Chòm sao Song Ngư được miêu tả là “lãng mạn, đa tình”. Tô Hiểu từng nói, lãng mạn là nguyên nhân cô thích Thành Minh, mà đa tình là lý do chia tay.
Lúc ấy hai người còn yêu nhau, lên mạng xem chòm sao. Tô Hiểu là chòm Xử Nữ. Sau khi đọc kết quả là “lưỡng tình tương duyệt 5 sao, thiên trường địa cửu 4 sao”, cô thở dài một tiếng nói, “Tàm tạm thôi.” Thành Minh không quan tâm lắm đến mấy chòm sao này, vì thế bảo, “Chỉ thiếu một sao thôi mà, không có thì anh cũng cảm thấy hai ta thập toàn thập mỹ.” Nói xong anh định đóng cửa sổ lại, nhưng Tô Hiểu nhanh tay cầm chuột, chọn chòm Cự Giải bên cột nữ.
Lưỡng tình tương duyệt 5 sao.
Thiên trường địa cửu 5 sao.
Cô bĩu môi, dưới ánh mắt có phần tức cười của Thành Minh, Tô Hiểu hơi bất mãn, nhưng vẫn thành thật nói, “Thiên Vũ là chòm Cự Giải.”
Hồi đó, với Thành Minh, Thiên Vũ là chòm sao gì cũng không quan trọng. Hai thân phận khác của cô trọng yếu hơn chòm sao rất nhiều, một là tri kỷ mười năm của mình, một là bạn gái của Trần Cẩm.
Thật ra từ lúc hai người thường xuyên cùng ăn cơm trưa đã có lời đồn, chẳng qua trước thắc mắc của bạn học, cả hai đều kín như bưng. Thành Minh vốn không phải người nhiều chuyện, lại vừa bắt đầu qua lại với Tô Hiểu, thấy Trần Cẩm và Thiên Vũ thân thiết anh cũng vui vẻ. Lúc đánh bóng rổ Trần Cẩm thuận miệng nói một câu “Tớ với Thiên Vũ rất thân”, Thành Minh còn tươi cười hớn hở đấm anh một cú, nói
cậu cũng giỏi đấy, không lộ ra tí thông tin nào. Trần Cẩm không nói gì, mặc cho bạn tốt viện cớ này đòi vài bữa cơm.
Thấy rằng Thành Minh và Trần Cẩm, Thiên Vũ là bạn tốt đã nhiều năm, bốn người từng đi ăn chung hai lần.
Lần đầu tiên ở KFC, Trần Cẩm cầm theo hai bộ bài, bốn người đánh Song Thăng.[6] Có một ván Thành Minh là nhà cái, đánh tới cuối anh ra bài, quân bài được đánh ra là cặp đôi với bài phụ, Trần Cẩm biết Thiên Vũ có bài chính, đánh ra sẽ ăn hai mươi điểm, hơn nữa còn thu được của Tô Hiểu mười lăm điểm, ván này đúng là có lãi. Nhưng Thiên Vũ lại đánh ra quân bài khác, tự nhiên vuột mất ba mươi lăm điểm. Trần Cẩm còn đang khó hiểu, Thành Minh đã hạ bài đầu hàng, nói “Nộp bài nộp bài, Thiên Vũ hiểu tớ rất rõ, biết khi bài tốt tớ toàn giấu sau cùng…” Người nói vô tâm, người nghe để ý. Thành Minh và Thiên Vũ đang nói đến sở thích của đối phương vốn thuộc như lòng bàn tay, Trần Cẩm ít nhiều cũng biết một chút, Tô Hiểu lại hoàn toàn là người ngoài cuộc. Lần đầu tiên hai người cãi nhau sau lần họp mặt này cũng vì Thiên Vũ.
“Tuy anh cho rằng mình không biết, nhưng thật ra anh vẫn biết. Đây căn bản là tiềm thức giấu dưới đáy lòng anh.” Tô Hiểu kết luận một câu, “Thiên Vũ chính là tiềm thức của anh!”
Đối với kiểu không nghe giải thích, một lòng một dạ trách mắng phán người khác tội chết, Thành Minh chỉ có thể câm nín hỏi trời xanh. Anh vẫn phong độ đưa cô về nhà, nói với Tô Hiểu, “Thiên Vũ là tri kỷ của anh, anh sẽ không đặt cô gái mình thích vào vị trí tri kỷ.”
Một tuần sau, Tô Hiểu nghĩ thông suốt, tâm tình tốt, vì thế hai người có bữa ăn chung thứ hai.
Từ ngày hôm trước đã hẹn nhau ở quán cơm Phúc Kiến ăn bạch tuộc luộc, lúc đến lại phát hiện Trần Cẩm và Thiên Vũ có vẻ không thoải mái. Hai người đều lạnh mặt, xem ra hôm qua mới cãi cọ, bây giờ cả hai đều đang nổi nóng. Bữa ăn trở nên tẻ nhạt, trước khi về Trần Cẩm và Tô Hiểu đi toilet, Thành Minh suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn khuyên Thiên Vũ, “Cãi nhau sẽ ảnh hưởng đến tình cảm, hồi trước em bảo anh thế. Trần Cẩm là người mặt nóng tính càng nóng, chuyện gì đã qua liền cho qua đi.” Anh cười, “Trước đây em khuyên anh lý lẽ hùng hồn, sao đến lượt mình lại không hiểu rõ.”
Thiên Vũ cười khổ, “Anh chẳng biết khuyên nhủ người khác đâu, thôi đi.”
Thành Minh xấu hổ cười cười, “Ít nhất anh hiểu hai người bọn em.”
“Chưa chắc.” Có thể vì uống rượu, gương mặt Thiên Vũ có vẻ khắc nghiệt, cô ngửa đầu, dường như suy nghĩ một chút rồi nói, “Em cứ tưởng anh vẫn biết, em thích anh.”
Có những khi, con người bối rối với sự chậm hiểu của bản thân, vậy nên trút tất cả giận dữ sang người khác.
Đạo lý này tới bây giờ Thành Minh cũng chưa hiểu. Khi nghe nói Trần Cẩm và Thiên Vũ chia tay không hiểu, khi mình ra tay quá nặng với Trần Cẩm không hiểu, khi mình chia tay với Tô Hiểu cũng không hiểu. Nhưng anh biết có một số việc không thể làm thái quá, Thiên Vũ và Trần Cẩm chia tay không thể trở thành lý do anh đối địch với Trần Cẩm. Cho nên, những chuyện về sau, từ khi Thiên Vũ chuyển học, rất nhiều oán trách và phẫn nộ đều bị thiêu đốt tan biến trong cái nắng chói chang của kỳ nghỉ hè năm đó.
Hàng năm Thiên Vũ sẽ gửi một tấm thiệp nhân dịp sinh nhật anh, viết một câu.
Tới bây giờ là năm thứ sáu, Pero me acuerdo de ti, tiếng Tây Ban Nha, dịch lại nghĩa là “nhưng em vẫn nhớ về anh”.