Tờ giấy ghi chú không đề ngày tháng, nhưng chắc chắn không phải để lại từ lần anh đến lấy bức tranh sơn dầu cối xay gió năm ngoái.
Khi đó giữa hai người vẫn còn khoảng cách khá xa, đến cả cà phê anh còn chẳng buồn pha cho cô, sao có thể gọi cô là bảo bối.
“Tân hôn vui vẻ” hẳn là để chỉ lễ cưới thứ hai.
“Anh viết từ bao giờ vậy? Mấy hôm trước à?” Chung Ức xoay người hỏi người phía sau.
Chu Thời Diệc tiện tay đặt áo vest và túi xách của cô lên sofa, vừa tháo khuy tay áo vừa đáp: “Đầu tháng này viết, quản gia lúc tới dọn dẹp căn nhà đã mang theo.”
“…”
Mấy lời gọi thân mật như thế, lúc quản gia dán lên tủ lạnh chắc cũng không dám nhìn thẳng.
Chung Ức gỡ miếng nam châm và mẩu giấy ghi chú, cất chung vào túi xách, định mang về nhà ở Bắc Thành.
Cô đang giữ ba lời tỏ tình của anh, lời chứng hôn ở lễ cưới lần đầu, lời thề khi cầu hôn, và tờ giấy này, nơi anh gọi cô là “bảo bối” cùng một lời hứa cho cuộc sống hôn nhân.
Chu Thời Diệc tiện tay bỏ chiếc khuy tay áo vào túi cô: “Anh lên lầu ngủ bùmột lát, nếu em mệt thì cũng ngủ chút đi.”
“Anh bỏ đồ vào túi em làm gì, không được!”
Chung Ức túm lấy cổ áo sơ mi của anh, cười nghịch rồi cúi xuống hôn anh.
Chu Thời Diệc chống tay lên lưng ghế sofa, để mặc cô nghịch ngợm.
“Cái khuy tay áo này vài ngày tới chưa cần dùng đến, để trong túi em cho tiện.”
Chung Ức trêu anh: “Sao không để vào vali?”
“Trong vali anh toàn là đồ của em.”
Chung Ức đặt môi lên cằm anh, trước khi xuống máy bay, anh vừa cạo râu, làn da mịn màng thoang thoảng mùi hương lạnh dịu, không còn cứng như đêm qua.
“Anh đi ngủ đi.” Cô hôn thêm hai cái rồi buông anh ra.
Chu Thời Diệc hỏi: “Em không ngủ à?”
Chung Ức chỉ ra phía ngoài: “Em ra xem hoa một chút.”
Đã bốn năm rồi cô chưa quay lại nơi này, nhưng vườn cẩm tú cầu vẫn tươi tốt rực rỡ.
Tưới nước cho vườn hoa xong, cô cắt vài nhánh đem vào cắm lọ.
Biết hôm nay họ tới nghỉ, quản gia đã chuẩn bị sẵn hoa tươi từ sáng.
Cô chọn những bông đã ngấm nước kỹ, phối với cẩm tú cầu để c*m v** lọ. Ba bốn năm rồi không động đến hoa lá, tay có hơi vụng về.
Giữa một đống hồng, cô lựa riêng một đóa hồng đỏ rực kiều diễm để sang một bên. Đó là giống hồng Explorer từ Ecuador.
Cắm hoa xong, Chung Ức cầm đóa hồng ấy định mang lên lầu, thì nghe tiếng bước chân vọng xuống cầu thang.
Hôm nay trong nhà chỉ có hai người, cô xoay đầu lại nhìn.
Người đàn ông đã tắm xong, mặc áo choàng đen bước xuống.
Chung Ức chỉ mấy lọ hoa trên bàn: “Đẹp không?”
Trước đây cô đã thích cắm hoa, tay nghề cũng không tệ, anh từng hỏi cô có học qua không.
Cô bảo không, chỉ là bố cô thích trồng đủ loại hoa trong sân, mỗi độ xuân về hoa nở khắp vườn, cô sẽ cắm đầy tất cả các bình trong nhà, đợi mẹ về.
Lúc ấy anh không hiểu, “đợi mẹ về” có hàm ý gì sâu xa.
Mà cũng chẳng nghĩ ngợi gì, trẻ con lớn lên ở trấn đều có nhiều bạn chơi, đối với trẻ con mà nói, thời gian còn chẳng đủ để nô đùa, ai hơi đâu mà kiên nhẫn cắm hoa.
Chu Thời Diệc bước xuống cầu thang, đến gần ngắm một lát rồi gật đầu: “Đẹp.”
Thấy tay cô còn cầm một bông, anh hỏi: “Sao bông này không c*m v**?”
Chung Ức đưa cho anh: “Mượn hoa dâng Phật, tân hôn vui vẻ.”
Chu Thời Diệc mỉm cười, đón lấy: “Cảm ơn em.”
“Anh không ngủ sao?” Cô hỏi.
“Xuống xem em đang làm gì.”
“Em đang định lên lầu.”
Chu Thời Diệc lại đưa bông hoa cho cô: “Cầm giúp anh một lát.”
Nói rồi anh xoay người, đưa lưng về phía ghế.
Một vài thói quen và sự ăn ý xưa cũ vẫn còn.
Chung Ức đá văng dép lê, bước lên ghế, tay quàng qua cổ anh, ngả người nằm trên lưng anh.
Chu Thời Diệc giữ chặt lấy cô, cõng cô lên lầu.
Chung Ức nghiêng mặt tựa vào vai anh. Từ sau khi xa nhau, cô đã không biết bao lần nhớ đến bờ vai rộng ấy, nhớ những khoảnh khắc mình nép trong vòng tay anh, nép vào bờ vai anh.
Hôm triển lãm tranh của thầy Ngu, ở buổi tiệc mừng thành công, khi nhìn thấy anh từ phía bên kia đám đông, ánh mắt chạm nhau trong khoảnh khắc ấy, mọi nỗi nhớ dâng trào.
Anh sẽ không bao giờ biết trong giây phút đó, cô đã nhớ anh đến mức nào.
Cô hầu như không nghe thấy tiếng trò chuyện ồn ã trong đại sảnh, bên tai chỉ toàn những âm thanh cuộn trào.
Rõ ràng giữa hai người còn bao nhiêu khúc mắc, nhưng chỉ cần nhìn thấy anh, tim cô lại loạn nhịp.
Nhịp đập ấy, hoàn toàn không thể kiểm soát.
Lúc đó, cô đang ăn miếng bánh phô mai Dương Hi đưa, từ sau khoảnh khắc ấy, bánh không còn vị gì nữa.
Sau khi biết Chu Thời Diệc là bạn trai cũ của cô, Dương Hi vốn định an ủi, nhưng có lẽ thấy cô bình thản nên lại thôi.
Thật ra, sao có thể bình thản được chứ.
Chung Ức lấy đóa hồng khẽ lướt qua má anh: “Anh từng nói sau khi cưới thì lúc nào em tìm anh tính sổ cũng được, còn nhớ không?”
“Nhớ.” Chu Thời Diệc hỏi, muốn tính chuyện gì?
“Lúc triển lãm tranh thầy Ngu kết thúc, em đang ở buổi tiệc thì anh nhắn bảo em ra ngoài. Sau đó em hỏi anh còn chuyện gì không, nếu không em vào lại nhé. Em tưởng anh sẽ nói gì thêm, ai ngờ anh chỉ gật đầu.”
Chung Ức ngậm lấy d** tai anh, cắn nhẹ một cái: “Mấy năm không gặp, anh không nhớ em à? Không muốn nói với em thêm mấy câu? Không muốn ở cạnh em thêm vài phút?”
Vào đến phòng ngủ, Chu Thời Diệc nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.
Chung Ức ngồi trên mép giường, hai chân buông thõng xuống sàn.
Chu Thời Diệc liền cúi người xuống, hai tay chống bên người cô: “Em nghĩ anh có thể không nhớ em à? Nếu không nhớ thì sao lại nhắn tin gọi em ra ngoài?”
Anh bảo cô ra hành lang tìm mình, chẳng qua chỉ để được nhìn cô ở khoảng cách gần hơn.
Anh cúi đầu hôn cô: “Anh chỉ hơi lạnh nhạt một chút thôi mà em cũng nhớ rõ như vậy. Nói xem, trong lòng còn ghi sổ anh những chuyện gì nữa?”
Chung Ức: “Còn nhiều lắm! Nhưng em rộng lượng, không chấp nhặt kẻ tiểu nhân!”
“Nhưng hôm nay em không cần làm người lớn nữa. Dù gì cũng là ngày thứ hai sau đám cưới, em có quyền vô lý.”
Chung Ức đặt đoá hoa hồng sang một bên, vòng tay ôm chặt cổ anh: “Là anh nói đấy nhé, đừng có mà hối hận.”
Chu Thời Diệc bật cười: “Anh nói thì sẽ không hối hận.”
Chung Ức bắt đầu vô lý một cách quen thuộc như ngày xưa: “Em nói chia tay, anh lại chia tay thật? Không thể tự kiểm điểm lại xem có phải mình đã làm em tổn thương quá rồi không?”
Chu Thời Diệc hôn cô, nhẹ giọng dỗ dành: “Được rồi. Sau này dù có mâu thuẫn, em đòi ly hôn, anh cũng sẽ giả vờ như không nghe thấy. Hôn cho đến khi em không nỡ rời xa anh mới thôi.”
Mà nụ hôn của anh, tất nhiên đâu chỉ là hôn môi.
Chung Ức ôm siết lấy anh, mặt vùi vào hõm cổ anh.
Nói đến chuyện gặp lại nhau ở tiệc mừng sau triển lãm, Chu Thời Diệc hỏi: “Em có biết vì sao anh lại tặng em bức tranh của thầy Ngu không?”
Chung Ức không cần nghĩ ngợi: “Quà gặp mặt cho cuộc liên hôn.”
Chu Thời Diệc biết ngay, cô đã sớm quên lời anh từng hứa sẽ tặng cô tranh của thầy Ngu.
“Có lần anh không cẩn thận làm rơi túi vải của em, em giận rồi tính sổ với anh cả nửa tiếng. Lúc đó anh nói sau này sẽ đấu giá một bức tranh thật của thầy Ngu để đền cho em. Giờ chẳng còn chút ấn tượng nào đúng không? Trong đầu chỉ nhớ mỗi điều không tốt anh làm với em.”
Chung Ức ngạc nhiên, không ngờ lại có lý do như vậy.
“Em thường xuyên vô lý với anh, nói xong là quên luôn.”
Ngày đó, sự vô lý của cô chính là niềm vui trong cách hai người ở bên nhau.
Có khi vừa nói xong cô đã đi tăng ca, ai mà nhớ được hôm đó đã trêu chọc nhau ra sao.
“Đêm thầy Ngu đặt chân đến Bắc Thành, lúc anh nhắn tin cho bố em, em đang ngồi ngay cạnh. Anh nói sẽ đấu giá một bức tranh làm quà gặp mặt lần đầu. Chỉ một câu đó thôi mà em đã buồn mất một thời gian.”
Chung Ức trách nhẹ: “Rõ ràng là anh thực hiện lời hứa, sao cứ nhất định phải nói là quà gặp mặt!”
Chu Thời Diệc: “Lúc đó giận vì em ba năm trời không đến tìm anh.”
Chung Ức dỗ dành: “Em tuyên bố, anh có lý.”
Chu Thời Diệc bất giác bật cười.
Chuyện đó liền gác lại.
Trong phòng tắm, anh đã chuẩn bị sẵn bồn nước ấm, thúc giục cô: “Tắm trước đi, lát nữa ngủ dậy rồi anh đưa em đi ăn.”
Nói đến những chuyện ngày trước, Chung Ức lại nhớ ra một việc.
Cô định hỏi anh, công ty mà anh đăng ký thành lập lúc trước có thay đổi tên không.
Tên công ty được đặt theo đuôi tiếng Anh tên cô, kèm theo họ của cô.
Khi đăng ký, anh từng muốn tặng cô cổ phần, nhưng cô không nhận.
Sau khi chia tay, cô từng nghĩ sẽ tra xem tên công ty có bị đổi không.
Nhưng rồi cô bỏ cuộc.
Nghĩ rằng đổi hay không đổi cũng không mang nhiều ý nghĩa, đôi khi không đổi chỉ vì ngại ảnh hưởng đến các dự án đang triển khai, thủ tục sau đó cũng quá rườm rà.
Chu Thời Diệc không biết cô đang nghĩ gì, buông cô ra: “Đi tắm đi.”
Chung Ức định sau khi tắm xong sẽ hỏi.
Cô quên lấy chiếc váy ngủ anh đã để sẵn trên giường, cứ thế đi thẳng vào phòng tắm.
Dù đã bốn năm trôi qua, cô vẫn quen thuộc mọi thứ nơi đây như cũ.
Bồn tắm giữ nhiệt màu trắng kem, cánh hoa hồng tầng tầng lớp lớp nổi trên mặt nước gần như phủ kín, tinh dầu thơm ngọt hòa quyện với hương hoa hồng nhè nhẹ, lan tỏa khắp phòng tắm.
Từ khi dự án bắt đầu, Chung Ức chưa từng được tắm thư giãn đúng nghĩa.
Thỉnh thoảng muốn thả lỏng trong bồn tắm, nhưng đầu óc lại đầy ắp những con số cần điều chỉnh.
Cô bật hệ thống âm thanh, chọn một bản nhạc nhẹ, tựa vào gối tắm, hoàn toàn thả lỏng.
Trong chiếc bồn tắm giữ nhiệt này, cô và Chu Thời Diệc từng không biết mỏi mệt là gì.
Nhân lúc cô đang ngâm mình, Chu Thời Diệc vào thư phòng trả lời email.
Một email của Chiêm Lương, báo cáo rằng vật liệu mới đã có đột phá.
Một email của Thiệu Tân An, nói khả năng tổng hợp mô hình ở môi trường phức tạp đã cải thiện rõ rệt so với lần thử nghiệm đầu năm, đặc biệt là tỷ lệ nhận dạng.
Email cuối là từ Đỗ Tổng, chúc anh và Chung Ức tân hôn vui vẻ.
Đỗ Tổng đang ở lại Bắc Thành thay anh tham dự diễn đàn ngành, không thể dự hôn lễ.
[Không ít đồng nghiệp đang rất mong chờ mô hình lái xe thông minh của chúng ta ra mắt. Hôm qua sau hội nghị, Thẩm Trì chủ động đến nói chuyện, bảo rằng vợ cậu ấy rất tin tưởng vào hệ thống lái xe thông minh của Khôn Thần. Lúc đó nhất thời chú chưa hiểu ý cậu ấy, nên cũng không hỏi thêm.]
Chu Thời Diệc trả lời: [Có lẽ anh ta chỉ muốn biết tại sao chúa không đến dự họp.]
“Chu Thời Diệc?”
“Anh đây.”
Cửa thư phòng và phòng ngủ đều để mở, để anh có thể nghe thấy tiếng cô gọi.
Chu Thời Diệc thoát khỏi hộp thư, tắt máy tính, quay về phòng ngủ.
Trên giường không thấy ai, tiếng cô vang ra từ phòng tắm.
“Tắm xong rồi à?”
“Ừ.”
Chung Ức vẫn tựa vào gối tắm, mỉm cười nhìn anh: “Hôm nay thử xem lực tay anh thế nào.”
Tắm xong rồi mà lại lười không muốn động đậy, cô muốn được anh bế ra ngoài.
Chu Thời Diệc xắn tay áo áo choàng lên vài lượt, lấy chiếc khăn tắm trên giá mở ra.
Chung Ức đứng dậy khỏi làn nước đầy hoa hồng, cánh hoa dính đầy trên vai, trước ngực và hai cánh tay.
Cả chân và lưng cũng có.
Màu đỏ rực rỡ càng làm nổi bật làn da trắng.
Chung Ức dùng toàn hoa hồng dùng trong thực phẩm để ngâm mình trong bồn tắm. Dù cánh hoa bám đầy trên người cô, Chu Thời Diệc cũng không bận tâm, chỉ cầm khăn tắm quấn lấy cô.
Cô nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại nơi những ngón tay thon dài, sạch sẽ của anh đang linh hoạt buộc khăn bên hông cô.
Khăn vừa buộc xong, Chu Thời Diệc lập tức bế cô lên bằng kiểu ôm công chúa.
Tiếng nước văng lên một tiếng “xoạt” nhẹ, đầu ngón chân cô mang theo những giọt nước cùng vài cánh hoa hồng đỏ thắm.
Khi anh bước đi, cánh hoa rơi trên nền gạch men trắng trong phòng tắm. Ngay cả tấm thảm cạnh đầu giường cũng dính lại hai cánh.
Lúc này là 11 giờ sáng, rèm chắn ánh sáng kéo kín, ánh đèn tường mờ ấm khiến không gian như đang là 11 giờ khuya.
Chung Ức được anh đặt nằm gối đầu lên gối, vừa định đứng dậy, cổ anh liền bị cô vòng tay giữ lại.
“Em muốn hỏi anh một chuyện.” Dù vừa tắm xong, cô vẫn không quên điều này.
“Chuyện gì?”
“Trước kia anh từng lấy tên em để đăng ký thành lập công ty, sau đó có đổi tên không?”
Chu Thời Diệc nhìn thẳng vào mắt cô: “Sao em không tự tra? Chỉ cần tìm trên mạng là biết.”
Chung Ức đáp: “Vì dù không đổi cũng chưa chắc có ý nghĩa gì.”
Cô dừng lại một chút, rồi nói thẳng điều mình nghĩ: “Không tra cũng là để giữ lại chút hy vọng.”
Sợ lỡ đâu đã đổi mất rồi.
Có đôi khi, cô cũng muốn tự lừa mình dối người.
Chỉ cần không đi tra, thì giữa cô và anh, dường như vẫn còn một sợi dây liên kết.
Chu Thời Diệc nói: “Không đổi.”
“Vì thấy phiền nên mới không đổi à?”
“Không phải.” Anh cúi đầu, nụ hôn rơi xuống cổ cô, “Vì không nỡ.”
Dùng tên cô đăng ký tên công ty, là một phần kỷ niệm từng có giữa hai người.
Chung Ức bị chiếc khăn tắm cuốn chặt, muốn vòng tay ôm lấy eo anh cũng không thể.
Khăn tuột xuống, Chu Thời Diệc tiện tay ném lên đầu giường, mấy cánh hoa hồng cũng rơi theo.
Cánh hoa ướt át vương vãi khắp nơi.
Chung Ức trở mình, úp mặt lên gối.
Chu Thời Diệc cúi người đè lên, ôm trọn cô vào lòng, kéo tay cô lại, áp lòng bàn tay ấm nóng của anh lên mu bàn tay cô, đan chặt đôi bàn tay, nụ hôn nóng bỏng dán lên lưng cô.
Tóc ngắn có cái hay của tóc ngắn, hồi còn để tóc dài, mỗi lần anh hôn lên lưng cô đều phải vén tóc sang một bên, có khi còn hôn lên vài sợi.
Bờ vai xinh đẹp của cô lúc này cũng vương hai cánh hoa hồng, đỏ mọng như sắp nhỏ giọt.
Chu Thời Diệc khẽ dùng môi gạt đi, hương dầu thơm ngọt ngào quyện cùng nước ấm thấm đẫm đầu môi.
Chung Ức khẽ run lên, mặt vùi sâu vào gối.
Điều cô thích nhất là mỗi khi anh hôn lên lưng mình đều nắm chặt lấy tay cô, mười ngón đan chặt vào nhau.
Vững chãi, ấm áp, lại gợi cảm đến lạ thường.