Cối Xay Gió Màu Xanh - Mộng Tiêu Nhị

Chương 71

Lần tổ chức đám cưới đầu tiên không đi hưởng tuần trăng mật, Chu Thời Diệc đã bù lại vào lần thứ hai.

Trước chuyến du lịch trăng mật, hai người quay về Boston một chuyến.

Khoảnh khắc đặt chân lên máy bay, cảm xúc đan xen lẫn lộn. 

Thành phố ấy từng chất chứa cả yêu thương và oán hận.

Chung Ức vốn định chợp mắt bù giấc trên máy bay, nhưng khi vừa nhắm mắt lại nghĩ đến chuyện trời sáng sẽ tới một nơi có thể gọi là “nhà” khác, thế nào cũng không ngủ nổi.

Cô nghiêng đầu, dưới ánh sáng từ đèn khẩn cấp trong khoang, lặng lẽ nhìn rõ đường nét gương mặt của Chu Thời Diệc.

Anh thở đều đặn, đã ngủ.

Từng chi tiết trong lễ cưới tại làng Cối Xoay Gió đều do anh tự tay chuẩn bị, nhiều ngày liền không được nghỉ ngơi tử tế.

Chung Ức bò sang giường bên phía anh, áp sát vào ngủ cùng.

Chu Thời Diệc đưa tay sờ thấy cô, kéo cô vào lòng.

“Không ngủ được à?” Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói trầm khàn của anh.

Chung Ức lại hỏi: “Em làm anh tỉnh giấc à?”

“Vốn dĩ cũng không ngủ sâu.” Dù rất mệt, anh vẫn nghe rõ tiếng động cơ máy bay ong ong như thường lệ.

Chung Ức nói: “Để em lấy tai nghe chống ồn cho anh.”

“Không cần đâu.” Chu Thời Diệc vốn không quen dùng, anh ôm cô vào lòng chặt hơn: “Không sao, về nhà rồi ngủ bù.”

Anh chưa bao giờ hy vọng có thể ngủ ngon trên máy bay, chỉ là nằm nghỉ một chút thôi.

Chung Ức kéo chăn mình ra, đắp chung với anh một tấm.

Như thói quen thường ngày, cô đặt hai chân vào giữa chân anh, để anh giữ chặt bằng đôi chân mạnh mẽ của mình.

“Chúng ta ở đảo mấy ngày?”

Chu Thời Diệc nghiêng cằm lên trán cô: “Ít nhất năm, sáu ngày. Em sốt ruột muốn về nước à?”

Chung Ức không trả lời, muốn đi hưởng tuần trăng mật, nhưng lại không yên tâm về dự án được.

Chu Thời Diệc nói: “Có Ninh Khuyết với Diêm Đình Lâm rồi, em còn lo gì?”

Chung Ức tự giễu: “Lo nghỉ làm một ngày là trái đất ngừng quay ấy mà.”

Chu Thời Diệc bỗng nhớ ra chuyện gì, hỏi cô: “Em bắt đầu thích anh từ bao giờ?”

Anh đã từng hỏi, Chung Ức chỉ nhớ mang máng.

Nhưng rốt cuộc khi ấy đã trả lời thế nào, cô hoàn toàn không nhớ nổi.

Cô cố gắng hồi tưởng.

Vẫn không nghĩ ra.

“Cái này không thể nói cho anh biết được, là bí mật của em.”

Chu Thời Diệc mở mắt nhìn cô: “Nghĩ cả buổi không nghĩ ra phải không?”

Chung Ức cố nhịn cười nhưng không nổi, bật cười trong vòng tay anh.

Chu Thời Diệc hôn lên trán cô. Trí nhớ của cô chỉ tốt trong công việc, nếu hỏi cô năm ngoái trong cuộc họp dự án đã nói những gì, cô có thể thuật lại gần như nguyên vẹn.

Nhưng những chuyện trong đời sống, bảo cô nhớ lại thì rất khó.

Không phải cô qua loa, mà những thông tin đó không được não cô chọn lọc và lưu lại.

Trước kia anh từng nghĩ cô không để tâm đến mình, giờ nhìn lại, là lúc ấy toàn bộ sự chú ý của cô đã bị dự án chiếm trọn, không còn dư năng lượng để dành cho anh nữa.

Suốt một năm qua, ngày ngày kề cận bên nhau, anh tận mắt chứng kiến cô trong trạng thái lao đầu vào dự án, để đảm bảo tiến độ, cô cật lực tăng ca không phân biệt ngày đêm.

Thành ra, nhiều lúc cô lơ là anh, như năm ngoái quên sinh nhật anh, như đêm giao thừa thức trắng trong phòng máy, tận khuya mới gọi điện bảo anh ăn gì đó qua loa, nói rằng không có thời gian cùng anh đón năm mới.

Anh không chỉ hoàn toàn thông cảm, mà còn chẳng thấy hụt hẫng chút nào.

Nhưng nếu những điều này xảy ra trước khi chia tay, thì chúng sẽ vô hình làm mâu thuẫn càng thêm sâu sắc.

Anh hiểu cô bận, nhưng khó tránh khỏi cảm giác cô không quan tâm với anh.

Khi ấy, anh nghĩ đơn giản: anh cũng bận, nhưng chưa từng quên bất cứ chuyện gì liên quan đến cô.

Dù bận thế nào, đến sinh nhật cô, anh nhất định sẽ ở bên cô.

Nhưng anh lại không nghĩ đến một điểm, cái bận của anh là ở tầm chiến lược của công ty, là ngắt quãng, giải quyết xong một cuộc khủng hoảng thì coi như xong, anh có thời gian để thả lỏng.

Còn cái bận của cô là về mặt kỹ thuật, toàn bộ chu trình dự án đòi hỏi cô phải đầu tư liên tục, phải tập trung cao độ.

Chừng nào dự án chưa được nghiệm thu, cô chừng ấy không thể thảnh thơi.

Cũng giống như trước kia anh không hiểu nổi vì sao Diêm Đình Lâm bị Chung Ức từ chối rồi mà sau này lại quên mất chuyện đó. Nếu không nhờ lần gặp lại cô ở buổi họp mặt cựu sinh viên, có khi Diêm Đình Lâm đã chẳng nhớ ra cô là ai.

Giờ nghĩ lại, không phải Diêm Đình Lâm chậm chạp trong chuyện tình cảm, mà là anh  đắm chìm trong công nghệ chip, một khi đã bận, thì mọi sự xung quanh đều biến mất khỏi tầm mắt.

Đợi khi kết thúc một dự án, thì chuyện ai từng từ chối anh ta từ mấy tháng trước, sớm đã không còn trong ký ức.

Thành ra Diêm Đình Lâm mới có thể hợp tác với Chung Ức mà không thấy ngại ngùng.

Cũng như Chung Ức có thể làm việc với Đường Nặc Doãn vui vẻ, thường xuyên quên mất thân phận thật của đối phương.

Bọn họ đều là cùng một kiểu người.

Anh và Mẫn Đình cũng tính là cùng một kiểu người, nhìn thì bận, mà thực ra cũng thật sự bận.

Bận đến nỗi cuộc họp này nối tiếp cuộc họp khác, bay khắp toàn cầu, lịch xã giao phải xếp tận mấy tuần sau.

Nhưng ngay cả lúc bận rộn đến vậy, trong khoảng trống giữa những cuộc tiếp khách, họ vẫn có thời gian nghĩ xem người kia giờ đang làm gì, sao mãi không gửi tin nhắn?

Chung Ức ngẩng đầu hỏi anh: “Trước đây em đã trả lời anh thế nào?”

Chu Thời Diệc đáp: “Em bảo là sớm hơn anh tưởng.”

Dạo này không phải đến phòng thí nghiệm, lần này Chung Ức nhớ ra chuyện đó rồi.

Cô hôn lên cằm anh, nơi có bóng râu hơi lởm chởm.

“Anh đâm vào em rồi đấy.”

“Lần sau đừng nửa đêm hôn anh nữa.”

Râu mọc cả ngày, đến giờ chắc chắn sẽ hơi cứng và rát.

Chu Thời Diệc hôn lên bờ môi bị râu chạm vào của cô: “Mai sáng cho em hôn.”

Chung Ức đổi sang hôn yết hầu quyến rũ của anh, nơi ấy lúc nào cũng nhẵn mịn.

Cô giải thích: “Em không cố ý quên mình đã từng trả lời anh thế nào.”

“Anh biết.” Chu Thời Diệc bị cô hôn đến nóng ran nơi cổ họng, chờ cảm xúc lắng xuống, anh nói tiếp: “Trước kia anh luôn nghĩ em chỉ yêu anh một chút, là vì chưa bao giờ thực sự đặt mình vào vị trí của em mà suy nghĩ.”

Sau khi đã từng chia xa, từng cùng nhau hợp tác, cuối cùng anh mới thật sự hiểu được cô.

Chung Ức nói: “Nhưng anh hay ghen, thường hỏi em có yêu anh không, tại sao không nhắn tin cho anh, chứng tỏ em vẫn chưa làm đủ tốt.”

“Em không cần để tâm mấy chuyện đó đâu, đó là lúc rảnh rỗi mới ghen vu vơ thôi.”

Chung Ức nghĩ một lúc rồi ôm lấy anh, nói: “Sau này em đưa điện thoại cho anh giữ, anh muốn nhắn gì thì tự nhắn đi.”

“….”

Chu Thời Diệc bị cô chọc cho tức đến bật cười.

Sau câu đùa ấy, Chung Ức nghiêm túc lại: “Em vốn định hôm sinh nhật anh sẽ cho chạy thử xe thật, coi như là bất ngờ chúc mừng sinh nhật ba mươi tuổi của anh.”

Tiếc là dữ liệu có vấn đề, buộc phải điều chỉnh lại.

Hôm đó không chỉ mình cô, mà hơn nửa đội ngũ làm chip cũng phải thức trắng đêm.

Khi đã bắt tay vào công việc trong phòng thí nghiệm, cô hoàn toàn không có khái niệm về thời gian, cứ tưởng chỉ mới bận khoảng hai, ba tiếng, đến lúc nhìn lại đồng hồ thì đã là một giờ hai mươi sáng.

Sinh nhật anh đã qua mất rồi.

Mặc dù buổi sáng họ cùng nhau ăn mì trường thọ, nhưng cô đã hứa sẽ cùng anh tổ chức sinh nhật vào buổi tối.

Kết quả là vì sự cố dữ liệu, toàn bộ kế hoạch bị đảo lộn.

Nghe vậy, Chu Thời Diệc khựng lại: “Lúc đó sao em không nói với anh?”

“Em không muốn làm thêm một người nữa thấy phiền lòng.”

Nếu nói với anh rằng mô hình gặp trục trặc, anh vừa phải lo lắng cho tâm trạng của cô, lại vô hình chịu thêm áp lực.

Chuyện này mà là trước khi chia tay, cô sẽ chẳng buồn giải thích, sợ bị hiểu là đang kể công.

Giờ cô mới nhận ra, có những điều nếu nói rõ ràng từ đầu thì có thể tránh được hiểu lầm không đáng có.

Chung Ức lại hôn lên cổ anh một cái: “Trong lòng em, anh mãi mãi là hai mươi chín tuổi.” 

“Chỉ vì em không tổ chức sinh nhật ba mươi tuổi cho anh?” 

“Ừm.”

“Vài tháng nữa là anh ba mươi mốt rồi đấy.”

Chung Ức cười: “Dù sao em nói bao nhiêu thì là bấy nhiêu.”

“Coi như em thấy anh trẻ đi. Không giống bố anh, ông sợ nhất là có người nhắc đến tuổi tác.”

“Bố sắp sáu mươi rồi phải không?”

“Ừ. Tốt nhất em đừng nói vậy trước mặt ông ấy.”

Chung Ức dở khóc dở cười.

Trở lại chuyện chính, cô nói tiếp về sinh nhật anh: “Sinh nhật năm nay, em sẽ dành thời gian ở bên anh thật trọn vẹn.”

Chu Thời Diệc nói: “Bận quá mà quên thì cũng không sao. Em quên thì anh đến tìm em tổ chức.”

“Cảm ơn anh.”

Nhưng cô sẽ không quên.

Chung Ức tiếp tục hôn lên yết hầu anh.

Chu Thời Diệc hơi nghiêng người né tránh, không cho cô hôn nữa. Trên máy bay không có chuẩn bị gì, chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn.

Chuyện con cái, cô không đề cập, anh cũng tạm chưa nghĩ đến, không muốn phá vỡ kế hoạch của cô.

Chung Ức cảm nhận rõ được hơi nóng từ cơ thể anh.

Để anh bớt khó chịu, cô rút khỏi vòng tay anh, quay lại gối của mình nằm.

Về chuyện con cái, cô phải nghiêm túc suy nghĩ.

Chu Thời Diệc kéo chăn đắp lại cho cô: “Còn lâu mới hạ cánh, ngủ một lát đi.”

Chung Ức vừa nghĩ đến chuyện con cái, vừa lim dim chìm vào giấc ngủ.

Lúc tỉnh dậy, máy bay còn bốn mươi phút nữa sẽ hạ cánh xuống Boston.

Cô rửa mặt sơ qua rồi uống một ly nước trái cây.

Cả đêm không xem điện thoại, trong máy đã có vài tin nhắn chưa đọc.

Ông nội nhắn vào nhóm gia đình, @cô: [Bao giờ thì xong cái dự án đó? Tổ chức hôn lễ hai lần, hai đứa nhỏ nhà Mẫn Đình biết bò hết cả rồi mà dự án còn chưa kết thúc. Con thì cả nửa năm nay không về nhà ăn lấy một bữa cơm.]

Chung Ức trả lời: [Ông ơi, con và Chu Thời Diệc đang đi hưởng tuần trăng mật. Về rồi com sẽ qua thăm ông bà.]

Dự án bao giờ kết thúc, chính cô cũng không dám chắc.

Ông cụ Giang: [Thế thì tốt. Cứ tưởng cưới xong là con lại vội quay về tăng ca.]

Ông cụ Giang: [Cứ đi chơi thêm vài ngày, đừng chỉ nghĩ đến dự án.]

Ông cụ đang lo đám cưới của thằng ba, lại @cháu gái lần nữa: [Đi du lịch về thì nhớ tới nhà ăn cơm nhé.]

Vài ngày trước, thằng ba đột nhiên nói với ông cụ rằng mình muốn tổ chức đám cưới với Chung Chước Hoa, có cả tiết mục bố mẹ hai bên lên sân khấu.

Nghe xong, ông cụ im lặng hồi lâu không thốt nên lời.

Ông gần chín mươi tuổi rồi mà còn phải lên sân khấu với vai trò đại diện nhà trai phát biểu.

Giang Diễm Phong và Mẫn Đình, hai cái thằng trời đánh kia lại còn nói ông đừng lo đứng không vững, đến lúc ấy chúng nó sẽ dìu ông lên sân khấu.

Hai đứa cháu trai, cháu ngoại chẳng ai trông cậy được, nghĩ đi nghĩ lại, ông chỉ còn biết bàn với cháu gái xem lúc phát biểu nên chú ý điều gì.

Dù sao ông cũng già rồi, sợ nói gì đó khiến đám trẻ không hài lòng.

Chung Ức nhắn lại: [Vâng ạ, xuống máy bay xong con sẽ qua. Dạo này trời nóng, ông bà nhớ giữ gìn sức khoẻ.]

Trò chuyện xong, máy bay cũng hạ cánh.

Chung Ức nhìn ra ngoài cửa sổ, hiếm thấy một ngày trời quang mây tạnh như hôm nay ở Boston.

Ngày chia tay, trời mưa như trút nước.

Ngày cô chuyển về căn hộ của mình cũng là một ngày mưa.

Ngày về nước, vẫn là mưa âm u.

Ra khỏi cửa khẩu, Chung Ức chỉ tay về phía một biển hiệu: “Còn nhớ chỗ đó không?”

Chu Thời Diệc sao có thể quên, đó là lần duy nhất trong suốt bốn năm bên nhau, anh ra sân bay đón cô.

Bốn năm ấy, cô cũng chỉ trở về nhà đúng một lần.

Năm ấy, Ninh Khuyết từng nói điều kiện gia đình cô không tốt, đến cả vé máy bay cũng tiếc không nỡ mua.

Sau khi bên nhau, anh nhiều lần đề nghị cô cùng anh về nước, có thể hạ cánh ở Thượng Hải, từ đó về nhà cô cũng không xa.

Nhưng lần nào cô cũng từ chối.

Lúc ấy anh không biết, bố vợ chỉ cách chưa đến một tháng lại sang thăm cô một lần, mẹ vợ thì luôn theo đoàn làm phim, cô về nhà cũng chẳng có ai.

Cô gọi điện cho thầy Ngu bằng giọng địa phương Giang Thành, lại tốt nghiệp cấp ba tại trường trung học Giang Thành, anh chưa bao giờ nghi ngờ cô không phải là người đến từ trấn nhỏ ở đó.

Không ngờ cô vẫn nhớ chính xác chỗ anh từng đợi đón cô ở sân bay.

Anh nghiêng đầu nhìn sang: “Em còn mang cho anh cả một túi đặc sản của Giang Thành, nhớ không?”

Chung Ức siết chặt tay anh: “Sao lại không nhớ được. Từng món đặc sản một đều là em tự tay chọn. Anh không thích đồ ngọt, em đã cố chọn toàn thứ không ngọt.”

Cho đến giờ, Chu Thời Diệc vẫn còn nhớ dáng vẻ cô kéo vali bước ra, chạy về phía anh.

Cô nhào vào lòng anh nói rằng mang đồ ngon cho anh, bảo anh đừng chê.

Cô chuẩn bị riêng cho anh, làm sao anh có thể chê cho được.

Giờ nhớ lại, anh mới thấy lúc ấy dấu vết cô đang “diễn” cũng chẳng hề ít.

Nếu thực sự xuất thân bình thường, sẽ chẳng suốt ngày nhắc đến, càng không cố gắng nhấn mạnh rằng “đừng chê”.

Chính vì trong lòng có chút chột dạ, sợ anh nghi ngờ, nên mới luôn miệng khẳng định những thứ mang đến đều rẻ tiền, rằng ngay cả vé máy bay hạng phổ thông cũng “không nỡ” mua.

Chung Ức nghiêng đầu bắt gặp ánh mắt anh, thấy anh bất giác bật cười: “Cười gì thế?”

Chu Thời Diệc: “Cười anh lúc đó đúng là đầu óc yêu đương.”

Mà cái đầu “não yêu đương” ấy, một nửa cũng là công lao của Ninh Khuyết và Diêm Đình Lâm.

Bọn họ luôn miệng nói điều kiện của Chung Ức không tốt, túi vải mười mấy tệ mà cô đeo tận mấy năm.

Trên đường từ sân bay về thành phố, Chung Ức nhìn những con phố bên ngoài ngày một quen thuộc, tim lại đập loạn như buổi sáng hôm tổ chức hôn lễ.

Giống hệt cái cảm giác lần đầu cô đến nơi anh sống khi còn đang yêu nhau, tim đập trong lồng ngực như nai con.

Khi xe rẽ vào khu phố thân quen, nhịp đập trong lồng ngực bỗng chốc mềm nhũn, dâng lên một nỗi chua xót chẳng rõ từ đâu.

Lúc rời đi, cô chưa từng dám nghĩ có ngày mình sẽ quay lại nơi này, lại còn là cùng với Chu Thời Diệc.

Xe dừng lại, Chung Ức khẽ thở ra một hơi, mở cửa bước xuống.

Mọi thứ vẫn chẳng khác gì lúc cô rời đi, bãi cỏ sạch sẽ, phẳng phiu, những khóm cẩm tú cầu rực rỡ bên cửa vẫn đung đưa trong gió.

Ngay cả đồ đạc trong nhà cũng không thay đổi gì.

Những món cô từng đóng gói mang đi, ở đây giờ lại có thêm một phần y hệt.

Trên cánh cửa tủ lạnh dán vài chiếc nam châm mới, bên dưới kẹp một tờ giấy ghi chú.

[Bảo bối, tân hôn vui vẻ.

Không biết đời này dài bao lâu, chỉ mong nó đủ dài để bù lại ba năm chúng ta xa nhau.

Dù là khi nào, dù tính cách của em ra sao, anh vẫn luôn yêu em.

—— Chu Thời Diệc]

Bình Luận (0)
Comment