Cối Xay Gió Màu Xanh - Mộng Tiêu Nhị

Chương 81

Hai đứa trẻ cứ thế đẩy Chu Thời Diệc suốt dọc đường, đến tận khi về tới khách sạn cũng không than mệt.

“Bố ơi, sau này bố phải ăn nhiều hơn, không được kén ăn! Bố kén ăn nên mới không có sức để đi đấy!” Hữu Hữu nghiêm túc chỉ bảo.

Chu Thời Diệc thật sự không ngờ, hai đứa nhỏ có thể đẩy anh cả một quãng đường dài mà chẳng hề kêu mệt.

Anh gật đầu: “Được, sau này bố không kén ăn nữa.”

Trong bữa cơm, Tả Tả và Hữu Hữu liên tục gắp thức ăn cho anh.

Đều là những món anh bình thường không bao giờ ăn, nhưng lại là món hai đứa trẻ rất thích.

“Bố ơi, ăn đi, không được kén ăn!”

“Bố ơi, phải ăn nhiều mới có sức! Nếu bố không ăn, mai không đi nổi thì bọn con không đẩy bố nữa đâu đấy!”

Từng lời từng câu, như hai ông cụ non thay phiên nhau trông chừng anh.

“Ăn nhanh đi nào!”

“Ăn miếng to vào!”

“…”

Chu Thời Diệc nhìn đĩa thức ăn đầy ắp toàn những món mình không thích mà vừa buồn cười vừa bất lực.

Chung Ức chẳng nói gì, chỉ mỉm cười nhìn anh, cố nén tiếng cười.

Trước mặt con, Chu Thời Diệc không tiện thể hiện vẻ kén ăn, dù không thích cũng đành gượng gạo mà nuốt xuống.

Bố từng không trị nổi anh vì chuyện này, không ngờ ba mươi năm sau lại bị con trai quản được.

Sợ anh không ăn, hai đứa nhỏ vừa cúi đầu ăn cơm vừa dõi mắt nhìn đũa anh, còn không quên nhắc anh phải ăn đầy đủ thịt và rau.

“Bố không được chỉ ăn thịt đâu nhé, rau cũng phải ăn!”

Chu Thời Diệc: “…”

Dưới bàn, anh dùng chân khẽ chạm vào chân Chung Ức, ra hiệu bảo cô nhắc con một tiếng, đừng nhìn chằm chằm vào anh mãi thế.

Chung Ức trêu anh, cố tình rút chân lại, không cho anh chạm vào.

Chu Thời Diệc bèn nói nhỏ bằng giọng địa phương Giang Thành: “Không phải em nói chỉ yêu mình anh sao? Lại gần anh chút đi.”

Nếu nói tiếng Anh, hai đứa nhỏ sẽ nghe hiểu mất, nên đành phải dùng tiếng địa phương.

Những năm gần đây, anh cũng học được ít nhiều từ Chung Ức, giao tiếp đơn giản không thành vấn đề.

Chung Ức mỉm cười, nhẹ nhàng đưa chân lại, để chân hai người chạm vào nhau.

“Bố ơi, lúc nãy bố nói gì thế ạ?”

“Bố nói tiếng Giang Thành.”

“Nhưng con nghe không hiểu.”

“Bố bảo con và anh trai là hai đứa trẻ giỏi nhất.”

Hữu Hữu mừng rỡ không tả xiết, lại tiếp tục gắp đồ ăn cho bố.

Chu Thời Diệc: “…Cảm ơn con, bố ăn đủ rồi.”

Anh nhớ có một người bạn trong nhóm chat từng kể, có lần trước mặt con trai người bạn ấy đã mặc kệ, cứ kén ăn cho thỏa, rồi cả nhà cùng nhau kén ăn luôn.

Nhưng anh thì không muốn vậy, vẫn muốn giữ hình ảnh trước mặt con.

Trước khi đi ngủ, con trai lại lén đặt dưới gối anh một bức tranh, chúc bố sinh nhật vui vẻ.

Hai anh em tâm ý tương thông, cùng vẽ một bức tranh một nhà bốn người.

Dù nét vẽ còn ngây ngô, nhưng bức tranh lại mang một vẻ ấm áp lạ thường.

Món quà sinh nhật Chung Ức tặng anh là một tin tốt từ dự án: sau năm năm rưỡi, con chip cuối cùng cũng đã được đưa vào sản xuất.

Chờ hai đứa trẻ ngủ say, Chu Thời Diệc mở cuộc họp trực tuyến với nhóm thuật toán và nhóm thiết kế chip.

Không ngờ, tham dự họp chỉ có Ninh Khuyết và Diêm Đình Lâm, mọi người khác trong nhóm đều đã bước vào kỳ nghỉ.

Năm tổ chức đám cưới ở làng Cối Xay Gió, Diêm Đình Lâm từng cho cả nhóm nghỉ một tháng có lương, hứa sau khi kết thúc dự án sẽ cho nghỉ một tháng còn lại.

Hôm qua, Diêm Đình Lâm tuyên bố: Vì dự án kéo dài, thời gian qua mọi người đã vất vả rồi, tặng thêm một tháng nghỉ có lương nữa, bắt đầu từ bây giờ.

“Lão đại, không phải còn cuộc họp tổng kết sao?” 

“Tôi họp thay mọi người.”

Nhóm thuật toán ganh tị với nhóm thiết kế chip, ai nấy đều @Ninh Khuyết trong nhóm.

Chỉ @anh, chẳng ai nói câu nào.

Ninh Khuyết suy nghĩ một hồi, quyết định cho mỗi người một tháng nghỉ có lương.

Còn cuộc họp tổng kết, anh sẽ tham dự thay cả nhóm.

Bên phía Khôn Thần, Đỗ Tổng có việc bận không thể dự họp.

Vậy là cuộc họp chỉ còn lại ba người.

“Con trai tôi đâu?” Diêm Đình Lâm muốn gặp Tả Tả và Hữu Hữu.

Chu Thời Diệc đáp: “Giờ mới nhớ ra muốn gặp à? Bình thường sao bảo cậu trông hộ thì không thấy đâu?”

Diêm Đình Lâm cười: “Tôi bận vậy mà.”

Hai đứa nhóc mỗi lần đến văn phòng anh đều ở cả nửa ngày, tai anh cứ “ù ù” mấy hôm liền như bị ù tai.

“Cho tôi gặp một lát đi, mấy hôm không gặp thấy nhớ rồi.”

Chu Thời Diệc nói: “Ngủ cả rồi.”

Diêm Đình Lâm: “Tôi thích nhìn lúc chúng ngủ, chứ tỉnh thì lại không muốn nhìn.”

“…”

Chu Thời Diệc không chịu cho nhìn con, anh vừa dỗ mãi mới ngủ, sợ lại đánh thức bọn trẻ.

Tối nay, Tả Tả và Hữu Hữu đã dạy anh một hồi về chuyện không được kén ăn, anh không muốn nghe thêm nữa.

Ba người mở họp, cũng không nói chuyện công việc gì nữa.

Chu Thời Diệc hỏi: “Nghe nói bên San Francisco dùng mức lương cao ngất ngưởng để mời cậu quay lại, có tính quay lại không?”

Diêm Đình Lâm lặng lẽ nhấp ngụm cà phê: “Không quay lại. Tôi không nỡ rời hai nhóc con trai tôi.”

Chu Thời Diệc đùa: “Vậy thì dễ thôi, cậu dắt cả Tả Tả và Hữu Hữu theo là được.”

Ninh Khuyết chen vào: “Cậu đừng có dọa người ta.”

Diêm Đình Lâm cười phá lên.

Bảo anh trông hai đứa trẻ ấy à, đúng là dọa chết anh luôn.

Anh không quay lại cũng bởi vài lý do. Một là công ty và đoàn đội của anh bên San Francisco vẫn phát triển rất tốt, không cần anh lo, thời gian nghỉ mỗi năm cũng đủ để anh quay về xử lý mọi việc cần thiết.

Hai là không nỡ để bố mẹ phải bay đường dài, cực nhọc đến thăm anh.

Nếu có lý do thứ ba, thì đó là anh thực sự thấy vui khi làm việc cùng Chung Ức và Ninh Khuyết.

Anh ghét những quy tắc nơi công sở, càng không ưa tranh đấu nội bộ trong tập đoàn. Nếu quay lại, chắc chắn không tránh được điều đó.

Hà tất phải làm khó mình.

Năm năm ở Kinh Hoà, những điều Mẫn Đình hứa với anh đều làm được, chưa từng can thiệp vào bất kỳ quyết định nào của anh.

Dự án của Khôn Thần vừa kết thúc trọn vẹn, sau vài tháng nghỉ ngơi, anh và Chung Ức sẽ bắt tay hợp tác dự án lớn tiếp theo.

Dù bên San Francisco có đưa ra đãi ngộ cao đến mấy, anh cũng không thấy có lý do quay lại.

Diêm Đình Lâm đổi đề tài, quay sang hỏi Ninh Khuyết: “Sao bình thường không thấy cậu kể chuyện con trai mình vậy?”

Ninh Khuyết đã kết hôn với người được gia đình giới thiệu, sống với nhau khá hoà hợp, con trai hiện đã hai tuổi.

“Con nhà Chu Thời Diệc khó trông là vì hai đứa có người đến thì lại phát cuồng lên, nhà cậu có một đứa chắc dễ hơn chứ?”

Ninh Khuyết: “Ai nói một đứa là dễ? Ngày nào cũng r*n r* kêu ca, cái này không ăn, cái kia không ăn, đi bộ cũng đòi bế.”

Chu Thời Diệc: “…”

Không hiểu sao, anh cứ có cảm giác bị Ninh Khuyết nói xéo.

Nhưng nghĩ lại, Ninh Khuyết đâu có biết anh lúc nhỏ như nào.

Chung Ức vừa hay đi tới gần, nghe vậy liền nhịn cười.

Cô không mở laptop mà kéo ghế ngồi xuống cạnh Chu Thời Diệc.

Trước kia bốn người họ hay họp video, có khi nói chuyện đến tận đêm khuya.

Lúc này bên này đã nửa đêm, bên kia cũng sắp trưa.

Chung Ức hỏi: “Không định nghỉ à?”

Ninh Khuyết: “Không vội, chờ em về rồi nghỉ cũng chưa muộn.”

Diêm Đình Lâm còn thong thả hơn: “Vài hôm nữa tôi tới Bán dẫn Khôn Thần xem thế nào.”

Chip đã được điều chỉnh hoàn thiện, sau khi đưa vào sản xuất thử là phải xem phía Chu Túc Tấn phụ trách rồi.

Năm năm rưỡi trôi qua, kỹ thuật sản xuất chip của Bán dẫn Khôn Thần đã có bước tiến vượt bậc.

Năm ấy, Chung Ức từng lấy thông tin mật của Bán dẫn Khôn Thần và Tập đoàn Kinh Hoà để thể hiện sự chân thành với anh, nói rằng tương lai của ngành bán dẫn nhất định nằm ở đây.

Năm năm rưỡi thoáng cái đã qua, mọi thứ như mới hôm qua.

Mấy người cứ trò chuyện, chẳng mấy đã qua nửa đêm, thị trấn bước sang ngày 30.

Diêm Đình Lâm căn đúng thời gian, chúc mừng sinh nhật: “Chúc mừng sinh nhật, mãi mãi ba mươi!”

Ninh Khuyết cầm ly nước kỷ tử thay rượu, nâng ly chúc từ xa: “Chúc mừng sinh nhật.”

Năm năm trước, anh từng định dành tặng bất ngờ nhân ngày sinh nhật tiếc là mô hình khi đó cần điều chỉnh, không kịp hoàn tất thử nghiệm thực tế để mừng sinh nhật. Đêm ấy họ bận đến nửa đêm, không ai kịp chúc mừng sinh nhật.

Năm năm sau, cuối cùng cũng bù đắp được.

Chung Ức ôm lấy anh, nói khẽ: “Chúc mừng sinh nhật, mãi mãi hai mươi chín!”

Chu Thời Diệc vòng tay ôm cô: “Cảm ơn em.”

Anh cũng cảm ơn hai tốt người bạn ở xa đã đợi tới đúng 0h để chúc mừng qua màn hình.

Diêm Đình Lâm đứng dậy, nhắc nhở: “Lần sau về phải bù bữa sinh nhật đàng hoàng, đừng có trốn.”

Anh nói với Ninh Khuyết: “Đi ăn thôi.”

Rồi lại nhắc: “Đừng quên mang thẻ cơm.”

Những năm gần đây, anh lo cơm nước cho cả đoàn đội, giờ thẻ cơm cũng gần cạn. Không còn số dư trong thẻ, khoản trợ cấp ăn uống hằng tháng vừa vào tài khoản là hết veo trước cuối tháng, dạo này anh toàn ăn ké thẻ cơm của Ninh Khuyết.

Kết thúc cuộc gọi, Chu Thời Diệc cúi xuống, hôn lên môi cô.

Chung Ức ngậm lấy đầu lưỡi anh, hôn anh như lần đầu tiên họ hôn sâu nhiều năm về trước.

Không theo quy tắc nào, chỉ thuận theo bản năng và cảm giác.

Ngoài cửa sổ, thị trấn chìm vào tĩnh lặng.

Trong phòng, chỉ còn tiếng hai người hôn nhau.

Vừa hôn, Chung Ức vừa nắm lấy anh.

Cô nhớ lại tháng ba năm ấy, lần đầu tiên họ họp về dự án xe hơi của Khôn Thần tại phòng họp tại Kinh Hoà.

Khi ấy anh vẫn chưa chính thức tiếp quản Ô tô Khôn Thần, chỉ là tin đồn lan truyền bên ngoài.

Lúc đó, cô còn chưa biết bố đã định sẵn hôn sự, nên mới không chút do dự mà từ chối tham gia dự án.

Hôm ấy, Ninh Khuyết nói rất nhiều, cô không chắc mình có nghe lọt tai hết không.

Chỉ nhớ lý do cô ghi trên đơn xin nghỉ là: “Muốn có thêm thời gian suy nghĩ.”

Khi ấy cô gần như mất đi khả năng suy nghĩ.

Viết câu đó, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, muốn gặp anh.

Không mong có kết quả gì, chỉ là muốn gặp một lần.

Kết quả cô gọi cho bố mấy cuộc, đều không được. Không đợi được tới tối, sau nhiều lần do dự, cô tới thẳng công ty của bố, hoàn toàn không màng chuyện thân phận có thể bị lộ.

Sau này chọn ngày 21/3 để đăng ký kết hôn, không phải vì dễ nhớ.

Chỉ vì ngày 22/3 quá đau khổ, cô muốn dùng ngày trước đó để kết thúc nỗi buồn này.

Nụ hôn sâu kết thúc.

Tay cô vẫn đặt trên anh.

Chu Thời Diệc gỡ tay cô ra, cúi người bế cô lên.

Chung Ức vòng tay ôm cổ anh, lại cúi đầu hôn tiếp.

Cứ thế vừa hôn vừa đi vào phòng tắm.

Chu Thời Diệc đặt cô xuống, quay người khóa cửa lại.

“Trong va li.”

Vừa bị hôn, Chung Ức vừa thì thầm không rõ.

Lần này đi chơi, họ mang theo cả một hộp lớn,  Chu Thời Diệc tự tay chuẩn bị, tất nhiên anh biết rõ nó ở đâu.

Có một khoảnh khắc, anh thực sự nghĩ đến chuyện muốn có thêm một đứa con nữa.

Nhưng chỉ vài giây sau đã tỉnh táo lại.

Anh buông người trong lòng ra, đi đến chỗ vali lấy đồ.

Rất nhanh, anh quay lại.

Chu Thời Diệc đặt thứ vừa lấy vào tay Chung Ức, cúi đầu tìm đến môi cô và hôn xuống.

Chung Ức không nhìn thấy gì, chỉ có thể dựa vào ký ức quen thuộc mà lần mò.

Chu Thời Diệc nín thở, yết hầu sắc nét theo nhịp điệu của cô mà khẽ chuyển động.

Cô rất chậm, chậm đến mức anh phải âm thầm điều chỉnh hơi thở mấy lần, cô vẫn chưa xong.

Anh không buông môi cô ra, để cô dựa vào ký ức mà tìm lại cảm giác thân thuộc nơi anh.

Cánh tay Chung Ức bắt đầu tê mỏi, cô dừng lại nghỉ một lát.

Chu Thời Diệc không giục, chỉ khẽ gọi một tiếng “Bảo bối.”

Đến khi xong, anh bế cô lên đi vào bên trong.

Chung Ức vòng tay ôm lấy vai anh, dưới vòi hoa sen, một chân cô chạm đất.

Chân còn lại được Chu Thời Diệc nâng lên, từ đầu đến cuối không hề buông xuống.

Cô bị anh giữ chặt trong lòng, lúc dịu dàng, lúc lại nồng nhiệt.

Không kìm được, cô nhón chân, dính sát lấy anh, chủ động đáp lại nụ hôn ấy.

“Chu Tổng, chúc mừng sinh nhật. Chúc mừng anh đã đưa giá trị thị trường của Ô tô Khôn Thần tăng gấp đôi sau năm năm rưỡi.”

Anh đã mất hơn năm năm để xóa bỏ hoàn toàn những hoài nghi của người ngoài về mình.

Cô nhẹ cắn môi trên của anh: “Em yêu anh.”

Chu Thời Diệc tiến vào sâu hơn để đáp lại lời cô.

Sáng hôm sau, Chu Thời Diệc bị người ta đẩy tỉnh dậy.

Họ đi du lịch nên ở phòng suite, phòng của hai đứa nhỏ nằm ở phía trong, sau khi tỉnh dậy, hai cậu nhóc ôm gối bò sang giường bố mẹ.

Biết trước sẽ có tình huống này nên tối qua anh và Chung Ức thân mật trong phòng tắm, không phải trên giường.

“Bố ơi, nhường chỗ một chút!”

“Bố chiếm hết cả giường rồi! Con không ngủ được nữa!”

Cậu nhóc bên phải kéo tay anh khỏi người Chung Ức, còn vỗ nhẹ lên mu bàn tay anh một cái.

Chu Thời Diệc: “…”

Chung Ức bị tiếng ồn đánh thức, mở mắt ra, thấy hai con trai ngoan ngoãn nằm cạnh mình, mỗi đứa một bên.

Cô giơ tay ôm cả hai vào lòng: “Trời còn chưa sáng, ngủ thêm lát nữa nhé?”

“Vâng ạ.” 

“Vâng ạ.”

Hai đứa nhỏ dịu dàng trả lời mẹ.

Không giống lúc nói chuyện với Chu Thời Diệc, khi đó giọng chúng vang đến mức suýt nữa làm anh thủng màng nhĩ.

“Mẹ ơi, con yêu mẹ.”

“Mẹ ơi, con cũng yêu mẹ. Yêu nhiều lắm.”

Hai đứa nép vào lòng mẹ, lại ngủ thêm một giấc nữa.

Khi tỉnh dậy, Chung Ức hỏi chúng có nhớ hôm nay là ngày gì không?

Hôm qua vừa vẽ tranh có nhắc đến, hai nhóc vẫn còn ấn tượng.

“Là sinh nhật bố ạ!”

Hai cậu nhóc bật dậy, lật chăn của Chu Thời Diệc rồi nhào thẳng vào lòng anh.

“Bố ơi, chúc mừng sinh nhật!”

“Bố ơi, sinh nhật vui vẻ, con yêu bố!”

Chu Thời Diệc bị đánh thức giữa giấc mơ, mỗi bên bá đều được thơm một cái.

Anh tỉnh táo lại, ôm hai con trai vào lòng: “Cảm ơn các con.”

Tình yêu của chúng dành cho anh có lúc rõ ràng, có lúc mơ hồ, nhưng vào khoảnh khắc này, anh cảm thấy chưa bao giờ mãn nguyện như lúc này đây.

Bình Luận (0)
Comment