Cối Xay Gió Màu Xanh - Mộng Tiêu Nhị

Chương 55

Vali xách tay của Diêm Đình Lâm đã được đặt lên xe đi cùng, bốn người cùng lên chiếc xe việt dã màu đen.

Hôm nay Chu Thời Diệc tự mình lái xe. Diêm Đình Lâm ôm bó hoa ngồi ghế phụ, rảnh rỗi liền đếm xem có bao nhiêu bông.

Chu Thời Diệc liếc anh ta một cái: “Đừng đếm nữa, đặt hàng trên mạng rồi đến cửa hàng lấy, số lượng hoa không có ý nghĩa gì đặc biệt đâu.”

“…”

Cuối cùng anh cũng lấy lại được thế thượng phong.

Diêm Đình Lâm bật cười: “Đặt trên mạng, chẳng phải cậu cũng không có sao.”

Chu Thời Diệc không tranh cãi nữa.

Diêm Đình Lâm nói: “Thật ra cậu nên mua một bó tặng tôi mới phải.”

“Tôi còn chẳng muốn nhìn thấy cậu, sao lại phải mua hoa tặng cậu?”

“Ha ha.”

Hai người ngồi ghế sau đang thảo luận công việc bị cắt ngang, Ninh Khuyết nhìn về phía ghế phụ: “Hai người đang nói gì vậy?”

Diêm Đình Lâm cười đáp: “Chỉ nói linh tinh thôi.”

Ninh Khuyết hỏi: “Lần này về định ở lại mấy hôm?”

“Mười ngày nửa tháng, không thể lâu hơn được, về còn bao nhiêu việc đang đợi. Sau này nếu có cơ hội sẽ ở thêm vài hôm nữa.”

Câu này nói rất rõ ràng, anh không có ý định ở lại.

Ninh Khuyết sớm đã đoán trước, cũng không lấy làm ngạc nhiên.

Nếu anh thực sự đến Tập đoàn Kinh Hoà, mới là chuyện lạ.

Diêm Đình Lâm quay đầu nói với Ninh Khuyết: “Tôi đã đặt phòng ở khách sạn khu của các cậu, mấy ngày này sẽ đi với cậu.”

“Cậu không về nhà sao?”

“Không về. Tuần trước bố mẹ tôi còn ở chỗ tôi mấy hôm, bị càm ràm đến đau cả đầu.” Bố mẹ anh dạo này đang đi công tác ở nước ngoài, nhà không có ai, ở đâu cũng như nhau.

Anh không định về Kinh Hoà, cũng không muốn để Chung Ức phải chạy một chuyến, cho nên mới đích thân quay lại để nói chuyện với cô.

Nếu là người khác, tuyệt đối không có đãi ngộ này.

Trên chuyến bay về nước, anh không ngủ, lại tự nhủ phải nghiêm túc suy nghĩ một lần nữa, rằng có nên gia nhập Kinh Hoà hay không. Anh thực lòng muốn hợp tác với Chung Ức một lần, năm đó khiến anh chủ động xin WeChat, không chỉ vì khuôn mặt của cô.

Anh không đến mức nông cạn như vậy.

Nhưng suy đi tính lại, anh vẫn không tìm được lý do đủ lớn để từ bỏ tất cả hiện tại mà chọn Kinh Hoà.

Ý định quay về của anh chỉ chiếm 50%, không đủ để khiến anh lung lay.

Chung Ức chiếm 20% quan trọng nhất, dù sao cũng là vì cô mà anh phá lệ trở về.

Chu Thời Diệc chiếm 30%, trong lòng anh, người bạn này vẫn là không ai sánh bằng.

Còn lại, không có lý do nào đủ sức khiến anh tình nguyện quay về.

Danh vọng, anh không thiếu.

Nếu hôm đó khi Chung Ức định bay sang San Francisco, không phải chỉ đi một mình, mà có cả Chu Thời Diệc đi cùng, anh sẽ không bay về.

Khiến cô một mình lặn lội rồi thất vọng trở về, anh không nỡ.

Trời đã sắp đặt cho anh một “bạch nguyệt quang”, vậy thì anh nhất định phải để cô toả sáng, không thể để cái danh ấy trở nên vô nghĩa.

Những “bạch nguyệt quang” khác có đãi ngộ gì thì cô cũng phải có.

“Không phải cậu nói căng-tin của Kinh Hoà ăn ngon sao, đã đến rồi, tôi phải ăn thử cho bằng hết mới được.” Diêm Đình Lâm nghĩ một lúc rồi hỏi Ninh Khuyết: “Căng-tin bên cậu có món mì cá nào không? Cậu từng bảo là ngon lắm.”

Ninh Khuyết: “Mì cá vàng. Nhưng khuyên cậu đừng ăn, mắc xương không chết cậu được.”

“Không sao, Chu Thời Diệc rất giỏi việc nhặt xương cá, để cậu ấy giúp tôi.”

Chu Thời Diệc: “…Cậu cứ đợi đi.”

“Ha ha!”

Diêm Đình Lâm nói vòng vo: “Không đợi được cũng không sao, tôi nhớ Chung Ức cũng thích ăn cá, đến lúc đó để cô ấy giúp một tay.”

Chu Thời Diệc: “Cô ấy ăn xong còn phải vào viện gắp xương cá ra.”

Chung Ức: “…”

Diêm Đình Lâm chống cằm, cười suốt cả đoạn đường.

Từ sau khi Chu Thời Diệc về nước ba năm trước, cuộc sống của anh trở nên đơn điệu và nhàm chán, đã rất lâu rồi anh mới lại cảm thấy vui vẻ như thế này.

Điều duy nhất thú vị, có lẽ là dòng trạng thái anh nói không xin được WeChat được ghim trên đầu trang cá nhân kia.

“Trưa nay ăn luôn ở nhà ăn công ty các cậu luôn đi.”

Chung Ức đáp: “Đặt nhà hàng để đón anh rồi.”

“Không cần khách sáo, nhà ăn công ty cũng được lắm rồi.”

Chiếc xe việt dã không đi vào trung tâm thành phố mà rẽ thẳng về khuôn viên của Tập đoàn Kinh Hòa.

Tới khách sạn, Ninh Khuyết cùng Diêm Đình Lâm đi làm thủ tục nhận phòng, vợ chồng hai người ở lại trong xe.

Chu Thời Diệc nhìn cô qua gương chiếu hậu: “Lời Diêm Đình Lâm nói, em nghe ra ý gì chưa?”

Chung Ức gật đầu, câu “Sau này có cơ hội sẽ ở lại thêm vài ngày”, cô hiểu là có ý gì.

Giống như Giả tổng từng nói, chỉ dựa vào tình cảm để mời anh ấy thì rất khó.

Chu Thời Diệc nói: “Anh quen cậu ấy nhiều năm rồi, cậu ấy vốn không phải kiểu người cảm tính.”

Nếu cảm tính thì đã chẳng có được thành tựu như hôm nay.

Chung Ức nghiêng người về phía trước, cánh tay khoanh lại đặt lên lưng ghế lái, cằm tựa lên đó.

Khoảng cách rất gần, đến mức từng hơi thở cũng có thể cảm nhận được mùi hương từ người anh.

Ngón tay cô vô thức chạm nhẹ lên vai anh: “Em cố gắng hết sức rồi, như vậy sẽ không hối tiếc.”

Việc Diêm Đình Lâm có đến với Kinh Hòa hay không, kết quả ấy không phải do cô quyết định được.

Trong lúc nói, hơi thở ấm áp của cô phả nhè nhẹ lên sau gáy anh.

Từ sau đêm hôm đó, khi chỉ có hai người, cô đã không còn ngại ngần tựa vào anh nữa.

Chỉ là lần này, cô dựa sát như vậy, đầu ngón tay lại lướt nhẹ qua lớp sơ mi trên vai, khiến Chu Thời Diệc khó lòng kiềm chế.

“Lấy cho anh chai nước.”

Chung Ức ngồi thẳng dậy, mở ngăn tủ lạnh nhỏ phía sau tay vịn ghế: “Cà phê hay soda?”

“Gì cũng được.”

Cô lấy một chai cà phê đá, vặn nắp uống trước hai ngụm rồi mới đưa cho anh.

Đưa cà phê xong, cô lại bò lên lưng ghế.

Ngón tay cô cứ mân mê vải áo sơ mi trên vai anh, không nhận ra yết hầu của anh không ngừng chuyển động.

“Lần sau đừng nhắc chuyện em bị hóc xương cá trước mặt Ninh Khuyết, anh ấy không biết em đã vào viện, còn em thì biết anh ấy từng vì hóc mà phải đến bệnh viện.”

Chu Thời Diệc: “Đến chuyện hóc xương cá mà hai người cũng phải tranh thắng thua sao?”

Chung Ức cười: “Em phải giữ hình tượng mà. Hôm hóc xương đó em không hề để lộ gì cả.”

“Trước mặt anh không cần giữ hình tượng.”

“Vậy lần sau ăn cá, anh giúp em gỡ xương nhé.”

“Được.” Chu Thời Diệc đưa cho cô nửa chai cà phê đã uống.

Chung Ức lắc đầu, không muốn uống.

Trong đầu cô đang tính xem nên thuyết phục Diêm Đình Lâm thế nào.

Làm xong thủ tục, mang hành lý lên phòng, hai người nhanh chóng xuống lầu.

Diêm Đình Lâm không gọi món mì cá vàng, mà chọn cá hấp.

Khi món cá được đưa lên, anh đẩy đĩa về phía Chu Thời Diệc: “Cậu giúp tôi và Chung Ức gỡ xương cá đi.”

Ninh Khuyết cố nhịn cười, cúi đầu ăn phần của mình.

Chu Thời Diệc liếc anh: “Ăn xong bữa này thì về đi, tôi đặt vé máy bay cho cậu.”

Diêm Đình Lâm cười: “Không được, tối nay tôi còn hẹn ăn với Thẩm Trì.”

Chu Thời Diệc: “Vậy cậu mang theo đĩa cá này, tối bảo Thẩm Trì gỡ cho.”

Ninh Khuyết cuối cùng cũng không nhịn được, suýt thì phì cười.

Chu Thời Diệc không để tâm đến Diêm Đình Lâm, chỉ chuyên tâm gỡ nửa con cá cho Chung Ức.

Mấy năm nay, Diêm Đình Lâm chủ yếu ăn một mình, hôm nay hiếm khi có bữa ăn đông vui, lại toàn là những người anh quan tâm.

Chung Ức bảo anh dành thời gian ngày mùng một và mùng hai tháng sau: “Em muốn anh bay sang Thượng Hải cùng em.”

Diêm Đình Lâm hỏi: “Dẫn anh đi xem triển lãm bán dẫn à?”

Chung Ức gật đầu: “Ừm. Chỉ nghe em nói thôi, anh sẽ khó hình dung được sự phát triển của chuỗi cung ứng ngành bán dẫn trong nước.”

Diêm Đình Lâm suy nghĩ một lát: “Vậy thì đi xem thử.”

Trong nước tổ chức triển lãm bán dẫn, anh chưa từng tham gia, lần này cũng xem như đúng dịp.

Anh thừa hiểu, Chung Ức vẫn chưa từ bỏ ý định giữ chân anh lại.

Nhưng ý anh đã quyếtm không gia nhập Kinh Hòa.

Chuyến đi Thượng Hải lần này, coi như là cùng cô đi một chuyến.

Lúc nãy đưa hành lý lên phòng, Ninh Khuyết từng tò mò hỏi anh: Người hay việc như thế nào mới khiến anh ở lại?

Anh nghĩ một lúc rồi đáp: Không có người nào, cũng không có việc gì cả.

Có lẽ do anh trời sinh đã không giàu cảm xúc, tình cảm không sâu đậm, cũng không quá mặn mà với tình yêu.

Như Chung Ức, người khiến anh chủ động xin WeChat, dù bị từ chối anh cũng chẳng bận lòng, nhưng như thế với anh đã đủ đặc biệt. Ngay cả cô cũng không giữ nổi anh, thì Chu Thời Diệc cũng không thể.

Huống hồ là những người khác.

“Triển lãm bán dẫn, cậu đi không?” Anh quay sang hỏi Chu Thời Diệc.

Chu Thời Diệc gắp phần cá đã gỡ xương đưa cho Chung Ức: “Tôi bận, để hai người họ đi cùng cậu.”

Diêm Đình Lâm vừa gỡ xương cá vừa nói: “Cậu bận đến mức hai ngày cũng không rảnh nổi à?”

Chu Thời Diệc đáp: “Dù tôi có rảnh không có việc gì làm cũng không đi.”

Diêm Đình Lâm chẳng giận, bật cười ha hả.

Nghĩ đến trận mưa lớn năm đó, Chu Thời Diệc ngược đường đến đón anh, anh lại càng cười vui hơn.

Suốt ba ngày liền, Diêm Đình Lâm đều gọi món cá đó.

Ở nước ngoài, anh rất hiếm khi được ăn món có hương vị chuẩn như thế này.

Tối ngày 28, lúc 10 giờ, anh lại gọi thêm một phần cá hấp.

Ninh Khuyết tăng ca xong, cùng anh ăn bữa khuya.

Cùng lúc đó, hai buổi biểu diễn của Lộ Trình ở Bắc Thành cũng vừa khép lại một cách viên mãn.

Chị Sầm đều có mặt ở cả hai đêm, chỗ ngồi ngay sát bên Quý Phồn Tinh.

Sáng hôm sau, chị Sầm và Lộ Trình đồng loạt đăng bài, cảm ơn chín năm đồng hành, chúc cho nhau tương lai tốt đẹp hơn.

Chưa đến mười lăm phút sau, bài viết lập tức leo thẳng lên hot search.

Cư dân mạng thi nhau đoán lý do chia tay, trước đó hoàn toàn không có chút tin tức nào.

Không chỉ cư dân mạng, ngay cả người trong giới cũng cảm thấy vô cùng bất ngờ.

Chung Ức vốn đã biết hôm nay họ sẽ công khai chấm dứt hợp tác nên cũng chẳng mấy quan tâm.

Đến trưa, cô nhận được điện thoại của Quý Phồn Tinh, bảo rằng mọi chuyện đã xử lý ổn thỏa.

“Chị Sầm cũng sắp tự mở công ty riêng rồi.”

“Là sao?”

Quý Phồn Tinh nói: “Chị ấy bảo đã không hợp quan điểm với cộng sự từ lâu, nhưng bị ràng buộc quá nhiều nên mãi không dứt ra được. Lần này chuyện của Lộ Trình và Phong Minh lại thành ra một cơ hội. À đúng rồi, Lộ Trình còn nhờ tớ chuyển lời đến cậu, một là cảm ơn cậu, hai là chúc cậu hạnh phúc.”

Lúc nói ra những lời ấy, có lẽ Lộ Trình đã buông bỏ được, mà cũng có thể chưa.

Nhưng dù đã buông hay chưa, thì cũng phải bước tiếp rồi.

Chung Ức nói: “Cảm ơn.”

Cô chợt nhớ đến năm xưa, lúc gọi điện đề nghị chia tay, Lộ Trình không đồng ý.

Anh nói đợi anh gom đủ tiền để chấm dứt hợp đồng đã, rồi hỏi cô có thể đừng vội chia tay không.

Nhưng khi đó họ mới mười chín tuổi, ai có thể gánh được tương lai và giấc mơ của ai?

Ca hát là giấc mơ của anh, cô kiên quyết chia tay.

Mãi cho đến lúc kết thúc, dù giữa cô và Lộ Trình có bao nhiêu mâu thuẫn, cũng chưa từng nặng lời với nhau.

Vậy mà với Chu Thời Diệc, mỗi lần cãi vã lại là một lần tổn thương đến mức chẳng còn nguyên vẹn.

Cúp máy với Quý Phồn Tinh xong, Chung Ức gọi cho Chu Thời Diệc.

Cô hiếm khi gọi cho anh vào giờ này, vừa bắt máy anh đã hỏi: “Có chuyện gì à?”

“Không có gì, chỉ là muốn gọi cho anh.”

Chu Thời Diệc tạm dừng công việc lại, hôm nay là ngày Lộ Trình và quản lý công bố chấm dứt hợp tác, anh không xem hot search, nhưng chắc chắn nó đã lên bảng rồi.

“Không cần cảm ơn, chuyện này hoàn toàn là vì mục tiêu thương mại.” Anh lại nhấn mạnh lần nữa.

Chung Ức ngẫm một lúc mới hiểu ý anh, vội giải thích: “Không liên quan đến Lộ Trình. Chỉ là đột nhiên nhớ anh.”

Nghĩ đến việc cô nhớ anh trong lúc đang làm việc, Chu Thời Diệc hơi bất ngờ.

Trước đây mỗi lần cô nhắn tin, anh vừa trả lời thì phải chờ cả mấy tiếng mới thấy tin nhắn tiếp theo.

“Nhớ anh nhiều thế nào?” Anh hỏi.

Có đôi khi những câu hỏi của anh khiến cô trở tay không kịp.

Chung Ức đáp: “Nhiều hơn những gì anh nghĩ.”

Chu Thời Diệc đóng nắp bút, giọng không kỳ vọng gì nhiều: “Vậy là đủ rồi.”

Chung Ức bèn hỏi lại: “Anh thật sự không đi Thượng Hải sao?”

“Không đi.”

Không phải vì Diêm Đình Lâm, mà là có quá nhiều việc, anh không rời đi được.

Dù anh có đến hay không, cũng không thay đổi được quyết định của Diêm Đình Lâm.

Chuyện “nhớ nhiều thế nào” ấy, Chu Thời Diệc vẫn để trong lòng.

Không thể hỏi kỹ qua điện thoại, tối về nhà, hai người cùng làm việc trong thư phòng suốt hai tiếng, thấy cô tắt máy, anh mới hỏi: “Trưa nay nói nhớ anh, là nhớ đến mức nào?”

Chung Ức nhìn anh như đang suy nghĩ, rõ ràng anh không thật sự muốn nghe cô miêu tả độ nhiều.

Cô buông chuột, thu xếp lại hết tài liệu trên bàn, từ ghế mình đứng dậy, dưới ánh nhìn chăm chú của anh mà ngồi vào lòng anh.

“Em tăng ca cùng anh.” Cô cố giữ giọng bình tĩnh.

Thực ra lúc này tim đã loạn nhịp từ lâu.

Chu Thời Diệc vòng tay ôm cô chặt hơn, để cô ngồi vững trên đùi mình.

Một tay ôm eo cô, tay kia vỗ nhẹ lưng: “Kết hôn mười ngày rồi, sao bây giờ ngồi vào lòng anh vẫn còn căng thẳng thế?”

“Không căng thẳng.”

Chung Ức không nói dối, cô tự thấy bản thân đã rất thoải mái rồi.

Có lẽ so với trước kia, vẫn chưa đủ tự nhiên.

Hồi đó, cô có thể vô tư ngả vào lòng anh, chỉ vì anh lỡ làm rơi chiếc túi canvas của cô ngồi vào lòng anh tính sổ một hồi.

Cô nói: “Có lẽ hồi ấy còn nhỏ, thích nũng nịu.”

“Bây giờ cũng đâu có lớn.”

Chu Thời Diệc xoay ghế xoay một vòng, để người trong lòng ngồi nghiêng về phía màn hình, không chắn tầm nhìn của anh.

Chung Ức không mang điện thoại sang, nó vẫn nằm trên bàn cô.

Không có việc gì để làm, cô chỉ biết ngồi im như thế.

Cô quay đầu nhìn anh, trong lòng lưỡng lự có nên chủ động hôn không.

Chu Thời Diệc nhìn cô: “Vẫn còn nhiều email chưa xử lý, em muốn làm gì thì tự làm nhé.”

Chung Ức không tiếp lời, trực tiếp hôn anh.

Chu Thời Diệc đón lấy nụ hôn ấy, để mặc cô tách lấy bờ môi, tấn công chiếm lĩnh mảnh đất.

Chung Ức khẽ ngậm lấy môi anh, thầm thì: “Em yêu anh.”

Trước đây, anh luôn không chắc cô có yêu anh hay không, giờ thì cô học cách bày tỏ nhiều hơn.

Chu Thời Diệc siết chặt vòng tay ôm cô, nhìn thẳng vào mắt cô: “Yêu anh nhiều hơn yêu người khác không?”

Bấy lâu nay, cả trên thương trường lẫn cuộc sống riêng, đây là điều duy nhất anh chưa từng dám chắc.

Chung Ức vẫn hôn anh, khẽ “ừm” một tiếng, trả lời chắc chắn.

Chu Thời Diệc đặt tay sau đầu cô, hôn sâu thêm.

Ban đầu Chung Ức chỉ định hôn rồi quay về phòng ngủ, không làm phiền anh làm việc.

Nhưng cuối cùng, cô không thể rời khỏi vòng tay anh.

Cô từ từ ngồi xuống dưới, đón lấy toàn bộ của anh.

Trong lúc đó, không cẩn thận đụng vào chiếc tủ cạnh bàn làm việc, khiến văn kiện trên đó vung vãi khắp sàn.

Không ai còn tâm trí bận tâm đến đống giấy tờ đó.

Mọi thứ cuối cùng cũng ngừng quay cuồng, Chung Ức gục đầu lên vai anh, mệt đến mức không muốn nhúc nhích.

Từ đôi môi đến toàn thân, khắp người cô đều là mùi hương của anh.

Chu Thời Diệc kéo lại dây áo ngủ cho cô, rồi thuận tay lấy chiếc áo vest vắt trên lưng ghế, quấn chặt người phụ nữ trong lòng.

Chung Ức tựa vào vai anh, cảm nhận dư âm tê dại nơi da thịt dần tan đi, ánh mắt vô tình quét qua những tờ giấy rơi dưới sàn, cô lướt thấy một tờ giấy chứng nhận giám định trang sức. Cô thầm nghĩ, lát nữa khi đã bình tĩnh lại sẽ nhặt lên xem đó là gì.

Nhưng còn chưa kịp đợi cảm giác tê dại qua đi, Chu Thời Diệc đã bế cô về phòng ngủ.

Chiều hôm sau, cô cùng Ninh Khuyết tháp tùng Diêm Đình Lâm bay đến Thượng Hải.

Diêm Đình Lâm kể rằng tối qua vừa dùng bữa cùng vợ chồng Thẩm Trì, không ngờ giới này lại nhỏ đến thế, hóa ra Trương Nặc Hứa chính là đối tượng liên hôn trước kia của Chu Thời Diệc.

“Nghe nói mùng bốn tôi về lại bên kia, Thẩm Trì cuối cùng cũng có thể yên tâm ngủ một giấc ngon lành.”

Chung Ức hơi bất ngờ: “Nhanh vậy à, mùng nốn đã đi rồi sao?”

“Ừ, về còn phải tham gia một diễn đàn nữa. Đợi triển lãm chất bán dẫn kết thúc rồi quay lại Bắc Thành, lúc đó lại mời mọi người ăn một bữa.” Lần sau quay lại cũng không biết là năm nào, có lẽ lúc ấy con cô và Chu Thời Diệc đã có thể gọi anh là chú rồi.

Khi hạ cánh xuống Thượng Hải đã là chập tối, Chung Ức về khách sạn, sắp xếp lại những tài liệu đã chuẩn bị suốt mấy ngày nay rồi gửi cho Diêm Đình Lâm.

Xem xong, anh nhắn lại: [Cảm ơn vì đã cung cấp cho tôi nhiều tư liệu nội bộ như vậy.]

Chung Ức nửa đùa nửa thật: [Tôi đã bỏ ra không ít vốn liếng đấy.]

Một vài dữ liệu trong đó vốn không được công khai, thậm chí là bí mật thương mại, đều do anh họ cô cho phép sử dụng.

Một phần khác còn do Chu Túc Tấn đưa cho, đó là tài liệu mật của bán dẫn Khôn Thần.

Chu Túc Tấn nói, nếu điều đó có thể giúp mời được Diêm Đình Lâm về, thì những hy sinh này là xứng đáng.

Xem xong toàn bộ tài liệu, trong lòng Diêm Đình Lâm dậy sóng.

Không biết có phải do đổi chỗ ở hay không, đêm ấy anh tỉnh giấc giữa chừng.

Sáng hôm sau trong lúc dùng bữa, anh hỏi Chung Ức: “Điều gì khiến em can đảm đến vậy, dám đưa cả bí mật thương mại của hai công ty cho anh?”

Chung Ức nâng ly cà phê cụng ly anh: “Em tin, kể cả anh không tới, anh cũng sẽ không đem những bí mật đó ra bán.”

Diêm Đình Lâm mỉm cười: “May mắn được em tin tưởng.”

Ngoài niềm tin vào con người anh, Chung Ức còn có điểm tựa vững chắc mang tên bố – Giang Tĩnh Uyên.

Bất kỳ rủi ro nào, bố đều sẽ thay cô gánh vác.

Cô nói: “Đợi anh đến triển lãm bán dẫn rồi, sẽ càng thấy chấn động hơn.”

Hội trường vô cùng đông đúc.

Ban tổ chức không hề hay biết sẽ có một nhân vật lớn như vậy đến dự, còn anh thì cũng chẳng muốn bị nhận ra, trước khi vào hội trường bèn đeo kính râm.

Anh đã từng tìm hiểu về các triển lãm bán dẫn trong nước, nhưng phần lớn chỉ dừng lại ở những con số trên PowerPoint.

Thế nhưng, những con số khô khan ấy không thể so được với sự choáng ngợp khi tận mắt chứng kiến không khí tại hiện trường.

Từ thiết kế chip, đóng gói thử nghiệm, đến thiết bị và vật liệu, cả chuỗi ngành đều đã đạt đến tự chủ.

Chung Ức đưa cho anh một chai nước: “Ngành bán dẫn trong nước phát triển nhanh hơn anh tưởng đúng không?”

Diêm Đình Lâm đáp: “Không chỉ là nhanh.”

“Dĩ nhiên, nếu so với khu vực San Francisco thì vẫn còn khoảng cách. Nhưng mười, hai mươi năm nữa, tương lai của ngành bán dẫn chắc chắn sẽ thuộc về nơi này.”

Vừa nói, Chung Ức vừa mở nắp chai nước cho mình: “Dữ liệu của Bán dẫn Khôn Thần anh cũng đã thấy rồi, tỉ lệ thành công của quy trình công nghệ tiên tiến đã đạt tới 70%, thậm chí còn cao hơn. Việc phá vỡ rào cản công nghệ chỉ là vấn đề thời gian.”

“Hiện tại, các mô hình trí tuệ lái xe chỉ mới dừng lại ở mức hệ thống hỗ trợ, muốn đạt đến tự động hóa hoàn toàn thì chip hiện tại không thể đáp ứng được yêu cầu về thuật toán cao cấp.”

Diêm Đình Lâm hỏi: “Nên em muốn tự phát triển chip?”

Chung Ức gật đầu: “Phải. Quá phụ thuộc vào chip nhập khẩu sớm muộn cũng bị hạn chế, không thể để tương lai nằm trong tay người khác.”

Còn về sản xuất chip, Chung Ức nhìn anh: “Anh cũng biết đấy, tốc độ cập nhật thuật toán nhanh đến mức nào, em cần một con chip có thể lập trình được. Xu thế tương lai chắc chắn là như vậy, em muốn đi trước một bước. Em hiểu rõ khó khăn trong quá trình này, nhưng nếu vượt qua được khó khăn này, độ rủi ro của chuỗi cung ứng sẽ giảm đi rất nhiều, cũng đảm bảo được công năng của hệ thống thông minh được an toàn.”

“Trước đây, mô hình lớn mà Khôn Thần phát triển đã bị em bác bỏ, gần như toàn bộ tiền đầu tư đều đổ xuống sông xuống biển.”

“Vì trong quan điểm của em, mọi thứ đều có thể hy sinh, ngoại trừ sự an toàn. Một khi tai nạn xảy ra, mất mát không chỉ là một sinh mạng, mà còn là nỗi đau của cả một, thậm chí là hai gia đình.”

“Loại chip có thể tự lập trình được mà em mong muốn, chỉ có anh và đội ngũ của anh mới có thể thiết kế ra được.”

“Còn mô hình lớn mà em đã xây dựng, cũng chỉ có anh mới có thể khiến nó được sản xuất hàng loạt, để sau này có thể chiếm lĩnh thị trường.”

Diêm Đình Lâm nhìn cô, lặng lẽ lắng nghe.

Chung Ức nói: “Mấy ngày nay em vẫn luôn nghĩ, anh còn thiếu điều gì, hay điều gì mới có thể thu hút được anh. Nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ chỉ có tương lai của ngành này mới có thể khiến anh động lòng.”

“Từ nhỏ em đã muốn trở thành một người được viết tên trong giáo trình chuyên ngành, để lại một nét chấm phá giữa thế giới đầy sắc màu này. Tâm nguyện ấy đến giờ vẫn chưa từng thay đổi. Không biết anh thì sao?”

Diêm Đình Lâm bật cười: “Quả thực anh muốn trở thành người mà tương lai phải bước theo sau.” 

Anh đưa tay ra: “Vậy thì, hợp tác vui vẻ.”

Không chỉ Chung Ức, đến cả Ninh Khuyết cũng sững sờ.

Chóp mũi Chung Ức bỗng cay xè, cô cũng đưa tay ra: “Hợp tác vui vẻ!”

Bình Luận (0)
Comment