Cối Xay Gió Màu Xanh - Mộng Tiêu Nhị

Chương 74

Trên chuyến bay đến hòn đảo, Chung Ức rảnh rỗi không có việc gì làm, liền lấy giấy bút từ túi vải ra, nằm bò trên giường vừa viết vừa tính toán.

Chu Thời Diệc ngồi ở khu ăn uống dùng một bữa đơn giản, hai lần hỏi cô có muốn ăn mấy miếng không.

Chung Ức lắc đầu sau một lúc: “Em không đói.”

Thấy cô chăm chú như vậy, Chu Thời Diệc tưởng cô đang bận làm việc nên không nói gì thêm để tránh quấy rầy.

Khi tiếp viên đến thu dọn khay thức ăn, Chung Ức vẫn cúi đầu viết, tiếp viên liền nhỏ giọng hỏi: “Cần chuẩn bị gì cho bà Chu không ạ?”

Chu Thời Diệc liếc đồng hồ: “Nửa tiếng nữa mang đến một phần kem và bánh ngọt. Rắc nhiều hạt lên kem một chút.”

“Vâng ạ.”

Tiếp viên đóng cửa rời đi.

Cô mải mê làm việc, còn Chu Thời Diệc lại chẳng có việc gì để làm.

Ngoài ô cửa sổ, biển mây cuồn cuộn, với anh thì đó là cảnh tượng quen thuộc đến mức nhàm chán, nhìn một lúc liền thu lại ánh mắt, lấy máy tính xách tay ra đặt lên bàn ăn.

Ngón tay Chu Thời Diệc đặt trên nút nguồn vài giây, cuối cùng vẫn không ấn xuống.

Đã nói là kỳ nghỉ trăng mật thì nên dành thời gian cho cô, cố gắng không xử lý công việc, anh gập máy tính lại.

Anh nhấp một ngụm cà phê, tựa lưng vào ghế sô pha, lặng lẽ nhìn Chung Ức đang chăm chú làm việc.

Trước đây khi cô làm việc ở nhà, anh thường để cô ngồi lên đùi mình. Sau đó cô mải làm đến mức quên mất mình đang ngồi đâu, cứ tưởng đang ngồi trên ghế.

Chung Ức đối chiếu với lịch, đang tính nếu mang thai trong vài tháng cuối năm, thì dự kiến sinh sẽ rơi vào khoảng tháng mấy, ngày bao nhiêu.

Cô tính toán quá nhập tâm, cây bút dạ đen trên tay lướt một đường dài trên giấy, phát ra tiếng “soạt”, lực tay hơi mạnh, khiến đầu bút đâm rách tờ giấy trắng.

Cô lật lớp giấy lên, nét mực đen đã in thành một vệt rõ rệt trên gối của Chu Thời Diệc.

Theo phản xạ, cô dùng tay lau thử.

Tất nhiên là vô ích.

Gần như theo bản năng, cô lập tức ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ muốn xem Chu Thời Diệc đang làm gì, chắc anh chưa nhìn thấy cảnh cô vẽ lên gối.

Không ngờ lại chạm ngay ánh mắt anh.

Chu Thời Diệc thong thả nhấp cà phê, đang mỉm cười nhìn cô.

“Hồi bé chắc nghịch ngợm lắm, vẽ lên không ít gối và áo của bố nhỉ?”

Chung Ức bật cười, vùi mặt vào cánh tay.

“Đang viết gì đấy? Anh xem được không?”

Chuyện liên quan đến Khôn Thần, không động chạm đến bí mật thương mại.

Chu Thời Diệc đặt cốc cà phê xuống, đi tới.

Không đợi anh cúi người, Chung Ức đã đưa tờ giấy cho anh.

“Em đã liệt kê ra rồi, có thực hiện được hay không phải xem anh rồi.”

“…”

Chu Thời Diệc cứ tưởng cô đang điều chỉnh thông số gì đó.

“Chung Ức, sinh con đâu phải như làm dự án, nói bắt đầu là có thể bắt đầu được ngay.”

Chung Ức thu bút lại, trêu anh: “Anh chẳng luôn tự nhận mình rất giỏi đấy à?”

Chu Thời Diệc bật cười không thành tiếng, lại liếc nhìn tờ giấy một lần nữa, rồi gấp lại, đặt lên đầu giường.

Anh chống hai tay hai bên gối, cúi người xuống: “…Dù có giỏi đến đâu, cũng đâu dám chắc một lần là thành công, huống chi còn là thai long phụng.” 

Nói thì nói vậy, nhưng cuối cùng vẫn chiều theo ý cô: “Em muốn sinh vào tháng mấy? Anh sẽ cố gắng.”

Chung Ức tính ngày dự sinh cũng chỉ là để giết thời gian, hiếm khi cả hai có được lúc nhàn nhã như thế này.

“Tháng nào cũng được. Chỉ cần con đến, tháng đó sẽ là tháng đẹp nhất.” Vừa nói, cô vừa co chân lại, đầu ngón chân khẽ chạm vào phần cơ bụng rắn chắc của anh.

“Anh chuẩn bị làm bố chưa?”

Chu Thời Diệc đáp: “Anh chuẩn bị từ sớm rồi.”

“Có ai trong nhà giục anh?”

“Anh cũng không rõ có giục không nữa, anh chặn nhóm gia đình rồi.”

Anh không còn giống thời hai mươi mấy tuổi, khi đó chưa đủ trầm ổn, bây giờ đã đủ kiên nhẫn để nuôi dạy con.

Chuyện có con không liên quan đến ai trong nhà, đơn giản chỉ vì anh thực sự muốn.

Anh tự tin mình không thua gì bố vợ trong khoản nuôi dạy con cái.

“Con sinh ra, anh sẽ tự mình chăm.”

Vừa nói, anh cúi đầu hôn cô: “Chăm cả em nữa, nuôi lại em một lần.”

“Cho em học vẽ cho tử tế nhé?”

Chu Thời Diệc: “Vẽ thì khỏi học nữa, anh bỏ cuộc trước rồi.”

Chung Ức bật cười.

Nụ cười còn chưa tắt, tiếng gõ cửa vang lên.

Tiếp viên mang vào kem, bánh ngọt và thêm một ly nước trái cây mà Chung Ức hay uống.

“Ăn chút gì đi.” Chu Thời Diệc kéo cô dậy khỏi giường.

Chung Ức thấy trên kem có rắc hạt và vụn chocolate, đúng vị cô thích nhất. Trước kia khi ăn, cô không thấy có gì đặc biệt, sau khi chia tay, thử qua không ít loại kem của nhiều thương hiệu, nhưng chẳng loại nào có hương vị giống món mà anh từng dặn thợ làm đồ ngọt làm cho cô.

Chu Thời Diệc cất tờ giấy ở đầu giường vào túi áo vest, ngồi xuống bên cạnh cô.

Chung Ức gạt hết phần hạt sang một bên, xúc một thìa kem không có hạt và chocolate đưa cho anh.

Anh không thích ăn hạt, lần này cô không quên.

Sau khi máy bay hạ cánh, họ đổi sang trực thăng để đến hòn đảo.

Năm giờ rưỡi chiều, họ tới biệt thự nghỉ dưỡng ven biển, đúng vào thời khắc đẹp nhất trong ngày nơi đây.

Lần trước anh đi nghỉ cùng cô, bố anh đã ép về nước để tiến hành chuyện liên hôn. Lo sợ cô nghĩ ngợi, anh quyết định chụp ảnh cưới ngay ngày hôm sau.

Họ từng cãi nhau không ít, nhưng chưa bao giờ vì chuyện “môn đăng hộ đối” mà nảy sinh mâu thuẫn.

Dù có nghe thấy bố anh nói gì đó trong điện thoại, chờ đến khi anh cúp máy, cô cũng chưa từng truy hỏi, thậm chí chẳng buồn hỏi han.

Bốn năm rồi mới quay lại nơi này, trong nhà vẫn giữ nguyên cách bài trí từ lần trước cô đến.

“Sau đó, anh có thường tới đây không?”

Chu Thời Diệc đẩy vali vào phòng thay đồ: “Chỉ đến một lần.” 

Lần đó, anh đã mang váy cưới của cô về Bắc Thành.

Chung Ức mở vali, chọn chiếc váy hai dây sẽ mặc.

Cô nói: “Em cũng đến một lần.”

Chu Thời Diệc đang treo quần áo vào tủ, tay dừng lại, quay đầu nhìn cô: “Em đến khi nào?”

Chung Ức đáp: “Trước khi về nước. Tháng chín năm đó. Bố em bảo sau khi đi làm sẽ không dễ gì có kỳ nghỉ dài, dặn em trước khi dự án bắt đầu nên tranh thủ nghỉ ngơi một chút.”

Bố bảo cô chọn một nơi để đi nghỉ: “Hay là đến làng cối xay gió? Con vẫn hay nhắc đến nơi đó mà…”

Ấy vậy mà cô không chọn làng cối xay gió, miệng lại buột ra cái nơi từng chụp ảnh cưới này.

Bố cô còn thấy lạ, sao lại không đi làng cối xay gió.

Cô nói dù sao cũng chẳng vẽ nổi cối xay gió, sau này có thời gian rồi hãy đi tiếp.

Nhưng hải đảo, cô không đủ dũng khí để đi một mình. Có bố đi cùng, tâm trí cô không còn quá nhiều chỗ cho những suy nghĩ miên man.

Thế nhưng khi trực thăng hạ cánh xuống bãi đáp, những ký ức như cơn sóng ập tới, phủ kín cả lòng cô.

Chu Thời Diệc hỏi: “Em ở trên đảo mấy ngày?”

“Hai ngày.”

Khi bước trên bãi cát từng chụp ảnh cưới năm xưa, đến cả hít thở cũng như dao cứa vào tim.

“Đừng nhắc chuyện này nữa.” Chung Ức thay sang váy dài hai dây, đeo kính râm.

Không mang theo gì nhiều, chỉ cầm mỗi điện thoại.

Chu Thời Diệc nắm tay cô ra ngoài, cùng bước về phía bãi biển, vừa đi vừa kể chuyện bố anh từng ép anh trở về liên hôn: “Anh cứ tưởng em buồn nên mới không nói gì.”

Giữa họ có thể thay đổi mọi thứ, chỉ riêng khoảng cách về gia thế là khó lòng vượt qua.

Chung Ức nói: “Em chưa từng buồn. Em biết anh sẽ không thỏa hiệp.” Sẽ không bỏ rơi cô.

Nhưng sau lần cãi nhau ấy, cũng từng có khoảng thời gian cô bất an, lo được lo mất.

Đi đến bậc thang, bỗng nhiên cô nhớ ra điều gì, liền rút tay khỏi tay Chu Thời Diệc, quay lại phía cửa.

Chu Thời Diệc nhìn theo bóng lưng cô: “Quên mang gì à?”

“Không.” Chung Ức tháo dép lê, để lại bên cửa.

Cô chân trần bước lên bậc gỗ, mỗi bước đi vượt hai bậc.

Chu Thời Diệc nhắc: “Em không đi giày, lát nữa mệt rồi không vào nhà hàng được đâu.”

“Không đi nhà hàng, ăn ở nhà.”

“Nhà không ai nấu, đầu bếp cũng không theo cùng.” 

“Không sao, mấy hôm nay em sẽ nấu.”

Chu Thời Diệc cười: “Vậy thì chắc anh chỉ còn mì chan xì dầu rồi.”

Chung Ức nắm tay anh, sửa lại: “Gọi là mì Dương Xuân*!”

*Mì Dương Xuân: Đa phần chỉ có mì và nước dùng.

Chu Thời Diệc thuận theo: “Được, mì Dương Xuân.” Khi yêu nhau, cô từng nấu món này cho anh vài lần.

Có lần cô đổ nhiều nước tương quá, liền múc thêm nửa bát nước vào tô, kết quả lại bị nhạt, cô lại cho thêm nửa thìa muối.

Lúc anh đang ăn, cô vừa nêm thêm nước vừa thêm muối.

Cô vẽ tranh qua loa, ai ngờ nấu ăn còn cẩu thả hơn.

Biệt thự cách bãi biển chừng một hai trăm mét, sợ cô giẫm phải sỏi đau chân, Chu Thời Diệc buông tay ra: “Anh cõng em.”

Chung Ức nói không cần: “Chỉ toàn cỏ thôi mà.”

Chu Thời Diệc: “Coi như anh muốn cõng em.”

Thật ra anh cũng muốn được cõng cô thêm vài lần nữa, ngoài mấy hôm trước ở nhà tại Boston cõng cô lên gác, đã ba năm rồi anh chưa từng cõng cô lần nào.

Chung Ức ôm cổ anh: “Em từng mơ thấy anh cõng em.” 

Tỉnh giấc rồi, tất cả chỉ còn là khoảng không.

“Có mấy hôm em không thể vượt qua được, suýt nữa đã gọi điện cho anh, hỏi anh đang ở đâu.”

“Nếu em gọi, dù bận đến mấy anh cũng sẽ đến gặp em.” 

“Nhưng lúc đó em đã xóa WeChat của anh rồi.” 

“Xóa thì anh lại thêm lại.”

Nhắc đến việc thêm WeChat, Chung Ức nói: “Hôm đó là bố em bảo em thêm anh, em không muốn chủ động.”

Chu Thời Diệc: “Anh biết.” Vì thế nên anh là người chủ động trước.

Cứ trò chuyện vẩn vơ như vậy, hai người từ bãi biển trước cửa biệt thự đi sang một bãi biển khác.

Chung Ức đang định bảo anh đặt mình xuống, cát ở đây mịn, cô muốn xuống đi dạo dưới nước biển.

Chưa kịp nói, ánh mắt cô vô tình liếc thấy phía trước có hai người.

Cô lập tức vỗ nhẹ lên vai Chu Thời Diệc: “Anh nhìn xem, kia có phải là bố mẹ không?”

Chu Thời Diệc nhìn theo hướng tay cô chỉ, không phải bố mẹ thì còn ai vào đây nữa.

Chu Vân Liêm đi cùng vợ từ khách sạn họ ở, đi bộ đến tận bãi biển này.

Vợ ông vẫn mải mê chụp ảnh, gần như không nói với ông câu nào.

Thấy bà cuối cùng cũng tắt máy ảnh, ông do dự chốc lát rồi nắm lấy tay bà.

Mấy năm nay, quan hệ vợ chồng giữa họ chỉ thân mật khi ở trong phòng ngủ, ra khỏi phòng, chẳng khác gì người xa lạ.

Đừng nói đến nắm tay, cả những lúc khoác tay cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Ngón tay Thời Phạn Âm khựng lại, nhưng bà không muốn dễ dàng tha thứ như vậy, định hất tay ra để tỏ rõ thái độ.

Ai ngờ ông còn chưa kịp nắm chắc, tay đã bị bà hất văng ra.

Đã hất ra rồi, bà cũng không tiện nắm lại nữa.

Chu Vân Liêm lúng túng nhìn quanh, may mà xung quanh không có ai.

Lúc này điện thoại ông rung lên, là tin nhắn từ con trai: [Bị hất tay ra rồi, bố không định nắm lại à?]

Chu Vân Liêm: “…”

Xung quanh không có ai, phía trước cũng không thấy bóng dáng con trai và con dâu, xem ra họ đang đứng nhìn từ phía sau.

Mới mấy tiếng trước, ông còn quả quyết nói đảo rộng thế, không thể tình cờ gặp nhau.

Chu Thời Diệc nhắn: [Tốt nhất bố đừng quay đầu lại, con đang cõng Chung Ức, chưa định để cô ấy xuống.]

“…..”

Chu Vân Liêm: [Hay là tối nay ăn tối cùng nhau nhé?]

Chu Thời Diệc: [Lúc này rồi mà bố còn nghĩ đến ăn tối sao.]

Chu Thời Diệc: [Giờ bố không nắm tay mẹ nữa, e là sau này chẳng còn cơ hội đâu.]

Chu Vân Liêm chẳng buồn quan tâm hai người kia có đang nhìn mình hay không, khóa màn hình điện thoại, sải bước đuổi theo vợ, đưa tay nắm chặt lấy tay bà.

Lực mạnh đến mức bà muốn giằng ra cũng giằng không được.

Thời Phạn Âm liếc nhìn ông: “Chu Vân Liêm, đừng nói người yêu đầu của tôi còn giỏi hơn ông, ngay cả Giang Tĩnh Uyên cũng hơn ông một bậc!”

“Em nói người yêu đầu hơn anh, được, anh nhận. Nhưng Giang Tĩnh Uyên thì hơn chỗ nào?” Vừa nói xong, Chu Vân Liêm đã hối hận, không nên đôi co với bà, việc gì chuyện gì cũng phải phân cao thấp đúng sai cho bằng được.

Ông ngừng một chút.

“Giang Tĩnh Uyên đúng là giỏi hơn anh thật, ít ra thì khoản chăm con, anh kém xa ông ta.”

Thời Phạn Âm: “…”

Chọn nói điểm có lợi cho bản thân nhất.

Chu Vân Liêm vẫn không buông tay vợ, dắt bà quay trở về khách sạn nơi hai người đang ở.

Chung Ức nhìn theo bóng lưng dần xa của họ, hình ảnh mẹ chồng hất tay bố chồng vừa rồi bất giác gợi lại ký ức đã mờ nhạt trong cô.

Cô cũng từng hất tay Chu Thời Diệc như vậy.

Lúc đó mâu thuẫn vẫn chưa quá gay gắt, chưa đến mức chiến tranh lạnh.

Chỉ là lần đầu cả hai nói ra những lời tổn thương nhau nên mới rơi vào im lặng.

Tối hôm ấy, sau khi bình tĩnh lại, Chu Thời Diệc chủ động tới nắm tay cô, nhưng cô gạt ra theo phản xạ.

Gạt rồi lại hối hận.

Nhưng lại không thể đưa tay ra nắm lại.

Vì khi ấy cô vẫn còn đang buồn vì cuộc cãi vã.

Chu Thời Diệc không cố nắm tay cô nữa, mà vòng tay ôm cô vào lòng.

Tối hôm đó khi đi ngủ, cô chủ động tìm tay anh, đan mười ngón tay lại với nhau.

Lúc ấy, cả hai vẫn còn lưu luyến không nỡ buông tay, cố gắng níu giữ sự bình yên tạm bợ.

“Đang nghĩ gì vậy? Sao không nói gì?” Chu Thời Diệc cõng cô trên lưng rồi nhẹ nhàng đặt xuống.

Chung Ức: “Đang nghĩ không biết bố mẹ có tính là làm lành rồi không.”

Chu Thời Diệc: “Còn phải xem sau này bố ra sao nữa, nhưng lần này chắc chắn sẽ dịu xuống.”

Trong ánh chiều tà, Chung Ức túm gấu váy dài lại, buộc một nút ở đầu gối, bước xuống nước biển.

Chu Thời Diệc đi bên mép nước, nắm tay cô dạo bước ngược lại theo con đường ban nãy.

Trên bãi cát có cặp đôi đang chụp ảnh cưới, cô không còn phải nhìn đắm đuối như trước kia nữa.

Những ngày sau đó, họ không gặp lại bố mẹ lần nào.

Không rõ là đã về rồi, hay vẫn còn ở lại đảo.

Sau bốn ngày liên tục ăn mì nước, mì gói, mì trộn và trứng rán, chuyến trăng mật mười ngày cuối cùng cũng kết thúc.

Trên chuyến bay về, Chu Thời Diệc dặn đầu bếp chuẩn bị thêm vài món ăn.

Anh chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày mình cảm thấy đồ ăn trên máy bay lại ngon đến thế.

Chung Ức thấy anh chỉ gọi một ly nước: “Không uống chút rượu vang cho đỡ nhạt miệng à?”

Chu Thời Diệc: “Không. Từ hôm nay, anh bỏ rượu.”

Bình Luận (0)
Comment