Coi Bói Không? Chuẩn Lắm Đấy!

Chương 227

Giọng nói của Huyền Viên Luật tựa như mưa xuân thấm vào lòng người, hắn dịu dàng cất lời: "Huynh trưởng, hôm nay đệ đã giải quyết xong Tố gia cho huynh rồi. Tố gia đã lừa dối huynh bao năm, Tố Tuyết cũng chiếm giữ danh phận thê tử của huynh bấy lâu nay, nay cũng nên để chân tướng được phơi bày trước thiên hạ."

 

Ôn Hành thản nhiên đáp: "Tố Tuyết dù có trăm ngàn điều không phải, nhưng nàng cũng đã giúp ngươi không ít. Ngươi làm như vậy chẳng khác nào qua sông đoạn cầu, ngươi cảm thấy hợp lý sao?" Huyền Viên Luật khẽ cười một tiếng, giọng hắn len lỏi vào tai mỗi người có mặt tại đó, hắn nói: "Huynh trưởng vẫn giữ vững lòng nhân từ như xưa, dù người khác có làm tổn thương huynh thế nào, huynh cũng không hề động lòng."

 

Tố Tuyết gào lên trong giận dữ: "Huyền Viên Luật, ngươi đúng là cầm thú! Ngươi sẽ không được chết yên lành!" Huyền Viên Luật cười nhạt: "Ngươi nói ta giết huynh trưởng, giờ huynh ấy vẫn bình an đứng trước mặt ngươi đây. Còn ngươi, không chịu nổi sự trừng phạt của Tạo Hóa Ngọc Điệp, những dấu ấn trên người ngươi từ đâu mà ra, chẳng phải ngươi rõ hơn ai hết sao? Hôm nay ta sẽ không đôi co với ngươi, những gì cần nói ta đã nói xong."

 

Huyền Viên Luật lại quay sang nói với Ôn Hành bằng giọng điệu ôn hòa: "Huynh trưởng, đệ xin phép cáo lui trước. Nếu huynh thông suốt rồi, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh huynh đến tìm đệ." Nói xong, giọng hắn liền biến mất, chỉ còn lại tiếng gió và những tiếng bàn tán xôn xao của đám đông. Ôn Hành chống cây gậy hành khất đứng giữa Vân Đỉnh Tiên Cung, cảm nhận vô số thần thức đang đổ dồn về phía mình.

 

Hắn biết nói gì đây? Hôm nay hắn vốn dĩ hân hoan đến dự tiệc sinh thần của Tố Tuyết, kết quả lại chẳng được miếng ngon nào, thân phận còn bị Huyền Viên Luật phơi bày ra hết thảy. Hiện giờ, Ôn Hành chẳng còn là Thiên Đế, cũng chẳng còn là Thái tử Thần Uy, đối diện với ánh mắt của mọi người, vẻ mặt của hắn chỉ đờ đẫn: "Vô Thương, xem ra tiệc sinh thần đến đây là hết rồi, chúng ta về thôi."

 

Nghe Ôn Hành nói vậy, Cảnh Đàn lập tức đáp lời: "Được, chúng ta quay về trước."

 

Đi theo Ôn Hành có rất nhiều người, một lúc sau, các tiên tôn, tiên quân đứng hàng đầu cũng lần lượt rời đi hơn nửa. Số còn lại chỉ biết trừng mắt nhìn nhau, đành nhìn theo đám người Ôn Hành rời khỏi Vân Đỉnh Tiên Cung một cách tiêu sái.

 

Hiện tại, Ôn Hành và những người của hắn đang ở Tố Tâm Các thuộc Hợp Nhất giới. Thẩm Nhu đã khuyên toàn bộ nữ quyến khác rời khỏi Tố Tâm Các, nàng dâng toàn bộ nơi đây để chiêu đãi những bằng hữu mà sư tôn của nàng quen biết từ hạ giới. Nhìn thoáng qua, quả thật người đông như nước.

 

Sau khi thân phận của Ôn Hành bị bại lộ chưa được bao lâu, bên ngoài Tố Tâm Các đã chật kín những kẻ muốn bái kiến Thái tử Thần Uy. Phụng Uyên, Bạch Trạch của Tứ Cảnh gần đây đã đến trước một bước, còn những kẻ từ xa đang trên đường kéo đến. Nhưng bản thân nhân vật chính Ôn Hành lại đang thu mình trong hành cung, rối rắm không hiểu nổi tình thế. Hắn triệu tập những người quen biết Huyền Viên Luật để cùng phân tích động cơ của y.

 

Ôn Hành vò đầu bứt tóc: "Huyền Viên Luật thật là cao tay, khiến ta giờ đây chẳng biết phải làm thế nào cho ổn." Nếu Huyền Viên Luật đến với địch ý ngút trời, Ôn Hành đã sớm quyết định cùng hắn hẹn chiến, cho dù là đánh hỗn chiến hay đơn đấu, hắn đều không ngại. Nhưng y lại hạ mình, đối đầu với Tố gia, còn trả lại vị trí Thái tử cho hắn... Hành động này khiến Ôn Hành chẳng thể nào đoán ra được.

 

Cảnh Đàn nói: "Ta đã hỏi Tố Tuyết, nàng nói từ Hợp Nhất giới đến Thiên Nhất giới, binh lực của ba giới vẫn còn nằm trong tay Tố gia. Ngoài cửu tiêu giới đã chìm trong Hỗn Độn Hải, ba mươi mốt trọng thiên của thượng giới đều do chúng ta nắm giữ. Nếu thật sự đánh nhau, Huyền Viên Luật chỉ có thể dựa vào binh lực của Nhất giới, nhưng binh lực của một giới làm sao sánh với ba mươi mốt giới kia? Chẳng lẽ Huyền Viên Luật sợ chúng ta tấn công Nhất giới nên mới lấy lui làm tiến, hiến dâng ngôi vị Thiên Đế?"

 

Huyền Minh nói: "Hắn trả lại ngôi vị Thiên Đế cho Thái tử tất nhiên là có mưu đồ. Huyền Viên Luật là người tâm tư sâu xa, hắn chưa từng làm việc gì mà không nắm chắc. Thái tử tuyệt đối không được mắc bẫy, đừng nhận bất cứ điều kiện nào từ hắn. Hắn dám ngang nhiên làm loạn như vậy, chắc chắn đã chuẩn bị chu toàn."

 

Ôn Hành nói: "Ta nào không biết. Chỉ mới đối mặt với hắn một lần, ta đã hiểu luận mưu lược ta không phải đối thủ của hắn. Huyền Viên Luật sớm đã biết ta đến thượng giới nhưng vẫn không ra tay, mãi đến khi ta đến Sơn Hải Cảnh, hắn mới xuất hiện. Nói hắn không có âm mưu, ai tin được?"

 

Đế Tuấn nói: "Không cần để ý đến hắn, dù hắn hợp đạo, chúng ta cũng chẳng phải quả hồng mềm. Hắn chỉ dựa vào mỗi Nhất giới, giờ lại xé rách với Tố gia, từ Hợp Nhất giới đến Thiên Nhất giới rơi vào hỗn loạn, hắn muốn kiểm soát cũng không dễ."

 

Thái Sử Gián Chi tiếp lời: "Hắn muốn đánh, chúng ta phụng bồi. Hắn muốn cầu xin, cũng phải xem tâm trạng của chúng ta. Há có chuyện hắn muốn là được? Nếu có điều kiện cần đặt ra, cũng phải do chúng ta đưa ra." Thái Sử Gián Chi nói vậy có lý do của hắn, Ôn Hành dọc đường kết giao toàn những kẻ tài năng, hiện tại tình thế hoàn toàn nghiêng về phía Ôn Hành.

 

Ôn Hành nói: "Nhưng ta cứ cảm thấy bất an, hắn nói với Vô Thương rằng ta nhất định sẽ đến... Vô Thương, ngươi có biết hắn muốn nói gì không?" Liên Vô Thương bình thản đáp: "Có lẽ hắn nghĩ ngươi cũng giống hắn, đều hứng thú với việc hợp đạo."

 

Ôn Hành bật cười: "Huyền Viên Luật không biết là đang đánh giá cao hay thấp ta đây, ta là loại người có chí hướng như vậy sao?" Nghe hắn nói vậy, khóe miệng mọi người đều co rút, dù sớm đã quen với dáng vẻ không có chí khí gì của Ôn Hành, nhưng thấy hắn thản nhiên nói ra như thế, ai nấy đều cảm thấy buồn bực.

 

Ngay lúc ấy, Thẩm Nhu mỉm cười bước vào: "Sư tôn, Tào Lão Tổ và Linh Tê Lão Tổ đã đến." Ôn Hành vui mừng: "Lão Tào bọn họ đến rồi sao?" Hắn đã lâu không gặp Triệu Ninh, lần trước nhìn thấy Linh Tê cũng chỉ kịp nói vài câu rồi lại chạy ngược chạy xuôi, lần này bọn họ thật sự vì hắn mà chạy tới đây?

 

Triệu Ninh sải bước tiến vào, ánh mắt kiên định: "Ta đã thấy ngươi gặp mặt Huyền Viên Luật, cảm giác ngươi cần có người giúp đỡ, vì thế chúng ta lập tức đến đây."

 

Linh Tê cười khẽ: "Huyền Viên Luật thật đúng là tự tin, cứ nghĩ ngươi sẽ nghe theo sự chỉ đạo của hắn. Đừng quên, ngươi cũng không phải cô độc một mình, ngươi còn có đồng minh phía sau nữa."

 

Bất kể là Thái tử Thần Uy kiếp trước hay Ôn Hành kiếp này, hắn chưa bao giờ cô độc trên con đường của mình. Ôn Hành cảm động vô cùng: "Cảm ơn các ngươi."

 

Triệu Ninh và Linh Tê mỗi người một bên vỗ mạnh lên vai Ôn Hành: "Yên tâm, nếu cái tên kia dám động thủ với ngươi, chúng ta cam đoan sẽ khiến hắn đi mà không có đường về."

 

Ôn Hành không biết phải nói gì cho phải, chỉ ngây ngô cười: "Có các ngươi ở đây, hắn chắc chắn không chiếm được tiện nghi."

 

Đêm xuống, Ôn Hành, Triệu Ninh và Linh Tê lại cười ha hả, tiếng cười của họ vang vọng xa khỏi gian phòng. Nhưng khác với ba kẻ vô ưu trong phòng, những người bên ngoài lại đều đầy tâm sự lo âu.

 

Đông Hoàng Thái Nhất thở dài buồn bã: "Ban đầu ta cứ tưởng rằng chúng ta đã nắm chắc phần thắng, nhưng nhìn hắn như thế này, ta lại dường như thấy bóng dáng của Thái tử Thần Uy trước khi ngã xuống..."

 

Huyền Minh cúi đầu trầm mặc, lòng nàng cũng dấy lên cùng một cảm giác. Năm đó, trước khi Huyền Viên Luật tạo phản, trong tay Huyền Viên Hành vốn đã nắm giữ một lực lượng mạnh mẽ. Chỉ cần một câu nói, sáu đại gia tộc có thể vì hắn mà xả thân nơi sa trường. Nhưng Thái tử Thần Uy khi ấy lại nói, chỉ là một ngôi vị mà thôi, nếu Huyền Viên Luật muốn, hắn liền cho, không cần phải chinh chiến khiến bá tánh lầm than. Rồi... và rồi không còn gì nữa cả.

 

Đế Tuấn bật cười: "Thái Nhất, các ngươi không cần phải quá lo lắng. Ôn Hành đã không còn là Huyền Viên Hành của ngày xưa nữa. Hắn giờ đây đã có những người mà hắn muốn bảo vệ, sẽ không dễ dàng bị Huyền Viên Luật chi phối. Chỉ cần Ôn Hành không chủ động đi tìm Huyền Viên Luật, chúng ta hoàn toàn tự tin bảo vệ thượng giới ba mươi mốt trọng thiên."

 

Liên Vô Thương, người vẫn lặng lẽ từ nãy đến giờ, bỗng mở miệng: "Nếu... nếu như hắn nhất định phải đi, có thể khuyên nhủ được không?" Nghe câu hỏi của Liên Vô Thương, mọi người như không tin nổi vào tai mình: "Sao lại thế?"

 

Ôn Hành sau khi bị Huyền Viên Luật làm cho quay cuồng đầu óc đã uống chút rượu giải sầu, sáng hôm sau tỉnh lại, đầu hắn đau như búa bổ. Hắn mò mẫm xung quanh: "Vô Thương... Vô Thương, đầu ta đau quá..." Nhưng bên cạnh không có Liên Vô Thương, hắn cũng không nhớ mình đã ngủ thiếp đi từ khi nào, càng không biết Triệu Ninh và Linh Tê rời đi từ lúc nào. Hắn chỉ nhớ rằng đêm qua mình đã ngủ rất say, một giấc không mộng mị.

 

Ôn Hành xoa xoa đầu, tóc tai rối bù, lảo đảo bước ra ngoài: "Vô Thương?" Đẩy cửa bước ra, hắn nhìn thấy Bạch Trạch và những người khác. Bạch Trạch điềm nhiên nói: "Ngươi tỉnh rồi? Liên Vô Thương đã quay về Thanh Liên Châu bế quan rồi. Y nói Huyền Viên Luật đã xuất hiện, y cần phải lập tức hợp nhất thần hồn. Y bảo ngươi đừng lo lắng, chỉ vài ngày nữa là sẽ quay lại thôi."

 

Ôn Hành lắc lắc đầu: "Lạ thật... trước đó Vô Thương còn nói tạm thời không về Thanh Liên Châu, sao bây giờ lại đi rồi? Còn không nói với ta một tiếng."

 

Bạch Trạch đưa cho Ôn Hành một tấm thư tín: "Là Liên Vô Thương để lại cho ngươi." Ôn Hành nhận lấy mở ra xem, nội dung cũng không khác lời Bạch Trạch nói là bao. Liên Vô Thương nói y tạm thời quay về Thanh Liên Châu, trong lúc thần hồn hợp nhất sẽ không tiện bị quấy rầy, bảo Ôn Hành cứ ở lại Hợp Nhất giới chờ đợi một thời gian, y sẽ nhanh chóng quay lại.

 

Đây không phải lần *****ên Liên Vô Thương rời đi. Nhớ lại lần *****ên khi Ôn Hành vừa đến Ly Hận giới, Liên Vô Thương trong lòng hắn dường như nhẹ đi, mãi về sau mới biết đó là vì Ly Hận giới có phân thần của Liên Vô Thương. Khi ấy, hắn sợ đến nỗi hồn bay phách tán. Sau đó, cũng có vài lần Liên Vô Thương rời khỏi hắn hoặc tản ra các phương hướng khác, Ôn Hành giờ đã có thể bình tĩnh đối diện với việc y tạm rời xa. Huống chi Thanh Liên Châu cách nơi này không xa, nếu muốn, hắn có thể dễ dàng tìm đến Thanh Liên Châu.

 

Ôn Hành cẩn thận gấp tấm thư tín lại, đặt vào túi trữ vật của mình: "Tất cả là tại ta quá tùy tiện, khiến Vô Thương nhìn không nổi nữa rồi. Ta cũng nên suy nghĩ tìm cách đối phó với Huyền Viên Luật, không thể để hắn mãi dắt mũi như thế này được."

 

Người *****ên mà Ôn Hành tìm đến là Cảnh Đàn: "Tộc trưởng Cảnh Đàn, khi ta chạm mặt Huyền Viên Luật, hắn dùng là dị hài (thân xác tạm thời) hay phân hồn? Cây gậy của ta rõ ràng đã đánh trúng hắn, nhưng hắn lại không hề tổn hao gì."

 

Cảnh Đàn khẽ biến sắc, nhưng rồi vẫn từ tốn giải thích: "Sau khi hợp đạo, ý thức dung hòa cùng thiên đạo, thân xác chưa chắc đã là thân thể trước kia. Nếu hắn muốn, ý thức của hắn có thể bám vào sông núi, hắn có thể trở thành bất cứ thứ gì.

 

Ta quan sát trạng thái của Huyền Viên Luật, có lẽ hắn đã gắn ý thức của mình vào một con rối. Hắn hoặc là đã từ bỏ thân xác cũ, hoặc là giấu thân xác ấy ở nơi an toàn. Nếu ngươi muốn đánh trúng hắn, chỉ có thể vào Đạo Vực. Hắn chắc chắn để lại thần hồn của mình trong Đạo Vực. Chỉ có trong Đạo Vực, ngươi mới có thể đánh vào thần hồn của hắn. Đánh vào dị hài mà hắn bám bên ngoài không thể tiêu diệt được hắn đâu."

 

Ôn Hành như hiểu ra điều gì, gật đầu: "Đạo Vực..." Cảnh Đàn định nói gì đó, nhưng Ôn Hành đã lên tiếng: "Ta biết Đạo Vực, cũng đã từng đến đó hai lần, nhưng làm thế nào để vào được Đạo Vực?" Lúc trước hắn từng ngộ ra mà vào Đạo Vực, cũng từng dẫn theo Liên Vô Thương vào đó một lần. Còn một lần khác là do hộ vệ của Cựu Mộc dẫn hắn vào. Giờ nếu bảo hắn nhớ lại cách vào Đạo Vực, hắn thực sự đã không còn nhớ rõ.

 

Cảnh Đàn kinh ngạc nhìn Ôn Hành: "Tản Nhân đã từng đến Đạo Vực sao?" Sau đó nàng liền trấn tĩnh: "Cũng đúng, Tản Nhân là Chấp Đạo Giả, vào Đạo Vực cũng là lẽ thường. Xin lỗi Tản Nhân, ngài có lẽ còn hiểu rõ cách vào Đạo Vực hơn ta, ta không dám mạo muội chỉ điểm."

 

Ôn Hành gãi gãi đầu rồi lại bước ra ngoài: "Ừm..." Xem ra hắn cần phải đến Đạo Vực một chuyến để dạy dỗ Huyền Viên Luật một trận. Nhưng... hắn phải làm thế nào để vào Đạo Vực đây?

 

Ôn Hành bước đi vài bước, luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn. Hắn đưa mắt nhìn quanh, cảm thấy ánh mắt của Thái Sử Gián Chi cùng những người khác nhìn mình đầy kỳ quặc. Hắn nghi hoặc hỏi: "Gián Chi, các ngươi đang nhìn cái gì vậy?" Thái Sử Gián Chi vội đứng dậy rồi bước ra ngoài: "Không... không có gì." Ôn Hành nhìn bóng lưng của hắn, càng thêm khó hiểu: "Làm gì mà thần thần bí bí thế?"

 

Hắn không suy nghĩ thêm nhiều. Từ khi lên thượng giới, số lượng tu sĩ kéo đến thật đông, chỉ trong chốc lát đã qua hơn nửa ngày. Khi Ôn Hành trở về phòng thì trời đã tối. Triệu Ninh và Linh Tê bị Kế Vô Song và Huyền Sách gọi đi, chỉ còn lại một mình Ôn Hành. Hắn buồn chán nằm dài trên giường: "Vô Thương khi nào mới trở lại?"

 

Liên Vô Thương chỉ mới đi một ngày, Ôn Hành đã bắt đầu nhớ nhung. Ngày thường kề cận bên nhau thì không cảm thấy gì, nhưng giờ Liên Vô Thương rời đi, Ôn Hành lại cảm thấy khắp nơi đều thấp thoáng bóng hình của y. Hắn ngẩng đầu, như thấy hình ảnh Liên Vô Thương đang cúi đầu đọc sách dưới ánh dạ minh châu. Ôn Hành dụi mắt, cái bóng ấy liền biến mất. Hắn thở dài đứng dậy: "Sao lại không đợi ta? Chúng ta có thể cùng nhau đến Thanh Liên Châu mà."

 

Ôn Hành bước đến bên án thư, ngồi xuống chiếc ghế đối diện, thần trí ngẩn ngơ. Những lúc này Liên Vô Thương thường ngồi trước án thư mà miệt mài nghiên cứu, nhưng hôm nay không có y, Ôn Hành cảm thấy sự trống trải đến tột cùng. Hắn thở dài định đứng lên thì đột nhiên nhìn thấy bên trong chiếc bồn ngọc đặt giấy vụn cạnh bàn, có đến mấy chục cuộn giấy bị vò nhàu nát đến không còn hình dạng.

 

Ôn Hành tò mò nhặt lên một cuộn, mở ra nhìn thử, trên đó vẽ chi chít những ký hiệu bằng mực đỏ. Ôn Hành tập trung quan sát, nhận ra đây chính là trận pháp mà Liên Vô Thương từng miệt mài nghiên cứu. Khi trước, để giải trừ trận pháp Trấn Sơn Hà của Tứ Cảnh, Liên Vô Thương đêm ngày vẽ trận đồ, cuối cùng sau khi giải trừ được trận pháp, những bản thảo này đều trở nên vô dụng.

 

Ôn Hành bật cười: "Vô Thương trước kia dù trận pháp có thất bại cũng không nỡ vứt bỏ, xem ra lần này hắn thật sự phiền lòng với Trấn Sơn Hà đến mức trận đã giải, giấy vẽ cũng đem vò nát hết." Chỉ cần nhìn thấy giấy bị vò thành như vậy, Ôn Hành có thể cảm nhận được chút bực bội nho nhỏ của Liên Vô Thương.

 

Hắn cẩn thận thu dọn lại những bản nháp này. Chữ viết của Liên Vô Thương đẹp đẽ, các đường vẽ đều tỉ mỉ, ngay ngắn. Ôn Hành không hiểu nhiều về trận pháp, nhưng trước đây từng bị Liên Vô Thương bắt phải học một thời gian, trong vô thức, hắn lại nhìn ra được một chút manh mối.

 

*****ên, trận pháp này rất ác liệt, không hề có Sinh môn (lối thoát). Ôn Hành liền nhặt hết những cuộn giấy trong bồn ngọc ra, trải lên bàn, thấy toàn bộ đều đỏ rực một màu mực đỏ, những vết gạch chéo dày đặc trên từng tờ giấy.

 

Ôn Hành lẩm bẩm: "Vô Thương nghiên cứu trận pháp hung hãn như thế này để làm gì? Chẳng lẽ để đối phó với Huyền Viên Luật? Đúng là khổ cho hắn rồi." Hắn cẩn thận xếp những bản nháp lại ngay ngắn: "Vô Thương nhất định không biết, muốn đối phó với Huyền Viên Luật thì phải đến Đạo Vực. Đáng tiếc hắn không có ở đây, nếu không ta đã có thể hỏi cách nào để đến Đạo Vực rồi."

 

Hắn áp phẳng từng tờ giấy, tỉ mỉ xếp từng tờ một lên nhau. Ôn Hành có một sở thích ít người biết, đó là thu thập những nét chữ và tranh vẽ của Liên Vô Thương. Những nét chữ đẹp nhất của Liên Vô Thương đã được hắn cất giữ trong một túi trữ vật riêng, từng tờ từng tờ đều được đặt trong hộp gỗ Kim Ngô một cách cẩn thận. Ngay cả những bản thảo viết hỏng, hắn cũng sẽ lén nhặt lên giữ lại. Chồng giấy Tuyên Thành trước mắt này tất nhiên cũng không ngoại lệ.

 

Đúng lúc Ôn Hành chuẩn bị cất xấp giấy vào hộp gỗ Kim Ngô, hắn bỗng phát hiện trên một tờ có viết hai chữ quen thuộc. Hai chữ "Ôn Hành" màu đỏ nhạt nằm nổi bật giữa đám dấu gạch đỏ rực trên giấy, khiến Ôn Hành nhìn mà bật cười. Hắn nhà Vô Thương khi nghiên cứu trận pháp còn nghĩ đến hắn, khiến lòng hắn ấm áp vô cùng.

 

Nhưng rất nhanh, Ôn Hành phát hiện ra điều lạ. Hai chữ "Ôn Hành" ấy dường như đã loang ra, trên đó còn có vài vệt tròn tròn khô cứng, cảm giác giấy nơi đó có phần cứng hơn. Ôn Hành đưa tay chạm vào vết nước khô ấy, trong đầu bỗng hiện lên một cảnh tượng: Hắn đang say ngủ, Liên Vô Thương ngẩng đầu nhìn hắn một cái, rồi lại mở tờ giấy ra, tiếp tục tính toán. Y đã thử đi thử lại nhiều lần, vứt bỏ không biết bao nhiêu cuộn giấy, nhưng vẫn không tìm ra cách giải.

 

Ôn Hành trên giường xoay người, Liên Vô Thương khựng lại. Đợi đến khi hắn ngủ sâu, y mới tiếp tục vẽ. Nhưng tâm trạng y đã rối loạn, cây bút chu sa viết xuống giấy liền để lại hai chữ "Ôn Hành". Liên Vô Thương vô thức đưa tay chạm vào hai chữ ấy, đầu ngón tay dính một chút màu đỏ. Liên Vô Thương giật mình tỉnh táo, nhìn vào đầu ngón tay của mình, nước mắt bỗng dưng trào ra. Nước mắt loang ra trên mặt giấy, thấm nhòe hai chữ kia. Liên Vô Thương như đã quyết tâm, liền vo tròn tờ giấy rồi ném vào hộp giấy ngọc...

 

Đoạn ký ức sau đó Ôn Hành không thấy được nữa. Nhưng hắn có thể chắc chắn rằng những gì vừa thấy chính là chuyện đã xảy ra trong quá khứ. Từ khi có được Hỗn Độn Châu, năng lực nhìn thấy quá khứ và tương lai của hắn đã suy giảm đáng kể. Đây là lần *****ên kể từ khi sở hữu Hỗn Độn Châu, hắn mới lại nhìn thấy một cảnh tượng rõ ràng như vậy. Ôn Hành lập tức cảnh giác —— Liên Vô Thương đã gặp chuyện rồi!

 

Ôn Hành lập tức nhấc cây gậy hành khất lên, hắn phải đến Thanh Liên Châu ngay. Dù vừa rồi chỉ là ảo giác hay thực sự là sự việc đã xảy ra, hắn cũng phải tận mắt nhìn thấy Liên Vô Thương. Chỉ khi Liên Vô Thương bình an, hắn mới yên tâm được.

 

Trong phòng lóe lên một luồng linh quang, thân hình Ôn Hành như chớp mắt liền biến mất. Những người đứng ngoài cửa như Bạch Trạch đều biến sắc: "Ôn Hành đã đến Thanh Liên Châu rồi, xem ra không thể giấu được nữa."

 

Thanh Liên Châu nằm trên Hỗn Độn Hải, giữa Hợp Nhất giới và Nhất giới. Đứng trên nơi cao nhất của Hợp Nhất giới có thể thấy được những phiến lá sen xanh thẫm của Thanh Liên Châu. Khu vực xung quanh Thanh Liên Châu có trận pháp che chắn, muốn tiến vào, trừ phi được Liên Vô Thương thừa nhận hoặc phá vỡ trận pháp, bằng không không thể vào được. Ôn Hành không biết phá trận, nhưng hắn lại có thể tự do ra vào Thanh Liên Châu.

 

Ngay cả khi ở hạ giới, lúc Ôn Hành và Liên Vô Thương phân cách, cấm chế của Thanh Liên Châu cũng sẽ mở ra đón hắn. Khi đến ranh giới của Hợp Nhất giới, Ôn Hành lập tức cảm nhận được rễ Đạo Mộc mà hắn từng lưu lại trên Thanh Liên Châu. Đây là lần *****ên từ khi phi thăng, hắn cảm nhận được rễ Đạo Mộc đã đâm sâu từ hạ giới đến nơi này. Thân hình hắn thoắt cái đã xuyên qua biển Hỗn Độn, đặt chân lên Thanh Liên Châu.

 

Lúc này màn đêm đã buông xuống, Thanh Liên Châu chìm trong một bầu không khí tĩnh lặng đến kỳ dị. Ôn Hành cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, những sợi lông tơ sau gáy dựng hết cả lên. Đây là lần *****ên hắn nhìn thấy Thanh Liên Châu trong tình trạng thế này. Những lần trước đến đây, Thanh Liên Châu ngập tràn sắc xanh của vạn mẫu hồ sen, lá sen phủ kín mặt hồ, hoa sen thanh nhã, linh khí dày đặc bốc lên từ mặt nước, thỉnh thoảng lại có những chú cá tinh linh nhảy lên mặt nước nô đùa. Thế nhưng, Thanh Liên Châu trước mắt giờ đây lại chết lặng. Vạn mẫu hồ sen héo úa, những lá sen đã khô cằn, mặt nước trước kia trong vắt giờ đây chuyển thành màu xám đục ngầu, chẳng còn thấy bóng dáng một sinh linh nào.

 

Ôn Hành đưa mắt nhìn về phía hành cung của Thanh Liên Châu. Cung điện vẫn nguyên vẹn, nhưng không thấy đèn lồ ng trong dãy hành lang thắp sáng như trước. Đây là điều vô cùng bất thường! Liên Vô Thương từng nói với hắn, Thanh Liên Châu mãi mãi thắp đèn, để bất kể khi nào Ôn Hành đến cũng có thể nhìn rõ đường đi.

 

Cấm chế của Thanh Liên Châu đã bị phá! Liên Vô Thương không còn ở trong hành cung! Ôn Hành hiểu rõ Thanh Liên Châu chẳng khác gì nơi cư ngụ của mình tại Thiên Cơ Phong. Thần thức của hắn quét một vòng khắp Thanh Liên Châu, trái tim hắn càng ngày càng chìm xuống.

 

Đôi mắt của Ôn Hành dần đỏ ngầu, hắn đẩy từng cánh cửa của Thanh Liên Châu, mặc dù biết là vô ích, hắn vẫn cất tiếng gọi tên Liên Vô Thương trong vô vọng: "Vô Thương, Vô Thương ngươi ở đâu? Đừng dọa ta, ngươi ra gặp ta đi!" Hắn không dám tưởng tượng đã xảy ra chuyện gì, càng nghĩ càng kinh hoàng.

 

Liên Vô Thương đã tự chia thần hồn của mình thành mười tám phần để tìm kiếm hắn. Đến khi tìm được hắn, y vẫn cố chấp lưu lại một nửa thần hồn tại Thanh Liên Châu. Nếu Thanh Liên Châu không có nguy hiểm, vì sao Liên Vô Thương phải hành động như vậy? Kể từ khi tiến vào Tứ Cảnh, Liên Vô Thương thường tỏ ra mệt mỏi, gương mặt lúc nào cũng phảng phất nét tiều tụy. Chẳng lẽ đó là vì một nửa thần hồn của y đã gặp chuyện không hay?

 

Y nói với hắn rằng nửa thần hồn còn lại đang bế quan, nhưng lại không cho phép hắn cùng đến Thanh Liên Châu. Chẳng lẽ vì một khi hắn đặt chân đến đây, sự thật sẽ không còn che giấu được nữa? Trong lòng Ôn Hành dâng lên nỗi bất an khôn tả, Vô Thương của hắn không còn ở đây. Vô Thương đã gặp rắc rối!

 

Có lẽ trận pháp mà y nghiên cứu không phải để đối phó với Huyền Viên Luật, mà chính là do Huyền Viên Luật sử dụng để giam cầm y! Ôn Hành đau đớn ôm đầu, đôi mắt đỏ sậm một cách đáng sợ, trong cung điện lạnh lẽo của Thanh Liên Châu, hắn không ngừng tìm kiếm, lục lọi từng ngõ ngách. Hắn muốn tìm thấy Liên Vô Thương, muốn nhìn thấy những ngọn đèn trong hành cung được thắp sáng cho mình, muốn thấy Vô Thương trong bộ y phục xanh nhạt, muốn ngửi thấy hương thơm nhè nhẹ của y, muốn ôm chặt y trong vòng tay mình.

 

Ôn Hành cuối cùng cũng dừng lại, bởi trước mặt hắn là Bạch Trạch đang đứng chờ. "Đừng tìm nữa." Toàn thân Ôn Hành chìm trong bóng tối, chỉ có đôi mắt đỏ như máu là sáng rực lên đầy dữ tợn: "Vô Thương đã xảy ra chuyện."

 

Bạch Trạch thở dài: "Liên Vô Thương ngốc nghếch kia cứ nghĩ rằng có thể giấu được ngươi, ai ngờ mới chỉ một ngày mà tất cả đã bị bại lộ. Y nói không sai, ngươi đúng là ngốc nghếch thật, nhưng với những chuyện liên quan đến y, ngươi luôn đặt trong lòng."

 

Ôn Hành từng bước tiến về phía Bạch Trạch: "Vô Thương đang ở đâu?" Bạch Trạch nhắm mắt, cố gắng mở miệng nói ra từng chữ: "Liên Vô Thương... không về được nữa."

 

Ôn Hành lập tức phủ nhận: "Sao y có thể không về được? Rõ ràng y đã để lại thư cho ta, bảo ta đợi y trở về mà!" Hắn biết rõ mình đang tự lừa dối bản thân, biết rõ mình đang cố tránh né sự thật, nhưng hắn không muốn, không muốn chấp nhận điều đó!

 

Bạch Trạch nói: "Đêm qua, khi ngươi cùng Triệu Ninh uống rượu, Liên Vô Thương đã gọi chúng ta lại. Y nói với chúng ta một vài chuyện, vốn dĩ không muốn để ngươi biết. Nhưng ta nghĩ, dù sao cũng nên nói cho ngươi." Ôn Hành nhìn thẳng vào Bạch Trạch, giọng khàn khàn: "Chúng ta? Chúng ta là ai?"

 

Trên Thanh Liên Châu xuất hiện thêm nhiều thân ảnh. Có Cảnh Đàn, Hồ Phi Phi, Đế Tuấn, Đông Hoàng Thái Nhất, Huyền Minh, Thái Sử Gián Chi. Ôn Hành khô khốc hỏi: "Các ngươi đều biết? Các ngươi biết cái gì?"

 

Bạch Trạch trấn an: "Tản Nhân, ngươi đừng kích động, nghe chúng ta nói rõ ràng. Sau khi Liên Vô Thương phi thăng, Huyền Viên Luật đã nhận ra chân thân của y chính là Hỗn Độn Thanh Liên. Khi đó, vì muốn tìm ngươi, y đã không tiếc đắc tội với Huyền Viên Luật. Lúc đầu, Huyền Viên Luật còn có tình ý với y, nhưng sau khi phát hiện y chỉ trung thành với mình ngươi, hắn liền nghĩ ra một thủ đoạn vô cùng độc ác."

 

Cảnh Đàn nói: "Thanh Đế luôn nghiên cứu trận pháp có tên 'Khắc Cốt Tiêu Hồn'. Nửa thần hồn của y bị nhốt trong trận pháp này, trận pháp sẽ dần dần làm hao mòn thần trí của y, bào mòn linh lực, khiến y từ từ mất đi ký ức, cuối cùng hóa thành chân thân."

 

Đông Hoàng Thái Nhất tiếp lời: "Hỗn Độn Thanh Liên là một trong Tứ Bảo Hỗn Độn. Hiện nay, Đạo Mộc của thượng giới đã sụp đổ, Khai Thiên Phủ đã hư hỏng, Hỗn Độn Châu cũng biến mất không tung tích. Huyền Viên Luật muốn luyện hóa Liên Vô Thương thành pháp khí, dùng chân thân Hỗn Độn Thanh Liên để chế thành binh khí đối phó với Tân Mộc."

 

Huyền Minh nói: "Nửa thần hồn của y bị nhốt trong trận Khắc Cốt Tiêu Hồn, y không cách nào thoát ra. Trận pháp này sẽ dần luyện hóa nửa thân còn lại của y, đến lúc đó, nửa thần hồn còn lại cũng sẽ không giữ được hình dáng ban đầu. Y không muốn biến thành một pháp khí vô tri vô giác, càng không muốn chính mình bị sử dụng để đối phó với người mà mình yêu thương."

 

Thái Sử Gián Chi nói: "Thái tử phi từng nói, đời này y chỉ yêu một người. Y quá hiểu ngươi, biết rằng một khi ngươi biết được tình hình sẽ liều mạng cứu y. Nhưng Huyền Viên Luật đã sớm đoán trước điều này, hắn đang chờ ngươi đến để nhốt ngươi vào trận pháp. Khi đó, hắn sẽ thôn phệ ý thức của ngươi, đoạt lấy thân thể ngươi. Đạo Mộc mà ngươi khổ tâm nuôi dưỡng sẽ trở thành lễ vật để hắn dùng. Y không muốn chứng kiến cảnh này."

 

Bạch Trạch gian nan nói: "Y đã kiên trì rất lâu rồi. Mỗi ngày ở bên ngươi, nội tâm y đều vô cùng đau khổ. Y biết rằng phải nhanh chóng chấm dứt tất cả, để khiến kế hoạch của Huyền Viên Luật tan vỡ. Nhưng y lại không nỡ rời xa ngươi, chỉ muốn được bên ngươi thêm một ngày, thì quý thêm một ngày."

 

Huyền Viên Luật đã xuất hiện, Liên Vô Thương hiểu rằng thời gian đã hết. Nếu tiếp tục kéo dài, Huyền Viên Luật sẽ dùng thêm nhiều mưu kế để mê hoặc ngươi. Hắn sẽ lấy chính mình làm mồi nhử để dẫn ngươi vào bẫy. Nhất giới là địa bàn của hắn, một khi ngươi bước vào thì sẽ không bao giờ có đường trở ra."

 

Giọng của Ôn Hành đã khàn đặc, không biết từ lúc nào, hốc mắt hắn đã tràn đầy nước mắt: "Y nói với các ngươi, nhưng lại không nói cho ta biết. Các ngươi đều rõ, chỉ có ta là chẳng biết gì." Ôn Hành giơ tay lên, tự tát mình một cái thật mạnh, tiếng bạt tai vang dội khắp Thanh Liên Châu, giọng hắn khản đặc: "Không trách y, không phải lỗi của y, mà là lỗi của ta. Là do ta ngu ngốc, là ta ngu xuẩn. Chính ta cứ do dự, chần chừ kéo dài thời gian, làm liên lụy đến Vô Thương. Ta là người kề cận bên gối y, vậy mà không nhận ra điều bất thường. Chính ta đã hại y."

 

Ôn Hành nhớ rõ lần *****ên khi mình nhận được Thiên Cơ Thư và bói toán, hắn đã thấy kết cục giữa hắn và Liên Vô Thương chỉ là một mảnh tử khí mịt mùng, vì thế hắn mới cùng y phân cách suốt chín trăm năm. Hắn từng nghĩ rằng kiếp nạn đáng sợ ấy đã qua rồi, nhưng giờ hắn mới hiểu, thứ mà hắn sợ hãi từ trước đến nay vẫn chưa từng buông tha cho hắn. Chỉ cần Vô Thương ở bên hắn, y sẽ gặp kết cục bi thảm!

 

Bạch Trạch lấy ra một chiếc hộp gỗ màu vàng óng từ túi trữ vật: "Thanh Đế trước khi rời đi đã để lại thứ này cho chúng ta." Ôn Hành vừa nhìn đã nhận ra, đây là chiếc hộp gỗ Kim Ngô của Liên Vô Thương, bên trong chứa đầy thư mà hắn viết cho y và những khối thạch ảnh ghi lại hình ảnh của hắn.

 

Ôn Hành buông thõng tay đang nắm chặt đạo mộc, lảo đảo tiến tới, trân trọng đón lấy chiếc hộp. Hộp vừa mở ra, bàn tay run rẩy của Ôn Hành làm những tờ giấy vẽ rơi tán loạn khắp nơi. Trên từng tờ giấy đều là chân dung của hắn. Có hình Ôn Hành nằm trong bụi hoa, có hắn say ngủ, có hắn nghiêng đầu nhìn về nơi xa... Mỗi tờ giấy là một Ôn Hành khác nhau, mỗi dáng vẻ đều không giống nhau.

 

Cảnh Đàn thở dài: "Yêu Thần nói rằng, y từng hứa với ngươi sẽ vẽ đủ một vạn bức họa chân dung của ngươi. Đây chính là một vạn bức tranh ấy. Ban đầu, y không muốn chúng ta đưa cho ngươi sớm như vậy. Y bảo nếu ngươi không truy hỏi, thì hãy để chúng ta lặng lẽ xử lý cái hộp này."

 

Ôn Hành nâng niu chiếc hộp, cúi xuống nhặt từng tờ tranh rơi vãi trên mặt đất. Nhưng còn chưa nhặt hết, nước mắt hắn đã tí tách rơi xuống từng tờ giấy: "Ôn Hành ta có đức gì, tài gì mà có thể xứng với một mối chân tình của Vô Thương? Ôn Hành ta có tài đức gì mà có thể xứng với sự che chở của y!"

 

Bạch Trạch nói: "Y bảo rằng, cho dù ngươi có truy hỏi, cũng phải một tháng sau mới đưa cho ngươi. Như vậy, ngươi sẽ không đau khổ đến mức này. Chúng ta đã bàn bạc, nếu ngươi không phát hiện điều gì khác thường trong vòng một tháng, thì chúng ta sẽ không giao lại cho ngươi. Nhưng ngươi chỉ cần một ngày đã nhận ra sự bất thường của y, nên chúng ta giao lại tất cả những gì y để lại cho ngươi, và nói rõ mọi chuyện mà y căn dặn."

 

Đông Hoàng Thái Nhất tiếp lời: "Y đã nói với chúng ta rằng nếu ngươi muốn đến Nhất giới, hãy ngăn ngươi lại. Nhưng chúng ta cho rằng, nếu một người đã mất đi người mình yêu thương, thì cuộc sống chỉ còn là một cái xác không hồn. Chúng ta sẽ không ngăn cản ngươi. Nếu ngươi muốn đi Nhất giới, chúng ta sẽ cùng ngươi đi."

 

Đế Tuấn cười nhẹ: "Chúng ta đã già rồi, đã nhìn thấu nhiều chuyện. Thiên đạo dù có quan trọng, nhưng nếu là một thiên đạo không chịu nổi phong sương, giữ lấy cũng chẳng ích gì. Liên Vô Thương lo lắng ngươi gặp nguy, lo lắng đạo mộc gặp họa, y thà hi sinh bản thân mình để ngăn chặn Huyền Viên Luật. Một người cao thượng như vậy, sao có thể để ra đi lặng lẽ mà không một ai hay biết?"

 

Ôn Hành nhặt từng tờ giấy lên, giọng nói bình tĩnh đến lạnh lùng: "Nếu đạo mộc mà ta cùng Vô Thương dốc sức nuôi dưỡng không thể bảo vệ được Vô Thương, thì cần thiên đạo để làm gì?"

 

Ôn Hành đặt từng tờ tranh vào hộp một cách cẩn thận, chậm rãi đóng nắp hộp lại: "Dù ta biết rõ Huyền Viên Luật đang chờ ta, ta cũng phải đi gặp hắn. Ta, Ôn Hành, là một kẻ thô kệch, cũng là một phàm nhân tầm thường. Ngôi vị Thiên Đế, hắn cướp thì cướp, nhưng nếu dám động vào đạo lữ của ta, hắn phải trả lại bằng cả mạng sống!"

 

Bạch Trạch cảm thán: "Thanh Đế có lẽ không ngờ được, y vừa rời đi chưa đầy một ngày, chúng ta đã phá vỡ lời thề với y."

 

Đế Tuấn chẳng hề quan tâm: "Lời thề vốn chỉ là thứ để tự ràng buộc bản thân, muốn giữ thì giữ, không muốn giữ thì chỉ là lời sáo rỗng mà thôi."

 

Đông Hoàng Thái Nhất cười: "Ta và huynh trưởng cả đời này đã làm không biết bao nhiêu việc trái với lời thề, từ lâu đã không còn để ý đến điều đó nữa rồi."

 

Cảnh Đàn nói: "Ta và Lão Hồ có thể gặp lại nhau, cũng là nhờ có Tản Nhân và Yêu Thần. Nếu không có các ngươi, chúng ta cũng không biết còn có cơ hội gặp lại hay không."

 

Hồ Phi Phi bật cười: "Đúng vậy, cùng lắm thì chỉ là mất mạng một lần nữa. Huyền Viên Luật muốn thì cứ đến lấy. Nếu hắn muốn động vào bạn của chúng ta, trước hết phải bước qua xác của chúng ta đã."

 

Trong Tố Tâm Các, ánh đèn sáng rực, mọi người đều biết rằng —— Thanh Đế đã gặp chuyện.

 

Muốn đến được Nhất giới không phải chuyện dễ. Khắp tiên giới này, ngoại trừ những kẻ được Huyền Viên Luật chọn, không ai từng đến Nhất giới. Mà những ai đã đến đó thì chưa một ai trở lại. Đi thế nào? Đến đó bằng cách gì? Đây là một vấn đề vô cùng khó khăn.

 

Đạo mộc nối liền Nhất giới đã bị đứt từ lâu. Theo như Cảnh Đàn xác nhận, đạo mộc nâng đỡ Thiên Nhất giới, Quy Nhất giới và Hợp Nhất giới đã gãy tại điểm nối với Hợp Nhất giới. Mặc dù từ biển Hỗn Độn có thể nhìn thấy bóng dáng của Nhất giới, nhưng không có đạo mộc dẫn đường thì không thể tới nơi. Theo lời kể của những tiên nhân từng thử tiến vào Nhất giới, dù có thấy được nơi đó, nhưng khi chèo thuyền tới thì mãi mãi không bao giờ đến được bờ.

 

Mọi người tụ họp bàn bạc tìm cách. Huyền Viên Luật đúng là đồ quái thai, muốn Ôn Hành đến Nhất giới tìm hắn, nhưng lại không để lại lấy một cái trận pháp dẫn đường.

 

Ôn Hành lạnh nhạt nói: "Nếu không được thì ta sẽ đến Hoang Nguyên tìm các hộ vệ của Cựu Mộc, nhờ họ đưa ta vào Đạo Vực, ta sẽ đến tìm Huyền Viên Luật." Đúng lúc ấy, một giọng nữ trong trẻo vang lên: "Ta biết cách đi đến Nhất giới."

 

Ôn Hành ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy bên cạnh Thẩm Nhu có một cô gái với khuôn mặt trái xoan và đôi mắt phượng sắc sảo, dung mạo kiều diễm nhưng trong mắt lại ngập tràn băng lãnh. Thẩm Nhu vội nói: "Xin sư tôn thứ lỗi, ta nghe nói Tố Tuyết Tiên Tôn từng đến Nhất giới, nên đã mạo muội mời nàng đến."

 

Ôn Hành ngẩn ra một lát, hóa ra là Tố Tuyết. Nàng gỡ bỏ khăn che mặt nên hắn không nhận ra ngay.

 

Tố Tuyết cúi người hành lễ, đôi tay nàng vẫn chỉ lộ ra phần khuỷu tay, có vẻ như những tổn thương do Tạo Hóa Ngọc Điệp gây ra không dễ dàng khôi phục. Nàng nhẹ giọng nói: "Ta đã không còn là Tiên Tôn gì nữa, kẻ đứng trước mặt các người lúc này chỉ là một nữ tử Tố gia, kẻ mang lòng thù hận, một lòng muốn báo thù Huyền Viên Luật."

 

Ôn Hành chẳng bận tâm đ ến chuyện tình thù giữa Tố Tuyết và Huyền Viên Luật, hắn chỉ hỏi thẳng thừng: "Làm thế nào để đến được Nhất giới?"

 

Tố Tuyết đáp: "Kể từ khi Huyền Viên Luật hợp đạo, Nhất giới đã trở thành lĩnh vực của hắn. Muốn đến được Nhất giới không thể dùng cách thông thường mà phải dùng phương pháp phá vỡ hư không."

 

Phá vỡ hư không? Tất cả các đại năng có mặt đều nhìn nhau khó hiểu: "Phá vỡ như thế nào?"

 

Tố Tuyết giải thích: "Ở vùng hỗn độn hải nơi có thể nhìn thấy Nhất giới, phá tan hư không là có thể tiến vào. Huyền Viên Luật đã nói Nhất giới là lĩnh vực của hắn, đương nhiên không giống với các giới khác. Nếu không có năng lực vượt trội, thì đừng mong tiến vào được."

 

Bạch Trạch gật đầu: "Phá vỡ hư không là sở trường của ta." La Phù Châu của hắn chính là một giới hình thành sau khi phá tan hư không. Nghe vậy, Ôn Hành vội vàng đứng lên, hành lễ với Bạch Trạch: "Việc này không thể trì hoãn, chúng ta lập tức lên đường đến Nhất giới."

 

Ôn Hành mắt đỏ hoe, nhìn các đệ tử và bằng hữu của mình, chậm rãi nói rõ tình huống: "Ta sắp đến Nhất giới để đưa đạo lữ của ta trở về. Ta không biết chuyện gì sẽ xảy ra, con đường phía trước chắc chắn đầy rẫy hung hiểm. Sau khi ta rời đi, mong mọi người hãy bảo vệ cho ba mươi mốt trọng thiên của thượng giới."

 

Nghe Ôn Hành nói vậy, không gian chợt chìm vào im lặng. Thẩm Nhu mở miệng trước tiên: "Sư tôn, con muốn đi cùng người."

 

"Đúng vậy, Tản Nhân, chúng ta đều muốn cùng đi với ngươi."

 

"Ôn Hành, ngươi dám đá chúng ta ra ngoài mà đi một mình vào lúc này sao? Ngươi không cần bạn bè nữa hả?"

 

"Đúng đấy! Ngươi có xem chúng ta là bạn bè không? Nếu đi thì đi cùng nhau."

 

Tố Tuyết nhàn nhạt nói: "Không phải các ngươi muốn đi là đi được. Dù có phá vỡ hư không, cũng chỉ có Huyền Viên Luật mới có quyền quyết định ai có thể tiến vào."

 

Đế Tuấn cười lạnh một tiếng: "Hắn thật sự coi mình là Đạo Tổ rồi sao? Ta từng gặp Đạo Tổ, hắn còn kém xa lắm. Đừng phí lời nữa, cùng đi, ta muốn xem thử tên tiểu tử đó có bản lĩnh gì mà dám ngăn cản chúng ta."

 

Tác giả có đôi lời muốn nói:

 

Ôn Hành: Cướp ngôi của ta thì thôi đi, lại còn dám cướp cả phu nhân của ta!

 

Huyền Viên Luật: Hỗn Độn Thanh Liên là một pháp khí quý giá nhường nào. Ta không có may mắn được cả tâm lẫn thân của y như ngươi, nhưng chỉ cần đoạt được chân thân y là đủ rồi.

 

Ôn Hành: Chờ đó, ta sẽ đến đánh chết ngươi!

 

Huyền Viên Luật: Huynh trưởng, ngươi đã bao giờ thử trò chơi "xuyên không" chưa?

 

Mọi người: Chưa chơi bao giờ! Có hay không? Cho chúng ta cùng chơi với!

 

Ôi, ta đau lòng chết mất, còn chưa bước vào ngược tâm mà đã rơi nước mắt vì Lão Ôn và Lão Liên rồi! Huhu...

Bình Luận (0)
Comment