Bức ảnh ghi lại thực cảnh ấy thật ra còn một đoạn đối thoại nữa, nhưng trợ lý của nhiếp ảnh gia khi đó không kịp chụp hết.
Lúc ấy, Chu Thời Diệc thuận theo lời cô, hỏi: “Lấy em rồi, hai hũ đậu đỏ mật ong đều là của anh à?”
Cô bật cười: “Đương nhiên rồi! Nhà em gia sản lớn, sao có thể để anh chịu thiệt? Cả hai hũ đều là của anh đấy.”
Chu Thời Diệc trêu cô: “Gia sản lớn nào? Đủ để nhét đầy đậu đỏ mật ong vào tủ lạnh hai cánh không?”
Cô cười ngả vào lòng anh.
Khi phòng làm việc gửi file gốc ảnh cưới tới, những bức ảnh chụp hậu trường cũng được chuyển cho cô cùng lúc.
Tình cảm giữa họ khi ấy là thứ bây giờ dù có diễn cũng chẳng thể diễn lại được.
Nhìn lại khoảnh khắc ấy một lần nữa, cảm giác như vừa mất đi lại tìm lại được, thật chẳng có lời nào tả xiết.
Chu Thời Diệc nghiêng đầu hỏi: “Sao hồi đó em không gửi bức ảnh thực này cho anh?”
Chung Ức đáp: “Khi đó thấy đây là điều rất bình thường.”
Khi còn bên nhau, cô luôn cho rằng đó chỉ là ghi lại những khoảnh khắc thường ngày, trong điện thoại cô mỗi ngày đều có những kỷ niệm ngọt ngào hơn thế, đâu thể gửi từng tấm cho anh.
Nhưng sau chia tay, mỗi tấm ảnh của ngày xưa đều trở nên vô cùng quý giá. Nhất là tấm ảnh thực này, lại còn ghi lại trọn vẹn một câu thoại trong lúc chụp ảnh cưới.
Chẳng cần nói đến việc nếu anh nhìn thấy sẽ xúc động ra sao, ngay cả cô, khi nhìn lại cũng thấy lòng trào dâng muôn vàn cảm xúc.
Ánh mắt cô vô tình lướt qua tay trái anh, phát hiện bông hoa cài ngực vẫn còn trong tay anh.
Đã thay bộ vest khác, vậy mà vẫn chưa cài lên ngực.
Chưa đợi Chung Ức lên tiếng, Chu Thời Diệc đã đưa hoa cho cô: “Giúp anh cài nhé?”
“Vâng.”
Chung Ức không mấy thuần thục, lóng ngóng giúp anh cài hoa.
Người đàn ông vẫn cúi đầu chăm chú nhìn cô, cô không ngẩng lên, vừa cài vừa nói: “Trước khi anh nói, em đã định hỏi có cần em cài giúp không.”
Chu Thời Diệc nhẹ giọng: “Cần.”
“…”
Anh còn thực sự trả lời rất nghiêm túc.
Hình ảnh thực vẫn đang phát, cho đến khi hôn lễ bắt đầu.
Ông nội Chu vừa nhìn lên màn hình lớn liền bước hụt một nhịp, phải vịn tay vào người cháu cả bên cạnh.
Người anh họ cả vội vàng cúi người đỡ ông: “Thấy cháu giờ đáng tin cỡ nào chưa? Sau này muốn mắng thì cứ mắng bố cháu, đừng mắng cháu.”
Ông nội Chu hừ lạnh một tiếng, chỉ tay lên màn hình: “Đã làm giả thì làm cho giống một chút đi chứ?”
“Ông nội, đây là ảnh thực chụp bằng điện thoại đấy ạ.”
Ảnh thực thì không thể làm giả được à?
Thật coi ông già lú lẫn hết rồi sao?
“Chung Ức bây giờ cắt tóc ngắn, vậy mà ảnh cưới lại ghép thành tóc dài làm gì? Nhìn chẳng giống chút nào cả.”
“Ông nội, chuyện này nói ra thì dài lắm…”
Ông nội Chu khoát tay: “Vậy thì khỏi nói.”
“…”
Ông cụ nhà họ Chu giờ đã chẳng buồn nổi giận nữa, mấy hôm nay sắp bị con trai và cháu trai làm cho tức đến gần chết.
Ông còn ngày ngày khuyên ông cụ Giang nên học mình một chút, đừng nổi nóng hoài, con cháu tự có phúc của con cháu.
Bàn chính hôm nay là nơi tụ họp của các bậc trưởng bối thuộc các dòng họ lớn. Thời Phạn Âm và Chung Chước Hoa ngồi ở bàn phụ bên cạnh, hai ông bố thì đứng ở cửa cùng cô dâu chú rể tiếp đón khách khứa.
Thời Phạn Âm liếc mắt nhìn quanh, phát hiện không ít ánh mắt tò mò đều đổ dồn về phía bàn họ.
Bà ghé sát tai người bên cạnh, hạ giọng nói: “Không lên sân khấu là sáng suốt đấy.”
Chung Chước Hoa: “Ở trong hội trường lễ trao giải tôi luôn bị nhìn chằm nhằm như vậy, hôm nay toàn người chưa từng gặp thì càng khỏi nói.”
Thời Phạn Âm mở album trong điện thoại: “Cho cậu xem ảnh tiểu Ức mặc áo cưới kiểu Trung, tôi tự chụp đấy, nhìn có giống cậu không?”
“Giống thật! Trước đây con bé chưa bao giờ trang điểm kiểu này.”
“Con mắt của Quý Phồn Tinh cũng tinh thật. Hồi đó ở triển lãm tranh, vừa nhìn thấy con gái cậu là đã để ý ngay, còn đưa cả danh thiếp, chỉ hận không thể ký hợp đồng tại chỗ.”
Bà chọn mấy tấm rồi chuyển cho Chung Chước Hoa.
Chung Chước Hoa lập tức chọn một tấm để thay ảnh nền màn hình. Trước đây, trong điện thoại bà chưa từng dám lưu bất kỳ ảnh hay video nào liên quan đến con gái, giờ thì có thể thoải mái mà dùng rồi.
Thời Phạn Âm hỏi: “Ngày 27 có buổi biểu diễn của Lộ Trình, cậu có đi xem không? Tôi có hai vé.”
Chung Chước Hoa bật cười: “…Cậu là mẹ ruột của Chu Thời Diệc thật à?”
Thời Phạn Âm càng cười thoải mái hơn: “Miễn cưỡng là, thế cậu có đi không?” Bà lại hỏi lần nữa.
“Không đi.” Chung Chước Hoa tắt màn hình điện thoại. “Buổi *****ên tôi có đi rồi, coi như có đầu có cuối.”
Nói ra thì, bà luôn cảm thấy bộ phim của mình khi đó ít nhiều đã ảnh hưởng đến sự tái hợp của hai con, “Khi ấy tôi không biết tiểu Ức đã có bạn trai rồi.”
“Không sao, đừng tự trách mình.” Thời Phạn Âm trêu bà, “Ăn chút dấm cũng được mà, còn diệt khuẩn được nữa ấy chứ.”
*Ăn dấm = Ghen
Chung Chước Hoa dở khóc dở cười.
Đúng là mẹ ruột thật rồi.
Thời Phạn Âm quay lại chuyện chính: “Giờ thì tốt rồi, tụi nhỏ có gia đình riêng, sau ngày cưới vừa hay là 20 tháng 5. Phải nói, Giang Tĩnh Uyên chọn ngày cũng khéo thật.” Cái gì đáng khen thì vẫn nên khen.
Chung Chước Hoa thuận miệng hỏi: “Ngày kỷ niệm cưới của các cậu là ngày nào?”
“29 tháng 2.”
“Sao lại chọn ngày 29 tháng 2? Bốn năm mới có một lần mà?”
“Đúng vậy. Tôi cố ý chọn ngày đó, đỡ phải kỷ niệm nhiều, tiết kiệm thời gian.”
“…”
Thời Phạn Âm nhấp một ngụm nước, lại nói: “Nếu được chọn lại, có lẽ tôi sẽ chọn ngày cho tử tế.”
Nhưng mọi thứ chẳng thể làm lại từ đầu.
May mà, lễ cưới của bọn trẻ vẫn được trọn vẹn.
Từ ngày cưới, sảnh tiệc, cho đến từng chi tiết nhỏ.
Đúng sáu giờ mười chín phút tối, lễ cưới chính thức bắt đầu bằng một đoạn video.
Hơn một nghìn khách mời cùng hướng mắt về phía màn hình lớn gần nhất.
Trong tiếng đàn tranh do MC biểu diễn trực tiếp, đoạn video mở đầu với hình ảnh bến thuyền mui đen ở thị trấn nhỏ tại Giang Thành hiện ra trước mắt mọi người.
Trong video là Giang Tĩnh Uyên thời trẻ đang bế một cô bé mặc váy đỏ, làn da trắng như tuyết.
Giang Tĩnh Uyên dịu dàng dỗ dành: “Ông chèo thuyền tan ca rồi, mai mình lại đến ngồi nhé?”
Cô bé ôm cổ ông nũng nịu: “Bố ơi, ông tan ca thì bố chèo đi.”
Tiếng cười vang dội khắp sảnh tiệc.
Khi bản nhạc đàn tranh kết thúc, giai điệu dương cầm của hôn lễ vang lên.
Trong sự mong đợi của mọi người, Chung Ức khoác tay Giang Tĩnh Uyên bước vào lễ đường.
Đây là đoạn đường mà Giang Tĩnh Uyên mong được đi nhất, nhưng cũng là đoạn mà ông không dám bước nhất.
Vì từ giờ, ông không thể nói: “Tôi phải về nhà trông con” nữa.
Bởi vì, con gái ông đã có một mái nhà của riêng mình.
Hai bố con cùng dừng lại trên sân khấu.
MC nhìn xuống khán giả, nở nụ cười hỏi: “Tôi biết mọi người đều muốn nghe vài lời từ bố cô dâu, đúng không?”
Cả khán phòng bỗng đồng thanh: “Đúng vậy!”
Giang Tĩnh Uyên mỉm cười, nhận lấy micro.
Giới giải trí từng truyền tai nhau rằng, con gái ông chỉ mới được nhận lại gần đây. Trước đó, ông hoàn toàn không biết mình còn có một đứa con gái, bởi vậy mới có đoạn video vừa rồi.
“Tôi biết, điều mọi người muốn nghe hôm nay không phải là tôi quyến luyến thế nào khi con gái lấy chồng, mà là chuyện giữa tôi và vợ mình. Hôm nay chắc là lần *****ên mọi người tới dự đám cưới của người khác sớm như vậy đúng không? Sợ bỏ lỡ tin giật gân nào à?”
Cả khán phòng bật cười.
Không thừa nhận cũng không được.
Giang Tĩnh Uyên: “Khi quen Chung Chước Hoa, tôi còn độc thân. Là lão Quý giới thiệu hai chúng tôi.”
Ngồi ở bàn tiệc chính, Thời Phạn Âm khẽ huých khuỷu tay vào người đàn ông bên cạnh: “Anh tranh không lại thầy Ngu, còn tưởng ít ra cũng đứng hai trong lòng Giang Tĩnh Uyên đúng không? Ai ngờ hạng hai lại là lão Quý cơ đấy. Đừng có qua vài hôm nữa lại phát hiện mình còn không lọt nổi top ba đấy nhé.”
Chu Vân Liêm: “…”
Giang Tĩnh Uyên nói tiếp: “Năm đó là tôi chủ động theo đuổi cô ấy. Sau khi lặng lẽ kết hôn, điều duy nhất tôi có thể làm cho cuộc hôn nhân này chính là chăm sóc con gái thật tốt, đồng hành cùng con khôn lớn, để vợ yên tâm quay phim.”
Chung Chước Hoa nhìn người đàn ông trên sân khấu, bỗng nhận ra hình như từ trước đến nay, bà chưa từng đứng ở góc độ của ông mà nghĩ.
Giang Tĩnh Uyên nói: “Giữ kín chuyện kết hôn cũng có cái hay, yên bình, không bị dư luận quấy rầy, nhưng đồng thời cũng đánh mất rất nhiều điều. Nếu công khai, mọi thứ sẽ luôn bị lời ra tiếng vào bủa vây, từng hành động đều bị soi mói, chẳng còn chút riêng tư nào, nhưng bù lại, cả gia đình có thể đường hoàng xuất hiện trước công chúng.”
“Thế nên cho đến hôm nay, tôi vẫn không biết rốt cuộc là công khai thì tốt hơn, hay giấu kín thì tốt hơn. Tôi và vợ đã nợ con gái quá nhiều, lúc nào cũng cảm thấy yêu con chưa đủ, vậy mà hai mươi sáu năm đã vụt qua trong chớp mắt.”
“May mắn thay, con gái tôi toả sáng trong lĩnh vực mình yêu thích, cũng đã gặp được người mình yêu và được yêu ngay trong những tháng năm đẹp nhất của đời người. Hôm nay là ngày trọng đại của con gái và con rể, cảm ơn tất cả mọi người đã đến để chứng kiến hạnh phúc của hai con.”
Chung Ức nhìn về phía cuối thảm đỏ, người đàn ông đang ôm bó hoa chầm chậm bước đến phía cô.
Khoảnh khắc này, từ lần đầu chụp ảnh cưới, cô đã từng ao ước.
Khi chú rể đến gần, Giang Tĩnh Uyên vẫn như trước, vỗ vỗ lên vai anh.
Ngàn vạn lời nói, không bằng một cử chỉ ấy.
Ông xoa đầu con gái, rồi quay về chỗ ngồi, nhường lại sân khấu cho họ.
Chu Thời Diệc ôm lấy cô vào lòng, siết chặt một cái.
Chung Ức cũng vòng tay ôm eo anh: “Cảm ơn anh. Hôm nay là ngày em hạnh phúc nhất trong mấy năm qua.”
Chu Thời Diệc cúi đầu, hôn lên môi cô.
MC ở phía bên kia không rõ chuyện gì đang diễn ra: “Hai người sao đã hôn rồi? Còn chưa bảo hôn mà!”
Cả hội trường phá lên cười.
Trong tiếng cười ấy, Thần Thần rắc những cánh hoa hồng xuống thảm đỏ, chú rể dắt tay cô dâu bước lên lễ đài.
Có điều, Thần Thần dường như không yên tâm để chú dắt thím, rắc xong một nắm hoa là quay lại tự mình nắm lấy tay còn lại của Chung Ức. Dắt đi một đoạn, lại chạy lên trước tung thêm vài cánh hoa, rồi lại vội vã quay về.
Lặp đi lặp lại.
Cô bé được phong danh hiệu “phù dâu nhí bận rộn nhất năm”.
Tất cả cánh hoa hồng đều dành cho thím.
Cô dâu và chú rể đã đứng giữa sân khấu.
Chung Ức nhìn thấy Chu Thời Diệc nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn kim cương vào ngón áp út của cô, trong lòng đầy nghi hoặc.
Không phải anh từng nói nhẫn này nhẫn cũ, không phù hợp sao?
Nhưng vì MC đang ở ngay bên cạnh, cô không tiện hỏi.
“Chú rể hôm nay kiêm luôn vai trò người làm chứng, có điều gì muốn nói với cô dâu không?”
“Có.” Chu Thời Diệc nhận micro.
Sợ mình hồi hộp mà quên mất điều quan trọng, anh đã ghi lại những điều muốn nói trên một mảnh giấy nhớ.
Chung Ức nhận ra tờ giấy đó, chính là mảnh ghi chú cô từng dán trên tủ lạnh ở Boston, bị cô xé làm đôi, rồi anh đã cẩn thận dán lại.
Trên đó, cô viết rằng mình đi công tác ở Bỉ, đã mua về loại sô cô la mà anh thường mua cho cô.
Chu Thời Diệc chỉ cầm tờ giấy ấy trong tay, không hề nhìn vào.
Anh nhìn cô, chậm rãi nói: “Những năm qua anh cũng hay đi công tác ở Bỉ. Thực ra công việc bên đó không nhiều, mỗi lần sang đều ở lại vài ngày. Tiếc là chưa từng gặp được em.”
Chung Ức nhìn anh, trong lòng chua xót.
Nói xong, anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Câu nói ấy, chỉ có hai người họ mới hiểu.
Sau đó, Chu Thời Diệc quay sang phía khách mời: “Tôi và Chung Ức từng bên nhau bốn năm, bộ ảnh cưới cô ấy để tóc dài, là chụp vào thời điểm ấy. Sau đó vì vài mâu thuẫn mà chúng tôi chia tay. Suốt ba năm, chưa từng gặp lại.”
Lúc ấy, người anh họ lớn đang loay hoay tìm chuyện để nói, vừa mới bắt được một chủ đề đã cắt lời anh: “Khoan đã, trước kia chẳng phải có lần cậu thay tôi đưa tài liệu tới nhà chú ba sao? Vậy mà vẫn không gặp được à? Chắc là ông nội giận quá, cản trở nhân duyên của cậu rồi.”
Ông nội Chu: “…”
Khán phòng đang yên ắng, phút chốc cười vang như sấm.
Chung Ức quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh, cô không hề biết anh từng đến nhà mình.
Chu Thời Diệc cũng nghiêng đầu nhìn lại: “Anh tới vào mùa đông.”
Hôm đó anh tình cờ có mặt ở văn phòng anh họ, tiện tay mang giúp một bộ hồ sơ sang nhà chú ba.
Chỉ ở lại nhà Giang Tĩnh Uyên chừng nửa tiếng rồi rời đi.
Lễ cưới kết thúc, về tới hậu trường, Chung Ức kéo tay áo anh: “Em có chuyện muốn hỏi.”
Chu Thời Diệc dừng lại: “Ừm, chuyện gì vậy?”
Chung Ức chỉ tay về chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của mình: “Chẳng phải anh từng nói rằng nó không phù hợp sao?”
Cô thẳng thắn bày tỏ nỗi băn khoăn trong lòng: “Không hợp… là vì nó là vật gia truyền, anh từng định dùng nó để đính hôn à?”
Đính hôn, đương nhiên là chỉ lần trước.
Chu Thời Diệc đáp: “Chiếc nhẫn này là anh đặt riêng cho em, không phải vật gia truyền. Dù có lùi lại vạn bước, nếu thật sự là đồ gia truyền, từng định dùng để đính hôn với người khác, thì anh sao có thể đeo nó cho em ngay trong lễ cưới?”
Chung Ức sững người: “Vậy anh đặt từ khi nào?”
“Lâu lắm rồi.”
Chung Ức thoáng nghĩ, có phải là lúc hai người còn chưa chia tay?
Giống như hai bộ vest cô đặt cho anh, khi nhận được thì họ đã mỗi người một ngả.
Chu Thời Diệc giải thích thêm: “Chung Ức, có lẽ em luôn tự thuyết phục mình rằng sau ba năm chia tay, anh có một cuộc sống mới là chuyện bình thường, không thể trách anh. Nhưng thực tế là, nếu anh thực sự từng bắt đầu với người khác, đừng nói là có quan hệ thân mật, dù chỉ là từng tặng cô ấy một món quà khi đi công tác, cả đời này em cũng khó mà xóa bỏ được khúc mắc trong lòng.”
Chung Ức: “Em không nhỏ nhen như anh nghĩ đâu.”
“Chắc chắn?”
Chung Ức không trả lời: “Em đi thay lễ phục.”
Vừa dứt lời, cô nhấc chân định rời đi, liền bị Chu Thời Diệc kéo vào lòng.
“Chung Ức, chuyện này không phải nhỏ nhen hay không.”
Chung Ức vùi mặt vào lồng ng.ực anh.
Chu Thời Diệc nói: “Anh và cô ấy chưa từng tiến đến bước đặt nhẫn hay chọn váy cưới, chỉ là ông nội đã định sẵn ngày đính hôn. Nếu thật sự đến mức cùng đi chọn váy cưới, thì đã không còn đơn thuần là trong một cuộc liên hôn nữa rồi.”
“Đừng nói là em không tha thứ, đến cả bố cũng sẽ cân nhắc thật kỹ, sẽ không cố gắng vun vén cho hai chúng ta lần nữa.”
Giữa họ vốn đã có khúc mắc, nếu còn thêm một nút thắt khó gỡ hơn nữa, rất có thể cuối cùng sẽ đi đến kết cục ly hôn.
Bố vợ là người hiểu con gái mình hơn ai hết, tất nhiên sẽ không mạo hiểm lần nữa.
Trên ngực áo sơ mi trắng của Chu Thời Diệc dính một vết son và chút phấn trang điểm, anh lại thay một chiếc khác.
Gần nửa đêm, hai người mới trở về phòng tân hôn.
Từ không khí rộn ràng náo nhiệt của tiệc cưới trở về căn biệt thự tĩnh lặng, Chung Ức bỗng thấy như mình vừa bước ra khỏi giấc mộng, quay về thực tại.
Vì là ngày cưới, cả hai đều nhường nhịn, chiều theo nhau hết mức.
Hôn lễ kết thúc rồi, cô cũng không rõ họ sẽ ở bên nhau như thế nào.
Chung Ức tẩy trang, tắm xong rồi thay một chiếc váy ngủ mềm mại, người nhẹ nhõm hơn hẳn.
Khi cô bước ra khỏi phòng tắm, Chu Thời Diệc đã tắm xong, đang ngồi gấp gọn từng món quà cưới.
Thầy Ngu tặng hai chiếc túi vải canvas với hàm ý việc tốt thành đôi.
Chung Ức đi ngang qua anh, thấy anh đang mở một chiếc khăn lụa bản giới hạn.
“Chiếc khăn ấy là ai tặng thế?”
Chu Thời Diệc đáp: “Anh.”
“Em còn chưa kịp chuẩn bị quà cưới cho anh.”
“Không cần đâu.”
Đêm tân hôn, lần đầu hai người ngủ chung một phòng sau ba năm, Chung Ức cũng không biết nên mở lời thế nào, liền ngồi xuống bên cạnh anh.
Chu Thời Diệc nghiêng đầu nhìn cô: “Lên giường đi.”
Chung Ức không đáp, nhưng thực sự cũng đã thấm mệt, cô nghiêng đầu tựa vào vai anh, nhắm mắt lại.
Chu Thời Diệc ngừng gấp khăn lụa: “Không lên giường ngủ sao?”
Chung Ức đáp: “Em đang tập làm quen với căn phòng. Trong phòng chỉ có anh là người quen thuộc nhất với em.” Cô dừng lại một chút. “Nhưng mà, thật ra vẫn chưa quen đến mức ấy.”
Thật ra cô không cần thời gian để quen căn phòng.
Cô đi công tác quanh năm, nơi nào cũng từng ngủ qua.
Cô cần quen với việc sau ba năm xa cách, giờ lại nằm cạnh anh mỗi đêm.
Chu Thời Diệc hỏi: “Hôm nay anh ôm em lâu như thế còn chưa đủ quen?”
Chung Ức vẫn nhắm mắt, không trả lời.
Anh lại liếc nhìn cô một cái: “Cảm thấy chưa quen, lúc ngủ sẽ không ôm anh à?”
Cô vẫn chỉ tựa vào vai anh, không ôm anh.
Vài giây sau, Chung Ức khe khẽ nói: “Sợ ảnh hưởng đến việc anh sắp xếp quà.”
Chu Thời Diệc không tiếp tục nữa, rút một tờ khăn ướt từ tốn lau tay.
Người bên cạnh vẫn không động đậy.
Cô vẫn có khoảng cách, không còn dựa vào anh như trước.
Anh ném khăn giấy vào thùng rác, đứng dậy.
Chung Ức mơ màng mở mắt, thấy Chu Thời Diệc bất ngờ bế bổng mình lên.
Cơn buồn ngủ trong phút chốc bỗng biến mất.
Dưới lớp chăn cưới mới tinh, mùi cam thanh mát bị mùi tuyết tùng và linh sam bao trùm.
Chung Ức không gối đầu lên chiếc gối của mình mà đang nằm trong vòng tay anh.
Sau ba năm, lại được gối đầu lên cánh tay anh ngủ, tim cô không khỏi đập rộn ràng.
Trước kia, anh luôn ôm cô ngủ.
Sau khi anh rời đi, suốt một thời gian dài, cô cứ tỉnh giấc là lại tìm anh theo phản xạ.
“Sau khi chia tay, bao lâu thì anh quen với việc một mình?”
Chu Thời Diệc nhàn nhạt nói: “Nhớ mấy chuyện đó làm gì.”
Thỉnh thoảng có việc bận đến tận khuya, anh vẫn bất giác nghĩ liệu cô có tỉnh dậy giữa đêm mà tìm anh không.
Sau một hồi yên lặng, Chung Ức khẽ trách: “Anh cứ nói em chỉ thích anh vì một chút rung động thể xác, rõ ràng đâu phải như thế.”
Chính điều đó khiến hai người đã đăng ký kết hôn được một thời gian mà vẫn cứ xa cách.
Chu Thời Diệc ôm cô bằng một tay, nhẹ nhàng hôn lên trán cô: “Anh không nên nói như vậy.”
“Nhưng anh đã nói rồi.”
Anh dỗ dành hỏi: “Vậy bây giờ thì sao? Còn thấy xa lạ không?”
Chung Ức đột nhiên giật mình, anh chưa mang gì cả mà đã áp sát vào cô.
Dịu dàng, mạng mẽ, cháy bỏng
Hai nơi cọ sát vào nhau
Những ký ức nóng bỏng quen thuộc khi xưa, giờ đây trong vòng tay tuy còn chút xa lạ này, lại trỗi dậy mãnh liệt.
Anh vẫn chỉ ôm cô, không tiến thêm một bước.
Chung Ức đưa tay, chần chừ một giây, rồi nhẹ nhàng nắm lấy.
Chu Thời Diệc khựng lại, ánh mắt nhìn cô không rời, lúc lúc lại hôn cô, để mặc cô nắm lấy anh.