Khánh Văn Thuần hai tay nâng cao viên Hỗn Nguyên Châu lên trên đầu, viên Hỗn Nguyên Châu xám mờ đục trong tay nàng từ từ chuyển sang màu đỏ, cuối cùng trở thành một viên châu đỏ rực trong suốt. Đồng thời, một đám mây lành bảy sắc từ phương đông bay tới, cùng lúc có tiên nhạc mờ ảo vang lên bên tai. Khí Hồng Mông màu tím cùng với ánh kim quang vận may từ trên trời nhẹ nhàng rơi xuống. Những người đứng bên cạnh Khánh Văn Thuần như Khánh Như Niệm đều được hưởng lợi từ khí đó. Vận khí tốt nhất là Khánh Vận Trúc, có thể thấy rõ rằng các nếp nhăn trên trán bà đã giảm đi rất nhiều. Dưới ánh mắt của mọi người, bà từ một lão phụ tóc bạc trắng trở thành một phụ nữ trung niên không khác gì so với Khánh Văn Thuần.
Về phần Khánh Văn Thuần, tinh thần và khí chất của nàng càng trở nên vượt trội hơn hẳn. Cả người nàng được bao bọc trong ánh hào quang, trông như tiên nhân giáng thế.
Khánh Như Hứa và Khánh Như Niệm được tắm mình trong khí Hồng Mông tím, họ cảm nhận được tu vi của mình đang ổn định tiến lên. Nhìn cảnh tượng này, có thể thấy Khánh Văn Thuần đã được Thiên Đạo thừa nhận làm tộc trưởng.
Khánh Văn Thuần được thừa nhận, Khánh Văn Hạo như phát điên. Ai có thể ngờ rằng sự việc lại phát triển như vậy? Khánh Văn Hạo ban đầu nghĩ rằng, chỉ khi có lợi thế nhất định hắn mới quay về. Hắn là con trai, hắn là đứa con trai duy nhất của Khánh Vận Trúc, nếu vị trí tộc trưởng rơi vào tay Khánh Văn Nhu và Khánh Văn Uyển, hắn còn có thể lấy thân phận con trai để tranh chấp. Nếu tộc trưởng là Khánh Như Hứa hay Khánh Như Niệm, dù sao họ cũng là con hắn, hắn quay về chắc chắn cũng sẽ được đối đãi tử tế. Nhưng tại sao lại là Khánh Văn Thuần?! Khánh Văn Thuần... không, Du Thuần, nàng là người vợ mà hắn không coi trọng!
Khánh Văn Thuần có gì đáng để nói, nàng không dịu dàng, không xinh đẹp, cũng không hiểu lòng người. Mẫu thân hắn chắc chắn điên rồi mới giao tín vật tộc trưởng cho nàng! Hắn không phục!
Khánh Văn Hạo lập tức nhảy dựng lên: "Mẫu thân! Con không phục! Hỗn Nguyên Châu là chí bảo của Khánh gia, ai cầm nó cũng sẽ có dị tượng như vậy! Con không phục!" Hắn cho rằng, nếu hắn cầm Hỗn Nguyên Châu, nhất định cũng sẽ dẫn tới Hồng Mông tử quang và kim quang công đức như Du Thuần.
Chẳng qua đó chỉ là một linh bảo, dùng để làm cảnh mà thôi, ai cầm cũng vậy!
Gương mặt Khánh Văn Hạo méo mó, hắn phẫn nộ chỉ vào mặt Khánh Văn Thuần: "Ngươi có dám để ta cầm Hỗn Nguyên Châu không? Nếu Thiên Đạo cũng có thể giáng chỉ xuống, thì chứng minh rằng ta cũng có thể làm tộc trưởng!"
Khánh Vận Trúc thở dài thất vọng, bà nhìn Khánh Văn Thuần: "Thuần nhi, giờ con là gia chủ, mọi việc của Khánh gia đều do con quyết định. Con muốn làm thế nào, mẫu thân đều ủng hộ." Bà thật sự rất hối hận, bà sao lại sinh ra đứa con như thế này?
Khánh Văn Thuần bình thản đưa Hỗn Nguyên Châu tới trước mặt Khánh Văn Hạo, ánh mắt lạnh lùng: "Mời ngươi." Khánh Văn Hạo không nói hai lời liền giật lấy Hỗn Nguyên Châu, hắn điên cuồng và kích động giơ viên Hỗn Nguyên Châu lên đầu: "Thiên Đạo ở trên, Khánh gia Khánh Văn Hạo có thể làm tộc trưởng hay không, xin Thiên Đạo giáng chỉ!"
Tố Linh Nhi và Khánh Như Quy không còn khóc nữa, họ lo lắng nhìn Khánh Văn Hạo. Hỗn Nguyên Châu trong tay Khánh Văn Hạo quả nhiên phát sáng, dần dần chuyển thành màu đỏ trong suốt. Chẳng lẽ thật sự giống như Khánh Văn Hạo nghĩ, ai cầm Hỗn Nguyên Châu cũng đều có hiệu quả này sao?
Lúc này, trên bầu trời, những đám mây bắt đầu cuồn cuộn, mây lành bảy sắc vừa rồi biến thành mây đen u ám, tiếng sấm trầm đục vang lên từ trong mây đen. Khánh Văn Hạo nghi hoặc hạ Hỗn Nguyên Châu xuống, hắn cảm thấy có gì đó không đúng.
"Bùm——" Không đợi Khánh Văn Hạo phản ứng, một tia sét to bằng thùng nước từ trên trời giáng thẳng xuống người hắn! Theo lời của các tu sĩ, cả đời này họ chưa từng thấy tia sét nào thẳng đến vậy.
Ngoài tia sét đó ra, còn có ba tia sét mỏng như ngón tay đánh trúng trước mặt Tố Linh Nhi, Khánh Như Quy và Hoa Khinh Ngữ, khiến ba người này sợ hãi nhảy dựng lên. Tuy nhiên, họ không bị thương, dường như tia sét chỉ là một lời cảnh cáo.
Nhưng Khánh Văn Hạo thì không may mắn như vậy, hắn bị sét đánh đến mức da thịt nứt toác, toàn thân cháy đen, hai mắt lật ngược, rồi "bịch" một tiếng ngã sấp xuống. Hỗn Nguyên Châu trong tay hắn lăn ra, sắc đỏ trên viên châu cũng biến mất, trở lại màu hỗn độn.
Tố Linh Nhi và Khánh Như Quy hét lên: "Phu quân/Phụ thân!!" Cả hai lao đến quỳ bên cạnh Khánh Văn Hạo như một cục than đen, Tố Linh Nhi muốn đưa tay chạm vào Khánh Văn Hạo, nhưng vừa chạm vào, một mảng da bị cháy trên người hắn rơi xuống, khiến nàng hoảng sợ đến biến sắc.
Hỗn Nguyên Châu lăn tới bên chân Khánh Văn Thuần. Nàng cúi xuống nhặt viên châu lên: "Thiên Đạo đã giáng chỉ, ngươi không xứng làm gia chủ Khánh gia. Bây giờ ngươi có phục hay chưa?"
Tố Linh Nhi kinh hãi tột độ, nàng không ngờ sự việc lại ra nông nỗi này. Nàng quỳ trên mặt đất, cảm thấy mặt mũi mình bị giẫm nát vô số lần, vừa hổ thẹn vừa tức giận, ngay cả lo lắng cho Khánh Văn Hạo cũng vơi đi nhiều.
Khánh Văn Thuần chắp tay nói với các tu sĩ đang quan sát: "Chư vị đạo hữu, hoan nghênh chư vị đến tham gia đại thọ của mẫu thân ta. Có một chút sự cố, mong rằng không ảnh hưởng đến hứng thú của chư vị." Các tu sĩ bên cạnh thấy không có gì đáng xem nữa, đều thu hồi thần thức.
Khánh Văn Thuần đặt Hỗn Nguyên Châu vào hộp cất đi, sau đó đỡ Khánh Vận Trúc: "Mẫu thân, chúng ta vào trong thôi." Nàng không hề liếc nhìn Khánh Văn Hạo đang nằm trên đất.
Sau khi Khánh Vận Trúc và Khánh Văn Thuần vào trong, mọi người trong Khánh gia và khách khứa cũng đều lần lượt rời đi. Hoa phu nhân với khuôn mặt trắng bệch lo lắng nhìn Khánh Văn Hạo, sau đó không quay đầu lại mà theo đoàn người vào cửa. Cánh cửa lớn của Khánh gia đóng sầm lại trước mặt Khánh Văn Hạo.
Khánh Văn Hạo vẫn còn tỉnh táo, hai mắt hắn đỏ ngầu, nhìn chằm chằm cánh cửa đóng kín. Hắn muốn gào thét, muốn phẫn nộ, nhưng giờ đây hắn chỉ có thể nằm trên mặt đất, không thể cử động.
Tố Linh Nhi khóc rống lên: "Phu quân, bây giờ phải làm sao đây? Làm sao đây? Ngươi bảo chúng ta mẹ góa con côi sau này phải sống thế nào đây?" Nàng gào lên vài tiếng, sau đó lau nước mắt đứng dậy, chỉ tay vào cửa lớn Khánh gia mà chửi rủa: "Vô lương tâm! Người Khánh gia bị sét đánh thành ra thế này, các ngươi lại không có một ai thèm quan tâm!"
Khánh Văn Hạo hoàn toàn thất vọng với Khánh gia, hắn nhìn Tố Linh Nhi với ánh mắt cầu xin, may mắn thay, hắn vẫn chưa mất tất cả, ít ra hắn vẫn còn Linh Nhi, còn có Như Quy, và còn có Tố gia.
Tố Linh Nhi khóc vài tiếng: "Phu quân, chàng đừng trách thiếp vô tình, giờ chàng thành ra thế này, Tố gia chắc chắn sẽ không chấp nhận chàng nữa. Nếu thiếp mang theo chàng, thiếp và Như Quy cũng không sống nổi. Chàng đừng trách chúng thiếp, đừng trách chúng thiếp..."
Khánh Như Quy quỳ bên cạnh Khánh Văn Hạo cũng khóc lớn: "Phụ thân, sau này con sẽ báo thù cho cha!"
Khánh Văn Hạo: ... Ta còn chưa chết, vẫn còn cứu được mà!
Nhưng hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Tố Linh Nhi và Khánh Như Quy bỏ đi. Hắn căm phẫn đến tột độ nhưng không thể cử động. Hắn chỉ phát ra những tiếng rên rỉ vô nghĩa đầy phẫn nộ và tuyệt vọng, cuối cùng hắn thấy Tố Linh Nhi cưỡi loan xa rời đi. Khánh Văn Hạo nằm lăn lóc trước cửa Khánh phủ như một con chó chết, khoảnh khắc đó, hắn chỉ muốn chết đi cho xong.
Bên trong Khánh phủ, khách khứa đông đúc, tiếng nói cười không ngớt. Khánh Văn Hạo cứ nghe vậy mà cảm thấy như mình đã bị cả thế giới bỏ rơi.
Trước đây, hắn từng nghĩ Khánh phủ là một nhà tù giam cầm hắn, khiến hắn mất tự do. Hắn yêu Tố Linh Nhi, nàng duyên dáng, đáng yêu và dịu dàng, không giống Du Thuần ở nhà, khô khan vô vị. Khi hắn bỏ nhà ra đi, hắn ngỡ rằng mình đã chiếm lĩnh cả thế giới.
Thế giới bên ngoài rộng lớn bao la, tự do biết bao. Lúc đó hắn không biết trời cao đất rộng, nghĩ rằng mình có thể tự gây dựng sự nghiệp. Cuối cùng, cả nửa đời hắn chỉ chứng minh rằng, hắn chỉ là một người bình thường, rời khỏi Khánh gia, hắn chẳng có bất kỳ lợi thế nào.
Vì vậy, hắn lại quay về, hy vọng tranh giành một chỗ đứng. Giờ đây hắn mới hiểu, khi hắn rời Khánh gia ngày đó, hắn đã tự tay cắt đứt con đường lùi duy nhất của mình. Khánh Văn Hạo nằm trên đất, những mảng thịt rơi rụng của hắn thu hút vài linh thú kéo xe, chúng quẩn quanh hắn, hơi thở ấm áp phả lên cơ thể hắn. Hắn kinh hoàng nhận ra, mình hoàn toàn không còn cảm giác gì nữa.
Trong lòng Khánh Văn Hạo nảy sinh một suy nghĩ đáng sợ, hắn nghĩ rằng, có lẽ từ nay về sau, hắn sẽ mãi mãi như thế này, không bao giờ hồi phục được.
Một tên tiểu đồng thì thầm gì đó bên tai Khánh Văn Thuần, nàng bình thản ra lệnh: "Đưa hắn đến y quán. Khánh gia có một biệt viện nhỏ ngoài núi, khi hắn xuất viện thì đưa hắn đến đó sống."
Khánh Vận Trúc ngồi bên bàn nghe vậy chỉ lắc đầu thở dài. Bà biết rằng Khánh Văn Thuần làm vậy chỉ vì nghĩ đến việc Khánh Văn Hạo là cha của con bà mà thôi.
Quyền hành của Khánh gia đã rơi vào tay người khác, các chi nhánh của gia tộc tuy càu nhàu nhưng không thể làm gì. Nếu là Khánh Như Hứa hoặc Khánh Như Niệm, có lẽ họ còn có thể gây sóng gió chút đỉnh. Nhưng những năm qua Khánh Văn Thuần đã hiểu rõ mọi việc trong Khánh gia. Giờ còn có thể làm gì? Chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu.
Người khác cũng cúi đầu không dám nói chính là Hoa Khinh Ngữ, từ khi bị sét cảnh cáo, đến giờ sắc mặt nàng vẫn còn tái nhợt. Nàng rụt rè nhìn Khánh Văn Thuần. Cùng là dâu Khánh gia, nhưng Khánh Văn Thuần có thể làm gia chủ, còn nàng suýt bị sét đánh chết. Sau này nàng phải sống thận trọng, lỡ như có lần sét đánh tiếp theo, chắc chắn nó sẽ không đánh lệch nữa.
Buổi tiệc kết thúc rất thành công, Khánh gia đã hoàn thành hai việc lớn, khách khứa đều vui vẻ mãn nguyện.
Khi Khánh Vận Trúc và Khánh Văn Thuần đi mời rượu đến một bàn gần góc, chỉ thấy một chiếc ghế trống, trên đó có một bọc vải đỏ. Mở ra xem, bên trong là một gốc lan thanh cao, cốt cách cứng cỏi. Khánh Văn Thuần kinh ngạc nói: "Không biết là vị đạo hữu nào, sao lại để lại quà mà người thì rời đi?"
Khánh Vận Trúc liếc nhìn Khánh Như Hứa và Khánh Như Niệm, hai đứa trẻ một đứa nhìn trời, một đứa nhìn đất. Khánh Vận Trúc nói: "Việc này nói ra thì dài, cứ nhận lấy món quà này trước đã."
Ôn Hành có chút tiếc nuối, hắn còn chưa kịp đợi món thịt khoái khẩu của mình lên thì đã phải đi trước. Tuy nhiên, hắn cũng không thiệt thòi, trong lúc các đạo hữu mải xem kịch, hắn đã ăn no rồi. Còn tại sao không chào hỏi Khánh Văn Thuần và Khánh Vận Trúc, hắn cảm thấy không thích hợp xuất hiện trong dịp này.
Ôn Hành trở về khá sớm, hắn nằm dài trên ghế, phơi nắng và tận hưởng cơn gió nhẹ nhàng. Hắn lấy lá thư giới thiệu của mình ra xem, Ly Mặc Tiên Tôn đã ký xác nhận vào phần giới thiệu đến giới khác, vài ngày nữa, hắn sẽ phải chuẩn bị để xuất phát lên giới trên.
Khi Trạm Thiên Tiếu bưng phù chú ra thì thấy Ôn Hành đang nằm đó cười mỉm, hắn cười nói: "Sư tôn tâm trạng tốt nhỉ, có chuyện gì vui sao?" Ôn Hành nhìn sắc mặt tươi tắn của Thiên Tiếu mà nói: "Ta thấy Tiếu đệ xuân phong đắc ý, chắc hẳn là có tin tốt rồi."
Trạm Thiên Tiếu đáp: "Vừa rồi ta nhận được phù chú của Trác sư huynh, sư huynh nói rằng Lâu Phi Tiên ở Ly Hận Giới dưới sự giúp đỡ của các đạo hữu sẽ hoàn thành trước ba tháng so với dự kiến. Sư tôn, ta bảo đảm với người, chưa đến một năm, Lâu Phi Tiên sẽ trở thành tửu lầu tốt nhất ở Hạ Giới."
Nhờ có trận pháp và phù chú, việc di chuyển giữa các giới ở Hạ Giới đã trở nên rất dễ dàng. Ôn Hành cười nói: "Đừng đặt áp lực lên mình quá, cứ từ từ mà làm. Đúng rồi, có phù chú không? Ta muốn trò chuyện với lão Thiệu chút."
Trạm Thiên Tiếu lấy ra một xấp phù chú từ trong người, không quên dặn dò: "Phù chú rất đắt đó, sư tôn dùng tiết kiệm nhé." Ôn Hành sờ mũi, tự nghĩ, được thôi, từng hứa chắc nịch sẽ kiếm tiền, nhưng kết quả giờ đây vẫn chưa kiếm được một đồng nào.
Khánh Như Niệm từng nói với hắn rằng, chỉ cần hắn ở lại Khánh phủ nửa tháng, hắn sẽ nhận được sáu ngàn năm trăm linh mạch, cộng thêm tiền cây lan, hắn có thể kiếm được mười một ngàn linh mạch. Nhưng hắn chỉ ở Khánh phủ có một đêm, còn cây lan đã tặng Khánh Văn Thuần làm quà mừng. Ôn Hành làm mặt khổ sở, lại trở thành người không biết kiếm tiền, chỉ biết tiêu tiền. Thật đáng thương, có sư tôn nào còn thê thảm hơn hắn không?
Khi phù chú cháy lên, Thiệu Ninh đang bận túi bụi. Ôn Hành nhìn bóng lưng của Thiệu Ninh mà thở dài: "Lão Thiệu..." Thiệu Ninh giật mình, suýt nữa làm rơi đồ trong tay xuống đất, nhưng khi phát hiện là Ôn Hành, Thiệu Ninh liền cười lớn: "Ôi, lão Ôn! Sao thế? Sao ngươi lại nằm trên ghế dài thế kia? Bị thương à?"
Ôn Hành ợ một tiếng, rồi cười: "Vừa mới đi dự tiệc về, ăn no quá rồi." Thiệu Ninh ôm mặt: "Cậu đúng là... À phải rồi, trên đó mọi việc ổn chứ? Nghe Bất Phàm nói, cậu tiếp quản bốn giới rồi nằm luôn đó?"
Ôn Hành đầy vẻ oán trách: "Đúng vậy, nằm luôn rồi, không nhúc nhích nổi. Mà cậu cũng chẳng đến thăm tôi." Thiệu Ninh cười dịu dàng: "Thôi đi, cậu cần tôi đến thăm sao? Rõ ràng là cần tiên sinh Liên đến thăm cậu hơn đấy."
Nói đến đây, Ôn Hành càng thêm oán thán: "Vừa tới Ly Sầu giới, Vô Thương đã bỏ đi, tôi chỉ còn lại một mình." Thiệu Ninh bật cười: "Hóa ra là vậy, bảo sao cậu lại oán hận như thế, chắc là không có ai dỗ dành cậu, cô đơn rồi đúng không? Đừng lo, Bất Phàm ở đây sắp xong việc rồi."
Lúc đó, từ phù chú bên phía Thiệu Ninh vang lên tiếng của Bạch Chi Ma: "Kiếm tiên, ngài đang nói chuyện với ân công sao?" Sau đó, khuôn mặt của Bạch Chi Ma xuất hiện trong phù chú, chỉ trong thời gian ngắn không gặp, khuôn mặt của Chi Ma trông có vẻ càng trắng và tròn hơn, càng thêm phần mỹ miều.
Ôn Hành vui vẻ: "Đúng rồi, Chi Ma, tôi có chuyện muốn nói với cậu. Thôi để bọn họ nói với cậu thì hơn." Nói rồi Ôn Hành lớn tiếng gọi: "Bạch Miên Hoa! Bạch Vân Đoá! Mau đến nói chuyện với lão tổ tông của các ngươi nào!"
Bạch Chi Ma giật mình, lập tức trên trán xuất hiện hai cái tai hồ ly: "Chờ đã! Là hậu bối của ta sao? Ta chưa chuẩn bị gì cả, ta chưa chuẩn bị gì cả! A a a!!"
Bạch Chi Ma đã nghe Ôn Hành nhắc về chuyện này từ trước, nhưng không ngờ lại nhanh chóng gặp được hậu nhân của mình đến thế. Thực ra, Ôn Hành cũng suýt quên mất chuyện này, nếu không nhờ nghe Bạch Chi Ma lên tiếng, chắc phải đợi đến khi trận pháp hoàn thiện, lúc cả họ hồ ly hội tụ mới có thể nhận nhau.
Chẳng mấy chốc, Bạch Miên Hoa chạy tới, nàng lao đến ôm chặt lấy Ôn Hành từ phía sau, ***** khổng lồ của nàng chặn ngay hai bên tai Ôn Hành. Mắt nàng long lanh: "Tổ tông đâu rồi?"
Bạch Miên Hoa đỏ mặt ngay lập tức, trong mắt hiện lên những giọt lệ long lanh: "Không hổ là con cháu của gia tộc Tuyết Ngọc Hồ, ai cũng xinh đẹp như vậy!" Khi thấy người đang nói chuyện trong phù chú, Bạch Miên Hoa lớn tiếng chào: "Lão tổ, con là Bạch Miên Hoa!"
Vừa nghe vậy, Bạch Chi Ma òa khóc nức nở, lao vào lòng Thiệu Ninh mà khóc rưng rức: "Hu hu hu, ta không cô độc nữa rồi, ta có hậu bối, ta có tộc nhân rồi! Hu hu hu..." Tội nghiệp Thiệu Ninh, áo choàng của hắn bị nhòe đầy nước mắt và nước mũi.
Bạch Miên Hoa ngạc nhiên hỏi Ôn Hành: "Tổ tông của ta làm sao vậy?" Ôn Hành đáp: "Nhìn thấy ngươi quá vui mừng nên khóc đấy mà."
Bạch Miên Hoa vui vẻ nói với phù chú: "Lão tổ, con cũng rất vui khi gặp ngài. Đợi khi trận pháp bên trong Phi Tiên Lâu hoàn thành, chúng con sẽ có thể tới tìm ngài!" Bạch Miên Hoa vô tình tiết lộ rằng Cẩu Tử và Thiên Tiếu gần đây đang bận rộn làm gì. Đúng vậy, trận pháp kết nối tới Hạ Giới chỉ được lắp đặt trong Phi Tiên Lâu và Thiên Cơ Các, vì đây là bí mật sinh lợi, cần phải nắm chặt trong tay.
Bạch Chi Ma càng khóc dữ hơn: "Hu hu hu, hậu bối của ta thật đáng yêu. Tiểu quái quái, lão tổ nhìn ngươi thật vui mừng." Bạch Miên Hoa bị Bạch Chi Ma khóc làm mắt cũng đỏ hoe. Hai con hồ ly bắt đầu cùng nhau ôn lại chuyện xưa qua phù chú.
Ôn Hành lại lấy thêm một phù chú khác, rồi nói chuyện với Thiệu Ninh: "Tôi chuẩn bị vài ngày nữa sẽ lên Thượng Giới." Thiệu Ninh: "Nhanh thế sao? Hiếm lắm mới tìm được Cẩu Tử và bọn họ, không ở lại đó lâu hơn chút à?"
Ôn Hành đáp: "Dù rất muốn ở lại, nhưng Thượng Giới còn nhiều đệ tử chưa tìm thấy, và cả Linh Khê nữa, không biết cậu ấy giờ ra sao." Thiệu Ninh cũng băn khoăn: "Đúng vậy, theo lý thì Linh Khê là người thông minh nhất trong chúng ta, không thể nào đến giờ vẫn chưa tìm được chúng ta, chắc hẳn có chuyện gì đó khiến cậu ấy bị kẹt lại."
Hai người trò chuyện vài câu, bên kia hai con hồ ly qua phù chú khóc rống lên, ai không biết còn tưởng có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra. Cuối cùng phù chú của hai con hồ ly tắt, Ôn Hành và Thiệu Ninh đưa phù chú cho họ để họ tiếp tục trò chuyện.
Suốt buổi chiều, Bạch Miên Hoa và Bạch Chi Ma tiêu tốn cả một chồng phù chú, khóc đến sưng cả mắt. Cuối cùng, sau khi dùng hết sạch phù chú của Ôn Hành, họ mới lưu luyến chia tay.
Nhưng Bạch Miên Hoa vẫn chưa hài lòng: "Hu hu hu, trời ơi, phù chú của Thượng Giới chỉ giữ được có thời gian bằng một chén trà, còn ở Hạ Giới có thể giữ được bằng một nén nhang!" Nàng vừa khóc vừa xì mũi. Ôn Hành đưa nàng khăn tay: "Đừng khóc nữa, đợi trận pháp xây xong, các ngươi có thể gặp nhau hằng ngày. À phải, sao chỉ có mình ngươi? Vân Đoá và Doanh Doanh đâu rồi?"
Bạch Miên Hoa đáp: "Vân Đoá và Cẩu Tử đi với Ly Mặc Tiên Tôn rồi, Doanh Doanh đang dạy các nữ tu mới nhảy múa. Ừm, ta không thể nói thêm được nữa, ta cũng phải đi dạy họ." Nói rồi, Bạch Miên Hoa vội vã rời đi, Ôn Hành nhìn chồng phù chú đã dùng hết dưới đất, đổ mồ hôi lạnh, giờ mới nhớ ra mình đang làm gì.
Khi hoàng hôn buông xuống, Khánh Như Hứa và Khánh Như Niệm dẫn theo hai người đội mũ trùm đầu đến Phi Tiên Lâu. Lúc đó, Ôn Hành đang viết thư cho Vô Thương trong phòng. Khánh Như Niệm gõ cửa, Ôn Hành đặt bút xuống và ra mở cửa: "Cháu ngoan."
Hai người đứng phía sau là Khánh Vận Trúc và Khánh Văn Thuần. Không ngờ, tân và cựu gia chủ của Khánh gia sau khi kế nhiệm và từ nhiệm, việc *****ên lại là đến gặp Ôn Hành.
Khánh Văn Thuần cúi người hành đại lễ với Ôn Hành: "Cháu là Khánh Văn Thuần, xin bái kiến cữu cữu." Ôn Hành vội kéo nàng dậy: "Khánh gia chủ, đừng làm khó ta thế, mau đứng lên đi." Cảm giác này thật lạ lùng, Khánh Văn Thuần trông còn lớn hơn Ôn Hành, trong khi Ôn Hành lại cảm thấy mình vẫn còn trẻ.
Ôn Hành nói với hai nữ nhân của Khánh gia: "Gọi ta là tán nhân, Ôn đạo hữu, hoặc gọi ta là Ôn Hành đều được." Khánh Như Hứa mở miệng gọi: "Cữu công..." Ôn Hành cười vui vẻ đáp: "Ê." Mọi người:... Ý gì đây? Không chấp nhận Khánh Văn Thuần, nhưng lại nhận hai đứa nhỏ?
Ôn Hành thực ra chỉ muốn cảm nhận cảm giác được hậu bối gọi mình.
Khánh Vận Trúc nói: "Tán nhân, chuyện của ngài tôi đã nghe hai đứa nhỏ kể rồi. Tôi cũng hiểu ngài nghĩ gì, chúng tôi đều thấu hiểu." Việc tái sinh và phi thăng lại đã khiến Ôn Hành hoàn toàn khác biệt với Xuyên Duyên Hành của ngày xưa. Khánh Vận
Trúc mặc dù mong muốn tìm lại dấu vết của Thái tử Thần Uy thuở nào trên người Ôn Hành, nhưng bà cũng thừa nhận rằng ngoài dung mạo, Ôn Hành và Xuyên Duyên Hành không có điểm nào giống nhau.
Ôn Hành cười tươi mời bốn người ngồi xuống, từ túi trữ vật lấy ra bánh ngọt và nước trái cây để chiêu đãi họ: "Nào, không vội, từ từ nói."
Bắt đầu từ đâu đây, có quá nhiều chuyện để nói. Giữa Ôn Hành và Xuyên Duyên Hành là một khoảng cách ngàn năm. Ngàn năm là một khoảng thời gian dài đến nỗi nhiều chuyện đã trở nên mờ nhạt. Khánh Vận Trúc nhìn gương mặt của Ôn Hành đầy thương nhớ, cuối cùng bà cũng nói lời từ biệt với người anh trai Tiểu Hành mà bà từng ngưỡng mộ như gió như trăng, và chấp nhận một Ôn Hành mới sống động hơn.
Ôn Hành luôn đối xử rất lịch sự với các nữ tu, đây là lần thứ hai Khánh Văn Thuần gặp Ôn Hành. Thẳng thắn mà nói, lần đầu gặp mặt, Khánh Văn Thuần coi Ôn Hành như một kẻ hèn mọn, không để mắt tới. Nhưng lần này, nàng nhìn kỹ hơn và nhận ra rằng Ôn Hành là một người đàn ông xuất sắc đến mức đáng ngạc nhiên.
Khánh Vận Trúc ngại ngùng nói: "Không ngờ Phi Tiên Lâu là sản nghiệp của tán nhân, nếu biết sớm, trước đây chúng tôi đã hợp tác với Phi Tiên Lâu rồi." Ôn Hành vui vẻ đáp: "Ngươi nói như thể Phi Tiên Lâu được lợi từ ta vậy."
Thực ra... đúng là như vậy. Ban đầu, buổi tiệc lần này của Khánh phủ dự tính mời Túy Tiên Lâu từ Thượng Giới xuống để tổ chức. Nhưng chính Khánh Như Hứa và Khánh Như Niệm đã đề xuất, và họ đã quyết định chuyển sang mời Phi Tiên Lâu.
Tuy nhiên, buổi tiệc này vô cùng thành công, món ăn và dịch vụ của Phi Tiên Lâu được rất nhiều tiên nhân đánh giá cao. Dù tạm gác lại mối quan hệ cá nhân với Ôn Hành, một cách công bằng mà nói, nàng cảm thấy Phi Tiên Lâu làm tốt hơn hẳn Túy Tiên Lâu trước đây. Nếu được thời gian, Phi Tiên Lâu chắc chắn sẽ tạo nên tiếng vang ở Tiên Giới.
Nhưng lần này, họ đến đây không chỉ vì chuyện của Phi Tiên Lâu, mà còn để cảm tạ Ôn Hành. Khánh Như Hứa và Khánh Như Niệm không thể chịu nổi sự tra hỏi liên tiếp của bà nội và mẹ, nên đã thú nhận mọi sai lầm họ từng gây ra cũng như việc Ôn Hành đã giúp họ. Hình phạt là điều không thể tránh khỏi, khi về đến Khánh gia, cả hai vẫn phải quỳ trước từ đường.
Họ hiểu rõ rằng, Ôn Hành hiện tại đại diện cho điều gì. Sự xuất hiện của Ôn Hành báo hiệu rằng không lâu nữa, tình hình Thiên Giới sẽ có những biến đổi lớn lao. Sau khi thăm dò tình hình của Ôn Hành, hai người họ đã do dự một chút. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, họ nhìn nhau và cả hai đã đưa ra quyết định.
Về tình cảm, Khánh gia từ xưa đến nay luôn đứng cùng chiến tuyến với Thái tử Thần Uy. Nếu họ muốn giữ mình, sẽ không rơi vào hoàn cảnh ngày hôm nay. Về lý trí, ngay khi xuất hiện, Ôn Hành đã giúp họ cứu Khánh Như Hứa và ổn định cục diện Khánh gia, vì vậy họ cần phải đến đây để bày tỏ lòng biết ơn.
Hôm nay, việc họ đến chứng minh rằng Khánh gia đã chọn phe. Dù tương lai Ôn Hành thắng hay thua, Khánh gia sẽ đứng cùng Ôn Hành.
Ôn Hành thì không nghĩ nhiều đến vậy. Sau khi phi thăng, hiếm khi có ai tìm đến hắn, khiến hắn cảm thấy hào hứng. Hắn không còn ấn tượng gì nhiều về Khánh gia. Nếu không gặp Khánh Như Hứa, có lẽ hắn đã lướt qua Khánh gia.
Khánh Như Hứa trách móc Khánh Như Niệm: "Trước đây ta không biết chuyện hoang đường mà Như Niệm đã làm. Đến hôm nay khi nhìn thấy cây lan mà cữu công để lại, ta mới biết hóa ra nó đã từng nói những lời xúc phạm đến cữu công." Khánh Như Niệm cúi đầu: "Cữu công, con sai rồi."
Ôn Hành hào phóng xua tay: "Chuyện nhỏ mà, hơn nữa, ta cũng đâu có chịu thiệt. Đều là người nhà, đừng để trong lòng." Nói vậy, nhưng trong lòng hắn vẫn tiếc nuối một ngàn một trăm linh mạch mà hắn không thể lấy được.
Khánh Văn Thuần cười nói: "Đó là do ta không dạy dỗ tốt, về nhà ta sẽ phạt Khánh Như Niệm thật nghiêm." Ôn Hành vội lên tiếng giải vây cho Khánh Như Niệm: "Đừng phạt thêm nữa, Như Niệm có làm gì sai với ta đâu. Ta vẫn khỏe mạnh thế này mà, chuyện này dừng ở đây, ai cũng không được nhắc lại nữa. Hơn nữa, đứa nhỏ này có lòng hiếu thảo, tìm lan hoa cũng chỉ để chúc thọ cho lão phu nhân."
Khánh Vận Trúc tươi cười: "Hai đứa nhỏ này đúng là hiếu thuận. Ồ, ta vừa nhớ ra một chuyện." Bà lấy từ trong túi trữ vật ra chiếc hộp quà mà Ôn Hành đã tặng trước đó. "Đây là... lá cây Đạo Mộc sao?"
Khánh Vận Trúc cố tình hạ giọng, sợ bị người khác nghe thấy: "Báu vật quý giá như vậy, tán nhân sao có thể tùy tiện tặng người? Nếu bị ai đó phát hiện, sẽ lại gây ra một trận gió tanh mưa máu. Ngài mau thu lại đi, thật không thể giữ nó được."
Ôn Hành chớp chớp mắt. Khi sáng hắn ra ngoài mà không biết phải tặng gì cho lão phu nhân, nên hắn tiện tay ngắt ba chiếc lá và đặt vào trong hộp. Thấy dáng vẻ hoảng sợ của Khánh Vận Trúc, Ôn Hành cảm thấy như thể mình đã tặng một món gì đó ghê gớm. Trước đó, hắn còn lo lắng liệu lão phu nhân có nghĩ rằng ai đó đang trêu đùa bà bằng ba chiếc lá này không.
Khánh Vận Trúc không giống người khác, bà cất giọng đầy hoài niệm: "Khi còn nhỏ ở Thượng Giới, lá cây Đạo Mộc là bảo vật quý hiếm để chữa lành thần hồn, một nghìn năm mới sinh ra được một chiếc lá. Khi phụ thân còn sống, ta có may mắn được thấy một lần, nên mới nhận ra. Tán nhân dù có sở hữu cây Đạo Mộc mới, nhưng cũng phải cẩn trọng, đừng vì chúng ta mà làm tổn hại cây Đạo Mộc."
Ôn Hành gãi má, nắm lấy trọng điểm: "Cây Đạo Mộc ở Thượng Giới lớn chậm vậy sao?" Khánh Vận Trúc gật đầu: "Trước khi Thái tử Huyền Uy ngã xuống, cây Đạo Mộc ở Thượng Giới chỉ còn lại một trăm lẻ tám chiếc lá. Mỗi chiếc lá mất nghìn năm mới mọc ra, các tiên nhân nếu bị tổn thương thần hồn đều phải đến cầu xin một chiếc từ Thiên Đế. Lá chưa kịp mọc đã bị đặt trước rồi. Khánh gia chúng ta ở Ly Thương giới đã hơn sáu ngàn năm, nên giờ số lá chắc còn ít hơn nữa."
Ôn Hành đẩy chiếc hộp lại: "Không sao, cây Đạo Mộc của ta không yếu ớt như thế." Cây Đạo Mộc của hắn sum suê cành lá, thỉnh thoảng Tiểu Nghĩa hoặc Vân Thanh còn ngắt vài chiếc để làm đồ trang trí. Thiếu một vài chiếc sẽ mọc thêm hàng trăm, hàng nghìn chiếc. Chỉ cần Đạo Quả không ít đi, thì sẽ không có vấn đề gì.
Nghe Ôn Hành nói vậy, Khánh Vận Trúc nhớ đến điều mà bà quan tâm nhất: "Lần này chúng ta đến, cũng là muốn được nhìn thấy cây Đạo Mộc. Không biết tán nhân có thể cho chúng ta xem được không?" Ôn Hành cười vui vẻ, đặt chiếc gậy gỗ hành khất lên bàn: "Này, nhìn đi."
Khánh Vận Trúc và Khánh Văn Thuần đổ mồ hôi lạnh, cây Đạo Mộc này hoàn toàn khác với những gì họ tưởng tượng. Ôn Hành giải thích: "Đây chỉ là một nhánh con của Đạo Mộc, cây Đạo Mộc thật đang ở không gian Đạo Mộc. Hiện tại cây đã quá lớn, không thể di chuyển được, lúc ta phi thăng đã để nó ở Hạ Giới, chỉ mang nhánh con này lên."
Những chiếc lá nhỏ trên cây gậy gỗ rung rinh, những chiếc lá mềm mại cuộn lại, uốn éo tự đắc khi nghe Ôn Hành nói về mình.
Khánh Vận Trúc tự lẩm bẩm: "Phải rồi, nếu đã có thể phi thăng, ắt hẳn cây đã cao lớn vững chãi, tất nhiên không thể tùy tiện di chuyển." Ôn Hành nói: "Hiện tại, rễ của nó đã kéo dài đến cả Ly Thương giới, có lẽ không lâu nữa ngươi sẽ được thấy nó."
Khi Khánh Vận Trúc ngẩng đầu lên, trong mắt bà tràn đầy ánh sáng: "Tán nhân đã tin tưởng chúng ta đến mức nói ra bí mật của mình, chúng ta cũng nên tiết lộ bí mật của Khánh gia cho ngài." Khánh Vận Trúc nhìn Khánh Văn Thuần gật đầu. Khánh Văn Thuần lấy từ trong ống tay áo ra một chiếc hộp gấm, nàng mở hộp ra, bên trong là viên Hỗn Nguyên Châu màu xám.
Ôn Hành ngạc nhiên nhìn Khánh Vận Trúc và hỏi: "Ý của bà là gì?"
Khánh Vận Trúc giải thích: "Có lẽ tán nhân chưa biết, bốn bảo vật hỗn độn và Đạo Mộc tương hỗ lẫn nhau. Tương truyền, thời thượng cổ, trong hỗn độn đã thai nghén bốn món bảo vật, bao gồm: Hỗn Độn Thanh Liên, Khai Thiên Phủ, Hỗn Nguyên Châu và Tạo Hóa Ngọc Điệp.
Hỗn Độn Thanh Liên là tia sinh cơ *****ên của trời đất hóa thành. Nếu có thể chế tạo thành linh bảo, chắc chắn sẽ có sức mạnh vô song. Khi Thái tử Thần Uy, tức là Huyền Uy Hành, đã mang Hỗn Độn Thanh Liên từ biển hỗn độn về trong chuyến lịch luyện khi trưởng thành, tiên giới chấn động. Vô số đại sư luyện khí quỳ dưới chân Thái tử xin được chế tạo vũ khí từ đó, nhưng Thái tử Huyền Uy đã từ chối. Ngài nói rằng, vật chết làm sao có thể so bì với tạo hóa tự nhiên.
Ngài đã trồng Hỗn Độn Thanh Liên và dành hàng nghìn năm để chăm sóc nó. Nhưng đáng tiếc, khi đại chiến nổ ra, có kẻ đã đánh cắp Thanh Liên, và cho đến nay vẫn chưa rõ tung tích."
Ôn Hành nở nụ cười, bởi hắn biết rõ Hỗn Độn Thanh Liên đang ở đâu. Cuối cùng, Huyền Uy Hành đã làm một việc đúng đắn, nếu hắn khi đó luyện hóa Vô Thương, thì bây giờ Ôn Hành đã không có đạo lữ rồi.
Khánh Vận Trúc tiếp tục: "Khai Thiên Phủ là bảo vật thứ hai do hỗn độn thai nghén, chính nó đã chẻ đôi hỗn độn, tạo ra trời đất như chúng ta thấy ngày nay. Sức mạnh của Khai Thiên Phủ rất đáng sợ, ai sở hữu nó có thể kiểm soát mọi sức mạnh trong thiên hạ." Ôn Hành đã biết điều này, khi còn ở hạ giới, hắn từng đọc nhiều câu chuyện do các văn nhân giàu trí tưởng tượng viết, trong đó có nhắc đến Khai Thiên Phủ.
"Hỗn Nguyên Châu, là bảo vật thứ ba trong số những bảo vật do hỗn độn sinh ra. Hỗn Nguyên Châu có thể che giấu thiên cơ, ai sở hữu nó thì các tu sĩ tu luyện Thiên Cơ Đạo hoặc Thần Đạo sẽ không thể nhìn thấu thiên cơ." Ôn Hành nhìn Hỗn Nguyên Châu, và cảm thấy nó như khắc tinh của mình. Hắn giỏi nhất trong việc nhìn thấu thiên cơ, nhưng bảo vật này có thể che giấu thiên cơ...
Chờ đã, Đạo Mộc vốn là đại diện của Thiên Đạo, chẳng phải điều này có nghĩa là nếu có Hỗn Nguyên Châu, sẽ không ai có thể nhìn thấu được Đạo Mộc của hắn? Ôn Hành bỗng nhiên nhận ra điều này, và đột nhiên cảm thấy Hỗn Nguyên Châu dễ chịu hơn hẳn.
"Bảo vật cuối cùng là Tạo Hóa Ngọc Điệp. Bảo vật này có thể sinh ra ba nghìn đại đạo..." Khoan đã, sao nghe quen quen nhỉ? Ôn Hành liếc nhìn cây gậy gỗ ăn mày của mình, Đạo Mộc chẳng phải là đại diện của Thiên Đạo sao? Có khi nào... Đạo Mộc được sinh ra từ Tạo Hóa Ngọc Điệp không?
Ôn Hành bị trí tưởng tượng của mình làm cho toát mồ hôi lạnh, không thể hình dung nổi cảnh cây gậy của mình gọi một khối ngọc là "mẹ".
"Tương truyền, thời thượng cổ có một trận đại hồng thủy. Người sở hữu Tạo Hóa Ngọc Điệp, vì thương xót nhân gian không có nơi tránh nạn, đã ném bảo vật này xuống nước. Từ đó, Tạo Hóa Ngọc Điệp biến thành Đạo Mộc khổng lồ, giúp con người có chỗ an toàn giữa dòng nước lũ." Ôn Hành nhìn cây gậy của mình, hóa ra Đạo Mộc không phải do ngọc sinh ra, mà ngọc đã hóa thành Đạo Mộc.
"Trừ Tạo Hóa Ngọc Điệp chưa ai từng thấy, ba bảo vật còn lại đều đã từng xuất hiện. Tất cả đều tồn tại thực sự." Khánh Vận Trúc nói tiếp, "Tuy nhiên, Hỗn Độn Thanh Liên đã mất tích. Khai Thiên Phủ hiện đang nằm trong tay Thiên Đế Huyền Uy Luật, và Hỗn Nguyên Châu thuộc về Khánh gia. Trong bốn bảo vật thượng cổ, giờ chỉ còn lại hai."
"Sau khi Thái tử Thần Uy ngã xuống, Tố gia đã tấn công Khánh gia để cướp đoạt Hỗn Nguyên Châu, khiến Khánh gia máu chảy thành sông. Nhưng chúng tôi đã giữ được bảo vật..." Khánh Vận Trúc nhìn Hỗn Nguyên Châu và nói, "Khánh gia thành công cũng nhờ Hỗn Nguyên Châu, và suy tàn cũng vì nó. Giờ đây, nó quay về với chủ cũ."
Khánh Vận Trúc đẩy Hỗn Nguyên Châu về phía Ôn Hành: "Từ xưa đến nay, việc kế vị của Thiên Đế phải có đủ ba bảo vật, nhận được phước lành từ Thiên Đạo mới có thể kế vị. Năm xưa, Thái tử Thần Uy đã tập hợp đủ ba bảo vật, nhưng lại bị tiểu nhân hãm hại mà ngã xuống. Giờ ngài đã quay lại. Dù ngài có muốn trở thành Thiên Đế hay không, ba bảo vật này, ngài phải nắm chặt trong tay. Vì nếu chúng thuộc về ngài, Đạo Mộc sẽ sinh trưởng mạnh mẽ. Nếu rơi vào tay kẻ thù, chúng có thể hủy diệt Đạo Mộc của ngài."
Ôn Hành ngơ ngác nhìn Khánh Vận Trúc: "Điều này không ổn đâu." Khánh Vận Trúc thật sự trao bảo vật gia truyền của Khánh gia cho hắn sao?
Khánh Vận Trúc nhẹ nhàng nói: "Cô của ta, mẫu thân của ngài, sở dĩ trở thành Thiên Hậu lúc bấy giờ, cũng chính là nhờ Khánh gia có Hỗn Nguyên Châu. Bảo vật này vốn đã được Khánh gia chuẩn bị làm lễ vật cho Thái tử Thần Uy. Trải qua vạn năm, cuối cùng nó mới thực sự về tay ngài. Hy vọng ngài có thể sử dụng nó một cách tốt nhất."
Ôn Hành cảm thấy vô cùng áp lực, mặt hắn nhăn nhó: "Tôi... có thể từ chối không? Truyền thuyết về bốn bảo vật hỗn độn tôi chỉ nghe qua thôi, ai mà biết chúng có thực sự tồn tại không? Những câu chuyện thượng cổ thường bị phóng đại mà. Trước đây tôi chỉ biết chắc Vô Thương là Hỗn Độn Thanh Liên, còn ba bảo vật kia thì mới nghe lần đầu."
Bất ngờ nhận lấy bảo vật gia truyền của người khác, điều này còn tệ hơn cả việc ăn uống rồi gói mang về. Ôn Hành lạc quan nói: "Mặc dù tôi có Đạo Mộc, nhưng Hỗn Nguyên Châu ở trong tay tôi, tôi không biết cách sử dụng. Nếu giữ nó mà làm mất thì tôi biết ăn nói sao với các vị? Đây là bảo vật gia truyền của Khánh gia cơ mà. Nếu sau này Khánh gia cần nó để chọn tộc trưởng mới, mà tôi không thể giao lại thì biết làm sao?"
Khánh Vận Trúc đáp: "Không cần lo lắng, nó vốn là của ngài. Việc truyền ngôi của gia chủ Khánh gia không cần tín vật, tôi tin rằng Văn Thuần sẽ chọn được người xứng đáng nhất làm gia chủ." Khánh Văn Thuần cười và nói: "Mẹ yên tâm, Khánh gia nhất định sẽ trường tồn."
Ôn Hành cảm thấy rối rắm khi nhìn viên Hỗn Nguyên Châu trên bàn. Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng hắn cảm thấy viên châu bắt đầu chuyển sang màu đỏ. Trong lòng hắn dấy lên một nỗi lo lắng, chỉ sợ rằng nó sẽ gọi xuống một trận lôi kiếp. Đây là bảo vật của Hỗn Độn Hải, hiện lại thuộc về Đạo Mộc ở Thượng Giới. Nếu nó phản bội, thì hắn bị sét đánh cũng không sao, nhưng Khánh gia bốn người ở đây chắc chắn không thể chịu nổi.
Đang cân nhắc có nên thu hồi viên Hỗn Nguyên Châu lại hay không, thì bất ngờ cây gậy ăn mày của hắn nhanh như chớp vươn rễ ra và cuốn lấy viên châu. Ôn Hành sững người:!!! Cảm giác này giống như khi mang con mình đến nhà người khác, mình thì cố tỏ ra lịch sự, nhưng đứa con lại lén lấy đồ của người ta chạy mất.
Ôn Hành nhanh chóng nhấc gậy lên: "Nhả ra! Đây không phải đồ của ngươi!" Nhưng cây gậy ăn mày chẳng chút sợ hãi, nhanh chóng nuốt viên Hỗn Nguyên Châu vào không gian của Đạo Mộc, và dù Ôn Hành có cố gắng cạy ra cũng không được.
Ôn Hành ngơ ngác nhìn chằm chằm vào hai chiếc lá nhỏ đang đung đưa trước mặt hắn: "Ngươi làm sao mà cái gì cũng muốn lấy thế hả?" Những chiếc lá nhỏ trên gậy đập nhịp nhàng đầy vui sướng, rõ ràng là rất hài lòng vì vừa có được món đồ quý.
Khánh Vận Trúc cười nói: "Ngài xem, dù ngài không muốn, Đạo Mộc vẫn cần nó. Hãy nhận lấy đi, ngài không biết cách dùng, nhưng Đạo Mộc sẽ biết." Đến mức này rồi, Ôn Hành còn có thể nói gì nữa? Hắn chỉ đành hành lễ với Khánh Vận Trúc và Khánh Văn Thuần: "Đa tạ."
Ban đầu, hắn còn cảm thấy tiếc nuối cho hơn một ngàn linh mạch của mình. Nhưng giờ nhìn lại, tổn thất của Khánh gia còn lớn hơn hàng nghìn lần so với hắn!
Khánh Vận Trúc nhẹ nhõm nói: "Sau bao nhiêu năm sống trong lo âu, cuối cùng bảo vật cũng về với chủ cũ. Từ giờ ta không còn phải lo lắng rằng Hỗn Nguyên Châu sẽ bị đánh cắp nữa." Khánh gia từng hưng thịnh nhờ viên châu này và cũng suy tàn vì nó. Họ đã phải chuyển từ trung tâm quyền lực của Thượng Giới xuống Ly Thương Giới, cũng vì Tố gia không thể có được viên châu nên liên tục bức hại họ. Giờ trao lại viên châu, Khánh Vận Trúc cảm thấy nhẹ nhõm chưa từng có.
Ôn Hành hỏi: "Nếu đối thủ của Khánh gia phát hiện Hỗn Nguyên Châu không còn ở đây nữa, liệu họ có tấn công các vị không?" Khánh Văn Thuần cười đáp: "Hôm nay, trước mặt rất nhiều tu sĩ, ta đã trình bày viên Hỗn Nguyên Châu. Không ai nghĩ rằng chỉ đến tối nó đã không còn ở Khánh gia. Chỉ cần ngài không tiết lộ, bí mật này sẽ được giữ kín đến khi tộc trưởng tiếp theo lên nắm quyền."
Lúc đó, Khánh gia và Thiên Giới sẽ ra sao, chẳng ai biết trước được.
Phải thừa nhận rằng Khánh Văn Thuần là một nữ tu rất thông minh. Sự do dự của Ôn Hành đã bị giải quyết một cách gọn gàng chỉ trong vài câu nói. Ôn Hành giơ ngón cái khen ngợi: "Quả là lợi hại."
Nghĩ lại, Khánh Văn Thuần còn phải cảm tạ Ôn Hành, nếu không có hắn kịp thời chỉ điểm cho Khánh Vận Trúc, không biết Khánh gia giờ sẽ ra sao. Có lẽ Khánh Văn Hạo đã mặt dày dọn vào ở; hoặc Khánh Như Hứa và Khánh Như Niệm sẽ phải miễn cưỡng tiếp quản Khánh gia; hoặc những người thuộc phân gia có lẽ đang làm loạn trong từ đường...
Khánh Như Hứa hỏi Ôn Hành: "Cữu công sắp rời khỏi Ly Thương Giới lên Thượng Giới rồi phải không?" Ôn Hành gật đầu: "Đúng vậy, ta dự định sẽ xuất phát trong vài ngày tới." Khánh Như Hứa tiếp lời: "Con muốn mời cữu công đến phủ trò chuyện, nhưng Khánh phủ hiện tại đông người lắm."
Ôn Hành xoa đầu Khánh Như Hứa và Khánh Như Niệm: "Chúng ta không phải đang trò chuyện sao? Khánh phủ có nhiều người, nhưng Phi Tiên Lâu rất an toàn, các con muốn đến thì cứ đến bất cứ lúc nào." Khánh Như Hứa tiếc nuối nói: "Con cũng muốn ở bên cữu công nhiều thêm vài ngày, nhưng Tĩnh Chi đã gửi năm đạo truy hồn hương bảo rằng Ly Hận Giới đang có rất nhiều chuyện, y không thể lo hết được."
Ôn Hành bật cười, với Thiên Đạo mới, ai cũng bận rộn. Chỉ có hắn vẫn nhàn nhã như một con cá mặn không lo không nghĩ.
Tác giả có lời muốn nói:
Cây Đạo Mộc cũ: Ta chỉ có 108 chiếc lá. 【buồn】
Cây Đạo Mộc mới: Xem này, ta có rất nhiều lá!! Hôm nay ta còn được thêm một món đồ chơi nữa!! 【vui vẻ!】
Vì vậy, ý chính của chương này là — câu chuyện về những trận chiến giữa các vị thần và tai họa của phàm nhân xoay quanh bốn bảo vật hỗn độn.
Ôn Hành xoa lưng cho Liên Vô Thương: "Đánh nhau làm gì, sống cuộc sống bình thường có phải tốt hơn không?"
Liên Vô Thương: "Nghĩ kỹ lại, ta là bảo vật hỗn độn duy nhất hóa hình. Xoa kỹ vào."
Ôn Hành: "Được rồi~"