Cuối cùng hai cái tên thân mật của hai con cũng được đặt xong: anh trai là Tả Tả, em trai là Hữu Hữu.
Chu Thời Diệc không ngờ chăm một cặp song sinh lại vất vả đến thế, một đứa vừa tỉnh đã khóc, đánh thức đứa còn lại, rồi cả hai cùng gào lên.
Dù mệt mỏi là vậy, nhưng đây là cặp song sinh mà anh mong đợi bao lâu nay, trong lòng không giấu nổi sự yêu thương, mỗi lần con khóc, anh đều bế lên dỗ dành kiên nhẫn. Thế nhưng, chẳng hiểu vì sao, lại không giống như khi Chu Túc Tấn bế Thần Thần ngày trước, cứ ôm vào lòng là không nỡ buông tay.
Hồi đó, mỗi khi chăm Thần Thần còn đỏ hỏn, Chu Túc Tấn thường hay thì thầm chuyện trò cùng con gái.
Có lẽ vì mình ít nói, Chu Thời Diệc nghĩ, đối diện với Tả Tả hay Hữu Hữu, anh cũng không thể thốt ra lời nào.
Giờ thì anh ít nhiều đã hiểu vì sao bố lại thường im lặng khi đối diện với mình.
Nghĩ đến đây, anh không muốn mình trở thành một người bố giống như thế.
Anh nhẹ nhàng bế Tả Tả vừa tỉnh dậy lên, cố gắng dịu giọng hỏi: “Trước khi chào đời con đã đến thị trấn Giáng Sinh chưa? Có phải con cứ bám lấy chân bố, không chịu đi không?”
Thời Phạn Âm đứng bên cạnh: “…”
Bà kinh ngạc nhìn con trai: “Con đang nói mớ đấy à?”
Chu Thời Diệc khẽ “vâng” một tiếng.
Đúng là mấy câu trong mơ thật.
Thời Phạn Âm nghĩ chắc dạo này anh thiếu ngủ, bèn vỗ nhẹ vai anh: “Đưa cháu cho mẹ bế, con đi ngủ một lúc đi.”
Chu Thời Diệc nói không cần: “Không cần đâu, con muốn trò chuyện với con một chút.”
Thời Phạn Âm lúc này mới sực nhớ, hồi con trai làm công tác chuẩn bị sinh con, quả thực từng mơ thấy cặp sinh đôi.
Tả Tả mới chào đời ba ngày, hôm nay vừa mở mắt, chưa hiểu được gì, nhưng lại không hề khóc quấy, chỉ chăm chú nhìn hình bóng lờ mờ trước mắt.
Chu Thời Diệc tiếp tục nhẹ nhàng nói: “Ngoài thị trấn Giáng Sinh, con còn đi đâu nữa không? Boston thì sao? Con có từng đến đó tìm bố mẹ chưa? Có ba năm liền, bố mẹ không ở đó.”
Tả Tả vẫn không khóc, cũng không đòi bú, như thể thật sự nghe hiểu được vậy.
Chu Vân Liêm chen ngang: “Thằng bé không có hộ chiếu, cũng chẳng có visa, đi đâu được?”
Chu Thời Diệc: “…”
Thời Phạn Âm: “…”
Bà lườm chồng một cái sắc nhẹm: “Anh có biết mình phá hỏng không khí thế nào không?”
Chu Vân Liêm lo lắng nói: “Mới ba ngày tuổi mà đã phải nghe bố nó kể chuyện chia tay, có thích hợp không?”
Chu Thời Diệc chẳng buồn giải thích, đưa con cho bảo mẫu bế, chờ đến khi xuất viện rồi về nhà, anh sẽ tiếp tục trò chuyện với hai đứa nhỏ.
Chung Ức tỉnh dậy sau một giấc ngủ ngon, Chu Thời Diệc đang ngồi bên giường, lặng lẽ nhìn cô.
Những tháng cuối thai kỳ gần như chẳng ngủ được trọn giấc, mấy hôm nay mới được ngủ bù phần nào.
“Con đã xinh hơn chưa?”
“Cũng không thay đổi gì nhiều.”
“Vẫn nhăn nhúm à?”
“Ừm.” Chu Thời Diệc dịu giọng an ủi: “Vài hôm nữa là khá lên thôi, đừng lo.”
Chung Ức gối tay dưới má, cười bảo: “Dù sao cũng không giống em, bố em bảo em sinh ra đã xinh rồi.”
Chu Thời Diệc khẽ véo má cô, mỉm cười: “Thế thì chắc là giống anh.”
Trẻ con mới sinh, thật ra vẫn chưa nhìn rõ giống ai, nhưng mẹ anh bảo, có vài phần đường nét giống anh.
Chung Ức hỏi: “Trước đây anh nói tiện thể nuôi em thêm lần nữa, giờ còn đủ sức không?”
Chu Thời Diệc cúi xuống hôn cô: “Còn chứ.”
Hai đứa nhỏ nhiều nhất cũng chỉ chiếm một nửa sức lực của anh, vẫn còn một nửa để dành cho cô.
Điện thoại rung lên, có cuộc gọi đến.
Chung Ức khẽ đẩy má anh, ra hiệu anh nhìn điện thoại.
Chu Thời Diệc cầm lên, là một cuộc gọi video từ bạn bè. Đây đã là cuộc gọi thứ mười một trong buổi sáng nay rồi, ngày thường chẳng thấy ai gọi video hỏi han bao giờ.
Đến lúc buôn chuyện thì ai cũng hăng hái nhiệt tình.
Anh chẳng buồn nghe, bấm tắt luôn.
“Anh không nghe à?”
“Họ muốn xem Tả Tả Hữu Hữu, mà Hữu Hữu còn chưa tỉnh.”
Hôm qua hai đứa mới ra khỏi lồng ấp, hôm nay vừa được dì bảo mẫu tắm cho xong, anh chụp một tấm lúc chúng đang ngủ rồi đăng lên vòng bạn bè. Bạn bè không tin anh thật sự có hai đứa con trai sinh đôi, còn hỏi anh mượn con nhà ai để chụp hay không.
Chu Thời Diệc không nhận cuộc gọi video, thế là họ quay sang gọi cho Chu Vân Liêm.
Mấy cuộc gọi này lại đúng sở thích của Chu Vân Liêm, thêm mười cuộc, hai mươi cuộc nữa ông cũng không thấy phiền.
Đợi đến khi thấy rõ mặt hai đứa bé mở mắt, ai nấy mới chịu tin.
Tả Tả và Hữu Hữu đến lúc đầy tháng thì da thịt đã đầy đặn, không còn nhăn nhúm như lúc mới sinh, nhìn khác hẳn.
Gương mặt cũng thay đổi, tính cách cũng bớt quấy khóc hơn.
Nhưng hễ một đứa tỉnh dậy, dù không khóc, thì đứa còn lại cũng sẽ nhanh chóng tỉnh theo.
Chu Thời Diệc nhắn tin trong nhóm, hỏi Mẫn Đình xem Tiểu Thời và Noãn Noãn có như vậy không.
Mẫn Đình trả lời: [Hiếm lắm, thường là một đứa khóc rồi đánh thức đứa kia. Có khi là do nhà cậu sinh đôi cùng trứng, cảm nhận tâm linh nhạy hơn.]
Chu Thời Diệc: [Cũng có thể.]
Trong nhóm có mấy người không có con sinh đôi liền phản đối kịch liệt: [Hai người không thể nhắn riêng sao?]
Chu Thời Diệc: [Nhắn riêng thì mọi người đâu có xem được.]
“……”
Những người độc thân và chưa có con thi nhau cười ha hả, xem như chuyện cười giải trí.
Chu Thời Diệc: [Trước kia mọi người chế giễu tôi, sao chẳng thấy nhắn riêng mà chế giễu?]
Có người thêm dầu vào lửa, cố tình tag anh: [Thẩm Trì toàn nói xấu cậu sau lưng đấy.]
Ngay sau đó là màn spam “haha” dày đặc, thi nhau tag @Thẩm Trì.
Thẩm Trì đang ẩn thân: “…”
Chỉ đành coi như không đọc được tin nhắn.
Chu Thời Diệc mặc kệ đám người đang ồn ào, tiếp tục hỏi kinh nghiệm từ mấy ông bố có con song sinh.
Kết quả chẳng hỏi được gì hữu ích, chỉ nghe được một đống than thở.
Thoát khỏi khung trò chuyện, anh đi đến phòng trẻ để xem con.
Trên giường không thấy ai, bảo mẫu nói bọn trẻ đang ở phòng ngủ chính, Chung Ức muốn tự ru con ngủ trưa.
Hai con nằm ở phía bên giường của anh, mặc bộ đồ giống nhau, cùng nằm nghiêng sang một bên.
Chúng nằm rất gần, ngủ khá ngon
Chung Ức cũng nằm nghiêng đối diện, chống tay lên đầu, đang chăm chú xem lại mấy bức ảnh vừa chụp.
Cô xem ảnh rất nhập tâm, mãi đến khi Chu Thời Diệc bước tới gần, cô mới nghe thấy tiếng chân anh.
“Anh có muốn ngủ trưa không?”
Vừa hỏi, cô vừa nhích vào trong, chừa chỗ cho anh.
Chu Thời Diệc lên giường, vòng tay ôm cô từ phía sau, cùng cô xem ảnh.
Hai đứa nhỏ có những biểu cảm và động tác giống hệt nhau, mỗi kiểu chụp ít nhất năm sáu tấm.
Anh hôn lên vành tai cô: “Trong điện thoại em lâu lắm không có ảnh anh rồi nhỉ?” Trước kia cô cứ rảnh là lại chụp ảnh anh, từ khi mang thai thì chẳng còn chụp nữa, đến giờ anh cũng chẳng nhớ nổi lần cuối cùng là khi nào.
Không phải vì ghen với con trai, thật ra mỗi ngày anh cũng tự ghi lại quá trình trưởng thành của cả hai đứa trẻ.
Chỉ là cảm thấy hai người không còn thân mật như trước nữa.
Anh xoay người cô lại, nói: “Ôm anh một cái đàng hoàng đi.”
Chung Ức chụp cho anh một tấm trước, sau đó mới đặt điện thoại xuống, vòng tay ôm lấy anh: “Sau này, em sẽ chia một nửa sự quan tâm dành cho anh.”
Chu Thời Diệc nói: “Một phần ba là đủ rồi.”
Chung Ức ôm anh thật chặt, kiên quyết: “Phải là một nửa.”
Rồi cô hỏi anh chiều có đến công ty không.
“Không đi, ở nhà với ba mẹ con.”
Chu Thời Diệc quyết định sau này sẽ cố gắng nghỉ trọn hai ngày cuối tuần, dù có bận đến đâu cũng sẽ dành ra ít nhất một ngày.
Hai người tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, hai con vẫn chưa tỉnh, đang say giấc nồng.
Chu Thời Diệc xuống lầu lấy trái cây cho Chung Ức, vừa đến phòng khách đã thấy bố mẹ và bố mẹ vợ đang ngồi trừng mắt nhìn nhau.
Bọn trẻ đang trong phòng vợ chồng anh, nên ông bà hai bên cũng không tiện vào xem.
Nghe thấy tiếng động trên cầu thang, Chu Vân Liêm ngẩng đầu: “Con bế hai đứa về phòng làm gì?!”
Chu Thời Diệc đáp: “Con không thể bế con mình về phòng được à?”
Chu Vân Liêm không đôi co với con trai, nhịn một chút cho yên chuyện: “Đợi bọn trẻ lớn thêm chút nữa, chúng ta sẽ đón về nuôi.”
Chu Thời Diệc: “…”
Để tiện chăm cháu, lại không muốn hai đứa bị chia cách, Chu Vân Liêm và Giang Tĩnh Uyên dọn về ở cạnh nhau, hai sân vườn thông thành một bãi cỏ lớn.
Chung Chước Hoa trước kia có ít thời gian ở bên con gái, giờ vừa có thể bù đắp tiếc nuối tuổi trẻ, vừa có thể thường xuyên hẹn Thời Phạn Âm đi dạo phố, uống trà chiều.
Nửa tiếng sau, cuối cùng thì Tả Tả và Hữu Hữ cũng tỉnh giấc.
Có quá nhiều người chọc cười, chúng hoàn toàn không có thời gian để mè nheo.
Chung Chước Hoa và Thời Phạn Âm mỗi người bế một bé ra ban công tắm nắng.
Giang Tĩnh Uyên và Chu Vân Liêm chỉ có thể đứng nhìn, hoàn toàn không chen tay vào được.
Chu Vân Liêm lại thở dài: “Giá mà có ba đứa thì tốt, hai ta khỏi phải đứng ngoài nhìn.”
Giang Tĩnh Uyên: “Có thêm cũng chưa chắc đến lượt ông bế.”
“…” Chu Vân Liêm cười khổ, quên mất mình phải xếp hàng thứ tư mới tới lượt.
Chung Ức bưng đĩa dưa hấu ngồi xuống cạnh bố. Cô đã chờ rất lâu để được ăn một quả dưa ruột giòn như thế này.
“Bố ơi, lúc con bằng chừng này có dễ nuôi không ạ?”
Giang Tĩnh Uyên mỉm cười: “Khi con lớn bằng Tả Tả Hữu Hữu như bây giờ, bố còn chưa từng bế con một lần nào.”
“Hả?”
“Con nằm trong lồng ấp hết 46 ngày.”
Chung Ức sững người: “Lâu thế ạ?”
Cô biết mình từng nằm lồng ấp, cũng từng nghe bố nói cô suýt nữa không giữ được, nhưng chưa bao giờ nghe ông kể cụ thể là bao lâu.
Nếu là trước kia, cô chắc chẳng thể cảm nhận được nỗi lòng của bố khi ấy.
Nhưng giờ làm mẹ rồi, cô hoàn toàn hiểu được bố năm đó đã phải chịu đựng ra sao.
Đó là bốn mươi sáu ngày, không phải bốn mươi sáu tiếng đồng hồ.
Giang Tĩnh Uyên không nhớ mình đã vượt qua khoảng thời gian đó như thế nào, chỉ nhớ sợ nhất là nửa đêm có cuộc gọi từ khoa sơ sinh.
Khi ấy bạn bè xung quanh đều không biết ông và Chung Chước Hoa đã có con, ai cũng nghĩ ông thường trú ở Hồng Kông là vì công việc, và cả sau khi chia tay Dương Gia Nguyện không chịu quay lại đã đả kích đến ông, nên ông rời xa nơi đầy chuyện đau lòng ấy.
Nghe tin Dương Gia Nguyện kết hôn chớp nhoáng rồi sinh con, có người gọi điện hỏi ông chuyện gì xảy ra.
Lúc đó, con gái ông còn đang giành giật sự sống, làm gì còn tâm trạng quan tâm người khác. Ngay cả bố ruột của mình, ông cũng không còn tâm trí mà để ý.
“Sau này, cô ấy là cô ấy, tôi là tôi. Đừng nhắc đến mấy chuyện cũ trước mặt tôi nữa!” Ông cúp máy ngay sau câu nói ấy.
Quả thật từ đó về sau không ai dám nhắc lại trước mặt ông, nhưng trong lòng họ lại càng chắc chắn: ông chưa bao giờ quên được Dương Gia Nguyện.
May mắn thay, cô con gái nhỏ của ông cuối cùng cũng vượt qua, sức khoẻ của Chung Chước Hoa cũng dần hồi phục.
Khi đã nếm trải cảm giác tưởng như mất đi rồi lại có được, trong lòng ông làm gì còn chỗ cho ai khác ngoài vợ con.
Chung Ức đặt đĩa hoa quả xuống, ôm chầm lấy bố.
“Hoá ra con còn khiến bố lo nhiều hơn con tưởng.”
Giang Tĩnh Uyên xoa đầu con gái, hỏi ngược lại: “Con thấy Tả Tả Hữu Hữu có khiến người ta phải lo không?”
“Khó nói lắm ạ. Nhìn cũng không phải dễ nuôi.”
“…”
Giang Tĩnh Uyên bật cười: “Vậy thì hết cách rồi. Nhưng bố chưa bao giờ cảm thấy con khiến bố lo lắng. Dù là lúc vẽ tranh cho con cũng không thấy khổ sở, ngược lại còn rất thích.”
Chu Vân Liêm đứng bên cạnh nhìn cảnh tượng ấy mà ngưỡng mộ khôn xiết.
Con cái cảm động ôm lấy bố, đến trong mơ ông cũng chẳng dám mong.
Đừng nói bây giờ, ngay cả khi Chu Thời Diệc năm, sáu tuổi cũng chưa từng chủ động ôm ông. Không những không ôm, mà mỗi lần không muốn đi là lại ôm lấy chân ông, la lên: “Bố ơi, con đi không nổi!”
Dù gì cũng chỉ có một đứa con, không đi nổi thì ông liền vác lên vai.
Chu Vân Liêm nhìn về phía ban công, nơi hai đứa bé đang tắm nắng, nghĩ bụng: chờ đến lúc chúng biết đi rồi nhưng lại không chịu đi, xem Chu Thời Diệc xử lý thế nào.
Tả Tả và Hữu Hữu bắt đầu biết đi khi vừa tròn một tuổi mười ngày, tay nắm tay nhau, rón rén từng bước một.
Khi tình cảm tốt, đang chơi thì lại ôm lấy nhau một cái.
Nhưng nếu đang chơi mà phát cáu thì giây sau đã xông vào cào cấu.
Có lần Chu Thời Diệc đi làm về, còn chưa bước lên đến tầng hai đã nghe thấy tiếng khóc inh ỏi vọng xuống.
Anh vội vàng chạy lên, vừa vào đến phòng trẻ em thì thấy hai bảo mẫu mỗi người đang dỗ một đứa, mặt mũi cả hai đều có vết xước.
Bị cào mặt là chuyện xảy ra như cơm bữa, chẳng thể can nổi.
“Bố bố bố!”
“Bố bố!”
Thấy anh bước vào, hai đứa nhỏ càng khóc tủi thân.
Chu Thời Diệc mỗi tay bế một đứa, dỗ mãi mới chịu nín.
Tả Tả và Hữu Hữu nằm rúc trong lòng bố, khóc mệt rồi thiếp đi lúc nào không hay, chỉ còn thỉnh thoảng thút thít trong giấc ngủ.
Đặt con xuống, anh xoa bóp cánh tay đã mỏi nhừ, rồi kiểm tra móng tay của hai con, đều không dài, nhưng mỗi lần cào phải người là sắc như dao.
Chưa đầy một tiếng sau, hai đứa đã bị gọi dậy vì đến giờ ăn tối.
Tối nay Chung Ức phải tăng ca, cô nhắn tin bảo không cần đợi.
Chu Thời Diệc kê riêng hai ghế ăn cho con, đảm bảo không đứa nào với được sang đứa kia.
Chỉ cần buổi tối không có tiệc tùng, việc cho con ăn dặm, tắm rửa đều do anh tự tay làm.
Cho ăn dặm thì còn dễ, Tả Tả và Hữu Hữu không kén ăn mấy. Nhưng đến lúc tắm là như bước vào chiến trường, hai đứa chỉ cần nhìn thấy nước là mắt sáng rực, không những không hợp tác mà còn hứng khởi vỗ nước không ngừng.
Tiếng cười “khanh khách” vang lên không ngớt, nước bắn tung toé khắp nơi.
Tắm xong, cả phòng tắm chẳng khác gì vừa bị bão càn quét.
Chung Ức về đến nhà sau khi tăng ca, hai con đã say giấc.
Chu Thời Diệc mệt đến mức ngả người trên sofa, suýt nữa ngủ quên, nghe thấy tiếng động mới mở mắt ra: “Em ăn tối chưa?”
“Em ăn rồi.”
Cô ngồi xuống cạnh anh, nghiêng đầu cười hỏi: “Làm bố hơn một năm rồi, cảm giác thế nào?”
Chu Thời Diệc đáp: “Để anh nghĩ xem.”
Chung Ức cười nhẹ, thay anh nói tiếp: “Có phải cảm giác như mọi tưởng tượng đẹp đẽ về cặp song sinh đều vỡ vụn cả rồi không?”
Chu Thời Diệc bật cười bất lực.
Hồi hai đứa còn nằm trong bụng, ngày nào cũng mong đến lúc được chào đón chúng ra đời.
Đến lúc thật sự sinh ra rồi thì hết la hét lại khóc lóc, muốn nhét ngược vào cũng không còn đường nữa.
Chung Ức nói: “Nghe nói, còn chưa đến cái tuổi mà đến chó cũng phải né.”
Chu Thời Diệc: “…”