Coi Bói Không? Chuẩn Lắm Đấy!

Chương 197

Ôn Hành chỉ cần vừa nhắm mắt lại, liền mơ thấy toàn cảnh đen kịt hoặc thấy mình bị giam trong cái lồng gà, những ngày này thật sự không thể chịu nổi nữa rồi. Đêm hôm trước, lão Ôn cuối cùng dưới sự ủng hộ của Liên Vô Thương đã đứng dậy phản công, điên cuồng chửi ba trăm câu tục ngữ để phản kháng, nhưng vừa mở miệng đã bị cuồng phong bão táp mắng chửi như trút nước. Khổ thân lão Ôn còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị giật mình tỉnh giấc.

 

Ôn Hành có thể nói rằng mình bây giờ đã không dám nhắm mắt nữa không? Vừa nhắm mắt lại, trong đầu liền hiện lên những lời khiến hắn nghi ngờ cả cuộc đời. Hắn ủ rũ ngồi trên tay vịn của chiếc xe kéo, ánh mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào cánh rừng trước mặt. Bóng lưng tiều tụy và dáng vẻ ảm đạm ấy khiến Phượng Uyên cùng mọi người đều cảm thấy thương xót.

 

Phượng Uyên quay sang hỏi Liên Vô Thương: "Chuyện gì vậy? Tán nhân sao lại như người mất hồn thế này?" Liên Vô Thương thở dài một tiếng: "Chỉ cần hắn nhắm mắt lại là bị một con gà chẳng biết từ đâu tới mắng chửi. Từ khi bước vào Thái Uyên Cảnh đến giờ, hắn chưa từng có một giấc ngủ yên ổn."

 

Phượng Uyên trầm ngâm một lát: "Hình như cũng thảm thật..." Rồi Phượng Uyên và Liên Vô Thương nhìn nhau, bỗng nhiên không kìm được mà bật cười. Mặc dù Ôn Hành rất đáng thương, nhưng họ vẫn không thể nhịn được cười.

 

Chước Diễm từ bên ngoài xe kéo bước vào, hắn cúi người hành lễ với Phượng Uyên và Liên Vô Thương: "Phượng Quân, Liên tiên sinh, trong thành đã gửi tin đến rồi. Chúng ta có thể vào nội thành." Xem ra người trong nội thành đã phát hiện Vân Lạc Lạc không phải là Kim Ô nhỏ, Vân Lạc Lạc quả thật giỏi, có thể che giấu đến bảy, tám ngày mới bị lộ.

 

Vân Thanh và Vân Hoa Hoa đều đã dốc hết sức lực, bọn họ ở lại tầng thứ nhất của kết giới trong khu rừng đã hơn hai mươi ngày. Hung thú dưới tầng kết giới thứ nhất ngoài Đông Hoàng Chung đã bị họ tiêu diệt gần hết. Thậm chí Vân Thanh bọn họ không cần phải di chuyển, lũ hung thú đó tự kéo nhau thành đàn, vượt núi mà ập đến chỗ họ. Đến nỗi những ngày sau đó, chỉ còn lác đác vài con hung thú xuất hiện. Đại quân đã bị Vân Hoa Hoa hút cạn máu thịt, rồi đốt thành tro, sau đó chôn vào trong đất.

 

Bây giờ, Chước Diễm hóa thân thành yêu hình, đi trong rừng cũng có thể thấy động vật đêm ra kiếm ăn. Cho dù bọn họ có tiến vào tầng kết giới thứ hai, những hung thú còn lại cũng không còn đáng lo ngại.

 

Liên Vô Thương thay Ôn Hành quyết định: "Vậy thì vào nội thành thôi." Tiếp tục ở lại đây cũng chẳng có tiến triển gì, mọi người sớm muộn gì cũng phải vào chủ thành đón Vân Lạc Lạc.

 

Nghe nói Ôn Hành bọn họ sắp vào nội thành, tộc nhỏ Vũ tộc trong Đào Hoa Nguyên đã đứng hai bên đường để tiễn đưa. Vân Thanh bọn họ đã giúp họ xử lý rất nhiều hung thú, sau này họ có thể ở lại trong rừng lâu hơn một chút rồi.

 

Ngân Tước Đoàn đại diện cho Vũ tộc trong Đào Hoa Nguyên tặng quà cho Ôn Hành bọn họ. Món quà là một căn nhà màu hồng được đặt trong kết giới trong suốt. Trong kết giới, ngôi nhà trông tròn trịa, như một chiếc tổ chim, chỉ cần bước vào kết giới, ngôi nhà này có thể bay trên không trung và sử dụng như một căn nhà bình thường.

 

Nhìn thấy căn nhà màu hồng này, Ôn Hành cảm thấy sự bực bội do mất ngủ những ngày qua cũng dần nhẹ đi.

 

Yến Thập Tứ cũng đến tiễn Vân Thanh bọn họ, hắn nắm tay Vân Thanh, cảm kích nói: "Hung thú trong rừng đã giảm đi rất nhiều, bây giờ chúng ta có thể tìm kiếm thức ăn lâu hơn, nơi có thể đi đến cũng rộng lớn hơn. Ta đã tìm cho các ngươi một giỏ trái cây, mỗi quả đều bị sâu đục qua, hy vọng ngươi thích."

 

Vân Bạch muốn nói lại thôi, nhưng Vân Thanh vẫn vui vẻ nhận lấy: "Cảm ơn Yến đại ca." Đối với Vũ tộc mà nói, quả bị sâu đục là thứ tốt, vừa có thịt vừa có rau, mùi vị lại ngọt ngào.

 

Vậy là Ôn Hành bọn họ mang theo những món quà của Vũ tộc Đào Hoa Nguyên, đạp lên ngũ sắc linh quang, tiến về tầng kết giới thứ hai.

 

Xuyên qua tầng kết giới thứ hai, mọi người cảm nhận được linh khí xung quanh càng thêm đậm đặc. Trước mắt là núi non hùng vĩ, chỉ cần nhìn một lần đã thấy tâm hồn khoáng đạt. Trên Vân Đỉnh có hàng chục tòa thành lớn nhỏ, những tòa thành này bao quanh tầng kết giới thứ ba, giống như các vì sao vây quanh mặt trăng, trông thật nguy nga hùng tráng.

 

Trong tầng kết giới thứ ba lờ mờ hiện ra một cây đại thụ, thoạt nhìn rất giống cây dâu tằm trên Đảo Tang Tử. Dưới cây dâu tằm thấp thoáng có hành cung, đó chính là nơi cư ngụ của các Kim Ô.

 

Ba tầng kết giới dưới Đông Hoàng Chung, bị người dân bản địa phân chia thành ngoại thành, nội thành và chủ thành, thật sự rõ ràng đơn giản.

 

Chước Diễm cẩn thận hỏi Phượng Uyên: "Phượng Quân, ngài có muốn đến Phượng tộc xem một chút không?" Phượng tộc ở Lưu Quang Thành, Lưu Quang Thành là thành lớn nhất trong nội thành, nơi đây cư ngụ vô số tộc nhân Vũ tộc cao quý.

 

Phượng Uyên gật đầu: "Vậy thì đến xem một chút đi." Đã đến rồi, không đi chẳng phải uổng phí hay sao? Hơn nữa, nếu không đi Lưu Quang Thành, bọn họ chỉ có thể ở trong rừng đối phó với hung thú. Bọn họ cũng đâu rỗi hơi, lặn lội ngàn dặm đến làm công cho Đông Hoàng Thái Nhất.

 

Vân Thanh nhìn về phía chủ thành, ánh mắt đầy mong đợi. Vân Lạc Lạc đã chia tay họ lâu như vậy rồi, không biết hiện giờ nàng thế nào.

 

Dưới cây dâu tằm trong chủ thành, có một hành cung lấp lánh ánh vàng, từ gạch nền đến ngói đều được chế tác từ những linh thạch vàng óng. Trong hành cung, có những tiên tử xinh đẹp tay cầm đủ loại kỳ trân dị bảo đi lại không ngừng. Các nàng dáng người yểu điệu, bước chân nhẹ nhàng, nhưng không ai dám nhìn ngó xung quanh. Họ cúi đầu, nhanh chóng bước qua hành lang, mang từng chậu bảo vật vào hành cung.

 

Trong hành cung có một chiếc tổ chim vàng, Vân Lạc Lạc đang say ngủ trong tổ. Trên khuôn mặt nàng vẫn còn vương những giọt nước mắt. Dẫu cho xung quanh có biết bao bảo vật, nàng vẫn không rời tay khỏi chiếc cầu đá nhỏ kia.

 

Bên ngoài, một đôi phu phụ bước đến. Nam tử thân hình cao lớn, uy phong lẫm liệt, lông mày như kiếm, mắt sáng như sao, không giận mà uy, quanh thân toát lên khí thế đế vương. Nữ tử ôn nhu, dung mạo đoan trang, nhìn qua đã cảm thấy đó là người có tính cách hiền hòa. Cả hai đều khoác trên mình y phục màu vàng, ai nhìn cũng phải khen một câu "Kim đồng ngọc nữ". Nếu như Vân Thanh có mặt ở đây, hắn sẽ phát hiện ra, đây chính là phụ mẫu của mình!

 

Đế Tuấn nhíu mày, trên mặt Loan Anh cũng lộ ra vẻ ưu sầu. Hai người bước chậm lại, đi đến bên chiếc tổ vàng, nhìn Vân Lạc Lạc đang nằm bên trong rồi bất đắc dĩ nhìn nhau. Đế Tuấn vẫy tay gọi cung nga đứng bên cạnh: "Hôm nay tình hình khá hơn chút nào không?"

 

Cung nga hành lễ, nhỏ giọng nói: "Vẫn chưa ăn gì ạ. Vừa thấy chúng ta, cô ấy liền thở phì phì, không cho chúng ta đến gần. Lúc không có ai thì cứ khóc, khóc mệt rồi mới ngủ thiếp đi."

 

Đế Tuấn phất tay, cung nga liền lui về vị trí cũ, hắn thở dài: "Vậy phải làm sao đây? Lão tổ cũng thật là không đáng tin, bảo đi đón Tiểu Kim Ô, kết quả lại đón về một Tiểu Ứng Long. Đứa bé nhỏ thế này rời xa người thân sao có thể không sợ hãi? Giờ đây nhất định con bé coi chúng ta là kẻ xấu rồi."

 

Loan Anh cũng thở dài theo: "Tính khí của lão tổ, chẳng lẽ chàng không biết sao? Lúc ông ấy nói có Kim Ô tiến vào, ta cứ tưởng là... Bây giờ nhìn lại, lão tổ có nhầm lẫn cũng là chuyện bình thường. Không biết người thân của đứa trẻ này ở ngoại thành đang lo lắng đến mức nào nữa."

 

Đế Tuấn nói: "Ta đã truyền tin cho Phượng tộc, bảo bọn họ dẫn người thân của đứa trẻ vào nội thành. Tính theo thời gian, có lẽ họ đã đến nội thành rồi." Loan Anh muốn nói lại thôi: "Chàng lén truyền tin sau lưng lão tổ, nếu lão tổ biết được thì sẽ trách phạt chàng đấy."

 

Đế Tuấn nhăn nhó mặt mày: "Trước khi phi thăng, ta cũng không biết lão tổ của chúng ta khó hầu hạ thế này." Loan Anh nhắc nhở: "Mau ngừng lại đi, để lão tổ nghe thấy, chàng lại bị lôi đến nơi tu hành cho mà xem." Đế Tuấn nghe vậy liền chán nản: "Ôi..."

 

Vân Lạc Lạc khe khẽ rên rỉ: "Thanh Thanh..." Đáng thương cho Lạc Lạc, khóc suốt bảy, tám ngày, khuôn mặt tròn trịa đã gầy đi hai vòng.

 

Loan Anh nhẹ giọng nói: "Đứa trẻ này dù không phải Kim Ô, nhưng cũng là yêu tộc quý giá. Nếu có chuyện gì xảy ra với con bé ở Kim Ô tộc, chúng ta biết ăn nói thế nào với người của Ứng Long tộc? Hay là thông báo cho người của Ứng Long tộc đến đây đi?"

 

Đế Tuấn càng thêm đau đầu: "Trong Đông Hoàng Chung, chúng ta còn có thể truyền tin, còn ngoài Đông Hoàng Chung, nếu lão tổ không gật đầu, chúng ta có thể truyền ra ngoài được sao?" Loan Anh do dự: "Cũng đúng..."

 

Vân Lạc Lạc bất chợt mở mắt, đôi đồng tử vàng rực lộ ra. Con bé ngẩn người trong chốc lát, nhìn quanh xung quanh, khi thấy Đế Tuấn và Loan Anh đứng ngoài tổ, thân hình Vân Lạc Lạc như tia chớp, nhanh chóng lùi về phía bên kia của tổ, nhe hai chiếc răng nhỏ trắng muốt về phía Đế Tuấn và Loan Anh.

 

Trong mắt người không hiểu chuyện, có lẽ Vân Lạc Lạc đang cười e dè và lấy lòng họ. Nhưng với đôi phu thê hiểu rõ đặc tính của Long tộc, thì rõ ràng Vân Lạc Lạc đang đe dọa bọn họ. Hai chiếc răng nanh chỉ nhỏ bằng hạt gạo. Nếu con bé biến về nguyên hình, chỉ sợ lớp vảy trên người cũng dựng đứng lên hết.

 

Đế Tuấn nhẹ giọng nói với Vân Lạc Lạc: "Đứa trẻ, con đừng sợ, chúng ta không phải kẻ xấu." Vân Lạc Lạc hít sâu một hơi về phía Đế Tuấn, đôi mắt to ngập nước, dù sợ đến run rẩy, nhưng không tè ra quần. So với trước kia đã có tiến bộ lớn rồi!

 

Loan Anh đưa tay về phía Vân Lạc Lạc: "Đứa bé ngoan, con đừng sợ, chúng ta sẽ không làm hại con. Chúng ta đưa con đi tìm Thanh Thanh, được không?" Từ khi đến lãnh địa của Kim Ô tộc, đứa trẻ này liên tục khóc gọi Thanh Thanh, có lẽ Thanh Thanh là người rất quan trọng đối với nó.

 

Nghe đến tên Vân Thanh, cuối cùng Vân Lạc Lạc cất giọng run rẩy, nói câu *****ên trong mấy ngày qua: "Con còn muốn Vân Bạch, muốn sư tôn, muốn sư mẫu, muốn Hoan Hoan..."

 

Đế Tuấn và Loan Anh liếc nhìn nhau, những cái tên này thật quen thuộc! Đế Tuấn đột nhiên kích động: "Đứa trẻ ngoan, con nói rõ đi, Thanh Thanh của con tên đầy đủ là gì? Con tên là gì? Những người bên cạnh con tên là gì?" Vân Lạc Lạc cảnh giác liếc nhìn Đế Tuấn, do dự một lát, rồi nói: "Con, con tên là Vân Lạc Lạc. Thanh Thanh tên là Vân Thanh, sư tôn tên là Ôn Hành, sư mẫu tên là Liên Vô Thương, Hoan Hoan tên là Bạch Hoan. Nhà con ở Nhưỡng Linh Giới, Huyền Thiên Tông, Tiểu Bạch Phong. Con là Lục cô nương của nhà họ Vân."

 

Đây là những điều mà Vân Thanh luôn bắt Lạc Lạc ghi nhớ. Nhà của họ ở hạ giới. Ở Nhưỡng Linh Giới, nơi mà Vân Lạc Lạc chưa bao giờ đặt chân đến, có Đạo Mộc, có Huyền Thiên Tông, có Tiểu Bạch Phong và Phượng Quy Lâu. Vân Thanh thường nói với Lạc Lạc rằng sau này họ sẽ quay về Nhưỡng Linh Giới, rồi sẽ sống hạnh phúc bên nhau tại Tiểu Bạch Phong.

 

Lạc Lạc từ nhỏ đã nghe Vân Thanh kể về quê hương, nên đã khắc sâu mình là ai. Nhưng giờ đây, nàng bị người ta bắt cóc, đưa đến nơi rực rỡ ánh vàng này. Mặc dù bản thân nàng cũng sáng chói như vàng, cũng thích cái màu rực rỡ này, nhưng không có Thanh Thanh bọn họ, nàng ăn gì cũng không thấy ngon.

 

Đế Tuấn run giọng nói với cung nga bên cạnh: "Truyền tin cho Phượng tộc, bảo bọn họ... không! Chúng ta đích thân đi đón họ!! Loan Anh, chuẩn bị đi! Không, không cần chuẩn bị, chúng ta đi ngay bây giờ! Đến Phượng tộc, tìm Chước Diễm!"

 

Vân Lạc Lạc nhìn bóng hai người chạy vội ra khỏi hành cung, bước hai bước níu chặt cành cây trên tổ, nhìn về phía cổng hành cung. Nàng khụt khịt mũi, nước mắt lại lăn dài.

 

Phượng Uyên và mọi người cuối cùng cũng đã đến Phượng tộc. Phượng tộc là bộ tộc cao quý nhất trong Lưu Quang Thành, tên Chước Diễm đỏm dáng kia lại chính là tộc trưởng của Phượng tộc. Những lần trước khi ra ngoài, Chước Diễm đều đứng ở vị trí *****ên của linh quang. Nhưng lần này, Chước Diễm tự động lui xuống phía sau của đoàn người Ôn Hành.

 

Ôn Hành với hai quầng thâm dưới mắt: "Ta thấy quầng thâm mắt của ta còn to hơn của Thuần Phong nữa." Liên Vô Thương an ủi hắn: "Đừng nghĩ thế, đây không phải là quầng thâm, đây là bọng mắt đấy." Thiên địa chứng giám, đạo lữ như Vô Thương thật sự vĩ đại, cho dù đạo lữ có thành thế nào, hắn cũng có thể tán thưởng bằng những lời hay ý đẹp.

 

Vân Thanh ủ rũ: "Cũng không biết Vân Lạc Lạc bây giờ ra sao." Từ sau khi Vân Lạc Lạc rời đi, Vân Thanh không có nổi một giấc ngủ yên. Bạch Hoan đáp lại: "Đúng vậy, không biết Lạc Lạc có bị người ta đánh không, nếu Lạc Lạc bị đánh thì phải làm sao đây? Vảy trên người con bé vẫn còn mềm, không chịu nổi đòn mà."

 

Bạch Hoan vừa dứt lời, mắt Vân Thanh đã đỏ hoe, trong mắt Bạch Hoan cũng ngấn lệ. Vân Bạch không thể chịu nổi nữa, thở dài một hơi: "Hai người thôi đi, Kim Ô tộc sẽ không làm gì Ứng Long đâu, các ngươi yên tâm đi."

 

Phượng tộc đã chiếm một mảnh đất ở phía nam của Lưu Quang Thành. Dù đây là một thành phố trên Vân Đỉnh, nhưng mọi thứ trong thành đều đầy đủ như một thành lớn dưới hạ giới. Các lầu đài, đình đài lộng lẫy, hành cung của Phượng tộc còn hơn cả hành cung của Phượng Uyên ở Thái Hư Cảnh.

 

Người Phượng tộc đã sớm đứng đợi trước đại điện khi thấy ngũ sắc linh quang của Chước Diễm. *****ên bước xuống là Phượng Uyên, hắn nhìn xung quanh một vòng: "Không tệ." Bảo không kích động là giả, tu sĩ Phượng tộc sau khi hóa hình đều là mỹ nhân tuyệt thế, ở đây có đến mười mấy con phượng hoàng, mỗi người đều cao lớn, dung mạo như ngọc. Bạch Hoan không kiềm chế nổi mà đứng ngây người tại chỗ, nếu không có Vân Thanh kéo lại, hắn đã lao đến rồi.

 

Các phượng hoàng nhìn nhau đầy tò mò, Chước Diễm khẽ ho một tiếng: "Vị này chính là tân tộc trưởng của chúng ta, Phượng Uyên." Uy danh của tân tộc trưởng này đã vang vọng khắp Phượng tộc từ vài ngày trước. Nghe nói ngay lần đầu gặp mặt đã đánh Chước Diễm nằm sấp trên đất, đánh cho hắn bầm dập mặt mày, thậm chí còn nhổ cả lông của hắn nữa.

 

Khi đó, người Phượng tộc đều chấn động. Trong đầu họ liền tưởng tượng Phượng Uyên là một kẻ hung bạo, lạnh lùng, khó đối phó. Nhưng khi nhìn thấy Phượng Uyên anh tuấn tiêu sái, đôi mắt của tất cả đều lóe sáng — tộc trưởng mới cũng quá đẹp trai rồi!

 

Họ nhìn sang Vân Bạch đứng bên cạnh, mặt mày lạnh lùng, chắc hẳn là tiểu phượng hoàng thuần trắng rồi! Người Phượng tộc kích động vô cùng, trời ban điềm lành, bộ tộc của họ lại có một tiểu phượng hoàng thuần trắng, thật là chuyện tốt lành vô cùng!

 

Phượng Uyên khẽ cười: "Chúng ta nên theo trình tự hay có sắp đặt khác?" Nếu theo trình tự, ắt hẳn sẽ có vài người Phượng tộc nhảy ra nói Phượng Uyên không danh chính ngôn thuận. Khi ấy, Phượng Uyên sẽ tiện tay giết gà dọa khỉ. Nhưng nếu có sắp đặt khác, không biết Phượng tộc sẽ làm ra trò gì đây. Dù thế nào, Phượng Uyên cũng không sợ, hắn sẽ tùy cơ ứng biến.

 

Chước Diễm vô tội nhìn Phượng Uyên: "Theo trình tự gì cơ?" Phượng Uyên định nói gì đó, bỗng nhìn thấy từ hướng chủ thành một tia linh quang lóe lên, trên kết giới hiện ra hai đạo linh quang bay tới.

 

Phải nói rằng Phượng tộc cách chủ thành rất gần, chỉ mười mấy dặm đã chạm đến kết giới. Trong linh quang, hình bóng của Đế Tuấn và Loan Anh hiện rõ, Liên Vô Thương nhìn lại, bật cười: "Vân Thanh, cha mẹ ngươi tới rồi."

 

Từ xa, Đế Tuấn đã hô lên: "Phượng Quân! Tán nhân! Vô Thương! Trần nhi!" Hai đạo linh quang thoáng chốc biến mất, Loan Anh vừa chạm đất đã không màng đến mọi người xung quanh, nàng dang tay ôm chầm lấy Vân Thanh: "Trần nhi!"

 

Vân Thanh bước nhanh vài bước, lao vào vòng tay của Loan Anh: "Mẫu thân!" Bạch Hoan cũng hớn hở chạy tới: "Mẫu thân!" Loan Anh một tay ôm lấy mỗi người: "Những đứa trẻ ngoan, các con sao lại ở đây? Sao lại thành ra thế này? Khổ sở lắm phải không?"

 

Loan Anh quá kích động, giọng nói nghẹn ngào, nàng ôm chặt Vân Thanh và Bạch Hoan, hôn lên trán hai người hết lần này đến lần khác. Nước mắt nàng rơi xuống, vừa hôn vừa cảm nhận vị mặn. Vân Thanh vốn không nghĩ gì, nhưng khi ôm lấy mẹ, mắt liền không thể kìm được mà cay xè.

 

Đế Tuấn có phần dè dặt hơn Loan Anh nhiều, ông nhìn đám người ôm nhau bên kia, lặng lẽ đỏ mắt. Nhưng ông vẫn ép mình quay lại chào hỏi Phượng Uyên và những người khác: "Không ngờ lại gặp các ngươi ở đây. Phượng Quân, đã lâu không gặp. Tán nhân, Vô Thương, gần đây khỏe chứ?" Phượng Uyên cười đáp: "Chúng ta đã ở Thái Uyên Cảnh gần một tháng, muốn tiến thêm một bước thật quá khó khăn."

 

Chưa kịp nói thêm, Bạch Hoan đã "Oa" lên một tiếng khóc nức nở: "Mẫu thân, Lạc Lạc bị bắt rồi!"

 

Hành cung của Phượng tộc rất lớn, những phượng hoàng đi lại tò mò nhìn tân tộc trưởng và đoàn người của Kim Ô Đế Tuấn. Một đám người đang vui vẻ trò chuyện về những chuyện đã gặp sau khi phi thăng, càng nói càng rối, thế là cả bọn từ sáng nói đến tối. Khiến cho các phượng hoàng phải mở thần thức ra lắng nghe những câu chuyện phiêu lưu của nhóm người này.

 

Nghe chuyện của Phượng Uyên và mọi người sau khi phi thăng, thật sự là những sự kiện sóng gió đầy kịch tính. Nghe xong, các phượng hoàng xung quanh đều hừng hực khí thế, chỉ muốn đi theo tân tộc trưởng và bạn bè của hắn để lập công trạng, chiến đấu khắp nơi.

 

Đế Tuấn áy náy nói: "Vốn tưởng sau khi phi thăng sẽ làm nên đại nghiệp, không ngờ vừa phi thăng đã bị nhốt trong Thái Uyên Cảnh. Nói ra thật xấu hổ, hôm nay mới là lần *****ên ta và Loan Anh ra khỏi chủ thành. Thế mà cũng là do lão tổ của nhà ta đang bế quan tu luyện, nếu không ta và Loan Anh còn không ra nổi chủ thành."

 

Liên Vô Thương hỏi: "Sử sách ghi chép, Đông Hoàng Thái Nhất là người đứng đầu trong hàng thánh nhân, ôn hòa nho nhã, quân tử đức độ. Chúng ta chưa tận mắt gặp ngài, không biết ngài là người thế nào?" Nghe đến đây, Đế Tuấn dường như có ngàn vạn điều muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ có thể vỗ vai Liên Vô Thương: "Vô Thương sao không tự mình đi xem một lần? Nhưng... ta và Loan Anh chỉ có thể dẫn theo hai người vào chủ thành."

 

Chỉ có thể dẫn hai người? Ôn Hành và mọi người khó xử, nên để ai vào chủ thành đây? Là Ôn Hành và Liên Vô Thương, hay là Phượng Uyên và Liên Vô Thương? Thật khó phân chia!

 

Đế Tuấn thở dài: "Lão tổ của chúng ta không biết là gan lớn hay gan nhỏ nữa, người trong chủ thành khi ra ngoài chỉ được mang theo nhiều nhất một người trở về. Số người trong thành bị kiểm soát rất nghiêm ngặt." Liên Vô Thương hỏi: "Nếu cố tình xông vào thì thế nào?"

 

Câu hỏi này đụng đến nỗi đau của Đế Tuấn: "Ta và Loan Anh đã thử xông ra khỏi thành, kết quả là không thể phá được kết giới của Đông Hoàng Chung." Chẳng những không thoát ra được, còn cạn kiệt linh khí, bị Đông Hoàng Chung đánh cho nội thương, nằm trên giường nửa tháng mới khỏi.

 

Liên Vô Thương nhìn quanh: "Ôn Hành, ngươi cùng bọn họ đi đi. Chuyện giữa ngươi và Đông Hoàng Thái Nhất cuối cùng cũng phải giải quyết." Ôn Hành ngẩn người: "Ta đi? Ta đi chẳng phải sẽ bị Đông Hoàng Thái Nhất mắng chết sao?" Đế Tuấn và Loan Anh ngơ ngác: "Tán nhân từng gặp lão tổ của chúng ta?" Ôn Hành thật sự khó xử không biết làm sao nói với hai người này rằng hắn đã bị lão tổ của họ mắng trong giấc mơ hơn hai mươi ngày rồi.

 

Ôn Hành không muốn nói, nhưng điều đó không có nghĩa là Phượng Uyên sẽ không vạch trần: "Tán nhân có lẽ là người quen cũ của Đông Hoàng. Từ khi tiến vào Đông Hoàng Chung, mỗi đêm y đều mơ thấy Đông Hoàng Thái Nhất." Đế Tuấn nghe vậy, bật cười: "Thì ra tán nhân và lão tổ của chúng ta đã kết giao từ lâu rồi."

 

Ôn Hành bực mình nói: "Kết giao thì chẳng phải, dù sao mỗi lần nhắm mắt lại là ông ta đến mắng ta." Mắng... Đế Tuấn cau mày nói: "Lão tổ tính khí nóng nảy thật, nhưng giữa lão tổ và tán nhân có thù hận sâu sắc gì sao mà phải mắng chửi ngươi?"

 

Ôn Hành cũng thấy khó hiểu: "Đúng vậy, ta và ông ta chưa từng gặp mặt, có thù hận gì chứ. Thực lòng mà nói, ta thật không muốn đi gặp ông ta." Liên Vô Thương nói: "Ngươi phải đi, muốn cởi chuông thì phải tìm người buộc chuông. Ngươi không đi, làm sao biết Đông Hoàng Thái Nhất mắng ngươi vì cớ gì?"

 

Lời nói quá có lý, Ôn Hành đành gãi mũi chấp nhận số phận. Nhưng còn một người nữa, ai sẽ đi đây? Thật ra Ôn Hành mong Liên Vô Thương cùng đi, nhưng hắn cũng hiểu chỉ có một người có tư cách, đó chính là Vân Thanh.

 

Vân Thanh thân là Kim Ô, không ai có tư cách tiến vào chủ thành hơn hắn. Phượng Uyên dùng ngón tay dài gõ lên bàn: "Người còn lại chắc chắn phải là Vân Thanh rồi. Quân Thanh, nhân dịp này ngươi cùng cha mẹ tham quan Phượng tộc, còn Vân Thanh đi dạo quanh tộc của hắn."

 

Bạch Hoan lẩm bẩm: "Ta cũng muốn đi, cho ta đi cùng đi mà." Vân Bạch trừng mắt: "Bạch Hoan, khi ra ngoài ngươi đã hứa với chúng ta điều gì?" Bạch Hoan mếu máo: "Được rồi, ta không đi nữa."

 

Vân Thanh nói với Vân Bạch: "Ta sẽ đi tìm Lạc Lạc, có được không? Ta sẽ gửi phù chú cho ngươi, ngươi yên tâm." Vân Bạch cười: "Có Đông Hoàng Chung ngăn cách, ngươi còn muốn gửi phù chú? Cứ yên tâm đi, ta và cha ở Phượng tộc sẽ không lạc đường. Đợi ngươi xử lý xong chuyện với lão tổ, rồi đưa Lạc Lạc ra ngoài."

 

Ôn Hành và mọi người vốn nghĩ họ có thể ở lại nội thành một thời gian, từ từ thu dọn sạch sẽ đám hung thú trong rừng rồi mới tiến vào chủ thành. Nhưng không ngờ vừa mới đến Phượng tộc, còn chưa kịp ngồi nóng chỗ, đã phải chuẩn bị chuyển đến chủ thành.

 

Lúc này, trời đã tối, ánh sáng vàng trên Đông Hoàng Chung chiếu sáng con đường gần kết giới. Ôn Hành và mọi người theo Đế Tuấn và Loan Anh tiến vào tầng linh quang cuối cùng, chỉ thấy trên linh quang xuất hiện một vòng gợn sóng như làn nước, Ôn Hành cảm thấy xung quanh ấm lên, bọn họ đã đặt chân lên mặt đất của chủ thành.

 

Vừa vào chủ thành, Ôn Hành liền nhận ra sự khác biệt giữa chủ thành và thế giới bên ngoài. Dưới chân họ không phải là những đám mây trắng, mà là mặt đất rắn chắc. Trước đó, họ rõ ràng thấy từ nội thành có hai tầng, hóa ra đây là một hòn đảo lơ lửng!

 

Trên tầng cao hơn của núi non là những hành cung lấp lánh ánh vàng, mang đậm nét đặc trưng của Kim Ô tộc. Một cái nhìn thoáng qua cũng đủ làm lóa mắt mọi người. Ôn Hành nhìn cặp vợ chồng phía trước với dáng vẻ sáng chói. Nếu không phải dung mạo của họ quá cao, có lẽ cũng khó mà chịu nổi bộ y phục chói lọi như vậy? Thẩm mỹ của Kim Ô tộc còn cứu vãn được không đây?

 

Ôn Hành lo lắng nhìn sang Vân Thanh, thẩm mỹ của Vân Thanh đã được cải thiện rõ rệt nhờ sự giáo dục của Vân Bạch. Dù hắn cũng thích màu vàng sáng chói, nhưng may mắn thay, trên Tiểu Bạch Phong không có thứ gì quá lấp lánh, đây quả là phúc trong họa. Nếu Tiểu Bạch Phong mà giống như đảo Tang Tử, lấp lánh ánh vàng, chắc Ôn Hành vừa đến đã lên cơn đau tim mất.

 

Đế Tuấn giải thích: "Đến lãnh địa của Kim Ô tộc, không thể bay trên không. Sẽ phạm vào điều kiêng kỵ của lão tổ, chúng ta đi bộ qua đó thôi." May mà chủ thành không lớn, chỉ khoảng ba mươi dặm, vượt qua vài ngọn núi là đến được đại điện của Kim Ô tộc.

 

Đế Tuấn chỉ về trung tâm: "Nhìn thấy cây dâu tằm lớn kia không? Lạc Lạc đang ở trong hành cung chính, ngay dưới gốc cây đó." Dưới cây dâu tằm có thể thấy mái ngói vàng óng ánh, diện tích còn lớn hơn các hành cung trên các ngọn núi khác. Đây hẳn là hành cung rồi.

 

Loan Anh giải thích: "Vốn dĩ đảo Tang Tử ở Nguyên Linh Giới là một phần của Thái Uyên Cảnh. Sau này Thiên giới sụp đổ, nhiều vùng đất rơi xuống hạ giới. Trên đảo Tang Tử của chúng ta có mười ba cây dâu tằm, chính là những cành được bẻ ra từ cây dâu cổ này rồi lớn lên dần."

 

Vân Thanh chép miệng: "Cây dâu tằm lớn như thế này, chắc hẳn sẽ kết nhiều trái dâu ngon. Mẫu thân, con phi thăng vội vàng, còn bỏ lại hết trái dâu trên đảo Tang Tử dưới hạ giới." Ở Hằng Thiên Thành, dâu tằm còn được gọi là táo dâu. Mắt Vân Thanh sáng lên: "Đợi ta tìm được Lạc Lạc, chúng ta đi hái táo dâu ăn nhé!"

 

Loan Anh cười: "Cây dâu này đã quá già rồi, không còn kết trái nữa." Lúc này, Vân Thanh mới tiếc nuối từ bỏ ý định: "Đúng vậy, cây quýt trên Tiểu Bạch Phong cũng không kết quả nữa khi đã quá già."

 

Mọi người vượt núi băng đèo, khi tia nắng *****ên chiếu lên cây dâu tằm, họ cuối cùng đã leo lên bậc thềm cao trước hành cung. Ôn Hành vỗ đầu: "Trí nhớ của ta thật tệ, suýt nữa quên hỏi các ngươi. Yêu thần, trong Kim Ô tộc có bao nhiêu Kim Ô?"

 

Kim Ô ở hạ giới hiếm thấy, chỉ có ba Kim Ô là Đế Tuấn, Loan Anh và Vân Thanh. Nhưng đây là thượng giới, khác biệt hoàn toàn với hạ giới. Chẳng hạn như Phượng Uyên, ban đầu cứ nghĩ trên đời chỉ có hắn và Vân Bạch là phượng hoàng, nhưng đến Phượng tộc mới phát hiện còn có cả trăm phượng hoàng khác, số lượng cũng không ít.

 

Đế Tuấn thành thật đáp: "Không tính ta và Loan Anh, còn có chín vị tộc nhân nữa, đều là trưởng bối của chúng ta. Thấy những ngọn núi xung quanh kia chứ? Các trưởng bối đều sống trên đó, trong đại điện chính chỉ có lão tổ và phu phụ chúng ta. Ta đoán lão tổ chưa kịp phân chia núi cho chúng ta nên mới để chúng ta ở trong hành cung."

 

Ôn Hành đưa mắt nhìn quanh, thấy có mười hai ngọn núi xung quanh với mái ngói vàng óng ánh. Trong đó, có ba ngọn hành cung có ngói hơi tối màu hơn so với những ngọn khác.

 

Ôn Hành cùng mọi người theo chân phu thê Đế Tuấn đi về phía hành cung. Đế Tuấn nói: "Lão tổ thần long thấy đầu không thấy đuôi, chúng ta sau khi phi thăng cũng chỉ gặp ông ấy vài lần. Bình thường, ông không ở trong hành cung." Vân Thanh chạy tít lên phía trước: "Lạc Lạc!! Vân Lạc Lạc!!"

 

Đế Tuấn còn chưa kịp kéo lại: "Lão tổ thích yên tĩnh, Trần nhi, con nhỏ tiếng một chút." Vân Thanh quay đầu lại đáp: "Được ạ." Nhưng vừa xoay lại, hắn đã hét lớn: "Vân Lạc Lạc! Ngươi ở đâu! Ta đến tìm ngươi đây!"

 

Vân Lạc Lạc vừa nghe thấy giọng gọi quen thuộc liền từ trong hành cung lao ra, nàng nhào vào lòng Vân Thanh, khóc nức nở: "Thanh Thanh! Thanh Thanh... ta sợ lắm!"

 

Vân Lạc Lạc òa khóc, như muốn trút hết mọi tủi thân của những ngày qua. Vân Thanh ôm lấy nàng, chậm rãi đi vòng quanh, vừa đi vừa nhỏ giọng dỗ dành. Cảnh tượng hòa hợp đó khiến Đế Tuấn và Loan Anh nhìn mà ấm lòng: "Trần nhi thật giỏi chăm sóc người khác."

 

Đế Tuấn mời Ôn Hành vào trong hành cung, rót cho Ôn Hành một chén trà: "Lão tổ gần đây đang bế quan tu luyện, lát nữa ta sẽ dẫn ngươi đến chỗ ông ấy. Tán nhân, ngươi cứ nghỉ ngơi trước đã." Ôn Hành hỏi: "Lão tổ của các ngươi có phải tính tình không tốt lắm không?"

 

Đế Tuấn cười ngượng: "Quả thật... tính khí không tốt." Ôn Hành lại hỏi: "Khi các ngươi phi thăng, đã tiến vào Thái Hư Cảnh sao?"

 

Loan Anh nói: "Không phải, chúng ta phi thăng đến Đệ Nhất Giới, chính lão tổ đã đưa chúng ta quay lại Đông Hoàng Chung. Ta và phu quân vốn định đi tìm những người khác trong Nguyên Linh Giới, nhưng không ngờ vừa tiến vào Đông Hoàng Chung, lão tổ đã nhốt chúng ta lại." Ôn Hành hỏi: "Có phải vì nguyên nhân hung thú và dịch bệnh nên Kim Ô lão tổ không cho các ngươi ra ngoài?"

 

Những người vào Thái Uyên Cảnh đều không thể ra ngoài, trừ khi giải quyết được dịch bệnh, nếu không thì chẳng còn cách nào. Ôn Hành đoán rằng đa phần vì lý do này nên Đông Hoàng Thái Nhất mới giữ chân vợ chồng Đế Tuấn ở lại.

 

Kết quả là mặt Loan Anh đỏ bừng, Đế Tuấn ngập ngừng nói: "Lão tổ bảo, nhân lúc chúng ta còn trẻ, hãy sinh thêm vài đứa con nữa." Biểu cảm của Ôn Hành lập tức cứng đờ, Đông Hoàng Thái Nhất đang nghiêm túc sao?

 

Loan Anh bất đắc dĩ nói: "Ta và phu quân kết hôn đã mấy ngàn năm mới sinh được Trần nhi. Sau khi Trần nhi ra đời, nhiều năm qua chúng ta cũng không có thêm đứa con nào. Dù lão tổ có giữ chúng ta ở đây, trong chốc lát cũng không thể sinh thêm con cái được. Thế nhưng lão tổ đã quyết định, nếu không sinh được con nối dõi, ông sẽ không để chúng ta ra ngoài." Đế Tuấn uất ức lẩm bẩm: "Ngày nào cung nữ cũng nấu các loại đồ bổ, ta và Loan Anh sắp không chịu nổi nữa rồi."

 

Ôn Hành lau mồ hôi trên trán: "Thật đúng là... ngoài sức tưởng tượng." Thì ra đây là lý do khiến bọn họ bị giữ lại, Đông Hoàng Thái Nhất chắc chắn là muốn có cháu đến phát cuồng rồi.

 

Đế Tuấn thở dài: "Ta cũng hiểu được tâm trạng của lão tổ, Kim Ô tộc người thưa thớt. Thời thượng cổ, Kim Ô có thể sinh cả ổ, nhưng bây giờ muốn có được một cái trứng thực sự quá khó. Lão tổ đặt hy vọng lớn lao vào chúng ta, nhưng chúng ta chỉ có thể làm ông ấy thất vọng thôi."

 

Loan Anh trìu mến nhìn về phía Vân Thanh, lúc này hắn đang đút cho Vân Lạc Lạc ăn. Loan Anh nói: "May mà chúng ta đã có Trần nhi, có lẽ lão tổ sẽ vì nể mặt Trần nhi mà buông tha chúng ta." Ôn Hành nghĩ rằng Loan Anh đã suy nghĩ quá lạc quan, Vân Thanh chỉ có một, còn Đông Hoàng Thái Nhất muốn có cả một ổ, số con cái của vợ chồng Đế Tuấn còn lâu mới đạt yêu cầu của lão tổ.

 

Vân Thanh nói với Vân Lạc Lạc: "Họ đúng là cha mẹ của ta, ngươi không cần sợ. Cha mẹ của ta cũng là cha mẹ của ngươi, ngươi cũng có thể làm bảo bối của họ." Vân Thanh hào phóng chia sẻ cha mẹ mình, đây không phải là lần *****ên hắn làm việc này, ngay cả Bạch Hoan trước đây cũng theo hắn gọi cha mẹ.

 

Vân Lạc Lạc e dè liếc nhìn Đế Tuấn và Loan Anh, rồi thì thầm với Vân Thanh: "Trước đây ta đã dữ dằn với cha mẹ của Thanh Thanh, họ sẽ không giận chứ?" Vân Thanh xoa đầu nàng: "Không sao, họ sẽ không giận đâu. Chờ ngươi nhận họ, ta sẽ tết tóc cho ngươi, tết kiểu tóc bím hoa mà ngươi thích nhé!"

 

Vừa nghe đến bím tóc hoa, Vân Lạc Lạc lập tức ngẩng mặt lên khỏi bát cơm, nàng e thẹn nhưng đầy mong đợi nhìn về phía Đế Tuấn và Loan Anh, rồi ngọt ngào gọi: "Cha, mẹ." Đế Tuấn và Loan Anh vui mừng cười tươi như hoa: "A~ Lạc Lạc ngoan quá. Mau ăn cơm đi nào!" "Lạc Lạc thật xinh đẹp, lát nữa mẹ sẽ tết tóc cho con, còn đẹp hơn cả tóc của Thanh Thanh nữa, được không?"

 

Vân Lạc Lạc vui vẻ gật đầu: "Cảm ơn mẹ!" Trái tim từ mẫu vô nơi gửi gắm của Loan Anh bỗng chốc mềm nhũn thành một vũng nước. Nếu nàng có một đứa con gái, chắc chắn cũng sẽ ngoan ngoãn đáng yêu như Lạc Lạc vậy.

 

Sau khi ăn xong, Vân Lạc Lạc liền bị Loan Anh kéo qua một bên để tết tóc. Tuyệt kỹ tết tóc của nàng cuối cùng đã có đất dụng võ, nàng một hơi tết cho Vân Lạc Lạc bảy tám kiểu tóc khác nhau. Lạc Lạc vui đến nỗi lập tức "phản bội", chui vào lòng Loan Anh không chịu ra.

 

Vân Thanh thấy cha và sư tôn đang trò chuyện, mẹ và Lạc Lạc đang tết tóc. Hắn sờ phù chú rồi nói với Ôn Hành: "Sư tôn, con đi nhắn tin cho Vân Bạch, con sẽ không đi xa đâu."

 

Đế Tuấn phất tay về phía Vân Thanh: "Đi đi, nhưng đừng đi lung tung đấy." Đế Tuấn và Loan Anh luôn rất yên tâm về con mình, Vân Thanh từ trước đến nay là đứa trẻ ngoan ngoãn và biết điều, lại đang ở trên lãnh địa nhà mình, chắc chắn sẽ không có nguy hiểm gì.

 

Vân Thanh lúc ra cửa quay lại nhìn Ôn Hành và mọi người, thấy họ đang nói chuyện vui vẻ, hắn bèn thong thả bước ra ngoài.

 

Hành cung của Kim Ô tộc thật lộng lẫy, nhìn đâu cũng thấy toàn là bảo vật trời ban, Vân Thanh vô cùng thích thú. Hắn muốn gỡ thử viên ngói trên mái nhà xuống xem, lại muốn cạy viên gạch trên sàn lên ngắm nghía. Vân Thanh vừa đi vừa nhìn quanh, còn nhớ trong đầu việc phải nhắn tin cho Vân Bạch.

 

Xung quanh, các cung nữ tò mò nhìn Vân Thanh, khiến hắn cảm thấy có chút ngại ngùng. Hắn cần tìm một nơi yên tĩnh để nói chuyện với Vân Bạch. Dùng thần thức quét qua, hắn nhìn thấy cây dâu tằm khổng lồ trên đỉnh đầu. Khi còn ở hạ giới, hắn thường cùng Vân Bạch trèo lên cây Đạo Mộc để ăn trái. Giờ tuy không có Đạo Mộc, nhưng có cây dâu tằm như thế này cũng thật tốt.

 

Vân Thanh bèn tung người bay về phía cây dâu tằm. Cây dâu tằm nằm ngay gần hành cung, chỉ cần bay qua một cái ao và vài khu vườn là tới. Hắn đáp xuống cây dâu, lấy ra phù chú. Phù chú vừa cháy liền bốc ra một luồng khói đen. Quả nhiên uy lực của Đông Hoàng Chung thật mạnh, phù chú không thể phát đi được.

 

Vân Thanh có chút thất vọng, thở dài một tiếng. Không biết Vân Bạch có nhớ hắn không, chứ hắn vừa rời xa Vân Bạch một chút đã bắt đầu nhớ rồi. Trong lúc đang buồn rầu, Vân Thanh ngẩng đầu lên nhìn cây dâu, bất chợt mắt sáng rỡ. Mẫu thân nói trên cây dâu không có quả, nhưng đây chẳng phải là những quả dâu kết đầy cành sao? Chỉ là trông còn hơi xanh, chưa chín hẳn.

 

Tuy nhiên, nhiều quả dâu thế này, chắc chắn sẽ có vài quả đã chín sớm. Lạc Lạc chưa từng được ăn dâu trên đảo Tang Tử, nghĩ đến việc có thể tìm vài quả chín cho nàng, dù chỉ tìm được một quả thôi cũng tốt.

 

Nghĩ là làm, Vân Thanh nhanh nhẹn buộc tóc và vạt áo lại, rồi nhảy lên các nhánh cây dâu, bắt đầu tìm kiếm. Bỗng, hắn ngửi thấy một mùi thơm ngọt ngào đậm đà. Mùi hương này quá quen thuộc, chính là mùi của quả dâu chín!

 

Mắt Vân Thanh sáng lên, hắn lần theo mùi hương, nhảy lên một cành cây khô cao hơn. Ngẩng đầu nhìn lên, trên một nhánh cây xanh tươi phía trên có một chùm quả dâu, trong đó có mấy quả đã chín mọng! Vân Thanh cẩn thận vén những chiếc lá chắn trước mặt, tay cầm vạt áo, tay kia vươn về phía những quả dâu tím đen.

 

Nhưng chưa kịp chạm vào quả dâu, một bàn tay bất chợt xuất hiện trước mặt hắn. Vân Thanh giật mình: "Ái chà!" Từ phía sau cành cây thấp vang lên một giọng nói nghiêm nghị: "Ai ở đó?" Vân Thanh vén lá trèo ra ngoài, thấy trước mắt xuất hiện một thiếu niên.

 

Thiếu niên ấy mặc bộ y phục vàng rực đặc trưng của đảo Tang Tử, trên áo còn thêu hoa văn đám mây vàng. Khí chất cao quý, đôi đồng tử không phải màu vàng thuần túy mà lại có chút sắc hồng. Khuôn mặt của hắn đẹp đến nỗi Vân Thanh cảm thấy hắn cũng đẹp như sư tôn và sư mẫu, nhưng mang một vẻ kiêu ngạo khó nói rõ. Ở giữa trán hắn có một hình ảnh chiếc chuông vàng lộn ngược, trông thật đặc biệt, khiến Vân Thanh không khỏi nhìn thêm vài lần. Thiếu niên giữ một tay sau lưng, bàn tay vốn đang vươn về phía quả dâu, khi nhìn thấy Vân Thanh, liền buông xuống.

 

Vân Thanh bối rối xin lỗi: "Xin lỗi nhé, ta không biết ngươi ở phía sau." Thiếu niên đưa mắt nhìn Vân Thanh từ trên xuống dưới: "Ngươi là con nhà ai? Trên người sao lại có khí tức tà ác như vậy? Ngươi không biết đây là cây dâu tằm thượng cổ sao, ngươi lên đây làm gì?"

 

Vân Thanh gãi đầu, gần đây Vân Hoa Hoa ăn quá nhiều hung thú, nên khí tức trên người hắn có chút hung hãn. Nhưng đợi khi Vân Hoa Hoa hấp thụ hết linh khí ấy, sát khí trên người hắn sẽ biến mất.

 

Vân Thanh giải thích: "Ta muốn hái vài quả dâu. Nhưng nếu ngươi muốn ăn, ta nhường cho ngươi." Hắn nhìn mấy quả dâu đã chín đầy tiếc nuối, lẩm bẩm: "Không sao, mấy hôm nữa quả dâu sẽ chín hết, đến lúc đó ta lại đến hái cũng được."

 

Cây dâu ở Hằng Thiên Thành kết trái, bọn trẻ trong thành đều có thể hái tùy ý. Vân Thanh cũng tự trồng dâu, tuy không quý như cây dâu trên đảo Tang Tử, nhưng quả dâu kết ra vẫn rất ngọt. Mỗi năm khi dâu chín, lũ trẻ trong thành sẽ kết bạn đến hái. Vân Thanh còn thường giúp bọn trẻ hái quả, đưa chúng về thành. Trong nhận thức của hắn, đồ ngon là để mọi người cùng ăn mới ngon.

 

Thiếu niên khinh bỉ cười: "Nói năng thật ngông cuồng, mẹ ngươi không dạy ngươi rằng lấy thứ không phải của mình mà không hỏi là trộm sao? Đây không phải là cây nhà ngươi, ngươi thật mặt dày. Muốn hái là hái, ngươi nghĩ đây là sân sau nhà ngươi? Còn bảo nhường cho ta, ta cần ngươi nhường à?"

 

Vân Thanh bực bội nói: "Nhìn ngươi xinh đẹp thế mà sao nói chuyện khó nghe vậy?"

 

Thiếu niên hừ lạnh: "Khó nghe? Thân thể bẩn thỉu của ngươi trèo lên cây dâu, làm ô uế cây, đó là tội lớn. Ta chưa trị tội ngươi mà ngươi còn dám cãi lại? Nhìn ngươi còn nhỏ tuổi mà lòng dạ không nhỏ, tuổi còn nhỏ mà chẳng học điều hay. Còn không mau cút xuống đi. Ta không biết cha mẹ ngươi dạy ngươi thế nào. Để ta điều tra xem, cha mẹ ngươi là ai, ta sẽ đuổi họ ra khỏi chủ thành. Đã dặn bao nhiêu lần, không được đưa trẻ con vô tri vào chủ thành, sao lại không nghe?"

 

Ánh mắt Vân Thanh trở nên sắc bén: "Ngươi nói ta thì được, sao lại đụng đến cha mẹ ta? Ngươi không có cha mẹ sao? Cây dâu nhà ngươi quý, ta không hái là được, ngươi cần gì phải bắt bẻ? Nhìn nhỏ tuổi như vậy, đẹp thế mà mồm miệng độc ác. Chắc ngươi cũng chẳng được cha mẹ dạy dỗ."

 

Thiếu niên nhíu mày: "Ngươi muốn gây chuyện phải không? Đồ nhãi ranh, nhân lúc lão tổ ta còn chưa nổi giận, mau cút đi! Chậm một bước ta sẽ khiến ngươi máu chảy đương trường!"

 

Vân Thanh giận dữ: "Ta không đi đấy, có giỏi thì đánh ta đi, lè lè lè~"

 

Thiếu niên búng tay một cái: "Động tay với kẻ như ngươi, thật phí sức." Quanh Vân Thanh bỗng nổi lên mấy luồng kim quang, định trói chặt hắn lại. Tình thế nguy cấp, hai chiếc dao nhỏ bất ngờ xuất hiện, soạt soạt soạt chém kim quang tan tành.

 

Thiếu niên kinh ngạc, đồng tử co lại: "Sao có thể?" Vân Thanh đã lao tới: "Là ngươi ra tay trước! Hôm nay nếu không đánh cho ngươi khóc, ta không phải là Vân Thanh!"

 

Chủ thành bỗng chấn động, Ôn Hành và Đế Tuấn kinh hãi: "Động đất sao?"

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Tác giả ngốc nghếch: Xin hỏi, cảm giác lần *****ên nhìn thấy tôn tử của mình như thế nào?

 

Đông Hoàng Thái Nhất: Câm miệng, đang đánh nhau, không có thời gian trả lời.

 

Vân Thanh: Đánh khóc ngươi, tên đầu trọc này!!

 

Tác giả ngốc nghếch đưa tin trực tiếp từ tiền tuyến: Kim Ô lão tổ và tôn tử đối mặt mà không nhận ra nhau. Ông cháu cùng tộc tương tàn chỉ vì một quả dâu tằm!!

 

Ôn Hành: Hay lắm, phải dùng Thạch Lưu Ảnh ghi lại để mọi người cùng thưởng thức.

 

Tác giả ngốc nghếch: Cuối cùng ngươi cũng tìm được cách trút giận sau hơn hai mươi ngày rồi phải không?

 

Ôn Hành: Ta sẽ đăng cảnh đánh nhau của bọn họ lên diễn đàn Thiên Cơ Các, đặt một tiêu đề gây sốc: "Đổ máu vì quả dâu tằm, khiến ông cháu đại chiến!" Đó là sự đen tối của nhân tính hay là sự suy đồi của đạo đức?!

 

Phượng Uyên: Ta đang nhìn hai kẻ mù chữ nói chuyện với nhau.

Bình Luận (0)
Comment