Coi Bói Không? Chuẩn Lắm Đấy!

Chương 251

Tạm Thiên Tiếu

 

Nước Chính Thanh rất nhỏ, chỉ có một tòa thành nhỏ bé. Từ đầu thành phía đông cưỡi ngựa chạy đến đầu thành phía tây cũng không mất đến nửa canh giờ. Giữa thời loạn lạc, những thành trì nhỏ như Chính Thanh quốc, có quy mô chỉ như một quốc gia độc lập là rất nhiều, song hầu hết đều đã diệt vong. Duy chỉ có Chính Thanh quốc vẫn trụ vững hơn hai trăm năm nay, nguyên nhân chính là nhờ quân vương cùng thần tử đồng lòng, tương trợ lẫn nhau.

 

Hoàng tộc Chính Thanh quốc nhân khẩu không nhiều, từ lớn đến nhỏ cũng chỉ hơn hai mươi người. Hiện tại, đất nước Chính Thanh quốc thái dân an, gió hòa mưa thuận, hoàng đế tuổi trẻ tài cao, quần thần trung thành, tận tụy, khắp chốn đều là cảnh thịnh thế thái bình.

 

Khi Tạm Thiên Tiếu đến Đông Cung, thái tử đang cầm bút viết tấu chương. Nghe thấy tiếng bước chân, vị thái tử tuấn tú ngẩng đầu, dừng tay, nở nụ cười ôn hòa nhìn về phía Tạm Thiên Tiếu: "Thiên Tiếu đến rồi?" Tạm Thiên Tiếu mỉm cười thi lễ: "Thái tử." Y rất thích dáng vẻ của thái tử khi cầm bút, nhìn mãi mà không thấy chán.

 

Thái tử họ Triệu, tên Quân, vừa đến tuổi cài trâm, nhưng đã được văn võ bá quan đồng thanh khen ngợi. Nếu cho thời gian, chắc chắn sẽ trở thành một minh quân sáng suốt. Còn Tạm Thiên Tiếu là bạn đọc sách bên cạnh thái tử, xuất thân là con trai trưởng nhà họ Tạm, từ nhỏ đã được kỳ vọng cao. Tạm tướng từng nói với y, đợi đến khi y trưởng thành, sẽ kế thừa y bát của ông, phò tá thái tử cùng nhau tạo dựng một thời kỳ thái bình thịnh thế, trở thành một danh thần vang danh thiên hạ.

 

Triệu Quân hỏi: "Hôm nay sao đến trễ vậy?" Tạm Thiên Tiếu đáp: "Cũng tại mẫu thân của ta, nhất định bắt ta ăn một bát đậu hoa mới cho ra ngoài." Triệu Quân cười nói: "Đậu hoa của Tạm phu nhân quả thực mỹ vị, ngươi có thể ăn nhiều hơn chút nữa mà." Tạm Thiên Tiếu chớp chớp mắt: "Ta đã ăn ba bát rồi."

 

Triệu Quân nói: "Gần đây trong thành xuất hiện kỳ nhân từ phía tây dãy núi Chính Thanh đến, Thiên Tiếu, ngươi có biết phía tây dãy núi Chính Thanh có gì không?" Tạm Thiên Tiếu lắc đầu: "Không biết. Dãy núi Chính Thanh hiểm trở, chim bay không qua, người khó vượt, từ xưa đến nay đều là tấm bình phong thiên nhiên. Những kẻ gọi là kỳ nhân kia phần lớn đều là lừa gạt mà thôi?" Triệu Quân nói: "Thiên Tiếu, ngươi nói vậy là sai rồi. Phải biết rằng, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân."

 

Tạm Thiên Tiếu mỉm cười nói: "Thái tử nói rất đúng, vi thần xin tiếp thu." Triệu Quân búng nhẹ vào trán Tạm Thiên Tiếu: "Ha ha ha, lại học theo dáng vẻ của Tạm tướng rồi." Tạm Thiên Tiếu xoa xoa trán, cười đến nỗi đôi mắt cong thành hai đường chỉ nhỏ. Y thích một thái tử như vậy, thích cuộc sống như vậy. Nếu tương lai mỗi ngày đều có thể cùng thái tử ở bên nhau, cùng nhau bàn luận quốc sự, cùng nhau tâm sự thì thật tốt biết bao.

 

Thế nhưng trời không chiều lòng người, không bao lâu sau khi Triệu Quân nói lời ấy, Chính Thanh quốc đã xảy ra đại sự. Hôm ấy trời âm u, như sắp đổ mưa. Mẫu thân làm đậu hoa gọi Tạm Thiên Tiếu từ phía sau: "Thiên Tiếu, vào ăn đi." Tạm Thiên Tiếu sốt ruột vẫy tay: "Mẫu thân, con về sẽ ăn sau." Hôm nay y đã hẹn cùng thái tử ra ngoài thành cưỡi ngựa, nếu trời mưa thì phải thay đổi hành trình. So với việc thay đổi hành trình, y luôn có một cảm giác bất an vô cùng khó chịu.

 

Đột nhiên, một tiếng sấm nổ vang trời, chưa từng nghe qua tiếng động nào đáng sợ đến như vậy. Trong tiếng sấm, vang lên một giọng nói uy nghiêm: "Chúng dân Chính Thanh quốc, ta là sứ giả của Thiên Đạo, Thiên Lộc thượng nhân." Thanh âm vang vọng như vậy, khiến Tạm Thiên Tiếu không khỏi dừng chân, ngẩng đầu nhìn lên trời.

 

Đó là lần *****ên Tạm Thiên Tiếu chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng như thế. Bầu trời âm trầm tựa như sắp sụp xuống, giữa tầng mây xuất hiện một nam tử khoác áo choàng đen, trên đầu mọc ra một chiếc sừng, toàn thân bị linh quang bao bọc, nhìn qua khiến người ta không tự chủ được mà muốn quỳ xuống.

 

Thiên Lộc thượng nhân cất tiếng: "Ta phụng lệnh Thiên Đạo truyền đạo nhân gian, khi đến Thượng Thanh thành, phát hiện linh khí nơi đây bế tắc, sinh cơ cạn kiệt, chúng dân nơi đây đều chỉ là phàm nhân không biết tu hành là gì. Thật đáng tiếc, thật đáng thương!"

 

Tạm Thiên Tiếu sắc mặt đại biến, tên này đang nói bậy gì vậy? Những quốc gia xung quanh y đều ít nhiều biết được một chút, không nơi nào có thể thịnh vượng phồn hoa như Chính Thanh quốc của y, làm sao có thể nói bậy như vậy được? Tạm Thiên Tiếu gấp gáp chạy về phía hoàng cung, trái tim như bị một bàn tay vô hình siết chặt.

 

Thiên Lộc thượng nhân nói: "Bản tôn đã tính toán, phát hiện kẻ gây ra tình cảnh này không phải ai khác, chính là hoàng thất Chính Thanh quốc. Hoàng thất tọa lạc trên long mạch, áp chế linh khí. Lẽ ra đây phải là một vùng đất ai ai cũng có thể tu hành, nhưng nay lại suy tàn đến mức này!"

 

Tạm Thiên Tiếu nghe thấy tiếng hoàng đế: "Yêu đạo phương nào dám ở đây nói xằng nói bậy?!" Trong ký ức của Tạm Thiên Tiếu, thanh âm của hoàng đế luôn ôn hòa mà uy nghiêm, nhưng lần này, y lại nghe thấy hoàng đế đang run rẩy. Trước mặt tu sĩ, phàm nhân chỉ như cỏ rác.

 

Thiên Lộc thượng nhân cười lạnh một tiếng, hắn đưa tay ra. Mọi người chỉ thấy giữa hư không xuất hiện một bàn tay khổng lồ, bàn tay từ trên trời rơi xuống, siết chặt lấy hoàng đế. Hoàng đế vùng vẫy: "Thả trẫm ra!"

 

Thiên Lộc thượng nhân cười lớn: "Ngươi tội ác tày trời, chặn đứng linh khí nơi này, còn dám cuồng ngôn trước mặt bản tôn sao?" Thiên Lộc thượng nhân quay về phía mọi người trong thành mà nói: "Ta chính là tu sĩ, là thượng cổ tường vân. Chính Thanh quốc lẽ ra mỗi người đều có thể thoát khỏi năm vòng luân hồi, thoát khỏi sinh lão bệnh tử, đều là những kẻ hoàng tộc vô tri đã sửa đổi vận mệnh của các ngươi."

 

Thanh âm của Thiên Lộc mang theo vẻ mê hoặc: "Nào, hãy tu hành đi, mỗi người các ngươi đều có thể như ta, lật mây che trời, trừ gian diệt ác." Hoàng đế gào lên: "Láo ngôn!! Đừng nghe hắn yêu ngôn hoặc chúng!"

 

Thiên Lộc thượng nhân khẽ cười, hắn nhẹ nhàng bẻ gãy cổ hoàng đế. Chỉ nghe một tiếng "rắc" vang lên, máu tươi như mưa bắn xuống hoàng cung Chính Thanh quốc.

 

Thiên Lộc thượng nhân vung tay, hơn hai mươi người hoàng tộc đều bị hắn kéo lên giữa không trung. Đại thần trong cung kinh hoảng kêu lên: "Hộ giá! Hộ giá!" Từng mũi tên như đàn châu chấu bắn về phía Thiên Lộc thượng nhân, nhưng chỉ vì hắn đứng quá cao, mũi tên căn bản không thể chạm đến.

 

Thiên Lộc thượng nhân mê hoặc nói: "Các ngươi muốn biết làm thế nào để trở nên như ta, tu hành không?" Tạm Thiên Tiếu đang chạy trên con đường dài, y nghe thấy đám dân ngu ngốc đáp lại Thiên Lộc thượng nhân: "Muốn—"

 

Trái tim Tạm Thiên Tiếu như bị thiêu đốt, y biết Thiên Lộc thượng nhân đang nói dối. Chính Thanh quốc có được ngày hôm nay, chính là nhờ quân thần một lòng, cùng nhau chống cự ngoại tộc. Nhờ vậy mới có thể giành lấy một mảnh đất yên bình giữa thời loạn thế! Nhưng Thiên Lộc thượng nhân chỉ cần vài câu nói đơn giản, liền có thể phủ nhận toàn bộ công lao hai trăm năm của các đời quân vương và thần tử Chính Thanh quốc! Đáng sợ hơn nữa, những bách tính mà họ dốc sức bảo vệ lại đang bị mê hoặc!

 

Thiên Lộc nói: "Chỉ cần uống máu thịt của hoàng tộc, mọi người đều có thể giống ta mà hóa tiên phi thăng—đến đây nào—"

 

Đôi đồng tử của Tạm Thiên Tiếu co rút lại, y nhìn về khuôn mặt của Triệu Quân trên không trung: "Không—" Triệu Quân nhìn về phía y, đôi môi khẽ động, nhưng vì đã bị khống chế, Tạm Thiên Tiếu không nghe được những gì hắn nói, chỉ có thể thấy đôi môi của Triệu Quân đang mấp máy.

 

Sau đó, Triệu Quân cùng người thân bên cạnh máu thịt văng tung tóe tại chỗ, Thiên Lộc dùng tà thuật gì đó khiến máu của Triệu Quân cùng hoàng thất như mưa nhỏ giọt xuống. Đứng dưới, mọi người như đang tắm trong cơn mưa máu. Máu nhỏ xuống mặt Tạm Thiên Tiếu, y đưa tay lên lau, lòng bàn tay đầy máu tươi. Nhìn dòng máu đỏ tươi trên tay, trước mắt y tối sầm, ngất đi.

 

Dân chúng bị kích động, họ vươn tay lên trời, li3m lấy những giọt máu tươi từ trên rơi xuống. Tạm Thiên Tiếu trông thấy thân thể Triệu Quân rơi nhanh từ trên cao xuống, y cảm giác trời đất như sụp đổ.

 

Thị vệ và quần thần trong hoàng cung liều chết chống cự, Thiên Lộc dụ dỗ các quan lại: "Nếu các ngươi quy thuận ta, ta có thể cho các ngươi con đường sống, dạy các ngươi tu hành."

 

Tạm tướng khinh bỉ phun một ngụm nước bọt vào Thiên Lộc: "Phì, yêu đạo! Người người đều có thể tru diệt ngươi!" Thiên Lộc cười lạnh: "Khí khái lắm. Để ta xem các ngươi có thể chống đỡ được bao lâu."

 

Tạm Thiên Tiếu không biết bản thân đã tỉnh lại như thế nào, khi y hồi tỉnh, khắp nơi đã loạn lạc. Thành Chính Thanh y từng quen thuộc giờ đã biến đổi hoàn toàn, đất đầy máu tanh... Ở nơi mà Triệu Quân cùng hoàng thất rơi xuống, chỉ còn lại vài mảnh xương vụn vỡ, hoàng tộc đã bị chính những bách tính mà họ bảo vệ ăn sống!

 

Tạm Thiên Tiếu nhìn vũng máu dưới đất mà nôn khan, nhưng không thể nôn ra bất cứ thứ gì, chỉ nghẹn đến nỗi nước mắt giàn giụa.

 

Ngày *****ên Thiên Lộc đến Chính Thanh quốc, hoàng tộc bị đồ sát hoàn toàn. Ngày thứ hai, các đại thần không chịu quy hàng liền tuẫn chủ. Sau khi hay tin Tạm tướng tuẫn tiết, tất cả nữ quyến trong phủ họ Tạm đều theo Tạm tướng mà ra đi. Tạm Thiên Tiếu cũng muốn theo người nhà mà đi, nhưng mẫu thân của y nói rằng y là hy vọng của nhà họ Tạm, y phải sống thật tốt.

 

Nhìn hình dáng đôi môi của mẫu thân, y cuối cùng cũng hiểu được Triệu Quân đã nói gì với y trước khi chết. Triệu Quân và mẫu thân của y đều nói cùng một câu: "Hãy sống thật tốt."

 

Từ ngày đó, Tạm Thiên Tiếu không còn là con trai của Tạm tướng nữa. Y cùng những thiếu niên khác bị hiến cho Thiên Lộc thượng nhân. Thiên Lộc cho bọn họ uống một loại dược, nhiều người sau khi uống xong liền nổ tung mà chết. Trong nhóm người ấy, chỉ có Tạm Thiên Tiếu là còn sống.

 

Sau này y mới biết, dược mà Thiên Lộc cho họ uống có thể kích phát linh căn trong cơ thể. Bởi dược tính quá mạnh mẽ, người nào không có linh căn sẽ chết thê thảm ngay tại chỗ. Còn những kẻ sống sót, sẽ trở thành dược dẫn của hắn, máu huyết của người có linh khí là nguyên liệu để hắn luyện đan.

 

Thực lòng mà nói, khi Tạm Thiên Tiếu trông thấy những người bên cạnh mình nổ tung thành một vũng máu, trong lòng y không có nỗi sợ hãi, chỉ có sự châm biếm. Đây chính là con đường mà đám dân ngu ngốc Chính Thanh quốc chọn, họ đã từ bỏ quốc quân và các thần tử luôn bảo vệ họ, chọn nghe lời một tên yêu đạo chỉ với vài lời lừa phỉnh. Chính vì đám dân ngu xuẩn này mà Chính Thanh quốc rơi vào cảnh khói lửa mịt mù, kết cục thảm thương hôm nay đều là báo ứng mà thôi.

 

Cuộc sống làm dược nhân vô cùng khổ sở, Tạm Thiên Tiếu chưa từng tiếp xúc với thuật tu hành. Khi linh khí ép buộc lưu chuyển trong kinh mạch của y, cảm giác quả thực không bằng chết. Đã có rất nhiều lần y ngất xỉu, chỉ muốn từ bỏ, nhưng nghĩ đến cha mẹ chết thảm, nghĩ đến Triệu Quân hy vọng y sống tiếp, y lại nghiến răng kiên trì.

 

Còn sống thì mới có hy vọng, cho dù mỗi ngày đều phải chịu đựng nỗi đau đớn không thể chịu nổi, Tạm Thiên Tiếu cũng nghiến răng chịu đựng.

 

Tư chất của y không tệ, vận khí cũng không tồi, y đánh cắp được U Đàm bát của Lộc Nguyên Lượng, vượt qua dãy núi Chính Thanh, đến được Vũ Linh giới. Vì sợ Lộc Nguyên Lượng tìm y gây rắc rối, y cố tình trốn vào Vận thành nơi cực bắc. Ở thành Vận tối tăm không ánh sáng, y dựa vào U Đàm bát cùng với ngộ tính của bản thân mà tu hành. Điều duy nhất chống đỡ cho y là ý chí sống sót và báo thù.

 

Người người đều nói vị chân nhân của Bất Động phường ở Vận thành ôn hòa như ngọc, nhưng chỉ có Tạm Thiên Tiếu tự biết bên dưới vẻ ngoài ấy, chấp niệm của y sâu đến nhường nào. Y cảm thấy thế giới của mình đã vỡ nát trong ba ngày đen tối ấy ở Chính Thanh quốc, hiện tại Tạm Thiên Tiếu chẳng qua chỉ là một cỗ thân xác không hồn.

 

Cho đến một ngày, Vận thành xuất hiện hai người đàn ông. Vừa thấy hai người này, U Đàm bát của y liền rung lên. Người đi đầu lớn tiếng nói với Tạm Thiên Tiếu: "Ngươi chính là Tạm chân nhân? Ta là Cát Hoài Cẩm của Cát gia núi Ngu Sơn, còn người sau lưng là tùy tùng của ta, Tiểu Cẩm. Nghe nói ngươi có khả năng nhìn thấu thiên cơ? Giúp ta tính thử một quẻ xem?"

 

Mắt Tạm Thiên Tiếu hơi ửng đỏ, y mỉm cười hành lễ: "Được." Thiên đạo đối với y không quá bạc bẽo, thái tử mà y ngày đêm mong nhớ lại một lần nữa đứng trước mặt y.

 

Tạm Thiên Tiếu chợt bừng tỉnh, sao y lại mơ một giấc mộng như vậy? Cuối giấc mộng, y nhìn thấy Tiểu Cẩm nhân ngẫu và Cát Hoài Cẩm đứng trước mặt mình. Y nhẹ nhàng thở ra, quay đầu nhìn Cát Hoài Cẩm đang nằm bên cạnh, y đưa tay khẽ chạm vào mặt Cát Hoài Cẩm: "May mà..."

 

Tạm Thiên Tiếu đắp chăn lại cho Cát Hoài Cẩm, vô thức hắn cựa mình, rúc lại gần y hơn. Y vui vẻ ôm lấy Cát Hoài Cẩm, nhắm mắt lại.

 

Tạm Thiên Tiếu là một tay lão luyện trong việc làm ăn, y rất giỏi trong việc nhìn thấu lòng người. Chỉ dựa vào một thân một mình ở Vận thành mà có thể gây dựng nên cơ nghiệp đồ sộ như Bất Động phường, cũng đủ để thấy năng lực của y mạnh mẽ đến mức nào. Đừng nhìn y lúc nào cũng mỉm cười, không ít đối thủ đến khi nhận ra đã bị y lừa cho quay mòng mòng. Y ôn nhu nhã nhặn, phong thái nho nhã, khi trò chuyện, câu nào nói ra cũng khiến người ta cảm thấy thoải mái.

 

Bất Động phường bình yên kinh doanh suốt năm trăm năm, Tạm Thiên Tiếu đã trở thành vương của Vận thành. Rồi một ngày nọ, Vận thành xuất hiện một tên hành khất, và rồi... không còn "rồi" nữa. Vận thành sụp đổ, cơ nghiệp trăm năm của Tạm Thiên Tiếu tan thành mây khói.

 

Chuyện này nếu là ai cũng khó mà chấp nhận nổi. Khi mọi người nghĩ rằng Tạm Thiên Tiếu sẽ tiêu diệt Ôn Hành, y quả thật đã làm như vậy. Ôn Hành cùng đồng bọn bị Tạm Thiên Tiếu lừa đến mức mất sạch cả quần áo, suýt chút nữa đã chết trong di tích Thông Thiên.

 

Tóm lại, vào lúc hai thầy trò đang giằng co lẫn nhau, tính mạng của Cát Hoài Cẩm đã gần đến điểm cuối. Tạm Thiên Tiếu chỉ cân nhắc trong chốc lát, rồi quyết định sử dụng Đồng Sinh Cộng Tử Thuật.

 

Đồng Sinh Cộng Tử là một loại cấm thuật, cũng được coi là một dạng của thuật hiến tế. Thông thường, hiến tế là dùng mạng của kẻ khác để đổi lấy sức mạnh to lớn hoặc một loại năng lực nào đó. Nhưng khác với hiến tế thông thường, Đồng Sinh Cộng Tử Thuật lại dùng chính tính mạng của người thi pháp làm vật hiến tế.

 

Thế gian này chẳng có kẻ ngốc nào nguyện ý chia sẻ tính mạng của mình cho người khác cả. Từ khi Đồng Sinh Cộng Tử Thuật ra đời hơn vạn năm nay, trong giới tu chân chỉ có hai người thi pháp thành công.

 

Người *****ên thi triển thành công là Lăng Ba tiên tử của phái Đấu Nam. Phu quân mà nàng yêu thương nhất đã tẩu hỏa nhập ma và sắp bỏ mạng, Lăng Ba tiên tử bèn sử dụng bí thuật này để chia sẻ sinh mệnh của mình cho phu quân. Thế nhưng nàng lại không may mắn, sau khi phu quân hấp thụ nguyên thọ của nàng mà sống lại, hắn liền thay lòng đổi dạ, cùng một nữ tu khác bỏ trốn. Để lại Lăng Ba tiên tử chìm trong sự hối hận và căm hận, kẻ phụ tình ấy lại dùng sinh mệnh của nàng để đi ve vãn kẻ khác, nàng sống thì khó chịu, chết lại cảm thấy không đáng cho một kẻ bội bạc như vậy.

 

Cảnh ngộ của Lăng Ba tiên tử đã gióng lên hồi chuông cảnh báo cho những người tu đạo khác: Đồng Sinh Cộng Tử Thuật không phải là thứ tốt, đầu tư vào nó là điều vô cùng rủi ro, khi thi pháp phải cân nhắc thật kỹ lưỡng.

 

Người thứ hai thi triển thành công chính là Tạm Thiên Tiếu. Vì Cát Hoài Cẩm, y đã thành công thực hiện thuật pháp này. Cát Hoài Cẩm là một nhân vật hiếm có tựa thần tiên, nhưng lại có một nhược điểm chí mạng: hắn không thể sống quá năm trăm năm. Đây là lời nguyền của nhà họ Cát, toàn bộ Cát gia không ai có thể vượt qua ngưỡng tuổi năm trăm.

 

Tạm Thiên Tiếu và Cát Hoài Cẩm quen biết nhau hơn bốn trăm năm, chỉ cần một ánh mắt cũng hiểu rõ đối phương muốn làm gì. Loại ăn ý này, ngay cả những đạo lữ bình thường cũng khó mà đạt tới. Khi nhìn thấy nguyên thọ của Cát Hoài Cẩm đã cạn kiệt, Tạm Thiên Tiếu bất chấp tất cả mà thi pháp. Y đã thành công, từ đó sinh mệnh của y và Cát Hoài Cẩm liên kết với nhau. Nhưng đây là một loại thuật pháp nghịch thiên, Tạm Thiên Tiếu đã đánh mất tu vi, còn Cát Hoài Cẩm thì tóc bạc trắng.

 

Ngay khi mọi người nghĩ rằng cả hai sắp cùng nhau tan biến, kỳ tích đã xảy ra. Tạm chân nhân lại bái một tiểu bối vô danh làm sư phụ, từ đó y và Cát Hoài Cẩm đã sống sót. Sau di tích Thông Thiên, trên đời không còn Tạm chân nhân của Vận thành nữa, mà chỉ còn Tứ trưởng lão Tạm Thiên Tiếu của Huyền Thiên Tông, suốt ngày cười mỉm như một con hồ ly gian xảo.

 

Sau khi nhập môn, Tạm Thiên Tiếu cũng đã nếm trải hết những trận côn yêu thương của sư tôn và quyền sắt tình thương của sư huynh, rồi từ đó cắm rễ ở Huyền Thiên Tông. Dưới sự dẫn dắt của y, Huyền Thiên Tông làm ăn ngày càng phát đạt.

 

Những tông môn khác phát đạt, hoặc là dựa vào kỳ trân dị bảo, hoặc là nhờ người đông thế mạnh. Huyền Thiên Tông khi mới thành lập chẳng có gì, ăn gì cũng không còn thừa. Toàn tông môn từ trên xuống dưới chỉ có bốn sư huynh đệ cùng một lão tổ môn phái lạc quan mù quáng. Cả tông môn nghèo nàn đến nỗi ngay cả tòa hành cung *****ên trong môn cũng là lão tổ thuận tay lấy từ di tích về.

 

Về kỳ trân dị bảo thì càng không cần nhắc đến. Các sư huynh đệ còn đang chập chững trên con đường tu hành, ngoại trừ lão tam Ôn Báo có tu vi sắp xuất khiếu, Thẩm Nhu và Cẩu Tử chỉ mới đạt đến Kim Đan kỳ. Ai ai cũng biết, mỗi một tu sĩ cấp cao đều là nhờ ngàn vạn thiên tài địa bảo đắp thành.

 

Nếu Vận thành vẫn còn, Tạm Thiên Tiếu có thể dựa vào chức vụ Thành chủ mà nuôi sống cả tông môn. Nhưng sư tôn không biết nghĩ của y đã làm sụp Vận thành rồi. Đừng nói đến việc nuôi sống tông môn... một thời gian dài chỉ cần nghĩ đến Vận thành là Tạm Thiên Tiếu lại muốn g iết chết Ôn Hành cho hả giận.

 

Lúc Tạm Thiên Tiếu gia nhập Huyền Thiên Tông, y chỉ có thể thắt lưng buộc bụng mà sống qua ngày. Số vốn liếng tích lũy được từ những năm tháng trước đều dồn hết vào tông môn. Trước đây y còn có thể dựa vào U Đàm bát để xem mệnh đoán quẻ kiếm thêm thu nhập, nhưng từ khi bái Ôn Hành làm sư tôn, U Đàm bát đã bị lũ kiến của Ôn Hành gặm nát, y cũng đã thề rằng sẽ không bao giờ dùng chút tu vi nửa vời ấy để xem mệnh nữa. Ngay cả vận mệnh của mình y còn không đoán trúng, sao có thể xem cho người khác?

 

So với các tông môn khác, Huyền Thiên Tông thực sự là đồ bỏ đi. Thế nhưng lão tổ tông môn Ôn Hành lại vô cùng điềm nhiên, hắn còn có một người bạn đồng bệnh tương liên tên là Thiệu Ninh, Huyền Thiên Tông ít ra còn có năm người, bên Thiệu Ninh chỉ có ba người! Nhìn Ôn Hành ngốc nghếch mà vui cười, Tạm Thiên Tiếu chỉ biết lo lắng đến bạc cả đầu.

 

Giữa tình cảnh tứ bề là hiểm cảnh như vậy, Huyền Thiên Tông lại có thể mở ra một con đường máu. Mà trong đó, công lao của Tạm Thiên Tiếu không hề nhỏ. Có người nói, nếu không có Tứ trưởng lão Tạm Thiên Tiếu, Huyền Thiên Tông nhất định sẽ không giàu sang cường thịnh như bây giờ.

 

Rất ít người biết rằng, khoản tiền *****ên của Huyền Thiên Tông không phải nhờ Phi Tiên Lâu hay Thiên Cơ Các, mà là nhờ bán Truyền Tống Trận. Ôn Hành chẳng có tài cán gì, nhưng Truyền Tống Trận do hắn chế tạo lại vừa nhanh vừa tốt vừa ổn định, có thể nghiền nát vô số các tông môn khác trong Vũ Linh giới.

 

Tuy nhiên, trong tông môn chỉ có một mình Tạm Thiên Tiếu có thể bán được Truyền Tống Trận, Ôn Hành đã thử ra ngoài quảng bá một lần, suýt nữa bị người ta đánh cho quay trở về. Cẩu Tử tuy có chút hứng thú với nghệ thuật buôn bán, nhưng tu vi của hắn lại quá yếu. Trong tình huống như vậy, một mình Tạm Thiên Tiếu gánh vác toàn bộ trọng trách kinh tế của tông môn.

 

Để tìm kiếm cơ hội làm ăn cho Huyền Thiên Tông, Tạm Thiên Tiếu đã không thể không tìm đến Cát Hoài Cẩm. Năm xưa, đa phần tài nguyên Truyền Tống Trận đều do Cát gia nắm giữ, muốn cướp địa bàn từ miệng Cát gia không phải là chuyện dễ dàng.

 

Khi đó, các trưởng lão Cát gia đều không đồng ý để Cát Hoài Cẩm nhường nhịn, nhưng Cát Hoài Cẩm vẫn gật đầu. Vì chuyện này, các trưởng lão Cát gia đã ầm ĩ với Cát Hoài Cẩm suốt một thời gian dài.

 

Sau đó, việc kinh doanh của Huyền Thiên Tông càng lúc càng suôn sẻ, quy mô càng lúc càng lớn, lúc ấy người của Cát gia mới thôi không nhắc tới nữa. Tạm Thiên Tiếu với nụ cười cong cong như hồ ly, và Cát Hoài Cẩm trầm lặng, phong thái cao nhã, tính cách hoàn toàn trái ngược, nhưng khi ở bên nhau lại vô cùng hòa hợp. Để thuận tiện cho hai người qua lại, Ôn Hành còn cố ý thiết lập Truyền Tống Trận giữa Cát gia núi Ngu Sơn và Tiểu Thảo Phong của Huyền Thiên Tông. Như vậy, hai người bạn tốt có thể thường xuyên gặp mặt.

 

Càng ở bên nhau lâu, Tạm Thiên Tiếu càng cảm thấy quan hệ giữa y và Cát Hoài Cẩm có điều không đúng. Không biết phải diễn tả cảm giác này ra sao, chỉ là khi không gặp thì nhớ, mà khi gặp lại không nói được mấy câu thì đã thấy ngượng ngùng. Y không hiểu mình bị làm sao, trước đây đâu phải như vậy. Tuy rằng họ vẫn rất ăn ý, nhưng Tạm Thiên Tiếu cảm thấy Cát Hoài Cẩm đang có tâm sự, hắn không vui.

 

Tạm Thiên Tiếu muốn hỏi nguyên do, nhưng Cát Hoài Cẩm chẳng nói gì cả.

 

Khi đó, Huyền Thiên Tông đón nhận vị Lục sư đệ của họ, Vương Đạo Hòa, khiến tông môn suốt ngày gà bay chó sủa. Tuy nhiên, Tạm Thiên Tiếu thường xuyên không ở trong tông, nên cũng ít khi gặp mặt vị sư đệ này. Y không thể ngờ rằng Vương Đạo Hòa lại dám ra tay với mình!

 

Tạm Thiên Tiếu chỉ nhớ rằng y và Cát Hoài Cẩm đang tính toán sổ sách thu chi nửa năm của tông môn, thì một làn hương thơm ngọt ngào thoảng đến... Y liền ngang nhiên ôm lấy Cát Hoài Cẩm, sau đó trong đầu chỉ còn lại những ký ức hỗn loạn mơ hồ.

 

Khi Tạm Thiên Tiếu tỉnh lại, y chỉ thấy Cát Hoài Cẩm nằm bên cạnh, mặt mày nhăn nhó, sắc mặt tái nhợt. Hắn thở d ốc, nằm yếu ớt và tiều tụy trên giường, nơi cổ còn vương dấu hôn đỏ sẫm. Đầu Tạm Thiên Tiếu như bị sét đánh trúng, toàn bộ thần trí tựa hồ như thoát khỏi thiên linh cái, đầu óc trống rỗng.

 

Y run rẩy kéo chăn ra, chỉ nhìn thoáng qua, đôi mắt đã đỏ hoe. Người mà y tôn trọng và yêu mến như Cát Hoài Cẩm lại bị y làm tổn thương đến mức ấy, từng mảng đỏ thẫm nhuộm đỏ đôi mắt Tạm Thiên Tiếu, y không còn cách nào để sống tiếp, càng không cách nào đối diện với Cát Hoài Cẩm.

 

Tạm Thiên Tiếu đưa tay lên định đánh xuống đầu mình: "Ta đã làm gì vậy chứ? Cát huynh, ta có lỗi với ngươi." Y đường hoàng ở trong tông môn, ai lại có thể hãm hại y như vậy? Y vừa thẹn vừa hổ, không dám ngẩng đầu nhìn Cát Hoài Cẩm, chỉ muốn một chưởng đánh chết chính mình.

 

Giọng nói khàn khàn của Cát Hoài Cẩm vang lên: "Ngươi... không thích ta sao?" Thích, làm sao có thể không thích? Bao nhiêu năm nay sớm chiều ở chung, Cát Hoài Cẩm là bạn, là huynh đệ, là người thân của y. Trong lòng y có những tâm tư nhỏ nhặt đối với Cát Hoài Cẩm, nhưng mỗi khi ý nghĩ ấy xuất hiện, y đều cảm thấy bản thân không xứng với Cát Hoài Cẩm.

 

Mỗi khi đôi mắt lam trong veo ấy nhìn về phía y, y lại cảm thấy chính mình dơ bẩn, đã nảy sinh ý nghĩ xấu xa ấy. Kết quả, người vượt qua giới hạn lại là y, y còn mặt mũi nào để sống nữa?

 

Đối diện với câu hỏi của Cát Hoài Cẩm, Tạm Thiên Tiếu cúi đầu, khe khẽ đáp: "Tất nhiên là thích." Cát Hoài Cẩm cố gắng muốn ngồi dậy, Tạm Thiên Tiếu vội vàng giữ hắn lại: "Ngươi đừng động, muốn gì cứ để ta lấy cho." Cát Hoài Cẩm yếu ớt nằm trên giường: "Ta có lời muốn nói với ngươi, ta không phải là Triệu Quân, ta là Cát Hoài Cẩm."

 

Triệu Quân là người mà Tạm Thiên Tiếu đã dốc lòng theo đuổi khi còn trẻ, là quân vương, là bạn, là huynh trưởng. Vì Triệu Quân mà Tạm Thiên Tiếu có thể bất chấp tất cả để báo thù cho họ, cũng chính vì Triệu Quân mà Tạm Thiên Tiếu đã trở thành bạn của Cát Hoài Cẩm trong suốt bao nhiêu năm.

 

Nhưng Cát Hoài Cẩm và Triệu Quân vốn không giống nhau. Triệu Quân hoạt bát, hùng biện, còn Cát Hoài Cẩm lại trầm tĩnh, ít nói. Triệu Quân lạc quan vui vẻ, Cát Hoài Cẩm lại chu đáo, tinh tế... Khuôn mặt của Triệu Quân và Cát Hoài Cẩm cũng không hề giống nhau. Triệu Quân anh tuấn, còn Cát Hoài Cẩm thì ôn nhuận như ngọc. Nếu không phải U Đàm bát phản ứng, y vốn không thể nhận ra Cát Hoài Cẩm chính là chuyển thế của Triệu Quân.

 

Nghe thấy Cát Hoài Cẩm nói như vậy, trong lòng Tạm Thiên Tiếu đầy chua xót, y nói: "Trong lòng ta, ngươi và Triệu Quân đều quan trọng như nhau." Cát Hoài Cẩm kiên định lắc đầu: "Không, ta không phải là Triệu Quân, ta là Cát Hoài Cẩm." Cát Hoài Cẩm để bụng. Khi biết Tạm Thiên Tiếu vì Triệu Quân mới bảo vệ hắn, thậm chí còn vì hắn mà dâng hiến cả tính mạng, Cát Hoài Cẩm cảm thấy rất khó chịu.

 

Hắn ngập ngừng, từng từ một chậm rãi nói: "Triệu Quân đã chết trong tay Lộc Nguyên Lượng, không còn lại một mảnh xương cốt. Cho dù có chuyển thế thành ta, một ta không có ký ức của Triệu Quân, cũng không phải là Triệu Quân trước đây."

 

Cát Hoài Cẩm nghiêm túc nhìn Tạm Thiên Tiếu: "Ngươi nhìn vào mắt ta." Tạm Thiên Tiếu không dám nhìn. Mỗi khi nhìn vào mắt Cát Hoài Cẩm, y đều cảm thấy tất cả suy nghĩ trong lòng đều bị phơi bày *****.

 

Cát Hoài Cẩm thẳng thắn nói: "Ngươi biết ta là một luyện khí sư. Trong thế giới của ta, đúng là đúng, sai là sai. Gần đây, mỗi khi nhìn thấy ngươi, trong lòng ta lại khó chịu." Sắc mặt Tạm Thiên Tiếu tái nhợt: "Tại... tại sao?" Cát Hoài Cẩm đáp: "Ta nghĩ rất lâu, chắc là do Triệu Quân."

 

Triệu Quân đã sớm chết đi, Cát Hoài Cẩm chính là chuyển thế của hắn, tại sao đột nhiên lại nhắc đến Triệu Quân? Cát Hoài Cẩm nói: "Ta không thích ánh mắt ngươi nhìn ta. Khi ngươi nói về Triệu Quân, ánh mắt ngươi tràn đầy hoài niệm, khát vọng, và niềm vui. Nhưng khi ngươi nhìn ta, lại chỉ có áy náy. Tại sao ngươi phải áy náy? Ngươi chưa từng làm điều gì có lỗi với ta."

 

Tạm Thiên Tiếu quay đầu: "Ngươi và ta là huynh đệ tốt nhất, ta nguyện ý vì ngươi trả giá tất cả." Cát Hoài Cẩm nói: "Đêm qua, khi ngươi ôm ta, ta rất vui. Dù rất đau, nhưng ta rất hạnh phúc. Ta cảm thấy, khoảnh khắc ấy, trong mắt ngươi không còn là Triệu Quân nữa. Ta đã nghĩ rằng hôm nay ngươi sẽ đối xử với ta khác đi, nhưng ta rất buồn, trong mắt ngươi, ta vẫn chỉ là hắn."

 

Tạm Thiên Tiếu kinh ngạc nhìn Cát Hoài Cẩm: "Ngươi nói cái gì?" Cát Hoài Cẩm nói: "Ta ghét ngươi cứ mãi gộp ta và Triệu Quân làm một. Nói như vậy, ngươi có thể không vui, nhưng rõ ràng là vì Triệu Quân mà chúng ta mới trở thành bạn, nhưng ta thật sự không phải Triệu Quân. Ta sinh ra ở Cát gia núi Ngu Sơn, từ nhỏ đã học luyện khí và luyện đan. Những chuyện ở Chính Thanh quốc và quá khứ ấy, ta hoàn toàn không có ấn tượng gì, cho dù ngươi có kể cho ta nghe, ta cũng chỉ có thể lý giải cảm xúc của ngươi, chứ không thể đồng cảm với ngươi được.

 

Tạm huynh, ta luôn muốn hỏi ngươi một câu. Trong lòng ngươi, Cát Hoài Cẩm ta vĩnh viễn không thể bằng Triệu Quân, phải không? Có phải ta mãi mãi chỉ là cái bóng của hắn hay không?"

 

Đôi mắt Cát Hoài Cẩm hơi ửng đỏ, nhưng hắn vẫn bướng bỉnh nhìn Tạm Thiên Tiếu. Hai người làm bạn với nhau bao nhiêu năm như vậy, làm sao Tạm Thiên Tiếu lại không hiểu tính cách của Cát Hoài Cẩm? Hắn đang nghiêm túc hỏi câu này. Tạm Thiên Tiếu không khỏi bắt đầu tự kiểm điểm hành vi của mình, y thật sự đã luôn coi Cát Hoài Cẩm là chuyển thế của thái tử, mỗi khi nhìn thấy hắn lại tưởng rằng mình đang thấy lại bóng dáng của Triệu Quân.

 

Cát Hoài Cẩm nói: "Tạm huynh, ta cũng là con người, có máu có thịt, biết đau, biết khổ. Ta không muốn làm cái bóng của bất kỳ ai mà tồn tại. Trước đây, ta vẫn luôn trăn trở, không biết có nên nói với ngươi không, nhưng ta cảm thấy nếu hôm nay không hỏi rõ ràng, có lẽ chúng ta sẽ không còn cơ hội nói ra điều này nữa."

 

Hiếm khi Cát Hoài Cẩm nói nhiều như vậy, hắn ngắt quãng từng câu, từng chữ: "Trong mắt ngươi, ta vĩnh viễn đều chỉ là Thái tử Triệu Quân, không phải Cát Hoài Cẩm, đúng không?" Tạm Thiên Tiếu cảm thấy bối rối, y không ngờ sự kiềm chế của mình hằng ngày lại trở thành cái gai trong lòng Cát Hoài Cẩm.

 

Cát Hoài Cẩm lớn tiếng: "Nhìn vào mắt ta, trả lời ta!" Tạm Thiên Tiếu quay đầu nhìn thẳng vào đôi mắt của Cát Hoài Cẩm. Vì chịu ảnh hưởng của cấm chế, đôi mắt của Cát Hoài Cẩm sâu thẳm như biển lớn, bất kể lúc nào cũng vô cùng trầm tĩnh. Nhưng vào giờ khắc này, trong đôi mắt ấy lại nổi lên những cơn sóng dữ.

 

Tạm Thiên Tiếu chưa từng thấy một Cát Hoài Cẩm đau lòng đến như vậy. Hắn tựa như một tội nhân đang đợi xét xử, chỉ cần một lời của Tạm Thiên Tiếu, liền có thể định đoạt vận mệnh của hắn.

 

Cát Hoài Cẩm nghiêm túc nói: "Ta từ nhỏ đã được dạy dỗ trong Cát gia núi Ngu, không bao giờ chạm vào những thứ không thuộc về mình. Ta là một con người độc lập, có lòng tự tôn, tự ái của riêng mình. Chỉ cần ngươi nói với ta, ngươi vẫn coi ta là Triệu Quân, đối với ta chưa từng có tình cảm gì khác. Vậy sau này Cát Hoài Cẩm sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt ngươi nữa. Tạm Thiên Tiếu, ngươi hãy cho ta câu trả lời."

 

Tâm tư Tạm Thiên Tiếu dậy sóng, y chăm chú nhìn sâu vào đôi mắt của Cát Hoài Cẩm. Ánh sáng trong mắt Cát Hoài Cẩm từ rực rỡ dần dần tối tăm, cuối cùng chỉ còn lại một vùng chết lặng. Hắn gắng gượng ngồi dậy: "Ta đã hiểu được câu trả lời của ngươi rồi. Cáo từ, Tạm trưởng lão."

 

Ngay khi thấy Cát Hoài Cẩm đau đớn bò dậy từ trên giường, ngay khi thấy hắn định bước xuống, Tạm Thiên Tiếu không thể kiềm chế được cảm xúc của mình nữa. Y từ phía sau ôm chặt lấy Cát Hoài Cẩm: "Đừng đi!" Cát Hoài Cẩm bất ngờ bị ôm vào trong lòng, đầy vẻ ngỡ ngàng.

 

Giọng nghẹn ngào của Tạm Thiên Tiếu vang lên: "Xin lỗi, ta chưa từng nghĩ rằng hành động của mình lại gây tổn thương cho ngươi nhiều đến vậy. Thực ra, ta sớm đã biết, ngươi không phải là Triệu Quân. Triệu Quân đã không còn từ lâu rồi, ngươi là một con người độc lập. Ta tinh thông thiên cơ, sao có thể không biết rằng một người sau khi chuyển thế đã trở thành một người hoàn toàn khác. Việc cố chấp tìm kiếm điểm tương đồng giữa hai người, xem họ là một, quả thật quá nực cười.

 

Ta sớm đã biết ngươi là một Cát Hoài Cẩm độc lập. Triệu Quân trong lòng ta quả thực vô cùng quan trọng, ta vẫn luôn nhớ đến hắn. Nhưng kể từ khi ta quen biết ngươi, ta đã biết ngươi không giống hắn. Ngay từ đầu ngươi chỉ là một Hoài Cẩm ít nói, luôn đứng sau con rối gỗ, rồi ngươi mới dần trở thành Hoài Cẩm tươi cười trò chuyện trước mặt ta.

 

Từ sau khi Lộc Nguyên Lượng chết đi, mỗi khi nhìn thấy ngươi, trong ta lại dấy lên những tâm tư không tầm thường. Ta sợ rằng tình cảm của mình đối với ngươi sẽ là một sự xúc phạm. Ta sợ nếu ta nói ra, chúng ta ngay cả bằng hữu cũng không thể làm được. Những thứ khác ta có thể đánh cược, tâm tư của người khác ta có thể tính toán, nhưng riêng ngươi, ta không dám cược, cũng không dám tính toán.

 

Ta thích ngươi, ta thực sự thích ngươi. Hoài Cẩm, ta biết ta rất bỉ ổi, trước đây ngươi coi ta là huynh đệ, nhưng ta lại nảy sinh những suy nghĩ không nên có. Ta sợ nhìn thấy sự thất vọng trong mắt ngươi, ta sợ ngươi sẽ nói, thì ra Tạm Thiên Tiếu là một tên ngụy quân tử như vậy.

 

Những năm qua, mỗi khi chia xa ta lại nhớ ngươi. Nhưng khi ngươi ở bên cạnh ta, ta lại phải cố gắng kiềm chế tình cảm của mình. Việc mà đêm qua ta làm với ngươi, ta đã muốn làm từ rất lâu rồi. Nhưng so với việc chiếm được thân xác của ngươi, ta càng sợ mất ngươi hơn.

 

Đừng đi, ngươi muốn mạng của ta, ngươi cứ lấy đi. Ngươi muốn trái tim của ta, ngươi cũng cứ lấy đi, đừng rời khỏi ta."

 

Nước mắt của Tạm Thiên Tiếu rơi trên vai Cát Hoài Cẩm: "Ngươi là người quan trọng nhất đời ta, không ai có thể thay thế. Ta xin lỗi vì đã khiến ngươi bất an, khiến ngươi tổn thương." Cát Hoài Cẩm siết chặt đôi tay đang ôm lấy eo mình, nước mắt cũng rơi xuống: "Ta không đi. Ngươi đừng khóc, ngươi khóc làm ta đau lòng."

 

Trên Tiểu Thảo Phong, một đôi đạo lữ tựa bích nhân yên lặng ôm nhau. Trên đỉnh Tiểu Hoa Phong, tiếng khóc của Vương Đạo Hòa vang vọng cả ngọn núi.

 

Thời gian thấm thoắt trôi qua, Tạm Thiên Tiếu đứng trong sân của Cát gia ở núi Ngu. Lúc này, từ chính điện truyền đến những tiếng tranh cãi kịch liệt: "Gia chủ, ngài sao có thể nói ra những lời như vậy? Nếu ngài không làm gia chủ, ai có thể làm?" "Đúng vậy, quá đột ngột rồi!" "Ngài không thể bỏ mặc Cát gia vào lúc này được, Cát gia không thể thiếu ngài!"

 

Cát Hoài Cẩm đáp: "Ý ta đã quyết. Hiện nay trong Cát gia có rất nhiều đệ tử xuất sắc, ta đã chọn ra vài người, chọn một thời điểm thích hợp để họ vượt qua thử thách, sẽ lập họ làm gia chủ." Các trưởng lão Cát gia bực bội: "Gia chủ, ngài không thể như vậy được! Ai cũng biết ngài và Tứ trưởng lão Tạm Thiên Tiếu của Huyền Thiên Tông kết thành đạo lữ song tu, nhưng ngài không thể bỏ mặc Cát gia như vậy!" "Đúng thế, nếu ngài đi theo Tứ trưởng lão Tạm, ngài không màng đến chuyện của Cát gia, lại còn phải giúp Huyền Thiên Tông quản lý Thiên Cơ Các nữa. Chúng ta biết phải lý luận với ai đây?"

 

Cát Hoài Cẩm ôn tồn nói: "Tạm Thiên Tiếu đã giao Thiên Cơ Các cho đệ tử của hắn quản lý, ta sẽ không xử lý công việc của Thiên Cơ Các." Thân là huynh đệ chí thân, các khoản mục trong nội vụ của Cát gia, hắn tuyệt đối không để người ngoài biết, dù là người của Huyền Thiên Tông.

 

Tạm Thiên Tiếu ngẩng đầu nhìn cây anh đào trong sân, lúc này đúng vào mùa hoa anh đào nở rộ, trên ngọn cây đậu một con chim hỉ tước đang ríu rít hót. Người tới lui đều chăm chú nhìn y: "Ơ? Tạm trưởng lão sao lại đứng trong sân?" "Không biết nữa, có lẽ đang đợi gia chủ của chúng ta chăng."

 

Ban đầu, y đã định sau khi cùng Cát Hoài Cẩm định thân xong sẽ cưới hắn về, nhưng Cát Hoài Cẩm vẫn không nỡ rời bỏ Cát gia. Vì vậy hai người đã ước định rằng, chờ đến khi Cát gia và Thiên Cơ Các đều tìm được người kế nhiệm, họ sẽ giao trọng trách lại cho các đệ tử, cùng nhau tận hưởng thế giới của hai người. Kết quả, vừa trì hoãn như vậy, đã mấy nghìn năm trôi qua.

 

Người của Cát gia xôn xao: "Cái gì? Tạm trưởng lão đã giao Thiên Cơ Các đi rồi? Giao cho ai?" Cát Hoài Cẩm trầm giọng: "Đây là chuyện nội bộ của Huyền Thiên Tông, ta không tiện xen vào. Tương tự, gia chủ kế nhiệm của Cát gia là ai, hắn cũng không có quyền can thiệp."

 

Bao nhiêu năm nay, Tạm Thiên Tiếu và Cát Hoài Cẩm dù là đạo lữ, nhưng chuyện cơ mật của đối phương đều chưa từng hỏi tới. Chính vì điều này, không ít người không thể nắm rõ được mối quan hệ giữa Cát gia và Huyền Thiên Tông, cuối cùng lại bị Tạm Thiên Tiếu và Cát Hoài Cẩm liên thủ giăng bẫy.

 

Người Cát gia thấy không cách nào thuyết phục được Cát Hoài Cẩm, chỉ có thể tiếc nuối chấp nhận kết quả này. Các trưởng lão Cát gia đấm ngực dậm chân: "Sớm biết thế này, đã không nên để Tứ trưởng lão đến Cát gia chúng ta." "Chuyện này đâu phải do ngươi quyết định, họ đã chia sẻ sinh mệnh với nhau rồi."

 

Bất kể nói thế nào, nhà họ Cát đã nuôi dưỡng Cát Hoài Cẩn nhiều năm như vậy, sẽ không vì việc hắn không đảm nhận chức gia chủ mà bất kính với hắn. Chỉ cần Cát Hoài Cẩn muốn quay về, bất cứ lúc nào cũng có thể trở về. Chỗ ở và những tài sản khác của hắn, nhà họ Cát sẽ bảo quản cẩn thận.

 

Các trưởng lão nhà họ Cát cầm theo danh sách mà Cát Hoài Cẩn viết để chọn ra gia chủ kế nhiệm rồi rời khỏi viện. Khi rời đi, ánh mắt của họ nhìn Tần Thiên Tiếu không khác gì nhìn con heo đang lượn lờ trước khóm cải trắng. Tần Thiên Tiếu biết nói gì đây? Hắn chỉ có thể cười mà chắp tay hành lễ.

 

Cát Hoài Cẩn từ trong đại điện ung dung bước ra. Lúc này, ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi, trong sân hoa anh đào nở rộ tựa như mây hồng. Tần Thiên Tiếu vận đạo bào xanh trắng, mỉm cười đứng dưới tán cây. Trong mắt Cát Hoài Cẩn thoáng hiện lên ánh sáng vui mừng, hắn vốn nghĩ Tần Thiên Tiếu phải đến muộn hơn, không ngờ y đã đến từ lúc này.

 

Cát Hoài Cẩn mỉm cười nói: "Để ngươi đợi lâu rồi."
Tần Thiên Tiếu nhẹ giọng đáp: "Ta vừa mới đến."

 

Hai người nhìn nhau cười, trong mắt đã không còn chứa bất kỳ cảnh sắc nào khác. Hai người nắm tay nhau, cùng bước về phía truyền tống trận. Tần Thiên Tiếu hỏi: "Hoài Cẩn muốn đi đâu?"
Cát Hoài Cẩn suy nghĩ một lát: "Ngươi nói nơi nào thì là nơi đó."

 

Ngoại truyện: Vương Đạo Hòa vừa khóc vừa kêu la: "Tại sao lại đánh ta nữa? Trước đây chẳng phải đã đánh qua rồi sao? Ta đã làm sai điều gì chứ? Nếu không phải do ta vạch trần gian tình giữa Tứ sư huynh và gia chủ nhà họ Cát, thì đến giờ hai người họ còn chưa thành chính quả đâu! Hu hu hu, đừng đánh nữa mà..."

 

Các sư huynh tiếp tục tay đấm chân đá: "Nếu không phải do ngươi khiến bọn họ thành chính quả, thì Tứ sư huynh cũng sẽ không nghĩ đến chuyện buông tay không quản việc nữa! Vậy sau này ai lo chuyện của Thiên Cơ Các và Phi Tiên Lâu? Đánh chết ngươi!"
Vương Đạo Hòa: "Đời ta thật khổ mà... đừng đánh nữa!"

 

Lời tác giả muốn nói:

 

Năm đó, khi Ôn Hành dưới sự dẫn dắt của Tần Thiên Tiếu đến nhà họ Cát trên núi Ngung, từ xa đã thấy Cát Hoài Cẩn đứng đợi bọn họ trên bờ sông.

 

Tần Thiên Tiếu: "Để ngươi đợi lâu rồi."
Cát Hoài Cẩn: "Ta vừa mới đến."
Ôn Hành: "Hai người các ngươi cứ thành thân ngay tại chỗ đi."

 

Ta thực sự rất thích cặp đôi này, hai người đều là bậc tài hoa như ngọc, mỗi người đều có nguyên tắc và lập trường riêng, nhưng vì đều quá lạnh lùng và lý trí nên cảm giác rất khó để tạo ra tia lửa tình yêu. Ở đây phải cảm ơn Đạo Hòa một tiếng.

 

Vương Đạo Hòa: "Đừng cảm ơn ta, chỉ cầu xin đừng đánh ta nữa."

Bình Luận (0)
Comment