói: "Nếu ngươi đến chủ thành, dù có gặp được Vân Lạc Lạc thì cũng rơi vào mưu kế ban đầu của bọn chúng. Chỉ cần ngươi giữ vững lập trường, chủ thành sẽ phát hiện Lạc Lạc không phải Kim Ô, bọn họ sẽ tự tìm đến ngươi. Chớ nên rối loạn."
Vân Thanh cúi đầu, hốc mắt đỏ lên: "Nhưng Lạc Lạc chưa từng rời khỏi ta." Vân Lạc Lạc là do Vân Thanh ấp từ một quả trứng. Dù lúc đầu nàng không có dáng vẻ như hắn mong muốn, nhưng sau này Lạc Lạc ngoan ngoãn, hiểu chuyện. Vân Thanh đã chính thức coi nàng như tiểu muội của Vân gia.
Người nhà họ Vân đã mất đi Vân Sương, nay lại có thêm Lạc Lạc. Vân Thanh cảm thấy rất tốt. Hắn còn chưa kịp mang Lạc Lạc về bái tế linh vị của Vân Sương thì đã thất lạc với nàng. Nhưng hắn cũng biết sư mẫu nói đúng. Nếu giờ mà đến chủ thành, ngược lại sẽ rối loạn kế hoạch. Hơn nữa, nếu không ngoài dự liệu, cha mẹ hắn đang ở chủ thành, có bọn họ, Lạc Lạc sẽ không gặp nguy hiểm.
Phượng Uyên nghi hoặc nói: "Rốt cuộc là ai trong chúng ta đã đắc tội Đông Hoàng Thái Nhất, đến mức hắn muốn đuổi người đi?" Ôn Hành thở dài: "Ta nghĩ, người đó có lẽ là ta." Không biết Huyền Hoàng Hành và Đông Hoàng Thái Nhất có khúc mắc gì, khiến Đông Hoàng Thái Nhất không ưa hắn đến vậy.
Liên Vô Thương xoa đầu Vân Thanh: "Ta biết ngươi đang khó chịu, nhưng lúc này nhất định phải bình tĩnh. Cứ làm những gì cần làm, ngươi phải tin tưởng cha mẹ ngươi, tin vào chủng tộc của ngươi. Bọn họ sẽ không làm gì Lạc Lạc đâu."
Vân Thanh nước mắt chực trào: "Vâng." Quả thật hắn còn nhiều việc phải làm. Trong rừng vẫn còn rất nhiều hung thú chưa xử lý, còn những tu sĩ đang chịu dịch bệnh chưa được an táng. Vân Thanh cảm thấy nếu gặp cha mẹ cũng chẳng thể vui vẻ được.
Trạc Diễm bị giữ lại. Hắn và Phượng Uyên đánh sập hành cung phải xây lại. Mười sáu tu sĩ mà Trạc Diễm mang đến bị bắt làm khổ sai, Ngân Tước cẩn thận chỉ huy họ sửa chữa hành cung. Dù Trạc Diễm lẩm bẩm thấy không công bằng, nhưng chẳng còn cách nào, quyền cước của Phượng Uyên quá mạnh.
Phượng Uyên cũng không vội trở về phượng tộc. Hắn đã không còn hứng thú với phượng tộc ở thượng giới. Hắn từng liều mạng bảo vệ niềm kiêu hãnh của phượng tộc ở hạ giới. Dù chỉ có hắn và Vân Bạch là hai con phượng hoàng duy nhất, hắn cũng muốn dạy Vân Bạch không được đánh mất thể diện của phượng tộc. Nhưng rồi có ích gì? Thế gian này còn bao nhiêu phượng hoàng? Trong cái gọi là phượng tộc ấy, phần nhiều chỉ là những Vũ tộc khác, suốt ngày ồn ào cãi vã, đến vài quả trái cây cũng tranh giành. Dù hắn cố gắng đến đâu thì có ích gì?
Sau khi phi thăng, Phượng Uyên đã biết phượng hoàng thượng giới cư ngụ trong Đông Hoàng Chung. Hắn vốn có thể cùng Quy Ngô đến Thái Uyên Cảnh thống lĩnh phượng tộc. Nhưng sau khi phi thăng, hắn không muốn làm nữa. Nếu tiếp tục đến phượng tộc xử lý nội vụ, Quy Ngô chắc chắn sẽ phát điên.
Phượng Uyên thản nhiên sai khiến Trạc Diễm, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, Trạc Diễm đã tiều tụy đi nhiều. Bình thường bưng trà rót nước, Trạc Diễm không phải không làm được. Nhưng điều nguy hiểm nhất là gì? Chính là Phượng Uyên bắt hắn làm mồi nhử!
Bóng đêm bao trùm khu rừng rậm rạp, những yêu ma với đôi mắt vàng rực ẩn nấp trong các lùm cây. Trạc Diễm bị Vân Hoa Hoa cuốn chặt và đặt vào trung tâm để làm mồi nhử. Trước đây, nhiệm vụ làm mồi nhử này thường do Ôn Hành và nhóm của hắn đảm nhận, bởi vì máu thịt của tu sĩ có sức hấp dẫn chí mạng đối với bọn hung thú. Bây giờ có Trạc Diễm, nhiệm vụ cao cả này rơi vào tay hắn. Trạc Diễm nghĩ, nếu không phải mình là phượng hoàng, chắc Phượng Uyên đã ***** quần áo của mình, rạch vài đường trên người rồi treo lên dây mây của Thực Huyết Đằng để thu hút thêm nhiều hung thú.
Trong tầng kết giới thứ hai của Đông Hoàng Chung cũng có một khu rừng, nơi đó đầy rẫy hung thú. Trạc Diễm đã từng dẫn dắt thuộc hạ thảo phạt đám hung thú này, nhưng số lượng của chúng quá đông. Ban ngày chúng ẩn nấp trong lòng đất, đến đêm khu rừng trở thành thiên hạ của chúng. Có lần Trạc Diễm chiến đấu suốt đêm, tiêu diệt hơn hai ngàn hung thú, xác chúng chất thành đống như một ngọn núi nhỏ. Đứng trước núi xác đó, hắn từng cảm thấy mình thật mạnh mẽ.
Nhưng thành tích ấy bây giờ chẳng đáng để nhắc đến, vì ở đây, bất cứ ai ra tay cũng là những sát chiêu kinh thiên. Như vị thanh niên thanh nhã kia, tên còn gắn liền với hoa sen, Liên Vô Thương, mỗi khi hắn tung ra những sợi tơ sen, cả một ngọn núi hung thú liền bị xé thành từng mảnh, đâu chỉ dừng lại ở con số hai ngàn!
Lại ví dụ như Ôn Hành, nhìn ngốc nghếch, dễ bị bắt nạt, suốt ngày cười tươi như mặt trời nhỏ. Nhưng chỉ cần cây gậy trong tay hắn gõ xuống đất, vô số rễ cây sẽ từ mặt đất trồi lên. Mấy ngày nay, số lượng hung thú bị rễ cây của Ôn Hành cuốn lấy ngày càng nhiều, sự phối hợp giữa hắn và Liên Vô Thương ngày càng ăn ý. Cả hai ra tay có thể cản phá hàng vạn hung thú.
Còn có Tiểu Kim Ô Vân Thanh, người này đáng để tôn thờ hơn cả. Bản mệnh linh thảo của Vân Thanh là Vân Hoa Hoa. Mỗi khi dây mây của Vân Hoa Hoa quét qua, tất cả hung thú trong vòng mười dặm sẽ biến thành dưỡng chất của nó. Tiếng nuốt chửng của Vân Hoa Hoa thật đáng sợ, nhưng so với tiếng gầm gừ trầm thấp của bọn hung thú, tiếng của Vân Hoa Hoa cũng chẳng đáng kể.
Khi rời khỏi phượng tộc, Trạc Diễm hùng hổ ngạo nghễ, nghĩ rằng chuyện này chẳng là gì cả. Chủ thành cử hắn đến đón Tiểu Kim Ô, chỉ vì hắn là một phượng hoàng cao quý. Kết quả, hắn không ngờ rằng đây thực ra là đưa hắn đến để cải tạo lao động!
Trạc Diễm đứng trên dây mây của Vân Hoa Hoa, vung đại đao chém giết đám hung thú lấp ló trong bóng tối. Phía sau hắn, từ chiếc xe gỗ truyền ra những tiếng xì xào chỉ trỏ.
Phượng Uyên lười nhác nói: "Chưa ăn tối à? Đã nói với ngươi bao nhiêu lần, thứ trong tay ngươi là kiếm, không phải đao. Nếu không được thì đổi qua học đao pháp đi." Một lát sau lại nghe: "Ngươi gọi là Trạc Diễm, ta thấy ngươi bị chim nhạn mổ vào mắt thì có. Sao có thể ngu ngốc đến thế? Hung thú chạy đến dưới chân ngươi rồi mà ngươi vẫn không nhận ra?" Rồi lại tiếp tục: "Ta nghĩ ngươi nên đặt tên là Mắt Đui, không nên gọi là Trạc Diễm. Lửa của ngươi đang cháy đến dây mây của Vân Hoa Hoa rồi! Dây mây to như thế mà ngươi không nhìn thấy sao?!"
Mắng xong Trạc Diễm, Phượng Uyên còn phải an ủi Vân Hoa Hoa: "Hoa Hoa, đừng khóc nhé. Ta đã mắng hắn rồi." Cây Thực Huyết Đằng khổng lồ liền phát ra tiếng đáp lại lanh lảnh: "Ừ!"
Trong lúc Phượng Uyên đang huấn luyện Trạc Diễm, trên chiếc xe gỗ nhỏ, Vân Bạch đang an ủi Vân Thanh và Bạch Hoan. Bạch Hoan nhìn những món đồ mà Vân Lạc Lạc từng dùng, tự trách bản thân: "Đều tại ta, nếu không phải vì ta mãi lo xem Phượng Quân đánh nhau, Lạc Lạc đã không bị bắt đi." Vân Thanh khẽ nói: "Họa phúc đan xen, Lạc Lạc bị mang đi cũng không hẳn là chuyện xấu. Chủ thành bây giờ chưa có động tĩnh, chứng tỏ Lạc Lạc vẫn an toàn."
Ở phía khác, Ôn Hành ôm đầu ngồi dậy, đầu đau như muốn nứt ra: "Rốt cuộc có thể yên được không đây?" Liên Vô Thương truyền cho hắn một chút linh khí: "Lại bị chửi nữa à?" Ôn Hành thở hắt: "Đêm nào cũng chui vào mộng ta mà chửi, rốt cuộc ta đắc tội với vị đại thần nào? Lần này nếu ta không tỉnh dậy kịp, cả mười tám đời tổ tông của ta cũng bị hắn lôi ra mắng mất."
Liên Vô Thương nhắc nhở: "Dù ngươi bị mắng rất đáng thương, nhưng ta vẫn phải nói một câu: ngươi là Hạn Bạt, ngươi còn không biết tổ tông mười tám đời của mình là ai đâu." Ôn Hành đáp: "Ta nghĩ kẻ mắng ta chính là Đông Hoàng Thái Nhất."
Liên Vô Thương cười nói: "Ngoài hắn ra thì còn ai khác nữa? Ngươi nói hắn là hắn." Ôn Hành thở dài: "Không biết lão gà với Huyền Hoàng Hành có thù hằn gì, Huyền Hoàng Hành đã chết mấy vạn năm rồi mà vẫn có thể hiện lên trong giấc mộng để chửi người, thù hận sâu đậm đến mức nào đây."
Ôn Hành lại nằm xuống, Liên Vô Thương cũng nằm xuống bên cạnh hắn: "Đông Hoàng Thái Nhất là người đứng đầu trong những thánh nhân được ghi chép trong sử sách. Tương truyền rằng, hắn ôn hòa như ngọc, nhã nhặn, tâm tư rộng lớn. Ngươi dù chưa gặp hắn nhưng cũng đừng nên thiếu tôn trọng như thế."
Liên Vô Thương nhắm mắt, khóe miệng khẽ nhếch lên nở nụ cười: "Sau này, cái kiểu gọi lão gà, chỉ nói với ta thôi, không thể nói trước mặt người ngoài." Ôn Hành xoa thái dương: "Hắn mắng độc địa quá, ngay cả miệng lưỡi của Linh Tê độc địa cũng không bằng một phần mười của hắn."
Bên ngoài xe gỗ, vang lên tiếng Vân Hoa Hoa tiêu diệt hung thú, bên trong xe lặng im một lúc rồi mới nghe thấy tiếng Liên Vô Thương nói: "Xem ra đúng là mắng rất khó nghe, thật khổ cho ngươi. Để ta nghĩ cho ngươi một cách, muốn nghe không?" Ôn Hành tò mò hỏi: "Hả? Cách gì?"
Liên Vô Thương đáp: "Trước khi ngủ, ngươi đọc mấy cuốn tranh truyện, chính là mấy cuốn mà tay thư sinh giỏi chửi người viết ấy. Ngươi đọc kỹ mấy lần lời chửi rủa trong đó. Rồi sau này nếu hắn vào mộng chửi ngươi, ngươi chửi lại hắn, xem ai lợi hại hơn ai." Ôn Hành vốn là kẻ miệng lưỡi vụng về, chửi người cũng chỉ xoay quanh vài câu cũ rích. Trước đây, khi cãi nhau với người khác, hắn cũng phải dựa vào những lời ác độc trong tranh truyện để đáp trả.
Đôi mắt Ôn Hành sáng lên: "Đây là cách hay đó! Ta sẽ học thuộc ngay bây giờ. Vô Thương, ngươi giúp ta, khắc những lời đó vào trong thức hải của ta. Ta... ta nhất định sẽ mắng hắn đến khiếp vía!" Liên Vô Thương mỉm cười: "Mắng chết hắn là không thể, nhưng ít ra còn hơn để ngươi bị mắng mà không có sức phản kháng, đúng không?"
Trong phòng, dạ minh châu tỏa sáng rực rỡ. Ôn Hành cầm cuốn tranh truyện, từng chữ, từng chữ một, cố gắng ghi nhớ những lời chửi rủa độc địa. Vừa học thuộc, hắn vừa cằn nhằn đầy tức tối: "Thật không hiểu trong đầu bọn người này chứa cái gì, những lời độc ác này họ nói ra dễ dàng như vậy, còn ta dù có học theo mà vẫn quên. Thật bực mình."
Liên Vô Thương cười đến mức gần như lăn ra sàn: "Đó là thiên phú, người thường học không nổi đâu. Ngươi nhớ thêm vài câu nữa đi." Ôn Hành nghiến răng nghiến lợi tiếp tục học mấy lời chửi rủa: "Ta cảm thấy chỉ cần nói chuyện với hắn thôi, cả thân tâm ta đã bị ô uế rồi."
Học thuộc một đống những lời chửi rủa xong, cuối cùng Ôn Hành cũng nằm xuống ngủ. Lần này, hắn lại mơ thấy con gà lớn bị trói kia. Chưa đợi con gà mở miệng, Ôn Hành đã chủ động ra tay trước: "Hừ, xấu xí mà còn cái miệng hôi thối, phải chăng mẹ ngươi sinh ra ngươi mà không dùng cỏ lau để lau mồm?"
Con gà ngẩn người ra một lúc, sau đó cả thân gà nhảy dựng lên giận dữ: "Ngươi đầu óc đầy phân, đầu sưng chân lở, mẹ ngươi sinh ngươi ra xong liền bỏ rơi ngươi, còn đem nhau thai nuôi lớn thành ngươi, ngươi..." Ôn Hành vừa được yên tĩnh trong chốc lát, lập tức lại bị một trận cuồng phong bão táp của những lời mắng chửi dội xuống.
Ôn Hành mơ màng mở mắt ra: "Vô Thương, ta nghĩ ta không chửi lại được hắn." Liên Vô Thương thở dài: "Vậy ngươi chỉ có thể chấp nhận số phận thôi, chửi người là một loại thiên phú, người thường không thể học được."
Tác giả có lời muốn nói:
Ôn. Miệng vụng. Hành: Hừ, lần sau ta phải mang theo trang bị, học thuộc ba trăm câu chửi mới gặp lại lão gà!
Mọi người: Cố lên!!
Một lát sau, Ôn Hành trở về với bộ mặt xám xịt.
Ôn Hành: Ta... chỉ vừa kịp nói một câu, hắn đã chửi ta ba trăm câu mà không lặp lại.
Sư tôn tội nghiệp liền tự thu mình lại...
Trạc Diễm: Ta đã bị mắng thảm lắm rồi, không ngờ còn có người thảm hơn ta. Thật là sảng khoái.
Hôm qua không sửa lỗi chính tả, đội quân bắt lỗi của ta đâu? Mau đến đây~~