Coi Bói Không? Chuẩn Lắm Đấy!

Chương 226

Tố Tuyết rất nhanh đã đến trước mặt Huyền Viêm Luật. Nàng tựa như một đóa hoa diễm lệ nở rộ giữa gió sương, rực rỡ mê hoặc lòng người. Các cung nữ đứng cạnh đó dù dung nhan mỹ lệ, nhưng đứng bên cạnh nàng đều như bị lu mờ. Trước đây đã nghe danh Tố Tuyết là đệ nhất mỹ nhân thiên giới, nay gặp tận mắt, quả nhiên không hổ với lời đồn. Nhất là khi nàng đối diện với Huyền Viêm Luật, dù che mặt bằng sa mỏng, ánh mắt vẫn tỏa ra thần sắc rạng rỡ. Chỉ cần nhìn qua đôi mắt ấy thôi, cũng có thể thấy tình cảm của nàng dành cho Huyền Viêm Luật đã thấm tận cốt tủy.

 

Dĩ nhiên, nếu không phải như thế thì chỉ có thể chứng minh Tố Tuyết rất giỏi che giấu cảm xúc. Dù sao Ôn Hành cũng nghĩ rằng nếu bản thân không có cảm tình với ai đó, cho dù mắt trợn to đến đâu, ánh mắt cũng sẽ không bao giờ sáng rỡ như vậy.

 

Tố Tuyết nhẹ nhàng thi lễ: "Cung nghênh Thiên Đế." Huyền Viêm Luật đứng đó, tay chắp sau lưng, khóe môi khẽ cười, giọng nói ôn hòa: "Miễn lễ, hôm nay đến muộn, để nàng đợi lâu rồi." Tố Tuyết mỉm cười đáp lại: "Không đợi lâu chút nào."

 

Ôn Hành khẽ truyền âm cho Liên Vô Thương: "Hai người bọn họ đang làm gì vậy? Vừa rồi Huyền Viêm Luật nói giải trừ hiểu lầm, hắn đang nói với ta sao?" Liên Vô Thương đáp: "Hắn là người thâm trầm khó đoán, hành sự không để lộ ý đồ. Ngươi cứ nhìn tiếp đi. Nhớ kỹ, lát nữa nếu hắn có động thủ với ngươi, bất kể thế nào cũng không được nhượng bộ, cứ thẳng tay phản kích. Sau khi đánh lui hắn, hãy lập tức rút lui xuống hạ giới, ít nhất phải về đến cảnh giới Sơn Hải."

 

Ôn Hành nghi hoặc nhìn Liên Vô Thương: "Vô Thương, ngươi có phải đã biết điều gì đó không?" Liên Vô Thương khẽ cười: "Ở thượng giới này lâu như vậy, đối đầu với Huyền Viêm Luật cũng không ít, ta hiểu rõ hắn là loại người nào hơn ngươi nhiều. Cứ nghe lời ta là được." Ôn Hành nắm lấy tay Liên Vô Thương: "Ừm, ta nghe lời ngươi."

 

Tố Tuyết và Huyền Viêm Luật cùng bước trên thảm đỏ tiến về phía đại điện, bất kỳ ai nhìn vào đều sẽ cảm thấy họ là một đôi thần tiên quyến lữ. Dù là dung mạo hay khí chất, cả hai đều vô cùng xứng đôi. Huyền Viêm Luật còn khẽ nắm lấy tay Tố Tuyết, nàng e thẹn cúi đầu.

 

Ôn Hành dựng tai lắng nghe những lời bàn tán xung quanh. Phần lớn đều nói sau yến tiệc sinh thần này, Huyền Viêm Luật sẽ cưới Tố Tuyết làm thê tử, nàng sẽ chính thức trở thành Thiên Hậu của Thiên giới.

 

Chẳng mấy chốc, họ đã đến trước đại điện. Có điều kỳ lạ, hôm nay Tố Tuyết trang phục lộng lẫy, mà Huyền Viêm Luật lại ăn vận giản đơn. Ôn Hành thoáng trầm ngâm: "Ta có cảm giác Huyền Viêm Luật không giống như đến để chúc mừng sinh thần Tố Tuyết."

 

Huyền Viêm Luật và Tố Tuyết đứng đối diện nhau. Huyền Viêm Luật nói: "Ta đã bế quan ở đệ nhất giới suốt một thời gian dài không ra ngoài, nay nhân sinh thần của nàng, ta không có thứ gì quý giá để tặng. Có một món lễ vật, hy vọng nàng sẽ thích." Tố Tuyết dịu dàng đáp: "Thiên Đế ban tặng, Tố Tuyết đều yêu thích."

 

Huyền Viêm Luật khẽ phất tay, thị vệ đứng sau lưng hắn liền tiến lên, đối diện với mọi người, mở ra chiếc hộp đang cầm trong tay. Bên trong tỏa ra linh quang rực rỡ, đặt một mảnh ngọc vỡ to bằng bàn tay, khí tức mênh mang tràn ngập khắp đại điện. Những người có nhãn lực tinh tường đã lập tức nhận ra đó là thứ gì.

 

Huyền Viêm Luật nhìn Tố Tuyết, chậm rãi nói: "Đây là tàn phiến của Tạo Hóa Ngọc Điệp, trước đây nàng từng nói rất muốn có, nay ta đem đến cho nàng." Tố Tuyết nghe vậy, không khỏi lộ vẻ vui mừng: "Đa tạ Thiên Đế."

 

Huyền Viêm Luật lại nói: "Hôm nay ta đến, có vài lời muốn nói với nàng. Ngày ấy nàng vì Tạo Hóa Ngọc Điệp mà tức giận với ta, ta biết nàng suy nghĩ điều gì."

 

Ôn Hành chăm chú lắng nghe những lời bàn tán xung quanh: "Năm ngoái nghe nói Thiên Đế và Thiên Hậu từng có chút xích mích, các ngươi biết chuyện này không?" "Hừ, ai mà không biết, nghe đâu Thiên Đế có được một mảnh Tạo Hóa Ngọc Điệp, Thiên Hậu muốn lấy nhưng Thiên Đế lại đem tặng cho Thanh Đế. Thiên Hậu phẫn uất, chạy đến Thanh Liên Châu tìm Thanh Đế đối chất, kết quả ngay cả cổng Thanh Liên Châu cũng không bước vào được."

 

Ôn Hành quay sang Liên Vô Thương: "Có chuyện này sao?" Liên Vô Thương cười lạnh: "Da mặt dày như chậu rửa. Mảnh Tạo Hóa Ngọc Điệp đó là ta tìm thấy trong hoang nguyên khi đang tìm ngươi. Huyền Viêm Luật biết nhưng không nói gì, còn Tố Tuyết thì nhớ mãi không quên, nhiều lần truyền âm đòi ta giao ra."

 

Ôn Hành lo lắng hỏi: "Rồi sao? Tại sao Tạo Hóa Ngọc Điệp bây giờ lại ở trong tay Huyền Viêm Luật?" Liên Vô Thương khẽ cười: "Ta một mình tự nhiên không sợ Tố Tuyết, nàng ta cho dù muốn làm càn cũng phải phá được trận pháp Thanh Liên Châu. Sau khi ta lĩnh ngộ hoàn toàn, đã ném nó vào biển hỗn độn. Vì sao Huyền Viêm Luật có được nó? Chắc hẳn là thuộc hạ của hắn mai phục quanh Thanh Liên Châu mà lấy được."

 

Ôn Hành cười nhạo: "Sớm biết sẽ bị Huyền Viêm Luật nhặt lấy để nịnh nọt nữ nhân của hắn, chi bằng hủy nó luôn còn hơn." Liên Vô Thương nói: "Nghĩ kỹ mà xem, ta vốn là sinh linh sinh ra từ hỗn độn, Tạo Hóa Ngọc Điệp tuy chưa sinh ra linh trí, nhưng cùng nguồn cội với ta. Vốn dĩ đã bị chia cắt, tàn phiến khắp nơi, đã rất đáng thương, nếu ta còn hủy nó, chẳng phải lại càng bi thảm hơn sao?" Ôn Hành suy nghĩ một lát, cảm thấy Liên Vô Thương nói có lý.

 

Những người xung quanh vẫn bàn tán: "Rồi sao nữa? Thiên Hậu cứ thế mà kết thù với Thanh Đế ư? Nói đến Thanh Đế, hắn thật là ít xuất hiện. Sinh thần của Thiên Hậu mà cũng không lộ diện?" "Hừ, ngươi biết gì chứ. Thanh Đế vốn là hóa thân của hỗn độn Thanh Liên, ngươi có biết hỗn độn Thanh Liên là gì không? Là một trong tứ đại chí bảo của hỗn độn đó. Nếu Thanh Đế muốn, Thiên Đế cũng phải nhường ngôi cho hắn."

 

"Các ngươi đừng nói bừa. Tuy Liên Vô Thương xuất thân cao quý, nhưng từ khi phi thăng đến giờ vẫn chưa từng giao thiệp với người thượng giới. Những tu sĩ xếp hàng ngoài Thanh Liên Châu có ai từng được vào không? Hắn kiêu ngạo như thế, dù có làm Thiên Đế thì ai sẽ phục hắn?"

 

Đang nghe những lời này, thì thấy Huyền Viêm Luật lấy ra mảnh ngọc điệp, Tố Tuyết cung kính đưa tay ra, vẻ mặt tràn đầy mong đợi. Nhưng không ngờ, Huyền Viêm Luật lại chỉ khẽ xoay mảnh ngọc trong tay, từng chữ từng lời nói: "Tạo Hóa Ngọc Điệp không phải ta tìm thấy, mà là Liên Vô Thương nhặt được. Vậy nên, trước đây nàng nói ta đem ngọc điệp tặng cho hắn, điều đó không đúng. Nói đúng ra, Tạo Hóa Ngọc Điệp là thứ ta nhặt từ tay hắn mà có."

 

Nghe Huyền Viêm Luật nói vậy, thân thể Tố Tuyết khẽ cứng đờ, nàng lập tức thu tay lại: "Hôm nay Thiên Đế mang theo Tạo Hóa Ngọc Điệp đến đây, là muốn khuyên ta hòa giải sao?" Dạo gần đây, mối quan hệ giữa nàng và Thanh Đế đã ầm ĩ đến mức ai trong thượng giới cũng đều nghe ngóng được. Nàng đã tuyên bố rõ ràng, giữa nàng và Liên Vô Thương là mối thù không đội trời chung. Nhưng nếu chỉ vì một mảnh Tạo Hóa Ngọc Điệp, Tố Tuyết tuyệt đối sẽ không nổi giận lớn như vậy. Tố Tuyết lạnh lùng nói: "Ngươi muốn công khai mối quan hệ giữa ngươi và Liên Vô Thương trước mặt mọi người sao?"

 

Thượng giới từng có lời đồn rằng Thiên Đế lần đầu gặp Thanh Đế đã vừa gặp đã yêu, nhưng Thanh Đế tâm lạnh tình nhạt, lãnh đạm như liên hoa, đối với sự quan tâm của Thiên Đế thì chẳng chút mảy may để ý. Như vậy, Tố Tuyết, với tư cách là người sẽ kế thừa ngôi vị Thiên Hậu trong tương lai, tất nhiên không cam lòng. Nàng đã nhiều lần tìm đến Liên Vô Thương để đối chất, nhưng Liên Vô Thương ngay cả một ánh mắt cũng không muốn dành cho nàng.

 

Nếu nói trên đời này còn ai dám khiến Huyền Viêm Luật mất mặt, thì Tố Tuyết chắc chắn là một trong số đó. Nàng và Huyền Viêm Luật đã quen biết nhau hàng vạn năm, nếu không vì sự cố của Thái Tử Huyền Viêm, thì Tố Tuyết đã sớm trở thành chị dâu của Huyền Viêm Luật rồi. Nhưng đời vốn nhiều sự trêu ngươi, Thần Uy Thái Tử không còn nữa, chị dâu liền trở thành đạo lữ chưa thành thân. Những năm qua, gia tộc Huyền Viêm đã được Tố gia tương trợ không ít, Tố Tuyết đương nhiên có tư cách ngang hàng.

 

Thông thường, trong trường hợp như thế này, Tố Tuyết vốn không nên nổi giận. Dù chỉ là diễn kịch, nàng cũng phải diễn cho trọn vẹn đến hết. Nhưng dường như mối hận của Tố Tuyết với Liên Vô Thương đã ăn sâu vào xương tủy, khiến nàng không còn muốn giữ chút thể diện nào cho Huyền Viêm Luật nữa. Đây đúng là một tin giật gân chấn động! Nếu không phải vì liên quan đến Liên Vô Thương, Ôn Hành quả thật muốn lấy ra một nắm hạt dưa để nhâm nhi xem kịch.

 

Huyền Viêm Luật chỉ khẽ mỉm cười: "Giai nhân nghiêng nước nghiêng thành, ai mà không ngưỡng mộ, ai mà không say mê? Nàng nói ta có tình ý với Liên Vô Thương, ta thừa nhận." Tố Tuyết cười lạnh: "Đây chính là lý do ngươi để hắn tiến vào Đệ Nhất giới của ngươi sao? Ngươi theo đuổi hắn, tại sao phải dẫm đạp lên thể diện của ta? Hôm nay là dịp gì mà ngươi nhất quyết phải khiến ta không vui như vậy?"

 

Ôn Hành lẩm bẩm: "Xem ra Tố Tuyết yêu Huyền Viêm Luật đến điên cuồng, nếu không, bất kỳ nữ tiên nào hiểu đại cục cũng sẽ không làm ầm ĩ trong trường hợp này." Liên Vô Thương lại có cách nhìn khác: "Tố gia vốn là một thế gia thượng giới, truyền thừa đến nay đã lâu, thế lực đan xen khắp nơi, không kém gì nhân mạch của Huyền Viêm Luật. Huyền Viêm Luật năm xưa có thể lên ngôi, một phần lớn là nhờ sự ủng hộ của Tố gia. Nay hắn lại đâm thẳng vào nỗi đau của Tố Tuyết, không trách được nàng nổi giận. Nàng có tư cách để làm vậy."

 

Những người xung quanh rì rầm bàn tán: "Thiên Đế cũng quá đáng rồi, Thiên Hậu một lòng một dạ với hắn, thế mà hắn lại đi tơ tưởng người khác." "Aizz, lời không thể nói như vậy được, đàn ông mà, tam thê tứ thiếp cũng là chuyện thường. Thiên Hậu phản ứng như thế thật quá kích động." Lúc này, không biết ai chen vào một câu: "Các ngươi nghĩ quá đơn giản rồi, Thiên Hậu chỉ là vị hôn thê trên danh nghĩa của Thiên Đế, dù toàn bộ tiên giới đều biết và thừa nhận địa vị của nàng, nhưng chỉ cần Thiên Đế không gật đầu, thì nàng chẳng có cách nào khác."

 

Ôn Hành dựng tai lên nghe ngóng, chỉ nghe thấy xung quanh vẫn rì rầm: "Thiên Đế kế vị đã hơn vạn năm, nếu có tâm đã sớm cưới nàng làm Thiên Hậu rồi. Nhưng hắn cứ lần lữa mãi, ai tin trong lòng hắn không có tính toán khác? Nếu đúng vào lúc này, Thiên Đế lại say mê Hỗn Độn Thanh Liên, một lòng muốn cưới Hỗn Độn Thanh Liên, ai có thể ngăn cản được?"

 

Xung quanh mọi người liền phát ra những tiếng kinh thán nhỏ: "Vậy tức là Thiên Đế thật sự không vừa ý với Tố Tuyết? Hắn không muốn nàng làm Thiên Hậu của mình?" "Ta nghe nói rằng, Thiên Đế đúng là không ưa gì Tố gia và Tố Tuyết, nói rằng mấy năm nay Tố gia đã quá ngông cuồng rồi."

 

Ôn Hành thở dài, nắm chặt tay Liên Vô Thương: "Huyền Viêm Luật đúng là kẻ bỉ ổi, mặc kệ Tố Tuyết đã làm gì với Thần Uy Thái Tử, nàng đối với hắn một lòng một dạ. Dù Huyền Viêm Luật không thích nàng, cũng không nên lợi dụng nàng rồi nhẫn tâm vứt bỏ như vậy." Liên Vô Thương nhẹ giọng nói: "Hắn đâu phải lần đầu làm những chuyện này, ngươi quen dần là được."

 

Những kẻ đến tham dự yến tiệc giờ đã sáng tỏ, Thiên Đế không phải đến để chúc thọ Thiên Hậu như họ nghĩ, mà là để gây náo loạn. Hôm nay, quả thật yến tiệc này đầy kịch tính.

 

Huyền Viêm Luật cười nói: "Tố Tuyết Tiên Tôn, lời này của nàng không đúng rồi. Nàng nói ta không nể mặt nàng, vậy nàng đã bao giờ nể mặt ta chưa? Nàng đã bao giờ nể mặt thiên hạ chưa?" Tố Tuyết lập tức cảnh giác lùi lại một bước: "Ngươi có ý gì?"

 

Huyền Viêm Luật vẫn cười: "Mấy năm nay Tố gia hành động không ít, những việc đó ta có thể mắt nhắm mắt mở bỏ qua. Ai cũng biết, Tố gia dựa vào tích lũy vạn năm và vào thân phận người kế thừa Thiên Hậu của Tố Tuyết Tiên Tôn mới có được địa vị như hôm nay. Nhưng nếu Tố gia đang giả mạo thì sao? Nếu nàng không phải người được Thiên Đạo lựa chọn cho ngôi vị Thiên Hậu thì sao?"

 

Ôn Hành bỗng nhớ đến một chuyện: "Lần trước ai đó đã nói với ta, Tố Tuyết sở dĩ trở thành Thiên Hậu không chỉ là kết quả của cuộc đấu tranh quyền lực, mà là nàng được Thiên Đạo lựa chọn từ lúc sinh ra, trên người nàng có ấn ký của Thiên Đạo. Giống như Thần Uy Thái Tử có Thiên Cốt được chọn làm Thiên Đế vậy. Trên người Thiên Hậu cũng có ấn ký. Chẳng lẽ là giả sao?" Điều mà Ôn Hành nghĩ tới, những người khác cũng đều nghĩ tới.

 

Huyền Viêm Luật vẫn giữ vẻ ôn hòa, sắc mặt nhu hòa, giọng nói nhẹ nhàng, không vội vàng mà hỏi Tố Tuyết: "Tố Tuyết Tiên Tôn, ấn ký Thiên Đạo trên người nàng đâu rồi? Thiên Đạo chọn nàng làm Thiên Hậu, vậy ấn ký của nàng đâu?" Mọi người đều kinh ngạc, Thiên Đế đây là ý gì? Hắn đang nghi ngờ thân phận của Tố Tuyết?

 

Ôn Hành chép miệng: "Huyền Viêm Luật là không muốn để Tố Tuyết có đường lui mà, tình huống này là sao, thật độc ác!" Liên Vô Thương nói: "Huyền Viêm Luật chính là người như vậy, lúc cần đến ngươi thì ngàn vạn ân cần, khi không còn cần ngươi nữa, hoặc thấy ngươi không còn thuận theo ý hắn, sẽ tìm mọi cách để trừ bỏ. Hắn nhìn thì ôn hòa, nhưng tâm tính lại bạc bẽo." Ôn Hành cười nói: "Vô Thương, ngươi quả thật không có chút thiện cảm nào với Huyền Viêm Luật, lần *****ên ta thấy ngươi đánh giá một người tiêu cực đến vậy."

 

Tố Tuyết sau một hồi hoảng loạn đã nhanh chóng bình tĩnh lại, nàng nói: "Ấn ký của ta tự nhiên vẫn ở trên người, chỉ là ấn ký này chỉ có Thiên Đế mới nhìn thấy được. Chẳng lẽ trước mặt mọi người, Thiên Đế lại muốn ta phơi bày ấn ký cho tất cả cùng xem sao?" Huyền Viêm Luật khẽ mỉm cười: "Không cần làm ra vẻ nữa, trên người nàng không có ấn ký nào cả. Nàng đã lừa dối ta, lừa dối cả thiên hạ, và cả Thần Uy Thái Tử."

 

Đột nhiên nghe nhắc đến Thần Uy Thái Tử, Ôn Hành suýt chút nữa thì sặc: "Huyền Viêm Luật đang làm cái quỷ gì vậy? Không biết còn tưởng hắn là người của phe ta chuyên đi vạch trần kẻ khác ấy chứ." Các tu sĩ có mặt tại đây đã điên cuồng bắt đầu truyền âm, Ôn Hành cũng nhận được lời mời tham gia truyền âm, và trong nháy mắt, thức hải của hắn đã tràn ngập đủ loại thông tin, thần thức của hắn xoay chuyển rồi lập tức hiểu ra, hắn bị Cảnh Đàm và những người khác kéo vào một trận pháp truyền âm.

 

Đây là loại truyền âm trận mà đám Cẩu Tử đã nghiên cứu, có thể hỗ trợ năm trăm tu sĩ trò chuyện cùng lúc. Khi Ôn Hành vừa tiến vào, chỉ nghe thấy một giọng nói đang thao thao bất tuyệt: "Đã bảo Huyền Viêm Luật là kẻ tiểu nhân mà, Tố Tuyết dù không phải người tử tế, nhưng đã giúp hắn bao nhiêu việc, vậy mà hắn nói trở mặt là trở mặt ngay. Thật đáng khinh!" Ôn Hành đổ mồ hôi lạnh: "Giản Chi, là ngươi phải không?"

 

Điểm đặc biệt của trận pháp truyền âm này chính là, dù người nói chuyện không ở cùng một chỗ, cũng có thể đồng thời giao tiếp. Điều này cũng tương tự như diễn đàn Thiên Cơ Các, chỉ là Cẩu Tử và những người khác mới chỉ tiến hành thử nghiệm nội bộ, chưa đưa ra thị trường bán rộng rãi. Nghe thấy Ôn Hành lên tiếng, mọi người đều cười ầm lên: "Tán Nhân, ngươi phản ứng chậm quá rồi. Chúng ta đã bàn luận từ lâu, chỉ có ngươi và Liên tiên sinh còn đang loanh quanh ngoài đó." Ôn Hành nhận ra giọng nói: "Giọng này là... Trương Kiếm Tiên?"

 

Thế gian này đúng là loạn hết rồi, hai lão quái vật nhà họ Trương từ khi nào cũng bắt đầu hứng thú với chuyện bát quái rồi? Nói mới nhớ, bọn họ còn ở hạ giới, cách giới thứ hai xa ngàn dặm, sao lại có thể tham gia vào truyền âm trận này?

 

Không chỉ có Trương Kiếm Tiên, mà còn có cả các hảo hữu cũ của Ôn Hành. Triệu Ninh thở dài: "Lão Ôn à, đệ đệ và vị hôn thê kiếp trước của ngươi đều chẳng phải thứ tốt lành gì. Ngươi nhìn xem, giờ thì chó cắn chó rồi." Ôn Hành nhíu mày đầy bất đắc dĩ: "Lão Triệu, ngươi còn chưa gặp mặt bọn họ mà đã biết bọn họ chó cắn chó rồi sao?"

 

Giọng của Ôn Báo vang lên: "Sư tôn, trong trận pháp truyền tống có thể chia sẻ ý thức, chúng ta hiện đang dùng mắt của tộc trưởng Hồ tộc để quan sát mọi thứ." Ôn Hành hít sâu một hơi: "Có ai nói cho ta nghe thật không, hiện tại trong trận pháp này có bao nhiêu người?" Cẩu Tử nhìn qua một lượt: "Không nhiều, chỉ hơn hai trăm người thôi."

 

Ôn Hành khẽ hỏi Liên Vô Thương: "Sao lại nhiều người như vậy?" Lúc này, giọng nói trầm hùng của Lão Kê vang lên bên tai hắn: "Xem náo nhiệt làm sao thiếu được chúng ta, những lão già này chứ, Kim Ô, Phượng Hoàng, Ứng Long, Kỳ Lân, các tộc đều có mặt cả rồi."

 

Khóe miệng Ôn Hành giật giật: "Nhóm người này còn thích hóng chuyện hơn cả chúng ta." Chỉ nghe giọng Huyền Minh cất lên: "Ta đã sớm biết sẽ có ngày này."

 

Thanh âm của Phượng Uyên vang lên: "Huyền Minh Tiên Tôn dường như biết được điều gì đó." Huyền Minh đáp: "Từ xưa đến nay, những Thiên Hậu được Thiên Đạo lựa chọn đều là Thần Cốt được trời ban, cũng như Thiên Đế vậy. Trên ngực Thiên Hậu sẽ có ấn ký của Thiên Đạo, hình dáng và kích thước không cố định, nhưng khi nhìn vào ấn ký đó, người ta sẽ cảm thấy như đang đối diện với Thiên Đạo, rơi vào một cảnh giới huyền diệu."

 

Như để chứng minh lời của Huyền Minh, Đế Tuấn nói: "Đúng vậy, trên ngực Hy Hòa cũng có một ấn ký như thế. Nghe nói khi còn nhỏ nàng không có, nhưng đến khi trưởng thành thì ấn ký mới xuất hiện."

 

Huyền Minh gật đầu: "Đúng vậy, Tố Tuyết không phải Thần Cốt trời ban, có điều, ấn ký trên ngực nàng xuất hiện khi nàng trưởng thành. Khi đó trong triều có người hoài nghi, cho rằng ấn ký đó là giả, nhưng những nữ quan từng nhìn thấy đều nói là thật. Lời bàn tán càng nhiều, Thiên Đình đã có người muốn Tố Tuyết chứng minh thân phận trước công chúng. Tố Tuyết liền tuyên bố nếu phải chịu nỗi nhục ấy trước mọi người, nàng thà tự vẫn để chứng minh trong sạch. Sau đó, một vị phi tần của Tiên Đế, cũng là Thái Phi khi ấy, đã đích thân đi kiểm chứng, chứng minh ấn ký là thật. Tố Tuyết từ đó trở thành vị hôn thê danh nghĩa của Thần Uy Thái Tử."

 

Đông Hoàng Thái Nhất cười lạnh: "Lão thái bà đó xưa nay luôn bế quan tĩnh dưỡng, vì sao lại quan tâm đ ến chuyện này như vậy?" Thái Sử Giản Chi nói: "Ta nhớ Thái Phi đó chính là mẫu thân của Huyền Viêm Luật?"

 

Huyền Minh nói: "Khi Huyền Viêm Luật có ý đồ chống lại ngươi, cũng là lúc Tố Tuyết trở thành đạo lữ chưa cưới của ngươi. Ta đã từng nhắc nhở ngươi rồi." Ôn Hành bất đắc dĩ đáp: "Giờ nói những điều này có ích gì, chúng ta cứ im lặng mà xem diễn thôi."

 

Đế Tuấn tiếp lời: "Nếu là ta, khi đã có ý chống lại ngươi, việc *****ên là phá vỡ những mối quan hệ xung quanh ngươi. Dù là thân tín hay đạo lữ bên cạnh, ta cũng sẽ tìm mọi cách lôi kéo về phe mình. Nếu không thể lôi kéo, thì sẽ tạo ra tai nạn để gài người của mình vào. Ôn Hành, năm xưa ngươi thuận buồm xuôi gió, có lẽ không ngờ trên đời lại có những thủ đoạn độc ác như thế này phải không?

 

Theo ta phán đoán, ấn ký của Tố Tuyết là giả. Với xuất thân năm đó của nàng, nàng không có gan làm giả, hẳn là do Tố gia và Huyền Viêm Luật hợp lực. Huyền Viêm Luật mượn thế lực Tố gia, Tố gia nhờ đó có thanh danh là nhà mẹ đẻ của Thiên Hậu. Đây cũng là lý do tại sao sau khi lên ngôi, Huyền Viêm Luật vẫn không cưới Tố Tuyết, vì hắn biết ấn ký đó là giả."

 

Lời của Đế Tuấn khiến tất cả chìm trong im lặng, một hồi lâu sau, một giọng nói rụt rè vang lên: "Ta có đi nhầm nơi không? Sao những chuyện này nghe bẩn thỉu quá, chi bằng ta đi hái quả còn hơn." Mọi người cười ầm lên: "Vân Thanh ngươi thật đơn thuần, ngươi cứ đi bắt sâu đi thì hơn."

 

Ôn Hành và Liên Vô Thương nhanh chóng nhập vào tầm mắt của Cảnh Đàm và những người khác, thông qua thức hải của bọn họ có thể quan sát rõ mọi thứ. Ôn Hành thấy sắc mặt Tố Tuyết sau lớp sa mỏng đã trắng bệch, thân thể nàng không tự chủ được mà khẽ run rẩy.

 

Lúc này, đại trưởng lão của Tố gia bước lên phía trước, hành lễ với Huyền Viêm Luật và Tố Tuyết: "Thiên Đế, Thiên Hậu, giờ lành đã đến, chi bằng mời chư tiên an tọa trước. Thiên Hậu cũng nên đi thay y phục." Người của Tố gia đang cố tìm cách cho Tố Tuyết thoát khỏi tình cảnh này, nhưng với những người đã say mê theo dõi từ đầu đến giờ, làm sao họ có thể để màn kịch này kết thúc dễ dàng như vậy? Bọn họ càng muốn biết Tố Tuyết có phải là Thiên Hậu thật hay không. Nếu như lời của Huyền Viêm Luật là sự thật, thì Tố gia đã lừa dối toàn bộ thiên giới. Cơ nghiệp vạn năm của Tố gia sẽ sụp đổ trong chớp mắt.

 

Tố Tuyết cúi người hành lễ trước mặt Huyền Viêm Luật: "Tố Tuyết mạo phạm Thiên Đế, tội đáng muôn chết." Huyền Viêm Luật chỉ cười mà không nói. Tố Tuyết lại hành lễ một lần nữa: "Xin Thiên Đế cho phép Tố Tuyết lui xuống thay y phục."

 

Huyền Viêm Luật phất tay, đặt mảnh Tạo Hóa Ngọc Điệp vào lòng bàn tay Tố Tuyết: "Thay y phục tất nhiên là cần thiết, nhưng lễ vật còn chưa nhận, nàng sao có thể rời khỏi yến tiệc?" Tố Tuyết hai tay nâng niu Tạo Hóa Ngọc Điệp. Khi mọi người đều nghĩ nàng sắp rời đi, thân thể nàng lại run rẩy dữ dội như thể không thể kiểm soát được.

 

Tạo Hóa Ngọc Điệp giờ đây tựa như một thứ mà Tố Tuyết không thể chạm vào. Nàng đột nhiên hét lên một tiếng chói tai, lòng bàn tay của nàng dần dần chuyển sang màu xám đen, làn da mịn màng mượt mà ấy bị Tạo Hóa Ngọc Điệp thiêu đốt! Lòng bàn tay Tố Tuyết bắt đầu bốc khói đen, trong làn khói đó hiện ra ngọn lửa màu vàng kim. Huyền Viêm Luật mỉm cười nói: "Tạo Hóa Ngọc Điệp có khả năng loại trừ giả trá, giữ lại chân thực. Thật nực cười cho ngươi, hao hết tâm tư muốn có được nó, nhưng lại không biết rằng nó sẽ khiến ngươi hiện nguyên hình."

 

Tố Tuyết điên cuồng dậm chân, tay nàng như bị đông cứng, không sao giãy giụa thoát ra được. Nàng, cũng như mọi người xung quanh, chỉ có thể trơ mắt nhìn ngón tay thon dài của mình bốc cháy, dần dần hóa thành màu đen kịt. Khách khứa tham dự yến tiệc bắt đầu náo loạn, Huyền Viêm Luật khẽ phất tay: "Chư vị tiên hữu, xin hãy bình tĩnh. Hôm nay cô đến đây là để vạch trần sự thật này. Tố Tuyết không phải là Thiên Hậu chân chính."

 

Nhìn thấy Tố Tuyết sắp bị ngọn lửa bùng lên từ Tạo Hóa Ngọc Điệp thiêu đốt thành một quả cầu lửa, ngồi ở phía dưới, Cảnh Đàm đột nhiên bước lên bậc thềm. Trong tay nàng linh quang lóe sáng, cánh tay của Tố Tuyết liền bị cắt đứt gọn ghẽ từ khuỷu tay trở xuống. Đôi tay ngọc ngà kia đã bị đốt cháy không còn hình dạng, nhưng khi rơi xuống đất, Tạo Hóa Ngọc Điệp trong tay lại không chút tổn hao.

 

Cảnh Đàm nhanh chóng đỡ lấy thân thể đang run rẩy của Tố Tuyết, cau mày nói với Huyền Viêm Luật: "Tiên Đế, hôm nay là sinh thần của Tố Tuyết Tiên Tôn, ngài cần gì phải làm khó nàng như vậy?" Cảnh Đàm thật khí phách! Ôn Hành và những người khác đang lo không thể thấy rõ tình hình, thì Cảnh Đàm đã lao thẳng lên.

 

Tố Tuyết quơ tay loạn xạ, đôi mắt đã nhòe lệ: "Ta không thể động đậy được, hắn đã ngầm tính kế ta." Cảnh Đàm lấy từ trong tay áo ra một viên đan dược, nhét vào miệng Tố Tuyết: "Tiên Tôn hãy uống đan dược cầm máu đã rồi nói sau."

 

Huyền Viêm Luật nhìn Cảnh Đàm: "Cảnh Đàm Tiên Tôn, nàng là người đứng đầu chấp pháp của Tiên giới, cô đây hợp đạo cũng nhờ có nàng tương trợ. Nàng đối với Thiên Đạo lĩnh ngộ vượt xa người thường, nàng nên hiểu rằng cô không nói dối, Tạo Hóa Ngọc Điệp cũng không nói dối." Cảnh Đàm nhìn đôi tay vẫn đang cháy dở trên mặt đất, từ tốn gật đầu: "Đúng là Tạo Hóa Ngọc Điệp."

 

Huyền Viêm Luật nói tiếp: "Tạo Hóa Ngọc Điệp sinh ra tạo hóa, nhưng nếu người sở hữu nó vượt quá tạo hóa mà mình xứng đáng có, Ngọc Điệp sẽ thiêu đốt những thứ không thuộc về họ. Cô nói đúng chứ?" Cảnh Đàm gật đầu: "Quả thật có chuyện đó."

 

Huyền Viêm Luật mỉm cười: "Tố Tuyết tự cho mình là Thiên Hậu, nhưng nàng không xứng đáng với vị trí đó, ngay cả Tạo Hóa Ngọc Điệp cũng không thể chấp nhận được. Một nữ tiên như vậy sao có thể làm Thiên Hậu? Nay cô tuyên bố, hôn ước giữa cô và Tố Tuyết chính thức được giải trừ, từ nay về sau, Tố Tuyết không được lấy danh nghĩa Thiên Hậu để tự xưng nữa."

 

Huyền Viêm Luật vừa dứt lời, không chỉ có Tố Tuyết, mà ngay cả những người của Tố gia cũng không thể chấp nhận. Các trưởng lão Tố gia lập tức lên tiếng: "Huyền Viêm Luật, ngươi ức ***** người quá đáng! Chuyện ngươi làm với Thần Uy Thái Tử chúng ta không phải không biết! Ngươi muốn tuyệt tình như vậy, đừng trách chúng ta vô tình!"

 

Sau khi uống xong đan dược, sắc mặt Tố Tuyết vẫn tái nhợt, nước mắt rơi lã chã làm ướt cả khăn che mặt. Nàng nghiến răng nói: "Huyền Viêm Luật, đồ cẩu tặc, khi ngươi cần sự trợ giúp của Tố gia và ta thì lời ngon tiếng ngọt, nay ngươi đã hợp đạo, có mục tiêu tốt hơn, Tố gia lập tức trở thành cái gai trong mắt ngươi. Ta sẽ vạch trần những việc xấu xa của ngươi cho mọi người cùng biết!"

 

Tố Tuyết kích động, nàng hét lớn với mọi người: "Chư vị tiên hữu! Thần Uy Thái Tử Huyền Viêm Hành vốn không phải chết bất đắc kỳ tử, mà là bị Huyền Viêm Luật rút đi Thần Cốt, hủy hết kinh mạch, sống sờ sờ bị đóng đinh lên Đạo Mộc mà chết!" Nàng hét ba lần, khiến mọi người có mặt đều ồ lên, vô số tiếng bàn tán vang lên không dứt. Nhưng Huyền Viêm Luật vẫn điềm nhiên như không, thậm chí còn mỉm cười nhìn Tố Tuyết vùng vẫy.

 

Tố Tuyết nói tiếp: "Tố gia chúng ta đã giữ lại Ảnh Thạch ghi lại cái chết thảm của Thần Uy Thái Tử đến tận hôm nay. Nay Huyền Viêm Luật đối xử với Tố gia như vậy, Tố gia vì muốn tự bảo vệ mình, chỉ đành công bố sự thật cho toàn thiên hạ! Huyền Viêm Luật hắn giết huynh đoạt vị, tội ác tày trời!"

 

Phản ứng của Ôn Hành chỉ có thể là: ... Hắn vốn chỉ muốn đến dự một buổi yến tiệc, vì chuyện này mà hắn còn tặng đi một cái đồng hồ báo thức hình gà con và nửa túi cúc trắng. Nhưng đến lúc này, chưa ăn được miếng ngon nào, hắn và Liên Vô Thương lại bị cuốn vào cuộc đấu đá nội bộ giữa Tố Tuyết và Huyền Viêm Luật, thật sự... quá phiền phức rồi.

 

Huyền Viêm Luật thấy xung quanh đã bắt đầu nổi lên những tiếng bàn tán sôi sục, nhưng thần sắc của hắn vẫn điềm tĩnh, đứng vững vàng giữa đại điện. Hắn vẫn nở nụ cười, như thể hoàn toàn không để lời đe dọa của Tố Tuyết vào mắt.

 

Giọng của Tố Tuyết đã khản đặc: "Huyền Viêm Luật, ngươi muốn cùng Liên Vô Thương song hành sánh vai ta cũng không phản đối, nhưng tại sao ngươi lại muốn hủy hoại ta, hủy hoại Tố gia? Hủy diệt chúng ta đem lại lợi ích gì cho ngươi?" Huyền Viêm Luật vẫn mỉm cười, nhẹ nhàng đáp: "Các ngươi có quá nhiều hành động lén lút. Ngươi điều động thân tín của ta đi truy sát Liên Vô Thương và Ôn Hành, ngươi còn dùng thế lực Tố gia để ép buộc ta cưới ngươi. Ta ghét bị uy *****."

 

Tố Tuyết giọng khàn khàn nói: "Ta khi nào điều động thân tín của ngươi? Bọn họ làm gì ta sao biết được?" Huyền Viêm Luật đáp: "Thủ lĩnh của Nhị Thập Bát Tú thuộc hạ của ta say mê ngươi đến mức không còn nghe lệnh ta nữa. Hắn thấy ngươi chịu oan ức thì chỉ hận không thể giết ta để ngươi vui. Chỉ cần ngươi hé môi, hắn vì ngươi mà hy sinh tất cả cũng không tiếc, một kẻ trung thành như vậy thật hiếm có. Nhưng đáng tiếc, đối tượng hắn trung thành lại không phải là ta."

 

Máu trên khuỷu tay của Tố Tuyết đã ngừng chảy, ánh mắt tràn đầy nhu tình của nàng đã hóa thành băng lãnh: "Huyền Viêm Luật, ta một lòng một dạ với ngươi, vậy mà ngươi nhẫn tâm hủy hoại ta và Tố gia, đúng là khó cho ngươi rồi." Huyền Viêm Luật gật đầu: "Nàng có thể tự nhìn nhận như vậy thì thật tốt. Đôi khi, nghĩ đến những kẻ quanh mình chỉ muốn lợi dụng ta, tâm trạng của ta liền trở nên tồi tệ. Mà ngươi cũng biết rồi đó, khi ta có tâm trạng không tốt, nhất định sẽ có người phải gánh chịu."

 

Tố Tuyết cười gằn: "Ngươi nghĩ ngươi đã chiến thắng sao? Những tội ác của ngươi đã bị ta vạch trần, từ nay trở đi, ngươi sẽ bị thiên hạ phỉ nhổ!" Huyền Viêm Luật điềm nhiên nói: "Ta đã hợp đạo, từ lâu đã không quan tâm người đời nói gì nữa. Ta chính là Thiên Đạo, Thiên Đạo chính là ta. Hơn nữa, nàng chắc chắn rằng những gì nàng nói có ai tin sao?"

 

Tố Tuyết quả quyết: "Có Ảnh Thạch làm bằng chứng, không thể làm giả được!" Huyền Viêm Luật khẽ mỉm cười, đưa tay về phía đại điện: "Huynh trưởng, ngài đang nhìn ta phải không? Xin mời ngài bước lên, để rửa sạch nỗi oan này cho ta."

 

Ôn Hành thoáng ngơ ngác, nhưng Liên Vô Thương đã tức giận: "Thật vô liêm sỉ!" Ôn Hành chợt bừng tỉnh, hóa ra Huyền Viêm Luật đang nhắm đến mưu kế này. Hắn đã dùng danh nghĩa của Tố Tuyết để lừa Ôn Hành và Liên Vô Thương đến tham dự buổi yến tiệc này. Từ lâu, hắn đã có kế hoạch dùng dịp sinh thần của Tố Tuyết để triệt hạ Tố gia, và hắn đã tiên liệu rằng Tố gia chắc chắn sẽ phản kháng lại.

 

Khi Tố gia tố cáo rằng Huyền Viêm Luật chính là kẻ hại chết Huyền Viêm Hành, mọi người tất sẽ phản ứng dữ dội. Nhưng nếu vào thời điểm này, Ôn Hành xuất hiện thì sao? Với dung mạo giống hệt Thần Uy Thái Tử, Ôn Hành đứng trước mặt mọi người, thì lời của Tố gia về cái chết của Thần Uy Thái Tử làm sao còn đáng tin?

 

Huyền Viêm Luật không chỉ ra một đòn chí mạng với Tố gia mà còn ném cho Ôn Hành một vấn đề hóc búa. Nếu Ôn Hành đối đầu với Huyền Viêm Luật, mà hắn lại đóng vai một kẻ vô tội, biết ăn nói, biết giả vờ đáng thương, thì mọi người sẽ nhìn Ôn Hành thế nào? Nếu Ôn Hành lại vui vẻ mà cùng hắn xưng huynh gọi đệ... thì Ôn Hành có lẽ sẽ phải lo lắng rằng vong hồn của Huyền Viêm Hành và người dân Quỷ Tộc sẽ chui ra từ mộ mà bóp cổ hắn mất!

 

Quá nham hiểm, quả không hổ danh là Thiên Đế. Ôn Hành cảm thán: "Nếu hắn đem tài trí này mà dùng vào việc chính đạo, đừng nói làm Thiên Đế, làm việc gì cũng thành công cả."

 

Huyền Viêm Luật khẽ cười: "Huynh trưởng, ta biết ngài đang ở đây, xin mời lên đài. Đệ có điều muốn nói với huynh." Ôn Hành bực bội uống một ngụm trà: "Sớm biết hắn có âm mưu này, ta đã không đến." Liên Vô Thương nói: "Hắn đã sắp xếp mọi chuyện từ trước. Dù hôm nay ngươi không tự đến, hắn cũng sẽ nghĩ cách ép ngươi xuất hiện." Thà chủ động bước vào bẫy còn hơn bị kéo vào một cách bị động.

 

Ôn Hành hỏi: "Vô Thương, chúng ta nên lên đó hay là chuồn thôi?" Liên Vô Thương đáp: "Ngươi còn nhớ ta đã nói gì với ngươi không?" Ôn Hành nói: "Nhớ chứ. Ngươi bảo nếu hắn ra tay với ta, thì không chút do dự mà phản kích rồi lập tức rút lui. Nhưng mà bây giờ hắn chưa có hành động gì cả."

 

Liên Vô Thương đáp: "Hắn đã ra tay rồi, chỉ là ngươi chưa kịp nhận ra thôi." Ôn Hành suy nghĩ một chút: "Được rồi, vậy chúng ta chuồn đi!"

 

Huyền Viêm Luật chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Ôn Hành: "Huynh trưởng không lên, đệ đành phải tự mình qua đây thôi." Ôn Hành chớp mắt, giả ngốc: "Chúng ta quen nhau sao?" Huyền Viêm Luật mỉm cười: "Huynh trưởng thay đổi dung mạo, nhưng phong thái vẫn không che giấu được."

 

Những tiên nhân ngồi cùng bàn với Ôn Hành cuống quýt chạy tán loạn, họ đứng tụ lại thành một vòng tròn từ xa, dõi mắt quan sát tình hình. Thẩm Nhu nhíu mày: "Hỏng rồi, sư tôn đối đầu trực diện với Huyền Viêm Luật rồi."

 

Trong thức hải của Ôn Hành lập tức vang lên hàng loạt tiếng xì xào: "Dùng từ 'phong thái' để miêu tả sư tôn, thật không hợp chút nào." Ôn Hành tức tối: "Nghịch đồ!"

 

Huyền Viêm Luật khom lưng, đưa tay ra trước mặt Ôn Hành: "Huynh trưởng?" Ôn Hành thở dài: "Ngươi đừng gọi ta là huynh trưởng. Ta không có một đệ đệ đầy mưu mô như ngươi." Huyền Viêm Luật mỉm cười: "Chúng ta là huynh đệ, huyết mạch không thể phủ nhận."

 

Ôn Hành nghiêm mặt: "Đừng đùa nữa, ta là tộc nhân Hạn Bạt, huynh đệ của ta cũng chỉ có thể là Hạn Bạt." Huyền Viêm Luật quay sang nhìn Liên Vô Thương, mỉm cười: "Thanh Đế, ngài khuyên nhủ huynh trưởng giúp ta đi. Ngài thấy đấy, huynh ấy hoàn toàn không chịu thông suốt, điều này khiến ta rất đau đầu."

 

Ôn Hành lập tức chắn trước mặt Liên Vô Thương: "Có gì thì nhắm vào ta, ngươi cách xa Vô Thương một chút." Khi nói những lời này, ảo thuật trên mặt Ôn Hành tan biến, lộ ra dung nhan thật sự. Liên Vô Thương cũng hủy bỏ thuật ngụy trang. Hai người tuy đang ngồi, nhưng khí thế của họ lại lấn át cả Huyền Viêm Luật đang đứng.

 

Huyền Viêm Luật chăm chú quan sát Ôn Hành: "Dung mạo của huynh không thay đổi chút nào, đệ chưa kịp chúc mừng huynh đã hoàn thành lịch luyện mà trở về." Ôn Hành không biểu lộ cảm xúc, nắm chặt tay Liên Vô Thương: "Có gì thì nói thẳng ra đi."

 

Huyền Viêm Luật nói: "Huynh đệ chúng ta cần gì phải xa cách như vậy. Tiên giới vốn là nơi đệ thay huynh quản lý. Nay huynh đã trở về, ngôi vị Thiên Đế này, tự nhiên nên giao lại cho huynh."

 

Trong thức hải của Ôn Hành lại vang lên một loạt tiếng xì xào: "Đẳng cấp đối đáp này rõ ràng Tán Nhân không đủ sức đối phó." "Đúng vậy, vừa nhìn đã biết không phải kẻ tốt lành gì."

 

Ôn Hành cười nói: "Thôi bỏ đi, ta chẳng hứng thú gì với ngôi Thiên Đế. Ngươi muốn làm thì cứ tiếp tục mà làm, không thì cũng uổng phí bao công sức vạn năm qua của ngươi. Nhớ lại năm xưa, ngươi rút Thần Cốt của ta, chặt đứt linh căn, diệt hồn phách, đem thân xác ta đóng đinh trên Đạo Mộc. Đợi đến khi ta hồn phi phách tán, ngươi còn đặt thân xác ta vào trận pháp Vĩnh Bất Siêu Sinh rồi ném xuống hạ giới."

 

Liên Vô Thương nhẹ nhàng khẽ ho một tiếng: "Là trận Hồn Phi Phách Tán."

 

Ôn Hành bình thản đáp: "Giờ đừng tính toán mấy chuyện đó, dù gì ý nghĩa cũng giống nhau. Huyền Viêm Luật, ngươi đúng là rất lợi hại." Ôn Hành hiếm khi minh mẫn như vậy, hắn không muốn để Huyền Viêm Luật có cơ hội tiếp tục giả vờ diễn trò, Ôn Hành mỉm cười ôn hòa: "Vì ngươi đã dùng sức mạnh để chứng minh ta không thích hợp làm Thiên Đế, vậy ngươi hãy cứ tiếp tục ngồi trên ngôi Thiên Đế đi."

 

Huyền Viêm Luật hơi nhíu mày, giọng có chút khó xử: "Huynh trưởng nói như vậy thật khiến đệ không dám nhận, đệ tự biết bản thân không có điểm nào có thể so với huynh trưởng." Ngay lập tức, trong đầu Ôn Hành vang lên tiếng Thái Sử Giản Chi và những người khác đang tức giận: "Tên rùa con này, đợi ta lên thì ta sẽ đánh chết ngươi!"

 

Huyền Viêm Luật tiếp tục nói: "Huynh trưởng vận số nghịch thiên, dù gặp cảnh ngộ nào vẫn có thể xoay chuyển càn khôn, chỉ riêng điểm này thôi, đệ đã tự thấy không thể sánh bằng. Huynh trưởng có biết, từ ngày huynh phi thăng lên thượng giới, ta đã nhận ra huynh ngay lập tức không? Ta chỉ lặng lẽ nhìn huynh từng bước đi lên, trong lòng ta ngập tràn niềm vui sướng, huynh có hiểu được cảm xúc đó không?"

 

Ôn Hành mỉm cười: "Vui sướng cái gì?"

 

Huyền Viêm Luật đáp: "Tất nhiên là vì vui sướng khi biết trên đời có người có thể che chở cho ta, chia sẻ ưu phiền với ta."

 

Ôn Hành nghe vậy, mắt khẽ nheo lại, cười mỉm: "Ngươi biết không? Ngươi không giống chút nào với Huyền Viêm Luật trong ký ức của ta."

 

Huyền Viêm Luật vẫn giữ nụ cười: "Vậy huynh trưởng nhớ Huyền Viêm Luật là người thế nào? Là kẻ nhút nhát, sợ sệt, cẩn trọng từng li từng tí sao?"

 

Ôn Hành lắc đầu: "Không, Huyền Viêm Luật trong trí nhớ của ta, diện mạo có vài nét tương đồng với khuôn mặt này của ta. Còn ngươi, ta lại hoàn toàn không nhận ra."

 

Vừa dứt lời, Ôn Hành đột ngột vung cây gậy trong tay đánh thẳng vào đầu Huyền Viêm Luật. Huyền Viêm Luật không kịp phòng bị, chỉ nghe một tiếng nặng nề vang lên, đầu của hắn liền bị cây gậy đánh nát, sọ vỡ vụn chìm sâu vào lồ ng ngực! Máu đỏ, não trắng bắn tung tóe khắp nơi, Ôn Hành nhanh chóng bảo vệ Liên Vô Thương, hắn nắm chặt cây gậy trong tay: "Sớm đã muốn đánh ngươi rồi, còn dám sấn tới trước mặt ta, chẳng phải muốn bị ăn đòn sao?" Thân thể bị đánh nát ngã xuống đất, sau đó hóa thành một đống đá vụn, trên mặt đất không lưu lại chút máu nào.

 

Quanh bốn phía vang lên tiếng cười của Huyền Viêm Luật: "Huynh trưởng nếu thấy đánh đệ có thể hả giận, thì những thân thể như thế này đệ có hàng tỷ cái. Chỉ cần huynh vui, đệ có thể cho huynh đánh thoải mái."

 

Huyền Viêm Luật đã hợp đạo, thần thức của hắn có thể hóa thành sông núi, thiên địa vạn vật, huống chi một cái thân xác thì có bao nhiêu chẳng được? Loại thân thể này, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Ôn Hành hừ một tiếng: "Ta đâu có biến thái như ngươi, ta chẳng có hứng thú với cái sở thích ***** của ngươi."

 

Huyền Viêm Luật giọng đầy vui vẻ: "Huynh trưởng đã không muốn gặp đệ, vậy đệ xin cáo lui trước. Nếu có ngày nào huynh đổi ý, đệ vẫn sẽ chờ huynh ở Đệ Nhất giới."

 

Liên Vô Thương nói: "Hắn sẽ không đến đâu, ngươi đừng mơ tưởng hão huyền."

 

Huyền Viêm Luật cười nhạt: "Thanh Đế đại nhân, ngài sao phải lo lắng như vậy. Hắn có đến hay không, ngài biết rõ hơn ta mà."

 

Lời tác giả:

 

Ôn Hành: Vốn đã muốn đánh ngươi từ lâu, ngươi còn dám tới, đúng là tự tìm đòn.

 

Mọi người: Đã nhìn kỹ, Huyền Viêm Luật đúng là một kẻ mà Ôn Hành không thể đối phó.

 

Ôn Hành: Các ngươi sao có thể tự hạ nhục khí thế của mình mà đề cao uy phong của kẻ khác?

 

Mọi người: Thời nay nói thật lại dễ đắc tội người ta.

 

Nhìn bên này nè, cảnh báo cao trào — Sắp bước vào phó bản Đệ Nhất Giới, sẽ khá ngược, đặc biệt ngược lão Ôn. Lão Liên thì dùng để yêu thương, còn lão Ôn da dày thịt chắc không biết sợ là gì, ngược nhiều thêm chút cho khỏe mạnh hơn. Khi nào ngược xong? Đằng nào thì vừa ngược vừa ngọt, mọi người cứ tùy cơ ứng biến nhé. Nếu ta không thấy mọi người để lại bình luận tung hoa, ta sẽ khóc sụt sịt, giảm bớt chữ, nằm thẳng cẳng không viết nữa.

 

Đội quân bắt sâu của ta đâu rồi? Hôm qua các ngươi không bắt lỗi cho ta, làm ta lo đến phát hoảng!

Bình Luận (0)
Comment