Chu Thời Diệc vừa xem [Bản giám định], vừa cầm điện thoại lên.
[Không phải viết bay bổng thì viết giống chữ anh, không còn viết giống như trước nữa rồi.] Gõ xong tin nhắn, anh gửi cho Chung Ức.
Nét chữ của cô vốn phóng khoáng, tự nhiên nhưng vẫn mang theo vẻ mềm mại.
Đã có một thời gian, ngày nào cô cũng bắt chước kiểu chữ rồng bay phượng múa của anh, học đến độ giống bốn, năm phần.
Ba năm trôi qua, gần như chẳng còn chút dấu vết nào của nét chữ anh nữa.
Hai phút trôi qua, Chung Ức vẫn chưa trả lời.
Có lẽ cô đang bận.
Cũng có thể là cố tình không đọc.
Chu Thời Diệc nhắn tiếp: [Sau này thứ bảy hoặc chủ nhật nếu được nghỉ, anh luyện chữ cùng em.]
Chung Ức trả lời: [Không có thời gian. Chiều thứ bảy phải qua chỗ Diêm Đình Lâm học mất rồi.]
Chu Thời Diệc hỏi: [Học gì?]
Chung Ức đáp: [Thiết kế chip. Anh ấy bảo anh cũng qua nghe giảng cùng.]
Chu Thời Diệc chẳng cần nghĩ: [Anh không đi đâu, qua đấy thể nào cũng thành chân sai vặt.]
Chung Ức cười: [Việc vặt để em làm cho.]
Chu Thời Diệc: [Lấy giấy giám định của anh rồi thấy áy náy đúng không? Đã bảo đừng em tò mò, em vẫn không chịu nghe.]
Chung Ức hỏi ngược lại: [Em chỉ muốn xem phòng nghỉ của anh thế nào, vừa hay nhìn thấy. Là anh không cất cẩn thận.]
Chu Thời Diệc thuận theo: [Đúng là anh không cất kỹ.]
Anh chẳng ngờ cô đang bận tối mắt vì dự án mà vẫn ghé qua thăm anh.
Chung Ức hỏi: [Thật sự không giống chữ anh à? Em thấy giống mà.]
Chu Thời Diệc nhìn lại tờ giấy trong tay: [Không giống như trước nữa.]
Anh gập tờ [Bản giám định] lại, đặt lên trên cùng chồng tài liệu: [Không giống cũng phải, lâu rồi không luyện, ba năm qua em có luyện viết kiểu chữ này nữa đâu.]
Anh lại nói: [Bây giờ anh qua chỗ em.]
Chung Ức liếc nhìn đồng hồ, chưa đến ba giờ năm mươi, mà trước mười giờ tối cô chắc chắn không thể tan làm.
[Anh qua sớm thế làm gì? Không bận à?]
Chu Thời Diệc đáp: [Em nghĩ anh làm gì được? Qua thăm em.]
Anh nói thêm: [Anh không bận. Trả anh bản gốc giấy giám định đi, để ở chỗ em, em cứ nhìn là lại thấy áy náy.]
Chung Ức đùa: [Biết ngay là anh đến để lấy lại giấy giám định, chứ không phải vì muốn gặp em.]
Chu Thời Diệc: [Đừng đánh trống lảng. Em mà còn tránh né, anh cũng vẫn lấy lại.]
Chung Ức: [Vậy đem “Bản giám định của em qua đổi đi.”
Chu Thời Diệc không ngủ bù nữa, mang theo tờ “Bản giám định trang sức” viết tay, đến khu văn phòng của Kinh Hoà.
Chung Ức đặt điện thoại xuống, vừa định đi lấy một cốc cà phê cho tỉnh táo thì trợ lý của Ninh Khuyết gõ cửa bước vào, từ xa đã thoang thoảng hương cà phê đậm đặc.
“Chung tổng, mang trà chiều đến cho chị.”
Một ly cà phê, hai miếng bánh ngọt.
“Cảm ơn, tôi đang đói bụng.”
“Không có gì ạ.” Trợ lý thấy bữa trưa cô ăn ít, nên lấy thêm một miếng bánh nữa.
Lúc ăn trưa, Chung Ức vẫn đang chăm chú theo dõi buổi họp báo, chẳng buồn ăn uống.
Giờ mọi chuyện đã đâu vào đấy, cô bỗng thấy vừa đói vừa mệt.
Nếu bây giờ gục xuống bàn chắc ngủ ngay được.
Cô đang ăn bánh thì Ninh Khuyết gõ cửa bước vào.
Toàn bộ buổi họp báo của Khôn Thần và Nhuệ Trì anh đều theo dõi sát sao, kể cả đoạn video “Thâm An Sao Vật” ghi lại tình huống lái xe. Hệ thống hỗ trợ lái thông minh có thể can thiệp kịp thời, cưỡng chế tiếp quản tay lái, tránh được một vụ tai nạn, về mặt an toàn đã được xem là xuất sắc.
“Trừ việc can thiệp vào tay lái, làm sao khi cảm biến phát hiện xe ngược chiều, đồng thời cũng có thể phanh gấp và chuyển đổi đèn pha, là điều chúng ta cần tính đến.”
Chung Ức: “Trùng hợp thật, em cũng vừa nghĩ đến vấn đề đó.”
Nếu có thể phanh gấp và bật đèn đúng lúc, thì sẽ giúp xe ngược chiều có thêm thời gian phản ứng,
Hai bên cùng nhường đường, độ an toàn sẽ tăng gấp đôi.
Từ lúc phát hiện xe ngược chiều, đến lúc ra lệnh và thực thi mệnh lệnh, cùng lắm chỉ có một giây, thậm chí còn ngắn hơn.
Điều đó đồng nghĩa với việc hệ thống cảm biến các đường truyền không được phép có bất kỳ độ trễ nào trong xử lý dữ liệu.
Ninh Khuyết nói: “Nút thắt này hiện tại chưa có đội nào giải được.”
Chung Ức tự tin mình có thể vượt qua, nhưng trước mắt vướng mắc ở chỗ: “Bên chip không thể hỗ trợ khả năng tính toán siêu lớn.”
Ninh Khuyết đáp: “Chờ đến buổi họp tuần sau xem Diêm Đình Lâm giải quyết vấn đề lập trình thế nào.”
Với công nghệ hiện tại, muốn giữ lại 20% phần có thể lập trình, thực sự rất khó.
Chung Ức vừa ăn bánh, vừa trầm ngâm suy nghĩ.
Ninh Khuyết nhìn hai miếng bánh trong đĩa của cô: “Trưa nay không ăn gì à?”
“Em cũng không ăn gì cả.” Chung Ức hỏi anh trưa ăn ở nhà ăn nào, vì không thấy anh.
“Đi sang nhà ăn khu phía Tây ăn ké.”
“Dùng ké thẻ của Diêm Đình Lâm à?”
“Ừ, cậu ta còn nhiều tiền trong thẻ. Dùng của cậu ta thì tiết kiệm được tiền của mình.”
Chung Ức: “…”
Chỉ vì muốn tiết kiệm tiền một bữa cơm mà chịu đi xa vậy.
“Ngày nào anh cũng dùng thẻ của Diêm Đình Lâm, thế tiền ăn trong thẻ mình giữ lại làm gì? Cũng không sinh lời gì được.”
Thẻ ăn cơm vốn không thể quy đổi thành tiền mặt, huống chi mỗi tháng anh nhận phụ cấp ăn uống cũng chẳng kém gì Diêm Đình Lâm.
Ninh Khuyết đáp: “Giữ lại để sau này mua thêm đồ ăn cho bọn em không tốt sao? Lần sau có tăng ca, đội của cậu ta ăn cơm hộp, còn chúng ta ăn món Tây.”
Chung Ức bật cười: “Thế thì đừng để Diêm Đình Lâm biết.”
Ninh Khuyết đứng dậy: “Hôm nay em tan làm sớm đi, việc điều chỉnh tham số để anh làm.”
“Không cần đâu.”
Cô vẫn còn cố được.
Ninh Khuyết rời đi, văn phòng lại trở nên yên tĩnh.
Chung Ức vừa uống trà chiều, vừa xem lại video thử xe của “Thâm An Sao Vật” trước đây.
Dấu chân anh ấy trải khắp thế giới, dường như không nơi nào anh chưa từng đến.
Tất cả các tỉnh thành trong nước, anh cũng đều đã đi qua.
“Thâm An Sao Vật” từng lập nhiều kỷ lục Guinness, chạy trên băng tuyết âm hàng chục độ, chinh phục cả những con đường núi ở độ cao kỷ lục.
Anh ấy là người luôn trải nghiệm một cách nghiêm túc rồi ghi chép lại cẩn thận.
Những tình huống cực đoan mà “Thâm An Sao Vật” từng gặp, còn có giá trị tham khảo hơn cả dữ liệu lớn mà cô thu thập được.
Chung Ức gửi tin nhắn cho Chu Thời Diệc: [Bên anh mời “Thâm An Sao Vật” làm đánh giá, chắc quan hệ cũng không tồi đúng không?]
Chu Thời Diệc: [Không quen. Là bạn của Quý Phồn Tinh.]
Anh hỏi tiếp: [Em muốn nói chuyện với cậu ấy à?]
Chung Ức: [Nếu tiện thì tốt quá. Dữ liệu của anh ấy khá hữu ích với em.]
Chu Thời Diệc: [Để anh bảo Quý Phồn Tinh sắp xếp, tiện thể mời họ ăn bữa cơm.]
Chung Ức: [OK]
Ăn xong bánh, Chung Ức không nghỉ ngơi mà lại tiếp tục làm việc.
Cô hoàn toàn chìm đắm trong đống mã code, đến khi Chu Thời Diệc gõ cửa bước vào, cô vẫn không hề hay biết.
Chu Thời Diệc khẽ khàng khép cửa lại, ánh mắt cô vẫn di chuyển qua lại giữa ba màn hình trước mặt, hoàn toàn không nhận ra có người vào.
Lúc nãy anh đi qua khu làm việc mở, cũng chẳng có mấy người để ý đến anh.
Anh chợt nhớ tới lời của Mẫn Đình, nói rằng anh cứ đến toà nhà thuật toán là sẽ ảnh hưởng đến công việc của Chung Ức.
Lúc dập máy, Mẫn Đình còn buông thêm một câu: Nếu thật sự không có gì làm, thì đi xem thử Thẩm Trì, cậu ta đang rất cần được quan tâm.
Thấy Chung Ức mãi vẫn không phát hiện ra mình, Chu Thời Diệc lặng lẽ rời đi.
Văn phòng tạm thời mà Kinh Hoà bố trí cho anh, đến giờ anh vẫn chưa tới xem.
Tại khu thang máy tầng 1 của tòa nhà chip, Chu Thời Diệc gặp Đường Nặc Doãn đang từ phòng thí nghiệm quay về, cô đang nhíu mày suy nghĩ điều gì đó, mãi đến khi tới gần mới nhìn thấy anh.
“Chào Chu Tổng.” Cô vội vàng chào.
Chu Thời Diệc gật đầu.
Cửa thang máy mở, cả hai cùng bước vào.
Anh bấm tầng 10, hỏi Đường Nặc Doãn: “Cô lên tầng mấy?”
“Tầng 8. Cảm ơn Chu Tổng.”
Con số may mắn hiện giờ của Diêm Đình Lâm là 9, trước kia là 10.
Năm đó anh ta cố tình chọn ngày mồng 10 để xin WeChat của Chung Ức, bị từ chối xong liền đổi số may mắn.
Chu Thời Diệc vốn không tin vào mấy chuyện này, nhưng có một điều anh rất kiêng, đó là ngày 22 tháng 3.
“Chu Tổng, chuyện đơn chip, chi phí sản xuất không thể tăng chút nào sao?” Đường Nặc Doãn vẫn muốn tranh thủ cơ hội.
Nếu Khôn Thần cho phép chi phí tăng lên một chút, thì hoàn toàn có thể để ra 10% cho phần có thể lập trình.
Còn 20%, thì khỏi phải nghĩ đến.
Chu Thời Diệc nghiêng đầu: “Chẳng phải đã nói trong cuộc họp rồi sao? Không cân nhắc tăng thêm.”
Thang máy dừng ở tầng 8, không còn kịp nói thêm gì nữa, Đường Nặc Doãn đành gật đầu.
Cô cũng muốn đáp ứng yêu cầu của Chung Ức, nhưng lực bất tòng tâm.
Thang máy tiếp tục lên tầng, Chu Thời Diệc bước ra ở tầng 10.
Phòng làm việc được bố trí tạm đúng là tạm thật, bên trong chỉ có một bàn làm việc và một chiếc sofa, ngoài ra không có gì thêm.
Anh nhắn cho Chiêm Lương: [Chọn một bộ bàn ghế văn phòng gửi đến khu làm việc tại Kinh Hoà.]
Chiêm Lương hỏi rõ: [Là chọn cho Chung Tổng hay Diêm Tổng ạ?]
Chu Thời Diệc: [Chọn cho tôi.]
“…”
Chiêm Lương hiểu lầm ý của sếp.
Lúc này Chu Thời Diệc mới nhớ ra, anh chỉ mới nói về việc đến khu này làm việc với Đỗ Tổng mà quên thông báo cho trợ lý.
[Từ tuần sau tôi sẽ đến Kinh Hoà làm việc.]
Anh lại liếc câu trả lời của trợ lý, dặn dò: [Chọn hai bộ đi, chọn cho Diêm Đình Lâm một bộ.]
Như vậy thì Diêm Đình Lâm sẽ không thể lấy lý do là nội thất phòng làm việc của anh tốt mà thường xuyên đi lên.
Chu Thời DIệc mở cửa sổ, tiếng nhạc jazz từ dưới lầu truyền đến.
Bản nhạc này anh nghe rất quen, là một bài mà Diêm Đình Lâm nhất định phải nghe ở giai đoạn đầu khi thiết kế, đặc biệt là khi gặp bế tắc trong suy nghĩ.
Chu Thời Diệc đóng cửa sổ, rồi xuống lầu.
Diêm Đình Lâm đang uống cà phê đá, mặt đối diện với màn hình máy tính, có vẻ như đang mải mê suy nghĩ.
Chu Thời Diệc ngồi xuống chiếc ghế đối diện, trên bàn có nước, anh thuận tay mở một chai.
Diêm Đình Lâm hoàn hồn, dựa lưng vào ghế: “Cậu cố gắng đừng vào văn phòng tôi, ảnh hưởng đến phong thủy.”
Chu Thời Diệc nhẹ nhàng ngẩng đầu, uống hai ngụm nước rồi từ từ vặn chặt nắp chai: “Có vẻ như cậu còn phải cố gắng nhiều, nếu không thì sẽ giống tôi, ngày nào cũng than thở về mọi chuyện.”
“Ha ha.”
Diêm Đình Lâm điều chỉnh cho nhạc nhỏ đi, “Biết là hôm nay cậu vui vẻ tự hào rồi. Trận hôm nay với Thẩm Trì, cậu đã dùng hết mọi chiêu trò rồi, tiếp theo sẽ dùng chiêu gì để đối phó với cậu ta?”
Chu Thời Diệc: “Làm sao cậu biết biết Thẩm Trì chưa dùng hết chiêu?”
“Nhuệ Trì vẫn còn xe mới chưa công bố.”
“Không ảnh hưởng.”
Cuộc chiến giá cả này, anh nhất định phải thắng.
Anh nhìn Diêm Đình Lâm: “Nghe bài nhạc này, cậu đang nghĩ cách vượt qua giới hạn không gian vật lý đúng không?”
Diêm Đình Lâm uống một ngụm cà phê: “Bí mật kinh doanh.”
Chu Thời Diệc: “Bí mật kinh doanh có nghĩa là…cậu vẫn chưa nghĩ ra cách đột phá, phải không?”
Diêm Đình Lâm bật cười, chỉ tay ra cửa.
Anh ta phải đổi nhạc rồi, Chu Thời Diệc biết rõ danh sách bài hát của anh ta, luôn chọn những lúc anh ta bị mắc kẹt trong suy nghĩ để đến chọc, khiến tài ăn nói không thể phát huy tốt được.
Vượt qua giới hạn không gian vật lý đòi hỏi rất cao vật liệu, Chu Thời Diệc nói: “Cần vật liệu gì, tôi sẽ giải quyết.”
Anh ở lại thêm nửa giờ, rồi rời khỏi tòa nhà chip, quay lại bên thuật toán.
Chung Ức vẫn ở trong trạng thái khi anh rời đi, thời gian như ngừng lại đối với cô, hơn một giờ trôi qua mà cô không hề hay biết.
Chu Thời Diệc không làm phiền cô, anh ngồi ở khu vực nghỉ ngơi bên ngoài xử lý email.
Cho đến khi trời bắt đầu tối, Chung Ức cảm thấy đói, mới ngẩng đầu khỏi màn hình máy tính.
[Sao anh vẫn chưa đến vậy?] Cô nhanh chóng nhắn hỏi.
Chu Thời Diệc: [Em nghĩ sao anh vẫn chưa đến?]
Chung Ức mệt đến mức đầu óc không thể xoay chuyển được, uống một ngụm nước để tỉnh táo.
[Anh đã đến từ sớm rồi à?]
Anh không trả lời nữa, nhưng tiếng bước chân vang lên ở cửa.
Chung Ức ngẩng đầu lên, người đàn ông không biết từ lúc nào đã thay một chiếc áo sơ mi đen, sáng nay khi rời nhà tham dự buổi công bố xe, anh vẫn mặc áo sơ mi trắng và vest màu tối.
Chu Thời Diệc đẩy tờ giấy “Bản giám định trang sức” viết tay về phía cô, giơ tay ra hiệu cô đưa bản gốc cho anh.
Chung Ức giả vờ không hiểu, đưa tay vào tay anh.
Chu Thời Diệc hiếm khi cười, nắm lấy tay cô: “Đưa giấy giám định cho anh.”
Chung Ức chỉ vào chiếc túi vải của mình, ra hiệu anh tự lấy.
Chiếc túi nằm trên sofa, Chu Thời Diệc đi đến, cúi xuống mở túi, vừa mới lấy ra thì Chung Ức đã ôm lấy anh từ phía sau.
“Lúc ấy anh đặt nhẫn là muốn làm hòa và kết hôn với em à?”
“Ừ.”
Chung Ức khoá tay vào nhau, ôm lấy vòng eo anh, áp mặt vào lưng anh: “Sau khi chúng ta chia tay, em luôn nghĩ về anh.”
Chu Thời Diệc quay đầu lại, không nhìn thấy cô: “Luôn nghĩ về anh, giờ sao lại lạnh nhạt với anh như vậy?”
“Không lạnh nhạt.”
“Vậy có lẽ em đã quên, trước kia em ở trước mặt anh như thế nào rồi.”
Chung Ức sao có thể quên được.
“Em viết không còn giống nét chữ của anh thật à?” Cô ấy chuyển sang chủ đề khác.
Chu Thời Diệc không trả lời câu hỏi: “Anh viết cho em xem.”
Chung Ức buông tay anh ra, rút ra một cây bút bi từ trong hộp bút và đưa cho anh.
Chu Thời Diệc viết lại ngay dưới dòng chữ của cô, còn viết thêm mấy chữ “Bà xã để lại” ở đó.
So trực tiếp như vậy, Chung Ức nhận ra sự khác biệt, không chỉ về hình thái mà cả kiểu chữ cũng khác
Chu Thời Diệc đóng nắp bút lại: “Chúng ta đi ăn cơm ở nhà ăn hay về nhà?”
Chung Ức buổi chiều còn kiên quyết nói với Ninh Khuyết là không cần phải về sớm nghỉ ngơi, nhưng giờ đây cơ thể cảm thấy mệt mỏi không chịu được nữa.
Cô tắt máy tính: “Về nhà ngủ bù.”
Vì họp báo ra mắt mô hình lái thông minh và dòng sản phẩm Kun, cả hai gần đây đều không ngủ đủ.
Trên đường về nhà, Chung Ức nhìn vào biển chỉ đường ngoài cửa sổ, bỗng nhiên quay lại nói với anh: “Giờ em về nhà không cần dùng định vị nữa.”
Chu Thời Diệc không nói gì, đưa tay về phía cô.
Chung Ức nắm lấy tay anh, vu.ốt ve những khớp xương rõ ràng của anh, trong lòng nghĩ, sao bàn tay của người đàn ông lại quyến rũ đến thế.
Điện thoại của Chu Thời Diệc rung lên, Quý Phồn Tinh cuối cùng cũng đã trả lời tin nhắn của anh.
Chiều nay anh nhờ cô ấy giúp đỡ, giới thiệu “Thâm An Sao Vật” cho Chung Ức.
Quý Phồn Tinh: [Em sẽ cố gắng, không biết anh ấy có đồng ý không, với anh ấy thì em chẳng có gì đặc biệt cả. Thiệu Tân An ấy, để em giải thích, anh ấy là người sau khi khiến em phiền lòng, đã hút thuốc hai tháng. Anh có thể tưởng tượng ra được tính cách của anh ấy rồi chứ?]
Chu Thời Diệc ngạc nhiên: [Em vì anh ta mà hút thuốc?]
Quý Phồn Tinh: [Ừm.]
Cô ấy không nói thêm, mà quay sang hỏi: [Còn anh thì sao? Anh đã bỏ thuốc hẳn rồi đúng không?]
Chu Thời Diệc: [Anh đã bỏ thuốc rồi.]
Kể từ khi Chung Ức chuyển đến căn nhà cưới, anh chưa bao giờ hút thuốc nữa.
Quý Phồn Tinh: [Thỉnh thoảng vẫn muốn hút thuốc, nhưng nhịn được, không hút.]
Chu Thời Diệc: [Anh tưởng hai người chỉ là bạn bình thường thôi mà. Em không cần phải liên lạc với cậu ấy nữa, để anh tìm người khác kết nối.]
Quý Phồn Tinh: [Không sao đâu, em đã nhắn tin cho anh ấy rồi, có thể đang thử nghiệm, chưa thấy trả lời.]
Kết thúc cuộc trò chuyện, Chu Thời Diệc nghiêng đầu nhìn, Chung Ức đã ngủ thiếp đi trên ghế.
Nhưng cô vẫn nắm chặt tay anh.
Anh nhớ lại hôm đăng ký kết hôn, cô đã ngủ trong xe, khi tỉnh dậy, liền nắm lấy cánh tay anh.
Đến giờ, anh vẫn không biết lúc đó cô đã mơ thấy cơn ác mộng gì.
Chung Ức ngủ suốt cho đến khi về đến nhà mới tỉnh lại.
Chiều nay cô có ăn hai miếng bánh ngọt nên giờ cũng không đói lắm, buổi tối không ăn cơm, lên lầu tắm xong liền ngã xuống giường.
Khôn Thần đã vực lại được, trái tim cô cuối cùng cũng yên tâm.
Khi tim đã yên, lại cảm thấy kiệt sức.
Chu Thời Diệc tối nay không có tăng ca, tắm xong thì tắt đèn phòng ngủ.
Chung Ức gối lên gối của anh, mơ màng sắp ngủ thì bị anh ôm vào lòng.
Đây là ngày hai người ngủ sớm nhất từ trước đến nay, chưa đến 9 rưỡi đã tắt đèn.
Chu Thời Diệc hỏi người trong lòng: “Ngày đăng ký kết hôn, em mơ thấy ác mộng gì vậy? Bây giờ có thể nói cho anh biết được không?”
Chung Ức ngẩn người một chút, không ngờ anh vẫn nhớ chuyện nhỏ này.
“Em mơ thấy anh muốn rời đi, em không muốn anh đi, nhưng trong giấc mơ em chưa kịp giơ tay lên thì đã tỉnh dậy rồi.”
May mắn là khi tỉnh dậy, anh vẫn ở bên cạnh.
Chu Thời Diệc cúi xuống tìm môi cô, hôn lên.
Chung Ức nắm chặt dây áo choàng tắm của anh, đáp lại nụ hôn.
Ban đầu chỉ định hôn nhẹ an ủi cô, không biết sao lại động tình.
Chu Thời Diệc định xoay người đặt cô xuống dưới thân, bỗng dừng lại, yết hầu anh cuộn lên xuống.
Đêm hôm tổ chức hôn lễ, cô vô thức nắmlấy anh.
Tối nay, cô chủ động nắm lấy.
Chu Thời Diệc cúi đầu nhìn cô, Chung Ức không tránh ánh mắt anh.
Cuối cùng vẫn không thể chịu đựng được ánh mắt sâu thẳm của anh, hai người nhìn nhau chưa được hai phút, tim đập loạn nhịp, cô vùi vào lòng anh.
Nhưng vẫn nắm chặt lấy, không buông ra.
Chu Thời Diệc chỉ hôn lên tóc mềm mại của cô, không tiếp tục thêm bước nữa.
Lòng bàn tay nóng bỏng
Bàn tay Chung Ức đổ mồ hôi.
“Tối nay em không có sức nữa rồi.”
Chu Thời Diệc bỗng bật cười: “Anh biết mà.”
Anh nắm lấy tay cô, không để cô tiếp tục nắm chặt nữa: “Ngủ đi.”
Chung Ức tựa đầu vào ngực anh, nhắm mắt lại: “Chờ dự án kết thúc, em muốn có con.”
Chu Thời Diệc khàn khàn trả lời: “Được.”
Chung Ức không biết mình đã ngủ lúc nào, khi tỉnh dậy đã là sáng sớm hôm sau.
Ngủ mười tiếng, cuối cùng cũng hồi phục lại được sức lực.
Đến công ty, Ninh Khuyết thông báo với cô rằng mười giờ sẽ có cuộc họp, thảo luận với nhóm chip.
Trước đó đã thống nhất, mỗi tuần họp chung một lần, mà giờ vẫn chưa đến tuần thứ hai.
Chung Ức không khỏi lo lắng: “Có tình huống bất thường nào không?”
“Không rõ, Diêm Đình Lâm thông báo, chỉ nói đừng đến muộn.”
Chung Ức lo lắng nhất là phần mềm thiết kế chip bị chặn, dù là lão đại như Diêm Đình Lâm cũng không làm gì được.
Chưa đến mười giờ, đội thuật toán đã đến đủ, nhóm chip cũng lần lượt đến.
Đường Nặc Doãn theo sau sếp, nghe đồng nghiệp nói, đèn trong văn phòng sếp vẫn sáng suốt đêm, chắc anh đã thức cả đêm.
Hôm nay họp, anh mang theo hai lon cà phê đá.
Cô không dám hỏi, không biết anh có nhận được thông tin nội bộ rằng phần mềm kỹ thuật thiết kế sẽ bị chặn chưa.
Mọi người đến đủ, Diêm Đình Lâm trực tiếp đi vào vấn đề: “Về phần để lại 20% có thể lập trình, ” Nói rồi anh nhìn Chung Ức, “Cứ làm đi.”
Lời vừa dứt, tất cả thành viên trong nhóm chip ngẩn người, nhìn sếp của mình với vẻ không thể tin nổi.
Đường Nặc Doãn nghĩ, cô là người cần hai lon cà phê đá đó hơn.
Chung Ức cũng ngẩn người, trước đó cô đã hoàn toàn không còn hy vọng về việc có thể giữ lại nhiều như vậy.
Cô xác nhận lại: “Thật sự có thể giữ lại 20% sao?”
Diêm Đình Lâm gật đầu: “Đúng.”