Cối Xay Gió Màu Xanh - Mộng Tiêu Nhị

Chương 54

Khó khăn lắm Diêm Đình Lâm mới về nước một chuyến, Chu Thời Diệc Chu Thời Diệc vì thế cũng nhường nhịn, không đấu khẩu như thường lệ. 

Ngược lại, anh bình tĩnh hỏi: “Bao giờ về? Tôi ra sân bay đón.”

Diêm Đình Lâm lật xem lịch, rồi đăng nhập vào nền tảng đặt vé máy bay. 

Anh bưng ly cà phê trở lại bàn ăn, chuyện đặt vé nhỏ nhặt thế này chẳng cần phiền thư ký, tiện tay chọn xong: “Trưa 25 hạ cánh ở Bắc Thành, chắc khoảng mười hai giờ, cậu đến sân bay đợi tôi.”

25 đã đến Bắc Thành, tức là bên kia khởi hành từ ngày 24. 

Chu Thời Diệc chưa bao giờ nghĩ rằng, thì ra 24 chính là cuối tháng.

Diêm Đình Lâm nói: “Vé đặt rồi, ngày kia cậu sẽ gặp được tôi.”

Chu Thời Diệc đáp: “Tôi cũng đâu đến mức mong gặp cậu đến vậy.”

“Ha ha!”

Diêm Đình Lâm tâm trạng rất tốt, bất giác nhớ lại ngày 22 tháng 3 ba năm trước, hôm đó anh đội mưa đi đón Chu Thời Diệc, nào ngờ xe hỏng giữa đường, cuối cùng chính Chu Thời Diệc đội mưa quay ngược lại đón anh.

Anh nhấp một ngụm cà phê, cảm thán: “Cho nên đàn ông phải cố gắng một chút. Nếu cô ấy không nhìn thấy cậu, nghĩa là cậu vẫn chưa đủ xuất sắc.”

Chu Thời Diệc đáp: “…Cậu lo ăn đi.”

Diêm Đình Lâm bật cười thành tiếng: “Ngày kia gặp.”

Nghĩ đến chuyện sắp gặp lại Chu Thời Diệc, ly cà phê sáng nay cũng như thơm ngon hơn hẳn.

Cúp máy xong, anh mở phần cài đặt quyền riêng tư với Chu Thời Diệc. Trước kia anh không xem bạn bè Chu Thời Diệc, cũng không cho cậu ấy xem mình. 

Giờ thì anh tắt mục “không cho cậu ấy xem”, từ giờ trang cá nhân chính thức mở lại với Chu Thời Diệc.

Anh cười, vừa uống cà phê vừa đăng một dòng trạng thái: [Bắc Thành có người đang đợi tôi.]

Rất nhanh bên dưới đã có bình luận.

Thẩm Trì: [Tôi đợi cậu này, bao giờ về?]

Diêm Đình Lâm: [Cậu thôi đi, tôi sợ bị cậu dọa cho quay đầu trở lại.]

Thẩm Trì: “…”

Anh có hai nỗi khúc mắc, một là Chung Ức, hai là Diêm Đình Lâm.

Mấy năm trước Nhuệ Trì thành lập trung tâm nghiên cứu chip, hội đồng quản trị định mời Diêm Đình Lâm về, cuối cùng bị anh từ chối thẳng. Phó chủ tịch Tập đoàn Kinh Hoà đích thân tới mời, Diêm Đình Lâm thậm chí còn chẳng đưa ra bất kỳ điều kiện gì, chỉ dứt khoát từ chối. Nhuệ Trì với anh, chẳng khác gì “miếu nhỏ”, anh càng không suy nghĩ.

Thẩm Trì: [Thật sự về đấy à?]

Diêm Đình Lâm: [Ừm.]

Thẩm Trì: [Về thì hẹn gặp.]

Diêm Đình Lâm: [OK.]

Thẩm Trì cất điện thoại, đúng lúc nhân viên phục vụ mang rượu tới. Anh không để họ mở, mà tự tay nhận lấy đồ khui rượu, chậm rãi xoay mở nút chai rồi ngẩng đầu, nhìn sang vị hôn thê ở đối diện: “Diêm Đình Lâm sắp về.”

Diêm Đình Lâm là nhân vật tầm cỡ, danh tiếng vang dội trong giới bán dẫn, không ai là không biết. Trương Nặc Hứa hồi còn đại học đã thường xuyên đọc các bài viết khởi nghiệp liên quan đến anh, luôn được ca ngợi là thiên tài.

Đàn em khóa dưới của cô, Đường Nặc Doãn, cũng là fan trung thành của Diêm Đình Lâm.

Đàn em từng nói, sự nghiệp của anh rực rỡ bao nhiêu, thì đường tình duyên lại lận đận bấy nhiêu. Đến giờ, dòng trạng thái ghim trên trang cá nhân của Diêm Đình Lâm vẫn là: Cô ấy không cho tôi WeChat. Bây giờ vẫn chưa cho.

Ai cũng tò mò, rốt cuộc là ai dám từ chối Diêm Đình Lâm.

Có người đoán, chắc hẳn là người ngoài ngành, không biết anh lợi hại tới mức nào trong giới này.

Khi nút rượu được bật ra, Thẩm Trì gọi phục vụ mang hai ly đế cao.

Anh nói: “Tôi hẹn ăn với Diêm Đình Lâm, em có đi cùng không?”

Trương Nặc Hứa đáp: “Dĩ nhiên phải đi, không thì tôi sợ anh đỡ không nổi lời của anh ấy.”

“…”

Phục vụ đứng bên cạnh, Thẩm Trì không muốn tranh khẩu với cô trước mặt người ngoài.

Anh đặt hai ly rượu đã rót đầy lên khay, ra hiệu: “Làm phiền mang tới bàn số 2 giúp tôi.”

“Vâng, anh Thẩm.”

Tới khi rượu được mang lên, Chung Ức mới nhìn thấy Thẩm Trì. Người phụ nữ ngồi đối diện anh ta, với khí chất nổi bật, hẳn là vị hôn thê, cũng chính là đối tượng liên hôn cũ của Chu Thời Diệc.

Thẩm Trì nâng ly từ xa, ngửa đầu uống cạn nửa ly.

Chung Ức cũng nâng ly, nhẹ nghiêng ly rượu đáp lễ, chỉ nhấp môi một ngụm.

Cô hỏi Chu Thời Diệc: “Người đối diện Thẩm Trì là Trương Nặc Hứa à?”

“Ừ.”

Bình thường cô không uống rượu, Chu Thời Diệc liền cầm ly rượu trong tay cô đi, đổi bằng một cốc nước ấm.

Anh nhấp một ngụm từ ly rượu của cô: “Dù hai chúng ta không hợp nhau nữa cũng không ảnh hưởng đến việc anh yêu em. Em xem Thẩm Trì với Trương Nặc Hứa, không hợp vẫn lấy nhau đấy thôi.”

Chung Ức khẽ ngẩn người: “…Tự dưng nói chuyện này làm gì?”

“Không có gì.”

Anh chỉ muốn cô hiểu rằng, dù hợp hay không, anh vẫn chỉ yêu mình cô.

Không hợp, thì anh sẽ cố để thay đổi.

Chu Thời Diệc đổi chủ đề, nhắc đến Thẩm Trì: “Em quen cậu ta à? Đã từng từ chối hợp tác với cậu ta?”

Chung Ức khẽ đáp một tiếng “Vâng.”

Chu Thời Diệc đặt ly xuống, gọi phục vụ tới, yêu cầu tính cả bàn số 6 vào hóa đơn.

Dù đã nói là để Chung Ức mời, cuối cùng vẫn là anh trả tiền.

Chỉ riêng chai rượu mà Thẩm Trì gọi, đã đủ khiến hóa đơn không nhẹ nhàng.

Cô không hỏi bao nhiêu, chỉ lặng lẽ chuyển khoản cho anh lúc trên đường về.

“Bao nhiêu tiền vậy?” 

“Hai trăm.”

Chu Thời Diệc khóa màn hình, không nhận, nghiêng người nhìn cô: “Có phải chuyển nhiều quá rồi không?”

Chung Ức không đáp, trước đây cô chỉ gửi cho anh năm hào.

Xe lao vút trên đường, cô nhìn ra ánh đèn đêm ngoài cửa sổ.

Nếu là trước kia, chắc anh sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, nhưng hôm nay anh lại rất dễ nói chuyện, về đến nhà còn nhận lấy bao lì xì ấy.

Khi ấy Chung Ức đang ngâm mình trong bồn tắm, hương tinh dầu ngọt ngào lan toả trong không khí.

Ngâm khoảng hai mươi phút, cô vừa định đứng dậy thì có hai tiếng gõ cửa, không đợi cô đáp, cánh cửa đã bị đẩy thẳng ra.

Chu Thời Diệc tiến lại gần bồn, xắn tay áo sơ mi lên.

Anh không nói lời nào, chỉ như xưa, nhẹ nhàng bế cô ra khỏi nước, quấn khăn ôm vào lòng.

Chung Ức vòng tay ôm lấy cổ anh, sự thân mật này đã lâu đến mức cô suýt quên cảm giác ấy là thế nào.

Khi tới giường, cô khẽ hôn lên má anh.

Chu Thời Diệc đặt cô nằm xuống, lúc này mới hỏi chuyện anh vẫn chưa hỏi trong nhà hàng: “Tại sao lại từ chối hợp tác với Thẩm Trì?”

Chung Ức nói: “Anh biết rồi mà.”

Chu Thời Diệc nhìn sâu vào mắt cô: “Anh không biết.”

Anh có linh cảm chuyện đó liên quan tới Khôn Thần, nhưng chưa từng chắc chắn.

Khi ấy họ đã chia tay, cô cũng chẳng có ý định sẽ cùng anh đi đến sau này.

Chung Ức nhìn thẳng vào anh: “Vì dù là lúc nào đi nữa, em cũng không muốn anh buồn. Cho dù không thể chúc phúc cho anh và người khác, em vẫn mong anh và gia đình luôn tốt đẹp.”

“Cảm ơn em.”

Chung Ức khẽ lắc đầu.

Chu Thời Diệc cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán cô. Sau khi chia tay rồi mà cô vẫn nghĩ cho anh, điều này anh chưa từng nghĩ tới.

Chung Ức không kìm được vòng tay qua cổ anh, đáp lại nụ hôn ấy, đầu lưỡi cuốn lấy lưỡi anh.

Chu Thời Diệc cũng lập tức đón lấy, môi lưỡi quấn quýt, tê dại đan xen, còn nồng nàn hơn cả những nụ hôn mấy ngày trước.

Bên ngoài cô luôn lạnh lùng với người khác, nhưng với Chu Thời Diệc thì lại thích dính lấy anh.

Còn chưa hôn đủ, Chu Thời Diệc đã rời môi cô.

Chung Ức không cam lòng, lại tiếp tục hôn, cắn nhẹ môi anh: “Em chưa từng ngừng yêu anh.”

Chu Thời Diệc nói: “Nhẹ thôi, đừng cắn rách, không thì sao hôn chỗ này được nữa.” 

Vừa nói, ngón tay anh đã chạm vào dưới lớp khăn tắm.

Chung Ức giật mình theo phản xạ, liền ngậm lấy ngón trỏ của anh.

Phía trên, môi cô vẫn còn dính sát môi anh.

Khoảnh khắc đó, nhiệt độ trong người cô như muốn thiêu đốt tất cả. Cô cố gắng điều chỉnh hơi thở, còn tay anh thì chưa hề rời đi.

Vừa buông môi cô ra, Chu Thời Diệc lại cúi xuống hôn tiếp, thì thầm: “Có muốn anh hôn không?”

Cô không trả lời.

Đâu phải hôn môi, bảo cô đáp thế nào?

Chắc chắn là muốn rồi.

Ngày trước họ từng thân mật đến thế.

Chu Thời Diệc rời khỏi môi cô, môi anh tiếp tục đi xuống.

Cô tim đập thình thịch, không kiểm soát nổi.

Hương tinh dầu ngọt ngào tràn ngập môi mũi anh, vừa giống vị đào trắng, vừa như mùi cam quýt trên người cô hòa lẫn thêm chút mật ngọt.

Khi xưa họ hôn nhau là vì tình thú.

Còn giờ là muốn cô sớm bước qua rào cản, rút ngắn khoảng cách.

Muốn cô biết rằng, anh vẫn luôn yêu cô như vậy.

Căn phòng im ắng đến lạ.

Chỉ còn tiếng thở khẽ của Chung Ức và âm thanh ướt át từ những nụ hôn kéo dài.

Chu Thời Diệc kéo tay cô đặt lên tay mình, ghì chặt, giữa lúc ngắt quãng của những nụ hôn, anh nói: “Lần sau đừng chuyển cho anh hai trăm tệ nữa.”

Chung Ức khẽ “ừ” một tiếng.

“Chẳng phải em thấy ba năm không gặp khiến chúng ta xa cách sao? Ngày xưa em chuyển bao nhiêu, giờ vẫn chuyển bấy nhiêu.” Anh dừng lại một chút, lại tiếp tục hôn, khẽ nói: “Không cần phải cảm thấy xa cách với anh, anh vẫn yêu em như trước kia.”

Máu trên cơ thể Chung Ức như dồn xuống tận cùng.

Qua một lúc mới bình tĩnh lại, cô thuận theo câu nói của anh, nhẹ nhàng yêu cầu: “Cho dù sống chung rồi, buổi trưa anh vẫn phải gọi điện cho em.”

Chu Thời Diệc nuốt hết vị nước đọng trong miệng, lại hôn thêm cái nữa rồi mới trả lời: “Được.”

Chung Ức đã kiệt sức sau mấy ngày liền không nghỉ ngơi, ngày mai còn phải đi làm, Chu Thời Diệc hôn xong thì dừng lại, không làm gì thêm.

Anh ngồi dậy, với lấy chai soda đặt trên tủ đầu giường, ngửa đầu uống vài ngụm.

Chung Ức tưởng anh súc miệng, ai ngờ anh lại nuốt xuống luôn.

Vừa từ cơn tê dại trở lại bình thường, cô dang tay về phía anh.

Cuối cùng cũng chủ động đòi anh ôm.

Chu Thời Diệc đặt chai xuống, cúi người ôm cô vào lòng.

Chung Ức tựa vào ngực anh, người đàn ông quen thuộc của cô, cuối cùng đêm nay đã phần nào quay trở lại rồi.

Chiều hôm sau, Khôn Thần tổ chức cuộc họp đối sách cấp cao lần nữa.

Buổi ra mắt mẫu xe việt dã trung cấp vốn định diễn ra vào đầu tháng bảy, giờ được đẩy lên đầu tháng sáu.

Dòng kun là sản phẩm bán chạy nhất của Khôn Thần những năm gần đây. Mẫu mới năm nay được thay đổi toàn diện, từ nội thất đến đèn pha và ngoại hình đều nâng cấp hoàn toàn.

Dòng cao cấp hiện tại hoàn toàn không có lợi thế cạnh tranh, Chu Thời Diệc quyết định đẩy lịch ra mắt dòng kun lên sớm hơn.

Đỗ tổng hỏi: “Vậy thời gian cụ thể của buổi ra mắt là ngày nào trong tháng sáu?”

Chu Thời Diệc chỉ đáp: “Chưa xác định.”

Đỗ tổng cau mày: “Đến cả tôi mà cậu cũng giấu à?” 

Không đến mức thế chứ, chẳng lẽ ông lại đi tiết lộ thông tin?

Từ lúc tốt nghiệp đã vào Khôn Thần làm việc, từng bước đi lên như hôm nay, thời gian ông ở bên Khôn Thần còn nhiều hơn cả thời gian ở bên vợ.

Chu Thời Diệc: “Bản thân cháu cũng chưa biết.”

Đỗ tổng: “…”

Chu Thời Diệc thật sự không chắc Diêm Đình Lâm có ở lại hay không. Nếu anh đồng ý tham gia dự án của Khôn Thần, thì sẽ công bố tin anh gia nhập trước, sau đó mới xác định ngày ra mắt mẫu xe mới.

Anh cùng Đỗ tổng là người rời khỏi phòng họp cuối cùng, về đến văn phòng, bố anh đã ngồi sẵn chờ.

Hai ngày nay Chu Vân Liêm vẫn luôn theo sát cuộc chiến giá cả giữa Khôn Thần và Nhuệ Trì. Đến đời của nhóm trẻ trong nhà, cách đánh trên thương trường đã khác hoàn toàn thời ông. Ngày xưa mọi người còn có chút dè dặt, giờ thì đều hận không thể trực tiếp siết cổ đối thủ.

Ông đã thấy bài đăng hot search liên quan đến Thẩm Trì, đứa con trai kia chỉ còn thiếu điều gắn luôn tên mình sau tiêu đề.

“Đừng vội đẩy lịch ra mắt dòng kun.”

Chu Thời Diệc ngồi xuống đối diện ông: “Trước mắt con có sắp xếp riêng.”

Trên bàn trà có hai tách trà, anh cầm một tách đặt trước mặt bố: “Bố với mẹ lại làm sao nữa?”

Nếu là chuyện công, bố anh nhất định sẽ bảo thư ký thông báo.

Việc bố anh đích thân đến văn phòng con trai, mười phần thì tám chín là chuyện nhà.

Chu Vân Liêm: “Mẹ con đòi ly hôn với bố.”

Chu Thời Diệc không hề tỏ ra bất ngờ, bình thản hỏi: “Lý do là gì ạ?”

Chu Vân Liêm khó nói thành lời: “Mẹ con bắt bố khai hết mấy mối tình trước kia, không khai thì không cho, thành thật rồi thì bà ấy lại đòi ly hôn.”

Quả là tai bay vạ gió, cũng không biết cái miệng của Giang Tĩnh Uyên đã làm gì mà đi nói ông không chỉ có một mối tình.

Chu Thời Diệc: “Vậy thì ly hôn đi.”

“Con là con trai, sao lại nói thế được!”

Chu Vân Liêm xoa sống mũi: “Mẹ con cái tính đó, bố còn chưa chê bà ấy đâu.”

Chu Thời Diệc uống trà: “Nói tới nói lui, chẳng qua là bố không muốn ly hôn, đúng không?”

“…”

Quả thật Chu Vân Liêm không muốn ly hôn, nếu không thì đã chẳng đến tìm con trai.

Chu Thời Diệc: “Bố tìm nhầm người rồi, nói với con vô ích. Cho dù bố có khóc lóc, thề thốt ăn năn trước mặt con, thì mẹ cũng đâu nhìn thấy.”

“…”

Chu Vân Liêm bị đau tim suốt nửa ngày trời, đây chính là đứa con trai ông sinh ra, chẳng hỏi han quan tâm lấy một câu, chỉ giỏi châm chọc mỉa mai bố mình.

Chu Thời Diệc đặt tách trà xuống, đứng dậy, lấy từ ngăn kéo ra hai tấm vé xem concert. 

Hôm qua có quá nhiều việc, anh vẫn chưa kịp đưa cho mẹ. 

Anh đưa vé cho bố: “Bố đi xem concert này với mẹ con đi.”

Chu Vân Liêm nhìn tấm vé, là buổi diễn của Lộ Trình: “Bố chưa từng nghe bài nào của Lộ Trình cả.”

“Trước khi bố vào đội đua xe, cũng chưa từng xem giải đấu F1 bao giờ.”

Chu Vân Liêm im lặng.

Chu Thời Diệc kể lại lý do Lộ Trình chấm dứt hợp đồng với công ty quản lý cũ, sau đó nói tiếp: “Ông chủ đội đua F1 cùng vợ xuất hiện tại buổi concert cũng có thể giúp buổi diễn tăng thêm sức hút. Mẹ con thấy bố vẫn còn chút ích lợi đối với con, biết đâu lại tha thứ cho bố một chút.”

Chu Vân Liêm không cãi lại được, vì đó là sự thật.

Hiện tại, trong mắt vợ ông, giá trị duy nhất của ông là có thể mang lại lợi ích cho con trai.

Chu Thời Diệc hỏi bố còn chuyện gì nữa không: “Con phải bận rồi.”

Chu Vân Liêm dặn dò: “Chuyện cạnh tranh giá cả với Thẩm Trì, nên giữ chừng mực, đừng để mất kiểm soát.”

“Con biết mình đang làm gì.”

Chu Vân Liêm cầm vé rời đi, suốt quãng đường vào thang máy vẫn cứ nhìn chằm chằm tấm vé.

Để ông chủ động đi xem concert với Thời Phạn Âm, quả thực quá khó mở lời.

Suy đi tính lại, chỉ có nói đó là Chung Ức hiếu thỏ, nếu không đi thì chẳng khác nào phụ lòng con.

Còn lúc này, Chung Ức đang họp thì đột nhiên hắt hơi hai cái liên tiếp, vội vàng che mũi lại, nước mắt suýt thì trào ra.

Ninh Khuyết quan tâm: “Cảm lạnh à?”

Chung Ức lắc đầu: “Chắc là không.” 

Đêm qua cũng không bị nhiễm lạnh.

Có Chu Thời Diệc bên cạnh, cô không thể nào bị lạnh được.

Cuộc họp hôm nay được tổ chức đặc biệt vì Diêm Đình Lâm, nhằm bàn bạc cách giữ chân anh.

Phó tổng Giả phụ trách mảng chip của Tập đoàn Kinh Hoà cũng có mặt, chia sẻ trải nghiệm năm xưa bay đến San Francisco để mời Diêm Đình Lâm.

“Nếu cậu ta chịu nói chuyện với cô, tức là vẫn còn hy vọng, nhưng hy vọng rất mong manh.” Phó tổng Giả khá hiểu rõ Diêm Đình Lâm, “Chỉ dựa vào tình cảm để mời được cậu ta thì khó lắm.”

Chung Ức tất nhiên hiểu điều đó, nên đã có tính toán từ trước: “Từ ngày 1 đến ngày 3 tháng sau, có triển lãm bán dẫn ở Thượng Hải, tôi dự định sẽ đi cùng Diêm Đình Lâm.”

Phó tổng Giả gật đầu: “Được. Kinh Hoà chúng ta cũng có gian hàng ở đó.” Ông quay sang Ninh Khuyết: “Cậu cũng đi cùng nhé.”

Ninh Khuyết gật đầu: “Vâng.”

Trưa ngày 25, Ninh Khuyết đi cùng Chung Ức và Chu Thời Diệc ra sân bay đón vị tổ tông này.

Tối hôm trước, khi Chung Ức nói với anh rằng Diêm Đình Lâm sắp về, anh còn tưởng cô đùa, mãi cho đến khi nhìn thấy bài đăng trên vòng bạn bè của anh ta.

12 giờ 35 phút, Diêm Đình Lâm đẩy hai chiếc vali lớn đi ra từ cửa hải quan.

Anh đi một mình, không dẫn theo ai.

Chu Thời Diệc nhìn thoáng qua anh ta, hôm nay trông không tuỳ ý giống phong cách thường ngày mà ăn mặc chỉnh tề, đeo kính râm, kiểu tóc cũng được chăm chút kỹ càng.

Không biết còn tưởng anh ta về nước để xem mắt.

Đã sáu bảy năm không gặp, Ninh Khuyết và Diêm Đình Lâm ôm nhau một cái.

“Cuối cùng cũng về rồi.”

“Có người đang đợi tôi, tôi mà không về thì chẳng phải làm người ta thất vọng sao?”

“Trái tim Thẩm Trì bị đâm thủng thành cái rổ rồi, chỗ nào cũng rò.”

“Ha ha.”

Chung Ức đặc biệt mua hoa đến đón anh, đưa cho anh: “Chào mừng về nước.”

“Cảm ơn.” Diêm Đình Lâm đón lấy hai tay, “Được ưu ái mà kinh ngạc.”

Chu Thời Diệc liếc nhìn anh ta một cái, nhận ra lần này anh ta nói chuyện với Chung Ức cũng tử tế hơn nhiều.

Cả nhóm đi ra phía cổng.

Chưa đầy nửa phút sau khi nhận hoa, Diêm Đình Lâm đã đưa bó hoa cho Chu Thời Diệc: “Cầm giúp tôi, nhớ giữ cẩn thận đấy.”

Chu Thời Diệc: “…”

Rõ ràng là đang cố tình khoe khoang.

Còn làm sao được, anh đành cầm lấy.

Diêm Đình Lâm rút điện thoại, cười nói với Chung Ức: “Hình như hai ta vẫn chưa có cách liên lạc nhỉ?”

Chung Ức cũng cười, như để xin lỗi: “Tôi kết bạn với anh nhé.”

Sau khi thêm bạn, Diêm Đình Lâm lập tức chỉnh lại phần ghi chú, rồi tiện tay gỡ bỏ dòng trạng thái được ghim lên đầu trang cá nhân.

Trước đó chỉ vì cảm thấy cuộc sống tẻ nhạt nên mới ghim dòng thú vị đó lại.

Cả đời này anh luôn là người từ chối người khác, lần này ông trời xoay vòng, cũng để anh nếm thử mùi vị bị từ chối.

Ngoài Chu Thời Diệc và Ninh Khuyết ra, không ai biết người đã từ chối anh là ai.

Chung Ức và Ninh Khuyết đi trước, vừa đi vừa trao đổi về việc điều chỉnh các thông số liên quan.

Diêm Đình Lâm nghiêng đầu hỏi Chu Thời Diệc: “Lúc trước Chung Ức xóa cậu, sau này là ai chủ động kết bạn lại trước thế?”

“…”

Chu Thời Diệc liếc anh: “Mấy hôm tới tôi sẽ nhịn cậu trước đã.”

Diêm Đình Lâm bật cười, bỗng nhiên cảm thấy cuộc sống có lại ý nghĩa.

Bình Luận (0)
Comment