Cát Thuần Phong
Ngũ trưởng lão của Huyền Thiên Tông, Cát Thuần Phong, là người có sự hiện diện nhạt nhòa nhất trong toàn bộ tông môn. Tiểu Đan Phong của hắn nằm ở phía tây bắc Huyền Thiên Tông, nghe nói nơi đó trước đây chỉ là một ngọn núi khô cằn không một cọng cỏ. Cũng không phải là do Ôn Hành keo kiệt, mà là vì khi Cát Thuần Phong mới nhập môn, một ngày có thể nổ lò đến tám lần, mỗi lần nổ lò, linh khí bùng phát có thể hủy diệt toàn bộ thảm thực vật trên núi, đôi khi cả Tiểu Đan Phong cũng có thể bị cắt ngang làm đôi.
Cát Thuần Phong vốn là kẻ không biết đến khổ cực trần gian, mỗi lần nổ lò liền giơ đôi bàn tay nhỏ nhắn ra xin tông môn tiền bạc để mua linh thảo và đan lô. Sau đó bị các sư huynh ném đến Phi Tiên Lâu và Thiên Cơ Các lịch luyện một thời gian, hắn mới coi như ra dáng người, ít nhất cũng biết cách tiết kiệm.
Sau này, khi hắn có thể khống chế linh khí của mình, trên con đường luyện khí và luyện đan càng đi càng xa, càng ngày càng thuận lợi, các sư huynh mới bắt đầu trồng linh thảo trên Tiểu Đan Phong. Tuy nhiên, thảm thực vật trên Tiểu Đan Phong là thưa thớt nhất trong toàn tông môn. Dù có may mắn tránh được sự đe dọa từ những vụ nổ lò của Cát Thuần Phong, chúng vẫn không thoát khỏi cảnh bị Cát Thuần Phong nhổ bớt khi hắn thiếu linh thảo.
Những ngọn núi khác cây cối sum suê, linh khí dồi dào, tạo nên một cảnh sắc tiên cảnh đẹp như chốn bồng lai. Chỉ riêng Tiểu Đan Phong đứng trơ trọi với vài gốc linh thảo lác đác, trông chẳng khác nào một cái đầu lởm chởm vài sợi tóc, xấu xí không chịu nổi. Sau này, khi tu vi của Cát Thuần Phong càng tiến bộ, các sư huynh nghĩ rằng cuối cùng cũng có thể được yên ổn, nhưng rồi — Cát Thuần Phong thu nhận đồ đệ.
Từ đó, tiếng nổ lò quanh Tiểu Đan Phong không bao giờ ngừng lại. Ai nói thế? Một luyện khí sư xuất sắc, đều là dùng linh thảo và đan lô mà luyện ra. Đệ tử của Cát Thuần Phong nối nghiệp chân truyền, khi nổ lò, người sau càng nổ lớn hơn người trước.
Các sư huynh đã sớm quen với điều này, Cẩu Tử cùng các đồng môn khác đã vẽ một vòng tròn quanh Tiểu Đan Phong, bố trí cấm chế và kết giới để đảm bảo rằng họ sẽ không bị đánh thức bởi những tiếng nổ lò của Tiểu Đan Phong giữa đêm khuya.
Bên trong kết giới và bên ngoài kết giới là hai thế giới khác biệt. Bên ngoài kết giới, cỏ cây xanh tươi, sinh khí bừng bừng. Bên trong kết giới, cảnh vật Tiểu Đan Phong mỗi ngày thay đổi tám lần. Chỗ này sập thì chỗ kia vỡ. Thế cũng không sao, chỉ tổn thất một ít linh thảo và đan lô, Ôn Hành và các sư huynh cũng chẳng cảm thấy có gì đáng nói. Vấn đề là mỗi lần nổ lò đều có thương vong ngoài ý muốn!
Vì thế, dược đường của Huyền Thiên Tông đã được thiết lập ngay gần Tiểu Đan Phong, để kịp thời cứu chữa các đệ tử đầu đầy máu sau mỗi vụ nổ.
Ai bảo luyện khí, luyện đan thì không có rủi ro? Trong Huyền Thiên Tông, đệ tử của Tiểu Đan Phong người nào người nấy đều là sát thủ, không chỉ có khả năng hạ gục người khác, mà còn có thể tự làm mình trọng thương.
Sau khi Cát Thuần Phong trở về từ Tiên giới, hắn luôn có một lý tưởng vĩ đại — muốn luyện chế một lò luyện khí vĩnh viễn sẽ không bao giờ nổ lò. Vì mục tiêu cao cả này, hắn đã tự nhốt mình trong Tiểu Đan Phong suốt mười năm không ra ngoài, nếu không nhờ Vân Thanh mỗi ngày ba bữa mang cơm đến cho hắn, thì chỉ trong vòng một tháng, Cát Thuần Phong đã bẩn đến mức không ai dám nhìn.
Dĩ nhiên, so với các luyện khí sư khác, Cát Thuần Phong vẫn còn rất chú trọng đến hình tượng bản thân. Sinh ra trong gia tộc Cát gia ở Ngung Sơn, ít nhất hắn cũng được gia tộc bồi dưỡng vài năm. Nhìn vào gia chủ của Cát gia, Cát Hoài Cẩn, bộ dáng phong lưu như gió mát trăng thanh, có thể thấy được gia phong của Cát gia không phải tầm thường.
Cát Thuần Phong ăn vận chỉnh tề cũng có thể xem như đường đường chính chính. Dung mạo của hắn vốn không tệ, chỉ có quầng thâm dưới mắt là do tổ tiên truyền lại khiến hắn vĩnh viễn mang dáng vẻ lười biếng như chưa tỉnh ngủ. So với các luyện khí sư râu tóc bù xù, áo quần lôi thôi, Cát Thuần Phong vẫn coi như ra dáng một con người.
Đúng vậy, vị luyện khí sư truyền thuyết kia, chính là Thân Đồ Tiệm — một luyện khí sư và luyện đan sư từ thượng giới được người đời tôn xưng như thần thánh.
Thân Đồ Tiệm nghe nói Cát Thuần Phong có một mục tiêu vĩ đại như vậy, liền nói: "Đây là một nghiên cứu rất tốt, ta cũng muốn tham gia." Thế là y liền bỏ lại mười tám giới của mình, bỏ lại đám đệ tử, bỏ cả Tiểu Huyền Tháp. Y và Cát Thuần Phong cùng chui vào động phủ ở Tiểu Đan Phong, và kể từ đó không ai thấy họ ra ngoài.
Ban đầu, Cát Thuần Phong còn định cùng nghiên cứu với y, nhưng một vài thói quen của Thân Đồ Tiệm khiến Cát Thuần Phong không sao chịu nổi.
Ví dụ, Thân Đồ Tiệm tùy hứng, đồ đạc của y bày bừa khắp nơi, dùng đến đâu liền lấy đó, trong khi Cát Thuần Phong thì sắp xếp vật liệu ngăn nắp, thứ nào ra thứ đó. Hoặc ví như khi Thân Đồ Tiệm luyện khí, y cẩn thận đến cực đoan, không giống như Cát Thuần Phong ưa mạo hiểm, mở rộng quy mô, mỗi khi thấy Cát Thuần Phong thêm nguyên liệu vào đều phải lải nhải không ngừng.
Ban đầu, Cát Thuần Phong còn nghĩ y là khách, nhường nhịn một chút. Dù sao, lúc ở thượng giới, Thân Đồ Tiệm đã giúp đỡ hắn không ít. Nhưng chưa nhịn được bao lâu, Cát Thuần Phong liền nhịn không nổi, hai người cãi nhau ầm ĩ. Thân Đồ Tiệm thì yếu hơn, nhưng miệng lưỡi lại sắc bén hơn Cát Thuần Phong, khiến Cát Thuần Phong tức muốn đánh y ba lần mỗi ngày.
Sau đó, Cát Thuần Phong liền đào thêm một động phủ bên cạnh cho Thân Đồ Tiệm, để y luyện đan một mình, đừng quấy rầy hắn. Cả hai theo đuổi cùng một mục tiêu, mỗi người tự đi con đường của riêng mình.
Vào một đêm trăng sáng sao thưa, khi Ôn Hành và các sư huynh đã ngủ say, đột nhiên — Tiểu Đan Phong, nổ! Tung! Trời!
Chỉ nghe một tiếng "Ầm!" vang lên, cấm chế mà Cẩu Tử thiết lập quanh Tiểu Đan Phong trong nháy mắt bị phá vỡ, tiếng nổ kèm theo luồng nhiệt và sóng xung kích khổng lồ quét thẳng đến Huyền Thiên Tông. Các đệ tử đang say ngủ lập tức bật dậy, đầu óc còn đang mơ màng ngơ ngác. Bọn họ vội vã nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy từ phương tây bắc của Huyền Thiên Tông, một đám mây hình nấm màu cam đỏ từ Tiểu Đan Phong bốc lên.
Chưa dừng lại ở đó, sau tiếng nổ *****ên, ngay lập tức vang lên tiếng nổ thứ hai. Lần này, đám mây hình nấm to lớn hơn, đỏ rực và tráng lệ hơn. Nhìn thấy cảnh tượng này, Ôn Hành và các sư huynh suýt chút nữa ngất xỉu. Trời ơi! Mấy tên luyện đan sư này rốt cuộc là đang luyện chế pháp khí hay đang chế tạo bom hạt nhân đây!
Đêm đẹp đẽ vì tiếng nổ này mà trở nên chẳng còn đẹp nữa, Huyền Thiên Tông trở nên hỗn loạn. Vân Thanh cùng mọi người chỉ mặc áo ngủ chạy ra ngoài: "Cứu người! Cứu người!" Chỉ có những tu sĩ có linh căn hỏa hệ và yêu tu không sợ bỏng mới dám xông vào Tiểu Đan Phong. Thân là yêu tu, Ôn Báo và Vân Thanh cùng với những người có linh căn hỏa hệ như Cẩu Tử dẫn đầu lao vào biển lửa để cứu người. Trong khi đó, Thẩm Nhu, Thiên Tiếu và Đạo Hòa lo việc dập lửa và an ủi đệ tử, tất cả đều bận rộn đến xoay như chong chóng.
Vụ nổ bắt đầu từ lò luyện khí của Thân Đồ Tiệm, rồi kéo theo lò luyện khí của Cát Thuần Phong nổ tung. Hai tiếng nổ vang dội chính là tiếng gầm thét cuối cùng của hai lò luyện đan thượng phẩm.
May mắn thay, Cát Thuần Phong và Thân Đồ Tiệm đều hiểu rằng việc họ đang làm rất nguy hiểm, nên đã chọn mở động phủ tại đỉnh cao nhất của Tiểu Đan Phong. Đệ tử thì sống trong các động phủ ở chân núi xung quanh. Sau khi vụ nổ xảy ra, mặc dù đệ tử kinh hồn táng đảm, nhưng ngoài một vài người xui xẻo bị đá lăn từ trên núi đè gãy tay gãy chân, không ai bị nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là trở nên đầu bù tóc rối, mặt mày lấm lem.
Là kẻ đầu sỏ gây ra vụ việc, Cát Thuần Phong và Thân Đồ Tiệm đứng ngay trước lò luyện khí khi vụ nổ xảy ra, sóng xung kích từ lò luyện khí đã trực tiếp đánh thẳng vào họ. Dù cả hai đều là tu sĩ đã phi thăng đến thượng giới, cũng không chịu nổi, kết quả cả hai đều gục xuống tại chỗ.
Đợi đến khi mọi người xử lý xong hết hậu quả, trời đã ngả lạnh. Cấm chế của Tiểu Đan Phong hoàn toàn bị phá hủy, bên trong cấm chế giờ đây chỉ còn lại một hố sâu lớn, còn cây cối bên ngoài thì đổ rạp tứ phía. Vườn linh thảo của Ôn Báo bị tổn hại nghiêm trọng, những linh thảo quý hiếm không chịu được nhiệt đã trực tiếp ngỏm củ tỏi.
Tại La Phù Châu, Cát Thuần Phong và Thân Đồ Tiệm, hai người đang nằm yên tĩnh trong đại sảnh, toàn thân được quấn kín như cái kén tằm. Vương Thiên Ngưng và Bạch Trạch đang cắm đầy kim châm lên thân thể của hai người. Ôn Hành lo lắng hỏi Bạch Trạch: "Bạch Trạch đại nhân, tình trạng của Thuần Phong và Thân Đồ ra sao rồi?" Bạch Trạch nói: "Tính mạng không nguy hiểm, chỉ là tổn thương gân cốt, nằm nghỉ nửa tháng là ổn."
Những loại đan dược có thể cải tử hoàn sinh ở Tiên giới cũng không thể khiến hai người này khôi phục ngay lập tức, có thể thấy lần này họ thật sự đã chơi lớn. Ôn Hành vừa đau lòng vừa tức giận, hắn nói với Bạch Trạch: "Có cần dùng lá Đạo Mộc không?" Bạch Trạch khoanh tay chậm rãi nói: "Ta cứ tưởng điều *****ên ngươi nghĩ tới là đánh bọn họ một trận, không ngờ ngươi vẫn còn quan tâm họ. Yên tâm đi, không cần dùng lá Đạo Mộc đâu, ngươi cứ để dành đi."
Ôn Hành nói: "Cho dù có đánh bọn họ một trận, cũng phải đợi họ khỏe lại đã." Ôn Hành nghĩ ngợi rồi buồn bực hỏi Bạch Trạch: "Bạch Trạch đại nhân, lẽ nào trong mắt ngài Ôn mỗ là một kẻ tàn nhẫn máu lạnh như vậy sao?" Bạch Trạch cười khanh khách: "Không đâu, chỉ là ta cảm thấy ngươi chắc chắn sẽ nổi giận khi Huyền Thiên Tông bốc ra một đám mây hình nấm như vậy."
Ôn Hành tức giận: "Ta là loại người như vậy sao? Ngài đang phỉ báng ta!" Bạch Trạch quay sang nói với Liên Vô Thương: "Ta cảm thấy hắn bây giờ càng ngốc hơn rồi." Liên Vô Thương bình tĩnh đáp: "Không thì còn biết làm sao? Chẳng lẽ lại trả hàng?"
Lúc này, tay của Cát Thuần Phong khẽ động đậy, Thẩm Nhu cúi xuống hỏi: "Sư đệ, đệ cảm thấy thế nào rồi?" Vương Thiên Ngưng nói: "Cát trưởng lão bị thương ở cổ họng, tạm thời không thể nói chuyện." Thẩm Nhu vội hỏi: "Không thể nói chuyện, lẽ nào thần hồn cũng bị tổn thương?" Đối với tu sĩ, muốn nói chuyện không chỉ cần đến yết hầu.
Bạch Trạch nói: "Vẫn đang hôn mê, có lẽ phải hai ngày nữa mới tỉnh lại." Bạch Trạch đi được hai bước rồi đột ngột quay lại: "Ta cảm thấy có chút kỳ lạ."
Liên Vô Thương hỏi: "Ừm? Kỳ lạ chỗ nào?" Bạch Trạch chỉ vào hai người đang nằm: "Với uy lực của vụ nổ này cộng với tu vi của hai người họ, lẽ ra không thể chỉ bị thương nhẹ như vậy." Nhất là trong lần nổ thứ hai, cả Tiểu Đan Phong bị san phẳng. Nếu Cát Thuần Phong đứng trước lò luyện khí lúc đó, kiểu gì cũng phải thiếu tay cụt chân rồi chứ?
Cẩu Tử líu lưỡi: "Nổ dữ dội như vậy? Hai người bọn họ rốt cuộc đang làm gì vậy?" Không biết lại tưởng là đôi bên cùng tự sát nữa chứ. Ôn Báo nói: "Ta và sư đệ Vân lúc tìm thấy bọn họ, họ bị sóng xung kích hất văng ra khỏi động phủ, có lẽ vì lý do này mà không bị thương nặng lắm."
Vân Thanh cảm thấy may mắn: "Thật là quá nguy hiểm, khi ta thấy sư huynh Cát đang ôm sư thúc Thân Đồ, tim ta như muốn nhảy ra khỏi lồ ng ngực. Thật sự quá nguy hiểm." Ôn Hành cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhưng lại không nghĩ ra được.
Công việc xử lý hậu quả ở Tiểu Đan Phong chồng chất, các trưởng lão mỗi ngày bận đến mức không chạm chân xuống đất. Dù vậy, bọn họ vẫn phái người đến canh chừng hai người, lo lắng họ không thể tỉnh lại.
Ba ngày sau, Cát Thuần Phong mới tỉnh dậy. Lúc đó, người canh giữ bên cạnh hắn là Vân Cẩm. Vân Cẩm thò đầu vào ngó: "Tỉnh rồi à?" Cát Thuần Phong mơ màng hỏi: "Ta... đã xảy ra chuyện gì?"
Vân Cẩm cười như được xem kịch hay: "Ngươi và Thân Đồ Tiệm đã nổ tung Tiểu Đan Phong rồi." Cát Thuần Phong nhắm mắt lại, suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên nhớ ra điều gì: "Thân Đồ đâu? Hắn còn sống không?" Vân Cẩm nhai hạt dưa năm vị: "Chưa chết đâu, đang nằm ngay bên cạnh ngươi. Ngươi muốn đánh hắn không? Ta kéo hắn qua cho ngươi."
Cát Thuần Phong lắc đầu, mệt mỏi nhắm mắt lại: "Người không sao là tốt rồi. Tiểu Đan Phong thế nào rồi?" Vân Cẩm nói: "Tiểu Đan Phong giờ đã thành một hồ nước, hai ngày trước trưởng lão Vương mới nặn lại hình dạng như cũ cho ngươi."
Cát Thuần Phong ngượng ngùng nói: "Đã khiến mọi người thêm phiền phức rồi." Ôn Hành cùng các sư huynh vừa bước vào liền nghe thấy câu nói này của Cát Thuần Phong, cảm động không thôi: "Không uổng công chúng ta mấy ngày nay vất vả cực khổ, Thuần Phong mà hiểu cho chúng ta thì thật là tốt quá." Chỉ cần có lời này của Thuần Phong, các sư huynh đệ cảm thấy dù Huyền Thiên Tông có thiệt hại bao nhiêu cũng không sao, chỉ cần người không sao là tốt rồi.
Cát Thuần Phong vừa tỉnh dậy chưa được bao lâu, liền nghe thấy Thân Đồ Tiệm rên rỉ: "Đau quá... Ta bị làm sao thế này?"
Nghe tin Thân Đồ Tiệm gặp chuyện, An Triết vội vã chạy đến, thò đầu ra nói: "Thân Đồ, ngươi đừng cử động. Lò luyện khí của ngươi đã nổ rồi, ngươi còn nhớ không?" Thân Đồ Tiệm chợt nhớ lại sự việc, vội hỏi: "Cát huynh có ổn không?"
Cát Thuần Phong uể oải đáp: "Còn ổn, chưa chết." Thân Đồ Tiệm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: "Không sao là tốt rồi, nếu ngươi xảy ra chuyện, ta thật không còn mặt mũi nào gặp ngươi nữa." Cát Thuần Phong bắt đầu trách móc: "Ta đã nói với ngươi vô số lần rồi, nguyên liệu phải được luyện kỹ ngay từ đầu, tại sao ngươi không nghe?"
Thân Đồ Tiệm yếu ớt đáp: "Tử Cực Ngọc có tính chất đặc biệt, một lần tinh luyện không thể loại bỏ hết tạp chất. Ta đã rất cẩn thận mỗi lần, không hiểu sao đến lần tinh luyện thứ tám mươi thì lại xảy ra sự cố. Cát huynh, lần này ngươi tin ta đi, thử thêm một lần nữa, ta đảm bảo sẽ không nổ lò nữa." Mọi người đều toát mồ hôi, đến mức này rồi mà Thân Đồ Tiệm vẫn còn nghĩ đến việc luyện khí sai sót ở đâu.
Cát Thuần Phong nghiêm giọng nói với Thân Đồ Tiệm: "Đợi khi thương thế lành lại, ngươi trở về Thập Bát Giới đi." Nếu là trước kia, Thân Đồ Tiệm đã phản đối ngay lập tức, nhưng lần này hắn lại im lặng một cách kỳ lạ. Ôn Hành cảm thấy Thân Đồ Tiệm chắc hẳn rất đau lòng, liền vội vàng hòa giải: "Thuần Phong, chỉ là nổ lò thôi mà, không cần nói như vậy. Tiểu Đan Phong đã được các sư huynh đệ sửa chữa xong xuôi, lần sau các ngươi cẩn thận hơn là được rồi."
Cát Thuần Phong nói: "Sư tôn, hắn suýt chút nữa đã chết." Ôn Hành không hiểu: "Ngươi chẳng phải cũng suýt mất mạng sao?" Cả hai đều tám lạng nửa cân, ai có tư cách mà nói ai?
Lúc này, Thân Đồ Tiệm bình thản lên tiếng: "Được." Ôn Hành kinh ngạc nhìn về phía Thân Đồ Tiệm, qua lớp vải băng, Ôn Hành không nhìn rõ biểu cảm của Thân Đồ Tiệm, nhưng hắn cảm thấy giọng nói của Thân Đồ có vẻ bình tĩnh, nhưng ẩn chứa nỗi buồn sâu sắc.
Việc phá vỡ đam mê của một kỹ thuật gia lại khiến người ta đau khổ đến vậy sao? Ôn Hành không hiểu, cứ thế nhìn chằm chằm hai người cho đến khi Liên Vô Thương kéo tay hắn: "Đi thôi, đừng quấy rầy họ nghỉ ngơi."
Cát Thuần Phong sau khi tỉnh lại đã quay về Tiểu Đan Phong ngay trong ngày. Tiểu Đan Phong đã khôi phục nguyên dạng, chỉ là những cây cổ thụ đều đã không còn, chỉ còn lại mấy khóm cỏ ngắn ngủn được thúc sinh bởi mộc linh khí. Cát Thuần Phong chui tọt vào động phủ, rồi không thấy ra nữa.
Trong khi đó, tại La Phù Châu, Thân Đồ Tiệm như mất hồn, ngay cả khi Hoan Hoan và Nhạc Nhạc ở bên cạnh cười đùa, hắn vẫn không chút động tĩnh. Đây hoàn toàn khác với Thân Đồ Tiệm trước kia. Trong nhận thức của Ôn Hành, Thân Đồ Tiệm là một kẻ kỹ thuật gia mộc mạc, chỉ cần có linh thảo, đan lô và khoáng thạch, hắn có thể ở lì trong phòng luyện chế không ra ngoài. Hắn không giỏi giao tiếp, làm việc thì có chút cố chấp, nhưng rất hiếm khi thấy hắn lặng lẽ như vậy. Điều này khiến Ôn Hành cảm thấy lo lắng.
Khi Ôn Hành đến La Phù Châu, Thân Đồ Tiệm đang ngẩn người tựa dưới gốc cây Tử Đằng. Ôn Hành chưa từng thấy Thân Đồ Tiệm yên tĩnh đến thế, hắn bước đến an ủi: "Thuần Phong chắc là tức giận quá nên mới vậy, ngươi đừng để ý đến lời hắn nói. Nếu ngươi không muốn đi, Huyền Thiên Tông lúc nào cũng là nhà ngươi, muốn ở đến bao giờ thì ở. Còn nếu ngươi cảm thấy không vui khi ở đây, thì hãy trở lại Thập Bát Giới tiếp tục nghiên cứu. Nếu ngươi sớm luyện chế ra được lò luyện khí không bao giờ nổ, Thuần Phong chắc chắn sẽ tâm phục khẩu phục."
Thân Đồ Tiệm nghiêng đầu nhìn Ôn Hành, khẽ cười khổ: "Thái tử, thực ra trên đời này không có lò luyện khí nào không bao giờ nổ cả." Ôn Hành sững sờ: "Gì cơ? Vậy ngươi và Cát Thuần Phong cố gắng bao nhiêu năm nay là vì cái gì?"
Thân Đồ Tiệm đáp: "Chỉ cần là vật do con người chế tạo, đều sẽ có khuyết điểm. Lò luyện khí cũng là một loại pháp khí. Cho dù là chí bảo hỗn độn cũng có thể bị hủy diệt, huống chi là lò luyện khí. Vì vậy, ngay từ đầu ta đã biết không thể luyện ra được. Chỉ là ta và hắn đã đánh cược với nhau."
Ôn Hành hỏi: "Cược cái gì?"
Thân Đồ Tiệm nói: "Khi còn ở Thượng giới, ta đã hỏi hắn liệu có muốn thử làm đạo lữ với ta hay không. Lúc đầu hắn đã đồng ý, nhưng sau đó lại không. Ta toàn tâm toàn ý đặt vào việc luyện khí luyện đan, về chuyện tình cảm thì quá mức chậm chạp, có lẽ hắn cảm thấy việc vội vàng đáp ứng ta là không có trách nhiệm với ta và cả chính hắn. Vì vậy hắn từ chối."
"Sau khi từ chối ta, ta lại càng dành tình cảm đặc biệt cho hắn. Mặc dù chúng ta khác nhau rất nhiều, nhưng hắn là người duy nhất trong suốt cuộc đời ta có thể trò chuyện cùng. Ta muốn nói gì, hắn đều hiểu. Hắn muốn gì, ta cũng hiểu. Chỉ là dù ta có làm gì, vẫn cảm thấy giữa chúng ta còn thiếu một chút gì đó."
"Sau khi đến hạ giới, chúng ta lại đánh cược với nhau. Chúng ta hẹn ước, nếu có thể luyện chế ra một lò luyện khí vĩnh viễn không nổ, chúng ta sẽ thử làm đạo lữ. Nhưng ta đã thất bại. Hắn cũng không thành công. Thái tử xem, ngay cả Thiên Đạo cũng không ủng hộ chúng ta ở bên nhau."
Ôn Hành ngây người: "Ta chưa từng thấy một lời hứa hẹn nào kỳ quặc như vậy... Chuyện chung thân đại sự có thể đem ra đánh cược tùy tiện thế sao?"
Thân Đồ Tiệm nhìn bàn tay mình, cười một cách chua xót: "Trong suốt mười năm qua, có rất nhiều lần ta cảm thấy mình có thể làm được, có thể luyện chế ra một lò luyện khí vĩnh viễn không nổ. Nhưng thực tế đã cho ta một đòn giáng mạnh."
Ôn Hành nói: "Thân Đồ, ngươi nghe ta nói, Thuần Phong là người một lòng một dạ với việc luyện khí, hắn cũng giống ngươi, về chuyện tình cảm rất chậm chạp. Ngươi đừng vì lần thất bại này mà sinh lòng xa cách với hắn."
Thân Đồ Tiệm cười đau khổ: "Thái tử, ta không có xa cách với hắn. Hắn là một người rất tốt, ta luôn biết điều đó. Hắn lúc nào cũng cau mày, nói với ta vài câu là hai chúng ta lại cãi nhau. Nếu chỉ vì một lần luyện khí thất bại, ta có thể kiên trì tiếp tục thử lần hai, lần ba. Ngươi cũng biết mà, chúng ta luyện khí luyện đan, thứ chúng ta có nhiều nhất chính là sự kiên nhẫn."
Ôn Hành khó hiểu: "Vậy tại sao ngươi lại buồn đến thế?"
Thân Đồ Tiệm nói: "Vì vụ nổ lần này quá dữ dội. Khi ta nhận ra có điều không ổn thì đã không còn kiểm soát được nữa. Ta rất sợ, Thái tử, ta chưa bao giờ cảm thấy mình đến gần cái chết đến vậy. *****ên là lò đan của ta nổ tung, Thái tử, ngươi biết cảm giác đó là thế nào không?"
"Lò luyện khí nói nổ là nổ, pháp khí do chính tay ta chế tạo lại không nghe theo sự điều khiển của ta. Với tu vi của ta, căn bản không thể chịu nổi."
Ôn Hành do dự nói: "Nhưng bây giờ ngươi vẫn bình an vô sự mà." Thân Đồ Tiệm khẽ nói: "Cát Thuần Phong đã từ động phủ của hắn xông sang động phủ của ta để bảo vệ ta. Ngươi biết mà, tu vi của hắn cao hơn ta. Chính vì hắn, ta mới còn sống. Sau đó, lò luyện khí của hắn bị ảnh hưởng bởi vụ nổ và cũng phát nổ theo. Trước khi ta ngất đi, thứ cuối cùng ta nhìn thấy là gương mặt của hắn."
Nghe vậy, Ôn Hành chợt tỉnh ngộ, không lạ gì khi Bạch Trạch nói với hắn rằng với tu vi của hai người này, không thể chỉ bị thương nhẹ như vậy. Bởi vì Cát Thuần Phong đã rời khỏi lò luyện của mình để bảo vệ Thân Đồ Tiệm, nên Thân Đồ không phải trực tiếp chịu đựng linh khí bùng nổ từ lò luyện khí. Đồng thời, việc Cát Thuần Phong rời khỏi động phủ của mình cũng giúp hắn không phải chịu ảnh hưởng trực tiếp từ vụ nổ thứ hai. Nhờ đó mà cả hai còn giữ được mạng sống!
Thân Đồ Tiệm thở dài: "Thái tử, ta cũng đã sống lâu đến vậy, biết rằng có những chuyện trên đời không thể cưỡng cầu. Hắn đã chán ghét ta rồi, ta có ở lại cũng chẳng thay đổi được gì. Đợi đến khi cơ thể phục hồi, ta sẽ trở về Thập Bát Giới, an ổn mà luyện đan luyện khí, thu hồi những tâm tư không nên có."
Ôn Hành cảm thấy đau đầu, hắn vẫn còn nhớ, khi ở Thượng giới, chính hắn đã ra tay bóp ch ết mầm mống tình cảm giữa Cát Thuần Phong và Thân Đồ Tiệm. Khi đó hắn cảm thấy Cát Thuần Phong thông minh hơn Thân Đồ Tiệm, hắn sợ rằng thử nghiệm đó sẽ hủy hoại cả hai người, nên mới ra lệnh cho Cát Thuần Phong phải dứt bỏ tình cảm. Bây giờ ngẫm lại, hai người này chưa chắc đã không có khả năng. Ít nhất Thân Đồ Tiệm đã có cảm tình đặc biệt với Cát Thuần Phong. Còn Cát Thuần Phong đối với Thân Đồ cũng đâu phải không có cảm giác, nếu thực sự không quan tâm, tại sao lại bất chấp tất cả để sang động phủ bên cạnh bảo vệ hắn?
Ôn Hành cảm thấy mình cần phải đi tìm Cát Thuần Phong nói chuyện.
Cát Thuần Phong đang ngồi trong động phủ, chăm chú nhìn vào đống tàn tích của lò luyện khí. Trải qua vụ nổ, tàn tích của lò luyện đã biến thành màu xám trắng, pháp khí bên trong chưa kịp thành hình đã vỡ tan thành từng mảnh. Khi Ôn Hành bước vào, Cát Thuần Phong đang cau chặt đôi mày. Ôn Hành hắng giọng: "Thuần Phong, thân thể ngươi thế nào rồi?"
Cát Thuần Phong vội vàng đứng dậy: "Sư tôn." Ôn Hành vỗ vai hắn: "Không cần đa lễ, ngươi đang nhìn gì vậy?" Cát Thuần Phong đáp: "Đang nghĩ đến quy trình còn chưa hoàn thành." Đúng là một câu trả lời kiểu Cát Thuần Phong.
Ôn Hành bật cười: "Nghĩ ra được gì chưa? Nếu lần này đan lô của ngươi không bị ảnh hưởng, liệu ngươi có thể luyện chế ra một lò luyện khí vĩnh viễn không nổ không?" Ánh mắt Cát Thuần Phong bừng sáng, hắn tự tin đáp: "Có thể."
Ôn Hành ngạc nhiên: "Hả? Ngươi vừa nói gì?" Cát Thuần Phong nói: "Ta đã tham khảo phương pháp luyện chế của khí linh Cung Tiên Đỉnh, trong đó ta đã thêm Man Mạn Đa và Tức Nhưỡng vào nguyên liệu. Nếu luyện chế thành công, lò luyện khí sẽ giống như khối ngọc Song Ngư của sư tôn, có tính co giãn. Bằng cách này, bất kể môi trường bên trong có biến đổi như thế nào, đan lô sẽ không bao giờ bị nổ tung."
Ôn Hành ngơ ngác: "Ngươi... Nói cao siêu quá, ta không hiểu gì hết." Cát Thuần Phong mỉm cười: "Sư tôn không cần hiểu, sư tôn chỉ cần tin tưởng vào đồ nhi. Đồ nhi có thể luyện ra một lò luyện khí vĩnh viễn không bao giờ nổ." Ôn Hành cười: "Sư tôn tin ngươi. Chỉ là sư tôn muốn hỏi, sau khi ngươi luyện ra lò luyện khí đó, ngươi còn muốn tiếp tục thực hiện lời cá cược với Thân Đồ Tiệm không?"
Hắn mãi không thể hiểu nổi cách làm việc của đứa đồ đệ này. Lần trước muốn làm đạo lữ với Thân Đồ Tiệm cũng là do cả hai đánh cược. Kết quả lần này lại tiếp tục cược nữa. Đúng là kiểu cược của những kẻ đam mê kỹ thuật, hắn không tài nào theo kịp.
Nghe thấy vậy, Cát Thuần Phong im lặng, cúi đầu. Hắn trầm tư một lúc lâu mới nói: "Ta nghĩ, nếu luyện chế thành công, có lẽ ta sẽ cất nó đi, và sẽ không bao giờ để hắn biết."
Ôn Hành không thể hiểu nổi, hắn vừa khóc vừa cười hỏi: "Tại sao? Tốn bao nhiêu công sức tạo ra, tại sao lại không để cho hắn biết?"
Cát Thuần Phong đáp: "Hắn... suýt nữa thì chết. Sư tôn có biết không, đối với một luyện đan sư và luyện khí sư, khi trong lò đang luyện chế thứ gì đó, cho dù trời có sập xuống, chúng ta cũng không được rời khỏi. Nhưng khi ta phát hiện hắn gặp nguy hiểm, ta đã không thể kiểm soát được bản thân mình. Cơ thể của ta tự bay ra ngoài, trong đầu ta chỉ có một suy nghĩ — không thể để hắn xảy ra chuyện."
"Sư tôn, ta đã vi phạm gia huấn của luyện khí sư, ta không còn là một luyện khí sư đúng nghĩa nữa. Nếu lần sau lại ở bên hắn, ta lại không thể khống chế bản thân thì phải làm sao đây?"
Ôn Hành suýt nữa bật cười thành tiếng, đồ ngốc này còn không hiểu rằng hành động liều mình vì đối phương có ý nghĩa gì sao. Hắn hắng giọng hỏi: "Sư tôn hỏi ngươi một câu, ngươi có thích Thân Đồ sư thúc của ngươi không?" Cát Thuần Phong nhíu mày: "Không quan trọng thích hay không thích, cứ vậy đi."
Ôn Hành hỏi: "Nếu sau này không còn gặp được Thân Đồ sư thúc của ngươi nữa, ngươi sẽ buồn hay vui?" Cát Thuần Phong nói: "Hắn luôn ở Thập Bát Giới, trừ khi xảy ra chuyện, nếu không thì làm sao mà không gặp được?"
Ôn Hành suýt không giữ được nụ cười, sao hắn lại nhận một tên đần như thế này làm đồ đệ chứ? Hắn nhấn mạnh giọng: "Ta nói là giả dụ!"
Cát Thuần Phong điềm nhiên đáp: "Sư tôn, cái giả dụ của ngài rất khó xảy ra. Chỉ cần hắn còn sống, ta sẽ không thể không gặp hắn. Nếu hắn chết rồi thì đành chịu, ta chỉ có thể cầu cứu sư thúc Tiêu Lệ."
Ôn Hành đau đầu đến mức phải ôm trán: "Ngươi có biết Thân Đồ sư thúc của ngươi thích ngươi không? Ngươi đã đuổi hắn ra khỏi Huyền Thiên Tông, điều đó đã làm tổn thương hắn. Nếu sau khi hắn về Thập Bát Giới, bế quan không ra nữa, hoặc là từ nay không muốn gặp lại ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?"
Cát Thuần Phong ngơ ngác: "Tại sao hắn không muốn gặp ta? Ta đã làm gì sao?" Ôn Hành nghiêm mặt: "Ngươi đuổi hắn ra khỏi Huyền Thiên Tông đấy."
Cát Thuần Phong vô tội đáp: "Ta đuổi hắn đi cũng là vì muốn tốt cho hắn thôi. Hắn ở lại đây sẽ làm ta phân tâm, lại còn đặt mình vào tình cảnh nguy hiểm. Tại sao hắn phải giận ta?"
Ôn Hành: ... Vậy tại sao ta lại thu nhận một đồ đệ ngốc như ngươi? Hắn gần như không còn sức để cáu gắt nữa: "Thuần Phong, nói đơn giản hơn là, sư tôn nghĩ ngươi cần phải xin lỗi Thân Đồ sư thúc của ngươi, sau đó giải thích rõ ràng suy nghĩ của ngươi với hắn. Chuyện hai người có đến với nhau hay không là chuyện sau này, nhưng bây giờ đừng để hiểu lầm thêm sâu nữa."
Cát Thuần Phong ngơ ngác: "Hiểu lầm gì? Tại sao ta phải xin lỗi?" Ôn Hành nghiến răng, cầm chặt gậy ăn xin trong tay: "Sư tôn bảo ngươi đi, thì ngươi cứ đi, hiểu chưa?" Cát Thuần Phong liếc nhìn cây gậy, gật đầu đáp: "Được, ta đi ngay."
Ôn Hành nhìn bóng lưng Cát Thuần Phong xuống núi mà cảm thấy đầu đau như búa bổ, hắn hối hận vô cùng: "Biết vậy trước đây ta đã không bóp ch ết mầm mống tình cảm của hai người này ở Tiên giới rồi." Hai tên kỹ thuật gia yêu nhau, chẳng có gì liên quan đến gió trăng hoa tuyết, mà chỉ toàn là những cuộc chiến về trí óc, người thường căn bản không hiểu được mối tình của bọn họ. Ôn Hành quyết định không chen chân vào chuyện này nữa, để bọn họ tự giải quyết đi, đỡ phải nhức đầu.
Ôn Hành thở ra một hơi thật dài: "Đồ đệ đáng thương, chẳng có ai khiến ta bớt lo cả." Hắn tự nhủ, nếu sau này còn dính vào chuyện tình cảm cá nhân của Cát Thuần Phong nữa, hắn sẽ tìm một nhánh cây Đạo Mộc mà treo cổ chết cho xong!
Vương Đạo Hòa
Chưởng môn của Huyền Thiên Tông, Vương Đạo Hòa, là một nhân vật kỳ lạ. Hắn vốn xuất thân từ một gia tộc y tu của Vương gia ở núi Côn Sơn, vì quá nghịch ngợm nên bị cô mẫu Vương Thiên Ngưng đẩy đến Huyền Thiên Tông làm đệ tử. Tên này chuyên đi lừa đảo, gây rối, hoàn toàn trái ngược với phong thái của Huyền Thiên Tông. Ngay khi vừa đến tông môn, hắn đã chọc giận năm vị sư huynh của mình, kết quả là nhận được không ít những "cú đấm yêu thương" và "gậy gộc yêu thương".
So với Vương Đạo Hòa bướng bỉnh, chưởng môn của Thượng Thanh Tông, Trương Kinh Lôi, đúng là điển hình của "con nhà người ta". Mỗi khi Ôn Hành muốn lấy ai đó ra làm gương, liền nhắc đến Trương Kinh Lôi: "Ngươi nhìn lại mình xem, rồi nhìn sư huynh Kinh Lôi của ngươi kìa. Ngươi còn lớn tuổi hơn sư huynh Kinh Lôi vài tuổi, sao làm việc lại chẳng ra sao cả!" Hoặc mỗi khi các sư huynh chuẩn bị đánh hắn, cũng phải tìm cớ mà nói: "Ngươi nhìn ngươi đi, rồi nhìn sư huynh Kinh Lôi của ngươi mà xem. Cũng là sư đệ chúng ta dạy dỗ, tại sao ngươi lại không nên thân như thế?"
Thông thường, "con nhà người ta" sẽ bị ghét, nhưng Vương Đạo Hòa lại không đi theo lẽ thường. Sau khi nhập môn không lâu, hắn đã hiểu ra, người duy nhất có thể cứu hắn thoát khỏi nước sôi lửa bỏng chính là sư huynh Kinh Lôi của hắn.
Trương Kinh Lôi của Thượng Thanh Tông sớm đã quen với việc Vương Đạo Hòa ngày nào cũng chạy đến Thượng Thanh Tông. Công việc của Huyền Thiên Tông, Trương Kinh Lôi còn nắm rõ hơn cả việc của Thượng Thanh Tông. Chỉ cần Vương Đạo Hòa làm trò "một khóc, hai nháo, ba tự tử", Trương Kinh Lôi còn có thể làm gì khác? Đành chịu thua hắn thôi.
Sáng sớm hôm ấy, khi các kiếm đồng của Thượng Thanh Tông vừa mới vung kiếm xong năm trăm lần, bỗng thấy một tia sáng xé không mà đến. Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, không ai lấy làm lạ: "Lại là Vương chưởng môn đến tìm chưởng môn của chúng ta khóc lóc rồi."
Lúc này, Trương Kinh Lôi đang nhập định dưới dòng suối chảy xiết, chỉ cảm thấy một luồng linh quang ập đến, đồng thời nghe thấy tiếng la chói tai kéo dài của Vương Đạo Hòa: "Kinh—Lôi—sư—huynh—cứu mạng!" Trương Kinh Lôi mở mắt ra, dòng nước xiết chảy qua khuôn mặt, hắn chỉ thấy đau đầu, sáng sớm đã gặp phải thứ này, cả ngày nay hắn sẽ chẳng có tâm trạng tốt được nữa.
Trương Kinh Lôi thở dài, bất lực nói: "Lại gây họa rồi?" Thông thường, Vương Đạo Hòa sẽ gọi hắn là "Kinh Lôi", đôi khi trêu chọc lại gọi là "Trương chưởng môn" hoặc "Kinh Lôi Kiếm Tiên". Nhưng mỗi khi gọi là "Kinh Lôi sư huynh", là chắc chắn lại gây ra chuyện lớn, cần hắn ra tay thu dọn hậu quả.
Trương Kinh Lôi nhập môn muộn, khi hắn đến thì Triệu Ninh đã có hai đệ tử, hắn luôn được Sở Việt và Trác Bất Phàm che chở như một tiểu sư đệ. Nhưng từ khi quen biết Vương Đạo Hòa, hắn cứ có cảm giác như mình đang làm cha một đứa con bất hiếu. Hắn nghĩ có lẽ kiếp trước mình mắc nợ Vương Đạo Hòa rất nhiều, nên kiếp này phải trả nợ cho hắn.
Vương Đạo Hòa ngồi phịch xuống một tảng đá ướt bên bờ hàn đàm, bắt đầu khóc lóc: "Sư huynh ơi, lần này huynh nhất định phải giúp đệ. Nếu huynh không giúp đệ, sư tôn và các sư huynh sẽ lột da đệ mất thôi! Ôi, số phận ta sao lại khổ thế này, chẳng qua là trên đường đi gặp mấy cô nương nói vài câu thôi mà, sao lại chuốc họa vào thân như vậy chứ."
Bị Vương Đạo Hòa lừa không biết bao nhiêu lần, Trương Kinh Lôi sớm đã miễn dịch, hắn không mảy may dao động: "Là ngươi lừa tiền hay lừa tình vậy?" Vương Đạo Hòa khóc lóc thảm thiết: "Trời đất chứng giám, Kinh Lôi sư huynh, huynh phải tin đệ! Đệ thật sự không phải loại người như vậy." Đúng là Vương Đạo Hòa có thể lừa tiền lặt vặt, nhưng lừa tình thì dù có cho hắn mười cái gan cũng không dám.
Vương Đạo Hòa sụt sùi nói: "Mấy hôm trước, đệ đến gần Dãy núi Điểm Thương ở Vực Ngự Linh, thấy trong thành có một tên thầy bói đang lừa mấy cô nương xinh đẹp. Là một người chính nghĩa, sao đệ có thể để các thiếu nữ vô tội bị lừa gạt? Thế là đệ xông lên vạch trần lời nói dối của gã."
Trương Kinh Lôi bình thản nói: "Thế nên, ngươi lại lừa mấy cô ấy? Nói đi, ngươi đã lừa họ bao nhiêu linh thạch?" Vương Đạo Hòa đáp: "Mười vạn linh thạch..." Trương Kinh Lôi trượt chân, bị dòng nước suối cuốn vào hàn đàm, lạnh đến rùng mình. Hắn vội vàng leo lên từ trong nước, giọng gằn lại: "Bao nhiêu? Mười vạn linh thạch? Ngươi lừa họ cái gì?"
Vương Đạo Hòa nói: "Không thể trách đệ được! Cô nương ấy hỏi đệ về chuyện nhân duyên, đệ bảo tướng mạo cô ta cao quý, sau này chắc chắn sẽ lấy được một gia đình giàu có và quyền thế. Huynh cũng biết đệ rất có tài trong việc suy đoán số mệnh mà, phải không? Rồi nàng ấy vui quá, liền cho đệ mười vạn linh thạch."
Trương Kinh Lôi nhức đầu: "Đừng có lừa ta, rốt cuộc ngươi đã nói cái gì?" Vương Đạo Hòa ngượng ngùng liếc nhìn Trương Kinh Lôi, hắng giọng: "Khụ khụ, đệ nói với các cô ấy rằng đệ có thể giúp họ nghịch thiên cải mệnh, tương lai tìm được phu quân tôn quý phi phàm, anh tuấn lỗi lạc." Trương Kinh Lôi chậm rãi nói: "Mười vạn linh thạch không phải là số tiền người bình thường có thể bỏ ra. Chỉ cần có một chút lý trí, ai cũng sẽ nghi ngờ ngươi. Vậy tại sao họ lại tin ngươi? Đừng nói là... ngươi đã báo danh tính của mình?"
Vương Đạo Hòa nhìn Trương Kinh Lôi với vẻ tội nghiệp, cười ngượng ngùng: "Hì hì, sư huynh quản đệ nghiêm quá, tay chân đệ hơi bị ngắn mà... Nhưng mà đệ đâu có nói dối, đệ thực sự giúp họ cải mệnh mà." Trương Kinh Lôi đã quá quen với việc này, hắn lạnh mặt: "Thế nên bây giờ các cô nương ấy tìm đến ngươi, ngươi sợ lão tổ Ôn Hành và sư tỷ Thẩm Nhu trách phạt, nên chạy đến nhờ ta lấp hố cho ngươi?"
Vương Đạo Hòa xoa xoa hai tay như con ruồi, cười hì hì: "Hehehe, sư huynh, giúp đệ một chút đi. Lúc này, người có thể giúp sư đệ chỉ có mình huynh thôi!" Trương Kinh Lôi mặt lạnh tanh: "Đừng nói chuyện khác, tháng trước ngươi bảo muốn mua phù chú, vay của ta tám vạn linh thạch mà vẫn chưa trả. Hai mươi ngày trước, ngươi nói muốn làm một dự án lớn, mượn của ta thêm năm vạn linh thạch, cũng chưa trả. Hôm nay lại đến nữa sao?"
Vương Đạo Hòa nghe vậy liền òa khóc: "Hu hu hu, Kinh Lôi sư huynh, sư đệ chỉ là trả hơi trễ thôi, đâu phải là không trả đâu. Đệ thật sự đã mua phù chú và làm dự án, đợi có lợi nhuận rồi, đệ sẽ trả lại cho huynh mà. Nhưng lần này, mười vạn linh thạch này huynh nhất định phải giúp đệ, nếu không, sư tôn và các sư huynh sẽ đánh chết đệ mất!"
Trương Kinh Lôi đã chẳng muốn nói thêm nữa, chỉ lạnh lùng hỏi: "Vài ngày trước vừa nhận được mười vạn linh thạch, hôm nay đã không thấy nữa? Ngươi dùng vào việc gì rồi?" Vương Đạo Hòa cười gượng: "À... Mấy hôm trước, Thiên Cơ Các vừa tung ra một bộ pháp quyết Bôn Lôi Quyết, chỉ có một bộ duy nhất, đệ đã mua nó rồi. Huynh cũng biết mà, giá ưu đãi cho nhân viên nội bộ, chứ giá gốc lên đến ba mươi vạn linh thạch đấy."
Trương Kinh Lôi bất đắc dĩ nói: "Ngươi đường đường là chưởng môn của Huyền Thiên Tông, tại sao làm việc vẫn không có chút suy tính gì thế? Thật không may là ta không còn linh thạch. Thay vì ở đây cầu xin ta, chi bằng ngươi đi tìm sư đệ Vân, hắn chắc chắn có linh thạch."
Vương Đạo Hòa nhăn nhó: "Huynh nghĩ đệ không muốn tìm sư đệ Vân sao? Sư đệ Vân đã đi đến tộc Kim Ô rồi, còn là đi đến Kim Ô tộc tại Thái Uyên Cảnh. Nghe nói đang tiến hành một loại tu luyện đặc thù của tộc Kim Ô, ngay cả phù chú cũng không truyền qua được. Kinh Lôi sư huynh ơi, huynh nhất định phải giúp đệ lần này, nếu không huynh sẽ mất đi một tiểu sư đệ đáng yêu như đệ đó!"
Trương Kinh Lôi nhấc chân định bỏ đi: "Ta kiếp trước đã làm gì mà kiếp này gặp phải một sư đệ như ngươi đây." Vương Đạo Hòa ở phía sau gào khóc thảm thiết: "Kinh Lôi sư huynh, đừng đi mà! Đệ có thể coi số mệnh cho huynh, giúp huynh nghịch thiên cải mệnh, huynh mau giúp đệ đi! Vì đệ là một đứa trẻ cô đơn không nơi nương tựa, vì tình nghĩa huynh đệ bao năm chúng ta nương tựa vào nhau, chỉ cần mười vạn linh thạch thôi mà!"
Trương Kinh Lôi bực bội lắc đầu: "Nếu ngươi có khả năng nghịch thiên cải mệnh, thì hãy sửa lại vận mệnh của chính mình trước đi đã."