Cho đến khi mọi người ăn xong, Diêm Đình Lâm vẫn không nhịn được cười khi nhớ đến lời Ninh Khuyết vừa nói.
Anh chưa từng nghe ai trong chốn công sở lại lôi chuyện sinh non ra để lý giải vấn đề.
Ninh Khuyết vừa ăn giăm bông chiên vừa hỏi: “Buồn cười đến thế cơ à?”
Diêm Đình Lâm chống cằm, nửa đùa nửa thật: “Sao lại không buồn cười được? Giống như lúc đi học, thầy cô gọi lên trả lời mà không biết, cậu lại nói ‘Thưa thầy, em sinh non’. Cậu đoán xem thầy cô sẽ phản ứng thế nào?”
Ninh Khuyết cười đáp: “Cô thầy phản ứng thế nào thì tôi không biết, tôi chỉ là thay cậu chuẩn bị sẵn lý do để tự thuyết phục bản thân. Mấy năm nay tôi cũng dùng cách đó để nhủ lòng phải hạ mình, nhẫn nhịn, không nên chấp nhặt với một người sinh non như cô ấy.”
Diêm Đình Lâm lại phì cười, phải giơ tay ra hiệu bảo anh đừng nói tiếp nữa, nếu không thì cười đến tức ngực mất.
“Lý do ấy cậu cứ giữ lại mà dùng, tôi thì không cần phải thuyết phục bản thân làm gì. Tôi không giỏi hạ mình, nhưng loại chip mà cô ấy cần, tôi sẽ cố hết sức để đáp ứng.”
Anh nghiêng đầu, hất nhẹ cằm về phía Đường Nặc Doãn đang ngồi bên cạnh, nói với Ninh Khuyết: “Cô ấy là người nhỏ tuổi nhất trong nhóm, sau này nhớ chiếu cố nhiều hơn một chút. Tôi là người rất hay bao che cho người nhà đấy.”
Lời này không phải xã giao. Trong đội kỹ thuật về chip, có vài người đi theo Diêm Đình Lâm từ lúc còn ở San Francisco, và ở bất kỳ nhóm hay khách hàng nào khác, anh luôn đứng ra bảo vệ họ vô điều kiện.
Ninh Khuyết tự giễu: “Dù cậu có bao che thế nào cũng không bằng tôi đâu, tôi bảo vệ cô ấy từ trong bụng mẹ rồi cơ.”
“Cậu đang gây áp lực cho tôi đấy à.” Nhân lúc không khí buổi sáng còn nhẹ nhàng, Diêm Đình Lâm quay sang hỏi nhóm: “Trong số các cậu còn có ai sinh non không? Tôi sẽ đặc biệt che chở hơn chút.”
Mọi người phá lên cười.
Có người phụ hoạ: “Sếp ơi, em sinh sớm ba ngày so với dự sinh, có tính không ạ?”
Diêm Đình Lâm bật cười, phất tay: “Thế thì cậu ra chỗ nào mát mẻ ngồi nghỉ đi.”
Trong tiếng cười rôm rả, Ninh Khuyết cũng ăn xong bữa sáng.
“Các cậu cứ đi trước, tôi đi mua cho Chung Ức cốc sữa đậu nành.”
Diêm Đình Lâm cầm thẻ ăn đứng dậy: “Để tôi đi mua.”
Sáng nay bữa ăn của cả nhóm đều là anh chi.
Mười phút sau, anh quay lại với ba cốc sữa đậu nành mới xay.
Mọi người vẫn ngồi đó, chờ anh quay lại rồi cùng đi.
Ra khỏi căng tin, ánh nắng đầu hạ đã bắt đầu chói chang, anh đeo kính râm lên.
Đường Nặc Doãn để ý thấy sếp có vẻ đang mang tâm sự. Không phải vì cười nhiều mà không ăn, mà là vì không có khẩu vị ngay từ đầu.
“Sếp, anh gặp trục trặc gì trong quá trình triển khai dự án à?” Cô chậm bước lại, quan tâm hỏi.
Diêm Đình Lâm nói: “Có chút khó khăn, nhưng chưa đến mức trở tay không kịp.” Rồi anh giải thích rõ hơn, “Tối qua tôi họp trực tuyến với Chu Túc Tấn, tình hình hiện tại nghiêm trọng hơn nhiều so với lúc tôi vừa nhận lời gia nhập Kinh Hoà.”
“Bị nước ngoài phong tỏa thêm nhiều công nghệ cốt lõi nữa à?”
“Ừ. Trong thời gian ngắn thì rất khó để đột phá.”
Hiện tại trình độ kỹ thuật và tỉ lệ sản phẩm đạt chuẩn của Bán dẫn Khôn Thần vẫn còn hạn chế, ảnh hưởng trực tiếp đến hiệu năng chip, trong khi yêu cầu của Chung Ức là loại chip phải đáp ứng được khả năng tính toán siêu lớn.
Đường Nặc Doãn chỉ còn biết an ủi sếp: “Chính vì anh về nước nên họ mới sợ, mới tìm cách phong toả công nghệ chip, không cho anh có đất dụng võ.”
Diêm Đình Lâm bật cười: “Tôi còn chưa lợi hại đến mức khiến người ta sợ, nhưng câu này tôi thích nghe.”
Rồi anh trở lại chủ đề chính: “Mọi người không cần lo, tôi đang tính đến phương án đối phó rồi.”
Đường Nặc Doãn vẫn không yên tâm: “Anh mời bọn em ăn sáng, còn bản thân lại không ăn gì cả.”
“Giờ sinh học của tôi vẫn như đang ở San Francisco, buổi tối ăn ít.”
Đường Nặc Doãn: “…”
Còn có chuyện như vậy ư?
Lần *****ên cô nghe thấy có người vì lệch múi giờ mà đảo ngược cả giờ ăn sáng với ăn tối.
Cô lại liếc nhìn ba cốc sữa đậu nành trên tay sếp, băn khoăn không hiểu tại sao anh ấy lại mua nhiều đến vậy.
Mãi đến buổi họp tuần, thắc mắc của Đường Nặc Doãn mới được giải đáp.
Ba cốc sữa đậu nành xay tại chỗ ấy, một cốc của Chung Ức, một cốc là của sếp, cốc còn lại được đặt trước mặt Chu Thời Diệc.
Lần *****ên họp tuần, Chu Thời Diệc cũng tham gia.
Anh nhìn ly sữa đậu nành trước mặt mình, thầm nghĩ: Có ai đi họp mà lại uống sữa đậu nành chứ?
Trước mặt người khác đều là nước lọc hoặc cà phê, chỉ có ba người họ là đặc biệt, cốc giấy đựng sữa đậu trông nổi bật hẳn.
Chung Ức mở lời: “Tôi cần dành ra 20% diện tích có thể lập trình trình cho chip.”
Đường Nặc Doãn không kìm được, xác nhận lại lần nữa: “Bao nhiêu cơ?”
Chung Ức nhìn cô: “20%.”
Là kiến trúc sư chip, Đường Nặc Doãn lập tức phản hồi rõ ràng: “Không thể nào.”
Ninh Khuyết liếc nhìn đồng hồ, buổi họp mới trôi qua ba mươi sáu phút mà đôi bên đã nảy sinh bất đồng.
Đường Nặc Doãn tiếp tục giải thích: “Quy trình sản xuất chip của Khôn Thần bị giới hạn, kéo theo chúng tôi cũng bị giới hạn. Nếu bên cô lại yêu cầu giữ thêm thêm 20%, hiệu suất của chip sẽ giảm, như vậy càng không thể đáp ứng được yêu cầu tính toán của bên cô. Hơn nữa…”
Vừa nói, cô vừa chiếu nội dung từ máy tính lên màn hình, “Đây là bảng dự toán chi phí chip đơn do Chu Tổng cung cấp.”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía màn hình.
Chu Thời Diệc cũng ngẩng đầu nhìn, tuy là dữ liệu do anh cung cấp, dù không nhìn anh vẫn nhớ rõ.
Đường Nặc Doãn nói tiếp: “Nếu dành ra 20%, chi phí sẽ vượt quá mức cho phép.”
Tuy vậy, cô vẫn chưa dám chắc liệu Chu Thời Diệc có sẵn lòng điều chỉnh mức chi phí trần hay không. Vì để bảo đảm, cô quay sang hỏi trực tiếp: “Chu Tổng, Khôn Thần có thể chấp nhận việc chi phí tăng thêm không ạ?”
Ý cô muốn hỏi là: Vì 20% diện tích có thể lập trình mà Chung Ức muốn, liệu anh có đồng ý gánh thêm phần chi phí phát sinh?
Chu Thời Diệc đáp dứt khoát: “Không xem xét việc tăng chi phí cho mỗi đơn vị.”
“Vâng, tôi hiểu rồi.”
Đường Nặc Doãn quay sang Chung Ức, không nói thêm lời nào nữa.
Không phải nhóm thiết kế chip không muốn dành phần có thể lập trình, mà là công nghệ và chi phí đều đang bị giới hạn.
Nhưng Chung Ức vẫn giữ vững lập trường: “Mô hình cập nhật quá nhanh, nếu không dành phần có thể lập trình, thì làm sao hỗ trợ được thuật toán mới? Chỉ khi nào bắt kịp được thuật toán bên tôi, chip của mọi người mới có thể tiến bộ.”
Toàn bộ nhóm kỹ sư chip đều im lặng: “…”
Cuộc tranh luận giữa hai bên rơi vào thế bế tắc.
Không ai thuyết phục được ai.
May mắn thay, không đến mức to tiếng.
Diêm Đình Lâm từ đầu đến cuối không nói lời nào, chỉ lặng lẽ uống cốc sữa đậu nành lạnh.
Chu Thời Diệc sớm đã lường trước chuyện hai nhóm sẽ bất đồng, nên anh chỉ đến nghe, không tham gia điều phối. Nếu không, công việc sẽ không thể tiến hành suôn sẻ.
Anh hiểu vì sao Đường Nặc Doãn không muốn hy sinh hiệu suất của chip.
Cũng càng hiểu hơn lý do Chung Ức muốn một con chip có thể lập trình, là để chuẩn bị cho những bước đi dài hơi với mô hình lớn.
Cuối cùng Diêm Đình Lâm uống xong ly sữa, quay sang Chung Ức nói: “Tất cả các vấn đề được nêu ra hôm nay, buổi họp tuần sau tôi sẽ trả lời em đầy đủ.”
Chung Ức gật đầu: “Được.”
“Vậy hôm nay đến đây thôi, tan họp.”
Diêm Đình Lâm ném chiếc cốc giấy đựng sữa đậu nành vào thùng rác, cầm điện thoại rời khỏi phòng họp *****ên.
Ninh Khuyết để ý, Diêm Đình Lâm cũng giống như Chung Ức, đi họp chẳng mang theo gì, chỉ mang theo chính mình.
Đội kỹ thuật chip theo sau sếp, tò mò không biết lần này sếp sẽ trả lời Chung Ức ra sao.
–
Chung Ức trở lại văn phòng, tự cho mình hai mươi phút nghỉ ngơi.
Việc công nghệ chip tiếp tục bị siết chặt không ngoài dự đoán, nhưng vẫn không tránh khỏi chút hụt hẫng.
Dù khó khăn đến đâu, cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện từ bỏ chip có thể lập trình.
“Em đang bận không?” Chu Thời Diệc đứng ở cửa văn phòng, gõ nhẹ lên khung cửa
.
Chung Ức ngồi thẳng dậy từ lưng ghế: “Trong hai mươi phút này thì không. Gọi xong điện thoại rồi à?”
“Ừ.”
Sau khi họp xong, anh đã gọi lại cho Đỗ Tổng.
Chu Thời Diệc ngồi xuống phía đối diện bàn làm việc của cô, lặng lẽ đưa tay ra trước mặt.
Chung Ức bật cười, là anh sợ cô buồn, lại biết cô thích đôi bàn tay đẹp, nên dùng tay mình để dỗ.
Cô không nắm lấy: “Đây là công việc, đâu phải đang cãi nhau với anh.”
Chu Thời Diệc rút tay về, tựa người vào lưng ghế.
“Hôm nay không phải anh và Diêm Đình Lâm cố tình đứng về phía Đường Nặc Doãn, mà là tình thế bắt buộc.”
“Em biết.”
Tối qua, Chu Thời Diệc không kể kết quả cuộc gọi video với anh họ, chỉ muốn cô ngủ yên một đêm.
Anh biết cuộc họp hôm nay sẽ không thuận lợi, nên đến tham dự.
“Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, một đêm không thể nghĩ ra cách giải quyết. Nhưng dù có bao nhiêu vấn đề, anh cũng sẽ xử lý.”
Anh đã hứa với cô, thì nhất định sẽ làm được.
Một bên cố gắng là chưa đủ, Chung Ức nói: “Em sẽ cố gắng tối ưu lại thuật toán.”
Chu Thời Diệc còn phải quay về Khôn Thần, không thể ở lại lâu.
“Muốn tiễn anh xuống lầu không?” Anh hỏi.
Chung Ức nhìn thời gian trên màn hình máy tính: “Muốn.”
Cô nói còn mười sáu phút nghỉ, đủ để tiễn anh xuống.
Chu Thời Diệc nhìn cô: “Nếu chỉ còn ba phút, em sẽ không tiễn nữa à?”
Chung Ức nghĩ ngợi: “Có lẽ vậy.”
Chu Thời Diệc nói: “Nếu em đến văn phòng anh, dù bận đến đâu anh cũng sẽ tiễn em.”
Từ “tiễn” của anh không chỉ là xuống lầu, mà là đưa cô đến tận nơi cô cần đến.
Hai người xuống tới sảnh, xe đã đợi sẵn.
Trước khi lên xe, Chu Thời Diệc hỏi: “Không ôm anh một cái à?”
Vệ sĩ vừa mở cửa xe nghe vậy liền lùi ra xa, quay mặt đi chỗ khác.
Chung Ức vừa dang tay, liền bị anh kéo vào vòng lòng.
Chu Thời Diệc nhẹ vuốt lưng cô: “Tối anh đến đón em.”
“Không phải anh bảo là muốn anh họ em cho một phòng làm việc tạm thời sao? Không được à?”
“Được rồi. Ở toà của Diêm Đình Lâm, tuần sau anh sẽ chuyển sang.”
Mẫn Đình không đồng ý để anh làm việc ở toà bên phía thuật toán, nói anh sẽ ảnh hưởng đến công việc của Chung Ức.
Anh gọi cho Mẫn Đình: “Anh không lo Diêm Đình Lâm ảnh hưởng đến em à?”
Mẫn Đình trả lời: “Đã đến Kinh Hoà, cậu phải học cách thích nghi với môi trường.”
Phòng làm việc tạm của anh nằm ngay trên tầng của Diêm Đình Lâm, nếu bên dưới mở cửa sổ thì tiếng trò chuyện có thể vọng lên rõ ràng.
Chu Thời Diệc buông cô ra: “Sau này đừng mua sữa đậu nành cho anh nữa.”
Chung Ức bật cười: “Vâng.”
Cô đứng yên tại chỗ, nhìn theo chiếc Maybach rời đi.
Trong lòng nghĩ đến cách Diêm Đình Lâm sẽ điều phối mâu thuẫn thế nào.
Cô biết chắc anh ấy sẽ nhượng bộ, chỉ là không biết bao nhiêu.
Trở lại văn phòng, nhóm làm việc đã có mấy chục tin nhắn mới.
Chung Ức kéo lên xem, thấy Đường Nặc Doãn gửi bản phân tích dữ liệu và tag cô: [Chung Tổng, cô xem qua nhé.]
Cô mở tệp, bản phân tích cho thấy nếu giữ lại 20% chip có thể lập trình như cô yêu cầu thì sẽ phát sinh thêm chi phí gì. Hơn nữa, bản thân mô hình đa chế độ cũng làm tăng tiêu hao năng lượng, khiến chi phí ngầm tăng lên.
Đường Nặc Doãn gửi những dữ liệu này là để chứng minh, cô ấy không cố tình nhắm vào ai trong buổi họp.
Lúc đó cô từ chối quá thẳng thừng, điểm này sau cuộc họp Diêm Đình Lâm cũng đã nhắc nhở.
Khi trở về, Diêm Đình Lâm nói với cô: “Nếu bên thuật toán bên gay gắt quá, anh là người *****ên không đồng ý. Chúng ta cũng cố gắng nói chuyện nhẹ nhàng hơn, được chứ?”
Đường Nặc Doãn nói: “Sau đó em cũng thấy, đúng là không nên thẳng quá như vậy.” Trong lúc tranh luận, cô ấy gần như quên mất thân phận của Chung Ức, chỉ xem cô là trưởng nhóm thuật toán.
Cô ấy còn giải thích thêm: “Có thể trước kia em đã quen nói thẳng như vậy, sau này em sẽ chú ý.”
Diêm Đình Lâm: “Không sao, ở chỗ anh thì em cứ thẳng thắn như thế. Nhưng đối với đội thuật toán, nếu thực sự đến bước không ai nhường ai nữa, thì anh sẽ là người đứng ra tranh luận với Chung Ức, không để mọi người phải đương đầu về phía trước.”
Anh đưa cho cô một lon cà phê lạnh: “Trưa ăn cơm cùng nhé, dẫn cả bạn trai em theo, anh mời hai người.”
“Cảm ơn sếp.”
“Không cần cảm ơn anh, cảm ơn Mẫn Đình ấy. Cậu ấy nạp cho anh nhiều tiền trong thẻ ăn quá, tiêu mãi không hết.”
Đường Nặc Doãn bật cười.
Chỉ mới làm việc chung nửa ngày, cô đã hiểu vì sao ai trong đội cũng quý người sếp này.
Ngay cả khi chỉ ra thiếu sót của cấp dưới, anh cũng nhẹ nhàng và chu đáo đến vậy.
[Từ giờ, mỗi tuần dành nửa ngày qua chỗ anh học nhé.]
Diêm Đình Lâm nhắn cho Chung Ức.
Chung Ức vừa xem xong bản phân tích mà Đường Nặc Doãn gửi trong nhóm, khung hội thoại của Diêm Đình Lâm liền bật lên.
Cô thấy khó hiểu: [Học gì ạ?]
Diêm Đình Lâm: [Dạy em thiết kế chip.]
Chung Ức: …
[Em không có năng khiếu đâu.]
Diêm Đình Lâm: [Nếu em có năng khiếu thì anh đã không dạy rồi, chẳng phải giành mất bát cơm của anh à?]
Anh nhắn tiếp: [Không cần năng khiếu, chỉ cần hiểu hệ thống là được. Anh cũng sẽ để Đường Nặc Doãn và mấy người bên anh trải nghiệm khó khăn của nhóm thuật toán bên em.]
Chung Ức hiểu ý anh, muốn hai bên có thể hiểu nhau nhiều hơn.
[OK]
[À đúng rồi, có thể dạy em cách tháo rời chip tái lập không?]
Diêm Đình Lâm: [Em nghĩ nhiều rồi. Nói đơn giản, giống như em mới chỉ vừa học đếm từ 1 đến 10, mà đã muốn giành huy chương vàng Toán quốc tế.]
Chung Ức cười đáp: [Em thực sự là người từng giành huy chương vàng đấy.]
Diêm Đình Lâm nói: “Biết hai vợ chồng em đều giỏi toán cả.”
“Nghe nói Mẫn Đình giúp bọn em tháo rời chip đúng không?”
Chung Ức đáp: [Vâng.]
Diêm Đình Lâm tiếp lời: [Cậu ấy xin được quyền tháo rời không dễ dàng gì, sau đó lại cùng đội hơn chục người miệt mài rất lâu. Em với Chu Thời Diệc là chân ái của cậu ta đấy.]
Anh chuyển chủ đề, hỏi: [Dự định hôm nào đến chỗ anh học? Anh sẽ thu xếp thời gian.]
Chung Ức đáp: [Chiều thứ bảy ạ.]
Sau khi dự án khởi động, thời gian nghỉ của cô nhiều lắm cũng chỉ được nửa ngày, mà nửa ngày ấy cô quyết định dành cho việc học về công nghệ chip.
Diêm Đình Lâm dặn dò: [Bảo Chu Thời Diệc khi nào rảnh thì đến phòng thí nghiệm nghe giảng ké cũng được.]
Chung Ức thầm nghĩ, Chu Thời Diệc đời nào chịu đến.
Cô nói: [Sau này lại phải làm phiền anh rồi.]
Diêm Đình Lâm mỉm cười: [Không phiền. Dù có ý kiến khác biệt, nhưng mục tiêu cuối cùng của chúng ta vẫn là một.]
Chung Ức đặt báo thức trưa thứ bảy, tự nhắc mình phải đến đúng giờ để học cùng nhóm chip.
Buổi trưa hôm đó cô không xuống căng tin, nhờ Ninh Khuyết mang cho một suất cơm hộp.
Khi đang xử lý bài toán hợp nhất dữ liệu từ nhiều đơn vị đường truyền, cô gặp một vấn đề nan giải. Thực ra có hướng giải quyết, nhưng khả năng tính toán bên nhóm chip lại không đáp ứng được yêu cầu.
Nguyên cả buổi chiều trôi qua, cô vẫn chưa tìm được manh mối nào.
“Chị Chung, về nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Lời nhắc của cấp dưới kéo cô về hiện thực.
Chung Ức gật đầu: [Mọi người cũng đừng làm muộn quá.]
Lúc này cô mới có thời gian nhìn vào điện thoại. Chu Thời Diệc đã nhắn tin cho cô từ hai tiếng trước: [Công ty họp đột xuất, khoảng chín giờ anh mới qua đón em được.]
Chung Ức nhìn lại đồng hồ, đã bảy giờ hai mươi.
Lướt xem tin tức, cô mới biết Ô tô Nhuệ Trì ấn định tổ chức lễ ra mắt xe mới vào ngày 12 tháng 6, trùng ngày với Khôn Thần.
Hai hãng xe tổ chức họp báo cùng ngày, chuyện này chưa từng xảy ra trong lịch sử ngành xe năng lượng mới.
Ngày đăng ký kết hôn, Thẩm Trì bị đả kích nặng, không thể nuốt trôi cơn giận, liền dời ngày họp báo của Nhuệ Trì lên sớm, trực tiếp đối đầu với Khôn Thần.
Bảo sao Chu Thời Diệc lại họp gấp như vậy.
Chung Ức đóng máy tính, đeo túi vải lên vai rồi rời khỏi khu công nghệ.
Chiếc xe coupe trắng rời khỏi khuôn viên, không rẽ về hướng nhà như thường lệ, mà chuyển hướng thẳng vào trung tâm thành phố.
Lúc này, toà nhà Khôn Thần vẫn sáng rực ánh đèn.
Chu Thời Diệc nhận được cuộc gọi từ Chu Vân Liêm, ông vừa đáp xuống sân bay đã thấy tin tức này.
“Con với Thẩm Trì định không chừa lại đường lui thật sao?”
“Cũng hay mà, họp báo sẽ thêm phần náo nhiệt.”
Tới giờ phút này, Chu Vân Liêm biết có nói thêm cũng vô ích, chỉ dặn con trai một câu:
“Đừng để Ô tô Khôn Thần bị kéo vào con đường không quay đầu được!”
Chu Thời Diệc bình thản đáp: “Không quay thì không quay, vốn dĩ con cũng không định quay đầu.”
Chu Vân Liêm há miệng định nói gì đó, nhưng tức đến mức nghẹn lời, đành cúp máy.
Chu Thời Diệc gập tập tài liệu lại, đứng dậy định đến phòng họp.
“Cộc cộc!”
“Mời vào.”
Anh nghĩ là Chiêm Lương, nhưng ngẩng đầu lên thì thấy người đẩy cửa bước vào lại là Chung Ức.