Ôn Báo đưa con gà mập cho Ôn Hành: "Đây là thú cưng nhà ngươi sao? Dễ thương thật đấy." Ôn Hành và con gà bốn mắt nhìn nhau, y ngập ngừng nói: "Cảm ơn ngươi đã đưa nó về, nhưng làm sao ngươi biết địa chỉ nhà ta?"
Ôn Báo rút từ trong túi ra một mảnh kim loại nhỏ cỡ lòng bàn tay, trên đó khắc một dòng chữ: "Xin chào, ta là Vân Thanh, nhà ta ở khu biệt thự Thịnh Thế Hoa Phủ, số 3. Nếu ngài nhìn thấy ta, xin đưa ta về nhà."
Nhìn thấy mảnh kim loại này, trán Ôn Hành đổ đầy vạch đen. Y đưa hai tay nhận lấy con gà con: "Cảm ơn ngươi." Liên Vô Thương cất lời: "Nếu không phiền, mời ngươi vào nhà dùng chén trà, cảm ơn vì đã đưa con gà nhà chúng ta về." Ôn Báo cười ha hả khoát tay: "Chuyện nhỏ thôi, con vật này đáng yêu quá mà."
Thấy Liên Vô Thương mở lời, Ôn Hành cũng nhiệt tình mời Ôn Báo vào nhà: "Mời vào, mời vào." Ôn Báo nhìn chằm chằm vào con gà con, ngượng ngùng gãi đầu: "Ha ha ha, dễ thương quá, ta có thể sờ nó thêm chút nữa không?"
Ôn Báo bước vào nhà một cách tự nhiên, khi hắn và Vương Thiên Ninh chạm mắt nhau, hắn đột nhiên vỗ trán: "A, ngươi chẳng phải là... À, ta không nhớ tên ngươi là gì, nhưng ta biết ngươi là một y giả!" Vương Thiên Ninh khẽ gật đầu: "Có lẽ chúng ta từng gặp nhau đâu đó chăng?"
Ôn Báo đáp: "Gần đây ta luôn cảm thấy ai trông cũng quen mắt, chẳng biết là tình trạng gì nữa." Vương Thiên Ninh khẽ nhướn mày: "Đúng vậy, ta cũng thường nhìn ai cũng thấy quen thuộc."
Con gà con tung tăng đi dạo trong phòng khách, nhảy lên đùi Liên Vô Thương, lại cọ vào lòng Vương Thiên Ninh, rồi tiếp tục nhảy lên vai Ôn Báo ngồi vững chãi. Khi Ôn Hành bưng nước ra, chỉ thấy Ôn Báo đang xoa xoa bộ lông của con gà con, gà mập nhắm tít mắt lại vì sung sướng.
Vương Thiên Ninh là được điều đến tạm thời để chẩn bệnh, nên không lâu sau khi Ôn Báo vào nhà, bà đã đứng dậy cáo từ. Ôn Hành tiễn bà ra tận cổng, dõi theo bà lên xe rời đi. Trong phòng khách, Liên Vô Thương đã bắt đầu trò chuyện với Ôn Báo: "Ôn tiên sinh đã gặp Vân Thanh ở đâu vậy?" Liên Vô Thương nhìn mảnh kim loại mà Ôn Báo đưa, ngón tay khẽ lướt qua dòng chữ được khắc trên đó. Nét chữ này rất đặc biệt, không giống như được khắc bằng máy móc, cũng không giống như thợ thủ công dùng từng nét đục chạm ra, mà tựa như được ai đó dùng bút một nét viết liền, Liên Vô Thương chưa từng thấy loại kim loại nào được khắc như vậy.
Ôn Báo nói: "Ta đi ca chiều, gặp nó ngay bên vệ đường. Nó cứ đi theo ta, ta liền phát hiện ra mảnh kim loại này trên người nó."
Liên Vô Thương hỏi kỹ hơn: "Không biết Ôn tiên sinh đã thấy nó trên con đường nào?" Ôn Báo liền nói tên một con đường, Liên Vô Thương liền lấy điện thoại tra thử, đoạn đường này cách khu Thịnh Thế Hoa Phủ khoảng năm, sáu dặm. Khoảng cách này nói gần không gần, nói xa không xa. Liên Vô Thương nhìn con gà đang ung dung nằm trên đùi Ôn Báo, nếu là trước đây, chắc chắn trong đầu hắn sẽ xuất hiện đủ loại thuyết âm mưu. Nhưng khi nhìn con gà và Ôn Báo, hắn lại cảm thấy chuyện này hết sức bình thường.
Ôn Báo nói: "Chỗ ta làm việc ở ngay gần Thịnh Thế Hoa Phủ, đúng lúc cùng đường đi làm, ta tiện tay mang nó về đây thôi." Liên Vô Thương trầm ngâm: "Khi ngươi vào đây, bảo vệ không hỏi ngươi sao?" Khu Thịnh Thế Hoa Phủ quản lý rất nghiêm ngặt, không phải chủ nhà thì không cho vào. Dù là nhân viên giao hàng, họ cũng sẽ gọi điện xác nhận với chủ hộ. Liên Vô Thương không hề nhận được cuộc gọi nào từ bảo vệ, nên mới hỏi như vậy.
Mặt Ôn Báo đỏ lên: "Có hỏi." Hắn ngại ngùng không dám nói rằng thật ra hắn đã trèo tường vào. Bảo vệ hỏi đông hỏi tây, hắn không đủ kiên nhẫn trả lời. May mà thân thủ hắn nhanh nhẹn, sau khi leo vào cũng không ai phát hiện.
Ôn Báo nhìn đồng hồ: "Ôi chao, đã trễ thế này rồi sao? Ta phải đi làm đây. Ta đi trước đây, Vân Thanh." Ôn Báo xoa đầu Vân Thanh, con gà mập kêu "chíp chíp" vài tiếng. Ôn Hành đứng dậy tiễn Ôn Báo: "Đi ngay à? Không ngồi thêm chút nữa sao?"
Ôn Báo cười nói: "Thôi, ta mà không đi làm ngay thì muộn mất. Đúng rồi Ôn tiên sinh, sau này ta có thể đến thăm Vân Thanh được không? Ta không có ý gì khác, chỉ là tiểu gia hỏa này đáng yêu quá thôi." Ôn Hành cười gật đầu: "Tất nhiên là được. Đa tạ ngươi đã đưa nó về nhà." Ôn Báo vẫy tay với Vân Thanh bên chân Ôn Hành: "Lần sau ta sẽ lại đến thăm ngươi, tạm biệt."
Vân Thanh bất ngờ giơ cái cánh nhỏ vẫy vẫy: "Chíp chíp~"
Ôn Hành và Liên Vô Thương sững sờ nhìn Vân Thanh, mà con gà này chẳng chút áp lực, cứ thản nhiên ngồi trên sô pha tiếp tục xem quảng cáo dầu gội. Liên Vô Thương nói: "Ta nghĩ, nó không phải gà bình thường." Có thể thoát khỏi xe của sở thú, còn tìm được người đưa nó về, điều quan trọng nhất là... con gà này thậm chí còn có tên và biết rõ địa chỉ nhà Liên Vô Thương.
Ôn Hành hắng giọng: "Vân Thanh." Vân Thanh liền quay ngoắt đầu lại: "Chíp chíp?" Ôn Hành chắc chắn gật đầu với Liên Vô Thương: "Đúng vậy, nó không phải gà bình thường." Liên Vô Thương nói: "Có vẻ nó đã bám dính lấy chúng ta rồi, ngày mai ta sẽ mời một chuyên gia đến xem thử, rốt cuộc nó là loài gì?" Ôn Hành lẩm bẩm: "Chẳng lẽ lại là thần thú trong truyện tiên hiệp sao?"
Vân Thanh đưa cái chân giữa lên gãi gãi cằm, nó kêu hai tiếng, trông còn có vẻ rất kiêu ngạo.
Bị Vân Thanh chọc tức thì sẽ ra sao? Ôn Hành có thể đau đớn nói với mọi người rằng, con gà này sẽ nhân lúc nửa đêm, khi y đang ngủ say, nhảy nhót trên ngực y. Nó đạp lên người y đến khi y tỉnh giấc rồi lại an nhiên ngủ tiếp. Ôn Hành vô cùng bất đắc dĩ. Đánh cũng không nỡ đánh, mắng cũng không mắng được, phải làm sao đây? Chỉ đành cam chịu thôi.
Bị con gà đè đến mất ngủ, Ôn Hành mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy bên ngoài có đến hàng chục ngôi sao băng xẹt qua. Ôn Hành lẩm bẩm: "Dạo này có nhiều sao băng quá." Nghe nói nếu nguyện ước dưới sao băng sẽ rất linh nghiệm, Ôn Hành hướng về bầu trời xám xịt mà cầu nguyện: "Hy vọng chân của Vô Thương có thể sớm lành lại."
Sau khi tin tức địa phương phát sóng về tình cảnh của Ôn Hành và những người bạn, chiếc điện thoại cũ của Ôn Hành cuối cùng cũng có thể mở lại, không còn ai gọi điên cuồng đến nổ máy của y nữa. Ôn Hành đặt điện thoại xuống bên cạnh, trong lúc xoa bóp chân cho Liên Vô Thương, y nói: "Nếu biết thế này sớm hơn, ngươi đã không cần tốn tiền mua điện thoại cho ta rồi." Ôn Hành đang nhắc đến chuyện Liên Vô Thương mua điện thoại mới cho y, đến giờ y vẫn cảm thấy nhận quà này mà ngượng ngùng vô cùng.
Liên Vô Thương nhẹ nhàng nói: "Ngươi làm nghề giao hàng, cần một chiếc điện thoại mới. Cái cũ của ngươi chậm quá rồi." Ôn Hành vừa cười vừa xoa bóp bắp chân cho Liên Vô Thương: "Đúng vậy, hôm nay ta cảm thấy đơn giao hàng của mình tăng lên hẳn." Chắc chắn là nhờ điện thoại mới, ứng dụng chạy nhanh hơn rất nhiều.
Đang nói thì điện thoại của Ôn Hành vang lên, y ngó thử, thấy tên Thiệu Ninh hiện lên. Y nhấc máy: "Lão Thiệu." Giọng Thiệu Ninh có vẻ gấp gáp: "Lão Ôn, ngươi đang ở đâu?" Ôn Hành cười nói: "Ta đang ở nhà của Vô Thương, ngươi xem tin tức rồi sao?" Thiệu Ninh không có tâm trạng tán gẫu với Ôn Hành, hắn vội vàng hỏi: "Hiện tại ta muốn gặp ngươi, ta có thể đến tìm ngươi không? Nhà của Liên tiên sinh không đông người chứ?"
Ôn Hành nhìn quanh phòng khách, trong nhà chỉ có y và Liên Vô Thương, thêm một con gà đang sắp xếp đồ đạc. Ôn Hành nhìn Liên Vô Thương: "Bằng hữu của ta có thể đến đây không?" Liên Vô Thương khẽ gật đầu: "Ừ, đến đi."
Thiệu Ninh nhanh chóng đến trước cổng lớn khu Thịnh Thế Hoa Phủ, Ôn Hành ra đón hắn. Vừa thấy Thiệu Ninh, Ôn Hành giật mình: "Lão Thiệu, ngươi bị sao thế này?" Thiệu Ninh quấn mình kín mít, trời tháng năm mà hắn quấn người như cái bánh chưng, hết lớp này đến lớp khác, còn đeo một chiếc kính râm khổng lồ.
Thiệu Ninh trông như thể vừa mới gặp đại nạn, hắn khoát tay: "Đừng hỏi, ta sẽ kể ngươi nghe sau. Chỗ ngươi đang ở kín đáo, ta hiện giờ chẳng có nơi nào để ẩn náu cả." Ôn Hành nghi hoặc: "Ngươi không phải là... bị vụ vu oan dọa đến mức sợ hãi đấy chứ?" Thiệu Ninh nghiến răng: "Nghiêm trọng hơn thế nhiều."
Nghiêm trọng hơn cả việc bị người khác vu oan sao? Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra với Thiệu Ninh? Khi Thiệu Ninh bước vào phòng khách của Liên Vô Thương, hắn cúi đầu chào: "Liên tiên sinh, mạo muội đến thăm, xin thứ lỗi." Liên Vô Thương điềm nhiên đáp: "Không sao."
Ôn Hành kinh ngạc nhìn Thiệu Ninh và Liên Vô Thương, tại sao hai người họ lại tỏ ra quen thuộc như vậy? Rõ ràng đây là lần *****ên họ gặp nhau mà? Liên Vô Thương nói với Thiệu Ninh: "Ngươi là bằng hữu của Ôn Hành, cũng là bằng hữu của ta, không cần phải câu nệ." Thiệu Ninh cảm kích nói: "Thường nghe lão Ôn nhắc đến Liên tiên sinh, ngài quả nhiên phong thái bất phàm."
Liên Vô Thương hỏi: "Có chuyện gì sao?" Thiệu Ninh tháo kính râm ra, khó xử nhìn Ôn Hành. Vừa nhìn thấy gương mặt Thiệu Ninh, Ôn Hành suýt bật dậy: "Lão Thiệu, ngươi sao thế này?"
Khuôn mặt Thiệu Ninh bầm tím, mắt hắn ánh lên vẻ hoảng loạn. Ôn Hành vừa thấy bộ dạng đó liền nổi giận: "Cơ Vô Song ra tay với ngươi sao?!" Thiệu Ninh vội vàng xua tay: "Không không, Cơ Vô Song rất tốt với ta, ngươi đừng lo. Chỉ là chuyện của ta có chút đặc biệt, ngươi chắc chắn muốn để Liên tiên sinh biết không?"
Ôn Hành nói: "Vô Thương không phải người ngoài. Lần này chúng ta thoát khỏi kẻ vu oan là nhờ có Vô Thương giúp đỡ." Nghe vậy, Thiệu Ninh thở phào nhẹ nhõm, liếc nhìn xung quanh rồi nói với Ôn Hành: "Lão Ôn, ngươi giúp ta đóng cửa và kéo rèm lại đi. Ta thật sự không còn cách nào mới phải đến tìm ngươi."
Ôn Hành tuy đầy nghi hoặc, nhưng vẫn làm theo, đóng kín cửa sổ và kéo rèm lại. Phòng khách chìm vào bóng tối, Ôn Hành lo lắng hỏi: "Bây giờ đã được chưa? Ngươi cần..." Ôn Hành vốn định hỏi Thiệu Ninh có cần bôi thuốc không, nhưng thấy Thiệu Ninh bắt đầu *****.
Thiệu Ninh từng lớp, từng lớp ***** áo ra, vừa cởi vừa lo lắng nói: "Lão Ôn, nhìn ta đây." Ôn Hành chăm chú nhìn vào Thiệu Ninh, từng lớp áo của hắn được cởi xuống, một luồng ánh sáng xanh mờ ảo từ người Thiệu Ninh phát ra. Khi Thiệu Ninh chỉ còn mặc độc một chiếc áo mỏng, cả người hắn như một ngọn đèn lồ ng phát sáng màu lục.
Không chỉ Ôn Hành mà cả Liên Vô Thương cũng sững sờ, ngay cả con gà Vân Thanh ngồi trên sô pha cũng đơ ra. Thiệu Ninh từ một thanh niên bình thường bỗng biến thành một chiếc đèn lồ ng xanh!
Thiệu Ninh giọng run run, hít một hơi sâu: "Không chỉ như vậy, ta còn muốn cho ngươi xem cái này."
Thiệu Ninh giơ tay lên, trong lòng bàn tay hiện ra một thanh linh kiếm nhỏ cỡ bàn tay, ánh sáng lục óng ánh phát ra từ thân kiếm. Thanh linh kiếm bay lượn vài vòng trong phòng khách, sau đó quay về tay Thiệu Ninh và biến mất. Ôn Hành trợn mắt há hốc miệng: "Lão Thiệu, ngươi... ngươi bị làm sao vậy?" Thiệu Ninh bỗng bật khóc: "Ta cũng không biết ta bị làm sao nữa! Lão Ôn, ta phải làm sao đây? Sao ta lại xui xẻo thế này? Sao chuyện gì cũng nhắm vào ta vậy?"
Giữa tiếng khóc nức nở của Thiệu Ninh, Ôn Hành cuối cùng cũng hiểu được tình cảnh của hắn.
Những ngày vừa qua, Thiệu Ninh bị vu oan đến thảm hại, công việc của hắn không thể tiếp tục, Cơ Vô Song bèn bảo hắn ở nhà nghỉ ngơi. Hắn muốn gọi cho Ôn Hành và Linh Hề, nhưng vừa mở điện thoại lên đã bị hàng loạt cuộc gọi quấy rối mắng chửi. Hắn liền ném điện thoại qua một bên, không thèm để ý nữa.
Cơ Vô Song đi công tác, trong nhà chỉ còn lại một mình Thiệu Ninh. Hắn ở nhà chán không chịu được, bèn mặc đồ kín mít rồi phóng xe máy điện ra ngoài dạo một vòng. Hắn dạo đến dưới một cây cầu vượt trong thành phố, gặp một ông thầy bói mù. Thật ra hắn không tin mệnh, nhưng thấy thầy bói nói đâu ra đấy, liền đến xin một quẻ.
Thầy bói sờ tay hắn, nói rằng vận mệnh của hắn hiện tại và sau này đều xấu. Nếu muốn hóa giải, phải đốt tiền vàng để đổi vận. Thời gian đốt giấy tiền phải vào ban đêm, và phải thực hiện ở nơi thật vắng vẻ, thanh tịnh. Thiệu Ninh ôm tâm trạng chết cũng phải thử một lần, mua một xấp tiền vàng, nửa đêm nửa hôm chạy đến công viên nhỏ phía sau khu dân cư để đốt giấy.
Khi Thiệu Ninh đang đốt tiền giấy suôn sẻ, gần đốt xong thì từ trên trời rơi xuống một tên điên. Hắn nắm chặt tay Thiệu Ninh, gọi hắn là "Nhuyễn Tình Kiếm Tiên", còn nói hiếm khi gặp được hắn, phải tỷ thí một phen. Thiệu Ninh sợ hãi lăn lộn muốn bỏ chạy nhưng lại bị tên điên kia đ è xuống đất mà "tỉa tót" một hồi. Thiệu Ninh suýt chút nữa thì ngất lịm vì không thở nổi, tưởng như hồn đã lìa khỏi xác. May mà có người kịp thời cứu hắn, Thiệu Ninh mới thoát khỏi nanh vuốt ma quái.
Tên điên đó hóa ra là một kẻ trốn khỏi bệnh viện tâm thần, sức lực mạnh khủng khiếp, nhân viên bệnh viện không đề phòng nên bị hắn làm bị thương không ít người. Sau khi tên điên bị kéo đi, hồn phách Thiệu Ninh mới từ từ bay trở về thân xác.
Nhưng từ sau hôm đó, Thiệu Ninh phát hiện mình có thể phát sáng! Không chỉ phát sáng, mà trong lòng bàn tay còn có thể xuất hiện phi kiếm! Thiệu Ninh chưa từng thấy tình huống nào kỳ quái như vậy, hắn ngay lập tức hoảng loạn mất phương hướng. Hắn và Cơ Vô Song ở trong khu chung cư, dân cư đông đúc, người đi kẻ lại tấp nập. Ban ngày thì còn đỡ, nhưng cứ đến tối là Thiệu Ninh biến thành một cái đèn lồ ng di động, hắn chẳng dám bước chân ra khỏi nhà.
Hắn định nhờ Ôn Hành đến giúp, nhưng những ngày qua Ôn Hành lại không mở máy. Sắp bị bức đến phát điên, Thiệu Ninh mặc kệ tất cả, hơn nữa Ôn Hành hiện đang ở nơi khá kín đáo, thế là hắn tự quấn mình kín mít rồi chạy đến đây.
Thiệu Ninh khóc không ra hơi, vừa nức nở vừa ngã vào lòng Ôn Hành: "Ta phải làm sao đây? Mấy hôm nữa Cơ Vô Song đi công tác về, nếu hắn thấy ta phát sáng, nhất định sẽ đuổi ta ra khỏi nhà. Còn nữa, tay ta còn có thể phóng ra tiểu kiếm, y như chiêu thức của tên điên kia! Lão Ôn, ta còn mặt mũi nào gặp người nữa đây!"
Thiệu Ninh thương tâm đ ến tuyệt vọng: "Ta có bị nhốt vào viện tâm thần như tên điên kia không? Ta sao lại xui xẻo thế này chứ?" Thiệu Ninh khóc lóc thảm thiết, Ôn Hành chỉ có thể an ủi hắn. Liên Vô Thương và con gà Vân Thanh đứng bên lặng lẽ nhìn hai người họ. Cảnh tượng này nên miêu tả thế nào nhỉ? Ôn Hành cứ như đang ôm một cái đèn lồ ng, mà cái đèn này lại phát ra ánh sáng xanh lè. Thật sự quá quái dị.
Liên Vô Thương, với bản lĩnh trí tuệ của mình, vẫn bình tĩnh và lý trí: "Ngươi có biết tên điên đó tên là gì không? Hắn bị giam ở bệnh viện nào, ngươi có biết không?" Thiệu Ninh thút thít: "Là bệnh viện tâm thần số hai của thành phố chúng ta! Tên hắn thì ta không biết, nhưng hắn mạnh khủng khiếp, lão Ôn, ngươi nhìn ta đây, ta còn cứu được không?"
Ôn Hành xoa đầu Thiệu Ninh: "Ta nghĩ chắc không sao đâu." Thiệu Ninh lại sụt sùi: "Thật là chuyện gì không may cứ đến với ta, thật là quá xui xẻo."
Sau khi khóc một hồi, cuối cùng Thiệu Ninh cũng bình tĩnh lại. Hắn thật sự không còn can đảm bước ra khỏi căn phòng này nữa. Liên Vô Thương nói: "Tầng ba có nhiều phòng trống, ngươi cứ ở tạm đó trước. Ta và Ôn Hành sẽ giúp ngươi tìm cách."
Đúng vậy, chuyện này thật sự là thế nào đây? Những điều kỳ quái xung quanh họ vẫn chưa có manh mối gì, bây giờ Thiệu Ninh lại gặp chuyện. Nhưng Liên Vô Thương vẫn giữ bình thản: "Vạn sự đều có nguyên do, chỉ cần tìm được đầu mối thì mọi việc sẽ sáng tỏ."
Liên Vô Thương cảm thấy họ không thể tiếp tục ngồi yên trong nhà nữa, phải ra ngoài tìm hiểu chân tướng. Ban đầu họ dự định buổi chiều sẽ đưa Vân Thanh đến Học viện Nông nghiệp trong thành phố để hỏi chuyên gia xem rốt cuộc con gà này là loài gì. Nhưng bây giờ chuyện của Thiệu Ninh quan trọng hơn, thế nên họ tạm gác chuyện của Vân Thanh lại.
Liên Vô Thương nói: "Chúng ta nên đến chỗ cầu vượt gặp ông thầy bói mù đó trước." Nếu Thiệu Ninh không nghe lời của ông thầy bói kia, hắn sẽ không chạy ra công viên đốt tiền vào lúc nửa đêm, cũng sẽ không bị tên điên tấn công.
Cầu vượt trong thành phố cách nhà của Liên Vô Thương khoảng bảy, tám dặm, Ôn Hành muốn đẩy Liên Vô Thương đến đó rõ ràng là không thể. Hai người họ đành bắt xe để đi. Trước khi xuất phát, Ôn Hành dặn Thiệu Ninh: "Ngươi ở nhà trước đi, đừng đi lung tung, chờ chúng ta quay lại." Sau đó y lại nói với Vân Thanh: "Ngoan ngoãn ở nhà, đừng chạy lung tung."
Ôn Hành đẩy Liên Vô Thương ra cổng lớn, y thở dài một hơi rồi ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám: "Tại sao lại có nhiều chuyện kỳ lạ thế này?" Liên Vô Thương vẫn rất điềm tĩnh: "Trên đời này có rất nhiều điều quái dị, ta luôn tin rằng, thế gian vạn vật, mọi sự đều đã được định sẵn, nhân quả trước sau, ắt hẳn có nguyên do."
Ôn Hành nhìn chằm chằm vào Liên Vô Thương, rồi ngượng ngùng gãi má. Thật có lỗi, y không hiểu Liên Vô Thương vừa nói gì.
Xe taxi rất nhanh đã đến trước cổng. Tài xế là một thanh niên trẻ tuổi, tướng mạo anh tuấn, chỉ là gương mặt lúc nào cũng như mang một nỗi sầu khổ lớn, nếu không biết thì còn tưởng đây là vị lãnh đạo nào đó đang đi làm thêm vậy. Ôn Hành nhìn qua bảng tên của tài xế, thấy trên đó ghi: "Trương Sơ Trần".
Tên này hay quá, thanh nhã thoát tục. Trương Sơ Trần thấy Liên Vô Thương ngồi xe lăn, liền mở cốp xe: "Xe lăn để trong cốp sau, hai vị cứ ngồi hàng ghế sau." Ôn Hành nhanh nhẹn bế Liên Vô Thương lên ghế sau, khi y định quay lại nhấc xe lăn, Trương Sơ Trần đã cất xong.
Trương Sơ Trần không phải người hay nói, xe lăn bánh, hắn vẫn nghiêm túc nhìn thẳng phía trước. Ôn Hành thấy dáng hắn đổi số mà khí chất ngời ngời!
Vẫn là căn bệnh cũ, Ôn Hành cảm thấy Trương Sơ Trần vô cùng quen mặt, y bắt chuyện: "Kỹ thuật của sư phụ thật cao." Trương Sơ Trần liếc nhìn Ôn Hành qua gương chiếu hậu: "Ừm." Ôn Hành cười: "Ta vẫn chưa có bằng lái, bằng lái khó học lắm sao?" Trương Sơ Trần nghĩ ngợi rồi nói: "Cũng bình thường, chỉ là hơi phí cần số và phanh tay."
Ôn Hành ngơ ngác: "Hả?" Trương Sơ Trần nói: "Mấy hôm nay ta đã bẻ gãy cần số và phanh tay của ba chiếc xe rồi." Ôn Hành cảm thấy tìm được tri kỷ: "Có phải không, bây giờ đồ đạc toàn thứ rẻ tiền, chế tạo sơ sài." Liên Vô Thương liếc nhìn cần số và phanh tay của chiếc xe taxi, ai có thể bẻ gãy những thứ này đều là thần nhân.
Trương Sơ Trần và Ôn Hành tán gẫu rất ăn ý, hắn nói với Ôn Hành: "Ta luôn cảm thấy từng gặp ngươi ở đâu rồi." Ôn Hành cười: "Đúng vậy, ta cũng có cảm giác như thế."
Khi Ôn Hành và Liên Vô Thương đang định tiếp tục trò chuyện sâu hơn, thì điện thoại đặt trên giá đỡ của Trương Sơ Trần bỗng reo lên. Hắn nhấc máy, từ trong điện thoại vang lên tiếng một người phụ nữ: "Sơ Trần à, tối nay nhớ ăn mặc tươm tất nhé, con gái nhà lão Chu trông đẹp lắm, chắc chắn con sẽ thích. Con cũng đâu còn nhỏ nữa, mẹ cũng chỉ mong con được hạnh phúc thôi."
Khuôn mặt Trương Sơ Trần vốn đang giãn ra giờ lại nhăn nhó như vừa nuốt phải khổ qua. Đợi mẹ hắn càm ràm xong, Trương Sơ Trần chẳng còn tâm trạng nói gì thêm nữa. Hắn tựa vào vô lăng, thở dài một tiếng: "Cuộc sống quái quỷ này, thật giống như một giấc mộng."
Chẳng bao lâu sau, Trương Sơ Trần đã đưa hai người đến dưới cầu vượt. Đây là một cầu vượt đã được xây dựng từ lâu, phía dưới có một khu chợ buôn bán đồ cổ. Ở đây bán chim cá, hoa cỏ và các loại côn trùng, còn có các quầy bói toán, xem tướng số. Trương Sơ Trần nhẹ nhàng đặt chiếc xe lăn của Liên Vô Thương xuống đất, chắp tay chào Ôn Hành rồi quay người lên xe rời đi.
Ôn Hành nhìn theo hướng chiếc xe taxi rời đi, lẩm bẩm: "Tên Trương Sơ Trần này... cứ có cảm giác hắn không nên sống một cuộc đời như thế này." Liên Vô Thương bình thản nói: "Nhiều người vẫn nói số phận nằm trong tay mình, cuộc sống là do bản thân quyết định. Nhưng thực ra, đôi khi mọi thứ đều đã được định sẵn."
Lời của Liên Vô Thương vừa dứt, bên cạnh bỗng vang lên một giọng nói tán đồng: "Nói hay lắm." Ôn Hành và Liên Vô Thương cùng quay đầu nhìn, chỉ thấy một thanh niên mặc áo dài vàng, tay trái cầm xâu chuỗi Phật, tay phải cầm phất trần, đầu đội mũ bát quái, cổ đeo chuỗi hạt dài. Y ngồi trên trụ cầu, cười toe toét với bọn họ: "Ta thấy hai vị đạo hữu cốt cách phi phàm, mày thanh mắt sáng, chắc chắn là nhân tài hiếm có. Có muốn gieo một quẻ không?"
Ôn Hành đột nhiên cảm thấy ngứa ngáy trong lòng bàn tay, y nhìn quanh rồi bước ra đường, bẻ gãy một cành cây to bằng ngón tay cái. Y tước hết lá và cành con, sau đó mặt không đổi sắc đi thẳng đến chỗ thanh niên kia. Sắc mặt thanh niên biến đổi: "Ngươi... ngươi định làm gì? Định làm gì?!"
Ôn Hành giơ cành cây lên quất xuống: "Đánh cho ngươi chừa tật lừa gạt! Đánh cho ngươi không chịu học tốt! Đánh cho ngươi dám đi lừa người!" Thanh niên hốt hoảng ôm đầu bỏ chạy, vừa chạy vừa hét: "Ngươi là ai chứ?! Sao lại đánh ta?! Ta liều mạng với ngươi!" Nhưng khi hắn ngoái đầu nhìn lại Ôn Hành, chân tay lập tức bủn rủn, chỉ biết gào lên: "Ta sai rồi! Ta sai rồi! Sư tôn, ta sai rồi!"
Ôn Hành dừng lại, nhìn theo bóng thanh niên đã chạy xa đến nỗi sắp biến mất, y bực bội thở hắt ra: "Mình đã gây ra nghiệp gì mà lại thu nhận một đồ đệ thế này!" Liên Vô Thương ngạc nhiên hỏi: "Ngươi vừa nói gì cơ?" Ôn Hành vô tội chớp chớp mắt: "Ta vừa nói gì sao?"
Ngay lúc đó, tiếng vỗ tay vang lên bên cạnh. Hai người nhìn theo, chỉ thấy một cô bé mặc áo dây đang đứng trước cửa một cửa hàng bán đồ lễ, tay cầm một túi hạt dưa, vừa nhóp nhép ăn vừa vỗ tay khen ngợi: "Đánh hay lắm!"
Ôn Hành và Liên Vô Thương nhìn chằm chằm cô bé, Ôn Hành hỏi Liên Vô Thương: "Nhìn quen không?" Liên Vô Thương khẽ gật đầu: "Rất quen."
Cô bé cười toe toét nói: "Tên Vương Đạo kia nửa thầy nửa đạo, chẳng phải Phật chẳng phải Đạo, chuyên đi lừa gạt, làm xấu mặt cả con phố này! Đánh hay lắm! Nào, mời các vị ăn hạt dưa!" Ôn Hành cười cảm ơn: "Cô nương, cho ta hỏi một chuyện, ở đây có một ông thầy bói mù không?"
Cô bé vừa cắn hạt dưa vừa đáp: "Có chứ, ở bên phía đông kia, quầy bói 'Bất Ngữ' đấy." Ôn Hành ngẩng đầu nhìn lên tên cửa tiệm của cô bé, chỉ thấy ba chữ: Tình Sơ Các. Trong đầu Ôn Hành bỗng hiện lên vài hình ảnh, y ngập ngừng hỏi: "Cô nương có phải họ Tần không?"
Cô bé sảng khoái đáp: "Đúng rồi, ta tên là Tần Sơ Tình."
Sau khi Ôn Hành đẩy Liên Vô Thương qua đường, cả hai đều quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trước cửa Tình Sơ Các vẫn còn bóng dáng cô bé áo xanh đứng đó. Liên Vô Thương trầm ngâm: "Ta vốn không tin vào chuyện tiền kiếp, nhưng kể từ khi gặp ngươi, kể từ khi bên cạnh xuất hiện nhiều người quen thuộc như thế này, ta đã tin rằng có kiếp trước kiếp này. Ta cũng tin rằng sự xuất hiện của họ không phải ngẫu nhiên."
Ôn Hành nhẹ nhàng vỗ vai Liên Vô Thương: "Sớm muộn gì cũng sẽ có ngày chúng ta biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
Trước quầy bói "Bất Ngữ" có không ít người đang xếp hàng, nam có nữ có, già trẻ đều đủ. Có những người dân thường đi xe đạp, cũng có cả những ông chủ đi xe sang. Ôn Hành ngó vào trong cửa hàng, chỉ thấy bên trong có một dãy kệ, ở giữa kệ là một bệ thờ với bức tượng thần mà Ôn Hành chưa từng thấy bao giờ. Các kệ khác bày đầy nhang đèn và giấy tiền, phía trước kệ có một chiếc bàn, phía sau bàn là một người đàn ông trung niên mắt bịt kín bằng một dải lụa.
Người đàn ông để tóc dài, lúc này đang chậm rãi nói gì đó với người ngồi trước mặt, người kia nghe xong mừng rỡ cảm ơn rối rít. Ôn Hành hỏi người bên cạnh: "Người này bói toán chuẩn không?" Trong lòng y có chút bất mãn, như thể chuyên môn của mình bị người khác chế giễu vậy.
Người kia quay đầu lại đáp: "Chuẩn chứ sao không, Đoạn thần tiên là người xem quẻ chuẩn nhất ở thành phố này, ông ấy nói ra không bao giờ sai đâu." Ôn Hành chua chát: "Vậy sao?"
Đúng lúc đó, người trước quầy của Đoạn Bất Ngữ đứng dậy, nhưng Đoạn Bất Ngữ cũng đứng lên theo, hắn chắp tay nói với mọi người: "Thứ lỗi cho các vị, hôm nay có quý khách đến, không xem quẻ nữa." Nghe vậy, ai nấy đều ồn ào phàn nàn: "Chúng ta đi từ xa đến, sao lại không xem được?"
Nhưng Đoạn Bất Ngữ vẫn kiên quyết: "Thật sự xin lỗi, không thể thất lễ với quý khách được. Mọi người đành phải quay về vậy." Ôn Hành quay sang nói với Liên Vô Thương: "Hay chúng ta quay về thôi, hắn không xem quẻ nữa."
Liên Vô Thương đáp: "Đợi đã, xem thử quý khách mà hắn nhắc đến là ai." Thế là Ôn Hành cùng Liên Vô Thương đứng ngoài tiệm, lặng lẽ nhìn những người đến bói toán vừa chửi mắng vừa rời đi. Đoạn Bất Ngữ lần mò bước ra khỏi tiệm, lấy từ bên cạnh cửa ra một chiếc gậy. Hắn dùng gậy dò đường, bước ra khỏi cửa tiệm, rồi hướng thẳng đến chỗ Ôn Hành và Liên Vô Thương đang đứng.
Đoạn Bất Ngữ đặt gậy xuống, chắp tay hành lễ trước Ôn Hành: "Chẳng hay phải chăng là thiên hạ đệ nhất tán tiên Thiên Cơ Tán Nhân và Thanh Đế đích thân đến đây?" Ôn Hành và Liên Vô Thương ngơ ngác nhìn nhau, đây là cái gì vậy? Nhưng hai danh xưng này nghe lại rất quen thuộc.
Đoạn Bất Ngữ vỗ đầu một cái: "Nhìn ta xem, thật là hồ đồ, lại quên mất chuyện quan trọng như vậy." Hắn liền tiếp tục nói: "Chẳng hay phải chăng Ôn Hành và Liên Vô Thương đại giá quang lâm?" Ôn Hành và Liên Vô Thương lại nhìn nhau, điều này cũng có thể đoán ra sao??
Đoạn Bất Ngữ run rẩy đóng chặt cửa tiệm, rồi giọng điệu trịnh trọng nói: "Ta biết sẽ có ngày này, đã chờ đợi khoảnh khắc này từ rất lâu rồi."
Ôn Hành nhìn hắn chăm chú: "Ngươi biết gì đó phải không?" Đoạn Bất Ngữ hỏi ngược lại: "Hiện tại tán nhân nhớ được bao nhiêu?" Ôn Hành không hiểu: "Ngươi nói vậy là sao?"
Đoạn Bất Ngữ đáp: "Nhân gian giới có quy tắc của riêng mình, ngài tùy tiện bước vào nhân gian thì ký ức và tu vi đều bị phong ấn, ngài sẽ quên hết những chuyện đã xảy ra trước kia. Nhưng với cảnh giới của ngài, một ngày nào đó, toàn bộ ký ức sẽ quay về. Sớm muộn gì, ngài cũng sẽ khuynh đảo cả nhân gian này."
Ôn Hành càng thêm mơ hồ: "Gì cơ?"
Liên Vô Thương hỏi: "Đoạn thần tiên có thể nói cụ thể hơn không?" Đoạn Bất Ngữ khiêm nhường đáp: "Tại hạ không dám nhận danh xưng ấy từ Thanh Đế đại nhân. Thực ra ta cũng muốn nói rõ cho hai vị biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, nhưng..." Đoạn Bất Ngữ đột nhiên im bặt, miệng, mũi, tai và mắt của hắn bắt đầu rỉ máu.
Ôn Hành kinh hãi: "Ngươi không sao chứ?" Đoạn Bất Ngữ lấy ra một chiếc khăn lau mặt, vừa cười vừa xua tay: "Không sao, thiên đạo không cho phép ta nói. Nói thêm nữa, e rằng ta sẽ mất mạng ngay tại chỗ." Nói đến mức này khiến Ôn Hành sợ đến không dám hỏi tiếp.
Đoạn Bất Ngữ nói: "Tán nhân, ngài chỉ cần biết rằng, những điều kỳ lạ xuất hiện bên cạnh ngài đều là lẽ thường, ngài không cần phải chống cự, chỉ cần thuận theo tự nhiên mà chấp nhận là được." Dứt lời, máu từ miệng mũi của Đoạn Bất Ngữ chảy ra càng nhiều, hắn khó nhọc nói: "Thật sự không thể nói thêm nữa, tán nhân, Thanh Đế, xin hai vị bảo trọng."
Ra khỏi tiệm của Đoạn Bất Ngữ, Ôn Hành và Liên Vô Thương đều mang tâm sự nặng nề. Ôn Hành hỏi: "Chúng ta còn muốn tiếp tục điều tra không?" Điều tra tiếp thì chỉ còn cách đến bệnh viện tâm thần để tìm kẻ đã tấn công Thiệu Ninh, nhưng Đoạn Bất Ngữ bảo họ nên thuận theo tự nhiên mà chấp nhận.
Ôn Hành khó xử nói: "Hay bảo lão Thiệu chịu đựng thêm vài hôm nữa? Tiếp tục làm 'đèn lồ ng' thêm vài ngày nữa?" Ôn Hành cảm thấy nếu nói thế với Thiệu Ninh, hắn sẽ khóc đến mức y cũng không biết phải làm sao.
Nơi tiếp theo cần đến là bệnh viện số hai của thành phố, cái gọi là bệnh viện tâm thần. Họ vẫn phải bắt xe, không ngờ lần này lại gặp đúng Trương Sơ Trần. Trương Sơ Trần kinh ngạc: "Sao lại trùng hợp gặp các ngươi nữa? Các ngươi không mua gì sao?" Ôn Hành cười đáp: "Chỉ là đến xem thôi."
Trương Sơ Trần lái xe chở hai người đi trên con đường cao tốc vòng quanh thành phố, đột nhiên Ôn Hành nhìn thấy một khu nhà máy mới xây không xa. Theo lý mà nói, khu vực này có rất nhiều nhà máy, đủ mọi hình dáng kích cỡ, đều na ná nhau, nhưng không hiểu sao Ôn Hành lại có cảm giác đặc biệt về khu nhà máy này ngay từ cái nhìn *****ên. Y hỏi: "Khu nhà máy kia là của doanh nghiệp nào? Lớn quá."
Trương Sơ Trần đáp: "Đó là của Huyền Hoàng Khoa Kỹ, một trong những tập đoàn hàng đầu cả nước. Vừa mới đầu tư vào thành phố chúng ta, hiện tại đang tuyển người." Ôn Hành nhớ lại, Thiệu Ninh từng nói với y về tập đoàn này.
Liên Vô Thương hỏi Ôn Hành: "Ngươi muốn vào Huyền Hoàng Khoa Kỹ sao?" Ôn Hành lắc đầu: "Không, chỉ là cảm thấy nó rất đặc biệt." Y không biết giải thích cảm giác khó tả này ra sao.
Trương Sơ Trần nói: "Nói đến Huyền Hoàng Khoa Kỹ thì phải nhắc đến Thanh Liên Cổ Phần. Không rõ Huyền Hoàng Khoa Kỹ và Thanh Liên Cổ Phần có mối thù sâu đậm gì, hai bên luôn đối chọi nhau, dù không cùng lĩnh vực nhưng vẫn quyết không để đối phương tồn tại. Chỉ cần nơi nào có Thanh Liên Cổ Phần, thì nơi đó sẽ không có Huyền Hoàng Khoa Kỹ."
Ôn Hành cười: "Nhưng ta thấy ở thành phố này vừa có Thanh Liên Cổ Phần vừa có Huyền Hoàng Khoa Kỹ mà." Trương Sơ Trần đáp: "Điều đó chỉ có nghĩa là họ đang tranh giành thị trường ở đây. Sau một thời gian, hai tập đoàn lớn sẽ chỉ còn một. Nói đến thì Thanh Liên Cổ Phần khởi nghiệp từ chính thành phố này đấy."
Ôn Hành liếc nhìn Liên Vô Thương, chỉ thấy hắn cúi đầu, không biết đang nghĩ gì. Ôn Hành cũng không hỏi thêm, người có thể khiến Liên Vô Thương kiên quyết đối đầu như vậy chắc chắn không phải hạng tốt đẹp gì.
Trong thành phố hơi kẹt xe, Trương Sơ Trần phải chạy một lúc lâu mới đến được cổng bệnh viện số hai. Hắn đưa Ôn Hành một tấm danh thiếp: "Đây là danh thiếp của ta, nếu cần gì có thể gọi điện cho ta, ta sẽ giảm giá cho các ngươi." Ôn Hành vui vẻ cảm ơn: "Cảm ơn cảm ơn."
Tất cả các cửa sổ của bệnh viện số hai đều được chắn bằng những thanh sắt kiên cố, Ôn Hành đứng giữa bệnh viện mà cảm thấy như đang bị nhốt trong lồng sắt. Y nhìn vào hành lang của bệnh viện, thấy không ít bệnh nhân mặc đồng phục, có kẻ cười ngây dại, có người đập đầu vào tường khóc lóc thảm thiết. Có người đứng dán vào tường tự xưng mình là cái cây, có kẻ cầm chổi đứng bên bồn hoa nói mình đang câu cá... Thật là quá hỗn loạn.
Liên Vô Thương đi thẳng đến tìm viện trưởng, chẳng mấy chốc, hai người đã được dẫn vào văn phòng của viện trưởng. Viện trưởng có một cái tên rất thanh thoát, gọi là Dung Xuyên, ngoài ra ông còn sở hữu một diện mạo khiến ai gặp cũng kinh ngạc. Nhiều bệnh nhân nhìn thấy Dung Xuyên đều khóc lóc nói muốn cưới ông.
Nghe Liên Vô Thương trình bày xong, Dung Xuyên thở dài: "Kẻ tâm thần mà các vị nhắc đến chúng tôi quả thực biết, nhưng các vị đến muộn rồi. Hắn lại trốn thoát từ hôm qua, hơn nữa còn thả thêm một bệnh nhân nguy hiểm nhất của viện chạy theo. Giờ chúng tôi đã báo cảnh sát, không biết bao giờ mới tìm được hai người đó."
Liên Vô Thương điềm tĩnh hỏi: "Có thể cho ta biết tên của hai người đó không?" Dung Xuyên đáp: "Kẻ tấn công tên là Cung Định Khôn, hắn điên cuồng tự nhận mình là cao thủ tuyệt thế, gặp ai cũng đòi tỷ thí."
Ôn Hành hỏi: "Còn bệnh nhân nguy hiểm nhất kia thì sao? Hắn tên gì?" Dung Xuyên đáp: "Tên là Vân Cẩm, kẻ này còn nguy hiểm hơn Cung Định Khôn rất nhiều. Cung Định Khôn nhìn qua là biết điên, còn Vân Cẩm thì nhìn bề ngoài lại cực kỳ bình thường. Chỉ là hắn đi đến đâu thì nơi đó sẽ gà bay chó sủa, chúng tôi vốn đã liên hệ với cảnh sát, chuẩn bị chuyển hắn vào nhà lao. Thế mà ngay vào lúc này lại xảy ra chuyện như vậy, thật đau đầu."
Liên Vô Thương thở dài: "Ông cũng thật vất vả." Dung Xuyên xót xa nói: "Đúng vậy, dù đều là những bệnh nhân tinh thần không minh mẫn, nhưng cũng là một mạng người, chẳng thể bỏ mặc không quan tâm được."
Ôn Hành không nhịn được mà nhìn Dung Xuyên thêm một cái, có được tâm tư như vậy, đúng là một người có lòng từ bi lớn.
Cả ngày chạy ngược chạy xuôi, Liên Vô Thương đã bắt đầu mệt mỏi. Ôn Hành đau lòng vuốt nhẹ trán hắn: "Về nhà ăn cơm xong rồi tắm rửa sớm đi ngủ nhé?" Liên Vô Thương gật đầu: "Ừm, được thôi. Chỉ tiếc là hôm nay vẫn chưa tìm ra được manh mối gì. Về nhà không biết phải trả lời Thiệu Ninh ra sao."
Ôn Hành tiếc nuối nói: "Cũng chẳng còn cách nào khác, chúng ta đã cố hết sức rồi."
Khi hai người vừa bước đến cửa chính, liền nghe thấy tiếng cười sảng khoái vang lên từ trong nhà. Ôn Hành và Liên Vô Thương nhìn nhau đầy thắc mắc. Khi họ định mở cửa, thì cửa đã tự động mở ra. Chỉ thấy một nam nhân anh tuấn, khí chất ngời ngời đứng sừng sững bên trong. Chiều cao của hắn cũng tương đương với Ôn Hành, khí thế tỏa ra vô cùng áp đảo. Nhưng nhìn kỹ khuôn mặt, lại có cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ. Nếu không nhầm thì đây chẳng phải là Phượng Uyên, ngôi sao quốc tế đang nổi như cồn sao?
Ôn Hành bước lùi một bước, quay đầu nhìn lại số nhà, đúng rồi mà, đây chính là biệt thự của Liên Vô Thương mà. Phượng Uyên nhìn về phía Liên Vô Thương, khẽ gật đầu chào hỏi: "Ngươi về rồi à?" Liên Vô Thương mỉm cười gật đầu đáp lại: "Ừ, ngươi về từ bao giờ thế?"
Ôn Hành bỗng cảm thấy lòng mình dâng lên một nỗi ghen tỵ không tên, giọng y có chút chua chát: "Hai người... quen nhau?" Phượng Uyên nheo mắt, đôi môi khẽ nhếch lên một nụ cười mỉm đầy ẩn ý: "Đúng vậy, ta và Vô Thương đã quen biết nhiều năm rồi. Còn ngươi là ai? Trông có chút quen mắt."
Ôn Hành còn chưa kịp trả lời thì đột nhiên Thiệu Ninh từ trong nhà lao ra: "Lão Ôn! Linh quang trên người ta biến mất rồi! Phượng tiên sinh đã chữa khỏi cho ta!" Ôn Hành không biết nên dùng biểu cảm gì để đối diện với Phượng Uyên nữa, chỉ thấy Phượng Uyên khẽ gật đầu cao quý, lạnh lùng: "Không cần cảm ơn."
Ôn Hành bực bội không nói nên lời. Ai cần cảm ơn ngươi chứ, cái con phượng hoàng đực xinh đẹp ngạo kiều này.
Tác giả có đôi lời muốn nói:
Nếu Nhân Gian Giới là một tựa game trực tuyến quy mô lớn, thì khi các nhân vật chính bước chân vào thế giới này, pháp trận che phủ Nhân Gian Giới giống như card đồ họa của máy tính sắp bị quá tải.
Card đồ họa: "Ngửi thấy hương thơm quyến rũ của ta chưa?"
Số người quen mà Ôn Hành gặp ngày càng nhiều, khiến Nhân Gian Giới sắp rơi vào tình trạng đứng máy!
Vương Đạo Hòa đang trốn trong nhà vệ sinh nữ: "Nhân Gian Giới có đứng máy hay không thì ta không biết, nhưng ta chỉ biết nếu ta mà ra ngoài, người chết chắc chắn sẽ là ta!"