Mãi đến khi sáu tuổi, Tả Tả và Hữu Hữu mới không còn ôm gối chui vào giường bố mẹ vào mỗi sáng cuối tuần.
Chu Thời Diệc cảm thán, may mà không sinh thêm đứa nữa, nếu không e rằng mấy năm liền anh và Chung Ức khó mà có được những ngày cuối tuần yên tĩnh, tự do.
Sáng thứ bảy hôm ấy, hai anh em thức dậy từ lúc chưa đến tám giờ.
Hữu Hữu vẫn như khi còn bé, đẩy anh trai đi trước.
Chúng quen với việc cuối tuần bố mẹ thường ngủ nướng nên tự vào phòng ăn dùng bữa, vừa ăn vừa bàn nhau sau khi ăn xong sẽ tưới nước cho vườn hoa của mẹ.
“Cẩm tú cầu của mẹ sắp nở rồi, phải tưới thật nhiều nước, không uống nước thì sao lớn được.”
Hữu Hữu lo lắng: “Nhưng bố nói không được lại gần chỗ đó mà!”
Tả Tả nói: “Nhân lúc trước khi bố ngủ dậy, chúng ta tưới xong là được.”
Hữu Hữu: “Được!” .
Rồi nhớ ra chuyện gì, “Anh này, tối nay em muốn đi dạo phố với mẹ, bố không mua túi cho mẹ, em muốn tự mua tặng mẹ một cái, nhưng sợ tiền không đủ.”
Gần đến Ngày của Mẹ, Tả Tả cũng đang nghĩ sẽ mua quà tặng mẹ: “Anh đưa hết tiền cho em.”
Mẹ một mình nuôi ba bố con họ vất vả quá, chẳng nỡ mua túi xách đẹp, mẹ chỉ có hai chiếc túi vải bố cũ kỹ.
Đang bàn bạc, Tả Tả nhận được điện thoại của ông nội, hỏi họ mấy giờ qua.
“Bố còn chưa dậy ạ.” Tả Tả đáp.
Chu Vân Liêm: “Kệ bố con, để tài xế đưa hai đứa sang trước.”
Hai đứa nhỏ đã qua giai đoạn nghịch ngợm, chơi với chúng một ngày cũng không đến mức đau tai như trước nữa.
Tất nhiên, nghịch ngợm cũng có cái thú vị riêng, vừa mệt vừa vui.
Hôm nay là sinh nhật ông, Thời Phạn Âm bảo sẽ tổ chức ở nhà.
Khó lắm mới được như vậy, hơn ba mươi năm kết hôn, cuối cùng bà cũng nhớ đến sinh nhật ông.
Ăn sáng xong, Tả Tả và Hữu Hữu mang theo bức tranh tặng ông nội, để tài xế đưa đến biệt thự cũ.
“Anh, anh vẽ gì vậy? Cho em xem với.” Hữu Hữu tò mò dí sát đầu lại gần.
Tả Tả lấy bức tranh trong túi ra mở: “Anh vẽ ông nội lái xe đua.”
Chiếc xe đua đỏ chói, có một người ngồi trên đó, bức tranh vẽ kiểu nét đơn giản.
Sợ ông nội không nhận ra mình, bé còn đặc biệt ghi tên: yunlian Zhou*.
*yunlian Zhou: Chu Vân Liêm
Hữu Hữu tròn mắt tán dương: “Vẽ giống thật đấy!”
Nói xong liền cười haha.
Tả Tả cũng cười theo.
“Em vẽ gì thế?”
Hữu Hữu và anh trai như có sự ăn ý, cũng liên quan đến giải đua F1.
Bé đưa cho anh xem bức của mình: “Em vẽ phòng P đấy.” Nói rồi lại hỏi anh: “Anh nhìn ra không?”
Tả Tả thật ra chưa nhìn ra, nhưng thấy có vẽ biểu tượng: “Nhìn ra rồi!”
Hữu Hữu tiếp tục giới thiệu: “Người đeo kính râm là ông nội, còn đây là anh với em.” Nói xong, cậu lại cười khúc khích.
Tả Tả phụ họa: “Kính râm ngầu thật đấy!”
Còn to hơn cả mặt ông nội.
Tài xế nghe hai đứa miêu tả tranh, cứ như đang xem hai tác phẩm tuyệt vời. Nhưng anh biết, năng khiếu hội họa của hai nhóc đều thừa hưởng từ Chung Ức.
Tả Tả và Hữu Hữu còn đang không ngớt khen tranh của nhau.
Tài xế liếc gương chiếu hậu nhìn bọn trẻ, chỉ biết cười dở khóc dở.
Dù có vẽ đẹp hay không, Chu Vân Liêm cũng đều coi như bảo vật.
Khi còn trẻ, ông thường dẫn con trai đi xem đua xe F1, nhưng con trai có vẻ chẳng mấy hứng thú, thường vừa xem vừa gục vào lòng ông ngủ mất.
Mấy năm nay, chỉ cần có thời gian, ông lại dẫn hai cháu trai đến tận nơi xem, hai đứa luôn hào hứng từ đầu đến cuối.
Ngoài việc hơi ồn ào, hai đứa dễ chăm hơn Chu Thời Diệc hồi nhỏ.
Bây giờ nghĩ lại, tính khí bướng bỉnh của con trai không phải di truyền, mà là do ông nuông chiều mà thành.
Nhưng dù chiều thế nào, con trai cũng chưa bao giờ ôm ông giống như Chung Ức ôm Giang Tĩnh Uyên.
Chín giờ hai mươi, Tả Tả và Hữu Hữu đến nhà ông nội.
Lúc ấy, Chu Thời Diệc mới vừa tỉnh giấc.
Chung Ức dụi đầu vào ngực anh: “Mấy giờ rồi anh?”
Chu Thời Diệc cầm điện thoại nhìn: “Chín giờ hai mốt.”
Anh đã tỉnh một lần lúc sáu giờ sáng, trời còn chưa sáng rõ nên đã ôm cô ngủ thêm một giấc nữa.
Chung Ức nói: “Dậy thôi, hôm nay là sinh nhật bố.”
“Không vội.”
Anh đặt điện thoại xuống, kéo cô vào lòng, hôn lên trán cô: “Ngủ thêm lát nữa đi.”
Hôm nay cô được nghỉ, tối qua cũng quấn quýt dày vò đến đến khuya.
Chung Ức thật sự buồn ngủ, đôi mắt không mở nổi: “Mười phút nữa gọi em nhé.”
Chu Thời Diệc khẽ “ừm” một tiếng.
Muốn cô ngủ thêm một lát, anh cầm điện thoại lên, gửi cho bố một tin nhắn: [Có cuộc họp video đột xuất, con sẽ tới muộn một chút.]
Anh rất ít khi nói dối, trừ khi với bố.
Chu Vân Liêm lập tức vạch trần: [Chưa dậy thì nói chưa dậy, còn bày đặt họp hành!]
Chu Thời Diệc: “…”
Chu Vân Liêm: [Con trai anh nói cả rồi, anh vẫn chưa dậy.]
Chu Thời Diệc muốn hỏi là Tả Tả hay Hữu Hữu nói, nhưng gõ được một nửa thì lại xoá đi.
Anh chỉ đáp: [Tầm mười một giờ rưỡi con sẽ qua.]
Chung Ức ngủ trong vòng tay anh, đến khi tự tỉnh giấc.
Chu Thời Diệc không ngủ, thi thoảng lại cúi xuống nhìn người trong lòng.
Lúc anh cúi đầu lần nữa, đúng lúc bắt gặp ánh mắt cô vừa mở ra, ngẩng lên nhìn anh.
Chung Ức cảm thấy mình ngủ hơn mười phút rồi: “Mấy giờ rồi?”
“Mười giờ rưỡi.”
Chu Thời Diệc lập tức giải thích: “Anh nói với bố rồi, bảo là có họp đột xuất, mười một rưỡi mới qua.”
Nghe còn một tiếng nữa, Chung Ức thấy thời gian vẫn dư dả.
Cô vòng tay ra sau lưng anh, xoa bóp eo cho anh: “Ôm em ngủ lâu như vậy, có mỏi không?”
Chu Thời Diệc cười bất lực: “…Anh mới ngoài ba mươi, chưa đến mức đấy đâu.”
“Đừng động linh tinh.” Anh giữ lấy cổ tay cô, gỡ khỏi eo mình.
Lực tay cô chẳng đủ để gọi là mát xa, chỉ như đang v**t v*.
Chung Ức giằng tay ra, lại đặt lên eo anh lần nữa.
Bốn mắt giao nhau, đầu ngón tay cô men theo sống lưng anh từ từ trượt lên, như ngọn lửa lan nhanh.
Chu Thời Diệc không cản nữa, chỉ nhìn cô cười, chậm rãi nói: “Em biết rõ không đủ thời gian nên anh không thể, phải không? Anh đếm giờ rồi đấy, để dành đến tối.”
Thấy cô vẫn chưa chịu dừng, anh giả vờ trở mình đè cô xuống.
Chung Ức vội vàng thu tay lại, bật cười đẩy anh ra rồi bước xuống giường đi rửa mặt.
Mãi đến lúc trên đường đến nhà bố mẹ chồng, cô mới có thời gian nhìn điện thoại.
Hai cậu con trai nhắn dồn dập cho cô.
Gửi mấy chục tin nhắn thoại:
“Mẹ ơi, mẹ bao giờ đến?”
“Mẹ ơi, con với anh làm bánh hạt dẻ cho mẹ đấy, mẹ đến nhanh nha.”
“Mẹ ơi, có phải bố lại chưa dậy không? Mẹ đừng chờ bố nữa! Đừng đưa bố theo!”
“Mẹ mà không đến con ăn hết bánh luôn đấy.”
“Mẹ ơi, tại sao bố cứ kéo lùi tiến độ thế!”
“Ông nội còn nói, rất hối hận vì đã sinh ra bố! May mà con khuyên ông nội rút lại câu đó rồi!”
…
Chung Ức không chuyển sang văn bản mà bấm nghe luôn.
Chu Thời Diệc cũng nghe từ đầu đến cuối, đã quá quen với việc bị hai cậu con trai phàn nàn.
Chung Ức lần lượt trả lời từng tin của hai đứa, không bỏ sót cái nào.
Chu Thời Diệc nghiêng đầu định nói gì đó với cô, ánh mắt vô thức rơi vào mái tóc cô, chợt quên mất lời định nói.
Tóc cô dài ra nhiều rồi, gần chạm xương quai xanh.
“Chiều nay anh đưa em đi cắt tóc nhé.”
Chung Ức đang gõ dở tin nhắn, ngẩng đầu lên: “Không cắt đâu. Em cố tình để dài đấy, không phải vì bận.”
“Muốn nuôi tóc dài rồi.” Cô nói.
“Sao tự nhiên lại muốn để tóc dài?”
“Muốn thử lại kiểu tóc thời còn trẻ.”
Chu Thời Diệc: “Nếu em còn không trẻ nữa thì chẳng phải anh đã già lắm rồi sao?”
Chung Ức bật cười: “Anh còn chưa đau lưng, sao mà già được.”
Muốn nuôi tóc dài không phải do bốc đồng, hôm nọ lục ảnh cũ cho hai đứa nhỏ xem, hai bé nhìn thấy ảnh cưới ngày xưa lúc cô để tóc dài, suýt chút nữa không nhận ra, cầm ảnh đối chiếu với cô rất nghiêm túc.
“Mẹ ơi, đây thật sự là mẹ á?”
“Đúng rồi.”
“Mẹ để tóc dài cũng xinh lắm!”
“Mẹ của con là người đẹp nhất thế giới!”
Cô chợt nhớ, đã nhiều năm Chu Thời Diệc không thấy cô để tóc dài, nên mới quyết định không cắt ngắn nữa.
Bao năm bên nhau, thỉnh thoảng anh vẫn dùng ngón trỏ xoắn lọn tóc cô. Nhưng vì tóc cô ngắn, hay bị kéo đau, lâu dần anh cũng thôi không nghịch tóc cô nữa.
Mười một giờ ba mươi hai phút, chiếc Maybach dừng lại trong sân biệt thự nhà bố mẹ.
Đầu bếp vẫn đang bận rộn trong bếp, thợ làm bánh cũng đang chuẩn bị bánh ngọt, lúc trước bận làm bánh hạt dẻ với hai đứa nhỏ nên mất chút thời gian.
Trong phòng khách không có ai, dì giúp việc nói mọi người đều ở phòng chiếu phim.
Đặt áo khoác xuống, Chu Thời Diệc nắm tay Chung Ức cùng đi tìm họ.
Anh tưởng bố mẹ đang cùng hai con xem phim, ai ngờ chưa bước đến cửa phòng chiếu đã nghe thấy tiếng reo của Hữu Hữu: “Oa, bố bé thật đấy! Nhỏ xíu như thế này! Là em trai của tụi con rồi!”
Chu Thời Diệc: “…”
Anh đẩy cửa bước vào, bố mẹ đang xem lại đoạn video hồi nhỏ anh xem giải đua F1.
“Bố có nhỏ thế nào cũng không thể là em trai của hai đứa được!”
Nghe thấy tiếng nói, Hữu Hữu quay phắt đầu lại.
Không ngờ vừa đúng lúc bị bố nghe thấy, nhóc che miệng cười.
Chung Ức ngồi xuống ghế trống bên cạnh, cô cũng là lần đầu tiên xem video hồi nhỏ của Chu Thời Diệc.
Trong video, cậu bé tầm ba bốn tuổi, mặc một bộ đồ đua màu xanh trắng, khi đó bố cậu vẫn còn trẻ, khoảng ba mươi tuổi.
“Bố ơi, con đói!”
Chu Thời Diệc nhỏ tuổi nằm bò lên đùi Chu Vân Liêm, vừa chán nản vừa tỏ vẻ tủi thân.
“Ai bảo con không chịu ăn sáng cho tử tế.” Chu Vân Liêm bế con đi về khu ăn uống.
“Muốn ăn gì nào? Tôm hùm? Cá áp chảo?”
Chu Thời Diệc nhỏ tuổi lắc đầu: “Không ăn.”
“Bò bít tết? Sườn cừu? Để đầu bếp làm cho con một phần nhé?”
“Không ăn.”
“Bánh ngọt nhé?”
“Không ăn.”
“Mì trộn?”
“Không ăn.”
“Cơm hải sản?”
Đầu cậu vẫn lắc liên hồi như cái trống lắc.
Lúc này, giọng Thời Phạn Âm xen vào: “Không được kén ăn! Còn kén nữa, sau này mẹ sẽ cho con của con xem đoạn video này đấy.”
Chu Vân Liêm cười: “…Con mới ba tuổi rưỡi, hiểu gì chứ.”
Chu Thời Diệc thật sự không chịu nổi cảnh mình hồi nhỏ vừa r*n r* vừa mè nheo như vậy, dặn bố mẹ sau này không được mở ra xem nữa.
Anh còn đe dọa hai cậu con trai đang cười mãi: “Video hồi nhỏ của hai đứa cũng nhiều lắm đấy, cẩn thận sau này bố sẽ chiếu cho con của các con xem.”
“Đừng mà, bố ơi!”
“Bố, đừng nha!”
Tả Tả và Hữu Hữu nhào vào lòng Chu Thời Diệc, mỗi đứa hôn một bên má anh.
“Bố, con yêu bố.”
“Bố, bố tốt nhất.”
Chu Thời Diệc không tin mấy câu nịnh nọt này: “Ngày mai là quên sạch những gì vừa nói cho xem.”
“Không đâu ạ!”
“Chắc chắn không đâu!”
Hai đứa trẻ hứa mãi, Chu Thời Diệc mới thôi.
Xem xong đoạn video dài hơn hai mươi phút, Chu Thời Diệc phát hiện ra bố mình còn kiên nhẫn hơn anh từng nghĩ.
Ở cuối đoạn, bố hỏi anh có muốn ăn hamburger và khoai tây chiên không.
Anh suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
Lúc này Tả Tả và Hữu Hữu đồng loạt nhìn anh.
Bởi bình thường anh rất ít khi cho hai đứa ăn mấy món đó.
Hữu Hữu bắt chước giọng ông nội hỏi Tả Tả: “Anh có muốn ăn hamburger và khoai tây chiên không?”
Tả Tả học theo vẻ mặt của bố hồi nhỏ trong video, gật gật đầu.
Cả nhà bật cười.
Chu Thời Diệc cũng vừa bực vừa buồn cười.
Anh khẽ vỗ nhẹ một cái vào mông mỗi đứa.
Thời Phạn Âm xoa đầu hai đứa nhỏ: “Hai con không phải đã làm bánh hạt dẻ cho mẹ sao? Mau đi lấy ra cho mẹ đi.”
Hai đứa suýt quên mất cái bánh, vội vàng chạy vào bếp.
Cả nhà rời khỏi phòng chiếu, Thời Phạn Âm và Chu Vân Liêm đi sau cùng. Bà nghiêng mặt nhìn chồng, nếu không phải hôm nay xem lại video cũ, có lẽ bà đã quên dáng vẻ chăm con của ông như thế nào.
Có lẽ lúc ấy còn trẻ, nên chưa từng thấy ông kiên nhẫn đến vậy.
Dù cho con mè nheo ra sao, ông luôn nhẹ giọng dỗ dành, nghĩ đủ cách để dỗ con.
Ngày trước, ông thường nói mình là một người bố đủ tiêu chuẩn, bà chỉ cười nhạt cho qua.
Bánh sinh nhật vừa xong, Tả Tả và Hữu Hữu cắm nến lên.
Trên bàn còn hai miếng bánh hạt dẻ hơi méo xệch, là hai đứa đặc biệt làm tặng cho Chung Ức.
Cắm xong nến, Tả Tả gọi bố đốt nến.
Trước khi đốt, Chu Thời Diệc quay sang ôm bố mình một cái: “Bố, sinh nhật vui vẻ, những năm qua bố vất vả nhiều rồi.”
“Oa~”
“Oa oa! Bố giỏi quá!”
Hai đứa trẻ vỗ tay theo nhịp.
Chung Ức cầm chiếc bật lửa trên bàn, “tách” một tiếng, lửa bật sáng lên.
Nến được thắp, hai đứa trẻ vui vẻ hát vang bài hát chúc mừng sinh nhật.
Mãi đến khi bài hát kết thúc, Chu Vân Liêm mới bình tĩnh sau cái ôm bất ngờ từ con trai.
“Ông ơi, ông ước đi ạ!”
“Ông ơi, ông mau mau ước đi!”
Chu Vân Liêm thực ra chẳng còn mong ước gì nữa, vợ chủ động tổ chức sinh nhật cho ông, cái ôm mà ông ngưỡng mộ bấy lâu, hôm nay con trai cũng đã dành cho ông rồi.
Nếu phải ước, thì chỉ mong năm nào cũng có một ngày vui như hôm nay.