Huyền Minh chưa từng nghiên cứu cách loài kiến ăn uống ra sao. Nàng vốn là một Kỳ Lân cao cao tại thượng, làm sao lại dành thời gian tìm hiểu tập tính của những sinh vật thấp kém như loài kiến? Vậy mà giờ đây, khi đang nằm trong Trận Đồ Tru Thần, nàng lại nhìn thấy một cảnh tượng hoàn toàn khác.
Tiểu Nghĩa dẫn theo một đàn kiến lớn vây quanh Huyền Minh, tạo thành một vòng tròn kín. Đầu của đám kiến to lớn, hàm răng sắc nhọn cắn từng mảng nhỏ trên mặt đất xung quanh Huyền Minh. Những khối huyền thiết kiên cố vậy mà lại bị bọn kiến cắn đứt dễ dàng. Trận pháp Tru Thần ẩn hiện linh quang màu vàng rực, mỗi lần một mảnh huyền thiết mang trận pháp bị kiến lấy đi, ánh sáng trên trận pháp liền trở nên mờ nhạt đi phần nào.
Nền của tòa tiểu lâu này xây rất sâu, kéo dài xuống dưới tận ba trượng. Đám kiến Xé Kim cứng rắn gặm xung quanh Huyền Minh, đào thành một cái hố khổng lồ hình vòng cung. Mãi đến khi hiện ra lớp đất nâu bên dưới, bọn chúng mới ngừng lại. Ôn Hằng và đồng bọn giống như bị nhốt trên một ốc đảo, xung quanh toàn là những chiếc càng lớn của đám kiến.
Tiểu Nghĩa vui vẻ lắc lư đôi râu: "Lão đại, đã gặm ra được bạn của ngài rồi!" Ôn Hằng và đồng bọn dùng thần thức nhìn xuống dưới, chỉ thấy nơi Huyền Minh nằm đã bị đám kiến Xé Kim đào rỗng hoàn toàn, chỉ còn một cột trụ nhỏ nâng đỡ nàng. Cột trụ này chỉ cần Tiểu Nghĩa cắn nhẹ một cái là có thể đứt.
Việc mà trong mắt các tu sĩ gần như là không thể, vậy mà với Tiểu Nghĩa và đồng bọn lại trở nên hết sức dễ dàng. Chỉ mất thời gian bằng hai nén hương, Huyền Minh đã bị cắt đứt liên hệ với trận pháp. Tiểu Nghĩa khoe khoang: "Thật ra bọn ta có thể gặm đẹp mắt hơn, nhưng lão đại không yêu cầu, nên chỉ gặm qua loa thôi. Lão đại, giờ chúng ta có thể đào hố được chưa?"
Huyền Minh trợn to mắt, đào hố? Đào hố gì? Chẳng lẽ không phải là muốn giúp nàng gỡ bỏ cây gậy sắt đang trói buộc thân thể hay sao? Ôn Hằng gật đầu: "Làm phiền Tiểu Nghĩa rồi." Tiểu Nghĩa cười khúc khích, đứng bên cạnh Huyền Minh, dùng cặp càng lớn khua khua ra lệnh cho đám kiến. Bọn kiến ngay lập tức ngừng lại, đồng loạt cắn vào lớp huyền thiết dưới thân Huyền Minh. Từ vị trí của Huyền Minh, nàng có thể nhìn thấy vô số chiếc râu nhỏ đang rung động.
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của Huyền Minh, bọn chúng từ từ nhấc nàng lên, cả mặt đất dưới thân cũng nghiêng đi. Đám kiến vậy mà có thể nâng Huyền Minh lên cùng cả nền đất! Đây là loại sức mạnh gì vậy?
Tiểu Nghĩa cùng đồng bọn đặt Huyền Minh lên mặt đất bên cạnh, nơi nàng từng nằm giờ đã trở thành một cái hố sâu hoắm. Liên Vô Thương nói: "Huyền Minh tiên tôn, chúng ta sẽ gỡ bỏ phù chú trên người ngài. Có thể sẽ hơi đau, mong ngài nhẫn nại một chút." Huyền Minh điềm tĩnh đáp: "Không sao, Thái Tử Phi cứ tùy ý hành động." Chỉ tiếc là tứ chi của nàng không còn chút sức lực nào, không thể thoát khỏi sự trói buộc của đám gậy sắt đáng chết này.
Liên Vô Thương khẽ động linh quang trong tay, tất cả phù chú trên gậy sắt đều bị gỡ bỏ. Những thanh gậy sắt trên thân thể Huyền Minh bắt đầu đỏ rực, nơi tiếp xúc giữa sắt và cơ thể phát ra âm thanh "xèo xèo". Nàng khẽ rên lên một tiếng. Ôn Hằng lập tức vung tay, vô số rễ cây quấn chặt lấy cơ thể Huyền Minh. Rễ cây xiết chặt một cái, Huyền Minh liền được kéo ra khỏi tám thanh gậy sắt.
Thân hình Huyền Minh hóa thành hình người giữa không trung, nàng lõa lồ, tóc tai bù xù. Còn chưa kịp phản ứng, Ôn Hằng đã nhanh chóng đưa y phục sạch sẽ trùm lên người nàng. Tứ chi của nàng mềm nhũn, lộ ra cánh tay xanh tím sưng phù bên ngoài lớp áo, nhưng gương mặt vẫn vô cùng bình thản. Nàng gật đầu nhẹ với Ôn Hằng: "Đa tạ Thái tử."
Những thanh gậy sắt càng lúc càng đỏ rực, sức nóng tỏa ra làm không khí xung quanh như muốn bốc cháy. Khi Huyền Minh được giải thoát, mọi người mới nhìn rõ, tám thanh gậy này đã cắm sâu vào lớp huyền thiết. Từ chỗ bị đám kiến gặm đứt có thể thấy, gậy sắt đã hòa làm một với lớp huyền thiết.
Nằm trong lòng Ôn Hằng, Huyền Minh quay đầu lại, ánh mắt phức tạp nhìn trận pháp đã giam cầm nàng bấy lâu: "Ta đã chịu đủ khổ ải trong Tru Thần Trận rồi." Mỗi khi nàng muốn giãy giụa, gậy sắt sẽ nóng lên, phối hợp với phù chú trên đó, nhiệt độ nóng bỏng của gậy sắt khiến Huyền Minh muốn sống không được, muốn chết không xong. Ban đầu nàng còn muốn vùng vẫy, sau đó đành phải buông bỏ. Nàng từng nghĩ sẽ tự bạo yêu đan, không ngờ rằng sự kiên trì của nàng cuối cùng lại chờ được cứu binh đến.
Tiểu Nghĩa và đồng bọn vẫn đang xử lý phần huyền thiết còn sót lại trong hố sâu, Tiểu Nghĩa thèm thuồng nhìn mặt đất xung quanh: "Lão đại, ta có thể lấy hết huyền thiết trong tiểu lâu này không?" Ôn Hằng nhìn về phía Liên Vô Thương: "Vô Thương, Tiểu Nghĩa bọn họ có thể lấy hết được không?" Tiểu Nghĩa lại cọ cọ râu: "Lão đại vẫn nhát gan như vậy."
Liên Vô Thương nói: "Được, chỉ cần để lại Tru Thần Trận cho ta là được, ta sẽ tạo ra ảo cảnh, ít nhất có thể lừa bọn chúng trong ba ngày." Cảnh Tàn nói: "Thương thế của Huyền Minh rất nặng, cần phải tĩnh dưỡng vài ngày. Nếu để bọn chúng phát hiện nàng đã trốn thoát, chắc chắn sẽ nghi ngờ đến chỗ của ta. Khi đó, muốn để Huyền Minh yên ổn dưỡng thương sẽ rất khó khăn. Vì vậy chúng ta nhất định phải dựng một ảo cảnh."
Ôn Hằng ngập ngừng: "Ồ, có phải chỉ cần có Tru Thần Trận là các ngươi có thể tạo ra ảo cảnh không?" Liên Vô Thương đáp: "Đúng vậy."
Hồ Phi Phi nói: "Nếu Yêu Thần đại nhân có năng lực đó, chẳng phải có thể san phẳng toàn bộ tiểu lâu này sao?" Liên Vô Thương lắc đầu: "Không được, nếu trận pháp bên ngoài bị động sẽ rất phiền phức. Tiểu Nghĩa, các ngươi chỉ có thể lấy phần nền trong phòng, không được động vào tường, biết chưa?" Tiểu Nghĩa nhận lệnh: "Rõ rồi ~~"
Huyền Minh nói: "Trời sắp sáng rồi, chúng ta nên rời khỏi đây." Máu trên người Huyền Minh đã thấm ướt vạt áo của Ôn Hằng, nhưng dù vậy, nàng vẫn tỏ ra không hề hấn gì, thậm chí còn nói: "Trong viện có trận pháp, nếu ta rời khỏi viện sẽ có khả năng kích hoạt trận pháp. Nếu có thể, tốt nhất đừng ra ngoài qua cổng viện."
Ôn Hằng nói: "Tiểu Nghĩa, bây giờ có thể đào thông đạo rồi." Tiểu Nghĩa lắc lắc râu: "Được rồi lão đại ~ nhưng mà thông đạo nên đào đến đâu thì tốt đây?"
Cảnh Tàn ngập ngừng: "Nếu đào từ dưới lòng đất, cho dù Tiểu Nghĩa và bọn chúng có thể đào đến gần Truyền Tống Trận phía trước đại điện, hành tung của chúng ta cũng sẽ bị lộ." Huyền Minh nói: "Đào về hướng Bắc mười dặm, nơi đó có một biệt viện hoang phế, vẫn nằm trong phạm vi của tộc Kỳ Lân, nhưng hiện nay ít ai biết đến."
Ôn Hằng nói với Tiểu Nghĩa: "Tiểu Nghĩa, đào về phía Bắc mười dặm, có được không?" Tiểu Nghĩa kiêu ngạo đáp: "Không thành vấn đề! Ta sẽ dẫn lão đại các ngươi đi. Nhưng lão đại phải để cho con cháu của ta quay về trước đã, nếu không khi ta dẫn ngươi đi, bọn chúng sẽ không về nhà được nữa."
Dù có hơi tiếc đống huyền thiết đầy trên mặt đất, nhưng Tiểu Nghĩa là một con kiến biết phân biệt nặng nhẹ. Ôn Hằng xoa xoa cái chân của Tiểu Nghĩa: "Đa tạ ngươi." Cây gậy Ăn Mày gõ nhẹ xuống đất, rễ cây Đạo Mộc liền xuất hiện, từng đàn kiến ngoan ngoãn mang theo từng khối huyền thiết chạy sâu vào trong những rễ cây. Đợi đến khi Ôn Hằng thu rễ cây lại, cái hố dưới đất đã lớn hơn rất nhiều.
Liên Vô Thương phất tay, linh quang lóe lên, căn phòng trở nên u ám, tất cả cảnh vật khôi phục về dáng vẻ như lúc họ mới tiến vào. Liên Vô Thương nói: "Đây là ảo cảnh, nhưng người có thể phá giải ảo cảnh không nhiều." Huyền Minh thở dài: "Thái Tử Phi pháp lực cao thâm, bọn Vãn Châu sẽ không phát hiện ra đâu. Bọn chúng không dám đến gần ta, nhất định sẽ không phát giác được điều gì bất thường."
Tiểu Nghĩa nhảy xuống hố, kêu gọi: "Lão đại, mau lên lưng ta. Ta dẫn các ngươi đi~" Ôn Hằng bế Huyền Minh nhảy lên lưng Tiểu Nghĩa, Liên Vô Thương và Cảnh Tàn cũng nối tiếp nhau leo lên lưng con kiến. Hồ Phi Phi cảm thán: "Không ngờ cả đời này ta còn có thể ngồi trên lưng kiến!"
Hai chân trước của Tiểu Nghĩa mạnh mẽ cắm xuống đất, lớp đất cứng vậy mà dưới móng vuốt của nó lại mềm nhũn như bánh ngọt, chỉ trong chớp mắt, Tiểu Nghĩa đã chui xuống lòng đất, mở ra một thông đạo sâu hun hút. Tiểu Nghĩa vừa đào vừa nghêu ngao hát: "Tâm trạng thật tốt, lão đại chiêu đãi đại tiệc nha!"
Ôn Hằng mồ hôi chảy ròng trên trán: "Ta... ta tệ với ngươi đến thế sao?" Nghĩ kỹ lại, từ khi nuôi Tiểu Nghĩa, hắn chỉ để bọn chúng ở dưới Đạo Mộc mà chẳng ngó ngàng gì.
Tiểu Nghĩa hớn hở: "Lão đại, sau này ta có thể thường xuyên đến ăn đại tiệc không?" Ôn Hằng cười đáp: "Không được, đây là hành cung của Huyền Minh, ngươi không thể đào rỗng của nàng được." Huyền Minh nhẹ giọng nói: "Sau này khi thời cơ chín muồi, cả tòa hành cung Kỳ Lân này đều sẽ là của ngươi." Tiểu Nghĩa nghe vậy càng thêm phấn khích: "Hay quá ~"
Không bao lâu sau, Tiểu Nghĩa đã chui lên khỏi mặt đất, nó lắc lắc lớp đất trên người: "Lão đại, là chỗ này phải không?" Ôn Hằng và mọi người quan sát xung quanh, chỉ thấy nơi này sân viện đổ nát, cỏ dại cao ngút đầu. Làm sao trong địa bàn của tộc Kỳ Lân lại có nơi hoang phế đến vậy?
Huyền Minh nói: "Chính là nơi này." Cảnh Tàn đi vài bước: "Truyền Tống Trận kia rồi." Trận pháp ẩn hiện giữa đám cỏ hoang, đến nỗi gần như không còn nhìn rõ hình dáng ban đầu nữa.
Ôn Hằng giao Huyền Minh cho Liên Vô Thương: "Vô Thương, đỡ lấy nàng." Liên Vô Thương đưa tay đón lấy Huyền Minh, Ôn Hằng lấy cây gậy Ăn Mày ra: "Tiểu Nghĩa, hôm nay ngươi vất vả rồi." Tiểu Nghĩa phấn khích lắc lư râu: "Không vất vả, không vất vả, có đồ ăn ngon mà! Lão đại, ta về trước đây!" Tiểu Nghĩa bò vào rễ Đạo Mộc, thân hình biến mất trong đó, không gian xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh.
Ôn Hằng đỡ lấy Huyền Minh: "Đi thôi, Huyền Minh, Truyền Tống Trận này dẫn đến đâu?" Huyền Minh đáp: "Đã lâu không dùng, có lẽ không thể đến được những nơi xa, nhưng vẫn có thể đến được Sơn Hải Cảnh và Thiên Hải Cảnh." Cảnh Tàn nói: "Vậy đến chỗ ở của ta đi, nơi đó ít người, thanh tịnh hơn."
Năm người cùng bước vào Truyền Tống Trận, linh quang lóe lên, thân ảnh của họ liền biến mất. Đồng thời, tại Sơn Hải Thành, Truyền Tống Trận bỗng phát sáng, Cảnh Tàn thở phào: "Cũng may, chúng ta đã đến Sơn Hải Cảnh an toàn."
Ôn Hằng cúi đầu nhìn, chỉ thấy cơ thể Huyền Minh trong lòng hắn bỗng trĩu xuống, nàng đã mất đi ý thức. Có thể cầm cự được đến lúc này, ý chí của Huyền Minh quả thật kinh người.
Khi Huyền Minh tỉnh lại, nàng ngửi thấy mùi hương trên chăn gấm, đây là mùi hương từ người Cảnh Tàn. Ngoài ra còn có hương khí của Ôn Hằng và Liên Vô Thương. Huyền Minh thử cử động, nhận ra toàn thân mình quấn đầy băng gạc, chỉ còn mỗi cái đầu là có thể nhúc nhích.
Lúc này cửa phòng mở ra, Ôn Hằng bưng một bát thuốc bước vào. Thấy Huyền Minh đã tỉnh, hắn liền cười: "Tỉnh rồi sao? Thân thể còn chỗ nào đau không?" Huyền Minh khẽ gật đầu: "Đa tạ Thái tử, ta đã đỡ hơn nhiều." Thân thể của tộc Kỳ Lân quả thật cường hãn, sau khi phục dược, chẳng bao lâu vết bầm trên tay chân nàng đã nhạt đi nhiều, xương cốt bị Tru Thần Côn nghiền nát cũng dần dần khôi phục.
Ôn Hằng cười nói: "Đừng nói đỡ hơn gì hết, thương thế của ngươi khá nghiêm trọng, may mà Liên Vô Thương có nhiều đan dược, ngươi mới nhanh chóng tỉnh lại như vậy. Nào, uống thuốc đi." Ôn Hằng ngồi xuống bên giường, dịu dàng nói: "Lần này ngươi đúng là đại nạn không chết. Liên Vô Thương đã nói, thời gian ngươi bị nhốt trong Tru Thần Trận còn dài hơn cả Diệp Chiến bị giam trong Vạn Long Trận. Lần sau ta sẽ để Bạch Trạch và Đông Hoàng Thái Nhất dạy bảo thêm cho ngươi, tránh việc tâm ma sinh ra, khiến ngươi rơi vào ma đạo."
Huyền Minh nhẹ nhàng gật đầu: "Đa tạ Thái tử."
Ôn Hằng mỉm cười, đút hết bát thuốc cho Huyền Minh: "Hiện giờ ngươi đang ở trong phủ đệ của Cảnh Tàn, có chuyện gì cứ gọi chúng ta là được. Ngươi nên nghỉ ngơi thật tốt." Ôn Hằng chỉnh lại chăn cho nàng rồi nói, "Ta và Liên Vô Thương ở ngay phòng bên cạnh."
Huyền Minh mỉm cười: "Thái tử và Thái Tử Phi tình cảm thật tốt." Ôn Hằng cười lớn: "Đúng vậy, đời này gặp được Vô Thương, ta cảm thấy vô cùng may mắn."
Huyền Minh nói: "Nói ra thì, lần này vẫn là do ta quá sơ ý." Ôn Hằng đang định rời đi, nghe Huyền Minh nói vậy liền quay lại: "Ồ? Nàng nói thế là có ý gì?" Huyền Minh đáp: "Thái tử còn nhớ lần trước ta gặp ngài không?" Ôn Hằng đáp: "Nhớ chứ, khi đó nàng và Gián Chi cùng ta đến Ngô tộc để cứu Cảnh Thanh." Lần đó nhờ có Huyền Minh, bọn họ mới có thể thuận lợi cứu được Cảnh Thanh. Huyền Minh có lẽ cũng không ngờ rằng, Cảnh Thanh mà nàng cứu ngày đó lại có liên hệ sâu xa với Cảnh Tàn.
Huyền Minh nói: "Thực ra lần đó ta không phải vì ngài dùng Hương Truy Hồn mà đến đó. Ta đến vì cây Cung Tru Thần của Ngô tộc. Thái Sử Gián Chi đã lấy cắp Bàn Hỏi Trời của Ngô tộc, còn ta lại để mắt đến Cung Tru Thần." Ôn Hằng sững người: "Cái gì?" Cung Tru Thần gì cơ? Ôn Hằng nhất thời không kịp phản ứng.
Nhưng rất nhanh sau đó, hắn liền nhớ lại. Lúc đó hắn còn đang ở Thừa Trạch Giới, Gián Chi mình đầy máu me trở về. Thái Sử Gián Chi đã liều lĩnh chạy đến Ngô tộc, lấy đi món bảo vật quan trọng nhất của Ngô tộc là Bàn Hỏi Trời, đồng thời phá hủy trận pháp lớn nhất của bọn họ. Ngô tộc vì vậy mà lùng bắt hung thủ khắp nơi. Khi đó, Gián Chi quay về tìm Ôn Hằng, và hắn nhớ rõ rằng chính cây Cung Tru Thần đã khiến Gián Chi bị trọng thương.
Huyền Minh nói: "Sau khi Ngô tộc tan rã, ta đã nhân cơ hội mang Cung Tru Thần đến tộc Kỳ Lân. Không ngờ rằng còn chưa kịp dùng đến Cung Tru Thần, thì đã bị giam trong Tru Thần Trận." Ôn Hằng hỏi: "Huyền Minh, nàng muốn Cung Tru Thần để làm gì?"
Huyền Minh bình thản nói: "Cung Tru Thần và Tru Thần Trận phối hợp với nhau, có thể tru diệt thần linh. Ta muốn g iết chết Hiên Viên Luật." Lời nói của Huyền Minh khiến Ôn Hằng kinh ngạc đến mức không thốt nên lời. Một lúc sau, hắn mới lấy lại được bình tĩnh: "Nàng muốn giết hắn làm gì?"
Huyền Minh khẽ cười, nhàn nhạt nói: "Vì ta, vì tộc Kỳ Lân, và cũng có một phần vì Thái tử, tóm lại rất phức tạp. Ta muốn giết hắn không phải chỉ trong ngày một ngày hai. Hắn thực ra cũng hiểu điều đó. Vì vậy mà nhiều năm qua, hắn chưa từng ngừng việc cài cắm tai mắt vào tộc Kỳ Lân. Đại kiếp hôm nay ta sớm đã đoán trước được. Ta biết giữa ta và Hiên Viên Luật, không có con đường hòa giải, chỉ có một mất một còn."
Ôn Hằng vẫn muốn hỏi rõ thêm thì nghe Huyền Minh nói: "Ta hơi mệt rồi." Ôn Hằng đứng dậy: "Vậy nàng nghỉ ngơi đi. Có gì cần thì gọi chúng ta."
Khi Ôn Hằng xách bát thuốc ra khỏi phòng, ngẩng đầu lên liền thấy Liên Vô Thương đang đứng đó. Liên Vô Thương hỏi: "Thế nào rồi? Tình trạng của nàng sao rồi?" Ôn Hằng đáp: "Có vẻ không có gì nghiêm trọng lắm, nhưng vẫn nên mời Bạch Trạch đến một chuyến, tránh để nàng sinh ra tâm ma mà rơi vào ma đạo. Nàng nói, nàng muốn giết Hiên Viên Luật, nhưng chưa thành công."
Nghe xong, Liên Vô Thương và Ôn Hằng nhìn nhau. Việc làm của Huyền Minh quả thật quá mức đáng sợ. Nhưng nếu như vậy, chắc chắn phải có nguyên do. Hiên Viên Luật rốt cuộc đã làm gì để Huyền Minh phải bỏ ra bao nhiêu công sức như thế để giết hắn? Ôn Hằng nghĩ có lẽ cần phải hỏi một người quen. Nói đến người quen của Huyền Minh, hắn thực sự biết một người, hơn nữa còn rất gần. Thái Sử Gián Chi chắc sẽ biết đôi chút.
Phải nói là trong Thượng Giới bị phong bế, Hương Truy Hồn vẫn là biện pháp hiệu quả nhất. Ôn Hằng chỉ mới dùng Hương Truy Hồn thông báo một lúc, Thái Sử Gián Chi đã xuất hiện. Thái Sử Gián Chi thở dài: "Cái cô Huyền Minh này, bình thường không hé răng nửa lời, vậy mà lại tự mình làm chuyện nguy hiểm như vậy. Ta vẫn thắc mắc sao nàng lại xuất hiện ở Ngô tộc, còn tưởng rằng nàng luôn theo sát mọi động tĩnh của Thái tử, hóa ra lại là vì Cung Tru Thần? Nàng thực sự muốn đối đầu đến cùng với Hiên Viên Luật sao?"
Ôn Hằng nghi hoặc: "Gián Chi, Huyền Minh và Hiên Viên Luật có thâm thù đại hận gì sao?" Thái Sử Gián Chi thở dài: "Nói ra thì dài lắm, ngài cũng biết ta từng là cận thần của Thái tử Hiên Viên. Huyền Minh thì khác, nàng là thần tử, từng là trọng thần phò tá Tiên Đế đời trước. Khi Thần Uy Thái Tử còn tại thế, bách quan trong Thiên Đình đều lấy Huyền Minh làm chủ. Nàng nói được thì tức là được, nàng nói không thì tức là không."
Ôn Hằng lẳng lặng lấy ra một nhúm hạt dưa, trông chẳng khác nào một kẻ hóng chuyện. Cảnh Tàn nhìn hắn vài lần, Hồ Phi Phi thì không nhịn được, che mặt: "Tán Nhân, ngài có thể sửa tật tám chuyện này không?" Ôn Hằng đưa cho Hồ Phi Phi một nắm hạt dưa: "Không thể. Sửa không nổi."
Thái Sử Gián Chi thở dài: "Huyền Minh, nàng ấy đã chịu nhiều khổ tâm, ta luôn biết điều đó. Nàng thâm trầm, pháp lực lại cao cường, tộc Kỳ Lân nhiều vạn năm qua vẫn luôn duy trì vẻ ngoài huy hoàng rực rỡ. Đặc biệt là Huyền Minh, nàng là một Thổ Kỳ Lân hiếm có trong tộc Kỳ Lân. Thổ Kỳ Lân là loại Kỳ Lân mạnh nhất trong tộc, nàng luôn gánh vác sứ mệnh và vinh quang của tộc nhân mà tiến bước.
Huyền Minh có một thần thông có thể sánh ngang với Ngô tộc, nàng có thể lắng nghe lòng người. Tất cả những gì người khác suy nghĩ, chỉ cần nàng muốn, đều không thể che giấu được trước mặt nàng. Ở trước mặt nàng, truyền âm hay gì đó đều vô dụng, chỉ cần nàng muốn, nàng có thể lặng lẽ tiến vào thức hải của người khác.
Huyền Minh từng nói với ta, bảo ta phải đề phòng Hiên Viên Luật, nàng nói hắn có dã tâm. Nàng còn nói, Thái tử Hiên Viên Hằng quá nhân từ, không phải đối thủ của Hiên Viên Luật, dù có miễn cưỡng đẩy Hiên Viên Hằng lên ngôi, kết quả vẫn sẽ không như ý muốn." Thái Sử Gián Chi ngẩng đầu nhìn Ôn Hằng, hắn vẫn đang thong thả nhấm nháp hạt dưa: "Ừ, ta đang nghe đây, ngươi nói tiếp đi." Thái Sử Gián Chi lẩm bẩm: "Huyền Minh mắng ngài là đồ ngốc, ngài không tức giận sao?"
Ôn Hằng điềm nhiên đáp: "Bởi vì nàng nói đúng mà." Mọi người suýt nữa thì nghẹn chết, Liên Vô Thương vừa buồn cười vừa bất lực: "Nói thật mà cũng không cần thẳng thắn thế chứ."
Thái Sử Gián nói: "Huyền Minh là người *****ên trong chúng ta nhận ra dã tâm của Huyền Hoàng Luật, nàng đã nhiều lần khuyên nhủ Thái tử Thần Uy, nhưng Thái tử chỉ nói: Không sao, nếu hắn thật sự muốn ngôi vị Tiên Đế, vậy nhường cho hắn cũng được. Thế là Huyền Minh không nói thêm gì nữa. Khi Thái tử bị giam giữ, Tiêu Lệ đã đi mượn binh từ các tộc, Huyền Minh chỉ bảo với Tiêu Lệ rằng, dù có xuất binh cũng chẳng thể thay đổi điều gì, nên nàng không ra tay tương trợ. Kết quả không lâu sau, tin tức Thái tử thảm tử truyền đến. Sau đó, Quỷ tộc bị diệt sạch, từ đó Huyền Minh vừa hận mình vừa hận Huyền Hoàng Luật.
Lúc ấy ta dẫn tộc Ứng Long quy ẩn, ta khuyên nàng cùng ẩn cư, nhưng Huyền Minh không đồng ý. Nàng nói nàng muốn tận mắt chứng kiến Huyền Hoàng Luật sẽ làm ra những chuyện gì. Từ đó ta lui về hạ giới, giao phó tộc Ứng Long cho nàng, nhờ nàng thỉnh thoảng trông nom giúp. Nhưng Huyền Minh chưa từng đến Ứng Long tộc, cho đến vừa rồi ta nghe Thái tử nói nàng đã chuẩn bị Lục Thần Cung và Lục Thần Trận, ta mới hiểu ra ý đồ của nàng. Nàng đã lên kế hoạch trừ khử Huyền Hoàng Luật từ lâu, chỉ là vận mệnh không thuận lợi, bị tộc nhân của mình làm liên lụy mà thôi.
Ai... Huyền Minh thật là hồ đồ. Nàng đã biết ngươi tiến lên rồi, vì sao không theo ngươi rời đi, lại tự mình đi tìm Huyền Hoàng Luật chuốc lấy khổ? Nàng dù có tài giỏi đến đâu, cũng chẳng phải đối thủ của Huyền Hoàng Luật và đám thần tử khác. Nhất là những năm gần đây, ta nghe nói nàng ẩn cư, gần như không qua lại với những tiên nhân thượng giới, nàng sao có thể ngu ngốc như thế?"
Liên Vô Thương lên tiếng: "Lúc chúng ta đến cứu Huyền Minh, nàng từng nói sẽ tự mình kết thúc... Ta vốn tưởng rằng kết thúc mà nàng nói là chỉ việc xử lý những kẻ hậu bối trong tộc, giờ nghĩ lại, có lẽ kết thúc mà nàng nói chính là Huyền Hoàng Luật?" Cảnh Tàn nói: "Kỳ Lân nhất tộc là chủng tộc thượng cổ, khi tộc trưởng thay đổi, Thiên Đế rất có khả năng sẽ đích thân giá lâm. Huyền Minh đang ở trong Lục Thần Trận, nàng làm sao có thể đối kháng được với Huyền Hoàng Luật?"
Hồ Phi Phi trầm ngâm: "Chẳng lẽ... tự bạo nguyên thần?" Tự bạo nguyên thần của Thổ Kỳ Lân có uy lực vô cùng lớn, thêm vào đó Huyền Minh từng nói với Cảnh Tàn rằng nàng không muốn hắn tham gia đại điển, Hồ Phi Phi càng tin tưởng phán đoán của mình.
Ôn Hành khó hiểu: "Nhưng nếu Huyền Minh thật sự một lòng cầu chết, vì sao khi chúng ta cứu nàng, nàng lại bước ra?" Thái Sử Gián nói: "Vấn đề này ta có thể trả lời. Giống như khi ta bị vây khốn trong Vạn Long Trận, ta cũng từng nghĩ đến việc tự bạo nguyên thần và yêu đan, hủy diệt Vạn Long Trận và Long Trủng, dù sau đó nghĩ nhiều quá mà ngủ quên, nhưng ta quả thật từng có suy nghĩ đó. Đặc biệt là khi hoàn toàn không thấy hy vọng, con người dễ trở nên tiêu cực. Ta nghĩ kế hoạch ban đầu của Huyền Minh đã bị phá hỏng, nàng đành dùng cách này để kết thúc. Thái tử các ngươi đi cứu nàng, nàng liền không muốn chết nữa."
Lúc này, giọng của Huyền Minh từ bên ngoài vọng vào: "Gián Chi nói đúng, chính là như vậy." Huyền Minh khoác trên người một bộ y phục màu thủy lam, vừa nhìn đã biết là y phục của Cảnh Tàn. Huyền Minh nói: "Con người đều sợ chết, khi không còn hy vọng, ta chỉ muốn bình thản mà chết đi, nhưng khi có hy vọng, ta lại muốn tranh thủ thêm một chút."
Ôn Hành và mọi người vội vàng đứng dậy nhường chỗ cho Huyền Minh, nàng khẽ gật đầu: "Đa tạ Thái tử." Ôn Hành đưa cho Huyền Minh một tách trà nóng: "Không sao, từ từ nói."
Huyền Minh nói: "Khi Thái tử Thần Uy còn tại thế, ta đã nhắc nhở ngài, nhưng ngài quá ôn hòa. Chí hướng của ngài không nằm ở ngôi vị Thiên Đế, chỉ cần thiên hạ thái bình, ngài đã mãn nguyện. Khi ấy ta cảm thấy khinh thường, ta nghĩ Thái tử Thần Uy được bảo hộ quá tốt, ngài không biết vì một ngôi vị mà có thể xảy ra những chuyện tàn khốc đến nhường nào. Thôi đi, đợi khi ngài chịu khổ, ngài sẽ hiểu ra.
Nhưng ta đã quá tự tin, đến khi ta phát hiện điều bất thường, Thái tử đã bỏ mạng. Ta tự trách vô cùng, nhưng cũng không thể làm được gì. Sau đó vì chuyện của Quỷ tộc, ta đã chống đối Huyền Hoàng Luật, khiến hắn càng thêm bất mãn với ta. Sau khi Quỷ tộc bị diệt, ta trên triều đình bị gạt ra ngoài. Những triều thần thân cận với ta từng người từng người bị trừ bỏ, thay vào đó đều là người của Huyền Hoàng Luật.
Vạn năm qua ta cẩn thận dè dặt, nhưng vẫn để Huyền Hoàng Luật tìm được cơ hội nhúng tay vào Kỳ Lân nhất tộc. Kẻ tên Vãn Chu kia chính là người của hắn, khi Ngao Quân lần *****ên đưa hắn đến trước mặt ta, ta đã dò xét ý đồ của hắn. Ta muốn nói với Ngao Quân chuyện này, nhưng điều khiến ta lạnh lòng chính là, người tộc nhân mà ta dốc lòng nuôi dưỡng cuối cùng lại không đặt lòng tin ở ta. Nàng không tin ta, chỉ tin Vãn Chu, vì muốn Vãn Chu gia nhập Kỳ Lân nhất tộc, nàng đã đưa tinh huyết của mình cho hắn. Ta còn có thể nói được gì?
Ta biết sau khi Huyền Hoàng Luật gạt ta ra khỏi triều đình, hắn còn muốn gạt ta ra khỏi Kỳ Lân nhất tộc. Tộc nhân của ta đã có lựa chọn tốt hơn, họ lần lượt quên mất vị tộc trưởng này. Trong tộc xuất hiện rất nhiều nhân tu, ta không nói nhân tu là không tốt, dĩ nhiên cũng có kẻ tốt, nhưng phần lớn những nhân tu trong tộc ta đều là người của Huyền Hoàng Luật. Ta xử lý từng người từng người, cho đến một ngày ta cảm thấy mệt mỏi. Những tộc nhân như vậy, ta giữ lại có ích gì? Không bằng mang tất cả đi cùng ta.
Ta kỳ thực chẳng phải đại yêu quái chính trực gì. Ta cũng biết vì năng lực của mình, người xung quanh khi tiếp xúc với ta đều sinh lòng e ngại. Ta chán ghét năng lực của mình, nhiều khi ta đành phải phong bế ngũ giác mới có thể tĩnh tâm, ta ghét bỏ năng lực này, nhưng lại không thể không dựa vào nó để sinh tồn.
Sống như vậy quá mệt mỏi, ta chán ghét cuộc sống này. Khi Thái tử trở về, ta đã nhận được cây Truy Hồn Hương *****ên, lúc đó ta đã hiểu, Tiên giới đã có biến đổi mới, ta phải cùng quá khứ chấm dứt. Một số thứ không thể mang đến thế giới mới, ta muốn mang họ theo."
"Thế nhưng, ta vẫn không đủ kiên định như mình tưởng. Thái tử, khi ta nhìn thấy những rễ cây của ngươi lay động trong bóng tối, ta liền không muốn chết nữa. Ngươi xem ta thấp hèn đến nhường nào, ngay cả cái chết ta cũng không dám đối mặt. Miệng nói muốn chấm dứt mọi chuyện, kết quả lại lưỡng lự, do dự, chần chừ không dứt khoát. Ta từng nói Thái tử Thần Uy không thể làm nên đại sự, cuối cùng ta lại không bằng Thái tử."
Cảnh Tàn đưa tay ôm lấy Huyền Minh: "Những điều này nàng chưa từng nói với ta." Huyền Minh khẽ cười khổ: "Làm sao có thể nói được? Ta và ngươi tuy là tri kỷ, nhưng làm sao ta có thể để ngươi rơi vào nguy nan?"
Liên Vô Thương hỏi: "Vậy kế hoạch ban đầu của nàng là gì? Có thật như Thái Sử Gián nói, nàng định tự bạo nguyên thần sao?" Huyền Minh nói: "Vạn năm trước, ta đã bắt đầu nghiên cứu Lục Thần Trận, cả hành cung của Kỳ Lân tộc đều được rèn bằng Huyền Thiết. Ban đầu ta định đặt trận nhãn ở hành cung, rồi nghĩ cách dụ Huyền Hoàng Luật đến. Đến lúc đó, ta sẽ để thuộc hạ nhắm Lục Thần Cung vào Huyền Hoàng Luật, sau đó kích nổ toàn bộ Lục Thần Trận.
Thế nhưng, khi ta đang nghiên cứu trận pháp ở biệt viện, ta lại sơ suất. Ngao Quân muốn để Vãn Chu làm tộc trưởng, ta không đồng ý. Nàng và Vãn Chu thà liều chết không quay đầu, lợi dụng trận pháp mà ta tạo ra để phản lại và giam cầm ta. Từ sau khi rời khỏi Vu tộc, ta đã bị giam đến bây giờ. Cốt cách kiêu ngạo này cuối cùng cũng bị mài mòn bởi đau đớn và ham sống.
Huyền Minh ngày xưa cuối cùng trở thành kẻ thấp hèn, đê tiện, kẻ chỉ biết lẩn trốn. Muốn chết nhưng lại không có can đảm, muốn sống lại cảm thấy mình không xứng đáng." Huyền Minh khẽ đỏ mắt, "Chỉ hận, năm xưa nếu vì Thái tử Thần Uy mà liều mình một phen, ít nhất nếu Thái tử còn tại thế, Tiên giới cũng sẽ không biến thành bộ dạng này."
Ôn Hành thở dài: "Huyền Minh, lời này của nàng không đúng. Nếu nàng chỉ một lòng cầu chết, mọi chuyện sẽ chẳng thay đổi được gì. Không bằng giữ lại sinh mệnh này, sống tốt mà xem tương lai sẽ ra sao. Nhìn ta mà xem, là Hạn Bạt mà ta còn quay lại thượng giới, nếu theo cách nghĩ của nàng, ta đã nên chết từ lâu ở hạ giới rồi.
Ta thật sự cảm kích vì nàng không chọn con đường cực đoan ngay từ đầu, như vậy ta mới biết được rằng từng có một người bạn vì ta mà canh cánh trong lòng, vì ta mà suy tư lo nghĩ. Trong mắt ta, những ngày tốt đẹp của nàng sắp bắt đầu, không cần phải tự đẩy mình vào ngõ cụt. Kỳ Lân nhất tộc kính sợ nàng, nếu nàng cảm thấy không vui, cứ học theo Thái Sử Gián, vứt bỏ hết mọi việc cho họ, tự mình ra ngoài giải sầu. Hà tất phải tạo áp lực cho bản thân lớn như vậy? Cần gì phải tự trách vì những gánh nặng không thuộc về mình?"
Ôn Hành cảm thấy có nhiều điểm trong Huyền Minh rất giống mình, hắn thường tự trách bản thân vì những chuyện nhỏ nhặt. Mỗi khi như vậy, Liên Vô Thương cùng các đệ tử và bằng hữu đều đến an ủi hắn. Ôn Hành mỉm cười: "Ta nghĩ nàng nên ra ngoài dạo chơi, gặp gỡ thêm nhiều người, kết giao thêm nhiều bằng hữu, đừng tự nhốt mình mà sinh ra những cảm xúc cực đoan. Tiên giới rộng lớn như vậy, chắc chắn sẽ có nơi khiến nàng thư giãn tâm tình."
Huyền Minh nhìn Ôn Hành, rồi lại nhìn mọi người xung quanh đang chăm chú nhìn nàng đầy lo lắng, nàng khẽ cười nhạt: "Thái tử, ngươi vẫn giống như xưa, chẳng biết cách an ủi người khác. Nhưng ta đã quyết định rồi, một khi Lục Thần Trận không giết được ta, vậy ta sẽ sống cho thật tốt. Tính ta cố chấp, ai khiến ta không yên, ta cũng sẽ không để hắn được yên."
Ôn Hành nằm trên giường trằn trọc khó ngủ, hắn trở mình, khẽ nắm lấy một lọn tóc của Liên Vô Thương: "Vô Thương, ngươi có nghĩ rằng Huyền Minh sẽ sa vào tà đạo không?" Liên Vô Thương mở mắt: "Huyền Minh lớn tuổi hơn cả ta và ngươi, gánh nặng và áp lực trên vai nàng quá lớn. Giống như Thái Sử Gián đã nói, Huyền Minh không gần gũi với mọi người, tâm cơ thâm sâu. Loại người như thế quả thật rất dễ rơi vào ma đạo..."
Ôn Hành lo lắng: "Hay là để Bạch Trạch và Đông Hoàng Thái Nhất đến sớm một chút đi. Ngươi chẳng phải có cách liên hệ với Bạch Trạch sao? Ngươi nói với hắn một tiếng đi. Tình trạng của Huyền Minh khiến ta rất lo lắng." Liên Vô Thương trấn an: "Ngươi yên tâm đi, nếu nàng muốn sa vào ma đạo thì đã sớm sa rồi. Nàng là Kỳ Lân, thần thú cát tường, sao có thể rơi vào ma đạo được." Ôn Hành thở phào: "Chỉ cần không rơi vào ma đạo là tốt rồi. Ngươi nói xem, Huyền Minh thật quá ngốc phải không? Nàng lại muốn một mình giết Huyền Hoàng Luật. Huyền Hoàng Luật đã hợp đạo rồi, nàng làm sao có thể giết hắn?"
Liên Vô Thương nói: "Đừng nghĩ nhiều nữa, mấy ngày nay ngươi đều không nghỉ ngơi tử tế." Ôn Hành lẩm bẩm: "Đúng vậy, từ khi đến đây từ khu rừng phía Bắc ta chưa hề được nghỉ ngơi tốt. Phải rồi, ta vẫn chưa hỏi Huyền Minh, ai là kẻ đã ra lệnh truy sát ta?"
Liên Vô Thương nói: "Ta nghĩ là Vãn Chu."
Ôn Hành ừ một tiếng rồi ngồi bật dậy: "Vãn Chu? Ta và hắn không thân không quen, sao hắn lại truy sát ta? Chẳng lẽ vì hắn là người của Huyền Hoàng Luật? Nếu đúng là Huyền Hoàng Luật muốn ra tay với ta, hắn đã hợp đạo rồi, ta lên thượng giới, hắn sớm đã biết. Vì sao trước đó hắn lại không ra tay?"
Liên Vô Thương cũng ngồi dậy, nhìn vào gương mặt đầy nghi hoặc của Ôn Hành, từng chữ từng chữ nói: "Huyền Hoàng Luật là kẻ tâm cơ sâu nặng, thực lực cường đại. Hắn tạm thời không động đến ngươi không phải vì ngươi và hắn có huyết mạch liên hệ, ta nghĩ hắn đang muốn có được nhiều hơn."
Ôn Hành khó hiểu: "Nhiều hơn? Nhưng ta có gì đáng để hắn đoạt được?"
Liên Vô Thương nói: "Chính ngươi làm hắn kiêng kỵ. Ngươi nắm giữ Đạo Mộc, bên cạnh ngươi có vô số người thân và bằng hữu ủng hộ. Ngươi lạc quan, vui vẻ, còn hắn tính toán đến cuối cùng lại chẳng còn ai có thể tin tưởng. Ôn Hành, ta đã sớm nói với ngươi rồi, càng lên cao, càng nguy hiểm. Lệnh truy sát lần này không đả thương được ngươi, nhưng không có nghĩa là lần sau ngươi sẽ an toàn."
Ôn Hành thở dài, hắn đưa tay ôm lấy Liên Vô Thương: "Đừng tức giận, ta chỉ là có chút thắc mắc thôi. Nếu ngươi không thích, ta sẽ không hỏi nữa." Hắn có thể cảm nhận được sự lo lắng và giận dữ của Liên Vô Thương, hắn khẽ hôn lên má Liên Vô Thương: "Đừng vội, sau này ta sẽ không hỏi nữa."
Liên Vô Thương nắm lấy tay Ôn Hành: "Có vài chuyện ta không nói với ngươi, vì sợ ngươi biết rồi sẽ lo lắng. Trước đây để tìm ngươi, ta đã chia thần hồn thành mười tám phần, ngươi có biết không?" Ôn Hành gật đầu: "Biết."
Liên Vô Thương hít sâu một hơi: "Cho đến hôm nay, thần hồn của ta vẫn phân thành hai phần, một phần ở Thanh Liên Châu, một phần ở đây." Ôn Hành trợn trừng mắt nhìn Liên Vô Thương: "Cái gì??" Liên Vô Thương nói: "Ta biết ngươi sẽ tức giận, nhưng ta có lý do của mình. Ôn Hành, nước ở thượng giới sâu hơn ngươi tưởng rất nhiều. Nếu có thể, ta mong chuyến hành trình của chúng ta dừng lại ở đây. Trên kia còn bốn giới, chúng ta đừng đi nữa. Sau đó chúng ta tìm một nơi ẩn cư tu hành, đợi đến khi đủ sức mạnh, chúng ta sẽ trở về hạ giới. Ngươi thấy thế nào?"
Ôn Hành nghi hoặc nhìn Liên Vô Thương. Sắc mặt của Liên Vô Thương lúc này hắn chưa từng thấy qua. Trong ấn tượng của Ôn Hành, Liên Vô Thương dù gặp chuyện gì cũng đều điềm tĩnh. Nhưng giờ phút này, Liên Vô Thương lại vô cùng bối rối và lo lắng, trong lòng Ôn Hành dâng lên một dự cảm chẳng lành: "Vậy rốt cuộc ngươi đã biết chuyện gì? Vô Thương, ngươi nhìn vào mắt ta."
Liên Vô Thương lắc đầu: "Ta không thể nói, Ôn Hành, ta chỉ mong ngươi bình an. Ngươi hiểu được tâm tình của ta không?" Ôn Hành không nói gì, hắn mạnh mẽ ôm lấy đạo lữ của mình: "Xin lỗi, ta đã khiến ngươi bất an." Liên Vô Thương tựa vào lòng Ôn Hành: "Ôn Hành, nếu có một ngày ta không ở bên ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?"
Ôn Hành siết chặt vòng tay ôm Liên Vô Thương, kiên định nói: "Ngươi đi đâu, ta liền đi theo đó. Trời cao biển rộng, ta cùng ngươi đồng hành. Nếu có một ngày ngươi mất tích, dù phải lật tung cả Tiên giới, ta cũng sẽ tìm ra ngươi." Liên Vô Thương thở dài: "Ngươi như vậy, ta làm sao yên tâm được? Là ta lỡ lời rồi, ngươi đừng để trong lòng."
Ôn Hành hôn nhẹ Liên Vô Thương: "Ngủ đi, đều tại ta làm phiền ngươi nghỉ ngơi. Để ta xoa bóp cho ngươi một chút nhé?" Liên Vô Thương khẽ đáp: "Ừm." Ôn Hành đặt tay lên phần eo của Liên Vô Thương, chầm chậm xoa bóp dưới lớp y phục: "Vô Thương, ngươi dạo này gầy đi phải không?" Liên Vô Thương mỉm cười nhìn Ôn Hành: "Làm gì có chuyện đó."
Thái Sử Gián ngồi trong sân nhìn lên bầu trời: "Sắp thay đổi rồi." Huyền Minh không biết từ khi nào đã ngồi bên cạnh hắn: "Đúng vậy, sắp thay đổi rồi." Thái Sử Gián quay đầu nhìn Huyền Minh: "Huyền Minh, có phải ngươi đã biết điều gì không?"
Huyền Minh bình thản nhìn Thái Sử Gián, hắn hỏi tiếp: "Lục Thần Cung luôn ở Vu tộc, vì sao đột nhiên ngươi lại đi lấy Lục Thần Cung? Những năm trước đây ngươi đã có nhiều cơ hội, nhưng chẳng thấy ngươi động tay." Huyền Minh đáp: "Vậy còn ngươi vì sao lại hủy Vấn Thiên Bàn? Ngươi và ta vốn là cùng một loại người, có những chuyện không cần phải nói ra."
Thái Sử Gián nói: "Hắn chung quy không thích hợp với vị trí đó, cho dù chúng ta có dọn sẵn con đường, hắn cũng chẳng thèm để mắt. Huyền Minh, nếu một ngày thượng giới thật sự đến hồi sinh linh đồ thán, thành công thì không sao, nhưng nếu thất bại, ngươi và ta đều trở thành tội nhân." Huyền Minh đáp: "Tội nhân thì sao chứ, ngươi và ta vốn dĩ đã mang tội."
Sáng hôm sau, trời đổ cơn mưa như trút nước. Ôn Hành bắt đầu lo lắng: "Không biết phụ thân Tiêu có về đến Lộc tộc chưa." Hôm qua khi bọn họ trở về, phụ thân Tiêu vẫn còn ở trong phủ của Cảnh Tàn, Ôn Hành vội vã lấy lại tín thiếp của mình. Phụ thân Tiêu đã rời đi từ sáng sớm, phải chạy suốt một ngày mới có thể đến Lộc tộc, hy vọng sẽ không xảy ra chuyện gì. Có kết giới như vậy rất phiền, những loại bùa chú không thể sử dụng.
Liên Vô Thương nói: "Tộc trưởng Cảnh Tàn nói lãnh địa của Lộc tộc hiện tại rất an toàn, không có mãnh thú nào. Hơn nữa, dưới sự cai trị của Kỳ Lân tộc, không ai được phép ra tay với yêu tu. Phụ thân Tiêu sẽ rất an toàn." Ôn Hành lẩm bẩm: "Vậy thì tốt." Hắn xoay người ôm lấy Liên Vô Thương: "Bên ngoài đang mưa, hôm nay có thể nằm nướng thêm một chút."
Liên Vô Thương khẽ đẩy Ôn Hành đang bám dính lấy mình, cười nói: "Ngươi sao lại giống Vân Thanh như vậy, cứ trời mưa là chẳng muốn nhúc nhích." Ôn Hành cãi: "Trời mưa không ra ngoài được, không tranh thủ ngủ thêm thì thật là uổng phí." Liên Vô Thương nắm lấy bàn tay đang quấy phá của Ôn Hành: "Ngươi không định đến xem Huyền Minh sao?" Ôn Hành lẩm bẩm: "Huyền Minh dậy sớm làm gì chứ? Nàng vẫn đang dưỡng thương mà."
Lúc này, giọng của Cảnh Tàn vang lên: "Tán nhân, các ngươi dậy chưa? Huyền Minh Tiên Tôn không thấy đâu nữa." Nghe thấy giọng của Cảnh Tàn, Ôn Hành và Liên Vô Thương lập tức bật dậy: "Đến đây!"
Sơn Hải Cảnh và Thiên Hải Cảnh dường như rất dễ đổ mưa, Ôn Hành mới đến lãnh địa của Huyền Minh không lâu đã gặp mấy trận mưa lớn. Bên ngoài mưa như trút nước, mọi người trong đại điện đều lo lắng không yên.
Thái Sử Gián gãi đầu: "Chẳng lẽ tối qua Huyền Minh bị ta k1ch thích? Nàng có thể đi đâu được?" Ôn Hành nhìn Thái Sử Gián: "Ngươi đã nói gì với nàng?"
Thái Sử Gián vội đáp: "Không có gì cả... chỉ tán gẫu đôi câu thôi." Cảnh Tàn nói: "Trận pháp trong phủ ta vẫn nguyên vẹn, nàng không bị ai bắt đi." Liên Vô Thương nói: "Có khi nào nàng đã về Kỳ Lân nhất tộc không? Hôm qua nàng theo chúng ta trở về rất vội vã, có lẽ là về lấy vật gì quan trọng."
Ôn Hành nói: "Vậy hay là chúng ta đến Kỳ Lân tộc một chuyến?" Đúng lúc mọi người đang chuẩn bị hành động, Huyền Minh bước vào. Nàng đã thay y phục màu vàng sáng, nhìn thấy mọi người đều đang ở trong đại điện, nàng gật đầu: "Buổi sáng tốt lành." Ôn Hành hỏi: "Huyền Minh, ngươi đi đâu vậy? Sáng sớm đã không thấy người."
Huyền Minh nói: "Ta về Kỳ Lân tộc, lấy một vài thứ." Liên Vô Thương quả nhiên đã đoán trúng. Huyền Minh nói: "Ta trở về đổi mấy bộ y phục, tiện thể lấy lại đại ấn Chấp Giới Tiên Tôn của ta." Vừa nói, Huyền Minh vừa lấy ra một chiếc ấn lớn được bọc trong lụa đỏ từ tay áo, "Ngao Quân và Vãn Chu định sau lễ kế nhiệm sẽ dâng thư lên Huyền Hoàng Luật xin nhậm chức Chấp Giới Tiên Tôn, nếu không phải ta giấu đại ấn trước, có lẽ bọn chúng đã thành công."
Huyền Minh tiện tay đặt đại ấn xuống ghế ngồi, khẽ nói: "Dù không phải thứ quan trọng gì, chúng ta vốn cũng chẳng coi trọng nó, nhưng có vài kẻ thiển cận lại mù quáng đuổi theo nó. Có đại ấn trong tay, ít nhất bọn chúng sẽ không dám tùy tiện điều động tiên binh." Cảnh Tàn thở phào nhẹ nhõm: "Ngươi trở về an toàn là tốt rồi. Ngươi không biết đâu, chúng ta đã định quay lại Kỳ Lân tộc tìm ngươi đấy."
Huyền Minh khẽ nói: "Trước đây ta vẫn còn ảo tưởng về bọn chúng, nhưng bây giờ đã tỉnh ngộ. Chúng muốn làm tổn thương ta thêm một lần nữa đã là không thể. Mấy ngày tới trời sẽ đổ mưa lớn, công việc chuẩn bị cho đại điển sẽ bị trì hoãn, bọn chúng sẽ bận rộn đến chân không chạm đất. Chúng ta cứ ngồi đây mà xem kịch hay thôi."
Ôn Hành lặng lẽ truyền âm cho Liên Vô Thương: "Vô Thương, Huyền Minh như thế này ta thật sự rất lo lắng. Ngươi đã gửi tin cho Bạch Trạch chưa? Mau bảo hắn đến đây giúp Huyền Minh điều chỉnh tâm lý đi."
Huyền Minh quay đầu nhìn thẳng vào Ôn Hành: "Thái tử, ta nghe thấy hết rồi." Ôn Hành ngượng ngùng cười, chợt nhớ ra rằng Huyền Minh có thể dễ dàng cảm nhận và nghe thấy ý thức của người khác mà chẳng cần tốn chút sức lực nào.