Trong thành chính bị bao phủ bởi Đông Hoàng Chung, trên cây dâu có hai người đang giao chiến kịch liệt. Lông vũ tung bay, máu tươi văng khắp nơi, những quả dâu chưa chín cùng lá cây cũng rơi rụng lả tả. Cây dâu khổng lồ run rẩy dưới hai luồng linh khí mạnh mẽ va chạm vào nhau, khiến cả mặt đất lơ lửng trên không cũng chấn động.
Vào lúc đánh nhau, Vân Thanh từ trước đến nay không bao giờ thèm kéo tóc người khác, vì hắn cho rằng chỉ có phụ nữ vô tri mới thích kéo tóc. Nhưng không ngờ thiếu niên trước mặt lảo đảo không đứng vững, lại bất ngờ giật một nắm tóc của hắn! Thế này thì không thể được! Vân Thanh ghét nhất là người khác động tay động chân lên tóc của mình!
Vân Thanh cùng thiếu niên đánh đến đỏ cả mắt, hai người ngươi truy ta đuổi, cuốn lấy nhau không rời. Vân Thanh túm lấy mái tóc vàng của thiếu niên: "Ngươi dám giật tóc ta! Đồ đầu trọc!" Thiếu niên mắt đỏ lên: "Ta không đứng vững thôi! Mau buông ta ra! Nếu không, ta sẽ không khách khí với ngươi!"
Thiếu niên tức giận, liền từ hư không rút ra một thanh linh kiếm màu vàng. Linh kiếm như sinh vật sống, đuổi theo Vân Thanh mà đến. Nếu Vân Thanh bị trúng, e là dù không chết cũng mất nửa cái mạng. Nói thì chậm nhưng diễn ra rất nhanh, hai thanh dao thái chém từ trái và phải vào linh kiếm, phát ra tiếng gào rít chói tai, tạo ra một sóng âm dữ dội.
Sóng âm nổ tung, cành khô dưới chân hai người liền gãy nát, khoảng không bên dưới trống rỗng, cả hai từ ngọn cây cao rơi xuống. Vân Thanh vốn chẳng bao giờ chịu thiệt, hắn đã giật cả nắm tóc vàng của thiếu niên, khiến thiếu niên đau đớn mà đấm vào bụng Vân Thanh vài cú mạnh mẽ. Vân Thanh như con rắn quấn lấy thiếu niên, há miệng cắn lên má hắn.
Thiếu niên đau đớn kêu lên: "Ngươi dám cắn ta!" Thật không ngờ tới! Chắc chắn mặt hắn đã bị cắn rách! Vân Thanh nhả miệng ra nói: "Cắn ngươi thì sao?" Hắn còn chưa dùng chiêu thức hiểm ác mà sư huynh thứ ba đã dạy, như thủ pháp "tay vồ trứng" nữa kìa.
Thiếu niên chưa từng gặp kiểu đánh hiểm độc như vậy, nhất thời không kịp đề phòng, liền bị Vân Thanh ôm chặt lấy thân thể. Vân Thanh như cái quả cân nặng nề đè lên người thiếu niên.
Vân Thanh ở trên, thiếu niên ở dưới. Sau khi đè gãy vô số cành cây, cuối cùng thiếu niên nặng nề rơi xuống đất. Vân Thanh ngồi trên eo thiếu niên, giơ nắm đấm lên đấm thẳng vào mặt hắn. Thiếu niên trúng hai cú đấm nặng nề, hắn dựa vào chiều cao hơn Vân Thanh liền mạnh mẽ lật người đè Vân Thanh xuống đất.
Thiếu niên trong mắt bốc hỏa: "Tên nhãi, dám vô lễ với ta! Để xem ta xử ngươi thế nào!" Thiếu niên cũng học theo Vân Thanh, muốn đấm hắn vài cái, nhưng không ngờ Vân Thanh vẫn còn chiêu hiểm. Vân Thanh hét lớn: "Hoa Hoa!!"
Thiếu niên giật mình kinh hãi, chỉ thấy từ trong lòng Vân Thanh vọt ra một sợi Huyết Đằng màu vàng đỏ với gai nhọn, sau đó nhanh chóng cuốn chặt lấy hắn. Thân hình hắn không còn kiểm soát được mà bị treo lên cao. Vân Hoa Hoa linh hoạt móc lấy chân thiếu niên, treo ngược hắn lên cành dâu.
Đây là tuyệt kỹ "Đảo Quải Kim Chung" độc môn của Hoa Hoa. Trước đây ở Thượng Thanh Tông và Huyền Thiên Tông, nó cùng với Vân Đậu Đậu thường xuyên tập kích các tu sĩ trong sân luyện công, treo họ từng chùm trên Kiếm Mộc bên ngoài sân luyện công. Ở Thái Uyên Cảnh không có Kiếm Mộc, nhưng có cây dâu, hiệu quả cũng tương tự.
Thiếu niên nghiến răng nghiến lợi, trong mắt như muốn phun ra lửa: "Tiểu tử, ngươi dám đánh lén! Ngươi chờ đấy. Đợi ta xuống, ta nhất định không tha cho ngươi." Vân Thanh từ dưới đất đứng dậy, phủi bụi trên người, ngẩng đầu nhìn thiếu niên đang bị treo ngược: "Hung dữ cái gì mà hung dữ, có bản lĩnh thì tự xuống đây. Nếu còn hung dữ, ta sẽ bảo Hoa Hoa lột hết quần áo của ngươi ra, để mọi người xem dáng vẻ ***** của ngươi, hừ!"
Thiếu niên mặt đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa tức giận: "Ngươi dám!" Vân Thanh cười nham hiểm: "Ta tại sao không dám?"
Thiếu niên gầm lên: "Thánh Đường!!" Linh kiếm vàng mang theo sức mạnh vạn quân chém xuống, Vân Hoa Hoa không kịp đề phòng, dây đằng bị chặt đứt. Một đoạn dây đằng bốc cháy lên, Hoa Hoa kêu lên một tiếng rồi nhanh chóng chui vào thức hải của Vân Thanh. Xem ra linh kiếm trong tay thiếu niên không phải vật phàm, ngay cả Hoa Hoa cũng sợ.
Vân Thanh nắm chặt tay, hai thanh dao thái chớp mắt liền bay đến tay hắn. Lá dâu rơi rụng xuống, phủ xanh một mảng trên mặt đất, bên cạnh còn có đoạn dây Huyết Đằng đang cháy xèo xèo, tỏa ra hương thơm của cây cỏ. Vân Thanh và thiếu niên tay cầm binh khí, đứng dưới cây dâu, trong mắt cả hai như lửa sấm chớp đùng đùng.
Thiếu niên nói: "Đây là linh kiếm Thánh Đường của ta, có thể trảm yêu diệt ma, chém đứt hung thú. Hôm nay ngươi rơi vào tay ta, chỉ trách vận số ngươi không may."
Vân Thanh ậm ừ một chút, đều tại Lạc Vân Kiếm không ở bên, khiến hắn không thể nói ra lời bá khí. Hắn liền cứng đầu nói: "Đây là con dao thái của ta, sư huynh chế tạo, có thể chém hải sản, chặt rau củ. Gặp phải nó thì ngươi xui xẻo rồi!"
Thiếu niên chỉ thanh kiếm về phía Vân Thanh: "Lại đây!" Vân Thanh nắm chặt dao thái, ánh mắt nghiêm trọng: "Lại đây."
Linh kiếm Thánh Đường hóa thành ngàn vạn kiếm ảnh lao về phía Vân Thanh. Trong khoảnh khắc, dưới cây dâu, kiếm ảnh chập chùng, sát khí lạnh lẽo. Người thường nhìn thấy cảnh này đã sớm mềm nhũn, còn đâu mà nghĩ đến chống cự? Nhưng Vân Thanh chỉ hơi nheo mắt lại, sau đó nở nụ cười. Các sư huynh của hắn đều là kiếm tiên, những kiếm chiêu như vậy đối với hắn không khó.
Vân Thanh lăn lộn mấy vòng liền tránh được đợt tấn công của linh kiếm. Tuy chiêu này không đẹp, nhưng lại rất thực dụng. Nghĩ lại lúc trước khi hắn nướng cánh gà ở Kiếm Trì của Thượng Thanh Tông, bị linh kiếm đuổi giết đến mức đuôi cũng bị cạo trụi. Hắn đã sớm học được cách chạy trốn!
Phòng thủ tốt nhất chính là tấn công. Vân Thanh múa hai thanh dao thái trong tay, tạo thành một tấm lá chắn vững chắc bảo vệ hắn. Vân Thanh lao về phía Đông Hoàng Thái Nhất, bay vút lên không trung, hai chân đạp mạnh vào bụng thiếu niên: "Ta đạp!"
Thiếu niên mắt tinh tay nhanh, dùng tay làm lá chắn chặn lại chân của Vân Thanh, nhân cơ hội nắm lấy cổ chân hắn. Trong lòng Vân Thanh lập tức vang lên tiếng chuông cảnh báo, hỏng rồi, hắn đã đánh giá thấp tốc độ của thiếu niên. Chỉ thấy thiếu niên quăng mạnh Vân Thanh xuống đất, nghe "bịch, bịch, bịch" vài tiếng, Vân Thanh lập tức mũi miệng phun máu, toàn thân lấm lem bụi đất.
Thiếu niên hung hãn như vậy, cũng không trách Vân Thanh phải tung chiêu lớn. Vân Thanh hét lên: "Hoa Hoa!!" Vân Hoa Hoa đột ngột nổ tung, như một đóa hoa làm từ máu rực rỡ bung tỏa. Những dây đằng của Vân Hoa Hoa không chút khoan nhượng quất về phía thiếu niên, nghe "vút vút vút" vài tiếng, thiếu niên đau đớn kêu lên.
Thân hình thiếu niên nhanh chóng lui về phía sau. Khi dừng lại, toàn thân hắn đã bị nhuốm máu, quần áo xung quanh đã bị Vân Hoa Hoa xé rách tả tơi. Vân Hoa Hoa chắn trước mặt Vân Thanh, nhô ra những gai nhọn sắc bén về phía thiếu niên.
Thiếu niên nhíu mày, ánh mắt trở nên lạnh lẽo: "Hóa ra luồng khí bạo ngược kia xuất phát từ đây. Ban đầu còn giả bộ, giờ thì không giả nữa rồi sao? Yêu vật, hôm nay gặp ta, ngươi đừng mong có đường sống." Thiếu niên vung linh kiếm trong tay, một luồng kiếm khí nóng bỏng lao nhanh về phía Vân Hoa Hoa. Nếu trúng phải, những dây đằng của Hoa Hoa sẽ bị chặt đứt hơn nửa, nhiệt lượng của kiếm khí còn có thể khiến dây đằng bốc cháy.
Bất ngờ, trước mặt Vân Hoa Hoa xuất hiện một kết giới trong suốt, kết giới đang rung rinh, trông giống như miếng thạch mát lạnh vào ngày hè, trông cực kỳ mong manh. Nhưng chính kết giới mỏng manh này đã đỡ lấy kiếm khí nóng bỏng kia. Chỉ nghe "xoẹt" một tiếng, kiếm quang chém đứt kết giới, nhưng nhiệt lượng lập tức biến mất tăm.
Thiếu niên cau mày: "Đây là thứ gì?" Chỉ thấy từ trong kết giới chui ra một linh thực có ba lá. Nhìn kỹ hơn, linh thực còn đang làm động tác: (づ ̄3 ̄)づ...
Thiếu niên hừ lạnh: "Chẳng học được gì hay ho, chỉ toàn những thứ tạp nham." Lời vừa dứt, linh thực liền phun ra một ngọn lửa về phía thiếu niên. Đây chính là linh thực bản mệnh khác của Vân Thanh – Vân Đậu Đậu. Thông thường, Đậu Đậu tồn tại một cách mờ nhạt đến đáng thương. Nhưng vì Vân Thanh, nó đã dồn hết ngọn lửa tích lũy bao năm, phun ra một hơi.
Ngọn lửa đốt cháy áo choàng của thiếu niên, nhưng hắn không hề sợ hãi, chỉ búng tay một cái, ngọn lửa trên người liền tắt ngúm.
Vân Thanh nói với hai linh thực: "Hoa Hoa, Đậu Đậu, việc này không liên quan đến các ngươi, mau lui vào." Hai linh thực khẽ cựa mình rồi chui về thức hải của Vân Thanh. Lúc này, Vân Thanh và thiếu niên đứng đối mặt nhau, ánh mắt cả hai đều mang theo sự dò xét và nghi hoặc.
Cả hai nhìn trông đều thê thảm. Vân Thanh mặt mũi lem luốc, mũi miệng dính đầy máu, còn thiếu niên khắp người là vết máu do những gai nhọn của Vân Hoa Hoa đâm thủng, chắc cũng bị thương không nhẹ.
Xác nhận ánh mắt, không phải người dễ đối phó. Cả hai nắm chặt linh khí trong tay, tình thế căng thẳng như cơn bão sắp đổ xuống. Đột nhiên, xung quanh xuất hiện mấy đạo linh quang lao đến nhanh như chớp. Vân Thanh nhìn thấy liền cau mày, không ổn rồi, hắn không biết thiếu niên này là ai, nếu bị gia tộc hắn bắt lại, e rằng đống lông của hắn khó giữ nổi.
Gió nổi rồi, mau chạy thôi!
Vân Thanh đột ngột chỉ ra phía sau thiếu niên: "Nhìn kìa, đó là gì?!" Thiếu niên quay đầu lại, chỉ thấy trên trời có linh quang nhanh chóng áp sát: "Là tộc nhân của ta, ngươi sợ..."
Thiếu niên quay lại, chỉ thấy trước mắt trống rỗng, đứa trẻ tóc đen mắt đen kia đã biến mất không còn dấu vết. Thiếu niên giậm chân tức giận: "Tên tiểu ma vật xảo quyệt, dám giở trò với ta! Không được, loại ma vật này không thể để yên, nếu để lâu chắc chắn sẽ thành đại họa."
Những đạo linh quang hạ xuống đất, hóa thành những thanh niên cao ráo, phong thái đường hoàng, tất cả đều là những mỹ nam hiếm có. Người đứng đầu nhìn thấy bộ dạng của thiếu niên thì sửng sốt, vội hành lễ: "Lão tổ, ngài đây là..."
Không sai, thiếu niên chính là lão tổ của Kim Ô tộc – Đông Hoàng Thái Nhất. Đông Hoàng Thái Nhất lau vết máu trên má: "Về hành cung, có ma vật xâm nhập!" Mọi người nhìn nhau ngơ ngác: "Ma vật?!"
Ôn Hành và những người khác đứng trước hành cung, nhìn mấy đạo linh quang từ gốc dâu bay lên, lao về phía này. Đế Tuấn trầm ngâm: "Lão tổ đã trở về, vừa rồi là chuyện gì vậy?" Đế Tuấn vẫn chưa rõ tình hình, hắn dường như cảm nhận được linh khí của Trần Nhi va chạm với lão tổ, nhưng không thể dò xét vào bên trong cây dâu vì nơi đó có cấm chế, thần thức không thể xâm nhập, nên không thể nhìn rõ.
Đông Hoàng Thái Nhất dẫn theo Kim Ô tộc đi qua hành lang phía đông của hành cung. Áo hắn đầy máu, bộ dạng nhếch nhác vô cùng. Nhưng vừa đến trước hành cung, hắn liền khựng lại, cau mày nhìn chằm chằm vào Ôn Hành. Ôn Hành khẽ cúi chào, nét mặt tươi cười với đám Kim Ô.
Lúc này, Vân Thanh từ phía tây chạy đến: "Sư tôn! Phụ thân! Ta nói cho hai người nghe, ta vừa gặp một kẻ vô lý, ta đã đánh nhau với hắn!" Đế Tuấn quay đầu nhìn đứa con của mình, chỉ thấy Vân Thanh mặt mũi lem luốc, đầy máu. Đế Tuấn liền hoảng hốt: "Trần Nhi, con bị làm sao vậy? Ai đánh con vậy?!"
Vân Thanh và Đông Hoàng Thái Nhất bốn mắt nhìn nhau, Vân Thanh giận dỗi nói: "Chính là hắn!" Đế Tuấn nhìn theo hướng con chỉ, lập tức hoảng hốt: "Trần Nhi, đó là lão tổ của chúng ta, Đông Hoàng Thái Nhất!" Đông Hoàng Thái Nhất khoanh tay, rõ ràng đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.
Lúc này, Ôn Hành muốn ngâm một bài thơ: "Lặng lẽ là tiếng tiêu biệt ly, Kim Ô cũng vì đó mà trầm mặc, trầm mặc, là hành cung Kim Ô hôm nay..." Đương nhiên, Ôn Hành còn chưa kịp ngâm thì đã bị âm thanh kỳ lạ cắt ngang. Chỉ thấy Vân Thanh và Đông Hoàng Thái Nhất như hai quả bóng nước bị chọc vỡ, máu tươi phun ra ngoài.
Vân Thanh và Đông Hoàng Thái Nhất cuối cùng đã nhận ra nhau. Quá xúc động, máu vốn đang chảy chậm rãi giờ lại phun ra mạnh mẽ vì phấn khích.
Vân Thanh ngoan ngoãn quỳ trước hành cung, quần áo trên người còn chưa kịp thay đã phải quỳ xuống. Nếu không nhờ Vân Đậu Đậu nhanh mắt nhanh tay tạo ra kết giới dưới đầu gối hắn, thì chắc chắn hai đầu gối của Vân Thanh đã va mạnh vào nền đất đến tím bầm rồi.
Đế Tuấn quỳ bên cạnh an ủi: "Trần nhi, đừng sợ. Lão tổ tuy nóng tính nhưng sẽ không làm gì con đâu. Phụ thân sẽ quỳ cùng con." Lời vừa dứt, từ trong hành cung đã vang lên tiếng gầm: "Đế Tuấn, cút vào đây cho ta!" Đế Tuấn đáp lại, xoa đầu Vân Thanh: "Ngoan, đừng sợ."
Vân Thanh cúi đầu ủ rũ, nếu sớm biết đó là lão tổ của mình, hắn có đánh cũng không dám mạnh tay như thế. Bên trong hành cung có trận pháp, nhưng Vân Thanh vẫn nghe được tiếng gầm của lão tổ: "Ngươi còn dám đến? Một mình ngươi đến cũng được, lại còn dẫn theo đệ tử của ngươi? Đệ tử bị ngươi dạy dỗ thành cái dạng này rồi, ngươi còn dám cầu xin cho hắn?! Huyền Hoàng Hành, ngươi nghĩ ta không thể làm gì ngươi sao? Cút ngay! Người đâu, treo hắn lên trước hành cung cho ta!"
Ôn Hành yếu ớt nói: "Đông Hoàng đại nhân, xin bớt giận. Ta là Ôn Hành, không phải Huyền Hoàng Hành, ngài nhận nhầm người rồi." Đông Hoàng Thái Nhất càng giận dữ: "Ngươi nghĩ ta mù sao? Ngươi tưởng thay cái vỏ, đổi cái ruột thì có thể phủi sạch những gì đã làm trước kia ư?!"
Đế Tuấn vừa bước vào, đã bị lão tổ quát mắng không thương tiếc. Đông Hoàng Thái Nhất hét lên: "Ngươi tưởng ngươi giỏi lắm à? Ai cho ngươi quyền dẫn hắn đến hành cung của Kim Ô tộc?" Mấy Kim Ô xung quanh ra hiệu cho Đế Tuấn. Đế Tuấn ngoan ngoãn quỳ xuống: "Lão tổ bớt giận, ta và Loan Anh quá nhớ con, Trần nhi ở trong nội thành, chúng ta thật sự không thể bình tĩnh được."
Đông Hoàng Thái Nhất giận đến mức thở phì phò, quay sang nói với Ôn Hành: "Nhìn thấy cái mặt ngu ngốc của ngươi là ta đã nổi giận rồi! Còn dám lò dò lại gần xin chửi! Cút ra ngoài quỳ với đệ tử của ngươi!" Ôn Hành biết nói gì bây giờ, đành phải uất ức bước ra khỏi hành cung.
Vân Thanh nhích sang một bên, mông gần như chạm xuống đất: "Sư tôn, người cũng phải quỳ sao?" Ôn Hành thở dài: "Phải quỳ, không quỳ thì chúng ta không ra khỏi đây được." Đông Hoàng Thái Nhất quá bất mãn với Ôn Hành, nếu không quỳ, khó mà khiến lão nguôi giận.
Ôn Hành quỳ xuống bên cạnh Vân Thanh, lấy khăn tay từ túi trữ vật ra lau mặt cho hắn: "Uống đan dược chưa?" Vân Thanh chớp mắt: "Uống rồi." Hắn đâu có ngốc, không định dùng khổ nhục kế. Nếu không phải vì muốn phụ thân, mẫu thân và Lạc Lạc sớm rời khỏi nơi này, thì hắn đã không quỳ rồi.
Ôn Hành nhỏ giọng nói với Vân Thanh: "Sư tôn ủng hộ con." Đánh giỏi lắm! Cho lão già gà vàng đó ngày nào cũng mắng trong đầu mình, Ôn Hành đắc ý lấy khuỷu tay chọc Vân Thanh. Vân Thanh cười khúc khích: "Nhưng lại liên lụy sư tôn bị phạt quỳ."
Ôn Hành không để ý lắm: "Sư tôn cũng không phải là người không thể quỳ. Hơn nữa, con xem hành cung của Kim Ô tộc thật lộng lẫy, người được quỳ ở đây cũng chẳng phải kẻ tầm thường." Vân Thanh lại cười, hắn nhích người đến gần Ôn Hành: "Sư tôn, người nâng chân lên, Đậu Đậu sẽ làm cho người một kết giới, quỳ sẽ thoải mái hơn."
Ôn Hành nâng đầu gối lên, bên dưới lập tức trở nên mềm mại dễ chịu, như đang quỳ trên mây, quả nhiên thoải mái hơn nhiều. Ôn Hành xoa đầu Vân Thanh: "Thay ta cảm ơn Đậu Đậu nhé."
Đế Tuấn bị hai Kim Ô kéo đi nhốt vào phòng tối, trước hành cung chỉ còn lại thầy trò Ôn Hành. Thỉnh thoảng có Kim Ô đi ngang qua, Ôn Hành có thể cảm nhận được thần thức dò xét rơi trên người hắn và Vân Thanh.
Đông Hoàng Thái Nhất ở trong hành cung vẫn chưa xuất hiện. Ôn Hành và Vân Thanh cũng không vội, hai người hướng về phía bầu trời ngoài hành cung, ngoan ngoãn quỳ xuống, ngắm nhìn mây trên trời chầm chậm bay qua, cũng thật là nhàn nhã.
Ban đầu Vân Thanh còn quỳ, nhưng sau đó hai chân hắn càng mở rộng sang hai bên, rồi ngồi bệt xuống đất. Sau đó nữa, Vân Thanh cảm thấy quỳ không thoải mái, bèn dựa vào người Ôn Hành: "Sư tôn, con nhớ Vân Bạch rồi." Ôn Hành buồn bã xoa đầu Vân Thanh: "Ta cũng nhớ sư mẫu của con."
Vân Thanh lại hỏi: "Sư tôn, chúng ta phải quỳ ở đây bao lâu nữa?" Ôn Hành thật thà nói: "Điều đó ta không biết, phải xem tâm trạng lão tổ của con thế nào." Vân Thanh nói nhỏ: "Vậy thì thảm rồi, con nghĩ lão tổ sẽ không dễ dàng tha thứ cho con đâu."
Hai người quỳ từ ban ngày đến đêm tối, khi màn đêm buông xuống, Vân Thanh đói bụng, bực bội nói: "Lão tổ tại sao muốn nhốt chúng ta ở đây? Nếu ngài nổi giận đuổi chúng ta ra khỏi thành chính thì tốt biết bao." Hắn chẳng muốn ở đây, hắn muốn đi tìm Vân Bạch.
Ôn Hành đáp: "Trong Đông Hoàng Chung, lão tổ của con là lớn nhất. Cho dù chúng ta có ra khỏi thành chính, cũng không thể thoát khỏi Đông Hoàng Chung. Một ngày lão không tha thứ cho ta, thì ta phải ở đây đợi đến khi lão tha thứ."
Vân Thanh lẩm bẩm: "Sư tôn có làm gì sai đâu, tại sao phải nhận sự tha thứ của lão?"
Ôn Hành thở dài: "Chuyện kiếp trước rồi, có lẽ những việc sư tôn làm trong kiếp trước không đủ tốt, khiến Đông Hoàng đại nhân đến giờ vẫn không thể buông bỏ." Đông Hoàng Thái Nhất vừa nhìn thấy Ôn Hành đã mắng xối xả. Nếu không phải vì xung quanh có tộc nhân Kim Ô, e rằng Đông Hoàng Thái Nhất đã trực tiếp động thủ.
Trước đó, Ôn Hành từng nghe Thái Sử Gián Chi nói, Đông Hoàng Thái Nhất là người duy nhất dám trừng phạt Huyền Hoàng Hành. Không chỉ Thái Sử Gián Chi, ngay cả Thiên Đế hiện tại, Huyền Hoàng Luật, cũng hết mực tôn kính Đông Hoàng Thái Nhất.
Ôn Hành từng đọc qua một số sách sử thượng cổ, trong các trận chiến thượng cổ, Kim Ô tộc từng tàn sát tứ phương. Nhưng trong một trận chiến khốc liệt, thủ lĩnh Kim Ô khi đó là Đế Tuấn đã ngã xuống tại chỗ, còn em trai hắn – Đông Hoàng Thái Nhất, suýt nữa tự bạo nhưng lại sống sót. Ngài là người duy nhất từ thời thượng cổ còn sống đến hiện tại, thanh kiếm Thánh Đường của ngài xuất ra, hiếm có ai đỡ được.
Ôn Hành không nhớ mình đã làm gì hay nói gì với Đông Hoàng Thái Nhất. Nhưng có thể khẳng định một điều, có lẽ hắn đã khiến Đông Hoàng Thái Nhất thất vọng rồi.
Vân Thanh lấy từ trong ngực ra một chiếc bánh rồi đưa cho Ôn Hành: "Sư tôn, ăn bánh đi. Chúng ta có thể sẽ phải quỳ ở đây rất lâu, nhất định phải giữ sức." Nếu không phải vì cần tỏ lòng thành kính, Vân Thanh chắc chắn đã lấy ra cái chảo để nướng gà ngay trước hành cung của Kim Ô tộc rồi.
Ôn Hành nhận bánh, cùng Vân Thanh ăn ngấu nghiến. Trời bắt đầu đổ mưa, Ôn Hành đưa tay ra hứng lấy những giọt mưa rơi xuống. Vân Thanh đứng dậy, bước vài bước: "Sư tôn, mưa rồi, chúng ta ra mái hiên quỳ đi." Ôn Hành quay đầu nhìn Vân Thanh: "Ừm? Làm vậy có quá tùy tiện không?"
Vân Thanh hừ một tiếng: "Tùy tiện gì chứ, chẳng lẽ để chúng ta dầm mưa sao? Tất nhiên, dầm mưa cũng được, nhưng bánh mà dính nước mưa thì không ngon nữa. Hơn nữa, duy trì kết giới tốn rất nhiều linh khí. Thôi nào, đi, đi quỳ dưới mái hiên thôi." Nói rồi, Vân Thanh kéo Ôn Hành, hai thầy trò quỳ dưới mái hiên dát vàng, vừa quỳ vừa cầm bánh lên ăn.
Khi Đông Hoàng Thái Nhất bước ra, mùi thơm của bánh thịt tỏa ra ngào ngạt, thơm đến nỗi khiến người khác phát thèm. Ông quay đầu lại nhìn, chỉ thấy thầy trò Ôn Hành giống như hai chú chuột, tay ôm chiếc bánh thịt ăn ngon lành. Ôn Hành thấy Đông Hoàng Thái Nhất xuất hiện, còn chào hỏi: "Đông Hoàng đại nhân, ngài ăn gì chưa?" Vân Thanh cười gượng: "Lão tổ, ăn thử một miếng chứ?"
Đông Hoàng Thái Nhất trừng mắt, đường vân hình chuông giữa trán ông sáng lên: "Ăn, ăn, ăn! Các ngươi có thể có chút triển vọng hơn không? Giống hệt mấy con ma đói. Trước kia làm Thái tử Thần Uy đã ngu ngốc rồi, giờ đến cả tiết tháo cũng mất sạch! Còn ngươi nữa, bộ dạng này mà giống Kim Ô sao?!"
Ông phất tay áo rồi tức giận bước vào hành cung. Ôn Hành và Vân Thanh nhìn nhau: "Hừ, không ăn thì thôi."
Ăn xong chiếc bánh, nghe tiếng mưa rơi ngoài trời, Vân Thanh có chút buồn ngủ. Ôn Hành ôm lấy Vân Thanh: "Ngủ đi." Vân Thanh không khách khí, ngáp một cái rồi lấy từ túi trữ vật ra một tấm chăn mỏng, đắp lên người hắn và Ôn Hành. Sau đó, hắn dựa đầu vào người Ôn Hành, chẳng mấy chốc đã ngủ say.
Ôn Hành nhẹ nhàng vuốt tóc Vân Thanh, ngước nhìn bầu trời tối đen. Một lát sau, mắt ông sáng lên, nhìn kỹ mới phát hiện ra là Vân Lạc Lạc! Trên đầu Lạc Lạc được búi kiểu tròn dễ thương. Nàng vén chăn lên nhìn Vân Thanh, thấy hắn đã ngủ say.
Vân Lạc Lạc nhỏ giọng nói: "Mẫu thân bảo Thanh Thanh làm sai nên bị phạt, Lạc Lạc muốn ở bên Thanh Thanh." Ôn Hành cười, vẫy tay ra hiệu cho Lạc Lạc đến gần. Nàng chen vào bên kia Ôn Hành, chui vào trong chăn cùng ông.
Lạc Lạc đã ngủ suốt cả ngày, giờ rất tỉnh táo, nhỏ giọng hỏi Ôn Hành: "Sư tôn cũng làm sai sao? Sao người cũng quỳ ở đây?" Ôn Hành dịu dàng nói: "Sư tôn đã quên mất quá khứ, khiến người kỳ vọng vào ta phải thất vọng."
Lạc Lạc nửa hiểu nửa không, nàng nằm xuống trên đùi Ôn Hành: "Khiến người khác thất vọng cũng là sai sao?" Ôn Hành không biết phải trả lời thế nào, chỉ có thể vuốt tóc Lạc Lạc: "Đợi khi con lớn lên, con sẽ hiểu."
Lạc Lạc không hỏi thêm nữa, nàng nằm cạnh Ôn Hành và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Còn Ôn Hành thì nhìn màn mưa, không sao ngủ được. Khiến người khác thất vọng là sai sao? Có lẽ là sai. Đông Hoàng Thái Nhất đã đặt kỳ vọng rất lớn vào Huyền Hoàng Hành, nhưng Huyền Hoàng Hành lại có kết cục như vậy.
Thời gian quả là thứ kỳ diệu, có thể làm phai nhạt đi biết bao ân oán tình thù. Thế nhưng, dù đã trôi qua hơn mười nghìn năm, dù Ôn Hành đã thoát thai hoán cốt trở về, Đông Hoàng Thái Nhất vẫn không nguôi cơn giận. Điều này cho thấy, Đông Hoàng Thái Nhất từng yêu Huyền Hoàng Hành nhiều đến mức nào, thì bây giờ lại hận bấy nhiêu. Điều đáng buồn nhất chính là, Ôn Hành đã không còn nhớ gì nữa. Ông không nhớ giữa mình và Đông Hoàng có lời hứa hẹn gì.
Tiếng mưa rơi tí tách, từng đợt lạnh nhẹ thổi qua hành lang. Ôn Hành kéo chăn đắp kỹ lại cho hai đứa trẻ, dựa vào bức tường vàng sau lưng, nhắm mắt lại. Ông cứ nghĩ rằng khi nhắm mắt sẽ lại thấy con gà lửa kia mắng chửi mình, nhưng không ngờ giấc mơ lần này lại đẹp đẽ vô cùng. Núi non xanh biếc, nước suối trong lành, trời xanh mây trắng, gió nhẹ, hoa tươi ngập tràn, Ôn Hành chìm vào giấc ngủ sâu.
Khi ba người đã ngủ, Đông Hoàng Thái Nhất bước ra, nhìn thoáng qua thầy trò Ôn Hành dựa vào nhau, ông chỉ thở dài, không nói thêm lời nào.
Thầy trò Ôn Hành đã quỳ ba ngày liền. Ban đầu, các Kim Ô còn dè dặt với hai người, nhưng ba ngày sau, họ đã quen và thường ghé qua chào hỏi. Vân Thanh miệng ngọt, chẳng mấy chốc đã nhớ tên hết các ông lão Kim Ô trong tộc. Các lão Kim Ô chưa bao giờ thấy một tiểu Kim Ô đáng yêu như vậy, lòng ai nấy đều mềm nhũn. Có việc hay không có việc gì, họ đều viện cớ đi qua hành cung, chỉ để lúc rời đi có thể lén đưa cho Vân Thanh chút gì đó tốt lành.
Quan hệ trong Kim Ô tộc có chút rối rắm, vì Đông Hoàng Thái Nhất đã sống quá lâu. Ông là lão tổ của tất cả Kim Ô hiện tại. Nhưng những đứa trẻ này không có quan hệ huyết thống trực tiếp với ông. Theo sách sử, Đông Hoàng Thái Nhất không có bạn đời hay con cái. Những Kim Ô hiện giờ đều là hậu duệ của anh trai ông, Đế Tuấn, để lại.
Thời thượng cổ, Kim Ô một lần sinh ra cả ổ, lúc thịnh vượng nhất có tới hơn nghìn người. Nhưng về sau, kẻ ngã xuống, người diệt vong, Kim Ô tộc giờ chỉ còn lại vài người này.
Theo suy đoán của các tộc nhân Kim Ô, Đế Tuấn và Loan Anh là những quả trứng từ Thái Uyên Giới rơi xuống Hỗn Độn Hải cùng với đất đai rồi thất lạc tới hạ giới. Trong lứa trứng đó, chỉ còn lại hai người họ sống sót. Xét về vai vế, họ là chắt của Đông Hoàng Thái Nhất, còn Vân Thanh là chắt đời tiếp theo, tức là chút của ông.
Mặc dù Vân Thanh vẫn còn quỳ, nhưng hắn đã thành công thu phục được lòng của các lão Kim Ô, đến mức có vài Kim Ô đã đến cầu xin Đông Hoàng Thái Nhất tha cho hắn. "Lão tổ, đứa nhỏ còn nhỏ dại, ngài chỉ cần trách phạt nhẹ thôi, nó đã biết sai rồi." "Đứa nhỏ thông minh, sau này nhất định sẽ thay đổi."
Tiếc thay, bọn họ lại chạm đúng chỗ nhạy cảm. Đông Hoàng Thái Nhất mắng tất cả một lượt rồi đuổi ra khỏi hành cung. Định bảo vệ người ngay dưới mí mắt của ông? Đúng là nằm mơ!
Sau năm ngày năm đêm quỳ gối, cuối cùng Đông Hoàng Thái Nhất cũng cho phép thầy trò Ôn Hành đứng lên, nhưng ông vẫn không cho phép họ rời khỏi thành chính. Đông Hoàng Thái Nhất nói với Ôn Hành: "Ta không cho ngươi đến, ngươi cứ đòi đến. Bây giờ muốn đi là đi được sao? Đúng là nằm mơ."
Ôn Hành mỉm cười hòa nhã: "Những gì Đông Hoàng đại nhân nói đều rất đúng." Ông không vội, khi đến đây Liên Vô Thương đã nói với Ôn Hành rằng Đông Hoàng Thái Nhất là một khúc xương khó nhằn. Chỉ cần xem ai có thể giữ bình tĩnh lâu hơn là được.
Vì vậy, Ôn Hành bắt đầu đi quanh trong thành chính. *****ên, ông đến thăm Đế Tuấn và Loan Anh, hai vợ chồng bị phạt nhốt trong phòng tối vì đã đưa ông vào thành chính. Ôn Hành không gặp được họ, nghe nói họ sẽ bị nhốt nửa tháng. Không ngờ ở hạ giới là yêu thần oai phong lẫm liệt, lên tiên giới rồi lại không bằng cả cháu nội.
Sau đó, ông kết giao với các Kim Ô khác, trong đó có một Kim Ô có vẻ ngoài xuất chúng, tên là Thái Thúc, tình cờ rất hợp ý với Ôn Hành. Thái Thúc sống ở vùng núi phía Nam, đứng từ hành cung của ông ta có thể nhìn thấy cây dâu khổng lồ.
Ôn Hành vốn định dẫn theo hai đứa trẻ đến thăm Thái Thúc, nhưng Vân Thanh muốn đưa Vân Lạc Lạc đi xem cây dâu. Hắn còn muốn đến gần kết giới xem liệu có thể nhìn thấy lãnh địa của Phượng tộc hay không, vì đã mấy ngày rồi hắn chưa được gặp Vân Bạch. Ôn Hành đành một mình đến phủ của Thái Thúc. May mà Thái Thúc tiếp đãi nhiệt tình, nếu không Ôn Hành chắc chắn sẽ rất ngượng ngùng.
Thái Thúc mở đầu câu chuyện: "Thái tử, ngài có lẽ không nhớ ta, khi ngài sinh ra, ta và lão tổ từng đến thăm ngài. Ngài trời sinh thần cốt, khi đó Vu tộc đã bói cho ngài một quẻ, nói rằng ngài sẽ trở thành đệ nhất đế vạn cổ, tương lai sẽ thành thánh, hòa nhập với thiên đạo. Ngài có thể biến cái cũ thành cái mới, ban phúc cho muôn dân, sẽ là một vị minh quân lãnh đạo tiên giới dài lâu. Những chuyện xảy ra sau đó vượt ngoài dự đoán của chúng ta, nhưng nay ngài đã trở về, ta nghĩ quẻ bói của Vu tộc vẫn là chuẩn xác."
Vu tộc là tộc của Thừa Lan, từ thời thượng cổ đã bói toán rất chuẩn, nhưng giờ đã suy tàn. Sau cái chết của Thừa Lan, người của Vu tộc chắc không còn ai có thể gánh vác trọng trách. Mặc dù hiện nay Vu tộc đã suy yếu, nhưng trong thời thượng cổ, họ là một tộc duy nhất có thể sánh ngang với yêu tộc.
Nếu nói về chuyện xưa thì quá dài, tộc nào còn truyền đến ngày nay mà không có lịch sử riêng? Nếu lúc nào cũng nhớ đến những điều không vui trong quá khứ, thì làm sao mà sống tiếp được? Tóm lại, khi Huyền Hoàng Hành còn sống, tám đại gia tộc ở tiên giới chung sống khá hòa thuận, ít nhất bề ngoài trông như vậy.
Thái Thúc tiếp lời: "Lão tổ của chúng ta đã sống quá lâu, chứng kiến quá nhiều ân oán tình thù. Điều duy nhất khiến ông ấy còn sống đến giờ chính là hy vọng tổ tiên Đế Tuấn của chúng ta tỉnh lại. Ông ấy vốn nghĩ rằng ngài trời sinh thần cốt, có thể tạo nên điều không tưởng... Nhưng sau đó ngài lại ngã xuống, ông ấy cũng không còn hy vọng nữa. Ngài từng là chấp niệm lớn nhất của ông ấy, giờ đây, ông ấy trở nên như thế này là vì không thể đối mặt với ngài."
Ôn Hành khẽ mỉm cười: "Theo như ta biết, chẳng phải Đế Tuấn đại nhân đã tự bạo nguyên thần và ngã xuống trong cuộc chiến Vu-Yêu hay sao?" Thảo nào Đông Hoàng Thái Nhất lại có phản ứng dữ dội như vậy khi nhìn thấy Ôn Hành, hóa ra còn liên quan đến một nhân vật thượng cổ!
Chấp niệm của Đông Hoàng Thái Nhất chưa bao giờ là Huyền Hoàng Hành, mà là anh trai của ông – Đế Tuấn. Bao nhiêu năm nay, ông vẫn luôn bảo vệ Kim Ô tộc, bảo vệ con cháu của Đế Tuấn. Ông giống như kẻ chết đuối, dù chỉ là một cọng rơm cũng phải nắm lấy thật chặt.
Ôn Hành bỗng chốc hiểu được vì sao Đông Hoàng Thái Nhất lại giận dữ đến vậy khi nhìn thấy ông. Bởi vì những quẻ bói của Vu tộc, Đông Hoàng Thái Nhất đã nhìn thấy cơ hội để anh trai ông thức tỉnh từ Huyền Hoàng Hành, nhưng Huyền Hoàng Hành lại không giúp ông thực hiện tâm nguyện đó. Ôn Hành trở lại còn kém xa Huyền Hoàng Hành, con gà già cảm thấy hy vọng càng thêm mờ mịt, thế nên mới đối xử với Ôn Hành như vậy.
Thái Thúc thở dài: "Sử sách không ghi lại đầy đủ. Lão tổ Đế Tuấn của chúng ta đúng là bị thương nặng, đến giờ vẫn còn chìm trong giấc ngủ ở cấm địa của Kim Ô tộc. Tuy nhiên, ông ấy có tỉnh lại được hay không, chúng ta cũng không chắc. Một số sách còn ghi rằng Đông Hoàng đại nhân của chúng ta cũng đã tự bạo nguyên thần mà ngã xuống, nhưng sự thật là ông ấy vẫn bình an đấy thôi?"
Lại một trường hợp truyền thuyết không đúng với thực tế, Ôn Hành đã quen với chuyện này rồi.
Ôn Hành hỏi: "Cấm địa của Kim Ô tộc cũng nằm trong Đông Hoàng Chung sao?" Thái Thúc cười đáp: "Đúng vậy, nếu không thì Kim Ô tộc chúng ta đã không rút lui về đây."
Ôn Hành định nói gì đó thì Thái Thúc đã lên tiếng: "Thái tử, nếu ngài muốn vào cấm địa, chỉ có thể tìm lão tổ của chúng ta. Toàn bộ Đông Hoàng Chung và cấm địa đều nằm dưới sự bảo vệ của ông ấy, không có ông ấy thì không ai có thể vào được cấm địa."
Ôn Hành trò chuyện với Thái Thúc nửa ngày, trong cuộc trò chuyện đó ông đã thu thập được không ít thông tin. Đáng tiếc là đầu óc ông không được thông minh, nếu có Vô Thương ở đây, chắc chắn nàng sẽ nghĩ ra cách để ông có cơ hội đàm phán hòa bình với Đông Hoàng Thái Nhất. Ôn Hành thở dài buồn bã, thần thức quét qua, nhìn thấy Vân Thanh và Vân Lạc Lạc ở gần kết giới.
Hai đứa trẻ trèo đèo lội suối đến vùng đất ngoài rìa, đang tha thiết ngóng nhìn Phượng tộc ở cách xa mười mấy dặm. Rõ ràng khoảng cách với Phượng tộc gần như vậy, nhưng muốn đến đó lại tựa như phải vượt qua muôn ngàn sông núi.
Ôn Hành đi tới sau lưng hai đứa trẻ, ngước nhìn Phượng tộc. Không biết Vô Thương bây giờ thế nào trong Phượng tộc. Đông Hoàng Thái Nhất đã quyết tâm, ông định nhốt thầy trò Ôn Hành ở đây đến khi trời đất tàn lụi.
Đột nhiên, từ phía Phượng tộc bay đến những điểm sáng xanh. Tim Ôn Hành đập rộn lên, ánh mắt lóe lên tia sáng kinh ngạc – là Vô Thương!! Anh đến rồi!!
Cách ngăn bởi kết giới của Đông Hoàng Chung, Liên Vô Thương vẫn có thể nhận ra ông ở đây! Đây chính là sự đồng điệu tâm linh!
Liên Vô Thương không đến một mình, mà còn mang theo cả Vân Bạch. Vân Thanh vui mừng nhảy cẫng lên: "Vân Bạch, Vân Bạch!!"
Liên Vô Thương dừng lại trước kết giới màu vàng kim. Ôn Hành cảm thấy giữa ông và Vô Thương chỉ cách nhau một tấc, nhưng chỉ một tấc ấy thôi mà ông lại không thể nào vượt qua. Hai người nhìn nhau, nụ cười trên môi không thể che giấu được.
Ôn Hành áp tay lên kết giới, Liên Vô Thương cũng áp tay lên phía đối diện. Ôn Hành mở miệng nói: "Vô Thương." Liên Vô Thương mỉm cười, khẽ nói: "Ngươi vẫn ổn chứ?"
Nhưng vừa mở lời, mọi người mới phát hiện ra rằng giọng nói của họ không thể truyền qua kết giới. Ôn Hành cười khổ nhìn khuôn mặt của Liên Vô Thương. Rõ ràng ở gần như vậy, vậy mà ông vẫn không thể phá vỡ lớp kết giới này.
Vẫn là Vân Thanh có cách, hắn không biết từ đâu tìm ra một tấm bảng gỗ, trên đó dán đầy phù chú. Hắn làm một loại phù đơn giản có thể biến lời nói thành chữ viết. Vân Thanh nhìn chằm chằm vào Vân Bạch rồi lẩm bẩm với tấm bảng: "Vân Bạch, ta nhớ ngươi quá. Ngươi ở Phượng tộc có ổn không?"
Nói xong, trên phù chú hiện lên những dòng chữ màu vàng. Vân Bạch cũng lấy ra một phù chú từ trong ngực, nhưng không có vật nào để dán phù lên, đành xin một chiếc lá sen xanh từ Liên Vô Thương.
Nhờ vào cách này, hai đứa nhỏ có thể giao tiếp một cách thuận lợi! Ôn Hành và Liên Vô Thương nhìn nhau, cả hai cùng bật cười. Sau đó, Ôn Hành không chút khách sáo đoạt lấy tấm phù chú của Vân Thanh, bắt đầu tán gẫu với Liên Vô Thương.
Trong khoảng thời gian thầy trò Ôn Hành ở thành chính, Liên Vô Thương vẫn ở lại Phượng tộc. Phượng tộc hiện giờ khá tốt, các Phượng Hoàng đã chấp nhận Phượng Uyên làm tộc trưởng, không ai gây rối hay phá hoại, mọi người sống hòa thuận với nhau.
Ôn Hành kể lại những chuyện đã trải qua mấy ngày qua cho Liên Vô Thương nghe, cuối cùng hỏi: "Ngươi nói ta nên làm gì bây giờ?"
Liên Vô Thương cầm trong tay một chiếc lá sen, lá sen tỏa ra ánh sáng vàng kim: "Không cần phải vội, cứ chờ đợi xem, xem ai sẽ là người mất kiên nhẫn trước." Ôn Hành ngẩn người nhìn khuôn mặt của Liên Vô Thương: "Ta sợ con gà già ấy sẽ giam chúng ta cả trăm năm, như vậy chúng ta chẳng phải quá thảm rồi sao?"
Liên Vô Thương đáp: "Không sao, nếu giam ngươi trăm năm, ta sẽ dựng một hành cung ở đây, ngày ngày đến gặp ngươi." Ôn Hành mỉm cười dịu dàng: "Được, nếu giam mấy trăm năm, ta sẽ dựng một căn nhà ở đây."
Những ngày sau đó, thầy trò Ôn Hành mỗi ngày đều chạy tới gần kết giới. Liên Vô Thương mang theo Vân Bạch và Hoan Hoan đến thăm họ. Thậm chí, Phượng Uyên cũng đến để xem ba người Ôn Hành, trêu đùa rằng họ trông như những con chim bị nhốt trong lồng. Ôn Hành chẳng buồn đáp lại Phượng Uyên.
Đông Hoàng Thái Nhất tiếp tục bế quan tu luyện, ông không gây khó dễ gì cho Ôn Hành và mọi người. Họ muốn ở lại hành cung nào của Kim Ô cũng được, muốn ở cạnh kết giới bao lâu cũng không ai cản. Con gà già ấy vẫn thản nhiên như không có gì xảy ra. Bên cạnh đó, vợ chồng Đế Tuấn vẫn bị giam cầm, còn các Kim Ô trong thành chính đều đối xử rất tốt với Ôn Hành và Vân Thanh... Tất cả đều có vẻ bình yên, phải không?
Nhưng Vân Thanh ngày càng trở nên lo lắng, hắn và Vân Lạc Lạc mỗi ngày đều dậy từ lúc trời chưa sáng, chạy tới cạnh kết giới. Hai đứa chuẩn bị rất nhiều giấy phù, vẽ phù chú bên rìa kết giới của Đông Hoàng Chung. Một tuần sau, vào nửa đêm, một tiếng nổ lớn vang dội cả thành chính, mặt đất rung chuyển.
Ôn Hành cùng mọi người chạy ra ngoài, chỉ thấy Vân Thanh và Vân Lạc Lạc đứng trong kết giới với bộ dạng lấm lem đầy bụi đất. Hai đứa nhìn kết giới vàng kim của Đông Hoàng Chung với ánh mắt bất lực, mảnh vụn của phù chú nổ tung bay tán loạn trong không trung. Hóa ra trong thời gian qua, chúng đã vẽ những phù chú bộc phá.
Hai đứa đã vẽ hơn một nghìn tấm phù chú, lợi dụng lúc đêm khuya dán chúng lên kết giới, rồi kích nổ. Sức công phá của phù chú rất mạnh, hai đứa bị lửa từ vụ nổ làm cháy sém, đen sì, nhưng kết giới vẫn không hề hấn gì!
Vân Lạc Lạc vừa nhìn thấy kết giới vẫn nguyên vẹn, mũi liền cay xè, rồi bật khóc: "Ta không muốn ở lại đây! Ta muốn gặp Vân Bạch, ta muốn gặp Hoan Hoan, ta muốn gặp sư mẫu!!" Lạc Lạc vừa khóc, Vân Thanh cũng khóc theo, hắn quay đầu, ánh mắt đau buồn nhìn Ôn Hành: "Sư tôn, con không muốn ở lại Kim Ô tộc, con muốn ra ngoài."
Các Kim Ô cũng bị tiếng nổ làm cho kinh động, Thái Thúc cùng những người khác chỉ biết lặng lẽ quan sát cảnh tượng này.
Vân Thanh nghẹn ngào nói: "Kim Ô tộc quả thật rất tốt, mọi nơi đều lấp lánh vàng, không ai trói buộc con. Phụ thân, mẫu thân cũng ở đây... nhưng con không thích nơi này. Nơi này không giống như nhà, nơi này là một nhà tù. Con muốn ra ngoài, con nhớ Vân Bạch, con cũng nhớ các sư huynh bên ngoài. Sư tôn, con muốn ra ngoài."
Ôn Hành đau lòng tiến lên, ôm lấy hai đứa trẻ đang khóc òa: "Ngoan, đợi thêm một chút, đợi thêm một chút nữa, chúng ta sẽ được ra ngoài." Vân Thanh mắt đỏ hoe: "Con đã nghe thấy những gì các người nói rồi. Con nghĩ lão tổ sẽ luôn nhốt chúng ta, sẽ nhốt chúng ta hàng trăm năm, hàng ngàn năm. Chỉ cần Đông Hoàng Chung còn tồn tại, ông ấy sẽ không thả chúng ta ra ngoài."
Ôn Hành còn chưa kịp đáp, giọng của Đông Hoàng Thái Nhất đã lạnh lùng truyền tới: "Ngươi có nhận thức như vậy thì tốt. Ta đã nói với các ngươi từ lâu rồi, Kim Ô tộc của ta không phải là nơi các ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi. Ngươi là tộc nhân của Kim Ô, thì nên ở lại đây."
Vân Thanh lau nước mắt, thò đầu ra khỏi lòng Ôn Hành, trừng mắt nhìn Đông Hoàng Thái Nhất: "Ngươi đang tạo ra một nhà tù cho mọi người, muốn mọi người ở đây chết cùng ngươi!" Đông Hoàng Thái Nhất cười lạnh: "Thế gian này hiểm ác, nơi nào mà chẳng phải là nhà tù? Tiểu kê con, ngươi nên tiết kiệm sức lực đi. Với những phù chú mà ngươi vẽ, dù có dùng tới một vạn tấm, cũng không lay chuyển nổi Đông Hoàng Chung!"
Các Kim Ô nhìn Vân Thanh với ánh mắt đồng cảm: "Tiểu Vân Thanh, đừng buồn nữa, ngày mai ông sẽ dẫn cháu đi câu cá, đi hái quả dâu nhé." "Ngày mai chúng ta sẽ dạy cháu tuyệt kỹ của Kim Ô, được không?"
Vân Thanh kiên quyết lắc đầu: "Không cần!" Đông Hoàng Thái Nhất lạnh lùng nói: "Nói lý lẽ với con gà con này có ích gì, cứ để nó giận dữ đi. Nhốt lại vài ngày, đói bụng thì tự nhiên sẽ chịu khuất phục thôi."
Ánh mắt của Vân Thanh bỗng chốc bùng lên ngọn lửa. Hắn bước ra khỏi vòng tay Ôn Hành, hít một hơi thật sâu. Đông Hoàng Thái Nhất nhếch miệng cười tàn nhẫn: "Thôi đi cái trò của ngươi đi. Ngươi có thể la hét với cha mẹ ngươi còn có chút tác dụng, với ta thì chẳng có chút ích lợi nào đâu."
Linh quang trên người Vân Thanh bùng lên mãnh liệt. Hắn hít một hơi sâu rồi gào lớn với Đông Hoàng Thái Nhất: "Đông Hoàng Thái Nhất!! Ngươi là lão đầu hói không ai yêu! Đáng đời ngươi chết già trong cái nhà tù này!"
Tất cả mọi người đều sững sờ, ngay cả Đông Hoàng Thái Nhất cũng ngây người. Chưa bao giờ có ai dám đối mặt với ông, biết rõ thân phận của ông mà còn dám la hét như vậy. Hơn nữa, đó lại là hậu duệ của chính ông. Đông Hoàng Thái Nhất nhìn đứa trẻ trong linh quang, ông như thấy đằng sau Vân Thanh có một đôi cánh đang bốc cháy. Khoảnh khắc đó, ông nhìn thấy hình ảnh anh trai mình đang trỗi dậy từ trong ngọn lửa.
Sau khi hét lên câu đó, thân thể Vân Thanh bay lên, hắn hóa về nguyên hình. Dưới ánh nhìn của các Kim Ô, Vân Thanh hóa thành một con gà con tròn trịa, lông vàng óng, to cỡ cái mâm. Vân Lạc Lạc cũng hóa về nguyên hình, thân hình to lớn cỡ con bò.
Vân Thanh đập cánh bay vài vòng, kêu lên một tiếng dài rồi lao thẳng về phía kết giới của Đông Hoàng Chung. Vân Lạc Lạc theo sát phía sau, hai đứa trẻ như hai tia chớp lao về phía kết giới.
Trước đây Đế Tuấn cũng từng làm vậy, và hậu quả là tổn thương nội tạng, phải nằm liệt giường suốt nửa tháng. Với những đứa trẻ non nớt này, nếu chúng lao vào kết giới, chắc chắn sẽ bị thương nặng, máu văng khắp nơi!
Sắc mặt Đông Hoàng Thái Nhất thay đổi: "Không ổn!!"
Tác giả có lời muốn nói:
Vân Thanh: "Đông Hoàng Thái Nhất, ngươi là lão đầu hói không ai yêu!!"
Ôn Hành: "Khoan đã, đồ đệ, sao con lại biết chửi người ta hói đầu?"
Vân Thanh: "Ngươi không thấy rằng đối với một con chim mà nói, không có lông chính là lời nguyền tàn nhẫn nhất sao?"
Ôn Hành: "Nghe cũng có lý, ta không thể phản bác được."
Đông Hoàng Thái Nhất: "Ta có hói hay không thì chưa biết, nhưng nếu các ngươi lao vào Đông Hoàng Chung, chắc chắn sẽ bị rụng lông hết."
Chấp niệm của Đông Hoàng Thái Nhất chưa bao giờ là Huyền Hoàng Hành, mà là anh trai ông – Đế Tuấn, là Kim Ô tộc, và là cả chúng sinh thiên hạ. Dù sao ông cũng là người đứng đầu dưới thiên đạo, không thể có tầm nhìn nhỏ hẹp như vậy.
Đáng thương cho Đế Tuấn, nếu lão tổ của hắn tỉnh lại, hắn có thể sẽ bị buộc phải đổi tên. Mọi người hãy cùng suy nghĩ xem nên đặt tên mới cho hắn là gì đây?