Chu Thời Diệc nhắn lại: [Anh cũng yêu em. Vẫn yêu như trước kia.]
Nếu mấy năm qua không bị hai đứa nhỏ chiếm gần hết thời gian và sức lực, có lẽ tình cảm giữa anh và cô đã càng tốt đẹp hơn.
Khi bọn trẻ còn nhỏ, anh từng không chỉ một lần nghĩ đến chuyện sinh thêm một cô con gái nữa. Anh muốn được trải nghiệm ánh mắt của người anh họ khi nhìn con gái, muốn cảm nhận cảm giác bế con, dỗ con ngủ trong vòng tay.
Nhưng rồi khi Tả Tả Hữu Hữu dần lớn, trong nhà chẳng có lấy một phút yên tĩnh, ý định ấy cũng dần phai nhạt.
Cho đến giờ, đến cả suy nghĩ cũng chẳng còn.
Thêm một đứa nữa, ba đứa nhỏ sẽ chiếm trọn toàn bộ sức lực của hai vợ chồng.
Huống hồ, chẳng ai đảm bảo đứa sau sẽ là con gái. Nhỡ đâu lại là con trai, lúc ấy có khóc cũng chẳng kịp.
Trả lời tin nhắn của Chung Ức xong, anh bắt đầu xử lý email công việc.
Hệ thống mạng sạc siêu nhanh ở nước ngoài đã hoàn tất xây dựng, nhờ vào lợi thế cạnh tranh cốt lõi này, thị phần xe năng lượng mới của Khôn Thần tại thị trường quốc tế đã tăng thêm 8%.
Kỳ nghỉ đông này, Thiệu Tân An tiếp tục chuyến du lịch tự lái dở dang hồi hè năm ấy, đi lại toàn bộ lộ trình từ đầu đến cuối.
Vấn đề về sạc và duy trì năng lượng đã được giải quyết, so với chuyến đi năm đó, lần này tiết kiệm được không ít thời gian, cũng thuận tiện hơn nhiều.
Lần tự lái này, Quý Phồn Tinh đi cùng anh.
Họ dừng lại hai ngày ở Long Đạt, còn cố ý ghé qua quán cà phê nơi anh từng hẹn gặp Thiệu Tân An, Quý Phồn Tinh còn chụp hình gửi về cho anh.
Quý Phồn Tinh: [Nghe nói các anh từng nói về em ở đây.”
Quý Phồn Tinh: [Nếu năm ấy anh không bay một chuyến xa như thế để mời Thiệu Tân An, thì đã chẳng có duyên phận sau này giữa em và anh ấy.]
Nếu Chu Thời Diệc không nhờ cô làm cầu nối với Thiệu Tân An, thì cô sẽ không liên lạc lại với anh, mà Thiệu Tân An cũng chẳng chủ động tìm đến cô.
Vậy thì chuyện giữa họ đã kết thúc từ đó.
Anh sẽ tiếp tục chuyến tự lái xe của mình, chinh phục những cung đường cực đoan mà anh hứng thú.
Còn cô, sẽ nghe theo sắp đặt của bố, chọn một người thuận mắt để liên hôn, rồi cứ thế sống một đời tạm bợ.
Có lẽ ngay tại buổi triển lãm của thầy Ngu nhiều năm trước, khi cô bị thu hút bởi gương mặt của Chung Ức từ lần đầu tiên, rồi tìm cô để giảng giải về loạt tranh “Thú Vị”, thì tất cả duyên phận sau này đều đã được an bài.
Quý Phồn Tinh lại gửi tin: [Hôm nay em thử nghiệm sạc trực tiếp ở trạm rồi, 10 phút sạc được 600km. Trước đây khi anh nói về mục tiêu này, em còn nghĩ là điều viển vông.]
Chu Thời Diệc: [Nguồn điện ở nước ngoài còn hạn chế. Trạm sạc siêu nhanh của Khôn Thần trong nước hiện đã đạt 10 phút sạc được 700km.]
Ngày mà nút thắt kỹ thuật được tháo gỡ, Đỗ Tổng còn hào hứng nói, công nghệ này có thể dùng thêm mười năm nữa cũng không vấn đề gì.
Cũng chính ngày hôm đó, bố anh bảo sẽ học hỏi Đỗ Tổng.
Bác cả thì không nể nang vạch trần ngay: “Không muốn trông cháu thì cứ nói thẳng, đừng có làm ra vẻ là mình yêu công việc lắm.”
Chu Thời Diệc xử lý xong toàn bộ email, Chung Ức cũng đã tắm xong, nằm trên giường.
Mỗi tối, chỉ có khoảng thời gian này là hoàn toàn thuộc về hai người.
Chung Ức vòng tay ôm lấy cổ anh, đón nhận toàn bộ sức nặng từ cơ thể anh.
Thân nhiệt bỏng bừng của Chu Thời Diệc truyền qua lớp cơ bắp rắn chắc, thiêu đốt lấy cô.
Anh cúi đầu, chẳng chút do dự hôn lên môi cô, nuốt trọn mọi âm thanh của cô.
Đầu ngón tay của Chung Ức gần như bấu chặt vào lưng anh.
Có vài giây, Chu Thời Diệc gần như không thể cử động được.
Anh cười khẽ, dịu giọng bảo cô đừng dùng sức như thế.
“Không nhúc nhích được, phải làm sao đây?”
Chung Ức vùi mặt vào hõm vai anh, giả vờ không nghe thấy.
“Bảo bối.” Anh hôn cô, “Thả lỏng một chút.”
Chung Ức cố tình hiểu sai: “Em có căng thẳng đâu.”
Anh kiên nhẫn dỗ dành: “Thả lỏng ra nào.”
Vừa hôn vừa ôm gọn cô vào lòng, chuyển hướng sự chú ý của cô: “Email đó là lúc em bưng nước mới gửi hay vốn đã định gửi cho anh?”
Chung Ức: “Vốn đã định gửi cho anh rồi.”
“Còn nhớ bao lâu rồi em chưa gửi tin nhắn cho anh không?”
Chu Thời Diệc lại bổ sung: “Những tin nhắn công việc và về con thì không tính.”
Chung Ức không nhớ nổi.
Khi cô còn đang phân tâm để cố nhớ, Chu Thời Diệc đã đến đích.
Khoảnh khắc trống rỗng trong đầu cô nhanh chóng bị cảm giác tê dại chiếm lấy.
Lâu thật lâu mới bình tĩnh lại, cô trách anh quá mạnh, rồi cắn một cái vào vai anh.
Chu Thời Diệc bật cười.
Cô nói thế nào thì là thế ấy, anh chẳng cãi lý.
Đèn phòng ngủ bật sáng, anh bế cô vào phòng tắm.
Chung Ức vẫn dùng loại sữa tắm ngọt dịu trước kia, nước cuốn trôi bọt, toàn thân cô tỏa ra mùi hương ngọt lành.
Chu Thời Diệc ra sau cô, khi nằm lại lên giường, cô phát hiện mùi hương trên người anh đã khác.
Chung Ức rúc vào cổ anh, ngửi thật kỹ: “Anh đổi sữa tắm rồi à?”
“Ừ.”
“Sao đột nhiên lại đổi?”
“Chẳng phải em nói chúng ta là vợ chồng già rồi, chẳng còn cảm giác mới mẻ gì sao.”
“…”
Chung Ức duỗi chân quấn lấy anh: “Trêu anh thôi, em vẫn thấy mới mẻ.”
Cô ngẩng đầu khẽ hôn môi anh: “Em vẫn thích mùi trước kia của anh hơn.”
Ngửi quen rồi, ngủ cũng thấy an tâm hơn.
Chu Thời Diệc: “Cứ coi như đổi sang một người yêu mới đi.”
Chung Ức bật cười: “Không được, em chỉ yêu Chu Thời Diệc thôi.”
Anh đặt tay lên gáy cô, bắt buộc cô nhìn thẳng vào mắt mình: “Lặp lại câu vừa rồi.”
“Em chỉ yêu anh thôi.”
Chu Thời Diệc trở mình, người đã ở trên.
Môi anh hôn lên trán cô, rồi đến mắt, lướt qua sống mũi, dịu dàng hôn xuống dưới.
Anh biết rõ trong lòng cô sớm không còn Lộ Trình, nhưng ai mà chẳng thích cảm giác mình là duy nhất.
Từ khi có con, đây là lần đầu tiên hai người quấn quýt đến tận đêm muộn.
Chung Ức sờ lên lưng anh, nơi có những vết cào đỏ bị mồ hôi thấm ướt: “Đau không?”
Đó là dấu vết lúc đắm say để lại, tỉnh táo sờ đến mới thấy rát.
Chu Thời Diệc nhìn cô nói: “Không đau.”
Chung Ức cười trêu: “Ai bảo anh đổi sữa tắm.”
Nếu không đổi, đã chẳng có câu chuyện vừa rồi, cũng chẳng khơi lại cảm giác ấy.
Vậy nên thủ phạm là sữa tắm.
Sáng hôm sau, gần bảy giờ rưỡi Chung Ức mới dậy.
Đã nhiều năm rồi cô mới lại thấy cơ thể mỏi nhừ như vừa bị nghiền nát.
Cắn răng chịu đau ngồi dậy, lúc ăn sáng mới phát hiện cả lưỡi cũng đau.
Còn người đàn ông bên cạnh, thoả mãn cả đêm nên sáng nay ăn sáng cũng nhiều hơn thường lệ.
Hôm nay Chu Thời Diệc bắt đầu kỳ nghỉ, hai đứa trẻ thấy bố ở nhà liền lao tới ôm chặt:
“Bố!”
“Bố ơi, hôm nay bố không đi làm ạ?”
“Bố, bố được nghỉ phép rồi à!”
“Bố, chơi với bọn con nhé, chơi với bọn con nhé!”
Một đứa ôm cổ, một đứa ôm chân, sợ anh chạy mất.
Chu Thời Diệc vừa mới yên tĩnh được một đêm, giờ lại bị hai cái loa nhỏ quấn lấy.
“Ăn cơm trước được không?”
“Không được!”
“Không được!”
Hai đứa gào hết cỡ, màng nhĩ anh suýt thủng.
Anh kiên nhẫn thương lượng: “Bố nghỉ rồi, mấy hôm nữa đều không đi làm, ngày nào cũng ở nhà chơi với các con. Giờ ăn sáng trước được không?”
“Bố thực sự ở nhà chơi với bọn con thật nhé? Không lừa đấy chứ?”
“Ừ.”
“Bố, con yêu bố!”
“Bố, con yêu bố một trăm lần!”
“Con yêu bố một vạn một nghìn lần!”
Hai đứa lần lượt thơm chụt vào má anh.
Bọn trẻ cũng yêu anh, nhưng điều kiện tiên quyết là Chung Ức không ở nhà.
Chỉ cần Chung Ức xuất hiện, anh sẽ phải nhường chỗ, thậm chí không được phép đứng cạnh cô.
Chu Thời Diệc cười: “Không cần yêu bố quá nhiều, bớt nói vài câu đi là được.”
Hai đứa cười khanh khách, buông bố ra.
Hữu Hữu kéo tay anh đi trước, hai đứa trẻ vừa cười nói vừa chạy vào phòng ăn.
Có được cặp song sinh, điều duy nhất khiến Chu Thời Diệc cảm thấy an ủi là chúng lớn lên cùng nhau, sẽ không cô đơn.
Nhân lúc bọn trẻ ăn sáng, anh ngả người trên sofa, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tối qua ngủ muộn, sáng sáu giờ đã bị báo thức quên tắt làm tỉnh giấc.
Tả Tả Hữu Hữu ăn xong, phát hiện bố đang ngủ.
“Suỵt…”
“Suỵt…suỵt.”
Cả hai gần như đặt ngón tay lên môi cùng lúc, ra hiệu im lặng.
Tả Tả ghé tai Hữu Hữu thì thào: “Bố tăng ca mệt rồi.”
Hữu Hữu đáp: “Em biết mà.”
Rồi chạy đi tìm bác Khương quản gia lấy chăn.
Bác Khương hỏi: “Tả Tả, con lấy chăn làm gì vậy?”
“Đắp chăn cho bố ạ, bố lạnh lắm!”
Bác Khương bước ra phòng khách, thấy Chu Thời Diệc đang tựa vào ghế sofa ngủ thiếp đi.
Ông xoa xoa đầu bé Hữu Hữu: “Ông sẽ lấy chăn ngay cho con.”
Khoảnh khắc ấy, ông bỗng thấy hai đứa trẻ đã lớn hơn rất nhiều.
Mấy tháng trước, chúng chẳng bao giờ để ý trong nhà có ai ngủ hay không, vẫn vui chơi ầm ĩ như thường.
Tả Tả và Hữu Hữu nhẹ nhàng đắp chăn cho bố, cẩn thận rút chiếc điện thoại khỏi tay anh.
Bác Khương cười hiền hậu, đưa tay ra.
Không thể để hai đứa nghịch điện thoại linh tinh được.
Hai đứa trẻ bất đắc dĩ giao nộp chiếc điện thoại vừa cầm còn chưa kịp ấm tay.
Bác Khương định đưa chúng lên tầng chơi nhưng hai đứa không chịu, cứ rúc vào sofa cạnh Chu Thời Diệc, nói muốn canh chừng bố ngủ.
Thấy hai đứa ngoan ngoãn như vậy, bác Khương dặn người giúp việc để mắt tới chúng rồi đi làm việc của mình.
Mong trẻ con ba tuổi rưỡi chịu yên lặng thực ra hơi khó.
Chưa đầy năm phút, Hữu Hữu đã thì thầm hỏi anh trai: “Bố ngủ lâu thế, sao còn chưa dậy? Không dậy là trời tối mất rồi.”
Tả Tả đáp: “Để bố ngủ thêm hai tiếng nữa đi.”
Anh nói gì em nghe nấy, Hữu Hữu nghiêm túc gật đầu: “Vâng, ngủ thêm hai tiếng.”
Một lát sau, Hữu Hữu chán quá, gục đầu lên tay rồi chọc chọc anh trai.
Tả Tả bật cười, cũng chọc lại em.
Chưa đến hai phút, Hữu Hữu đã ngồi dậy, đẩy cánh tay bố: “Bố ơi, dậy đi, trời tối rồi!”
Tả Tả cũng lắc chân bố: “Bố, bố ngủ năm tiếng rồi đấy!”
Chu Thời Diệc mở mắt, ngơ ngác vài giây, không ngờ mình lại ngủ thiếp đi.
Anh ngồi thẳng dậy, thấy chiếc chăn trên người: “Hai đứa đắp cho bố à?”
“Vâng vâng vâng vâng vâng ạ!”
Hữu Hữu ôm chầm lấy cổ bố, sốt ruột: “Bố ơi, chơi với bọn con đi! Nhanh lên nào!”
Nghe tiếng ồn ào, bác Khương mang điện thoại lại: “Hai anh em lớn thật rồi, biết tự đắp chăn cho bố.”
Chu Thời Diệc nhìn thời gian trên màn hình, tính cả lúc ăn cơm, anh mới ngủ chưa đầy nửa tiếng, nhưng vẫn thấy xúc động trước sự hiểu chuyện của con.
Anh ôm cả hai đứa vào lòng, khẽ nói: “Cảm ơn hai con nhé.”
“Buổi sáng bố chơi với hai đứa, buổi chiều chúng mình cùng dọn hành lý nhé?”
“Bố ơi, dọn hành lý đi đâu vậy?”
“Đến trấn Giáng Sinh.”
“Bố, con từng đi rồi.” Tả Tả khẳng định chắc nịch.
Chu Thời Diệc bật cười: “Con đi bao giờ?”
“Dù sao… dù sao thì con đi rồi!”
Hữu Hữu cũng hùa vào: “Con cũng đi rồi!”
Chuyện đã từng đến trấn Giáng Sinh hay chưa còn được Tả Tả nhắc lại trên đường ra sân bay vào hôm sau: “Mẹ ơi, con đã đến thị trấn Giáng Sinh rồi, thật đấy.”
Hữu Hữu vừa gặm táo vừa phụ họa: “Con với anh cùng đi, còn ăn cả táo bình an nữa.”
Chung Ức nhìn sang người ngồi cạnh, Chu Thời Diệc im lặng ngắm cảnh ngoài cửa sổ.
Cô mỉm cười bảo hai con: “Hai con chưa từng đi đâu, chỉ là từ bé đã nghe kể nhiều về nơi đó thôi.”
Thật ra từ hồi Tả Tả Hữu Hữu còn nhỏ xíu, mỗi lần Chu Thời Diệc nói thầm với các con, sẽ nhắc đi nhắc lại vài câu đó: Trước khi chào đời con có đến thị trấn Giáng Sinh không? Có phải cứ bám chân bố, không chịu đi bộ không?
Phía sau thị trấn Giáng Sinh có núi tuyết, con nhớ chứ?
Chợ ở thị trấn Giáng Sinh rất náo nhiệt, bố từng đi dạo cùng mẹ ở đó.
Anh kể nhiều đến mức bố anh cũng không chịu được nữa: Chuyện chia tay của con, cả nhà thuộc làu, ngay cả ông nội cũng biết rồi.
Mười mấy tiếng sau, máy bay hạ cánh ở Boston, tuyết rơi hai ngày trước chưa kịp tan.
Hai đứa vừa xuống xe đã vui sướng nhào vào đống tuyết dày trước cửa, ôm nhau lăn lộn.
Chung Ức hỏi con: “Các con từng đến đây chưa?”
“Chưa ạ!”
“Chưa” là vì Chu Thời Diệc hiếm khi nhắc đến nơi này.
Hai đứa trẻ mải mê nghịch tuyết, không chịu vào nhà.
Chung Ức khoác áo dày, đứng trên bậc thềm, tựa người vào lưng Chu Thời Diệc, nhìn hai con đánh trận tuyết.
Chu Thời Diệc hỏi người trên lưng mình: “Hôm chia tay, em có nhìn ra cửa sổ tìm anh không?”
Chung Ức hôn nhẹ lên má anh: “Có. Nhưng khi em nhìn ra, xe anh đã đi rồi.”
Lúc đó sân vườn trống trải, lạnh lẽo.
Không ai ngờ bảy, tám năm sau, hai con của họ lại đang vui đùa nghịch tuyết tại nơi này.
Chỉ ở Boston hai ngày, hai đứa đã nhao nhao đòi đến thị trấn Giáng Sinh.
Khi xe việt dã đến gần trấn nhỏ, Chu Thời Diệc lúc lúc lại nhìn ra cửa kính bên ngoài.
Giấc mơ mấy năm trước, giờ đây đã thành sự thật.
Đúng mùa du lịch cao điểm, chợ Giáng Sinh đông nghịt người.
Chu Thời Diệc nắm tay Chung Ức đi phía sau, hai đứa trẻ hớn hở chạy phía trước, có vài vệ sĩ đi kèm trông chừng.
Anh sợ cảnh trong mơ lại xuất hiện, anh cõng không nổi hai đứa trẻ, nên đã dẫn thêm vài vệ sĩ, để tránh việc mình không thể nắm tay Chung Ức.
“Bố ơi! Mẹ ơi! nhanh lên!”
“Bố ơi, bố chậm quá!”
“Bố ơi, sao bố đi chậm thế!”
Chung Ức trêu: “Vì bố không đi nổi nữa rồi.”
“Bố ơi, để con đẩy bố nhé! Con nạp đầy năng lượng rồi đây!”
“Bố, con kéo bố!”
Một đứa đẩy từ phía sau, một đứa kéo vạt áo phía trước, dùng sức lôi bố đi.
Chu Thời Diệc thấy lòng thật ấm áp.
Hóa ra giấc mơ là ngược lại.
Hai đứa trẻ không hề kêu mệt, cũng không ôm anh nũng nịu nói mình không đi nổi nữa.
Đứa nhỏ lười không muốn đi, đòi bố bế mình cho bằng được, lại chính là anh.