Cõi Lòng Cô Đơn

Chương 2

Lúc đến trường học đã là chín giờ bốn mươi, Thành Minh kịp buổi học tuyến tính đại số, bước vào thềm giảng đường khu B.

“Ê, thọ tinh,[2] buổi tối định đi đâu?” Trần Cẩm nhìn thấy anh từ xa, ngồi trên dãy bàn đầu tiên quay đầu lại gào với Thành Minh ở cửa sau. Thành Minh bịt tai làm bộ như không quen cậu ta, sau khi tìm chỗ ngồi một hồi, vừa ngồi xuống liền nhoài người ngủ.

“Này này, ngủ cái gì mà ngủ, dậy ngay!” Thành Minh cảm thấy mình vừa chạm đầu xuống bàn Trần Cẩm đã vọt đến, gõ mấy cái lên đầu mình. Anh ngẩng đầu, hai mắt mờ mịt, tỏ vẻ rất mệt. Trần Cẩm bất đắc dĩ phẩy tay, “Thôi vậy, cậu ngủ đi, ngủ đi…” Nói xong vỗ vai anh, tác dụng như thôi miên, Thành Minh lập tức hắt xì một cái, Trần Cẩm bước được mấy bước lại quay đầu nói một câu, “Vậy để tớ sắp xếp hả?” Anh gật đầu lia lịa rồi gục xuống, ngủ không biết trời trăng.

Là một người con trai, ngày sinh nhật với bản thân mà nói cũng chẳng đáng mong chờ bằng đại hội thể dục thể thao hoặc ngày nghỉ. Nhưng có cớ để chơi bời thoải mái một ngày vẫn tốt. Nhà anh cũng không quan trọng sinh nhật lắm, hồi nhỏ mẹ sẽ làm thêm mấy món ăn, cũng có khi mua một cái bánh ngọt để chúc mừng. Đến lúc lớn hơn thì mặc kệ cho anh ra ngoài đi chơi với bạn bè. Mấy thằng bạn của anh cũng chưa bao giờ tặng quà, mấy món nhận được đều là con gái tặng.

Món quà duy nhất được Thành Minh giữ gìn cẩn thận là hai chậu hoa Thiên Vũ đưa năm anh mười bốn tuổi.

Chậu hoa chỉ làm bằng sành đơn giản, một chậu bạch chỉ, một chậu lan điếu. Anh vẫn nhớ lúc ấy Thiên Vũ cười nói, vốn cảm thấy tặng cây xương rồng bà thì an toàn hơn, có thể không bị anh nuôi chết khô trước sinh nhật năm sau, nhưng mà thấy anh sinh ra trong Tết trồng cây,[3] em vẫn quyết định mạo hiểm tặng hai chậu hoa này. Thành Minh cười nhận quà tặng, nghiêm túc hứa hẹn. “Anh cam đoan sang năm em vẫn nhìn thấy chúng.” Thiên Vũ chớp mắt bảo được rồi, một lời đã định.

Có một số hứa hẹn, dường như nói ra chỉ vì một khoảnh khắc tin tưởng đó. Cho nên chuyện một lời đã định cũng chẳng nhất định sẽ được thực hiện.

Trên thực tế, anh vẫn chăm hai chậu cây cảnh này rất tốt. Anh để chậu lan điếu lên nóc giá sách, lúc nằm ngửa thoải mái trên ghế bành ở thư phòng có thể nhìn thấy lá cây xanh biếc dài nhỏ. Còn bạch chỉ hàng năm sẽ ra hoa nhỏ màu trắng thơm ngát vào mùa hè. Anh rất thích hai chậu hoa này, thanh tân mà xinh đẹp, thoáng nhìn rất khoan khoái, giống như cảm giác Thiên Vũ tạo ra cho người khác. Cũng giống như tình bạn giưa bọn họ, dành ít thời gian chuyên tâm chăm sóc là có thể tạo ra hương thơm đầy phòng.

Đương nhiên, hoa không lỡ thì trổ bông. Ngoài dự kiến của Thành Minh, tình bạn của anh và Thiên Vũ héo úa trước khi hoa cỏ tàn lụi.

Buổi tối, mấy tên đã say khướt la hét muốn đi đâu đó uống tiếp. Tửu lượng của Thành Minh kém nhất, nhưng hôm nay lại là nhân vật chính, uống được mấy chén rượu vào bụng, anh đứng ở trên đường mà cảm thấy chân như nhũn ra. Trần Cẩm vẫn còn tỉnh táo, luôn đứng cạnh giúp đỡ, dìu anh đi xiêu vẹo. Nhận nhiệm vụ lúc nguy cấp cũng có thể hoàn thành tốt đẹp là bản sắc của chủ tịch hội sinh viên, cho nên sau khi đưa ra nguyện vọng uống tiếp xong, mọi người nhất trí đưa ánh mắt nhìn về Trần Cẩm đang gần như lôi Thành Minh. Anh cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, chỉ trong tích tắc đã vẫy được một xe taxi, hùng hồn nói, “Tối hôm nay trung tâm sinh hoạt sinh viên sẽ trắng đêm phục vụ cho quý vị.”

Sau một loạt tiếng gào thét om sòm, mấy tên kia đều bị nhồi vào xe, chạy về trường học.

Đám người lúc trước còn hô to gọi nhỏ không say không về, sau khoảng mười phút ngồi trên xe cơ hồ đã ngủ chết mê chết mệt, nếu bảo là tỉnh táo, trừ Trần Cẩm ra cũng chỉ còn lại hai người. Đang chán nản, Thành Minh lảo đảo đi vào. Lúc nãy trên xe anh nôn đến tối tăm mặt mũi, vừa đến WC nôn thêm trận nữa, chắc giờ bụng dạ trống trơn.

“Tỉnh rượu rồi à?” Trần Cẩm hỏi han, “Vừa lúc, ở đây có mạt chược. Đang thiếu người, chơi không?”

“Chơi mạt chược cậu không phải đối thủ của tớ.” Dù sao ba hoa không phải đóng thuế, bây giờ Thành Minh phấn chấn hơn bình thường nhiều, anh ngồi xuống nghế, xoa xoa tay, điệu bộ tình thế bắt buộc.

Tôn Vũ cùng phòng ngủ không cần phải nói, chẳng có trò bài bạc nào cậu ta không biết. Trần Cẩm liếc nhìn Lưu Kinh, khiêu khích nói, “Lão Bát, cậu biết chơi không đấy?”

“Thừa lời làm gì! Chia bài đi.”

Chơi mấy vòng, Thành Minh thắt hết cả ruột.

“Không biết là đụng phải số chó gì?” Anh tức tối rút bài, là Chim Sẻ, quân bài bỏ đi, anh đánh ra luôn, “Nhất Sách.”

“Nhất Văn.” Tôn Vũ là cánh dưới, vận may cũng chẳng hơn gì, vẻ mặt phẫn uất, “Đúng là ghê gớm, bảo là phong thủy luân phiên xoay chuyển, sao còn chưa chuyển về đây?” Anh nhìn Thành Minh, “Sao rồi? Vận may thấy cậu liền đơ rồi hả? Nhất định không chịu đi?”

“Đừng nói tớ, cậu bớt đốt pháo[4] đi. Này, hỏi thật là Trần Cẩm cho cậu cái gì thế, đêm nay lại nhường nó thắng.”

“Liên quan gì đến tớ, vòng trước rõ ràng là cậu đốt pháo!” Trần Cẩm chen vào.

“Vòng trước nữa thì sao?”

“Vòng trước nữa là Lão Bát đốt!”

“Trước nữa thì sao?”

“Trước đó toàn tớ tự đốt.” Chỉ thấy Trần Cẩm thong thả với tay lấy một cây Văn, vô cùng cảm kích liếc nhìn Tôn Vũ một cái, hạ bài, “Hòa! Bảy đôi…”

“Ông fuck, cái tên đại pháo này.” Thành Minh khinh bỉ trừng Tôn Vũ, lại nhìn Trần Cẩm, “Không được như thế chứ? Có định để người khác chơi không?”

“Bất đắc dĩ thôi, bất đắc dĩ.” Trần Cẩm rầu rĩ lắc đầu, ngập ngừng nói, “Anh đây là đổ trường[5] đắc ý…”

Ba người nghe vậy mặt đều như thấy quỷ. “Wait wait…” Thành Minh cảm thấy đầu óc hơi choáng, anh đưa tay bóp đầu, khó tin nói, “Không phải ý cậu là…”

“Tình trường thất ý!?” Ba người đồng thanh, Trần Cẩm mím miệng gật đầu, có phần nghiêm túc và cam chịu. Sau đó anh đặc biệt liếc nhìn Thành Minh, “Đã nghe chưa? Thiên Vũ sắp về rồi.”

Một câu như điện giật, khiến đầu óc Thành Minh nháy mắt chập mạch. Anh cố gắng giữ giọng nói của mình như thờ ơ, “Không biết, khi nào vậy?”

“Cô ấy không nói với cậu à?” Trần Cẩm không trả lời, ngược lại hỏi một câu.

Biết còn cố hỏi. Thành Minh lười trả lời, thúc giục, “Chơi tiếp đi…”

“Còn chơi nữa?” Tôn Vũ và Lão Bát nhìn nhau, cảm thấy tình hình không ổn, hơi chần chừ.

“Hỏi thừa! Hôm nay anh đây còn chưa ra tay…”



Sáng sớm, ra khỏi trung tâm sinh hoạt sinh viên, Trần Cẩm gọi Thành Minh, “Cùng đi ăn sáng đi?”

“Không được.” Anh không nói nhiều. Gió đầu xuân se lạnh, anh mặc áo khoác, vươn vai.

“Còn chạy bộ cơ à?” Trần Cẩm hỏi. Thật ra không hỏi cũng biết, cho dù thành phố có nổi bão cậu ta cũng sẽ chạy bộ buổi sáng, đây là thói quen đã kéo dài nhiều năm. Lời vừa ra khỏi miệng, chính anh cũng biết đây là câu hỏi vô nghĩa. Thành Minh không trả lời, vẫy tay chào, một đường chạy ra khỏi trường học.
Bình Luận (0)
Comment