Cối Xay Gió Màu Xanh - Mộng Tiêu Nhị

Chương 73

Trước khi ra đảo, họ lại quay về thăm trấn nhỏ nhỏ từng chụp bộ ảnh cưới thứ hai. Khi đó là mùa đông, đúng dịp Giáng Sinh, cả trấn nhỏ ngập tràn không khí lễ hội.

Tiếc là, khi ấy mối quan hệ giữa hai người đã rạn nứt đến mức khó cứu vãn.

Dù cô chủ động đề nghị chụp bộ ảnh cưới thứ hai để hàn gắn, nhưng trong lòng vẫn biết rõ, vấn đề giữa họ đâu thể giải quyết chỉ bằng vài tấm ảnh cưới.

Chỉ là, lúc đó không còn cách nào tốt hơn.

Ngày hôm trước khi chụp ảnh, họ đặt chân đến trấn nhỏ.

Buổi tối, cô định ra ngoài dạo một chút, thực ra là muốn rủ anh cùng đi.

Không khí giữa hai người căng thẳng đến mức chẳng biết tương lai sẽ ra sao, đây có lẽ là chuyến đi cuối cùng của cả hai.

“Nghe nói buổi tối ở đây nhộn nhịp lắm.”

Cô vừa chầm chậm quấn khăn quanh cổ, vừa nhìn anh: “Em muốn đi dạo một lát, anh đi không?”

Chu Thời Diệc khẽ gật đầu, đứng dậy lấy áo khoác.

Cả hai khoác áo dày rồi ra ngoài.

Dọc đường không ai nói gì, chỉ có tiếng tuyết kêu “lạo xạo, lạo xạo” dưới chân.

Cô đút tay vào túi áo, nhìn những cửa hàng hai bên đường, các món đồ trang trí Giáng Sinh đủ màu sắc rực rỡ, nhưng chẳng thứ gì lọt vào mắt.

“Chung Ức.”

“Ừm?”

Cô quay đầu nhìn anh.

Chu Thời Diệc hỏi: “Dự án của em khoảng bao giờ xong?”

Yêu nhau bốn năm, chưa bao giờ anh hỏi cô dự án khi nào kết thúc. Bởi những yếu tố bất định luôn khiến tiến độ khó mà đoán trước, anh chỉ quan tâm cô có mệt không.

Vậy mà lần ấy, anh lại hỏi một điều chính cô cũng không rõ câu trả lời.

“Còn lâu nữa.”

Anh khẽ gật đầu, không nói gì thêm.

“Có chuyện gì à?”

“Không. Chỉ là chợt nhớ ra, tiện miệng hỏi vậy thôi.”

Không hiểu sao, khoảnh khắc đó lòng cô bỗng chông chênh.

Cô bắt đầu nghĩ, liệu có phải anh đang chờ cô xong việc để rồi chia tay.

Trước chuyến đi đến trấn nhỏ này, cô vô tình nghe được cuộc điện thoại giữa anh và bố anh. Từ những lời nói, cô đoán được Chu Vân Liêm muốn anh về nhà xem mắt dịp Tết Dương, anh bảo không rảnh, cuối cùng hai cha con cãi nhau, không vui mà kết thúc cuộc gọi.

Không biết sau cùng anh có vì gia đình mà nhượng bộ không.

Khi đi đến con phố trung tâm náo nhiệt nhất trấn nhỏ, đúng lúc có lễ hội âm nhạc, người đông như nêm, có lẽ sợ bị lạc, Chu Thời Diệc đưa tay nắm lấy cổ tay cô.

Đã rất lâu rồi, họ không còn gần gũi như thế.

Cho đến giờ, cô vẫn nhớ rõ khoảnh khắc ấy, lúc cô quay mặt nhìn anh.

Ánh đèn Giáng Sinh chiếu lên gò má anh sắc nét, đẹp đến mê người, nhưng cũng xa cách, lạnh lùng.

Cô cứ cảm thấy, hình như họ chẳng thể đi xa thêm được nữa.

Giây phút đó, cô bỗng muốn khóc.

Sau đó, cô cứ bước nhanh phía trước, kéo theo tay anh băng qua dòng người.

Tối hôm ấy lạnh hơn bình thường, suốt đường đi cô không hề rút tay khỏi túi áo.

Hôm sau là buổi chụp ảnh cưới, sợ hiệu quả không tốt, cô đến sớm để trao đổi với nhiếp ảnh gia, thẳng thắn nói mình và chồng sắp cưới có chút mâu thuẫn, liệu có thể tăng thêm những cử chỉ thân mật.

Nhiếp ảnh gia lập tức hiểu ý, nói không thành vấn đề.

Không ngờ hôm đó có rất nhiều cảnh hôn và ôm, mà nhiếp ảnh gia cứ mãi “không hài lòng”, nói biểu cảm không đúng, có vài cảnh phải chụp lại nhiều lần.

Nhiều năm sau quay lại nơi này, phố xá không còn đông như dịp Giáng Sinh năm ấy.

Chung Ức đi mỏi chân, bèn ghé vào một quán cà phê ven đường, gọi hai ly latte.

Chu Thời Diệc ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, ở phía chéo đối diện có một toà nhà, từng là địa điểm chụp ảnh cưới của họ, từ góc đó, có thể thấy được toàn cảnh con phố và dãy núi tuyết phía sau.

“Đang nghĩ gì thế?” Chung Ức tựa đầu vào vai anh, cúi xuống nhấp một ngụm từ ly cà phê của anh.

Chu Thời Diệc khẽ cười: “Của anh ngon hơn à?”

“Ừm.”

Chung Ức lại nhấp thêm một ngụm.

Chu Thời Diệc liền đổi ly với cô, đưa ly mình cho cô, lấy ly cô về.

Anh uống một ngụm rồi mới đáp lại câu hỏi khi nãy: “Anh đang nghĩ về lần trước chúng ta đến đây chụp ảnh cưới.” Rồi anh lại hỏi cô còn nhớ nhiếp ảnh gia hôm đó không.

Chung Ức: “Còn nhớ một chút.”

Không hề đề cập đã tìm đến nhiếp ảnh gia để trao đổi chuyện này.

Chu Thời Diệc nhìn cô: “Chắc không chỉ một chút đâu, anh biết em đã đi gặp nhiếp ảnh gia rồi.”

Chung Ức sửng sốt, đến nỗi quên cả nhấp ngụm cà phê đặt bên môi.

“Sao anh biết? Nhiếp ảnh gia nói với anh à?”

Chu Thời Diệc “Ừm.”

Trước khi lên đường đến thị trấn, anh đã liên hệ với nhiếp ảnh gia, bảo rằng khiến vị hôn thê buồn, hy vọng lần chụp này có thể khiến cô vui hơn. Cố gắng kéo dài đến hai ngày chụp, hơn chút nữa cũng không sao.

Nhiếp ảnh gia lo lắng: thị trấn có mấy điểm tham quan, nửa ngày là xong.

Anh bảo: Anh chỉ cần nói rằng biểu cảm của chúng tôi chưa ổn.

Không ngờ Chung Ức cũng đi tìm gặp nhiếp ảnh gia.

Tối hôm đó chụp xong trở về khách sạn, hai người quá kịch liệt, đến mức rách cả bao.

Chu Thời Diệc hỏi: “Muốn chụp thêm một bộ nữa không?”

Chung Ức lắc đầu: “Hay là em tự mình ghi lại những ngày thường, có ý nghĩa hơn.”

Từng một mực đòi phục hồi ảnh cưới, đau đáu muốn tháo tung con chip điện thoại cũ, tìm lại những video đã bị xóa, chỉ vì trong lòng không cam lòng.

Theo thời gian, nỗi uất ức dần được vỗ về, niềm khát khao cũng tan biến.

Chu Thời Diệc đứng dậy, đưa tay ra cho cô: “Đi dạo thêm chút nữa nhé.”

Hai người mỗi người cầm một ly cà phê, rời khỏi quán.

Đi ngang qua nơi từng chụp hình, Chung Ức đưa ly cà phê cho Chu Thời Diệc nhờ anh cầm dùm. 

Cô rút điện thoại ra, ghi lại khoảnh khắc trở lại đây sau bốn năm.

Tiến thêm vài bước là một cửa hàng kem.

Chung Ức ngoảnh mặt nhìn Chu Thời Diệc chậm rãi đi sau cô vài bước. Đôi khi cô chỉ cần một ánh mắt, Chu Thời Diệc liền hiểu ý.

Anh cầm hai ly cà phê, không tiện lấy ví đựng thẻ, ra hiệu để cô tự cầm: “Có thẻ và cũng có tiền lẻ.” Trước khi quen cô, anh ra ngoài không bao giờ mang tiền mặt, chỉ cần thẻ là đủ.

Sau khi hẹn hò, anh mới hình thành thói quen mang theo tiền lẻ, vì có lúc cô đi chợ ngoài trời, thấy món đồ ưng ý, có quầy chỉ nhận tiền mặt.

Chung Ức chạm tay vào ví đựng thẻ trong túi trong áo vest của anh. Túi trong ấy chính là kho báu của cô.

Chu Thời Diệc cười hỏi: “Em ngày xưa thích đi chợ ngoài trời thật sự vì thích, hay chỉ để giữ hình tượng ‘không có tiền’ của em?”

Chung Ức mỉm cười, vội giải thích: “Thật sự là thích. Lúc nhỏ sư mẫu hay dẫn em đi chợ ở trấn, em đi theo cầm đồ phụ họ.”

Sư mẫu sẽ mua cho cô một que kem, cô vừa đi vừa l**m kem. Đó là khoảng thời thơ ấu hạnh phúc nhất, ngoài những lúc bên bố.

Nói đến đây, cô mở ví lấy ra tiền lẻ.

Chu Thời Diệc không ăn kem, cô chỉ mua một que nhưng bao giờ cũng cho anh nếm một miếng.

Chung Ức ngậm kem, thuận tay để ví trở lại túi trong của anh.

Không cần chụp thêm ảnh, cô bắt đầu quấn lấy Chu Thời Diệc. Anh cầm ly cà phê không tiện nắm tay cô, thế là cô thẳng thắn đưa tay phải vào túi quần tây anh.

Như thế tay không mỏi, lại có thể dựa vào anh khi đi.

Chu Thời Diệc nghiêng đầu nhìn cô, vẫn như xưa, đi đâu cũng thích dính lấy cô.

Lúc mới yêu, có lần Ninh Khuyết ở trong trường gặp họ thân mật như vậy, mặt hàm hồ không tin là anh khi yêu lại có thể dịu dàng đến thế.

Chu Thời Diệc thu lại suy nghĩ, uống hết ly cà phê ít hơn, vứt cốc giấy đi, nắm tay Chung Ức chặt hơn.

Họ chỉ ở lại thị trấn một ngày, sáng hôm sau đã rời đi, hướng tới điểm dừng chân thứ ba của tuần trăng mật – hòn đảo mà trước kia họ thường tới nghỉ hè và cũng là nơi chụp bộ ảnh cưới đầu tiên.

Trước khi lên máy bay, Chu Thời Diệc lướt qua một bài chia sẻ của mẹ trên vòng bạn bè, không có định vị, nhưng cảnh nền anh nhận ra ngay đó chính là hải đảo. 

Mẹ anh cũng thích nghỉ dưỡng ở đó, sau khi chia tay cô, anh từng cùng mẹ đến đó một lần.

Anh nhắn tin hỏi bố: [Bố với mẹ đang nghỉ ở đảo hay đã về rồi?]

Chu Vân Liêm trả lời: [Vẫn ở đảo.]

Ông thắc mắc: [Sao con biết bố ở đó? Mẹ con đăng ảnh cũng không tag con.]

Chu Thời Diệc: [Có bóng bố ở trong ảnh, cũng coi là có ảnh rồi.]

Chu Vân Liêm: [….]

Bóng dáng đó là vì khó cắt khỏi ảnh, bằng không khi vợ sửa ảnh chắc cũng xóa đi luôn.

Chu Thời Diệc: [Không phải bố nói dạo này tập đoàn bận, không có thời gian nghỉ sao?]

Đến hải đảo nghỉ dưỡng, là Chu Vân Liêm đột nhiên quyết định.

Sau khi tiễn hết khách mời dự đám cưới con trai ở làng Cối Xay Gió, Thời Phạn Âm nói muốn nghỉ ngơi vài hôm, ông không thể để bà đi nghỉ một mình.

[Bố phải tranh thủ trước đám cưới bố mẹ vợ con để hàn gắn lại mối quan hệ với mẹ.]

Chu Thời Diệc: [Tối nay con và Chung Ức sẽ tới đảo.]

Đi nghỉ ai cũng muốn yên tĩnh, không mong chạm mặt ai, dù hai người là bố và con.

Chu Vân Liêm: [Đảo lớn thế cơ mà, mấy bãi biển lận, yên tâm, không gặp nhau đâu.]

Chu Vân Liêm: [Hơn nữa, khách sạn bố mẹ ở cũng cách biệt thự nghỉ dưỡng của con xa lắm.]

Bên này, anh vừa nhắn tin trò chuyện với bố, còn Chung Ức thì đang gửi tin cho bố cô, chia sẻ lịch trình tuần trăng mật.

Cô chọn vài tấm ảnh chụp ở thị trấn nhỏ gửi cho Giang Tĩnh Uyên. Hôm nay chị Chung tham dự buổi tiệc của thương hiệu bà đại diện nên cô không làm phiền.

[Bố ơi, có thấy chỗ này quen không?]

Giang Tĩnh Uyên: [Là chỗ con và Chu Thời Diệc chụp ảnh cưới.]

Sau thị trấn là dãy núi tuyết, ông vẫn còn ấn tượng sâu sắc.

Ông nói với con gái rằng ông và vợ sẽ tổ chức đám cưới ở Bắc Thành.

[Người nhỏ thì quá nhỏ, người già thì quá già, ông nội con không chịu nổi những chuyến bay.]

Điều quan trọng nhất là: [Mẹ con thích náo nhiệt, cả đời chỉ có một lần làm đám cưới, bố không muốn lược bỏ bất cứ nghi thức nào.]

Nếu tổ chức ở Cảng Đảo, nhiều nghi thức sẽ không thực hiện được.

[Còn đám cưới ở Cảng Đảo, khi nào mẹ con muốn tổ chức cũng được. Giống như con và Chu Thời Diệc, làm một lần trước, sau đó có thể tổ chức lần sau theo ý thích.]

Chung Ức: [Đám cưới vui vẻ náo nhiệt như vậy chắc chắn chị Chung sẽ rất thích!]

Giang Tĩnh Uyên: [Lúc đó ba người nhà mình sẽ cùng lên sân khấu. Đám cưới của con, nhà mình không thể cùng đứng chung một sân khấu. Đám cưới của bố mẹ, thế nào cũng phải để con lên sân khấu cùng.]

Chung Ức bắt đầu mong đợi đám cưới của bố mẹ, muốn tận mắt chứng kiến hạnh phúc của chị Chung.

Trò chuyện với bố xong, cô mở lại nhóm gia đình, xem ảnh và video được chia sẻ.

Chu Thời Diệc liếc sang đúng lúc nhìn thấy ảnh hai bé sinh đôi long phụng nhà Mẫn Đình trên màn hình điện thoại cô. Anh trai tên là Thời Thời, em gái tên là Nhu Nhu.

Hai bé được bảy tám tháng tuổi, đúng giai đoạn đáng yêu nhất vui vẻ nhất.

Chung Ức tiếp tục lướt lên trên, mở một đoạn video.

Trong video, Nhu Nhu bò rất nhanh, Thời Thời ở phía sau cố đuổi theo.

Chưa đến vài giây, hai bé đã chui vào gầm giường.

Tiếng cười khúc khích vang lên, nghe vô cùng dễ chịu.

Mỗi lần xem video của Thời Thời và Nhu Nhu, hoặc khi nhìn thấy Thần Thần, anh đều nảy ra ý định muốn có một đứa con với Chung Ức.

Nhưng nghĩ lại, họ từng xa nhau ba năm, anh muốn cho cô thêm chút thời gian để tận hưởng thế giới của riêng hai người.

Video kết thúc, Chung Ức thoát khỏi nhóm gia đình, cất điện thoại vào túi, rồi quay đầu nhìn người bên cạnh.

Cô tựa cằm lên vai anh, ngẫm nghĩ xem nên mở lời thế nào.

Chu Thời Diệc nghiêng đầu hôn lên trán cô: “Sao không nói gì vậy?”

Chung Ức ôm lấy tay anh: “Anh từng nghĩ khi nào sẽ có con chưa?”

“Anh theo em. Em muốn thì bây giờ cũng được. Nếu em muốn thêm thời gian tận hưởng thế giới hai người, thì mình lùi lại hai năm nữa.”

Chung Ức nói: “Vậy sau khi về em sẽ điều chỉnh lại nhịp sinh hoạt.” 

Quay cuồng cả năm trời rồi, cơ thể cần phải chăm chút lại.

Nếu mọi chuyện thuận lợi, cô muốn sinh con trước cuối năm, để kịp chào đời đón mùa hè.

Vừa rồi xem video của Thời Thời và Nhu Nhu, cô chỉ muốn bắt cóc hai bé về nhà nuôi luôn.

Cô mỉm cười hỏi anh: “Trong 1095 điều anh muốn làm cho em, có bao gồm sinh một cặp long phụng không?”

“…”

Chu Thời Diệc bật cười, ôm chặt cô vào lòng: “Không được so bì.”

Bình Luận (0)
Comment