Từ buổi biểu diễn pháo hoa bằng drone đến màn cầu hôn, suốt cả đêm Chung Ức đều trong trạng thái phấn khích tột độ. Mãi đến khi trở về khách sạn, cô mới sực nhớ ra mình đã quên ghi lại khoảnh khắc cầu hôn ấy.
Lúc này đây, từng lời anh nói trong lúc cầu hôn vẫn còn vang vọng trong tâm trí cô, nhưng ai mà biết được mười năm, hai mươi năm sau, liệu cô có còn nhớ rõ như vậy nữa không?
Tiếng nước chảy trong phòng tắm vẫn chưa dứt, Chu Thời Diệc còn đang tắm.
Chung Ức ngồi lại bên bàn, lấy giấy bút ra, cẩn thận ghi lại lời cầu hôn của anh lúc đó. Khi còn nhỏ thầy Ngu từng nói với cô: trí nhớ tốt không bằng cây bút cùn. Trước nay vì luôn ỷ vào trí nhớ tốt, cô luôn bỏ ngoài tai lời ấy. Thế nhưng với lời cầu hôn này, cô bỗng thấy sợ—sợ một ngày nào đó mình sẽ quên mất.
Hơn hai trăm chữ, cô viết kín nửa trang giấy, nắn nót từng nét, từng chữ.
Chu Thời Diệc bước ra khỏi phòng tắm, thấy cô vẫn đang chăm chú viết gì đó.
“Còn chưa ngủ à? Em đang viết gì đấy?”
Chung Ức vừa viết xong câu cuối trong lời cầu hôn, còn cố tình viết to hơn một chút. “Ghi lại lời cầu hôn. Lúc đó kinh ngạc đến ngơ ngẩn, em quên gọi Ninh Khuyết xuống quay giúp.”
Chu Thời Diệc nói: “Em không cần ghi đâu, drone đã quay lại rồi.”
Lúc ấy Chung Ức không để ý có drone xung quanh, mà dù có quay lại thì việc thu âm cũng là một vấn đề.
Cô lo lắng: “Drone bay cao thế, chưa chắc đã ghi lại rõ lời anh nói.”
Chu Thời Diệc đáp: “Có thu âm. Đã quay thì đương nhiên phải tính đến cả chuyện thu âm chứ.”
“Lúc ấy Quý Phồn Tinh ở trên lầu, cô ấy phụ trách quay lại.”
“Cô ấy cũng ở đó à?”
“Ừ.”
Khi anh đứng dậy sau màn cầu hôn, cửa sổ tầng trên đã chen chúc người, tiếng reo hò vang lên khắp nơi. Cô ngẩng đầu nhìn, người quá đông, không thể nhận ra ai với ai. Không ngờ Quý Phồn Tinh cũng có mặt, vừa bất ngờ lại vừa vui mừng.
Chu Thời Diệc bước đến bàn, cầm tờ giấy cô vừa viết xong.
Lúc trước khi cô viết mấy chữ “Giám định trang sức”, hoàn toàn không thấy bóng dáng nét chữ anh trong đó. Hai tháng trôi qua, giờ đây trong những nét chữ phóng khoáng của cô đã lộ rõ dấu vết thư pháp của anh.
“Luyện từ khi nào vậy?”
Chung Ức xoay xoay nắp bút máy: “Lúc nghỉ ngơi giữa giờ, mệt quá không nghĩ được gì nên em cứ luyện vài phút theo chữ của anh.” Cô ngẩng lên nhìn anh, khẽ nói: “Chẳng phải em từng nói rồi sao, lúc không nhắn tin cho anh, em vẫn đang nghĩ đến anh đấy.” Cô đưa tay ra: “Trả em tờ giấy, em còn chưa viết xong.”
Chu Thời Diệc liếc qua câu cuối cùng: “Không còn gì đâu, anh sẽ nói điều khác.”
“Em còn chưa trả lời lời cầu hôn của anh.”
Chung Ức rút lại tờ giấy từ tay anh, tiếp tục viết thêm vào phía dưới lời cầu hôn.
Em đồng ý.
Không cần lời cầu hôn, em vẫn luôn đồng ý.
Sau khi chia tay, em từng nói với bố là mình không muốn kết hôn. Bố bảo, không sao cả, chỉ cần em vui là được. Đôi lúc em cũng tự nhủ mình phải bước tiếp, biết đâu sẽ gặp được người phù hợp.
Nhưng trong lòng em hiểu rất rõ, bước tiếp là chuyện vô cùng khó khăn.
Sau khi chia tay, anh cũng từng thử bước tiếp, nhưng cuối cùng vẫn huỷ hôn, dừng lại ở nơi bắt đầu.
Nên em vẫn luôn nghĩ, dù không có sự sắp đặt của bố, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ gặp lại.
Có thể là một năm sau.
Có thể là ba năm sau.
Nhưng nhất định sẽ gặp lại.
Đầu năm nay, em cũng tham dự đám cưới của anh họ. Em không ngồi cùng người nhà mà chọn một chỗ khuất ở trong góc. Lúc đó không kìm được, vẫn cố liếc nhìn xung quanh.
Không phải để nối lại tình xưa, chỉ là muốn nhìn thấy anh một lần, vì đã quá lâu rồi không gặp.
Nhưng người trong sảnh tiệc đông quá, em không tìm được anh.
Chị Sầm vẫn hay nói em bướng bỉnh, chuyện gì cũng giấu trong lòng.
Có lẽ đúng là vậy.
Là bản tính đã ăn sâu, rất khó thay đổi.
Bao năm nay, em không sợ gặp ác mộng, vì tỉnh dậy là quên ngay.
Chỉ sợ mơ thấy anh—vì tỉnh rồi, mấy ngày sau cũng vẫn không thể hoàn hồn.
Dù là lúc còn bên nhau, hay sau khi đã chia tay, người em muốn kết hôn vẫn luôn là anh.
Chung Ức, lúc 1 giờ 36 phút rạng sáng ngày 6 tháng 9.
Chu Thời Diệc lặng lẽ nhìn cô viết xong từng câu từng chữ. Khi cô buông bút, anh cúi người, bế cô lên trong vòng tay.
Chung Ức đậy nắp bút máy lại, đặt nó lên tờ giấy ghi lời cầu hôn và lời hồi đáp.
Đèn vụt tắt, chiếc bút màu lam ánh kim khẽ lấp lánh dưới ánh sáng mờ ảo.
Chung Ức không còn nhìn thấy gì, chỉ cảm nhận được rõ rệt thân nhiệt nóng rực từ anh, khiến cô ngỡ như đang chạm đến tận cùng của trời đất.
Lòng bàn tay Chu Thời Diệc đã đẫm mồ hôi.
Chung Ức tựa đầu vào khuỷu tay anh, những nụ hôn của anh phủ xuống như sóng trào không dứt.
Đám cưới của Mẫn Đình diễn ra vào ngày 9 tháng 1 đầu năm nay, khi ấy Chu Thời Diệc từng đắn đo không biết có nên làm phù rể hay không.
Trong nhóm chat, chuyện phù rể được nhắc đi nhắc lại nhiều lần, cuối cùng anh không trả lời gì cả.
Bởi vì khi đó, Chung Chước Hoa vẫn còn bấm thích một bài đăng về việc Lộ Trình đang chuẩn bị cho concert.
Mấy năm nay, ngoài lần Lộ Trình công khai cảm ơn Chung Chước Hoa trong bài phát biểu nhận giải hôm 29 tháng 2, hai phòng làm việc vẫn thường xuyên tương tác, giúp nhau tuyên truyền, hợp tác liên tục.
Sau khi Lộ Trình trở thành minh tinh lưu lượng hàng đầu, chỉ cần Chung Chước Hoa có phim ra mắt, anh ta nhất định sẽ có mặt tại buổi công chiếu để ủng hộ.
Nếu làm phù rể trong đám cưới của Mẫn Đình, chẳng khác nào đang tỏ ý chủ động muốn tiếp cận cô. Mà khi đó, lòng tự trọng không cho phép anh làm thế.
Anh hôn Chung Ức: “Anh đã đến đám cưới của Mẫn Đình.”
Chung Ức theo phản xạ muốn đẩy tay kia của anh ra, nhưng không thể. Đầu ngón tay anh khẽ vu.ốt ve, dịu dàng như dòng suối mát len lỏi vào da thịt.
Cô cắn môi anh, từng đợt rung động trào dâng, dày đặc như cơn mưa rào mùa hạ.
“Anh đã đến rồi, vậy… có tìm em không?”
Chu Thời Diệc đáp: “Lúc đầu không định tìm.” Nhưng cuối cùng vẫn không kìm được.
Lấy cớ tìm Giang Diễm Phong, ánh mắt anh lướt qua bàn phụ. Không thể phủ nhận, dù khi ấy cứ ngỡ Lộ Trình là người quan trọng nhất trong lòng cô, nhưng chính khoảnh khắc anh ngồi trong sảnh cưới, lại chỉ nghĩ đến cô.
Khi nhìn lên sân khấu, anh từng nghĩ: nếu ngày ấy họ không chia xa, có lẽ giờ này đã là vợ chồng. Biết đâu còn có con nhỏ làm phù dâu cho Mẫn Đình nữa.
Tại lễ cưới của Mẫn Đình, có một khoảnh khắc cả khung cảnh như bừng sáng dưới muôn vàn ánh đèn. Chính giây phút ấy, là lúc anh nhớ cô da diết nhất.
Cô từng nói, mỗi lần tan làm về nhà, chỉ cần thấy đèn sáng lên là thấy yên lòng.
Không gặp được cô trong đám cưới, vài hôm sau, Chu Gia Diệp nhờ anh đưa tài liệu cho Giang Tĩnh Uyên. Anh không từ chối, nói là tiện đường, nhưng thực ra phải đi vòng rất xa.
Hôm ấy, Bắc thành tuyết rơi lớn, đường xá tắc nghẽn suốt cả quãng đường.
Đến biệt thự, chỉ có một mình Giang Tĩnh Uyên ở nhà.
Vẫn không gặp được cô.
Sau khi kết hôn, anh từng nghĩ, dù không có bố vợ đứng ra làm mối, không có ai định ngày cưới thay, thì anh và cô sớm muộn cũng sẽ gặp lại. Từ khi huỷ bỏ hôn ước với Trương Nặc Hứa, anh chưa từng nghĩ sẽ kết hôn với ai khác.
Ông nội và bố anh, sau lần huỷ hôn ấy, cũng không dám tuỳ tiện sắp đặt hôn nhân cho anh nữa.
Giống như cô từng nói: “Một năm không gặp được, ba năm rồi cũng sẽ gặp lại.”
Dù sau khi chia tay, anh đã thay đổi một vài thói quen — không còn pha latte đậu đỏ, cô cũng đã quên anh ăn cháo yến mạch không cho hạt vụn — nhưng điều đó không ngăn được việc anh vẫn luôn lưu giữ tất cả ảnh và váy cưới của cô. Mấy cuốn sách cô tặng, anh vẫn luôn giữ gìn cẩn thận.
Tương tự như anh, cô cũng chưa từng vứt bỏ món quà nào mà anh đã tặng.
Chiếc hộp mười sáu cái đặt trên tủ đầu giường, ban đầu dự định dùng trong hai tuần. Nhưng chưa tới một tuần, hôm nay đã sắp dùng hết.
Lúc bắt đầu dự án, hai người còn nói sẽ tiết chế. Vì thế đã mua ba hộp và dự định dùng trong hai tuần.
Giờ không chỉ đổi sang hộp lớn, mà ngay cả hộp lớn cũng dần không đủ nữa.
Ba năm xa cách, dường như anh muốn bù đắp tất cả trong thời gian này.
Chu Thời Diệc nhẹ nhàng dỗ dành người đang cố gồng mình không cho anh tiến thêm, vừa thì thầm bên tai cô một tiếng “bé ngoan” bằng giọng trầm thấp. Tim Chung Ức khẽ loạn nhịp, rồi cũng thả lỏng người.
Sáng hôm sau, khi Chu Thời Diệc đi tắm, anh quên tránh những vết cào sau lưng, nước nóng vừa xối tới, cảm giác đau rát đến mức phải hít sâu.
Không chỉ lưng, cơ bụng anh cũng đầy dấu vết. Trên cổ và xương quai xanh cũng chi chít vết hôn do cô để lại.
Trước đây cô cũng như vậy.
Tối qua cuối cùng cũng trở lại như xưa.
Mấy vết cào trên bụng từ vài tháng trước nay đã mờ dần, gần như không thấy nữa. Trước khi ngủ tối qua, cô đã cúi xuống hôn lên đó.
Anh cứ nghĩ cô chỉ hôn nhẹ một cái rồi thôi.
Không ngờ cô lại ngậm lấy.
Chừng hai, ba giây.
Khoảnh khắc ấy, anh suýt mất kiểm soát.
Tắm xong bước ra, người trên giường vẫn chưa tỉnh dậy.
Hôm nay không có cuộc họp sớm, anh tắt chuông báo thức của cô, để cô ngủ thêm một lúc.
Đêm qua, vào lúc gần nửa đêm khi anh cầu hôn, toàn bộ đội ngũ thuật toán và chip đều có mặt làm chứng, tới hơn mười hai rưỡi mới giải tán.
Sau khi bàn bạc với Ninh Khuyết và Diêm Đình Lâm, sáng nay họ quyết định lùi giờ làm việc lại hai tiếng.
Tờ giấy cô viết tay ghi lời đáp cho lời cầu hôn vẫn còn đặt trên bàn. Chu Thời Diệc chụp lại, cẩn thận cất đi.
Dưới những dòng cầu hôn là dòng hồi đáp của cô — còn quý hơn cả video cầu hôn.
Điện thoại rung lên, mẹ anh gửi tin nhắn đến: [Gửi video cầu hôn cho mẹ xem với.]
Chu Thời Diệc đáp: [Quý Phồn Tinh vẫn chưa gửi cho con, chắc chưa kịp dựng xong.]
Thời Phạn Âm: [Mẹ với mẹ vợ con đều chưa từng được cầu hôn, cuối cùng Chung Ức cũng có rồi.]
Chu Thời Diệc: [Mẹ vợ con có rồi. Chỉ có mẹ là không thôi.]
Thời Phạn Âm: “…..”
Chu Thời Diệc: [Con nghe Chung Ức kể, lúc bố vợ cầu hôn, hôm đó mẹ vợ không đồng ý, đến sáng hôm sau mới miễn cưỡng gật đầu.]
Anh lại nhắn thêm: [Bố vợ cầu hôn trên du thuyền ngoài khơi.]
Trả lời xong, anh tiện tay chụp lại màn hình gửi cho bố.
Chu Vân Liêm đang họp, thấy con trai ít khi nhắn tin, tưởng là ảnh chụp tài liệu dự án, bèn mở ra xem — xem xong thì mặt mày tối sầm lại.
Đứa con trai hiếu thảo mà ông một tay nuôi dạy thành người, giờ lại còn tranh thủ đâm thêm cho ông vài nhát.
Chu Vân Liêm: [Con không thể giúp bố lấp ***** một chút sao?]
Chu Thời Diệc: [Con chưa từng nói dối. Hôm trước mua bánh sinh nhật giúp bố nói mấy câu là vì… sự thật đúng như vậy.]
Chu Vân Liêm: “….”
Ông vất vả lắm mới giành lại chút quyền quản lý tài chính trong nhà, vậy mà chỉ vài câu của con trai đã khiến quan hệ vợ chồng quay về vạch xuất phát.
Chu Thời Diệc nhắn: “Điều mẹ con mong mỏi nhất xưa nay chưa từng là tiền bạc, sao bố mãi vẫn không hiểu vậy?”
Chu Vân Liêm đáp: “Chẳng lẽ bố phải ly hôn để thành toàn cho mẹ con với mối tình đầu của bà ấy à?”
Chu Thời Diệc: “…”
Chu Vân Liêm: “Chiếc khăn lụa mà mối tình đầu của bà ấy tặng, đến giờ vẫn buộc ở quai túi. Ba mươi năm rồi mà mẹ con chẳng thấy nó lỗi thời!”
Chu Vân Liêm: “Thôi, nói với con mấy chuyện này làm gì.”
Chu Vân Liêm: “Lần sau về nhà, con để ý kỹ chiếc khăn buộc trên túi mẹ con ấy!”
Chu Vân Liêm: “Không phải bố chưa từng mua cho bà ấy khăn mới, chỉ là mẹ con chưa bao giờ có ý định thay!”
Chu Vân Liêm: “Lúc cưới, bố muốn chọn ngày 28, bà ấy cứ khăng khăng chọn ngày 29! Ngày 29 tháng 2, người bình thường ai lại chọn ngày đó làm đám cưới?”
Chu Vân Liêm: “Bố thua kém gì cái tên tình đầu của bà ấy chứ!”
Chu Vân Liêm: “Dù rằng lúc ấy sinh con ra chỉ là để hoàn thành trách nhiệm, nhưng Chu Thời Diệc, con có bao giờ tự hỏi lòng mình xem, bố làm bố như vậy có xứng đáng không?”
Xem ra bố anh tức đến hồ đồ rồi, vừa nhắn “thôi không nói nữa”, đoạn sau lại tiếp tục như trút nước.
Không chỉ tiếp tục, mà còn tuôn ra một tràng không ngừng.
Chu Thời Diệc không đáp lại, chỉ chụp màn hình cuộc trò chuyện gửi thẳng cho mẹ.
Thời Phạn Âm nhắn lại: “Ông ấy mà cũng thấy tủi thân cơ đấy!”
Thời Phạn Âm: “Mấy lần giúp đỡ người cũ, ông ấy đã bao giờ nghĩ đến cảm nhận của mẹ chưa?”
Thời Phạn Âm: “Cho dù là hôn nhân sắp đặt không tình cảm, nhưng ông ấy hành xử như vậy, đã từng để tâm đến thể diện của mẹ sao?!”
Thời Phạn Âm: “Ông ấy so với tình đầu của mẹ, còn thua xa vạn dặm!”
Thời Phạn Âm: “Không cần con chụp lại màn hình, để mẹ tự gửi!”
Chu Thời Diệc: “…”
“Bố mẹ đáng lẽ nên sớm ngồi xuống nói chuyện rõ ràng như thế này.”
Anh nhìn lại khung trò chuyện, câu “thua xa vạn dặm” kia hẳn sẽ khiến bố mình tổn thương không ít.
Quả nhiên, chưa đầy một phút sau, ông nhắn lại: “Giờ thì con biết mấy năm nay bố sống thế nào rồi đấy.”
Chu Thời Diệc: “Đó chỉ là lời mẹ nói trong lúc tức giận, bố để tâm thật à?”
Chu Vân Liêm: “Nhưng lời nói trong lúc tức giận lại là thứ làm tổn thương nhau nhất, không phải sao? Con và Chung Ức ngày trước chia tay, chẳng phải cũng vì nói quá nhiều lời như thế à?”
Chu Thời Diệc: “Con đã là ví dụ điển hình rồi, bố đừng đi lại vết xe đổ đó nữa.”
Chu Vân Liêm lúc này chỉ thấy mọi thứ đảo lộn hết cả — nhà người khác thì bố mẹ dạy con đừng phạm sai lầm như mình, nhà ông thì con trai lại đi dạy bố đừng lặp lại sai lầm của nó.
Chu Thời Diệc: “Chuyện giữa hai người hãy tự giải quyết, con bận rồi.”
Vừa nhắn xong với bố, Quý Phồn Tinh đã gửi video cầu hôn tối qua và đoạn mừng sinh nhật đến.
Anh lưu lại rồi chuyển tiếp cho Chung Ức.
Diêm Đình Lâm cũng nhắn đến: “Nếu cậu ngại đăng bài thì để tôi đăng giúp cho. Hôm nay là sinh nhật Chung Ức, tôi không có quà, coi như đây là món quà đi.”
Chu Thời Diệc mở vòng bạn bè, thấy cách đó hai phút Diêm Đình Lâm vừa đăng đoạn video cầu hôn của anh, chú thích: “Lỡ mất đám cưới, nhưng kịp cầu hôn!”
Đúng lúc Diêm Đình Lâm đang trả lời bình luận thì Đường Nặc Doãn gõ cửa bước vào.
“Anh, hôm nay có test không?”
Yêu cầu test mà Chung Ức gửi từ hôm qua vẫn đang bị hoãn, vì sếp chưa cho làm nên cô chưa thể trả lời.
Diêm Đình Lâm ngẩng đầu: “Mai test đi. Hôm nay là ngày vui của họ, mà test xong có khi lại mất hứng.”
Đường Nặc Doãn gật đầu: “Vâng.”
Đúng như dự đoán của anh, hôm sau bản báo cáo test được gửi về, mô hình vẫn cần điều chỉnh lại.
Chung Ức nhận được kết quả, chỉ thoáng buồn vài phút rồi nhanh chóng quay lại với công việc.
Trước đó Ninh Khuyết từng đùa: nếu cô không sinh non, đợi đến tháng Mười hay Mười Một mới đủ ngày đủ tháng, thì có khi Diêm Đình Lâm đã vượt qua được nút thắt của mình.
Sau lại phát hiện, đừng nói là đợi đủ tháng, có lùi thêm hai tháng cũng vẫn là vô vọng.
Lúc này đã là đầu tháng Một, Bắc Thành đang vào giữa mùa đông.
Sáng nay, Chung Ức dậy từ trước bảy giờ, kéo rèm ra, trước mắt chỉ thấy một màu trắng xoá.
Tối qua có tuyết rơi.
Năm ngoái cũng đúng dịp này, cô đang tăng ca ở công ty, muộn quá nên không về được.
Ai mà ngờ, chính tối hôm ấy, Chu Thời Diệc lại đến nhà cô đưa tài liệu cho bố.
Hôm nay có buổi kết nối thử nghiệm thực tế, cô ăn sáng qua loa rồi lập tức đến trung tâm điều chỉnh của toà nhà thí nghiệm.
Thiệu Tân An cũng đến, bữa sáng của anh còn đơn giản hơn cô, chỉ có sữa đậu nành và quẩy.
Diêm Đình Lâm là người đến sau cùng. Tối qua tận bốn giờ sáng mới được ngủ, sáng nay báo thức kêu mãi mới gắng dậy được.
“Chưa ăn sáng đúng không?” Thiệu Tân An hỏi.
Không đợi Diêm Đình Lâm trả lời, Chung Ức đã đưa cho anh ta chiếc quẩy còn lại: “Cắn tạm mấy miếng đi.”
Trường thử nghiệm đặt tại Giang Thành, mấy hôm nay trời nắng ráo, thời tiết rất thuận lợi.
Khi kết nối video hoàn tất, mọi người lập tức bắt tay vào chuẩn bị.
Chung Ức khoanh tay trước ngực, ánh mắt không rời khỏi màn hình lớn.
Trong điều kiện giao thông bình thường, hệ thống lái tự động vận hành không gặp vấn đề gì. Nhưng khi có xe bất ngờ lao ra từ hai bên, phản ứng của hệ thống lại xuất hiện độ trễ rõ rệt.
Mà độ trễ như vậy… là chí mạng.
Diêm Đình Lâm trấn an cô: “Không sao, tiếp tục tối ưu là xử lý được.”
Kết quả thử nghiệm vẫn không đạt kỳ vọng.
Cả đội tất bật suốt cả ngày, chỉ kịp ăn hai bữa.
Chung Ức không rời khỏi toà nhà thí nghiệm lấy một bước, tám giờ tối, còn có đợt kiểm tra ban đêm.
Điện thoại để trong túi, cả ngày cô không có thời gian mở ra xem.
Chu Thời Diệc biết hôm nay cô bận nên không gọi, chỉ nhắn một tin lúc trưa dặn cô nhớ ăn đúng giờ.
Ban ngày thử nghiệm không mấy khả quan, đến tối, lòng Chung Ức càng thêm nặng nề.
Vậy mà vừa khởi động, xe còn chưa bắt đầu chạy, hệ thống đã trực tiếp sập nguồn.
Đường Nặc Doãn nói: “Có vấn đề với nguồn điện.”
Bận rộn đến gần mười một giờ đêm mà vẫn chưa tìm ra được nguyên nhân.
Diêm Đình Lâm lên tiếng: “Đêm nay mọi người cứ về nghỉ ngơi cho tốt, không vội gì một ngày.”
Chung Ức nói: “Anh cũng về đi.”
Diêm Đình Lâm cười đáp: “Tôi chắc chắn phải nghỉ thôi, không thì gục mất.”
Chung Ức xuống tới tầng một, trong sảnh lớn có một bóng dáng quen thuộc đang ngồi đợi.
Giống hệt khoảng thời gian khi còn ở trường, mỗi lần ra khỏi toà nhà thí nghiệm là có thể thấy anh.
“Anh chờ lâu chưa?”
“Không lâu lắm.”
Chu Thời Diệc nhận lấy chiếc túi vải trên tay cô, nắm tay cô cùng rời khỏi toà nhà.
Tuyết lại bắt đầu rơi từ chập tối, bay lất phất khắp nơi, không có dấu hiệu sẽ dừng lại.
Lớp tuyết vừa được dọn sáng nay đã nhanh chóng bị phủ dày trở lại.
Chu Thời Diệc đã biết kết quả thử nghiệm tối nay, không hỏi gì thêm.
Về đến khách sạn, sau khi tắm rửa xong, anh ôm lấy cô, tắt đèn đi ngủ.
“Ngủ đi.” Anh hôn nhẹ lên trán cô.
Chung Ức siết chặt vòng tay ôm lấy anh: “Ngủ ngon.”
Cô khẽ nhắm mắt, trong lòng vẫn canh cánh, dù hương thơm quen thuộc từ người anh bao quanh cũng khó mà khiến cô an tâm chìm vào giấc ngủ.
Không biết đã qua bao lâu, bên tai vang lên nhịp thở đều đặn của người đàn ông bên cạnh.
Mấy tháng nay anh chưa có ngày nào được nghỉ, suốt ngày chạy đi chạy lại giữa Giang Thành và Bắc Thành.
Đợi đến khi anh ngủ say, Chung Ức mới nhẹ nhàng buông anh ra, gỡ cánh tay đang đặt trên eo mình.
Cô không bật đèn, chỉ mượn ánh sáng yếu ớt từ màn hình điện thoại để tìm đường ra cửa.
Hai giờ sáng, Chung Ức khoác thêm áo dày, cầm theo điện thoại và chìa khoá xe rời khỏi khách sạn.
Tuyết rơi dày, nếu đi bộ tới toà nhà thí nghiệm sẽ mất thời gian, cô liền lấy chiếc xe địa hình mà Diêm Đình Lâm đưa cho.
Vừa đỗ xe dưới tầng, còn chưa kịp tắt máy, lại có một chiếc xe khác rẽ vào.
Thiệu Tân An bước xuống, sau khi nhìn rõ người đối diện, cả hai không hẹn mà cùng bật cười.
Không nói gì nhiều, họ cùng nhau lên lầu.
Trong trung tâm điều chỉnh vẫn còn có người. Nửa tiếng trước, Diêm Đình Lâm đã quay trở lại.