Chu Thời Diệc tỉnh giấc, trong vòng tay trống rỗng.
Di chứng của cơn ác mộng khiến anh ngỡ rằng việc gặp lại rồi kết hôn với Chung Ức chỉ là một giấc mơ.
Khoảnh khắc tỉnh lại, bên cạnh chẳng còn ai.
Sau khi chia tay, anh từng mơ một giấc mơ tương tự. Trong mơ, Chung Ức đợi anh tan làm về nhà ở Boston, vừa thấy anh đã lao vào lòng, trách sao anh về muộn vậy.
Anh ôm chặt cô, hứa rằng sẽ không bao giờ rời xa nữa.
Rồi giấc mơ ấy tan biến.
Lúc tỉnh giấc, anh đang ở nhà tại Thượng Hải. Khi ấy anh rất ít khi về Bắc Thành, chủ yếu ở hẳn Thượng Hải.
Trong giấc mơ, cảm giác ôm cô quá mức chân thực, khiến anh sau khi tỉnh dậy ngồi trên sân thượng nửa tiếng vẫn chưa thoát ra được.
Phía đối diện sân thượng, cảnh đêm Bến Thượng Hải đã tắt đèn từ lâu, nhưng trong những tòa cao ốc văn phòng vẫn sáng đèn, tựa như ánh đèn của vạn nhà.
Ngày hôm ấy, lần *****ên anh hỏi quản gia mượn thuốc lá.
Sáng hôm sau, quản gia dọn dẹp gạt tàn thuốc, thuận miệng nói thêm một câu: “Hút có hơi nhiều.”
Anh đáp rằng sau này sẽ chú ý.
Trong ba năm chia tay, đó là lần duy nhất anh mơ thấy cô.
Sau đó dù muốn mơ cũng chẳng mơ được nữa.
Hôm nay tỉnh dậy khác trước, đầu giường còn hai hộp loại mười sáu chiếc, hôm qua vừa mua.
Chu Thời Diệc lấy lại tinh thần, chắc chắn đây không phải giấc mơ.
Anh với lấy điện thoại xem giờ, 6 giờ 02 phút.
Kéo rèm cửa, mùa đông sáu giờ sáng trời vẫn còn tối, tuy nhiên tuyết đã ngừng rơi.
Có lẽ tuyết rơi cả đêm, trước mắt trắng xóa một vùng, bãi đỗ xe phía dưới hoàn toàn không thấy nóc xe, từng chiếc đều phủ kín tuyết dày.
Không cần gọi điện thoại, anh cũng đoán được giờ này Chung Ức đang ở đâu.
Chỉ là không biết đêm qua mấy giờ cô rời giường đến trung tâm điều chỉnh.
Sáu rưỡi, Chu Thời Diệc vệ sinh cá nhân xong, mặc áo khoác xuống lầu.
Nhà ăn giờ này đã mở, anh mua ba suất ăn sáng rồi tới thẳng khu nhà thí nghiệm.
Trung tâm điều chỉnh thử nghiệm im ắng, ba người ngả người ngủ trên ghế.
Người trực ca đêm lấy áo khoác của từng người đắp lên người họ.
Nửa tiếng trước, cả nhóm vừa ngồi xuống ghế, lưng vừa chạm ghế liền không dậy nổi nữa.
Diêm Đình Lâm nói bên ngoài tuyết phủ kín đường, nghỉ một lát rồi hẵng về.
Kết quả vừa nghỉ liền ngủ luôn.
Chu Thời Diệc không đánh thức họ, đặt bữa sáng xuống, nhẹ nhàng bế Chung Ức từ ghế lên, để cô dựa vào lòng mình tiếp tục ngủ.
Cứ như vậy ngủ đến bảy rưỡi, hai người còn lại vì đau cổ mới tỉnh giấc.
Dù cổ đau nhưng ngủ hơn một tiếng, cơ thể cũng thoải mái hơn nhiều.
Diêm Đình Lâm mở mắt, thấy ngay đôi vợ chồng kia đang ngược kẻ độc thân là mình.
Anh ta vừa xoa cổ vừa ngồi thẳng dậy hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Chu Thời Diệc nhìn đồng hồ: “Bảy giờ ba mươi lăm.”
Chung Ức ngủ rất say, tiếng nói dù to hơn nữa cũng không làm cô tỉnh.
Diêm Đình Lâm trách móc: “Cậu có thể có tí đạo đức nào không, trời chưa sáng đã tới ngược tôi với giáo sư Thiệu rồi.”
Chu Thời Diệc đáp: “Giáo sư Thiệu có bạn gái.”
Diêm Đình Lâm kinh ngạc: “Có chuyện này từ bao giờ thế?”
Về chuyện bạn gái, Thiệu Tân An chỉ cười không đáp.
Anh và Quý Phồn Tinh mới bên nhau không lâu, còn gặp phụ huynh trước rồi mới xác định quan hệ.
Thứ tự hoàn toàn đảo ngược.
Cô nói làm vậy để anh biết rõ, cô sẽ không chấp nhận liên hôn.
Thiệu Tân An từng hỏi cô: “Người theo đuổi em nhiều như vậy, sao không thử cân nhắc?”
Diêm Đình Lâm đứng dậy vươn vai, ra hiệu nhìn người trong lòng Chu Thời Diệc, nửa đùa nửa thật nói: “Có bạn gái thì phải chiều chuộng dỗ dành như thế kia. Tôi không chỉ không chiều nổi, còn muốn người ta chiều mình. Cậu bảo có cô gái nào yêu tôi mà chẳng đá tôi đi luôn chứ.”
Thiệu Tân An bật cười, nghe được anh ta không hứng thú chuyện yêu đương, cũng không hỏi thêm nữa.
Hai người tới phòng trực ca rửa mặt qua loa, ngồi xuống ăn sáng do Chu Thời Diệc mang tới.
Mới ăn được mấy miếng, Đường Nặc Doãn tới.
Cô đoán Diêm Đình Lâm sẽ đến sớm, nhưng không ngờ ba người bọn họ thức cả đêm không về.
Diêm Đình Lâm thấy cô xách theo bữa sáng liền nói: “Ăn rồi hãy đến, gấp làm gì.”
“Em ăn rồi, đây là mang cho mọi người.” Đường Nặc Doãn đặt bữa sáng lên bàn.
Cô còn đem thêm hai suất, phòng khi có đồng nghiệp không kịp ăn sáng.
“Tìm ra vấn đề chưa?” Cô quan tâm hỏi.
Diêm Đình Lâm vừa mở bữa sáng cô mang đến vừa nói: “Tìm ra rồi, hôm nay mọi người điều chỉnh, ngày mai tiếp tục thử nghiệm.”
Đường Nặc Doãn nói: “Được, anh với Chung Tổng và giáo sư Thiệu về nghỉ đi, ở đây giao cho bọn em.”
“Ăn sáng xong thì về.” Diêm Đình Lâm mở hộp cơm, hỏi: “Đây là bánh gì thế?”
Đường Nặc Doãn đang treo áo khoác lên, quay đầu hỏi: “Cái nào?”
Cô gọi mỗi loại bánh điểm tâm của trà quán một phần, đóng gói rồi xách thẳng đến đây.
Chưa kịp để Diêm Đình Lâm miêu tả, Chu Thời Diệc liếc mắt: “Bánh khoai môn vị mặn.”
Diêm Đình Lâm tò mò thử một miếng: “Khoai môn còn có vị mặn à?”
Đường Nặc Doãn đáp: “Có chứ. Ban đầu em ăn thấy không ngon, ăn quen rồi lại thấy vị này dễ ăn hơn vị ngọt. Chu Tổng cũng thấy ngon, đúng không ạ?”
Chu Thời Diệc gật nhẹ: “Đúng là khá ngon.”
Chỉ là sau này Chung Ức để tâm, nên anh không ăn nữa.
Đường Nặc Doãn và bạn trai đều thích ăn khoai môn mặn, lần *****ên Chu Thời Diệc ăn cùng họ cũng là ở trà quán kiểu Hồng Kông. Không phải quán nào cũng có vị mặn này, lúc ấy anh cũng giống Diêm Đình Lâm, tò mò hỏi mới biết là món gì.
Lúc này, người trong lòng anh đã tỉnh, nhưng vẫn chưa mở mắt.
Chung Ức không ngờ tỉnh dậy lại nằm trong lòng Chu Thời Diệc, cô ngồi nghiêng trên đùi anh, trên người còn phủ chiếc áo khoác màu đen của anh.
Ở nhà thân mật thế nào cũng được, quan trọng giờ còn có mấy đồng nghiệp ngồi ngay bên cạnh.
Cô đành tiếp tục giả vờ ngủ, định bụng đợi mọi người rời đi mới mở mắt.
Nếu không nhờ Đường Nặc Doãn nhắc tới bánh khoai môn vị mặn, cô suýt nữa đã quên chuyện này.
Bây giờ nghĩ lại, dù món này do Trương Nặc Hứa giới thiệu cho Chu Thời Diệc, cô cũng chẳng để tâm nữa.
Chỉ là một món ăn, vừa hay hợp khẩu vị Chu Thời Diệc thôi.
Không còn ý nghĩa gì khác.
Nhưng lúc ấy cô từng rất để tâm.
Giống như cách Chu Thời Diệc để tâm đến Lộ Trình, đến những bài hát, những quảng cáo của anh ấy vậy.
Bởi khi đó, cả cô và Chu Thời Diệc đều yêu một cách dè dặt, thận trọng, vừa lo được lại vừa lo mất.
Lúc này, khi cô nghĩ đến mối liên hôn kia của anh, lòng đã chẳng còn chút gợn sóng.
Còn anh, mỗi ngày đi đi về về giữa Khôn Thần và khu công nghiệp, cũng không hề nhớ tới chuyện xem quảng cáo của Lộ Trình trên màn hình lớn ngoài trung tâm thương mại.
Cho đến giờ phút này, cô mới thật sự hiểu câu nói trước đây của chị Chung: “Điều mẹ để ý vốn chưa từng là Dương Gia Nguyện.”
Điều mẹ để ý chính là tình cảm bố dành cho mẹ chưa đủ sâu đậm.
Hiện giờ tình cảm đã đủ đầy, quá khứ của bố trong lòng chị Chung cũng dần phai nhạt.
Rất khó để nhớ lại nữa.
Cho dù đôi khi nhớ đến, cũng chỉ là thoáng qua, không còn chút gợn sóng.
Mấy hôm trước chị Chung gọi điện, còn hỏi thăm cô làm việc cùng Đường Nặc Doãn thế nào.
Cô trấn an bà, mọi việc đều ổn. Nhiều khi cô còn quên mất Đường Nặc Doãn là con gái Dương Gia Nguyện, chỉ coi như đồng nghiệp.
“Thế thì tốt rồi.”
Chị Chung liền kể chuyện hôm Tết Dương lịch về nhà ông bà ăn cơm, bố cô từ đầu tới cuối đều nắm tay mẹ không rời.
Bà nội thoáng tính, còn dặn ông nội: “Thằng ba lần đầu đưa người về nhà, ông để ý một chút, mắt nhìn đi chỗ khác.”
Ông nội: “Tôi còn có thể nhìn đi đâu được nữa? Không phải nắm tay thì cũng là đút hoa quả cho nhau, bà bảo tôi nhìn đi đâu?”
Người nắm tay nhau ngoài bố mẹ, chắc chắn còn có anh họ và chị dâu.
Người đút hoa quả thì không đoán được, có lẽ là cô và chú?
Cũng có thể là chị họ và anh rể.
Hoặc anh họ nào đó cùng bạn gái.
May mắn hôm ấy cô và Chu Thời Diệc tăng ca không về.
Bằng không, ông nội chẳng biết nhìn đi đâu nữa.
Nghĩ vậy, Chung Ức lại thấy buồn ngủ, dựa vào Chu Thời Diệc ngủ thiếp đi.
Tỉnh lại đã thấy nằm trên giường khách sạn, lúc này đã một giờ chiều.
Buổi sáng, Chu Thời Diệc đưa cô từ trung tâm thử nghiệm về, cô mơ hồ nhớ được anh bế mình, liền yên tâm ngủ tiếp.
Chung Ức thức dậy tắm nước nóng, thay bộ quần áo mới mua, cả người liền tỉnh táo và dễ chịu.
Không còn mơ màng như sáng sớm nữa.
Ăn xong bữa trưa, cô vội vàng tới tòa nhà thí nghiệm.
Trên đường đi, cô nhắn tin cho Chu Thời Diệc: [Em dậy rồi, đã ăn cơm, hôm nay cũng mặc bộ quần áo anh mua cho rồi đấy.]
Nửa năm nay cô chẳng đi mua sắm, quần áo là Chu Thời Diệc mới mua cho cách đây không lâu.
Chu Thời Diệc đang họp online, chỉ trả lời ngắn gọn: [OK]
Hệ thống đột ngột sập trong đợt thử nghiệm ban đêm, Đỗ Tổng lo lắng: “Sao lại sập? Đừng nói là hướng thiết kế sai lệch nữa đấy?”
Ông lo nhất là phương hướng thiết kế sai, đồng nghĩa với tất cả công sức bỏ ra đều uổng phí.
Chu Thời Diệc nói: “Vấn đề đã tìm ra và đang xử lý, ngày mai thử nghiệm bình thường.”
Vậy thì tốt rồi, nhưng Đỗ tổng vẫn chưa dám thả lỏng: “Hy vọng thử nghiệm thuận lợi.”
Nếu đêm nay thử nghiệm thành công, nghĩa là đã vượt qua ngọn núi khó khăn nhất.
Vượt được ngọn núi *****ên này mới có tự tin đi tiếp.
Đỗ tổng uống ngụm trà: “Cậu không biết tôi đang chịu áp lực lớn thế nào đâu.”
Ban đầu, hội đồng quản trị hoàn toàn không đồng ý việc thuê nhân sự bên ngoài, nhất là đội ngũ của Thiệu Tân An, vì chi phí quá cao.
Ý hội đồng quản trị là nhân lực đội kỹ thuật của Khôn Thần thiếu thì có thể tuyển thêm, chi phí sẽ giảm được một nửa so với việc thuê đội Thiệu Tân An.
Nhưng Chu Thời Diệc nhất quyết mời họ, ông cũng đứng về phía Chu Thời Diệc, chịu đựng áp lực lớn từ hội đồng.
Sáng nay tới công ty nghe tin hệ thống thử nghiệm đêm sập, tim ông chùng hẳn xuống.
Chu Thời Diệc nói tiếp: “Lái xe tự động phải đảm bảo tuyệt đối an toàn, hiện tại cháu chỉ tin tưởng đội của giáo sư Thiệu.”
Về chi phí phát sinh, anh dừng một chút, nhắc Đỗ tổng: “Chú còn nhớ mục đích ban đầu Khôn Thần hợp tác với Kinh Hoà chứ?”
Đỗ tổng thoáng thất thần, hoá ra gần một năm đã trôi qua.
Ban đầu tìm Kinh Hoà hợp tác vẫn còn là chuyện tháng ba năm ngoái, khi đó Chu Thời Diệc còn chưa đồng ý tiếp quản Khôn Thần, hai nhà vừa quyết định liên hôn.
Lý do hợp tác với Kinh Hoà, ông sao có thể quên.
“Giảm 50% mức tiêu hao năng lượng huấn luyện mô hình lái xe tự động.”
Một mục tiêu gần như bất khả thi.
Khôn Thần ban đầu tuy nói giảm 50%, nhưng khi ký hợp đồng thực tế chỉ đặt mục tiêu giảm 30%.
Nếu đạt được 30%, Khôn Thần cũng đã tiết kiệm hàng tỷ chi phí huấn luyện.
Chu Thời Diệc nói: “Mấy tháng qua, Chung Ức đã tiết kiệm được 35,13% chi phí huấn luyện mô hình lớn.”
Anh bảo Chiêm Lương trình dữ liệu lên màn hình, “Màu đỏ là ngân sách dự tính của Khôn Thần, màu xanh là chi phí huấn luyện thực tế.”
Cô ngày ngày tăng ca tới đêm khuya, tìm đủ mọi cách giảm thiểu năng lượng mô hình.
Đỗ tổng khó tin: “Dữ liệu này là thật?”
Ông vội giải thích: “Chu tổng, tôi không nghi ngờ tính xác thực của dữ liệu.”
“Dữ liệu này Chung Ức và Diêm Đình Lâm đều chưa hài lòng, vẫn đang tiếp tục tối ưu.”
Chu Thời Diệc tiếp lời, “Cháu và chú chịu áp lực lớn thế nào, không chỉ Chung Ức, mà Thiệu Tân An và Diêm Đình Lâm đều rõ. Đêm qua họ thức cả đêm tìm ra nguyên nhân hệ thống sập, không phải vì thiếu tiến độ một đêm này, mà vì lo áp lực của chúng ta quá lớn.”
Đỗ tổng nghẹn lời, uống vội mấy ngụm nước mới kìm nén cảm xúc trong lòng.
Ba mươi năm đi làm, hiếm còn điều gì có thể chạm đến ông như vậy.
“Tôi không hiểu kỹ thuật lắm, nhưng Chung tổng làm sao giảm được hơn 35% chi phí thế?”
Chu Thời Diệc: “Rất nhiều mặt, là thành quả phối hợp của hai đội.” Anh giải thích đơn giản nhất: “Diêm Đình Lâm xây dựng lớp đơn vị để hỗ trợ lệnh điều khiển linh hoạt với tính chất thưa thớt của Chung Ức.”
Đỗ tổng vẫn không hiểu, nhưng vẫn thấy thán phục sự giỏi giang của hai đội.
Ông còn nhớ lần đầu hai đội họp còn có bất đồng ý kiến, đội chip không thể làm thoả mãn được nhu cầu siêu năng xử lý dữ liệu của đội thuật toán, không đồng ý để lại 20% phần có thể lập trình, thuật toán đương nhiên không đồng ý.
Diêm Đình Lâm đồng ý với Chung Ức là sẽ cho cô giải quyết mọi vấn đề.
Dự án khởi động hơn nửa năm, những bất đồng ban đầu dần được giải quyết.
Cuối cùng, Chu Thời Diệc nhắc tới Thiệu Tân An: “Mời họ chi phí quả thực cao nhưng hoàn toàn xứng đáng. Môi trường mô phỏng Thiệu Tân An tạo ra giúp giảm mạnh chi phí thu thập dữ liệu thử nghiệm xe thật.”
Xem xong báo cáo, Đỗ tổng gật đầu, nhìn Chu Thời Diệc nói: “Về mạng lưới siêu sạc, chú ủng hộ vô điều kiện.”
Chu Thời Diệc hiếm khi cười trong cuộc họp: “Cảm ơn chú.” Đây chính là tin tốt nhất thời gian gần đây.
Thực ra, anh hoàn toàn có thể tự quyết để thúc đẩy việc xây dựng trạm siêu sạc, nhưng cuối cùng vẫn chọn tôn trọng ý kiến của Đỗ Tổng, dành đủ thời gian cho đối phương cân nhắc có nên tiến hành xây dựng hay không.
Dẫu sao thì Khôn Thần có được thành tựu như ngày hôm nay, công lao của Đỗ Tổng là không nhỏ, không thể làm tổn thương lòng người có công lớn như vậy.
Nửa năm qua, Đỗ Tổng đã đi khắp thị trường Âu Mỹ, đúng như lời Chu Thời Diệc nói, muốn mở rộng thị trường quốc tế, xây dựng mạng lưới siêu sạc là điểm then chốt.
Chu Thời Diệc nói: “Vậy việc xây dựng mạng lưới siêu sạc trong và ngoài nước, toàn bộ giao cho chú phụ trách nhé.”
Đỗ Tổng cười rồi thở dài: “Xem ra chú không có hy vọng được nghỉ hưu rồi.”
“Chú mới ngoài năm mươi, còn trẻ chán, nghỉ hưu làm gì ạ.”
Đỗ Tổng cười lớn, được khen trẻ trung cảm thấy rất thoải mái.
Kết thúc cuộc họp video, Chu Thời Diệc mới trả lời tin nhắn của Chung Ức: [Vừa họp xong, lại đến trung tâm thử nghiệm rồi à?]
Chung Ức không trả lời.
Chu Thời Diệc không đến làm phiền ở tòa nhà thí nghiệm, tối nay anh đã hẹn Quý Phồn Tinh đi ăn.
Vốn đặt sẵn nhà hàng trong thành phố, nhưng Quý Phồn Tinh bảo cứ ăn ở nhà ăn của Kinh Hòa, tiện thể buổi tối cô đợi Thiệu Tân An tan làm.
Những người khác đều đang bận rộn ở tòa nhà thí nghiệm, không thể dành thời gian đi ăn một bữa đàng hoàng, nên họ đóng gói vài suất gửi qua, chỉ còn hai người ăn trong nhà ăn.
Chu Thời Diệc nhắc tới đám cưới tháng bảy tại làng Cối Xay Gió: “Hôm đó phần quay phim nhờ cả vào em đấy.”
“Không vấn đề gì, nhất định sẽ quay thật điện ảnh!”
“Thiệu Tân An có thời gian đi cùng không?”
“Nhất định phải đi, tháng bảy vừa đúng lúc anh ấy nghỉ hè.”
Quý Phồn Tinh nhắc tới phù rể: “Diêm Đình Lâm tiếc lắm đấy, đám cưới lần này của anh không mời phù rể, không cả có cơ hội để làm.”
Chu Thời Diệc nói: “Không có gì phải tiếc, bảo cậu ta làm phù rể cho Thẩm Trì ấy.”
“Thẩm Trì không tổ chức đám cưới.”
“Không tổ chức?”
“Ừm, nghe nói thế. Trương Nặc Hứa không muốn tổ chức, nói là phù dâu bên cô ấy toàn người IQ cao, lúc đón dâu lỡ như Thẩm Trì không trả lời được câu hỏi đơn giản, thì đó sẽ thành bóng ma tâm lý cả đời anh ta mất.”
“…”
Quý Phồn Tinh nghĩ đây chỉ là cái cớ, trước đó tiệc đính hôn của Thẩm Trì và Trương Nặc Hứa tổ chức rất hoành tráng, có lẽ Trương Nặc Hứa thấy phải ứng phó với nhiều người như vậy quá mệt, nên không muốn tổ chức nữa.
“Em thấy tổ chức đám cưới nhỏ mời khoảng khoảng ba bốn mươi người thế này là ổn nhất, vừa ý nghĩa vừa không mệt. Sau này em và Thiệu Tân An kết hôn, cũng sẽ chỉ mời bạn bè thân thiết nhất, sẽ không mời những người khác nữa.”
Chu Thời Diệc hỏi: “Hai người định bao giờ kết hôn?”
“Bọn em chắc còn lâu.” Quý Phồn Tinh cong khóe môi, “Mới yêu nhau thôi, không vội.”
“Bỏ thuốc lá hẳn chưa?”
“Tất nhiên rồi.”
Quý Phồn Tinh nâng ly cụng với anh: “Chúc mừng hai chúng ta đều cai thuốc thành công.”
Cô bỗng tò mò: “Đưa điện thoại anh qua đây cho em xem màn hình chút.”
“Màn hình có gì mà xem?”
“Nhìn một cái là được.”
Chu Thời Diệc mở khóa rồi đưa qua.
Quý Phồn Tinh không cầm, chỉ ghé lại gần xem hình nền, không ngờ vẫn là tấm ảnh của Chung Ức mà trước đây cô từng thấy.
Thời gian tựa như đã đi hết một vòng luân hồi.
Mọi thứ lại trở về như cũ.
Cô không nói nhiều về hình nền nữa, chuyển chủ đề: “Tối nay họ vẫn tiếp tục thử nghiệm à?”
Chu Thời Diệc khóa màn hình đặt điện thoại lên bàn: “Hôm nay thì không, ngày mai mới thử nghiệm.”
Nhưng đêm thử nghiệm hôm sau, anh vẫn không tới.
Là ông chủ bên A, anh đến sẽ khiến họ vô hình cảm thấy áp lực.
Lúc Chung Ức chuẩn bị cho đợt thử nghiệm ban đêm, anh tới nhà bố mẹ vợ, ăn cơm cùng họ.
Hai ngày nay trời âm u, tuyết đọng trên bụi cây vẫn chưa tan.
[Hôm nay anh không tới trung tâm thử nghiệm à?] Chung Ức nhắn tin hỏi.
Xe của Chu Thời Diệc vừa tới sân nhà bố vợ, anh mở cửa xuống xe, vừa trả lời: [Không, anh có việc.]
Chung Ức nhắn lại: [Vâng, anh cứ bận đi. Thử nghiệm xong em sẽ gọi cho anh.]
Cô chẳng còn thời gian nghĩ thêm anh đang bận việc gì, tắt điện thoại rồi đứng trước màn hình lớn, đã kết nối tới sân thử nghiệm ban đêm ở Hải Thành. Hải Thành quanh năm nhiệt độ cao, chọn thử nghiệm hôm nay chính vì đang có trận mưa lớn.
Đây là lần *****ên tiến hành thử nghiệm thực tế vào ban đêm trong điều kiện thời tiết khắc nghiệt và đường không có ánh sáng.
Đêm trước sự cố treo máy vẫn còn ám ảnh, khoảnh khắc xe khởi động, tất cả mọi người trước màn hình lớn đều nín thở.
Đèn trước sáng lên, chiếc xe thử nghiệm từ từ chạy ra khỏi hầm để xe, Chung Ức cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Trong màn mưa xối xả, xe thử nghiệm rẽ vào con đường đã định trước.
Ngoài đèn xe ra, xung quanh bốn bề tối đen như mực.
Lúc này, hệ thống phát ra tín hiệu nhắc nhở, phía trước có chướng ngại vật.
Chung Ức chăm chú nhìn màn hình lớn, không có chướng ngại nào cả, đó chỉ là bóng cây ven đường.
Diêm Đình Lâm nói: “Mưa lớn quá, khó tránh khỏi nhận dạng nhầm. Không sao, thử nghiệm xong tiếp tục tối ưu là được.”
Chiếc xe thử nghiệm vượt qua hàng loạt chướng ngại vật trên quãng đường dài hàng trăm cây số. Đến bài thử cuối cùng, một chiếc xe con màu đen từ phía sau vượt lên, mưa lớn hạn chế tầm nhìn, xe phía sau hoàn toàn không chú ý thấy xe phía trước, mắt thấy sắp xảy ra va chạm.
Chiếc xe thử nghiệm lập tức cảm ứng được nguy hiểm, đánh lái gấp sang phải.
Cùng lúc xe phía sau phanh gấp, tiếng bánh xe ma sát chói tai với mặt đường, xe thử nghiệm đã kịp thời tránh khỏi một cách ngoạn mục.
Buổi thử nghiệm kết thúc.
Kết quả vượt xa mong đợi.
Trong niềm xúc động không nói nên lời, mấy người cùng ôm chặt lấy nhau.
Diêm Đình Lâm: “Chung tổng, chúc mừng em!”
Chung Ức mỉm cười: “Cùng vui!”
Cô đưa tay lên lau khóe mắt.
Đường Nặc Doãn cũng thở phào nhẹ nhõm, lau nước mắt.
Không ai còn nhớ nổi đã thức trắng bao nhiêu đêm, phải làm lại từ đầu bao nhiêu lần.
Cũng không nhớ nổi bản nhạc jazz của sếp đã được bật đi bật lại bao nhiêu lần nữa.
Kết quả thử nghiệm hiển thị: trong điều kiện thời tiết cực đoan, tỉ lệ phát hiện vật thể ban đêm trên 98.8%, tỉ lệ nhận dạng nhầm chỉ 1%.
Dữ liệu thử nghiệm thực tế lần này so với nền tảng mô phỏng mà Thiệu Tân An xây dựng gần như không có chênh lệch.
Trước kia, nếu tỉ lệ nhận dạng trong phòng thí nghiệm đạt 98%, khi ra thực địa chỉ còn 88%, thậm chí thấp hơn.
Nhưng lần này, độ chênh lệch giữa thử nghiệm thực địa và phòng thí nghiệm đã gần như bằng không.
Chung Ức đưa tay về phía Thiệu Tân An: “Giáo sư Thiệu, sau này lại phiền anh vất vả thêm nhiều rồi.” Sau thử nghiệm lần này, tiếp theo sẽ tiến hành thử nghiệm trên đường thực tế.
Thiệu Tân An cười đáp: “Việc trong trách nhiệm thôi mà.”
Bắt tay với Thiệu Tân An xong, Chung Ức quay sang Diêm Đình Lâm.
Diêm Đình Lâm nói: “Chúng ta thì cần gì khách sáo. Sau này vẫn còn hợp tác lâu dài.”
Mô hình vẫn chưa tiến hành thử nghiệm đường thực tế, tỉ lệ phát hiện và nhận dạng nhầm chưa hoàn toàn đạt chuẩn, thiết kế chip còn phải liên tục điều chỉnh tối ưu, sau đó còn phải trải qua nhiều lần thử nghiệm, rồi mới đi vào sản xuất hàng loạt, chặng đường phía trước vẫn còn rất dài.
Nhưng ít ra, giai đoạn gian nan nhất của dự án đã vượt qua rồi.
Chung Ức bình ổn lại tâm trạng một chút, rồi cầm điện thoại đi ra ngoài.
Buổi thử nghiệm kéo dài gần hai tiếng đồng hồ.
Lúc này, Chu Thời Diệc đã dùng xong bữa tối cùng bố mẹ vợ, đang thảo luận về những chi tiết cho lễ cưới vào tháng bảy, thì điện thoại rung lên, anh lập tức bắt máy.
“Thử nghiệm xong rồi à?”
“Ừm, khá tốt.”
Giọng nói trong điện thoại của cô lộ rõ niềm vui khó có thể diễn tả thành lời.
Chu Thời Diệc cười đáp: “Chúc mừng Chung tổng nhà chúng ta.”
Chung Ức hỏi: “Anh đang ở đâu đấy, em qua tìm anh.”
Tối nay cô muốn cùng anh ăn mừng thật đàng hoàng. Đêm giao thừa, cô bận trực ở phòng máy, không thể cùng anh đón năm mới. Anh cũng chẳng đi đâu, cứ ngồi đợi cô dưới xe, bên ngoài tòa nhà.
Chu Thời Diệc trả lời: “Anh qua thăm bố mẹ, vừa ăn tối với hai người xong.”
“Anh đang ở nhà em à?”
“Ừm. Lâu rồi em chưa về, anh qua đây xem thế nào.”
“Cảm ơn anh.”
“Câu này phải là anh nói mới đúng.”
Chung Ức không tranh luận với anh chuyện này, liền hỏi tiếp: “Có món gì ngon không? Anh mang về cho em một ít.”
Đột nhiên cô thấy vừa buồn ngủ, vừa mệt, lại vừa đói.
“Anh chuẩn bị sẵn rồi. Bố nhờ đầu bếp làm bánh định thắng đấy.”
Chu Thời Diệc không nán lại lâu thêm nữa, mang theo hộp bánh định thắng, lái xe quay trở về khuôn viên.
Ngày tuyết rơi mùa đông năm ngoái, khi rời khỏi nhà bố vợ, anh không gặp được cô, lòng không khỏi tiếc nuối.
Ngày tuyết rơi mùa đông năm nay, lúc rời đi, cô đang chờ anh trở về.