Cối Xay Gió Màu Xanh - Mộng Tiêu Nhị

Chương 66

Một ngày trước buổi họp với nhóm nghiên cứu chip, Thời Phạn Âm từ tuần lễ thời trang trở về.

Chiều hôm đó, Chu Thời Diệc nhận được cuộc gọi từ bố, bảo buổi tối đưa Chung Ức về nhà ăn cơm, đầu bếp đã bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu.

Trên xe về nhà, Chung Ức lấy gương trang điểm ra dặm lại phấn, hỏi: “Bố anh cũng ở nhà ạ?”

“Có. Ông vẫn luôn mong em về. Nếu nhà có cuốn lịch, chắc ngày nào ông cũng xé một tờ.”

Hình ảnh ấy hiện ra sống động khiến Chung Ức bật cười: “Còn mẹ thì vẫn mặc kệ bố ạ?”

“Chắc vậy.”

Chu Thời Diệc không hỏi thêm, dù sao thì cũng sẽ không ly hôn.

Kết hôn ba mươi năm, nếu muốn chia tay thì đã làm từ lâu, huống chi bây giờ bố anh lại đang có ý muốn hàn gắn.

Chung Ức tô lại son rồi cất gương đi.

Lần này về nhà coi như cải thiện bữa ăn, cô hoàn toàn không có chút căng thẳng nào.

Cô thật khó tưởng tượng, nếu trước khi chia tay mà gặp phụ huynh, khi ấy thân phận của cô còn chưa công khai, thì không biết bố mẹ chồng sẽ có thái độ ra sao.

“Nếu ba năm trước mà gặp phụ huynh, chắc bố sẽ không đồng ý để mình bên nhau đâu nhỉ?”

Chu Thời Diệc liếc sang: “Anh đã đưa em về nhà thì ông ấy sẽ không phản đối nữa.”

Bởi vì nếu đã đến mức ấy mà còn phản đối thì chắc chắn mối quan hệ cha con sẽ rạn nứt. Với tính cách của anh, sẽ không còn cơ hội nào để hàn gắn nữa. Kết cục sẽ giống như ông nội Giang với Giang Tĩnh Uyên, cả đời đều giữ khoảng cách.

Rút kinh nghiệm từ thế hệ trước, lại thấy anh kiên quyết muốn cưới Chung Ức, nên bố anh không dám tùy tiện chia rẽ hai người.

Đó cũng là lý do vì sao dù biết anh có bạn gái, ông chỉ ép anh về nước để xem mắt và liên hôn, chứ chưa bao giờ gọi điện làm khó Chung Ức hay trực tiếp chia rẽ họ.

“Cho dù ba năm trước anh đưa em về, em cũng sẽ không phải chịu bất kỳ ấm ức nào cả.”

Chỉ có một khả năng khiến em phải chịu thiệt, là khi bố anh không muốn nhận anh là con nữa.

Mà khả năng ấy thì rất nhỏ.

Dù sao anh cũng do bố nuôi lớn, dù ông có nghiêm khắc đến mấy thì tình cảm dành cho anh vẫn rất sâu nặng.

Chung Ức nhắc lại chuyện sáng nay nói chuyện với Quý Phồn Tinh: “Cô ấy bảo, anh thường nhắc đến em trước mặt bố mẹ.”

Hai người nhìn nhau.

Chu Thời Diệc không phủ nhận, khẽ gật đầu.

Chung Ức nghiêng người, chống cằm lên tay vịn: “Anh nói những gì với bố mẹ vậy?”

Chu Thời Diệc: “Gì cũng nói.”

Anh kể qua những cuộc chuyện trò lặt vặt với mẹ, rồi nhắc đến bố: “Một thời gian nữa anh sẽ gửi tiến độ đề tài của em cho ông xem, sợ ông không để ý, nên sẽ nhờ ông góp ý vài câu. Ông sẽ vừa giận vừa đọc.”

Chung Ức bật cười hỏi: “Thế anh còn nói gì với mẹ?”

Chiếc Maybach dừng lại trong sân, Thời Phạn Âm bước ra đón trước biệt thự.

Chung Ức nói: “Lúc nào rảnh kể cho em nghe nhé.”

Chu Thời Diệc đáp: “Ừ.”

Từ sau đám cưới, Thời Phạn Âm chưa gặp lại hai người, bà quan sát Chung Ức rồi hỏi: “Sao con gầy thế?”

Chu Thời Diệc đáp: “Bận suốt với dự án của Khôn Thần, mệt lắm.”

Chung Ức tiếp lời: “Cũng bình thường, không thấy mệt lắm.”

Câu ấy hoàn toàn xuất phát từ lòng mình, cô chỉ thấy thời gian không đủ dùng, chứ chưa từng thấy quá sức.

Cô nói với mẹ chồng, chắc tại gần đây trời nóng, ăn uống ít hơn.

Thời Phạn Âm dắt cô vào nhà: “Muốn ăn gì thì bảo mẹ, mẹ làm xong mang lên cho hai đứa. Bố con mua bánh rồi, ăn một miếng trước đi.”

Chu Thời Diệc đi sau, trong tay xách chiếc bánh hạt dẻ mua riêng cho Chung Ức.

Vào đến phòng ăn, nhìn chiếc bánh bố mua, đường kính phải đến hai mươi inch, đủ cho hai ba chục người ăn.

Chu Vân Liêm đang cắt bánh, miếng *****ên đưa cho Chung Ức.

Chu Thời Diệc nhìn chiếc bánh to tướng, quay sang hỏi bố: “Sao bố không mua cả tiệm bánh về nhà luôn đi?”

“…” Chu Vân Liêm liếc con trai, hạ giọng: “Không biết ăn nói à?”

Chu Thời Diệc mặc kệ, mở chiếc bánh anh mang đến.

Chu Vân Liêm nhìn miếng bánh nhỏ bằng bàn tay: “Con chỉ mua cái bé thế thôi à?”

Chu Thời Diệc: “Con thường mua loại này, không cần to.”

Chu Vân Liêm lúng túng thu ánh mắt về, tay cắt bánh khựng lại, tự ông cũng thấy mình mua hơi to.

Thời Phạn Âm và Chung Ức rửa tay xong quay lại, thấy trước mặt con trai có hộp bánh rất đẹp: “Con cũng mua bánh à?”

“Vâng.” Chu Thời Diệc đưa nĩa cho Chung Ức, đáp: “Mua cho Chung Ức. Con bảo bố rồi, ai mua của người nấy.”

Chu Vân Liêm liếc con trai một cái, cuối cùng cũng thấy không uổng công đối tốt với anh, lúc cần thiết cũng biết giúp đỡ.

Nghe vậy, Thời Phạn Âm nhìn chồng.

Thì ra cái bánh kia là mua riêng cho bà.

Nhưng mà to thế này, một ngày bà ăn ba bữa thì cũng phải mấy ngày mới hết.

Sau khi cảm ơn, bà chậm rãi nói: “Tự dưng tốt bụng mua bánh cho tôi làm gì?”

Chu Vân Liêm không tranh luận, đưa bánh cho vợ: “Anh đối xử tốt với em cũng không được à!”

Trước mặt con dâu, ông phải giữ không khí hòa thuận trong nhà, kẻo lại bị Giang Tĩnh Uyên trách mắng.

Chung Ức lúc này mới hiểu, vì sao bố chồng cứ mong cô đến. Thực ra là muốn mượn cớ mua bánh cho mẹ chồng.

Một chuyện tưởng chừng nhỏ bé như thế, qua tay ông lại thành một việc lớn lao vô cùng.

Tình cảm của người lớn, cô không tiện xen vào.

Họ có cách sống và đối đãi riêng của họ.

Bữa tối là các món Quảng Đông, chỉ là một bữa cơm gia đình bình thường.

Chu Thời Diệc thỉnh thoảng gắp đồ ăn cho Chung Ức, mấy năm nay đã thành thói quen. Chu Vân Liêm thấy vậy cũng định học theo con trai, dùng đũa chung gắp món vợ thích, nhưng cuối cùng lại gắp vào đĩa mình.

Chu Thời Diệc nhìn thấy hết, nhưng lần này không ra tay giúp nữa.

Ăn xong, Thời Phạn Âm lên lầu về phòng ngủ.

Vài phút sau, bà ôm hai hộp quà đi xuống.

Một hộp là trang sức, hộp còn lại là vài chiếc khăn lụa.

“Là mua từ ba năm trước, cuối cùng cũng có cơ hội tặng con.”

Nghe nói là mua từ ba năm trước, Chung Ức hơi sững lại, rồi nhận lấy món quà: “Cảm ơn mẹ.” Sau đó quay sang nhìn Chu Thời Diệc.

Anh cũng nhìn cô, nhưng không nói gì.

Trang sức cao cấp vốn không bao giờ lỗi mốt, mấy chiếc khăn lụa kia cũng đều là mẫu kinh điển.

Khi ấy, Thời Phạn Âm đã chuẩn bị sẵn quà để tặng bạn gái con trai lúc về ra mắt, nhưng rồi hai đứa lại chia tay.

Món quà vừa đắt tiền vừa được chọn lựa kỹ càng, bà không nỡ đem cho hay xử lý, cứ giữ mãi đến giờ.

Tối nay Chung Ức còn phải tăng ca, không ở lại lâu, mang theo hai hộp quà và phần bánh đóng gói cho Diêm Đình Lâm quay về khu làm việc.

Chờ hai con rời đi, Chu Vân Liêm tự trách: “Em chuẩn bị quà quý thế sao không nói trước với anh một tiếng? Anh tưởng hai đứa chỉ về ăn cơm thôi.”

Thời Phạn Âm đáp: “Thế thì anh chuyển gấp đôi số tiền đó cho em, coi như cùng tặng.”

Từ khi kết hôn đến nay, hai người độc lập tài chính.

Thỉnh thoảng Thời Phạn Âm vẫn tra tài khoản của ông, nhưng mục đích luôn vì lợi ích của con trai.

Chu Vân Liêm nghĩ mãi, cuối cùng không chuyển.

Bởi vì giữa hai người có thể hoá giải hiềm khích hay không, mối quan hệ vợ chồng có thể hòa hoãn hay không, tuyệt đối không thể chỉ dựa vào vài lần mua bánh hạt dẻ.

Bà thích tiền, thì cứ đưa tiền.

Tất nhiên, vài cái thẻ cũng chẳng khiến bà để tâm. Trước đây từng đưa, bà cũng chẳng thèm liếc mắt.

Suy nghĩ hồi lâu, Chu Vân Liêm đưa ra quyết định ngay cả bản thân cũng thấy khó tin: “Sau này đội ngũ văn phòng gia tộc sẽ báo cáo với em, em có quyền quyết định.”

Nói xong định quay lên lầu thì bị Thời Phạn Âm giữ lại.

Bà kiềm chế sự xúc động: “Anh nghiêm túc đấy chứ? Chu Vân Liêm, tốt nhất là anh đừng lấy chuyện này ra đùa!”

Bởi vì bà sẽ tin là thật.

Chu Vân Liêm nói: “Ai đem chuyện nghiêm túc thế này ra đùa? Mai anh sẽ bảo luật sư soạn văn bản gửi cho đội ngũ phòng làm việc.”

Đó là đội ngũ quản lý tài sản cá nhân của ông, trước giờ chỉ báo cáo cho một mình ông.

Hai nhân sự nòng cốt trong đội đã bị Chu Thời Diệc “chiêu mộ” về phía mình, đó cũng là điều kiện để anh tiếp quản Khôn Thần.

Con trai nói, sau khi tiếp nhận Khôn Thần thì sẽ rất bận rộn, nhân sự cho công ty riêng và đội ngũ cá nhân lại không đủ, người không quen thì khó đánh giá năng lực, nên dứt khoát lấy luôn hai người bên đội của bố.

Chiêm Lương chính là một trong số đó, hiện đã theo Chu Thời Diệc về Khôn Thần.

Thời Phạn Âm vẫn giữ chặt ông: “Em sợ anh ngủ một đêm tỉnh lại là đổi ý. Bây giờ lập tức bảo luật sư soạn văn bản, chính thức gửi đi!”

Chu Vân Liêm nói: “…Vợ chồng ba mươi năm, trong lòng em thật không có chút tin tưởng nào dành cho anh sao?”

“Đừng hỏi em, tự anh nên soi lại mình.”

Thời Phạn Âm trách móc: “So với con trai thì anh kém xa! Thời Diệc vừa yêu là đã chia sẻ chung phòng làm việc với Chung Ức. Thằng bé gọi điện cho Chiêm Lương, bất kể chuyện gì cũng không tránh mặt con bé. Còn anh thì sao?”

Chia sẻ phòng làm việc, với Chu Thời Diệc mà nói, nghĩa là anh đã hoàn toàn cởi mở mọi riêng tư và bí mật thương mại với đối phương.

Có thể Chung Ức không để tâm, nhưng tình yêu và sự tin tưởng vô điều kiện như vậy, ai mà không mong có được.

Khác với bà và chồng, không can thiệp vào cuộc sống của nhau.

Nói thẳng ra là không có chút tình yêu nào.

Chu Vân Liêm: “Con trai như vậy là do anh dạy bảo tốt.”

Thời Phạn Âm giơ chân đá một cái.

“…”

Chu Vân Liêm vội vàng đỡ lấy vợ: “Cẩn thận kẻo ngã.”

Thời Phạn Âm hừ lạnh: “Ngã rồi chắc anh vui lắm!”

Vừa rồi dép trượt, suýt thì ngã thật.

Chu Vân Liêm tự thấy oan: “Con với Chung Ức là yêu đương tự nguyện, tình cảm sâu nặng. Em đừng quên ngày cưới của chúng ta, em đã khóc thế nào. Hơn nữa, đâu phải em chưa từng tra tài khoản của anh, anh có ngăn cản đâu?”

Thời Phạn Âm nhìn chằm chằm chồng: “Anh biết việc tra tài khoản nhàm chán đến mức nào không? Nếu còn một chút tin tưởng, ai lại muốn phải làm đến vậy?”

Chu Vân Liêm im lặng.

Đỡ bà đứng vững rồi buông tay, quay lên tầng gọi cho luật sư.

Về đến khu nhà của Tập đoàn Kinh Hoà, Chu Thời Diệc mang mấy hộp quà về phòng khách sạn trước, sau đó xách bánh chuẩn bị đi ra ngoài.

Chung Ức gọi anh lại: “Đợi chút, mình cùng xuống.”

“Không làm việc trong phòng à?”

“Không, em đến văn phòng làm.”

Văn phòng tạo cảm hứng hơn.

Chu Thời Diệc nắm tay cô, mười ngón đan chặt, cùng đợi thang máy.

“Dương Hi nhắn lại rồi, nói là dù phải xin nghỉ cũng muốn dự đám cưới chị Chung.”

Chung Ức vẫn đang đau đầu vì chuyện phù rể của bố: “Nghĩ mãi chẳng tìm được người nào hợp.”

Chu Thời Diệc đề nghị: “Để Diêm Đình Lâm làm phù rể đi.”

“Anhu ấy chịu không?”

“Cậu ấy còn trẻ, chuyện tốt thế này đi đâu tìm được chứ.”

Chung Ức bật cười: “Nếu không được, thì để Chu Gia Diệp làm lại lần nữa. Anh ấy còn muốn gọi bố em là anh ba cơ mà, cho anh ấy cơ hội.”

Chu Thời Diệc: “Có thể để cả hai cùng làm, ai làm tốt thì cho gọi anh ba. Làm phù rể một mình dễ lười biếng lắm.”

Chung Ức vừa cười vừa vào văn phòng, ngồi xuống trước máy tính thì lại nhớ tới câu nói đó của Chu Thời Diệc, vẫn không nhịn được cười.

Ninh Khuyết ăn đêm xong quay về, đi ngang qua văn phòng cô, liền hỏi cô cười gì mà vui thế?

Chung Ức nói đến Chu Gia Diệp, khi đó chỉ có một phù rể là anh, không những không có chí tiến thủ, mà còn quay xe vào phút chót.

Ninh Khuyết thông báo: “Cuộc họp ngày mai dời sang mười giờ.”

“Lùi lại à?”

“Ừ, Diêm Đình Lâm nói trước chín giờ không kịp.”

Diêm Đình Lâm ăn hai miếng bánh hạt dẻ, chợp mắt ba tiếng, rồi tự đặt báo thức dậy giữa đêm, quay lại phòng thí nghiệm.

Ở đến chín rưỡi sáng hôm sau.

Sau khi tối ưu, độ chính xác của mô hình vẫn bị giảm 2%.

Đối với mô hình điều khiển xe tự động, đừng nói là 2%, chỉ cần 0.2% thôi cũng có thể gây ra hậu quả khôn lường.

Nhưng công nghệ hiện tại chưa thể đột phá thêm, vật liệu bị hạn chế, cộng thêm phần mềm thiết kế chip tiên tiến đang bị cấm, khiến anh nhất thời bị kẹt lại.

Dù có tài giỏi, thông minh đến đâu, nếu không có điều kiện hoặc nguồn lực cơ bản cần thiết thì cũng khó làm nên chuyện.

Diêm Đình Lâm quay lại phòng nghỉ rửa mặt sơ qua, thay áo sơ mi sạch, đúng mười giờ có mặt tại phòng họp của toà nhà thuật toán.

Thiệu Tân An đến sớm mười phút, đang xem xét thiết kế dự phòng của mô hình.

Hai người đều đã nghe danh nhau từ lâu, hôm nay lần đầu gặp mặt, vui vẻ chào hỏi mấy câu.

Diêm Đình Lâm: “Không ngờ lại có cơ hội hợp tác.”

Thiệu Tân An: “Phải cảm ơn Chu Tổng, nhờ cậu ấy tôi mới thực hiện được mong muốn hợp tác với anh và Chung Tổng.”

Sau khi ngồi xuống, họ lập tức đi vào chủ đề chính.

Thiệu Tân An nhìn về phía Chung Ức: “Phần để ra vẫn cần điều chỉnh thêm.”

Chung Ức nhìn sang Diêm Đình Lâm.

Anh lập tức hiểu ý ánh mắt ấy, xin lỗi nói: “Độ chính xác vẫn bị mất đi một phần.”

Lúc này Chung Ức mới đáp lại Thiệu Tân An: “Nếu điều chỉnh nữa, hiệu suất tính toán phải hạ thấp thêm.”

Thiệu Tân An hiểu khó khăn của cô: “Nhưng nếu không điều chỉnh, không đảm bảo được chức năng an toàn, xe sẽ không thể lăn bánh.”

Đối với Chung Ức, an toàn luôn được đặt lên hàng đầu.

Nhưng nếu điều chỉnh tiếp, mô hình sẽ bị trễ, mà trễ thì cũng ảnh hưởng đến an toàn.

Điều chỉnh hay không điều chỉnh đều là tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Thiệu Tân An quay sang hỏi Diêm Đình Lâm: “Diêm Tổng thấy sao? Có thể từ thiết kế chip mà giải bài toán này không?”

Diêm Đình Lâm đáp: “Tôi cần khoảng ba đến bốn tháng.”

Thiệu Tân An: “Mấy hôm trước lệnh cấm kĩ thuật chắc ảnh hưởng không nhỏ tới nhóm chip các anh?”

Diêm Đình Lâm chỉ cười, không nói tới khó khăn, mà chỉ bảo: “Hồi đó Chung Tổng mời tôi về, chẳng phải là vì hy vọng một ngày nào đó ngành này có thể hoàn toàn tự chủ trong nước, không còn bị người ta khống chế nữa hay sao.”

Khó khăn vốn đã được lường trước.

Anh cam kết với Chung Ức: “Cho tôi vài tháng, tất cả sẽ được giải quyết, kể cả độ chính xác đã mất.”

Tối qua Chu Thời Diệc mang bánh đến cho anh, bảo anh đừng nghe bản nhạc ấy nữa, nghe đến mức loa cũng phát nóng rồi.

Trước khi đi, Chu Thời Diệc nói: Cậu cần vật liệu gì, tôi sẽ lo.

Chung Ức: “Không vội, vài tháng không được thì một năm cũng được. Tôi sẽ tiếp tục tối ưu tham số.”

Có một việc khiến cô băn khoăn: “Giáo sư Thiệu, bên tôi hiện thiếu dữ liệu về các tình huống cực đoan, khả năng tổng quát của mô hình bị hạn chế.”

Thiệu Tân An: “Không sao, tôi sẽ giải quyết. Khi tạo dựng môi trường mô phỏng, tôi sẽ cung cấp đủ dữ liệu huấn luyện cho các tình huống đó.”

Phòng họp kín chỗ, mọi người đều hiểu rõ dự án đang đối mặt với thách thức lớn, nên ai cũng lặng lẽ lắng nghe, không ai lên tiếng chen vào.

Tất cả đều nghĩ cuộc họp sáng nay sẽ nổ ra mâu thuẫn gay gắt, ai cũng giữ ý kiến của mình, không ngờ ba người không tranh cãi nửa câu, toàn tâm toàn ý nghĩ cách giúp đối phương tháo gỡ khó khăn.

Trước giờ họp, Đường Nặc Doãn còn mang theo cà phê đá.

Giờ thì nhận ra chẳng cần dùng tới.

Cuộc họp vốn định kéo dài một tiếng rưỡi, chưa tới ba mươi phút đã kết thúc.

Diêm Đình Lâm ngả người tựa vào lưng ghế, trấn an đồng nghiệp: “Trời có sập xuống thì đã có tôi chống.”

“Ninh Tổng, nghe nói bên thuật toán phúc lợi tốt lắm, có dưa hấu ướp lạnh không? Trời nóng thế này, không ăn chắc không đi nổi đến toà nhà chip. Chúng tôi mà bị say nắng thì bên thuật toán các anh phải khóc đấy.”

Cả phòng bật cười.

Ninh Khuyết nói: “Dưa hấu lạnh bao nhiêu cũng có.”

Anh lập tức bảo trợ lý báo với hậu cần, mang thêm vài quả dưa ướp lạnh đến.

Chung Ức trước đây không ăn được dưa hấu lạnh, từng bị đau bụng khi ăn ở nhà thầy Ngu, gần đây mới ăn lại được vài miếng.

Tối qua Chu Thời Diệc ép cho cô một ly nước ép dưa hấu, cô cũng uống hết.

Trên bàn trước mặt ai cũng có một đĩa dưa hấu, chỉ có Ninh Khuyết uống nước kỷ tử, anh cảm thấy năm nay mình sẽ không đụng đến dưa hấu nữa.

Diêm Đình Lâm liếc nhìn: “Sao không ăn? Cậu có nhịn cũng chẳng tiết kiệm được bao nhiêu đâu.”

Ninh Khuyết: “Tôi mới bị đau bụng vì ăn quá nhiều.”

Chung Ức phì cười, nhớ lại lần trước Ninh Khuyết ăn lẩu, dưa hấu và thạch lạnh ăn không biết bao nhiêu.

Để bù lại, cô định sẽ mời anh một bữa khác.

Bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, cô lấy điện thoại chụp một bức ảnh dưa hấu, gửi cho Chu Thời Diệc.

Anh hay trách cô không gửi tin, hôm nay nhớ ra rồi.

[Em đang ăn dưa hấu.]

Chu Thời Diệc: [Cuối cùng cũng nhớ gửi tin cho anh rồi à?]

Chung Ức: [Không gửi tin nhưng lúc nào em cũng nghĩ đến anh.]

Chu Thời Diệc: [Những lời thế này, sau này có thể nói nhiều hơn nữa.]

[Hôm nay không phải họp à, xong rồi sao?]

Chung Ức đáp: [Vừa họp xong, đang ăn dưa hấu thư giãn. Họp rất thuận lợi, có Thiệu Tân An ở đây, em yên tâm hơn nhiều.]

Còn đang gõ tin nhắn thì bỗng trong phòng họp có tiếng xôn xao.

Tiếng gọi “Mẫn Tổng” vang lên liên tiếp khiến Chung Ức bất giác ngẩng đầu, quả nhiên là anh họ đã đến.

Ninh Khuyết đứng dậy đón tiếp: “Mẫn Tổng, anh đến đúng lúc lắm.”

Mẫn Đình đáp: “Cứ tiếp tục đi.”

Hôm nay anh ghé phòng thí nghiệm kiểm tra tiến độ dự án, nghe nói mấy nhóm đang họp phối hợp nên muốn qua ngồi nghe, không ngờ vừa vào đã thấy cả phòng đang ăn dưa hấu.

Trong phòng họp chỉ có Thiệu Tân An là chưa từng gặp Mẫn Đình, anh đặt miếng dưa xuống, lấy khăn lau tay rồi đứng dậy.

Mẫn Đình đưa tay ra trước: “Chào mừng gia nhập, duối cùng thì Chung Ức cũng yên tâm rồi.”

Thiệu Tân An: “Cảm ơn Mẫn Tổng và Chung Tổng đã tin tưởng.”

Sau đôi câu xã giao, Mẫn Đình đi về phía em họ.

Chung Ức kéo một chiếc ghế ra bên cạnh, đẩy đĩa dưa hấu của mình về phía anh: “Anh, hôm nay sao rảnh qua đây vậy?”

Mẫn Đình: “Anh mà không đến, e rằng cả khu công nghệ Kinh Hoà sắp thành địa bàn của Chu Thời Diệc mất.”

Chung Ức bật cười: “Em thay anh trông chừng rồi.”

Mẫn Đình nhún vai: “Thôi đi, em không lấy đồ của nhà đi thì anh đã thấy may mắn lắm rồi.”

Một em gái ruột, một em họ, cả hai đều như nhau, đều đứng về phía người ngoài.

Chung Ức cười đến mức không thốt nên lời.

Mẫn Đình nghiêm giọng: “Đừng cố quá sức, cậu ba nói em gầy đi nhiều quá. Dự án cứ từ từ, kéo dài thêm vài tháng cũng không sao, Kinh Hoà không thiếu tiền, Khôn Thần cũng vậy.”

Chung Ức xúc động: “Cảm ơn anh.”

Mẫn Đình nhìn sang Diêm Đình Lâm: “Lát nữa ghé văn phòng cậu một lát nhé. Mấy hôm trước Chủ tịch Giả còn nhắc với tôi, nói điều kiện vật chất ở tòa nhà chip bên cậu tạm bợ quá, phòng nghỉ cũng bình thường, nghe nói dạo này cậu ăn ở luôn tại văn phòng, sống rất khổ.”

Diêm Đình Lâm bị miếng dưa làm cho mắc nghẹn.

Ngoại trừ Thiệu Tân An chưa biết chuyện, mọi người trong phòng đều cố nín cười.

Có người không nhịn nổi, lấy tay che trán cười thầm.

Thiệu Tân An không hiểu, nhỏ giọng hỏi người ngồi cạnh: “Cười gì vậy?”

“Đang cười sếp của bọn em sống những ngày tháng khổ cực trong nước sôi lửa bỏng.”

Diêm Đình Lâm cố nhịn cười, đáp lại sếp: “Cảm ơn Mẫn Tổng và Chủ tịch Giả đã quan tâm. Mẫn Tổng, không cần ghé xem đâu, giờ tôi được sống những ngày tháng tốt đẹp rồi.”

Bình Luận (0)
Comment