Cối Xay Gió Màu Xanh - Mộng Tiêu Nhị

Chương 62

Cuộc họp hôm nay kéo dài chừng nửa tiếng, đến cuối buổi, Diêm Đình Lâm thông báo tuần sau vẫn sẽ tiếp tục tham gia họp tuần với đội thuật toán.

“Giai đoạn thiết kế ban đầu, chúng ta cố gắng thảo luận kỹ lưỡng, kịp thời giải quyết những bất đồng.”

Chung Ức chưa từng thấy buổi họp nào ngắn đến vậy, ngắn như chỉ vỏn vẹn hai phút.

Trái lại, cảm nhận của Đường Nặc Doãn lại hoàn toàn khác, cô như con cá đang bị áp trên chảo nóng, nóng đến mức sắp “cháy khét”.

Chỉ một quyết định của sếp, công việc sắp tới của cô sẽ phải đối mặt với thách thức to lớn, thậm chí là thất bại.

Dù sếp có sắp xếp cho đội chip học thêm kiến thức liên quan đến thuật toán, hai đội vẫn là mỗi người một cảnh, vui buồn khó lòng sẻ chia.

Cô vươn tay lấy một lon cà phê lạnh của sếp, không phải để tỉnh táo, mà là để trấn an tinh thần.

“Phải rồi,” Diêm Đình Lâm hỏi Ninh Khuyết, “Nên Khôn Thần đã xác định xong đội phụ trách kiểm nghiệm mô phỏng chưa?”

Ninh Khuyết đáp: “Chu Thời Diệc đang tiếp xúc với vài đội, tạm thời vẫn chưa chốt được.”

Đội kỹ thuật của Khôn Thần hiện tại đang bận rộn với nhiệm vụ thử nghiệm mẫu xe thế hệ cao cấp tiếp theo, không thể phân bổ đủ nhân lực. Hơn nữa, hệ thống lái tự động hoàn toàn có yêu cầu cao hơn nhiều đối với môi trường mô phỏng kỹ thuật số.

Diêm Đình Lâm hỏi tiếp: “Trong nước, đội nào có trình độ cao nhất?”

Ninh Khuyết đáp: “Chắc chắn là đội của Thiệu Tân An ở Đại học Bắc Thành. Về mảng mô phỏng, kiểm nghiệm và an toàn, nếu họ đứng thứ hai thì không ai dám đứng thứ nhất.”

“Thiệu Tân An?”

“Chính là người làm đánh giá xe với biệt danh *Thâm An Sao Vật*. Đánh giá xe chỉ là sở thích cá nhân của anh ta, thậm chí còn không tính là nghề tay trái. Giờ thì hiểu vì sao anh ta lại có tầm ảnh hưởng lớn đến vậy trong ngành rồi chứ?”

Là phó giáo sư trẻ tuổi nhất, nhóm của anh sở hữu số lượng bằng sáng chế nhiều không kể xiết, không cần nhận quảng cáo từ bất kỳ hãng xe nào.

Anh được ca ngợi là người đánh giá xe có lương tâm nhất trong giới.

“Thiệu Tân An đam mê xe chẳng kém gì anh đam mê chip. Toàn bộ kỳ nghỉ của anh ta đều dành để tự lái xuyên quốc gia và chinh phục kỷ lục Guinness.”

Chung Ức như bừng tỉnh: “Thảo nào anh ấy nhiệt tình ghi lại dữ liệu đến vậy, video phổ cập kiến thức luôn đính kèm thuật ngữ chuyên ngành.”

Hóa ra là dân chuyên thật.

Ninh Khuyết nói: “Chính môi trường mô phỏng kỹ thuật số với độ chính xác cao do cậu ấy xây dựng mới là thứ chúng ta cần.”

Diêm Đình Lâm tỏ ra hứng thú với vị phó giáo sư trẻ này: “Vậy để Chu Thời Diệc đi nói chuyện với anh ta.” 

Mô hình lái tự động đòi hỏi môi trường mô phỏng ở cấp độ hoàn toàn khác với mô hình hỗ trợ lái.

Chỉ khi có đội của Thiệu Tân An đảm bảo an toàn, mô hình lái tự động mới có thể sớm được sản xuất hàng loạt.

Chung Ức nhắc khéo: “Thiệu Tân An đã từ chối khéo rồi.”

“Ý em là sao?” Diêm Đình Lâm uống một ngụm cà phê, “Chu Thời Diệc đã liên hệ với cậu ta rồi à?”

Chung Ức gật đầu: “Chu Thời Diệc nhờ bạn bè giới thiệu, sáng nay Thiệu Tân An đã hồi âm, nói kỳ nghỉ đã có lịch trình, không ở trong nước, đội của anh ta cũng được nghỉ.”

Quý Phồn Tinh gửi ảnh chụp màn hình đoạn trò chuyện cho Chu Thời Diệc, lúc đó cô chỉ lướt qua, cứ nghĩ kỳ nghỉ ý là nghỉ phép thường niên. Giờ mới biết Thiệu Tân An là giảng viên đại học, kỳ nghỉ chính là mấy tháng nghỉ hè.

Ninh Khuyết hỏi: “Cả đội cũng nghỉ hè à?”

Chung Ức không hỏi kỹ: “Chắc vậy.” 

Nếu chỉ nghỉ vài tuần thì đã có người liên hệ rồi.

Câu nói vừa dứt, cả phòng họp đều vô cùng ngưỡng mộ.

Những người trong đội chip đồng loạt nhìn về phía Diêm Đình Lâm.

Diêm Đình Lâm bật cười, đặt lon cà phê xuống: “Chỉ biết so bì kỳ nghỉ với người ta! Mấy điều đáng học hỏi từ người ta thì chẳng ai để tâm.” Anh uống thêm một ngụm, rồi nói: “Đợi đến khi dự án kết thúc suôn sẻ, tôi cho mỗi người hai tháng nghỉ phép có lương.”

“Vãi…!” Có người kích động đến suýt buột miệng chửi thề, “Cảm ơn anh!”

“Sếp, em lại sống rồi! Đừng nói để lại 20% phần có thể lập trình, 30% em cũng chiến được!”

Diêm Đình Lâm nhìn nhân viên của mình: “Sáng nay cậu uống bao nhiêu rượu vậy? Nói năng toàn lời vô nghĩa thế này!”

“Haha!” 

Tiếng cười vang lên khắp phòng họp, chưa bao giờ náo nhiệt như lúc này.

Đường Nặc Doãn đặt lại lon cà phê đá chưa mở về bên tay sếp, cô bỗng cảm thấy bản thân đã ổn định lại rồi.

Đội chip vui vẻ rộn ràng, trong khi đội thuật toán bên kia thì hoàn toàn im lặng.

Ninh Khuyết không chịu nổi những ánh mắt đầy kỳ vọng: “Dự án hoàn thành sẽ thưởng thêm ba tháng lương.”

“Ninh tổng hào phóng quá!” 

Tiếng vỗ tay vang lên đồng loạt.

Ninh Khuyết chẳng ngờ cuộc họp của đội mình lại biến thành đại hội các ông chủ thi đua phúc lợi.

“Ninh tổng, vậy còn nghỉ phép thì sao ạ?”

“Tối đa hai tuần thôi. Bên Diêm tổng đã cho nghỉ tận hai tháng, nếu bên mình nghỉ lâu hơn nữa thì người chạy hết, lãnh đạo cấp cao không phát điên lên mới lạ.”

“Không sao đâu ạ, khu công nghệ mấy vạn người, thiếu mấy trăm người chúng ta, Mẫn tổng cũng không phát hiện ra đâu!”

Phòng họp lại rộ lên cười lớn.

Chờ mọi người yên lặng trở lại, Diêm Đình Lâm tuyên bố kết thúc họp.

“Các cậu đừng vội mừng, dù là tiền thưởng hay nghỉ phép, điều kiện trước tiên là dự án phải thành công.”

Mọi người lập tức phấn chấn tinh thần: “Diêm tổng yên tâm, không vấn đề gì!”

Kết thúc cuộc họp, Chung Ức bắt tay Diêm Đình Lâm: “Cảm ơn anh.”

Diêm Đình Lâm mỉm cười đáp: “Không cần khách sáo. Anh đã nhận lời em thì nhất định phải làm được.” 

Nhưng đây mới chỉ là thiết kế sơ bộ, kết quả cuối cùng thế nào vẫn chưa rõ.

Về lại tòa nhà của đội chip, Diêm Đình Lâm tiếp tục mở cuộc họp nội bộ nhỏ.

Anh không nói nhiều về những khó khăn đang đối mặt, chỉ cần nghĩ tới việc có thể cho mọi người nghỉ phép có lương hai tháng, mức độ thử thách có thể hình dung ra được.

Anh đề cập tới chuyện phần mềm thiết kế chip và kỹ thuật quốc tế liệu có bị hạn chế xuất khẩu hay không, “Điều này không ai dám chắc, ngộ nhỡ ngày nào đó bị hạn chế xuất khẩu cho chúng ta thì sao? Chuẩn bị sẵn sàng thì lúc đó mới không hoảng loạn. Thời gian tới vất vả cho mọi người rồi. Trước khi dự án kết thúc, ai cần thì cứ đến tìm tôi ăn ké cơm bất cứ lúc nào.”

“À đúng rồi, bình thường ai nghe nhạc jazz thì chia sẻ danh sách nhạc cho tôi với nhé.”

Mọi người nhìn nhau, chẳng ai nghe jazz cả.

Đường Nặc Doãn nói: “Bạn trai em có nghe đấy ạ, để em xin anh ấy một bản.”

Diêm Đình Lâm gật đầu: “Cảm ơn.”

Còn hai ngày nữa Chu Thời Diệc sẽ chuyển lên tầng trên làm việc, anh phải nhanh chóng cập nhật lại danh sách nhạc.

Đường Nặc Doãn đề xuất nhiệt tình: “Lão đại, nhạc của Lộ Trình thì sao ạ? Cậu ấy có vài bài dân ca vùng Giang Nam rất thích hợp để giảm tiếng ồn đấy.”

Diêm Đình Lâm lịch sự cảm ơn, nhưng vẫn từ chối: “Không nghe quen.” 

Khi xưa anh không xin được Wechat cũng là vì Lộ Trình.

Ai mà nghĩ được, yêu đương chẳng có, tình địch thì lại nhiều.

Cùng lúc đó, bên tòa nhà đội thuật toán.

Vừa trở lại văn phòng, Chung Ức đã lập tức gửi tin nhắn cho Chu Thời Diệc để chia sẻ tin vui này.

Chu Thời Diệc lúc này đang ở văn phòng của bố, thấy tin nhắn liền cầm điện thoại ra ngoài chỗ yên tĩnh gọi lại cho cô.

Anh bảo cô không cần đặc biệt cảm ơn Diêm Đình Lâm, “Anh cảm ơn rồi.”

Chung Ức hỏi theo phản xạ: “Anh cảm ơn bằng cách nào vậy?”

Chu Thời Diệc đáp rất nhẹ nhàng: “Tặng cậu ấy một bộ nội thất văn phòng cao cấp.”

Chung Ức: “…”

Chu Thời Diệc lại nói tiếp: “Cho phép cậu ấy tới văn phòng anh bất cứ lúc nào.”

Chung Ức cười nói: “Cảm ơn ông xã.”

Chu Thời Diệc chậm rãi đáp: “Đã gọi là ông xã rồi mà còn cảm ơn?”

Chung Ức đã quen với cuộc sống hôn nhân rồi: “Sau này không cảm ơn nữa.”

Chu Thời Diệc nói ngay: “Em đồng ý rồi đấy, không được quên nữa đâu.” 

Anh nói thêm, đang bàn việc với bố, “Tối về gặp rồi nói chuyện.”

“Ừm, anh đi làm việc đi.”

Chu Thời Diệc cúp điện thoại, quay về văn phòng bố.

Chu Vân Liêm nghĩ anh nghe điện thoại liên quan tới công việc quan trọng, không hỏi thêm, tiếp tục đề tài vừa bị ngắt quãng, khuyên anh nên dừng lại cuộc chiến giá cả: “Tiếp tục cạnh tranh kiểu này sẽ ảnh hưởng tới toàn bộ chuỗi cung ứng.”

Chu Thời Diệc đâu phải không hiểu, lợi nhuận của nhà cung cấp đã bị ép tới cực hạn rồi.

“Không phải con muốn đấu, mà là Thẩm Trì không có ý định dừng lại.”

Chu Vân Liêm hỏi lại: “Con định cứ thế này mãi với cậu ta à?”

“Bao giờ rút lui, rút lui ra sao, con đã có sắp xếp cả rồi.”

Chu Thời Diệc chuyển chủ đề, hỏi bố: “Bố với mẹ lúc nào rảnh ạ? Con đưa Chung Ức về nhà ăn cơm.” 

Kết hôn lâu rồi mà Chung Ức vẫn chưa về thăm nhà anh.

Chu Vân Liêm nghe con dâu sắp về, hơn nữa Thời Phạn Âm lại rất thích Chung Ức, vội đáp ngay: “Hai đứa lúc nào tiện thì về, ngày nào cũng được.” 

Rồi lại bổ sung thêm: “Sau này hết bận thì về thường xuyên nhé.”

Ông nhớ Chung Ức thích bánh kem hạt dẻ, Thời Phạn Âm cũng rất thích vị này.

“Con đừng mua bánh nhé, để bố đặt. Chung Ức lần đầu về nhà ăn cơm, phải chuẩn bị một cái bánh.”

Chu Thời Diệc làm sao không biết bố mình đang nghĩ gì: “Bố đặt phần bố, con mua phần con. Muốn mua bánh cho mẹ thì cứ nói thẳng, đừng lấy Chung Ức làm cớ.”

Chu Vân Liêm: “…”

Không thể nói gì thêm.

“Lẽ ra bố phải mua từ hai mươi năm trước rồi mới phải. Khi ấy bố còn trẻ, giờ thì…” 

Chu Thời Diệc ngừng lời, cầm tập tài liệu đứng dậy, “Con về đây.”

Chu Vân Liêm hiểu ý con trai muốn nói gì, đại khái ý là ông giờ đã già rồi.

Ông thừa nhận mình không còn trẻ nữa, nhưng cũng chưa tới mức già nua xấu xí.

Giang Tĩnh Uyên còn có thể có mùa xuân thứ hai, ông chẳng kém cạnh gì.

Chu Thời Diệc về lại văn phòng, Chiêm Lương đưa lên máy tính bảng: “Chu tổng, bên nội thất đã gửi phương án, anh xem qua ạ.”

Hãng nội thất này là nhà cung cấp của Khôn Thần, đã hợp tác nhiều năm. Tối qua Chiêm Lương gửi yêu cầu của sếp cho đối phương, sáng sớm đã nhận được phương án thiết kế.

“Không biết sở thích của Diêm tổng nên đã thiết kế ba phong cách.”

Chu Thời Diệc không xem phương án thiết kế: “Chọn bộ đắt nhất, tốt nhất để Diêm tổng không muốn rời văn phòng một bước.”

“…Vâng.”

Chiêm Lương cất máy tính bảng: “Chu tổng, lịch trònh tuần sau đã gửi vào mail anh rồi.”

Chu Thời Diệc gật đầu, mở ra xem, tuần sau chỉ có hai sự kiện cần tham dự, không còn lịch trình khác nữa.

Sau ba tháng bận tối mắt tối mũi, cuối cùng Khôn Thần cũng dần đi vào quỹ đạo dưới tay anh.

“Chiều nay tôi sẽ qua Nhuệ Trì.”

Chiêm Lương sửng sốt mất nửa giây mới phản ứng lại: “Tôi sẽ đặt lịch hẹn ngay với thư ký của Thẩm Tổng.”

“Đi bàn chuyện hợp tác với Thẩm Tổng hay là?” Anh ta hỏi rõ nguyên nhân.

Chu Thời Diệc đáp: “Không bàn gì cả, chỉ tiện đường ghé qua gặp cậu ta một lát.”

“…”

Lúc này sang gặp Thẩm Trì, có khi Thẩm Trì lại tức đến hộc máu mất.

Tòa nhà Nhuệ Trì.

Sau giờ nghỉ trưa, Thẩm Trì nghe thư ký báo cáo, vẻ kinh ngạc chẳng kém gì Chiêm Lương.

“Chu Thời Diệc muốn đến gặp tôi?”

Thư ký: “…Thư ký Chiêm đã nói như vậy qua điện thoại.”

“Cậu ta rảnh à?”

Thư ký không dám tiếp lời.

Thẩm Trì nhắn tin báo tin này cho vợ: [Cậu ta định làm gì thế nhỉ?]

Trương Nặc Hứa đáp lại: [Em không đoán được Chu Thời Diệc muốn gì. Nhưng trận chiến giá cả này, em thấy anh nên dừng đúng lúc, không ai chịu được tổn thất này.]

[Anh cứ muốn phân thắng bại với Chu Thời Diệc như thế, để tâm đến anh ấy như vậy, sẽ làm em nghĩ có phải anh thích em thật không đấy?]

Thẩm Trì buồn cười: [Không cần khích anh. Em cứ cho là anh thích em thật đi, nên nhất định phải phân thắng bại với Chu Thời Diệc.]

Trương Nặc Hứa: [Không phải em khích anh. Một đối tượng liên hôn mà đến tay còn chưa từng nắm, anh quan tâm anh ấy hơi quá rồi đấy.]

Thẩm Trì: [Anh để ý cậu ta, thật sự chẳng liên quan gì đến em đâu.]

Trương Nặc Hứa đoán: [Vậy liên quan tới Chung Ức?]

Thẩm Trì trả lời: [Lại càng chẳng liên quan tới Chung Ức, mà là liên quan tới Diêm Đình Lâm.]

Trương Nặc Hứa: “…”

Cô chẳng thể nào ngờ được đây lại là nguyên nhân.

Thẩm Trì: [Trận chiến giá cả là việc của anh, dù có chịu được hay không, tiền tiêu vặt mỗi tháng của em cũng không thiếu một đồng. Ngoài ra, em đừng lấy tiền anh cho để mua cổ phiếu của Khôn Thần nữa. Còn nữa, tối nay anh sẽ chuyển về phòng ngủ chính.]

Trương Nặc Hứa vốn không thiếu tiền, nhưng nếu anh đã đưa thẻ, cô đương nhiên cứ nhận.

Dù sao cũng là người sẽ ở bên nhau cả đời.

Chuyện chiến tranh giá cả, cô thực lòng khuyên bảo nhưng chẳng thay đổi được gì.

[Anh cứ ở phòng phụ đi, khi nào IQ đạt chuẩn thì hãy quay về.]

Thẩm Trì không trả lời vợ nữa, bởi vì xe của vị khách không mời mà đến kia đã dừng ở dưới lầu.

Từ toà nhà Khôn Thần sang Nhuệ Trì chỉ mất năm ba phút lái xe, trong lúc anh và vợ nói chuyện, Chu Thời Diệc đã tới nơi.

Dù là đối thủ một mất một còn, nhưng lễ nghi tiếp khách vẫn phải đầy đủ.

Thẩm Trì bảo thư ký pha trà ngon nhất, đón tiếp đối thủ lâu năm này ngay trong văn phòng.

Hai người đều không muốn đề cập tới cuộc chiến giá cả kia.

Thẩm Trì đặt tách trà trước mặt anh: “Thử xem sao.”

Chu Thời Diệc hất nhẹ cằm về phía bàn làm việc của anh: “Cậu cứ làm việc của cậu đi.”

Thẩm Trì như cười như không: “Chu Tổng đến đây, chắc không phải chỉ để uống trà thôi chứ?”

Chu Thời Diệc đáp: “Thật sự là tiện đường uống chén trà thôi. Mẫn Đình bảo tôi sang xem cậu thế nào.”

“…”

Thẩm Trì cố giữ vẻ mặt bình tĩnh.

Hai người nhận ra không có chuyện riêng tư gì để nói, lại không muốn nhắc đến Diêm Đình Lâm, nhắc đến chỉ càng khiến mình thêm tức, nên cuối cùng chỉ có thể quay về chuyện chiến tranh giá cả.

“Cậu không nên tuyên bố sớm việc Lộ Trình sẽ xuất hiện ở triển lãm xe, đến hôm ấy lại chẳng còn gì bất ngờ nữa. Làm marketing phải biết cách quản lý kỳ vọng.”

Chu Thời Diệc: “Marketing của tôi và cậu không giống nhau.”

“Nhưng ngày triển lãm hôm đó, cậu không còn át chủ bài nào nữa rồi.”

Chu Thời Diệc cười nhạt, nhấp một ngụm trà, chỉ nói: “Trà ngon đấy.”

Thẩm Trì nói thẳng: “Hôm ấy Nhuệ Trì sẽ tung ra xe mới, và không chỉ một mẫu. Cậu xem, tôi đã tiết lộ lá bài cho cậu rồi đấy.”

Chu Thời Diệc không đáp, anh sớm đã đoán được bên họ sẽ ra mắt xe mới.

Chén trà mới uống được nửa, anh nâng chén hướng về phía đối phương: “Ngày mùng 10, cả tôi và Diêm Đình Lâm đều không biết cậu đăng ký kết hôn. Tân hôn vui vẻ.” 

Nói xong, anh uống cạn trà.

Dẫu sao thì cũng là bạn chơi cùng từ nhỏ, dù lớn lên có mâu thuẫn lợi ích, thì chuyện trọng đại cả đời như kết hôn, quả thực không nhất thiết phải chọn đúng ngày đó để gây khó chịu cho đối phương.

Giải thích xong, Chu Thời Diệc đứng dậy cáo từ: “Cậu bận đi, tôi không làm phiền nữa.”

Cho tới lúc này, Thẩm Trì mới chợt nhận ra mục đích chuyến thăm lần này của Chu Thời Diệc.

Là đích thân tới nói lời xin lỗi.

Cũng là giúp anh và Diêm Đình Lâm xóa bỏ hiểu lầm.

Rời khỏi tòa nhà Nhuệ Trì, Chu Thời Diệc bảo tài xế đưa anh ghé qua tiệm hoa.

Gần đây bận bịu việc công ty, đã lâu rồi anh chưa mua hoa tặng Chung Ức.

Trên đường tới cửa hàng hoa, mẹ anh gọi điện đến.

Thời Phạn Âm hỏi con trai hôm nào dẫn Chung Ức về nhà, có cần chuẩn bị gì đặc biệt hay không.

Chu Thời Diệc nói: “Cứ coi như con chưa kết hôn, lần *****ên dẫn bạn gái về nhà ra mắt, mẹ cứ chuẩn bị theo hướng đó.”

Thời Phạn Âm hiểu rồi, con trai bà vẫn luôn muốn bù đắp tiếc nuối năm xưa khi chưa thể đưa Chung Ức về ra mắt gia đình.

“Vậy trước đó con chưa cầu hôn, cũng chưa đính hôn, thì phải làm thế nào?”

Chu Thời Diệc đáp: “Đều sẽ bù lại hết, không thiếu thứ gì.”

Hôn lễ lần trước chỉ là để người ngoài xem, còn cầu hôn và đính hôn mới là nghi thức quan trọng của riêng anh và Chung Ức, hoàn toàn không xung đột.

Thời Phạn Âm hỏi thêm: “Vậy còn hôn lễ?”

Chu Thời Diệc nói: “Con sẽ tổ chức thêm một lần nữa cho cô ấy, ở ngôi làng cối xay gió mà cô ấy thích.” 

Anh dặn dò mẹ, “Tạm thời đừng nói với Chung Ức vội.”

Ngoài anh ra, hiện tại chỉ có mẹ anh biết về kế hoạch này.

Thời Phạn Âm bỗng nhiên cảm thấy cuộc sống trở nên rực rỡ hẳn lên. Mấy hôm trước bà còn bị Chu Vân Liêm chọc tức đến mức cảm thấy thế giới chỉ còn hai màu đen trắng.

“Vậy chiếc váy cưới lần trước mẹ thích, có phải có cơ hội đặt cho Chung Ức đúng không? Hay con đã chọn được kiểu nào khác rồi?”

Chu Thời Diệc nói: “Con chưa.”

Thời Phạn Âm sốt ruột đáp ngay: “Vậy lát nữa mẹ liên hệ với nhà thiết kế luôn.”

Dù hôn lễ lần trước đã chuẩn bị chiếc váy cưới đơn giản thanh thoát, nhưng bà vẫn thấy tiếc khi Chung Ức chưa mặc bản thiết kế gốc. 

Ai ngờ lần này lại có thêm một cơ hội nữa, cũng coi như bù đắp được nỗi tiếc nuối ấy của bà.

“Hôn lễ con định tổ chức lúc nào?”

Chu Thời Diệc vẫn chưa quyết định ngày cụ thể: “Chờ dự án kết thúc đã.”

“Vậy thời gian cũng dư dả rồi.” Thời Phạn Âm vui vẻ nói tiếp, “Tối nay mẹ sẽ hẹn luôn với mẹ vợ con, lần này phải bàn thật kỹ về chuyện tổ chức hôn lễ mới được, không thể để bố con và Giang Tĩnh Uyên quyết định nữa, không đáng tin chút nào!”

Đang vui, bà chợt nhớ tới việc nếu tổ chức hôn lễ tại làng cối xay gió, ông bà nội hai bên sẽ không thể tới dự, rất nhiều trưởng bối trong nhà cũng không đi được.

“Chỉ có thể tổ chức một hôn lễ nhỏ rồi.”

Chu Thời Diệc đáp: “Vốn con cũng không định mời đông người, chắc chỉ khoảng bốn, năm mươi người thôi.”

“Muốn mời ai thì nói sớm để còn lo thủ tục visa.” Thời Phạn Âm đặc biệt nhắc nhở thêm, “Đừng quên mời Dương Hi đấy.”

Chu Thời Diệc khẳng định: “Sẽ không ạ.”

Thời Phạn Âm bật cười: “Vậy hai đứa chẳng phải có tới hai ngày kỷ niệm kết hôn sao? Nếu tổ chức thêm một buổi hôn lễ, người đau lòng nhất chắc là Giang Tĩnh Uyên đấy, lại phải khóc thêm một lần nữa rồi.”

“…”

Chu Thời Diệc nhớ tới ngày kỷ niệm kết hôn bốn năm một lần của bố mẹ mình: “Hay là bố mẹ cũng ly hôn rồi cưới lại một lần nữa đi?”

“Thôi đi, ai lại muốn ba mươi năm sau vẫn kết hôn với cùng một người chứ.”

Vả lại, chồng bà cũng chẳng bao giờ đồng ý ly hôn, giấy đăng ký kết hôn ông đã cất vào két sắt từ lâu, bà thậm chí còn không biết cả mật khẩu.

Thời Phạn Âm vội chuyển chủ đề: “Không nói chuyện bố mẹ nữa.”

Mất cả hứng.

“Con muốn tổ chức hôn lễ theo phong cách nào cho Chung Ức, để mẹ và Chung Chước Hoa còn chuẩn bị cho chu đáo?”

Chu Thời Diệc nói: “Mẹ và mẹ vợ chỉ cần chuẩn bị váy cưới và trang sức cho Chung Ức, còn hôn lễ cứ để con lo.” 

Những gì trước đây từng muốn dành cho cô, anh sẽ không để thiếu dù chỉ một thứ, thậm chí chỉ có nhiều hơn mà thôi.

Những thứ người khác có, sao cô lại không thể có được chứ.

Bình Luận (0)
Comment