Khi Tả Tả và Hữu Hữu ba tuổi rưỡi, không chỉ Chu Thời Diệc vỡ mộng hoàn toàn về cặp song sinh nhà mình, mà ngay cả ông bà nội ngoại cũng đuối sức, không trụ nổi nữa, trông hai đứa một ngày, gần như hao nửa cái mạng.
Sau khi bộ phim mới đóng máy, Chung Chước Hoa đã tự mình chăm hai đứa liền ba ngày, đến lúc chúng chịu đi ngủ, bà mệt đến mức chẳng buồn mở miệng.
Liên tục quay cảnh đêm mấy hôm cũng không mệt bằng việc trông hai đứa trẻ tràn đầy năng lượng này.
Giang Tĩnh Uyên xoa bóp thắt lưng cho vợ: “Mai em nghỉ một ngày đi.”
Trong nhà có đội ngũ chăm trẻ, cũng không cần lúc nào cũng phải kè kè bên cạnh.
Chung Chước Hoa đáp: “Tạm thời em vẫn chịu được.”
Bà chợt thấy nhớ khoảng thời gian con gái còn nhỏ, khi ấy, dù thích ăn ngọt mà lại không thích vẽ, nhưng ít ra không nghịch như Tả Tả Hữu Hữu. Một ngày loay hoay với hai đứa, eo đau lưng mỏi, đầu óc quay cuồng.
Giờ bà chỉ mong Chu Vân Liêm sớm về hưu, để mình và Giang Tĩnh Uyên còn có thể tìm nơi nào đó yên tĩnh nghỉ ngơi.
“Chu Vân Liêm chẳng phải nói tiếp quản tập đoàn năm năm rồi nghỉ sao? Đã năm năm rồi đấy, bao giờ ông ấy mới nghỉ?”
Giang Tĩnh Uyên đáp: “Ông ấy bảo chưa định nghỉ, vẫn còn làm được vài năm nữa.”
“….”
Thà bị bọn nhỏ trong nhà làm phiền, còn hơn phải về chăm cháu nội.
Lúc mới có cháu trai sinh đôi, Chu Vân Liêm hận không thể thông báo với cả thế giới.
Thế nhưng khi hai đứa lớn hơn, mỗi lần có người hỏi đến, ông chỉ còn biết cười gượng.
Dạo này Thời Phạn Âm không ở nhà, đau đầu nghiêm trọng, phải ra biển tĩnh dưỡng.
Tối thứ sáu, sau khi ăn tối ở nhà ông bà ngoại xong, Tả Tả và Hữu Hữu được đưa về nhà.
Vừa xuống xe còn chưa bước vào cửa, hai đứa đã ngửa đầu hét to lên ban công: “Bố ơi!”
“Bố ơi!”
“Bố ơi, bọn con về rồi!”
“Bố ơi, mau ra đón con đi!”
Tiếng gọi “bố ơi” vang lên liên tục, không ngớt.
Chu Thời Diệc đang định trả lời email của Đỗ Tổng, nghe thấy tiếng hai con, anh khẽ xoa trán, bất đắc dĩ đứng dậy.
Tuần này bọn trẻ không có ở nhà, anh và Chung Ức vừa trải qua một tuần nhẹ nhàng trong thế giới của hai người, khi thì hẹn hò, khi lại gần gũi thân mật, yêu đương nồng nhiệt. Vậy mà chỉ mấy tiếng “bố ơi” vừa rồi đã kéo anh trở về những năm tháng chia xa.
“Bố ơi!”
Chu Thời Diệc đi xuống tầng, hai đứa trẻ mỗi đứa kéo theo một vali nhỏ vào nhà.
Trong vali là đồ chơi và bánh kẹo giống hệt nhau.
“Bố ơi!”
Thấy Chu Thời Diệc, hai đứa lập tức vứt vali, lao vút tới như tên bắn, mỗi đứa ôm chặt lấy một chân anh.
“Phát hiện mục tiêu!”
“Bắt được mục tiêu!”
“Anh ơi, mau! Ôm chặt lấy, đừng để bố chạy mất!”
Chu Thời Diệc: “…”
Hai đứa ngửa đầu lên cười khúc khích.
“Bố ơi, bố có nhớ con không!”
“Bố ơi, còn con nữa! Con nữa nè! Có nhớ không?”
“…Có.”
Chỉ cần bọn trẻ về, thì đừng mong trong nhà có phút nào yên tĩnh.
Anh chẳng hiểu tụi nhỏ lấy đâu ra nhiều năng lượng đến vậy, từ lúc mở mắt buổi sáng đến khi đi ngủ, không lúc nào chịu ngồi yên.
“Bố ơi, mẹ bao giờ về ạ?”
Chu Thời Diệc đáp: “Tối nay mẹ tăng ca, chắc phải tám giờ mới về.”
Tả Tả thở dài: “Mẹ nuôi ba người chúng ta vất vả thật đấy.”
“Đúng rồi, mẹ con vất vả lắm.” Chu Thời Diệc nhân cơ hội bàn bạc với hai đứa nhỏ: “Lúc mẹ về rồi, chúng ta yên lặng một chút được không? Để mẹ nghỉ ngơi cho tốt.”
“Vâng ạ!”
Hai đứa đồng thanh hưởng ứng.
Chu Thời Diệc dắt tay hai con lên lầu. Bắt đầu từ ngày mai anh sẽ nghỉ phép năm, tổng cộng hai tuần. Mỗi lần anh nghỉ phép, đều cho đội chăm sóc con nghỉ mười ngày để họ nghỉ ngơi rồi mới quay lại làm việc.
Nuôi dạy hai đứa nhóc này thực sự không dễ chút nào.
Giờ đây khi tắm cho con anh đã quen tay rồi, đầu tiên là xả nước cho chúng chơi, đợi đến khi chơi mệt mới bắt đầu kỳ cọ tắm rửa.
“Bố ơi, bố có yêu mẹ không?”
“Yêu chứ.”
“Thế mẹ có yêu bố không ạ?”
“Tất nhiên là có. Không thì làm sao có con với anh được.”
“Ồ ~”
Lúc đó, Chu Thời Diệc cũng chưa nghĩ nhiều về việc tại sao Hữu Hữu lại đột nhiên hỏi câu này.
Tắm rửa xong xuôi, mặc đồ ngủ cho cả hai rồi lần lượt bế chúng về giường. Sau đó, anh quay lại phòng tắm để dọn đống đồ chơi vứt đầy dưới sàn.
Đợi dọn dẹp xong đi ra, hai đứa nhỏ trên giường đã biến mất.
“Tả Tả?”
“Hữu Hữu?”
Lúc này hai anh em đang ngồi trên bàn làm việc của bố, đang loay hoay tìm cách gửi email cho mẹ.
Hai hôm trước, để hai đứa chịu ngồi yên, Chung Chước Hoa nghĩ ra một cách hay: dạy chúng gõ chữ gửi email cho ông ngoại.
Chỉ cần dạy mấy từ đơn giản như “con yêu ông”, mà trẻ con tầm tuổi này trí nhớ tốt lắm, chỉ cần nói vài lần bảo bàn phím chữ nào nằm đâu là chúng nhớ ngay.
Máy tính của bà ngoại gửi được email cho ông ngoại, thì máy tính của bố chắc chắn cũng gửi được cho mẹ.
“Là hòm thư này, anh ơi, đúng là cái biểu tượng này!” Hữu Hữu chỉ vào biểu tượng quen thuộc trên màn hình, giống hệt hòm thư của bà ngoại.
Tả Tả chọc ngón tay lên bàn phím, chữ đầu tiên hiện ra là “Con”.
“Anh ơi! Chữ đầu tiên, chọn chữ đầu tiên!”
Hấp tấp quá, Hữu Hữu giúp luôn bằng cách nhấn phím số “1”.
Hai anh em bàn bạc một hồi, cuối cùng cũng gõ xong ba chữ “Con yêu mẹ”.
Hữu Hữu vui đến mức tay múa chân nhảy: “Gửi đi anh ơi, gửi nhanh lên!”
Đã gửi email cho ông ngoại hai ngày liên tiếp nên thao tác đã rất thuần thục.
Tả Tả tìm thấy nút gửi, nhấn chuột thật mạnh.
Hữu Hữu phối âm hết mình: “Vút…bay đi rồi đó!”
“Anh ơi, mẹ bao lâu thì nhận được thư?”
“Hai phút.”
Vì gửi cho ông ngoại cũng phải hai phút mới nhận được.
Hữu Hữu chăm chú nhìn màn hình, sốt ruột: “Sao mẹ chưa trả lời nhỉ?”
Tả Tả đáp: “Mẹ bận mà, gõ chữ sẽ chậm hơn.”
“Tả Tả?”
“Hữu Hữu?”
Ngoài cửa, Chu Thời Diệc đang tìm hai cậu con trai.
Tả Tả giơ ngón tay lên môi, ra hiệu với em trai: “Suỵt.”
Hữu Hữu mỉm cười gật đầu, học theo anh: “Suỵt, suỵt, suỵt…”
Chu Thời Diệc đi ngang qua phòng làm việc, thấy cửa đóng, cũng không nghĩ gì nhiều, lũ nhỏ ít khi vào đó nghịch.
Anh vội vã xuống lầu, không biết hai đứa lại đang lục lọi cái tủ nào rồi.
Quản gia và mấy người giúp việc xác nhận, bọn trẻ không hề xuống dưới.
Chu Thời Diệc liền quay lên tầng, đoán chắc chúng đang trốn đâu đó làm trò xấu.
Vừa lên đến tầng hai thì chuông điện thoại vang lên, là Đỗ tổng gọi đến.
“Chu tổng, có phải tài khoản email của cậu bị hack rồi không?”
“Chắc là không. Có chuyện gì vậy?”
Đỗ tổng ngập ngừng: “Nội dung phản hồi của cháu… hơi kỳ lạ.”
Chu Thời Diệc khẳng định chắc chắn: “Cháu chưa trả lời gì cả.”
Vừa rồi anh đang định gõ chữ thì hai “con thú thần” ùa vào, bận đến giờ vẫn chưa quay lại phòng làm việc.
“Gửi gì vậy?” Anh hỏi.
Đỗ tổng đáp: “Ba chữ ‘Tôi yêu anh’*.”
*Ngôi thứ nhất và ngôi thứ ba trong tiếng Trung chỉ có một cách gọi, vậy nên hai bé gõ là Con yêu mẹ, nhưng Đỗ tổng lại hiểu thành ý trên.
“…”
Chu Thời Diệc vừa nghĩ đến hai đứa con trai “mất tích”, lại cảm thấy không có khả năng lắm, không ai dạy bọn trẻ gõ chữ gửi email cả.
“Có kí hiệu linh tinh không?”
“Không, chỉ đúng ba chữ này thôi.”
“Để cháu đi xem có phải do con cháu làm không.”
Đỗ tổng: “…”
Chu Thời Diệc không cúp máy, sải bước nhanh về phía thư phòng. Anh không lên tiếng làm kinh động hai đứa nhỏ, tay nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa, rồi đẩy ra.
Chỉ thấy hai vị tổ tông đang ngồi trên bàn làm việc, lén lút uống cà phê của anh.
“Làm gì đấy?” Anh khép cửa sau lưng lại.
Tả Tả và Hữu Hữu cười phá lên, vội đặt ly xuống.
Biết mình vừa làm chuyện xấu, hai đứa theo phản xạ ôm chặt lấy nhau, trán tựa vào trán.
“Vào thư phòng làm gì? Gọi bọn con mãi mà không thưa.”
“Con với anh trai đang đợi mẹ trả lời email.”
Đúng thật là bọn chúng gửi.
“Là ai gửi đấy?”
Tả Tả nói: “Bố ơi, con gửi.”
Chu Thời Diệc quay lại điện thoại, nói: “Con cháu gây chuyện.”
Đỗ tổng đã nghe thấy tiếng trẻ con: “Chỉ cần tài khoản không bị hack là được rồi, Chu tổng cứ bận việc đi.”
Chu Thời Diệc cúp máy, thầm cảm thấy may mắn vì người nhận là Đỗ tổng, nếu mà là một vị lãnh đạo khác giới nào khác thì có khi chẳng giải thích nổi.
Hai đứa trẻ trên bàn vẫn ôm nhau, nghiêng đầu nhìn bố cười đầy hồn nhiên.
Chu Thời Diệc hoàn toàn bó tay với chúng, từ khi mới hai tuổi, cứ mỗi lần làm chuyện xấu là hai đứa lại ôm lấy nhau như thế.
Anh đặt điện thoại xuống: “Hai đứa biết gửi email từ bao giờ? Ai dạy?”
Không ai dạy thì sao có thể gõ chuẩn ba chữ “Con yêu mẹ”, lại còn không bị lỗi.
Tả Tả đáp: “Bà ngoại dạy con với em gửi email, ngày nào cũng gửi cho ông ngoại.”
Bảo sao.
“Bố ơi, mẹ nhận được chưa ạ?”
“Chưa. Muộn rồi, bác đưa thư tan làm rồi.”
“Ồ.”
Chu Thời Diệc đổi mật khẩu máy tính. Máy tính và máy tính bảng dùng chung một mật khẩu, hai đứa thường xem video trên máy tính bảng nên nhớ được. Chúng tưởng tất cả đều dùng một mật khẩu, ai ngờ lại đoán trúng.
“Tả Tả?”
“Hữu Hữu?”
“Các con đâu rồi?”
Chung Ức vừa về đến nhà, bước vào phòng trẻ con thì thấy trống không, người giúp việc cũng chẳng thấy đâu.
Nghe thấy tiếng mẹ, hai đứa nhỏ lập tức hét toáng: “Mẹ ơi! Ở thư phòng!”
“Mẹ ơi! Cứu bọn con với!”
“Huhu… sắp sợ chết khiếp rồi. Mẹ mau tới đi!”
“Huhuhuhu…”
Chu Thời Diệc: “…”
Anh bất lực nhìn hai đứa con, “Ai dọa các con thế?”
Chung Ức vừa vào đã thấy hai đứa nhỏ đang ngồi ôm nhau trên bàn làm việc, không cần đoán cũng biết lại làm chuyện xấu rồi.
“Mẹ ơi!”
“Bảo vệ bọn con đi!”
Cả hai vẫn bám chặt lấy nhau, không chịu buông.
Chung Ức quay sang hỏi Chu Thời Diệc, cười: “Chúng làm sao thế?”
Chu Thời Diệc nói: “Dùng máy tính của anh gửi email cho em, đang đợi em trả lời.”
“Gửi rồi à?”
“Ừ.” Chu Thời Diệc mở hộp thư đi cho cô xem, “Anh bảo chưa nhận được vì bác đưa tan làm rồi.”
Chung Ức liếc thấy ba chữ “Con yêu mẹ” gửi cho Đỗ tổng, cố nhịn để phối hợp: “Ngày mai mẹ sẽ nhận được thư nhé.”
“Mẹ ơi, nhận được rồi nhớ trả lời nha.”
“Được.” Chung Ức ôm cả hai vào lòng, “Cảm ơn bảo bối, mẹ nhất định sẽ trả lời.”
“Mẹ ơi, mẹ xem hoạt hình với bọn con nhé?”
“Được chứ.”
Cô và Chu Thời Diệc mỗi người bế một đứa trở về phòng.
Chu Thời Diệc vừa đi vừa hỏi đứa con nhỏ trong lòng: “Thế con sắp bị ai dọa sợ chết khiếp vậy?”
Hữu Hữu cười khúc khích, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, ngoan ngoãn nằm gọn trên vai bố.
“Bố hỏi con đấy?”
“Suýt nữa con tự dọa mình sợ chết khiếp.”
Chu Thời Diệc bật cười, nhẹ nhàng vỗ mông con trai một cái.
Ngày nào anh cũng bị hai đứa nhỏ mách tội.
Trước mặt anh, hai đứa lên trời xuống đất, quay đi một giây là có thể phá tung cả căn nhà.
Nhưng hễ đứng trước mặt Chung Ức, chúng lại ngoan ngoãn đến lạ, đúng kiểu bé trai dịu dàng ấm áp.
Về đến phòng con, Chu Thời Diệc đặt con xuống, tìm một bộ phim hoạt hình lồng tiếng gốc.
Hai đứa vừa lén uống cà phê, khoé miệng còn dính vệt cà phê, rửa mặt xong thì mỗi đứa rúc vào một bên lòng mẹ.
Tả Tả quen tựa vào bên trái, Hữu Hữu thì chui vào phía bên phải mẹ.
Chỉ cần con ở nhà, Chu Thời Diệc gần như chẳng có cơ hội nào ngồi cạnh Chung Ức.
Ngay cả lúc ăn cơm, hai đứa cũng một trái một phải chiếm lấy mẹ.
“Mẹ ơi, mẹ có nhớ con không? Con nhớ mẹ lắm.”
“Mẹ ơi, con cực kỳ cực kỳ nhớ mẹ luôn ấy.”
Chung Ức lần lượt hôn lên má từng đứa: “Mẹ cũng cực kỳ cực kỳ nhớ các con.”
Chu Thời Diệc nhìn hai đứa nhỏ: “Xem phim thì đừng nói chuyện.”
Chung Ức: “….”
Cô mỉm cười, nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang ngồi bên chiếc ghế sofa đơn, dịu dàng bảo: “Anh lại đây ngồi đi.”
Ghế sofa hai chỗ, hai người lớn thêm hai đứa trẻ cũng không đến nỗi chật chội.
Chu Thời Diệc rời khỏi ghế đơn, vòng tay ôm con trai nhỏ đặt lên đùi mình, rồi ngồi sát bên Chung Ức.
Hữu Hữu không muốn ngồi trong lòng bố, vừa định vùng dậy thì lại bị ép ngồi xuống.
“Mẹ ơi! Mau cứu con!”
Chung Ức đưa tay ra, đón lấy con trai nhỏ.
Hữu Hữu bị kẹp giữa bố và mẹ, đầu rúc vào ngực mẹ, bàn tay nhỏ xíu còn đẩy đẩy bố sang một bên.
Có những lúc Chu Thời Diệc cũng không hiểu nổi, năm xưa tại sao lại nhất định đòi sinh đôi.
Trong nhà ngày nào cũng như gà bay chó sủa, chưa kể, đến chuyện ngồi cạnh Chung Ức thôi cũng trở nên xa xỉ.
Anh khẽ hỏi cô: “Khi nào em được nghỉ?”
Chung Ức đáp: “Mai em vẫn phải đến công ty, bàn giao công việc với Ninh Khuyết.”
Chu Thời Diệc nói: “Vậy ngày kia chúng ta bay sang Boston nhé.”
Ở nhà bên đó mấy hôm trước, rồi đưa hai đứa nhỏ tới làng Giáng Sinh.
Xem được nửa bộ phim hoạt hình, Tả Tả và Hữu Hữu đã ngủ say.
Tắt phim, cuối cùng bên tai Chu Thời Diệc cũng được yên tĩnh.
Chỉ khi hai đứa nhỏ ngủ, căn nhà này mới thật sự trở nên tĩnh lặng.
Anh bế con trở về giường, đắp chăn ngay ngắn.
Trước khi tắt đèn, anh bất lực xoa xoa đầu hai đứa nhỏ.
Lúc thì khiến anh tức điên, lúc lại khiến mọi mệt mỏi tan biến trong chớp mắt.
Rời khỏi phòng trẻ con, anh ôm lấy Chung Ức: “Mau đi tắm đi.”
Chung Ức dựa trong vòng tay anh mấy phút rồi mới đứng dậy.
Chu Thời Diệc quay lại thư phòng xử lý công việc, vừa ngồi xuống thì hòm thư nhận được hai email mới, đều do Chung Ức gửi tới.
Email thứ nhất: [Em yêu anh.]
Email thứ hai: [Mẹ yêu các con.]
Email đầu là gửi cho anh.