Cối Xay Gió Màu Xanh - Mộng Tiêu Nhị

Chương 60

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chu Thời Diệc biết rõ lý do cô đến đây, nhưng vẫn không giấu được vẻ bất ngờ. 

“Sao không đợi anh tới đón? Họp báo lần này không đến mức nghiêm trọng đâu.”

Anh đã nói không nghiêm trọng, hẳn là đã có cách giải quyết. Chung Ức không tỏ ra lo lắng, chỉ đáp: “Tối nay em không phải tăng ca, tiện thể ghé qua văn phòng anh xem xem.”

“Em cứ tự nhiên, anh đi họp trước nhé.”

Chu Thời Diệc ra hiệu về phía tủ lạnh bên cạnh tủ trà, bên trong cái gì cũng có.

“Còn mấy phút nữa thì họp?”

Anh nhìn đồng hồ: “Bốn phút.”

“Chờ chút đã.” Chung Ức đặt túi xách xuống, ôm anh một cái trước khi anh rời đi, nửa đùa nửa thật: “Nếu giờ em quay về, anh có tiễn em không? Mà nếu tiễn thì sẽ lỡ giờ họp đấy.”

“Có.” Chu Thời Diệc không chút do dự. 

Anh nói: “Anh có thể họp online, sẽ không ảnh hưởng. Em có mệt không? Anh đưa em về trước.”

Ánh mắt anh không có chút lảng tránh, vẫn bao dung cô như trước.

Trước đây, anh luôn nghĩ gia cảnh cô bình thường, trong khi nhà anh lại có nền tảng vững chắc, nên lúc bên nhau, anh luôn chăm chút cảm nhận của cô, chiều chuộng cô đến vô hạn, đến bây giờ vẫn thế.

Chung Ức buông tay: “Không mệt. Em chờ trong văn phòng là được rồi.”

Chu Thời Diệc chỉ vào phòng nghỉ bên trong: “Nếu mệt thì vào nằm nghỉ một lát, xong việc anh sẽ gọi em.”

“Không cần đâu.”

Anh khép cửa rồi rời đi. Trong căn phòng rộng lớn giờ chỉ còn mình cô, yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng gió luồn qua khung cửa sổ.

Lần họp báo tháng năm, Chung Ức từng đến văn phòng anh nên không thấy xa lạ, cô cũng biết trong tủ lạnh có gì, chỉ là chưa từng vào phòng nghỉ của anh.

Lúc đầu, cô nghĩ cần giữ khoảng cách, không nên tuỳ tiện bước vào chốn nghỉ ngơi riêng tư của anh. Thế nên cô rót một cốc nước, ngồi xuống sofa, nhìn ra cảnh đêm thành phố bên ngoài khung cửa kính để giết thời gian.

Uống xong nửa cốc nước, cô lại nghĩ, dù sao họ cũng là vợ chồng, thân mật đến thế, nơi nghỉ trưa thì có gì mà không được nhìn.

Đặt cốc nước xuống, cô bước vào tham quan phòng nghỉ.

Vừa đẩy cửa ra, làn khí mát lạnh ùa tới. Phong cách trang trí xám nhạt giống với hơi thở thanh lạnh của căn phòng.

Chiếc giường được dọn dẹp gọn gàng, ga giường phẳng phiu không một nếp nhăn.

Không biết là đã được dọn dẹp, hay là anh không ngủ trưa.

Chung Ức không vào trong, chỉ đứng ở ngưỡng cửa quan sát. Bố cục không khác biệt mấy với phòng ngủ ở nhà, không có gì đặc biệt. Cô đang định đóng cửa thì ánh mắt lướt qua chiếc bàn bên cửa sổ, chợt khựng lại.

Giữa đống tài liệu cạnh máy tính, lộ ra một góc bìa màu xanh đậm.

Cô vẫn nhớ rõ màu xanh ấy, không ngờ Chu Thời Diệc lại mang bản giám định trang sức đó đến công ty.

Có lẽ gần đây quá nhiều việc, anh bận đến quên mất.

Nếu không, với tính cách cẩn thận của anh, trước khi để cô vào phòng nghỉ, anh hẳn đã cất đi rồi.

Chung Ức đẩy cánh cửa đang khép hờ ra, bước thẳng đến bên bàn.

Tài liệu bìa xanh đậm bị đè ở dưới cùng, cô rút ra, quả nhiên là bản giám định ấy.

Lúc mở ra, cô bất giác nín thở.

Thấy ngày giám định, bàn tay đang lật trang của cô đột nhiên khựng lại.

Cô vẫn luôn nghĩ chiếc nhẫn kim cương đó được đặt trước khi chia tay, không ngờ lại là sau khi chia tay.

Ngày giám định là 16 tháng 2, đến tay anh chắc khoảng một tuần sau. Khi đó, anh còn chưa biết cô đã xóa anh khỏi danh sách bạn bè. Mãi đến tối 29 tháng 2, lúc anh nhắn tin mới phát hiện mình đã bị chặn.

Chung Ức không biết rằng, ngày 29 chính là kỷ niệm cưới bốn năm một lần của Chu Vân Liêm và Thời Phạn Âm.

Hôm ấy, Thời Phạn Âm gọi con trai về nhà ăn cơm, còn đặc biệt mua bánh hạt dẻ.

Chu Thời Diệc không thích đồ ngọt nhưng vẫn ăn một miếng, vì đó là hương vị cô thích. Ban đầu anh định hỏi mẹ mua ở đâu, nhưng sau đó lại xem được video phát biểu nhận giải của Lộ Trình.

Chung Ức khép lại bản giám định, không đặt lại vào chỗ cũ. Cô tìm một tờ giấy bỏ đi, dùng bút mực xanh đen viết dòng chữ “Bản giám định trang sức” ở mặt sau, rồi thay tờ này vào cuối tập tài liệu.

Sau khi đóng cửa phòng nghỉ, cô cất bản giám định vào chiếc túi vải.

Trong lúc Chu Thời Diệc đang họp, cô liên tục cập nhật tin tức mới nhất về hai hãng xe Khôn Thần và Nhuệ Trì.

Hai buổi họp báo của hai bên diễn ra cùng ngày, mức độ quan tâm vô cùng cao, cuộc chiến doanh số trong ngày chắc chắn sẽ rất khốc liệt.

Bên thua cuộc sẽ chịu ảnh hưởng nghiêm trọng tới danh tiếng và doanh số sau này.

Chu Thời Diệc và Thẩm Trì rõ ràng đều không có ý định nhường bước, cũng chẳng để lại đường lui cho bản thân.

Khi đang lướt tin tức, một tin nhắn bật lên màn hình.

Quý Phồn Tinh: [Cậu yêu, đang bận à?]

Chung Ức gửi qua một tấm hình chụp văn phòng: [Không bận, tớ đang ở đây.]

Quý Phồn Tinh vốn rất quen thuộc văn phòng của Chu Thời Diệc, nhìn qua là nhận ra ngay.

[Tớ biết mà, chắc chắn cậu đang lo lắng.]

Chung Ức: [Tớ không sao. Còn cậu? Hôm nay kết thúc công việc sớm thế?]

Quý Phồn Tinh: [Hai hôm nay cũng đỡ bận rồi. Tớ vừa tuyển được một quản lý mới cho Lộ Trình, mọi thứ đã vào guồng, không cần tớ lo nữa. Tối nay tớ ăn tối với chị Sầm, vừa mới tan.]

[Chị ấy nhờ tớ gửi lời xin lỗi đến cậu. Khi trước bị lợi ích che mờ, nên đã vượt quá giới hạn ở một số chuyện.]

Chung Ức: [Chuyện đã qua rồi. Tớ không để trong lòng.]

Những chuyện có thể khiến cô để tâm, ngoài bố mẹ, Chu Thời Diệc và Kinh Hoà, thì giờ đây còn có thêm vài người bạn và đồng nghiệp.

Quý Phồn Tinh định hỏi thêm về tiến độ dự án của Chung Ức, nhưng đúng lúc có một cuộc gọi quan trọng đến.

Không thể trò chuyện thêm, cô đành nói lời tạm biệt rồi vội vàng nghe máy.

Chung Ức tiếp tục theo dõi tin tức, không rời mắt khỏi mọi động thái của Nhuệ Trì.

Tới chín giờ bốn mươi tối, cuộc họp vẫn chưa kết thúc.

Điều mà Đỗ Tổng lo ngại nhất là ngày mai dư luận nghiêng về phía Nhuệ Trì. Bao năm nay, Khôn Thần chinh phục khách hàng nhờ danh tiếng và dịch vụ sau bán hàng, chứ không mạnh về mảng tiếp thị, còn có một khoảng cách nhất định với Nhuệ Trì.

Trong số các chuyên gia đánh giá xe hàng đầu, chín trong mười người đều ủng hộ Nhuệ Trì, còn tiến hành đánh giá toàn diện các mẫu xe cao cấp của hãng này, kết quả đều là lời khen tích cực.

Hiệu quả quảng bá như vậy, ngay cả chiến dịch banner cả năm cũng chưa chắc đạt được.

Đến cả chuyên gia đánh giá xe uy tín nhất cũng đánh giá cao Nhuệ Trì, thậm chí còn mua một chiếc cho người thân.

Giám đốc marketing báo cáo: “Tôi đã nhiều lần liên hệ với ‘Thâm An Sao Vật’, nhờ cậu ấy đánh giá mẫu xe do Lộ Trình đại diện. Đối phương nói đang ở ngoài thành phố, đang giúp bạn thử xe, về Bắc Thành sẽ bàn tiếp.” 

Không rõ là từ chối khéo hay thật sự đang ở xa.

Đỗ Tổng giải thích với Chu Thời Diệc: “’Thâm An Sao Vật’ chính là chuyên gia đánh giá xe có kinh nghiệm lâu năm.”

Chu Thời Diệc khẽ gật đầu: “Tôi biết.”

Sau khi tiếp quản Khôn Thần, anh đã theo dõi tài khoản của người này.

‘Thâm An Sao Vật’ đam mê xe cộ chẳng khác gì Diêm Đình Lâm say mê chip.

Những người như vậy thường có điểm chung: rất khó khiến họ làm theo ý người khác, trừ khi bản thân họ tình nguyện.

Cuộc họp kéo dài đến mười giờ mười mới kết thúc.

Phía Nhuệ Trì tan họp sớm hơn nửa tiếng, lúc này Thẩm Trì đã về đến nhà.

Trương Nặc Hứa đang chuẩn bị đi ngủ thì cửa phòng hé mở.

Thẩm Trì liếc qua người đang nằm trên giường, tình hình nước sôi lửa bỏng như vậy mà cô vẫn ngủ được.

“Cổ phiếu Khôn Thần hôm nay em chưa bán hết à?”

Trương Nặc Hứa nằm yên: “Vì sao phải bán? Hôm nay em còn mua thêm nữa.”

Thẩm Trì hừ lạnh: “…Tùy em, tới lúc tụt giá thì đừng đau buồn.”

Trương Nặc Hứa chẳng buồn đáp lại anh.

Thẩm Trì bước vài bước về phía phòng tắm, rồi quay đầu lại: “Ban đêm đừng trở mình lộn xộn, ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh.”

Người trên giường vẫn không lên tiếng.

Lúc anh từ phòng tắm đi ra, gối và chăn của mình không thấy đâu, sau đó mới phát hiện đã bị chuyển sang giường phụ bên cạnh.

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Trì bị đánh thức bởi cuộc gọi của thư ký.

Mở mắt ra là rèm cửa và ghế sofa lạ hoắc, anh mất vài giây mới nhớ ra mình ngủ ở phòng phụ.

“Chuyện gì thế?”

Thư ký: “Mẫu xe cao cấp của Khôn Thần lên hot search rồi, ‘Thâm An Sao Vật’ nửa đêm đăng bài đánh giá, kèm theo hai video đánh giá trải nghiệm thực tế.”

Thông thường loại tin này không đến mức phải làm phiền sếp từ sáng sớm, nhưng lần này khác, đang đúng lúc đấu trực tiếp với Khôn Thần, mà sếp lại dặn phải chú ý từng chi tiết.

“Hôm nay là lễ ra mắt dòng kun, vậy mà Khôn Thần lại cho mẫu xe cao cấp chiếm top hot search à?”

“Vâng, có ba từ khóa hot search, đều liên quan đến mẫu xe do Lộ Trình làm đại diện.”

Thẩm Trì lập tức tỉnh táo hẳn: “Biết rồi.”

Cúp máy, anh gạt chăn ngồi dậy.

Mở điện thoại lên, bài đánh giá của ‘Thâm An Sao Vật’ đã leo thẳng lên đầu bảng hot search. Thông thường, những chủ đề này chỉ dân mê xe mới quan tâm, phần lớn người dùng chỉ lướt qua, nhưng hôm nay thì khác.

Trong thời gian ở ngoài thành phố, ‘Thâm An Sao Vật’ đã liên tục thực nghiệm chiếc xe cao cấp của Khôn Thần.

Anh ta chạy từ Bắc vào Nam, băng qua nhiều tỉnh thành, thử nghiệm đủ loại điều kiện đường sá. Từ thành thị đến nông thôn, từ ban ngày đến đêm khuya, từ nắng ráo đến mưa lớn, tất cả đều được kiểm tra thực tế.

Một đoạn video hành trình đăng trên Weibo ghi lại cảnh anh ta gặp mưa lớn bất ngờ trên đường núi ở miền Nam đầu tháng sáu.

Hôm đó trời mưa xối xả, không có đèn đường, khi rẽ, một chiếc xe ba bánh đi ngược chiều đột ngột xuất hiện. Người lái xe ba bánh bị chói mắt bởi đèn xe nên nhất thời không nhìn rõ đường, hoảng loạn không biết né sang đâu.

Vì mưa lớn làm giảm tầm nhìn, anh cũng không kịp nhận ra có xe phía trước, hệ thống hỗ trợ lái thông minh đã kịp thời phát cảnh báo, thấy anh chưa phản ứng né tránh, lúc này hệ thống lập tức can thiệp, đánh lái gấp, xe ba bánh sượt qua thân xe mà không va chạm.

Một phen hú vía, tai nạn đã được ngăn chặn.

Ngay cả ‘Thâm An Sao Vật’ cũng không ngờ trong điều kiện thời tiết và địa hình cực đoan như vậy, mô hình trí tuệ nhân tạo hỗ trợ lái lại có khả năng ứng biến tốt đến thế.

“Chạy vài nghìn cây số, bây giờ tôi hoàn toàn tin rằng Khôn Thần thật sự đầu tư tiền vào hệ thống bảo đảm an toàn. Ngay cả dữ liệu trong tình huống khắc nghiệt như vậy mà họ cũng có, hệ số an toàn đúng là không chê vào đâu được.” Thâm An Sao Vật kết luận trong phần cuối video.

Sau khi mẫu xe cao cấp này của Khôn Thần ra mắt, doanh số khá ảm đạm, một phần nguyên nhân là do các tính năng tiện lợi không nhiều bằng Nhuệ Trì, cũng không gần gũi với người dùng như Nhuệ Trì.

Khi ấy, Khôn Thần quyết giữ nguyên tắc đặt an toàn lên hàng đầu, thậm chí hy sinh những tính năng bắt mắt để đổi lấy độ an toàn và không gian thoải mái.

“An toàn – Tối giản – Chất lượng – Phong cách” là định vị mà cấp quản lý cao của Khôn Thần dành cho mẫu xe này.

Việc chọn Lộ Trình làm gương mặt đại diện cũng vì khí chất của anh rất phù hợp với tinh thần mà chiếc xe hướng tới.

‘Thâm An Sao Vật’ viết trên bài đánh giá: [Chạy cả nghìn cây số, quảng cáo đúng như lời, không chút phóng đại.]

Đồng thời lọt top hot search, còn có bản ghi chép thực tế suốt hai mươi ngày qua của những chủ sở hữu xe cao cấp *****ên kể từ khi Khôn Thần tổ chức buổi họp báo ra mắt.

Từ khoá trên bảng hot search thứ ba về Khôn Thần là: #Bảo sao tăng giá#.

Trong thời điểm dòng xe cao cấp bị Nhuệ Trì chèn ép tới mức chẳng còn lấy một kẽ hở để tồn tại, không những không hạ giá mà còn tăng thêm 5%. 

Chất lượng vượt trội cùng hệ thống hỗ trợ lái thông minh hiện đại bậc nhất trên thị trường chính là lý do khiến Chu Thời Diệc kiên quyết không giảm giá.

Mười giờ sáng, studio của Lộ Trình công bố lịch trình, anh sẽ xuất hiện tại Triển lãm ô tô Thượng Hải để ủng hộ thương hiệu mình đại diện. Nhờ vậy, độ nóng của dòng xe cao cấp Khôn Thần tiếp tục lập đỉnh.

Buổi chiều, một cư dân mạng đăng bài rằng: mẫu xe do Lộ Trình làm đại diện đã có đơn đặt hàng kín tới cuối năm, lo rằng Khôn Thần sẽ còn tiếp tục tăng giá.

Sự bùng nổ của dòng xe cao cấp cũng kéo theo lượng truy cập khủng cho dòng kun, vì dòng kun sử dụng cùng hệ thống hỗ trợ lái thông minh.

Tại buổi họp báo, số lượng đơn đặt hàng của dòng kun vượt gấp đôi dự kiến.

Vài giờ trôi qua, khóe miệng của Đỗ Tổng vẫn chưa hạ xuống, ngay cả khi ăn cơm cũng cười đến không khép miệng nổi. 

Hơn hai mươi ngày qua ông gần như không thể ngủ ngon, hôm nay cuối cùng cũng gạt mây thấy nắng, thở phào nhẹ nhõm.

Chu Thời Diệc lấy mẫu xe cao cấp làm đòn bẩy cho buổi ra mắt dòng kun, quyết chiến với Nhuệ Trì, điều này vượt ngoài dự đoán của Thẩm Trì.

Buổi ra mắt của Nhuệ Trì hôm nay nhìn chung cũng thành công, doanh số vượt kỳ vọng. Thế nhưng, trận địa dư luận thất thủ, doanh số dòng xe cao cấp của Khôn Thần hồi sinh từ đáy vực, với Thẩm Trì, không thắng tức là thua.

Anh ta gửi tin nhắn cho vợ: [Chúc mừng!]

Hôm qua vợ anh ta mua toàn bộ cổ phiếu Khôn Thần, hôm nay giá cổ phiếu tăng vọt 8%.

Trương Nặc Hứa: [Có muốn mua cùng em không?]

Thẩm Trì: “…”

Anh ta khoá màn hình, ném điện thoại sang một bên.

Ba giờ chiều, khi kết thúc phiên giao dịch, cổ phiếu Khôn Thần tăng 8.89%.

“Cuối cùng cũng lấy lại thể diện rồi!” 

Đỗ Tổng nâng cốc nước chúc mừng Chu Thời Diệc.

Họ bận đến tận giờ mới ăn trưa, đặt cơm hộp tới công ty. Tâm trạng phơi phới, ăn cơm hộp cũng thấy ngon hơn hẳn thường ngày.

“Biết cậu đã mời bên ‘Thâm An Sao Vật’ đánh giá từ sớm thì tôi đã yên tâm rồi.” Đỗ Tổng nâng ly như thể nâng rượu, cụng cốc rồi uống một hơi cạn sạch, “Mà sao đến cả tôi cũng giấu?”

Chu Thời Diệc đáp: “Cháu không mời.”

Đỗ Tổng sững lại: “Vậy là ai?”

Chu Thời Diệc cũng không biết, đến giờ vẫn chưa đoán ra là ai âm thầm giúp đỡ.

Ghi chép thực tế từ những chủ xe *****ên và việc Lộ Trình xuất hiện tại triển lãm xe là do anh sắp xếp. Nhưng từ khóa của “Thâm An Sao Vật” trên hot search thì không phải.

Đỗ Tổng nói: “Không thể nào là cậu ấy chủ động chạy thử, vài nghìn cây số lận, từ Bắc Thành lái xuống Hải Thành, còn vòng qua đường khác.” Ông nhớ lại lời của giám đốc Marketing trong cuộc họp tối qua: Thâm An Sao Vật đang lái thử giúp bạn.

“Bạn của người đó chắc chắn không phải chủ xe bình thường.”

Chu Thời Diệc: “Cháu sẽ cho người đi hỏi.”

Chưa kịp chi người đi hỏi, chính chủ xe đã gửi tin nhắn đến: [Chúc mừng nhé! Rảnh nhớ mời em một chầu nha ]

Chu Thời Diệc nhắn cho Quý Phồn Tinh: [Người đánh giá xe là do em mời à?]

Quý Phồn Tinh: [Vâng. Em quen anh ấy, nên đưa luôn xe mới cho anh ấy chạy thử. Em nói trước rồi, khen chê gì cũng được, không miễn cưỡng anh ấy phải đánh giá tốt, vậy nên anh ấy mới chịu chạy đường xa vậy.]

[Đánh giá về xe của anh ấy rất cao, điểm chưa ổn cũng ghi lại rồi, đợi anh ấy chỉnh sửa xong em gửi cho anh.]

[Em biết kiểu gì anh cũng tra ra, nên chủ động nói luôn cho nhanh.]

Chu Thời Diệc không ngờ lại là Quý Phồn Tinh ra tay giúp đỡ: [Cảm ơn em.]

Quý Phồn Tinh: [Khách sáo rồi, anh đã giúp em thực hiện ước mơ bao năm, em còn chẳng khách sáo với anh. Xem như món quà cưới muộn em tặng anh và Chung Ức.]

Quý Phồn Tinh: [Lên hot search có công giúp đỡ của chị Sầm nữa, nhớ gửi lời xin lỗi tới Chung Ức và thím ba.]

Chị Sầm có nhiều nguồn truyền thông trong tay, hiệu quả rõ rệt tức thì.

[Chị ấy nói từng bị một câu nói của anh chạm đến.]

Chu Thời Diệc: [Câu nào?]

Quý Phồn Tinh nghĩ một lát rồi truyền đạt lại đại ý.

Chu Thời Diệc nhớ ra, hôm đó ở phòng khách quý phía sau hậu trường buổi họp báo, anh đã nói với chị Sầm: “Tôi vốn không định so đo với chị, đứng vững trong giới như vậy chẳng dễ dàng gì, chị có cách sinh tồn của chị.”

Quý Phồn Tinh: [Chị Sầm nói, không ngờ anh lại hiểu được, chị ấy đứng vững trong giới như vậy chẳng dễ dàng gì, và anh rất thông cảm cho cách sinh tồn của chị ấy, không cố ý làm khó.]

Chu Thời Diệc vừa nhắn lại cho Quý Phồn Tinh thì điện thoại bố anh gọi tới.

Hôm qua Chu Vân Liêm còn lo lắng cho buổi họp báo của Khôn Thần, sợ con trai quá mạo hiểm, ai ngờ lại xoay chuyển cục diện ngoạn mục.

Điều nên khen thì không hề tiếc lời: “Mới tiếp quản Khôn Thần chưa đầy ba tháng mà đã đạt thành tích như vậy, không đơn giản.”

“Đúng rồi,” Ông chuyển chủ đề, “mẹ con tạm thời đồng ý không ly hôn nữa, bố bảo nếu ly hôn sẽ ảnh hưởng tới giá cổ phiếu, bà ấy nghe lọt tai rồi.”

Chu Thời Diệc: “….”

Dùng cả chiêu này, anh đúng là cạn lời.

Chu Vân Liêm quay lại chủ đề chính: “Cạnh tranh với Nhuệ Trì chưa thể lơi là, Thẩm Trì xưa nay không dễ chịu thua. Tháng sau triển lãm xe, Nhuệ Trì chắc chắn sẽ ra mẫu mới, Khôn Thần ta thì không.”

Chu Thời Diệc: “Con biết.”

Về mặt marketing, khoảng cách giữa Khôn Thần với Nhuệ Trì, anh sẽ nghĩ cách bù vào.

Kết thúc cuộc gọi với bố, anh dặn dò Đỗ Tổng ở phía đối diện: “Tổng hợp toàn bộ góp ý và đề xuất từ nhóm chủ xe *****ên, chuyển thành văn bản, buổi họp tuần sau chúng ta sẽ thảo luận.”

Đỗ Tổng: “Tuần sau không phải cậu chuyển sang làm việc tại khu văn phòng bên Kinh Hoà sao? Thảo luận online chứ?”

Chu Thời Diệc: “Tuỳ mọi người, cháu đều được.”

Anh bảo Đỗ Tổng nếu chiều nay có việc gấp thì cứ trực tiếp tìm Chiêm Lương, bản thân gần như thức trắng đêm, cần tranh thủ ngủ bù một chút.

Đã cả tuần không có thời gian nghỉ trưa, phòng nghỉ cũng cả tuần rồi chưa ghé vào.

Chu Thời Diệc kéo rèm vào, tắm qua loa rồi nằm xuống giường, lúc này cả người mới dần thư giãn.

Vừa nhắm mắt, không hiểu sao lại nhớ tới bản giám định trang sức.

Rồi lại nhớ tới việc tối qua Chung Ức đã từng đến.

Cơn buồn ngủ lập tức tan biến, anh bật đèn cây lên, rời giường.

Anh kéo rèm cửa bên bàn làm việc sang một bên, ánh nắng chói chang lập tức tràn vào phòng nghỉ.

Không thấy bản giám định đâu, dưới chồng tài liệu, một tờ giấy hiện ra.

Chu Thời Diệc rút ra, trên đó là dòng chữ dứt khoát bay bổng:

[Bản giám định trang sức]

Bà xã để lại.

Bình Luận (0)
Comment