Chung Ức sợ tiếng nhạc jazz làm phiền Chu Thời Diệc đang xem tài liệu nên dứt khoát đóng cửa sổ lại, đến cả gió cũng không dám để thổi vào.
Căn phòng lập tức yên tĩnh hẳn, chỉ còn âm thanh giấy tờ lật giở “sột soạt”.
Chung Ức đảo mắt nhìn quanh văn phòng, không thấy chiếc ghế nào như ý, liền đi khắp tầng tìm, cuối cùng cũng kiếm được một cái ở góc phòng họp.
Cô kéo ghế đến cạnh Chu Thời Diệc: “Anh ngồi cái này đi.” Lưng ghế xoay quá cao, cô không thể tựa vào người anh được.
Chu Thời Diệc vươn tay: “Ngồi vào lòng anh.”
“Không ngồi.”
Anh đang xem hồ sơ dự án mạng siêu sạc, cô sợ nếu ngồi vào lòng sẽ khiến anh phân tâm.
Chu Thời Diệc liền đứng dậy, ngồi sang chiếc ghế cô vừa mang đến.
Chung Ức dựa lưng vào anh, ánh mắt dừng trên kệ sách phía sau.
Có vài cuốn bìa trông quen quen, nhưng ở xa quá, không nhìn rõ được dòng chữ nhỏ bên trên, cô bèn lấy điện thoại ra, chụp lại rồi phóng to xem.
Chu Thời Diệc quay lưng về phía cô, chẳng biết cô đang làm gì.
“Đang xem tin tức à?” Anh hỏi bâng quơ.
Chung Ức đáp: “Em đang nhìn kệ sách của anh. Mấy quyển sách em tặng, anh đều mang về rồi à?”
“Ừ.”
Chung Ức nhớ lại tủ sách trong phòng làm việc ở nhà tại Boston. Trong đó có vài hàng toàn sách chuyên ngành anh tự mua, khi chia tay anh không mang đi.
Có thể vì sách quá nặng, nên anh để lại.
Nhưng những cuốn cô tặng, anh đều đem theo.
Đợi khi nào làm xong dự án, cô sẽ quay lại Boston, đem cả sách của anh về.
“Này.” Cô quay sang hỏi anh, “Nếu hôm ấy em xuống lầu tiễn anh, anh còn rời đi không?”
Chu Thời Diệc đang đọc đến dòng cuối cùng của trang giấy, nhưng lại chưa lật sang trang mới.
“Chắc là không.”
Trầm mặc vài giây.
Chung Ức lại hỏi: “Sau đó anh ở đâu? Hay về nước luôn?”
“Anh ở chỗ Diêm Đình Lâm vài hôm.”
Nhưng vì Diêm Đình Lâm quá quan tâm anh, nên ở được vài ngày là anh dọn đi.
Chung Ức tiếp tục xem ảnh trong album, không làm phiền anh tăng ca nữa.
Những bức ảnh cũ này, từ lúc ở trấn nhỏ Giang Nam anh gửi cho cô, cô chỉ xem đúng một lần hôm đó.
Sau này bận dự án, chẳng còn nhớ tới.
Bức cuối cùng trong album là ảnh hai người nắm tay nhau, không chụp cả người, chỉ có đôi bàn tay họ.
Đó là ngày *****ên họ yêu nhau.
Là cô chủ động nắm tay anh.
Có thể vì quá đột ngột, hoặc vì quá bất ngờ, nên khi ấy Chu Thời Diệc quên cả phản ứng, sững sờ nhìn cô.
Hôm đó là cuối tuần, cô bận trong phòng thí nghiệm đến tận ba giờ chiều, chưa kịp ăn trưa.
Vừa ra khỏi tòa nhà thí nghiệm, anh từ chiếc xe đỗ ven đường bước xuống.
“Chưa ăn trưa đúng không?”
“Ừm.”
“Anh cũng vừa xong việc, tiện thể qua xem em thế nào.”
Cô biết rõ, đó không phải là tiện thể, mà là cố ý tới gặp cô.
Chỉ là khi ấy, anh biết cô không muốn yêu đương, cũng không có tình cảm với anh, nên chưa từng thổ lộ.
Anh nói mình chưa ăn trưa, hỏi cô có rảnh cùng đi ăn không.
Thật ra, là anh cùng cô đi ăn.
Cô khẽ nói: “Cảm ơn anh.”
Chu Thời Diệc mỉm cười nhìn cô: “Nếu cần cảm ơn thì phải là anh cảm ơn em, em cảm ơn anh làm gì.”
Cô đáp: “Anh là người duy nhất ăn cơm cùng em trong trường.”
“Anh đâu có ăn cùng em mỗi ngày.”
“Vậy cũng tính rồi.”
Cô ngừng một chút rồi nói tiếp: “Vì em không có bạn.”
Anh không hỏi vì sao cô không giao du kết bạn: “Sau này nếu rảnh, anh sẽ đến ăn cùng em.”
“Anh không bận sao?”
“Bận. Nhưng vẫn muốn nhìn thấy em.”
Sau đó cô không đáp lại nữa.
Khi xuống xe, cô đi bên cạnh anh, như có ai xui khiến, cô nắm lấy tay anh.
Khoảnh khắc ấy, chỉ muốn ở bên anh.
Không cần lý do.
Chung Ức bừng tỉnh, thoát khỏi album ảnh.
Gần nửa đêm, hai người rời khỏi toà nhà nghiên cứu chip.
Đi ngang qua tòa nhà thí nghiệm, ánh đèn vẫn sáng rực.
Chung Ức chợt nhớ tới những ngày trong thư viện đại học, Chu Thời Diệc đã thức trắng đêm cùng cô.
“Có muốn ăn khuya không?” Chu Thời Diệc hỏi.
“Không ăn. Về sớm một chút để em được nhìn anh kỹ hơn.”
“Ý là gì?”
“Là nghĩa đen.”
Chỉ đơn giản là muốn được nhìn anh thật kỹ.
Sau khi về phòng tắm rửa, Chung Ức ngồi ngang trong lòng anh, lần lượt hôn lên trán, mắt, sống mũi, rồi cằm của anh bằng bờ môi mềm mại của mình.
Chu Thời Diệc vòng tay ôm eo cô, giữ cô trước ngực: “Từ lúc gặp lại đến giờ vẫn chưa nhìn anh thật kỹ sao? Xa nhau lâu thế, em không nhớ anh à?”
Chung Ức đáp: “Có nhớ. Nhưng mỗi lần nhìn vào mắt anh, tim em lại đập nhanh.”
Cô giải thích, “Hồi mới đăng ký kết hôn, không phải vì em thấy áy náy nên mới tránh ánh mắt anh.”
Chu Thời Diệc chẳng hiểu sao lại cảm thấy yên lòng.
Anh hỏi: “Giờ thì sao?”
Chung Ức thành thật: “Nếu anh cứ nhìn em mãi, tim em vẫn sẽ đập nhanh.”
Chu Thời Diệc hít sâu một hơi, gân tay nổi lên, siết chặt cô vào lòng, Chung Ức chỉ cảm thấy trời đất đảo lộn.
Khi bình tĩnh lại, vị trí của cả hai đã thay đổi.
Anh ở phía trên, cúi đầu nhìn cô.
Ánh mắt người đàn ông sâu thẳm mà nóng bỏng, Chung Ức quay mặt đi: “Không được nhìn em như thế.”
“Nếu thật sự không nhìn em như thế, chắc em sẽ không vui.” Anh hôn lên má cô, dịu giọng dỗ dành: “Ngoan, quay lại nhìn anh.”
Chung Ức quay đầu, nụ hôn anh rơi lên mi mắt cô.
Chu Thời Diệc đưa tay trái đỡ lên gối, tay còn lại giữ lấy đầu cô, không cho cô tránh né.
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau.
Anh lấp đầy cô.
Cả thể xác lẫn tâm hồn đều run rẩy, Chung Ức hôn lên môi anh, không kìm được gọi khẽ: “Chồng ơi.”
Chu Thời Diệc đáp lại nụ hôn: “Sau này còn muốn anh nhìn em như thế này nữa không?”
Chung Ức không nói, chỉ gật đầu.
Cô khẽ cắn môi anh: “Anh nói vẫn yêu em như trước kia, nhưng rõ ràng không phải thế.”
Chu Thời Diệc: “Sao lại không? Những gì anh nghĩ trong lòng, chưa chắc em biết hết.”
Chung Ức đột nhiên căng cứng người.
Đến khi anh chạm tới tận cùng, hơi thở cô nghẹn lại.
Chu Thời Diệc hôn lên vành tai cô: “Em thấy anh không yêu em đủ sao? Có phải vì tối nay chưa hôn em?”
Thật ra cũng chỉ là tối nay anh chưa vùi đầu hôn cô.
“Lát nữa sẽ bù lại.”
Chung Ức thở dần ổn định: “Không phải vì chuyện đó.”
Chu Thời Diệc trước nay chỉ biết cho nhiều hơn: “Không phải vì chuyện đó thì lát nữa vẫn hôn.” Anh lại hỏi: “Vậy lý do gì khiến em cảm thấy anh không còn yêu như trước?”
Chung Ức: “Sau khi quay lại với nhau, anh chưa từng gọi em như trước kia.”
Chu Thời Diệc nghĩ mãi cũng không nhớ đã gọi cô thế nào: “Là bảo bối phải không?”
Chung Ức không trả lời, chỉ vòng tay lên cổ anh cố gắng ngồi dậy, hôn lên yết hầu và cổ anh.
Khi bắt đầu dự án, hai người đã hứa với nhau phải tiết chế.
Cũng chỉ nói đêm đó tiết chế, sau đó chẳng ai còn nhớ mình từng nói gì.
Dù không cuồng nhiệt như thuở mới yêu, khi cả hai mới hơn hai mươi, một ngày ba bốn lần còn thấy ít, nhưng bây giờ vẫn kéo dài tới tận đêm muộn.
Chiếc hộp đặt trên tủ đầu giường, từ loại ba cái đã đổi sang loại mười sáu cái.
Sáng hôm sau, gần tám giờ, Chung Ức mới tỉnh giấc.
Bên ngoài khung cửa sổ, ánh nắng chói chang rực rỡ.
Tám rưỡi có cuộc họp nhóm, không còn kịp chạy bộ nữa.
Cô rửa mặt qua loa, cầm theo sữa tươi và bánh mì Chu Thời Diệc chuẩn bị sẵn, vừa đi đến toà nhà thuật toán vừa ăn sáng.
Lúc chờ thang máy, Chung Ức mới có thời gian xem điện thoại.
Chưa đến bảy giờ Quý Phồn Tinh đã nhắn: [Tối qua Thiệu Tân An tới thăm tớ, nhưng bọn tớ cũng chẳng nói chuyện gì nhiều. Lúc anh ấy rời đi, tớ nói mình muốn yêu đương rồi. Anh ấy hỏi có phải đã có đối tượng môn đăng hộ đối rồi không, tớ bảo là chưa, chỉ là muốn yêu một giáo sư đại học thôi.”
Tin nhắn đến đây thì dừng lại.
Chung Ức trả lời: “[Rồi sao nữa?]
[Đoạn kịch ngắn thế mà cậu cũng chia làm hai phần à?]
Quý Phồn Tinh cười: [Tại muốn chờ cậu rảnh, kể qua điện thoại luôn cho tiện.]
Chung Ức nhìn đồng hồ: [Còn năm phút nữa vào họp, đủ thời gian không?]
Quý Phồn Tinh liền gọi điện tới, nếu không đủ thì cô ấy sẽ nói ngắn gọn.
Chung Ức bước vào thang máy: “Giáo sư Thiệu trả lời thế nào?”
“Anh ấy không ngờ tớ lại nói vậy, im lặng tận nửa phút.”
Chung Ức: “Hay cậu kể từ đoạn sau đi?”
Quý Phồn Tinh cười nhẹ: “Vẫn cần dẫn dắt chứ.”
Nghe thấy tiếng cười qua điện thoại, Chung Ức thấy nhẹ lòng, có thể cười tức là kết quả không tệ.
Quý Phồn Tinh tiếp tục: “Thiệu Tân An nói nếu tớ thật sự muốn yêu thì có thể thử với anh ấy.”
Thiệu Tân An còn nói, sau này nếu gia đình bắt cô liên hôn, thì bọn họ sẽ chia tay trong hoà bình.
Yêu một lần là đủ, không nhất thiết phải đến bạc đầu.
Thiệu Tân An rất có năng lực, bố mẹ đều là bác sĩ, điều kiện cũng khá tốt.
Nhưng trong mắt bố cô, rõ ràng là không môn đăng hộ đối.
Chung Ức chúc mừng: “Thế cậu định làm gì tiếp theo?”
Quý Phồn Tinh: “Học theo Chu Thời Diệc.”
“Học theo Chu Thời Diệc?”
“Ừ. Vì dì Thời rất thích cậu, là do Chu Thời Diệc thường xuyên nhắc đến cậu trước mặt bà ấy. Cả chuyện cậu từng giành huy chương vàng thi Toán cấp ba, dì Thời cũng biết đấy.”
Chung Ức hơi ngạc nhiên, Chu Thời Diệc chưa từng nói gì với cô về chuyện đó.
Cô vẫn nghĩ anh chưa từng nhắc đến mình trước mặt bố mẹ.
Bởi khi ấy anh chưa biết thân thế thật của cô, chỉ nghĩ cô là con gái một gia đình bình thường ở thị trấn Giang Thành. Thân phận cách biệt quá lớn, khó có thể đi đến cùng nhau.
Quý Phồn Tinh: “Tớ định sẽ không giấu bố mẹ nữa.”
Chỉ trò chuyện chừng ba phút, để lại hai phút cho Chung Ức chuẩn bị cuộc họp, Quý Phồn Tinh cúp máy.
Trong buổi họp nhóm, Chung Ức hỏi Ninh Khuyết xem phía chip có phản hồi gì không.
“Tạm thời chưa. Diêm Đình Lâm nói sẽ bàn luận trong buổi họp tuần tuần sau.”
Chung Ức cảm thấy không ổn, sợ rằng độ chính xác của mô hình sẽ bị ảnh hưởng.
Nghĩ đến chuyện tối qua Chu Thời Diệc nói Diêm Đình Lâm đang bị bí ý tưởng, linh cảm xấu càng rõ rệt.
Ninh Khuyết an ủi: “Đừng lo quá. Hiện tại mọi vấn đề đều có thể giải quyết.”
Anh lo nhất là khâu thử nghiệm mô phỏng trên nền tảng và thực tế ngoài đường. Đến lúc đó nếu có trục trặc thì mới thật sự khó xử lý.
Giai đoạn đầu nghiên cứu, mới chỉ có đội họ và nhóm chip, bất đồng còn dễ dàn xếp. Sau này cả nhóm Thiệu Tân An và kỹ thuật Khôn Thần cùng tham gia, lúc ấy đầy một bàn các “lão đại”, việc điều phối mới là đau đầu thật sự.
Mà tình trạng như vậy có khi phải kéo dài cả năm, thậm chí chẳng biết bao giờ mới kết thúc.
Tan họp, trợ lý nhắc Ninh Khuyết buổi trưa đừng quên chụp ảnh.
Ninh Khuyết gật đầu: “Được, lát nữa tôi đặt báo thức.”
Chung Ức đi phía trước, quay lại hỏi: “Chụp ảnh gì thế anh?”
Ninh Khuyết bịa đại: “Hộ chiếu hết hạn rồi.”
Mấy hôm trước Chu Thời Diệc đã báo, tháng bảy, tám sang năm sẽ tổ chức hôn lễ ở làng Cối Xay Gió, bảo mọi người chuẩn bị làm visa từ bây giờ.
Chung Ức chẳng hề nghi ngờ lời Ninh Khuyết, quay lại văn phòng rồi ngồi vào máy tính, làm việc đến tận trưa mới bừng tỉnh khi nhận được cuộc gọi từ Giang Tĩnh Uyên.
Giang Tĩnh Uyên đợi con gái dưới toà nhà Thuật Toán, tranh thủ xem lại những tấm ảnh lúc nhỏ của cô.
Hình ảnh và video của con gái gần như chiếm hết dung lượng điện thoại ông. Người ta bảo thích hoài niệm là dấu hiệu của tuổi già, từ sau khi con gái lấy chồng, mỗi lần ở nhà một mình, ông lại hay lật xem những đoạn phim, bức ảnh từ hai mươi năm trước.
Năm con gái lên bốn, cả nhà từng đến làng Cối Xay Gió.
Lúc đó, Chung Chước Hoa vừa quay xong một bộ phim, vì quá nhập vai nên khó thoát khỏi tâm trạng nhân vật, bà quyết định tự thưởng cho mình một kỳ nghỉ dài.
Đó cũng là kỳ nghỉ dài duy nhất trong sự nghiệp diễn xuất của bà, đồng thời là quãng thời gian hạnh phúc nhất của hai mẹ con.
Ở làng Cối Xay Gió, không ai nhận ra Chung Chước Hoa, bà chỉ cần đeo kính râm mỗi khi ra ngoài.
Lúc xung quanh không có ai, ngay cả kính râm bà cũng không cần.
Suốt hai tháng đó, cô con gái cứ quấn chặt trong lòng mẹ, không chịu rời.
Giang Tĩnh Uyên đang nhìn tấm ảnh cũ ở làng Cối Xay Gió thì thấy Chung Ức tiến lại gần chiếc Bentley.
Cửa sổ sau xe hạ xuống, cô thò đầu vào: “Bố đang xem gì thế?”
Giang Tĩnh Uyên đưa điện thoại ra trước mặt cô: “Xem ảnh hồi bé của con đấy.”
Trong ảnh, mẹ cô đeo kính râm, ôm cô trong lòng, phía sau là một hàng cối xay gió.
Chung Ức chợt bị cuốn vào một miền ký ức xa xôi và mơ hồ. Cô chỉ nhớ duy nhất một câu mẹ từng nói: “Bé con, nhìn vào ống kính nào.” Còn lại thì quên hết.
Cô mở album ảnh làng Cối Xay Gió trong máy bố ra xem từ đầu đến cuối, cảm giác khung cảnh cối xay trong trí nhớ không giống với nơi trong ảnh.
Có thể ký ức bị lệch, hình ảnh cô thích, muốn vẽ mà vẫn chưa vẽ được ấy, chỉ là một nơi do trí tưởng tượng tạo ra, một nơi không tồn tại.
Cô nói với bố: “Lúc nào rảnh con muốn về lại làng Cối Xay Gió một chuyến. Chu Thời Diệc bảo chưa từng đến, lần sau con dẫn anh ấy đi cùng.”
Giang Tĩnh Uyên cất điện thoại, bình thản nói: “Bố xem ảnh cũng muốn về thăm lại nơi đó.”
Chung Ức mở cửa xe cho bố: “Đấy là khoảng thời gian tình cảm bố mẹ tốt nhất đúng không ạ?”
“Cũng coi là vậy. Lúc mới ở cạnh nhau cũng rất tốt, nhưng mẹ con thì lại đặc biệt thích làng Cối Xay Gió.”
Giang Tĩnh Uyên xuống xe, tiện nói thêm: “Chờ con làm xong dự án này, cả nhà mình bốn người đi nghỉ một chuyến nhé.”
Chung Ức đóng cửa xe lại: “Vâng.”
Để con gái không nghi ngờ gì gì khi đến làng Cối Xay Gió dự đám cưới, trước đó ông vẫn còn phân vân không biết nên mở lời ra sao, chẳng ngờ lại thuận lợi đến vậy.
Chung Ức khoác tay bố đi về phía nhà ăn: “Ngày đó, bố mẹ mình ở làng Cối Xay Gió bao lâu ạ?”
“Hai tháng lẻ mấy ngày.”
“Lâu thế cơ ạ?”
“Mẹ con tự thưởng cho mình một kỳ nghỉ dài mà.”
Chung Ức chợt nhớ bố từng nói, nơi tổ chức đám cưới của bố mẹ là do mẹ cô chọn. Làng Cối Xay Gió mang ý nghĩa rất đặc biệt với mẹ, nên bà từng nghĩ hay là tổ chức đám cưới tại đó.
Khi tới nhà ăn, Chu Thời Diệc đã đợi sẵn. Anh đã nhờ bếp chuẩn bị vài món từ trước, để không làm lỡ giờ nghỉ trưa của Chung Ức.
Trên đường đi, sau khi suy nghĩ suốt quãng đường, Chung Ức nói ra ý tưởng: “Bố ơi, hay là đám cưới của bố mẹ tổ chức ở làng Cối Xay Gió đi ạ?”
Nói rồi cô quay sang hỏi Chu Thời Diệc, “Anh thấy sao?”
Chu Thời Diệc đáp: “Rất ổn. Em với mẹ đều thích nơi đó.”
Giang Tĩnh Uyên không ngờ lại vô tình trùng khớp như vậy, lập tức đồng ý: “Được. Đến lúc đó, con và Thời Diệc cùng nhau trang trí tiệc cưới, càng thêm ý nghĩa.”
Chung Ức đã bắt đầu mong chờ viễn cảnh được tự tay dùng hoa tươi trang trí một đám cưới ấm áp, lãng mạn.
Giang Tĩnh Uyên ban đầu định tổ chức đám cưới ở HongKong, nơi ông và Chung Chước Hoa gặp nhau lần đầu.
Nơi đó với ông cũng có ý nghĩa không kém làng Cối Xay Gió.
Chu Thời Diệc hỏi cô: “Em muốn chọn địa điểm cụ thể thế nào?”
Chung Ức đã không còn nhớ rõ hình ảnh làng Cối Xay Gió: “Chọn chỗ mẹ bế em chụp ảnh đi.”
Chu Thời Diệc gật đầu: “Được.”
Chỗ đó vốn dĩ không phải địa điểm tổ chức đám cưới, nhưng là nơi mẹ cô từng tự tay trang trí cho bữa tiệc độc thân của mình. Nay cô cũng đã có một vài người bạn, có thể tổ chức cho cô một bữa tiệc độc thân trước lễ cưới.
Chu Thời Diệc lại hỏi: “Vậy em muốn tổ chức vào ngày nào?”
Chung Ức lại nhìn về phía Giang Tĩnh Uyên: “Bố chọn đi ạ.”
Giang Tĩnh Uyên: “Bố giao toàn quyền tổ chức đám cưới cho con rồi, tất nhiên là con chọn. Ngày bố chọn, chưa chắc mẹ con đã ưng.”
“Nhưng nếu là con chọn, chắc chắn sẽ chọn ngày con thích.”
“Vậy thì càng phải là ngày con thích.”
Chung Ức suy nghĩ rất nghiêm túc: “Vậy 19 tháng 7 nhé.”
Giang Tĩnh Uyên: “Được, vậy chốt ngày 19.”
Chu Thời Diệc thuận miệng đề xuất: “Tối hôm trước tổ chức một bữa tiệc độc thân đi, nghi lễ không thể thiếu được.”
Chung Ức: “Được, để em sắp xếp.”
“Gọi cả Quý Phồn Tinh với Dương Hi nữa.”
“…Mời cả Dương Hi à?”
Mời Quý Phồn Tinh thì không vấn đề gì, cô ấy và mẹ ở cùng một giới. Nhưng Dương Hi là bạn cô, bình thường không có liên hệ gì với mẹ cả.
Chu Thời Diệc giải thích: “Ở độ tuổi của bố mẹ, tổ chức đám cưới thì bạn bè phần lớn đều đã lập gia đình và có con, khó tìm được phù dâu phù hợp. Mà mẹ lại rất quý Dương Hi.”
Trong lễ cưới ngày 19 tháng 5 vừa rồi, Dương Hi ngồi cạnh mẹ vợ, hai người trò chuyện suốt buổi rất vui vẻ.
Lý do này đủ để Chung Ức không sinh nghi.
Chung Ức suýt nữa thì cô quên mất vụ mời phù dâu, mà chị Chung lại rất coi trọng nghi thức, thích không khí náo nhiệt, nên chắc chắn phải có nhiều phù dâu: “Vậy em sẽ hỏi Dương Hi xem cô ấy có rảnh không.”
Chu Thời Diệc đã xác nhận trước với Dương Hi rồi, Chiêm Lương đang giúp cô ấy làm thủ tục xin visa.
Chung Ức lo lắng nhìn bố: “Sau khi chị Chung trang điểm xong trông còn chưa đến bốn mươi, mà Dương Hi với Quý Phồn Tinh làm phù dâu chắc cũng không quá chênh lệch tuổi… Thế bố thì sao ạ?”
“…”
Giang Tĩnh Uyên bật cười, dở khóc dở cười: “Bố đâu có già đến thế?”
Chung Ức liền dỗ dành bố vui: “So với chị Chung thì chắc cũng có chênh lệch tuổi một chút, nhưng thật ra bố vẫn còn phong độ lắm.”
Chu Thời Diệc tiếp lời: “Bố à, bố vẫn còn trẻ mà. Trước đây con toàn gọi bố là anh Ba đấy thôi.”
“Con cũng bắt đầu nói lời trái lòng để nịnh bố vợ rồi đấy hả?” Giang Tĩnh Uyên vạch trần con rể, “Gọi anh Ba là để nâng cao vai vế cho mình, tưởng bố không biết chắc?”
Chu Thời Diệc bật cười.
Còn chuyện phù rể phù dâu, anh vốn không định mời ai.
Lễ cưới trước đã có đủ các nghi thức rồi, lần này không cần lặp lại.
Mời Dương Hi và Quý Phồn Tinh chỉ là để lấy phù dâu làm cớ, nếu không, đám cưới của bố mẹ vợ mà lại mời bạn của cô, không hợp lẽ.
Anh muốn tổ chức lễ cưới ấy cho cô là để thực hiện tâm nguyện mà cô đã ấp ủ suốt bao năm.