Coi Bói Không? Chuẩn Lắm Đấy!

Chương 216

Người kia nghi hoặc nhìn Ôn Hành: "Ngươi từ ngoài tới đúng không? Đây là Tây Cảnh của Thiên Hải Cảnh, tộc Kỳ Lân ở Đông Cảnh kia, ngươi muốn đến tộc Kỳ Lân thì phải đi Đông Cảnh trước đã." Ôn Hành cười gượng: "Đạo hữu thật tinh mắt, ta quả thực là từ nơi khác đến. Vậy ngài có biết phủ đệ của Chấp Đạo Tiên Tôn ở đâu không?" Người nọ chỉ tay: "Kia, ở trên ngọn núi phía nam, ngươi nhìn thấy chưa?"

 

Ôn Hành theo hướng tay người kia nhìn qua, chỉ thấy phía nam Sơn Hải Thành có một dãy núi trùng điệp, núi cao hiểm trở. Trên đỉnh núi cao nhất có một hành cung màu xanh, đó chính là hành cung của Cảnh Đàn. Thảo nào Cảnh Đàn luôn hoài niệm căn nhà thấp bé ở Thanh Khâu, sống ở hành cung cao như vậy, hẳn sẽ gặp ác mộng mất?

 

Cha của Huyên nói với Ôn Hành: "Ân công, ngài muốn đến Nam Sơn sao? Chỗ đó cũng khá xa đấy... để ta đưa ngài đi nhé?" Ôn Hành mỉm cười: "Nhìn qua thì ngay trước mắt, ta thấy cũng khá gần mà." Cha của Huyên cười đáp: "Ân công, có câu 'nhìn núi chạy chết ngựa', nhìn thì gần nhưng thật ra rất xa. Ta ước tính giờ mà xuất phát, phải mất một canh giờ mới đến được chân núi Nam."

 

Ôn Hành kinh ngạc, với tốc độ của cha Huyên mà cũng mất đến một canh giờ sao?

 

Tuy vậy, Ôn Hành vẫn cười nói: "Thật ra chúng ta có thể bay qua đó mà." Cha Huyên sửng sốt: "Ơ? Bay?"

 

Ôn Hành cắp lấy cha Huyên bay lên không trung, cha Huyên hét lên hứng khởi vô cùng: "Ta phải về nói với mẹ nó, ta bay lên rồi!! Cha ơi, người nhìn thấy không? Ta bay lên rồi! Cả đời này ta bay lên rồi!!" Ôn Hành cười nói: "Thật ra yêu tu đều có thể bay, ta nghĩ có lẽ các ngươi lúc tu hành chỉ chú ý đến việc biến hóa thành hình người thôi, chỉ cần biết dùng linh khí là có thể phi hành."

 

Ở hạ giới thì ngay cả tiểu Trúc Cơ cũng biết bay, không ngờ ở thượng giới lại có yêu tu không biết bay, thật uổng cho bọn họ sống ở Thiên Hải Cảnh. Lúc này, Ôn Hành bỗng nhớ tới tác phẩm của mình: "Ta viết hai cuốn sách, trong đó có cách dẫn khí nhập thể giúp người ta ngự phong mà đi, lát nữa tặng ngươi hai cuốn, các ngươi về xem là biết thôi." Cha Huyên kích động không thôi: "Cảm tạ ân công, đời này ta vậy mà cũng có thể bay!"

 

Các tu sĩ đi ngang qua đều liếc nhìn Ôn Hành: "Từ đâu tới cái tên nhà quê này, bay xấu thế." Ôn Hành hừ một tiếng trong lòng: "Liên quan gì đến các ngươi."

 

Chẳng bao lâu sau, Ôn Hành đã bay tới chân Nam Sơn, nơi có phủ đệ của Cảnh Đàn tọa lạc. Hắn vốn định bay thẳng vào phủ đệ, không ngờ lại chạm phải trận pháp rồi rơi xuống. Ôn Hành ngẩng đầu nhìn con đường nhỏ lên núi, trên con đường có kết giới màu vàng phong tỏa. Ôn Hành hướng về kết giới hành lễ: "Cảnh Đàn tộc trưởng, ngài có ở nhà không?"

 

Kết giới lóe lên vài lần, rất nhanh từ trong phủ đệ xuất hiện một đạo linh khí màu xanh, từng điểm linh quang màu xanh nhảy múa từ trên cao xuống, nhìn thì chậm nhưng thực ra lại cực kỳ nhanh. Liên Vô Thương nhanh chóng lao tới trước mặt Ôn Hành, Ôn Hành cười nhìn Vô Thương: "Vô Thương." Liên Vô Thương không nói gì, hai người nhiệt tình ôm chầm lấy nhau, khiến cha Huyên đứng bên cạnh nhìn mà thầm khen: "Đạo hữu thật anh tuấn."

 

Ôn Hành nắm lấy tay Liên Vô Thương giới thiệu: "Vô Thương, đây là đạo hữu Huyên Triền Triền của tộc Lộc ở rừng phía bắc, Huyên đạo hữu, đây là đạo lữ của ta, Vô Thương." Cha Huyên sửng sốt, không kìm được nhìn Liên Vô Thương mấy lượt, rồi nhanh chóng hồi thần: "Chào ngài chào ngài." Liên Vô Thương gật đầu: "Đa tạ Huyên đạo hữu đã chiếu cố Ôn Hành."

 

Trong lòng cha Huyên thầm nghĩ, đạo lữ của Ôn Hành trên người có một cảm giác không nói rõ được, ông thấy hơi sợ sợ.

 

Liên Vô Thương nói: "Cảnh Đàn tộc trưởng đã đợi sẵn rồi, nàng vốn định đến tộc Kỳ Lân, ngươi nghe chuyện của Huyền Minh chưa?" Ôn Hành đáp: "Vừa đến Thiên Hải Cảnh là nghe rồi, tộc Kỳ Lân đổi tộc trưởng rồi sao?" Liên Vô Thương nói: "Huyền Minh có thể đã gặp chuyện. Nơi này không tiện nói nhiều, lên trên rồi hẵng bàn."

 

Cha Huyên không ngờ đời này ông không những bay lên trời mà còn đến được phủ đệ của Chấp Giới Tiên Tôn mà xem. Phủ đệ của Chấp Giới Tiên Tôn vô cùng thanh tịnh, tuy lớn nhưng bên trong lại chẳng có mấy người. Vì được xây dựng trên núi cao, đứng trong hành cung của Cảnh Đàn nhìn ra xa có thể thu vào tầm mắt nửa cảnh sắc của Tây thành Sơn Hải Thành. Hành cung có trận pháp bao phủ, nhưng vẫn có thể cảm nhận được gió lạnh thê lương thổi qua hành lang.

 

Cha Huyên mở rộng tầm mắt: "Phủ đệ của Tiên Tôn thật đẹp, không ngờ ân công lại quen biết Tiên Tôn, hôm nay không cần ngủ ngoài đường thật là tốt." Ôn Hành cười nói: "Nếu ngươi thích, ta lát nữa hỏi thử Tiên Tôn, xem có thể cho ngươi ở đây thêm vài ngày không."

 

Cha Huyên liên tục xua tay: "Không không, ta còn phải về nữa. Lộc Lộc và mẹ nó đều ở nhà đợi ta, hơn nữa ta nói nhỏ với ân công, phủ đệ này tuy đẹp, nhưng không có chút nhân khí nào, lạnh lẽo vô cùng. Ta vẫn thích căn nhà gỗ của tộc Lộc chúng ta hơn."

 

Cũng đúng vậy, phủ đệ rộng lớn, ngoài mấy thị nữ hầu hạ ra thì chỉ còn mỗi Cảnh Đàn. Cũng may Cảnh Đàn vốn là người có tính cách lãnh đạm, mới có thể ở lại đây, chứ đổi lại là người thích náo nhiệt, nơi này khác gì phòng giam đâu?

 

Liên Vô Thương dẫn Ôn Hành và cha Huyên đi một vòng phủ đệ của Cảnh Đàn, cha Huyên đi liên tục cả ngày đã sớm mệt mỏi. Ông ăn mấy nắm lá cây rồi được thị nữ dẫn đến một gian khách phòng nghỉ ngơi, Ôn Hành vốn định mời ông dùng bữa tối mà ông cũng từ chối.

 

Những người còn lại đều tập trung ở hậu sảnh, nói là những người khác nhưng thực ra chỉ có mỗi Hồ Phi Phi. Hồ Phi Phi xõa tóc, dưới ánh minh châu đêm đang đọc sách quyển, Ôn Hành vừa vào cửa hắn liền buông sách trong tay, cười nói: "Tán nhân ngài thật sự đã đến." Từ khi gặp lại Cảnh Đàn, quanh người Hồ Phi Phi khí tức âm u đã hóa thành ôn nhu, hắn đứng dưới ánh minh châu mà cười như vậy, không biết bao nhiêu cô nương sẽ ngây ngẩn cả người. Phải nói, lão Hồ không chỉ thực lực mạnh mẽ, nhan sắc cũng không hề thua kém.

 

Hồ Phi Phi thở phào nhẹ nhõm: "Tán nhân, ngài cuối cùng cũng đến rồi, nếu ngài không đến, Yêu Thần sắp bổ mình ra thành mười tám mảnh để đi tìm ngài rồi." Ôn Hành dịu dàng nhìn Liên Vô Thương một cái: "Ta biết Vô Thương sẽ làm như vậy, nên mới gấp gáp chạy đến tìm mọi người, lần này may mắn vẫn ở trong Thiên Hải Cảnh. Nếu lại bị truyền tống đến nơi kỳ quặc nào khác, có lẽ ta sẽ không đến nhanh như vậy được."

 

Liên Vô Thương nói: "Ta cảm thấy ác ý của Thiên Đạo với ngươi ngày càng lớn, không thể lơ là được nữa." Ôn Hành nhìn quanh: "Hồ tộc trưởng, sao chỉ có mỗi ngươi? Cảnh Đàn tộc trưởng đâu?" Hồ Phi Phi đáp: "Đàn Đàn đi gặp khách rồi, nghe nói là người của tộc Kỳ Lân, nàng bảo chúng ta ở đây chờ."

 

Đang nói thì Cảnh Đàn bước vào, nàng mỉm cười với Ôn Hành: "Tán nhân về rồi? Yêu Thần đại nhân nói ngươi nhất định vẫn ở Tây Cảnh của Thiên Hải Cảnh, quả nhiên bị hắn đoán trúng."

 

Ôn Hành cười sủng ái mà bất đắc dĩ: "Người hiểu ta chính là Vô Thương, hắn luôn có thể tìm được nơi ta đang ở." Liên Vô Thương nhìn Ôn Hành, vừa lúc nhìn thấy ánh mắt dịu dàng không thể tan biến của hắn, y cũng cúi đầu cười. Có một đạo lữ thấu hiểu mình như vậy, đây là hạnh phúc biết bao.

 

Cảnh Đàn rút ra một tờ thư màu vàng từ tay áo, Liên Vô Thương hỏi: "Đây là gì?" Cảnh Đàn đáp: "Tân tộc trưởng của tộc Kỳ Lân mời ta ba ngày sau tham gia đại điển kế nhiệm tộc trưởng." Nói rồi, nàng đưa tờ thư trong tay cho Liên Vô Thương: "Yêu Thần, ngài xem thử."

 

Ôn Hành hỏi: "Vị tân tộc trưởng này là người thế nào? Lúc ta vừa đến Thiên Hải Cảnh nghe nói hắn tên là Vãn Chu? Còn nữa, tộc Kỳ Lân đã phát lệnh truy sát ta, sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Bên ngoài cấm chế Thiên Hải Cảnh, nhiều tộc đều nhận được lệnh truy sát này." Cảnh Đàn nhíu mày, lắc đầu: "Ta tuy là Chấp Giới Tiên Tôn, nhưng không hiểu rõ nội tình của tộc Kỳ Lân. Ta ở Tây Cảnh, tộc Kỳ Lân ở Đông Cảnh, ta ít khi ra ngoài, dù quan hệ với Huyền Minh Tiên Tôn khá tốt nhưng cũng hiếm khi nghe nàng nhắc đến nội tình tộc Kỳ Lân."

 

Hồ Phi Phi bóp vai cho Cảnh Đàn: "Không sao, Đàn Đàn, không biết thì không biết, chúng ta đi rồi sẽ rõ." Cảnh Đàn nắm ngược lấy tay Hồ Phi Phi: "Lần cuối ta gặp Huyền Minh, là trước khi thần hồn của ta đi xuống hạ giới, tính ra đã hơn một vạn năm rồi."

 

Ôn Hành nghĩ đến một câu hỏi vẫn luôn muốn hỏi: "Cảnh Đàn tộc trưởng, ta nghe nói sau khi ngài phi thăng có sự lĩnh ngộ rất sâu về Thiên Đạo, thậm chí có thể lấy thân hợp đạo, vì sao cuối cùng ngài không hợp đạo?" Cảnh Đàn đáp: "Đó là bọn họ đồn ra thôi, nhưng lúc đó tu vi của ta quả thực rất cao." Hiện tại, tu vi của Cảnh Đàn không bằng trước kia, thần hồn của nàng sau khi xuống hạ giới đã chịu tổn thương rất lớn. Dù Ôn Hành đã phục hồi vết thương thần hồn cho nàng, nhưng tu vi vẫn thoái lui.

 

Tuy vậy, nàng không hối hận. Nàng nắm lấy tay Hồ Phi Phi, có thể lại được gặp Hồ Phi Phi, dù tu vi của nàng có thấp thêm chút nữa, thì có hề gì?

 

Cảnh Đàn nói: "Nói ra thì khi ta phi thăng, Thần Uy Thái Tử vẫn còn đó, chỉ là ta không có may mắn gặp được hắn." Ôn Hành cười lớn: "May mắn tộc trưởng không gặp hắn, nếu không bây giờ nhìn thấy ta sẽ so sánh đủ kiểu, ta chắc chắn thua kém Thần Uy Thái Tử ở mọi phương diện."

 

Cảnh Đàn cười: "Tán nhân đùa rồi, trong lòng ta, tán nhân luôn rất đáng tin cậy." Cảnh Đàn nghĩ ngợi: "Lúc đó ta quả thực đã có ý định lấy thân hợp đạo, còn nghiên cứu ra một trận bàn chuyên dùng để tu hành, hỗ trợ hợp đạo. Nhưng vì không có Đạo Mộc bên cạnh, lại thêm Thiên Đế đương nhiệm là Hiên Viên Luật sau khi lên ngôi đã tìm đến ta mượn trận bàn, ta cũng đành bỏ ý định hợp đạo."

 

Liên Vô Thương khép lại tờ thư: "Trận bàn?" Cảnh Đàn đáp: "Phải, lúc đó tuổi trẻ ngông cuồng, cho rằng hợp đạo là mục tiêu tối thượng, vì mục tiêu đó đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết. Sau khi hoàn thành trận bàn, ta lại cảm thấy thiếu thứ gì đó, luôn cảm giác có chỗ nào không đúng, nên đã dừng tay. Sau đó, Hiên Viên Luật tìm đến ta, nói hắn cũng muốn tham ngộ, thế là ta đưa trận bàn cho hắn. Sau đó hắn liền hợp đạo, rồi ban cho ta danh hiệu Chấp Đạo Tiên Tôn."

 

Lời của Cảnh Đàn khiến Ôn Hành sửng sốt: "Cái gì? Hiên Viên Luật hợp đạo rồi sao?" Liên Vô Thương nói: "Đạo Mộc đã mục nát, nếu hắn hợp đạo thì sẽ cùng cựu mộc mà mục nát theo thôi?" Ôn Hành thở dài: "Phải nghĩ không thông đến mức nào chứ? Thật nghĩ mình là Đạo Tổ sao?"

 

Liên Vô Thương nói: "Chuyện của Hiên Viên Luật chúng ta tạm thời để sang một bên, giờ phải bàn đến chuyện của tộc Kỳ Lân." Cảnh Đàn cũng gật đầu: "Đúng, lần này tộc Kỳ Lân đổi tộc trưởng, người lên ngôi không phải là Kỳ Lân. Hơn nữa, Huyền Minh cũng không xuất hiện, người đưa thiệp mời cho ta cũng không phải sứ giả của tộc Kỳ Lân. Tuy ta chưa từng thấy tộc Kỳ Lân đổi tộc trưởng, nhưng những năm qua cũng đã thấy nhiều sự thay đổi cũ mới của các tộc khác. Là Chấp Đạo Tiên Tôn, mỗi lần đến đưa thiệp mời đều là người tôn quý nhất trong tộc, lần này lại là một Kỳ Lân ta chưa từng gặp. Điểm này rất lạ."

 

Cảnh Đàn có chút trầm ngâm: "Hơn nữa, khi vị sứ giả đó gặp ta, ánh mắt rất hoảng loạn." Cảnh Đàn khó hiểu: "Đúng, chính là cảm giác bất ngờ."

 

Ôn Hành cười nói: "Chắc chắn là khí thế của Cảnh Đàn tộc trưởng quá mạnh dọa sợ tiểu yêu tu đưa thư rồi." Cảnh Đàn cười: "Tán nhân đừng trêu ta, ta luôn cảm thấy mình dễ nói chuyện mà." Ôn Hành vẫn nhớ lần *****ên gặp Cảnh Đàn ở thượng giới, khí thế của nàng lúc đó còn cao hơn cả tòa tháp ở Tố Tâm Các.

 

Liên Vô Thương hỏi: "Trước đây, khi các tộc dưới quyền ngươi thay đổi tộc trưởng, ngươi xử lý thế nào?" Cảnh Đàn suy nghĩ: "Ta phần lớn đều bế quan, sau khi nhận thiệp mời, ta cho thị nữ mang lễ vật đến, còn người thì không đi." Liên Vô Thương hỏi: "Cũng không gặp sứ giả đưa thư?" Cảnh Đàn đáp: "Ừ... căn bản là không gặp."

 

Liên Vô Thương suy đoán: "Có khả năng sứ giả của tộc Kỳ Lân nghĩ rằng ngươi sẽ không gặp hắn, tưởng rằng chỉ cần làm như các tộc khác, đưa thư mời cho ngươi là xong. Không ngờ ngươi lại đột ngột gặp hắn, nên hắn mới hoảng loạn."

 

Cảnh Đàn nói: "Cũng có khả năng đó, chỉ là ta nghĩ ta đâu phải độc xà mãnh thú gì, dù gặp ta thì cũng chẳng cần phải hoảng sợ đến vậy."

 

Ôn Hành đáp: "Việc này thì chưa thể biết được, nói chung ba ngày sau chúng ta đến tộc Kỳ Lân sẽ rõ." Liên Vô Thương nói: "Ta nghĩ nếu muốn đi, giờ có thể xuất phát rồi, tốt nhất là đến tộc Kỳ Lân trước cả sứ giả, như vậy có động tĩnh gì chúng ta cũng kịp thời nắm bắt."

 

Cảnh Đàn gật đầu: "Ta và Yêu Thần cũng đã nghĩ đến điều này, nên đã giữ sứ giả lại." Mọi người đều ngạc nhiên, Cảnh Đàn Tiên Tôn lại cứng rắn đến vậy sao? Nói giữ lại là giữ lại? Cảnh Đàn bổ sung thêm: "Ta cảm thấy tình hình không ổn nên muốn hỏi ý kiến của Yêu Thần, nếu cần thiết, ta cũng có thể tra xét linh hồn hắn." Liên Vô Thương dứt khoát: "Tra xét linh hồn đi."

 

Sứ giả là một lão già tóc bạc trắng, sau khi bị Cảnh Đàn giữ lại, hắn lo lắng đi qua đi lại. Khi Cảnh Đàn và những người khác bước vào, hắn suýt nữa đã chửi mắng, nhưng khi thấy Cảnh Đàn, sắc mặt hắn trở nên khó coi: "Tiên Tôn, đây là ý gì?"

 

Cảnh Đàn bình tĩnh nói: "Sứ giả, ta muốn hỏi ngươi một chuyện, tộc trưởng tiền nhiệm của tộc Kỳ Lân – Huyền Minh Tiên Tôn – hiện đang ở đâu?"

 

Ánh mắt của lão già lập tức tỏ ra hoảng hốt, hắn không dám đối diện với Cảnh Đàn: "Huyền Minh Tiên Tôn đương nhiên vẫn ở trong tộc, Tiên Tôn sao lại hỏi như vậy?" Cảnh Đàn lắc đầu: "Ta không thích quanh co lòng vòng, ngươi hiểu chứ?"

 

Cảnh Đàn đưa tay phủ lên mặt lão già, khuôn mặt hắn nhanh chóng trở nên trắng bệch và méo mó.

 

Chỉ một lát sau, Cảnh Đàn rút ra từ đầu lão già một khối ký ức màu xám, lão già ngây dại ngã xuống đất, cơ thể khẽ run rẩy. Cảnh Đàn thở dài: "Nếu Huyền Minh không xảy ra chuyện, hành động của ta lúc này chính là sát hại kẻ vô tội."

 

Liên Vô Thương nói: "Có phải sát hại kẻ vô tội hay không, xem ký ức sẽ rõ."

 

Khối ký ức dần dần mở ra, Cảnh Đàn lật lại quá khứ trong đó. Trước mắt mọi người, thế giới tối sầm lại, bốn người rõ ràng đang đứng trên quảng trường rộng lớn, nhưng lại như đang ở trong một địa lao âm u lạnh lẽo. Lão già khoác áo choàng đứng phía trước, phía sau còn có hơn ba mươi người ăn mặc tương tự đứng yên lặng, tất cả đều nghiêm nghị, trong ánh mắt thấp thoáng sự mong chờ.

 

Phía trước truyền đến tiếng bước chân lộn xộn, lão già ngẩng đầu. Chỉ thấy từ đại điện phía trước quảng trường bước ra một nữ nhân mặc y phục màu cam, nơi khóe mắt nàng có một nốt ruồi. Vì đang ở trong ký ức của lão già, mọi người nhanh chóng biết được tên của người này là Ngạo Quân, thuộc tộc Kỳ Lân. Ngạo Quân lớn tiếng nói: "Tộc trưởng Huyền Minh đã truyền ngôi vị tộc trưởng cho tộc trưởng Vãn Chu, các sứ giả có thể đi truyền tin rồi."

 

Lúc này, những phong thư màu vàng bay đến tay các sứ giả. Lão già đứng phía trước nhận được phong thư *****ên. Ngạo Quân nói: "Hàn trưởng lão, phiền ngài đến phủ Chấp Đạo Tiên Tôn, mời nàng đến tham gia đại điển kế nhiệm tộc trưởng của tộc Kỳ Lân." Lão già hành lễ: "Vâng."

 

Các sứ giả lần lượt rời đi. Lão già vốn cũng muốn rời đi, nhưng bị một nam nhân gọi lại. Lão già quay đầu, chỉ thấy bên cạnh Ngạo Quân xuất hiện một nam nhân mặc y phục đen, đôi mắt sắc dài, lông mày xếch lên, trông như một kẻ đầy dã tâm. Người này chính là tân tộc trưởng của tộc Kỳ Lân – Vãn Chu. Hắn gọi lão già lại: "Hàn trưởng lão, ngươi đến đây, ta có vài lời muốn nói."

 

Trong lòng lão già tràn đầy vui mừng, vội vã bước lên bậc thang: "Tộc trưởng." Vãn Chu nói: "Cảnh Đàn bao năm nay sống ẩn dật, ngươi đưa thư đến, phần lớn nàng sẽ không quan tâm. Nếu nàng không gặp ngươi, ngươi chỉ cần giao thư mời cho thị nữ của nàng, nhận lễ vật rồi về. Nếu nàng đích thân gặp ngươi, bất kể nàng hỏi gì, ngươi chỉ cần nói là không biết. Rõ chưa?"

 

Hình ảnh nhanh chóng lướt qua, Cảnh Đàn nhướng mày: "Thực sự, nếu không phải ta gặp Tán nhân và Phi Phi, tộc Kỳ Lân có đổi tộc trưởng ta cũng chẳng buồn quản." Nếu đúng như vậy, thì đã để Vãn Chu đắc thủ.

 

Mọi người tiếp tục lật ký ức của lão già. Thì ra người này tên là Hàn Tu Đức, là sứ giả truyền tin của tộc Kỳ Lân, nhưng hắn không phải người của tộc Kỳ Lân. Hắn đã mất hàng nghìn năm để leo lên vị trí hiện tại, đều nhờ vào việc bám víu được vào cành cao.

 

Tộc Kỳ Lân suy tàn, số Kỳ Lân thuần chủng chẳng còn được bao nhiêu. Trong số các Kỳ Lân kế thừa Huyền Minh, xuất sắc nhất chính là Ngạo Quân mà Ôn Hành và những người khác vừa thấy. Huyền Minh coi nàng như con ruột, giao cho nàng xử lý nhiều việc quan trọng trong tộc. Khi nhiều người cho rằng Ngạo Quân sẽ thay thế Huyền Minh trở thành tộc trưởng của tộc Kỳ Lân, thì Ngạo Quân lại dẫn về một người tên là Vãn Chu.

 

Vãn Chu không phải là Kỳ Lân, thậm chí không phải yêu tu, hắn là một nhân tu. Ngạo Quân say mê Vãn Chu, liền đưa hắn về tộc. Huyền Minh cũng chẳng nói gì, chỉ là từ đó thời gian bế quan của nàng ngày càng dài. Vãn Chu và Ngạo Quân dần trở thành trụ cột của tộc. Sau đó, hai người họ thành thân, Ngạo Quân đã cho Vãn Chu một nửa tinh huyết của Kỳ Lân, từ đó Vãn Chu trở thành một thành viên của tộc Kỳ Lân.

 

Vãn Chu trọng dụng nhân tộc và các yêu tộc khác, tộc Kỳ Lân lại trở nên nhộn nhịp. Rồi sau đó, Huyền Minh đã truyền ngôi tộc trưởng cho Vãn Chu.

 

Từ ký ức của Hàn Tu Đức, Ôn Hành và những người khác chỉ nhìn thấy được chừng đó, nhưng trong đó có quá nhiều chi tiết đáng để suy ngẫm. Về Huyền Minh, ký ức không có nhiều, bởi trong đầu Hàn Tu Đức chỉ nghĩ đến chuyện của bản thân hắn, những việc xảy ra ở tộc Kỳ Lân chỉ chiếm một phần rất nhỏ trong cuộc sống của hắn. Nhưng hắn cũng không phải kẻ tốt lành gì, để trở thành sứ giả, hắn đã hãm hại đồng bạn, trên tay nhuốm đầy máu.

 

Cảnh Đàn thở dài: "Quả nhiên không thể suy xét kỹ càng, sống mấy nghìn năm, ai mà chẳng có việc chẳng muốn người khác biết." Hàn Tu Đức cũng không oan uổng, Cảnh Đàn chỉ rút ký ức của hắn chứ không lấy mạng, nhưng sau này nếu hắn muốn làm chuyện xấu, e rằng sẽ phải cân nhắc thật kỹ.

 

Ôn Hành và những người khác quyết định lên đường đến tộc Kỳ Lân ngay trong đêm, ít nhất họ cần gặp được Huyền Minh để biết nàng thực sự có ổn hay không. Người không xuất hiện mà lại truyền ngôi vị cho Vãn Chu, điều này không giống với phong cách của Huyền Minh. Hơn nữa, lần trước khi Ôn Hành gặp Huyền Minh, nàng vẫn còn rất tốt, không hề có dáng vẻ suy kiệt.

 

Trước khi xuất phát, Ôn Hành để lại một bức thư cho Huyên cha, để tránh việc con yêu lộc ngốc nghếch này không tìm thấy họ vào ngày mai sẽ cuống cuồng lên. Sau khi chuẩn bị xong, bốn người bước vào trận pháp truyền tống trong phủ đệ của Cảnh Đàn. Có quyền lực thật tiện lợi, đến sử dụng trận pháp truyền tống cũng không cần phải chạy ra thành.

 

Một tia sáng lóe lên trong trận pháp truyền tống, Ôn Hành và những người khác đã đến Đông Cảnh của Thiên Hải Cảnh. Cảnh Đàn nhìn quanh một lượt rồi nói: "Chúng ta đã đến tộc Kỳ Lân rồi." Ôn Hành ngẩn ra: "Ơ? Đến rồi? Vậy là đến rồi sao?" Liên Vô Thương dán một lá bùa cấm ngôn lên người Ôn Hành. Ôn Hành: "???" Liên Vô Thương nói: "Ngươi nói lớn tiếng quá."

 

Ôn Hành cảm thấy có chút ấm ức, Hồ Phi Phi cười phá lên, nhưng hắn còn chưa cười xong đã bị dán bùa cấm ngôn. Cảnh Đàn nhìn Ôn Hành và Hồ Phi Phi với vẻ bất đắc dĩ: "Chúng ta là đang lén lút xâm nhập, các ngươi hiểu hai chữ 'lén lút' không?" Ôn Hành và Hồ Phi Phi chỉ có thể gật đầu, còn biết nói gì nữa đây, đã bị đạo lữ thi triển thuật cấm ngôn, chỉ đành chấp nhận thôi.

 

Lãnh địa của tộc Kỳ Lân khá rộng lớn, nơi Cảnh Đàn xuất hiện lúc nào cũng có người qua lại. Bốn người dán bùa ẩn thân lên người rồi mới rời khỏi trận pháp truyền tống. Vừa rời khỏi trận pháp, bọn họ liền thấy có tu sĩ tuần tra tới gần: "Vừa rồi trận pháp truyền tống có linh quang lóe lên không?" "Chắc ngươi hoa mắt thôi?"

 

Các tu sĩ đi quanh quảng trường một vòng rồi nói: "Gần đây có nhiều việc, mọi người phải cẩn thận hơn." "Đại ca ngươi quá thận trọng rồi, uy áp của tộc Kỳ Lân đâu phải ai cũng chịu nổi, kẻ nào không biết nghĩ mà dám đến đây làm chuyện xấu? Chẳng phải tự tìm cái chết sao?" Đám tu sĩ dần thả lỏng và rời đi. Ôn Hành và những người khác lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đường đường đứng trên bậc thang của hành cung.

 

Hành cung của tộc Kỳ Lân rất uy nghiêm. Rõ ràng màu sắc của nó không rực rỡ như Kim Ô hay Ứng Long tộc, chiều cao cũng không quá cao, nhưng khi bước vào lãnh địa của tộc Kỳ Lân, người ta sẽ có cảm giác áp bức kỳ lạ. Liên Vô Thương truyền âm: "Không hổ danh là lãnh địa của thần thú thượng cổ, uy áp này thật sự rất lợi hại." Yêu thú có gan nhỏ một chút ở tộc Kỳ Lân e rằng còn không bước nổi, nói gì đến việc lén lút xâm nhập.

 

Nhưng Ôn Hành và những người khác không phải người bình thường, uy áp của tộc Kỳ Lân khiến người ta run sợ, nhưng đối với họ thì chỉ hơi khó chịu mà thôi. Bốn người bước lên bậc thang, men theo hành lang đi về phía hậu điện. Hiện tại là đêm khuya, cả tiền điện lẫn hậu điện đều chỉ có một số ít thị giả ở lại. Tiếp tục đi về phía sau, họ nhìn thấy vài tòa hành cung còn sáng đèn. Ôn Hành truyền âm cho Cảnh Đàn: "Cảnh Đàn, ngươi biết tẩm cung của Huyền Minh ở đâu không?"

 

Cảnh Đàn gật đầu: "Biết, theo ta." Bọn họ vòng qua những tòa hành cung sáng đèn, hướng về phía hành cung chính ở hướng đông. Còn chưa kịp đến trước hành cung thì phía sau đã truyền đến tiếng bước chân. Cả nhóm quay đầu lại, chỉ thấy Ngạo Quân đang bước tới dưới ánh trăng, trong viện cũng vang lên tiếng bước chân. Ôn Hành và những người khác ngó ra xem, chỉ thấy trong viện có một nam nhân khoác áo choàng mỏng, tay xách đèn lồ ng, không ai khác chính là tân tộc trưởng Vãn Chu.

 

Tiếng của Vãn Chu vang lên: "Phu nhân còn chưa ngủ sao?" Ngạo Quân nhìn quanh bốn phía: "Luôn có cảm giác có người lẻn vào hành cung, ta không thể ngủ yên. Đến thời khắc quan trọng nhất rồi, ta không muốn xảy ra bất cứ sai sót nào." Vãn Chu nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo của Ngạo Quân, cười nói: "Phu nhân nhất định là nghĩ nhiều rồi. Mấy ngày nay có nhiều yêu tu đến tộc Kỳ Lân, linh khí không còn ổn định như trước, phu nhân tâm thần bất an chắc là vì điều này thôi."

 

Ngạo Quân "ừm" một tiếng, nép vào vai Vãn Chu: "Phu quân, vừa rồi ngươi đến gặp cô cô sao?" Thực ra Ngạo Quân và Huyền Minh không có quan hệ huyết thống, chỉ là Huyền Minh nhìn nàng lớn lên, nên mới xưng hô như vậy. Vãn Chu thở dài: "Ừ."

 

Ngạo Quân hỏi: "Cô cô có nói gì không?" Vãn Chu đáp: "Ngay cả một ánh mắt cũng không dành cho ta. Huyền Minh tộc trưởng sinh ra đã cao quý, đương nhiên là không coi trọng ta." Ngạo Quân nghe vậy, hừ nhẹ một tiếng: "Đã đến nước này rồi, còn có gì đáng nói nữa chứ."

 

Vãn Chu hỏi: "Phu nhân có muốn vào khuyên tộc trưởng không? Ta thấy nàng không nói lời nào, trong lòng rất lo lắng." Ngạo Quân nói: "Không cần đâu, bây giờ nàng không muốn gặp ngươi và ta đâu. Đợi sau khi đại điển kế nhiệm kết thúc, nàng cũng chẳng thể làm được gì nữa. Chờ sau khi đại điển kế nhiệm xong, có thể tấu lên Thiên Đế, đợi Thiên Đế sắc phong ngươi làm Chấp Giới Tiên Tôn, lúc đó nàng cũng sẽ biết rõ thế cục mà chấp nhận hiện thực thôi."

 

Vãn Chu trầm giọng: "Cũng chỉ có thể như vậy. Đúng rồi, Hàn Tu Đức đã trở về chưa? Ta sợ bên Cảnh Đàn xảy ra biến cố." Ngạo Quân nói: "Vẫn chưa về, nhưng phu quân không cần quá lo lắng. Ta theo cô cô đã vạn năm, nàng và Cảnh Đàn gặp nhau chưa quá mười lần, tính cách của nàng vốn lạnh lùng, Cảnh Đàn cũng vậy. Không cần lo Cảnh Đàn sẽ xen vào chuyện này. Hàn Tu Đức chắc đang ở Tây Cảnh trò chuyện với đồng bạn, ngày mai sẽ về."

 

Bốn người nhìn theo bóng dáng họ rời khỏi biệt viện. Ôn Hành truyền âm: "Xem ra Huyền Minh đang ở trong đó."

 

Ôn Hành vừa định bước vào trong viện thì bị Liên Vô Thương ngăn lại: "Có trận pháp." Cảnh Đàn nói: "Hơn nữa còn không chỉ một tầng trận pháp." Ôn Hành lùi lại một bước, trận pháp là thứ hắn ghét nhất, không có cái thứ hai. Nhưng bên cạnh hắn có hai đại cao thủ trận pháp, Cảnh Đàn và Liên Vô Thương liên thủ, trận pháp này nhất định sẽ được giải.

 

Hồ Phi Phi và Ôn Hành ngồi xổm bên ngoài viện canh chừng, cả hai nhìn qua nhìn lại rồi truyền âm: "Người của tộc Kỳ Lân ít thật." "Đúng vậy, ở đây ta có cảm giác giống như trong hành cung của Đàn Đàn." Hai người còn chưa nói thêm được mấy câu thì đã nghe thấy tiếng Liên Vô Thương truyền âm: "Xong rồi."

 

Bốn người lập tức lẻn vào bên trong viện. Từ bên ngoài nhìn vào, viện này không có vẻ gì là quá lớn, nhưng khi tiến vào mới nhận ra nơi đây rộng gấp nhiều lần so với chính điện mà họ vừa đi qua. Trong sân không có kỳ hoa dị thảo, chỉ có mặt đất được lát bằng những phiến linh thạch phẳng lì, không rõ chất liệu. Giữa viện có một tòa lầu nhỏ tọa bắc triều nam, nhìn thì không cao, nhưng cửa lại rộng gấp đôi cửa thông thường.

 

Bốn người bước tới trước cửa, Ôn Hành vừa định giơ tay lên nhưng rồi lại rụt lại: "Không phải lại có trận pháp đấy chứ?" Liên Vô Thương nhìn Ôn Hành với ánh mắt tán thưởng: "Không tồi, quả thực có thuật pháp bao phủ lên cánh cửa." Sau khi cùng Cảnh Đàn nghiên cứu một lúc, y nhíu mày: "Không dễ giải trừ."

 

Ôn Hành ung dung bước về phía bên hông của tòa lầu: "Cửa khó đi thì chúng ta leo qua cửa sổ, cửa sổ không được thì chúng ta xuyên tường, không được nữa thì đào đường hầm hoặc gỡ ngói trên mái, thế nào cũng có cách vào được." Cảnh Đàn yếu ớt hỏi Liên Vô Thương: "Tán nhân... luôn có tính cách như thế này sao? Ta luôn nghĩ hắn rất tùy tính, nhưng không ngờ hắn có thể tùy tính đến mức này." Liên Vô Thương trầm ngâm một lúc rồi nói: "Quen là được." Nói xong, y thật sự đi theo Ôn Hành tìm xem cửa sổ có chỗ hở nào không.

 

Cảnh Đàn sờ sờ đầu mình: "Hắn từng là Thanh Đế thanh cao, uy nghiêm vô song của Nguyên Linh Giới mà..." Giờ đây lại học được cách trèo tường! Hồ Phi Phi nói: "Nghe nói họ còn biết đào mộ, đã phá hủy mấy đền thờ của các đại năng ở Ngự Linh Giới rồi." Cảnh Đàn lắc đầu: "Chắc ta bị ảo giác rồi."

 

Liên Vô Thương và Ôn Hành thật sự đã tìm thấy chỗ sơ hở bên cạnh cửa sổ, hai người khẽ khàng mở ra một khe hở nhỏ. Một mùi tanh của máu tỏa ra, Ôn Hành nhíu mày: "Mùi máu nồng quá." Hắn ghé sát cửa sổ nhìn vào bên trong, chỉ thấy một màu đen kịt, đến cả chút ánh sáng cũng không có. Nghĩ ngợi một lát, hắn đưa một rễ cây vào qua khe hở, thăm dò bên trong. Phải nói, Ôn Hành chưa từng thấy một nơi nào đen đặc như thế này, đến mức hắn muốn thắp mười ngọn dạ minh châu mới có thể nhìn rõ được.

 

Thảo nào vừa rồi Vãn Chu lại phải xách theo đèn, có vẻ như hắn ta cũng không nhìn rõ bên trong. Ôn Hành khẽ gọi vài tiếng: "Huyền Minh, Huyền Minh, ngươi có ở đó không?" Bên trong hoàn toàn yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt.

 

Ôn Hành nói: "Hay là ta chui vào trong xem thử?" Liên Vô Thương ngăn lại: "Huyền Minh là bậc thầy về trận pháp, trận pháp có thể giam giữ nàng tất nhiên cũng sẽ giam được ngươi." Ôn Hành nhíu mày suy nghĩ: "Không biết tình trạng của Huyền Minh thế nào, nếu nàng có thể nói chuyện với chúng ta thì tốt quá." Nói đến việc nói chuyện, Ôn Hành bỗng nhớ ra điều gì đó. Hắn lục lọi trong túi trữ vật, sau đó lấy ra nửa túi... Truy Hồn Hương.

 

Ôn Hành nói: "Huyền Minh từng cho ta ba cây Truy Hồn Hương, ta vẫn chưa dùng, chắc vẫn còn." Hắn lục lọi trong đống Truy Hồn Hương, vừa lục vừa cười: "Tiêu Lệ cho ta nhiều Truy Hồn Hương như vậy, vừa ghét bỏ vừa giúp đỡ ta, đợi khi kết giới mở, ta sẽ hảo hảo trò chuyện với hắn." Nói rồi, hắn lấy ra vài cây nến đỏ. Nếu không nhầm, đây chính là Truy Hồn Hương của Huyền Minh.

 

Nói ra thì lần *****ên hắn nhận được Truy Hồn Hương không phải từ Tiêu Lệ, mà là từ Quỷ Đế Đỗ Tử Nhân. Đỗ Tử Nhân đã tặng Ôn Hành ba cây nến đỏ và nói rằng đó là những người bạn ở thượng giới của hắn. Lần *****ên Ôn Hành thắp Truy Hồn Hương đã triệu hồi được Huyền Minh, Thái Sử Gián Chi và Tiêu Lệ.

 

Khi đó, Huyền Minh chưa lộ thân phận thật của mình, chỉ nói rằng nàng từ Bát Trọng Thiên tới và tên là Minh Huyên. Thực ra, Huyền Minh đã nói dối, nàng không hề sống ở Bát Trọng Thiên, nơi đó chỉ thuộc quyền quản lý của nàng mà thôi.

 

Ôn Hành thắp lên Truy Hồn Hương, ngọn hương đỏ cháy lên, tỏa ra làn khói xanh lượn lờ. Ôn Hành đối diện với hương nến, lẩm nhẩm: "Huyền Minh, ngươi tỉnh không? Ta đang ở bên ngoài tẩm cung của ngươi, nếu ngươi tỉnh thì nói chuyện với chúng ta. Rễ cây của ta đã chui vào phòng của ngươi rồi, bên trong có trận pháp không? Nếu ta vào có kinh động đến Vãn Chu bọn chúng không?"

 

Nói xong, Ôn Hành liền ngắt Truy Hồn Hương. Khói xanh của Truy Hồn Hương cũng tan đi. Ôn Hành bắt đầu lo lắng: "Huyền Minh có nghe thấy không nhỉ? Truy Hồn Hương chưa mất hiệu lực chứ?" Đang lúc Ôn Hành suy nghĩ lung tung thì từ trong phòng vang lên một tiếng rên khe khẽ. Mọi người lập tức áp sát vào cửa sổ, chỉ thấy trong phòng bỗng xuất hiện hai chiếc lồng đèn lớn sáng lấp lánh. Nhờ vậy mà căn phòng có thêm chút ánh sáng. Nhìn kỹ lại, đây nào phải lồng đèn, mà chính là đôi mắt của một dã thú.

 

Kỳ Lân trông như thế nào? Trước kia Ôn Hành chỉ thấy hình vẽ của Kỳ Lân trong sách, nghe nói Kỳ Lân có đầu rồng, thân hươu, đuôi bò và móng ngựa. Hình vẽ Kỳ Lân trong sách thường có vẻ hung dữ, chẳng giống chút nào với Thụy Thú. Kỳ Lân trước mặt nằm rạp trên mặt đất, dù không nhìn rõ được thân thể nàng, nhưng áp lực tỏa ra từ nàng đủ khiến người ta kinh sợ.

 

Kỳ Lân phì ra một hơi, giọng nói của Huyền Minh có chút khàn khàn, nàng khẽ nói: "Ta đang mơ sao?" Ôn Hành giơ rễ cây lên lắc lư: "Không phải mơ đâu, ngươi tỉnh không? Có thể cử động được không? Chúng ta muốn cứu ngươi ra ngoài." Huyền Minh cười nhẹ một tiếng, nàng nói: "Tỉnh nhưng không thể cử động. Hình dáng của ta không được đẹp lắm, làm bẩn mắt Thái Tử rồi."

 

Ôn Hành nói: "Chúng ta có thể vào không? Bên trong có nguy hiểm không?" Huyền Minh đáp: "Không có nguy hiểm..." Lời vừa dứt, Liên Vô Thương và những người khác lần lượt chui qua cửa sổ vào trong. Vừa vào xong, Liên Vô Thương liền lập tức dựng lên một tầng kết giới trong phòng, như vậy bất kể có chuyện gì xảy ra bên trong, người bên ngoài cũng sẽ không cảm nhận được.

 

Trong phòng cuối cùng cũng sáng đèn, mọi người đã thấy rõ tình trạng của Huyền Minh. Huyền Minh đã biến thành yêu hình, dù nằm rạp trên mặt đất, nàng cũng cao ba trượng, dài tám trượng. Từ bên ngoài nhìn, tòa lầu nhỏ trông rất bình thường, nhưng khi vào trong, mọi người mới phát hiện ra nó khá rộng. Tuy nhiên, trong cả hành cung, ngoại trừ một con Kỳ Lân bị giam giữ thì chẳng còn thứ gì khác.

 

Trên thân Huyền Minh có tám cây cột sắt to bằng cánh tay, trên mỗi cột đều được dán những lá bùa chú. Những cây cột sắt này xuyên qua thân thể Huyền Minh, giam chặt tứ chi và thân mình của nàng xuống mặt đất. Vết máu trên mặt đất đã khô cạn từ lâu, cột sắt trên người Huyền Minh cũng bắt đầu rỉ sét. Tứ chi của nàng sưng phồng, rỉ ra máu và mủ, không khí xung quanh tràn ngập mùi tanh hôi đến nôn mửa.

 

Nhìn thấy những cây cột sắt giam giữ Huyền Minh, Ôn Hành sốt ruột, vội vàng hỏi Liên Vô Thương: "Vô Thương, ngươi xem, đây là trận pháp gì vậy?" Liên Vô Thương đáp: "Đây có lẽ là Lục Thần Trận của Tiên giới..."

 

Huyền Minh bình thản nói: "Thái tử phi quả là có mắt nhìn, đúng là Lục Thần Trận. Trận pháp này phối hợp với Cung Lục Thần của tộc Vu có thể tru diệt thần linh. Bùa chú dán trên cột sắt sẽ khiến ta không thể sống mà cũng chẳng thể chết."

 

Nói vậy, nhưng giọng của Huyền Minh vẫn rất bình tĩnh, như thể người đang chịu đựng không phải là nàng. Nàng nhìn Ôn Hành gật đầu: "Thái tử, thật xin lỗi khi để ngài nhìn thấy dáng vẻ này của ta."

 

Ôn Hành vội nói: "Ngươi đừng nói gì vội, ta sẽ nghĩ cách cứu ngươi ra trước."

 

Huyền Minh nghe vậy khẽ bật cười, trong đôi mắt to lớn lộ ra chút ôn nhu, bớt đi sự lạnh lẽo thường trực: "Thái tử, tấm lòng của ngài ta xin nhận. Chỉ là Lục Thần Trận rất khó phá, đừng tốn công vô ích. Ngài và Thái tử phi nên rời khỏi nơi này thì hơn."

 

Nàng nhìn về phía Cảnh Đàn, gật đầu nói: "Cảnh Đàn đại nhân, thật có lỗi khi kéo ngài vào chuyện này."

 

Cảnh Đàn đáp: "Huyền Minh đại nhân không cần nói vậy, ta và Tán nhân nhất định sẽ cứu ngươi ra khỏi đây."

 

Huyền Minh nhìn sang Hồ Phi Phi: "Vị đạo hữu này là?"

 

Hồ Phi Phi chắp tay nói: "Ta là đạo lữ của Cảnh Đàn, tên là Hồ Phi Phi."

 

Huyền Minh mở to mắt rồi vui vẻ cười: "Thì ra người mà Tiên Tôn vẫn luôn muốn tìm đã tìm được rồi. Thật tốt quá, chúc mừng Cảnh Đàn Tiên Tôn."

 

Huyền Minh tiếp lời: "Cảnh Đàn đại nhân, bọn hậu bối của tộc Kỳ Lân không yên phận, đã cấu kết với người ở thượng giới. Giờ hành cung của tộc Kỳ Lân đầy rẫy sát cơ. Ba ngày sau là đại điển kế nhiệm, ngài tốt nhất không nên đến. Ta sẽ dùng cách của mình để kết thúc mọi chuyện."

 

Ôn Hành lên tiếng: "Huyền Minh, đừng nói những lời như vậy. Tương lai còn dài, không đáng phải vì bọn tiểu nhân mà tìm đến cái chết. Yên tâm, chúng ta nhất định sẽ nghĩ cách cứu ngươi ra. Tám cây cột sắt trên người ngươi, chúng ta nhất định sẽ giúp ngươi gỡ bỏ."

 

Huyền Minh cười nhẹ: "Cảm tạ Thái tử, ngài vẫn như trước kia. Chỉ là Lục Thần Trận khó mà giải được. Căn lầu này và cả viện bên ngoài đều là một phần của trận pháp, từng phần nối liền với nhau. Nếu các ngươi gỡ bùa chú một cách tùy tiện, rất nhanh sẽ có tiên binh bao vây phủ đệ, đến lúc đó các ngươi cũng không thể rời đi."

 

Huyền Minh nói tiếp: "Các ngươi đến gặp ta, ta đã rất vui rồi. Thật đấy, đây là ngày ta vui nhất trong vạn năm qua."

 

Giọng nói của Huyền Minh vẫn bình thản như xưa. Từ lần *****ên Ôn Hành nhìn thấy nàng đến giờ, Huyền Minh luôn điềm tĩnh, như thể không có điều gì trên thế gian có thể khiến nàng dao động.

 

Liên Vô Thương nói: "Điểm khó giải của Lục Thần Trận nằm ở tám cây cột sắt. Một khi một trong tám cây cột mất tiếp xúc với thân thể ngươi, bùa chú trên đó sẽ phát nổ. Lúc đó, toàn bộ tòa lầu và viện sẽ nổ tung. Căn phòng này được chế tạo bằng huyền thiết, sức nóng từ vụ nổ đủ để nung chảy huyền thiết. Người ở bên trong sẽ bỏ mạng."

 

Ôn Hành hỏi: "Không có cách nào đơn giản hơn sao?"

 

Liên Vô Thương ngập ngừng nói: "Trận pháp được khắc vào tầng huyền thiết dưới nền đất, trừ khi phá hủy trận pháp..." Nhưng nếu trận pháp bị tấn công mạnh mẽ, chưa chờ bùa chú phát huy tác dụng, trận pháp sẽ tự nổ tung. Chỉ có thể phá hủy trận pháp từng chút một. Nhưng phá như vậy thì biết đến bao giờ mới xong?

 

Nghĩ như vậy, quả thật rất phiền phức, chẳng trách Huyền Minh lại bi quan đến thế.

 

Ôn Hành nhìn xuống tầng huyền thiết đen kịt dưới chân. Trong sâu thẳm của huyền thiết, có ánh sáng lập lòe, chớp tắt. Hắn ngẫm nghĩ: "Hình như ta có cách rồi..."

 

Nghe vậy, mọi người đều nhìn về phía Ôn Hành: "Cách gì?"

 

Ôn Hành trầm ngâm: "Ta đi hỏi thử."

 

Hắn dùng cây gậy ăn xin gõ gõ xuống đất: "Tiểu Nghĩa, còn thức không? Tiểu Nghĩa, dậy đi."

 

Lập tức, căn phòng tràn ngập những rễ cây, chẳng bao lâu sau, một con kiến khổng lồ cao đến ba trượng xuất hiện! Tiểu Nghĩa ngơ ngác trong giây lát rồi reo lên đầy phấn khích: "Lão đại! Ngài tìm ta à? Ta nhớ ngài quá! Hahaha~" Tiểu Nghĩa cười, cả căn phòng như tràn ngập niềm vui, tâm trạng của Liên Vô Thương và mọi người cũng tốt lên.

 

Huyền Minh ngẩn người: "Đây, đây là... Tê Kim Nghĩ sao?" Nàng chưa từng thấy con Tê Kim Nghĩ nào to lớn đến thế! Thứ này còn đáng sợ hơn yêu thú cùng kích thước! Sinh vật này ăn huyền thiết cứ như ăn đậu vậy, không ngờ Thái tử lại nuôi cả một đàn kiến!

 

Ôn Hành chỉ xuống mặt đất: "Ta mời các ngươi đến ăn uống, thấy trận pháp bên dưới không? Giúp ta gặm sạch nó, sau đó đưa bằng hữu của ta ra khỏi phòng, được không?"

 

Tiểu Nghĩ sải những bước chân dài, chân nó gõ xuống mặt đất phát ra âm thanh vang như tiếng kim loại. Nếu ai bị Tiểu Nghĩ cắn một miếng, chắc chắn không còn sót lại mảnh xương nào.

 

Tiểu Nghĩ đi vòng quanh Huyền Minh mấy vòng, ngửi ngửi nàng: "Thơm quá, trông ngươi thật ngon."

 

Khóe miệng Ôn Hành co giật: "Tiểu Nghĩ, đây là đồng bạn của ta, không được ăn."

 

Tiểu Nghĩ đi vòng một lượt rồi chắc nịch nói với Ôn Hành: "Không thành vấn đề! Lão đại muốn đưa bằng hữu của ngài đến đâu?"

 

Huyền Minh nói: "Chỉ cần tách ta ra khỏi trận pháp, có thể đồng thời gỡ bỏ bùa chú trên cột sắt, ta sẽ có thể cùng mọi người rời đi."

 

Ôn Hành nói: "Tiểu Nghĩ, có thể nhờ ngươi nhanh chóng gặm sạch trận pháp không?"

 

Tiểu Nghĩ dùng hai cái râu của mình cọ xát vào nhau: "Được thôi, lão đại ngài đợi chút, ta sẽ gọi thêm vài con kiến nữa." Từ rễ Đạo Mộc trong tay Ôn Hành, hơn mười con kiến khổng lồ bò ra, lập tức khiến căn phòng chật chội đến mức đám người Ôn Hành phải lùi lại sát người Huyền Minh.

 

Bầy kiến bắt đầu vây quanh khu vực gần Huyền Minh, cắn nát mặt đất. Tiếng nghiến ken két khiến ai nghe cũng tê cả răng. Mặt đất bằng huyền thiết cứng rắn như đậu hũ, bị lũ Tê Kim Nghĩ gặm thành một loạt lỗ hổng. Chúng không chỉ ăn cho mình mà còn chuyển những mảnh huyền thiết xuống phía dưới rễ Đạo Mộc, nơi những con kiến khác đang xếp hàng chờ thưởng thức món ngon do đội tiên phong mang về.

 

Tiểu Nghĩ nhiệt tình giơ lên một miếng huyền thiết to bằng cái đầu đưa cho Ôn Hành: "Lão đại, ngài có muốn nếm thử không? Cái này ngon lắm đấy." Ôn Hành lắc đầu từ chối: "Không cần đâu, ngươi cứ ăn tự nhiên, đừng ngại."

 

Tác giả có đôi lời:

 

Huyền Minh: Không thể ngờ nổi, ta lại được Thái tử cứu.

 

Tiểu Nghĩ: Không thể ngờ nổi, lão đại lại gọi ta đến ăn buffet lúc nửa đêm.

 

Ôn Hành: Nuôi kiến ngàn năm, cuối cùng cũng có lúc dùng đến. Sau này nếu ta bị nhốt trong huyền thiết, sẽ nhờ đến bọn Tiểu Nghĩ đến giải cứu.

 

Huyền Minh: Đợi ta ra ngoài, ta sẽ bắt chúng nó quỳ xuống gọi là cha.

 

(Quân đoàn bắt lỗi của ta đâu rồi? Ta mới thay bàn phím mới, hôm nay gõ chữ chậm rì, chắc chắn là có lỗi đánh máy.)

Bình Luận (0)
Comment