Cối Xay Gió Màu Xanh - Mộng Tiêu Nhị

Chương 45

Còn chưa kịp để Chung Ức trả lời, hành lang đã rộ lên tiếng người, một nhóm đông đúc ùa tới.

“Chu Thời Diệc! Mau xuống rồi lên lầu lại cho tôi!” Không rõ ai hét to một câu như vậy.

Quý Phồn Tinh bật cười đến rưng rưng nước mắt, đây là lần *****ên cô thấy một chú rể bị lãng quên như thế.

Lúc này Chu Thời Diệc mới sực nhớ mình quên khóa cửa khi vào phòng, anh hất cằm về phía Quý Phồn Tinh: “Khóa trái cửa lại đi. Nếu phim mới thiếu đầu tư, cứ tìm tôi.”

“Được luôn!” Quý Phồn Tinh nói xong liền phóng thẳng ra cửa.

Ngay lúc Giang Diễm Phong chỉ còn cách khoảng hai, ba bước là đến thì “Rầm” một tiếng, cánh cửa bị Quý Phồn Tinh đẩy mạnh giữ lại..

“Cạch” Tiếng khoá cửa vang lên rõ ràng.

“Chu Thời Diệc, tôi thấy cậu vẫn không ra thật à!”

Quý Phồn Tinh nhận ra đó là giọng của một người anh họ khác của Chung Ức.

Dĩ nhiên Chu Thời Diệc sẽ phải ra ngoài, nhưng là bế Chung Ức ra.

Những người định đẩy anh ra không biết phải xuống tay từ đâu, vì sợ lỡ làm đau em gái nhà mình.

Từ dưới lầu, Giang Tĩnh Uyên dặn dò: “Xuống cầu thang cẩn thận nhé! Diễm Phong, con đỡ Thời Diệc một tay.”

Giang Diễm Phong: “…”

Không những không được gây khó dễ, lại còn phải ân cần đỡ đần nữa.

Dưới nhà, tại phòng ăn, đoàn đón dâu đang quây quần dùng bữa sáng.

Trên bàn đầy ắp điểm tâm Giang Thành và các món sáng kiểu Hồng Kông, ai nấy đều ăn uống thoải mái, chẳng hề coi mình là khách.

Chú rể bế cô dâu xuống đến tầng một, người anh cả vẫy tay gọi Chu Thời Diệc: “Vẫn còn sớm, qua đây nếm chút điểm tâm đi. Cậu ở trên đó nãy giờ, tôi còn lo cậu đói không ăn được gì.”

“Nhìn anh ăn ngon lành thế kia, em thấy anh ăn ngon hơn ai cả.”

“Ha ha.”

Anh họ cả cắn một miếng bánh định thắng hoa anh đào, nét mặt vẫn điềm nhiên như không: “May mà bọn tôi gia nhập kịp, không thì cậu đâu có dễ dàng mà lên được trên tầng.”

Chu Thời Diệc còn phải chụp hình, chẳng rảnh mà đôi co: “Anh đừng ăn hết bánh đó, để lại mấy miếng cho Chung Ức.”

“Còn nhiều lắm.” Anh họ cả chậm rãi nhấm nháp bánh định thắng.

Chu Túc Tấn sống lâu năm ở Giang Thành, không thiếu loại bánh này, nhưng hôm nay lại chọn một miếng bánh anh đào.

Thấy bánh có hương vị đặc biệt, anh hỏi cô giúp việc có thể gói cho anh mang về được không, nói là để dành cho con gái.

Cô giúp việc đáp: “Cho Thần Thần đúng không ạ? Tôi chuẩn bị sẵn rồi.”

Bánh anh đào vốn là để nướng riêng cho Thần Thần, Chung Ức bảo cô bé đặc biệt thích ăn bánh, nhất là vị anh đào.

Thấy Chu Túc Tấn gói bánh mang đi, anh họ cả cũng nhờ cô giúp việc gói thêm một phần bánh định thắng.

Bình thường anh không thích bánh trái, không ngờ lại thấy món này khá ngon.

Chu Túc Tấn nhìn anh: “Anh gói cho ai vậy?”

“Tôi ăn.”

“Cầu may thôi, bánh định thắng mà.”

Chu Túc Tấn lại liếc nhìn ba người anh rể ngồi đối diện bàn, họ vẫn đang cùng thím ba trò chuyện vui vẻ.

Từ chuyện điểm tâm đã nói sang chuyện sẽ đến Hồng Kông uống trà chiều trong thời gian tới. Nói rằng mẹ họ là fan hâm mộ phim của thím, trước khi đi còn dặn dò kỹ lưỡng, mong được mời thím cùng Thời Phạn Âm đến nhà chơi.

Xem chừng họ đã quên mất hôm nay đến đây để làm gì rồi.

Ngoài sân, thợ ảnh đang chụp hình cưới cho chú rể và cô dâu.

Chung Ức ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt, như thể quay về năm đó trên hòn đảo ven biển khi chụp ảnh cưới.

Cô vẫn mặc chiếc váy cưới ấy, anh thì mặc bộ vest cùng tông màu, chỉ khác họa tiết sọc, nếu không để ý kỹ sẽ chẳng nhận ra sự khác biệt.

Mọi thứ như thể đã cách một đời.

Chu Thời Diệc cẩn thận tháo đóa hoa cài trên ngực, cùng với bó hoa cưới trong tay Chung Ức đưa cho Quý Phồn Tinh, rồi nói với nhiếp ảnh gia: “Chụp cho bọn tôi một bộ, tối nay dùng cho lễ cưới.”

Mấy nhiếp ảnh gia: “…” 

Đều sững người.

Chụp ảnh cưới ngay trong ngày tổ chức luôn ư?

Biệt thự kiểu Pháp làm phông nền, bãi cỏ xanh mướt giữa đầu hạ, hiệu quả chụp ảnh không thua gì cảnh biển.

Chung Ức hỏi: “Không phải ảnh cưới đã phục hồi xong rồi sao?”

Chu Thời Diệc ôm cô vào lòng: “Phải có một bộ lúc em để tóc ngắn nữa.” 

Anh dừng lại một nhịp rồi nói tiếp: “Tóc ngắn cũng đẹp lắm.”

Không muốn để lại chút tiếc nuối nào trong bộ ảnh, Chung Ức tách năm ngón tay anh ra, đan chặt lấy tay anh.

Nhiếp ảnh gia hướng dẫn họ tạo dáng, ra hiệu hai người cứ nắm tay tự nhiên đi về phía biệt thự.

Chung Ức quay đầu nhìn anh: “Em sẽ coi như là lần đầu dẫn anh về nhà ra mắt bố mẹ.” 

Khi hai người nắm tay nhau bước đi như vậy, ngôn ngữ cơ thể cũng trở nên khác biệt.

Điều nuối tiếc lớn nhất trong lòng cô là từng nghĩ đến chuyện đưa anh về nhà, giới thiệu anh với bố.

Tiếc rằng, cuối cùng không thực hiện được.

“Chung Ức.”

Cô lại quay đầu: “Ừm?”

“Trước đây anh cũng từng tính đưa em về. Đã nói với mẹ anh rồi, đợi thời tiết ấm lên, em xong dự án thì đưa em về.” Anh dừng một chút, rồi nói tiếp: “Tuần thứ hai thì bọn mình chia tay.”

Chung Ức khựng lại nửa giây.

Chu Thời Diệc siết chặt tay cô.

Chung Ức không biết phải diễn tả nỗi buồn lúc này như thế nào, mếu năm đó họ trưởng thành hơn một chút, sẵn sàng nhường nhịn nhau một chút, liệu có còn phải chia xa?

Ảnh cưới chụp xong cũng vừa khéo đến giờ lành để về phòng tân hôn.

Một nhóm người giơ điện thoại hướng về phía Giang Tĩnh Uyên, chờ ghi lại khoảnh khắc ông rơi nước mắt.

Giang Tĩnh Uyên khẽ bật cười, phẩy tay đuổi họ đi.

Chung Chước Hoa luôn nghĩ mình diễn giỏi, lúc nào cũng có thể kiểm soát được nước mắt.

Thế mà khi Chung Ức ôm lấy bà và nói: “Chị Chung à, mẹ không biết con may mắn thế nào mới có thể trở thành con gái của mẹ. Sau này con sẽ sống thật tốt, mẹ cũng phải yêu thương bản thân mình nhé.”

Trước mắt Chung Chước Hoa bỗng mờ đi, chẳng còn nhìn rõ gì nữa.

Con bé này, cuối cùng cũng cùng người mình yêu xây dựng một mái nhà. Lẽ ra bà phải vui mừng, nhưng lại chẳng hiểu sao nước mắt cứ trào ra.

“Ngày vui lớn, đừng khóc.”

Chung Chước Hoa lau nước mắt, nhẹ nhàng chấm khóe mắt con gái.

Buông mẹ ra, Chung Ức quay sang dang tay với bố.

Chỉ một động tác ấy thôi, Giang Tĩnh Uyên đã cảm thấy nghèn nghẹn trong lòng.

Chung Ức được bố ôm vào lòng, vẫn như hồi bé, ấm áp và an tâm.

“Bố ơi, kiếp sau con vẫn muốn làm con gái của bố, chị Chung vẫn là mẹ con. Bố phải yêu thương mẹ thật nhiều.”

Giang Tĩnh Uyên nghẹn ngào đáp: “Được.”

“Biết đâu kiếp sau con vẫn không biết vẽ, vẽ mãi mà không ra hình.”

“Không sao cả. Không vẽ được thì để bố vẽ tiếp, vẽ cho mẹ con xem.”

Chung Chước Hoa đang lau nước mắt, chợt thấy có điều gì đó không đúng.

Thì ra, bài tập vẽ sau giờ học của con gái khi còn nhỏ, đều là do ông ấy vẽ.

Mỗi lần gọi video nhìn thấy tranh, dù vẽ không đẹp, bà vẫn khen con một hồi.

Hóa ra, đến cả những bức tranh vẽ không đẹp ấy… cũng chẳng phải con gái mình tự tay vẽ.

Không ít người đã chụp được khoảnh khắc Giang Tĩnh Uyên rơi nước mắt, nhưng Mẫn Đình thì không, Chu Túc Tấn đứng rất xa, lại càng không thể. Anh nhìn ổ bánh mì anh đào cầm trong tay, hoàn toàn không thể tưởng tượng được đến ngày con gái lớn lên đi lấy chồng, mình sẽ phải làm sao.

Sau khi lên xe, Chung Ức vẫy tay chào bố mẹ qua cửa kính: “Hai hôm nữa con sẽ về, nhớ để phần đậu đỏ mật cho con nhé!”

Chung Chước Hoa vừa khóc vừa cười: “Tối nay mẹ ăn hết luôn, ai bảo con cứ ăn ngọt thế!”

Chung Ức cười: “Sau này chắc cũng không ăn ngọt như thế nữa đâu.”

Xe cưới từ từ lăn bánh, mãi đến khi không còn thấy bóng dáng bố mẹ đâu nữa, cô mới tiếc nuối thu lại ánh mắt, đóng cửa kính xe, ngồi ngay ngắn lại.

Chu Gia Diệp ngồi ghế phụ khẽ làm dịu bầu không khí: “Sao lại không ăn ngọt nữa? Lo đường huyết cao à?”

Chung Ức mỉm cười: “Thật ra cũng hơi lo một chút.”

Chu Thời Diệc lại nhìn cô với vẻ như đang suy nghĩ điều gì.

Hôm nay Chung Ức không cần tự lái xe, cô chăm chú quan sát những biển chỉ đường bên ngoài, cố ghi nhớ những tuyến đường đi ngang qua để nhớ đường về nhà.

Trong xe, phần lớn thời gian là phù rể phù dâu trò chuyện, cô và Chu Thời Diệc thi thoảng góp vài câu.

Gần tới khu nhà, Chung Ức mới dần dần cảm thấy quen thuộc với xung quanh.

Đây là lần thứ tư cô tới đây, cuối cùng cũng không còn thấy xa lạ với cách bố trí biệt thự nữa.

Xuống xe cưới, họ còn phải vượt qua nhiều “ải” nữa.

Bạn bè và bạn học của Chu Thời Diệc chặn ở cổng, không cho vào.

Anh nghiêng đầu nói với anh họ cả: “Lúc đón dâu không chịu ra sức thì thôi, ăn bao nhiêu bánh định thắng rồi, giờ cũng không thể lấy lý do đói nên không đánh lại được để làm lý do biện minh nhỉ?”

“…”

Anh họ cả chỉ biết cười trừ, dù sao thì lúc nãy cũng vừa ăn xong một miếng bánh định thắng.

Có sự giúp sức của đội đón dâu không làm gì ban nãy, Chu Thời Diệc thuận lợi bế Chung Ức lên lầu.

Trong phòng khách, ông cụ Chu thấy mấy đứa cháu trai và cháu rể đồng lòng như vậy thì vô cùng mãn nguyện.

Đặc biệt là đứa cháu cả, sau khi lập gia đình, quả thật đã khác xưa, đã biết gánh vác.

Trên lầu, cửa phòng ngủ chính được mở ra.

Chung Ức nhìn quanh căn phòng, phong cách và bố trí tuy xa lạ nhưng may mà hơi thở trong phòng lại vô cùng quen thuộc.

Chu Thời Diệc đặt cô lên giường, đóng cửa lại, cuối cùng cũng có được một khoảnh khắc yên tĩnh.

Chung Ức vừa cởi giày cưới định nghỉ ngơi một chút thì tiếng gõ cửa vang lên, Thời Phạn Âm dẫn theo stylist của mình bước vào.

“Mẹ ạ.”

“Hôm nay con đẹp lắm.”

Thời Phạn Âm ôm lấy cô: “Mẹ đã bàn với mẹ con rồi, con xinh thế này mà không chụp vài kiểu với lễ phục truyền thống thì thật tiếc, nên đã chuẩn bị sẵn cho con rồi.”

Chung Ức có phần lo lắng: “Nhưng con để tóc ngắn…”

“Không sao cả, tóc ngắn lại càng nổi bật.”

“Con cảm ơn mẹ.”

Thời Phạn Âm vẫn thấy tiếc vì năm xưa mình không chọn thêm vài bộ lễ phục, cũng không mặc lễ phục kiểu truyền thống, giờ không muốn để con trai và con dâu có gì tiếc nuối nữa.

Bà phát hiện sau khi Chung Ức trang điểm, đường nét lông mày ánh mắt vẫn thấp thoáng vẻ đẹp rực rỡ của Chung Chước Hoa.

Chu Thời Diệc không rời đi, ngồi trên sofa quan sát stylist trang điểm cho Chung Ức.

Thời Phạn Âm ra hiệu cho con trai: “Mẹ và Phồn Tinh sẽ ở lại với con bé, con xuống dưới bận việc đi.”

Chu Thời Diệc: “Không có gì phải bận cả, anh cả sẽ giúp con tiếp đón bạn bè.”

Thời Phạn Âm trêu: “Thật không dễ dàng gì, sao hôm nay tốt bụng với con thế?”

“Muốn con mang bánh định thắng cho anh ấy.”

“…”

Chu Thời Diệc chống tay lên trán, nhìn Chung Ức qua gương: “Anh chợp mắt một lát, lúc nào trang điểm xong thì gọi anh.”

Vài ngày nay gần như thức trắng đêm, quả thật đã mệt mỏi.

Sau khi đón cô về, nhìn thấy cô ngồi trong phòng ngủ của họ, dù vẫn còn những khoảng cách chưa xoá bỏ được, thì ít nhất cũng đã gần hơn rồi.

Chung Ức nói: “Anh cứ ngủ đi.”

Bản thân cô sau những ngày căng thẳng kéo dài, giờ cũng cảm thấy mỏi mệt.

Trang điểm xong đã là một tiếng sau, vì tóc cô ngắn nên tiết kiệm được khá nhiều thời gian.

Những người khác lặng lẽ rời khỏi phòng ngủ, Chung Ức quay đầu nhìn người đàn ông phía sau, anh vẫn đang tựa vào ghế sofa, chưa tỉnh lại.

Trước khi xuống lầu, mẹ chồng còn dặn không cần vội, vì trước giờ tổ chức tiệc cưới, thời gian chủ yếu là để chụp hình.

Chung Ức đứng dậy, lấy chiếc áo vest trên lưng ghế sofa đắp lên người anh.

Chu Thời Diệc ngủ rất say, dù có người đắp áo cho cũng không tỉnh.

Chung Ức đi sang phòng làm việc bên cạnh, muốn xem những món đồ trang trí của mình được đặt ở đâu.

Lần trước cô có vào đây, nhưng cách bài trí hoàn toàn khác với nhà ở Boston.

Cửa phòng làm việc hé mở, cô bước thẳng vào, nhưng ngay khi bước qua ngưỡng cửa, bước chân liền khựng lại.

Khoảnh khắc ấy, tựa như đang trong giấc mơ.

Nắng từ ô cửa sổ kẻ sọc phía nam chiếu vào, rọi lên món đồ trang trí nhỏ của cô. Đó là món quà *****ên Chu Thời Diệc tặng cô trước khi cả hai yêu nhau, được mang từ Bỉ về.

Chung Ức bước vào phòng, quay người nhìn khắp không gian, ánh mắt lướt qua bức tranh sơn dầu trên tường thì khựng lại.

Thì ra hôm đó anh về nhà ở Boston là để lấy bức tranh sơn dầu cối xay gió này.

Lúc trở về nước, cô không nỡ mang bức tranh ấy theo.

Vì cô biết, những thứ đã được đóng gói mang đi, sớm muộn cũng đến lúc bị xử lý.

Nên cô để lại bức tranh ở ngôi nhà đó.

Bức tranh ấy rất hợp với phong cách của phòng làm việc ở Boston, lại là tranh sơn dầu nổi tiếng, dù sau này căn nhà ấy có chủ mới, nó cũng không bị vứt bỏ.

Có thể nó sẽ tiếp tục được treo ở đó, hoặc cũng có thể được đưa tới nhà đấu giá.

Bức tranh ấy, đã chứng kiến bốn năm tình yêu của họ.

Khi mới yêu, có lần trong bữa ăn, cô kể với anh về cuộc sống nơi thị trấn nhỏ, về những ngày thơ ấu được bố đưa đi học vẽ. Dù không có năng khiếu, cô vẫn luôn muốn vẽ một chiếc cối xay gió, nhưng suốt mấy năm liền cũng không sao vẽ được nên hình, ngay cả vẽ theo cũng chẳng giống.

Khi đó cô chỉ nói bâng quơ.

Về sau, anh đầu giá một bức tranh sơn dầu và nói rằng đây hẳn là chiếc cối xay gió mà hồi nhỏ cô từng muốn vẽ nhưng chưa vẽ ra được.

Trong tranh, bầu trời cao rộng thăm thẳm.

Phía gần, con sông uốn quanh ngôi nhà gỗ, chiếc cối xay gió màu lam sẫm đứng giữa thảm cỏ rậm rạp, phản chiếu xuống mặt nước.

Cả bức tranh toát lên cảm giác ấm áp, chữa lành, màu sắc đậm đà.

Đó chính là hình ảnh chiếc cối xay gió cô hằng mong vẽ ra nhưng mãi chẳng thể làm được.

“Chung Ức?” Chu Thời Diệc gọi cô trong hành lang.

“Anh tỉnh rồi à?”

Anh lần theo tiếng nói, thấy cô đang nhìn chằm chằm vào bức tranh trên tường, cũng không nói gì thêm.

Chung Ức vẫn không rời mắt khỏi bức tranh: “Em quyết định tha thứ cho anh một nửa.”

Thật ra ngay cả cô cũng không thể đo lường được mức độ tha thứ, càng không thể chia đều những u uất trong ba năm qua, thậm chí có lúc đến chính cô cũng không hiểu rõ rốt cuộc mình trách anh điều gì.

Có lúc trách anh, cô cũng trách cả bản thân mình.

Trách anh vì sao lại buông lời làm cô tổn thương?

Cũng trách mình rõ ràng rất yêu anh, mà lại buông lời làm anh đau hơn?

Giây phút này, nhìn thấy món quà cô trân quý nhất xuất hiện trong tổ ấm mới, tất cả như quay trở về.

Điện thoại của Chu Thời Diệc đổ chuông, anh nhìn màn hình rồi thuận tay nhận cuộc gọi.

“Theo giờ trong nước thì giờ này chắc cậu đón được cô dâu rồi nhỉ?”

“Đón được rồi.” Chu Thời Diệc nhìn đồng hồ, giờ bên kia đã là nửa đêm. “Chưa ngủ à?”

Đầu dây bên kia cười: “Đợi chúc mừng hai cậu, sao ngủ được.”

“Hôm qua chúc rồi mà.”

“Hôm qua là hôm qua, sao giống hôm nay được. Đám cưới của hai người không nên gấp gáp thế này, tôi chẳng kịp về.” Khi Chu Thời Diệc báo ngày cưới, người kia đã xác nhận sẽ tham dự hội nghị toàn cầu ngành bán dẫn trong mấy ngày này.

Với tư cách khách mời đặc biệt phải lên sân khấu phát biểu, anh không thể vắng mặt, đành tiếc nuối bỏ lỡ lễ cưới của Chu Thời Diệc và Chung Ức.

“Chúc hai người từ nay không còn tranh cãi, bạc đầu không rời xa.”

“Cảm ơn.”

“Tôi nói gì cũng chuẩn, điều mấy năm trước từng nói về Chung Ức, đều thành sự thật cả.” 

“Đã nói gì về cô ấy?”

Đối phương cười khẽ: “Cái này không thể tiết lộ.”

Bảy năm trước trong buổi họp lớp, biết bạn trai của Chung Ức là bạn học cấp ba, học đại học trong nước, lúc đó anh đã dội gáo nước lạnh: Học muội à, không phải anh muốn làm em nản lòng, nhưng em mới năm hai, còn quá sớm để tính chuyện quay về nước, hơn nữa, chưa chắc em đã về nước. Yêu xa không có kết quả đâu.

“Không làm phiền cô dâu chú rể nữa, sau này về nước thì họp lớp.”

Chu Thời Diệc cúp máy, chuyển lời chúc của bạn cho Chung Ức rồi ra hiệu cho cô xuống nhà: “Nhiếp ảnh gia đang đợi mình chụp hình.”

“Vâng.”

Hai người cùng rời khỏi thư phòng.

Chung Ức nghiêng đầu hỏi: “Anh mời ai làm chứng hôn vậy?”

Chu Thời Diệc đáp: “Không mời ai cả. Tự anh làm chứng.”

Chung Ức ít dự đám cưới, không rõ có người tự chứng hôn cho mình không.

Cô vừa bước xuống cầu thang thì nghe thấy tiếng Thần Thần phấn khích: “Thím ơi!” Thần Thần vừa gặm bánh mì anh đào vừa nhảy nhót đứng chờ cô ở đầu cầu thang.

Chung Ức bất giác bước nhanh hơn, hôm nay cô nhóc mặc một chiếc váy công chúa thật xinh.

“Thím ơi!”

Thần Thần liên tục gọi lớn, tay kia còn cầm kẹo, cố tình giữ lại cho Chung Ức.

Chung Ức xuống tới nơi, liền bế bổng cô nhóc lên.

Lúc này mới phát hiện trên vai Thần Thần đeo một chiếc túi nhỏ cùng tông với váy công chúa.

“Trong túi đựng gì đấy?”

“Là hoa ạ.”

Hôm nay cô nhóc làm bé tung hoa trong lễ cưới, mẹ đã chuẩn bị cho một túi đầy cánh hoa hồng nhỏ, dặn rằng chỉ được tung cho thím, người khác thì không được.

Nhiếp ảnh gia đang chờ chụp ảnh gia đình, Chu Túc Tấn đón lấy Thần Thần từ tay Chung Ức.

Lúc này anh vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi, nhưng vẫn cố gắng bế con suốt cả buổi.

Chụp xong ảnh gia đình, nhiếp ảnh gia lại chụp riêng một bộ ảnh cưới theo phong cách Trung Hoa cho cô dâu chú rể.

Chung Ức cảm thấy hôm nay như thể đã bù đắp lại toàn bộ những tấm ảnh bị bỏ lỡ trong nhiều năm qua.

Chu Thời Diệc nhìn cô nói: “Còn một bộ váy cưới nữa, đến khách sạn sẽ chụp tiếp.”

“Ở đâu ra vậy?” Cô buột miêngj hỏi.

“Anh đặt cho em, còn ở đâu được nữa?”

Đêm hôm hai nhà gặp mặt, mẹ anh nói đã nhìn trúng một mẫu váy cưới, tiếc là quy trình sản xuất quá phức tạp, không kịp hoàn thành.

Anh nghe được, nên không thể không mua cho cô.

Về nhà, anh liền nhờ Chiêm Lương liên hệ với bên thương hiệu, đích thân bàn bạc với nhà thiết kế suốt mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng chốt lại kiểu dáng, đảm bảo hoàn thiện trong mười ngày rồi chuyển phát nhanh về Bắc Thành.

Trong hai bộ vest cô tặng, bộ màu xám kia vừa vặn hợp với chiếc váy cưới nhẹ nhàng mới đặt.

“Ảnh do anh họ em phục hồi, hôm nay trong lễ cưới dùng mấy tấm vậy?” Trên đường đến khách sạn, Chung Ức hỏi.

Lúc này, cô đã thay sang bộ váy nhẹ kia.

Kiểu dáng tối giản thanh lịch, rất hợp với mái tóc ngắn của cô. Chu Thời Diệc cũng thay một bộ vest khác, chính là bộ màu xám do cô đặt may.

Chu Thời Diệc đáp: “Một tấm.”

“Sao không dùng thêm mấy tấm nữa? Anh họ em phải thức đến rạng sáng nay mới phục hồi được mà.”

“Mẫn Đình nói một tấm là đủ.”

Lúc đó anh không có mặt, chính Mẫn Đình là người quyết định chỉ sử dụng một tấm.

Sáng sớm hôm nay, Mẫn Đình tới khách sạn, đích thân điều chỉnh hiệu ứng, còn dặn người phụ trách lễ cưới rằng những ảnh khác không cần chiếu.

Chung Ức tò mò: “Dùng tấm nào vậy?”

Chu Thời Diệc: “Anh cũng không biết.”

Anh từng hỏi người phụ trách lễ cưới, đối phương chỉ nói: Chu tổng, anh nên tự mình xem thì hơn, sẽ có ý nghĩa hơn lời tôi nói.

Khi đến khách sạn, bố mẹ đã đợi sẵn.

Chung Chước Hoa đứng dưới bức tường hoa đón khách đã chụp mấy tấm rồi.

Bức tường hoa được kết từ 99.000 đóa hồng trắng và cẩm tú cầu xanh, ngay cả người vốn ưa sắc đậm, không thích hoa nhạt như bà cũng thấy choáng ngợp, không kìm được muốn chụp thêm vài kiểu.

Chẳng trách khi ba anh rể họ trong lúc đón dâu đã bảo cô, cả nhà bận suốt một đêm ở khách sạn vì có quá nhiều chi tiết cần xác nhận.

Anh cả cũng góp lời: “Thím ba, mang thêm mấy bộ lễ phục cho Chung Ức, thím và chú ba cũng mang thêm vài bộ. Từ bức tường hoa đến đại sảnh tiệc cưới, chỗ nào cũng có thể chụp ảnh đẹp như ảnh cưới cả.”

Chung Chước Hoa lại chụp thêm hai tấm ảnh khung cảnh để lưu niệm, quay sang nói với chồng: “Chọn con rể cũng không tồi.” 

Thêm một cửa được thông qua.

Giang Tĩnh Uyên đáp: “Anh chủ động đề nghị liên hôn thì ắt có lý do của anh.” 

Rồi ông ra hiệu cho vợ: “Nhóc con kia đến rồi.”

Chung Ức nhanh bước về phía mẹ, ôm chầm lấy bà, nhưng ánh mắt lại bị bức tường hoa cao đến mấy mét thu hút.

Chính giữa tường hoa có ghi tên hai người họ, không dùng viết tắt theo kiểu Latinh, mà viết:

Chu Thời Ức

Chung Diệc

Ngay cả kiểu chữ cũng y hệt như những gì họ từng viết lên thẻ đánh dấu sách khi xưa.

Chung Chước Hoa cũng nhìn về phía dòng tên: “Cẩm tú cầu khó giữ tươi, phải trang trí suốt đêm, sai sót là điều khó tránh. Nhưng âm đọc vẫn vậy, mẹ lại thấy lãng mạn hơn.”

Chung Ức nói: “Tên không sai đâu, trước kia bọn con vẫn hay viết vậy mà.” 

Rồi cô quay sang nhìn Chu Thời Diệc: “Anh vẫn nhớ sao?”

Chu Thời Diệc gật đầu: “Nhớ chứ.”

Chung Chước Hoa vỗ vai con gái: “Lát nữa còn phải chụp hình ở đây, không vội xem đâu, đi xem ảnh anh họ con phục hồi trước đã.”

Chung Ức còn chưa vào đến hội trường tiệc đã nghe thấy tiếng cười của mình vọng ra.

Cô ngơ ngác, bước nhanh vào, chỉ thấy trong sảnh tiệc, mấy màn hình lớn trong hội trường đều đang phát một tấm ảnh thực cảnh của cô.

Đó là khoảnh khắc nghỉ giữa lúc chụp ảnh cưới ngoài biển, trợ lý nhiếp ảnh dùng điện thoại chụp lại cho cô.

Trong ảnh, cằm cô tựa lên ngực Chu Thời Diệc, ngẩng đầu cười hỏi: “Em có hai hộp đậu đỏ mật ong, anh có lấy em không?”

Chu Thời Diệc khi ấy vẫn cúi đầu nhìn cô, nghe vậy bất chợt bật cười không thành tiếng.

Ngay sau đó là tiếng cười trong trẻo của cô vang lên.

Ảnh thực cảnh dừng lại.

Rồi lại bắt đầu phát lại theo vòng lặp.

Chung Ức chưa từng hy vọng rằng anh họ có thể phục hồi được bức ảnh ấy.

Bình Luận (0)
Comment