Coi Bói Không? Chuẩn Lắm Đấy!

Chương 79

Khi người phụ nữ mà Khánh Văn Hạo dẫn đến vừa khóc lóc, ngay lập tức trước cửa Khánh phủ liền náo nhiệt hẳn lên. Khánh Văn Hạo không chống đỡ nổi sự liên thủ của Khánh Như Hứa và Khánh Như Niệm, sắc mặt ông ta tái nhợt: "Nghiệt tử, ngươi thật sự muốn nghịch tử sát phụ!"

 

Khánh Như Niệm lạnh giọng nói: "Ta không có người cha như ông. Lúc ta còn nhỏ, ông vì tình yêu chân chính mà bỏ rơi vợ con và mẫu thân. Bây giờ lại dẫn theo mụ đàn bà bên ngoài về, ông rốt cuộc có âm mưu gì?" Khánh Như Hứa, người vốn luôn phong nhã và nghiêm túc, nhưng khi chêm thêm lời thì cũng không kém phần sắc bén. Hắn điềm tĩnh nói: "Vừa rồi, người phụ nữ kia nói ông là gia chủ của Khánh gia. Gia chủ của Khánh gia, từ trước đến giờ luôn là lão thái quân."

 

Khánh Như Hứa vừa nói vậy, Khánh Như Niệm lập tức hiểu ra. Khánh Như Niệm từ từ thu lại linh kiếm: "Ta đã hiểu gió nào thổi ông trở về rồi. Thì ra ông nghe được tin tức nên quay về để giành lấy vị trí gia chủ. Ông có tự tin quá mức rồi chăng? Ông nghĩ rằng dù không có ta và đại ca, vị trí gia chủ sẽ rơi vào tay ông sao?"

 

Khánh Như Hứa nghiêm nghị nói: "Ông Khánh, dù ông có quay về lúc này, vị trí gia chủ của Khánh gia cũng không thuộc về ông." Khánh Như Hứa chưa bao giờ để tâm đ ến vị trí gia chủ của Khánh gia, nếu không, hắn đã chẳng rời khỏi Lý Hận giới để làm Chấp giới tiên quân. Nhưng khi hắn nói thế, Khánh Văn Hạo lại nghĩ rằng Khánh Như Hứa quyết tâm chiếm đoạt Khánh gia, nên liền cao giọng nói: "Từ xưa trưởng ấu có trật tự, phụ thân ngươi còn sống, vị trí gia chủ Khánh gia đương nhiên là của ta. Còn chưa đến lượt ngươi lên tiếng."

 

Lúc này, bên cạnh vang lên một giọng nữ lạnh lùng, người đến chính là trưởng tỷ của Khánh Văn Hạo - Khánh Văn Uyển. Khánh Văn Uyển quả quyết nói: "Hắn đương nhiên có quyền lên tiếng. Như Hứa là người mà mẫu thân đã chỉ định làm gia chủ Khánh gia, không ai có thể lay chuyển được."

 

Khánh Như Hứa cau mày, hắn vừa định nói gì đó thì nghe Khánh Như Niệm bên cạnh nói: "Người đứng đầu Khánh gia ngoài lão thái quân ra, chỉ có thể là đại ca của ta - Khánh Như Hứa. Ông Khánh, ông nên trở về từ nơi nào thì về nơi đó đi, tránh để tự rước lấy nhục."

 

Khánh Như Hứa bất đắc dĩ nhìn đệ đệ và cô của mình, hắn thật sự không muốn làm gia chủ. Khánh Văn Uyển bước xuống bậc thang: "Khánh Văn Hạo, chẳng lẽ ngươi đã quên lời mẫu thân nói ngày đó trong từ đường? Ngươi phát thệ, chẳng lẽ cũng đã quên? Có cần ta nhắc lại cho ngươi không?"

 

Khánh Văn Nhu cũng bước xuống bậc thang, hai tỷ muội đứng sóng vai với khí thế mạnh mẽ: "Hắn không nhớ cũng không sao, chúng ta sẽ giúp hắn nhớ."

 

Khánh Văn Nhu chuyển ánh mắt về phía người phụ nữ đứng cạnh Khánh Văn Hạo: "Tô Linh Nhi, chỉ cần ngươi còn mang họ Tô, Khánh gia tuyệt đối không thể cho phép ngươi bước chân vào cửa." Tô Linh Nhi chính là người mà Khánh Văn Hạo nhung nhớ khôn nguôi, nàng là đệ tử của một trong những đại thế gia thượng giới - Tô gia. Tiện thể nói thêm, đường cô bà của Tô Linh Nhi chính là đạo lữ chưa cưới của Thiên đế, đồng thời cũng là đạo lữ chưa cưới của cựu Thái tử.

 

Tô Linh Nhi mắt ngấn lệ, vừa nhìn thấy nàng khóc, hai người đàn ông đứng bên cạnh nàng lập tức nổi giận. Người lớn tuổi hơn quát: "Có chuyện gì thì nhằm vào ta, đừng bắt nạt Linh Nhi của ta!" Người nhỏ tuổi hơn thì đứng chắn trước Tô Linh Nhi: "Các người bắt nạt mẫu thân của ta, các người đều là người xấu!"

 

Khánh Như Niệm cười lạnh: "Người xấu? Ngươi đừng quên, nơi ngươi đang đứng là địa bàn của Khánh gia, các ngươi là những kẻ không được hoan nghênh. Các ngươi mới là những kẻ mười tội không thể tha." Khánh Như Hứa nhạt nhẽo nói: "Lão thái quân có lệnh, Khánh gia tử đệ không được kết thân với Tô gia, kẻ nào vi phạm sẽ bị trục xuất khỏi Khánh gia."

 

Khánh Văn Nhu nói: "Năm xưa, Khánh Văn Hạo vì Tô Linh Nhi mà trước mặt liệt tổ liệt tông thề rằng, đời này không làm người Khánh gia nữa. Sao, bây giờ hối hận rồi?"

 

Khánh Văn Hạo có phần mềm mỏng hơn, mặc dù ông ta giận dữ vì người Khánh gia không giữ thể diện cho Tô Linh Nhi trước mặt người ngoài, nhưng bản chất ông ta vẫn là người hèn yếu. Ông ta còn nhớ rất rõ những gì mình đã nói khi đó. Trước mặt liệt tổ liệt tông, ông ta đã thề rằng nếu cưới Tô Linh Nhi, đời này ông sẽ đoạn tuyệt quan hệ với Khánh gia, từ đó không còn là người Khánh gia nữa.

 

Khi nói lời thề đó, giọng ông ta rắn rỏi, nhưng bây giờ nhớ lại thì lòng ông lại chột dạ. Tuy nhiên, ông có thể đứng ở đây không chỉ nhờ vào sự mặt dày của mình, mà ông ta đương nhiên có chỗ dựa riêng. Ông nghĩ, mình đã rời khỏi nhà mấy ngàn năm, lúc đó tuổi trẻ bồng bột, bây giờ cũng hiểu được cuộc sống khó khăn như thế nào. Nghĩ đến những năm tháng gian khổ, mẫu thân ông đương nhiên sẽ không ngồi yên nhìn ông ta.

 

Ông ta nhìn về phía Tô Linh Nhi với ánh mắt dịu dàng và nói: "Đại tỷ, nhị tỷ, năm đó ta còn trẻ, đã làm nhiều chuyện hồ đồ. Những năm qua ta và Linh Nhi đã biết sai, hôm nay là thọ yến của mẫu thân, các tỷ có thể cho ta vào để bái thọ mẫu thân một cái không? Nhiều năm rồi ta chưa gặp mẫu thân, trong lòng thật sự rất nhớ."

 

Tô Linh Nhi mắt rưng rưng lệ, dịu dàng nhìn về phía Khánh Văn Hạo, trông thật thê lương mà tình tứ: "Phu quân, chỉ cần có chàng nói lời này, ta và Quỳ nhi có chết cũng không hối tiếc." Bên cạnh, thiếu niên căm phẫn nhìn Khánh Như Hứa và Khánh Như Niệm: "Hai người các ngươi thật độc ác, không cho phụ thân ta gặp tổ mẫu!"

 

Khánh Như Niệm có thể bị hắn lừa sao? Hắn gãi tai nói: "Vừa rồi ngươi không gọi là tổ mẫu, để ta nghĩ xem ngươi gọi là gì nhỉ? À, lão bà già hư hỏng. Ta còn nhớ rõ lắm. Sao bây giờ lại đổi sang đóng vai tình cảm rồi?"

 

Thiếu niên mặt đỏ bừng: "Ta, ta bị các ngươi chọc giận, nhất thời nói năng không suy nghĩ."

 

Khánh Văn Nhu cau mày: "Ta nhớ năm đó ngươi dẫn theo Tô Linh Nhi đến náo loạn Khánh phủ, Tô Linh Nhi khi đó đã có thai, tại sao thiếu niên này lại nhỏ tuổi như vậy." Nếu đứa trẻ đó được sinh ra, cũng chỉ nhỏ hơn Khánh Như Niệm bọn họ ba đến năm trăm tuổi, không thể nào nhỏ đến mức này.

 

Khánh Văn Hạo khó xử quay đầu lại: "Cũng chỉ tại ta khi đó còn trẻ cuồng ngạo, không biết trời cao đất dày mà va chạm vào liệt tổ liệt tông trong nhà, đứa trẻ đã không giữ được. Như Quỳ là sau này mới có."

 

Biểu cảm của Khánh Như Niệm như vừa phải nuốt phải một thứ kinh khủng. Hắn lẩm bẩm: "Khánh Như Quy? Hê, Khánh Như Quy?" Hắn và anh trai, một người tên Như Hứa, một người tên Như Niệm. Tên của họ đều do Khánh Văn Hạo đặt. Tên của Khánh Như Hứa là để tưởng niệm những lời thề non hẹn biển giữa Khánh Văn Hạo và Tô Linh Nhi. Còn Khánh Như Niệm, là để biểu đạt sự nhớ nhung của Khánh Văn Hạo dành cho Tô Linh Nhi.

 

Những ai không biết thì nghĩ rằng tên họ rất phong nhã, nhưng những người hiểu chuyện đều cảm thấy buồn nôn. Khánh Như Hứa và Khánh Như Niệm từng có ý định đổi tên, nếu không phải phu nhân Đỗ can ngăn, có lẽ họ đã sớm có những cái tên khác rồi.

 

Giờ đây, con trai của Khánh Văn Hạo và Tô Linh Nhi lại tên Như Quy? "Tân khách như quy" (khách đến như về nhà)? Hay là muốn sớm quay về nhà? Định làm ai khó chịu đây?

 

Ánh mắt Khánh Như Niệm lóe lên sắc đỏ: "Quá kinh tởm." Khánh Như Hứa vỗ nhẹ lên vai Khánh Như Niệm: "Như Niệm, chúng ta đã không còn là trẻ con nữa."

 

Những toan tính nhỏ nhen của Khánh Văn Hạo, bọn họ đã không còn để ý. Họ đã đủ mạnh để có thể che chắn Khánh gia khỏi phong ba. Những công kích bằng lời nói như thế này không còn có tác dụng với họ.

 

Khánh Văn Nhu giữ sắc mặt lạnh lùng: "Ngày đó trục xuất ngươi ra khỏi phủ là ý của mẫu thân, giờ đây cũng chỉ có mẫu thân mới có thể quyết định ngươi có thể trở về hay không. Hôm nay là thọ yến của mẫu thân, ngươi hãy đến vào ngày mai." Khánh Văn Uyển cũng nói: "Đây đã là nhượng bộ lớn nhất của chúng ta. Nếu ngươi còn cố tình làm loạn ở đây, đừng trách chúng ta không nể tình."

 

Tô Linh Nhi và Khánh Văn Hạo nhìn nhau. Đùa sao, bọn họ đã chuẩn bị kỹ lưỡng lâu như vậy mới quyết định trở về vào hôm nay. Hôm nay người trong Khánh phủ đông đủ, Khánh Vận Trúc vì thể diện của mình, chắc chắn không muốn làm lớn chuyện. Nếu bọn họ rời đi lúc này, chẳng phải sẽ bỏ lỡ cơ hội tốt sao? Bọn họ còn dự tính sẽ tạo ra cảnh mẫu từ tử hiếu, từ đó chiếm lấy vị trí gia chủ của Khánh gia. Dù không đạt được vị trí gia chủ, ít nhất cũng có thể kéo dài cuộc bầu chọn gia chủ thêm chút thời gian.

 

Bên ngoài Khánh phủ vô cùng náo nhiệt, các tu sĩ trong Khánh phủ tuy đang tỏ ra nói chuyện với nhau nhưng thực chất từ lâu đã ngấm ngầm quan sát mọi động tĩnh bên ngoài. Họ đều muốn biết lão thái quân Khánh gia hôm nay sẽ làm gì, là chấp nhận đứa con trai cuối cùng đã nghĩ thông để quay về, hay sẽ giữ vững lập trường chọn một trong hai đứa cháu trai làm gia chủ?

 

Hai lựa chọn này nhìn qua đều không tệ, nhưng khi thực hiện lại không dễ dàng.

 

Khánh phủ và Tô gia đã kết thù từ lâu. Nếu chấp nhận đứa con này, chẳng khác nào đồng nghĩa với việc làm lành với Tô phủ. Như vậy, tín niệm mà Khánh Vận Trúc kiên trì suốt vạn năm sẽ tan thành mây khói. Nhìn bề ngoài có vẻ như cả hai bên đều vui vẻ, biến chiến tranh thành hòa bình, nhưng Khánh Vận Trúc làm sao đối mặt với liệt tổ liệt tông dưới cửu tuyền?

 

Bỏ qua người con trai mà chọn cháu trai, hai đứa cháu đều rất xuất sắc, không sai. Nhưng chúng còn quá trẻ, và cả hai đều không có ý định tiếp quản Khánh phủ. Trong khi đó, vài đệ tử của phân chi lại rất hăm hở. Chỉ sợ rằng sau khi chúng lên nắm quyền, sẽ lại bị phân chi gây khó dễ.

 

Mọi người bàn tán xôn xao, như một ngàn con chim sẻ kêu rộn ràng. Ôn Hành vừa ăn xong quả hạch cuối cùng trong tay, vỗ tay rồi cầm cây gậy đi xin cơm đứng dậy. Hắn cần tìm một chỗ khác để ngồi, nơi này quá ồn ào.

 

Ôn Hành bước qua ngưỡng cửa chạm khắc của hành cung, đi về phía bên trong hành cung của Khánh phủ. Hắn đi qua những bàn tiệc trong đại sảnh, lợi dụng lúc đông người, lén bước về phía hậu viện. Hắn nghĩ mình từng đến đây, vì cảnh sắc nơi này trông rất quen thuộc.

 

Đi qua tiền sảnh, phía sau liền trở nên yên tĩnh. Dù sao hậu viện là nơi ở của nữ quyến Khánh gia, những người đến dự tiệc sẽ không vào đây. Ôn Hành cũng không có ý định ở lại đây lâu. Hắn đi ra cửa bên của hậu viện, vừa bước ra liền nhìn thấy một tòa kiến trúc cổ kính, đó chính là từ đường của Khánh phủ.

 

Khánh Vận Trúc đã cho lui tất cả người hầu, đang thắp hương cho tổ tiên. Bà đã đầu bạc trắng, trên trán cũng đã xuất hiện nếp nhăn. Bà thành kính nâng ba nén hương qua đầu: "Trước tiên tổ, Khánh gia đời thứ ba mươi tư tộc trưởng Khánh Vận Trúc bất tài, đã sinh ra bất hiếu tử, mang kẻ thù về nhà. Tiên tổ ơi, Vận Trúc vô năng, không còn mặt mũi nào để đối diện với liệt tổ liệt tông nữa."

 

Khánh Vận Trúc giơ hương, cúi đầu khấu bái trước bài vị tổ tiên. Trước mặt bà, có hơn một trăm bài vị của những người Khánh gia đã khuất. Những bài vị này được đặt cao cao trên kệ, trước mỗi bài vị đều có một lư hương nhỏ, bên trong đang cháy một chút hương trường minh.

 

Trong số rất nhiều người mang họ Khánh, có một bài vị rất đặc biệt. Các bài vị khác đều có màu đen, nhưng bài vị này lại có màu vàng. Nó được đặt ở phía ngoài tất cả các bài vị, phía trên được phủ một lớp vải đỏ, trên bài vị vàng đó được viết bằng chu sa dòng chữ: "Thần uy Thái tử Hoàng Huyền Hành chi linh vị."

 

Khánh Vận Trúc mệt mỏi đứng dậy, cắm hương vào lư hương phía trước: "Tiên tổ ơi, ta đã trục xuất Khánh Văn Hạo khỏi Khánh phủ, vốn nghĩ cả đời này sẽ không gặp lại. Giờ đây hắn lại dẫn người Tô gia đến, ta biết rõ hắn có âm mưu gì. Nhưng, hắn dù sao cũng là con ta sinh ra. Ta không thể lấy mạng hắn, nhưng cũng không thể để hắn tùy tiện làm loạn. Ta hiểu rõ Khánh Văn Hạo, thể diện của Khánh gia hôm nay sẽ bị hắn và ta làm mất hết."

 

Nói xong lời này, toàn thân bà như kiệt sức: "Oan nghiệt!"

 

Lúc này, trong từ đường vang lên tiếng bước chân. Khánh Vận Trúc quay đầu lại, thấy con dâu cả của mình, phu nhân Đỗ, đang đứng phía sau mỉm cười. Thấy Khánh Vận Trúc quay lại, phu nhân Đỗ cúi chào: "Mẫu thân, khách nhân đã đến đông đủ, chỉ còn đợi người thôi."

 

Khánh Vận Trúc cười khổ: "Thuần nhi thật kiên định." Phu nhân Đỗ tên đầy đủ là Đỗ Thuần, bà là người mà Khánh Vận Trúc đã lựa chọn kỹ lưỡng để gả cho đứa con bất hiếu của mình. Chỉ tiếc rằng đứa con hư đốn đã làm hỏng cả cuộc đời của Đỗ Thuần. Những năm qua, Khánh Vận Trúc luôn đối đãi với Đỗ Thuần như con gái ruột, thậm chí bà còn đối xử với Đỗ Thuần tốt hơn cả Khánh Văn Nhu và Khánh Văn Uyển. Trong lòng bà đầy áy náy, Đỗ Thuần càng rộng lượng và hiền hòa, bà càng cảm thấy mình có lỗi với con dâu.

 

Phu nhân Đỗ bước tới, lấy ba nén hương. Bà khẽ phẩy tay, dùng linh khí đốt hương. Sau khi dâng hương lên tổ tiên, bà cúi người muốn đỡ Khánh Vận Trúc: "Mẫu thân, đi thôi."

 

Khánh Vận Trúc thở dài: "Thuần nhi, con không trách ta sao? Hôm nay hắn gây chuyện, đã làm mất mặt cả Khánh gia. Nếu ngày đó ta nhẫn tâm hơn, trực tiếp loại bỏ hắn thì tốt rồi." Nhưng bà không thể xuống tay, bà có thể giết ngàn kẻ địch, nhưng không muốn làm tổn thương đến con mình dù chỉ một sợi tóc. Chính vì nuông chiều quá mức, mới dẫn đến việc Khánh Văn Hạo ngày càng càn rỡ, không biết sợ là gì.

 

Đỗ Thuần mỉm cười nhẹ nhàng: "Việc đã đến nước này, mẫu thân không nên suy nghĩ nhiều nữa. Chúng ta đều hiểu rõ hắn đến đây vì điều gì. Việc cấp bách là triệu tập Như Hứa và Như Niệm về, chọn một người làm gia chủ." Đỗ Thuần đã quyết định: "Đến thời điểm này, không thể quan tâm họ có đồng ý hay không. Trong hai người, nhất định phải có một người làm gia chủ Khánh gia."

 

Khánh Vận Trúc chăm chú nhìn Đỗ Thuần: "Thuần nhi thật có phong thái giống ta khi còn trẻ, nhưng ta lại không thấu đáo như con. Ta đã nuôi dạy một đứa con hư hỏng, làm lỡ mất cả cuộc đời con. Nếu con có thể tìm được một phu quân tốt, cả về tu vi lẫn cuộc sống, thì con đã có thể sống tốt hơn rất nhiều."

 

Đỗ Thuần chỉ có một đứa con trai là Khánh Như Hứa, nhưng bà chưa bao giờ nuông chiều hắn. Khánh Như Hứa và Khánh Như Niệm đều kính trọng và yêu mến bà. Ngược lại, hai người phụ nữ mà Khánh Văn Hạo lấy về sau này, Hoa Khinh Ngữ và Tô Linh Nhi, chẳng ai sánh nổi một phần mười của Đỗ Thuần.

 

Nghĩ đến đây, Khánh Vận Trúc tức giận đến mức muốn đấm ngực, bà chỉ muốn xé toang đầu Khánh Văn Hạo ra để xem trong đó rốt cuộc chứa thứ gì. Tại sao lại bỏ người vợ tốt như thế, mà đi dây dưa với những bông hoa dại vô giá trị ngoài kia.

 

Đỗ Thuần dịu dàng đỡ lấy Khánh Vận Trúc: "Mẫu thân đã lớn tuổi, những năm qua đã vì Khánh gia mà lo lắng quá nhiều. Vì sức khỏe của mẫu thân, hôm nay hãy định đoạt vị trí gia chủ Khánh gia, cũng để dập tắt tham vọng của Khánh Văn Hạo và Tô Linh Nhi."

 

Khánh Vận Trúc vỗ nhẹ lên tay Đỗ Thuần: "Ta nào không biết điều đó, nhưng Như Hứa và Như Niệm đều không có lòng muốn làm gia chủ. Ép buộc chúng chỉ sợ sẽ làm lỡ dở tiền đồ của chúng. Văn Nhu và Văn Uyển tuy là con gái của ta, nhưng tính cách và tài năng không phù hợp để nắm giữ Khánh gia. Còn mấy đứa của phân chi thì... hừ, khỏi cần nói. Chỉ có tham vọng mà không có thực lực."

 

Ánh mắt của Khánh Vận Trúc dừng lại trên người Đỗ Thuần: "Giá mà Thuần nhi là con gái của ta thì tốt biết bao. Con có dũng, có mưu, công bằng và kiên định, lại hiểu rõ mọi chuyện lớn nhỏ của Khánh gia. Con là người thích hợp nhất để làm gia chủ... Chỉ tiếc, con không mang họ Khánh. Dù con đã gả vào Khánh gia bao nhiêu năm, được mọi người trong phủ kính trọng, nhưng con vẫn chỉ là con dâu."

 

Đỗ Thuần bình thản nói: "Mẫu thân, trên đời việc không như ý thường chiếm đến tám, chín phần. Người luôn nói rằng nợ con, nhưng thực ra con chưa bao giờ nghĩ vậy. Từ khi con vào phủ, tuy không gả được cho người như ý, nhưng con có mẫu thân đối đãi như con gái, có Như Hứa và Như Niệm làm hai đứa con ngoan, có Văn Nhu và Văn Uyển là hai cô em chăm sóc con. Con rất thoải mái, so với những người đã ly hôn hay bị sa ngã, cuộc sống của con còn tốt hơn rất nhiều."

 

Đỗ Thuần nheo mắt, cười nhẹ nhàng: "Con người, phải biết nghĩ đến những gì mình có, không nên quá để tâm đ ến những gì mình không có. Càng nghĩ nhiều, tâm trí sẽ càng rối loạn. Con đã nghĩ xong rồi, mẫu thân hãy chọn một trong hai đứa Như Hứa hoặc Như Niệm làm gia chủ, sau đó người có thể an dưỡng tuổi già. Khi đó, con dâu sẽ cùng người đi du sơn ngoạn thủy, ngắm nhìn phong cảnh tuyệt đẹp của tiên giới.

 

Con cũng đã nghĩ rồi, nếu người chọn Như Niệm, chúng ta sẽ cùng Như Hứa bảo vệ gia đình. Chúng ta có thể đến Ly Hận Giới, nơi Như Hứa làm Chấp Giới tiên quân, để thưởng thức cảnh đẹp nơi đó. Nghe Như Niệm kể qua Truy Hồn Hương rằng phong cảnh ở Ly Hận Giới rất đẹp, chúng ta cũng nên đến đó một lần.

 

Còn nếu người chọn Như Hứa, chúng ta sẽ đi cùng Như Niệm. Đừng nhìn đứa nhỏ ấy thường trầm lặng trước mặt chúng ta, thực ra tâm tư nó rất linh hoạt. Nơi nào nó đến chắc chắn là nơi tốt đẹp, mà chúng ta chưa từng thấy.

 

Thật ra chọn ai cũng tốt cả, mẫu thân đừng bận tâm quá, vạn sự đều có số phận." Giọng của Đỗ Thuần nhẹ nhàng, tuy không quá dịu dàng như những cô gái bình thường, nhưng lại mang đến cảm giác khiến người ta tin tưởng.

 

Khánh Vận Trúc nói: "Chỉ sợ hai đứa nhỏ sẽ lại khổ sở trách ta độc đoán. Khi ta còn trẻ, Khánh phủ trải qua bao sóng gió. Khi ta nắm quyền, chỉ muốn cho các con những gì tốt nhất. Nhưng cuối cùng lại nuôi ra một đứa vong ân như Khánh Văn Hạo. Sau đó, ta rút kinh nghiệm và nghiêm khắc với Như Hứa và Như Niệm. Ta biết, chúng không nói ra, nhưng trong lòng vẫn oán trách ta.

 

Khi còn trẻ ta không cảm thấy gì, chỉ biết mạnh mẽ quyết đoán. Nhưng giờ khi đã lớn tuổi, ta lại bắt đầu mềm lòng. Ta lo rằng, nếu Như Hứa hay Như Niệm thực sự không thích làm gia chủ, thì chẳng phải ta đang hại chúng sao? Nhưng..."

 

"Nhưng giao vị trí gia chủ cho kẻ không phù hợp, chẳng phải sẽ hại Khánh gia sao?" Đỗ Thuần cười nói, "Mẫu thân đừng phiền lòng nữa, nếu không ra ngoài sớm, chuyện sẽ càng thêm phức tạp. Hay là thế này, con sẽ giúp người lấy tín vật, rồi chúng ta cùng nhau trao nó cho gia chủ tiếp theo, có được không?"

 

Khánh Vận Trúc tin tưởng vỗ nhẹ tay Đỗ Thuần: "Con gái ngoan, tín vật đặt ở đâu con biết rồi chứ?" Đỗ Thuần mỉm cười gật đầu: "Mẫu thân chẳng phải đã sớm nói cho con rồi sao? Người cứ ở đây nghỉ ngơi, con sẽ đi lấy ngay."

 

Nói rồi, Đỗ Thuần bước đi đầy duyên dáng. Bà có thể không đẹp, nhưng khí chất của bà trong cả Khánh phủ, không ai sánh bằng. Khánh Vận Trúc nhìn theo bóng lưng Đỗ Thuần, lấy tay lau khóe mắt: "Thật đáng tiếc, ta sinh ra một đứa con lòng lang dạ sói, nhưng lại có được một cô con dâu biết quan tâm, thấu hiểu..."

 

"Ừm, đúng là không tệ." Một giọng nam bất ngờ vang lên trong từ đường, khiến Khánh Vận Trúc hồn xiêu phách lạc: "Ai?! Là ai?! Mau ra đây!!" Đây là từ đường của Khánh gia, có kết giới nghiêm ngặt, ngoài người của Khánh gia ra, không ai có thể vào được.

 

Lúc này, Ôn Hành từ trên xà nhà nhảy xuống, đáp xuống trước mặt Khánh Vận Trúc: "Lão thái quân Khánh gia, đừng hoảng sợ, tại hạ là Ôn Hành. Có thể coi như là... người quen cũ của lão thái quân..." Mắt Khánh Vận Trúc đỏ hoe, nước mắt lập tức tràn ra: "Tiểu Hành ca!"

 

Bà run rẩy đưa tay về phía Ôn Hành, chạm lên ngực hắn: "Tiểu Hành ca, thật sự là huynh sao? Hôm nay ta đã đến đại hạn rồi, huynh đến đón ta phải không?" Ôn Hành gãi má: "Lão thái quân, tại hạ là Ôn Hành, không phải Huyền Hành."

 

Khánh Vận Trúc dụi mắt, lấy lại tinh thần, nhìn kỹ lại Ôn Hành, rồi cuối cùng không thể kìm nén được nước mắt: "Không phải tiểu Hành ca thì còn là ai nữa? Huynh chính là tiểu Hành ca của ta mà!" Khánh Vận Trúc nước mắt chảy ròng ròng, Ôn Hành vội vàng lấy khăn tay từ trong túi trữ vật ra đưa cho bà: "Đừng khóc, đừng khóc, con gái mà khóc thì không đẹp đâu."

 

Khánh Vận Trúc bật cười thành tiếng giữa những giọt nước mắt: "Huynh vẫn nghĩ ta là cô gái nhỏ, vẫn đùa như thế để chọc cười ta."

 

Khánh Vận Trúc lau nước mắt, ngẩng đầu chăm chú nhìn khuôn mặt của Ôn Hành, bà đưa tay chạm nhẹ vào đôi lông mày của hắn: "Nhiều năm rồi, huynh chẳng thay đổi gì cả. Huynh vẫn đẹp như trước đây, tiểu Hành ca, huynh chờ ta, ta sẽ truyền lại vị trí gia chủ cho Như Hứa hoặc Như Niệm, sau đó ta sẽ theo huynh đi. Những năm qua, ta mệt mỏi quá rồi, ta chỉ mong chờ ngày huynh đến đón ta."

 

Ôn Hành mỉm cười: "Lão thái quân, bà hiểu lầm rồi." Hắn tuy là một Hạn Bạt, nhưng vẫn là một sinh vật sống! Hắn đâu có trách nhiệm dẫn dắt linh hồn. Đó là công việc của Quỷ Đế và Vô Thường ở U Minh Giới. À, dù sao thì trước đây hắn cũng từng làm Quỷ Đế tạm thời một thời gian...

 

Khánh Vận Trúc bước lên một bước, run rẩy ôm lấy Ôn Hành: "Không thể sai được, là tiểu Hành ca." Ôn Hành mở rộng hai tay, bối rối nhìn bà lão trong lòng mình. Cuối cùng, hắn buông cây gậy ăn xin, nhẹ nhàng ôm lấy Khánh Vận Trúc, rồi vỗ vỗ lưng bà: "Thôi nào, ta thật sự không phải người chết đâu. Ta cũng không đến để dẫn bà lên đường đâu. Ta chỉ là Ôn Hành đến Khánh gia để ăn chực thôi, bà xem, ta chẳng phải còn sống sờ sờ đây sao."

 

Khánh Vận Trúc buông Ôn Hành ra, nhìn hắn với vẻ không tin nổi, bà còn đưa tay chạm vào cổ hắn. Da hắn nóng, mịn màng, và có cả mạch đập bên dưới. Khánh Vận Trúc lúng túng: "Đúng rồi, ngươi là người sống. Ngươi là ai? Sao ngươi lại giống hệt Thần Uy Thái tử Huyền Hành?"

 

Ôn Hành nói: "Chuyện này nói ra thì dài lắm. Nếu ta giải thích ngay bây giờ, nói mãi cũng không xong. Chi tiết thì bà có thể hỏi Như Hứa và Như Niệm, hai đứa này ta đều quen cả. Hiện giờ Khánh Văn Hạo đang làm loạn bên ngoài, nếu bà không ra ngay, Như Hứa và Như Niệm e rằng không cầm cự nổi."

 

Khánh Vận Trúc chợt bừng tỉnh: "Đúng rồi, nghiệt tử vẫn còn ở ngoài kia. Ta không thể để hắn đạt được mục đích. Nhưng Như Hứa và Như Niệm, chọn ai cũng không được. Ta đã quá nghiêm khắc với chúng suốt bao năm qua, nếu không xem xét ý muốn của chúng, chúng sẽ oán ta mất."

 

Ôn Hành hỏi: "Ngoài Như Hứa và Như Niệm, bà không còn lựa chọn nào khác sao? Ta là một thầy tướng số, có cần ta xem cho bà một quẻ không?" Khánh Vận Trúc ngạc nhiên: "Tướng số ư?"

 

Ôn Hành đầy bí ẩn nói: "Gia chủ kế tiếp của Khánh gia, vừa rồi đã có mặt trong từ đường." Khánh Vận Trúc sửng sốt: "Ngươi nói là... là Thuần nhi sao?" Vừa nói, bà vừa lắc đầu mạnh mẽ: "Không, không, sao có thể? Thuần nhi không mang họ Khánh."

 

Ôn Hành nói: "Họ tên chỉ là cái danh mà thôi. Chẳng lẽ không mang họ Khánh thì không phải là người Khánh gia sao? Ngược lại, những kẻ mang họ Khánh, liệu tất cả đều trung thành với Khánh gia chăng? Ta nghĩ rằng Đỗ Thuần rất phù hợp, tính cách điềm đạm, vững vàng. Khánh gia giao vào tay bà ấy còn tốt hơn giao cho những kẻ mang họ Khánh nhiều."

 

Khánh Vận Trúc suy nghĩ: "Đúng là có lý, nhưng Thuần nhi chưa chắc đã muốn làm gia chủ Khánh gia." Ôn Hành cười: "Chuyện đó bà có thể hỏi xem cô ấy nghĩ thế nào. Cô ấy dạy dỗ được hai đứa Như Hứa và Như Niệm, trong lòng ắt hẳn có nhiều suy nghĩ sâu xa. Người mà cô ấy tin tưởng nhất chính là bà, nếu bà giao cho cô ấy trọng trách, cô ấy nhất định sẽ làm tốt nhất."

 

Khánh Vận Trúc gật đầu: "Thuần nhi quả thực là người như thế, thường ngày rất hiếu thảo, ta giao gì cũng làm chu đáo, thậm chí còn làm tốt những việc mà ta chưa kịp nghĩ đến. Về trí tuệ và khả năng, cô ấy hoàn toàn đủ sức làm gia chủ. Nhưng ta nghĩ, cô ấy chưa bao giờ nghĩ đến việc làm gia chủ Khánh gia. Nếu ta giao Khánh gia cho cô ấy, liệu có làm khó cô ấy quá không?"

 

Ôn Hành chỉ cười không nói, Khánh Vận Trúc thì nghiêm túc suy nghĩ về tính khả thi của việc này: "Khánh gia từ trước đến giờ chưa từng có nữ chủ nhân ngoài tộc, nhưng mà... trước ta, Khánh gia cũng chưa từng có nữ gia chủ. Vậy chẳng sao cả. Nếu lo ngại về họ của Thuần nhi, ta có thể nhận cô ấy làm con gái là xong!"

 

Khánh Vận Trúc quả không hổ danh là người từng trải qua sóng gió, nếu chuyện này rơi vào các bà lão khác, chắc chắn họ sẽ rối rít khóc lóc và suy nghĩ mãi cho đến khi mọi việc đã muộn. Nhưng với Khánh Vận Trúc, dù đã có chút do dự vì tuổi già, nhưng một khi đã thông suốt, bà lập tức đưa ra quyết định nhanh chóng và nghĩ ra cách giải quyết.

 

Đôi mắt Khánh Vận Trúc lóe lên tia sáng hân hoan, bà đưa hai tay nắm lấy tay Ôn Hành: "Tiểu Hành ca, ta biết huynh sẽ không hại ta. Ta tin tưởng huynh. Huynh vừa đến đã giúp ta giải quyết được chuyện lớn như thế, ta cảm ơn huynh." Ôn Hành mỉm cười: "Không cần cảm ơn ta đâu." Dù sao thì lát nữa hắn còn muốn lẩn vào đám đông tu sĩ để ăn những món mà hắn thích.

 

Lúc này, Đỗ Thuần tay cầm một chiếc hộp đỏ từ bên ngoài từ đường bước vào. Thấy Khánh Vận Trúc, bà ngạc nhiên hỏi: "Mẫu thân, vừa rồi người nói chuyện với ai vậy?"

 

Khánh Vận Trúc nhìn xung quanh, thấy xung quanh chỉ có mình bà. Tuy nhiên, bà cảm nhận được một mùi hương thoang thoảng thanh nhã, giống như một tia sáng chiếu vào tâm hồn đang mờ mịt của bà. Khánh Vận Trúc mỉm cười, tiến lên nắm lấy tay Đỗ Thuần: "Vừa rồi, mẹ gặp được một người không thể xuất hiện. Thuần nhi, mẹ có chuyện muốn nói với con." Đỗ Thuần cười đáp: "Mẫu thân cứ dặn dò."

 

Khánh Như Hứa và Khánh Như Niệm phải thừa nhận, về độ dày mặt, hai người họ cộng lại cũng không bằng cha mình. Ngay cả một người điềm tĩnh như Khánh Như Hứa cũng tức đến đỏ mặt, huống chi là một người nóng tính như Khánh Như Niệm?

 

Khánh Văn Nhu và Khánh Văn Uyển bất lực nhìn ba người quỳ gối trước cổng, đầu ôm mặt khóc. Nghe xem họ đang nói gì: "Chúng ta vượt ngàn dặm xa xôi về chúc thọ mẹ, vậy mà bị chính con trai mình ngăn lại, không cho vào nhà." "Dù năm xưa ta có sai, nhưng giờ ta đã biết lỗi rồi. Xin các người vì huyết mạch của Khánh gia mà cho Như Quy vào bái kiến tổ mẫu." "Ta, Tô Linh Nhi, sai lầm lớn nhất là mang họ Tô. Nhưng điều này đâu phải ta có thể lựa chọn. Nếu có thể chọn, ta cũng muốn làm con gái của một gia đình bình thường."

 

Còn Khánh Như Quy, tuy nhỏ nhưng tiếng khóc rất lớn. Hắn khóc òa lên: "Phụ thân, mẫu thân, đừng buồn. Nếu tổ mẫu không cần chúng ta, thì chúng ta về thôi!" Nghe thế, Tô Linh Nhi càng buồn hơn: "Lại đây, Như Quy, con quỳ xuống, cúi đầu trước cửa để bái tổ mẫu đi."

 

Nói rồi, ba người cùng quỳ trước cổng Khánh phủ, người nào người nấy đều thể hiện tình cảm chân thành. Khánh Văn Hạo vừa khóc vừa nói: "Mẹ ơi! Lần này con rời đi, sau này muốn gặp lại mẹ sẽ khó khăn lắm. Con xin chúc mẹ mạnh khỏe, trường thọ vạn năm." Tô Linh Nhi cúi đầu xuống đất: "Lỗi lầm đều là do ta, không phải ta không nên mang họ Tô, cũng không phải ta không nên yêu phu quân. Mẫu thân, người giận ta là được rồi, sau này ta sẽ không xuất hiện trước mặt người nữa." Khánh Như Quy vừa khóc vừa lau nước mắt: "Con sẽ ngoan mà, đừng đuổi con đi."

 

Khánh Như Niệm luôn nhớ rõ bộ mặt lúc đầu của ba người kia, Khánh Như Quy còn mắng Khánh lão thái quân là "lão bà già hư hỏng". Giờ đây, ba người họ lại ra vẻ hối lỗi chân thành, chỉ là để người xung quanh nói đỡ cho họ mà thôi.

 

Quả nhiên, xung quanh bắt đầu có không ít tu sĩ lên tiếng bênh vực: "Có bao nhiêu thù hận mà phải làm vậy? Mẹ con không nên có thù qua đêm, cho họ vào đi."
"Đúng thế, ngày vui thế này mà mẹ con chia cắt khóc lóc như vậy, thật không hay."
"Phải rồi, họ đã tỏ ý hối lỗi như thế, cũng nên cho họ một cơ hội chứ."

 

Khánh Văn Nhu và Khánh Văn Uyển nhìn nhau, trong mắt cả hai đều ánh lên vẻ bất lực. Khánh Như Hứa giữ vẻ mặt trầm lặng không nói gì, còn Khánh Như Niệm, linh khí bốc lên, dường như sắp bùng nổ vì tức giận.

 

Lúc này, người của phân chi Khánh gia, vốn im lặng nãy giờ, bỗng lên tiếng: "Như Hứa, cha ngươi trước kia quả thật có sai lầm, nhưng nên tha thứ cho người ta khi có thể. Dù sao, ngươi cũng là con của ông ấy, hãy để họ vào đi." Khánh Như Niệm giận dữ nói: "Ta không biết có loại phụ thân nào mà đáng để tha thứ. Các ngươi nhận được bao nhiêu lợi lộc từ bọn họ mà đứng ra nói giúp? Nếu các ngươi cảm thấy ông ta tốt, cứ việc mang ông ta về nhà mình, ta, Khánh Như Niệm, không nói một lời."

 

Không biết từ khi nào Hoa Khinh Ngữ đã đứng lẫn trong đám người của phân chi. Bà ta chần chừ lên tiếng: "Như Niệm à, hay là cứ để cha ngươi vào trước đã..." Hoa Khinh Ngữ vừa ngu ngốc vừa hiểm độc, nghe phân chi nói thế, bà ta lại nghĩ rằng Khánh Văn Hạo quay về có lợi cho mình. Dù sao, con trai cũng không cùng một lòng với bà, vậy thì dựa vào chồng còn hơn.

 

Trong mắt Hoa Khinh Ngữ, Khánh Văn Hạo dù sao cũng là con ruột của Khánh lão thái quân, đến cuối cùng bà sẽ mềm lòng. Nếu Khánh Văn Hạo vào được Khánh phủ, biết đâu ông ta sẽ tốt với mình vì mình đã nói giúp ông ta vài lời.

 

Khánh Như Niệm giận đến run người, nghiến răng nghiến lợi nhìn Hoa Khinh Ngữ, mắt hắn đã đỏ ngầu. Khánh Như Hứa vỗ nhẹ lên vai Khánh Như Niệm: "Chúng ta không thể lựa chọn cha mẹ." Khánh Như Niệm quay đầu, cảm thấy nhục nhã vì có những bậc cha mẹ như vậy.

 

Lúc này, từ cổng Khánh phủ bước ra hai người, theo sau họ là đám đông tu sĩ hiếu kỳ muốn xem náo nhiệt. Hai người đó chính là Khánh Vận Trúc và Đỗ Thuần. Khánh Vận Trúc một tay cầm gậy đầu phượng, tay kia vịn vào tay Đỗ Thuần. Hai người mặc áo choàng đỏ thẫm, tôn quý và uy nghi.

 

Khánh Vận Trúc giáng mạnh gậy xuống đất: "Khánh Văn Hạo!"

 

Khánh Văn Hạo vừa nhìn thấy Khánh Vận Trúc liền nước mắt giàn giụa, quỳ gối bò về phía bà: "Mẫu thân! Mẫu thân! Văn Hạo sai rồi, Văn Hạo thật sự sai rồi! Văn Hạo sau này sẽ không làm mẹ giận nữa! Xin mẹ, cho Văn Hạo được ở bên cạnh để báo hiếu!" Nhìn thấy Khánh Văn Hạo sắp bò lên bậc thềm, tay ông ta gần như chạm vào gấu váy của Khánh Vận Trúc.

 

Lúc này, giọng nói của Khánh Vận Trúc vang lên: "Báo hiếu? Ngươi chắc chứ? Được, ta cho ngươi một cơ hội. Nếu muốn quay lại Khánh gia, ngươi phải rời bỏ người phụ nữ này. Còn đứa con của cô ta, Khánh gia không thừa nhận. Nếu muốn quay lại, chỉ có ngươi một mình."

 

Khánh Văn Hạo lập tức ngẩng đầu, gào lên trong tuyệt vọng: "Mẫu thân!! Mẹ đang lấy mạng con đấy sao! Con yêu Tô Linh Nhi! Như Quy, Như Quy là cháu ruột của mẹ, sao mẹ nỡ chia cắt cha con, vợ chồng chúng con như vậy!!"

 

Xung quanh bắt đầu có những lời xì xào bàn tán. Khánh Vận Trúc thở dài: "Cháu ruột của ta còn có Khánh Như Hứa và Khánh Như Niệm. Còn vợ ngươi, không chỉ có Tô Linh Nhi, mà còn có Đỗ Thuần và Hoa Khinh Ngữ. Ngươi quên hết rồi sao?"

 

Khánh Vận Trúc không để lại chút tình cảm nào cho Khánh Văn Hạo: "Ngươi đúng là con ta sinh ra, nhưng ta luôn tự hỏi tại sao ta lại sinh ra thứ như ngươi. Làm con của ta, lúc Khánh gia cần ngươi nhất, ngươi lại bỏ trốn theo người phụ nữ họ Tô. Lúc Khánh gia khó khăn nhất, ngươi trốn biệt, nếu không có Thuần nhi và Văn Nhu, Văn Uyển, cái thân già này của ta đã bị ngươi làm cho tan nát rồi.

 

Giờ ngươi nói muốn báo hiếu? Ngươi báo hiếu cái gì? Người phụ nữ bên cạnh ngươi họ Tô. Có cần ta nhắc cho ngươi biết kẻ đã làm Khánh gia đổ máu ngày trước là ai không? Ngươi còn dám cưới người họ Tô, liệt tổ liệt tông Khánh gia đều đang nhìn ngươi đó! Mỗi đêm ngươi ngủ yên, không sợ tổ tiên về trong giấc mơ, nói cho ngươi biết sự tuyệt vọng và phẫn nộ của họ sao?!

 

Còn ngươi, Tô Linh Nhi. Ta biết rõ ngươi là loại người gì. Ngươi yêu Khánh Văn Hạo, mà Khánh Văn Hạo cũng đã thề độc trước mặt tổ tiên rằng hắn sẽ cùng ngươi bay lượn, rằng hắn không cần Khánh gia, chỉ cần ngươi. Ngươi đã cướp đi đứa con của ta, cướp đi trụ cột của Khánh gia, ngươi còn có gì để ấm ức?

 

Ngươi không phải yêu Khánh Văn Hạo sao? Ngươi cứ việc mang hắn về Tô gia của các ngươi. Con của các ngươi dù họ Tô hay họ Khánh, chúng ta cũng không quan tâm. Vậy giờ các ngươi quay về đây là có ý gì? Để ta đoán xem, các ngươi sống không tốt ở Tô gia đúng không?

 

Ban đầu ngươi nghĩ rằng mình kết hôn với đại công tử Khánh gia, nhưng không ngờ công tử bị đuổi ra khỏi Khánh gia, chẳng được chút lợi lộc nào. Ngươi không cam lòng đúng không?

 

Khánh Văn Hạo, ngươi vừa ngu vừa mù, bỏ mặc những viên ngọc trong nhà, lại đi hái hoa dại ngoài kia. Trong mắt ngươi chỉ có Khánh Như Quy, nhưng có bao giờ ngươi nghĩ, khi ngươi rời khỏi nhà, Như Hứa và Như Niệm vẫn chỉ là những đứa trẻ? Từ lúc chúng sinh ra đến giờ, ngươi đã từng ôm chúng một lần nào chưa?

 

Bây giờ đến trước mặt ta nói muốn báo hiếu, ngươi không xứng! Đừng tưởng ta không biết ngươi đang toan tính gì. Ngươi quay về đây là để tranh giành vị trí gia chủ! Ngươi nghĩ rằng nếu không có Khánh Văn Hạo, Khánh gia sẽ không tìm được người thích hợp làm gia chủ sao?"

 

Khánh Văn Hạo bị mẹ mắng xối xả, lại trở nên bình tĩnh hơn, nói: "Mẹ, mẹ con không có thù hận kéo dài mãi mãi. Con biết mẹ hận con vì con đã vì Linh Nhi mà đối đầu với mẹ. Nhưng con là cốt nhục của mẹ, từ nay về sau, con sẽ ngoan ngoãn ở lại Khánh gia, Linh Nhi cũng không trở về Tô gia nữa, vậy được không?"

 

Khánh Văn Hạo đã chuẩn bị kỹ trước khi quay về. Ông ta đã nghe ngóng được rằng hai người kế thừa thích hợp nhất của Khánh gia chính là con trai của ông ta. Giờ cha quay về, không có lý do gì chọn cháu mà không chọn cha. Ông ta chỉ cần nhún nhường một chút để mẹ nguôi giận, thì vị trí gia chủ vẫn sẽ thuộc về ông ta.

 

Thực ra, mấy năm qua ở bên ngoài, cuộc sống của ông ta không hề tốt. Sau những ngày tháng

 

lãng mạn, họ phải đối mặt với thực tế. Tô Linh Nhi đưa ông ta về Tô gia, lúc đầu Tô gia đối xử tử tế, nhưng sau khi nghe nói ông ta đã bị Khánh gia trục xuất, họ liền thay đổi thái độ. Những năm qua, ông ta đã học được nhiều điều. Để sống tốt, ngoài tài năng vượt trội, còn cần có quyền lực.

 

Tài năng ư? Cả Khánh Văn Hạo và Tô Linh Nhi đều không xuất sắc, dù sinh ra ở thượng giới, nhưng phẩm cấp của họ chỉ là thiên tiên. Ở tiên giới, thiên tiên nhiều vô kể, thân phận ấy chẳng đem lại lợi ích gì cho họ. Quyền lực ư? Ông ta đã tự mình từ bỏ Khánh gia, còn Tô Linh Nhi chỉ là người bên chi thứ của Tô gia, họ chỉ được nhận phần thừa thãi.

 

Nếu không vì cuộc sống bức bách, ba người họ cũng sẽ không quay lại đây để lợi dụng đám đông gây áp lực với Khánh lão thái quân. Ông ta nghĩ, nhiều năm đã trôi qua, con cái đã lớn thế này rồi, mẹ hẳn là cũng đã nhớ ông ta lắm rồi?

 

Sắc mặt của Khánh Vận Trúc vẫn bình thản: "Ồ? Không về Tô gia? Tô Linh Nhi đổi tên? Từ giờ sẽ ở lại Khánh gia? Cũng được thôi." Nghe thế, Khánh Văn Hạo mừng rỡ: "Cảm ơn mẹ, cảm ơn mẹ! Mẹ thật bao dung!"

 

Khánh Vận Trúc vẫn điềm tĩnh nói: "Đừng vội cảm ơn ta. Ngươi phải hỏi ý kiến gia chủ mới của Khánh gia đã, vì giờ ta không còn là gia chủ nữa." Nghe vậy, Khánh Như Hứa và Khánh Như Niệm nhìn nhau, cả hai vẫn đang đứng đó chào khách, đâu thấy bà gửi tín vật cho ai? Khánh Văn Nhu và Khánh Văn Uyển cũng bối rối, gia chủ mới của Khánh gia? Là ai?

 

Khánh Vận Trúc nắm lấy tay Đỗ Thuần: "Hôm nay, ta đã nhận chỉ thị từ liệt tổ liệt tông, nhận Đỗ Thuần làm con gái ruột của ta, đổi tên thành Khánh Văn Thuần. Khánh Văn Thuần cảm ứng được thiên đạo, trở thành gia chủ tiếp theo của Khánh phủ."

 

Mọi người đều kinh ngạc, nhưng Đỗ Thuần lại giữ vẻ mặt bình tĩnh, dù đôi bàn tay siết chặt đã tiết lộ sự căng thẳng của bà. Bất cứ ai khi đột ngột trở thành gia chủ cũng sẽ cảm thấy bối rối, nhưng Đỗ Thuần không muốn phụ sự tin tưởng này.

 

Khánh Vận Trúc có thể bỏ qua con cái, bỏ qua cháu chắt, để chọn một nữ tu đã gả vào Khánh gia làm gia chủ, thì đó phải là một sự tin tưởng to lớn như thế nào!

 

Khánh Như Hứa và Khánh Như Niệm là những người *****ên phản ứng, cả hai nở nụ cười rạng rỡ, múa kiếm rồi đồng loạt quỳ xuống trước mặt Khánh Văn Thuần: "Chúc mừng mẫu thân!" Đỗ Thuần hơi căng thẳng và ngẩn ngơ, bà cầu cứu nhìn về phía Khánh Vận Trúc, Khánh Vận Trúc mỉm cười khích lệ. Bà lại nhìn hai chị dâu, cả hai cũng cúi chào và chúc mừng bà. Rồi bà nhìn về phía hai đứa con trai, cả hai đứa đều ánh lên vẻ hân hoan.

 

Khánh Văn Thuần cúi người, đưa tay đỡ lấy hai đứa con: "Như Hứa, Như Niệm, không cần đa lễ." Bà là gia chủ, nhưng cũng là mẹ của họ.

 

Khánh Văn Hạo như bị sét đánh, ông ta hét lên: "Ta không đồng ý!! Ta, Khánh Văn Hạo, vẫn còn sống sờ sờ, sao không chọn ta mà lại chọn bà ta! Bà ấy là dâu của Khánh phủ, sao có thể làm gia chủ! Ta không đồng ý!" Cú sốc quá lớn, khiến Khánh Văn Hạo mất hết tự chủ.

 

Khánh Vận Trúc lạnh lùng liếc nhìn Khánh Văn Hạo: "Khánh Văn Thuần đã được ta nhận làm con gái, được hưởng mọi quyền lợi như ngươi. Cô ấy còn thích hợp làm gia chủ hơn ngươi nhiều. Ngươi nên suy nghĩ kỹ, nếu muốn quay lại Khánh gia, ta mong ngươi hãy tôn trọng gia chủ một chút. Nếu không, Khánh gia vẫn sẽ không đón nhận ngươi."

 

Khánh Vận Trúc gật đầu với Khánh Văn Thuần. Đỗ Thuần từ tay thị nữ phía sau lấy ra một viên ngọc màu xám, đặt trong chiếc hộp đỏ. Một luồng linh khí mạnh mẽ tỏa ra từ viên ngọc, lập tức gây ra cảm giác uy ***** mạnh mẽ cho những tu sĩ có mặt.

 

Đây chính là bảo vật trấn tộc của Khánh gia – Hỗn Độn Châu! Viên Hỗn Độn Châu huyền thoại, được xếp vào hàng tứ bảo cùng với Hỗn Độn Thanh Liên, Khai Thiên Phủ, và Tạo Hóa Ngọc Điệp!

 

Khánh Vận Trúc cất giọng vang dội: "Hôm nay, xin chư vị đạo hữu làm chứng, đây chính là chí bảo của Khánh gia, Hỗn Độn Châu, có thể cảm ứng thiên đạo, kết nối với hồng hoang. Tiếp theo, hãy để thiên đạo phán xét xem gia chủ này có xứng đáng hay không!"

 

Lời tác giả: Ngạc nhiên chưa~~ Có ai đoán được diễn biến này không? Hahaha, gia chủ Khánh gia không phải Như Hứa, không phải Như Niệm, càng không phải Ôn Hành, mà là phu nhân Đỗ, người đã nuôi dưỡng hai đứa con có tam quan chính trực, không tranh giành!

 

Khánh Văn Thuần: Con người, phải biết nghĩ về những gì mình có, đừng quá nghĩ đến những gì mình không có. Càng nghĩ nhiều, tâm sẽ càng rối loạn.

 

Tôi chỉ thiếu đi sự thông thái của phu nhân Đỗ, mỗi ngày chỉ biết nhìn bản thảo mong nó nhiều lên.

 

Một trong tứ bảo Hỗn Độn Châu đã xuất hiện rồi!! Ba bảo vật còn lại: một bảo thì ai cũng nghĩ tới, hai bảo kia sẽ sớm xuất hiện trong tương lai không xa.

Bình Luận (0)
Comment