Coi Bói Không? Chuẩn Lắm Đấy!

Chương 233

Ôn Hằng kéo Thiệu Ninh vào trong phòng, đợi đến khi hắn tắt đèn nhìn kỹ, quả nhiên ánh sáng linh quang trên người Thiệu Ninh đã hoàn toàn biến mất. Ôn Hằng tặc lưỡi ngạc nhiên: "Là Phượng Uyên giúp ngươi làm sao?" Thiệu Ninh gật đầu liên tục: "Đúng vậy, đúng vậy, Phượng tiên sinh đã điểm mấy huyệt trên người ta, thế là ta không phát sáng nữa. Ngươi không biết đâu, trước khi các ngươi trở về, ta đã sợ muốn chết rồi."

 

Ôn Hằng mở cửa, liếc mắt nhìn ra phòng khách, nơi Phượng Uyên đang cùng Liên Vô Thương trò chuyện vui vẻ: "Không ngờ hắn và Vô Thương lại là cố nhân." Thiệu Ninh đáp: "Đúng vậy, nghe nói căn biệt thự của Liên tiên sinh chính là do hắn giúp chọn lựa." Ôn Hằng giọng đầy chua xót: "Vừa đẹp trai, vừa giàu có, lại còn có thực lực. Người với người quả nhiên không thể so sánh." Thiệu Ninh không nhịn được bật cười: "Lão Ôn, ngươi ghen tị rồi sao?"

 

Ôn Hằng hơi mất tự tin: "Ta không có gì trong tay, Vô Thương ở bên cạnh ta thật sự quá thiệt thòi." Thiệu Ninh dở khóc dở cười: "Trước kia chẳng phải ngươi hay nói với ta rằng, cuộc sống bình thường mới là chân lý sao? Khuyên ta đừng quá chấp niệm vào những thứ ngoài thân. Kết quả thì sao? Gặp phải một người có điều kiện tốt hơn ngươi, ngươi lại tự ti thế này. Lão Ôn à, lão Ôn, ngươi cũng có ngày hôm nay sao, đáng đời!"

 

Trong phòng khách, Liên Vô Thương hỏi: "Phượng Uyên, gần đây ngươi có cảm thấy điều gì kỳ lạ không? Tỉ như gặp rất nhiều người tuy không nhớ tên nhưng lại cảm thấy rất quen thuộc?" Phượng Uyên cười nhạt: "Việc đó có gì lạ đâu, ta sống trên màn ảnh, có biết bao nhiêu người hâm mộ theo dõi ta mỗi ngày. Người ta gặp quá nhiều, có vài khuôn mặt quen thuộc nhưng không nhớ tên cũng là chuyện bình thường thôi."

 

Liên Vô Thương khẽ gật đầu, có vẻ như đang suy nghĩ: "Vậy sao?" Phượng Uyên nói: "Nhắc đến, gần đây ta quả thực có một loại cảm giác kỳ lạ." Liên Vô Thương hỏi: "Là gì?" Phượng Uyên đáp: "Ta không biết có phải là ảo giác của mình hay không, gần đây ta thường hay nằm mơ, thế giới trong mơ quái dị vô cùng, khiến ta sau khi tỉnh dậy không phân biệt được đâu là thực, đâu là hư. Mấy ngày nay, chỉ cần nhắm mắt lại, ta liền cảm thấy mình đã quên mất điều gì đó rất quan trọng. Thậm chí ta còn có một loại cảm giác, mọi thứ trước mắt đều là do người khác an bài cho ta."

 

Phượng Uyên do dự nói: "Cảm giác này rất kỳ quái, ngươi có hiểu không? Chính là rõ ràng ta là ta, nhưng dường như ta cũng không phải là ta. Ta giống như một con rối máy móc, bị ai đó lập trình sẵn một chương trình, sau đó cứ thế mà đi theo con đường định sẵn, mà bản thân còn rất vui vẻ chấp nhận." Liên Vô Thương chậm rãi hỏi: "Có điều gì cụ thể không?"

 

Phượng Uyên suy nghĩ một chút rồi nói: "Có một nhà sản xuất, trong giới cũng coi như là có danh tiếng. Trong trí nhớ của ta, hắn đã giúp đỡ ta không ít lần, vì thế ta đối với hắn luôn một mực kính cẩn. Nhưng khi ta cố gắng nghĩ lại, trong đầu ta chỉ còn lại khái niệm hắn đã giúp đỡ ta, nhưng về thời gian, địa điểm, lý do giúp đỡ, ta hoàn toàn không nhớ được. Ta từng nghĩ có lẽ do bản thân quá bận rộn nên trí nhớ suy giảm, nhưng càng nghĩ ta lại càng cảm thấy không đúng.

 

Hôm qua, khi ta trở về, tình cờ gặp người đó, nói thật, trong ký ức của ta, ta đã gặp hắn không dưới trăm lần. Nhưng hôm qua lại giống như là lần *****ên ta gặp hắn, trong lòng ta trào dâng một cảm giác chán ghét từ tận tâm can. Ta không hiểu vì sao mình lại đối với một tên công tử bột dầu mỡ, phô trương và vô đức như thế lại khúm núm như vậy."

 

Phượng Uyên cười mỉa: "Ta đang nghĩ, rốt cuộc đây là chuyện gì? Hay là ta vừa đột nhiên thức tỉnh cái tôi chân chính của mình?" Liên Vô Thương lặng lẽ nhìn Phượng Uyên, không nói một lời. Đúng lúc cả hai đang chìm vào trầm tư, Ôn Hằng và Thiệu Ninh bước ra.

 

Ôn Hằng khách khí hỏi: "Phượng tiên sinh, ta có thể hỏi một chút, rốt cuộc lão Thiệu đã gặp phải tình huống gì không? Tại sao đột nhiên lại phát sáng? Ngài đã chữa trị cho hắn bằng cách nào?" Phượng Uyên đáp: "Ta là người rất chú trọng dưỡng sinh, có một lần khi ra ngoài quay phim, tình cờ gặp một vị đại sư khí công. Vị đại sư đó đã truyền cho ta mấy chiêu, ông ấy nói mỗi cơ thể con người giống như một cái bình, có thể chứa đựng linh khí trời đất để sử dụng. Người bình thường chỉ có thể tích trữ một chút linh khí vì kinh mạch bế tắc. Nhưng vị tiên sinh này thì khác, kinh mạch của hắn thông suốt, cơ thể hắn có thể tích trữ linh khí nhiều gấp hàng chục triệu lần người bình thường."

 

Ôn Hằng nửa hiểu nửa không: "Vậy nên, Thiệu Ninh của chúng ta phát sáng là vì hắn đang hấp thu linh khí trời đất?" Quả thật huyền ảo vô cùng, Ôn Hằng không ngờ lại dễ dàng tiếp nhận một thiết lập kỳ diệu như thế này.

 

Không ngờ Phượng Uyên lại lắc đầu: "Không, theo hiểu biết của ta, cơ thể của Thiệu tiên sinh vốn đã chứa đầy linh khí, thân thể hắn như một thùng nước đầy. Nhưng không hiểu vì lý do gì, kinh mạch của hắn đột ngột mở ra, khiến linh khí trong cơ thể trào ra ngoài, giống như một thùng nước đầy đột nhiên bị đục thủng vài lỗ, cho nên mới phát sáng. Ta chỉ điểm huyệt cho hắn, tạm thời phong bế dòng chảy của linh khí mà thôi."

 

Ôn Hằng chợt hiểu ra: "Phượng tiên sinh thật lợi hại." Phượng Uyên cười ôn hòa nhìn Ôn Hằng: "Đừng gọi ta là Phượng tiên sinh nữa, ngươi là bạn của Vô Thương, cứ gọi ta là Phượng Uyên như hắn đi." Ôn Hằng vốn dĩ trong lòng còn chút chua xót, giờ phút này tâm tình đã thay đổi, quả nhiên nhân phẩm đều xứng với người bên cạnh, những người bên Liên Vô Thương đều thật tài giỏi. Trong lòng Ôn Hằng giờ chỉ còn lại sự kính phục đối với Phượng Uyên.

 

Phượng Uyên nhìn thời gian: "Đã trễ thế này rồi sao? Ta phải trở về thôi." Ôn Hằng sững sờ: "Phượng Uyên, ngài về đâu? Ngài không ở đây sao?" Phượng Uyên mỉm cười chỉ tay sang phòng kế bên: "Nhà ta ở ngay sát bên, sáng nay ta vừa trở về, con trai ta đang chỉnh lại múi giờ. Giờ này có lẽ nó đã thức dậy rồi, trợ lý của ta cũng sắp đến gọi ta rồi."

 

Quả nhiên, ngay khi lời vừa dứt, từ ngoài cửa truyền đến ba tiếng gõ không nhanh không chậm, bên ngoài vang lên một giọng nói trịnh trọng: "Phượng Quân, Tiểu Phượng Quân đã thức dậy." Ôn Hằng và mọi người cảm thấy gọi là Phượng Quân nghe còn hay hơn cả Phượng Uyên, người đàn ông xuất sắc như hắn, quả thực xứng đáng với danh hiệu Phượng Quân.

 

Phượng Uyên đứng dậy, hướng về phía Liên Vô Thương nói: "Ta về trước đây, Quân Thanh không thấy ta lại sẽ bực bội. Nếu có chuyện gì cần giúp, cứ nói với ta một tiếng, ta dự định sẽ ở nhà một thời gian." Liên Vô Thương gật đầu: "Được."

 

Phượng Uyên mở cửa, trước mắt là một nam nhân diện mạo nghiêm nghị, mặc áo đuôi tôm đen tuyền. Người này tướng mạo anh tuấn, toát lên một vẻ lạnh lùng cấm dục. Hắn chính là trợ lý của Phượng Uyên – Quy Ngô. Liên Vô Thương lên tiếng: "Quy Ngô đi theo Phượng Uyên từ nhỏ, đã trở thành người thân của hắn rồi."

 

Ôn Hằng ngờ vực nhìn Quy Ngô, cảm thấy khí chất nghiêm túc, cẩn trọng của hắn chẳng khác gì một con ngỗng ấp trứng lớn, à không, một con ngỗng đang bảo vệ ổ. Quy Ngô cúi người hành lễ với Liên Vô Thương: "Liên tiên sinh, ta đến để đón Phượng Quân về nhà." Phượng Uyên bất đắc dĩ xoa trán: "Nhà chúng ta và nhà Vô Thương có xa lắm đâu? Ta có thể đi lạc được sao?"

 

Quy Ngô nghiêm túc đáp: "Tiểu Phượng Quân đã chơi cùng Vân Thanh của Liên tiên sinh rất lâu rồi. Nếu ngài không quay về ngay, Tiểu Phượng Quân sẽ dẫn Vân Thanh ra ngoài dạo phố mất." Phượng Uyên nghe xong liền cuống cuồng: "Dạo phố gì chứ? Khắp nơi đều là đám thợ săn tin. Nếu Quân Thanh ra ngoài, không biết mai sẽ có cái tin tức gì nữa." Hắn vội vã rời đi, Quy Ngô lễ phép cúi đầu hành lễ với Liên Vô Thương và những người khác một lần nữa, sau đó còn chu đáo đóng cửa lại.

 

Ôn Hằng lau mồ hôi trên trán: "Phượng Uyên... thật sự không phải người bình thường."

 

Không lâu sau khi Phượng Uyên rời đi, cửa sổ nhà bếp bỗng mở ra, một con chim nhỏ tên Vân Thanh từ đó lách mình bay vào. Trông nó đặc biệt phấn khởi, Ôn Hằng dụi dụi mắt, cảm thấy xung quanh Vân Thanh dường như có vô số bọt bong bóng màu hồng phấn bay bay. Ba người bọn họ thấy Vân Thanh đập cánh, miệng kêu chíp chíp, vui vẻ bay vào phòng như đang ở nhà mình.

 

Chuyện của Thiệu Ninh đã được giải quyết, hắn lẽ ra cũng có thể rời khỏi đây, trở lại cuộc sống bình thường. Thế nhưng khi nghe nói kẻ điên đã tấn công hắn trước kia đã trốn thoát khỏi bệnh viện tâm thần, có đánh chết hắn cũng không dám trở về. May mắn là trên tầng ba còn nhiều phòng trống, Thiệu Ninh tùy tiện dọn dẹp một chút liền ở lại.

 

Ôn Hằng đang xoa bóp chân cho Liên Vô Thương thì lẩm bẩm: "Ta cứ cảm thấy chúng ta nên có một căn nhà lớn, lớn đến mức có thể chứa được rất nhiều người, đến đâu cũng không lo." Liên Vô Thương bất ngờ trả lời: "Phải chăng... là một cỗ xe nhỏ?" Ôn Hằng và Liên Vô Thương nhìn nhau, bốn mắt chạm nhau: "Đúng, chính là nó!"

 

Đến giờ phút này, Ôn Hằng đã có thể khẳng định một điều: những chuyện trong giấc mơ của hắn thực sự đã từng xảy ra. Hiện tại chỉ là chưa rõ vì sao bọn họ lại đến được đây. Tuy nhiên, không vội, chỉ cần hắn và Liên Vô Thương tiếp tục ở bên nhau, chắc chắn họ sẽ dần dần giải đáp được tất cả.

 

Sau Thiệu Ninh, Linh Hi cũng đã đến ở tại biệt thự của Liên Vô Thương. Linh Hi hào hứng chào hỏi Liên Vô Thương rồi quay sang hớn hở chào Ôn Hằng và Thiệu Ninh. Nàng cầm một chiếc máy tính bảng, phấn khích nói: "Lão Ôn, lão Thiệu, mau đến xem. Đám khốn đó cuối cùng cũng bị báo ứng rồi, xem đi!"

 

Ôn Hằng và Thiệu Ninh tò mò ghé đầu nhìn, chỉ thấy trên màn hình đang phát bản tin sáng hôm đó. Ôn Hằng cười khổ: "Chỉ có vậy thôi sao, chúng ta biết lâu rồi mà." Linh Hi lắc đầu: "Xem tiếp đi."

 

Ôn Hằng và Thiệu Ninh kiên nhẫn theo dõi, liền thấy gã đàn ông trung niên đã giở trò lừa bịp bọn họ hôm đó trở thành nhân vật chính trong đoạn video. Đoạn video liệt kê chi tiết những vụ lừa đảo mà gã đã gây ra trong những năm qua, lợi dụng cha mình cùng thân thuộc để lừa gạt không ít người đi đường. Từng vụ từng vụ lên tới hơn mười mấy lần, số tiền chiếm đoạt bất chính đến hơn bảy tám trăm ngàn, tình tiết vừa nghiêm trọng vừa trắng trợn, khiến nhiều người không khỏi trố mắt kinh ngạc.

 

Hầu như mỗi vụ đều có nạn nhân và bằng chứng cụ thể. Trước chứng cứ rõ ràng, trên mạng bùng nổ một cơn sóng dữ dội. Vô số cư dân mạng bình luận và chia sẻ, cuối video còn công khai địa chỉ gia đình gã đàn ông trung niên, cùng với thông tin liên hệ của thế lực đã bảo kê hắn. Có thể tưởng tượng được rằng gã đàn ông trung niên và gia đình hắn sẽ gặp phải sự trả thù gì, nhưng những chuyện đó đã không còn liên quan đến Ôn Hằng và những người khác.

 

Linh Hi hí hửng: "Đáng đời, cho bọn chúng lừa gạt người, giờ để xem chúng nếm thử trái đắng mà chúng ta đã từng chịu." Ôn Hằng đóng lại chiếc máy tính bảng, mỉm cười nói: "Đừng để ý đến đám người đó nữa, kẻ xấu rồi sẽ bị trời phạt, Linh Hi, ta hỏi ngươi một chuyện. Gần đây ngươi có gặp những người mà mình không biết tên nhưng lại cảm thấy rất quen thuộc không?"

 

Linh Hi suy nghĩ một lát: "Ngươi nói vậy, ta mới nhớ ra. Lần trước ta cùng Huyền Sách ra khỏi tỉnh, bọn ta gặp hai vị đại quan, là loại nhân vật hô phong hoán vũ trong chính đàn ấy. Khi nhìn thấy họ, ta và Huyền Sách đều cảm thấy họ rất quen. Họ cũng thấy bọn ta quen mắt, nên cuối cùng Huyền Sách mới dễ dàng giành được dự án đó."

 

Liên Vô Thương hỏi: "Hai vị đại quan đó tên gì?" Linh Hi đáp: "Tên nghe cũng rất oai phong, một người tên Đế Tuấn, người còn lại tên Đông Hoàng Thái Nhất."

 

Đêm đã về khuya, Liên Vô Thương ngồi trước giấy bút viết vẽ chi chít, không biết tự lúc nào, trên tờ giấy đã kín đặc những cái tên. Ôn Hằng rót cho Liên Vô Thương một ly trà, lo lắng hỏi: "Vô Thương, ngươi đang viết cái gì thế?" Liên Vô Thương đáp: "Ta đang ghi lại tên của những người mà ta đã gặp trong thời gian gần đây, những người từng xuất hiện trong giấc mộng của ta. Ngươi xem, đã có nhiều người như vậy rồi."

 

Ôn Hằng cầm lấy tờ giấy nhìn qua: "Ngươi ghi lại những cái tên này để làm gì?" Liên Vô Thương nói: "Nếu ta đoán không nhầm, những người này đã xuất hiện cùng lúc với ngươi. Trong giấc mộng của ngươi có họ, họ cũng cảm thấy ngươi quen thuộc. Kết hợp với lời nói của lão thầy bói mù hôm qua, ta dám đưa ra một giả thuyết táo bạo: Các ngươi không thuộc về thế giới này, nhưng vì một nguyên do nào đó mà đã đến đây. Ký ức và năng lực trước kia của các ngươi bị phong bế, cho nên những chuyện đã xảy ra giống như những giấc mộng."

 

Ôn Hằng gật đầu: "Ừm." Lời phân tích của Liên Vô Thương nghe qua tưởng như hoang đường, nhưng những ngày vừa rồi đã chứng minh, hắn có thể khẳng định, bọn họ thực sự chưa từng ở thế giới này được bao lâu.

 

Liên Vô Thương tiếp tục phân tích: "Ta giả định rằng ngoài thế giới này còn có một hoặc nhiều thế giới khác, các ngươi chính là cư dân của những thế giới ấy. Vì một lỗi lầm nào đó mà bị đưa đến đây. Nhưng ngươi nhìn những người này xem, có quan chức cao cấp, có tổng giám đốc, đây đâu phải đãi ngộ dành cho kẻ phạm lỗi. Vậy nên, ta nghĩ rất có khả năng mọi người đều đến đây với cùng một mục đích, họ có việc cần hoàn thành, nhưng do một số nguyên nhân mà họ đã quên mất, hiện tại chỉ còn lại một ý niệm mơ hồ."

 

Ôn Hằng cầm tờ giấy, ngây ngốc nhìn: "Ừm..." Hắn vốn đầu óc không nhanh nhạy, chẳng nhìn ra điều gì, nhưng cảm thấy những lời Liên Vô Thương nói rất hợp lý.

 

Liên Vô Thương tiếp lời: "Nếu như mọi người đều hướng tới cùng một mục tiêu, vậy thì mục tiêu hoặc nhân vật mà họ đổ dồn về là ai?" Liên Vô Thương cầm nhánh cây, vẽ một dấu hỏi vào phần lề trống trên giấy: "Trên thế gian này hẳn là có ai đó hoặc thứ gì đó khiến họ quan tâm, thứ đó hiện đang ở đâu?"

 

Ôn Hằng mỉm cười rút tờ giấy mà Liên Vô Thương đang viết: "Thế giới rộng lớn như vậy, trong đó có biết bao nhiêu người và sinh linh, ngươi có vắt óc suy nghĩ cũng không nhất định tìm ra được câu trả lời. Thân thể ngươi đang yếu, chi bằng nghỉ ngơi đi, những chuyện này cứ để thời gian giải đáp."

 

Liên Vô Thương nhìn Ôn Hằng, khẽ mỉm cười: "Được thôi." Ôn Hằng nói không sai, thế giới này rộng lớn như vậy, những chuyện đang xảy ra đã vượt ra ngoài khả năng lý giải của hắn, dù có nghĩ nát óc cũng không chắc tìm ra đáp án.

 

Từ khi Ôn Hằng dọn đến ở trong biệt thự của Liên Vô Thương, hắn cảm thấy người ra vào nhà ngày càng đông. Khi thì là bạn tốt của Ôn Hằng như Linh Hi và Thiệu Ninh, khi lại là hai quản lý mới tuyển là Đàm Thiên Tiếu và Lý Ngạo, đa phần lại là những người đến vì... con gà.

 

Vân Thanh – con gà này dường như rất được yêu thích, mỗi lần ra ngoài dạo chơi đều mang theo một, hai người về nhà. Dưới sự "nỗ lực" của Vân Thanh, nó đã đưa về không ít người: huấn luyện viên thể hình Ôn Báo, hai nhân viên của tập đoàn A Đồ là Thẩm Nhu và Sở Việt, thợ sửa điện thoại Cát Thuần Phong, giảng viên đại học Trác Bất Phàm và nghiên cứu sinh Tạ Linh Ngọc...

 

Chẳng mấy chốc, sổ tay ghi danh của Liên Vô Thương ngày một dài thêm.

 

Buồn cười nhất là Vân Thanh còn dẫn về thanh niên lừa đảo hôm đó bị Ôn Hằng đánh cho một trận – Vương Đạo Hòa. Vừa nhìn thấy Ôn Hằng, Vương Đạo Hòa liền thét lớn một tiếng rồi chạy thật xa, như thể sợ Ôn Hằng lại đánh hắn thêm lần nữa.

 

Cuối cùng, vào một đêm nọ, Liên Vô Thương kích động đánh thức Ôn Hằng. Khi ấy Ôn Hằng đang say ngủ, mắt nhắm mắt mở: "Hửm?" Đôi mắt của Liên Vô Thương trong bóng đêm tỏa ra linh quang xanh nhạt, hắn hưng phấn nói: "Ta hiểu rồi, ta đã tìm ra quy luật rồi!"

 

Ôn Hằng ngơ ngác: "Quy luật gì?" Liên Vô Thương đáp: "Sau khi nghiên cứu và phân tích, ta nhận ra rằng nhóm người này đều có xu hướng tiếp cận mục tiêu theo cách của riêng mình. Vì thế, tần suất xuất hiện của họ xung quanh mục tiêu sẽ tăng lên rất nhiều."

 

Ôn Hằng hoàn toàn mù mờ: "Cái gì cơ?" Liên Vô Thương nói: "Trong số đông này nhất định có người dẫn đầu. Dù họ đã mất đi ký ức, cơ thể của họ vẫn ghi nhớ một loại tín hiệu nào đó." Liên Vô Thương mở tờ giấy ra, lần này, ở chính giữa tờ giấy là tên Vân Thanh, phía dưới Vân Thanh là tên của Liên Vô Thương và Ôn Hằng.

 

Ôn Hằng không hiểu: "Ý ngươi là gì?" Liên Vô Thương giải thích: "Ngươi không thấy sao? Khi ta và ngươi mới gặp nhau, chưa có nhiều người xuất hiện như vậy. Chỉ đến khi Vân Thanh xuất hiện, nó mới dùng cách của mình để từng bước tập hợp những người tản mát xung quanh về cùng một chỗ. Ngươi thử nghĩ xem, nhờ có nó mà chúng ta đã gặp bao nhiêu người có gương mặt quen thuộc trong giấc mộng?"

 

Ôn Hằng nghi hoặc hỏi: "Vậy ngươi nói, Vân Thanh là mục tiêu của đám người này?" Liên Vô Thương lắc đầu: "Không, Vân Thanh không phải mục tiêu, mục tiêu của Vân Thanh chính là chúng ta. Ngươi quên rồi sao? Ngay từ đầu nó đã bám theo chúng ta, điều đó chứng tỏ nó biết điều gì đó. Ta không ngờ lại quên mất chuyện quan trọng như vậy! Vân Thanh đâu rồi?"

 

Ôn Hằng đáp: "Dạo này vẫn đang chơi đùa với con trai của Phượng Uyên." Phượng Uyên có con quả thật tốt quá, cuối cùng Ôn Hằng cũng không phải chịu đựng cảnh nửa đêm bị Vân Thanh nhảy múa trên ngực nữa.

 

Liên Vô Thương nói với Ôn Hằng: "Ngày mai, khi Vân Thanh trở về, ngươi phải bắt nó lại. Chúng ta phải tra hỏi nó." Ôn Hằng ngớ người: "Tra hỏi nó? Nó có chịu hợp tác không?" Liên Vô Thương bình tĩnh đáp: "Ta và ngươi chỉ là người bình thường, vì sao nó lại đi theo chúng ta? Chẳng lẽ không có mưu đồ gì sao?"

 

Ôn Hằng cảm thấy có lý, hắn nói với Liên Vô Thương: "Được, vậy mai vừa thấy nó về, chúng ta bắt gà." Liên Vô Thương lúc này mới yên tâm: "Thật ra ta bây giờ đã muốn hỏi rồi, nhưng vẫn không nên đánh rắn động cỏ."

 

Ôn Hằng thở dài: "Vô Thương à, ngươi nửa đêm không ngủ chỉ nghĩ về chuyện này thôi sao?" Nói xong, Ôn Hằng bật cười, hắn vốn nên hiểu rõ tính cách của Liên Vô Thương, một khi hắn chuyên tâm nghiên cứu điều gì, nhất định sẽ thức trắng đêm, dốc toàn bộ sức lực.

 

Sáng hôm sau, Vân Thanh lại chíp chíp chíp từ cửa sổ nhà bếp chen vào, tâm trạng vô cùng hớn hở, vừa đi lông vũ vừa run rẩy. Bỗng thấy một bóng đen lao thẳng về phía nó, nó hoảng hốt thét lên: "Chíp chíp!!" rồi bị Ôn Hằng trói gô lại.

 

Vân Thanh ngơ ngác bị Ôn Hằng xách trên tay, Liên Vô Thương kìm nén sự kích động, hỏi Vân Thanh: "Ngươi đi theo ta và Ôn Hằng là vì biết một số chuyện đúng không? Ngươi muốn nhắc nhở chúng ta điều gì?" Ánh mắt Vân Thanh lảng tránh: "Chíp chíp chíp..."

 

Ôn Hằng nói: "Đừng giả vờ nữa, ta đã nhớ lại rồi. Ngươi tốt nhất nên khai thật, nếu không, hậu quả ngươi tự gánh." Vừa nghe Ôn Hằng nói vậy, Vân Thanh liền ủ rũ cúi đầu, kêu dài một tiếng như thể đang ai oán.

 

Liên Vô Thương nói: "Nếu ngươi không thể nói, vậy ngươi hẳn có thể viết ra." Vân Thanh nhìn chằm chằm vào những mảnh kim loại giống hệt nhau đang bày trên bàn, khẽ chíp chíp hai tiếng. Liên Vô Thương lên tiếng: "Trên người ngươi còn bao nhiêu tấm thẻ như thế này nữa? Lấy hết ra đi." Những mảnh kim loại này là do một tu sĩ nhặt được từ trên người Vân Thanh. Liên Vô Thương nhìn kỹ, những chữ viết trên đó đều do cùng một người khắc ra. Mặc dù cảm thấy chuyện này hoang đường, nhưng so với những điều đã trải qua, liệu có còn gì hoang đường hơn khi thấy một con gà biết viết chữ không?

 

Vân Thanh khó xử liếc nhìn Ôn Hằng và Liên Vô Thương, cuối cùng linh quang trên người nó lóe sáng, Ôn Hằng chợt cảm thấy tay mình nóng rát. Hắn hoảng hốt ném Vân Thanh ra: "Ái da!" Vân Thanh vẽ một đường cong duyên dáng trên không trung rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất, sau đó lắc lắc bộ lông vũ.

 

Nó nhảy lên bàn trà trước mặt Liên Vô Thương và Ôn Hằng, đứng thẳng trên bàn, giương giương đôi cánh, chỉ nghe tiếng "đinh đang" vang lên, dưới thân nó rơi xuống rất nhiều miếng kim loại nhỏ cỡ bàn tay, giống hệt những mảnh mà Liên Vô Thương đang cầm, nhưng tất cả đều trống không, không hề có một chữ.

 

Ôn Hằng ngồi xổm nhìn chằm chằm vào cánh của Vân Thanh, không thể tưởng tượng nổi: "Nhiều mảnh kim loại như vậy, ngươi giấu ở đâu thế? Ngươi là mèo máy trong phim hoạt hình sao? Giấu đồ ở chỗ nào vậy hả?" Vân Thanh khẽ mổ vào ngón tay của Ôn Hằng, "Chíp chíp."

 

Liên Vô Thương cầm lấy một mảnh kim loại trống đưa cho Vân Thanh: "Ta hỏi, ngươi đáp, đừng giấu diếm." Vân Thanh gật đầu: "Chíp chíp."

 

Liên Vô Thương hỏi: "Ngươi là ai?" Lúc này, điều khiến hai người kia kinh ngạc xảy ra: Vân Thanh nằm úp xuống bàn, giơ cái móng vuốt giữa lên. Chỉ thấy đầu móng vuốt ánh lên kim quang, sắc nhọn như một con dao khắc nhỏ. Vân Thanh "xoẹt xoẹt xoẹt" dùng móng vuốt viết trên mảnh kim loại: "Ta là Vân Thanh, là tiểu đệ tử của Ôn Hằng."

 

Liên Vô Thương ngạc nhiên thốt lên: "Còn có thể như vậy sao?" Hắn nằm mơ cũng không ngờ rằng trong đời mình lại có thể chứng kiến một con gà dùng móng vuốt khắc chữ trên kim loại. Hắn phải thừa nhận, bất kể ra sao vẫn phải khen một câu: "Viết rất đẹp." Vân Thanh ngẩng cao cái đuôi, bộ chữ này là do nó luyện tập khi sao chép sách cho Vân Bạch.

 

Nhìn thấy câu trả lời này, Ôn Hằng cũng cảm thấy hợp lý, dù sao thì con gà thân thiết với hắn như vậy chắc chắn không phải là gà lạ.

 

Liên Vô Thương tiếp tục hỏi: "Những người mà ngươi đưa về, ngươi đều quen biết họ sao?" Vân Thanh lại nhanh chóng khắc: "Đều quen biết, bọn họ đều vì muốn cứu sư mẫu mà đến nhân gian giới."

 

Liên Vô Thương ngập ngừng hỏi: "Sư mẫu?" Vân Thanh trả lời: "Sư mẫu chính là ngươi, ngươi là sư mẫu của ta, ngươi và sư tôn là đạo lữ! Cả hai rất ân ái."

 

Kế tiếp, Liên Vô Thương và Ôn Hằng chứng kiến một sự việc vô cùng khó tin. Hóa ra những cảnh trong mộng của họ đều là thật. Họ đều là những tu sĩ trong truyền thuyết, và thậm chí đã tu thành tiên. Trong trận chiến giữa Cựu Mộc và Tân Mộc, Liên Vô Thương bị cuốn vào nhân gian giới. Ôn Hằng cùng những người đồng đạo của mình đã không màng đến lời nhắn nhủ của Liên Vô Thương mà đuổi theo xuống nhân gian để cứu hắn. Nhưng nhân gian giới đã trở thành lãnh địa của Thiên Đế Hoàng Huyền Luật, khiến những tu sĩ bước vào đều mất đi ký ức, quên đi thân phận, bị Thiên Đạo áp đặt vô số thân phận giả, lầm lũi sống qua ngày.

 

Như để chứng minh lời mình nói là đúng, Vân Thanh còn từ dưới cánh lấy ra hai chiếc hộp gỗ. Liên Vô Thương và Ôn Hằng mở hộp, chỉ thấy bên trong chứa đầy các viên lưu ảnh thạch đủ loại.

 

Những viên lưu ảnh thạch này ghi lại chi tiết hành trình mà Ôn Hằng và những người bạn của mình đã trải qua. Chỉ cần cầm viên lưu ảnh thạch, hình ảnh trong thạch sẽ như dòng nước trôi thẳng vào thức hải của Ôn Hằng và Liên Vô Thương.

 

Ôn Hằng lại mơ thấy, lần này hắn mơ một giấc mộng thật dài. Cuối giấc mộng, hắn nhìn thấy mình xông vào nhân gian giới rực rỡ ánh đèn. Bên cạnh hắn, những người bằng hữu thân thiết lần lượt theo sau. Đến khi tỉnh lại, hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay Liên Vô Thương: "Ta đã tìm được ngươi rồi."

 

Liên Vô Thương cũng mơ một giấc mộng dài. Trong mộng, hắn và Ôn Hằng quen biết rồi yêu nhau, cùng nhau đối phó với Hoàng Huyền Luật, hắn đã ném một nửa thần hồn của mình vào nhân gian giới. Nhưng hắn không ngờ nhân gian giới lại là địa ngục trần gian, một khi vào, sẽ không thể thoát ra. Hoàng Huyền Luật muốn luyện hóa hắn thành pháp khí để đối phó với Ôn Hằng, hắn thà chết cũng không khuất phục. Đến cuối giấc mộng, nửa thần hồn còn lại của hắn cũng không chút do dự tiến vào nhân gian giới, chỉ chờ đến khi dầu cạn đèn tắt thì tự bạo nguyên hồn.

 

Liên Vô Thương mở mắt ra, từ khi gặp lại Ôn Hằng ở nhân gian giới, mỗi lần chạm vào hắn đều cảm thấy tim mình run rẩy. Lần này, hắn thực sự không muốn buông tay Ôn Hằng ra nữa. Liên Vô Thương mỉm cười, cười đến rơi lệ, hắn nghẹn ngào nói: "Không phải đã bảo ngươi đừng đến sao?"

 

Ôn Hằng cúi đầu cọ cọ vào tay Liên Vô Thương: "Ngươi ở đây, làm sao ta không đến được." Khi nói, phong ấn của Thiên Đạo trên người cả hai liền nhanh chóng tan vỡ, một luồng linh quang màu tím vàng khuếch tán, Ôn Hằng và Liên Vô Thương lập tức khôi phục dáng vẻ quen thuộc nhất của mình.

 

Vân Thanh kích động đứng một bên chíp chíp không ngừng, nó rất vui mừng! Sư tôn và sư mẫu cuối cùng cũng khôi phục ký ức mà không bị Thiên Đạo phát hiện! Nó từng sợ chết khiếp, sợ mình tiết lộ thiên cơ rồi bị Thiên Đạo phát giác, đến mức chẳng dám nói lời nào, chỉ có thể cẩn thận bảo vệ hai người. Bây giờ, cuối cùng nó cũng có thể an lòng rồi.

 

Ôn Hằng ôm chặt lấy Liên Vô Thương, ôm nhau thật lâu. Liên Vô Thương dựa sát vào ngực Ôn Hằng, khóe mắt đỏ lên: "Ta chưa từng nghĩ rằng, có một ngày sẽ có nhiều đạo hữu vì ta mà lao vào hiểm cảnh."

 

Khoảng thời gian ở nhân gian giới không dài, nhưng quả thật rất thống khổ. Mỗi khi hắn dần thức tỉnh, Thiên Đạo lại tìm cách áp chế hắn, hoặc phong bế ký ức, khiến hắn bắt đầu một cuộc sống khác, hoặc trực tiếp bạo hành khiến hắn thân tàn ma dại. Hiện giờ, khi đã khôi phục ký ức, hắn không dám nghĩ đến quãng thời gian đó đã bị nhân gian giới hành hạ bao nhiêu lần đến chết. Mỗi lần 'chết đi' đều tiêu hao linh lực của hắn. Ở nơi sâu nhất trong tiềm thức, hắn đã đặt một cấm chế cho mình: nếu có một ngày không thể chịu đựng được nữa, sẽ tự bạo nguyên hồn mà tan biến.

 

May mắn là Ôn Hằng đã đến kịp trước khi đến lúc tự bạo nguyên hồn. Giọng của Liên Vô Thương khàn khàn: "Ngươi không biết Thiên Đạo cũ tàn nhẫn đến mức nào. Hắn có thể xóa bỏ sự tồn tại của một người bất cứ lúc nào, xóa sạch ký ức của họ. Hắn có thể biến tất cả những gì thuộc về ta thành con số không chỉ trong một ngày, cũng có thể để ta từ đỉnh cao rơi xuống vực sâu chỉ trong vài ngày ngắn ngủi."

 

Liên Vô Thương tiếp tục: "Cho dù ta có muốn hay không, Thiên Đạo cũng không cho ta cơ hội phản kháng. Chỉ cần hắn muốn, hắn có thể sắp xếp cho ta bất kỳ thân phận nào, dù ta có từng trải qua những chuyện đó hay không, hắn cũng không hề để tâm, hắn sẽ chồng những trải nghiệm của người khác lên cuộc đời ta. Thật sự... đáng kinh tởm."

 

Liên Vô Thương là người vào nhân gian giới sớm nhất, từ khi hắn đặt chân vào nơi này, Thiên Đạo đã đặc biệt chú ý đến hắn. Mặc dù mới chỉ phi thăng được hai, ba năm, nhưng hắn lại có cảm giác đã sống ở nhân gian cả ngàn năm rồi, vì vậy hắn phải chịu đựng rất nhiều khổ ải. Nhưng dù rơi vào cảnh địa ngục đau đớn như vậy, hắn vẫn có thể thành lập được Tập đoàn Thanh Liên, xây dựng một chỗ dựa cho bản thân.

 

Tập đoàn Thanh Liên ngày hôm nay là kết quả từ vô số lần bị Thiên Đạo "gi ết chết" của Liên Vô Thương, đó là thành quả hắn đạt được sau bao năm đấu tranh với Thiên Đạo.

 

Ôn Hằng đau lòng vô cùng: "Để ngươi phải chịu ấm ức như vậy, tất cả là do ta không tốt, ta nên sớm phát hiện ra sự khác lạ của ngươi. Ngươi đã luôn đề phòng Hoàng Huyền Luật, ngươi đã liên tục nhắc ta rằng đến Hợp Nhất Giới thì phải quay về, nhưng ta lại không nghe lời ngươi, còn khiến ngươi rơi vào hiểm cảnh."

 

Liên Vô Thương vươn tay lau đi giọt lệ nơi khóe mắt Ôn Hằng: "Ta đã rất hạnh phúc rồi, thật sự."

 

Hắn đã chuẩn bị tâm lý chờ đợi cái chết trong tĩnh lặng, vùng vẫy trong tuyệt vọng và khổ nạn, chưa từng dám mơ rằng có một ngày người yêu của hắn sẽ dẫn theo vô số đạo hữu đến cứu hắn.

 

Sau khi hai người họ đã thân mật đủ, họ mới nhớ đến Vân Thanh vẫn đang ngồi trên bàn trà. Vân Thanh đã quen với việc sư tôn và sư mẫu của nó phát "cẩu lương" khắp nơi, nó đang ngồi trên bàn trà, đôi mắt sáng ngời nhìn hai người, trên móng vuốt của nó cầm một mảnh kim loại: "Sư tôn, sư mẫu, hai người muốn song tu sao??"

 

Song... song tu? Tự nhiên nghĩ đến thì không sao, nhưng khi bị Vân Thanh vạch trần ra thế này, cả hai người đều cảm thấy mặt mũi chẳng còn chỗ nào để giấu.

 

Ôn Hằng thở dài, xoa xoa đầu Vân Thanh: "Không phải bảo ngươi đừng đến đây sao? Sao ngươi lại đến?" Vân Thanh lại "xoẹt xoẹt xoẹt" khắc chữ: "Sư tôn, sư mẫu đều ở đây, sư huynh sư tỷ cũng ở đây, ta là đệ tử của Huyền Thiên Tông, đương nhiên cũng phải ở đây."

 

Ôn Hằng bật cười: "Vậy tại sao ngươi không nói rõ thân phận của ngươi ngay từ đầu?" Vân Thanh ngây thơ khắc tiếp: "Khi ta mới vào đây, Bạch Trạch đã dặn rằng, nếu mọi người mất đi ký ức, đó là vì Thiên Đạo đã phong ấn linh hồn của các ngươi. Nếu ta tùy tiện nói rõ thân phận của mình, không những không thể khiến mọi người tỉnh ngộ, mà còn khiến Thiên Đạo phát hiện. Trừ khi trong lòng các ngươi đã có cảm giác nhất định, ta mới có thể nói ra sự thật."

 

Ôn Hằng thở dài: "Ngươi chưa nói thì làm sao biết là không thể?" Vân Thanh đầy oan ức viết: "Lúc mới gặp ta, sư tôn còn muốn mang ta đến sở thú mà."

 

Ôn Hằng lập tức đỏ mặt, quả thực lúc ấy họ không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy Vân Thanh dễ thương, cứ nuôi như một thú cưng là được rồi. Nếu khi đó Vân Thanh cứ khăng khăng nói về thân phận của mình, có lẽ họ không những không tin, mà còn mang nó đến viện nghiên cứu.

 

Vân Thanh ấm ức viết tiếp: "Ta phải cố hết sức mới trốn thoát khỏi chiếc xe đó. Ta nghe thấy hai tên lái xe nói rằng, con gà béo như ta có thể nấu được một nồi lớn. Bọn họ căn bản không định đưa ta đến sở thú để ăn ngon uống tốt, mà định đem ta đi hầm đỏ đấy!"

 

Ôn Hằng vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi ngươi, để ngươi phải chịu thiệt thòi rồi." Vân Thanh rộng lượng vẫy vẫy cánh: "Không sao, ta đã tha thứ cho ngươi rồi. Liên tục mấy đêm nhảy nhót trên ngực sư tôn mà không bị đánh chết, chứng tỏ sư tôn thật sự yêu ta."

 

Ôn Hằng lại hỏi: "Cây gậy ăn xin mà ta gửi gắm cho ngươi đâu rồi? Ngươi để ở ngoài à?" Vân Thanh nhìn Ôn Hằng bằng đôi mắt lấp lánh, rồi lắc đầu. Trái tim Liên Vô Thương chợt đập mạnh: "Ý ngươi là... ngươi mang theo bên mình?" Vân Thanh gật đầu.

 

Liên Vô Thương há hốc miệng kinh ngạc: "Làm sao có thể? Cả nhân gian giới là một trận pháp lớn xuyên thấu linh hồn, tất cả những ai bước vào trận pháp này đều sẽ bị Thiên Đạo tước bỏ ký ức và phong ấn năng lực. Nếu không thể khôi phục ký ức của mình ngay trong trận pháp, thì sẽ liên tục bị xóa sạch trí nhớ, hao tổn linh khí, cho đến khi hồn phi phách tán. Lúc đó ta không để ngươi vào đây là vì sợ ngươi mang theo Đạo Mộc bị Hoàng Huyền Luật phát hiện, còn sợ ngươi sẽ bị hắn đoạt xá, cướp đi Đạo Mộc."

 

"Dựa theo hiểu biết của ta về Hoàng Huyền Luật, việc ngươi và Thiệu Ninh có thể nhẹ nhàng tự do như vậy sau khi vào nhân gian giới, hoàn toàn là vì hắn không để các ngươi vào mắt. Nếu hắn phát hiện Đạo Mộc đang ở đây, hắn tuyệt đối sẽ không buông tha ngươi."

 

Vân Thanh lại đổi một mảnh kim loại khác: "Bạch Trạch đã dặn, trước khi mọi người khôi phục sức mạnh, ta không được lấy Đạo Mộc ra."

 

Liên Vô Thương nhíu mày: "Bạch Trạch còn nói gì nữa?" Vân Thanh khắc tiếp: "Sau khi các ngươi vào nhân gian giới, tiên giới đã có rất nhiều đạo hữu đến trợ giúp. Lý lão và Thông Thiên đều nói, nhân gian giới thực chất là một trận pháp khổng lồ khắc cốt tiêu hồn. Bị kẹt trong trận pháp, gần như không ai có thể thoát thân bằng sức lực của một mình mình."

 

Liên Vô Thương gật đầu: "Đúng vậy, ta cũng phát hiện ra nơi này khắp chốn đều là tử cục, không còn con đường sống." Ôn Hằng nắm chặt tay Liên Vô Thương: "Tại sao ngươi không nói cho ta biết?" Liên Vô Thương đáp: "Nói cho ngươi, chẳng qua chỉ khiến thêm một người phải đau lòng mà thôi."

 

Vân Thanh viết tiếp: "Thông Thiên nói rằng, khi Hoàng Huyền Luật cải tạo Nhất Giới, hắn đã từng đến đây. Lúc đó, vì Hoàng Huyền Luật bày ra đại trận như thế này, hắn đã cãi nhau một trận lớn với Hoàng Huyền Luật."

 

Liên Vô Thương đáp: "Thông Thiên từng là người đứng đầu chấp đạo, Hoàng Huyền Luật khi ấy quả thật rất kính nể hắn."

 

Vân Thanh viết: Thông Thiên nói rằng, trận pháp Khắc Cốt Tiêu Hồn có cách giải, đó chính là làm cho trận pháp không thể chịu đựng nổi mà tự sụp đổ. Sức mạnh của một người thì có hạn, dễ bị trận pháp đùa bỡn, nhưng khi có trăm người, ngàn người, vạn người cùng tiến vào trận pháp, nếu bọn họ không bị trận pháp thao túng, có thể tìm lại ý thức của mình, trận pháp sẽ vì chịu áp lực quá lớn mà tự sụp đổ.

 

Liên Vô Thương ánh mắt chợt lóe sáng: "Thì ra là vậy, thì ra trận pháp này đối với một người chính là tuyệt lộ." Ôn Hành nói: "Người đông sức mạnh lớn, vậy tiếp theo chúng ta có phải sẽ giúp mọi người khôi phục ký ức không?"

 

Vân Thanh gãi cằm: Ta không biết. Bạch Trạch không nói nhiều, chỉ bảo ta phải bảo vệ thật tốt bản thân, bảo vệ thật tốt Đạo Mộc.

 

Ôn Hành xót xa xoa xoa đầu Vân Thanh: "Ngươi chịu nhiều khổ cực rồi, ngươi không thể nói chuyện cũng là vì sự áp chế của Thiên Đạo sao?" Vân Thanh viết: Ta không biết, có lẽ là liên quan đến việc khi ta tiến vào Nhân Gian Giới đã dùng yêu hình.

 

Ôn Hành nghi hoặc: "Dùng yêu hình tiến vào thì rất nhiều người đã làm, lão tổ của ngươi cùng Phượng Quân bọn họ cũng đều dùng yêu hình, tại sao chỉ có ngươi là không thể hóa thành nhân hình?" Vân Thanh chớp chớp mắt: Có lẽ Thiên Đạo thấy ta dễ bị bắt nạt chăng.

 

Dù sao đi nữa, việc có thể khôi phục ký ức, Ôn Hành đã rất hài lòng rồi. Hắn nói với Liên Vô Thương: "Tiếp theo chúng ta cứ theo danh sách trên tờ giấy này, từng người một đi tìm bọn họ, giúp họ khôi phục ký ức nhé?" Liên Vô Thương đáp: "Ta cũng có ý này."

 

Lúc này, Vân Thanh lấy ra một khối lưu ảnh thạch, hắn viết trên mảnh thiết phiến: Ta không phải nhóm cuối cùng tiến vào, trước khi ta vào đây đã có mấy trăm đạo hữu khác tiến vào rồi, nhiều người trong số đó ta còn không quen biết. Khi ta rời đi, trên biển Hỗn Độn còn rất nhiều thuyền liễu diệp đang tiến tới, Bạch Trạch sắp bận chết đi được.

 

Ôn Hành nhận lấy lưu ảnh thạch, xem một hồi, mắt không khỏi đỏ hoe. Liên Vô Thương trầm giọng hỏi: "Làm sao vậy?" Ôn Hành thở dài: "Ta Ôn Hành có tài đức gì, mà lại khiến những người chỉ gặp qua vài lần liều mình vì ta."

 

Trong lưu ảnh thạch, những người xông vào gồm có Kiếm Chân và Hàn Tước của Cửu Khôn Giới, hai người này vì Ôn Hành từng cho Kiếm Chân vài mảnh lá của Đạo Mộc cứu mạng mà chẳng hề ngoảnh đầu lao vào. Nếu nói Kiếm Chân bọn họ vì báo ân cứu mạng mà ra tay tương trợ, thì lão Hoàng chèo thuyền hoàn toàn không có lý do gì để vào đây. Thế nhưng lão Hoàng vẫn ngậm điếu thuốc lớn của mình, cùng hảo hữu Cư Vi nhất tề bước vào.

 

Từ Cửu Khôn Giới đến Sơn Hải Cảnh, danh sách mà Vân Thanh cung cấp chỉ là một phần rất nhỏ. Ôn Hành mũi cay cay: "Ta nên báo đáp bọn họ như thế nào đây?" Liên Vô Thương nghiêm mặt: "Hảo hảo mà sống, không để bị Hiên Viên Luật khống chế. Chỉ có sống sót rời khỏi Nhân Gian Giới, tương lai mới có cơ hội báo đáp bọn họ."

Bình Luận (0)
Comment